Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu
Chương 18: CP rớt fan
Editor: Cacao Kem Trứng
Đến giờ phút này, chỉ còn tám tiếng nữa là đến hạn tổng kết số liệu cho chương trình công phá giới giải trí của nền tảng Kình Ngư.
Chín rưỡi sáng, Thạch Đình ngồi trong văn phòng giám đốc điều hành của Kình Ngư Live.
Trợ lý ngồi đối diện anh ta đang nhỏ giọng báo cáo: “Các vị trí ứng cử viên cho kế hoạch công phá giới giải trí là kết quả sau nhiều cuộc thảo luận vào quý trước, về lý thuyết thì khả năng xảy ra sự đổi người là rất nhỏ, nếu phải bổ sung người vào danh sách ngay lúc này, nhất là người từ trong khu sinh hoạt vốn có độ hot không cao, còn là một streamer chỉ vừa hot lên không lâu, thì ít nhiều chúng ta sẽ bị xem như là vi phạm hợp đồng. Lúc trước trong khi thỏa thuận hợp đồng, chúng ta cũng từng tính tới trường hợp các tài khoản cạnh tranh với nhau sẽ thay đổi kết quả, cho nên danh ngạch của mỗi khu nằm trong khoảng từ một đến ba người thôi ạ.”
“Streamer khu sinh hoạt được Kình Ngư chọn vào quý trước là ai, thuộc công ty nào?” Thạch Đình nhíu mày: “Đưa cho tôi thông tin và hợp đồng thỏa thuận lúc trước.”
“Đây ạ.” Trợ lý lanh lẹ đưa tài liệu đã chuẩn bị từ sớm sang: “MilkGreen Media, công ty bọn họ chủ yếu tập trung mảng video ngắn và hợp đồng live stream. Hiện tại bọn họ cũng đang cố gắng để mở rộng nguồn lực sang ngành giải trí, ngoại trừ @Lý Phù Sinh ra thì công ty bọn họ vẫn còn một số streamer nổi tiếng trên các nền tảng khác.”
“Thỏa thuận của quý trước là, Lý Phù Sinh phải vào được kế hoạch công phá giới giải trí, đổi lại MilkGreen Media sẽ chuyển nhượng vô điều kiện một chủ kênh cấp vài chục triệu cho nền tảng Kình Ngư, kèm theo một vài streamer ở các nền tảng khác sẽ không gia hạn khi hết kỳ hạn hợp đồng mà trực tiếp chuyển sang cho bên mình.”
“Tôi biết rồi, để tôi suy nghĩ đã.” Thạch Đình dùng bút bi gõ gõ nhẹ vào đầu.
Chuyện này có hơi khó giải quyết.
Nền tảng Kình Ngư càng lúc càng có xu thế lũng đoạn trong mảng live stream, anh ta cũng chỉ là một giám đốc điều hành được bọn họ thuê với giá cao, trên thực tế vẫn chỉ là người ngoài, không có quá nhiều tiếng nói.
Đây cũng chính là lý do tại sao ban giám đốc Kình Ngư lại dám cho anh ta - một người thuộc phe Cố Trình - ngồi vào vị trí này.
Không biết tại sao trước đây Trình Bất Ngộ lại trùng hợp chọn trúng nền tảng Kình Ngư này, nếu là một nền tảng cạnh tranh khác, anh ta ít nhiều cũng sẽ có cách gì đó.
“Thôi vậy, để cậu ấy vấp phải cái đinh này đi, biết đau thì sẽ về thôi.” Thạch Đình lẩm bẩm nói: “Có điều MilkGreen Media này nghe quen quen nhỉ... Có phải là cái mà công ty của anh cả đang đàm phán thu mua không?”
Anh ta bèn gọi một cuộc cho Cố Như Trác.
Hai ngày nay Cố Như Trác chỉ loanh quanh trong bệnh viện. Bởi vì sự cố bị chụp ảnh ở cổng bệnh viện vào tối qua, càng ngày càng gặp nhiều chuyện phiền phức, Cố Như Trác bèn không ra ngoài nữa, chỉ một mực trông coi Trình Phương Tuyết trên tầng VIP.
“Alo?” Giọng Cố Như Trác ở đầu dây bên kia nghe có vẻ uể oải lười biếng, hơi khàn khàn.
“Anh cả, anh có biết MilkGreen Media không?” Thạch Đình cố để giọng mình nghe như đang bàn việc công: “Em vừa mới xem qua, cái đó, khụ khụ, là công ty ký hợp đồng với đối thủ cạnh tranh duy nhất của Trình Bất Ngộ hiện giờ, em tìm anh hỏi chút chuyện thôi. Tuyệt đối không phải muốn thương lượng tìm đường đi cửa sau giúp cậu ấy đâu, em chỉ hỏi một câu thôi, để người đoàn kịch Bắc phái chúng ta ra ngoài khỏi bị mất mặt.”
“Cậu hỏi anh? Làm sao anh biết được?” Giọng Cố Như Trác vẫn lười biếng như cũ.
“...” Thạch Đình câm nín.
Sao anh ta lại quên mất chuyện này nhỉ, Cố Như Trác vẫn luôn làm một ông chủ rảnh rỗi, chưa bao giờ để ý đến chuyện công ty!
“Nhưng mà cậu đã nhắc đến chuyện của cậu ấy thì...” Một lát sau, bỗng Cố Như Trác lên tiếng, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Chuyện đó không cần cậu quan tâm đâu, cứ ngồi chờ MilkGreen Media chạy tới đàm phán việc bổ sung danh ngạch đi.”
Thạch Đình: “?? Ý anh là sao?”
Nhưng Cố Như Trác đã thẳng tay cúp máy.
Cùng lúc đó, trợ lý thư ký đến gõ cửa, bước nhanh vào, nhỏ giọng nói: “Sếp, MilkGreen Media muốn hẹn gặp ạ.”
“Chuyện gì?”
“Hình như là có vấn đề gì đó, streamer của công ty bọn họ không nắm được vị trí số một khu sinh hoạt, rất có thể sẽ không vào được kế hoạch công phá lần này, cho nên công ty bọn họ muốn đến nói chuyện xem có thể thêm số người vào danh ngạch không ạ.”
“Không vào được kế hoạch công phá sao...” Lúc này, Thạch Đình cuối cùng cũng phản ứng kịp, anh ta trợn to mắt hỏi: “Vậy người xếp thứ nhất là ai?”
Trợ lý của thư ký lật tờ tài liệu: “Xếp thứ nhất khu sinh hoạt, bây giờ đang là ID @Trình Bất Ngộ không cần hành gừng tỏi, cậu ấy không có công ty hậu thuẫn, là một streamer nghiệp dư, tính đến mười giờ sáng hôm nay, tức là thời gian hết hạn của chương trình, tổng lượt phát lại video của cậu ấy đã vượt mức tám mươi triệu, hiện tại bài đăng có lượt xem cao nhất là một video quay màn hình chơi game, lượt xem đã hơn tám triệu.”
*
Bên kia, Bệnh viện Liên hợp số Một.
Cố Như Trác ngồi ở khu vực thăm nuôi, vừa hút thuốc vừa ngả người xuống ghế sô pha, khuôn mặt anh tuấn nổi bật, đôi mắt phượng sáng rực đa tình hơi cụp xuống, im lặng nhìn chăm chú vào phòng phát sóng trực tiếp trên màn hình máy tính.
“Xin chào, streamer đã offline hai tiếng trước~ Nhấp vào đây để xem phát lại chương trình live stream nhé~”
Anh không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Streamer đã offline nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số người tặng ít phần quà nho nhỏ, còn có rất nhiều người thả bình luận vào màn hình.
[Tối hôm qua tui ngủ sớm quá, sáng nay tỉnh dậy thấy ai ai cũng xem tin về Tiểu Trình mà tui trợn mắt há mồm luôn, còn tưởng mình nhận nhầm streamer khác rồi, cậu ấy chơi với streamer trong khu gaming từ bao giờ thế! Trời ơi, lại còn là mấy người đó nữa!]
[Đây là tổ hợp kinh thiên động địa gì vậy trời! Fan cả hai mừng như điên!!]
[Hahahaha tui rất mong chờ phản ứng của Tiểu Trình sau khi ngủ dậy đó, cười chết mất, không ngờ cậu ấy dễ lừa ghê, một đứa nhóc vị thành niên real + ba nam thanh niên quá lứa nghiện net lừa cậu ấy, nói là học sinh cấp hai vậy mà cũng tin được.]
[+1, tui cũng cười điên luôn, cậu ấy còn nghiêm túc giảng toán cấp hai cho một đám học sinh bỏ học đánh game nữa chứ. Vừa dễ lừa vừa đáng yêu chết mất.]
...
Cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa, giọng Lương Tĩnh vang lên: “Em ngủ chưa? Mau nghỉ ngơi sớm đi, bọn chị định gọi bữa sáng, em có muốn ăn chút gì không?”
Cố Như Trác nói: “Chưa ngủ. Chị gọi đại gì đó cho em là được.”
“Được.” Giọng Lương Tĩnh hơi ngập ngừng: “Chị biết em không nghe đâu, nhưng chị vẫn phải nhắc nhở, em nhớ giữ sức khỏe đấy, đêm qua em thức trắng đúng không? Chuẩn bị bài hát mới à?”
Do ảnh hưởng của scandal hai hôm trước, cô đã dẫn ekip tới đây theo, về cơ bản cũng chỉ cắm rễ trong bệnh viện. Tối qua cô thấy đèn phòng Cố Như Trác sáng cả đêm.
“Bài hát mới?” Cố Như Trác ngẫm nghĩ, vin vào cớ đó xin lỗi qua loa một câu: “Xem như vậy đi, em biết rồi, ngủ đây.”
Anh tiện tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh lửa đỏ tươi lụi tắt.
Động tác của anh không biết đã chạm phải phím nào trên bàn phím, trang web trên màn hình bắt đầu tự động phát lại những khoảnh khắc nổi bật của buổi live stream.
Âm thanh nền của trò chơi vang lên, trong màn hình, khuôn mặt lạnh nhạt của người thanh niên hiện lên, cậu đang cụp mắt chơi game, nhỏ giọng hỏi: “Không thì mấy đứa cứ kệ anh đi?”
“Không sao đâu, anh cứ lên đi, muốn đánh người nào thì đánh người đó, muốn làm gì cũng được luôn, có tụi em đây mà, anh không chết được đâu.”
Trên màn hình, vị trí hỗ trợ quan sát viên được những đồng đội khác bao quanh, nhàn nhã bào từng chấm máu của phe địch, nhàn nhã hốt được một cái pentakill.
Phe địch gửi đến một tràng dấu chấm hỏi, mọi người trong kênh mic đồng đội đều cười rộ lên, mà Trình Bất Ngộ thì cúi đầu, đôi lông mi dài rủ xuống, khóe môi cũng hiện lên ý cười mơ hồ.
Cậu vẫn còn đang sốt nên cánh môi và khóe mắt đều ửng hồng, khoảnh khắc nụ cười kia nở rộ, trông cậu vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng đến lạ. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn hộ cho thuê nhỏ, vẻ đẹp của cậu yên tĩnh hiện hữu như một bức tranh.
Cậu được người khác dỗ dành, chiều chuộng, dẫu cho những người kia chỉ là người qua đường lần đầu chơi game chung với nhau.
Mà Trình Bất Ngộ khi được dỗ dành, được chiều chuộng, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Lộ ra những biểu cảm mà anh chưa từng thấy trước đây.
Đạn mạc trong phòng live stream vẫn bay đều đều trên màn hình.
@Fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng: [Ôi, Tiểu Trình đúng là vừa ngoan vừa xinh, cậu ấy với Heo bay Cola có thể phát nhiều đường hơn không?]
@Trình Bất Ngộ YYDS(*): [Có có, fan mẹ của nhà Cola đã edit video cut rồi đó, bên kia bọn họ cười gần chết rồi, Heo bay Cola trước kia gánh mấy em gái cũng chưa từng thành thật như vậy, mấy cô em gái có khi còn bị độ EQ thấp của ổng làm cho câm nín luôn, fan ổng đều nói lần đầu thấy Heo bay Cola chiều người khác như vậy đó.]
(*) YYDS: ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, viết tắt của cụm “mãi mãi là thần“.
Một liên kết dẫn đến video cut xuất hiện trên màn hình bình luận của phòng live stream: “CP song nam thần đến đây! Thiếu niên trầm lặng thiên tài giới thể thao điện tử x sinh viên nghệ thuật cấp bậc AI, nhìn chồng Cola của mấy người giả làm học sinh cấp hai lừa vợ nè!”
...
@Muốn uống sữa chua: [Đúng đó, không chỉ nhà Cola mà nhà Huyết thần(*) cũng vậy nè, mọi người đều nhao nhao hỏi không biết sao bữa nay Huyết thần bỗng đổi tính đổi nết, ổng vốn là một anh trai lạnh lùng ngầu lòi mà. Thôi không nói nữa! Tóm lại là cưng xỉu luôn đó!]
(*) Huyết thần: biệt danh cho bạn bắn tỉa có ID @Không lấy được first blood thì nghỉ chơi, tại vì vốn dĩ tên của bạn không có chữ tiếng Anh vậy đâu, mà gốc tiếng Trung thì first blood nó sẽ có chữ huyết (máu) á, nên fan gọi bạn ý là Huyết thần từ chữ huyết đó.
@Trình Bất Ngộ YYDS: [Ơ cơ mà không phải chị em lầu trên là fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng à? Sao bà đổi thuyền lẹ dữ vậy?]
@Fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng: [Như Trác Như Ngộ hết hy vọng thật ròi, lòng tui nguội lạnh luôn quá bà ơi, đu CP nguội khổ lắm, từ hôm nay trở đi, tui sẽ trở thành một con fan CP mù quáng, nơi nào có đường nơi đó có tui. Hôm nay tui vào điểm danh super topic của hai người họ thấy số người điểm danh giảm 2 rồi đó.]
@Trình Bất Ngộ YYDS: [Thế bình thường có mấy người điểm danh vậy?]
@Fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng: [Mười người đó bà! Tự dưng đùng cái rụng mất một phần mười, làm lòng tui đau quá man.]
...
Cố Như Trác bỗng cầm điện thoại lên, gọi một cuộc cho Lương Tĩnh.
Lương Tĩnh thấy tên người gọi bèn lập tức bắt máy: “?? Em ngồi cách chị có mười bước chân thôi đấy! Còn gọi điện thoại làm gì!”
“Mua giúp em ít thuốc hạ sốt và chống viêm, với cả...” Cố Như Trác nghĩ ngợi, sau đó nói tiếp với chất giọng lạnh tanh: “Mua thêm món tráng miệng với sữa chua linh tinh gì đó nữa, phải ngọt đấy.”
“Em sốt à? Không phải bình thường em không thích ăn đồ ngọt sao?” Lương Tĩnh hỏi, nhưng cô còn chưa kịp nghe câu trả lời đã bị Cố Như Trác cúp máy.
Bên trong cánh cửa không có một tiếng động nào.
Trợ lý sinh hoạt hỏi cô: “Chị Lương, sao vậy ạ?”
“Không biết.” Lương Tĩnh nhún nhún vai, nói ra một phân tích cực kỳ hợp lý: “Chắc Tiểu Trác Gia đang khó ở.”
*
Đã rất lâu rồi Trình Bất Ngộ mới ngủ được một giấc dài thoải mái như vậy.
Cậu nằm mơ thấy một giấc mơ thật bình yên, trong mơ cậu vẫn còn là một đứa trẻ, đó là một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, cậu tan học, còn Hạc Ngộ được tan làm sớm, hai mẹ con bèn dắt tay nhau đi mua đồ ăn.
Mỗi lần hai người đi mua đồ ăn cũng không mua nhiều, chỉ vừa đủ ăn một bữa, Hạc Ngộ từng giao hẹn trước với cậu: “Ở trường con nhớ ăn nhiều vào nhé, ăn một bữa như hai bữa vậy, mẹ tới chỗ làm cũng sẽ ăn nhiều giống vậy, một bữa như hai bữa, được không con? Nếu buổi tối đói bụng thì chúng ta nấu cơm.”
Cậu đồng ý, còn nghiêm túc hỏi bà: “Mẹ ơi, nhà chúng ta thiếu tiền ạ? Nếu không có tiền thì con không ăn tối cũng được ạ.”
Hạc Ngộ cười rộ lên, trông cực kỳ xinh đẹp: “Có tiền chứ, chỉ là mẹ không thích nấu cơm thôi.”
Cậu nói: “Vậy là mẹ đang ngược đãi trẻ em đó.”
Hạc Ngộ tủm tỉm cười: “Vậy con đừng kể cho ai nghe là được, tối nay chúng ta mua bánh ngọt ăn nhé?”
Thành phố nhỏ này không có tiệm bánh ngọt, chỉ có cửa hàng bán bánh trứng và bánh hướng dương trong chợ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi bơ thơm ngào ngạt, loại bánh tráng miệng này có hương vị béo ngậy, dạ dày Trình Bất Ngộ không tốt, mỗi lần chỉ có thể ăn nửa cái.
Hôm đó bọn họ đi mua ba cái bánh hướng dương, ông chủ tỏ ra không mấy vui vẻ, như thể cảm thấy bọn họ mua chưa đủ, cho nên khi đưa túi ra, ông ta nhỏ giọng dùng tiếng địa phương nói một câu: “Thèng quỷ đĩ nuôi, nghèo kiết xác.”
Xung quanh người đến người đi, nhưng không ai lên tiếng phản bác.
Thành phố này khá nhỏ, bọn họ là người ngoài đến, đã có rất nhiều người từng nghe được ít nhiều về chuyện trước đây của bọn họ.
Giọng nói của ông chủ quán bánh rất nhỏ, nhưng Hạc Ngộ vẫn nghe thấy những lời này, bà không giận mà còn mỉm cười – một nụ cười xán lạn rực rỡ, bà vỗ vỗ vai Trình Bất Ngộ, nói: “Bé ngoan, con nghe thấy không? Người ta đang dạy chúng ta nói giọng địa phương đó.”
Bà đứng thẳng lưng, lông mày sắc bén, ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười. Bà chỉ tay về phía ông chủ tiệm bánh, gằn từng chữ một, đáp trả từng từ: “Thèng quỷ mất dạy, nghèo kiết xác.”
Trình Bất Ngộ cũng học theo, lớn tiếng nói: “Thèng quỷ mất dạy, nghèo kiết xác.”
Cậu học chất giọng địa phương phức tạp này cực nhanh, giống Hạc Ngộ như đúc cả về giọng điệu và phong thái, giọng nói cậu trong trẻo, lả lướt uyển chuyển, khiến người nghe phải giật mình lỡ nhịp.
Mọi người đều nghe được giọng của hai người bọn họ, người qua đường xung quanh đều quay đầu lại nhìn, khiến ông chủ quầy bánh xấu hổ muốn độn thổ.
Một bà cụ gần đó nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, sao phải nặng lời với mẹ con đơn thân vậy hả.”
Hạc Ngộ mím môi cười, dắt tay cậu: “Đi nào, bé cưng, chúng ta về nhà thôi.”
Cậu cầm theo gói bánh ngọt, hai người vung vẩy dắt tay nhau, chậm rãi đi bộ về nhà.
Hạc Ngộ cười tủm tỉm hỏi cậu: “Thế nào, chơi vui không? Thú vị không?”
Trình Bất Ngộ nhìn nụ cười của bà, gật đầu khẳng định: “Vui ạ, chỉ cần có mẹ chơi với con là được.”
Cậu thật lòng cảm thấy rất vui, thậm chí còn không nhận ra tình cảnh vừa rồi có gì để mà cảm thấy không vui.
Bởi vì Hạc Ngộ luôn vui cười như vậy, bà là người đầu tiên cậu biết mà vừa sắc sảo vừa xán lạn như thế, chỉ cần đi theo bà, Trình Bất Ngộ sẽ cảm thấy bọn họ chẳng có chuyện gì để mà lo nghĩ âu sầu; bà sẽ kể chuyện xưa cho cậu nghe, nói với cậu rằng, hai người bọn họ cũng là một câu chuyện xa xưa, là hí kịch, là khởi đầu của một thiên sử thi vĩ đại.
Bà là diễn viên trong đoàn kịch, hơn nữa còn là “nữ diên viên tốt nhất của chúng ta”, trong đầu luôn cất giữ hàng ngàn mẩu chuyện xưa rối ren, ly kỳ.
“Một hôm nọ, có một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo một bé con xinh đẹp đáng yêu, hai người cùng đi vào một thị trấn nhỏ yên bình...”
Cậu luôn nghĩ, mở đầu của cậu chuyên xưa kia, hẳn là sẽ được viết như vậy.
Bởi vì bọn họ ở trong câu chuyện, cho nên vận mệnh này là tốt hay xấu, là buồn hay vui, cậu sẽ luôn bình yên vui vẻ ở bên bà, bởi vì cậu biết bọn họ là diễn viên chính, cho dù mở đầu câu chuyện, diễn viên chính có phải trải qua bao nhiêu đau khổ kiếp nạn, thì đến cuối cùng họ cũng sẽ luôn nhận được một cái kết viên mãn đoàn tụ.
*
Buổi chiều trời chuyển âm u, Trình Bất Ngộ tỉnh lại trong căn phòng trọ của mình.
Cậu bị tiếng thông báo tin nhắn riêng của nền tảng đánh thức, Trình Bất Ngộ rúc mình trong ổ chăn, hai mắt mờ mịt ngáy ngủ, bởi vì trong phòng mờ tối mà da cậu trông càng trắng tái đi.
Ánh sáng từ di động chiếu lên đôi mắt và hàng mi cậu, tin nhắn riêng này đến từ quản trị viên của nền tảng.
[Chủ kênh thân mến, chào bạn, chúc mừng bạn đã được chọn làm Đại diện Khu Sinh hoạt tham gia vào Kế hoạch công phá giới giải trí của Kình Ngư. Vui lòng nhấp vào đường link này để hoàn thiện thông tin cá nhân của bạn và vui lòng theo dõi những thông báo tiếp theo của hoạt động này nhé.]
Trình Bất Ngộ giật mình sửng sốt, vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu bèn dời mắt sang thanh thông báo của di động – chỉ qua một đêm, số thông báo cậu nhận được đã vượt mốc tối đa, hiển thị con số 9999+, lần gần nhất cậu gặp tình trạng này là sau bài cover “Khanh” hôm nọ.
Không ai nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi Trình Bất ngộ xem xong video quay màn hình buổi chơi game, cậu vô thức tìm thử đến phòng live stream của những người kia.
Hóa ra bọn họ đều là những streamer lớn của khu gaming, trong đó còn có hai người vẫn đang đánh chuyên nghiệp.
Bạn nhỏ Thanos đang live, phòng phát sóng trực tiếp của cậu nhóc xôm cực kỳ, Trình Bất Ngộ bấm vào xem thử thì nghe thấy cậu nhóc cũng đang nhắc đến chuyện này.
“Tại sao hả! Năm người cùng chơi game với nhau, ba(*) người bọn họ đều có CP với anh Tiểu Trình, tại sao tôi không có? Tôi là người gặp anh ấy đầu tiên cơ mà!”
(*) gốc là bốn nhưng mình nghĩ đây là bug của tác giả nên sửa lại.
Bạn nhỏ Thanos tức tối hỏi: “Tôi nhìn xấu lắm sao? Tôi không có tương tác gì với anh ấy à? Tối hôm qua Huyết thần cũng có nói được mấy câu đâu, tại sao cậu ấy lại có CP rồi?”
Đạn mạc đều cười haha vào mặt cậu nhóc: [Nhóc thành niên đi rồi tính sau nhé! Cười chết tui rồi, đường của nhóc vị thành niên như cậu làm sao so được với đường của mấy người kia chứ?]
Bạn nhỏ Thanos: “???”
Bên kia, phòng live stream của @Heo bay Cola.
Là một nam thần streamer trong khu gaming, cậu ấy có vẻ ngoài tuấn tú trầm tĩnh, bình thường cũng khá ít nói. Fan mẹ của cậu vẫn luôn cố sức kéo cậu đi xem mắt.
[Con trai!! Người đàn ông hôm qua là ai! Thành thật khai báo mau!]
[Tui chua chết mất, streamer Shock Gun biết chiều người khác như vậy từ khi nào thế! Có phải cậu kia là một phú ông siêu giàu không?]
“Mọi người đang nhắc đến streamer khu sinh hoạt hôm qua ấy à?” @Heo bay Cola liếc nhìn đạn mạc: “À à, tôi từng lướt thấy anh ấy rồi, cái video dance cover như AI ấy... Không có gì nữa đâu, anh ấy cũng không có chống lưng gì, là ân nhân của một người anh em của tôi, chỉ là kéo anh ấy đánh vài trận game thôi. Tối hôm qua bọn tôi đều tắt live cả mà.”
[Nếu mấy người không rủ nhau giả vờ làm học sinh cấp hai lừa người ta, tụi tui sẽ tin cái cụm “không có gì nữa đâu” của cậu – giờ thì thành thật khai báo đê!]
“Ừ thì...” Vẻ mặt @Heo bay Cola trông như có gì đó khó nói, giọng điệu cũng lộ vẻ bối rối: “Thì, vừa mới quen thôi, nhảy đẹp, giọng hay, mặt cũng ưa nhìn nữa...”
Đạn mạc trong phòng live stream lại nháo nhào hết cả lên.
Cuối cùng Trình Bất Ngộ cũng hiểu ra tối qua đã có chuyện gì — mấy streamer này hẳn đã bàn bạc từ trước, biết cậu muốn tham gia vào kế hoạch công phá giới giải trí cho nên chủ động tìm tới để tăng độ hot cho cậu.
Cậu nhớ tới hôm nọ khi vào diễn đàn hỏi thăm thì nhận được mấy lời mời kết bạn của chủ kênh khu gaming, giờ kiểm tra lại thì đúng là lời mời của những người này.
Cậu bèn soạn tin nhắn cảm ơn, trau chuốt từng chữ một rồi mới lần lượt gửi đi.
Huyết thần và người có ID sao hỏa kia hình như vẫn chưa dậy, @Heo bay Cola nhanh chóng trả lời: [Không cần khách sáo, anh xứng đáng mà.]
Bạn nhỏ Thanos cũng lập tức trả lời tin nhắn: [Anh vui không ạ! Đây là niềm vui bất ngờ do tụi em chuẩn bị cho anh đó! Anh xứng đáng mà!!]
Trình Bất Ngộ đang định gõ chữ trả lời, bỗng nhiên màn hình sáng lên, cậu có cuộc gọi đến.
Cậu rất nhạy cảm với những con số cho nên mặc dù chưa lưu số lại, cậu vẫn nhận ra đây là số điện thoại của ai.
Trình Bất Ngộ nhấn nút trả lời, nhỏ giọng nói: “Alo?”
Giọng của của cậu vẫn còn uể oải vì vừa tỉnh ngủ, nghe ra có hơi khàn, nhưng cũng thật dịu dàng, dễ thương.
“Tôi ra ngoài họp, mang ít đồ đến cho cậu.” Bên kia điện thoại, giọng Cố Như Trác khàn khàn lạnh lùng: “Tỉnh rồi à? Xuống dưới lấy đồ đi, đến chỗ lần trước tôi đưa cậu về ấy.”
Trình Bất Ngộ ôm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã đổ cơn mưa, trông có vẻ lạnh lắm.
Cậu lại nổi máu lười, nhỏ giọng đáp: “Tôi không khỏe lắm, không cần đâu.”
Gần đây số lần liên lạc của Cố Như Trác và cậu bỗng tăng lên, bắt đầu từ sau khi anh trở về nước.
Cậu không cảm thấy chuyện này có gì là lạ, giống như là một điều hết sức hiển nhiên, chỉ cần mọi chuyện không bắt đầu phát triển quá kỳ lạ, cậu sẽ không suy nghĩ nhiều, mà có khi còn lười không thèm suy nghĩ.
Chu Tiểu Nguyên thường nói với cậu: “Cậu trông cũng thông minh thế mà sao có chuyện gì xảy ra cậu cũng không chịu để tâm gì hết vậy, vừa lười vừa trơ, nói cậu đó.”
“Không khỏe thì càng phải xuống, tôi mua thuốc cho cậu.” Giọng Cố Như Trác vẫn bình tĩnh: “Cơ thể của cậu, cậu phải tự biết quý trọng.”
Trình Bất Ngộ chớp mắt vài cái, đáp cho có lệ: “Vậy anh cứ đặt ở đó đi, bình thường chỗ đó ít ai qua lại, không ai tới lấy đâu. Lát nữa rồi tôi xuống lấy.”
Nghĩ gì đó, cậu lại bồi thêm một câu: “Cảm ơn anh.”
Bình thường cậu nói chuyện với anh sẽ không qua loa lấy lệ như vậy, nhưng nằm trong ổ chăn thật sự quá thoải mái, cậu lại đang lười, cũng quên mất bình thường phải giao tiếp theo lễ nghĩa.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lúc, sau đó mới nói: “Được.”
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Trình Bất Ngộ bỏ điện thoại xuống, lại rúc vào chăn một lúc lâu, đến khi cảm thấy đói bụng mới nhớ tới chuyện này.
Cậu chậm chạp rời giường, mặc quần áo rồi rửa mặt.
Từ sau khi thi vào trường đại học, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra hai trong số những sở thích ít ỏi trong đời mình: ăn và ngủ, có thời gian để lười biếng như vậy chỉ là điều khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất.
Cậu mặc một chiếc áo len trắng bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sơ mi và áo khoác, phía dưới mặc quần jean lật lai, cứ rề rà như vậy mãi rồi mới ra ngoài, đến lúc này đã là hơn nửa tiếng sau.
Cậu đã gần hết sốt, chỉ có điều còn thiếu ngủ, cảm giác cứ hơi mệt mỏi, buồn ngủ. Lông mi cậu rủ xuống, đen nhánh dài mịn, ngước mắt lên sẽ trông như cành liễu đón gió, trầm tĩnh mà xinh đẹp.
Bồn hoa hai bên đường trồng hoa dành dành, hai hôm nay trời mưa nên hoa bắt đầu chớm nở, hai sắc màu xanh tươi, trắng muốt chen chúc đan xen nhau, cả đường vương hương hoa thơm dịu.
Trình Bất Ngộ cầm ô, chậm rãi đi về phía trước theo trí nhớ của mình, tìm được hẻm nhỏ mà hôm trước Cố Như Trác đã dừng xe.
Mấy cửa hàng trên con hẻm này buôn bán không tốt mấy, mặt tiền cửa hàng đều đang đóng cửa, dán tem niêm phong ố vàng và dòng chữ quảng cáo “Chuyển nhượng mặt tiền”, cả khu vực đều cực kỳ im ắng.
Cậu không biết Cố Như Trác để đồ ở đâu — thật ra con hẻm này rất dài, Trình Bất Ngộ dừng chân, nghiêng đầu kẹp ô lại giữa hõm vai và đầu, dùng một tay lấy di động ra, định kiểm tra thử Cố Như Trác có gửi tin nhắn gì cho mình không, có báo đã đặt đồ anh đem tới ở đâu không.
Nhưng di động lại không có thông báo tin nhắn mới nào.
Trình Bất Ngộ chỉnh lại ô, đột nhiên nghe thấy tiếng còi ô tô ở phía sau.
Một chiếc ô tô màu xám bạc đậu ở chỗ ngoặt của hẻm, tấm che bóng không được kéo ra, nhìn từ bên ngoài rất tối, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra bên trong có người ngoài.
Cố Như Trác tháo kính râm xuống, hạ cửa kính xe, đôi mắt phượng hơi cụp xuống, nói với cậu: “Lại đây.”
Trình Bất Ngộ ngơ ra một thoáng.
Từ khi cậu nhận được điện thoại đến khi rời giường ra ngoài ít nhất cũng tốn một tiếng đồng hồ, mà khả năng cao là còn lâu hơn thế nữa.
Vậy mà Cố Như Trác vẫn chờ ở đây.
—-------Hết chương 18—-------
Cacao: Hôm nay thi tốt nên zề gõ hết chương luôn:))) Chương này tui bắt đầu edit từ hôm CN rồi cơ mà dài nên đáng ra tui định để cuối tuần này mới đăng cơ ;-; Nếu thứ 5 thứ 6 thi oke thì chắc CN có chương mới nhé =)))) Khom thì sang tuần nghỉ lễ tui sẽ chăm chỉ hơn (hope so?). Btw dạo này tui mê đọc vô hạn lưu, vừa đọc vừa nể mấy bà editor pick truyện toàn 500-600 chương, gặp tui là nản điêng không dám pick luôn á =))))) Làm sao người ta có thể kiên nhẫn vậy nhỉ ;-;
Đến giờ phút này, chỉ còn tám tiếng nữa là đến hạn tổng kết số liệu cho chương trình công phá giới giải trí của nền tảng Kình Ngư.
Chín rưỡi sáng, Thạch Đình ngồi trong văn phòng giám đốc điều hành của Kình Ngư Live.
Trợ lý ngồi đối diện anh ta đang nhỏ giọng báo cáo: “Các vị trí ứng cử viên cho kế hoạch công phá giới giải trí là kết quả sau nhiều cuộc thảo luận vào quý trước, về lý thuyết thì khả năng xảy ra sự đổi người là rất nhỏ, nếu phải bổ sung người vào danh sách ngay lúc này, nhất là người từ trong khu sinh hoạt vốn có độ hot không cao, còn là một streamer chỉ vừa hot lên không lâu, thì ít nhiều chúng ta sẽ bị xem như là vi phạm hợp đồng. Lúc trước trong khi thỏa thuận hợp đồng, chúng ta cũng từng tính tới trường hợp các tài khoản cạnh tranh với nhau sẽ thay đổi kết quả, cho nên danh ngạch của mỗi khu nằm trong khoảng từ một đến ba người thôi ạ.”
“Streamer khu sinh hoạt được Kình Ngư chọn vào quý trước là ai, thuộc công ty nào?” Thạch Đình nhíu mày: “Đưa cho tôi thông tin và hợp đồng thỏa thuận lúc trước.”
“Đây ạ.” Trợ lý lanh lẹ đưa tài liệu đã chuẩn bị từ sớm sang: “MilkGreen Media, công ty bọn họ chủ yếu tập trung mảng video ngắn và hợp đồng live stream. Hiện tại bọn họ cũng đang cố gắng để mở rộng nguồn lực sang ngành giải trí, ngoại trừ @Lý Phù Sinh ra thì công ty bọn họ vẫn còn một số streamer nổi tiếng trên các nền tảng khác.”
“Thỏa thuận của quý trước là, Lý Phù Sinh phải vào được kế hoạch công phá giới giải trí, đổi lại MilkGreen Media sẽ chuyển nhượng vô điều kiện một chủ kênh cấp vài chục triệu cho nền tảng Kình Ngư, kèm theo một vài streamer ở các nền tảng khác sẽ không gia hạn khi hết kỳ hạn hợp đồng mà trực tiếp chuyển sang cho bên mình.”
“Tôi biết rồi, để tôi suy nghĩ đã.” Thạch Đình dùng bút bi gõ gõ nhẹ vào đầu.
Chuyện này có hơi khó giải quyết.
Nền tảng Kình Ngư càng lúc càng có xu thế lũng đoạn trong mảng live stream, anh ta cũng chỉ là một giám đốc điều hành được bọn họ thuê với giá cao, trên thực tế vẫn chỉ là người ngoài, không có quá nhiều tiếng nói.
Đây cũng chính là lý do tại sao ban giám đốc Kình Ngư lại dám cho anh ta - một người thuộc phe Cố Trình - ngồi vào vị trí này.
Không biết tại sao trước đây Trình Bất Ngộ lại trùng hợp chọn trúng nền tảng Kình Ngư này, nếu là một nền tảng cạnh tranh khác, anh ta ít nhiều cũng sẽ có cách gì đó.
“Thôi vậy, để cậu ấy vấp phải cái đinh này đi, biết đau thì sẽ về thôi.” Thạch Đình lẩm bẩm nói: “Có điều MilkGreen Media này nghe quen quen nhỉ... Có phải là cái mà công ty của anh cả đang đàm phán thu mua không?”
Anh ta bèn gọi một cuộc cho Cố Như Trác.
Hai ngày nay Cố Như Trác chỉ loanh quanh trong bệnh viện. Bởi vì sự cố bị chụp ảnh ở cổng bệnh viện vào tối qua, càng ngày càng gặp nhiều chuyện phiền phức, Cố Như Trác bèn không ra ngoài nữa, chỉ một mực trông coi Trình Phương Tuyết trên tầng VIP.
“Alo?” Giọng Cố Như Trác ở đầu dây bên kia nghe có vẻ uể oải lười biếng, hơi khàn khàn.
“Anh cả, anh có biết MilkGreen Media không?” Thạch Đình cố để giọng mình nghe như đang bàn việc công: “Em vừa mới xem qua, cái đó, khụ khụ, là công ty ký hợp đồng với đối thủ cạnh tranh duy nhất của Trình Bất Ngộ hiện giờ, em tìm anh hỏi chút chuyện thôi. Tuyệt đối không phải muốn thương lượng tìm đường đi cửa sau giúp cậu ấy đâu, em chỉ hỏi một câu thôi, để người đoàn kịch Bắc phái chúng ta ra ngoài khỏi bị mất mặt.”
“Cậu hỏi anh? Làm sao anh biết được?” Giọng Cố Như Trác vẫn lười biếng như cũ.
“...” Thạch Đình câm nín.
Sao anh ta lại quên mất chuyện này nhỉ, Cố Như Trác vẫn luôn làm một ông chủ rảnh rỗi, chưa bao giờ để ý đến chuyện công ty!
“Nhưng mà cậu đã nhắc đến chuyện của cậu ấy thì...” Một lát sau, bỗng Cố Như Trác lên tiếng, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Chuyện đó không cần cậu quan tâm đâu, cứ ngồi chờ MilkGreen Media chạy tới đàm phán việc bổ sung danh ngạch đi.”
Thạch Đình: “?? Ý anh là sao?”
Nhưng Cố Như Trác đã thẳng tay cúp máy.
Cùng lúc đó, trợ lý thư ký đến gõ cửa, bước nhanh vào, nhỏ giọng nói: “Sếp, MilkGreen Media muốn hẹn gặp ạ.”
“Chuyện gì?”
“Hình như là có vấn đề gì đó, streamer của công ty bọn họ không nắm được vị trí số một khu sinh hoạt, rất có thể sẽ không vào được kế hoạch công phá lần này, cho nên công ty bọn họ muốn đến nói chuyện xem có thể thêm số người vào danh ngạch không ạ.”
“Không vào được kế hoạch công phá sao...” Lúc này, Thạch Đình cuối cùng cũng phản ứng kịp, anh ta trợn to mắt hỏi: “Vậy người xếp thứ nhất là ai?”
Trợ lý của thư ký lật tờ tài liệu: “Xếp thứ nhất khu sinh hoạt, bây giờ đang là ID @Trình Bất Ngộ không cần hành gừng tỏi, cậu ấy không có công ty hậu thuẫn, là một streamer nghiệp dư, tính đến mười giờ sáng hôm nay, tức là thời gian hết hạn của chương trình, tổng lượt phát lại video của cậu ấy đã vượt mức tám mươi triệu, hiện tại bài đăng có lượt xem cao nhất là một video quay màn hình chơi game, lượt xem đã hơn tám triệu.”
*
Bên kia, Bệnh viện Liên hợp số Một.
Cố Như Trác ngồi ở khu vực thăm nuôi, vừa hút thuốc vừa ngả người xuống ghế sô pha, khuôn mặt anh tuấn nổi bật, đôi mắt phượng sáng rực đa tình hơi cụp xuống, im lặng nhìn chăm chú vào phòng phát sóng trực tiếp trên màn hình máy tính.
“Xin chào, streamer đã offline hai tiếng trước~ Nhấp vào đây để xem phát lại chương trình live stream nhé~”
Anh không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Streamer đã offline nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số người tặng ít phần quà nho nhỏ, còn có rất nhiều người thả bình luận vào màn hình.
[Tối hôm qua tui ngủ sớm quá, sáng nay tỉnh dậy thấy ai ai cũng xem tin về Tiểu Trình mà tui trợn mắt há mồm luôn, còn tưởng mình nhận nhầm streamer khác rồi, cậu ấy chơi với streamer trong khu gaming từ bao giờ thế! Trời ơi, lại còn là mấy người đó nữa!]
[Đây là tổ hợp kinh thiên động địa gì vậy trời! Fan cả hai mừng như điên!!]
[Hahahaha tui rất mong chờ phản ứng của Tiểu Trình sau khi ngủ dậy đó, cười chết mất, không ngờ cậu ấy dễ lừa ghê, một đứa nhóc vị thành niên real + ba nam thanh niên quá lứa nghiện net lừa cậu ấy, nói là học sinh cấp hai vậy mà cũng tin được.]
[+1, tui cũng cười điên luôn, cậu ấy còn nghiêm túc giảng toán cấp hai cho một đám học sinh bỏ học đánh game nữa chứ. Vừa dễ lừa vừa đáng yêu chết mất.]
...
Cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa, giọng Lương Tĩnh vang lên: “Em ngủ chưa? Mau nghỉ ngơi sớm đi, bọn chị định gọi bữa sáng, em có muốn ăn chút gì không?”
Cố Như Trác nói: “Chưa ngủ. Chị gọi đại gì đó cho em là được.”
“Được.” Giọng Lương Tĩnh hơi ngập ngừng: “Chị biết em không nghe đâu, nhưng chị vẫn phải nhắc nhở, em nhớ giữ sức khỏe đấy, đêm qua em thức trắng đúng không? Chuẩn bị bài hát mới à?”
Do ảnh hưởng của scandal hai hôm trước, cô đã dẫn ekip tới đây theo, về cơ bản cũng chỉ cắm rễ trong bệnh viện. Tối qua cô thấy đèn phòng Cố Như Trác sáng cả đêm.
“Bài hát mới?” Cố Như Trác ngẫm nghĩ, vin vào cớ đó xin lỗi qua loa một câu: “Xem như vậy đi, em biết rồi, ngủ đây.”
Anh tiện tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh lửa đỏ tươi lụi tắt.
Động tác của anh không biết đã chạm phải phím nào trên bàn phím, trang web trên màn hình bắt đầu tự động phát lại những khoảnh khắc nổi bật của buổi live stream.
Âm thanh nền của trò chơi vang lên, trong màn hình, khuôn mặt lạnh nhạt của người thanh niên hiện lên, cậu đang cụp mắt chơi game, nhỏ giọng hỏi: “Không thì mấy đứa cứ kệ anh đi?”
“Không sao đâu, anh cứ lên đi, muốn đánh người nào thì đánh người đó, muốn làm gì cũng được luôn, có tụi em đây mà, anh không chết được đâu.”
Trên màn hình, vị trí hỗ trợ quan sát viên được những đồng đội khác bao quanh, nhàn nhã bào từng chấm máu của phe địch, nhàn nhã hốt được một cái pentakill.
Phe địch gửi đến một tràng dấu chấm hỏi, mọi người trong kênh mic đồng đội đều cười rộ lên, mà Trình Bất Ngộ thì cúi đầu, đôi lông mi dài rủ xuống, khóe môi cũng hiện lên ý cười mơ hồ.
Cậu vẫn còn đang sốt nên cánh môi và khóe mắt đều ửng hồng, khoảnh khắc nụ cười kia nở rộ, trông cậu vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng đến lạ. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn hộ cho thuê nhỏ, vẻ đẹp của cậu yên tĩnh hiện hữu như một bức tranh.
Cậu được người khác dỗ dành, chiều chuộng, dẫu cho những người kia chỉ là người qua đường lần đầu chơi game chung với nhau.
Mà Trình Bất Ngộ khi được dỗ dành, được chiều chuộng, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Lộ ra những biểu cảm mà anh chưa từng thấy trước đây.
Đạn mạc trong phòng live stream vẫn bay đều đều trên màn hình.
@Fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng: [Ôi, Tiểu Trình đúng là vừa ngoan vừa xinh, cậu ấy với Heo bay Cola có thể phát nhiều đường hơn không?]
@Trình Bất Ngộ YYDS(*): [Có có, fan mẹ của nhà Cola đã edit video cut rồi đó, bên kia bọn họ cười gần chết rồi, Heo bay Cola trước kia gánh mấy em gái cũng chưa từng thành thật như vậy, mấy cô em gái có khi còn bị độ EQ thấp của ổng làm cho câm nín luôn, fan ổng đều nói lần đầu thấy Heo bay Cola chiều người khác như vậy đó.]
(*) YYDS: ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, viết tắt của cụm “mãi mãi là thần“.
Một liên kết dẫn đến video cut xuất hiện trên màn hình bình luận của phòng live stream: “CP song nam thần đến đây! Thiếu niên trầm lặng thiên tài giới thể thao điện tử x sinh viên nghệ thuật cấp bậc AI, nhìn chồng Cola của mấy người giả làm học sinh cấp hai lừa vợ nè!”
...
@Muốn uống sữa chua: [Đúng đó, không chỉ nhà Cola mà nhà Huyết thần(*) cũng vậy nè, mọi người đều nhao nhao hỏi không biết sao bữa nay Huyết thần bỗng đổi tính đổi nết, ổng vốn là một anh trai lạnh lùng ngầu lòi mà. Thôi không nói nữa! Tóm lại là cưng xỉu luôn đó!]
(*) Huyết thần: biệt danh cho bạn bắn tỉa có ID @Không lấy được first blood thì nghỉ chơi, tại vì vốn dĩ tên của bạn không có chữ tiếng Anh vậy đâu, mà gốc tiếng Trung thì first blood nó sẽ có chữ huyết (máu) á, nên fan gọi bạn ý là Huyết thần từ chữ huyết đó.
@Trình Bất Ngộ YYDS: [Ơ cơ mà không phải chị em lầu trên là fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng à? Sao bà đổi thuyền lẹ dữ vậy?]
@Fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng: [Như Trác Như Ngộ hết hy vọng thật ròi, lòng tui nguội lạnh luôn quá bà ơi, đu CP nguội khổ lắm, từ hôm nay trở đi, tui sẽ trở thành một con fan CP mù quáng, nơi nào có đường nơi đó có tui. Hôm nay tui vào điểm danh super topic của hai người họ thấy số người điểm danh giảm 2 rồi đó.]
@Trình Bất Ngộ YYDS: [Thế bình thường có mấy người điểm danh vậy?]
@Fan CP Như Trác Như Ngộ duy nhất toàn cõi mạng: [Mười người đó bà! Tự dưng đùng cái rụng mất một phần mười, làm lòng tui đau quá man.]
...
Cố Như Trác bỗng cầm điện thoại lên, gọi một cuộc cho Lương Tĩnh.
Lương Tĩnh thấy tên người gọi bèn lập tức bắt máy: “?? Em ngồi cách chị có mười bước chân thôi đấy! Còn gọi điện thoại làm gì!”
“Mua giúp em ít thuốc hạ sốt và chống viêm, với cả...” Cố Như Trác nghĩ ngợi, sau đó nói tiếp với chất giọng lạnh tanh: “Mua thêm món tráng miệng với sữa chua linh tinh gì đó nữa, phải ngọt đấy.”
“Em sốt à? Không phải bình thường em không thích ăn đồ ngọt sao?” Lương Tĩnh hỏi, nhưng cô còn chưa kịp nghe câu trả lời đã bị Cố Như Trác cúp máy.
Bên trong cánh cửa không có một tiếng động nào.
Trợ lý sinh hoạt hỏi cô: “Chị Lương, sao vậy ạ?”
“Không biết.” Lương Tĩnh nhún nhún vai, nói ra một phân tích cực kỳ hợp lý: “Chắc Tiểu Trác Gia đang khó ở.”
*
Đã rất lâu rồi Trình Bất Ngộ mới ngủ được một giấc dài thoải mái như vậy.
Cậu nằm mơ thấy một giấc mơ thật bình yên, trong mơ cậu vẫn còn là một đứa trẻ, đó là một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, cậu tan học, còn Hạc Ngộ được tan làm sớm, hai mẹ con bèn dắt tay nhau đi mua đồ ăn.
Mỗi lần hai người đi mua đồ ăn cũng không mua nhiều, chỉ vừa đủ ăn một bữa, Hạc Ngộ từng giao hẹn trước với cậu: “Ở trường con nhớ ăn nhiều vào nhé, ăn một bữa như hai bữa vậy, mẹ tới chỗ làm cũng sẽ ăn nhiều giống vậy, một bữa như hai bữa, được không con? Nếu buổi tối đói bụng thì chúng ta nấu cơm.”
Cậu đồng ý, còn nghiêm túc hỏi bà: “Mẹ ơi, nhà chúng ta thiếu tiền ạ? Nếu không có tiền thì con không ăn tối cũng được ạ.”
Hạc Ngộ cười rộ lên, trông cực kỳ xinh đẹp: “Có tiền chứ, chỉ là mẹ không thích nấu cơm thôi.”
Cậu nói: “Vậy là mẹ đang ngược đãi trẻ em đó.”
Hạc Ngộ tủm tỉm cười: “Vậy con đừng kể cho ai nghe là được, tối nay chúng ta mua bánh ngọt ăn nhé?”
Thành phố nhỏ này không có tiệm bánh ngọt, chỉ có cửa hàng bán bánh trứng và bánh hướng dương trong chợ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi bơ thơm ngào ngạt, loại bánh tráng miệng này có hương vị béo ngậy, dạ dày Trình Bất Ngộ không tốt, mỗi lần chỉ có thể ăn nửa cái.
Hôm đó bọn họ đi mua ba cái bánh hướng dương, ông chủ tỏ ra không mấy vui vẻ, như thể cảm thấy bọn họ mua chưa đủ, cho nên khi đưa túi ra, ông ta nhỏ giọng dùng tiếng địa phương nói một câu: “Thèng quỷ đĩ nuôi, nghèo kiết xác.”
Xung quanh người đến người đi, nhưng không ai lên tiếng phản bác.
Thành phố này khá nhỏ, bọn họ là người ngoài đến, đã có rất nhiều người từng nghe được ít nhiều về chuyện trước đây của bọn họ.
Giọng nói của ông chủ quán bánh rất nhỏ, nhưng Hạc Ngộ vẫn nghe thấy những lời này, bà không giận mà còn mỉm cười – một nụ cười xán lạn rực rỡ, bà vỗ vỗ vai Trình Bất Ngộ, nói: “Bé ngoan, con nghe thấy không? Người ta đang dạy chúng ta nói giọng địa phương đó.”
Bà đứng thẳng lưng, lông mày sắc bén, ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười. Bà chỉ tay về phía ông chủ tiệm bánh, gằn từng chữ một, đáp trả từng từ: “Thèng quỷ mất dạy, nghèo kiết xác.”
Trình Bất Ngộ cũng học theo, lớn tiếng nói: “Thèng quỷ mất dạy, nghèo kiết xác.”
Cậu học chất giọng địa phương phức tạp này cực nhanh, giống Hạc Ngộ như đúc cả về giọng điệu và phong thái, giọng nói cậu trong trẻo, lả lướt uyển chuyển, khiến người nghe phải giật mình lỡ nhịp.
Mọi người đều nghe được giọng của hai người bọn họ, người qua đường xung quanh đều quay đầu lại nhìn, khiến ông chủ quầy bánh xấu hổ muốn độn thổ.
Một bà cụ gần đó nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, sao phải nặng lời với mẹ con đơn thân vậy hả.”
Hạc Ngộ mím môi cười, dắt tay cậu: “Đi nào, bé cưng, chúng ta về nhà thôi.”
Cậu cầm theo gói bánh ngọt, hai người vung vẩy dắt tay nhau, chậm rãi đi bộ về nhà.
Hạc Ngộ cười tủm tỉm hỏi cậu: “Thế nào, chơi vui không? Thú vị không?”
Trình Bất Ngộ nhìn nụ cười của bà, gật đầu khẳng định: “Vui ạ, chỉ cần có mẹ chơi với con là được.”
Cậu thật lòng cảm thấy rất vui, thậm chí còn không nhận ra tình cảnh vừa rồi có gì để mà cảm thấy không vui.
Bởi vì Hạc Ngộ luôn vui cười như vậy, bà là người đầu tiên cậu biết mà vừa sắc sảo vừa xán lạn như thế, chỉ cần đi theo bà, Trình Bất Ngộ sẽ cảm thấy bọn họ chẳng có chuyện gì để mà lo nghĩ âu sầu; bà sẽ kể chuyện xưa cho cậu nghe, nói với cậu rằng, hai người bọn họ cũng là một câu chuyện xa xưa, là hí kịch, là khởi đầu của một thiên sử thi vĩ đại.
Bà là diễn viên trong đoàn kịch, hơn nữa còn là “nữ diên viên tốt nhất của chúng ta”, trong đầu luôn cất giữ hàng ngàn mẩu chuyện xưa rối ren, ly kỳ.
“Một hôm nọ, có một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo một bé con xinh đẹp đáng yêu, hai người cùng đi vào một thị trấn nhỏ yên bình...”
Cậu luôn nghĩ, mở đầu của cậu chuyên xưa kia, hẳn là sẽ được viết như vậy.
Bởi vì bọn họ ở trong câu chuyện, cho nên vận mệnh này là tốt hay xấu, là buồn hay vui, cậu sẽ luôn bình yên vui vẻ ở bên bà, bởi vì cậu biết bọn họ là diễn viên chính, cho dù mở đầu câu chuyện, diễn viên chính có phải trải qua bao nhiêu đau khổ kiếp nạn, thì đến cuối cùng họ cũng sẽ luôn nhận được một cái kết viên mãn đoàn tụ.
*
Buổi chiều trời chuyển âm u, Trình Bất Ngộ tỉnh lại trong căn phòng trọ của mình.
Cậu bị tiếng thông báo tin nhắn riêng của nền tảng đánh thức, Trình Bất Ngộ rúc mình trong ổ chăn, hai mắt mờ mịt ngáy ngủ, bởi vì trong phòng mờ tối mà da cậu trông càng trắng tái đi.
Ánh sáng từ di động chiếu lên đôi mắt và hàng mi cậu, tin nhắn riêng này đến từ quản trị viên của nền tảng.
[Chủ kênh thân mến, chào bạn, chúc mừng bạn đã được chọn làm Đại diện Khu Sinh hoạt tham gia vào Kế hoạch công phá giới giải trí của Kình Ngư. Vui lòng nhấp vào đường link này để hoàn thiện thông tin cá nhân của bạn và vui lòng theo dõi những thông báo tiếp theo của hoạt động này nhé.]
Trình Bất Ngộ giật mình sửng sốt, vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu bèn dời mắt sang thanh thông báo của di động – chỉ qua một đêm, số thông báo cậu nhận được đã vượt mốc tối đa, hiển thị con số 9999+, lần gần nhất cậu gặp tình trạng này là sau bài cover “Khanh” hôm nọ.
Không ai nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi Trình Bất ngộ xem xong video quay màn hình buổi chơi game, cậu vô thức tìm thử đến phòng live stream của những người kia.
Hóa ra bọn họ đều là những streamer lớn của khu gaming, trong đó còn có hai người vẫn đang đánh chuyên nghiệp.
Bạn nhỏ Thanos đang live, phòng phát sóng trực tiếp của cậu nhóc xôm cực kỳ, Trình Bất Ngộ bấm vào xem thử thì nghe thấy cậu nhóc cũng đang nhắc đến chuyện này.
“Tại sao hả! Năm người cùng chơi game với nhau, ba(*) người bọn họ đều có CP với anh Tiểu Trình, tại sao tôi không có? Tôi là người gặp anh ấy đầu tiên cơ mà!”
(*) gốc là bốn nhưng mình nghĩ đây là bug của tác giả nên sửa lại.
Bạn nhỏ Thanos tức tối hỏi: “Tôi nhìn xấu lắm sao? Tôi không có tương tác gì với anh ấy à? Tối hôm qua Huyết thần cũng có nói được mấy câu đâu, tại sao cậu ấy lại có CP rồi?”
Đạn mạc đều cười haha vào mặt cậu nhóc: [Nhóc thành niên đi rồi tính sau nhé! Cười chết tui rồi, đường của nhóc vị thành niên như cậu làm sao so được với đường của mấy người kia chứ?]
Bạn nhỏ Thanos: “???”
Bên kia, phòng live stream của @Heo bay Cola.
Là một nam thần streamer trong khu gaming, cậu ấy có vẻ ngoài tuấn tú trầm tĩnh, bình thường cũng khá ít nói. Fan mẹ của cậu vẫn luôn cố sức kéo cậu đi xem mắt.
[Con trai!! Người đàn ông hôm qua là ai! Thành thật khai báo mau!]
[Tui chua chết mất, streamer Shock Gun biết chiều người khác như vậy từ khi nào thế! Có phải cậu kia là một phú ông siêu giàu không?]
“Mọi người đang nhắc đến streamer khu sinh hoạt hôm qua ấy à?” @Heo bay Cola liếc nhìn đạn mạc: “À à, tôi từng lướt thấy anh ấy rồi, cái video dance cover như AI ấy... Không có gì nữa đâu, anh ấy cũng không có chống lưng gì, là ân nhân của một người anh em của tôi, chỉ là kéo anh ấy đánh vài trận game thôi. Tối hôm qua bọn tôi đều tắt live cả mà.”
[Nếu mấy người không rủ nhau giả vờ làm học sinh cấp hai lừa người ta, tụi tui sẽ tin cái cụm “không có gì nữa đâu” của cậu – giờ thì thành thật khai báo đê!]
“Ừ thì...” Vẻ mặt @Heo bay Cola trông như có gì đó khó nói, giọng điệu cũng lộ vẻ bối rối: “Thì, vừa mới quen thôi, nhảy đẹp, giọng hay, mặt cũng ưa nhìn nữa...”
Đạn mạc trong phòng live stream lại nháo nhào hết cả lên.
Cuối cùng Trình Bất Ngộ cũng hiểu ra tối qua đã có chuyện gì — mấy streamer này hẳn đã bàn bạc từ trước, biết cậu muốn tham gia vào kế hoạch công phá giới giải trí cho nên chủ động tìm tới để tăng độ hot cho cậu.
Cậu nhớ tới hôm nọ khi vào diễn đàn hỏi thăm thì nhận được mấy lời mời kết bạn của chủ kênh khu gaming, giờ kiểm tra lại thì đúng là lời mời của những người này.
Cậu bèn soạn tin nhắn cảm ơn, trau chuốt từng chữ một rồi mới lần lượt gửi đi.
Huyết thần và người có ID sao hỏa kia hình như vẫn chưa dậy, @Heo bay Cola nhanh chóng trả lời: [Không cần khách sáo, anh xứng đáng mà.]
Bạn nhỏ Thanos cũng lập tức trả lời tin nhắn: [Anh vui không ạ! Đây là niềm vui bất ngờ do tụi em chuẩn bị cho anh đó! Anh xứng đáng mà!!]
Trình Bất Ngộ đang định gõ chữ trả lời, bỗng nhiên màn hình sáng lên, cậu có cuộc gọi đến.
Cậu rất nhạy cảm với những con số cho nên mặc dù chưa lưu số lại, cậu vẫn nhận ra đây là số điện thoại của ai.
Trình Bất Ngộ nhấn nút trả lời, nhỏ giọng nói: “Alo?”
Giọng của của cậu vẫn còn uể oải vì vừa tỉnh ngủ, nghe ra có hơi khàn, nhưng cũng thật dịu dàng, dễ thương.
“Tôi ra ngoài họp, mang ít đồ đến cho cậu.” Bên kia điện thoại, giọng Cố Như Trác khàn khàn lạnh lùng: “Tỉnh rồi à? Xuống dưới lấy đồ đi, đến chỗ lần trước tôi đưa cậu về ấy.”
Trình Bất Ngộ ôm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã đổ cơn mưa, trông có vẻ lạnh lắm.
Cậu lại nổi máu lười, nhỏ giọng đáp: “Tôi không khỏe lắm, không cần đâu.”
Gần đây số lần liên lạc của Cố Như Trác và cậu bỗng tăng lên, bắt đầu từ sau khi anh trở về nước.
Cậu không cảm thấy chuyện này có gì là lạ, giống như là một điều hết sức hiển nhiên, chỉ cần mọi chuyện không bắt đầu phát triển quá kỳ lạ, cậu sẽ không suy nghĩ nhiều, mà có khi còn lười không thèm suy nghĩ.
Chu Tiểu Nguyên thường nói với cậu: “Cậu trông cũng thông minh thế mà sao có chuyện gì xảy ra cậu cũng không chịu để tâm gì hết vậy, vừa lười vừa trơ, nói cậu đó.”
“Không khỏe thì càng phải xuống, tôi mua thuốc cho cậu.” Giọng Cố Như Trác vẫn bình tĩnh: “Cơ thể của cậu, cậu phải tự biết quý trọng.”
Trình Bất Ngộ chớp mắt vài cái, đáp cho có lệ: “Vậy anh cứ đặt ở đó đi, bình thường chỗ đó ít ai qua lại, không ai tới lấy đâu. Lát nữa rồi tôi xuống lấy.”
Nghĩ gì đó, cậu lại bồi thêm một câu: “Cảm ơn anh.”
Bình thường cậu nói chuyện với anh sẽ không qua loa lấy lệ như vậy, nhưng nằm trong ổ chăn thật sự quá thoải mái, cậu lại đang lười, cũng quên mất bình thường phải giao tiếp theo lễ nghĩa.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lúc, sau đó mới nói: “Được.”
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Trình Bất Ngộ bỏ điện thoại xuống, lại rúc vào chăn một lúc lâu, đến khi cảm thấy đói bụng mới nhớ tới chuyện này.
Cậu chậm chạp rời giường, mặc quần áo rồi rửa mặt.
Từ sau khi thi vào trường đại học, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra hai trong số những sở thích ít ỏi trong đời mình: ăn và ngủ, có thời gian để lười biếng như vậy chỉ là điều khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất.
Cậu mặc một chiếc áo len trắng bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sơ mi và áo khoác, phía dưới mặc quần jean lật lai, cứ rề rà như vậy mãi rồi mới ra ngoài, đến lúc này đã là hơn nửa tiếng sau.
Cậu đã gần hết sốt, chỉ có điều còn thiếu ngủ, cảm giác cứ hơi mệt mỏi, buồn ngủ. Lông mi cậu rủ xuống, đen nhánh dài mịn, ngước mắt lên sẽ trông như cành liễu đón gió, trầm tĩnh mà xinh đẹp.
Bồn hoa hai bên đường trồng hoa dành dành, hai hôm nay trời mưa nên hoa bắt đầu chớm nở, hai sắc màu xanh tươi, trắng muốt chen chúc đan xen nhau, cả đường vương hương hoa thơm dịu.
Trình Bất Ngộ cầm ô, chậm rãi đi về phía trước theo trí nhớ của mình, tìm được hẻm nhỏ mà hôm trước Cố Như Trác đã dừng xe.
Mấy cửa hàng trên con hẻm này buôn bán không tốt mấy, mặt tiền cửa hàng đều đang đóng cửa, dán tem niêm phong ố vàng và dòng chữ quảng cáo “Chuyển nhượng mặt tiền”, cả khu vực đều cực kỳ im ắng.
Cậu không biết Cố Như Trác để đồ ở đâu — thật ra con hẻm này rất dài, Trình Bất Ngộ dừng chân, nghiêng đầu kẹp ô lại giữa hõm vai và đầu, dùng một tay lấy di động ra, định kiểm tra thử Cố Như Trác có gửi tin nhắn gì cho mình không, có báo đã đặt đồ anh đem tới ở đâu không.
Nhưng di động lại không có thông báo tin nhắn mới nào.
Trình Bất Ngộ chỉnh lại ô, đột nhiên nghe thấy tiếng còi ô tô ở phía sau.
Một chiếc ô tô màu xám bạc đậu ở chỗ ngoặt của hẻm, tấm che bóng không được kéo ra, nhìn từ bên ngoài rất tối, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra bên trong có người ngoài.
Cố Như Trác tháo kính râm xuống, hạ cửa kính xe, đôi mắt phượng hơi cụp xuống, nói với cậu: “Lại đây.”
Trình Bất Ngộ ngơ ra một thoáng.
Từ khi cậu nhận được điện thoại đến khi rời giường ra ngoài ít nhất cũng tốn một tiếng đồng hồ, mà khả năng cao là còn lâu hơn thế nữa.
Vậy mà Cố Như Trác vẫn chờ ở đây.
—-------Hết chương 18—-------
Cacao: Hôm nay thi tốt nên zề gõ hết chương luôn:))) Chương này tui bắt đầu edit từ hôm CN rồi cơ mà dài nên đáng ra tui định để cuối tuần này mới đăng cơ ;-; Nếu thứ 5 thứ 6 thi oke thì chắc CN có chương mới nhé =)))) Khom thì sang tuần nghỉ lễ tui sẽ chăm chỉ hơn (hope so?). Btw dạo này tui mê đọc vô hạn lưu, vừa đọc vừa nể mấy bà editor pick truyện toàn 500-600 chương, gặp tui là nản điêng không dám pick luôn á =))))) Làm sao người ta có thể kiên nhẫn vậy nhỉ ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất