Toàn Trí Độc Giả

Chương 126

Trước Sau
Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy nó. Đó là Pháo đài Vũ trang, không phải Khu Vũ trang. Dấu ấn của Gong Pildu đã vượt qua lv. 10 và bước vào bước tiếp theo.

[Bạn đã xâm phạm tài sản tư nhân!]

Nó là một bất ngờ. Tin nhắn này đã được chào đón trong một thời điểm như thế này.

"Ặc! Đau quá! Cái này là cái gì?"

Quân Nhật hét lên đau đớn khi hàng trăm tháp pháo bắn ra cùng một lúc. Không phải là một cú bắn lớn nhưng nó là thảm họa khi hàng trăm viên đạn cùng lúc trút xuống. Thiệt hại còn lớn hơn vì chuyển động của họ đã bị kìm hãm.

'Dududududu!'

Máu chảy ra từ cơ thể của họ khi quân Nhật bị trúng đạn.

"Mắt! Mắt của tôi!"

"Gì thế này? Cái này là gì?"

Những quả đạn pháo bay không ngừng. Người Nhật la hét và ngồi xuống khi họ bị bắn.

"Tạm ứng toàn bộ!"

Đội quân nhỏ nấp ở lối vào rừng đã tham gia. Ban đầu, mọi chuyện sẽ vô vọng nhưng tình hình đã thay đổi do tình trạng hiện tại của người Nhật. Những lưỡi kiếm nhỏ khoét sâu vào những cái lỗ do đạn tạo ra và người Nhật hét lên liên tiếp. Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói trang nghiêm. "Đừng xâm phạm tài sản tư nhân. Đây là đất của tôi."

Không hổ danh là Bậc thầy Pháo đài Vũ trang. Anh ta đã để lại tài sản riêng ngay cả khi đến thế giới này.

Những người Nhật bị thương đứng dậy và hét lên, "R-Rút lui! Quay lại thôi!"

Nó thật tuyệt. Các trụ của Gong Pildu đủ mạnh để khiến 3 thảm họa rút lui mặc dù có kích thước nhỏ.

Tôi quay lại và thấy một pháo đài nhỏ nhô lên khỏi mặt đất. Thật khó để gọi nó là một pháo đài đúng nghĩa nhưng tôi có thể hiểu tại sao anh ta được gọi là Bậc thầy Pháo đài Vũ trang.

"Waaaaahhhhh!"

"Chúng ta đã thắng! Chúng ta đã đánh bại những thảm họa!"

Người tí hon tưng bừng xung quanh hò hét chiến thắng. Có hai người đang đứng trên đỉnh pháo đài. Một trong số đó là Gong Pildu. Và người còn lại...

"Tại sao đây lại là đất của chú chứ? Đây không phải là nơi mà tài sản tư nhân được công nhận."

"Một cô bé không biết mình đang nói về cái gì..."

"Hmm, chú không nên tỏ ra lịch sự hơn với nữ thần này sao?"

... Giọng nói này? Những người tí hon lại hò hét. "Nữ thần-nim, hoan hô! Hoan hô!"

...Nữ thần? Người phụ nữ trên đỉnh pháo đài phát hiện ra tôi và nhảy xuống. Chiếc váy ngắn của cô ta tung bay trong gió và tiếng hạ cánh nhẹ vang lên. Cô ta có một vẻ kiêu hãnh đặc biệt. Cô ta thực sự không thay đổi.

Những con người nhỏ bé chìa tay ra trước mặt cô như sóng biển trước Moses. Tôi mỉm cười và mở miệng, "Cô vẫn chưa trở nên rất thành công ha?"

Han Sooyoung tiến lại gần và dùng ngón tay nâng cằm tôi lên. "Đã lâu rồi, Kim Dokja. Anh vẫn xấu xa như vậy."

Một lần nữa tôi gặp Han Sooyoung, nữ thần của Vùng đất Hòa bình.

Chúng tôi đi đến lâu đài và tôi đã nghe về những điều đã xảy ra với Han Sooyoung. "Tôi đang đi bộ xuống phố thì bị một chiếc xe buýt chở đầy người sống sót đâm vào."

"Sau đó?"

"Tôi đã thức dậy ở đây."

"Điều đó có thể à? Còn Gong Pildu thì sao? "

"Tôi rơi xuống sông Hàn và tôi đã ở đây khi mở mắt ra."

Tôi cảm thấy không tin. "Cái tình huống giống như trong tiểu thuyết giả tưởng này là sao?"

"Anh đã quên chúng ta đang ở đâu à?"

Trên thực tế, điều đó có vẻ vô lý nhưng một điều tương tự đã xảy ra trong Con đường sinh tồn. Đã có khá nhiều người trở về du lịch đến một thế giới khác sau khi rơi xuống sông Hàn hoặc bị xe buýt đâm. Tuy nhiên, để trải nghiệm một điều như vậy trong một kịch bản...

Những tên ngốc dokkaebi đó đang làm cái quái gì vậy? Tôi hỏi, "Vậy tại sao cô lại là nữ thần? Cô yêu cầu họ gọi cô như vậy hả?"



Han Sooyoung lắc đầu và càu nhàu. "Chậc, đối xử với tôi như thế này đây, dù tôi đã cứu anh."

"Gì? Nói tôi biết đi."

"Anh đã quên tôi là ai hả?"

"Hở?"

"Bộ não của anh có bị teo lại do đầu anh nhỏ hơn không?"

Nghĩ lại, đây là một câu hỏi ngu ngốc. Han Sooyoung là nhà tiên tri duy nhất còn lại ở mái vòm Seoul.

Hơn nữa, một ngày trên Trái đất bằng ba ngày trên Vùng đất Hòa bình. Chúng tôi đã tách ra được một tuần nên thời gian Han Sooyoung ở đây hẳn là khoảng ba tuần.

Cô ta biết trước tương lai và được cho ba tuần. Việc Han Sooyoung trở thành nữ thần của thế giới khác không có gì là lạ... không, vẫn hơi lạ. Tại sao cô ta là một nữ thần thay vì một nữ hoàng?

"Hai người biết nhau rất rõ." Tôi nhìn lại và thấy Gong Pildu đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt bất mãn.

Tôi do dự một lúc trước khi mở miệng. Tôi không muốn nhưng có điều tôi nên nói. "Gong Pildu."

"Gì?"

"Tôi xin lỗi."

"Cậu đang nói về cái gì vậy?"

"Tôi xin lỗi vì đã không chăm sóc cho ông."

"...Ai mượn cậu chăm sóc tôi?"

"Tôi thực sự xin lỗi. Cảm ơn vì đã cứu tôi."

Lần này tôi thực sự xin lỗi vì vậy tôi đã nói bằng kính ngữ. Thành thật mà nói, tôi đã quá bận rộn trong kịch bản thứ năm để quan tâm đến Gong Pildu. Lần này anh ta đã cứu tôi khi tính mạng tôi gặp nguy hiểm. Thật quá xấu hổ khi tự gọi mình là khách quen của Bậc thầy phòng thủ.

[Chòm sao 'Bậc thầy phòng thủ' chế giễu lời xin lỗi của bạn.]

"Chậc." Họ dường như rất hợp với nhau.

[Bạn đã tài trợ cho Bậc thầy phòng thủ 5.000 xu.]

[Chòm sao "Bậc thầy phòng thủ" miễn cưỡng gật đầu.]

Gong Pildu lườm tôi một cái rồi quay đi. "Vậy thì hãy làm tốt lần sau."

Thật buồn cười khi thấy một người đầy kiêu hãnh như vậy. Dù thế nào đi nữa, tôi rất mừng vì cả hai đều còn sống, ngay cả khi họ đã trở thành những người tí hon. Hở? Chờ đã. Họ trở thành một người tí hon...?

Tôi liếc nhìn hai người một lúc. Điều đó khiến tôi nhớ lại, tại sao họ lại chọn không trở thành thảm họa? Cả hai người họ không phải là loại người sẽ làm điều này?

"Tôi ở đây để nói lời cảm ơn."

Tôi nhìn lại và thấy Lee Hyunsung và những người khác đang đến gần. Họ cưỡi côn trùng về phía Veronica khi họ chống lại nhóm của Gong Pildu đi ngang qua.

"Không cần. Tôi chỉ làm những gì tôi phải làm." Han Sooyoung cười nhẹ và xua tay. Bây giờ tôi đã biết cảm giác như thế nào khi một con quỷ đeo mặt nạ.

Lee Jihye nhìn Han Sooyoung và mở miệng. "Nhân tiện... cô là ai?"

Điều đó khiến tôi nhớ lại, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy diện mạo thực sự của Han Sooyoung chứ không phải hóa thân của cô ta. Nói cách khác, các thành viên trong nhóm không hề biết rằng cô ta là Tông đồ thứ nhất.

Han Sooyoung liếc nhìn tôi và tôi trả lời thay cô ta.

"Uh, đó..."

Lee Jihye chắc chắn sẽ không ngồi yên nếu cô ấy phát hiện ra đây là tông đồ thứ nhất. Lee Jihye là người chịu nhiều thiệt hại nhất khi các tông đồ tấn công Chungmuro.

Nhóm sẽ bị đảo lộn nếu danh tính của Han Sooyoung bị tiết lộ và mối thù có thể xảy ra. Cuối cùng, tôi quyết định nhắm mắt xuôi tay, phản bội lương tâm.

"Cô ta là một người bạn mà tôi biết."

Tôi không biết liệu mình có thể dùng từ 'bạn bè' không. Chà, không phải vấn đề gì lớn. Dù sao tôi cũng không có bạn. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Han Sooyoung.

"Tôi xin lỗi nhưng... tôi có thể hỏi cô một điều không?" Người phá vỡ bầu không khí khó xử là Asuka Ren, người Nhật mà tôi đã giải cứu khỏi lồng.

Han Sooyoung nhìn tôi và cô gái người Nhật này. Lee Jihye cũng vậy. "...Vậy thì người Nhật này là ai? Người này cũng là bạn sao?"



Đó là một giọng điệu có phần châm biếm. Con nhóc chết tiệt này.

"Asuka Ren... cô ấy là một hóa thân từ Nhật Bản. Cô ấy không phải là bạn mà là một tù nhân bị mắc kẹt mà tôi đã cứu."

"Tại sao cô ấy cần được cứu? Cô ấy là người Nhật."

"Cuộc chiến này không phải là giữa Nhật Bản và Hàn Quốc. Đó là những người tí hon chống lại các thảm họa."

Lee Jihye có vẻ không hài lòng nhưng cô nhóc hẳn đã bị thuyết phục.

Han Sooyoung thì thầm với tôi. "Đây là ai? Người này có trong tiểu thuyết gốc không?"

"Cô không biết hả?"

Chắc cô ta đã đọc đến lần hồi quy thứ tư nhưng cô ta không biết Asuka Ren? Ồ, Asuka Ren lúc đó không hoạt động sao? Asuka Ren liếc nhìn giữa tôi và Han Sooyoung với ánh mắt lo lắng trước khi mở miệng lần nữa. "Xin lỗi, câu hỏi..."

"À, nói đi."

"Làm thế nào cô nhận được sự chấp thuận của Vùng đất hòa bình?"

Đúng rồi. Chắc chắn, Asuka Ren tò mò là điều đương nhiên. Han Sooyoung tự hỏi, "Kim Dokja, cô ấy đang nói gì vậy?"

"Cô ấy đang hỏi làm thế nào cô lại trở thành nữ thần."

"À, cái đó?"

Những người khác hiểu ra câu hỏi một cách muộn màng và tò mò nhìn Han Sooyoung. Tôi cũng tự hỏi chuyện quái gì đã xảy ra. Không cần biết cô ta phát triển nhanh như thế nào, nó hoàn toàn khác với việc trở nên mạnh mẽ hơn trong ba tuần và trở thành nữ thần của một vương quốc.

"Tôi đã nói rồi. Nơi đầu tiên chúng tôi ngã xuống là phía bắc. Ahjussi và tôi đã rơi vào giữa cuộc tấn công vào Veronica."

"Đó là trong một cuộc đột kích?"

"Một số nhóm Nhật Bản đầu tiên đang tấn công Veronica."

"Vì thế?"

"À, một trong những tên Nhật đáng ghét nhìn chúng tôi và nói gì đó. Tôi bực mình và đã giết hắn."

Tôi không nói nên lời trong giây lát. Tôi đại khái biết mọi thứ đã diễn ra như thế nào. Vương quốc Veronica sắp diệt vong vì thảm họa. Sau đó hai người bất ngờ rơi xuống và giết chết những tai họa. Theo quan điểm của những người tí hon, Han Sooyoung và Gong Pildu có lẽ giống như những vị thần.

"Chà... Tôi sẽ không giết hắn nếu tôi biết mình sẽ trở thành một người tí hon."

"Cô chưa đọc kịch bản này?"

"Tôi đang đi dạo trên phố thì bất ngờ bị đâm rồi bị đưa đi đâu đó. Làm sao tôi có thể biết đây là khu vực kịch bản thứ sáu?"

... Đó là lý do tại sao người Nhật nhìn thấy chúng tôi và tấn công. Hai người này là một trong những nguyên nhân.

"Vì các người, chúng tôi..."

"À, tôi biết."

Ngoài vùng đồng bằng, có thể nhìn thấy lâu đài của thế giới bị bỏ hoang này. Chúng tôi nhìn vào cung điện. Đây là một cung điện bị hỏng. Dấu vết của thảm họa có thể được nhìn thấy từ những bức tường lâu đài đổ nát. Mọi người đang khóc trong vương quốc đổ nát.

"Nữ thần-nim!"

"Nữ thần đã trở lại...!"

Những con người nhỏ bé trở thành hư vô trước một thảm họa khôn lường. Một đám đông trông lôi thôi bước ra chào đón chúng tôi.

Han Sooyoung nở một nụ cười chua chát. "...Điều đó kết thúc rồi. Vùng đất hòa bình chết tiệt."

Tôi nghe lời cô ấy và nhận ra một lần nữa. Tôi đã may mắn cho đến bây giờ nhưng điều đó sẽ kết thúc trong trận chiến tiếp theo. Cuộc đấu tranh với thảm họa chỉ mới bắt đầu và chúng tôi đã phải tiếp tục chiến đấu với một trận thua.

Tôi nhìn chằm chằm vào những người đang đến. Con người của thế giới này giống như Trái đất cũ. Không có bậc thầy kiếm thuật, không có quái vật cấp 9 và thậm chí việc sử dụng 'hệ thống' cũng bị hạn chế. Những người được gọi là 'giả tưởng đích thực' không thể ngăn chặn những kẻ xâm lược, bất kể họ cố gắng thế nào. Và tôi biết 'tác phẩm' của thế giới này thuộc về ai.

"Asuka Ren."

Người phụ nữ xinh đẹp nao núng nhìn tôi. Chìa khóa của kịch bản  là cô gái này. Mặc dù đã đọc Con đường sinh tồn, nhưng Asuka Ren vẫn hiểu rõ thế giới này hơn tôi.

"Hãy tham gia nhóm Hàn Quốc. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau