Tôi Bí Mật Kết Hôn Với Tổng Tài
Chương 29:
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Trần tổng lại cung kính với người phụ nữ này như vậy?
Cô ta chẳng phải chỉ là một kẻ nghèo nàn, chuyên đi chạy vặt sao?
Còn nữa, vừa rồi Trần tổng nói sẽ đuổi việc bọn họ?
Vừa mới giây trước, mấy người họ còn hùng hổ, đầy khí thế như thể mình nắm chắc lý lẽ.
Giờ đây, gương mặt từng người tái nhợt, biểu hiện rõ nét lo lắng và sợ hãi.
“Trần tổng, chúng tôi...” vài người hoảng hốt muốn giải thích.
“Các cô lập tức cút khỏi đây cho tôi!” Trần tổng tức đến phát điên, vẻ lịch thiệp thường ngày bay biến, ngón tay gần như chọc thẳng vào mũi họ, mặt đen lại, giận dữ quát, “Trung tâm thương mại chúng ta không chứa loại nhân viên kém cỏi như các cô!”
“Trần tổng, chúng tôi không cố ý. Xin ngài cho chúng tôi một cơ hội nữa đi.”
“Đúng vậy, Trần tổng, chúng tôi không muốn rời khỏi đây. Chúng tôi đã làm việc ở trung tâm này năm, sáu năm rồi, rất hài lòng với mọi thứ ở đây. Xin ngài đừng đuổi chúng tôi, chúng tôi thực sự không thể mất công việc này!”
Mấy người khúm núm van xin, không chịu rời đi.
Dưới trướng tập đoàn Mặc thị, phúc lợi và đãi ngộ của nhân viên luôn vượt trội hơn hẳn so với các doanh nghiệp khác.
Trước đây họ cũng từng làm ở những trung tâm thương mại khác.
Nhưng đãi ngộ ở đó hoàn toàn không thể sánh bằng nơi này, nếu phải rời khỏi đây, họ sẽ không thể tìm được công việc nào tốt như thế nữa.
Vì hành động ngu ngốc của mình, Trần tổng lo sợ bị liên lụy, nên dù họ có van xin thế nào, ông ta vẫn chẳng mảy may động lòng.
Quyết tâm sa thải họ.
Mấy nhân viên van nài một lúc, thấy không có tác dụng, ánh mắt chợt nhìn sang Kiều Miên Miên đang đứng cạnh, bỗng dưng mắt sáng rực lên.
Trong lòng họ lóe lên một tia hy vọng.
Dù chưa rõ tại sao Kiều Miên Miên lại được Trần tổng coi trọng đến thế, thậm chí còn thấy ông ta khúm núm trước mặt cô.
Nhưng đã vì đắc tội với cô mà bị đuổi việc...
Nếu được cô tha thứ, liệu họ có thể tiếp tục làm việc ở đây không?
Vài người lập tức bỏ thái độ ngạo mạn, cùng nhau bước đến trước mặt Kiều Miên Miên, khóc lóc van xin cô tha thứ.
“Tiểu thư Kiều, chúng tôi đã sai rồi. Cầu xin cô tha thứ cho chúng tôi lần này, sau này chúng tôi sẽ không dám nữa.”
“Tiểu thư Kiều, xin lỗi cô, là chúng tôi ‘cẩu nhãn khán nhân đê’. Xin cô đừng chấp chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội để sửa sai, làm ơn.”
“Tiểu thư Kiều, cô là người rộng lượng, xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”
Nhìn đám người này vừa khóc lóc vừa cầu xin sửa đổi, trong lòng Kiều Miên Miên chẳng hề có chút cảm xúc nào.
Cô không phải là người nhân từ hay dễ mềm lòng.
Bị họ sỉ nhục, chế giễu nhiều lần, làm sao còn có thể tha thứ cho họ được?
Nếu tha thứ cho bọn họ, thì cô đúng là kẻ ngu ngốc.
Huống chi, cô thừa hiểu những loại người như thế này.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bản chất vốn đã thực dụng, nịnh nọt, làm sao có thể thực sự thay đổi.
Cô lạnh lùng nhìn họ: “Tôi sẽ không tha thứ cho các cô. Hôm nay cho các cô bài học này là để các cô hiểu, nhìn người đừng bao giờ chỉ dựa vào bề ngoài.”
Nói xong, cô chẳng thèm để tâm đến đám nhân viên nữa, quay sang Trần tổng, người vẫn đang đứng sau cô với vẻ mặt đầy lo sợ, nói: “Trần tổng, việc này giao lại cho ngài xử lý.”
“Vâng, vâng.” Trần tổng lập tức cúi đầu, giọng khẩn trương: “Tiểu thư Kiều cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng.”
Tại sao Trần tổng lại cung kính với người phụ nữ này như vậy?
Cô ta chẳng phải chỉ là một kẻ nghèo nàn, chuyên đi chạy vặt sao?
Còn nữa, vừa rồi Trần tổng nói sẽ đuổi việc bọn họ?
Vừa mới giây trước, mấy người họ còn hùng hổ, đầy khí thế như thể mình nắm chắc lý lẽ.
Giờ đây, gương mặt từng người tái nhợt, biểu hiện rõ nét lo lắng và sợ hãi.
“Trần tổng, chúng tôi...” vài người hoảng hốt muốn giải thích.
“Các cô lập tức cút khỏi đây cho tôi!” Trần tổng tức đến phát điên, vẻ lịch thiệp thường ngày bay biến, ngón tay gần như chọc thẳng vào mũi họ, mặt đen lại, giận dữ quát, “Trung tâm thương mại chúng ta không chứa loại nhân viên kém cỏi như các cô!”
“Trần tổng, chúng tôi không cố ý. Xin ngài cho chúng tôi một cơ hội nữa đi.”
“Đúng vậy, Trần tổng, chúng tôi không muốn rời khỏi đây. Chúng tôi đã làm việc ở trung tâm này năm, sáu năm rồi, rất hài lòng với mọi thứ ở đây. Xin ngài đừng đuổi chúng tôi, chúng tôi thực sự không thể mất công việc này!”
Mấy người khúm núm van xin, không chịu rời đi.
Dưới trướng tập đoàn Mặc thị, phúc lợi và đãi ngộ của nhân viên luôn vượt trội hơn hẳn so với các doanh nghiệp khác.
Trước đây họ cũng từng làm ở những trung tâm thương mại khác.
Nhưng đãi ngộ ở đó hoàn toàn không thể sánh bằng nơi này, nếu phải rời khỏi đây, họ sẽ không thể tìm được công việc nào tốt như thế nữa.
Vì hành động ngu ngốc của mình, Trần tổng lo sợ bị liên lụy, nên dù họ có van xin thế nào, ông ta vẫn chẳng mảy may động lòng.
Quyết tâm sa thải họ.
Mấy nhân viên van nài một lúc, thấy không có tác dụng, ánh mắt chợt nhìn sang Kiều Miên Miên đang đứng cạnh, bỗng dưng mắt sáng rực lên.
Trong lòng họ lóe lên một tia hy vọng.
Dù chưa rõ tại sao Kiều Miên Miên lại được Trần tổng coi trọng đến thế, thậm chí còn thấy ông ta khúm núm trước mặt cô.
Nhưng đã vì đắc tội với cô mà bị đuổi việc...
Nếu được cô tha thứ, liệu họ có thể tiếp tục làm việc ở đây không?
Vài người lập tức bỏ thái độ ngạo mạn, cùng nhau bước đến trước mặt Kiều Miên Miên, khóc lóc van xin cô tha thứ.
“Tiểu thư Kiều, chúng tôi đã sai rồi. Cầu xin cô tha thứ cho chúng tôi lần này, sau này chúng tôi sẽ không dám nữa.”
“Tiểu thư Kiều, xin lỗi cô, là chúng tôi ‘cẩu nhãn khán nhân đê’. Xin cô đừng chấp chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội để sửa sai, làm ơn.”
“Tiểu thư Kiều, cô là người rộng lượng, xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”
Nhìn đám người này vừa khóc lóc vừa cầu xin sửa đổi, trong lòng Kiều Miên Miên chẳng hề có chút cảm xúc nào.
Cô không phải là người nhân từ hay dễ mềm lòng.
Bị họ sỉ nhục, chế giễu nhiều lần, làm sao còn có thể tha thứ cho họ được?
Nếu tha thứ cho bọn họ, thì cô đúng là kẻ ngu ngốc.
Huống chi, cô thừa hiểu những loại người như thế này.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bản chất vốn đã thực dụng, nịnh nọt, làm sao có thể thực sự thay đổi.
Cô lạnh lùng nhìn họ: “Tôi sẽ không tha thứ cho các cô. Hôm nay cho các cô bài học này là để các cô hiểu, nhìn người đừng bao giờ chỉ dựa vào bề ngoài.”
Nói xong, cô chẳng thèm để tâm đến đám nhân viên nữa, quay sang Trần tổng, người vẫn đang đứng sau cô với vẻ mặt đầy lo sợ, nói: “Trần tổng, việc này giao lại cho ngài xử lý.”
“Vâng, vâng.” Trần tổng lập tức cúi đầu, giọng khẩn trương: “Tiểu thư Kiều cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất