Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 64: Mời
Với sự hiểu rõ của ông về hoạt động thường ngày của Sigourney, dù đi sau Ash một bước, Nance vẫn kịp đến nơi.
Đài chiêm tinh.
A, lại là đài chiêm tinh. Nance lặng lẽ trốn ở một bên, ông tự thấy lạ trong lòng vì sao mình lại nói là "lại"?
Ông lắc đầu, nhanh chóng vứt hết những suy nghĩ không liên quan, nghiêm túc chờ xem hai nam chính hành động...
Sigourney và Ash đứng đối diện nhau, cả hai đứng cách nhau một khoảng không xa cũng không gần... Một khoảng cách có hơi xấu hổ, trong sự xấu hổ lại có chút câu nệ, trong sự câu nệ lại có ngượng ngùng, trong sự ngượng ngùng lại có vẻ mập mờ. Tóm lại là một khoảng cách ngọt ngào hường phấn.
Nance yên lặng lãng mạn hóa khung cảnh trong lòng, ánh mắt có vẻ vui mừng.
Tiến triển tốt đấy.
Trong lúc ông nghĩ lung tung, Sigourney cũng đang nói chuyện với Ash.
Nance vội vàng dừng suy nghĩ linh tinh, vừa lắc đầu cảm khái hành vi này của mình thật sự không thể chấp nhận được, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
Trên đài chiêm tinh trống trải, tựa như cách bầu trời sao gần đến nỗi đưa tay là có thể chạm đến ngôi sao vậy.
Bởi vậy ánh sao chiếu xuống đây vô cùng sáng ngời.
Da thịt tái nhợt của Sigourney dường như cũng được dát một lớp ánh sáng mông lung mỏng manh lấp lánh dưới ánh sao, khắc họa khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của anh càng không giống người thật.
Anh nhìn Ash, một nụ cười nguy hiểm xuất hiện trên mặt: "Gần đây có một số lời đồn đãi kỳ lạ truyền ra từ học viện, cậu có thể giải thích về chuyện này không?"
Ash không chắc chắn mà nói: "Ý anh là... Chuyện tôi thích anh sao?"
Sigourney: "..."
Lại-tùy tiện-nói ra!
Ngay trước mặt anh mà Ash cũng nói ra một cách thản nhiên vậy sao?
Rốt cuộc thằng nhóc này có biết thẹn thùng hay không?
Anh lặng lẽ hít vào một hơi, đúng rồi, thằng nhóc này thật sự không biết rụt rè giữ kẽ là gì cả. Chẳng phải anh đã biết điều này khi ở trên xe lửa từ trước đó à?
Không, đáng lẽ anh nên biết ngay từ lần gặp mặt đầu tiên rồi.
Ánh mắt trong veo ngay thẳng, không mang theo chút nhún nhường vòng vo, vượt mọi chông gai, thẳng tiến không lùi.
Rõ ràng là một gương mặt nhã nhặn, nhưng bên trong lại vô cùng kiên quyết.
Một thằng nhóc trong một đằng, ngoài một nẻo.
Đôi mắt của Sigourney mở to trong phút chốc, sau đó hơi híp lại, nhìn khuôn mặt ôn hòa tuấn tú của Ash. Dáng vẻ khó hiểu mờ mịt này của cậu trông có vẻ ngây thơ vô tội.
Đúng là một khuôn mặt cực kỳ dễ lầm lẫn.
Anh chậm rãi suy nghĩ, có lẽ ngoại trừ anh bị thằng nhóc này tấn công quấy nhiễu không ngừng ra, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu sao?
Chẵng lẽ chỉ có mình anh biết sự đáng sợ trong cơ thể mỏng manh này ư?
"Sigourney?"
Sigourney nhìn Ash đến ngây người trong vô thức: "..." Nhìn đi, chỉ riêng việc khiến anh dễ dàng thả lỏng cảnh giác như thế thôi thì đã đủ đáng sợ rồi. Dù có lẽ là do ảnh hưởng của khế ước giữa hai người.
Sau một lúc lâu anh mới lấy lại tinh thần, rồi mới nhớ ra anh đang chất vấn Ash chuyện gì.
Nhớ tới chuyện này, sắc mặt của anh càng tồi tệ hơn: "Đúng vậy. Cậu nói cho tôi biết, vì sao mọi người đều biết chuyện này hả?"
Mấy ngày nay tâm trạng của Sigourney cực kỳ tệ. Lúc ở một mình thì còn không sao, nhưng chỉ cần anh lộ diện ở nơi có người ngoài, chắc chắn anh sẽ bị đủ thứ ánh mắt kỳ lạ nhìn chòng chọc. Mấy tên ngu xuẩn kia còn cho là anh không phát hiện tầm mắt của bọn họ, không nghe thấy những lời bọn họ nói... Đúng là không kiêng nể gì cả.
"Nghe nói có thằng nhóc nào thích Trăng Đỏ đó!"
"Trăng Đỏ còn để cho tên kia còn sống à?"
"Chàng trai đó cũng rất ghê gớm mà, không sợ chết, đúng là anh hùng!"
"Vì sao lại thích Trăng Đỏ chứ?"
"Chắc tại đẹp?"
"Chắc tại đẹp?"
"Ừ, là tại mặt đó."
"Nếu nói vậy thì... Trăng Đỏ đúng là đẹp thật, tôi sẵn sàng chết vì khuôn mặt đó. Sao trước kia tôi không nghĩ tới chuyện này chứ?"
"Ừ... Tôi cũng thế."
"Giờ xem ra... Hình như tôi có thể thử một lần nhỉ?"
"Được đó. Hình như bây giờ tính tình của Trăng Đỏ tốt hơn nhiều rồi đúng không? Trăng Đỏ không giết chết chàng trai kia, có lẽ chúng ta cũng không cần sợ bị... đúng không?"
"... Ôi, thật là đẹp quá đi!"
...
Dường như chợt phát hiện ra Sigourney cũng có thể thích được, nên bọn họ đã dùng một loại ánh mắt khác để nhìn Sigourney.
Sigourney lần đầu bị mọi người nhìn kiểu đó bực bội đến nóng nảy, suýt nữa đã đi tiêu diệt mấy tên ăn gan hùm mật gấu để răn đe cho mọi người thấy có phải tính tình của anh đã-trở-nên-tốt-hơn rồi hay không!
Anh căm tức ghi thù hết những kẻ suy nghĩ viển vông này, còn tên đầu sỏ Ash Erwin gây ra chuyện này...
Sigourney khoanh tay, khuôn mặt lạnh lẽo, chờ Ash giải thích.
"Anh bị làm phiền hả?" Ash áy náy nhìn anh: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý nói ra đâu." Cậu nâng mắt, dường như tất cả đốm sao trên bầu trời đều rơi vào trong đôi mắt xanh nhạt của cậu: "Bởi vì tôi rất thích anh, thích đến mức không có cách nào che giấu, nên mọi người đã biết hết."
Cậu ngượng ngùng mím môi: "Mặc dù bây giờ nói xin lỗi, nhưng có lẽ sau này cũng không có cách nào sửa sai. Không chừng vẫn sẽ có những người khác biết nữa..." Cậu khó xử giật giật áo bào: "Xin lỗi nhé Sigourney. Tôi không nghĩ ra cách giải quyết."
Lỗi của tôi, nhưng tôi không sửa.
Không chỉ không sửa, còn uy hiếp sau này sẽ còn trầm trọng hơn nữa.
Tóm lại là vậy đúng không?
Sigourney mặt không cảm xúc, hiểu chỗ đáng sợ của Ash Erwin chưa?
Nance nghe lén: Ha ha ha ha ha ha...
Phải cười to trong im lặng không được phát ra âm thanh hay động tĩnh, ông sắp không thở được rồi!
Sigourney lại bị Ash làm cạn lời một lần nữa.
Sau khi im lặng một lúc lâu, anh mới nói: "Cách giải quyết? Tôi cho rằng cậu còn biết khó mà lui."
Ash không hiểu: "Thế nhưng cũng đâu khó mấy?"
Sigourney bị cho rằng không khó mấy: "..."
Nance nghe lén: Hê! Hê! Ha... Ha... Há... Khục...
Cứu! Khó thở quá!
Bầu không khí lại trở nên lúng túng... Nhưng trong đôi mắt lãng mạn hóa của Nance thì đó lại là bầu không khí im lặng hường phấn.
Sigourney hạ thấp giọng, dường như hơi phẫn nộ: "Có ai thích người ta mà mấy ngày không thấy bóng dáng như cậu không?"
Tuy sự phẫn nộ này là bởi vì cực kỳ bực bội, kìm nén đến nội thương gây ra, nhưng khi nói ra lại khiến người ta có một cảm giác như anh đang giận dỗi làm nũng.
Nance hết hồn, rợn tóc gáy, cuối cùng bỏ cuộc.
Ông cười đến mức chỉ có thể phát ra tiếng thở chật vật, phép ẩn thân biến mất trong gang tấc, ông bại lộ trong một góc trên đài chiêm tinh.
Cậu cũng có lúc này sao, Sigourney.
Ông ôm bụng cười nắc nẻ, im lặng truyền đạt câu nói trên với ánh mắt đột nhiên nhìn sang của Sigourney.
Sigourney: "Nance!"
"Ngài Nance?" Ash cũng kinh ngạc nhìn sang: "Sao ngài lại ở đây?"
Nance tạm thời còn chưa nói nên lời, chỉ giơ hai ngón tay ra dấu đi ngang qua mà thôi.
Đi ngang qua như thần vậy. Ai sẽ đi ngang qua tầng cao nhất của tháp phù thủy chứ?
Sigourney siết chặt nắm tay, nghĩ đến việc ông đã nhìn thấy hết tất cả việc vừa rồi, anh chợt muốn hủy diệt tất cả mọi người ở đây. Nhưng khi Sigourney đi về phía trước một bước, bỗng nhiên anh sực nhớ ra gì đó và nhíu chặt mày: "Đi ra!"
Mặt anh tái xanh: "Solvi, đi ra!"
Ash nhìn xung quanh một chút: "Solvi cũng ở đây sao?" Rốt cuộc có bao nhiêu người đang xem vậy?
"Có tôi." Trong giọng nam hoa mĩ mang theo chút sợ hãi rụt rè: "... Sigourney, nói trước nhé, anh đâu có cấm tôi ra vào nơi này."
Là sinh mệnh luyện kim của cả tòa tháp phù thủy, nó biết rõ mỗi một chuyện xảy ra trong tháp phù thủy, đương nhiên đài chiêm tinh cũng không ngoại lệ.
Trừ khi có người ra lệnh cấm cho nó, bảo vệ không gian này và cũng không cho phép nó tiến vào.
Solvi uất ức: "Anh cũng đâu hề cấm tôi nhìn, cấm tôi nghe." Vậy nó ở chỗ này nhìn hay xem một chút có vấn đề gì không?
Sigourney nhắm lại mắt, cảm thấy tối hôm nay sẽ rất tồi tệ.
Muốn-xử-lý-tất-cả-mọi-người-ở-đây.
"..." Ash há to miệng, cậu chợt nhận ra sau khi Nance và Solvi xuất hiện, lời mời đêm nay sẽ chẳng còn hi vọng gì, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà thử một lần, đầu tiên cậu nhỏ giọng giải thích như không có người khác ở đây: "Vì trước đó tôi đã học hành rất chăm chỉ rồi." Sau khi giải thích, cậu đưa ra lời mời: "Cho nên, anh có thể đi ra ngoài chơi lễ với tôi trong ngày Sao Rơi không? Nghe nói cuộc thi Lấp Lánh rất là thú vị."
Nance: Tài thật. Đã đến lúc này mà vẫn còn nhớ lời ông nói.
Sigourney liếc nhìn cậu, anh đi đến cửa đài chiêm tinh: "Ngày Sao Rơi à? Tại sao phải đi ra ngoài chơi chứ? Tiếp tục cắm đầu học hành không tốt sao?"
Ash: "...Ngày Sao Rơi được nghỉ học." Cậu nhìn bóng lưng Sigourney, nghiêm túc nói: "Tôi muốn đi cùng anh."
Bước chân của Sigourney dừng một chút: "Ra ngoài rồi. Sau đó thì sao?"
Anh hơi quay đầu lại: "Cậu có tiền không?"
Ash Erwin nghèo nàn: "..." Á khẩu không trả lời được.
Sigourney liếc nhìn bộ dáng ủ rũ mất mát của thiếu niên, sự bực bội và lửa giận nổi lên trong lòng chợt lắng xuống một cách kỳ lạ.
Anh giật giật khóe môi ngày Sao Rơi ngày mai sẽ có phiên chợ bán hàng đặc biệt, có không ít nguyên liệu quý giá được bán khuyến mãi ở chợ, nhất định phải tạt ngang một lần. Nhưng mà sinh vật ma pháp không thể nào đi vào một mình, chỉ có thể đi theo một phù thủy. Trước đây anh toàn kéo Nance đi chung...
Năm nay... Anh lạnh lùng nhìn Nance vẫn còn đang cười to không ngừng, thật sự chẳng muốn nhìn người này thêm một lần nào nữa!
Nhưng trừ Nance ra, vậy cũng chỉ còn... Ash Erwin?
Anh nhanh chân rời khỏi đài chiêm tinh, độc ác mà nghĩ, đợi ngày mai sắp ra ngoài rồi hãy gọi thằng nhóc kia đi.
Còn đêm nay thì... Cứ để thằng nhóc này ỉu xỉu trước vậy = =
Đài chiêm tinh.
A, lại là đài chiêm tinh. Nance lặng lẽ trốn ở một bên, ông tự thấy lạ trong lòng vì sao mình lại nói là "lại"?
Ông lắc đầu, nhanh chóng vứt hết những suy nghĩ không liên quan, nghiêm túc chờ xem hai nam chính hành động...
Sigourney và Ash đứng đối diện nhau, cả hai đứng cách nhau một khoảng không xa cũng không gần... Một khoảng cách có hơi xấu hổ, trong sự xấu hổ lại có chút câu nệ, trong sự câu nệ lại có ngượng ngùng, trong sự ngượng ngùng lại có vẻ mập mờ. Tóm lại là một khoảng cách ngọt ngào hường phấn.
Nance yên lặng lãng mạn hóa khung cảnh trong lòng, ánh mắt có vẻ vui mừng.
Tiến triển tốt đấy.
Trong lúc ông nghĩ lung tung, Sigourney cũng đang nói chuyện với Ash.
Nance vội vàng dừng suy nghĩ linh tinh, vừa lắc đầu cảm khái hành vi này của mình thật sự không thể chấp nhận được, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
Trên đài chiêm tinh trống trải, tựa như cách bầu trời sao gần đến nỗi đưa tay là có thể chạm đến ngôi sao vậy.
Bởi vậy ánh sao chiếu xuống đây vô cùng sáng ngời.
Da thịt tái nhợt của Sigourney dường như cũng được dát một lớp ánh sáng mông lung mỏng manh lấp lánh dưới ánh sao, khắc họa khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của anh càng không giống người thật.
Anh nhìn Ash, một nụ cười nguy hiểm xuất hiện trên mặt: "Gần đây có một số lời đồn đãi kỳ lạ truyền ra từ học viện, cậu có thể giải thích về chuyện này không?"
Ash không chắc chắn mà nói: "Ý anh là... Chuyện tôi thích anh sao?"
Sigourney: "..."
Lại-tùy tiện-nói ra!
Ngay trước mặt anh mà Ash cũng nói ra một cách thản nhiên vậy sao?
Rốt cuộc thằng nhóc này có biết thẹn thùng hay không?
Anh lặng lẽ hít vào một hơi, đúng rồi, thằng nhóc này thật sự không biết rụt rè giữ kẽ là gì cả. Chẳng phải anh đã biết điều này khi ở trên xe lửa từ trước đó à?
Không, đáng lẽ anh nên biết ngay từ lần gặp mặt đầu tiên rồi.
Ánh mắt trong veo ngay thẳng, không mang theo chút nhún nhường vòng vo, vượt mọi chông gai, thẳng tiến không lùi.
Rõ ràng là một gương mặt nhã nhặn, nhưng bên trong lại vô cùng kiên quyết.
Một thằng nhóc trong một đằng, ngoài một nẻo.
Đôi mắt của Sigourney mở to trong phút chốc, sau đó hơi híp lại, nhìn khuôn mặt ôn hòa tuấn tú của Ash. Dáng vẻ khó hiểu mờ mịt này của cậu trông có vẻ ngây thơ vô tội.
Đúng là một khuôn mặt cực kỳ dễ lầm lẫn.
Anh chậm rãi suy nghĩ, có lẽ ngoại trừ anh bị thằng nhóc này tấn công quấy nhiễu không ngừng ra, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu sao?
Chẵng lẽ chỉ có mình anh biết sự đáng sợ trong cơ thể mỏng manh này ư?
"Sigourney?"
Sigourney nhìn Ash đến ngây người trong vô thức: "..." Nhìn đi, chỉ riêng việc khiến anh dễ dàng thả lỏng cảnh giác như thế thôi thì đã đủ đáng sợ rồi. Dù có lẽ là do ảnh hưởng của khế ước giữa hai người.
Sau một lúc lâu anh mới lấy lại tinh thần, rồi mới nhớ ra anh đang chất vấn Ash chuyện gì.
Nhớ tới chuyện này, sắc mặt của anh càng tồi tệ hơn: "Đúng vậy. Cậu nói cho tôi biết, vì sao mọi người đều biết chuyện này hả?"
Mấy ngày nay tâm trạng của Sigourney cực kỳ tệ. Lúc ở một mình thì còn không sao, nhưng chỉ cần anh lộ diện ở nơi có người ngoài, chắc chắn anh sẽ bị đủ thứ ánh mắt kỳ lạ nhìn chòng chọc. Mấy tên ngu xuẩn kia còn cho là anh không phát hiện tầm mắt của bọn họ, không nghe thấy những lời bọn họ nói... Đúng là không kiêng nể gì cả.
"Nghe nói có thằng nhóc nào thích Trăng Đỏ đó!"
"Trăng Đỏ còn để cho tên kia còn sống à?"
"Chàng trai đó cũng rất ghê gớm mà, không sợ chết, đúng là anh hùng!"
"Vì sao lại thích Trăng Đỏ chứ?"
"Chắc tại đẹp?"
"Chắc tại đẹp?"
"Ừ, là tại mặt đó."
"Nếu nói vậy thì... Trăng Đỏ đúng là đẹp thật, tôi sẵn sàng chết vì khuôn mặt đó. Sao trước kia tôi không nghĩ tới chuyện này chứ?"
"Ừ... Tôi cũng thế."
"Giờ xem ra... Hình như tôi có thể thử một lần nhỉ?"
"Được đó. Hình như bây giờ tính tình của Trăng Đỏ tốt hơn nhiều rồi đúng không? Trăng Đỏ không giết chết chàng trai kia, có lẽ chúng ta cũng không cần sợ bị... đúng không?"
"... Ôi, thật là đẹp quá đi!"
...
Dường như chợt phát hiện ra Sigourney cũng có thể thích được, nên bọn họ đã dùng một loại ánh mắt khác để nhìn Sigourney.
Sigourney lần đầu bị mọi người nhìn kiểu đó bực bội đến nóng nảy, suýt nữa đã đi tiêu diệt mấy tên ăn gan hùm mật gấu để răn đe cho mọi người thấy có phải tính tình của anh đã-trở-nên-tốt-hơn rồi hay không!
Anh căm tức ghi thù hết những kẻ suy nghĩ viển vông này, còn tên đầu sỏ Ash Erwin gây ra chuyện này...
Sigourney khoanh tay, khuôn mặt lạnh lẽo, chờ Ash giải thích.
"Anh bị làm phiền hả?" Ash áy náy nhìn anh: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý nói ra đâu." Cậu nâng mắt, dường như tất cả đốm sao trên bầu trời đều rơi vào trong đôi mắt xanh nhạt của cậu: "Bởi vì tôi rất thích anh, thích đến mức không có cách nào che giấu, nên mọi người đã biết hết."
Cậu ngượng ngùng mím môi: "Mặc dù bây giờ nói xin lỗi, nhưng có lẽ sau này cũng không có cách nào sửa sai. Không chừng vẫn sẽ có những người khác biết nữa..." Cậu khó xử giật giật áo bào: "Xin lỗi nhé Sigourney. Tôi không nghĩ ra cách giải quyết."
Lỗi của tôi, nhưng tôi không sửa.
Không chỉ không sửa, còn uy hiếp sau này sẽ còn trầm trọng hơn nữa.
Tóm lại là vậy đúng không?
Sigourney mặt không cảm xúc, hiểu chỗ đáng sợ của Ash Erwin chưa?
Nance nghe lén: Ha ha ha ha ha ha...
Phải cười to trong im lặng không được phát ra âm thanh hay động tĩnh, ông sắp không thở được rồi!
Sigourney lại bị Ash làm cạn lời một lần nữa.
Sau khi im lặng một lúc lâu, anh mới nói: "Cách giải quyết? Tôi cho rằng cậu còn biết khó mà lui."
Ash không hiểu: "Thế nhưng cũng đâu khó mấy?"
Sigourney bị cho rằng không khó mấy: "..."
Nance nghe lén: Hê! Hê! Ha... Ha... Há... Khục...
Cứu! Khó thở quá!
Bầu không khí lại trở nên lúng túng... Nhưng trong đôi mắt lãng mạn hóa của Nance thì đó lại là bầu không khí im lặng hường phấn.
Sigourney hạ thấp giọng, dường như hơi phẫn nộ: "Có ai thích người ta mà mấy ngày không thấy bóng dáng như cậu không?"
Tuy sự phẫn nộ này là bởi vì cực kỳ bực bội, kìm nén đến nội thương gây ra, nhưng khi nói ra lại khiến người ta có một cảm giác như anh đang giận dỗi làm nũng.
Nance hết hồn, rợn tóc gáy, cuối cùng bỏ cuộc.
Ông cười đến mức chỉ có thể phát ra tiếng thở chật vật, phép ẩn thân biến mất trong gang tấc, ông bại lộ trong một góc trên đài chiêm tinh.
Cậu cũng có lúc này sao, Sigourney.
Ông ôm bụng cười nắc nẻ, im lặng truyền đạt câu nói trên với ánh mắt đột nhiên nhìn sang của Sigourney.
Sigourney: "Nance!"
"Ngài Nance?" Ash cũng kinh ngạc nhìn sang: "Sao ngài lại ở đây?"
Nance tạm thời còn chưa nói nên lời, chỉ giơ hai ngón tay ra dấu đi ngang qua mà thôi.
Đi ngang qua như thần vậy. Ai sẽ đi ngang qua tầng cao nhất của tháp phù thủy chứ?
Sigourney siết chặt nắm tay, nghĩ đến việc ông đã nhìn thấy hết tất cả việc vừa rồi, anh chợt muốn hủy diệt tất cả mọi người ở đây. Nhưng khi Sigourney đi về phía trước một bước, bỗng nhiên anh sực nhớ ra gì đó và nhíu chặt mày: "Đi ra!"
Mặt anh tái xanh: "Solvi, đi ra!"
Ash nhìn xung quanh một chút: "Solvi cũng ở đây sao?" Rốt cuộc có bao nhiêu người đang xem vậy?
"Có tôi." Trong giọng nam hoa mĩ mang theo chút sợ hãi rụt rè: "... Sigourney, nói trước nhé, anh đâu có cấm tôi ra vào nơi này."
Là sinh mệnh luyện kim của cả tòa tháp phù thủy, nó biết rõ mỗi một chuyện xảy ra trong tháp phù thủy, đương nhiên đài chiêm tinh cũng không ngoại lệ.
Trừ khi có người ra lệnh cấm cho nó, bảo vệ không gian này và cũng không cho phép nó tiến vào.
Solvi uất ức: "Anh cũng đâu hề cấm tôi nhìn, cấm tôi nghe." Vậy nó ở chỗ này nhìn hay xem một chút có vấn đề gì không?
Sigourney nhắm lại mắt, cảm thấy tối hôm nay sẽ rất tồi tệ.
Muốn-xử-lý-tất-cả-mọi-người-ở-đây.
"..." Ash há to miệng, cậu chợt nhận ra sau khi Nance và Solvi xuất hiện, lời mời đêm nay sẽ chẳng còn hi vọng gì, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà thử một lần, đầu tiên cậu nhỏ giọng giải thích như không có người khác ở đây: "Vì trước đó tôi đã học hành rất chăm chỉ rồi." Sau khi giải thích, cậu đưa ra lời mời: "Cho nên, anh có thể đi ra ngoài chơi lễ với tôi trong ngày Sao Rơi không? Nghe nói cuộc thi Lấp Lánh rất là thú vị."
Nance: Tài thật. Đã đến lúc này mà vẫn còn nhớ lời ông nói.
Sigourney liếc nhìn cậu, anh đi đến cửa đài chiêm tinh: "Ngày Sao Rơi à? Tại sao phải đi ra ngoài chơi chứ? Tiếp tục cắm đầu học hành không tốt sao?"
Ash: "...Ngày Sao Rơi được nghỉ học." Cậu nhìn bóng lưng Sigourney, nghiêm túc nói: "Tôi muốn đi cùng anh."
Bước chân của Sigourney dừng một chút: "Ra ngoài rồi. Sau đó thì sao?"
Anh hơi quay đầu lại: "Cậu có tiền không?"
Ash Erwin nghèo nàn: "..." Á khẩu không trả lời được.
Sigourney liếc nhìn bộ dáng ủ rũ mất mát của thiếu niên, sự bực bội và lửa giận nổi lên trong lòng chợt lắng xuống một cách kỳ lạ.
Anh giật giật khóe môi ngày Sao Rơi ngày mai sẽ có phiên chợ bán hàng đặc biệt, có không ít nguyên liệu quý giá được bán khuyến mãi ở chợ, nhất định phải tạt ngang một lần. Nhưng mà sinh vật ma pháp không thể nào đi vào một mình, chỉ có thể đi theo một phù thủy. Trước đây anh toàn kéo Nance đi chung...
Năm nay... Anh lạnh lùng nhìn Nance vẫn còn đang cười to không ngừng, thật sự chẳng muốn nhìn người này thêm một lần nào nữa!
Nhưng trừ Nance ra, vậy cũng chỉ còn... Ash Erwin?
Anh nhanh chân rời khỏi đài chiêm tinh, độc ác mà nghĩ, đợi ngày mai sắp ra ngoài rồi hãy gọi thằng nhóc kia đi.
Còn đêm nay thì... Cứ để thằng nhóc này ỉu xỉu trước vậy = =
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất