Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa

Chương 12: Tình cờ gặp được cậu, thật sự là tội nghiệt đời đời kiếp kiếp của tôi

Trước Sau
Có một đôi ba mẹ chỉ số thông minh cao, từ nhỏ đến lớn Triệu Dã Tức đều là học bá, vẫn luôn là tuyển thủ có thiên phú, không cần cực khổ chút nào đã đạt được thành tích không tồi. Nhưng anh vẫn không ngờ tới, anh đọc sách hai mươi năm, thế mà ngày làm việc đầu tiên đã trải nghiệm được thế nào là học sinh kém, hơn nữa là trải nghiệm cực kỳ kém.

Sang chấn qua đi, Triệu Dã Tức cố gắng tìm cho mình chỗ đứng: "Bộ Thuần Trai mới nói một câu mà cậu đã đoán ra được nguyên nhân bọn họ cãi nhau, còn nói như đúng rồi, sao cậu biết được quan điểm của mỗi người hộ? Nhất định là giáo sư Lương đã nói với cậu trước đó —— a, bên trong có quỷ."

Lục Hoang Chi nhún nhún vai, "Chỉ cần biết rõ phương thức tư duy của họ thì rất dễ đưa ra kết luận."

Triệu Dã Tức muốn nói lại thôi, nhưng không nói được, cuối cùng bực bội nói: "Được rồi được rồi, biết cậu cừ rồi. Vị tiếp theo."

Bộ Thuần Trai nói: "Hiện tại việc cấp bách của bộ phận điều tra xã hội là xác định có nên công khai giới tính thứ hai hay không, quy tắc công khai phải như thế nào. Mỗi người trong bộ phận đều phải viết một bài luận văn, chuẩn bị PPT trình bày quan điểm của bản thân, nói trắng ra là xếp thành hàng, chọn một cái đùi để ôm giữa giáo sư Lương dịu dàng săn sóc và giáo sư Quan lạnh lùng mặt vô cảm."

Triệu Dã Tức hỏi: "Vậy anh chọn ai?"

"Đương nhiên tôi chọn giáo sư Quan rồi." Bộ Thuần Trai từng bước dẫn dắt "Các cậu nghĩ lại xem, phía trên vẫn luôn nhấn mạnh phân hóa không phải bệnh, nếu không phải bệnh, tại sao còn phải che che giấu giấu? Quan điểm chủ yếu cho rằng Alpha và Omega là hai loại giới tính, bạn bè của tôi, công ty tuyển nhân viên, fans theo đuổi idol, ngay cả đối phương là giới tính gì cũng không biết sao? Tôi muốn rằng, giới tính thứ hai không chỉ phải công khai, còn phải ghi lên thẻ căn cước!"

Bộ Thuần Trai nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi, ý muốn nói "mau tán thành với tôi đi".

Lục Hoang Chi hỏi: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

Bộ Thuần Trai không biết tại sao Lục Hoang Chi đột nhiên hỏi chuyện này "34, sao vậy?"

Lục Hoang Chi nói: "Vậy xác suất phân hóa của anh rất nhỏ."

Bộ Thuần Trai nhìn về phía Triệu Dã Tức xin giúp đỡ. Triệu Dã Tức nói: "Ý của cậu ấy là anh là người bình thường, đương nhiên anh muốn biết người bên cạnh ai là Alpha, ai là Omega. Việc anh vừa nói là điều kiện tiên quyết, nhận thức phổ biến trên xã hội rằng giới tính thứ hai chỉ là giới tính mà thôi. Hiển nhiên, dư luận hiện nay vẫn cách rất xa với trạng thái này."

Bộ Thuần Trai không thể tin "Vậy cậu muốn đứng về phía giáo sư Lương? Giáo sư Quan chính là thầy hướng dẫn của cậu!"

Triệu Dã Tức né tránh ánh mắt: "Nhưng tôi vẫn chưa nói gì mà."

"Đầu tiên phải tìm hiểu kỹ càng quy luật của hai giới tính Alpha và Omega, tranh luận điều này thật sự quá sớm." Lục Hoang Chi nói, "Giáo sư Quan và giáo sư Lương chắc chắn cũng biết điều này."

Triệu Dã Tức hỏi: "Bọn họ biết nhưng tại sao còn ầm ĩ?"

Lục Hoang Chi thờ ơ nói: "Có lẽ họ không tìm được chuyện gì khác để cãi nhau chăng."

Triệu Dã Tức loáng thoáng hiểu được ý của Lục Hoang Chi. "Vậy chúng ta có cần viết luận văn không?"

"Viết đi, luận đề này rất thú vị." Lục Hoang Chi đăm chiêu một lát "Tốt nhất cùng lúc tiến hành một chuyến điều tra nghiên cứu xã hội nho nhỏ."

Bộ Thuần Trai nói: "Tư liệu của bộ phận và bản ghi chép của các họp trước do tôi chỉnh sửa, chờ lát nữa tôi đưa cho mấy cậu, mấy cậu có thể xem trước."

Triệu Dã Tức đắm chìm trong tư liệu, từ đầu đến cuối không dứt ra được. Đến giờ cơm trưa, Bộ Thuần Trai tìm hai vị đồng nghiệp mới đi ăn cơm chung. Lục Hoang Chi ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Dã Tức. Triệu Dã Tức nhìn chằm chằm máy tính, hết sức chăm chú đến mức giữa lông mày cũng nhíu lại.

Lục Hoang Chi nói: "Anh đi trước đi."

Bộ Thuần Trai hơi chần chừ "Được rồi, các cậu cũng nhanh lên nhé."

Bộ Thuần Trai đi rồi, Lục Hoang Chi gọi Triệu Dã Tức một tiếng, Triệu Dã Tức không nghe thấy. Lục Hoang Chi vòng đến sau ghế của anh, trực tiếp xoay ghế dựa 180 độ.

Một giây trước Triệu Dã Tức còn nghiêm túc làm việc, giây tiếp theo mặt Lục Hoang Chi đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Lục Hoang Chi chống hai tay lên tay vịn, cong người xuống nói với Triệu Dã Tức: "Ăn cơm."

Triệu Dã Tức nhìn thấy khuyên tai màu bạc trên tai trái và gọng kính trên mũi Lục Hoang Chi, buột miệng thốt ra: "Cậu bị cận thị?"

"Không có." Lục Hoang Chi nói "Nhìn màn hình máy tính văn phòng không thoải mái. Nghe nói mắt kính này có thể chống ánh sáng xanh."

Triệu Dã Tức khinh thường: "IQ thấp."

Đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ mang kính của Lục Hoang Chi, cảm giác không quá giống như trước. Mắt kính bình thường buff văn nhã, rất ít người có thể mang mắt kính mà có thể đẹp trai và tử tế như Lục Hoang Chi.

"Đi ăn cơm trước, lát về xem tiếp." Lục Hoang Chi thò người lướt qua Triệu Dã Tức ấn bàn phím, giúp anh khóa máy tính lại. Ngay lúc này, hai người vô cùng sát nhau, Triệu Dã Tức gần như bị vùi trong lòng ngực Lục Hoang Chi.

Triệu Dã Tức đột nhiên nhận ra rằng, hôm nay Lục Hoang Chi không phải mùi bưởi chùm nữa, anh chỉ có thể ngửi được mùi nước giặt quần áo còn sót lại trên áo của cậu.

"Sao lại không có rồi..."

Lục Hoang Chi nói: "Hửm?"



"Mùi pheromone của cậu đó!" Triệu Dã Tức dựa sát vào Lục Hoang Chi, hệt như một chú mèo nhỏ ngửi tới ngửi lui một hồi, tiếp đó ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn, "Đệch, thật sự không có!"

Lục Hoang Chi có một đam mê không thể cho ai biết. Chính là mỗi khi cậu nhìn thấy một con thú nhỏ nào đó vô cùng đáng yêu, sẽ có kích động muốn ôm nó vào ngực, trắng trợn vuốt ve xoa nắn một hồi, chẳng hạn như bây giờ.

Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu Triệu Dã Tức. Tóc của mãnh nam nhỏ rất mềm, cảm giác cũng không tệ, đáng tiếc tạm thời vẫn chưa thể xoa. Nói thật, thế mà mãnh nam lại không xù lông, ngoan ngoãn cho cậu xoa đâu, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Không thể xoa, nhưng vẫn có thể đặt tay lên.

Lục Hoang Chi đẩy đầu Triệu Dã Tức ra, nói: "Tóc rất đẹp."

Triệu Dã Tức chậm rãi phản ứng lại, giận đến nói năng lộn xộn: "Tôi / đệch/ mẹ cậu ——"

"Hôm nay tôi dùng thuốc ngăn mùi."

Triệu Dã Tức rối rắm hai giây giữa tiếp tục mắng người và nói chuyện chính, quyết định muốn hết cả hai. "Tôi nhớ rõ thuốc ngăn mùi có mùi cồn rất nặng, sao trên người của cậu lại không có —— Lục Hoang Chi, đm cậu chính là tên súc sinh."

Lục Hoang Chi không khỏi phì cười, dường như trận cười này không thể ngừng được. Cậu kéo một chiếc ghế quay qua ngồi xuống, chống cằm lên lưng ghế tựa, thoạt nhìn vừa lười vừa thoải mái. Cậu nhìn Triệu Dã Tức, nói: "Học trưởng, tôi rất thích nói chuyện với anh đấy."

Bị ánh mắt và lời nói cấp nam thần của Lục Hoang Chi khóa lại, trái tim nhan không suýt nữa đã trực tiếp đưa vào ICU. Triệu Dã Tức cũng thích ngắm trai đẹp, nhưng anh chàng đẹp trai khen tóc anh đẹp vẫn nên nhanh chóng chạy đi chết đi.

Triệu Dã Tức vẻ mặt nghiêm túc: "Lục Hoang Chi."

"Hửm?"

"Tình cờ gặp được cậu, thật sự là tội nghiệt đời đời kiếp kiếp của tôi."

Lục Hoang Chi lại cười: "Tôi dùng thuốc ngăn mùi mới nhất mà Viện nghiên cứu ABO vừa mới nghiên cứu chế tạo ra, không màu không mùi. Thuốc ngăn mùi này còn đang thí nghiệm lâm sàng, vẫn chưa chính thức đưa ra thị trường."

"Vậy tại sao cậu có thể lấy được?"

"Bởi vì tôi là chuột bạch."

Triệu Dã Tức hoảng sợ: "Cậu đi đăng kí làm tình nguyện viên?"

"Ừ."

Triệu Dã Tức khó có thể tin: "Không phải...giác ngộ của cậu cao như thế khi nào?"

Lục Hoang Chi tháo mắt kính xuống, tiện tay ném lên nơi làm việc của mình, nói: "Không phải anh nói loại người như tôi vào viện nghiên cứu là lãng phí người đóng thuế hay sao, tôi đang cố gắng ít lãng phí một chút."

Ngay bây giờ, dường như Triệu Dã Tức trên người Lục Hoang Chi bừng sáng lên.

Chuyện người tình nguyện anh cũng đã nghĩ đến, nhưng lại chậm chạp không quyết định. Anh là rất muốn làm gì đó cống hiến cho xã hội, nhưng anh cũng sợ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, anh sẽ bị bắt mang thai em bé, thậm chí là mất mạng. Song chuyện khó khăn với anh như vậy, Lục Hoang Chi lại nói nhẹ nhàng bâng quơ, điều này đã đổi mới nhận thức của anh về Lục Hoang Chi.

Vì tinh thần cống hiến của Lục Hoang Chi, Triệu Dã Tức quyết định tạm thời không so đo chuyện "đầu rất đẹp".

"Ngay cả anh cũng không ngửi thấy mùi, xem ra hiệu quả của thuốc ngăn mùi mới này rất tốt."

Triệu Dã Tức hỏi: "Ngoại trừ dùng thử thuốc ngăn mùi, cậu còn phải làm chuyện gì?"

Lục Hoang Chi nói: "Anh đi ăn cơm với tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết."

Triệu Dã Tức vội vã: "Đi đi đi."

Hai người đi ra cửa, nhìn thấy Bộ Thuần Trai vẫn chưa đi, đau buồn đối diện cửa cảm ứng. "Lại tới nữa, có thể cho tôi một tí tôn trọng được không."

Triệu Dã Tức hỏi: "Sao thế?"

Bộ Thuần Trai chết lặng, lên án: "Nó không cảm ứng được sự tồn tại của tôi, đây là lần thứ mười trong tháng này."

"Có phải hỏng rồi không?"

"Không," Bộ Thuần Trai bình tĩnh nói, "Nó chỉ nhằm vào tôi thôi."

Lục Hoang Chi đi lên trước, một tiếng xoạt vang lên, cửa cảm ứng mở trong giây lát. Lục Hoang Chi đề nghị: "Anh có thể suy xét đến việc đổi tên."



Bộ Thuần Trai nở một nụ cười sâu xa: "Độ tồn tại thấp cũng có chỗ tốt của độ tồn tại thấp."

Lục Hoang Chi nói: "Đưa ví dụ?"

"Từ nhà trẻ đến tiến sĩ, xưa đến nay tôi không bị thầy giáo điểm danh. Tham gia công tác, những đồng nghiệp khác đều bị phái đi điều tra nghiên cứu, chỉ có tôi ở lại đơn vị."

Triệu Dã Tức nhịn không được: "Sao tôi lại có chút hâm mộ thế nhỉ?"

Lục Hoang Chi gật đầu: "Đúng vậy."

Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi đều là cái loại đặt trong đám người chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy sự tồn tại. Triệu Dã Tức đỡ hơn một chút, Lục Hoang Chi mới thật sự thê thảm. Đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm, ra ngoài thường xuyên sẽ bị bắt chuyện chụp ảnh.

Anh cũng rất muốn thê thảm như vậy đó.

Lúc xếp hàng lấy cơm, Lục Hoang Chi nói với Triệu Dã Tức rằng cậu tham dự hạng mục phân tích pheromone, chủ yếu nghiên cứu cơ chế ảnh hưởng lẫn nhau của pheromone Alpha và Omega, dựa vào đó tìm được phương pháp thích hợp ức chế kỳ dịch cảm của Omega. Nhiệm vụ của cậu là phối hợp tiến hành thực nghiệm với nghiên cứu viên.

"Vậy khi nào cậu đi tham gia thực nghiệm?"

Lục Hoang Chi nói: "Chờ họ liên lạc với tôi."

Triệu Dã Tức giả dối một phen: "Đáng tiếc tôi vẫn chưa có pheromone, bằng không tôi cũng đi làm người tình nguyện."

Lục Hoang Chi lấy chai nước suối ở khu đồ uống, nói: "Tôi có hơi tò mò, pheromone của học trưởng sẽ có mùi gì."

Bộ Thuần Trai cầm ly trà sữa phô mai đặt lên khay Lục Hoang Chi "Làm nhân viên lâu năm trong viện, tôi mãnh liệt đề cử cậu nếm thử trà sữa ở đây, vị và mùi không kém 21 thương hiệu bên ngoài."

Triệu Dã Tức hoảng sợ, "Anh đến đây khi nào?"

Bộ Thuần Trai nói: "Không phải tôi luôn đứng cạnh hai người các cậu à?"

Triệu Dã Tức lẩm bẩm nói: "Tôi đã từng tin tưởng khoa học."

Lục Hoang Chi trả trà sữa lại, nói: "Tôi không thích uống đồ ngọt lắm."

Vậy nhân sinh của cậu còn niềm vui gì nữa. "Tôi cũng không thích, nhưng anh đã đề cử như vậy" Triệu Dã Tức chọn ly trà sữa nhiều phô mai nhất "Tôi tin anh một lần."

Thời gian tan tầm của viện nghiên cứu là 6 giờ chiều, 99% người sẽ tự nguyện tăng ca, Lục Hoang Chi thuộc về kia 1%. Vừa đến 6 giờ, cậu đúng giờ tan tầm, còn hỏi Triệu Dã Tức muốn về chung hay không.

Triệu Dã Tức mệt mỏi xoa đôi mắt, nói: "Tôi xem ghi chép cuộc họp xong rồi đi ngay."

"Đừng vất vả quá" Lục Hoang Chi nói, "Ngày mai gặp."

10 giờ tối, Triệu Dã Tức lê thân thể trở về chung cư, y như xác chết nằm trên sô pha lướt điện thoại, lát sau chậm rì rì bò dậy dọn dẹp.

Quần áo còn phơi trên ban công, trong đó có một bộ quần áo khác size rõ ràng. Triệu Dã Tức lấy quần áo xuống, gõ cửa nhà đối diện.

"Bất ngờ đúng không, tối chúng ta đã gặp nhau." Triệu Dã Tức nói, "Quần áo trả lại cho cậu, nhớ xóa video đó."

Lục Hoang Chi thuận miệng hỏi một câu: "Anh dùng máy giặt để giặt?"

Triệu Dã Tức quay đầu đi "Nói nhảm."

Lục Hoang Chi rũ mắt nhìn áo thun trong tay, chậm rãi nói: "Tôi nhớ rõ, lần thi biện luận kia là do rút thăm quyết định."

Triệu Dã Tức ngẩn người, tức giận nói: "Sao cậu lại nói chuyện này nữa rồi."

"Đột nhiên nghĩ tới." Lục Hoang Chi nói, "Tôi không nhớ rõ lúc ấy tôi nói như thế nào. Nhưng bất kể tôi nói cái gì, cũng chỉ vì hiệu quả thi đấu, không thể đại biểu cho quản điểm cá nhân của tôi."

Triệu Dã Tức giễu cợt: "Hiệu quả còn rất chân thật."

Lục Hoang Chi vô cùng hứng thú: "Cho nên lúc đó tôi đã nói cái gì?"

"Tự mình nhớ đi." Triệu Dã Tức đi ra ngoài, dừng chân một lát, hỏi: "Vậy... quan điểm thật sự của cậu là gì?"

"Hả?"

Triệu Dã Tức xoay người, điềm nhiên hỏi: "Cậu muốn có bảy người vợ, hay là muốn một mình Tiểu Long Nữ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau