Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90

Chương 10

Trước Sau
Điền Điềm mê man nhìn chị gái trước mặt, không biết tại sao không thể quỳ, nhận được quà tặng thì quỳ xuống dập đầu mới thể hiện được sự chân thành. Nhưng Điền Điềm cũng là một cô bé thông minh, tuy cô hiểu quỳ xuống cảm ơn mới là tốt nhưng nếu người ta đã không muốn nhận thì dĩ nhiên cô cũng sẽ không ép.

Bằng không nếu chị ấy không vui không chịu cho bọn họ bánh mì nữa thì phải làm sao?

Khuôn mặt non nớt của Điền Điềm bày ra vẻ nghiêm túc, cô nói: "Em biết rồi!"

Cô vừa dứt lời, một người lính trẻ đã đi tới, anh ta xách một cái túi, gật đầu nói: “Gia đình Điền Viễn Sơn.”

Ông cụ Điền vội vàng nói: "Đúng, đúng."

"Người lớn hai cái bánh bao, trẻ nhỏ một cái bánh bao."

Anh ta phân phát mà không tiếc tay, ông cụ Điền: "!!!"

Người nhà họ Điền: "!!!"

Ông trời ơi!

Thực sự là bánh từ trên trời rớt xuống!



Bịch, bịch!

Ực, Điền Điềm nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm bánh bao không thể rời mắt, bánh bao đó, đây chính là bánh bao.

Người lính trẻ đã phân phát được mấy nhà, nhắc nhở: "Phát theo đầu người, những người khác không được tranh giành, ai có chính là của người đó."

Bọn họ phát được vài nhà mới phát hiện có lúc con dâu vừa mới nhận được đã bị mẹ chồng cướp lấy, có lúc là không để cháu gái ăn mà lấy toàn bộ cho cháu trai. Còn có một số vừa mới nhận được đã muốn đưa cho em trai ruột bên nhà ngoại... Mới có mấy nhà nhưng lại vô cùng rắc rối.

Người lính trẻ cản họ lại, nói một cách nghiêm túc: "Ai không tuân theo quy định thì sau này sẽ không được phát nữa."'

Vừa nói như vậy mọi người lập tức trở nên thành thật, nhưng cứ phát một nhà anh lính trẻ lại phải lặp lại lời vừa rồi một lần.

Chỉ khi tiếp xúc với người cổ đại họ mới nhận ra lợi ích của Xã Hội Chủ Nghĩa!

Anh ta phát bánh bao rồi theo sát đồng chí nữ vừa rồi đi đến nhà tiếp theo, Điền Điềm cầm bánh bao vừa trắng vừa lớn trong tay, bánh bao to như vậy, Điền Điềm lặng lẽ so một chút, còn to hơn cả nắm tay của cô.

Ngay cả khi lễ tết gia đình bọn họ cũng không nỡ ăn mấy cái bánh bao vừa lớn vừa trắng như vậy. Từ nhỏ đến lớn, Điền Điềm cô chưa từng thấy một cái bánh bao nào trắng như vậy.

Cô không khỏi chảy nước miếng, ngẩng đầu nhìn bà nội của mình với ánh mắt trông mong, nhà bọn họ còn chưa ra riêng, đồ ăn đều do ông bà phân phát.



Điền Điềm không dám động vào của hời như vậy, những người còn lại trong nhà họ Điền cũng không dám, Điền Viễn Sơn liếc nhìn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, sao không mau ăn đi? Cha cũng không phải một người không tuân theo quy định."

Ông cụ là một người thông minh, ông cụ hiểu không thể làm trái với quy định.

Điền Điềm vừa nghe như vậy lập tức cúi đầu cắn một miếng.

Động tác của anh trai cô còn nhanh hơn cả cô, há miệng cắn một cái đã hết nửa cái bánh.

Điền Điềm không muốn ăn một miếng lớn như vậy, cái miệng nhỏ cắn từng miếng nhỏ, dù sao mỗi người đều có phần riêng của mình, cô cúi đầu cắn một miếng bánh bao, không nhịn được rơi nước mắt, lâu lắm rồi bọn họ chưa từng được một bữa no nê...

Lần cuối cùng cô ăn bánh bao đen là vào mùa đông, từ đó đến nay cô cứ đói hết bữa này đến bữa khác, chứ đừng nói là ăn no, thậm chí cô còn không được ăn lương khô.

Tống Xuân Mai thấy con gái mình khóc thì mắng: "Cái con bé chết tiệt này, con khóc cái gì, có đồ ăn ngon mà còn khóc, thế nào, không muốn ăn?"

Nói thì nói như vậy nhưng bà cũng khóc theo, nghĩ một đằng nói một nẻo, Điền Điềm lau nước mắt, lầm bầm: "Con vui quá thôi."

Sắc mặt Trần Lan Hoa tái nhợt, bà cụ nhìn hai mẹ con bọn họ, nói: "Con xem hai mẹ con các con đi, đúng là không có kiến thức, thế này cũng khóc, con xem nhà thằng Hai đi, con bé còn bình tĩnh được, con bé... Á..."

Vừa quay đầu lại bà đã nhìn thấy mắt con dâu thứ Hai rưng rưng không giống như khóc trong trận mưa lớn đêm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau