Chương 1
Việt ngữ: Siu Nhơn MèoMới vài hôm trước, khi nhìn thấy khuôn mặt giống tôi y đúc, tôi còn không dám tin.
Bây giờ tận mắt chứng kiến thi thể bị hỏa táng, tôi mới tin, tôi đã chết thật rồi.
Không có hơi thở, cũng chẳng thấy đau đớn, chớ nói chi đến buồn bã đau lòng.
Chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Trí, vẫn có chút không cam tâm.
Nhưng dù sao thì tôi cũng chết rồi, quan tâm nhiều làm gì, tôi chỉ mong hắn có thể đợi qua vài năm rồi mới đi tìm người khác.
Nếu nhất quyết phải tìm ngay bây giờ, vậy thì đừng để tôi nhìn thấy.
Không thì tôi cũng không dám chắc là tôi có thể sẽ giả quỷ dọa hắn hay không.
__
Tôi với Thẩm Trí quen biết nhau qua một vụ việc ngoài ý muốn, hắn trượt chân rơi xuống nước, tôi cứu hắn. Cũng vì thế mà hắn mới đồng ý làm bạn trai tôi, chấm hết.
Suy cho cùng thì hắn cũng không thích nam.
Tôi vẫn nhớ cái hôm tôi tỏ tình, hắn nằm sấp lên bàn ngủ trưa, hai mắt khẽ nhắm, nhìn dịu ngoan vô cùng, nhưng tôi thấy chân hắn động đậy, quá rõ luôn là hắn không ngủ.
Tôi như bị xui khiến cứ thế thò lại gần hôn hắn, mí mắt hắn run lên từng hồi, nhưng vẫn không chịu mở ra.
Rõ ràng chúng tôi có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, nhưng tôi một hai phải đánh thức hắn.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, dội lên chiếc bàn con, khẽ rơi trên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của hắn, hắn thật sự là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.
__
Không rõ lắm tình trạng bây giờ của tôi là gì, đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc lại như chìm vào giấc ngủ say.
Mỗi lần tỉnh lại, luôn là nhìn thấy khuôn mặt đang ngẩn ngờ của Thẩm Trí đầu tiên, hắn tựa một con rối gỗ xinh đẹp, ngồi lặng đó cả ngày, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Chẳng đi đâu, cũng chẳng làm gì.
Thi thoảng tôi cũng sẽ nhìn thấy những người khác, bạn bè này, đồng nghiệp này, với cả mấy người họ hàng mà tôi hiếm khi qua lại.
Có một buổi tối nọ, không hiểu sao tôi lại đi đến giữa chiếc cầu thang tối đen, bỗng nghe thấy tiếng hét, một người phụ nữ chạy trối chết ra ngoài, không may hụt chân té sấp xuống.
Tôi định bước tới đỡ, tay lại xuyên thấu qua thân thể người kia, đến khi nhìn rõ mặt mới nhận ra là mẹ của tôi.
Qua vài ngày sau, mẹ tôi đầu quấn băng vải, đứng trước mộ tôi cùng với một người đàn ông ăn mặc kì lạ, bàn về việc dời mộ.
Nơi đắp mộ mới nằm trên một mảnh đất hoang vu, ngày thì mặt trời rọi thẳng xuống, đêm đến thì gió lạnh bốn bề.
Người đàn ông nọ đưa cho mẹ tôi một tấm bùa vàng, dặn bà đốt nó thành tro, thả vào nước rồi uống cạn, mẹ tôi gật đầu lia lịa, miệng cứ “Cảm ơn Thầy.” Xong việc thì đưa cho ông ta một chiếc phong bì dày cộm.
Làm tôi lo lắng một hồi rằng có khi nào mình sẽ bị phơi nắng đến chết, theo như trong phim nói, là hồn phi phách tán.
Tiếc là tầm hai tuần sau, Thẩm Trí phát hiện ra chuyện này, dời phần mộ của tôi đến nơi mà hắn đang ở, cũng cãi nhau một trận to với mẹ tôi.
Hắn ít khi gây gỗ với người khác, có thể dùng hành động thì tuyệt không nói nhiều, huống chi lần này là với người lớn.
Mấy lời mẹ tôi thốt ra khó nghe đến đâu hắn cũng từng nghe rồi, lần này lại không nhịn được mà đáp lời.
“Con trai tôi vì cậu mà chết, cậu là cái thứ không có lương tâm, cậu không chết tử tế được đâu!”
“Tôi không chết tử tế được? Bà đoán xem nếu cậu ấy làm quỷ, sẽ tìm đến người nào đầu tiên? Là các người – kẻ lén chôn cất cậu ấy, nóng lòng muốn chia di sản, hay người ở bên cậu ấy gần mười năm là tôi?”
“Cậu… đồ… đồ tai hại nhà cậu, nếu không có cậu…”
“Ha, nếu không có tôi… Con trai bà cũng chỉ còn lại một đám họ hàng thân thích lòng lang dạ sói giống bà mà thôi!”
Mẹ tôi bị hắn chọc giận đến không nói nên lời, Thẩm Trí quay người bước đi, trên dường đi luôn ôm chặt hủ tro cốt của tôi, im lặng không nói một lời nào.
Hắn mang tôi đến nghĩa trang Bình Giang, chọn ngay vị trí trung tâm, giá cả đắt đỏ, khó khăn lắm hắn mới mua được mảnh đất bé tí đấy với giá bằng cả một chiếc xe, tôi nhìn mà muốn gõ đầu hắn ghê gớm.
Đắt thật sự! Đắt thật sự!
Tôi đứng bên cạnh lảm nhảm, Thẩm Trí thì nhìn bia mộ của tôi mà ngẩn người, một lúc lâu sau, dường như hắn cảm thấy quá trống trãi, nên lái xe đến tiệm hoa mua một bó hướng dương, quay về đến trước xe lại đổi ý, đổi thành một bó hoa hồng.
Hắn kính cẩn đặt hoa xuống trước mộ tôi, ở đấy mãi đến khi mặt trời xuống núi, ráng chiều giăng đầy.
__
Tôi chết hơn một tháng rồi, chưa từng thấy Thẩm Trí khóc.
Tôi cứ nghĩ hắn sẽ không khóc, cho đến khi bác sĩ tâm lý của tôi tìm đến cửa, Thẩm Trí biết được bệnh của tôi từ miệng ông ấy.
Thật ra cũng chẳng phải là bệnh gì nặng, trầm cảm mức độ nhẹ, tôi đang vẫn đang tích cực trị liệu.
Thẩm Trí lại giống như bị kích thích, dù ăn cái gì vào cũng sẽ buồn nôn nôn mửa.
Sau tiếng đỗ vỡ từ một lần bộc phát điên cuồng, Thẩm Trí ngồi xổm giữa phòng khách lộn xộn, hai tay ra sức túm tóc, sụp đổ khóc thành tiếng.
__
Dưới dự ảnh hưởng từ chính sách nhà nước, mấy năm gần đây thành phố Tân Hải phát triển cực nhanh, rất nhiều người dựa vào cơ hội này mà đổi đời, vốn dĩ tôi cũng muốn trở thành một thành viên trong số đó, tiếc là mệnh không đủ dài.
Lần đầu tiên đi bàn chuyện làm ăn là đi cùng với bạn, lúc đó chuẩn bị thực hiện một hạng mục, tài chính không đủ, bọn tôi hẹn gặp phía đầu tư lúc hai giờ chiều, chờ mãi đến tận năm giờ họ mới khoan thai đến muộn.
Vốn nghĩ rằng kiểu người như vậy thật là không có tố chất, sau mới biết được như vậy đã là tốt lắm rồi.
Kiêu căng ngạo mạn, trào phúng thẳng thừng, đùa giỡn không đàng hoàng… gì cũng có.
Vài lần như thế, lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, ngoài mặt không nói nhưng trong lòng vẫn không ngừng tự nghi ngờ bản thân.
Thẩm Trí nhìn ra được tôi khác lạ, đi cùng tôi.
Hắn ngồi trước bàn đàm phán, nói có sách mách có chứng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lời nói cùng cử chỉ dí dỏm thú vị, khiến cho nhà đầu tư ít nói ít cười trong truyền thuyết kia thích đến mức xưng anh xưng em với hắn, kí luôn hợp đồng ngay tại chỗ.
Tôi hẳn nên vui mừng mới phải, hắn đã giúp tôi giải quyết một khó khăn không nhỏ.
Nhưng tôi lại không vui nổi dù chỉ một chút, thậm chí tối đó còn cố tình dằn vặt hắn, làm cho hắn kêu đau thành tiếng, làm cho hắn khóc thút thít ôm chặt lấy tôi.
Thẩm Trí rất tốt, từ gia thế, bề ngoài, tài hoa, mặt nào cũng xuất sắc.
Bắt đầu từ lúc chúng tôi quen biết nhau, chỉ tính trên những gì tôi biết, dùng hai bàn tay cũng không đủ để đếm số người thích hắn, đừng nói chi đến người có thiện cảm với hắn.
Tôi chỉ biết bắt nạt hắn, tôi chẳng tốt với hắn tí nào, nghĩ đến việc hắn rất có thể muốn rời khỏi tôi, tôi lại càng không khống chế được chính mình.
Sau đó tôi nói với hắn, rằng tôi yêu hắn.
Tôi tỉ mỉ quan sát ánh mắt hắn, trong đó có ngạc nhiên, có đau thương, có rối rắm bàng hoàng.
Tôi biết hắn sẽ không rời khỏi.
Hắn là người đối xử với tôi tốt nhất, hắn xót tôi nhất, không nỡ để người tôi thích không thích tôi.
__
“Cậu nghĩ xong chưa? Cậu thích nam cũng được, về công ty làm đi, sau này bảo em trai cậu gửi một đứa sang làm con thừa tự cho cậu.” – Ba của Thẩm Trí ngồi trên sô pha nói chuyện với hắn.
Ba hắn là nhà xí nghiệp nổi tiếng trong tỉnh, Thẩm Trí cực kì ghét mấy chuyện làm ăn kinh doanh, nhưng lại rất có thiên phú trong lĩnh vực này, có lẽ là do di truyền.
“Tôi có công ty.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Công ty của tên bạn trai kia của cậu? Đó cũng được gọi là công ty sao?”
“Ba, tôi nghĩ là trước kia tôi đã nói rất rõ rồi, tôi sẽ không quay về.”
Ba Thẩm Trí đột nhiên giận dữ đứng phắt dậy, “Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu là nam, cậu ta cũng là nam, bây giờ cậu ta đã chết rồi, cậu còn muốn chơi trò chơi gia đình với cậu ta sao?”
Di ảnh của tôi được đặt trên tủ ti vi, Thẩm Trí đưa mắt nhìn sang một cái, lạnh lùng nói: “Ba, đây là nhà của tôi.”
Lời nhắc của Thẩm Trí không làm cho ba hắn nguôi giận, ngược lại càng giận dữ hơn, “Nhà cậu? Cậu định ở lại cái nơi rách nát này cả đời sao? Thẩm Trí, tôi cũng không muốn vòng vo với cậu, một là cậu nghe lời tôi quay về, như vậy còn có thể miễn cưỡng giữ được công ty của cậu ta, hai là cậu chờ ngày tuyên bố phá sản đi, miễn là cậu muốn thấy thứ cậu ta vất vả xây dựng dần bị hủy hoại, cậu có thể từ từ mà đợi.”
Ba Thẩm nói xong đóng sầm cửa rời đi, trước khi đi còn quăng cho một câu: “Tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho thật kĩ.”
Căn phòng dần yên ắng, Thẩm Trí tựa dầu vào lưng sô pha, ngẩn người nhìn bức ảnh ở đằng xa kia.
Qua một lát sau, hắn bắt đầu hút thuốc trước ảnh chụp của tôi, đó là thuốc của tôi, tôi đưa tay muốn giành về, lại khựng lại, cuối cùng chỉ có thể ngồi trên bàn trà nhìn hắn.
Bị sặc hai lần, hắn đã càng hút càng quen hơn.
Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đến một mét, tôi lại bất lực chẳng làm được gì.
__
Hôm sau, Thẩm Trí đến một ngôi chùa rất có tiếng trong thành phố, nghe nói là rất linh.
Có hai mẹ con đi trước mặt hắn, người mẹ bảo đứa bé nghĩ đến điều cần hỏi, xóc ống trúc, sau đó rút ra một quẻ thăm.
Tôi tò mò bước lên nhìn, trên quẻ thăm chỉ có bốn chữ “Thuận theo tự nhiên”
Người mẹ không cam lòng bảo đứa bé rút thêm hai lần, đều là quẻ “Thuận theo tự nhiên”
Tôi kiềm không đặng mà mím môi.
Tôi nghi lắm, chắc là trong ống trúc này chỉ có que “Thuận theo tự nhiên”, lúc này đã đến phiên Thẩm Trí, ngay sau đó đã thấy hắn xóc ra được quẻ thăm bên trên viết “Có hi vọng.”
Mấy ngày sau đó, Thẩm Trí bắt đầu đến công ty làm việc, hắn tựa như đã thoát khỏi nỗi ám ảnh mang tên tôi, sắp quên đi tôi một cách hoàn toàn.
Nhưng lời của ba Thẩm cũng không phải là nói đùa, mắt thấy Thẩm Trí ngang nhiên đối nghịch ông, ông cũng không niệm tình nữa.
Dưới sự tác động của ông, công ty tôi xây dựng nên vì Thẩm Trí cũng dần dần suy thoái, vào mùa Xuân năm thứ hai, chính thức tuyên bố phá sản.
Bây giờ tận mắt chứng kiến thi thể bị hỏa táng, tôi mới tin, tôi đã chết thật rồi.
Không có hơi thở, cũng chẳng thấy đau đớn, chớ nói chi đến buồn bã đau lòng.
Chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Trí, vẫn có chút không cam tâm.
Nhưng dù sao thì tôi cũng chết rồi, quan tâm nhiều làm gì, tôi chỉ mong hắn có thể đợi qua vài năm rồi mới đi tìm người khác.
Nếu nhất quyết phải tìm ngay bây giờ, vậy thì đừng để tôi nhìn thấy.
Không thì tôi cũng không dám chắc là tôi có thể sẽ giả quỷ dọa hắn hay không.
__
Tôi với Thẩm Trí quen biết nhau qua một vụ việc ngoài ý muốn, hắn trượt chân rơi xuống nước, tôi cứu hắn. Cũng vì thế mà hắn mới đồng ý làm bạn trai tôi, chấm hết.
Suy cho cùng thì hắn cũng không thích nam.
Tôi vẫn nhớ cái hôm tôi tỏ tình, hắn nằm sấp lên bàn ngủ trưa, hai mắt khẽ nhắm, nhìn dịu ngoan vô cùng, nhưng tôi thấy chân hắn động đậy, quá rõ luôn là hắn không ngủ.
Tôi như bị xui khiến cứ thế thò lại gần hôn hắn, mí mắt hắn run lên từng hồi, nhưng vẫn không chịu mở ra.
Rõ ràng chúng tôi có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, nhưng tôi một hai phải đánh thức hắn.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, dội lên chiếc bàn con, khẽ rơi trên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của hắn, hắn thật sự là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.
__
Không rõ lắm tình trạng bây giờ của tôi là gì, đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc lại như chìm vào giấc ngủ say.
Mỗi lần tỉnh lại, luôn là nhìn thấy khuôn mặt đang ngẩn ngờ của Thẩm Trí đầu tiên, hắn tựa một con rối gỗ xinh đẹp, ngồi lặng đó cả ngày, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Chẳng đi đâu, cũng chẳng làm gì.
Thi thoảng tôi cũng sẽ nhìn thấy những người khác, bạn bè này, đồng nghiệp này, với cả mấy người họ hàng mà tôi hiếm khi qua lại.
Có một buổi tối nọ, không hiểu sao tôi lại đi đến giữa chiếc cầu thang tối đen, bỗng nghe thấy tiếng hét, một người phụ nữ chạy trối chết ra ngoài, không may hụt chân té sấp xuống.
Tôi định bước tới đỡ, tay lại xuyên thấu qua thân thể người kia, đến khi nhìn rõ mặt mới nhận ra là mẹ của tôi.
Qua vài ngày sau, mẹ tôi đầu quấn băng vải, đứng trước mộ tôi cùng với một người đàn ông ăn mặc kì lạ, bàn về việc dời mộ.
Nơi đắp mộ mới nằm trên một mảnh đất hoang vu, ngày thì mặt trời rọi thẳng xuống, đêm đến thì gió lạnh bốn bề.
Người đàn ông nọ đưa cho mẹ tôi một tấm bùa vàng, dặn bà đốt nó thành tro, thả vào nước rồi uống cạn, mẹ tôi gật đầu lia lịa, miệng cứ “Cảm ơn Thầy.” Xong việc thì đưa cho ông ta một chiếc phong bì dày cộm.
Làm tôi lo lắng một hồi rằng có khi nào mình sẽ bị phơi nắng đến chết, theo như trong phim nói, là hồn phi phách tán.
Tiếc là tầm hai tuần sau, Thẩm Trí phát hiện ra chuyện này, dời phần mộ của tôi đến nơi mà hắn đang ở, cũng cãi nhau một trận to với mẹ tôi.
Hắn ít khi gây gỗ với người khác, có thể dùng hành động thì tuyệt không nói nhiều, huống chi lần này là với người lớn.
Mấy lời mẹ tôi thốt ra khó nghe đến đâu hắn cũng từng nghe rồi, lần này lại không nhịn được mà đáp lời.
“Con trai tôi vì cậu mà chết, cậu là cái thứ không có lương tâm, cậu không chết tử tế được đâu!”
“Tôi không chết tử tế được? Bà đoán xem nếu cậu ấy làm quỷ, sẽ tìm đến người nào đầu tiên? Là các người – kẻ lén chôn cất cậu ấy, nóng lòng muốn chia di sản, hay người ở bên cậu ấy gần mười năm là tôi?”
“Cậu… đồ… đồ tai hại nhà cậu, nếu không có cậu…”
“Ha, nếu không có tôi… Con trai bà cũng chỉ còn lại một đám họ hàng thân thích lòng lang dạ sói giống bà mà thôi!”
Mẹ tôi bị hắn chọc giận đến không nói nên lời, Thẩm Trí quay người bước đi, trên dường đi luôn ôm chặt hủ tro cốt của tôi, im lặng không nói một lời nào.
Hắn mang tôi đến nghĩa trang Bình Giang, chọn ngay vị trí trung tâm, giá cả đắt đỏ, khó khăn lắm hắn mới mua được mảnh đất bé tí đấy với giá bằng cả một chiếc xe, tôi nhìn mà muốn gõ đầu hắn ghê gớm.
Đắt thật sự! Đắt thật sự!
Tôi đứng bên cạnh lảm nhảm, Thẩm Trí thì nhìn bia mộ của tôi mà ngẩn người, một lúc lâu sau, dường như hắn cảm thấy quá trống trãi, nên lái xe đến tiệm hoa mua một bó hướng dương, quay về đến trước xe lại đổi ý, đổi thành một bó hoa hồng.
Hắn kính cẩn đặt hoa xuống trước mộ tôi, ở đấy mãi đến khi mặt trời xuống núi, ráng chiều giăng đầy.
__
Tôi chết hơn một tháng rồi, chưa từng thấy Thẩm Trí khóc.
Tôi cứ nghĩ hắn sẽ không khóc, cho đến khi bác sĩ tâm lý của tôi tìm đến cửa, Thẩm Trí biết được bệnh của tôi từ miệng ông ấy.
Thật ra cũng chẳng phải là bệnh gì nặng, trầm cảm mức độ nhẹ, tôi đang vẫn đang tích cực trị liệu.
Thẩm Trí lại giống như bị kích thích, dù ăn cái gì vào cũng sẽ buồn nôn nôn mửa.
Sau tiếng đỗ vỡ từ một lần bộc phát điên cuồng, Thẩm Trí ngồi xổm giữa phòng khách lộn xộn, hai tay ra sức túm tóc, sụp đổ khóc thành tiếng.
__
Dưới dự ảnh hưởng từ chính sách nhà nước, mấy năm gần đây thành phố Tân Hải phát triển cực nhanh, rất nhiều người dựa vào cơ hội này mà đổi đời, vốn dĩ tôi cũng muốn trở thành một thành viên trong số đó, tiếc là mệnh không đủ dài.
Lần đầu tiên đi bàn chuyện làm ăn là đi cùng với bạn, lúc đó chuẩn bị thực hiện một hạng mục, tài chính không đủ, bọn tôi hẹn gặp phía đầu tư lúc hai giờ chiều, chờ mãi đến tận năm giờ họ mới khoan thai đến muộn.
Vốn nghĩ rằng kiểu người như vậy thật là không có tố chất, sau mới biết được như vậy đã là tốt lắm rồi.
Kiêu căng ngạo mạn, trào phúng thẳng thừng, đùa giỡn không đàng hoàng… gì cũng có.
Vài lần như thế, lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, ngoài mặt không nói nhưng trong lòng vẫn không ngừng tự nghi ngờ bản thân.
Thẩm Trí nhìn ra được tôi khác lạ, đi cùng tôi.
Hắn ngồi trước bàn đàm phán, nói có sách mách có chứng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lời nói cùng cử chỉ dí dỏm thú vị, khiến cho nhà đầu tư ít nói ít cười trong truyền thuyết kia thích đến mức xưng anh xưng em với hắn, kí luôn hợp đồng ngay tại chỗ.
Tôi hẳn nên vui mừng mới phải, hắn đã giúp tôi giải quyết một khó khăn không nhỏ.
Nhưng tôi lại không vui nổi dù chỉ một chút, thậm chí tối đó còn cố tình dằn vặt hắn, làm cho hắn kêu đau thành tiếng, làm cho hắn khóc thút thít ôm chặt lấy tôi.
Thẩm Trí rất tốt, từ gia thế, bề ngoài, tài hoa, mặt nào cũng xuất sắc.
Bắt đầu từ lúc chúng tôi quen biết nhau, chỉ tính trên những gì tôi biết, dùng hai bàn tay cũng không đủ để đếm số người thích hắn, đừng nói chi đến người có thiện cảm với hắn.
Tôi chỉ biết bắt nạt hắn, tôi chẳng tốt với hắn tí nào, nghĩ đến việc hắn rất có thể muốn rời khỏi tôi, tôi lại càng không khống chế được chính mình.
Sau đó tôi nói với hắn, rằng tôi yêu hắn.
Tôi tỉ mỉ quan sát ánh mắt hắn, trong đó có ngạc nhiên, có đau thương, có rối rắm bàng hoàng.
Tôi biết hắn sẽ không rời khỏi.
Hắn là người đối xử với tôi tốt nhất, hắn xót tôi nhất, không nỡ để người tôi thích không thích tôi.
__
“Cậu nghĩ xong chưa? Cậu thích nam cũng được, về công ty làm đi, sau này bảo em trai cậu gửi một đứa sang làm con thừa tự cho cậu.” – Ba của Thẩm Trí ngồi trên sô pha nói chuyện với hắn.
Ba hắn là nhà xí nghiệp nổi tiếng trong tỉnh, Thẩm Trí cực kì ghét mấy chuyện làm ăn kinh doanh, nhưng lại rất có thiên phú trong lĩnh vực này, có lẽ là do di truyền.
“Tôi có công ty.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Công ty của tên bạn trai kia của cậu? Đó cũng được gọi là công ty sao?”
“Ba, tôi nghĩ là trước kia tôi đã nói rất rõ rồi, tôi sẽ không quay về.”
Ba Thẩm Trí đột nhiên giận dữ đứng phắt dậy, “Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu là nam, cậu ta cũng là nam, bây giờ cậu ta đã chết rồi, cậu còn muốn chơi trò chơi gia đình với cậu ta sao?”
Di ảnh của tôi được đặt trên tủ ti vi, Thẩm Trí đưa mắt nhìn sang một cái, lạnh lùng nói: “Ba, đây là nhà của tôi.”
Lời nhắc của Thẩm Trí không làm cho ba hắn nguôi giận, ngược lại càng giận dữ hơn, “Nhà cậu? Cậu định ở lại cái nơi rách nát này cả đời sao? Thẩm Trí, tôi cũng không muốn vòng vo với cậu, một là cậu nghe lời tôi quay về, như vậy còn có thể miễn cưỡng giữ được công ty của cậu ta, hai là cậu chờ ngày tuyên bố phá sản đi, miễn là cậu muốn thấy thứ cậu ta vất vả xây dựng dần bị hủy hoại, cậu có thể từ từ mà đợi.”
Ba Thẩm nói xong đóng sầm cửa rời đi, trước khi đi còn quăng cho một câu: “Tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho thật kĩ.”
Căn phòng dần yên ắng, Thẩm Trí tựa dầu vào lưng sô pha, ngẩn người nhìn bức ảnh ở đằng xa kia.
Qua một lát sau, hắn bắt đầu hút thuốc trước ảnh chụp của tôi, đó là thuốc của tôi, tôi đưa tay muốn giành về, lại khựng lại, cuối cùng chỉ có thể ngồi trên bàn trà nhìn hắn.
Bị sặc hai lần, hắn đã càng hút càng quen hơn.
Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đến một mét, tôi lại bất lực chẳng làm được gì.
__
Hôm sau, Thẩm Trí đến một ngôi chùa rất có tiếng trong thành phố, nghe nói là rất linh.
Có hai mẹ con đi trước mặt hắn, người mẹ bảo đứa bé nghĩ đến điều cần hỏi, xóc ống trúc, sau đó rút ra một quẻ thăm.
Tôi tò mò bước lên nhìn, trên quẻ thăm chỉ có bốn chữ “Thuận theo tự nhiên”
Người mẹ không cam lòng bảo đứa bé rút thêm hai lần, đều là quẻ “Thuận theo tự nhiên”
Tôi kiềm không đặng mà mím môi.
Tôi nghi lắm, chắc là trong ống trúc này chỉ có que “Thuận theo tự nhiên”, lúc này đã đến phiên Thẩm Trí, ngay sau đó đã thấy hắn xóc ra được quẻ thăm bên trên viết “Có hi vọng.”
Mấy ngày sau đó, Thẩm Trí bắt đầu đến công ty làm việc, hắn tựa như đã thoát khỏi nỗi ám ảnh mang tên tôi, sắp quên đi tôi một cách hoàn toàn.
Nhưng lời của ba Thẩm cũng không phải là nói đùa, mắt thấy Thẩm Trí ngang nhiên đối nghịch ông, ông cũng không niệm tình nữa.
Dưới sự tác động của ông, công ty tôi xây dựng nên vì Thẩm Trí cũng dần dần suy thoái, vào mùa Xuân năm thứ hai, chính thức tuyên bố phá sản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất