Chương 111
Tôi có thể đoán được câu trả lời của Olympus từ biểu hiện của Yoo Sangah. Mặt cô ấy trở nên đỏ rực và sau đó chuyển thành tái nhợt. Qua ánh mắt của Yoo Sangah, tôi nghĩ mình đã quá vội vàng trong việc đưa ra quyết định.
"Cái đó... Dokja-ssi."
Tôi tự hỏi cô ấy đã nghe những gì mà lại khiến cô ấy trở nên do dự khi quan sát tôi. Tôi cảm thấy có lỗi vì một số lý do.
"Cô có thể cho tôi biết họ đã nói gì không?"
Tia lửa bắn ra từ cơ thể của Yoo Sangah. Ariadne dường như đang hỗn loạn. Tôi đợi một chút cho đến khi tình hình dịu đi. Tôi đã không nhận ra hậu quả của ba câu hỏi và câu trả lời sẽ lớn đến vậy. Những tia lửa nhanh chóng lắng xuống và Yoo Sangah nói bằng một giọng phức tạp. "The Father of the Rich Night không phải là người có thể dễ dàng gặp..."
The Father of the Rich Night. Nó là biệt hiệu được trao cho Vua địa ngục - Hades, một trong ba vị thần đứng đầu Olympus.
Là một trong ba vị thần đứng đầu trên đỉnh Olympus, ông cư trú ở một nơi nổi tiếng mà '12 vị thần trên đỉnh Olympus' không thể vào được. Hades là quá sức để Ariadne liên lạc với ông.
Tôi nhanh chóng cảm ơn cô ấy. "Cảm ơn Yoo Sangah-ssi."
"Nhân tiện, Dokja-ssi..."
Yoo Sangah thông minh có lẽ đã biết rằng The Father of the Rich Night là Hades. Cô ấy hẳn phải có một suy đoán mơ hồ về lý do tại sao tôi tìm kiếm Hades.
Câu chuyện về Orpheus (con trai của Apollo và Calliope), người đã đến Địa phủ để hồi sinh vợ mình là Eurydice, là một thần thoại nổi tiếng ở Hàn Quốc.
"... Có thể không?" Yoo Sangah tự hỏi.
Theo luật lệ, việc hồi sinh người chết là điều không thể.
Tôi đã phải chịu sự điều chỉnh xác suất của hiệu ứng Vua vô sát, nhưng trong hầu hết các trường hợp, không có sự điều chỉnh nào như vậy. Shin Yoosung cũng vậy. Nếu có thể sống lại thì Yoo Jonghyuk đã không cần phải hồi quy.
Tuy nhiên, nếu bằng cách nào đó tôi có thể lấy được linh hồn của cô ấy...
"Tôi không thể cho cô biết chi tiết bây giờ. Tôi xin lỗi."
Tôi không muốn nói về kế hoạch tương lai của mình trong tình huống mà các chòm sao đang nhìn chằm chằm vào tôi. Có rất nhiều chòm sao không ưa tôi do hoàn cảnh trước đó.
Tôi đã ném mồi và giờ tôi phải chờ xem chúng có cắn câu hay không. Điều quan trọng là phải biết kiên nhẫn.
Tôi nhìn những người xung quanh và mở miệng. "Chúng ta sẽ tổ chức mọi thứ xem chứ?"
Sau đó, các thành viên trong nhóm của tôi lần lượt đến gần tôi, như thể họ đã chờ đợi. Shin Yoosung và Lee Gilyoung ở cùng Lee Hyunsung, trong khi Lee Jihye đứng ở một nơi xa với vẻ mặt hơi hờn dỗi.
Tôi nghe thấy giọng nói của một dokkaebi cấp thấp.
[Tôi là dokkaebi 'Youngki', người sẽ tạm thời phụ trách giải quyết phần thưởng.]
Nó là một dokkaebi mới và nói với giọng nói hơi cứng nhắc.
[Bây giờ tôi sẽ giải quyết khoản phần thưởng bổ sung cho kịch bản thứ năm.]
Có lẽ tất cả các dokkaebi cấp cao hơn đã biến mất.
[Bạn đã nhận được 'Năng lượng sống của Rừng Ellain.']
Mọi người bắt được một loại trái cây nhỏ rơi từ trên không rơi xuống.
[Đây là vật phẩm hồi phục phổ biến nhất trong Star Stream. Ngay cả khi bạn bị thương nặng, bạn có thể phục hồi nhanh chóng bằng cách ăn món này và ngủ.]
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một dokkaebi lịch sự như vậy và nó khiến tôi cảm thấy một không quen. Sau đó dokkaebi nói chuyện với tôi và một số người khác.
[Phần thưởng bổ sung cho những người đóng góp chính sẽ được trao vào tối nay. Cảm ơn bạn bởi tất cả các công việc khó khăn của bạn. Tôi hy vọng bạn sẽ hài lòng.]
Giọng nói biến mất và tôi quan sát tất cả những người đang cầm trái cây. Những nhân vật mà tôi không biết sẽ chết và một số người sẽ chết ngay bây giờ. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn sống sót. Các thành viên không biết nên cảm thấy biết ơn hay buồn bã. Một khi điều này xảy ra, ai đó phải đóng vai trò là người đại diện.
Tôi nhìn chằm chằm vào họ và từ từ mở miệng. "Tất cả mọi người đã làm rất tốt."
Khoảnh khắc khi không có gì được quyết định chỉ tồn tại trong giây lát. Buồn bã vẫn buồn bã và hạnh phúc vẫn hạnh phúc. Nếu chúng ta đưa ra quyết định thì ít nhất những khoảnh khắc này vẫn còn ý nghĩa.
"Mọi người thực sự đã chiến đấu rất dũng cảm."
Sự nhẹ nhõm tràn ngập trên khuôn mặt của các thành viên trong nhóm khi tôi không nói gì về phần thưởng. Họ xứng đáng với nó.
Lee Jihye là người lên tiếng trước. "...Mà này, Ahjussi, tôi thực sự rất sốc đấy. Tôi công nhận là chú đã trông ngầu hơn sư phụ tôi trong một khoảnh khắc."
Sau đó Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng mở miệng.
"...Anh rất tuyệt."
"Tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ anh."
... Những người này, đây là tất cả những gì họ muốn nói với tôi? Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt tôi khi họ bắt đầu ồn ào. Cuộc khủng hoảng lớn nhất trong các kịch bản ban đầu đã qua và Seoul đã được bảo vệ. Vào lúc này, Seoul sẽ không bị đe dọa cho đến khi vượt qua thêm một vài kịch bản.
"Dokja-ssi, tôi cũng thấy vậy." Yoo Sangah nhìn tôi chằm chằm và cười rạng rỡ.
Có lẽ đây là phần thưởng được trao cho tôi.
Có âm thanh của cái gì đó đập vào tôi và Shin Yoosung đặt trán của cô ấy vào phía tôi. Lee Gilyoung có phần bất bình nhưng cậu bé không nói gì cả. Tôi đặt tay nhẹ lên đầu Shin Yoosung.
...Phải, điều này cũng tốt.
______
Vào buổi tối, việc trao phần thưởng bổ sung cho những người đóng góp chính bắt đầu. Có ba người đóng góp chính nhận được phần thưởng thêm. Đó là tôi, Jung Heewon và Yoo Jonghyuk.
[Phần thưởng bổ sung cho kịch bản thứ năm là một kỹ năng hạng B.]
Mọi người có thể nghĩ rằng một kỹ năng hạng B được trao như một phần thưởng là không xứng đáng, nhưng nó thực sự công bằng. Hạng B không có nghĩa là kỹ năng này vô dụng.
Ngoài ra, phần thưởng cho kịch bản ở dạng 'lựa chọn tự do'. Nói cách khác, tôi có thể chọn kỹ năng hạng B mà tôi muốn. Có một kỹ năng rất khó để có được trong số các kỹ năng hạng B và tôi phải có được nó.
[Bạn có muốn xem danh sách các kỹ năng hạng B không?]
Đó là một danh sách với hàng chục kỹ năng. Tôi không cần phải đắn đo chọn lựa vì đã có một kỹ năng tôi nghĩ đến ngay từ đầu.
[Bạn có muốn nhận phần thưởng là kỹ năng Phát hiện nói dối cấp B không?]
Tôi gật đầu và có một tia sáng yếu ớt khi các tin nhắn bổ sung xuất hiện.
[Kỹ năng độc quyền 'Phát hiện nói dối' đã được thêm vào danh sách kỹ năng.]
Cuối cùng tôi đã lấy được nó. Thật sự rất bực bội khi không có kỹ năng Phát hiện nói dối...
Tôi nhìn lại và thấy rằng Jung Heewon đang gặp khó khăn khi tìm xem nên chọn thứ gì.
Tôi hỏi Lee Jihye, người đang bên cạnh tôi. "Này, nhóc có biết Yoo Jonghyuk ở đâu không?"
"Ah, sư phụ đã đi đâu đó với Seolhwa unnie."
...Lee Seolhwa? Lee Jihye nhìn tôi với ánh mắt thương hại, như thể cô nhóc biết tôi đang nghĩ gì.
"...Haizz, đó không như những gì chú nghĩ đâu."
"...."
"Thật đó. Tôi đã quan sát suốt thời gian qua, nó hoàn toàn khác với hai người. Tôi chắc chắn đấy."
Tôi thấy đau đầu. Nhắc mới nhớ, chắc chắn rằng họ là người yêu của nhau ở lần hồi quy thứ hai nhưng ở lần hồi quy thứ ba thì tôi không nhớ được. Yoo Jonghyuk còn một con đường dài để đi .Vậy anh ta đã đi đâu? Liệu có phải là đi đón em gái mình không?
[Kịch bản thứ sáu sẽ bắt đầu sau ba ngày.]
Một thông báo hệ thống vang lên. Tôi nghĩ tôi biết Yoo Jonghyuk muốn làm gì. Kịch bản thứ sáu bắt đầu khi chúng tôi bắt gặp hóa thân từ các mái vòm khác.
Anh ta là người không biết nghỉ ngơi là gì nên có lẽ anh ta đã đi kiếm một số kỹ năng và vật phẩm ẩn mà anh ta không thể có được trong lần hồi quy cuối cùng.
Vẫn có một số kịch bản ẩn trong mái vòm Seoul. Có một chút khó chịu khi chúng sẽ bị Yoo Jonghyuk lấy đi nhưng nó cũng tốt hơn là anh ta ăn bớt kỹ năng.
Hơn nữa, anh ta cần phải mạnh mẽ hơn hiện tại để thực hiện các kịch bản còn lại dễ dàng hơn.
"À, đúng rồi, tôi có một lời nhắn cho Ahjussi từ sư phụ."
"Cho tôi?"
Lee Jihye gật đầu khi cô ấy nắm lấy thanh kiếm của mình và nói với giọng điệu nghiêm túc. "Kim Dokja, thời hạn của lời thề đã kết thúc."
Lòng tôi nặng trĩu. Lời thề đã hết hiệu lực. Tôi đã quên mất nó cơ đấy.
- Vậy hãy thề là anh sẽ không làm tổn thương tôi cho đến khi kịch bản thứ năm kết thúc. Nếu anh không thể làm điều đó, tôi thực sự không giúp anh đâu đấy.
- Ta thề.
Chúng tôi đã thực hiện lời thề này. Tên đó.... chắc chắn anh ta đã không để tôi sống nếu không có lời thề. Sau đó tôi nhớ ra những điều vô nghĩa lạ lùng
- Ta sẽ không giết cậu. Ta sẽ chỉ đánh cậu một lần...
Tôi không thể không lo lắng. Chắc chắn đây không phải là kế hoạch của anh ta đâu nhỉ? Anh ta sẽ học một kỹ năng chỉ để đánh tôi hả?
"Nhân tiện... hai người đã thề gì vậy?"
"Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào."
Phải, bằng cách nào đó chắc sẽ ổn thôi. Trên tất cả, tôi đã có được Sự nhạy cảm của Vua quái thú trong thảm họa Shin Yoosung.
...Tôi cũng có Con đường của gió qua Dấu trang và những đồng đội mạnh mẽ.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Lee Jihye khi cô ấy nói. "Chú biết rằng tôi sẽ không giúp chú chống lại Sư phụ đâu, phải không?"
"Tôi cũng chẳng mong đợi bất cứ điều gì từ nhóc."
Thay vào đó, tôi nhìn Lee Hyunsung. Tôi thực sự ấn tượng khi anh ấy nói với Shin Yoosung rằng anh ấy là một trong những đồng đội của tôi, không phải của Yoo Jonghyuk. Lee Hyunsung nhìn tôi với ánh mắt bối rối trước khi mở miệng. "Đó... Dokja-ssi."
"Vâng."
"Nói thật với anh, tôi có hơi sợ Yoo Jonghyuk-ssi."
"... À, không sao đâu. Tôi hiểu mà."
Nghĩ lại thì, Lee Hyunsung mạnh lên là nhờ Yoo Jonghyuk. Khỉ thật. Nhưng còn quá sớm để nản lòng.
Tôi cũng có Jung Heewon. Cô ấy là người không hề xuất hiện trong tiểu thuyết gốc và tôi đã tự tay nâng cấp cô ấy.
Sau đó Jung Heewon gãi đầu và nói, "Tôi không biết chuyện này là thế nào nhưng tôi sẽ không tham gia vào cuộc chiến giữa hai người đâu."
"...Huh?"
"Tôi sẽ không làm phiền hai người... cái quái gì thế này?"
[Chòm sao 'Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng' đang nở một nụ cười yêu thương.]
Tôi đột nhiên ớn lạnh sống lưng. Thiên thần đó đang nghĩ gì vậy?
[Chòm sao 'Ghi chép của thiên đường' đang quan sát Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng với đôi mắt uy nghiêm.]
[Chòm sao 'Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng' đã nhanh chóng thay đổi biểu cảm của cô ấy.]
"Dokja-ssi." Tôi ngạc nhiên nhìn lên và thấy Yoo Sangah đang mỉm cười điềm tĩnh với tôi. "Đừng lo lắng. Jonghyuk-ssi không phải là người xấu đâu."
"...Tôi cũng mong là như vậy."
"Tôi chắc chắn rằng anh ấy là một người bạn tốt."
Tôi nghe thấy những lời của Yoo Sangah và thở dài trong lòng. Tôi không biết tại sao nhưng tôi nghĩ đến Han Sooyoung vào lúc này. Ngoài tôi ra, cô ta là người duy nhất biết Yoo Jonghyuk là người như thế nào. Mà cô ta cũng sẽ không bảo vệ tôi ngay cả khi cô ta ở đây...
Kịch bản đã kết thúc nhưng tôi không biết cô ta đang làm gì bây giờ. Chúng tôi đã hoàn thành việc sắp xếp môi trường xung quanh và thu thập các vật phẩm.
Đêm đã khuya và Yoo Jonghyuk vẫn chưa về. Thay vào đó, Jung Heewon đã đi do thám và trở về với những thứ rất được hoan nghênh.
Tôi rất ngạc nhiên. "Nó vẫn còn hả?"
Jung Heewon đem về sáu chai bia và cả rượu soju. Cô ấy nói với một nụ cười. "Uống một ly để kỷ niệm nào."
Chúng tôi đốt lửa trại và ngồi xuống. Tôi nhanh chóng đánh vào tay Lee Jihye khi cô nhóc cầm lấy một cốc bia.
"Nhóc còn là trẻ vị thành niên đấy."
"...Không có luật nào bây giờ. Tại sao lại quan trong hóa vấn đề chỉ vì tôi là trẻ vị thành niên chứ?"
"Uống rượu táo với lũ trẻ đi."
Trong khi chờ đợi, tôi nhanh chóng uống một ngụm rượu. Jung Heewon có đôi má ửng đỏ khi cô ấy uống rượu trong khi Lee Hyunsung ngáy như một con gấu sau khi uống vài cốc bia. Anh ấy có vẻ không biết uống rượu như anh ấy đã thể hiện.
"Tâm trạng..."
Lee Jihye lén uống vài chén rồi gục xuống với khuôn mặt đỏ bừng. Đáng ngạc nhiên là Yoo Sangah đã uống hết 4 chai soju. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đang say.
"Tôi là một người nghiện rượu nặng."
Nghĩ lại, tôi chưa bao giờ thấy Yoo Sangah uống rượu trong các bữa tiệc của công ty.
"...Thật khó để say."
Có nỗi buồn trong lời nói của cô ấy. Công ty có một vài người đàn ông muốn làm gì đó với Yoo Sangah khi cô ấy say. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô có thể uống một cách thoải mái.
"Hôm nay có gì không ổn sao?"
Có lẽ vì cô ấy xanh xao hơn bình thường nên tôi xấu hổ quay mặt đi.
Có một vầng trăng cô đơn trên bầu trời và hôm nay không thể nghe thấy tiếng kêu của quái vật. Các nhóm nhậu khác xung quanh chúng tôi đang gây ra tiếng động lớn.
Tôi muốn uống cho say trong tình huống này nhưng tôi cũng nghĩ là do tâm trạng như này nên tôi phải uống.
Đây là một thế giới mà mọi thứ không thể tồn tại nếu không uống rượu. Sau đó những tia lửa nhỏ xuất hiện xung quanh kính của tôi. Yoo Sangah ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi gật đầu. Thật tốt khi tôi không uống quá nhiều rượu.
[Chòm sao 'Thần của rượu và sự ngây ngất' muốn nói chuyện với bạn.]
Olympus cuối cùng đã cắn câu.
"Cái đó... Dokja-ssi."
Tôi tự hỏi cô ấy đã nghe những gì mà lại khiến cô ấy trở nên do dự khi quan sát tôi. Tôi cảm thấy có lỗi vì một số lý do.
"Cô có thể cho tôi biết họ đã nói gì không?"
Tia lửa bắn ra từ cơ thể của Yoo Sangah. Ariadne dường như đang hỗn loạn. Tôi đợi một chút cho đến khi tình hình dịu đi. Tôi đã không nhận ra hậu quả của ba câu hỏi và câu trả lời sẽ lớn đến vậy. Những tia lửa nhanh chóng lắng xuống và Yoo Sangah nói bằng một giọng phức tạp. "The Father of the Rich Night không phải là người có thể dễ dàng gặp..."
The Father of the Rich Night. Nó là biệt hiệu được trao cho Vua địa ngục - Hades, một trong ba vị thần đứng đầu Olympus.
Là một trong ba vị thần đứng đầu trên đỉnh Olympus, ông cư trú ở một nơi nổi tiếng mà '12 vị thần trên đỉnh Olympus' không thể vào được. Hades là quá sức để Ariadne liên lạc với ông.
Tôi nhanh chóng cảm ơn cô ấy. "Cảm ơn Yoo Sangah-ssi."
"Nhân tiện, Dokja-ssi..."
Yoo Sangah thông minh có lẽ đã biết rằng The Father of the Rich Night là Hades. Cô ấy hẳn phải có một suy đoán mơ hồ về lý do tại sao tôi tìm kiếm Hades.
Câu chuyện về Orpheus (con trai của Apollo và Calliope), người đã đến Địa phủ để hồi sinh vợ mình là Eurydice, là một thần thoại nổi tiếng ở Hàn Quốc.
"... Có thể không?" Yoo Sangah tự hỏi.
Theo luật lệ, việc hồi sinh người chết là điều không thể.
Tôi đã phải chịu sự điều chỉnh xác suất của hiệu ứng Vua vô sát, nhưng trong hầu hết các trường hợp, không có sự điều chỉnh nào như vậy. Shin Yoosung cũng vậy. Nếu có thể sống lại thì Yoo Jonghyuk đã không cần phải hồi quy.
Tuy nhiên, nếu bằng cách nào đó tôi có thể lấy được linh hồn của cô ấy...
"Tôi không thể cho cô biết chi tiết bây giờ. Tôi xin lỗi."
Tôi không muốn nói về kế hoạch tương lai của mình trong tình huống mà các chòm sao đang nhìn chằm chằm vào tôi. Có rất nhiều chòm sao không ưa tôi do hoàn cảnh trước đó.
Tôi đã ném mồi và giờ tôi phải chờ xem chúng có cắn câu hay không. Điều quan trọng là phải biết kiên nhẫn.
Tôi nhìn những người xung quanh và mở miệng. "Chúng ta sẽ tổ chức mọi thứ xem chứ?"
Sau đó, các thành viên trong nhóm của tôi lần lượt đến gần tôi, như thể họ đã chờ đợi. Shin Yoosung và Lee Gilyoung ở cùng Lee Hyunsung, trong khi Lee Jihye đứng ở một nơi xa với vẻ mặt hơi hờn dỗi.
Tôi nghe thấy giọng nói của một dokkaebi cấp thấp.
[Tôi là dokkaebi 'Youngki', người sẽ tạm thời phụ trách giải quyết phần thưởng.]
Nó là một dokkaebi mới và nói với giọng nói hơi cứng nhắc.
[Bây giờ tôi sẽ giải quyết khoản phần thưởng bổ sung cho kịch bản thứ năm.]
Có lẽ tất cả các dokkaebi cấp cao hơn đã biến mất.
[Bạn đã nhận được 'Năng lượng sống của Rừng Ellain.']
Mọi người bắt được một loại trái cây nhỏ rơi từ trên không rơi xuống.
[Đây là vật phẩm hồi phục phổ biến nhất trong Star Stream. Ngay cả khi bạn bị thương nặng, bạn có thể phục hồi nhanh chóng bằng cách ăn món này và ngủ.]
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một dokkaebi lịch sự như vậy và nó khiến tôi cảm thấy một không quen. Sau đó dokkaebi nói chuyện với tôi và một số người khác.
[Phần thưởng bổ sung cho những người đóng góp chính sẽ được trao vào tối nay. Cảm ơn bạn bởi tất cả các công việc khó khăn của bạn. Tôi hy vọng bạn sẽ hài lòng.]
Giọng nói biến mất và tôi quan sát tất cả những người đang cầm trái cây. Những nhân vật mà tôi không biết sẽ chết và một số người sẽ chết ngay bây giờ. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn sống sót. Các thành viên không biết nên cảm thấy biết ơn hay buồn bã. Một khi điều này xảy ra, ai đó phải đóng vai trò là người đại diện.
Tôi nhìn chằm chằm vào họ và từ từ mở miệng. "Tất cả mọi người đã làm rất tốt."
Khoảnh khắc khi không có gì được quyết định chỉ tồn tại trong giây lát. Buồn bã vẫn buồn bã và hạnh phúc vẫn hạnh phúc. Nếu chúng ta đưa ra quyết định thì ít nhất những khoảnh khắc này vẫn còn ý nghĩa.
"Mọi người thực sự đã chiến đấu rất dũng cảm."
Sự nhẹ nhõm tràn ngập trên khuôn mặt của các thành viên trong nhóm khi tôi không nói gì về phần thưởng. Họ xứng đáng với nó.
Lee Jihye là người lên tiếng trước. "...Mà này, Ahjussi, tôi thực sự rất sốc đấy. Tôi công nhận là chú đã trông ngầu hơn sư phụ tôi trong một khoảnh khắc."
Sau đó Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng mở miệng.
"...Anh rất tuyệt."
"Tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ anh."
... Những người này, đây là tất cả những gì họ muốn nói với tôi? Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt tôi khi họ bắt đầu ồn ào. Cuộc khủng hoảng lớn nhất trong các kịch bản ban đầu đã qua và Seoul đã được bảo vệ. Vào lúc này, Seoul sẽ không bị đe dọa cho đến khi vượt qua thêm một vài kịch bản.
"Dokja-ssi, tôi cũng thấy vậy." Yoo Sangah nhìn tôi chằm chằm và cười rạng rỡ.
Có lẽ đây là phần thưởng được trao cho tôi.
Có âm thanh của cái gì đó đập vào tôi và Shin Yoosung đặt trán của cô ấy vào phía tôi. Lee Gilyoung có phần bất bình nhưng cậu bé không nói gì cả. Tôi đặt tay nhẹ lên đầu Shin Yoosung.
...Phải, điều này cũng tốt.
______
Vào buổi tối, việc trao phần thưởng bổ sung cho những người đóng góp chính bắt đầu. Có ba người đóng góp chính nhận được phần thưởng thêm. Đó là tôi, Jung Heewon và Yoo Jonghyuk.
[Phần thưởng bổ sung cho kịch bản thứ năm là một kỹ năng hạng B.]
Mọi người có thể nghĩ rằng một kỹ năng hạng B được trao như một phần thưởng là không xứng đáng, nhưng nó thực sự công bằng. Hạng B không có nghĩa là kỹ năng này vô dụng.
Ngoài ra, phần thưởng cho kịch bản ở dạng 'lựa chọn tự do'. Nói cách khác, tôi có thể chọn kỹ năng hạng B mà tôi muốn. Có một kỹ năng rất khó để có được trong số các kỹ năng hạng B và tôi phải có được nó.
[Bạn có muốn xem danh sách các kỹ năng hạng B không?]
Đó là một danh sách với hàng chục kỹ năng. Tôi không cần phải đắn đo chọn lựa vì đã có một kỹ năng tôi nghĩ đến ngay từ đầu.
[Bạn có muốn nhận phần thưởng là kỹ năng Phát hiện nói dối cấp B không?]
Tôi gật đầu và có một tia sáng yếu ớt khi các tin nhắn bổ sung xuất hiện.
[Kỹ năng độc quyền 'Phát hiện nói dối' đã được thêm vào danh sách kỹ năng.]
Cuối cùng tôi đã lấy được nó. Thật sự rất bực bội khi không có kỹ năng Phát hiện nói dối...
Tôi nhìn lại và thấy rằng Jung Heewon đang gặp khó khăn khi tìm xem nên chọn thứ gì.
Tôi hỏi Lee Jihye, người đang bên cạnh tôi. "Này, nhóc có biết Yoo Jonghyuk ở đâu không?"
"Ah, sư phụ đã đi đâu đó với Seolhwa unnie."
...Lee Seolhwa? Lee Jihye nhìn tôi với ánh mắt thương hại, như thể cô nhóc biết tôi đang nghĩ gì.
"...Haizz, đó không như những gì chú nghĩ đâu."
"...."
"Thật đó. Tôi đã quan sát suốt thời gian qua, nó hoàn toàn khác với hai người. Tôi chắc chắn đấy."
Tôi thấy đau đầu. Nhắc mới nhớ, chắc chắn rằng họ là người yêu của nhau ở lần hồi quy thứ hai nhưng ở lần hồi quy thứ ba thì tôi không nhớ được. Yoo Jonghyuk còn một con đường dài để đi .Vậy anh ta đã đi đâu? Liệu có phải là đi đón em gái mình không?
[Kịch bản thứ sáu sẽ bắt đầu sau ba ngày.]
Một thông báo hệ thống vang lên. Tôi nghĩ tôi biết Yoo Jonghyuk muốn làm gì. Kịch bản thứ sáu bắt đầu khi chúng tôi bắt gặp hóa thân từ các mái vòm khác.
Anh ta là người không biết nghỉ ngơi là gì nên có lẽ anh ta đã đi kiếm một số kỹ năng và vật phẩm ẩn mà anh ta không thể có được trong lần hồi quy cuối cùng.
Vẫn có một số kịch bản ẩn trong mái vòm Seoul. Có một chút khó chịu khi chúng sẽ bị Yoo Jonghyuk lấy đi nhưng nó cũng tốt hơn là anh ta ăn bớt kỹ năng.
Hơn nữa, anh ta cần phải mạnh mẽ hơn hiện tại để thực hiện các kịch bản còn lại dễ dàng hơn.
"À, đúng rồi, tôi có một lời nhắn cho Ahjussi từ sư phụ."
"Cho tôi?"
Lee Jihye gật đầu khi cô ấy nắm lấy thanh kiếm của mình và nói với giọng điệu nghiêm túc. "Kim Dokja, thời hạn của lời thề đã kết thúc."
Lòng tôi nặng trĩu. Lời thề đã hết hiệu lực. Tôi đã quên mất nó cơ đấy.
- Vậy hãy thề là anh sẽ không làm tổn thương tôi cho đến khi kịch bản thứ năm kết thúc. Nếu anh không thể làm điều đó, tôi thực sự không giúp anh đâu đấy.
- Ta thề.
Chúng tôi đã thực hiện lời thề này. Tên đó.... chắc chắn anh ta đã không để tôi sống nếu không có lời thề. Sau đó tôi nhớ ra những điều vô nghĩa lạ lùng
- Ta sẽ không giết cậu. Ta sẽ chỉ đánh cậu một lần...
Tôi không thể không lo lắng. Chắc chắn đây không phải là kế hoạch của anh ta đâu nhỉ? Anh ta sẽ học một kỹ năng chỉ để đánh tôi hả?
"Nhân tiện... hai người đã thề gì vậy?"
"Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào."
Phải, bằng cách nào đó chắc sẽ ổn thôi. Trên tất cả, tôi đã có được Sự nhạy cảm của Vua quái thú trong thảm họa Shin Yoosung.
...Tôi cũng có Con đường của gió qua Dấu trang và những đồng đội mạnh mẽ.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Lee Jihye khi cô ấy nói. "Chú biết rằng tôi sẽ không giúp chú chống lại Sư phụ đâu, phải không?"
"Tôi cũng chẳng mong đợi bất cứ điều gì từ nhóc."
Thay vào đó, tôi nhìn Lee Hyunsung. Tôi thực sự ấn tượng khi anh ấy nói với Shin Yoosung rằng anh ấy là một trong những đồng đội của tôi, không phải của Yoo Jonghyuk. Lee Hyunsung nhìn tôi với ánh mắt bối rối trước khi mở miệng. "Đó... Dokja-ssi."
"Vâng."
"Nói thật với anh, tôi có hơi sợ Yoo Jonghyuk-ssi."
"... À, không sao đâu. Tôi hiểu mà."
Nghĩ lại thì, Lee Hyunsung mạnh lên là nhờ Yoo Jonghyuk. Khỉ thật. Nhưng còn quá sớm để nản lòng.
Tôi cũng có Jung Heewon. Cô ấy là người không hề xuất hiện trong tiểu thuyết gốc và tôi đã tự tay nâng cấp cô ấy.
Sau đó Jung Heewon gãi đầu và nói, "Tôi không biết chuyện này là thế nào nhưng tôi sẽ không tham gia vào cuộc chiến giữa hai người đâu."
"...Huh?"
"Tôi sẽ không làm phiền hai người... cái quái gì thế này?"
[Chòm sao 'Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng' đang nở một nụ cười yêu thương.]
Tôi đột nhiên ớn lạnh sống lưng. Thiên thần đó đang nghĩ gì vậy?
[Chòm sao 'Ghi chép của thiên đường' đang quan sát Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng với đôi mắt uy nghiêm.]
[Chòm sao 'Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng' đã nhanh chóng thay đổi biểu cảm của cô ấy.]
"Dokja-ssi." Tôi ngạc nhiên nhìn lên và thấy Yoo Sangah đang mỉm cười điềm tĩnh với tôi. "Đừng lo lắng. Jonghyuk-ssi không phải là người xấu đâu."
"...Tôi cũng mong là như vậy."
"Tôi chắc chắn rằng anh ấy là một người bạn tốt."
Tôi nghe thấy những lời của Yoo Sangah và thở dài trong lòng. Tôi không biết tại sao nhưng tôi nghĩ đến Han Sooyoung vào lúc này. Ngoài tôi ra, cô ta là người duy nhất biết Yoo Jonghyuk là người như thế nào. Mà cô ta cũng sẽ không bảo vệ tôi ngay cả khi cô ta ở đây...
Kịch bản đã kết thúc nhưng tôi không biết cô ta đang làm gì bây giờ. Chúng tôi đã hoàn thành việc sắp xếp môi trường xung quanh và thu thập các vật phẩm.
Đêm đã khuya và Yoo Jonghyuk vẫn chưa về. Thay vào đó, Jung Heewon đã đi do thám và trở về với những thứ rất được hoan nghênh.
Tôi rất ngạc nhiên. "Nó vẫn còn hả?"
Jung Heewon đem về sáu chai bia và cả rượu soju. Cô ấy nói với một nụ cười. "Uống một ly để kỷ niệm nào."
Chúng tôi đốt lửa trại và ngồi xuống. Tôi nhanh chóng đánh vào tay Lee Jihye khi cô nhóc cầm lấy một cốc bia.
"Nhóc còn là trẻ vị thành niên đấy."
"...Không có luật nào bây giờ. Tại sao lại quan trong hóa vấn đề chỉ vì tôi là trẻ vị thành niên chứ?"
"Uống rượu táo với lũ trẻ đi."
Trong khi chờ đợi, tôi nhanh chóng uống một ngụm rượu. Jung Heewon có đôi má ửng đỏ khi cô ấy uống rượu trong khi Lee Hyunsung ngáy như một con gấu sau khi uống vài cốc bia. Anh ấy có vẻ không biết uống rượu như anh ấy đã thể hiện.
"Tâm trạng..."
Lee Jihye lén uống vài chén rồi gục xuống với khuôn mặt đỏ bừng. Đáng ngạc nhiên là Yoo Sangah đã uống hết 4 chai soju. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đang say.
"Tôi là một người nghiện rượu nặng."
Nghĩ lại, tôi chưa bao giờ thấy Yoo Sangah uống rượu trong các bữa tiệc của công ty.
"...Thật khó để say."
Có nỗi buồn trong lời nói của cô ấy. Công ty có một vài người đàn ông muốn làm gì đó với Yoo Sangah khi cô ấy say. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô có thể uống một cách thoải mái.
"Hôm nay có gì không ổn sao?"
Có lẽ vì cô ấy xanh xao hơn bình thường nên tôi xấu hổ quay mặt đi.
Có một vầng trăng cô đơn trên bầu trời và hôm nay không thể nghe thấy tiếng kêu của quái vật. Các nhóm nhậu khác xung quanh chúng tôi đang gây ra tiếng động lớn.
Tôi muốn uống cho say trong tình huống này nhưng tôi cũng nghĩ là do tâm trạng như này nên tôi phải uống.
Đây là một thế giới mà mọi thứ không thể tồn tại nếu không uống rượu. Sau đó những tia lửa nhỏ xuất hiện xung quanh kính của tôi. Yoo Sangah ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi gật đầu. Thật tốt khi tôi không uống quá nhiều rượu.
[Chòm sao 'Thần của rượu và sự ngây ngất' muốn nói chuyện với bạn.]
Olympus cuối cùng đã cắn câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất