Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 28

Trước Sau
Phương Nhất Tỉnh: “Công ty của Tạ Tư Bách, muốn tìm hiểu chút không?”

Vân Chức ngửa đầu, chớp chớp mắt, chần chờ trong chốc lát, “A, ông chủ của anh cũng muốn ký hợp đồng với em ạ? Nhiều công ty quản lý liên hệ với em quá, đừng nói anh đề cử em với ông chủ Tạ nhé?”

Phương Nhất Tỉnh đi qua ngồi trên mép giường cậu, nghiêng người nhìn Vân Chức, giọng nói trầm thấp ban đêm rất nhẹ nhàng, “Tôi không có nhắc đến cậu với anh ta, là anh ta nhìn trúng tiềm lực và thực lực của cậu nên mới muốn thông qua tôi mời chào cậu. Những công ty khác cũng thế, họ thấy được biểu hiện xuất sắc của cậu trong chương trình, thấy cậu thật không tệ. Cho nên bây giờ quyền lựa chọn nằm trong tay cậu, cậu biết không?”

Cảm thấy bản thân được khen ngợi, Vân Chức ngọt ngào nheo mắt, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Biết ạ.”

Cậu lại gấp không chờ nổi hỏi: “Vậy đãi ngộ công ty của các anh có tốt không ạ?”

Nếu ký hợp đồng cùng công ty với Phương Omega xinh đẹp, sau này hai người có thể thường xuyên cùng nhau hoạt động, làm việc mà có bạn thì thật là tốt.

“Như thế nào mới tính là đãi ngộ tốt?” Phương Nhất Tỉnh hỏi.

Vân Chức đếm trên đầu ngón tay, giọng nói có chút kích động: “Công ty có trả cho nghệ sĩ năm bảo hiểm một quỹ nhà ở không anh? Nghệ sĩ không nhận được việc thì có được công ty phát cho tiền lương cơ bản không? Có trợ cấp tiền mua nhà không? Phụ cấp đi lại và phụ cấp ăn uống nữa……”

Trong vòng quả thật có công ty sẽ cho nghệ sĩ năm bảo hiểm một quỹ nhà ở, phát tiền lương cơ bản, nhưng số lượng rất ít, nhưng Phương Nhất Tỉnh chưa bao giờ nghe nói qua có công ty quản lý còn sẽ trợ cấp tiền mua nhà cho nghệ sĩ.

Bộ dáng Vân Chức nói như rất thiếu tiền vậy.

Chắc là không đến mức đó. Phương Nhất Tỉnh có kiểm tra qua, tập đoàn nhà anh tuy rằng quy mô không lớn lắm, nhưng không đến mức không lo được phí sinh hoạt của Vân Chức.

Bất quá nếu Vân Chức muốn, số tiền đó có thể lấy từ chỗ anh.

Phương Nhất Tỉnh bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Đều có, nghệ sĩ còn có thể được phân đến ở chung cư độc lập.”

Nghe thấy còn có thể ở chung cư miễn phí, hai mắt Vân Chức sáng ngời, “Oa, tuyệt quá nha, em thích!”

Vân Chức lập tức quyết định, chờ chương trình tuyển tú kết thúc sẽ chuẩn bị ký hợp đồng với công ty của ông chủ Tạ!

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thứ sáu rất nhanh đã đến. Theo thường lệ các thực tập sinh được nghỉ thứ bảy và chủ nhật cho nên tối thứ sáu bọn họ đến tổ tiết mục lấy điện thoại về, sớm liên lạc với gia đình.

Vân Chức cầm điện thoại, sau vài phút ngồi yên ở trên giường, rốt cuộc cậu cũng gọi cho Kim Trạch Lệ.

Kim Trạch Lệ đánh gãy báo cáo của trợ lý, bắt máy, “Vân Chức?”

“Anh ơi, à ừm,” Vân Chức khẩn trương đến cắn môi dưới, mất tự nhiên trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Ngày mai là thứ bảy, trại huấn luyện bên này cho tụi em nghỉ.”

Kim Trạch Lệ nghe Vân Chức nhắc nhở, mới từ công việc bận rộn đột nhiên nhớ ra ngày mai là ngày nghỉ của Vân Chức, hắn dừng một chút nói: “Vân Chức, tối nay anh đi Châu Úc công tác, sớm nhất phải một tháng sau mới có thời gian trở về gặp em. Ngày mai anh sẽ kêu tài xế với quản gia đến đón em. Em ở nhà ngoan một chút, có việc thì tìm anh.”

Vân Chức vốn đang lo lắng không biết nên ứng phó với kỳ nghỉ này như thế nào, lời Kim Trạch Lệ nói đột nhiên làm cậu bình tĩnh lại.

Cậu vui vẻ há to miệng, che miệng cười trộm một chút, nhưng sau đó lại dùng giọng điệu rõ ràng rất khổ sở nói: “Anh không có ở nhà, một mình em rất là chán luôn á.”

“Vậy tuần này em chẳng về nữa đâu.” Vân Chức giả vờ oán giận với Kim Trạch Lệ, “Nhiệm vụ gần đây của tụi em càng lúc càng nặng, nhiều thực tập sinh không về nhà lắm, mọi người đều giành giật từng giây, em cũng không muốn lãng phí thời gian.”

Trại huấn luyện quản lý nghiêm khắc, lúc hắn không có ở nhà, Kim Trạch Lệ tự nhiên yên tâm để Vân Chức ở lại trại huấn luyện.

Kim Trạch Lệ: “Được, vậy em ở lại ký túc xá đi, đừng quá vất vả nhé.”



Trước sáng ngày nghỉ thứ bảy, Dương Trác triệu tập bọn họ họp định kỳ lần cuối trong tuần, hơn nữa còn giao bài tập về nhà.

Dương Trác: “Đêm nay tập hai chương trình của chúng ta sẽ phát sóng đúng giờ, tôi biết các em nhất định sẽ nhịn không được mà xem. Có thể xem, tôi cũng sẽ lên TV xem. Nhưng theo thường lệ tôi khuyên các em một câu, không cần xem mấy cuộc đấu khẩu gì đó, cũng không cần xem bình luận, đừng để những lời của khán giả ảnh hưởng đến trạng thái của các em. Tôi yêu cầu các em lấy tinh thần trạng thái hăng hái để tham dự phát sóng trực tiếp.”

Có người hỏi đầu tiên: “Phát sóng trực tiếp? Là muốn tụi em giao lưu với fan ạ?”

Dương Trác: “Đúng vậy. Yêu cầu các em sáng chủ nhật trước thời gian chuẩn bị tốt một nơi yên tĩnh sạch sẽ, đúng 9 giờ vào phòng phát sóng trực tiếp mà tổ tiết mục đã chuẩn bị, giao lưu với fan trong hai tiếng. Phòng phát sóng trực tiếp của thực tập sinh nào có lượt xem cao nhất sẽ có cơ hội tham dự quảng cáo quay chụp sản phẩm mới của nhà đầu tư!”

Đường Hạc kinh ngạc cảm thán: “Oaaaa, quay chụp quảng cáo sản phẩm mới, quá tuyệt luôn!”

Dương Trác: “Chúng tôi đương nhiên hy vọng các em có thể có được tài nguyên thật tốt. Đây là cơ hội mà các em phải tranh thủ, hy vọng buổi phát sóng trực tiếp của các em đều có thể xuất sắc. Phát sóng trực tiếp cũng là một môn học, các em sau khi trực tiếp phải nghĩ lại xem đã cùng fan nói những gì. Được rồi, tan họp, tuần sau gặp lại!”

Phần thưởng lần này là tài nguyên vững chắc, cũng không phải là ca hát nhảy múa, tinh thần chiến đấu cạnh tranh của mọi người càng cao hơn.

Các thực tập sinh có tương đối ít fan sôi nổi tìm kiếm vài chiêu hay ho trên mạng để lận lưng.



Kỳ nghỉ lần này quả thật có rất nhiều thực tập sinh ở lại trại huấn luyện để tăng cường luyện tập. Phải vất vả lắm bọn họ mới có thể từ 101 thực tập sinh chen chân vào cái danh sách chỉ vỏn vẹn 25 người này, hiện tại khoảng cách của bọn họ với vị trí ra mắt kia nói gần cũng không gần nói xa cũng không xa, ai cũng muốn chiến đấu hết mình để được thăng cấp một phen.

“Không về nhà sao?” Phương Nhất Tỉnh nhìn Vân Chức sau khi trở về ký túc xá không có sửa soạn đồ đạc gì, hỏi cậu.

Vân Chức lắc đầu, nói: “Tuần này em không có về, muốn ở lại đây. Anh về sao ạ?”

Phương Nhất Tỉnh một tay vặn nắp chai nước ra đưa Vân Chức uống, “Tôi cũng không về.”

“Thật tốt quá, vậy tối nay tụi mình cùng với Lý Viên Viên ăn đồ ăn vặt xem chương trình nha!”

Mặc dù là ngày nghỉ, nhưng Vân Chức nhất thời không thể thư thái, sau khi trở về ký túc xá thay bộ quần áo huấn luyện, cậu dự định sẽ đi phòng luyện tập, cố gắng hết sức cải biên lại vũ đạo trong khoảng thời gian này.

Ba người còn lại trong đội của bọn lượt lần xếp hạng 23, 24, 25, chiếm ba vị trí từ dưới đếm lên, thực lực hát với nhảy của bọn họ tương đối yếu.

Ngày hôm qua bất đắc dĩ lựa chọn bài《Mist》còn lại, bọn họ thử đuổi kịp tiết tấu trong video mẫu nhưng vẫn thất bại, động tác quá khó, Vân Chức không dạy bọn họ được. Nhìn bọn họ sốt ruột, trong lòng Vân Chức cũng không chịu nổi.

Cho nên lúc này cậu mới nghĩ đem vài động tác nhanh chóng đổi thành động tác mà trình độ của bọn họ có thể tiếp thu. Hạ thấp độ khó của động tác, nhưng Vân Chức cũng tuyệt đối sẽ không để cho vũ đạo đã qua cải biên kém cỏi hơn vũ đạo ban đầu được.

Vân Chức và ba thành viên khác về nhà gọi video cho nhau để trao đổi ý kiến, còn Phương Nhất Tỉnh đeo tai nghe ngồi một bên biến tấu lại giai điệu.

Khả năng sáng tác của Phương Nhất Tỉnh bọn họ đã thấy qua ở buổi đánh giá đầu tiên, có thể làm cho lão sư thanh nhạc hết lời khen ngợi, bọn họ còn gì mà không yên tâm nữa chứ.

Trong lòng ba người bọn họ cũng rõ ràng một điều, việc bọn họ vào đội trên thực tế là đang kéo chân sau của Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh, cho nên thời điểm mới vào vì bị cảm giác áy náy dằn vặt nên bọn họ vẫn luôn im lặng.

Tuy nhiên sau một ngày ở cùng, dù là ở trước ống kính hay ở nơi riêng tư khác Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh không hề bày ra ý tứ chán ghét bọn họ, thậm chí còn chiếu cố bọn họ rất nhiều.

Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh nguyện ý giúp bọn họ, bọn họ trong lòng càng không nghĩ sẽ kéo chân sau ảnh hưởng đến hai người.

Nghe nói Vân Chức muốn cải biên động tác vũ đạo, bọn họ cũng nghiêm túc đưa ra ý kiến của bản thân, hy vọng sân khấu công diễn tuần sau có thể làm mọi người kinh ngạc.

6 giờ tối, Lý Viên Viên ở phòng tập cách vách nhảy nhảy nhót nhót lại rủ bọn họ cùng đi ăn cơm.

7 giờ rưỡi, ba người xách theo cơm hộp tôm hùm đất với cả xiên nướng trở về ký túc xá, chờ chương trình phát sóng.

Ba người ngồi xếp bằng trên bàn. Vân Chức ngồi gần Phương Nhất Tỉnh, Lý Viên Viên rất có tự giác, có Nhất Tỉnh ở đây, hắn tự động bảo trì khoảng cách nhất định với Vân Chức.

Lý Viên Viên đặt đống đồ ăn vặt lên trên bàn, lôi điện thoại ra chụp ảnh ba người rồi gửi qua, giống người cha già thấm thía nói: “Đừng quên đăng Weibo nha. Bây giờ là ngày nghỉ của tụi mình, đăng Weibo tổ tiết mục cũng không quản đâu.”

Ba người cùng nhau đem ảnh chụp chung PO lên Weibo, mấy fan đang ngồi canh trong nháy mắt like, bình luận rồi repost ảnh của bọn họ.

Tập thứ hai của《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》 đúng giờ phát sóng. Tập này không chỉ cắt nối nội dung đánh giá bài hát chủ đề và sân khấu công diễn lần đầu mà còn cắt không ít đoạn ngắn về sinh hoạt thú vị của nhóm thực tập sinh.

Vân Chức không hề nghĩ tới phân đoạn khơi dậy hứng thú của khán giả hứng nhất lại là phân đoạn cuộc thi tranh phòng ngủ của bọn họ.

Phân đoạn mọi người tranh ký túc xá được phát sóng cũng là lúc bình luận tăng lên gấp hai lần.

【Ha ha ha ha ha cười chết, tổ tiết mục cẩu vậy luôn ớ hở!! Thi đấu kiểu quần què gì vậy nè!】

【Đường – nói mạnh miệng – Hạc mặt đau quá hhh】

【Đau lòng Chiêu Chiêu nhà tôi quá, xoay vòng rồi phải thi chạy 1000 mét, tổ tiết mục không phải người!】

【Cảm ơn Vân Chức lau mồ hôi cho Chiêu Chiêu nhà tui nhen!】

【Mới từ khúc sau trở về nè, báo động trước khúc sau năng lượng cao!】

Đám người Vân Chức không có tua để xem, dù sao bọn họ đại khái cũng biết sẽ phát sóng cái gì, bọn họ chỉ là muốn nhìn phản ứng của khán giả.

Đến lúc chương trình phát sóng nội dung Dương Trác tuyên bố thi đấu cạnh tranh phòng đôi, bình luận toàn là ha ha ha. Chỉ nghe hình thức thi đấu thôi, khán giả đã có thể nghĩ đến mấy Omega sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ một cách thảm thiết như nào rồi.

【Đi đường mà té muốn lên bờ xuống ruộng luôn…… Ăn ý qq gì, hai người rõ ràng là đang giết hại lẫn nhau / đầu chó】

【Đội của Vân Chức sao dừng lại rồi! Bé vịt con cố lên nào, đi chậm cũng sẽ tới thôi, đừng từ bỏ!】

【Đậu mòe, Phương Nhất Tỉnh tính toán làm gì vậy nè?】



【Thứ lỗi cho em chưa hiểu sự đời, có có thể làm vậy à! Phương Nhất Tỉnh không phải Omega hở, cõng Vân Chức không có miếng xíu nào gọi là lao lực luôn, phục!】

【Không lẽ chỉ có tui chú ý đến chân Phương Nhất Tỉnh thôi sao, sợi dây ngắn cũn cỡn vậy cũng buộc được, đôi chân dài của anh í quá gầy luôn!】

【Nhóc con nhà chúng tui ở trên lưng Phương Nhất Tỉnh thiệt nhỏ, thiệt ngoan thiệt đáng yêu!】

【Năng lực bạn trai của Phương Phương quá đỉnh, không hổ Omega mà còn mạnh hơn cả Alpha luôn! Xông lên đi! Hai người ở chung có thể ở chung hay không là dựa cả vào anh!】

【Ở chung ở chung! Tui muốn xem bọn họ tương tác với nhau ở ký túc xá!】

Cái gì mà ở chung chứ…… Chỉ là ở chung một cách rất bình thường mà thôi…… Hai Omega còn có thể làm chuyện gì, tắt đèn đi cũng không thể làm ra chuyện gì!

Vân Chức nhìn bình luận dần dà trở nên nguy hiểm, mặt như trứng gà mới luộc chín, đỏ bừng bừng.

Cố tình Phương Nhất Tỉnh còn tiến đến bên tai hỏi cậu, trong giọng nói cố tình đè thấp pha lẫn ý cười rõ ràng, “Sao mặt đỏ thế? Cậu nghĩ đi đâu rồi?”

Vân Chức cúi đầu nói không ra lời, tức giận ở dưới bàn nhấc chân muốn dẫm anh.

Lý Viên Viên nháy mắt thét chói tai, “A! — Ai dẫm tôi!”

Vân Chức phản ứng nhanh chóng giơ tay chỉ Nhất Tỉnh, thành thục úp cái nồi cho người kế bên không chút gánh nặng tâm lý nào, “Là anh ấy.”

Phương Nhất Tỉnh cười, thuận theo Vân Chức đội cái nồi này lên: “Ừm, là tôi dẫm.”



Buổi sáng hôm sau, Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh không chuẩn bị đi chỗ khác, hai người ngồi ở hai đầu cái bàn bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Đây là lần đầu tiên Vân Chức chạm vào phần mềm phát sóng trực tiếp, nghiên cứu một hồi lâu các chức năng khác nhau của phòng phát sóng trực tiếp rồi mới vào.

Sau đó — lag.

Lag một phút, phòng phát sóng trực tiếp mới bình thường lại.

Số fan phía trên góc trái mỗi giây tăng lên mấy trăm người, bình luận tương tác bay tới tấp, còn có các loại ngôi sao gậy huỳnh quang đặc hiệu phát sáng, Vân Chức nhìn sát vào mới có thể thấy rõ bình luận.

Fan nhiệt tình như lửa mà cùng Vân Chức lần đầu tiên phát sóng trực tiếp chào hỏi.

Vân Chức hôm nay không trang điểm, quần áo là áo len cổ tròn màu bơ thoải mái, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp rất gần màn ảnh, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, fan cao hứng lưu ảnh cap màn hình lại.

“Chào buổi sáng ạ, mọi người ăn sáng chưa nhỉ?” Lần đầu tiên đối mặt với fan nhiệt tình như vậy, Vân Chức mím môi, có chút chật vật chào hỏi.

【Chào buổi sáng bé con!】

【Ăn sáng rồi nè.】

【Nhóc con chưa ăn sáng á?】

Sau đó, một ánh sáng hiệu ứng đặc biệt màu vàng chói lóa phát nổ trên màn hình —

“Mama của Phương Nhất Tỉnh đã ném cho bạn một du thuyền, nàng thích bé vịt con ~”

“Mama của Phương Nhất Tỉnh đã ném cho bạn rất nhiều phi thuyền vũ trụ, nàng siêu cấp siêu cấp thích bé vịt con ~”

……

Sau khi ném hơn 50 chiếc du thuyền cùng với phi thuyền vũ trụ, người dùng có ID “Mama của Phương Nhất Tỉnh” còn ngại chưa đủ, liền bắt đầu ném cho cậu chiếc tàu sân bay đắt tiền nhất, màu vàng chói lóa trên màn hình vẫn chưa có dấu hiệu biến mất.

Một chiếc du thuyền đổi thành tiền là 1000, phi cơ 1500, phi thuyền vũ trụ một chiếc 3000, tàu sân bay một chiếc 5000.

Mấy fan trợn tròn mắt, không ngờ trong số bọn họ lại tồn tại một vị thổ hào.

Vân Chức ước lượng số tiền người dùng đó đưa cho cậu, sợ tới mức vội vàng ngăn cản người đó.

Cậu nhìn màn hình nghiêm túc nói: “Xin chào ạ, Mama của Phương Nhất Tỉnh ơi, tâm ý của mama con đã nhận được rồi, đừng thưởng cho con nữa nhé, thật sự quá phí tiền rồi đó ạ!”

Nghe được lời của Vân Chức, Phương Nhất Tỉnh ngồi đối diện hơi cứng đờ, bỗng nhiên nhìn Vân Chức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau