Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu
Chương 26: Con cưng của trời
Editor: Cacao Kem Trứng
Vẻ mặt Trình Bất Ngộ cực kỳ bình tĩnh, cậu chỉ đứng yên tại chỗ, điềm đạm nhã nhặn. Dưới ánh đèn sân khấu, đôi mắt cậu trong veo như nước.
Truyền thông Sở Hà bị nêu tên cũng ngỡ ngàng đứng dậy, bắt đầu trả lời câu hỏi — anh ta nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi sáng sủa xinh đẹp trên sân khấu, thậm chí còn ngẩn người trong giây lát — sao lại đến lượt công ty bọn họ nhanh như vậy?
Cậu không cân nhắc xíu nào đến công ty của Cố Như Trác sao?
Hôm nay, Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần có Cố Như Trác ra mặt làm đại diện khiến hầu hết mọi người đã ngầm hiểu với nhau — tuy rằng bọn họ đều là những công ty hợp tác chung, nhưng việc chọn gia nhập công ty của Cố Như Trác chắc chắn là việc có lợi nhất đối với sự nổi tiếng của ứng cử viên. Người xem và fan không thể nào biết được dưới phe Trình có bao nhiêu công ty con, chỉ biết ai chọn vào đội Cố Như Trác chắc chắn sẽ đem lại quả ngọt tức thì.
Hơn nữa, ngay cả người đại diện ban đầu của công ty con Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần cũng không ngờ Cố Như Trác lại tự mình đến đây tham gia làm giám khảo — vị Tiểu Trác Gia này bình thường ngoại trừ sáng tác và chuyện của Bắc Phái thì làm gì quan tâm đến thứ gì khác nữa!
Khi Cố Như Trác bị Trình Bất Ngộ bỏ qua, anh cũng ngẩn ngơ.
Sau đó, anh nhìn đi nơi khác, khuôn mặt tuấn tú hoa lệ chẳng có biểu cảm gì, chỉ là khí chất càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Đậu má, không thể nào? Hai người bọn họ đang tránh nghi ngờ à! Có ai nhận ra không? Cậu ấy nhảy vọt qua công ty Cố Như Trác kìa! Làm sao có thể nhảy qua công ty đó được!”
Bình luận trên đạn mạc cũng sắp điên luôn rồi: [Mấy người kéo tui vào hố Như Ngộ có thể phổ cập kiến thức cho tui xíu không? Đây đâu phải là quan hệ bạn học cũ bình thường đâu nhỉ, trước kia hai người bị tung scandal giả, hai bên đều đã đứng ra nói rõ là không có chuyện gì rồi, không nhận quà live stream để tránh nghi ngờ tui còn hiểu được, nhưng không khí hôm nay của hai người kia sai vl ý!]
[Trình Bất Ngộ tránh nghi ngờ. Bằng chứng 1: trả lại phần thưởng một trăm ngàn tệ; bằng chứng 2: đích thân phủ nhận việc kéo fan CP, còn nói Như Trác Như Ngộ là gia nhập Quốc quân năm 49; bằng chứng 3: bỏ qua Cố Như Trác trong phần tương tác trên sân khấu hôm nay!]
[Đúng đó, hơn nữa không chỉ có mình cậu ấy. Bên Cố Như Trác cũng kỳ lắm, bình thường Cố Như Trác như nào chắc mọi người đều biết nhỉ? Cười tỏa nắng cmnl, vậy mà hôm nay vừa lạnh mặt vừa lười phản ứng.]
[Hai người cùng biểu diễn múa quấn tay, vậy mà cả quá trình chẳng có tương tác hay trao đổi gì cả! Tuy rằng vừa đứng sát nhau vừa ăn ý vô cùng, nhưng mà thật sự là! Cả hai người đều siêu lạnh lùng! Cứu tui, tui đã bắt đầu thấy ngược rồi.]
[Chuyện tình BE, đây chính là chuyện tình BE sao, ôi bé fan tui đây thảm quá, chỉ có thể nhặt đường trong thùng rác để gặm...]
Câu trả lời Truyền thông Sở Hà đưa ra cũng tương tự như hai công ty trước, Trình Bất Ngộ nghe xong thì trả lời một câu cảm ơn, sau đó nói: “Xin mọi người cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ, một lần nữa cảm ơn các vị đại diện đã kiên nhẫn trả lời câu hỏi của tôi.”
Sau khi hỏi xong ba trong số bốn công ty điện ảnh truyền hình, cậu trông có vẻ không còn cân nhắc thêm công ty nào khác.
Người dẫn chương trình đương nhiên cũng không dự đoán được việc Trình Bất Ngộ lại biến chương trình này thành hiện trường tuyển dụng việc làm như vậy, hơn nữa còn bỏ qua Cố Như Trác — không biết tại sao mặc dù hai người cũng có chút tương tác với nhau, nhưng chỉ cần khung hình có mặt cả hai người lại luôn có bầu không khí lạnh lẽo kỳ lạ, kèm theo chút áp lực mơ hồ.
MC còn đang cố nghĩ đề tài, Lý Phù Sinh đã mở mic, tự nhiên dẫn dắt câu chuyện về phía mình, mỉm cười rạng rỡ nói: “Xem ra streamer Tiểu Trình của chúng ta phải cân nhắc rất nhiều, tôi lại không giống vậy, tôi tham gia vào chương trình này chỉ vì một người duy nhất.”
Cậu ta bước một bước về phía trước, bình tĩnh dừng chân, sau đó nhoẻn miệng cười nhìn về giữa bàn giám khảo, sâu trong đôi mắt thanh tú tươi cười là dục vọng và dã tâm không chút nào giấu giếm: “Anh Cố Như Trác, em có vấn đề muốn hỏi anh, không biết anh có thể trả lời được không ạ?”
Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường lại nổi lên tiếng hét chói tai: “Cố Như Trác! Cố Như Trác!”
Cố Như Trác ngước mắt lên, nhận lấy mic, anh hơi mỉm cười nhưng vẫn thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói lạnh nhạt: “Cậu hỏi đi.”
“Bởi vì em đến chương trình này vì anh Cố Như Trác, hơn nữa chỉ có anh Cố Như Trác là cho em bốn điểm, cho nên em muốn biết em còn có thể tiến bộ ở phương diện nào, và cả anh cho rằng em nên phát triển theo phương hướng nào ạ?” Lý Phù Sinh hỏi, giọng nói cậu ta mang theo vẻ chờ mong, thấp thỏm và có một chút ngây thơ ngờ nghệch.
Trình Bất Ngộ không giữ lấy độ hot này thì cậu ta lấy.
Trình Bất Ngộ không có khả năng đó, nhưng cậu ta có.
Cậu ta và ekip của mình quả thật không ngờ Trình Bất Ngộ có thể xào nấu một câu chuyện cũ rích thành ra nổi tiếng như vậy, thực lực của cậu ta đã thua — nhưng giới giải trí chưa bao giờ là nơi mà chỉ cần có thực lực là có thể ra mắt, không phải sao?
[Ôi ôi ôi streamer này! Cậu chủ bỏ nhà ra đi, hóa ra là trốn đến giới giải trí để theo đuổi thần tượng à!]
[Lý Phù Sinh quá ngầu! Tôi coi mấy người trước giả vờ giả vịt đến chán luôn rồi, cậu ấm giàu có của chúng ta đúng là quá dũng cảm! Suy nghĩ gì, muốn hỏi gì đều thể hiện thẳng thắn như vậy!]
[Aaaaa nếu Lý Phù Sinh có thể ký kết với công ty của Cố Như Trác thì chẳng phải là sự kết hợp thần tiên sao?]
Giọng Cố Như Trác hững hờ, còn lộ ra một chút lạnh lẽo khó thấu, anh chỉ cần ngồi một chỗ đã khiến những người xung quanh đều như lu mờ, khí thế kinh người: “Cậu còn có thể tiến bộ ở chỗ nào, lúc nãy tôi đã nói rồi, không cần lặp lại. Phương hướng phát triển của cậu phụ thuộc vào năng lực cá nhân của cậu, sau khi quan sát cặn kẽ năng lực cá nhân của cậu, công ty sẽ điều chỉnh kế hoạch cho cậu dựa trên thế mạnh mà cậu có.”
Những lời này của anh không nồng nhiệt mà cũng chẳng thờ ơ, mọi người đều nhìn nhau khó hiểu.
So với những màn biểu diễn giành người của các công ty khác, Cố Như Trác trông nhàn nhã thoải mái vô cùng, chẳng có cái gọi là thái độ cố gắng cướp người nào.
“Có điều...” Cố Như Trác bỗng nở nụ cười, mắt phượng cong cong, trông thật ấm áp: “Chỉ cần cậu gia nhập, công ty chúng tôi sẽ giành những điều tốt nhất cho nhân viên của mình, sẽ không lãng phí tài năng của bất kỳ ai. Tôi cũng thấy có vài thí sinh, bởi vì nhiều lý do mà không suy xét đến công ty chúng tôi...”
Anh bỗng hơi tạm dừng, ánh mắt vẫn đang nhìn Lý Phù Sinh, nụ cười xán lạn vẫn thường trực trên môi: “Cho dù cậu cảm thấy vào công ty lớn sẽ bị cạnh tranh gay gắt, hay là không phù hợp phong cách của bản thân, hay là vì những nguyên nhân cá nhân nào khác mà không cân nhắc đến công ty chúng tôi, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi là Cố Như Trác, công ty của tôi không phải là một công ty cứng nhắc. Những công ty ngồi ở đây đều là các đối tác hợp tác chiến lược của chúng tôi, chia sẻ tài nguyên, trao đổi thông tin, những thứ bọn họ có, chúng tôi đều có; những thứ bọn họ không có, chúng tôi cũng có. Cho dù cậu muốn gì đi nữa đều có thể tự do phát huy, nhận được hào quang rực rỡ nhất, cậu thích tài nguyên nào, đều có thể tùy ý lựa chọn.”
Trình Bất Ngộ đứng bên cạnh Lý Phù Sinh, im lặng lắng nghe.
Cả hội trường đều sôi trào —
[Vãi chưởng, Cố Như Trác cái gì cũng dám nói luôn, đây chính là thực lực của phe Cố - Trình sao!]
[Cố Như Trác ngầu điên! Cướp người là thế nào! Thế này mới gọi là cướp người này! Được mấy người dám nói tất cả tài nguyên đều tùy ý lựa chọn chứ?]
[Vậy tui muốn quay chương trình giải trí với Cố Như Trác, tui có thể thực hiện được điều ước này không?]
[Hahahaha anh ấy đúng là không cho người ta đường sống luôn! Tui nghe mà cũng động lòng luôn á, giờ tui có một câu hỏi, năm sau tui báo danh kế hoạch công phá này còn kịp không nhỉ?]
[Rep lầu trên, vậy trước tiên cậu phải trở thành streamer top một của khu đó mới được... Cậu tính thử độ khó của việc này đi.]
Chỉ có fan Như Trác Như Ngộ còn high với nhau: [Cứu tui má ơi! Lời này của ảnh có phải là nói cho cậu ấy nghe không vậy? Ảnh còn cố ý nhấn mạnh “thí sinh không suy xét đến công ty chúng tôi”! Chắc chắn là anh ấy nói cho cậu ấy nghe rồi!]
[Không được, tui sợ lắm, tui vẫn giữ thái độ bi quan với CP này, ảnh không có nói với cậu mà là đang hứa hẹn tương lai xán lạn với người khác... Không dám nghĩ sâu thêm, càng nghĩ càng thấy đôi này nồng mùi BE vãi!]
Trong mắt Lý Phù Sinh hiện lên vẻ hưng phấn: “Em không còn câu hỏi nào nữa, cảm ơn anh Cố Như Trác. Em có thể gia nhập công ty của anh không ạ?”
Cố Như Trác gật gật đầu, ý cười vẫn rạng rỡ như ngọc: “Hoan nghênh.”
Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên khắp khán đài.
Trình Bất Ngộ vẫn không có chút động tĩnh nào.
Cố Như Trác ngước mắt nhìn về phía cậu, anh trông thấy Trình Bất Ngộ ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút bối rối di chuyển qua lại giữa anh và đại diện các công ty khác, đôi môi mỏng hơi mím lại.
“Anh Cố, lời nói của anh hôm nay có hơi vượt quá kế hoạch của chúng tôi, bên chúng tôi đang muốn xác nhận một chút...” Phía sau anh, trợ lý công ty hoảng hốt áp sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh ra giá cao quá rồi không? Qua đánh giá của công ty, giá trị thương mại của Lý Phù Sinh cũng không cao đến mức đó, không đáng giá để anh ra sức như vậy...”
Trợ lý nhỏ thấy Cố Như Trác chẳng để vào tai những lời của mình, giọng nói càng thêm yếu ớt bất lực: “Anh Cố?”
Anh ta nhìn về phía Cố Như Trác, có hơi giật mình sợ hãi.
Cố Như Trác vẫn đang nhìn xuống sân khấu, vẻ mặt lạnh lẽo rét căm — đây không phải là ánh mắt muốn cướp người, mà là ánh mắt sắp phát điên rồi!
Giống như lần đầu tiên có chuyện gì đó sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, mà anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra — bởi vì cậu phải là của anh, cậu phải vào công ty này của anh, chính anh cũng không biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ này, từ lúc nào anh bắt đầu nghĩ như thế, nhưng giờ phút này, anh chỉ là con sói cô độc khóa chặt con mồi của mình, sắc bén, tỉnh táo, lý trí mà điên cuồng.
Vì con mồi kia, anh không tiếc bất cứ giá nào, tung ra tất cả lợi thế của mình.
Ánh mắt Trình Bất Ngộ đảo quanh bàn giám khảo một lát, sau đó cụp mắt xuống, trả lời một cách chắc chắn: “Tôi đã cân nhắc xong, mặc dù vừa rồi không hỏi nhưng tôi quyết định chọn công ty của anh Cố Như Trác.”
Tiếng hoan hô và vỗ tay nồng nhiệt vang lên lần thứ hai trong hội trường: “Hahaha Cố Như Trác thật sự quá đỉnh! Cướp người thành công!”
Người dẫn chương trình cũng cười cười dẫn dắt: “Xem ra người thắng lớn nhất hôm nay chính là anh Cố Như Trác rồi!”
Bầu không khí trong khán phòng sôi sục cả lên, mọi người đều rất hứng khởi, Trình Bất ngộ ngước mắt lên nhìn về phía Cố Như Trác, nhưng Cố Như Trác đã cụp mắt, dáng vẻ thờ ơ.
Sau đó còn phần tuyển chọn của một số streamer khác, nhưng đã không còn trong phạm vi mảng điện ảnh truyền hình nữa — tổng cộng Cố Như Trác chỉ cho hai người được bốn điểm trở lên, mà cả hai đều ký hợp đồng với công ty mà anh đứng tên, xem như thắng lợi trở về.
Sau khi chương trình kết thúc là bữa tiệc chúc mừng, đồng thời tổ chức đàm phán hợp đồng tại chỗ và kết nối các công ty, các quy trình này đã được sắp xếp xong trước. Sau đó tất cả nhân viên, thí sinh dự thi và minh tinh đều sẽ được dự tiệc tối trên tầng cao nhất của tòa cao ốc.
Ánh đèn nhấp nháy không ngừng, ly tách chạm nhau vang lên tiếng leng keng, ai ai cũng nở nụ cười hòa hảo.
“Tiểu Trác Gia, bên ngoài đang mưa, chúng ta có ở lại một lát để chụp ảnh trong tiệc mừng không? Hay là giờ đi luôn?” Lương Tĩnh hỏi.
Cố Như Trác chưa bao giờ nán lại trong những buổi tiệc như thế này, bởi vì cũng chẳng có ai thật sự đến đây để ăn cả.
Nhưng Cố Như Trác lại nói: “Ở lại một chút đi.”
Hội trường tiệc tối xa hoa tráng lện, ngọn đèn pha lên treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mọi người cụng ly chúc tụng, ăn uống linh đình, lớn tiếng cười đùa rồi chụp ảnh chung, bắt chuyện giao lưu. Không ai là không thỏa thuê hào hứng, thoải mái vui vẻ.
Trên mặt mỗi người đều treo những nụ cười hưng phấn hoặc mừng rỡ, vì buổi phát sóng trực tiếp chương trình thành công của tối này, vì những cuộc gặp gỡ và thành tựu mới của mỗi người — bầu không khí này rất dễ lây lan, cũng là câu “càng nổi càng đẹp” mà những văn nghệ sỹ thế hệ trước thường nói.
Lý Phù Sinh thành công ký hợp đồng với công ty Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần, hai mắt sáng rực cả lên, cậu ta thậm chí còn mở phòng live stream, đi loanh quanh chụp ảnh với mọi người: “Nào nào, tối nay có thể xem như là ngày đầu tiên tôi chính thức bước chân vào giới giải trí! Giấc mộng bỏ nhà ra đi lại gần thêm một bước nữa rồi haha!”
Rất nhiều người xông vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta:
[Chúc mừng chủ kênh nhé!]
[Aaaaa Lý Phù Sinh, cậu nhất dịnh phải tỏa sáng, phải hot đấy!]
[Cậu có thể tìm Cố Như Trác để chụp ảnh chung không? Không phải bây giờ anh ấy là ông chủ của cậu sao?]
“Cố Như Trác ấy à...” Lý Phù Sinh cười cười giơ cao gậy selfie quay một vòng, áy náy nói: “Tôi không thấy anh ấy, chắc là hôm nay anh ấy mệt, xuống dưới nghỉ ngơi rồi.”
Nơi ký hợp đồng.
Nơi này nằm ngay cạnh bức tường ký tên bên thảm đỏ, sau khi mỗi người ký hợp đồng thành công sẽ ra phía trước chụp ảnh chung, sau đó có thể đi thang máy lên để tham gia tiệc tối.
Trình Bất Ngộ ký tên xong, nhân viên nhìn tin nhắn rồi nói với cậu: “Chỗ ngồi của cậu ở ghế VIP trên tầng ba, cậu lên với bọn tôi đi, bọn tôi dẫn cậu đến đó.”
Trình Bất Ngộ cười cười: “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi không tham gia tiệc tối đâu, giờ phải về rồi.”
“Cậu về á?” Nhân viên nhìn cậu với vẻ mặt không tin nổi, đây chính là lúc độ hot đang đà cao nhất đấy!
Nhân viên khéo léo nhắc nhở cậu: “Trên đó sẽ các đại diện cấp cao của các công ty truyền thông đó. Ông chủ của Kình Ngư Live cũng góp mặt nữa, còn có Cố Như Trác và nhiều ngôi sao lớn khác...”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bạn. Tôi có câu hỏi muốn hỏi bạn.”
Trình Bất Ngộ giơ di động ra, cho nhân viên xem quan hệ cổ phần các công ty mà cậu vừa tìm kiếm, nghiêm túc hỏi: “Bốn công ty điện ảnh truyền hình hôm nay có phải đều thuộc phe Trình - Cố không? Trước đây tôi đã tìm thử rồi nhưng không hề thấy thông tin đó, có điều hôm nay, trong chương trình lại có người nói bọn họ là đối tác hợp tác thân thiết, nói bốn công ty này cũng không khác nhau là mấy.”
Nhân viên công tác suy nghĩ một lát rồi nói: “Thành phần cổ đông của bốn công ty này quả thật không giống nhau, nhưng quan hệ hợp tác rất thân thiết là sự thật. Thật sự thì nói trắng ra, bây giờ ngoại trừ mảng live stream, đâu còn mấy công ty truyền thông không thuộc phe phái của bọn họ đâu? Kình Ngư Live có thể tính là một, nhưng bây giờ CEO của Kình Ngư cũng là người của bọn họ rồi. Công ty lớn đúng là cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ có chống lưng vững chắc.”
Nhân viên công tác nghĩ Trình Bất Ngộ đang lo nếu cậu vào công ty dưới trướng phe Trình - Cố thì sẽ bị cạnh tranh gay gắt.
Trình Bất Ngộ cụp mắt, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Cậu cầm túi xách nhỏ đựng hợp đồng vừa ký kết của mình lên, xoay người đi về phía lối ra.
Bên ngoài mưa rất to, cậu lại không mang dù, muốn bắt taxi chỉ có thể nói tài xế đỗ ở ngoài cổng lớn của tòa nhà phát sóng. Tòa nhà phát sóng lại nằm trong khu quảng trường truyền thông, muốn ra đó phải đi bộ một khoảng khá xa.
Trình Bất Ngộ nhìn lên bầu trời đen kịt trên đầu mình, bước vào làn mưa, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Mưa to kèm theo gió lớn quật mạnh vào người cậu, Trình Bất Ngộ nhìn xuống di động, tài xế vừa gửi cho cậu một tin nhắn mới: “Cậu trai ơi, khu quảng trường này không cho người ngoài vào, nhưng tôi đã báo với bảo vệ rồi, ông ấy cho tôi vào! Giờ tôi đang đến tòa nhà phát sóng, tôi sẽ nháy cả hai đèn pha, cậu nhìn kỹ kẻo nhầm nhé!”
Cậu dừng lại dưới cơn mưa, trả lời một chữ “Được.” cho tài xế rồi ngẩng đầu lên định tiếp tục chạy về phía trước, nhưng không ngờ cậu lại bị một bàn tay kéo mạnh về sau, một tán ô bỗng xuất hiện trên đầu cậu.
Trình Bất Ngộ quay đầu lại, trong đêm đen, vẻ mặt Cố Như Trác vừa nghiêm nghị vừa bình tĩnh, thế nhưng giọng nói khàn khàn quen thuộc kia lại lộ ra một chút sốt sắng khác lạ: “Trước khi đi không biết xin ô ở quầy lễ tân à?”
Một chiếc xe ở xa xa đang chạy lại gần, hai đèn pha nhấp nháy liên tục, lốp xe cọ trên mặt đất đầy nước phát ra tiếng kin kít chói tai.
Anh cúi đầu nhìn cậu, đầu ngón tay siết chặt lấy bờ vai của cậu.
Trong cơn mưa nặng hạt, lần đầu tiên, lần đầu tiên anh thấy Trình Bất Ngộ lộ ra vẻ mặt không giống ngày thường, hai cánh môi bặm thật chặt, hai mắt sắc lẻm, giống như một con cáo nhỏ giương nanh múa vuốt chuẩn bị cắn người.
Cậu đang tức giận.
Trình Bất Ngộ đang tức giận.
Trình Bất Ngộ ngẩng đầu, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Anh lừa tôi, tôi đã tra rồi, ba công ty kia không thuộc phe các anh. Tại sao vừa rồi trên chương trình anh lại nói bốn công ty cùng chia sẻ tài nguyên, chia sẻ mọi thứ?”
Cố Như Trác vẫn giữ lấy bờ vai cậu, siết rất chặt: “Tôi không lừa cậu, mấy nhà kia thật sự là đối tác hợp tác của chúng tôi, chúng tôi đang có ý định thu mua những công ty đó. Trình Bất Ngộ, cậu bình tĩnh một chút, đừng giận mà. Cậu vào công ty của tôi, tôi sẽ đối xử bình đẳng với cậu, cậu cũng biết tính tình tôi thế nào, công ty của tôi không thiên vị ai, tôi cũng sẽ không thiên vị ai. Cậu tới chỗ tôi hay đi nơi khác cũng không có gì khác nhau đâu.”
Anh nhìn cậu, mỉm cười dỗ dành: “Tôi không lừa cậu đâu, cậu đừng giận nhé.“. Truyện Võng Du
Tài xế taxi bấm còi hai lần, Cố Như Trác vẫn nhìn cậu chăm chú, ánh mắt có phần phức tạp: “Tôi chưa từng lừa cậu, đúng không?”
Trình Bất Ngộ cũng nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cậu hơi cụp xuống, mái tóc đen nhánh bị mưa xối ướt, vẻ mặt như đang cẩn thận suy nghĩ.
Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này, anh cũng không khỏi mềm lòng.
Năm ấy, cậu cũng lộ ra vẻ mặt cẩn thận suy nghĩ như thế.
Sau học kỳ đầu tiên của ba năm cấp ba, bọn họ đã từ từ chấp nhận sự tồn tại của đứa út này, không còn cố ý tránh mặt hay xa lánh cậu, nếu có hoạt động chung gì cũng sẽ hỏi tượng trưng xem cậu muốn đi cùng không.
Có một lần, Cố Như Trác dẫn Trình Bất Ngộ đến tiệc sinh nhật của Thạch Đình.
“Tháng sau còn có sinh nhật một người khác, em có muốn đi không?”
Cố Như Trác hỏi người đang vùi trong lòng mình.
Bọn họ nằm mặt đối mặt trên giường, anh đang đọc sách, Trình Bất Ngộ đối diện anh đang cầm PS4 của anh để chơi game, điều khiến một người cây nho nhỏ trên màn hình.
Trong ổ chăn là cả một thế giới khác, hơi thở ấm áp cùng hòa quyện vào nhau.
Trình Bất Ngộ nói: “Không đi.”
“Tại sao?” Cố Như Trác hỏi.
Động tác trên tay Trình Bất Ngộ hơi khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát — vẻ mặt cậu lộ ra chút biểu cảm ngờ nghệch và ngẫm nghĩ, cuối cùng khi vẫn đang cúi đầu, cậu lạnh lùng mà thờ ơ nói: “Bọn họ không thích em. Em thấy không thoải mái khi ở đó.”
Không còn lý do nào khác, không có cảm xúc mãnh liệt nào nữa, thậm chí cậu còn phải ngẫm nghĩ một lát mới tìm được đáp án: chỉ là cảm thấy không thoải mái.
Cậu không phải là một người vô tâm.
Một người có thể diễn xướng tốt như vậy, sao có thể là người vô tâm?
—”Vậy lúc em ở bên anh, em có thấy thoải mái không?”
Anh nhìn chăm chú vào người trước mặt, sườn mặt thanh tú yên lành, cậu là thiên thần trong truyện cổ tích, cũng là thanh gươm Damocles(*) treo trong tim anh.
Có lẽ vào khoảnh khắc đó, anh đã muốn cất lời hỏi như vậy.
Trong cơn mưa tầm tã, tài xế đang giục cậu lên xe, Trình Bất ngộ mở cửa xe ngồi vào, chỉ kịp quay đầu lại nhìn anh một cái.
Còn Cố Như Trác cầm ô đứng dưới mưa, cả người nhếch nhác, trong mắt vẫn chất chứa ý cười xán lạn: “Tôi chưa từng lừa cậu, đúng không?”
Những cảm xúc chán ghét và khinh thường đó, những nhịp tim chưa kịp nảy lên trong đêm hè nọ, những hành động mà chính bản thân anh cũng không thể nào hiểu nổi, có lẽ tất cả đều là những gì chân thật nhất.
Bởi vì anh là Cố Như Trác, là con cưng của trời, là người chưa bao giờ để tâm đến việc nói dối bất cứ ai.
—-------Hết chương 26—-------
(*) Thanh gươm Damocles: hình tượng nổi tiếng xuất hiện trong câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa. Một vị nịnh thần tên Damocles ghen tỵ với vị trí của nhà vua, vua bèn cho Damocles ngồi thử lên ngai vàng của mình, nhưng khi tên nịnh thần kia chưa sung sướng được bao lâu thì phát hiện vua đang treo lơ lửng một thanh gươm bằng một sợi tóc ngay trên đầu mình, tên nịnh thần thấp thỏm lo sợ, không hề cảm thấy vui thích tận hưởng nổi, bèn đành xin vua miễn thứ.
Hình tượng này thường để khuyên người ta đừng nên đứng núi này trông núi nọ; hoặc ý nói người đứng ở vị trí cao thì phải chịu những áp lực, trách nhiệm cao hơn. Tuy nhiên thì nghĩa 'Thanh gươm Damocles' được dùng ở đây là chỉ một vị trí thiêng liêng, một người quan trọng có quyền lực định đoạt, quyết định số phận của mình.
Cacao: heh cái đoạn dưới cơn mưa tui nhịn lắm mới không cho xưng tôi - em, quyết để dành đến khi nào anh ta thật sự chịu chấp nhận là mình có tình cảm cơ =))))))) Đoạn cuối chương này có vẻ hơi khó hiểu hen, tóm lại là CNT cũng đang rất là bối rối với cảm xúc của mình. Ảnh ghét TBN là thật, nhưng thích cũng là thật luôn. Sau này mng sẽ biết tại sao CNT phải cố chấp với suy nghĩ mình phải ghét TBN như vậy.
Btw thì tên CP của 2 bạn là Như Trác Như Ngộ nhưng lâu lâu tác giả chỉ viết Như Ngộ, có lẽ là viết tắt chứ không phải bug nha.
Vẻ mặt Trình Bất Ngộ cực kỳ bình tĩnh, cậu chỉ đứng yên tại chỗ, điềm đạm nhã nhặn. Dưới ánh đèn sân khấu, đôi mắt cậu trong veo như nước.
Truyền thông Sở Hà bị nêu tên cũng ngỡ ngàng đứng dậy, bắt đầu trả lời câu hỏi — anh ta nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi sáng sủa xinh đẹp trên sân khấu, thậm chí còn ngẩn người trong giây lát — sao lại đến lượt công ty bọn họ nhanh như vậy?
Cậu không cân nhắc xíu nào đến công ty của Cố Như Trác sao?
Hôm nay, Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần có Cố Như Trác ra mặt làm đại diện khiến hầu hết mọi người đã ngầm hiểu với nhau — tuy rằng bọn họ đều là những công ty hợp tác chung, nhưng việc chọn gia nhập công ty của Cố Như Trác chắc chắn là việc có lợi nhất đối với sự nổi tiếng của ứng cử viên. Người xem và fan không thể nào biết được dưới phe Trình có bao nhiêu công ty con, chỉ biết ai chọn vào đội Cố Như Trác chắc chắn sẽ đem lại quả ngọt tức thì.
Hơn nữa, ngay cả người đại diện ban đầu của công ty con Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần cũng không ngờ Cố Như Trác lại tự mình đến đây tham gia làm giám khảo — vị Tiểu Trác Gia này bình thường ngoại trừ sáng tác và chuyện của Bắc Phái thì làm gì quan tâm đến thứ gì khác nữa!
Khi Cố Như Trác bị Trình Bất Ngộ bỏ qua, anh cũng ngẩn ngơ.
Sau đó, anh nhìn đi nơi khác, khuôn mặt tuấn tú hoa lệ chẳng có biểu cảm gì, chỉ là khí chất càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Đậu má, không thể nào? Hai người bọn họ đang tránh nghi ngờ à! Có ai nhận ra không? Cậu ấy nhảy vọt qua công ty Cố Như Trác kìa! Làm sao có thể nhảy qua công ty đó được!”
Bình luận trên đạn mạc cũng sắp điên luôn rồi: [Mấy người kéo tui vào hố Như Ngộ có thể phổ cập kiến thức cho tui xíu không? Đây đâu phải là quan hệ bạn học cũ bình thường đâu nhỉ, trước kia hai người bị tung scandal giả, hai bên đều đã đứng ra nói rõ là không có chuyện gì rồi, không nhận quà live stream để tránh nghi ngờ tui còn hiểu được, nhưng không khí hôm nay của hai người kia sai vl ý!]
[Trình Bất Ngộ tránh nghi ngờ. Bằng chứng 1: trả lại phần thưởng một trăm ngàn tệ; bằng chứng 2: đích thân phủ nhận việc kéo fan CP, còn nói Như Trác Như Ngộ là gia nhập Quốc quân năm 49; bằng chứng 3: bỏ qua Cố Như Trác trong phần tương tác trên sân khấu hôm nay!]
[Đúng đó, hơn nữa không chỉ có mình cậu ấy. Bên Cố Như Trác cũng kỳ lắm, bình thường Cố Như Trác như nào chắc mọi người đều biết nhỉ? Cười tỏa nắng cmnl, vậy mà hôm nay vừa lạnh mặt vừa lười phản ứng.]
[Hai người cùng biểu diễn múa quấn tay, vậy mà cả quá trình chẳng có tương tác hay trao đổi gì cả! Tuy rằng vừa đứng sát nhau vừa ăn ý vô cùng, nhưng mà thật sự là! Cả hai người đều siêu lạnh lùng! Cứu tui, tui đã bắt đầu thấy ngược rồi.]
[Chuyện tình BE, đây chính là chuyện tình BE sao, ôi bé fan tui đây thảm quá, chỉ có thể nhặt đường trong thùng rác để gặm...]
Câu trả lời Truyền thông Sở Hà đưa ra cũng tương tự như hai công ty trước, Trình Bất Ngộ nghe xong thì trả lời một câu cảm ơn, sau đó nói: “Xin mọi người cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ, một lần nữa cảm ơn các vị đại diện đã kiên nhẫn trả lời câu hỏi của tôi.”
Sau khi hỏi xong ba trong số bốn công ty điện ảnh truyền hình, cậu trông có vẻ không còn cân nhắc thêm công ty nào khác.
Người dẫn chương trình đương nhiên cũng không dự đoán được việc Trình Bất Ngộ lại biến chương trình này thành hiện trường tuyển dụng việc làm như vậy, hơn nữa còn bỏ qua Cố Như Trác — không biết tại sao mặc dù hai người cũng có chút tương tác với nhau, nhưng chỉ cần khung hình có mặt cả hai người lại luôn có bầu không khí lạnh lẽo kỳ lạ, kèm theo chút áp lực mơ hồ.
MC còn đang cố nghĩ đề tài, Lý Phù Sinh đã mở mic, tự nhiên dẫn dắt câu chuyện về phía mình, mỉm cười rạng rỡ nói: “Xem ra streamer Tiểu Trình của chúng ta phải cân nhắc rất nhiều, tôi lại không giống vậy, tôi tham gia vào chương trình này chỉ vì một người duy nhất.”
Cậu ta bước một bước về phía trước, bình tĩnh dừng chân, sau đó nhoẻn miệng cười nhìn về giữa bàn giám khảo, sâu trong đôi mắt thanh tú tươi cười là dục vọng và dã tâm không chút nào giấu giếm: “Anh Cố Như Trác, em có vấn đề muốn hỏi anh, không biết anh có thể trả lời được không ạ?”
Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường lại nổi lên tiếng hét chói tai: “Cố Như Trác! Cố Như Trác!”
Cố Như Trác ngước mắt lên, nhận lấy mic, anh hơi mỉm cười nhưng vẫn thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói lạnh nhạt: “Cậu hỏi đi.”
“Bởi vì em đến chương trình này vì anh Cố Như Trác, hơn nữa chỉ có anh Cố Như Trác là cho em bốn điểm, cho nên em muốn biết em còn có thể tiến bộ ở phương diện nào, và cả anh cho rằng em nên phát triển theo phương hướng nào ạ?” Lý Phù Sinh hỏi, giọng nói cậu ta mang theo vẻ chờ mong, thấp thỏm và có một chút ngây thơ ngờ nghệch.
Trình Bất Ngộ không giữ lấy độ hot này thì cậu ta lấy.
Trình Bất Ngộ không có khả năng đó, nhưng cậu ta có.
Cậu ta và ekip của mình quả thật không ngờ Trình Bất Ngộ có thể xào nấu một câu chuyện cũ rích thành ra nổi tiếng như vậy, thực lực của cậu ta đã thua — nhưng giới giải trí chưa bao giờ là nơi mà chỉ cần có thực lực là có thể ra mắt, không phải sao?
[Ôi ôi ôi streamer này! Cậu chủ bỏ nhà ra đi, hóa ra là trốn đến giới giải trí để theo đuổi thần tượng à!]
[Lý Phù Sinh quá ngầu! Tôi coi mấy người trước giả vờ giả vịt đến chán luôn rồi, cậu ấm giàu có của chúng ta đúng là quá dũng cảm! Suy nghĩ gì, muốn hỏi gì đều thể hiện thẳng thắn như vậy!]
[Aaaaa nếu Lý Phù Sinh có thể ký kết với công ty của Cố Như Trác thì chẳng phải là sự kết hợp thần tiên sao?]
Giọng Cố Như Trác hững hờ, còn lộ ra một chút lạnh lẽo khó thấu, anh chỉ cần ngồi một chỗ đã khiến những người xung quanh đều như lu mờ, khí thế kinh người: “Cậu còn có thể tiến bộ ở chỗ nào, lúc nãy tôi đã nói rồi, không cần lặp lại. Phương hướng phát triển của cậu phụ thuộc vào năng lực cá nhân của cậu, sau khi quan sát cặn kẽ năng lực cá nhân của cậu, công ty sẽ điều chỉnh kế hoạch cho cậu dựa trên thế mạnh mà cậu có.”
Những lời này của anh không nồng nhiệt mà cũng chẳng thờ ơ, mọi người đều nhìn nhau khó hiểu.
So với những màn biểu diễn giành người của các công ty khác, Cố Như Trác trông nhàn nhã thoải mái vô cùng, chẳng có cái gọi là thái độ cố gắng cướp người nào.
“Có điều...” Cố Như Trác bỗng nở nụ cười, mắt phượng cong cong, trông thật ấm áp: “Chỉ cần cậu gia nhập, công ty chúng tôi sẽ giành những điều tốt nhất cho nhân viên của mình, sẽ không lãng phí tài năng của bất kỳ ai. Tôi cũng thấy có vài thí sinh, bởi vì nhiều lý do mà không suy xét đến công ty chúng tôi...”
Anh bỗng hơi tạm dừng, ánh mắt vẫn đang nhìn Lý Phù Sinh, nụ cười xán lạn vẫn thường trực trên môi: “Cho dù cậu cảm thấy vào công ty lớn sẽ bị cạnh tranh gay gắt, hay là không phù hợp phong cách của bản thân, hay là vì những nguyên nhân cá nhân nào khác mà không cân nhắc đến công ty chúng tôi, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi là Cố Như Trác, công ty của tôi không phải là một công ty cứng nhắc. Những công ty ngồi ở đây đều là các đối tác hợp tác chiến lược của chúng tôi, chia sẻ tài nguyên, trao đổi thông tin, những thứ bọn họ có, chúng tôi đều có; những thứ bọn họ không có, chúng tôi cũng có. Cho dù cậu muốn gì đi nữa đều có thể tự do phát huy, nhận được hào quang rực rỡ nhất, cậu thích tài nguyên nào, đều có thể tùy ý lựa chọn.”
Trình Bất Ngộ đứng bên cạnh Lý Phù Sinh, im lặng lắng nghe.
Cả hội trường đều sôi trào —
[Vãi chưởng, Cố Như Trác cái gì cũng dám nói luôn, đây chính là thực lực của phe Cố - Trình sao!]
[Cố Như Trác ngầu điên! Cướp người là thế nào! Thế này mới gọi là cướp người này! Được mấy người dám nói tất cả tài nguyên đều tùy ý lựa chọn chứ?]
[Vậy tui muốn quay chương trình giải trí với Cố Như Trác, tui có thể thực hiện được điều ước này không?]
[Hahahaha anh ấy đúng là không cho người ta đường sống luôn! Tui nghe mà cũng động lòng luôn á, giờ tui có một câu hỏi, năm sau tui báo danh kế hoạch công phá này còn kịp không nhỉ?]
[Rep lầu trên, vậy trước tiên cậu phải trở thành streamer top một của khu đó mới được... Cậu tính thử độ khó của việc này đi.]
Chỉ có fan Như Trác Như Ngộ còn high với nhau: [Cứu tui má ơi! Lời này của ảnh có phải là nói cho cậu ấy nghe không vậy? Ảnh còn cố ý nhấn mạnh “thí sinh không suy xét đến công ty chúng tôi”! Chắc chắn là anh ấy nói cho cậu ấy nghe rồi!]
[Không được, tui sợ lắm, tui vẫn giữ thái độ bi quan với CP này, ảnh không có nói với cậu mà là đang hứa hẹn tương lai xán lạn với người khác... Không dám nghĩ sâu thêm, càng nghĩ càng thấy đôi này nồng mùi BE vãi!]
Trong mắt Lý Phù Sinh hiện lên vẻ hưng phấn: “Em không còn câu hỏi nào nữa, cảm ơn anh Cố Như Trác. Em có thể gia nhập công ty của anh không ạ?”
Cố Như Trác gật gật đầu, ý cười vẫn rạng rỡ như ngọc: “Hoan nghênh.”
Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên khắp khán đài.
Trình Bất Ngộ vẫn không có chút động tĩnh nào.
Cố Như Trác ngước mắt nhìn về phía cậu, anh trông thấy Trình Bất Ngộ ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút bối rối di chuyển qua lại giữa anh và đại diện các công ty khác, đôi môi mỏng hơi mím lại.
“Anh Cố, lời nói của anh hôm nay có hơi vượt quá kế hoạch của chúng tôi, bên chúng tôi đang muốn xác nhận một chút...” Phía sau anh, trợ lý công ty hoảng hốt áp sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh ra giá cao quá rồi không? Qua đánh giá của công ty, giá trị thương mại của Lý Phù Sinh cũng không cao đến mức đó, không đáng giá để anh ra sức như vậy...”
Trợ lý nhỏ thấy Cố Như Trác chẳng để vào tai những lời của mình, giọng nói càng thêm yếu ớt bất lực: “Anh Cố?”
Anh ta nhìn về phía Cố Như Trác, có hơi giật mình sợ hãi.
Cố Như Trác vẫn đang nhìn xuống sân khấu, vẻ mặt lạnh lẽo rét căm — đây không phải là ánh mắt muốn cướp người, mà là ánh mắt sắp phát điên rồi!
Giống như lần đầu tiên có chuyện gì đó sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, mà anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra — bởi vì cậu phải là của anh, cậu phải vào công ty này của anh, chính anh cũng không biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ này, từ lúc nào anh bắt đầu nghĩ như thế, nhưng giờ phút này, anh chỉ là con sói cô độc khóa chặt con mồi của mình, sắc bén, tỉnh táo, lý trí mà điên cuồng.
Vì con mồi kia, anh không tiếc bất cứ giá nào, tung ra tất cả lợi thế của mình.
Ánh mắt Trình Bất Ngộ đảo quanh bàn giám khảo một lát, sau đó cụp mắt xuống, trả lời một cách chắc chắn: “Tôi đã cân nhắc xong, mặc dù vừa rồi không hỏi nhưng tôi quyết định chọn công ty của anh Cố Như Trác.”
Tiếng hoan hô và vỗ tay nồng nhiệt vang lên lần thứ hai trong hội trường: “Hahaha Cố Như Trác thật sự quá đỉnh! Cướp người thành công!”
Người dẫn chương trình cũng cười cười dẫn dắt: “Xem ra người thắng lớn nhất hôm nay chính là anh Cố Như Trác rồi!”
Bầu không khí trong khán phòng sôi sục cả lên, mọi người đều rất hứng khởi, Trình Bất ngộ ngước mắt lên nhìn về phía Cố Như Trác, nhưng Cố Như Trác đã cụp mắt, dáng vẻ thờ ơ.
Sau đó còn phần tuyển chọn của một số streamer khác, nhưng đã không còn trong phạm vi mảng điện ảnh truyền hình nữa — tổng cộng Cố Như Trác chỉ cho hai người được bốn điểm trở lên, mà cả hai đều ký hợp đồng với công ty mà anh đứng tên, xem như thắng lợi trở về.
Sau khi chương trình kết thúc là bữa tiệc chúc mừng, đồng thời tổ chức đàm phán hợp đồng tại chỗ và kết nối các công ty, các quy trình này đã được sắp xếp xong trước. Sau đó tất cả nhân viên, thí sinh dự thi và minh tinh đều sẽ được dự tiệc tối trên tầng cao nhất của tòa cao ốc.
Ánh đèn nhấp nháy không ngừng, ly tách chạm nhau vang lên tiếng leng keng, ai ai cũng nở nụ cười hòa hảo.
“Tiểu Trác Gia, bên ngoài đang mưa, chúng ta có ở lại một lát để chụp ảnh trong tiệc mừng không? Hay là giờ đi luôn?” Lương Tĩnh hỏi.
Cố Như Trác chưa bao giờ nán lại trong những buổi tiệc như thế này, bởi vì cũng chẳng có ai thật sự đến đây để ăn cả.
Nhưng Cố Như Trác lại nói: “Ở lại một chút đi.”
Hội trường tiệc tối xa hoa tráng lện, ngọn đèn pha lên treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mọi người cụng ly chúc tụng, ăn uống linh đình, lớn tiếng cười đùa rồi chụp ảnh chung, bắt chuyện giao lưu. Không ai là không thỏa thuê hào hứng, thoải mái vui vẻ.
Trên mặt mỗi người đều treo những nụ cười hưng phấn hoặc mừng rỡ, vì buổi phát sóng trực tiếp chương trình thành công của tối này, vì những cuộc gặp gỡ và thành tựu mới của mỗi người — bầu không khí này rất dễ lây lan, cũng là câu “càng nổi càng đẹp” mà những văn nghệ sỹ thế hệ trước thường nói.
Lý Phù Sinh thành công ký hợp đồng với công ty Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần, hai mắt sáng rực cả lên, cậu ta thậm chí còn mở phòng live stream, đi loanh quanh chụp ảnh với mọi người: “Nào nào, tối nay có thể xem như là ngày đầu tiên tôi chính thức bước chân vào giới giải trí! Giấc mộng bỏ nhà ra đi lại gần thêm một bước nữa rồi haha!”
Rất nhiều người xông vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta:
[Chúc mừng chủ kênh nhé!]
[Aaaaa Lý Phù Sinh, cậu nhất dịnh phải tỏa sáng, phải hot đấy!]
[Cậu có thể tìm Cố Như Trác để chụp ảnh chung không? Không phải bây giờ anh ấy là ông chủ của cậu sao?]
“Cố Như Trác ấy à...” Lý Phù Sinh cười cười giơ cao gậy selfie quay một vòng, áy náy nói: “Tôi không thấy anh ấy, chắc là hôm nay anh ấy mệt, xuống dưới nghỉ ngơi rồi.”
Nơi ký hợp đồng.
Nơi này nằm ngay cạnh bức tường ký tên bên thảm đỏ, sau khi mỗi người ký hợp đồng thành công sẽ ra phía trước chụp ảnh chung, sau đó có thể đi thang máy lên để tham gia tiệc tối.
Trình Bất Ngộ ký tên xong, nhân viên nhìn tin nhắn rồi nói với cậu: “Chỗ ngồi của cậu ở ghế VIP trên tầng ba, cậu lên với bọn tôi đi, bọn tôi dẫn cậu đến đó.”
Trình Bất Ngộ cười cười: “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi không tham gia tiệc tối đâu, giờ phải về rồi.”
“Cậu về á?” Nhân viên nhìn cậu với vẻ mặt không tin nổi, đây chính là lúc độ hot đang đà cao nhất đấy!
Nhân viên khéo léo nhắc nhở cậu: “Trên đó sẽ các đại diện cấp cao của các công ty truyền thông đó. Ông chủ của Kình Ngư Live cũng góp mặt nữa, còn có Cố Như Trác và nhiều ngôi sao lớn khác...”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bạn. Tôi có câu hỏi muốn hỏi bạn.”
Trình Bất Ngộ giơ di động ra, cho nhân viên xem quan hệ cổ phần các công ty mà cậu vừa tìm kiếm, nghiêm túc hỏi: “Bốn công ty điện ảnh truyền hình hôm nay có phải đều thuộc phe Trình - Cố không? Trước đây tôi đã tìm thử rồi nhưng không hề thấy thông tin đó, có điều hôm nay, trong chương trình lại có người nói bọn họ là đối tác hợp tác thân thiết, nói bốn công ty này cũng không khác nhau là mấy.”
Nhân viên công tác suy nghĩ một lát rồi nói: “Thành phần cổ đông của bốn công ty này quả thật không giống nhau, nhưng quan hệ hợp tác rất thân thiết là sự thật. Thật sự thì nói trắng ra, bây giờ ngoại trừ mảng live stream, đâu còn mấy công ty truyền thông không thuộc phe phái của bọn họ đâu? Kình Ngư Live có thể tính là một, nhưng bây giờ CEO của Kình Ngư cũng là người của bọn họ rồi. Công ty lớn đúng là cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ có chống lưng vững chắc.”
Nhân viên công tác nghĩ Trình Bất Ngộ đang lo nếu cậu vào công ty dưới trướng phe Trình - Cố thì sẽ bị cạnh tranh gay gắt.
Trình Bất Ngộ cụp mắt, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Cậu cầm túi xách nhỏ đựng hợp đồng vừa ký kết của mình lên, xoay người đi về phía lối ra.
Bên ngoài mưa rất to, cậu lại không mang dù, muốn bắt taxi chỉ có thể nói tài xế đỗ ở ngoài cổng lớn của tòa nhà phát sóng. Tòa nhà phát sóng lại nằm trong khu quảng trường truyền thông, muốn ra đó phải đi bộ một khoảng khá xa.
Trình Bất Ngộ nhìn lên bầu trời đen kịt trên đầu mình, bước vào làn mưa, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Mưa to kèm theo gió lớn quật mạnh vào người cậu, Trình Bất Ngộ nhìn xuống di động, tài xế vừa gửi cho cậu một tin nhắn mới: “Cậu trai ơi, khu quảng trường này không cho người ngoài vào, nhưng tôi đã báo với bảo vệ rồi, ông ấy cho tôi vào! Giờ tôi đang đến tòa nhà phát sóng, tôi sẽ nháy cả hai đèn pha, cậu nhìn kỹ kẻo nhầm nhé!”
Cậu dừng lại dưới cơn mưa, trả lời một chữ “Được.” cho tài xế rồi ngẩng đầu lên định tiếp tục chạy về phía trước, nhưng không ngờ cậu lại bị một bàn tay kéo mạnh về sau, một tán ô bỗng xuất hiện trên đầu cậu.
Trình Bất Ngộ quay đầu lại, trong đêm đen, vẻ mặt Cố Như Trác vừa nghiêm nghị vừa bình tĩnh, thế nhưng giọng nói khàn khàn quen thuộc kia lại lộ ra một chút sốt sắng khác lạ: “Trước khi đi không biết xin ô ở quầy lễ tân à?”
Một chiếc xe ở xa xa đang chạy lại gần, hai đèn pha nhấp nháy liên tục, lốp xe cọ trên mặt đất đầy nước phát ra tiếng kin kít chói tai.
Anh cúi đầu nhìn cậu, đầu ngón tay siết chặt lấy bờ vai của cậu.
Trong cơn mưa nặng hạt, lần đầu tiên, lần đầu tiên anh thấy Trình Bất Ngộ lộ ra vẻ mặt không giống ngày thường, hai cánh môi bặm thật chặt, hai mắt sắc lẻm, giống như một con cáo nhỏ giương nanh múa vuốt chuẩn bị cắn người.
Cậu đang tức giận.
Trình Bất Ngộ đang tức giận.
Trình Bất Ngộ ngẩng đầu, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Anh lừa tôi, tôi đã tra rồi, ba công ty kia không thuộc phe các anh. Tại sao vừa rồi trên chương trình anh lại nói bốn công ty cùng chia sẻ tài nguyên, chia sẻ mọi thứ?”
Cố Như Trác vẫn giữ lấy bờ vai cậu, siết rất chặt: “Tôi không lừa cậu, mấy nhà kia thật sự là đối tác hợp tác của chúng tôi, chúng tôi đang có ý định thu mua những công ty đó. Trình Bất Ngộ, cậu bình tĩnh một chút, đừng giận mà. Cậu vào công ty của tôi, tôi sẽ đối xử bình đẳng với cậu, cậu cũng biết tính tình tôi thế nào, công ty của tôi không thiên vị ai, tôi cũng sẽ không thiên vị ai. Cậu tới chỗ tôi hay đi nơi khác cũng không có gì khác nhau đâu.”
Anh nhìn cậu, mỉm cười dỗ dành: “Tôi không lừa cậu đâu, cậu đừng giận nhé.“. Truyện Võng Du
Tài xế taxi bấm còi hai lần, Cố Như Trác vẫn nhìn cậu chăm chú, ánh mắt có phần phức tạp: “Tôi chưa từng lừa cậu, đúng không?”
Trình Bất Ngộ cũng nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp của cậu hơi cụp xuống, mái tóc đen nhánh bị mưa xối ướt, vẻ mặt như đang cẩn thận suy nghĩ.
Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này, anh cũng không khỏi mềm lòng.
Năm ấy, cậu cũng lộ ra vẻ mặt cẩn thận suy nghĩ như thế.
Sau học kỳ đầu tiên của ba năm cấp ba, bọn họ đã từ từ chấp nhận sự tồn tại của đứa út này, không còn cố ý tránh mặt hay xa lánh cậu, nếu có hoạt động chung gì cũng sẽ hỏi tượng trưng xem cậu muốn đi cùng không.
Có một lần, Cố Như Trác dẫn Trình Bất Ngộ đến tiệc sinh nhật của Thạch Đình.
“Tháng sau còn có sinh nhật một người khác, em có muốn đi không?”
Cố Như Trác hỏi người đang vùi trong lòng mình.
Bọn họ nằm mặt đối mặt trên giường, anh đang đọc sách, Trình Bất Ngộ đối diện anh đang cầm PS4 của anh để chơi game, điều khiến một người cây nho nhỏ trên màn hình.
Trong ổ chăn là cả một thế giới khác, hơi thở ấm áp cùng hòa quyện vào nhau.
Trình Bất Ngộ nói: “Không đi.”
“Tại sao?” Cố Như Trác hỏi.
Động tác trên tay Trình Bất Ngộ hơi khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát — vẻ mặt cậu lộ ra chút biểu cảm ngờ nghệch và ngẫm nghĩ, cuối cùng khi vẫn đang cúi đầu, cậu lạnh lùng mà thờ ơ nói: “Bọn họ không thích em. Em thấy không thoải mái khi ở đó.”
Không còn lý do nào khác, không có cảm xúc mãnh liệt nào nữa, thậm chí cậu còn phải ngẫm nghĩ một lát mới tìm được đáp án: chỉ là cảm thấy không thoải mái.
Cậu không phải là một người vô tâm.
Một người có thể diễn xướng tốt như vậy, sao có thể là người vô tâm?
—”Vậy lúc em ở bên anh, em có thấy thoải mái không?”
Anh nhìn chăm chú vào người trước mặt, sườn mặt thanh tú yên lành, cậu là thiên thần trong truyện cổ tích, cũng là thanh gươm Damocles(*) treo trong tim anh.
Có lẽ vào khoảnh khắc đó, anh đã muốn cất lời hỏi như vậy.
Trong cơn mưa tầm tã, tài xế đang giục cậu lên xe, Trình Bất ngộ mở cửa xe ngồi vào, chỉ kịp quay đầu lại nhìn anh một cái.
Còn Cố Như Trác cầm ô đứng dưới mưa, cả người nhếch nhác, trong mắt vẫn chất chứa ý cười xán lạn: “Tôi chưa từng lừa cậu, đúng không?”
Những cảm xúc chán ghét và khinh thường đó, những nhịp tim chưa kịp nảy lên trong đêm hè nọ, những hành động mà chính bản thân anh cũng không thể nào hiểu nổi, có lẽ tất cả đều là những gì chân thật nhất.
Bởi vì anh là Cố Như Trác, là con cưng của trời, là người chưa bao giờ để tâm đến việc nói dối bất cứ ai.
—-------Hết chương 26—-------
(*) Thanh gươm Damocles: hình tượng nổi tiếng xuất hiện trong câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa. Một vị nịnh thần tên Damocles ghen tỵ với vị trí của nhà vua, vua bèn cho Damocles ngồi thử lên ngai vàng của mình, nhưng khi tên nịnh thần kia chưa sung sướng được bao lâu thì phát hiện vua đang treo lơ lửng một thanh gươm bằng một sợi tóc ngay trên đầu mình, tên nịnh thần thấp thỏm lo sợ, không hề cảm thấy vui thích tận hưởng nổi, bèn đành xin vua miễn thứ.
Hình tượng này thường để khuyên người ta đừng nên đứng núi này trông núi nọ; hoặc ý nói người đứng ở vị trí cao thì phải chịu những áp lực, trách nhiệm cao hơn. Tuy nhiên thì nghĩa 'Thanh gươm Damocles' được dùng ở đây là chỉ một vị trí thiêng liêng, một người quan trọng có quyền lực định đoạt, quyết định số phận của mình.
Cacao: heh cái đoạn dưới cơn mưa tui nhịn lắm mới không cho xưng tôi - em, quyết để dành đến khi nào anh ta thật sự chịu chấp nhận là mình có tình cảm cơ =))))))) Đoạn cuối chương này có vẻ hơi khó hiểu hen, tóm lại là CNT cũng đang rất là bối rối với cảm xúc của mình. Ảnh ghét TBN là thật, nhưng thích cũng là thật luôn. Sau này mng sẽ biết tại sao CNT phải cố chấp với suy nghĩ mình phải ghét TBN như vậy.
Btw thì tên CP của 2 bạn là Như Trác Như Ngộ nhưng lâu lâu tác giả chỉ viết Như Ngộ, có lẽ là viết tắt chứ không phải bug nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất