Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa

Chương 33: Được anh dỗ xong rồi

Trước Sau
Trước kỳ thi tháng, Triệu Dã Tức lại đến tìm Vương Như Huệ nói chuyện. Vẫn giống như lần trước, Vương Như Huệ ngồi bên cạnh bàn làm việc của anh, cô cúi đầu, đôi mắt giấu sau tròng kính vừa dày vừa nặng, khiến người khác không thấy rõ mặt.

Triệu Dã Tức định để cô thả lỏng một chút, hỏi: "Em thích uống trà sữa không?"

Vương Như Huệ hơi sửng sốt, nhưng không nói thích hay là không thích.

"Thầy mời em uống trà sữa nhé?"

Một lát sau, Vương Như Huệ mới lắc đầu.

Triệu Dã Tức khá rầu rĩ. Muốn anh trò chuyện bình thường với học sinh nữ anh cũng không áp lực, nhưng Vương Như Huệ biểu hiện căng thẳng như vậy, làm anh cũng bắt đầu căng thẳng theo.

Anh sai rồi, anh không phải chủ nhiệm giáo dục đủ tư cách.

Từ từ, vốn anh cũng không phải là thầy chủ nhiệm giáo dục thật mà.

Triệu Dã Tức vứt suy nghĩ lung tung sang một bên, nói: "Sắp đến thi rồi, trạng thái của em..."

"Trạng thái của em rất tốt." Vương Như Huệ trả lời rất nhanh, "Lần này em nhất định có thể vượt qua Giang Mặc Dư."

"Thầy không phải có ý này, so với thành tích của em, thầy càng để ý sức khỏe của em hơn." Triệu Dã Tức dừng một chút, "Bạn học Vương à, thầy và em giống nhau, đều phân hoá thành Omega. Nếu em có gì không biết về giới tính của mình thì có thể đến hỏi thầy."

Vương Như Huệ nắm chặt mười ngón tay lại với nhau. Sắc mặt của cô rất khó coi, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng.

"Có phải em đau bụng... không?" Triệu Dã Tức cảm thấy như vậy không ổn. Đội ngũ điều tra nghiên cứu sau này của họ không thể đều là nam được, vẫn phải có đồng nghiệp nữ, nếu không bảo một người con trai như anh trao đổi vấn đề sinh lý của con gái thì quả thật rất xấu hổ.

"Em không sao cả, em rất khỏe." Vương Như Huệ đứng lên, "Thầy Triệu, em vẫn chưa làm bài tập xong, em đi trước ạ." Nói xong, không đợi Triệu Dã Tức nói thêm gì, vội vã rời đi.

Triệu Dã Tức muốn ngăn cô lại, đột nhiên ngửi thấy một mùi táo đỏ, có lẽ đây là mùi pheromone của Vương Như Huệ.

Thoạt nhìn Vương Như Huệ chính là đứa trẻ ngoan dùng thuốc ngăn mùi đúng giờ, một Omega như Triệu Dã Tức cũng có thể ngửi thấy pheromone của cô, đủ để chứng minh độ dày pheromone của cô cao hơn thường ngày.

Chẳng lẽ, kỳ dịch cảm của Vương Như Huệ sắp đến?

Trước mắt tuy rằng thuốc ức chế Omega vẫn còn trong phòng thí nghiệm của Hùng Sơ Mạt, nhưng cách dùng truyền dịch thông thường để hạ chỉ tiêu hormone của Omega đã rất phổ biến. Các Omega có thể dễ dàng vượt qua kỳ dịch cảm ở bệnh viện nhỏ và phòng khám của địa phương.

Trong 《 Dự án ứng phó ABO trường cấp ba 》đã nhắc tới điểm này: Mỗi một bác sĩ trong trường học đều bắt buộc phải tham gia huấn luyện, đảm bảo có thể đưa ra cách trị liệu hiệu quả cho Omega đến kỳ dịch cảm.

Nếu kỳ dịch cảm của Vương Như Huệ sắp đến thì cần phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Nếu không một khi pheromone của cô tràn ra, toàn bộ phòng học đều sẽ là mùi táo đỏ. Alpha trong lớp của cô, thậm chí là Alpha chung tầng đều có thể bị mất khống chế.

Triệu Dã Tức nhanh chóng đuổi theo. Mới trong chốc lát đã không thấy bóng dáng Vương Như Huệ. Vương Như Huệ không có điện thoại, Triệu Dã Tức chỉ có thể tìm mọi nơi. Thư viện, phòng học, nhà ăn cũng không tìm thấy. Anh còn gọi đến cho dì quản lý kí túc xá nữ, Vương Như Huệ vẫn chưa quay về phòng.

Nhất Trung Đàm Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Triệu Dã Tức kêu gọi mấy thầy cô không có tiết đi tìm chung với anh. Nửa giờ sau, tìm thấy Vương Như Huệ trong phòng thiết bị thể dục.

Triệu Dã Tức bảo những người khác đừng đến gần phòng thiết bị, tự mình dẫn bác sĩ nữ Beta của bệnh viện trường đi vào.

Vừa vào phòng thiết bị, anh như lọt vào nhà máy táo đỏ, hương táo đỏ ùn ùn phả vào mặt. Vương Như Huệ rúc ở trong góc, trên mặt hiện ra màu đỏ bất thường. Có người vào cô cũng không có phản ứng, có lẽ đã bị triệu chứng của kỳ dịch cảm làm cho đầu óc mơ hồ.

Nữ bác sĩ sốt ruột nói: "Không cần phải kiểm tra độ dày của pheromone nữa, nhất định kỳ dịch cảm của em ấy đã đến rồi, cần phải mau chóng truyền dịch mới được."

Triệu Dã Tức nói: "Tôi cõng em ấy đi."

Nữ bác sĩ nâng Vương Như Huệ dậy, Vương Như Huệ mở to mắt, nhìn thấy áo blouse trắng trên người cô, đột nhiên hét lên, nữ bác sĩ bị cô đẩy ngã trên mặt đất.

Triệu Dã Tức bắt lấy bả vai Vương Như Huệ, nói: "Bạn học Vương, em bình tĩnh một chút. Là thầy, thầy là thầy Triệu."

"Thầy Triệu..." Nhìn thấy gương mặt Triệu Dã Tức, hốc mắt Vương Như Huệ lập tức ửng đỏ, "Em không cần đi bệnh viện, cầu xin thầy, thầy Triệu, không cần đưa em đến bệnh viện." Cô nắm lấy cánh tay Triệu Dã Tức, khẩn cầu, "Ngày mai em phải thi rồi, lần này em nhất định có thể thi hạng nhất..."

Triệu Dã Tức an ủi cô: "Chỉ là một lần thi tháng mà thôi, cơ thể của em quan trọng hơn."

"Vậy nếu lúc em thi đại học cũng đụng phải kỳ dịch cảm thì làm sao, em cũng không thể tham gia cuộc thi sao." Vương Như Huệ nức nở, "Làm con gái đã đủ phiền, tại sao em còn là một Omega..."

"Thầy cam đoan với em, bạn học Vương." Triệu Dã Tức nghiêm túc nói, "Trước khi em thi đại học, thuốc ức chế kỳ dịch cảm Omega nhất định có thể nghiên cứu thành công."

Triệu Dã Tức cùng nữ bác sĩ thay phiên khuyên nhủ, cuối cùng cũng làm Vương Như Huệ bình tĩnh lại một ít. Triệu Dã Tức mang Vương Như Huệ đến bệnh viện của trường, bác sĩ treo bình truyền dịch cho cô, pheromone trong cơ thể của cô mới dần dần ổn định.



Đến lúc này, Vương Như Huệ vẫn không muốn từ bỏ, dè dặt nói: "Bác sĩ, em cảm thấy khá hơn nhiều rồi, ngày mai em có thể..."

"Không thể." Bác sĩ không ngắt lời cô, "Kỳ dịch cảm của em còn ít nhất hai ngày, hai ngày này em đều cần ở lại trong bệnh viện trường."

Vương Như Huệ không nói gì nữa. Cô nhìn từng giọt nước rơi xuống, vẻ mặt mù mờ chết lặng.

Triệu Dã Tức hỏi: "Số điện thoại của phụ huynh em là gì, thầy gọi điện cho bọn họ."

Vương Như Huệ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Thầy à, em mệt rồi, em muốn ngủ."

Triệu Dã Tức đành phải đi ra ngoài.

Bệnh viện trường ngoại trừ nữ bác sĩ này thì còn có một nam bác sĩ nữa. Triệu Dã Tức đi ngang qua văn phòng nam bác sĩ, thấy bên trong có hai học sinh nam. Một người là Vương Văn Nhạc, một người là Trình Hoài Hưng.

Triệu Dã Tức gõ cửa, hỏi: "Hai cậu ở đây làm gì —— bị bệnh?"

Nghe thấy giọng Triệu Dã Tức, Trình Hoài Hưng đột nhiên xoay người nhìn ra cửa. Triệu Dã Tức bị cặp mặt u oán của hắn nhìn mà không hiểu ra sao, "Viêm mũi của cậu lại tái phát?"

Trình Hoài Hưng tức giận khụ hai tiếng, "Tôi chưa thấy giáo viên chủ nhiệm giáo dục nào không có trách nhiệm như thầy!"

Vương Văn Nhạc nói: "Anh ấy hứng gió lạnh trên sân thường một ngày, hôm sau liền thành như vậy."

Triệu Dã Tức sợ ngây người, thì ra thật sự có tên ngốc ra bên ngoài hứng gió lạnh à. "Ngày mai cậu có thể tham gia cuộc thi không?"

Trình Hoài Hưng tức giận: "Không biết."

"Cố gắng đi thi," Triệu Dã Tức nói, "Có người muốn thi cũng không thi được, phải biết quý trọng nha chàng trai."

Chuyện của Vương Như Huệ chỉ có vài thầy cô biết, nhưng có học sinh bắt gặp Triệu Dã Tức đưa cô đi vào bệnh viện trường, rất nhanh đã truyền ra. Có một ít đứa học kém hâm mộ Omega, không muốn thi nữa thì nói kỳ dịch cảm đến rồi, sướng thật. Sau khi Triệu Dã Tức nghe được, cảm thấy hết cứu nổi, có thể chôn luôn.

Buổi tối về đến nhà, Triệu Dã Tức ngồi trên sô pha, ôm gối ôm ngôi sao nhỏ trong ngực, nói với Lục Hoang Chi chuyện của Vương Như Huệ, cảm thán: "Cô ấy nói rất đúng, khổ nhất vẫn là nữ Omega. Ít nhất nam Omega sẽ không đến tháng."

Lục Hoang Chi đáp một câu: "Anh chắc chắn?"

Triệu Dã Tức "đệch" một tiếng, ném gối ôm lên người Lục Hoang Chi, "Lục Hoang Chi cậu có thể nói tiếng người không hả!"

Lục Hoang Chi quay đầu đi, hoàn mỹ thoát được tuyệt chiêu của Triệu Dã Tức, gối ôm rơi xuống bên cạnh. "Tôi sai rồi."

Lục Hoang Chi nhận sai rất nhanh, nhưng Triệu Dã Tức cảm thấy cậu ta nhất định sẽ có lần sau.

"Vậy còn anh?" Lục Hoang Chi hỏi.

"Tôi thì sao."

"Kỳ dịch cảm của anh cũng sắp đến rồi." Lục Hoang Chi nói, "Đến lúc đó chúng ta cùng nhau xin nghỉ nhé."

Triệu Dã Tức như suy nghĩ điều gì, nói: "Cũng được, Alpha có thể đánh dấu tạm thời Omega để làm dịu triệu chứng kỳ dịch cảm. Nếu không Lục Hoang Chi này, lần sau nếu có tình huống như thế này, cậu lập tức đánh dấu tạm thời Omega kia nhé?"

Lục Hoang Chi có kinh nghiệm, lại có thể áp chế bản năng của Alpha đối với Omega, quả thực là công cụ người hoàn mỹ.

Sắc Lục Hoang Chi lạnh xuống trong nháy mắt, "Anh nói cái gì?"

Triệu Dã Tức không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói một câu, có thể làm Lục Hoang Chi phản ứng mạnh như vậy. "Tôi nói, cậu..." Hắn quan sát nét mặt Lục Hoang Chi, không biết có nên nói tiếp hay không. "Đánh dấu tạm thời Omega kia một cái?"

Lục Hoang Chi trầm mặc trong chốc lát, nói: "Triệu Dã Tức, rốt cuộc anh có hiểu ý nghĩa của đánh dấu hay không."

Triệu Dã Tức đã lâu không nghe Lục Hoang Chi trực tiếp gọi tên anh, anh có thể cảm giác được Lục Hoang Chi khó chịu. "Ý nghĩa của đánh dấu, chính là giúp Omega vượt qua kỳ dịch cảm...nhỉ?"

Lục Hoang Chi nhìn anh, không lên tiếng.

"Cậu bị sao vậy hả," Triệu Dã Tức nhíu mày, "Tôi nói sai rồi à?"

Lục Hoang Chi cầm gối ôm, nhét lại trong lòng Triệu Dã Tức "Anh không sai, cần phải mở họp rồi."

Đề tài đánh dấu tạm thời cứ trôi qua như thế. Họp xong, Lục Hoang Chi lập tức quay về phòng ngủ. Dù cho Triệu Dã Tức không nhạy bén thế nào, cũng biết Lục Hoang Chi vẫn còn khó chịu.

Triệu Dã Tức như bị kẹt gì đó ở lồng ngực, nằm trên giường cũng ngủ không được, dứt khoát đi chơi game. Anh nhìn thấy Đào Kiều Sanh cũng đang chơi, chờ hắn đánh xong một trận, bèn gửi wechat qua: 【 Tâm sự? 】



【Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Phắn. 】

【Là mãnh nam nhá:? 】

【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Hơn nửa đêm mà nói thế này, tám chín phần là hỏi về vấn đề tình cảm. Có điều hình như cậu đau có bạn gái. 】

【Là mãnh nam nhá: (mỉm cười) 】

【Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Vậy nên là chuyện gì thế, khiến bé con của chúng ta ngay cả ngủ cũng không ngon. (Gói emoji ăn dưa chuyên dụng.jpg) 】

Triệu Dã Tức qua loa kể lại đối thoại của anh và Lục Hoang Chi lúc tối: 【 Là do tớ coi cậu ấy là công cụ nên cậu ấy mới tức giận hả? 】

【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Cậu bảo cậu ta đi đánh dấu Omega khác, cậu ta không giận mới là lạ (xem thường) 】

【 Là mãnh nam nhá: Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi mà. 】

【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Vậy cậu thử đổi vị trí xem, cậu tình nguyện để Alpha cắn cậu một cái, rồi rót pheromone vào cơ thể cậu à? 】

Triệu Dã Tức nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Lý trí mà nói, chỉ cần có thể vượt qua kỳ dịch cảm, ai đánh dấu anh anh cũng không sao cả. Nhưng anh lại tưởng tượng hình ảnh đó một lát —— anh bị một Alpha có cùng kiểu tóc với Địch Trung Hải ôm vào lòng cắn cổ. Thôi thì anh vẫn nên đến bệnh viện truyền dịch cho rồi.

【 Là mãnh nam nhá: Hình như tớ hiểu ra một chút rồi. 】

【 Tiểu Cưởng phải cố gắng trở thành Kiều: Hơn nữa giáo thảo Lục đã đánh dấu tạm thời cậu hai lần...】

【 Là mãnh nam nhá: Ba lần. 】

【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Bản năng Alpha trong cậu ta vô thức xem cậu là bạn đời. Nếu như cậu thật sự muốn đẩy cậu ta cho một Omega khác, cũng đừng nói ra mà, làm tổn thương người ta biết bao nhiêu. 】

【 Là mãnh nam nhá:...】

【 Là mãnh nam nhá: (Tôn Ngộ Không: Phiền chết mất.jpg) 】

Triệu Dã Tức hoàn toàn không buồn ngủ. Anh đi vào nhà bếp uống nước, phát hiện trên ban công có bóng người. Phản ứng đầu tiên của anh là trộm, nhưng lại cảm thấy dáng người của tên ăn trộm đâu thể đẹp như vậy, bèn đi lại gần nhìn xem, phát hiện là Lục Hoang Chi.

Lục Hoang Chi cũng thành tên ngốc rồi?

Triệu Dã Tức mặc thêm áo khoác, gõ gõ cửa kính ban công.

Lục Hoang Chi quay đầu nhìn anh một cái. Trên ban công không bật đèn, gương mặt Lục Hoang Chi vừa đẹp trai vừa lạnh lùng. Thấy em khóa dưới như vậy Triệu Dã Tức không quen.

Cẩn thận nghĩ lại, dường như từ khi bọn họ quen biết nhau đến nay, trước giờ Lục Hoang Chi chưa từng bày ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy với anh.

Đây là lần đầu tiên.

Triệu Dã Tức giơ điện thoại trước mặt Lục Hoang Chi trước, trên màn hình biểu hiện nhiệt độ bên ngoài. "Âm mười mấy độ mà đứng ngoài ban công hóng gió, người bình thường chẳng ai làm được chuyện này."

"Ngủ không được." Lục Hoang Chi ngậm điếu thuốc trong miệng, cúi đầu dùng bật lửa đốt lửa.

Buổi tối gió khá lớn, Lục Hoang Chi thử vài lần, ngọn lửa đều bị gió thổi tan.

Triệu Dã Tức nhích sang chỗ khác, kéo áo khoác của mình ra, vừa vặn chặn gió thổi đến. Anh thúc giục: "Cậu nhanh lên."

Lạch cạch, ngọn lửa màu lam sáng lên giữa đêm đông, xinh đẹp đến mức khiến lòng người rung động.

Lục Hoang Chi phả khói thuốc ra, buồn bực trong lòng bỗng nhiên tan biến.

Giận thì giận chứ, học trưởng nhỏ vẫn đáng yêu như vậy.

Triệu Dã Tức thổi hai hơi vào tay, lựa lời nói. "Lục Hoang Chi, cậu còn..."

"Không giận," Lục Hoang Chi nói, "Được anh dỗ xong rồi."

Triệu Dã Tức mờ mịt hỏi: "Tôi có dỗ cậu à?"

Lục Hoang Chi dùng đầu ngón tay gảy tàn thuốc, khẽ cười: "Có."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau