Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên
Chương 26: Vụ án thứ 7: Thực nhân giả : Vấn đề giấc ngủ
“Oss.” An Cách Nhĩ gọi Oss nhất kiểm thái sắc (*) đang chuẩn bị cáo từ lại, hỏi, “Anh có điều tra thư tín của tên đồ tể đó không?”
(*) Một khuôn mặt có hai tình thái khác nhau.
“Thư tín?” Oss có chút không hiểu, nói, “Không.”
“Tất cả thư từ, máy tính, nhật ký linh tinh của hắn anh tìm hết đưa cho tôi được không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Oss gãi gãi đầu, hỏi, “Người cũng đã bắt được, cậu tìm mấy cái này làm gì?”
Không đợi An Cách Nhĩ nói, Mạc Phi đã hỏi, “Hắn có máy tính không?”
“Ách, có.” Oss gật đầu, “Hắn có notebook.”
Mạc Phi nói, “Vậy đem cái đó tới đây đi.”
Oss khó hiểu nhìn hai người, “Tất nhiên là có thể nhưng hai người cần cái đó làm gì?”
An Cách Nhĩ có chút bất đắc dĩ nhìn Oss, “Oss, tôi cảm thấy phó thác trị an thành phố S cho anh, thật sự rất không an toàn.”
Oss mặt đen, nhỏ giọng nói thầm, “Chỉ ăn chực một bữa mà làm thấy ghê…”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn, nói, “Ngày mai nhớ đem mấy thứ đó lại đây.”
“Vâng.. Lão gia.” Oss nhìn trời xem thường, bước ra cửa, trước khi lên xe còn nhớ tới cái gì, lại quay vào nói, “An Cách Nhĩ, cậu đừng bảo tôi ngu như heo, tôi biết, cậu muốn biết tại sao tên đồ tể kia lại biết địa chỉ người bị hại phải không?”
An Cách Nhĩ bưng tách trà lên liếc mắt nhìn Oss, môi nhẹ nhàng khép mở, chỉ nói một từ, “Ngu.”
Oss mũi phì phò tức giận, nghĩ nghĩ, cười xấu xa, “Tôi nói cho cậu biết, ở phương diện nào đó cậu cũng ngu như heo thôi! Tôi biết chiên trứng nấu cơm, cậu biết sao? Tôi còn biết dùng máy fax nữa!” Nói xong lảo đảo bước đi.
An Cách Nhĩ bưng cái tách híp mắt nhìn bóng dáng Oss, bất mãn hỏi Mạc Phi, “Máy fax gì cơ?”
Mạc Phi sờ sờ mặt, thu dọn chén đĩa đem vào bếp rửa.
Đêm đó, An Cách Nhĩ vẫn luôn trốn trong phòng làm việc vẽ tranh, Mạc Phi đi vòng vòng trong nhà, nhìn trước nhìn sau một lần, sau đó gọi vài cú điện thoại, thấy đã tới mười giờ liền ra ngoài đóng cửa, khóa lại chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.
Mạc Phi chay tới bắt máy, “Alô?”
“Alô…” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của một cô gái, thanh âm kia nhẹ nhàng còn có tiếng thở dốc, người nói chuyện tựa hồ thở gấp rất lợi hại.
“Cô tìm ai?” Mạc Phi hỏi.
“Tôi… Á!” Cô gái kia còn chưa dứt lời lại đột nhiên thét lên một tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, cho thấy cô gái kia đã bị kinh hách nghiêm trọng, rồi còn có thanh âm thủy tinh vỡ, sau đó là một trận hỗn loạn.
“Alô?” Mạc Phi cau mày, nói lớn, “Alô? Cô không sao chứ?”
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến tiếng dã thú gầm nhẹ, còn có thanh âm cô gái kêu thảm thiết cùng cầu xin, “Tôi sai rồi… Tôi sai rồi… Cứu mạng!”
“Alô!” Mạc Phi cũng bị thanh âm đó dọa, cảm giác như cô gái kia đã bị một cái gì đó công kích.
Sau một lát đầu dây bên kia bỗng nhiên một trận tĩnh mịch, Mạc Phi lại muốn hỏi gì đó thì “Cạch!” một tiếng, bên kia cúp máy.
“Alô?” Mạc Phi kêu thêm một tiếng, nhíu mày thật sâu, không cần phải nói, cô gái kia khẳng định đã xảy ra chuyện… Mà vừa nãy nghe được tiếng dã thú gầm, đó là chuyện gì? Bị chó cắn? Không đúng a, không nghe thấy tiếng chó sủa.
“Mạc Phi!” Đang khó hiểu, Mạc Phi chợt nghe thấy thanh âm của An Cách Nhĩ trên lầu, ngẩng đầu nhìn, hắn thấy An Cách Nhĩ đang dựa vào lan can nhìn hắn.
“Tiếng kêu của anh ở lầu hai còn nghe.” An Cách Nhĩ hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ách…” Mạc Phi nghĩ nghĩ, vẫn là tắt đèn dưới lầu trước, sau đó bước lên lầu, kể lại chuyện lúc nãy cho An Cách Nhĩ.
“Tiếng gầm nhẹ của dã thú?” An Cách Nhĩ nghi hoặc.
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, nghĩ nghĩ, lên tiếng, “An Cách Nhĩ, đi mua một chiếc điện thoại có gắn chế độ ghi âm đi? Hoặc đổi sang cái tiên tiến hơn một chút, vậy thì sẽ không bỏ sót mấy tin tức trọng yếu.”
An Cách Nhĩ nghe xong nhìn nhìn Mạc Phi, nói, “Anh có thể dùng máy fax không?”
Mạc Phi dở khóc dở cười, vô lực nhìn An Cách Nhĩ, “Máy fax chỉ cần nhấn một nút là được, đâu cần phải học?”
An Cách Nhĩ càng thêm bất mãn đứng dậy, xoay người vào phòng.
Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ mất hứng, liền bước theo vào nói, “Cậu chỉ không tiếp xúc với đồ điện tử thôi, cũng không phải ngốc như Oss nói, tôi thấy trên đời này không có mấy người thông minh như cậu đâu.”
An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha cầm tờ báo sáng nay, giương mắt nhìn Mạc Phi, hỏi, “Thật sao?”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, thấy trên gương mặt An Cách Nhĩ mang nét cười, mới nhẹ nhàng thở ra, nói, “Đi tắm rồi ngủ?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ân, tôi tắm trước.”
Mạc Phi lấy quần áo cho hắn, An Cách Nhĩ cầm lấy, thong dong đi vào phòng tắm, Mạc Phi bước tới phòng làm việc của An Cách Nhĩ, nhìn bức tranh hắn mới vẽ. Quả nhiên, An Cách Nhĩ gần đây rất thích vẽ Mạc Phi, giá vẽ bốn phía đều là hắn, đủ loại tư thái, có cái chỉ mới phác thảo, có cái thì đã lên màu.
Mạc Phi ngồi dưới đất, nhìn bức tranh An Cách Nhĩ đang phác họa, hắn thực thích nhìn An Cách Nhĩ vẽ hắn, cũng không biết nhìn từ góc độ nào, tóm lại, chỉ cần là ngòi bút của An Cách Nhĩ, thì hắn sẽ trở nên phi thường đẹp, làm cho hắn không hề cảm thấy chán ghét.
Cũng không biết nhìn trong bao lâu, An Cách Nhĩ lau tóc bước ra từ phòng tắm lết dép tới phòng làm việc, nhìn Mạc Phi.
“Tắm xong rồi?” Mạc Phi hỏi.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, tựa hồ là đang suy nghĩ trầm tư.
Mạc Phi nhất quán cũng đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, quay về phòng lấy quần áo đi tắm.
An Cách Nhĩ về phòng mình, nhìn nhìn cái giường… xoay người ra khỏi phòng, trở lại phòng làm việc, bước tới góc tường. Chỗ đó có một cái thùng hắn dùng để đựng tranh bằng vải bố, còn có mấy thùng dùng để đựng tranh sơn dầu với sơn nước còn có thùng đựng sơn nữa.
An Cách Nhĩ lựa một chút, nhấc lên một thùng sơn màu đen, dùng dao mở nắp ra, cầm bàn chải lên, xoay người ra cửa, bước vào phòng Mạc Phi.
…
Chờ Mạc Phi tắm xong từ trong phòng tắm bước ra, chỉ thấy đèn phòng làm việc đã tắt, bước vào phòng ngủ của An Cách Nhĩ nhìn nhìn, thấy hắn đang ngồi trên ghế đọc báo. Mạc Phi nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định về phòng mình ngủ.
Bước vào phòng, Mạc Phi vừa lau tóc vừa mở đèn, muốn đọc sách một chút rồi đi ngủ, nhưng mà…
Mạc Phi phát hiện bốn phía có chút không giống bình thường… Hắn nhớ rõ phòng mình từ vách tường tới giường đều là màu trắng… Nhưng bây giờ nhìn lại… Hắn đứng giữa phòng nhìn xung quanh, vách tường, giường, đều biến thành sọc ngựa vằn… Tay sờ sờ giường, còn ướt ướt, cúi gần xuống ngửi, mùi sơn liền xộc thẳng vào mũi.
Mạc Phi ngồi xuống tìm, quả nhiên, dưới sàn còn có một thùng sơn trống rỗng với một bàn chải. Vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, Mạc Phi nhìn nhìn bốn phía, ngựa vằn buồn cười nói không nên lời…
Ném bàn chải với thùng sơn đi, Mạc Phi đứng lên, ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng An Cách Nhĩ đang khép hờ ra.
“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi gọi một tiếng.
“Ân?” An Cách Nhĩ tiếp tục xem báo, vẻ mặt giống như không biết gì.
Mạc Phi bước vào, cũng không nói gì, tiến tới đứng bên cạnh hắn.
An Cách Nhĩ đọc báo hồi lâu, giương mắt nhìn Mạc Phi, vẻ mặt vô tội.
Mạc Phi ngồi xuống giường, đối diện hắn.
An Cách Nhĩ tiếp tục xem báo.
“Ê!” Mạc Phi kêu hắn một tiếng, nói, “Sao lại hư như vậy hả?”
“Sao cơ?” An Cách Nhĩ ngửa mặt nhìn Mạc Phi, một tư thế có chết cũng không nhận.
“Phòng tôi biến thành ngựa vằn là cậu làm phải không?” Mạc Phi hỏi.
“Không phải.” An Cách Nhĩ cúi đầu tiếp tục đọc báo.
“Tiểu cẩu làm!” Mạc Phi nhỏ giọng nói.
“Anh mới là tiểu cẩu!” An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn Mạc Phi, “Đại cẩu!”
Mạc Phi dở khóc dở cười, hỏi, “Cậu vẽ phòng tôi thành như vậy, tối tôi làm sao ngủ?”
An Cách Nhĩ cầm tờ báo, giơ chân chỉ chỉ giường mình.
Mạc Phi vô lực đỡ trán, hỏi, “Cậu muốn ngủ với tôi?”
An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, còn thật sự nói, “Phòng của anh không có cách nào xài, tôi là xuất phát từ hảo tâm cho anh ngủ nhờ thôi.”
Mạc Phi nhìn trời lắc lắc đầu, quyết định vẫn là đừng cãi với An Cách Nhĩ, xoay người nằm lên giường, đắp chăn chuẩn bị ngủ. Chờ thêm chừng đại khái mười phút sau, An Cách Nhĩ buông tờ báo, bước tới bên người Mạc Phi, lấy tay đẩy đẩy hắn.
Mạc Phi mở mắt nhìn hắn, hỏi, “Làm sao?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ phía bên trong giường, “Anh ngủ bên đó đi, tôi ngủ bên này.”
Mạc Phi khó hiểu, “Ngủ bên kia thì có gì khác?”
“Có.” An Cách Nhĩ cố chấp bắt Mạc Phi phải sang bên kia.
Mạc Phi bất đắc dĩ, đành phải lết sang.
An Cách Nhĩ vừa lòng chui vào chăn, nằm lên vị trí ấm áp của Mạc Phi, đắp chăn lên dựa vào hắn.
Mạc Phi sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc hiểu ra, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu ngủ bị lạnh sao? Cho nên muốn tôi làm ấm giường?”
An Cách Nhĩ làm bộ không nghe thấy, vươn tay chọc chọc Mạc Phi, “Tắt đèn.”
Mạc Phi hết cách, với tay tắt đèn, nói, “An Cách Nhĩ, cậu có biết một loại gọi là thảm điện hay không?”
An Cách Nhĩ lựa chọn một góc độ thoải mái, nhìn Mạc Phi, cố chấp lắc đầu, “Không biết.”
Mạc Phi tuy rằng bất đắc dĩ nhưng không hề động, đắp chăn cho An Cách Nhĩ, im lặng ngủ.
…
Hai người ngủ thẳng giấc đến hừng đông, An Cách Nhĩ ngủ thần thanh khí sảng, Mạc Phi rời giường về phòng mình nhìn thoáng qua, sơn đã khô, nhưng mấy cái vằn vằn này nhìn rất thấy ghê.
Ban ngày, phòng tranh của An Cách Nhĩ có rất nhiều người ra vào, ngoài cửa cứ đinh đinh đang đang không biết đang bận rộn cái gì, An Cách Nhĩ hai tay đút túi quần bước ra nhìn nhìn, chỉ thấy mấy người đó là công nhân trang hoàng, liền quay sang hỏi Mạc Phi đang bận rộn, “Họ là ai?”
“Là tôi gọi tới gắn camera chống trộm, còn có nút báo nguy trên ban công, mặt khác cũng thay ổ khóa cửa với cửa sổ luôn, đổi sang loại tốt hơn.”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, cũng không nói gì, ngồi xuống ghế sô pha đọc báo.
Không lâu sau… Bên ngoài cửa liền vang lên tiếng máy khoan điện.
An Cách Nhĩ bịt lỗ tai bất mãn nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cười, “Chịu đựng một chút, nhanh thôi.”
An Cách Nhĩ mặt nhăn mày nhíu tiếp tục đọc báo, lúc này lại có người đến đưa điện thoại có cấu trúc phức tạp.
An Cách Nhĩ tò mò bước qua nhìn, Mạc Phi đang xem bản hướng dẫn sử dụng, hắn thử băng ghi âm trong điện thoại, sau đó nói với An Cách Nhĩ, “Điện thoại ghi âm, cậu thử đi.”
“Thử thế nào?” An Cách Nhĩ khó hiểu.
“Nói, tôi là An Cách Nhĩ, bây giờ không có ở nhà, có gì xin nhắn lại sau tiếng bíp.” Mạc Phi giải thích cách sử dụng cho An Cách Nhĩ, “Chỗ này là báo có cuộc gọi đến, nếu không muốn bắt máy thì không cần bắt, chờ đối phương nhắn lại cũng được.”
An Cách Nhĩ mở trừng hai mắt, không nói lời nào.
“Còn có cái này.” Mạc Phi một bên giải thích cái nút của máy fax, mở nắp đậy ra, đặt một tờ giấy vào nói, “Cái nút này có thể nhận fax, về sau muốn có tư liệu gì, cũng không cần nhờ tới Oss tới đây, bảo hắn fax sang là được rồi.”
“Ân…” An Cách Nhĩ bấm cái nút, máy fax hiện lên tín hiệu tiếp nhận, nói, “Đơn giản như vậy, khó trách Oss lại có thể làm.”
Mạc Phi lắc đầu, An Cách Nhĩ vẫn còn ghi hận.
Bận rộn một ngày phòng tranh của An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng đã được trang bị thêm một tầng sắt thép, bên ngoài có camera chống trộm, buổi tối có thể nhìn ra ngoài, còn có hệ thống chống trộm với nút báo nguy.
Buổi chiều, Oss đem máy tính đưa tới, hắn nói không có thư tín.
“Máy tính được cài mật mã.” Mạc Phi khỏi động máy nhìn nhìn, nói, “Vẫn là không nên tự mình phá, ngày mai đưa tới cho nhân viên chuyên nghiệp của cảnh cục làm?”
An Cách Nhĩ cũng không có cách, đành phải gật gật đầu, bất quá chiếc máy tính này lại hấp dẫn hắn – Một chiếc máy tính màu trắng ở giữa có một đóa hoa hồng đen.
…
Đêm đó, Mạc Phi vào phòng tắm rửa, lúc bước ra thì… Phòng của hắn hôm nay từ ngựa vằn biến thành cọp vằn, trên mặt đất còn có một thùng sơn rỗng với một bàn chải.
Mạc Phi thở dài, cầm quần áo, bước vào phòng An Cách Nhĩ, đem quần áo cất vào ngăn kéo.
An Cách Nhĩ vẫn như cũ cúi đầu đọc báo, khóe miệng đã đạt được mục đích nở nụ cười.
(*) Một khuôn mặt có hai tình thái khác nhau.
“Thư tín?” Oss có chút không hiểu, nói, “Không.”
“Tất cả thư từ, máy tính, nhật ký linh tinh của hắn anh tìm hết đưa cho tôi được không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Oss gãi gãi đầu, hỏi, “Người cũng đã bắt được, cậu tìm mấy cái này làm gì?”
Không đợi An Cách Nhĩ nói, Mạc Phi đã hỏi, “Hắn có máy tính không?”
“Ách, có.” Oss gật đầu, “Hắn có notebook.”
Mạc Phi nói, “Vậy đem cái đó tới đây đi.”
Oss khó hiểu nhìn hai người, “Tất nhiên là có thể nhưng hai người cần cái đó làm gì?”
An Cách Nhĩ có chút bất đắc dĩ nhìn Oss, “Oss, tôi cảm thấy phó thác trị an thành phố S cho anh, thật sự rất không an toàn.”
Oss mặt đen, nhỏ giọng nói thầm, “Chỉ ăn chực một bữa mà làm thấy ghê…”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn, nói, “Ngày mai nhớ đem mấy thứ đó lại đây.”
“Vâng.. Lão gia.” Oss nhìn trời xem thường, bước ra cửa, trước khi lên xe còn nhớ tới cái gì, lại quay vào nói, “An Cách Nhĩ, cậu đừng bảo tôi ngu như heo, tôi biết, cậu muốn biết tại sao tên đồ tể kia lại biết địa chỉ người bị hại phải không?”
An Cách Nhĩ bưng tách trà lên liếc mắt nhìn Oss, môi nhẹ nhàng khép mở, chỉ nói một từ, “Ngu.”
Oss mũi phì phò tức giận, nghĩ nghĩ, cười xấu xa, “Tôi nói cho cậu biết, ở phương diện nào đó cậu cũng ngu như heo thôi! Tôi biết chiên trứng nấu cơm, cậu biết sao? Tôi còn biết dùng máy fax nữa!” Nói xong lảo đảo bước đi.
An Cách Nhĩ bưng cái tách híp mắt nhìn bóng dáng Oss, bất mãn hỏi Mạc Phi, “Máy fax gì cơ?”
Mạc Phi sờ sờ mặt, thu dọn chén đĩa đem vào bếp rửa.
Đêm đó, An Cách Nhĩ vẫn luôn trốn trong phòng làm việc vẽ tranh, Mạc Phi đi vòng vòng trong nhà, nhìn trước nhìn sau một lần, sau đó gọi vài cú điện thoại, thấy đã tới mười giờ liền ra ngoài đóng cửa, khóa lại chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.
Mạc Phi chay tới bắt máy, “Alô?”
“Alô…” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của một cô gái, thanh âm kia nhẹ nhàng còn có tiếng thở dốc, người nói chuyện tựa hồ thở gấp rất lợi hại.
“Cô tìm ai?” Mạc Phi hỏi.
“Tôi… Á!” Cô gái kia còn chưa dứt lời lại đột nhiên thét lên một tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, cho thấy cô gái kia đã bị kinh hách nghiêm trọng, rồi còn có thanh âm thủy tinh vỡ, sau đó là một trận hỗn loạn.
“Alô?” Mạc Phi cau mày, nói lớn, “Alô? Cô không sao chứ?”
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến tiếng dã thú gầm nhẹ, còn có thanh âm cô gái kêu thảm thiết cùng cầu xin, “Tôi sai rồi… Tôi sai rồi… Cứu mạng!”
“Alô!” Mạc Phi cũng bị thanh âm đó dọa, cảm giác như cô gái kia đã bị một cái gì đó công kích.
Sau một lát đầu dây bên kia bỗng nhiên một trận tĩnh mịch, Mạc Phi lại muốn hỏi gì đó thì “Cạch!” một tiếng, bên kia cúp máy.
“Alô?” Mạc Phi kêu thêm một tiếng, nhíu mày thật sâu, không cần phải nói, cô gái kia khẳng định đã xảy ra chuyện… Mà vừa nãy nghe được tiếng dã thú gầm, đó là chuyện gì? Bị chó cắn? Không đúng a, không nghe thấy tiếng chó sủa.
“Mạc Phi!” Đang khó hiểu, Mạc Phi chợt nghe thấy thanh âm của An Cách Nhĩ trên lầu, ngẩng đầu nhìn, hắn thấy An Cách Nhĩ đang dựa vào lan can nhìn hắn.
“Tiếng kêu của anh ở lầu hai còn nghe.” An Cách Nhĩ hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ách…” Mạc Phi nghĩ nghĩ, vẫn là tắt đèn dưới lầu trước, sau đó bước lên lầu, kể lại chuyện lúc nãy cho An Cách Nhĩ.
“Tiếng gầm nhẹ của dã thú?” An Cách Nhĩ nghi hoặc.
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, nghĩ nghĩ, lên tiếng, “An Cách Nhĩ, đi mua một chiếc điện thoại có gắn chế độ ghi âm đi? Hoặc đổi sang cái tiên tiến hơn một chút, vậy thì sẽ không bỏ sót mấy tin tức trọng yếu.”
An Cách Nhĩ nghe xong nhìn nhìn Mạc Phi, nói, “Anh có thể dùng máy fax không?”
Mạc Phi dở khóc dở cười, vô lực nhìn An Cách Nhĩ, “Máy fax chỉ cần nhấn một nút là được, đâu cần phải học?”
An Cách Nhĩ càng thêm bất mãn đứng dậy, xoay người vào phòng.
Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ mất hứng, liền bước theo vào nói, “Cậu chỉ không tiếp xúc với đồ điện tử thôi, cũng không phải ngốc như Oss nói, tôi thấy trên đời này không có mấy người thông minh như cậu đâu.”
An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha cầm tờ báo sáng nay, giương mắt nhìn Mạc Phi, hỏi, “Thật sao?”
“Ân.” Mạc Phi gật đầu, thấy trên gương mặt An Cách Nhĩ mang nét cười, mới nhẹ nhàng thở ra, nói, “Đi tắm rồi ngủ?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ân, tôi tắm trước.”
Mạc Phi lấy quần áo cho hắn, An Cách Nhĩ cầm lấy, thong dong đi vào phòng tắm, Mạc Phi bước tới phòng làm việc của An Cách Nhĩ, nhìn bức tranh hắn mới vẽ. Quả nhiên, An Cách Nhĩ gần đây rất thích vẽ Mạc Phi, giá vẽ bốn phía đều là hắn, đủ loại tư thái, có cái chỉ mới phác thảo, có cái thì đã lên màu.
Mạc Phi ngồi dưới đất, nhìn bức tranh An Cách Nhĩ đang phác họa, hắn thực thích nhìn An Cách Nhĩ vẽ hắn, cũng không biết nhìn từ góc độ nào, tóm lại, chỉ cần là ngòi bút của An Cách Nhĩ, thì hắn sẽ trở nên phi thường đẹp, làm cho hắn không hề cảm thấy chán ghét.
Cũng không biết nhìn trong bao lâu, An Cách Nhĩ lau tóc bước ra từ phòng tắm lết dép tới phòng làm việc, nhìn Mạc Phi.
“Tắm xong rồi?” Mạc Phi hỏi.
“Ân.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, tựa hồ là đang suy nghĩ trầm tư.
Mạc Phi nhất quán cũng đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, quay về phòng lấy quần áo đi tắm.
An Cách Nhĩ về phòng mình, nhìn nhìn cái giường… xoay người ra khỏi phòng, trở lại phòng làm việc, bước tới góc tường. Chỗ đó có một cái thùng hắn dùng để đựng tranh bằng vải bố, còn có mấy thùng dùng để đựng tranh sơn dầu với sơn nước còn có thùng đựng sơn nữa.
An Cách Nhĩ lựa một chút, nhấc lên một thùng sơn màu đen, dùng dao mở nắp ra, cầm bàn chải lên, xoay người ra cửa, bước vào phòng Mạc Phi.
…
Chờ Mạc Phi tắm xong từ trong phòng tắm bước ra, chỉ thấy đèn phòng làm việc đã tắt, bước vào phòng ngủ của An Cách Nhĩ nhìn nhìn, thấy hắn đang ngồi trên ghế đọc báo. Mạc Phi nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định về phòng mình ngủ.
Bước vào phòng, Mạc Phi vừa lau tóc vừa mở đèn, muốn đọc sách một chút rồi đi ngủ, nhưng mà…
Mạc Phi phát hiện bốn phía có chút không giống bình thường… Hắn nhớ rõ phòng mình từ vách tường tới giường đều là màu trắng… Nhưng bây giờ nhìn lại… Hắn đứng giữa phòng nhìn xung quanh, vách tường, giường, đều biến thành sọc ngựa vằn… Tay sờ sờ giường, còn ướt ướt, cúi gần xuống ngửi, mùi sơn liền xộc thẳng vào mũi.
Mạc Phi ngồi xuống tìm, quả nhiên, dưới sàn còn có một thùng sơn trống rỗng với một bàn chải. Vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, Mạc Phi nhìn nhìn bốn phía, ngựa vằn buồn cười nói không nên lời…
Ném bàn chải với thùng sơn đi, Mạc Phi đứng lên, ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng An Cách Nhĩ đang khép hờ ra.
“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi gọi một tiếng.
“Ân?” An Cách Nhĩ tiếp tục xem báo, vẻ mặt giống như không biết gì.
Mạc Phi bước vào, cũng không nói gì, tiến tới đứng bên cạnh hắn.
An Cách Nhĩ đọc báo hồi lâu, giương mắt nhìn Mạc Phi, vẻ mặt vô tội.
Mạc Phi ngồi xuống giường, đối diện hắn.
An Cách Nhĩ tiếp tục xem báo.
“Ê!” Mạc Phi kêu hắn một tiếng, nói, “Sao lại hư như vậy hả?”
“Sao cơ?” An Cách Nhĩ ngửa mặt nhìn Mạc Phi, một tư thế có chết cũng không nhận.
“Phòng tôi biến thành ngựa vằn là cậu làm phải không?” Mạc Phi hỏi.
“Không phải.” An Cách Nhĩ cúi đầu tiếp tục đọc báo.
“Tiểu cẩu làm!” Mạc Phi nhỏ giọng nói.
“Anh mới là tiểu cẩu!” An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn Mạc Phi, “Đại cẩu!”
Mạc Phi dở khóc dở cười, hỏi, “Cậu vẽ phòng tôi thành như vậy, tối tôi làm sao ngủ?”
An Cách Nhĩ cầm tờ báo, giơ chân chỉ chỉ giường mình.
Mạc Phi vô lực đỡ trán, hỏi, “Cậu muốn ngủ với tôi?”
An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, còn thật sự nói, “Phòng của anh không có cách nào xài, tôi là xuất phát từ hảo tâm cho anh ngủ nhờ thôi.”
Mạc Phi nhìn trời lắc lắc đầu, quyết định vẫn là đừng cãi với An Cách Nhĩ, xoay người nằm lên giường, đắp chăn chuẩn bị ngủ. Chờ thêm chừng đại khái mười phút sau, An Cách Nhĩ buông tờ báo, bước tới bên người Mạc Phi, lấy tay đẩy đẩy hắn.
Mạc Phi mở mắt nhìn hắn, hỏi, “Làm sao?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ phía bên trong giường, “Anh ngủ bên đó đi, tôi ngủ bên này.”
Mạc Phi khó hiểu, “Ngủ bên kia thì có gì khác?”
“Có.” An Cách Nhĩ cố chấp bắt Mạc Phi phải sang bên kia.
Mạc Phi bất đắc dĩ, đành phải lết sang.
An Cách Nhĩ vừa lòng chui vào chăn, nằm lên vị trí ấm áp của Mạc Phi, đắp chăn lên dựa vào hắn.
Mạc Phi sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc hiểu ra, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu ngủ bị lạnh sao? Cho nên muốn tôi làm ấm giường?”
An Cách Nhĩ làm bộ không nghe thấy, vươn tay chọc chọc Mạc Phi, “Tắt đèn.”
Mạc Phi hết cách, với tay tắt đèn, nói, “An Cách Nhĩ, cậu có biết một loại gọi là thảm điện hay không?”
An Cách Nhĩ lựa chọn một góc độ thoải mái, nhìn Mạc Phi, cố chấp lắc đầu, “Không biết.”
Mạc Phi tuy rằng bất đắc dĩ nhưng không hề động, đắp chăn cho An Cách Nhĩ, im lặng ngủ.
…
Hai người ngủ thẳng giấc đến hừng đông, An Cách Nhĩ ngủ thần thanh khí sảng, Mạc Phi rời giường về phòng mình nhìn thoáng qua, sơn đã khô, nhưng mấy cái vằn vằn này nhìn rất thấy ghê.
Ban ngày, phòng tranh của An Cách Nhĩ có rất nhiều người ra vào, ngoài cửa cứ đinh đinh đang đang không biết đang bận rộn cái gì, An Cách Nhĩ hai tay đút túi quần bước ra nhìn nhìn, chỉ thấy mấy người đó là công nhân trang hoàng, liền quay sang hỏi Mạc Phi đang bận rộn, “Họ là ai?”
“Là tôi gọi tới gắn camera chống trộm, còn có nút báo nguy trên ban công, mặt khác cũng thay ổ khóa cửa với cửa sổ luôn, đổi sang loại tốt hơn.”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, cũng không nói gì, ngồi xuống ghế sô pha đọc báo.
Không lâu sau… Bên ngoài cửa liền vang lên tiếng máy khoan điện.
An Cách Nhĩ bịt lỗ tai bất mãn nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cười, “Chịu đựng một chút, nhanh thôi.”
An Cách Nhĩ mặt nhăn mày nhíu tiếp tục đọc báo, lúc này lại có người đến đưa điện thoại có cấu trúc phức tạp.
An Cách Nhĩ tò mò bước qua nhìn, Mạc Phi đang xem bản hướng dẫn sử dụng, hắn thử băng ghi âm trong điện thoại, sau đó nói với An Cách Nhĩ, “Điện thoại ghi âm, cậu thử đi.”
“Thử thế nào?” An Cách Nhĩ khó hiểu.
“Nói, tôi là An Cách Nhĩ, bây giờ không có ở nhà, có gì xin nhắn lại sau tiếng bíp.” Mạc Phi giải thích cách sử dụng cho An Cách Nhĩ, “Chỗ này là báo có cuộc gọi đến, nếu không muốn bắt máy thì không cần bắt, chờ đối phương nhắn lại cũng được.”
An Cách Nhĩ mở trừng hai mắt, không nói lời nào.
“Còn có cái này.” Mạc Phi một bên giải thích cái nút của máy fax, mở nắp đậy ra, đặt một tờ giấy vào nói, “Cái nút này có thể nhận fax, về sau muốn có tư liệu gì, cũng không cần nhờ tới Oss tới đây, bảo hắn fax sang là được rồi.”
“Ân…” An Cách Nhĩ bấm cái nút, máy fax hiện lên tín hiệu tiếp nhận, nói, “Đơn giản như vậy, khó trách Oss lại có thể làm.”
Mạc Phi lắc đầu, An Cách Nhĩ vẫn còn ghi hận.
Bận rộn một ngày phòng tranh của An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng đã được trang bị thêm một tầng sắt thép, bên ngoài có camera chống trộm, buổi tối có thể nhìn ra ngoài, còn có hệ thống chống trộm với nút báo nguy.
Buổi chiều, Oss đem máy tính đưa tới, hắn nói không có thư tín.
“Máy tính được cài mật mã.” Mạc Phi khỏi động máy nhìn nhìn, nói, “Vẫn là không nên tự mình phá, ngày mai đưa tới cho nhân viên chuyên nghiệp của cảnh cục làm?”
An Cách Nhĩ cũng không có cách, đành phải gật gật đầu, bất quá chiếc máy tính này lại hấp dẫn hắn – Một chiếc máy tính màu trắng ở giữa có một đóa hoa hồng đen.
…
Đêm đó, Mạc Phi vào phòng tắm rửa, lúc bước ra thì… Phòng của hắn hôm nay từ ngựa vằn biến thành cọp vằn, trên mặt đất còn có một thùng sơn rỗng với một bàn chải.
Mạc Phi thở dài, cầm quần áo, bước vào phòng An Cách Nhĩ, đem quần áo cất vào ngăn kéo.
An Cách Nhĩ vẫn như cũ cúi đầu đọc báo, khóe miệng đã đạt được mục đích nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất