Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 178: Về thôn
Editor: Aminta.
Chương 178: Về thôn.
***
Vaughn đang ngủ say thì bị đánh thức.
"Này ông bạn, tỉnh." Một cái tay không hề khách khí lay ông, khiến ông choáng cả đầu.
Trong thôn Dogo, chỉ có mình Derek là dám đột nhập vào nhà ông trong đêm hôm khuya khoắt.
Ông buồn bực mở to mắt, trừng người nào đó đứng cạnh giường trong căn phòng tối tăm, ông tức giận nói: "Giờ này là giờ nào hả? Tốt nhất là ông nên có một lý do chính đáng! Nếu ông lại nói không ngủ được nên cần người nhậu chung, có tin tôi cào ông không?"
Vaughn ngồi dậy, giơ một tay lên để uy hiếp, móng tay của ông vừa dài vừa sắc bén, chẻ kim loại hay phá đá cũng không phải đùa, nếu thật sự cào lên mặt Derek, e là da mặt dày như Derek cũng rớt một nửa.
Derek ngượng ngập cười một tiếng, đôi mắt ông phát sáng trong bóng đêm như dã thú, ông nhỏ giọng nói: "Đêm nay tôi không cố ý đến gây chuyện với ông. Thật sự có chuyện đó, tôi phát hiện có gì đó là lạ trong nhà của Ash."
Nhắc đến Ash, vẻ mặt của Vaughn lập tức trở nên nghiêm túc: "Sao vậy?"
Ông biết, từ sau khi Derek biến đổi, ông thường xuyên khó ngủ và lang thang khắp thôn trong đêm tối. Người của đội đi săn thường thảo luận sau lưng ông, họ cảm thấy xu hướng biến đổi của Derek có đặc điểm của sói, nhất là lỗ tai xù lông và cái đuôi to ở xương cụt.
Chẳng phải sói rất thích hú với mặt trăng đó sao? Cho nên hơn nửa đêm Derek không đi ngủ, lại còn đi vòng vòng trong thôn, thế nên ông nhìn thấy gì đó cũng dễ hiểu.
Derek nghiêm mặt nói: "Tôi cảm thấy có người trong nhà của Ash. Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng hít thở khi đi ngang qua đó."
Vaughn liếc nhìn lỗ tai dựng thẳng của ông, xem ra đôi tai dư thừa này cũng rất hữu dụng nhỉ?
"Có phải là tụi nhóc Aubrey không?" Vaughn hỏi.
Derek lắc đầu: "Tôi đi nghe ngóng quanh thôn rồi, tất cả mọi người đều ở trong nhà mình."
Vaughn: "..." Còn nghe ngóng cả thôn nữa hả? Cho nên ông rảnh cỡ nào vậy?
Ông không sợ nghe được thứ không nên nghe à?
Nhưng may mà Derek nhàm chán rảnh rỗi đi kiểm tra nên mới chứng minh ông không nghi ngờ vô căn cứ.
Thôn Dogo thật sự có người ngoài đột nhập, bây giờ họ đang ở trong nhà của Ash.
Ông dứt khoát xuống giường, thuần thục sử dụng móng tay sắc bén khoác thêm áo ngoài cho mình, trong mắt ông là sự lạnh lẽo: "Đi, gọi mấy người Lannon đến nhà Ash xem thử."
Trong đêm tối, những người trong thôn Dogo hành động lặng lẽ, trong thời gian rất ngắn đội đi săn đã tập hợp và lẻn đến nhà Ash.
Lúc này không giống như trước, họ không còn là những người không có năng lực phản kháng khi đối mặt với chiếc thuyền đen to lớn nữa.
Khi đến gần nhà Ash, họ trông thấy bên trong nhà sáng lên ánh đèn, ánh đèn sáng ngời xua tan bóng tối xung quanh, trông vô cùng nổi bật trong thôn Dogo đêm khuya vắng ánh đèn.
Cố phát sáng, cố nhắc nhở nơi này có người, chúng tôi ở ngay đây giống như là sợ người ta không chú ý đến nó vậy!
Thái độ rất là vênh váo.
Vaughn cười nghiêng đầu nhìn Derek: "Xem ra khi ông phát hiện ra người khác, người ta cũng phát hiện ông rồi. Thế này là đang chờ lấy chúng ta tìm tới cửa đấy."
Derek thấy ông cười mà khẽ run rẩy, ông cảm thấy kẻ chiếm nhà người khác kia sẽ gặp xui xẻo rồi. Ông cũng khó chịu nói: "Đèn pháp thuật trong nhà Ash là tôi dẫn Aubrey đi lắp đặt. Ash còn chưa về để dùng, thế mà bị mấy tên không biết điều này dùng trước rồi!"
Đội trưởng hiện tại của đội đi săn – Lannon dùng tay ra hiệu cho các đội viên, lập tức có vài người bước ra khỏi đội ngũ chạy sang vùng phụ cận, thừa dịp mọi chuyện vẫn ổn thì di dời những người không có sức chiến đấu như bà Lena đi trước, tránh liên lụy nếu một lát đánh thật.
Các đội viên di dời hành động, Vaughn và Derek cũng mang theo những người còn lại đi thẳng vào nhà Ash.
Bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.
Dù bên trong là phù thủy tới từ Ilov, họ cũng không sợ.
Thôn Dogo đã xây dựng tháp phù thủy của riêng mình, khác với những nơi khác trên bình nguyên Đoạn Hà, quyền khống chế tháp phù thủy này nằm trong tay Vaughn.
Trong phạm vi bảo hộ của tháp phù thủy, họ không hề sợ hãi.
Một đám người hùng hổ kéo đến, khí thế dữ dội đi băng qua sân nhà... rồi mở cửa nhà một cách nhẹ nhàng. Derek vốn định đá tung cửa để làm kẻ địch sợ hãi, nhưng nghĩ tới việc đây là nhà của Ash, ông đổi từ nhấc chân sang nhấc tay.
Mở cửa ra, còn chưa kịp nói lời đe dọa, ông lập tức nhìn thấy một chàng trai cao gầy, tuấn tú nhã nhặn đứng cách cửa không xa, đôi mắt màu xanh lam nhạt hơi kích động nhìn sang, khóe môi vui vẻ nhếch lên, hai lúm đồng tiền sâu dần giống như chứa đầy mật ngọt.
Derek xông lên trước với khí thế mạnh mẽ giống như một quả bóng xì hơi, vèo một cái tất cả không khí đều biến mất.
Ông đứng sững tại chỗ, hô lên một cách khó tin: "... A... Ash?"
"Ash?" Vaughn bị dáng người cao lớn của Derek cản sau lưng, ông còn đang khó hiểu vì sao Derek lại đờ người, khi nghe thấy cái tên này ông mới lấy tay kéo Derek ra sau, chừa ra không gian trống.
Sau đó ông cũng nhìn thấy Ash đã cao lớn hơn rất nhiều đi từng bước về phía họ, cậu giang hai tay ra và nói: "Thôn trưởng, chú Derek, cháu đã trở về."
Vaughn bỗng nhiên mở to mắt, cảm xúc trong đôi mắt xanh thẳm rối loạn mãnh liệt: "Ash!"
Ánh mắt của ông vừa nhanh chóng vừa kỹ càng nhìn lướt qua từng sợi tóc đến đầu ngón tay Ash, giống như ông đang xác nhận đây có phải là Ash ông biết hay không, vừa giống như đang xác nhận Ash có sống tốt ở bên ngoài, có bị tổn thương gì hay không.
"Là Ash!" Các đội viên của đội đi săn ở phía sau cũng nhìn thấy cậu, họ cất tiếng kêu kinh ngạc.
"Ash về rồi!"
"Đúng là Ash!"
"..."
Trong đủ mọi tiếng kêu, Vaughn nhanh chóng bước về phía trước, ôm Ash vào lòng: "Trở về thì tốt!"
Đây chính xác là Ash!
Cậu đã cao lớn hơn, trưởng thành chững chạc hơn, cũng sáng sủa hơn ban đầu.
Xem ra Ash đã sống rất tốt ở Ilov.
Vaughn ôm Ash, ánh mắt ông nhìn những người khác trong phòng khách, hẳn những người này là bạn của Ash ở bên Ilov nhỉ? May mà có họ chăm sóc Ash ở Ilov.
Ông nhìn mọi người một cách thân thiện, thế mà ông cũng nhận ra hai người: Một người là cô gái cầm khế ước đến ký kết với ông và muốn dẫn Ash đi, một người là...
Vaughn âm thầm hít vào một hơi, cái tướng mạo này...
Ông nhìn quỷ hút máu tái nhợt, cảm thấy dung mạo của người thật còn ấn tượng hơn trên báo, đây thật sự là người yêu Ash ư?
Có phải báo chí tung tin vịt linh tinh không?
Không đợi Vaughn suy nghĩ kỹ càng, Derek đã hưng phấn nhào lên từ phía sau, ông cười ha ha: "Ash, cuối cùng cũng chịu về rồi hả! Thế giới bên ngoài thế nào? Có ai bắt nạt cháu không? Nghe nói cháu tìm được một người bạn trai, lần này có dẫn về chung không?"
Ông vừa nói vừa nhìn quanh phòng, sau đó ông thấy Sigourney đứng cách đó không xa.
"Ha..." Derek cắn phải đầu lưỡi và cũng hít vào một hơi: "Thật đó hả?"
Trong khi họ nói chuyện, đám người Lannon cũng biết đêm này họ lầm rồi.
Không có kẻ địch nguy hiểm nào cả, chỉ là Ash dẫn theo những người bạn của cậu về thôn mà thôi.
Họ thả lỏng cảnh giác, kích động chạy vào trong nhà, muốn chào hỏi một tiếng với Ash đã lâu không gặp.
Sau đó bàn về những câu chuyện viết trên nhật báo Rực Rỡ.
Nhưng khi nhìn thấy Vaughn và Derek đều nhìn chằm chằm về một hướng một cách khiếp sợ, bọn họ cũng tò mò nhìn sang.
Sau đó...
"Ha!"
"Ha!"
"Ha!"
...
Là người thật!
Ash xoa chóp mũi, có chút muốn cười.
Cậu giải thích rõ: "Lúc tụi cháu trở về thì đã rất muộn. Cháu không muốn quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, cho nên lặng lẽ về nhà cháu để nghỉ chân, chờ sáng mai đi tìm mọi người sau."
Vaughn ghét bỏ lườm Derek một cái: "Ash nghĩ chu đáo như thế, nhưng vì cái tên nửa đêm không ngủ thích vẽ vời cho thêm chuyện này nên làm uổng công Ash rồi đó!"
Derek lên giọng: "Này, ông có ý gì? Nếu người tối nay không phải là Ash, ông còn dám nói tôi vẽ vời cho thêm chuyện không?"
Ông trừng Vaughn một cái, tự giác không cãi lại được nên xoay lưng đuổi người: "Được rồi được rồi, không còn chuyện gì nữa, mọi người đi ngủ hết đi. Bảo mọi người bị di dời về nhà, có chuyện gì thì mai nói. Mấy người Ash đã đi suốt đêm để về, chắc là rất mệt mỏi rồi, để người ta nghỉ ngơi đi."
Ông đẩy mọi người trong đội đi săn ra ngoài, chính ông cũng nhanh chóng ra khỏi nhà. Trước khi rời đi, ông cười một tiếng với những người trong phòng: "Đêm nay coi như chưa gặp mặt, sáng mai chúng ta làm lại lần nữa."
Bóng người cao lớn lùi lại, biến mất khỏi căn nhà.
Vaughn đi sau cùng, ông lịch sự gật đầu với mọi người trong nhà: "Bây giờ đã quá muộn, Derek nói đúng, mọi người cần nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa. Tôi là thôn trưởng Vaughn của thôn Dogo, ngày mai chúng tôi sẽ mở một bữa tiệc chào mừng, hi vọng mọi người có thể tham gia. Đến lúc đó có chuyện gì rồi nói, được không?"
Mon đại diện trả lời: "Được."
Vaughn cười, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Ash: "Tóc cháu dài rồi. Ash, ngủ ngon."
Ash chớp mắt mấy cái: "Chú ngủ ngon."
Vaughn quay người rời khỏi nhà, còn giúp họ đóng cửa lại.
"Ừm, chỉ thế thôi hả?" Elena ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô không rõ tình hình lắm.
Đúng là họ đã nhận ra động tĩnh của Derek, biết mình bị phát hiện rồi, cho nên mới dứt khoát ngồi trong phòng khách chờ người trong thôn tìm tới cửa.
Không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế.
Sao không có cảnh rưng rưng nước mắt sau bao nhiêu ngày mới gặp lại?
Ash khẽ "Ừ" một tiếng. Người lớn trong thôn của họ đều rất sĩ diện, họ sẽ không để lộ sự mềm yếu trước mặt người khác.
"Vậy giờ chúng ta làm gì?" Elena hỏi.
Ash hít sâu một hơi, kiềm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cậu nhìn về phía mọi người: "Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi. Ngủ một giấc thật ngon để ngày mai tham gia tiệc trong thôn nữa."
Cậu đi qua giữ chặt Sigourney: "Trong nhà có rất nhiều phòng, mọi người tự chia nhé. Tôi và Sigourney... Sigourney?"
Cậu kinh ngạc cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay của Sigourney bị cậu nắm lấy, cậu cảm thấy thân thể quỷ hút máu hiện giờ cứng ngắc.
"Không có gì." Vẻ mặt Sigourney lạnh nhạt, anh nhanh chóng bình tĩnh lại: "Đi thôi."
...
Sau khi rời xa nhà của Ash, Derek lần lượt đá các thành viên đang hưng phấn không thôi trong đội đi săn về nhà, sau đó ông đi tới trước mặt Vaughn, giơ tay dụi mắt, nói với giọng khàn khàn: "Mẹ kiếp, lúc nãy tôi không khóc chứ?"
Vaughn: "Không khóc."
Không đợi Derek yên tâm, ông lại bổ sung: "Nhưng Ash chắc chắn biết ông sắp khóc. Từ trước đến giờ đứa bé đó rất tinh mắt."
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn tháp phù thủy đứng sững sững trong thôn rồi thở một hơi thật dài.
Chính ông cũng sắp bật khóc... Chắc Ash cũng đã nhìn thấy rồi nhỉ?
Họ đúng là hai người lớn vô dụng.
Chương 178: Về thôn.
***
Vaughn đang ngủ say thì bị đánh thức.
"Này ông bạn, tỉnh." Một cái tay không hề khách khí lay ông, khiến ông choáng cả đầu.
Trong thôn Dogo, chỉ có mình Derek là dám đột nhập vào nhà ông trong đêm hôm khuya khoắt.
Ông buồn bực mở to mắt, trừng người nào đó đứng cạnh giường trong căn phòng tối tăm, ông tức giận nói: "Giờ này là giờ nào hả? Tốt nhất là ông nên có một lý do chính đáng! Nếu ông lại nói không ngủ được nên cần người nhậu chung, có tin tôi cào ông không?"
Vaughn ngồi dậy, giơ một tay lên để uy hiếp, móng tay của ông vừa dài vừa sắc bén, chẻ kim loại hay phá đá cũng không phải đùa, nếu thật sự cào lên mặt Derek, e là da mặt dày như Derek cũng rớt một nửa.
Derek ngượng ngập cười một tiếng, đôi mắt ông phát sáng trong bóng đêm như dã thú, ông nhỏ giọng nói: "Đêm nay tôi không cố ý đến gây chuyện với ông. Thật sự có chuyện đó, tôi phát hiện có gì đó là lạ trong nhà của Ash."
Nhắc đến Ash, vẻ mặt của Vaughn lập tức trở nên nghiêm túc: "Sao vậy?"
Ông biết, từ sau khi Derek biến đổi, ông thường xuyên khó ngủ và lang thang khắp thôn trong đêm tối. Người của đội đi săn thường thảo luận sau lưng ông, họ cảm thấy xu hướng biến đổi của Derek có đặc điểm của sói, nhất là lỗ tai xù lông và cái đuôi to ở xương cụt.
Chẳng phải sói rất thích hú với mặt trăng đó sao? Cho nên hơn nửa đêm Derek không đi ngủ, lại còn đi vòng vòng trong thôn, thế nên ông nhìn thấy gì đó cũng dễ hiểu.
Derek nghiêm mặt nói: "Tôi cảm thấy có người trong nhà của Ash. Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng hít thở khi đi ngang qua đó."
Vaughn liếc nhìn lỗ tai dựng thẳng của ông, xem ra đôi tai dư thừa này cũng rất hữu dụng nhỉ?
"Có phải là tụi nhóc Aubrey không?" Vaughn hỏi.
Derek lắc đầu: "Tôi đi nghe ngóng quanh thôn rồi, tất cả mọi người đều ở trong nhà mình."
Vaughn: "..." Còn nghe ngóng cả thôn nữa hả? Cho nên ông rảnh cỡ nào vậy?
Ông không sợ nghe được thứ không nên nghe à?
Nhưng may mà Derek nhàm chán rảnh rỗi đi kiểm tra nên mới chứng minh ông không nghi ngờ vô căn cứ.
Thôn Dogo thật sự có người ngoài đột nhập, bây giờ họ đang ở trong nhà của Ash.
Ông dứt khoát xuống giường, thuần thục sử dụng móng tay sắc bén khoác thêm áo ngoài cho mình, trong mắt ông là sự lạnh lẽo: "Đi, gọi mấy người Lannon đến nhà Ash xem thử."
Trong đêm tối, những người trong thôn Dogo hành động lặng lẽ, trong thời gian rất ngắn đội đi săn đã tập hợp và lẻn đến nhà Ash.
Lúc này không giống như trước, họ không còn là những người không có năng lực phản kháng khi đối mặt với chiếc thuyền đen to lớn nữa.
Khi đến gần nhà Ash, họ trông thấy bên trong nhà sáng lên ánh đèn, ánh đèn sáng ngời xua tan bóng tối xung quanh, trông vô cùng nổi bật trong thôn Dogo đêm khuya vắng ánh đèn.
Cố phát sáng, cố nhắc nhở nơi này có người, chúng tôi ở ngay đây giống như là sợ người ta không chú ý đến nó vậy!
Thái độ rất là vênh váo.
Vaughn cười nghiêng đầu nhìn Derek: "Xem ra khi ông phát hiện ra người khác, người ta cũng phát hiện ông rồi. Thế này là đang chờ lấy chúng ta tìm tới cửa đấy."
Derek thấy ông cười mà khẽ run rẩy, ông cảm thấy kẻ chiếm nhà người khác kia sẽ gặp xui xẻo rồi. Ông cũng khó chịu nói: "Đèn pháp thuật trong nhà Ash là tôi dẫn Aubrey đi lắp đặt. Ash còn chưa về để dùng, thế mà bị mấy tên không biết điều này dùng trước rồi!"
Đội trưởng hiện tại của đội đi săn – Lannon dùng tay ra hiệu cho các đội viên, lập tức có vài người bước ra khỏi đội ngũ chạy sang vùng phụ cận, thừa dịp mọi chuyện vẫn ổn thì di dời những người không có sức chiến đấu như bà Lena đi trước, tránh liên lụy nếu một lát đánh thật.
Các đội viên di dời hành động, Vaughn và Derek cũng mang theo những người còn lại đi thẳng vào nhà Ash.
Bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.
Dù bên trong là phù thủy tới từ Ilov, họ cũng không sợ.
Thôn Dogo đã xây dựng tháp phù thủy của riêng mình, khác với những nơi khác trên bình nguyên Đoạn Hà, quyền khống chế tháp phù thủy này nằm trong tay Vaughn.
Trong phạm vi bảo hộ của tháp phù thủy, họ không hề sợ hãi.
Một đám người hùng hổ kéo đến, khí thế dữ dội đi băng qua sân nhà... rồi mở cửa nhà một cách nhẹ nhàng. Derek vốn định đá tung cửa để làm kẻ địch sợ hãi, nhưng nghĩ tới việc đây là nhà của Ash, ông đổi từ nhấc chân sang nhấc tay.
Mở cửa ra, còn chưa kịp nói lời đe dọa, ông lập tức nhìn thấy một chàng trai cao gầy, tuấn tú nhã nhặn đứng cách cửa không xa, đôi mắt màu xanh lam nhạt hơi kích động nhìn sang, khóe môi vui vẻ nhếch lên, hai lúm đồng tiền sâu dần giống như chứa đầy mật ngọt.
Derek xông lên trước với khí thế mạnh mẽ giống như một quả bóng xì hơi, vèo một cái tất cả không khí đều biến mất.
Ông đứng sững tại chỗ, hô lên một cách khó tin: "... A... Ash?"
"Ash?" Vaughn bị dáng người cao lớn của Derek cản sau lưng, ông còn đang khó hiểu vì sao Derek lại đờ người, khi nghe thấy cái tên này ông mới lấy tay kéo Derek ra sau, chừa ra không gian trống.
Sau đó ông cũng nhìn thấy Ash đã cao lớn hơn rất nhiều đi từng bước về phía họ, cậu giang hai tay ra và nói: "Thôn trưởng, chú Derek, cháu đã trở về."
Vaughn bỗng nhiên mở to mắt, cảm xúc trong đôi mắt xanh thẳm rối loạn mãnh liệt: "Ash!"
Ánh mắt của ông vừa nhanh chóng vừa kỹ càng nhìn lướt qua từng sợi tóc đến đầu ngón tay Ash, giống như ông đang xác nhận đây có phải là Ash ông biết hay không, vừa giống như đang xác nhận Ash có sống tốt ở bên ngoài, có bị tổn thương gì hay không.
"Là Ash!" Các đội viên của đội đi săn ở phía sau cũng nhìn thấy cậu, họ cất tiếng kêu kinh ngạc.
"Ash về rồi!"
"Đúng là Ash!"
"..."
Trong đủ mọi tiếng kêu, Vaughn nhanh chóng bước về phía trước, ôm Ash vào lòng: "Trở về thì tốt!"
Đây chính xác là Ash!
Cậu đã cao lớn hơn, trưởng thành chững chạc hơn, cũng sáng sủa hơn ban đầu.
Xem ra Ash đã sống rất tốt ở Ilov.
Vaughn ôm Ash, ánh mắt ông nhìn những người khác trong phòng khách, hẳn những người này là bạn của Ash ở bên Ilov nhỉ? May mà có họ chăm sóc Ash ở Ilov.
Ông nhìn mọi người một cách thân thiện, thế mà ông cũng nhận ra hai người: Một người là cô gái cầm khế ước đến ký kết với ông và muốn dẫn Ash đi, một người là...
Vaughn âm thầm hít vào một hơi, cái tướng mạo này...
Ông nhìn quỷ hút máu tái nhợt, cảm thấy dung mạo của người thật còn ấn tượng hơn trên báo, đây thật sự là người yêu Ash ư?
Có phải báo chí tung tin vịt linh tinh không?
Không đợi Vaughn suy nghĩ kỹ càng, Derek đã hưng phấn nhào lên từ phía sau, ông cười ha ha: "Ash, cuối cùng cũng chịu về rồi hả! Thế giới bên ngoài thế nào? Có ai bắt nạt cháu không? Nghe nói cháu tìm được một người bạn trai, lần này có dẫn về chung không?"
Ông vừa nói vừa nhìn quanh phòng, sau đó ông thấy Sigourney đứng cách đó không xa.
"Ha..." Derek cắn phải đầu lưỡi và cũng hít vào một hơi: "Thật đó hả?"
Trong khi họ nói chuyện, đám người Lannon cũng biết đêm này họ lầm rồi.
Không có kẻ địch nguy hiểm nào cả, chỉ là Ash dẫn theo những người bạn của cậu về thôn mà thôi.
Họ thả lỏng cảnh giác, kích động chạy vào trong nhà, muốn chào hỏi một tiếng với Ash đã lâu không gặp.
Sau đó bàn về những câu chuyện viết trên nhật báo Rực Rỡ.
Nhưng khi nhìn thấy Vaughn và Derek đều nhìn chằm chằm về một hướng một cách khiếp sợ, bọn họ cũng tò mò nhìn sang.
Sau đó...
"Ha!"
"Ha!"
"Ha!"
...
Là người thật!
Ash xoa chóp mũi, có chút muốn cười.
Cậu giải thích rõ: "Lúc tụi cháu trở về thì đã rất muộn. Cháu không muốn quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, cho nên lặng lẽ về nhà cháu để nghỉ chân, chờ sáng mai đi tìm mọi người sau."
Vaughn ghét bỏ lườm Derek một cái: "Ash nghĩ chu đáo như thế, nhưng vì cái tên nửa đêm không ngủ thích vẽ vời cho thêm chuyện này nên làm uổng công Ash rồi đó!"
Derek lên giọng: "Này, ông có ý gì? Nếu người tối nay không phải là Ash, ông còn dám nói tôi vẽ vời cho thêm chuyện không?"
Ông trừng Vaughn một cái, tự giác không cãi lại được nên xoay lưng đuổi người: "Được rồi được rồi, không còn chuyện gì nữa, mọi người đi ngủ hết đi. Bảo mọi người bị di dời về nhà, có chuyện gì thì mai nói. Mấy người Ash đã đi suốt đêm để về, chắc là rất mệt mỏi rồi, để người ta nghỉ ngơi đi."
Ông đẩy mọi người trong đội đi săn ra ngoài, chính ông cũng nhanh chóng ra khỏi nhà. Trước khi rời đi, ông cười một tiếng với những người trong phòng: "Đêm nay coi như chưa gặp mặt, sáng mai chúng ta làm lại lần nữa."
Bóng người cao lớn lùi lại, biến mất khỏi căn nhà.
Vaughn đi sau cùng, ông lịch sự gật đầu với mọi người trong nhà: "Bây giờ đã quá muộn, Derek nói đúng, mọi người cần nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa. Tôi là thôn trưởng Vaughn của thôn Dogo, ngày mai chúng tôi sẽ mở một bữa tiệc chào mừng, hi vọng mọi người có thể tham gia. Đến lúc đó có chuyện gì rồi nói, được không?"
Mon đại diện trả lời: "Được."
Vaughn cười, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Ash: "Tóc cháu dài rồi. Ash, ngủ ngon."
Ash chớp mắt mấy cái: "Chú ngủ ngon."
Vaughn quay người rời khỏi nhà, còn giúp họ đóng cửa lại.
"Ừm, chỉ thế thôi hả?" Elena ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô không rõ tình hình lắm.
Đúng là họ đã nhận ra động tĩnh của Derek, biết mình bị phát hiện rồi, cho nên mới dứt khoát ngồi trong phòng khách chờ người trong thôn tìm tới cửa.
Không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế.
Sao không có cảnh rưng rưng nước mắt sau bao nhiêu ngày mới gặp lại?
Ash khẽ "Ừ" một tiếng. Người lớn trong thôn của họ đều rất sĩ diện, họ sẽ không để lộ sự mềm yếu trước mặt người khác.
"Vậy giờ chúng ta làm gì?" Elena hỏi.
Ash hít sâu một hơi, kiềm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cậu nhìn về phía mọi người: "Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi. Ngủ một giấc thật ngon để ngày mai tham gia tiệc trong thôn nữa."
Cậu đi qua giữ chặt Sigourney: "Trong nhà có rất nhiều phòng, mọi người tự chia nhé. Tôi và Sigourney... Sigourney?"
Cậu kinh ngạc cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay của Sigourney bị cậu nắm lấy, cậu cảm thấy thân thể quỷ hút máu hiện giờ cứng ngắc.
"Không có gì." Vẻ mặt Sigourney lạnh nhạt, anh nhanh chóng bình tĩnh lại: "Đi thôi."
...
Sau khi rời xa nhà của Ash, Derek lần lượt đá các thành viên đang hưng phấn không thôi trong đội đi săn về nhà, sau đó ông đi tới trước mặt Vaughn, giơ tay dụi mắt, nói với giọng khàn khàn: "Mẹ kiếp, lúc nãy tôi không khóc chứ?"
Vaughn: "Không khóc."
Không đợi Derek yên tâm, ông lại bổ sung: "Nhưng Ash chắc chắn biết ông sắp khóc. Từ trước đến giờ đứa bé đó rất tinh mắt."
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn tháp phù thủy đứng sững sững trong thôn rồi thở một hơi thật dài.
Chính ông cũng sắp bật khóc... Chắc Ash cũng đã nhìn thấy rồi nhỉ?
Họ đúng là hai người lớn vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất