Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90

Chương 17

Trước Sau
"Đúng vậy, xông lên!"

Thải Vân: "Thỏ đâu, thỏ đâu rồi? Điền Điềm, em chạy bên kia nhé?"

Điền Điềm: "Đằng trước, đuổi theo mau!"

Con cái nhà họ Điền tuy đã lâu không bắt được thỏ nhưng vẫn phối hợp với nhau. Chỉ là, con thỏ này có vẻ ngu ngốc hơn những con thỏ trên núi của họ một chút, nó chạy tới chạy lui, Điền Điềm nhìn thấy con thỏ ở trước mặt cô không xa, bất chấp mọi thứ, vô cùng hăng hái bay người lên.

"Cẩn thận!"

Điền Đông hét lớn, sợ em gái té bị thương!

Con bé này!

Nhưng Điền Điềm mặc kệ, cô bé mím môi không buông tha cho con thỏ, dùng sức bổ nhào về phía trước, lúc nhìn thấy con thỏ sắp chạy thoát, cô càng bất chấp hơn, trực tiếp lao thẳng về phía trước để bắt nó!

"Mẹ ơi!" Điền Đông lại hét một tiếng, anh ấy thật sự không ngờ em gái của mình có thể bắt được nó, nhưng rất nhanh đã mừng như điên: "Điền Điềm, em bắt được rồi! Em giỏi quá!"

Điền Điềm kinh ngạc mở to mắt, trợn to đôi mắt hạnh tròn xoe, sau đó cô nhanh chóng mím môi bật cười, tay dùng sức nắm chặt lỗ tai của con thỏ đang giãy dụa, cô kiêu ngạo một tay chống nạnh, một tay nắm lấy tai con thỏ.

Cô vô cùng đắc ý: "Nhìn đi! Là em bắt được đó!"

Điền Đông giơ ngón tay cái lên, tò mò tiến tới, nhìn con thỏ cười khúc khích: "Em gái, em giỏi quá đi mất?"

Anh ấy thở dài: "Cô gái giỏi nhất thôn chúng ta, không gì không làm được chắc chắn chính là em."



Điền Điềm cong môi, việc đáng làm thì phải làm, gật đầu.

"Hừ, nếu em chạy ở đằng trước thì em cũng có thể bắt được." Thải Vân không phục hừ một tiếng.

Điền Điềm đắc chí: "Vậy em bắt đi! Ngay cả chạy cũng chạy không nổi thì bắt cái gì mà bắt!"

Thải Vân lại ậm ừ.

Điền Điềm đắc ý như vậy, cười rạng rỡ: "Nhà chúng ta có thỏ, có thể ăn thịt rồi!"

Cô ấy cười rạng rỡ đến mức hai mắt híp lại như vầng trăng nhỏ, tâm trạng cô ấy rất tốt.

Lúc này Điền Đông cũng phản ứng lại, quan tâm em gái: "Em ngã có đau không? Có bị thương không?"

Điền Điềm lắc đầu: "Em không sao!"

Thật ra, có hơi đau một chút.

Cô cúi xuống xoa xoa đầu gối, Điền Đông nhanh chóng đưa ra quyết định: “Chúng ta xuống núi để mẹ xem thử đi."

Điền Điềm vui vẻ vô tư, lắc đầu: "Em không sao đâu."

"Vậy em cũng không được xách thỏ đi kiếm củi, em xuống núi đi." Điền Đông kiên trì, anh ấy kiên quyết muốn để em gái xuống núi, lúc này ĐIền Điềm không chút do dự, suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được rồi."

Hai anh em vừa thống nhất xong thì một đứa trẻ khác của gia đình khác đi tới, nhìn thấy Điền Điềm đang cầm lấy con thỏ với khuôn mặt đắc ý thì thở dài: "Điền Điềm, cậu lợi hại quá rồi đó!"

"Không ngờ trên núi này lại có thỏ! Điền Điềm có thể bắt được thì tớ cũng có thể."



"Hôm qua tớ nhìn thấy một con chim trĩ, nhưng lại không bắt được, cha tớ không đến, nếu ông ấy đến chắc chắn sẽ bắt được."

"Cha tớ cũng có thể."

Bọn trẻ bắt đầu tranh cãi, nhưng lại nhìn Điền Điềm bằng ánh mắt ghen tị, Điền Điềm cười nói: “Hôm nay tớ bắt được thì ngày mai nhất định cũng sẽ bắt được.”

"Tớ cũng có thể."

"Cứ giống như không ai làm được vậy? Điền Điềm là con gái mà còn có thể bắt được, tớ là con trai, chắc chắn phải giỏi hơn."

"Tớ cũng lợi hại."

Mọi người lại tranh cãi, Điền Điềm không quan tâm người khác nói gì, dù sao cô cũng là nhất, là bé gái lợi hại nhất của Thôn họ Điền!

Không ai so sánh được!

Điền Điềm nhìn Thải Vân, Thải Vân lập tức tức giận hét: "Em sẽ bắt một trăm con, chị cứ chờ đi!"

Điền Điềm khịt mũi kiêu ngạo, nói: "Chị sẽ chờ!"

Không ai có thể giỏi hơn cô!

Dù sao cô cũng là người đầu tiên bắt được thỏ!

Điền Điềm kiêu ngạo nghênh ngang bước xuống núi, là người đầu tiên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau