Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 77: Ký sinh thể của ác ma
An Cách Nhĩ cung cấp cho Oss một cách nhanh nhất để tìm ra ‘chó dữ’, năng suất làm việc của Oss rất cao, lập tức bắt tay vào điều tra.
Trải qua một ngày phân tích số liệu, sáng sớm hôm sau, phòng tranh còn chưa mở cửa, đã nghe tiếng đập cửa thủy tinh rầm rầm.
“An Cách Nhĩ!” Oss hét lên lầu hai, “Đại vương! Mau dậy bắt biến thái!”
An Cách Nhĩ đang ở ngoài ban công hưởng thụ sự yên tĩnh buổi sáng, nhíu mày — Có thể làm một người có sức lực dư thừa vĩnh viễn như Oss, cũng không phải đơn giản.
Mạc Phi đã thức dậy từ sớm, đang chuẩn bị đồ ăn sáng, vội vã chạy ra mở cửa.
Tối hôm qua Mạc Tần tham gia bữa tiệc kinh doanh gì đó, tới sáng mới được ngủ, mới ngủ chút xíu đã bị Oss đánh thức, mang một bụng tức giận rời giường, sắc mặt còn đen hơn bình thường nữa.
Oss chạy ào vào nhà, cầm một văn kiện trong tay.
An Cách Nhĩ mang Ace xuống lầu, hỏi, “Điều tra ra rồi?”
“Ra rồi, ra rồi!” Oss kích động, “Phù hợp với quy luật 100%!”
“Sau đó?” An Cách Nhĩ nghe ra trong lời của Oss có vẻ còn có chút ẩn tình chưa nói, liền đi tới sô pha ngồi xuống.
“Đại vương, chúng tôi tìm được hai người.” Oss đưa văn kiện cho An Cách Nhĩ.
Lúc An Cách Nhĩ cầm lấy, thật ra có chút ngây người, tự nói, “Hai người…”
“Đúng vậy!” Oss ngồi xuống, vừa kéo cà vạt vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi, “Kì lạ! Chu kỳ của hai người này quá giống nhau!”
An Cách Nhĩ chau mày, mở văn kiện ra xem.
Lúc này, Emma từ bếp đi ra, “Bà đi mua đồ ăn.”
Mạc Phi cầm khay chạy theo, đặt đồ ăn lên bàn, cầm giỏ của Emma, “Để con đi cho.”
Ở trên lầu, Mạc Tiếu đầu tóc bù xù ôm gối ôm lười biếng đi xuống, nhìn Mạc Phi chạy ra ngoài, không hiểu, “Mạc Phi đi đâu vậy?”
Emma nói, “Đi mua đồ ăn.”
“Ha ~” Mạc Tiếu ngửa mặt ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở ngồi xuống cạnh An Cách Nhĩ, “Mạc Phi còn đi mua đồ ăn ha ~ Sớm biết thì đến đây dẫn theo mấy người hầu rồi.”
“Thật ra bà đi là được rồi.” Emma nghĩ mình gây phiền phức cho Mạc Phi.
Oss vươn tay lấy đồ ăn, vừa nhai vừa thoải mái nói, “Emma, hôm nay trời gió to, thời tiết không tốt, con thấy bà vẫn đừng ra ngoài.”
“Mạc Phi ra ngoài rồi?”
Lúc này, Mạc Tần và Thẩm Tuyển cũng xuống.
Mặt Mạc Tần trông rất thiếu ngủ, “Gọi điện kêu nó mua cho tôi gói thuốc lá.”
Mạc Tiếu và Oss khinh bỉ nhìn hắn, “Có Emma ở đây mà anh/chú dám hút thuốc!”
Mạc Tần đỡ trán, “Hôm nay tôi phải họp cả ngày!”
Mạc Tiếu tìm điện thoại, “Nhìn chú thê thảm như vậy con giúp chú, nhưng mà trước khi về nhà phải xử lý mùi thuốc đó!”
Thẩm Tuyển cười, chỉnh sửa giấy tờ, “Tôi sẽ nhắc nhở hắn.”
Mạc Tần ngồi xuống đối diện An Cách Nhĩ, mở tờ báo sáng nay, ngẩng đầu… Thấy An Cách Nhĩ vẫn cúi đầu.
Bây giờ An Cách Nhĩ có chút im lặng, theo lý mà nói, sáng sớm hắn hẳn phải móc người này một câu, móc người kia một câu mới đúng.
Nhưng An Cách Nhĩ vẫn luôn cúi đầu xem văn kiện, không hề nhúc nhích, có vẻ cực kì chăm chú.
“Lạ nha…” Mạc Tiếu cầm điện thoại, “Mạc Phi không nghe điện thoại, ảnh không mang điện thoại hả?”
Mọi người im lặng… Nhưng trong nhà cũng không có tiếng điện thoại reo, xem ra có mang di động bên người.
“Hay trên đường ồn quá không nghe thấy…” Mạc Tiếu thử gọi lại.
Lúc này, điện thoại kết nối, nhưng ở đầu dây bên kia không phải giọng của Mạc Phi, mà là một giọng nữ, “Alo?”
Mạc Tiếu ngẩn người, “A… Mạc Phi?”
Giọng nữ nghe như tiếng học sinh, “Tôi vừa nhặt được điện thoại này ở ven đường.”
Mạc Tiếu mở to mắt.
Trong lúc hắn lơ mơ, điện thoại bị người khác cầm lấy.
An Cách Nhĩ nhấn loa ngoài, hỏi nữ sinh bên kia, “Cô đang ở đâu?”
Nữ sinh nói địa điểm, ngay khu chợ gần phòng tranh, chính là con đường Mạc Phi chắc chắn sẽ đi qua.
Emma căng thẳng, “Xảy ra chuyện gì?”
Mạc Tần và Mạc Tiếu cũng tỉnh ngủ, nhìn sang.
An Cách Nhĩ chỉ chỉ bên ngoài với Oss.
Oss nghĩ có thể đã xảy ra chuyện, liền chạy ra ngoài.
An Cách Nhĩ vỗ nhẹ lên Ace, Ace nhảy xuống sô pha, chạy theo Oss.
Mạc Tiếu bật dậy, thay giày chạy ra ngoài.
Bầu không khí trong nhà nhất thời khẩn trương.
An Cách Nhĩ bảo nữ sinh đứng chờ một lát.
Chỉ lát sau, trong điện thoại vang lên giọng của Oss, hắn chạy ra khỏi phòng tranh không bao lâu đã tìm thấy nữ sinh đứng chờ ở ven đường, là học sinh học gần đây, trên đường đến trường thấy một chiếc điện thoại dưới đất reo, cho nên nhặt lên.
Oss hỏi cô có thấy một chàng trai tuấn tú tóc dài chạy qua đây không.
Nữ sinh lắc đầu nói không thấy.
Oss cầm điện thoại nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng của Mạc Phi.
“An Cách Nhĩ…” Oss cầm điện thoại hỏi An Cách Nhĩ ở đầu dây bên kia, “Có muốn tôi tới chợ rau phía trước coi thử không?”
An Cách Nhĩ trấn định hơn bất kỳ ai khác, hỏi Oss, “Hướng nào vắng nhất?”
Oss nhìn bốn phía, hướng đông là phòng tranh, nếu Mạc Phi ở đó thì hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy, phía tây là chợ rau, rất nhiều người, phía bắc là trạm xe lửa, người cũng rất nhiều, phía nam…
“Phía nam có một công viên.” Oss trả lời.
“Tới công viên.” An Cách Nhĩ chỉ huy Oss, “Anh có mang súng không?”
“Có.” Oss gật đầu.
Lúc này Mạc Tiếu cũng đã chạy tới, cùng Oss đi về phía công viên.
“Tới công viên, đi theo Ace.” An Cách Nhĩ nói, “Đường tới chợ và chợ rau quá nhiều người, Ace không tìm được mùi của Mạc Phi, cho nên Mạc Phi sẽ chạy theo hướng ít người nhất.”
An Cách Nhĩ nói xong, Oss và Mạc Tiếu còn chưa kịp bội phục hắn lại có thể nghĩ tới, Ace đã kêu lên, chạy về phía tây của công viên.
Hai người đuổi sát phía sau.
Công viên ở gần phòng tranh có quy mô không nhỏ, có rất nhiều tập thể dục, nhưng phía tây là gần bến tàu có cây cối rậm rạp, khá yên tĩnh.
Oss và Mạc Tiếu chạy theo Ace, đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên.
Oss cả kinh, tiếng súng?!
Mạc Tiếu chạy nhanh hơn Oss, lên chỗ cao gọi to, “Mạc Phi!”
Chờ Oss cũng chạy tới, chỉ thấy đài phun nước phía dưới có hai người đang đánh nhau, nói chính xác là Mạc Phi đè một người xuống.
Mạc Tiếu nhảy xuống đài phun nước, giúp Mạc Phi đè người kia xuống đất, thuận tiện đá văng cây súng lục.
Oss ném còng tay tới, lấy khăn tay cầm cây súng lên, bỏ vào túi.
Mạc Phi thả lỏng tay đứng dậy, Mạc Tiếu còng người kia lại, ngẩng đầu, phát hiện cánh tay Mạc Phi chảy máu.
“Anh bị thương?!” Mạc Tiếu kéo người nọ dậy, hỏi Mạc Phi.
“Trầy da thôi.” Mạc Phi vươn tay sờ đầu Ace đang vẫy đuôi, cầm điện thoại Oss đưa.
Điện thoại vẫn chưa cúp, An Cách Nhĩ nhấn loa ngoài nên mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Tiếng súng lúc này dọa mọi người nhảy dựng, mãi cho đến khi nghe thấy giọng Mạc Phi mới yên lòng.
Mạc Phi nói với An Cách Nhĩ mình không sao, lúc nãy mới ra ngoài đã phát hiện có người theo dõi, vốn định gọi điện thoại, nhưng lại gặp một người cầm dao đâm tới, lúc né thì làm rớt điện thoại… Sau đó hai người đuổi theo Mạc Phi, hắn liền dẫn hai người tới chỗ vắng người…
Mạc Phi còn chưa dứt lời, Mạc Tần đã rống lên, “Bị tập kích phải chạy tới chỗ đông người! Con bị nước vào đầu rồi hả?”
Mạc Phi nói, “Ở chỗ vắng người sẽ không làm người vô tội bị thương, cũng sẽ không làm tội phạm dễ bỏ chạy, với lại Ace cũng dễ tìm ra con.”
Mạc Tần xoa trán, đau đầu quá.
Mọi người trong nhà đều nhìn An Cách Nhĩ — Quả nhiên hắn là người hiểu suy nghĩ của Mạc Phi nhất.
An Cách Nhĩ nâng cằm, ngồi trên ghế sô pha nghe, nhưng thật ra lại im lặng có chút lạ thường.
“Có hai người đánh lén cậu?” Oss hỏi Mạc Phi, “Còn một tên nữa đâu?”
“Chạy rồi, nhưng tôi có làm hắn bị thương.” Mạc Phi nói, “Tay trái của hắn chắc đã bị gãy.”
Oss lập tức gọi về cảnh cục phái người tới chỗ gần đây tìm người bỏ chạy.
Mạc Tiếu quan sát người tập kích Mạc Phi.
Người này trông khoảng ba mươi, râu ria xồm xàm, mặc bộ quần áo vận động màu đen.
Lúc này, hắn bị còng tay, vừa giãy dụa vừa kêu, trông vô cùng hung hãn, tâm trạng vô cùng bất ổn.
“Không giống người bình thường.” Mạc Tiếu nghĩ người này điên điên khùng khùng, còn thấp giọng hỏi, “Có cắn người không vậy?”
Mạc Tiếu lui về sau một bước, cảm giác như đạp phải vật gì, cúi đầu nhìn, là một đồng tiền.
“Đây là cái gì?” Mạc Tiếu nhặt lên, đồng tiền này cũng không phải loại được lưu hành ở đây, trông như đồng tiền kỷ niệm, hai bên đều có hoa, còn khắc mấy chữ tiếng Anh, “K.P.C”
“KPC?” Oss nhảy dựng, “Là tên viết tắt của trung tâm cai nghiện của chó dữ!”
Oss quan sát kẻ tập kích cẩn thận, nhíu mày, “Không phải một trong hai người đó… Đồng bọn của chó dữ?”
An Cách Nhĩ bảo Oss đưa Mạc Phi tới bệnh viện băng bó vết thương rồi kiểm tra, xác định không sao thì về nhà.
Cúp điện thoại, An Cách Nhĩ rơi vào trầm tư.
“An Cách Nhĩ…”
Lúc này, Mạc Tần lên tiếng.
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh cũng phát hiện?”
Mạc Tần gật đầu.
Emma rất lo lắng cho Mạc Phi, nghe được cuộc đối thoại của hai người, vội hỏi, “Có chuyện gì?”
An Cách Nhĩ nói, “Người tập kích Mạc Phi lúc bị chế phục, vẫn luôn gào thét, bà nghe giống cái gì?”
Emma suy nghĩ một chút, thoáng hiểu ra, “A! Hình như là tiếng gầm của mãnh thú, đúng là dọa người.”
Mạc Tần vươn tay cầm tư liệu về chó dữ để trên bàn trà, hỏi An Cách Nhĩ, “Chẳng lẽ, tiếng chó sủa xuất hiện ở hiện trường chính là tạo thành như vậy?”
“Thần kinh của người nọ hiển nhiên không bình thường, nếu dễ dàng bị bắt như vậy, khẳng định không phải chó dữ.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt cằm, “Thì ra là thế, so với suy nghĩ của tôi còn phức tạp hơn.”
Mạc Tần không hiểu, “Lẽ nào mỗi lần chó dữ hành động đều mang theo người điên?”
“Phải không?” Thẩm Tuyển hỏi, “Mỗi lần hành hung không phải mang theo chó sao?”
“Mang chó theo, so với người điên không thể tố cáo mạnh hơn nhiều.”
“Cũng chưa chắc.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Vụ án xảy ra ở thành phố, ở nơi nhà cao ốc rất nhiều, mang chó theo dễ bại lộ hơn.”
Mạc Tần cũng gật đầu, “Đúng vậy… Với lại trên thi thể cũng không có dấu vết bị chó cắn.”
“Cho dù có cũng có thể là ngụy tạo.” An Cách Nhĩ đứng lên, bước tới bên cửa sổ giơ ngón tay chơi với Eliza trên cành cây.
Mạc Tần nhìn bóng lưng của An Cách Nhĩ, “Có cần Thẩm Tuyển đưa cậu tới bệnh viện không?”
An Cách Nhĩ không nói gì.
“Cậu đang lo lắng cho Mạc Phi hả?” Mạc Tần hỏi, “Nhưng mà nếu nghĩ như vậy, may mà người đi là Mạc Phi, nếu là Emma…”
“Đối phương cố tình chọn Mạc Phi để ra tay.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt chùm lông trước ngực Eliza, “Chỉ là hắn không nghĩ Mạc Phi khó đối phó đến thế thôi.”
“Cậu nói chó dữ?” Mạc Tần hỏi, “Hắn có ý định nhắm vào Mạc Phi?”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, mấy chiếc xe lái vào con hẻm nhỏ, Tôn Kỳ và Thân Nghị bước xuống, chắc là Oss gọi cho bọn họ.
“Tôi nói này.”
An Cách Nhĩ đột nhiên xoay đầu lại.
Mạc Tần ngẩng đầu nhìn hắn.
“Mặc kệ hung thủ nhắm vào ai, nhưng làm Mạc Phi bị thương tôi sẽ không tha thứ cho hắn.” An Cách Nhĩ chép miệng với mấy chiếc xe cảnh sát bên ngoài, nhìn Mạc Tần nói, “Người chúng ta đối phó lần này có chút đặc biệt.”
“Đặc biệt?”
“Nếu dựa theo cách điều tra và phá án truyền thống của cảnh sát, có lẽ hắn sẽ chạy thoát.”
Mạc Tần mỉm cười, “Thế nào? Muốn hợp tác với tôi?”
“Thế anh có chịu không?” An Cách Nhĩ hơi nhướn mày.
“Lần này, ít nhất chúng ta có cùng lập trường, làm Mạc Phi bị thương là điều không thể tha thứ, cho nên có thể hợp tác.” Mạc Tần hỏi An Cách Nhĩ, “Chúng ta phải đối phó với ác ma thế nào?”
An Cách Nhĩ lại lắc đầu, “Kẻ chúng ta phải đối phó cũng không phải ác ma.”
“Vậy đó là cái gì?” Mạc Tần không hiểu.
An Cách Nhĩ nhìn Thân Nghị bố trí cảnh lực bảo vệ phòng tranh, lẩm bẩm, “Thảo nào cảnh sát vẫn không bắt được hắn… Hắn căn bản không phải tồn tại ở dạng ác ma.”
Mạc Tần nghi hoặc, “Có ý gì?”
“Hắn vẫn luôn tồn tại dưới dạng ký sinh thể.” An Cách Nhĩ xoay đầu lại, trên mặt xuất hiện nụ cười, “Ký sinh thể của ác ma!”
Trải qua một ngày phân tích số liệu, sáng sớm hôm sau, phòng tranh còn chưa mở cửa, đã nghe tiếng đập cửa thủy tinh rầm rầm.
“An Cách Nhĩ!” Oss hét lên lầu hai, “Đại vương! Mau dậy bắt biến thái!”
An Cách Nhĩ đang ở ngoài ban công hưởng thụ sự yên tĩnh buổi sáng, nhíu mày — Có thể làm một người có sức lực dư thừa vĩnh viễn như Oss, cũng không phải đơn giản.
Mạc Phi đã thức dậy từ sớm, đang chuẩn bị đồ ăn sáng, vội vã chạy ra mở cửa.
Tối hôm qua Mạc Tần tham gia bữa tiệc kinh doanh gì đó, tới sáng mới được ngủ, mới ngủ chút xíu đã bị Oss đánh thức, mang một bụng tức giận rời giường, sắc mặt còn đen hơn bình thường nữa.
Oss chạy ào vào nhà, cầm một văn kiện trong tay.
An Cách Nhĩ mang Ace xuống lầu, hỏi, “Điều tra ra rồi?”
“Ra rồi, ra rồi!” Oss kích động, “Phù hợp với quy luật 100%!”
“Sau đó?” An Cách Nhĩ nghe ra trong lời của Oss có vẻ còn có chút ẩn tình chưa nói, liền đi tới sô pha ngồi xuống.
“Đại vương, chúng tôi tìm được hai người.” Oss đưa văn kiện cho An Cách Nhĩ.
Lúc An Cách Nhĩ cầm lấy, thật ra có chút ngây người, tự nói, “Hai người…”
“Đúng vậy!” Oss ngồi xuống, vừa kéo cà vạt vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi, “Kì lạ! Chu kỳ của hai người này quá giống nhau!”
An Cách Nhĩ chau mày, mở văn kiện ra xem.
Lúc này, Emma từ bếp đi ra, “Bà đi mua đồ ăn.”
Mạc Phi cầm khay chạy theo, đặt đồ ăn lên bàn, cầm giỏ của Emma, “Để con đi cho.”
Ở trên lầu, Mạc Tiếu đầu tóc bù xù ôm gối ôm lười biếng đi xuống, nhìn Mạc Phi chạy ra ngoài, không hiểu, “Mạc Phi đi đâu vậy?”
Emma nói, “Đi mua đồ ăn.”
“Ha ~” Mạc Tiếu ngửa mặt ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở ngồi xuống cạnh An Cách Nhĩ, “Mạc Phi còn đi mua đồ ăn ha ~ Sớm biết thì đến đây dẫn theo mấy người hầu rồi.”
“Thật ra bà đi là được rồi.” Emma nghĩ mình gây phiền phức cho Mạc Phi.
Oss vươn tay lấy đồ ăn, vừa nhai vừa thoải mái nói, “Emma, hôm nay trời gió to, thời tiết không tốt, con thấy bà vẫn đừng ra ngoài.”
“Mạc Phi ra ngoài rồi?”
Lúc này, Mạc Tần và Thẩm Tuyển cũng xuống.
Mặt Mạc Tần trông rất thiếu ngủ, “Gọi điện kêu nó mua cho tôi gói thuốc lá.”
Mạc Tiếu và Oss khinh bỉ nhìn hắn, “Có Emma ở đây mà anh/chú dám hút thuốc!”
Mạc Tần đỡ trán, “Hôm nay tôi phải họp cả ngày!”
Mạc Tiếu tìm điện thoại, “Nhìn chú thê thảm như vậy con giúp chú, nhưng mà trước khi về nhà phải xử lý mùi thuốc đó!”
Thẩm Tuyển cười, chỉnh sửa giấy tờ, “Tôi sẽ nhắc nhở hắn.”
Mạc Tần ngồi xuống đối diện An Cách Nhĩ, mở tờ báo sáng nay, ngẩng đầu… Thấy An Cách Nhĩ vẫn cúi đầu.
Bây giờ An Cách Nhĩ có chút im lặng, theo lý mà nói, sáng sớm hắn hẳn phải móc người này một câu, móc người kia một câu mới đúng.
Nhưng An Cách Nhĩ vẫn luôn cúi đầu xem văn kiện, không hề nhúc nhích, có vẻ cực kì chăm chú.
“Lạ nha…” Mạc Tiếu cầm điện thoại, “Mạc Phi không nghe điện thoại, ảnh không mang điện thoại hả?”
Mọi người im lặng… Nhưng trong nhà cũng không có tiếng điện thoại reo, xem ra có mang di động bên người.
“Hay trên đường ồn quá không nghe thấy…” Mạc Tiếu thử gọi lại.
Lúc này, điện thoại kết nối, nhưng ở đầu dây bên kia không phải giọng của Mạc Phi, mà là một giọng nữ, “Alo?”
Mạc Tiếu ngẩn người, “A… Mạc Phi?”
Giọng nữ nghe như tiếng học sinh, “Tôi vừa nhặt được điện thoại này ở ven đường.”
Mạc Tiếu mở to mắt.
Trong lúc hắn lơ mơ, điện thoại bị người khác cầm lấy.
An Cách Nhĩ nhấn loa ngoài, hỏi nữ sinh bên kia, “Cô đang ở đâu?”
Nữ sinh nói địa điểm, ngay khu chợ gần phòng tranh, chính là con đường Mạc Phi chắc chắn sẽ đi qua.
Emma căng thẳng, “Xảy ra chuyện gì?”
Mạc Tần và Mạc Tiếu cũng tỉnh ngủ, nhìn sang.
An Cách Nhĩ chỉ chỉ bên ngoài với Oss.
Oss nghĩ có thể đã xảy ra chuyện, liền chạy ra ngoài.
An Cách Nhĩ vỗ nhẹ lên Ace, Ace nhảy xuống sô pha, chạy theo Oss.
Mạc Tiếu bật dậy, thay giày chạy ra ngoài.
Bầu không khí trong nhà nhất thời khẩn trương.
An Cách Nhĩ bảo nữ sinh đứng chờ một lát.
Chỉ lát sau, trong điện thoại vang lên giọng của Oss, hắn chạy ra khỏi phòng tranh không bao lâu đã tìm thấy nữ sinh đứng chờ ở ven đường, là học sinh học gần đây, trên đường đến trường thấy một chiếc điện thoại dưới đất reo, cho nên nhặt lên.
Oss hỏi cô có thấy một chàng trai tuấn tú tóc dài chạy qua đây không.
Nữ sinh lắc đầu nói không thấy.
Oss cầm điện thoại nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng của Mạc Phi.
“An Cách Nhĩ…” Oss cầm điện thoại hỏi An Cách Nhĩ ở đầu dây bên kia, “Có muốn tôi tới chợ rau phía trước coi thử không?”
An Cách Nhĩ trấn định hơn bất kỳ ai khác, hỏi Oss, “Hướng nào vắng nhất?”
Oss nhìn bốn phía, hướng đông là phòng tranh, nếu Mạc Phi ở đó thì hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy, phía tây là chợ rau, rất nhiều người, phía bắc là trạm xe lửa, người cũng rất nhiều, phía nam…
“Phía nam có một công viên.” Oss trả lời.
“Tới công viên.” An Cách Nhĩ chỉ huy Oss, “Anh có mang súng không?”
“Có.” Oss gật đầu.
Lúc này Mạc Tiếu cũng đã chạy tới, cùng Oss đi về phía công viên.
“Tới công viên, đi theo Ace.” An Cách Nhĩ nói, “Đường tới chợ và chợ rau quá nhiều người, Ace không tìm được mùi của Mạc Phi, cho nên Mạc Phi sẽ chạy theo hướng ít người nhất.”
An Cách Nhĩ nói xong, Oss và Mạc Tiếu còn chưa kịp bội phục hắn lại có thể nghĩ tới, Ace đã kêu lên, chạy về phía tây của công viên.
Hai người đuổi sát phía sau.
Công viên ở gần phòng tranh có quy mô không nhỏ, có rất nhiều tập thể dục, nhưng phía tây là gần bến tàu có cây cối rậm rạp, khá yên tĩnh.
Oss và Mạc Tiếu chạy theo Ace, đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên.
Oss cả kinh, tiếng súng?!
Mạc Tiếu chạy nhanh hơn Oss, lên chỗ cao gọi to, “Mạc Phi!”
Chờ Oss cũng chạy tới, chỉ thấy đài phun nước phía dưới có hai người đang đánh nhau, nói chính xác là Mạc Phi đè một người xuống.
Mạc Tiếu nhảy xuống đài phun nước, giúp Mạc Phi đè người kia xuống đất, thuận tiện đá văng cây súng lục.
Oss ném còng tay tới, lấy khăn tay cầm cây súng lên, bỏ vào túi.
Mạc Phi thả lỏng tay đứng dậy, Mạc Tiếu còng người kia lại, ngẩng đầu, phát hiện cánh tay Mạc Phi chảy máu.
“Anh bị thương?!” Mạc Tiếu kéo người nọ dậy, hỏi Mạc Phi.
“Trầy da thôi.” Mạc Phi vươn tay sờ đầu Ace đang vẫy đuôi, cầm điện thoại Oss đưa.
Điện thoại vẫn chưa cúp, An Cách Nhĩ nhấn loa ngoài nên mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Tiếng súng lúc này dọa mọi người nhảy dựng, mãi cho đến khi nghe thấy giọng Mạc Phi mới yên lòng.
Mạc Phi nói với An Cách Nhĩ mình không sao, lúc nãy mới ra ngoài đã phát hiện có người theo dõi, vốn định gọi điện thoại, nhưng lại gặp một người cầm dao đâm tới, lúc né thì làm rớt điện thoại… Sau đó hai người đuổi theo Mạc Phi, hắn liền dẫn hai người tới chỗ vắng người…
Mạc Phi còn chưa dứt lời, Mạc Tần đã rống lên, “Bị tập kích phải chạy tới chỗ đông người! Con bị nước vào đầu rồi hả?”
Mạc Phi nói, “Ở chỗ vắng người sẽ không làm người vô tội bị thương, cũng sẽ không làm tội phạm dễ bỏ chạy, với lại Ace cũng dễ tìm ra con.”
Mạc Tần xoa trán, đau đầu quá.
Mọi người trong nhà đều nhìn An Cách Nhĩ — Quả nhiên hắn là người hiểu suy nghĩ của Mạc Phi nhất.
An Cách Nhĩ nâng cằm, ngồi trên ghế sô pha nghe, nhưng thật ra lại im lặng có chút lạ thường.
“Có hai người đánh lén cậu?” Oss hỏi Mạc Phi, “Còn một tên nữa đâu?”
“Chạy rồi, nhưng tôi có làm hắn bị thương.” Mạc Phi nói, “Tay trái của hắn chắc đã bị gãy.”
Oss lập tức gọi về cảnh cục phái người tới chỗ gần đây tìm người bỏ chạy.
Mạc Tiếu quan sát người tập kích Mạc Phi.
Người này trông khoảng ba mươi, râu ria xồm xàm, mặc bộ quần áo vận động màu đen.
Lúc này, hắn bị còng tay, vừa giãy dụa vừa kêu, trông vô cùng hung hãn, tâm trạng vô cùng bất ổn.
“Không giống người bình thường.” Mạc Tiếu nghĩ người này điên điên khùng khùng, còn thấp giọng hỏi, “Có cắn người không vậy?”
Mạc Tiếu lui về sau một bước, cảm giác như đạp phải vật gì, cúi đầu nhìn, là một đồng tiền.
“Đây là cái gì?” Mạc Tiếu nhặt lên, đồng tiền này cũng không phải loại được lưu hành ở đây, trông như đồng tiền kỷ niệm, hai bên đều có hoa, còn khắc mấy chữ tiếng Anh, “K.P.C”
“KPC?” Oss nhảy dựng, “Là tên viết tắt của trung tâm cai nghiện của chó dữ!”
Oss quan sát kẻ tập kích cẩn thận, nhíu mày, “Không phải một trong hai người đó… Đồng bọn của chó dữ?”
An Cách Nhĩ bảo Oss đưa Mạc Phi tới bệnh viện băng bó vết thương rồi kiểm tra, xác định không sao thì về nhà.
Cúp điện thoại, An Cách Nhĩ rơi vào trầm tư.
“An Cách Nhĩ…”
Lúc này, Mạc Tần lên tiếng.
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh cũng phát hiện?”
Mạc Tần gật đầu.
Emma rất lo lắng cho Mạc Phi, nghe được cuộc đối thoại của hai người, vội hỏi, “Có chuyện gì?”
An Cách Nhĩ nói, “Người tập kích Mạc Phi lúc bị chế phục, vẫn luôn gào thét, bà nghe giống cái gì?”
Emma suy nghĩ một chút, thoáng hiểu ra, “A! Hình như là tiếng gầm của mãnh thú, đúng là dọa người.”
Mạc Tần vươn tay cầm tư liệu về chó dữ để trên bàn trà, hỏi An Cách Nhĩ, “Chẳng lẽ, tiếng chó sủa xuất hiện ở hiện trường chính là tạo thành như vậy?”
“Thần kinh của người nọ hiển nhiên không bình thường, nếu dễ dàng bị bắt như vậy, khẳng định không phải chó dữ.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt cằm, “Thì ra là thế, so với suy nghĩ của tôi còn phức tạp hơn.”
Mạc Tần không hiểu, “Lẽ nào mỗi lần chó dữ hành động đều mang theo người điên?”
“Phải không?” Thẩm Tuyển hỏi, “Mỗi lần hành hung không phải mang theo chó sao?”
“Mang chó theo, so với người điên không thể tố cáo mạnh hơn nhiều.”
“Cũng chưa chắc.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Vụ án xảy ra ở thành phố, ở nơi nhà cao ốc rất nhiều, mang chó theo dễ bại lộ hơn.”
Mạc Tần cũng gật đầu, “Đúng vậy… Với lại trên thi thể cũng không có dấu vết bị chó cắn.”
“Cho dù có cũng có thể là ngụy tạo.” An Cách Nhĩ đứng lên, bước tới bên cửa sổ giơ ngón tay chơi với Eliza trên cành cây.
Mạc Tần nhìn bóng lưng của An Cách Nhĩ, “Có cần Thẩm Tuyển đưa cậu tới bệnh viện không?”
An Cách Nhĩ không nói gì.
“Cậu đang lo lắng cho Mạc Phi hả?” Mạc Tần hỏi, “Nhưng mà nếu nghĩ như vậy, may mà người đi là Mạc Phi, nếu là Emma…”
“Đối phương cố tình chọn Mạc Phi để ra tay.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt chùm lông trước ngực Eliza, “Chỉ là hắn không nghĩ Mạc Phi khó đối phó đến thế thôi.”
“Cậu nói chó dữ?” Mạc Tần hỏi, “Hắn có ý định nhắm vào Mạc Phi?”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, mấy chiếc xe lái vào con hẻm nhỏ, Tôn Kỳ và Thân Nghị bước xuống, chắc là Oss gọi cho bọn họ.
“Tôi nói này.”
An Cách Nhĩ đột nhiên xoay đầu lại.
Mạc Tần ngẩng đầu nhìn hắn.
“Mặc kệ hung thủ nhắm vào ai, nhưng làm Mạc Phi bị thương tôi sẽ không tha thứ cho hắn.” An Cách Nhĩ chép miệng với mấy chiếc xe cảnh sát bên ngoài, nhìn Mạc Tần nói, “Người chúng ta đối phó lần này có chút đặc biệt.”
“Đặc biệt?”
“Nếu dựa theo cách điều tra và phá án truyền thống của cảnh sát, có lẽ hắn sẽ chạy thoát.”
Mạc Tần mỉm cười, “Thế nào? Muốn hợp tác với tôi?”
“Thế anh có chịu không?” An Cách Nhĩ hơi nhướn mày.
“Lần này, ít nhất chúng ta có cùng lập trường, làm Mạc Phi bị thương là điều không thể tha thứ, cho nên có thể hợp tác.” Mạc Tần hỏi An Cách Nhĩ, “Chúng ta phải đối phó với ác ma thế nào?”
An Cách Nhĩ lại lắc đầu, “Kẻ chúng ta phải đối phó cũng không phải ác ma.”
“Vậy đó là cái gì?” Mạc Tần không hiểu.
An Cách Nhĩ nhìn Thân Nghị bố trí cảnh lực bảo vệ phòng tranh, lẩm bẩm, “Thảo nào cảnh sát vẫn không bắt được hắn… Hắn căn bản không phải tồn tại ở dạng ác ma.”
Mạc Tần nghi hoặc, “Có ý gì?”
“Hắn vẫn luôn tồn tại dưới dạng ký sinh thể.” An Cách Nhĩ xoay đầu lại, trên mặt xuất hiện nụ cười, “Ký sinh thể của ác ma!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất