Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 62: Chìa khóa
Tòa nhà này giết chết người đại diện, điểm này làm mọi người có chút không thể chấp nhận được.
Claire vô cùng uể oải, một phần là do cơ thể yếu ớt, phần khác là vì không có sức lực.
Quản gia có chút tức giận, “Nếu không có Billy, chẳng lẽ thiếu gia sẽ bị chết đói?”
“Thật ra thì không.” An Cách Nhĩ nhìn đồng hồ treo tường, “Tới 12 giờ đêm, cơ quan sẽ tự động mở ra, cơ quan dưới sân khấu sẽ về vị trí cũ, nói cách khác, thiếu gia nhà ông sẽ thoát được, chỉ là tình trạng cơ thể của hắn còn yếu hơn cả bây giờ.”
Mọi người đều giật mình.
“Claire đệ nhất chỉ muốn dạy dỗ con cháu thôi.” An Cách Nhĩ nói, “Những món đồ quý giá và ma thuật trong biệt thự này đều có tính nguy hiểm nhất định! Sau này có thể sẽ xảy ra tình huống tương tự, nhưng tới lúc đó Billy cũng không cứu được cậu đâu.”
Claire thở dài, gãi gãi đầu, xem ra đã dần tỉnh táo.
“Vậy… An Cách Nhĩ.” Oss cũng chẳng quan tâm tên phá gia chi tử này sau này sẽ có số mệnh ra sao, hắn chỉ quan tâm tới vụ án mà thôi, “William bị độc chết như thế nào? Hắn hạ độc Billy sao cuối cùng hắn lại là người chết?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, hỏi quản gia, “Trong nhà có cái bình thủy tinh nào trống không?”
“Có.” Quản gia vào bếp lấy bình cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ đổ nước vào bình, giả làm độc.
Sau đó hắn rời khỏi chỗ ngồi, dẫn mọi người lên lầu.
Tới phòng sách của Claire, An Cách Nhĩ mở tủ đựng thuốc độc, đặt cái bình vào chỗ bị thiếu bên trong.
“Ví dụ giờ nói anh là William.” An Cách Nhĩ chỉ Oss, “Nếu anh muốn lấy một bình thuốc độc, anh sẽ lấy bình nào?”
Oss nghĩ nghĩ, “Cũng không nhất định chỉ lấy một bình… Để tôi xem.” Nói xong, Oss vươn tay lấy một bình, nhưng cầm lên thử, nó không xê dịch, giống y như là đã được cố định trong tủ.
Oss thử lấy bình khác, phát hiện cái nào cũng giống như vậy, cuối cùng chỉ có chiếc bình kia là cầm lên được thôi.
“Hả?” Oss kinh ngạc, “Chẳng lẽ mấy chiếc bình khác đều là đồ trang trí?”
“Anh thử lại lần nữa đi.” An Cách Nhĩ nói.
Oss lại duỗi tay lấy chiếc bình khác, một chuyện bất ngờ đã xảy ra… Những chiếc bình khác đều lấy được.
“Hả?” Oss tò mò, “Sao lại lấy được rồi?”
“Mỗi một bình đều là một chìa khóa.” An Cách Nhĩ nói xong, hỏi quản gia, “Đúng không?”
Quản gia gật đầu, “Chiếc tủ này cũng là một cơ quan, phải dựa theo từng bước quy định mới lấy được, ví dụ muốn lấy bình thứ tư ở hàng ba, thì phải cầm một bình ở hàng thứ nhất, sau đó cầm một bình ở hàng thứ tư, cuối cùng mới lấy được bình mà mình muốn. Lúc trước có ghi lại đầy đủ nhưng về sau thì bị thất truyền, cho nên không có ai dám đụng vào chiếc tủ này, nó có tính nguy hiểm nhất định.”
“Chiếc bình này có thể xem là chìa khóa.” An Cách Nhĩ nói, “Bởi vì nó là bình quan trọng nhất nhưng tuyệt đối không được dùng! Chìa khóa mở ra chỉ có thể lấy tiếp chìa khóa, nếu lấy nó đi nghĩa là một cơ quan nào đó đã được khởi động.”
“Lấy thuốc độc đi tại sao lại cầm tới sân khấu?” Quản gia không hiểu.
“Là muốn giá họa?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Thường xuyên ra sân khấu chỉ có ba trợ lý, mà giúp đỡ Claire về đóng mở cơ quan cũng là ba trợ lý, oán giận và có nhiều lời phê bình cũng là ba người họ, cho dù là cái gì bọn họ vẫn là kẻ tình nghi cao nhất…”
“Sao hắn phải làm vậy?” Quản gia nghi hoặc, “Còn nữa, hắn bị độc chết như thế nào?”
“William thoạt nhìn là người khá nhát gan và kiên nhẫn, cho dù là mặt nào, hắn đều bị thiếu gia đây hành cho thở không nổi.” An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Claire đứng gần đó.
Claire gãi đầu, cũng không nói gì phản bác lại.
“Cậu ngại hắn phiền, hắn chê cậu khó chiều.” Oss hù dọa Claire, “Tôi đã chứng kiến rất nhiều người đại diện hại chết ngôi sao, cậu phải biết một điều, có đôi khi các cậu đối với bọn họ mà nói, chết rồi còn giá trị hơn cả lúc sống.”
Claire ủ rủ.
“Billy có ý dẫn mọi người đi tìm Claire đều bị mọi người xem nhẹ, nhưng William lại không.” An Cách Nhĩ nói, “Sau khi hắn phát hiện Claire còn sống, hắn nghĩ tới một cách tốt nhất để giết Claire… Giết Billy, làm cho Claire chết ngoài ý muốn.”
An Cách Nhĩ vừa nói vừa sờ đầu Billy, “Cách hạ độc chó tốt nhất chính là trộn độc vào nước hoặc thức ăn, nhưng cách này cũng có chút mạo hiểm, tô của Blly để đại sảnh, không thể ra tay… Golden là loại hoàn toàn không có tính công kích, lừa nó xuống sân khấu ở nơi không người, bôi độc ngoài miệng nó chẳng phải là đã độc chết được rồi đó sao.”
Mọi người nhăn mặt, quá đáng…
“Kế hoạch ban đầu của William có lẽ là độc chết Billy ở trên sân khấu này, sau đó thuận tiện nhét bình thuốc độc vào thùng dụng cụ hoặc túi của ba trợ lý.” An Cách Nhĩ nói, “Vấn đề cuối cùng là, tại sao muốn hạ độc con chó thế mà mình lại chết?”
Tất cả mọi người đều gật đầu — Đúng vậy! Đây mới là vấn đề khó hiểu nhất.
“Oss.” An Cách Nhĩ đưa chiếc bình cho Oss, rồi vẫy tay gọi Billy.
Billy chạy tới, vẫy đuôi đi vòng quanh An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nói với Oss, “Bây giờ anh tìm cách hạ độc Billy đi.”
“Hả…” Oss có chút khó khăn, hắn nhìn chiếc bình rồi lại nhìn Billy. Tuy rằng Golden sinh ra đã có tính cách ngoan hiền, nhưng thân hình thì lại to lớn. Với lại nó còn vô cùng hiếu động, rất khó bảo nó ngồi im, đổ cái gì vào miệng nó không phải chuyện đơn giản. Cộng thêm khứu giác của nó nhạy hơn con người gấp nhiều lần, mà hắn thì không phải chủ nó, ai biết nó có đột nhiên cắn người hay không?
Oss cầm chiếc bình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở nắp chai, ngồi xổm xuống, ngoắc Billy, “Billy, lại đây.”
Billy vẫy đuôi, nghiêng đầu nhìn Oss.
“Tới đây, tao cho mày đồ ăn.” Oss ngoắc Billy.
Billy lùi ra sau.
“Billy!” Oss tiến lên một bước, Billy lại lùi ra sau một bước, tiếp tục vẫy đuôi.
“Lại đây!” Oss sốt ruột.
Billy hiển nhiên cảm thấy người này rất ‘khả nghi’, vẫn vẫy đuôi trốn tránh tay Oss.
Oss tức giận, “Tao nói… A!”
Ngay trước khi hắn nói ra thành câu, đột nhiên đạp miếng gỗ dưới sàn, nó bật lên, đập một phát vào tay.
Oss bị đập trúng, hiển nhiên chiếc bình cũng văng đi, trúng ngay mặt hắn. Nước trong bình thay thế thuốc độc liền hất sạch lên mặt.
Oss lau mặt, “An Cách Nhĩ, cái này là nước phải không vậy?”
Mọi người đều há to miệng.
“Nếu đó là thuốc độc…” Mạc Phi nhíu mày, “Thì ra William chết như vậy.”
“Sao miếng gỗ dưới sân khấu lại bật lên?” Quản gia đè tay xuống một đầu gỗ, quả nhiên đầu bên kia liền bật.
“Lúc trước đâu có vụ này.” Ba trợ lý cảm thấy kì lạ.
“Không những miếng gỗ mà những chỗ khác cũng thay đổi.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Bởi vì sau khi chiếc bình kia bị lấy đi, một cơ quan mới đã bị khởi động.”
An Cách Nhĩ nói xong, đi tới chỗ cây cột, đẩy nhẹ…
“A!” Oss kêu lên sợ hãi chạy trốn, chỗ hắn đứng ban nãy có một miếng gỗ bị gãy.
Oss khó hiểu, “Sao lại nhắm vào tôi?”
Sau đó lùi hai bước, đột nhiên có một miếng gỗ bật lên, “Bốp” một tiếng đập vào mông Oss.
“Ai da!” Oss xoa mông quỳ xuống mặt đất.
Mọi người mở to miệng nhìn.
Quản gia nhịn không được lên tiếng, “Đây là tư thế khi chết của William, nhưng khuôn mặt của hắn dữ hơn…”
“Bởi vì do trúng độc.” An Cách Nhĩ nói.
Mạc Phi tò mò hỏi An Cách Nhĩ, “Những cơ quan này thật sự giống như người sống sao, tại sao cứ nhắm vào người cầm bình thuốc độc?”
“Là nhắm vào người cầm ‘chìa khóa’, sau khi chiếc bình đó bị lấy đi, căn phòng này cũng tự điều chỉnh thành chế độ ‘tự bạo’.” An Cách Nhĩ lắc đầu.
Mọi người đều lắc đầu.
“Tóm lại.” An Cách Nhĩ nhìn Claire đứng gần đó, “Tổ tiên của cậu là một người rất giỏi, cậu đem so với ông ta thì đúng là sự xấu hổ, để xứng đáng với cái tên thì phải không ngừng cố gắng, nếu không thì sớm muộn gì cũng chết trong chính căn nhà của mình thôi.”
Mọi người nhìn Claire — An Cách Nhĩ đúng là người không biết nói chuyện nhẹ nhàng.
Claire thở dài, ngoan ngoãn gật đầu.
…
Màn đêm buông xuống, quản gia đãi tiệc mời An Cách Nhĩ bọn họ, vô cùng cám ơn vì đã giúp đỡ.
Claire cầm quyển nhật ký của ông nội bắt đầu nghiên cứu, chỉnh đốn lại cuộc sống, ba trợ lý đều tỏ vẻ muốn tiếp tục ở lại đây làm việc.
…
Sáng sớm hôm sau, An Cách Nhĩ bị Mạc Phi đánh thức, mọi người rời khỏi căn nhà đâu đâu cũng là ‘ma pháp’ này, quay về phòng tranh.
Trên đường về, Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Mà nè, sao Mạc Phi tìm được cậu hay vậy, tôi nghĩ hoài mà cũng không ra!”
“Nguyên lý thật ra có chút giống với vụ án lần này, cho nên mới nói trên đời này hay nhất là biến mất tại chỗ.” An Cách Nhĩ nói xong, ánh mắt như có gì hấp dẫn, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Lúc này, bọn họ đang chạy trên đường xuống núi.
Cơn bão hôm qua gây tổn thất không mấy nghiêm trọng, đường đi đã có người dọn dẹp, cành cây bị gãy với đất đá đều được quét sang hai bên đường.
An Cách Nhĩ nhìn về thành phố ở phía xa. Ánh mặt trời chói rọi, những căn nhà ở thành phố S hầu như đều lấy màu trắng làm chủ đạo, ngoại trừ ánh mặt trời thì còn toát ra một vẻ đẹp thánh thiện.
“Woa!” Oss cũng dán mặt lên cửa sổ, “Thành phố S đúng là không tệ…”
Đang nói chuyện, đột nhiên có một chiếc xe màu trắng phóng như bay qua bọn họ.
Mạc Phi giảm tốc độ, khẽ nhíu mày.
“Có bị gì không vậy trời…” Oss nhìn chiếc xe thể thao màu trắng, “Đường này là đường xuống núi mà còn phóng nhanh vượt ẩu, có biết nguy hiểm là gì không hả?!”
Nhưng chiếc xe kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt họ.
Oss bất mãn, “Lúc nãy chạy nhanh quá không kịp ghi bản số xe, nếu không là phạt rồi!”
“Người lái là nữ.” An Cách Nhĩ nói.
“Chạy nhanh vậy mà cậu nhìn ra?” Oss rất khó hiểu.
“Là một diễn viên nổi tiếng nếu như tôi nhớ không lầm.” An Cách Nhĩ trông như đang tự hỏi.
“Hả?” Oss tò mò, “Cậu cũng nhiều chuyện dữ.”
“Tôi có nhìn thấy ảnh cô ta trong một cuốn tạp chí.” An Cách Nhĩ nói, “Chính là cái loại tạp chí lá cải, trang bìa lúc nào cũng trưng mấy cái mặt ngôi sao cười ngay đơ chả ăn khớp.”
“Là ngôi sao nào?” Oss hỏi.
“Đây không phải điểm quan trọng.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói.
“Vậy chỗ nào mới quan trọng?” Oss tò mò, Mạc Phi cũng thấy kì lạ.
“Cô ta ngồi ở ghế lái, nhưng hai tay không cầm bánh lái.” An Cách Nhĩ đáp.
“À… ra là vậy…”
Oss gật đầu, sau đó trầm mặc ba giây, ngẩng đầu, “Cái gì?!”
Mạc Phi cũng kinh ngạc, “Em chắc không An Cách Nhĩ?”
An Cách Nhĩ bắt chéo chân, “Dựa theo tốc độ lúc nãy với độ dốc của con đường này, chắc hẳn ba giây sau đã lao khỏi rào ngăn cách bay thẳng xuống núi… Đương nhiên, nếu trong quá trình cô ta giữ bánh lái thì…”
Nhưng trong lúc An Cách Nhĩ đang nói, ba người lại nghe một tiếng nổ vang lên bên tai.
Mạc Phi quẹo theo đường cong rồi lập tức dừng lại bên đường, ở ngoài sườn núi có khói bốc mù mịt.
Oss mở cửa xe chạy qua xem tình hình, chỉ thấy ở giữa sườn núi có một chiếc xe cháy hừng hực, đúng là chiếc xe thể thao bọn họ thấy ban nãy.
Oss lập tức gọi điện thoại kêu người.
Những chiếc xe khác chạy ngang qua đều dừng lại, bọn họ xuống xe xem có chuyện gì, có người còn báo cảnh sát.
Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ… lúc nãy…”
An Cách Nhĩ nhún vai, “Vô ích, dưới tình huống đó chúng ta có làm gì cũng không cứu được. Còn nữa, chỉ cần là người còn sống thì không thể nào không cầm bánh lái, cô gái kia hẳn là đã chết hoặc trong trạng thái hôn mê, vậy vấn đề đã rõ…”
Mạc Phi nhíu mày, nhìn làn khói xám bốc lên mù mịt, “Ai là người lái xe?”
An Cách Nhĩ lại gật đầu, “Đúng vậy, ai là người lái xe?”
Claire vô cùng uể oải, một phần là do cơ thể yếu ớt, phần khác là vì không có sức lực.
Quản gia có chút tức giận, “Nếu không có Billy, chẳng lẽ thiếu gia sẽ bị chết đói?”
“Thật ra thì không.” An Cách Nhĩ nhìn đồng hồ treo tường, “Tới 12 giờ đêm, cơ quan sẽ tự động mở ra, cơ quan dưới sân khấu sẽ về vị trí cũ, nói cách khác, thiếu gia nhà ông sẽ thoát được, chỉ là tình trạng cơ thể của hắn còn yếu hơn cả bây giờ.”
Mọi người đều giật mình.
“Claire đệ nhất chỉ muốn dạy dỗ con cháu thôi.” An Cách Nhĩ nói, “Những món đồ quý giá và ma thuật trong biệt thự này đều có tính nguy hiểm nhất định! Sau này có thể sẽ xảy ra tình huống tương tự, nhưng tới lúc đó Billy cũng không cứu được cậu đâu.”
Claire thở dài, gãi gãi đầu, xem ra đã dần tỉnh táo.
“Vậy… An Cách Nhĩ.” Oss cũng chẳng quan tâm tên phá gia chi tử này sau này sẽ có số mệnh ra sao, hắn chỉ quan tâm tới vụ án mà thôi, “William bị độc chết như thế nào? Hắn hạ độc Billy sao cuối cùng hắn lại là người chết?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, hỏi quản gia, “Trong nhà có cái bình thủy tinh nào trống không?”
“Có.” Quản gia vào bếp lấy bình cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ đổ nước vào bình, giả làm độc.
Sau đó hắn rời khỏi chỗ ngồi, dẫn mọi người lên lầu.
Tới phòng sách của Claire, An Cách Nhĩ mở tủ đựng thuốc độc, đặt cái bình vào chỗ bị thiếu bên trong.
“Ví dụ giờ nói anh là William.” An Cách Nhĩ chỉ Oss, “Nếu anh muốn lấy một bình thuốc độc, anh sẽ lấy bình nào?”
Oss nghĩ nghĩ, “Cũng không nhất định chỉ lấy một bình… Để tôi xem.” Nói xong, Oss vươn tay lấy một bình, nhưng cầm lên thử, nó không xê dịch, giống y như là đã được cố định trong tủ.
Oss thử lấy bình khác, phát hiện cái nào cũng giống như vậy, cuối cùng chỉ có chiếc bình kia là cầm lên được thôi.
“Hả?” Oss kinh ngạc, “Chẳng lẽ mấy chiếc bình khác đều là đồ trang trí?”
“Anh thử lại lần nữa đi.” An Cách Nhĩ nói.
Oss lại duỗi tay lấy chiếc bình khác, một chuyện bất ngờ đã xảy ra… Những chiếc bình khác đều lấy được.
“Hả?” Oss tò mò, “Sao lại lấy được rồi?”
“Mỗi một bình đều là một chìa khóa.” An Cách Nhĩ nói xong, hỏi quản gia, “Đúng không?”
Quản gia gật đầu, “Chiếc tủ này cũng là một cơ quan, phải dựa theo từng bước quy định mới lấy được, ví dụ muốn lấy bình thứ tư ở hàng ba, thì phải cầm một bình ở hàng thứ nhất, sau đó cầm một bình ở hàng thứ tư, cuối cùng mới lấy được bình mà mình muốn. Lúc trước có ghi lại đầy đủ nhưng về sau thì bị thất truyền, cho nên không có ai dám đụng vào chiếc tủ này, nó có tính nguy hiểm nhất định.”
“Chiếc bình này có thể xem là chìa khóa.” An Cách Nhĩ nói, “Bởi vì nó là bình quan trọng nhất nhưng tuyệt đối không được dùng! Chìa khóa mở ra chỉ có thể lấy tiếp chìa khóa, nếu lấy nó đi nghĩa là một cơ quan nào đó đã được khởi động.”
“Lấy thuốc độc đi tại sao lại cầm tới sân khấu?” Quản gia không hiểu.
“Là muốn giá họa?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Thường xuyên ra sân khấu chỉ có ba trợ lý, mà giúp đỡ Claire về đóng mở cơ quan cũng là ba trợ lý, oán giận và có nhiều lời phê bình cũng là ba người họ, cho dù là cái gì bọn họ vẫn là kẻ tình nghi cao nhất…”
“Sao hắn phải làm vậy?” Quản gia nghi hoặc, “Còn nữa, hắn bị độc chết như thế nào?”
“William thoạt nhìn là người khá nhát gan và kiên nhẫn, cho dù là mặt nào, hắn đều bị thiếu gia đây hành cho thở không nổi.” An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Claire đứng gần đó.
Claire gãi đầu, cũng không nói gì phản bác lại.
“Cậu ngại hắn phiền, hắn chê cậu khó chiều.” Oss hù dọa Claire, “Tôi đã chứng kiến rất nhiều người đại diện hại chết ngôi sao, cậu phải biết một điều, có đôi khi các cậu đối với bọn họ mà nói, chết rồi còn giá trị hơn cả lúc sống.”
Claire ủ rủ.
“Billy có ý dẫn mọi người đi tìm Claire đều bị mọi người xem nhẹ, nhưng William lại không.” An Cách Nhĩ nói, “Sau khi hắn phát hiện Claire còn sống, hắn nghĩ tới một cách tốt nhất để giết Claire… Giết Billy, làm cho Claire chết ngoài ý muốn.”
An Cách Nhĩ vừa nói vừa sờ đầu Billy, “Cách hạ độc chó tốt nhất chính là trộn độc vào nước hoặc thức ăn, nhưng cách này cũng có chút mạo hiểm, tô của Blly để đại sảnh, không thể ra tay… Golden là loại hoàn toàn không có tính công kích, lừa nó xuống sân khấu ở nơi không người, bôi độc ngoài miệng nó chẳng phải là đã độc chết được rồi đó sao.”
Mọi người nhăn mặt, quá đáng…
“Kế hoạch ban đầu của William có lẽ là độc chết Billy ở trên sân khấu này, sau đó thuận tiện nhét bình thuốc độc vào thùng dụng cụ hoặc túi của ba trợ lý.” An Cách Nhĩ nói, “Vấn đề cuối cùng là, tại sao muốn hạ độc con chó thế mà mình lại chết?”
Tất cả mọi người đều gật đầu — Đúng vậy! Đây mới là vấn đề khó hiểu nhất.
“Oss.” An Cách Nhĩ đưa chiếc bình cho Oss, rồi vẫy tay gọi Billy.
Billy chạy tới, vẫy đuôi đi vòng quanh An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nói với Oss, “Bây giờ anh tìm cách hạ độc Billy đi.”
“Hả…” Oss có chút khó khăn, hắn nhìn chiếc bình rồi lại nhìn Billy. Tuy rằng Golden sinh ra đã có tính cách ngoan hiền, nhưng thân hình thì lại to lớn. Với lại nó còn vô cùng hiếu động, rất khó bảo nó ngồi im, đổ cái gì vào miệng nó không phải chuyện đơn giản. Cộng thêm khứu giác của nó nhạy hơn con người gấp nhiều lần, mà hắn thì không phải chủ nó, ai biết nó có đột nhiên cắn người hay không?
Oss cầm chiếc bình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở nắp chai, ngồi xổm xuống, ngoắc Billy, “Billy, lại đây.”
Billy vẫy đuôi, nghiêng đầu nhìn Oss.
“Tới đây, tao cho mày đồ ăn.” Oss ngoắc Billy.
Billy lùi ra sau.
“Billy!” Oss tiến lên một bước, Billy lại lùi ra sau một bước, tiếp tục vẫy đuôi.
“Lại đây!” Oss sốt ruột.
Billy hiển nhiên cảm thấy người này rất ‘khả nghi’, vẫn vẫy đuôi trốn tránh tay Oss.
Oss tức giận, “Tao nói… A!”
Ngay trước khi hắn nói ra thành câu, đột nhiên đạp miếng gỗ dưới sàn, nó bật lên, đập một phát vào tay.
Oss bị đập trúng, hiển nhiên chiếc bình cũng văng đi, trúng ngay mặt hắn. Nước trong bình thay thế thuốc độc liền hất sạch lên mặt.
Oss lau mặt, “An Cách Nhĩ, cái này là nước phải không vậy?”
Mọi người đều há to miệng.
“Nếu đó là thuốc độc…” Mạc Phi nhíu mày, “Thì ra William chết như vậy.”
“Sao miếng gỗ dưới sân khấu lại bật lên?” Quản gia đè tay xuống một đầu gỗ, quả nhiên đầu bên kia liền bật.
“Lúc trước đâu có vụ này.” Ba trợ lý cảm thấy kì lạ.
“Không những miếng gỗ mà những chỗ khác cũng thay đổi.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Bởi vì sau khi chiếc bình kia bị lấy đi, một cơ quan mới đã bị khởi động.”
An Cách Nhĩ nói xong, đi tới chỗ cây cột, đẩy nhẹ…
“A!” Oss kêu lên sợ hãi chạy trốn, chỗ hắn đứng ban nãy có một miếng gỗ bị gãy.
Oss khó hiểu, “Sao lại nhắm vào tôi?”
Sau đó lùi hai bước, đột nhiên có một miếng gỗ bật lên, “Bốp” một tiếng đập vào mông Oss.
“Ai da!” Oss xoa mông quỳ xuống mặt đất.
Mọi người mở to miệng nhìn.
Quản gia nhịn không được lên tiếng, “Đây là tư thế khi chết của William, nhưng khuôn mặt của hắn dữ hơn…”
“Bởi vì do trúng độc.” An Cách Nhĩ nói.
Mạc Phi tò mò hỏi An Cách Nhĩ, “Những cơ quan này thật sự giống như người sống sao, tại sao cứ nhắm vào người cầm bình thuốc độc?”
“Là nhắm vào người cầm ‘chìa khóa’, sau khi chiếc bình đó bị lấy đi, căn phòng này cũng tự điều chỉnh thành chế độ ‘tự bạo’.” An Cách Nhĩ lắc đầu.
Mọi người đều lắc đầu.
“Tóm lại.” An Cách Nhĩ nhìn Claire đứng gần đó, “Tổ tiên của cậu là một người rất giỏi, cậu đem so với ông ta thì đúng là sự xấu hổ, để xứng đáng với cái tên thì phải không ngừng cố gắng, nếu không thì sớm muộn gì cũng chết trong chính căn nhà của mình thôi.”
Mọi người nhìn Claire — An Cách Nhĩ đúng là người không biết nói chuyện nhẹ nhàng.
Claire thở dài, ngoan ngoãn gật đầu.
…
Màn đêm buông xuống, quản gia đãi tiệc mời An Cách Nhĩ bọn họ, vô cùng cám ơn vì đã giúp đỡ.
Claire cầm quyển nhật ký của ông nội bắt đầu nghiên cứu, chỉnh đốn lại cuộc sống, ba trợ lý đều tỏ vẻ muốn tiếp tục ở lại đây làm việc.
…
Sáng sớm hôm sau, An Cách Nhĩ bị Mạc Phi đánh thức, mọi người rời khỏi căn nhà đâu đâu cũng là ‘ma pháp’ này, quay về phòng tranh.
Trên đường về, Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Mà nè, sao Mạc Phi tìm được cậu hay vậy, tôi nghĩ hoài mà cũng không ra!”
“Nguyên lý thật ra có chút giống với vụ án lần này, cho nên mới nói trên đời này hay nhất là biến mất tại chỗ.” An Cách Nhĩ nói xong, ánh mắt như có gì hấp dẫn, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Lúc này, bọn họ đang chạy trên đường xuống núi.
Cơn bão hôm qua gây tổn thất không mấy nghiêm trọng, đường đi đã có người dọn dẹp, cành cây bị gãy với đất đá đều được quét sang hai bên đường.
An Cách Nhĩ nhìn về thành phố ở phía xa. Ánh mặt trời chói rọi, những căn nhà ở thành phố S hầu như đều lấy màu trắng làm chủ đạo, ngoại trừ ánh mặt trời thì còn toát ra một vẻ đẹp thánh thiện.
“Woa!” Oss cũng dán mặt lên cửa sổ, “Thành phố S đúng là không tệ…”
Đang nói chuyện, đột nhiên có một chiếc xe màu trắng phóng như bay qua bọn họ.
Mạc Phi giảm tốc độ, khẽ nhíu mày.
“Có bị gì không vậy trời…” Oss nhìn chiếc xe thể thao màu trắng, “Đường này là đường xuống núi mà còn phóng nhanh vượt ẩu, có biết nguy hiểm là gì không hả?!”
Nhưng chiếc xe kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt họ.
Oss bất mãn, “Lúc nãy chạy nhanh quá không kịp ghi bản số xe, nếu không là phạt rồi!”
“Người lái là nữ.” An Cách Nhĩ nói.
“Chạy nhanh vậy mà cậu nhìn ra?” Oss rất khó hiểu.
“Là một diễn viên nổi tiếng nếu như tôi nhớ không lầm.” An Cách Nhĩ trông như đang tự hỏi.
“Hả?” Oss tò mò, “Cậu cũng nhiều chuyện dữ.”
“Tôi có nhìn thấy ảnh cô ta trong một cuốn tạp chí.” An Cách Nhĩ nói, “Chính là cái loại tạp chí lá cải, trang bìa lúc nào cũng trưng mấy cái mặt ngôi sao cười ngay đơ chả ăn khớp.”
“Là ngôi sao nào?” Oss hỏi.
“Đây không phải điểm quan trọng.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói.
“Vậy chỗ nào mới quan trọng?” Oss tò mò, Mạc Phi cũng thấy kì lạ.
“Cô ta ngồi ở ghế lái, nhưng hai tay không cầm bánh lái.” An Cách Nhĩ đáp.
“À… ra là vậy…”
Oss gật đầu, sau đó trầm mặc ba giây, ngẩng đầu, “Cái gì?!”
Mạc Phi cũng kinh ngạc, “Em chắc không An Cách Nhĩ?”
An Cách Nhĩ bắt chéo chân, “Dựa theo tốc độ lúc nãy với độ dốc của con đường này, chắc hẳn ba giây sau đã lao khỏi rào ngăn cách bay thẳng xuống núi… Đương nhiên, nếu trong quá trình cô ta giữ bánh lái thì…”
Nhưng trong lúc An Cách Nhĩ đang nói, ba người lại nghe một tiếng nổ vang lên bên tai.
Mạc Phi quẹo theo đường cong rồi lập tức dừng lại bên đường, ở ngoài sườn núi có khói bốc mù mịt.
Oss mở cửa xe chạy qua xem tình hình, chỉ thấy ở giữa sườn núi có một chiếc xe cháy hừng hực, đúng là chiếc xe thể thao bọn họ thấy ban nãy.
Oss lập tức gọi điện thoại kêu người.
Những chiếc xe khác chạy ngang qua đều dừng lại, bọn họ xuống xe xem có chuyện gì, có người còn báo cảnh sát.
Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ… lúc nãy…”
An Cách Nhĩ nhún vai, “Vô ích, dưới tình huống đó chúng ta có làm gì cũng không cứu được. Còn nữa, chỉ cần là người còn sống thì không thể nào không cầm bánh lái, cô gái kia hẳn là đã chết hoặc trong trạng thái hôn mê, vậy vấn đề đã rõ…”
Mạc Phi nhíu mày, nhìn làn khói xám bốc lên mù mịt, “Ai là người lái xe?”
An Cách Nhĩ lại gật đầu, “Đúng vậy, ai là người lái xe?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất