Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 46: Kẻ bắt chước
Sự xuất hiện của X3 hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, đồng thời còn mang tới một tin tức chấn động, bọn họ là cảnh sát nằm vùng, hơn nữa còn nằm vùng đã hơn năm năm.
An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, cầm cái phanh xe cẩn thận xem xét, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Oss có chút khó hiểu hỏi ba người, “Ba người cần điều tra cái gì mà phải nằm vùng lâu như vậy? Mà còn phải hao tổn nhiều tiền của, có vẻ là bắt cá lớn phải không?”
Ba người gật đầu.
“Là ai?” Mọi người đều tò mò.
Jeter chỉ chỉ cái phanh xe, “Mọi người có biết, bởi vì truyền thuyết về đảo hoàng kim này mà có bao nhiêu người chết rồi không?”
Mọi người nhìn nhau, Cửu Dật lên tiếng, “Rất nhiều đi.”
Susan nhìn Cửu Dật, “Nghe nói anh đổi nghề rồi?”
Cửu Dật nhún vai, “Rửa tay gác kiếm thôi… Mà cho dù tôi còn đang làm, đảo hoàng kim cũng không phải mục tiêu của tôi.”
“Tại sao?” Tommy tò mò.
“Vàng có gì đẹp, cướp vàng thì có khác gì cướp ngân hàng?” Cửu Dật vừa nói vừa giúp Eliza bóc vỏ mấy hạt thông, “Với lại từ chủ nhân đầu tiên của đảo hoàng kim, mãi cho đến tất cả những người mua và tìm kiếm nó đều gặp bất trắc, thứ này quá nguy hiểm.”
Tommy gật đầu, “Vấn đề thật ra là ở đây.” Vừa nói hắn vừa mở một bảng thống kê trong máy tính lên, “Chúng tôi đã từng làm thống kê, cho tới bây giờ, mua cái phanh xe này có tổng cộng sáu tỉ phú, từng ăn cắp nó có bảy đội trộm cướp và bốn thần thâu.”
“Tất cả đều chết hết?” Mạc Tần hỏi.
Susan gật đầu, “Không những đã chết mà tài sản của họ cũng không cánh mà bay.”
Tất cả đều ngẩn ra.
Mạc Phi nhíu mày, “Đen ăn đen?”
Susan mỉm cười, “Nói chuyện với người thông minh đúng là dễ hiểu ý nhau.”
Mạc Tần nghĩ nghĩ, “Ý của ba người là có người cố ý dùng truyền thuyết về đảo hoàng kim làm mồi dẫn dụ, đặc biệt xử lý đám trộm cướp, thần thâu và tỉ phú các loại, mưu đồ chiếm đoạt tài sản của bọn họ? Bởi vì là đen ăn đen, cho nên cảnh sát không điều tra, mà mọi người bên ngoài thì đồn đãi phanh xe này là điềm xấu, là vật bị nguyền rủa?”
Ba người đều gật đầu.
Oss hỏi, “Cho nên Norman mới bảo ba người nằm vùng lâu đến vậy, ông ấy muốn tìm người đứng phía sau mọi chuyện?”
Tommy gật đầu, “Bởi vì đảo hoàng kim mà mấy nhà tỷ phú lại biến mất không rõ lý do, tài sản của thần thâu là những con số thiên văn¹ cũng biến mất, càng kì lạ hơn…”
(1) Con số thiên văn là những con số rất lớn tính từ hàng triệu trở lên.
“Có vài tên trộm, rõ ràng đã chết nhưng lại còn đi gây án.” Tommy mở một bảng khác ra, “Đem cộng hết số dư trong tài khoản của mấy nhà tỷ phú đó lại là có thể tạo thành một đảo hoàng kim.”
Oss nhíu mày, “Nếu không có ai bên trong cảnh cục giúp đỡ, chắc là không làm được đi.”
Mọi người gật đầu.
“Cho nên trong lúc điều tra về kẻ trộm kia ba người cũng đồng thời điều tra về nội gián trong cảnh cục.” Mạc Phi tò mò, “Nếu đối phương ra tay giết Norman, tỏ vẻ ba người đã điều tra ra manh mối gì đó quan trọng cho nên đối phương mới muốn giết người diệt khẩu?”
Ba người liếc nhìn nhau.
“Trước mắt chúng tôi chỉ điều tra ra một chuyện, nhưng Norman chắc hẳn biết nhiều hơn chúng tôi.” Susan bất đắc dĩ, “Tiếc là ông ấy chết rồi.”
“Nói cho chúng tôi nghe xem mọi người đã điều tra được gì rồi.” An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Chúng tôi tra được một nhân vật, chắc chắn là nhân vật phía sau bức màn kia.” Jeter nói xong lại nhìn Cửu Dật, “Có thể cậu cũng đã từng nghe.”
Cửu Dật tò mò, “Người nào?”
“Bọn họ gọi hắn là kẻ bắt chước.”
Susan vừa nói xong, Cửu Dật liền nhíu chặt hai hàng lông mày, “Kẻ bắt chước…”
“Là ai?” An Cách Nhĩ tò mò, “Nghe có vẻ lợi hại.”
“Kẻ bắt chước là một tên trộm, nếu còn sống thì tuổi cũng không còn nhỏ, là một nhân vật trong truyền thuyết.” Cửu Dật nói, “Quốc tịch của kẻ bắt chước, tuổi tác, trông ra sao không có một ai biết. Chỉ biết hắn vốn là một diễn viên khẩu kỹ² của một đoàn xiếc, tinh thông khẩu kỹ và hóa trang, là một thiên tài bắt chước. Căn cứ theo sự tích về hắn để suy tính, tuổi tác của hắn chắc cũng đã ngoài bốn mươi, nam tính, vô cùng giảo hoạt! Chỉ cần là thứ hắn muốn, nó nhất định sẽ bị trộm đi, có điều đã mai danh ẩn tích mấy năm nay, giang hồ đồn rằng hắn đã chết.”
(2) Khẩu kỹ là một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác.
“Hắn chưa chết.” Susan lắc đầu, lấy ra một tấm ảnh trắng đen, trong tấm ảnh là một người đàn ông mặc áo bành tô, đội mũ đen, chụp được từ camera theo dõi.
“Tấm ảnh duy nhất có thể xác định đây là kẻ bắt chước.” Jeter đưa tấm ảnh cho An Cách Nhĩ.
“Sao ba người lại khẳng định là hắn?” Oss tò mò.
Lúc này, chợt nghe ngoài cửa vang lên một giọng nói, “Đưa cho tôi xem.”
Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Thân Nghị và Tôn Kỳ đã tới.
Thân Nghị vươn tay cầm tấm ảnh lên xem, gật đầu, “Chính là hắn!”
Tất cả cùng kinh ngạc nhìn ông.
Mạc Phi hỏi, “Chú đã từng gặp kẻ bắt chước?”
Thân Nghị tháo mũ ra, bước tới sô pha ngồi xuống, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu đã từng hỏi tôi tại sao đã nghỉ hưu nhưng vẫn muốn quay lại cảnh cục làm việc, còn nhớ chứ?”
An Cách Nhĩ nhìn ông, rồi lại nhìn tấm ảnh, “Đừng nói là vì người này đi?”
Thân Nghị gật đầu.
Mọi người đều kinh ngạc.
Mạc Phi nhíu mày, “Chú có ân oán gì với hắn sao?”
“Bây giờ thì vì Norman nhiều hơn.” Thân Nghị nói, “Năm năm trước tôi cùng Norman điều tra về vụ án cướp châu báu thì gặp hắn, cũng chính vì vụ án đó mà Norman đã phái ba cảnh sát đi làm nằm vùng.”
Ba người của X3 ngồi đối diện đều tự động giơ tay, ý bảo — Chính là bọn họ.
“Chú có thể chứng minh thân phận của bọn họ?” Mạc Phi hỏi Thân Nghị.
Thân Nghị lấy ra một phong thư, “Đây là bức thư năm năm trước Norman viết cho tôi, hắn đã đem tư liệu về thân phận của ba người để trong két sắt của ngân hàng. Tôi vừa mới đi lấy, nói cách khác, thân phận cảnh sát của ba người trong mấy năm nay vẫn được giữ.”
Ba người liếc nhìn nhau, nhìn Thân Nghị lấy ra ba phần sơ lược lý lịch, há miệng nói, “Nói vậy là…”
Thân Nghị gật đầu, “Không cần lo, nhưng trước khi công khai thân phận thật sự, chúng ta phải bắt được tên nội gián trước đã!”
Ba người nhẹ nhàng thởra, như trút được gánh nặng, ít nhất không bị tốở lậu.
An Cách Nhĩ rất ngạc nhiên hỏi Thân Nghị, “Tại sao chú lại muốn bắt kẻ bắt chước?”
“An Cách Nhĩ, hắn đã phạm tội hình sự rất nhiều lần!” Thân Nghị nói, “Cả đời tôi đã bắt được vô số tội phạm giết người liên hoàn, bọn họ đều có quy luật nhất định, nhưng chỉ có hắn, là không có một quy luật nào, thế cho nên hắn gây án nhiều năm như vậy vẫn không có ai bắt được, bởi vì hắn là một tên bắt chước! Hắn có thể bắt chước theo hành vi gây án của những tội phạm khác, để lại nhân chứng mục kích đánh lừa dư luận, nhưng lại không ai biết được nhược điểm của hắn dù chỉ là một chút.”
“Nhưng nếu đã bắt chước mấy vụ này, thì phải tích lũy được một số tiền nhất định, không đặc trưng sẽ biến thành đặc trưng rất rõ rệt, đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi, “Các chú phát hiện ra hắn… đồng thời phát hiện hắn tích lũy được số tiền lớn, với lại muốn làm được thì bên trong cảnh cục phải có nội ứng tiếp tay, phải không?”
Thân Nghị gật đầu, “Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nếu để một kẻ trộm chuồn mất, còn để lại một con sâu trong cảnh cục, vậy thì cả cuộc đời làm cảnh sát của tôi sẽ coi như thất bại.”
“Vậy chú làm thế nào để xác định người này là kẻ bắt chước?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Tôi đã thấy hắn.” Thân Nghị mở miệng, làm mọi người giật mình.
“Chú đã từng gặp người thật?” X3 kinh ngạc.
Thân Nghị gật đầu, “Lúc trước khi đang phá án, tôi đã gặp hắn rất nhiều lần nhưng lại không nhìn rõ mặt, hắn thường xuyên xuất hiện ở hiện trường.”
“Quan sát hiện trường sau đó bắt chước theo?” Oss nhíu mày.
“Hai năm trước, Norman nói cho tôi biết, hắn bắt được cái đuôi của kẻ bắt chước, tôi luôn chờ kết quả điều tra của hắn, tiến độ điều tra của ba người tôi vẫn luôn biết.”
“Vậy chú đã sớm biết X3 là cảnh sát nằm vùng nhưng sao chú không nói?” Oss khó hiểu.
Thân Nghị lắc đầu, “Tôi biết sự tồn tại về bí mật trong két sắt nhưng không biết mật mã, tôi biết có ba cảnh sát nằm vùng nhưng không biết thân phận… Mãi cho đến gần đây tôi nhận được tin nhắn của Norman, hắn nói cho tôi biết mật mã, lúc đó tôi chỉ biết đã có chuyện. Vừa rồi Oss gọi cho tôi báo tin Norman đã chết, vì thế tôi dựa theo lời hứa với hắn, tới két sắt lấy ra ba phần tư liệu, lúc đó tôi mới biết ai là nằm vùng.”
Tất cả mọi người gật đầu, Norman giữ bí mật thật giỏi.
An Cách Nhĩ nghe xong, híp mắt nhìn ảnh chụp, sau đó mở miệng, “Tôi cũng đã từng gặp người này.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn An Cách Nhĩ.
Mạc Phi kinh ngạc, “An Cách Nhĩ, em gặp hắn khi nào?”
“Hắn đã từng tới phòng tranh.” An Cách Nhĩ vừa nói xong, mọi người đều há miệng.
“Có một khoảng thời gian ngắn, lúc đó tôi còn chưa gặp Mạc Phi, hắn đến mua tranh, trả tiền rất hào phóng, cái quan trọng là có thể giám định và thưởng thức nghệ thuật.”
Oss kinh hỉ, “An Cách Nhĩ, chẳng phải bình thường cậu gặp qua ai đều có thể vẽ lại sao! Vậy cậu có nhìn thấy diện mạo của hắn không?”
An Cách Nhĩ nhìn Oss, vươn tay cầm máy tính bảng, chỉa một ngón bấm bấm bàn phím, sau đó quẹt quẹt màn hình tìm vài cái, trên màn hình xuất hiện một người, “Không cần vẽ, nếu tôi nhớ không lầm, hắn là một người thu thập tranh rất nổi tiếng.”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn vào máy tính bảng, bên trong là bảng giới thiệu vắn tắt, kế bên là tấm ảnh một người đàn ông trung niên, tên là Levin Blackman, một chuyên gia giám định và thu thập những tác phẩm nghệ thuật, người Anh quốc.
“Levin Blackman…” Mạc Phi nhíu mày, “Hình như anh đã từng nghe tên người này rồi.”
Thẩm Tuyển đẩy kính mắt, lắc đầu, “Trong danh sách những người hợp tác với Mạc thị không có tên người này.”
“Lúc tôi nghe tên hắn, thì vẫn chưa về Mạc gia.” Mạc Phi đứng lên, mở tủ quần áo lấy ra một hộp đựng danh thiếp.
Lúc Mạc Phi bắt đầu chuyền về sống ở phòng tranh, hắn phát hiện ra những người mua tranh, thu thập tranh, thương nhân đều sẽ để lại danh thiếp, nhưng An Cách Nhĩ chưa bao giờ để ý tới, cứ quăng vào rổ thành một đống. Mạc Phi đã sắp xếp và phân loại ra, trong đó danh thiếp của người thu thập các tác phẩm là nhiều nhất, Mạc Phi nhớ rõ đã từng nhìn thấy cái tên đó.
Quả nhiên tìm thấy tờ danh thiếp của người kia, hắn lấy ra đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn danh thiếp, chỉ vào hàng in số điện thoại, “Mạc Phi, gọi vào số này đi.”
“Khoan!” Oss lập tức nói, “Đợi tôi đi bố trí máy theo dõi truy tìm tung tích!”
Tôn Kỳ định đi chuẩn bị.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng phất tay, “Không cần lo, chờ bố trí xong thì hắn cũng đã chạy mất rồi.”
Oss và Thân Nghị nhìn nhau, Mạc Phi bấm dãy số, nhấn loa ngoài.
Chuông reo chừng hai cái thì bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, “Làm việc nhanh vậy sao.”
Mọi người liếc nhìn nhau, đối phương còn ngồi chờ điện thoại nữa ư?
“Xin chào An Cách Nhĩ, đã lâu không gặp.” Người ở đầu dây bên kia lên tiếng chào hỏi.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu, “Là do ông thiết kế để X3 lấy được phanh xe sau đó tới tìm tôi?”
“Nga, An Cách Nhĩ! An Cách Nhĩ cưng ơi!” Levin Blackman nở nụ cười, “Tôi thật sự hâm mộ anh bạn ở cạnh cậu, phải biết rằng tìm được một người yêu cậu như vậy là hạnh phúc tới cỡ nào.”
Mạc Phi liếc mắt nhìn điện thoại, có chút không thoải mái, cũng không phải do cái gì mà là do câu “An Cách Nhĩ cưng ơi” kia.
Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ, ý hỏi — Hướng đi hiện tại đang phát triển theo hướng nào?
An Cách Nhĩ nói, “Đen ăn đen thì sau này vẫn sẽ là đen ăn đen.”
Mọi người có hơi sửng sốt.
Thân Nghị gật đầu, “Bởi vì chuyện đã bị bại lộ, Norman cũng đã chết, cho nên cảnh sát hợp tác với mi muốn giết người diệt khẩu, thuận tiện đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu mi?”
“Có điều cũng may tôi đã sớm có chuẩn bị.” Levin Blackman chậm rãi nói, “Tôi đúng thật là một tên ác ôn tham tiền, nhưng tôi cũng là một nghệ thuật gia, người thu thập, nhà thẩm mỹ… Tôi là người rất tài năng. Khác với tên sâu mọt hám tiền kia, bọn chúng chỉ biết có tiền.”
Tất cả mọi người nhíu mày, An Cách Nhĩ lại gật đầu, “Cấp độ tự kỷ là lũy thừa một trăm.”
“Hahaha!” Bên kia vang lên tiếng cười của Levin Blackman, “An Cách Nhĩ, nói chuyện với cậu thật vui, có điều tôi còn có việc phải xử lý, cho nên nói ngắn gọn đi.”
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn chiếc điện thoại.
“Tôi có thể cho mọi người biết kẻ hợp tác với tôi trong cảnh cục là ai, nhưng tôi có một điều kiện!” Giọng điệu của Levin Blackman rất thoải mái.
“Mi muốn đặc xá?” Thân Nghị hỏi.
“Nono!” Levin Blackman nói, “Tôi là người sống trong bóng tối, tôi thích cuộc sống về đêm, các người cho tôi ánh mặt trời tôi cũng không có cách nào tiêu hóa nổi. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù các người bắt được tôi, trên đời này làm gì còn ngục giam nào có thể trói chân tôi chứ. Mà quan trọng nhất là tôi đang ở một nơi rất an toàn, ở một hòn đảo nhỏ xinh đẹp không bị pháp luật kiềm hãm, mỗi ngày trôi qua như sống trên cõi tiên.”
Mọi người giật giật khéo miệng — Đồ khoe khoang.
“Đương nhiên, đối với hành vi bội bạc vô liêm sỉ của bọn chúng, tôi cũng phải trả thù, cho nên tôi đồng ý cung cấp một chút manh mối cho các người.” Levin Blackman nói xong lại cười, “Nhưng người Trung Quốc có câu, không ai cho không ai cái gì, tôi cho các người manh mối quan trọng, tôi cũng phải nhận được cái gì đó chứ.”
“Mi muốn nhận được cái gì?” Thân Nghị hỏi, cùng lúc đó mọi người cũng nhìn thấy An Cách Nhĩ lấy điện thoại của Mạc Phi, bấm bấm bàn phím.
Ở đối diện, Tôn Kỳ ngồi ở vị trí xa nhất đột nhiên lấy điện thoại ra xem, sau đó có chút khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ gật đầu, vì thế Tôn Kỳ đứng lên, theo hướng cửa sau bếp rời đi, mọi người cũng không hề lên tiếng.
“An Cách Nhĩ, tôi muốn cậu nhìn chiếc phanh xe kia.” Ánh mắt của mọi người lại từ di động chuyển sang chiếc phanh xe luôn nằm trong tay An Cách Nhĩ.
“Tôi muốn cậu nói cho tôi biết, đảo hoàng kim có thật sự tồn tại hay không.” Thanh âm của Levin Blackman bị ép xuống, “Nếu nó tồn tại thì nó ở đâu?”
Oss khó hiểu, “Ông lợi dụng nó lâu như vậy mà cũng không biết nó có giá trị thật hay không?”
“Đáng tiếc là sự thật đúng như vậy.” Levin Blackman cười ha hả, “An Cách Nhĩ, tôi chờ tin tức của cậu, cậu cho tôi biết đảo hoàng kim có thật hay không, tôi cho cậu biết ai là người đã giết Nor…”
Nhưng hắn còn chưa dứt lời thì An Cách Nhĩ đã chen vào, “Mua lại chiếc phanh xe này đi.”
Mọi người sửng sốt, ở đầu dây bên kia, Levin Blackman cũng hơi trầm mặc, sao đó mỉm cười, “Nga, An Cách Nhĩ, tôi thật sự yêu cậu…”
“Đừng có nói yêu tôi.” An Cách Nhĩ đặt di động xuống, “Lo chạy trước đi.”
Levin Blackman sửng sốt, “Chạy?”
An Cách Nhĩ nói, “Chẳng có hòn đảo xinh đẹp nào cả, chắc là đang ở ngay khách sạn đối diện phòng tranh đi?”
Thân Nghị bọn họ lập tức đứng phắt dậy, nhìn khách sạn ở đối diện, trong điện thoại đồng thời vang lên tiếng đập cửa, còn có giọng của Tôn Kỳ và vài cảnh sát khác, “Cảnh sát đây, mở cửa ra!”
“Hahaha…” Tiếng cười lại vang lên một lần nữa, “Cưng à, lần sau chúng ta lại nói chuyện…”
Điện thoại liền bị cúp ngang.
Mạc Phi cũng cúp điện thoại.
An Cách Nhĩ vươn tay sờ cổ Mạc Phi, trấn an cảm giác khó chịu của hắn.
“An Cách Nhĩ.” Thân Nghị có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi.
An Cách Nhĩ cầm chiếc phanh xe lên, “Chúng ta tới chỗ này trước, vừa đi vừa nói.”
Nói xong liền mang mọi người không hiểu gì cả ra xe, xe chạy đi không bao lâu thì nhận được điện thoại của Tôn Kỳ, cô nói lúc bọn họ phá cửa thì thấy cửa sổ mở tung, Levin Blackman đã bỏ trốn.
An Cách Nhĩ không thèm để ý tới, “Có thể bắt dễ dàng thì đã không là kẻ bắt chước, không cần quan tâm, sau này rảnh bắt sau cũng được, chúng ta đi bắt tên nội gián trước.”
An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, cầm cái phanh xe cẩn thận xem xét, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Oss có chút khó hiểu hỏi ba người, “Ba người cần điều tra cái gì mà phải nằm vùng lâu như vậy? Mà còn phải hao tổn nhiều tiền của, có vẻ là bắt cá lớn phải không?”
Ba người gật đầu.
“Là ai?” Mọi người đều tò mò.
Jeter chỉ chỉ cái phanh xe, “Mọi người có biết, bởi vì truyền thuyết về đảo hoàng kim này mà có bao nhiêu người chết rồi không?”
Mọi người nhìn nhau, Cửu Dật lên tiếng, “Rất nhiều đi.”
Susan nhìn Cửu Dật, “Nghe nói anh đổi nghề rồi?”
Cửu Dật nhún vai, “Rửa tay gác kiếm thôi… Mà cho dù tôi còn đang làm, đảo hoàng kim cũng không phải mục tiêu của tôi.”
“Tại sao?” Tommy tò mò.
“Vàng có gì đẹp, cướp vàng thì có khác gì cướp ngân hàng?” Cửu Dật vừa nói vừa giúp Eliza bóc vỏ mấy hạt thông, “Với lại từ chủ nhân đầu tiên của đảo hoàng kim, mãi cho đến tất cả những người mua và tìm kiếm nó đều gặp bất trắc, thứ này quá nguy hiểm.”
Tommy gật đầu, “Vấn đề thật ra là ở đây.” Vừa nói hắn vừa mở một bảng thống kê trong máy tính lên, “Chúng tôi đã từng làm thống kê, cho tới bây giờ, mua cái phanh xe này có tổng cộng sáu tỉ phú, từng ăn cắp nó có bảy đội trộm cướp và bốn thần thâu.”
“Tất cả đều chết hết?” Mạc Tần hỏi.
Susan gật đầu, “Không những đã chết mà tài sản của họ cũng không cánh mà bay.”
Tất cả đều ngẩn ra.
Mạc Phi nhíu mày, “Đen ăn đen?”
Susan mỉm cười, “Nói chuyện với người thông minh đúng là dễ hiểu ý nhau.”
Mạc Tần nghĩ nghĩ, “Ý của ba người là có người cố ý dùng truyền thuyết về đảo hoàng kim làm mồi dẫn dụ, đặc biệt xử lý đám trộm cướp, thần thâu và tỉ phú các loại, mưu đồ chiếm đoạt tài sản của bọn họ? Bởi vì là đen ăn đen, cho nên cảnh sát không điều tra, mà mọi người bên ngoài thì đồn đãi phanh xe này là điềm xấu, là vật bị nguyền rủa?”
Ba người đều gật đầu.
Oss hỏi, “Cho nên Norman mới bảo ba người nằm vùng lâu đến vậy, ông ấy muốn tìm người đứng phía sau mọi chuyện?”
Tommy gật đầu, “Bởi vì đảo hoàng kim mà mấy nhà tỷ phú lại biến mất không rõ lý do, tài sản của thần thâu là những con số thiên văn¹ cũng biến mất, càng kì lạ hơn…”
(1) Con số thiên văn là những con số rất lớn tính từ hàng triệu trở lên.
“Có vài tên trộm, rõ ràng đã chết nhưng lại còn đi gây án.” Tommy mở một bảng khác ra, “Đem cộng hết số dư trong tài khoản của mấy nhà tỷ phú đó lại là có thể tạo thành một đảo hoàng kim.”
Oss nhíu mày, “Nếu không có ai bên trong cảnh cục giúp đỡ, chắc là không làm được đi.”
Mọi người gật đầu.
“Cho nên trong lúc điều tra về kẻ trộm kia ba người cũng đồng thời điều tra về nội gián trong cảnh cục.” Mạc Phi tò mò, “Nếu đối phương ra tay giết Norman, tỏ vẻ ba người đã điều tra ra manh mối gì đó quan trọng cho nên đối phương mới muốn giết người diệt khẩu?”
Ba người liếc nhìn nhau.
“Trước mắt chúng tôi chỉ điều tra ra một chuyện, nhưng Norman chắc hẳn biết nhiều hơn chúng tôi.” Susan bất đắc dĩ, “Tiếc là ông ấy chết rồi.”
“Nói cho chúng tôi nghe xem mọi người đã điều tra được gì rồi.” An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Chúng tôi tra được một nhân vật, chắc chắn là nhân vật phía sau bức màn kia.” Jeter nói xong lại nhìn Cửu Dật, “Có thể cậu cũng đã từng nghe.”
Cửu Dật tò mò, “Người nào?”
“Bọn họ gọi hắn là kẻ bắt chước.”
Susan vừa nói xong, Cửu Dật liền nhíu chặt hai hàng lông mày, “Kẻ bắt chước…”
“Là ai?” An Cách Nhĩ tò mò, “Nghe có vẻ lợi hại.”
“Kẻ bắt chước là một tên trộm, nếu còn sống thì tuổi cũng không còn nhỏ, là một nhân vật trong truyền thuyết.” Cửu Dật nói, “Quốc tịch của kẻ bắt chước, tuổi tác, trông ra sao không có một ai biết. Chỉ biết hắn vốn là một diễn viên khẩu kỹ² của một đoàn xiếc, tinh thông khẩu kỹ và hóa trang, là một thiên tài bắt chước. Căn cứ theo sự tích về hắn để suy tính, tuổi tác của hắn chắc cũng đã ngoài bốn mươi, nam tính, vô cùng giảo hoạt! Chỉ cần là thứ hắn muốn, nó nhất định sẽ bị trộm đi, có điều đã mai danh ẩn tích mấy năm nay, giang hồ đồn rằng hắn đã chết.”
(2) Khẩu kỹ là một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác.
“Hắn chưa chết.” Susan lắc đầu, lấy ra một tấm ảnh trắng đen, trong tấm ảnh là một người đàn ông mặc áo bành tô, đội mũ đen, chụp được từ camera theo dõi.
“Tấm ảnh duy nhất có thể xác định đây là kẻ bắt chước.” Jeter đưa tấm ảnh cho An Cách Nhĩ.
“Sao ba người lại khẳng định là hắn?” Oss tò mò.
Lúc này, chợt nghe ngoài cửa vang lên một giọng nói, “Đưa cho tôi xem.”
Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Thân Nghị và Tôn Kỳ đã tới.
Thân Nghị vươn tay cầm tấm ảnh lên xem, gật đầu, “Chính là hắn!”
Tất cả cùng kinh ngạc nhìn ông.
Mạc Phi hỏi, “Chú đã từng gặp kẻ bắt chước?”
Thân Nghị tháo mũ ra, bước tới sô pha ngồi xuống, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu đã từng hỏi tôi tại sao đã nghỉ hưu nhưng vẫn muốn quay lại cảnh cục làm việc, còn nhớ chứ?”
An Cách Nhĩ nhìn ông, rồi lại nhìn tấm ảnh, “Đừng nói là vì người này đi?”
Thân Nghị gật đầu.
Mọi người đều kinh ngạc.
Mạc Phi nhíu mày, “Chú có ân oán gì với hắn sao?”
“Bây giờ thì vì Norman nhiều hơn.” Thân Nghị nói, “Năm năm trước tôi cùng Norman điều tra về vụ án cướp châu báu thì gặp hắn, cũng chính vì vụ án đó mà Norman đã phái ba cảnh sát đi làm nằm vùng.”
Ba người của X3 ngồi đối diện đều tự động giơ tay, ý bảo — Chính là bọn họ.
“Chú có thể chứng minh thân phận của bọn họ?” Mạc Phi hỏi Thân Nghị.
Thân Nghị lấy ra một phong thư, “Đây là bức thư năm năm trước Norman viết cho tôi, hắn đã đem tư liệu về thân phận của ba người để trong két sắt của ngân hàng. Tôi vừa mới đi lấy, nói cách khác, thân phận cảnh sát của ba người trong mấy năm nay vẫn được giữ.”
Ba người liếc nhìn nhau, nhìn Thân Nghị lấy ra ba phần sơ lược lý lịch, há miệng nói, “Nói vậy là…”
Thân Nghị gật đầu, “Không cần lo, nhưng trước khi công khai thân phận thật sự, chúng ta phải bắt được tên nội gián trước đã!”
Ba người nhẹ nhàng thởra, như trút được gánh nặng, ít nhất không bị tốở lậu.
An Cách Nhĩ rất ngạc nhiên hỏi Thân Nghị, “Tại sao chú lại muốn bắt kẻ bắt chước?”
“An Cách Nhĩ, hắn đã phạm tội hình sự rất nhiều lần!” Thân Nghị nói, “Cả đời tôi đã bắt được vô số tội phạm giết người liên hoàn, bọn họ đều có quy luật nhất định, nhưng chỉ có hắn, là không có một quy luật nào, thế cho nên hắn gây án nhiều năm như vậy vẫn không có ai bắt được, bởi vì hắn là một tên bắt chước! Hắn có thể bắt chước theo hành vi gây án của những tội phạm khác, để lại nhân chứng mục kích đánh lừa dư luận, nhưng lại không ai biết được nhược điểm của hắn dù chỉ là một chút.”
“Nhưng nếu đã bắt chước mấy vụ này, thì phải tích lũy được một số tiền nhất định, không đặc trưng sẽ biến thành đặc trưng rất rõ rệt, đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi, “Các chú phát hiện ra hắn… đồng thời phát hiện hắn tích lũy được số tiền lớn, với lại muốn làm được thì bên trong cảnh cục phải có nội ứng tiếp tay, phải không?”
Thân Nghị gật đầu, “Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nếu để một kẻ trộm chuồn mất, còn để lại một con sâu trong cảnh cục, vậy thì cả cuộc đời làm cảnh sát của tôi sẽ coi như thất bại.”
“Vậy chú làm thế nào để xác định người này là kẻ bắt chước?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Tôi đã thấy hắn.” Thân Nghị mở miệng, làm mọi người giật mình.
“Chú đã từng gặp người thật?” X3 kinh ngạc.
Thân Nghị gật đầu, “Lúc trước khi đang phá án, tôi đã gặp hắn rất nhiều lần nhưng lại không nhìn rõ mặt, hắn thường xuyên xuất hiện ở hiện trường.”
“Quan sát hiện trường sau đó bắt chước theo?” Oss nhíu mày.
“Hai năm trước, Norman nói cho tôi biết, hắn bắt được cái đuôi của kẻ bắt chước, tôi luôn chờ kết quả điều tra của hắn, tiến độ điều tra của ba người tôi vẫn luôn biết.”
“Vậy chú đã sớm biết X3 là cảnh sát nằm vùng nhưng sao chú không nói?” Oss khó hiểu.
Thân Nghị lắc đầu, “Tôi biết sự tồn tại về bí mật trong két sắt nhưng không biết mật mã, tôi biết có ba cảnh sát nằm vùng nhưng không biết thân phận… Mãi cho đến gần đây tôi nhận được tin nhắn của Norman, hắn nói cho tôi biết mật mã, lúc đó tôi chỉ biết đã có chuyện. Vừa rồi Oss gọi cho tôi báo tin Norman đã chết, vì thế tôi dựa theo lời hứa với hắn, tới két sắt lấy ra ba phần tư liệu, lúc đó tôi mới biết ai là nằm vùng.”
Tất cả mọi người gật đầu, Norman giữ bí mật thật giỏi.
An Cách Nhĩ nghe xong, híp mắt nhìn ảnh chụp, sau đó mở miệng, “Tôi cũng đã từng gặp người này.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn An Cách Nhĩ.
Mạc Phi kinh ngạc, “An Cách Nhĩ, em gặp hắn khi nào?”
“Hắn đã từng tới phòng tranh.” An Cách Nhĩ vừa nói xong, mọi người đều há miệng.
“Có một khoảng thời gian ngắn, lúc đó tôi còn chưa gặp Mạc Phi, hắn đến mua tranh, trả tiền rất hào phóng, cái quan trọng là có thể giám định và thưởng thức nghệ thuật.”
Oss kinh hỉ, “An Cách Nhĩ, chẳng phải bình thường cậu gặp qua ai đều có thể vẽ lại sao! Vậy cậu có nhìn thấy diện mạo của hắn không?”
An Cách Nhĩ nhìn Oss, vươn tay cầm máy tính bảng, chỉa một ngón bấm bấm bàn phím, sau đó quẹt quẹt màn hình tìm vài cái, trên màn hình xuất hiện một người, “Không cần vẽ, nếu tôi nhớ không lầm, hắn là một người thu thập tranh rất nổi tiếng.”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn vào máy tính bảng, bên trong là bảng giới thiệu vắn tắt, kế bên là tấm ảnh một người đàn ông trung niên, tên là Levin Blackman, một chuyên gia giám định và thu thập những tác phẩm nghệ thuật, người Anh quốc.
“Levin Blackman…” Mạc Phi nhíu mày, “Hình như anh đã từng nghe tên người này rồi.”
Thẩm Tuyển đẩy kính mắt, lắc đầu, “Trong danh sách những người hợp tác với Mạc thị không có tên người này.”
“Lúc tôi nghe tên hắn, thì vẫn chưa về Mạc gia.” Mạc Phi đứng lên, mở tủ quần áo lấy ra một hộp đựng danh thiếp.
Lúc Mạc Phi bắt đầu chuyền về sống ở phòng tranh, hắn phát hiện ra những người mua tranh, thu thập tranh, thương nhân đều sẽ để lại danh thiếp, nhưng An Cách Nhĩ chưa bao giờ để ý tới, cứ quăng vào rổ thành một đống. Mạc Phi đã sắp xếp và phân loại ra, trong đó danh thiếp của người thu thập các tác phẩm là nhiều nhất, Mạc Phi nhớ rõ đã từng nhìn thấy cái tên đó.
Quả nhiên tìm thấy tờ danh thiếp của người kia, hắn lấy ra đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn danh thiếp, chỉ vào hàng in số điện thoại, “Mạc Phi, gọi vào số này đi.”
“Khoan!” Oss lập tức nói, “Đợi tôi đi bố trí máy theo dõi truy tìm tung tích!”
Tôn Kỳ định đi chuẩn bị.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng phất tay, “Không cần lo, chờ bố trí xong thì hắn cũng đã chạy mất rồi.”
Oss và Thân Nghị nhìn nhau, Mạc Phi bấm dãy số, nhấn loa ngoài.
Chuông reo chừng hai cái thì bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, “Làm việc nhanh vậy sao.”
Mọi người liếc nhìn nhau, đối phương còn ngồi chờ điện thoại nữa ư?
“Xin chào An Cách Nhĩ, đã lâu không gặp.” Người ở đầu dây bên kia lên tiếng chào hỏi.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu, “Là do ông thiết kế để X3 lấy được phanh xe sau đó tới tìm tôi?”
“Nga, An Cách Nhĩ! An Cách Nhĩ cưng ơi!” Levin Blackman nở nụ cười, “Tôi thật sự hâm mộ anh bạn ở cạnh cậu, phải biết rằng tìm được một người yêu cậu như vậy là hạnh phúc tới cỡ nào.”
Mạc Phi liếc mắt nhìn điện thoại, có chút không thoải mái, cũng không phải do cái gì mà là do câu “An Cách Nhĩ cưng ơi” kia.
Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ, ý hỏi — Hướng đi hiện tại đang phát triển theo hướng nào?
An Cách Nhĩ nói, “Đen ăn đen thì sau này vẫn sẽ là đen ăn đen.”
Mọi người có hơi sửng sốt.
Thân Nghị gật đầu, “Bởi vì chuyện đã bị bại lộ, Norman cũng đã chết, cho nên cảnh sát hợp tác với mi muốn giết người diệt khẩu, thuận tiện đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu mi?”
“Có điều cũng may tôi đã sớm có chuẩn bị.” Levin Blackman chậm rãi nói, “Tôi đúng thật là một tên ác ôn tham tiền, nhưng tôi cũng là một nghệ thuật gia, người thu thập, nhà thẩm mỹ… Tôi là người rất tài năng. Khác với tên sâu mọt hám tiền kia, bọn chúng chỉ biết có tiền.”
Tất cả mọi người nhíu mày, An Cách Nhĩ lại gật đầu, “Cấp độ tự kỷ là lũy thừa một trăm.”
“Hahaha!” Bên kia vang lên tiếng cười của Levin Blackman, “An Cách Nhĩ, nói chuyện với cậu thật vui, có điều tôi còn có việc phải xử lý, cho nên nói ngắn gọn đi.”
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn chiếc điện thoại.
“Tôi có thể cho mọi người biết kẻ hợp tác với tôi trong cảnh cục là ai, nhưng tôi có một điều kiện!” Giọng điệu của Levin Blackman rất thoải mái.
“Mi muốn đặc xá?” Thân Nghị hỏi.
“Nono!” Levin Blackman nói, “Tôi là người sống trong bóng tối, tôi thích cuộc sống về đêm, các người cho tôi ánh mặt trời tôi cũng không có cách nào tiêu hóa nổi. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù các người bắt được tôi, trên đời này làm gì còn ngục giam nào có thể trói chân tôi chứ. Mà quan trọng nhất là tôi đang ở một nơi rất an toàn, ở một hòn đảo nhỏ xinh đẹp không bị pháp luật kiềm hãm, mỗi ngày trôi qua như sống trên cõi tiên.”
Mọi người giật giật khéo miệng — Đồ khoe khoang.
“Đương nhiên, đối với hành vi bội bạc vô liêm sỉ của bọn chúng, tôi cũng phải trả thù, cho nên tôi đồng ý cung cấp một chút manh mối cho các người.” Levin Blackman nói xong lại cười, “Nhưng người Trung Quốc có câu, không ai cho không ai cái gì, tôi cho các người manh mối quan trọng, tôi cũng phải nhận được cái gì đó chứ.”
“Mi muốn nhận được cái gì?” Thân Nghị hỏi, cùng lúc đó mọi người cũng nhìn thấy An Cách Nhĩ lấy điện thoại của Mạc Phi, bấm bấm bàn phím.
Ở đối diện, Tôn Kỳ ngồi ở vị trí xa nhất đột nhiên lấy điện thoại ra xem, sau đó có chút khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ gật đầu, vì thế Tôn Kỳ đứng lên, theo hướng cửa sau bếp rời đi, mọi người cũng không hề lên tiếng.
“An Cách Nhĩ, tôi muốn cậu nhìn chiếc phanh xe kia.” Ánh mắt của mọi người lại từ di động chuyển sang chiếc phanh xe luôn nằm trong tay An Cách Nhĩ.
“Tôi muốn cậu nói cho tôi biết, đảo hoàng kim có thật sự tồn tại hay không.” Thanh âm của Levin Blackman bị ép xuống, “Nếu nó tồn tại thì nó ở đâu?”
Oss khó hiểu, “Ông lợi dụng nó lâu như vậy mà cũng không biết nó có giá trị thật hay không?”
“Đáng tiếc là sự thật đúng như vậy.” Levin Blackman cười ha hả, “An Cách Nhĩ, tôi chờ tin tức của cậu, cậu cho tôi biết đảo hoàng kim có thật hay không, tôi cho cậu biết ai là người đã giết Nor…”
Nhưng hắn còn chưa dứt lời thì An Cách Nhĩ đã chen vào, “Mua lại chiếc phanh xe này đi.”
Mọi người sửng sốt, ở đầu dây bên kia, Levin Blackman cũng hơi trầm mặc, sao đó mỉm cười, “Nga, An Cách Nhĩ, tôi thật sự yêu cậu…”
“Đừng có nói yêu tôi.” An Cách Nhĩ đặt di động xuống, “Lo chạy trước đi.”
Levin Blackman sửng sốt, “Chạy?”
An Cách Nhĩ nói, “Chẳng có hòn đảo xinh đẹp nào cả, chắc là đang ở ngay khách sạn đối diện phòng tranh đi?”
Thân Nghị bọn họ lập tức đứng phắt dậy, nhìn khách sạn ở đối diện, trong điện thoại đồng thời vang lên tiếng đập cửa, còn có giọng của Tôn Kỳ và vài cảnh sát khác, “Cảnh sát đây, mở cửa ra!”
“Hahaha…” Tiếng cười lại vang lên một lần nữa, “Cưng à, lần sau chúng ta lại nói chuyện…”
Điện thoại liền bị cúp ngang.
Mạc Phi cũng cúp điện thoại.
An Cách Nhĩ vươn tay sờ cổ Mạc Phi, trấn an cảm giác khó chịu của hắn.
“An Cách Nhĩ.” Thân Nghị có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi.
An Cách Nhĩ cầm chiếc phanh xe lên, “Chúng ta tới chỗ này trước, vừa đi vừa nói.”
Nói xong liền mang mọi người không hiểu gì cả ra xe, xe chạy đi không bao lâu thì nhận được điện thoại của Tôn Kỳ, cô nói lúc bọn họ phá cửa thì thấy cửa sổ mở tung, Levin Blackman đã bỏ trốn.
An Cách Nhĩ không thèm để ý tới, “Có thể bắt dễ dàng thì đã không là kẻ bắt chước, không cần quan tâm, sau này rảnh bắt sau cũng được, chúng ta đi bắt tên nội gián trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất