Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 105: Khúc dạo đầu cho vở kịch chết chóc
Edit - beta: Axianbuxian12
Máu Thời Diễn chảy vào miệng Lộ Nhậm, trong nháy mắt, cậu nghe thấy Tiểu Quân nói: 【 Ấy, ta có thể mở thẻ đỉnh cao võ đạo rồi! 】
Lộ Nhậm không chút do dự: "Mở."
Vài giây sau, sức mạnh quen thuộc trào dâng trong kinh mạch, cậu không chút do dự, một chưởng đánh bay Thời Diễn, tiếp đó cắt đứt xích sắt.
Lộ Nhậm xuống tay rất nặng, tuy không tạo thành vết thương trí mạng, nhưng cho dù Thời Diễn đã là cổ võ cấp bậc đại sư, lúc này cũng ngã dưới đất tạm thời không thể động đậy.
Thời Diễn dựa vào cạnh giường, hình như đã mất đi ý thức.
Lộ Nhậm xoay người xuống giường, cậu nhấc chân, vốn định đá thêm một cái, Thời Diễn lại ngẩng đầu lên.
Trên mặt Thời Diễn không biểu tình có gì, cảm xúc đè ép trong ánh mắt làm Lộ Nhậm có vài phần kinh sợ.
Ánh mắt này rõ ràng tẩu hỏa nhập ma rồi.
Lộ Nhậm thở dài, ngồi xổm xuống, nói: "Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới gặp gỡ một đám người vừa mở buff phát là nổi điên như mấy người."
Cậu giơ tay, chuẩn bị truyền chân khí vào kinh mạch Thời Diễn.
Ngay lúc này, Thời Diễn đột nhiên bắt lấy tay Lộ Nhậm.
Thực lực của Lộ Nhậm đã khôi phục, hoàn toàn không sợ Thời Diễn. Cậu chỉ cho rằng Thời Diễn lại muốn khống chế mình lần nữa, tay đang truyền chân khí tiện thể vỗ một cái, muốn làm Thời Diễn buông tay.
Thời Diễn rên một tiếng, khóe miệng tràn ra chút máu tươi, nhưng vẫn không buông tay ra.
Hắn nhìn chằm chằm ngực Lộ Nhậm, nói: "Khối thẻ bài này của em, sao lại đột nhiên xuất hiện?"
Lộ Nhậm cúi đầu nhìn, phát hiện khối Mộc Bài màu đen kia không biết xuất hiện từ lúc nào.
Trước đây Tiểu Quân rõ ràng nói đã số liệu hoá khối thẻ bài này, nói cách khác chính là trói định trong biển ý thức của Lộ Nhậm, như vậy có thể tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn lần nữa.
Lộ Nhậm hỏi trong ý thức: "Tiểu Quân, sao lại thế này?"
Tiểu Quân: 【 Ta...đây...đã dùng quyền hạn, ta cũng hết cách. 】
Thời Diễn giơ tay ta chạm vào tấm thẻ bài kia, sau khi tiếp xúc, mắt đột nhiên mở lớn. Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh.
Lộ Nhậm kinh hãi, Tiểu Quân cũng bị dọa luôn rồi.
【 Không ổn, không ổn, không phải lại sụp đổ chứ? 】
Lộ Nhậm lại nghe ra chỗ không đúng, hỏi Tiểu Quân: "Lần trước bị sụp đổ, cũng liên quan tới khối Mộc Bài này? Khối Mộc Bài này rốt cuộc là thứ gì!"
Tiểu Quân còn chưa trả lời, thì thấy vẻ mặt Thời Diễn đã khôi phục sự tỉnh táo.
Hắn ngơ ngác nhìn Lộ Nhậm một lát, nhắm mắt lại, nói: "Xin lỗi, tôi....hôm qua, đã hoàn toàn mất khống chế."
Lộ Nhậm quen rồi, cậu cũng lười hỏi thêm, nói thẳng: "Buông tay ra."
Lúc này Thời Diễn thật đúng là rất nghe lời, một ra lệnh một làm theo, giống dáng vẻ Tiểu Cửu trước kia, hoàn toàn không nhìn ra tên điên chơi trò cầm tù lúc trước.
Lộ Nhậm không hiểu, nhớ lại câu nói của Tiểu Quân khi mới tới tuyến Thời Diễn.
【 Thiết lập của Thời Diễn chính là chó con. 】
"......"
"Sao vậy?"
Lộ Nhậm hoàn hồn, nghĩ thầm bản thân đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy. Cậu đứng dậy, nói: "Tóm lại là tôi tới nói, người có quan hệ với Mục Thanh Đồng đều gặp bất trắc, còn chuyện đính hôn, tự anh xem xét chút đi."
Nói xong câu đó, Lộ Nhậm xoay người đi, lúc đến cửa, cậu lại đứng lại.
"Cho dù thế nào, tôi không hi vọng anh xảy ra chuyện."
Lộ Nhậm dọc theo cầu thang đi lên, mặt không biểu tình.
Tiểu Quân đứng nhìn tất cả, yếu ớt mở miệng hỏi: 【 Làm sao giờ, thật sự mặc kệ à? 】
Lộ Nhậm không để ý, đáp lại một câu: "Sao có thể, mắt thấy thành công ở ngay trước mắt, từ bỏ vậy không phải đúng ý của cơ chế tu sửa à? Ta không dễ dàng bị chọc giận như vậy đâu."
Tiểu Quân: 【 Ồ, ta thấy cậu vừa mới đánh Thời Diễn tàn nhẫn như vậy, còn tưởng rằng cậu thật sự tức giận. 】
Lộ Nhậm cười cười: "Tức giận là tức giận, muốn đánh hắn cũng là thật sự muốn đánh, nhưng ta không đến mức vì tức giận mà ảnh hưởng tới chính sự, nếu thế thì quá ngu ngốc rồi."
Trên con đường sống lại dài đằng đẵng, Lộ Nhậm học được một đạo lý, chính là không có tài cán và tức giận là chuyện vô dụng nhất. Phát tiết cơn giận thì có thể, nhưng không cần thiết vì tức giận mà ảnh hưởng tới chuyện khác.
Khi cậu đi ra khỏi biệt thự, nghe thấy phía sau có người đuổi theo.
"Lộ Nhậm!"
Lộ Nhậm quay đầu lại, thấy Thời Diễn dựa trên khung cửa, áo sơ mi mở một nửa, lộ ra cơ ngực rắn chắc. Mắt kính của hắn đã không biết đi đâu mất, tóc rối loạn, khóe môi bởi vì bị cắn, nhìn đỏ đậm.
Hắn không đuổi theo, giữ một khoảng cách để Lộ Nhậm yên tâm. Thời Diễn trước mắt, đã hoàn toàn trở lại làm Thời Diễn làm chuyện gì cũng đúng mực, ưu nhã có lễ kia.
Đương nhiên, ngoài thân quần áo nhìn rất ám muội lúc này ra.
Lộ Nhậm nhướng mày: "Sao, cảm thấy hối hận rồi à?"
Thời Diễn: "Không phải, vừa nãy là tôi nói dối."
"Hả?" Lộ Nhậm không hiểu.
Thời Diễn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi nói bản thân hoàn toàn mất khống chế, cũng không biết mình đang làm những gì, thật ra không phải như thế. Tôi rất lý trí, rất rõ ràng bản thân đang làm cái gì."
Lộ Nhậm nhíu mày, nói: "Tôi chỉ không hiểu, tại sao anh lại đột nhiên như vậy."
Thời Diễn bình tĩnh nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười: "Tôi đã sớm muốn làm như vậy, khi nhìn thấy Kỷ Kiêu, còn có Thịnh Cảnh kia."
Lộ Nhậm hơi sửng sốt: "Có ý gì? "
"Bọn họ dựa vào cái gì mà ở gần em như vậy. Tôi lại cứ phải đè nén bản thân, làm những chuyện khiến bản thân cảm thấy ghê
tởm."
Thời Diễn không nói rõ là cái gì, chỉ là bên trong giọng điệu có thể cảm nhận được sự chán ghét của hắn đối với Mục Thanh Đồng, hay là cái thứ đáng ghét điều khiển cuộc đời của hắn kia.
Lộ Nhậm ngây người, cậu hỏi: "Tôi vẫn luôn cho rằng, là anh bảo bọn họ tới đây."
Không sai, kết hợp với chuyện mấy ngày nay, Lộ Nhậm gần như có thể xác nhận, người đưa Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh tới đây chính là Thời Diễn. Còn hắn thông qua phương pháp gì, Lộ Nhậm không biết.
Thời Diễn: "Cho dù như vậy, tôi cũng ghen ghét bọn họ, tôi......"
Hắn còn chưa nói xong, cúi đầu, tay nắm lấy khung cửa, dường như đang đè nén cảm xúc kịch liệt nào đó.
"Đây chính là bản tính của tôi, bản tính mà không thể khống chế được." Thời Diễn khẽ cười một tiếng, "Nhân cách không hoàn chỉnh, có tư cách gì vọng tưởng có được tất cả."
Nói xong câu đó, Thời Diễn xoay người, đi vào trong biệt thự.
Cửa đóng lại trước mắt Lộ Nhậm, chỉ để lại Lộ Nhậm lòng tràn đầy nghi hoặc.
Thời Diễn rốt cuộc đã biết cái gì? Về bản chất của thế giới này, hay là bí mật càng sâu hơn.
***
Sau khi Lộ Nhậm rời khỏi biệt thự, cũng không quay về trường học, tìm một khách sạn ngủ qua đêm.
Ngày hôm sau, cậu vừa mở máy, hơn trăm cuộc gọi nhỡ nhảy ra.
Lộ Nhậm không hiểu chuyện gì, nghĩ thầm không đến mức vậy chứ, cậu chẳng qua là mất tích một hai ngày mà có nhiều người nhớ thương cậu như vậy?
Sau đó lại thấy, căn bản không phải vì chuyện đó.
Trong số cuộc gọi nhỡ, Khâu Nhã là nhiều nhất, số khác đều là vài bạn học không thân.
Lộ Nhậm càng không hiểu, những người này là sao vậy.
Ngay lúc này, điện thoại cậu đúng lúc reo lên.
Là Khâu Nhã.
Lộ Nhậm: "A lô, sao vậy?"
Khâu Nhã: "Hai ngày nay cậu đi đâu vậy?"
Lộ Nhậm: "Không phải cô bảo tôi đi thuyết phục Thời Diễn sao?"
Bên kia Khâu Nhã thở dài, nói: "Thì đó, tuy tôi giơ cả hai tay hai chân tán thành hai người, nhưng cậu cũng không cẩn thận quá rồi, bởi vì tin tức quan hệ bất chính mà trở thành người nổi tiếng ở thành phố Bạch Hổ rồi, thanh danh không dễ nghe." . Truyện Truyện Teen
Lộ Nhậm cũng không để bụng thanh danh, cậu chỉ cảm thấy mình như lọt vào trong sương mù: "Cô nói thẳng đi, rốt cuộc là sao?"
Khâu Nhã: "Cậu trực tiếp lên diễn đàn trường chúng ta xem đi, bây giờ đang hot nhất luôn."
Lộ Nhậm cúp điện thoại, vừa nhấn mở diễn đàn trường học đã bị bài viết trên đầu trang làm chấn động.
Tiêu đề thật sự là quá kích thích.
【 Ngày xưa là chim hoàng yến, hôm nay là xe buýt, là nhân tính sa đọa hay là đạo đức chôn vùi. 】
Lộ Nhậm đoán được một chút, trực tiếp nhấn mở.
Quả nhiên, đập vào mắt chính là một loạt ảnh chụp. Mấy tấm đầu thì hôm qua Lộ Nhậm từng thấy, là ảnh ôm tạm biệt Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh ở sân bay.
Mấy tấm ảnh phía sau càng đặc sắc, có ảnh Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu cùng ra vào kí túc xá giáo viên, có ảnh Lộ Nhậm đi ra từ phòng Thịnh Cảnh ở doanh địa.
Ảnh cuối cùng, còn là một tấm ảnh rất mới.
Lộ Nhậm đứng ở cổng biệt thự, Thời Diễn dựa trên khung cửa, quần áo đầu tóc lộn xộn, khóe miệng đỏ chót. Quần chúng vây xem không rõ nội tình vừa nhìn thấy thì sẽ nghĩ, đây chắc chắn là đã trải qua một đêm đầy kích thích.
Bình luận phía dưới Lộ Nhậm cũng lười xem, dùng chân cũng nghĩ được đều là mấy lời khó nghe.
Cậu thật ra cũng không để bụng thanh danh của mình, chỉ là Mục Thanh Đồng làm chuyện này để làm gì?
Lộ Nhậm day day giữa mày, tỉnh táo lại từ những cảm xúc hỗn loạn mà hôm qua Thời Diễn mất khống chế mang đến. Cậu bắt đầu nhớ lại cốt truyện trước đây, tuy rằng cốt truyện lúc này nhìn như rối loạn, trên thực tế cốt truyện chính vẫn không lệch khỏi quỹ đạo.
Đúng rồi, trước khi Thời Diễn và Mục Thanh Đồng đính hôn, quả thật từng xảy ra chuyện này. Lúc ấy hợp đồng bao nuôi của Lộ Nhậm và Thời Diễn không biết sao lại bị người ta đăng lên mạng, sau đó cũng là một loạt ảnh mờ ám.
Lúc ấy nhân vật chính trong ảnh không phong phú như bây giờ, chỉ có Thời Diễn và Lộ Nhậm. Chỉ là dựa theo tuyến cốt truyện lúc đó, Mục Thanh Đồng vì cứu Thời Diễn bị thương nặng hôn mê, việc này truyền ra trở thành bằng chứng tình cảm duyên trời tác hợp của hai người.
Khi tình cảm giữa vai chính cảm động đất trời như thế, sự tồn tại của chim hoàng yến là Lộ Nhậm trở nên có chút chướng mắt.
Áp lực dư luận, thậm chí là có người tới tận cửa gây chuyện, cứ tự nhiên mà xảy ra như thế.
Lộ Nhậm dưới ảnh hưởng của những chuyện lung tung này, cảm xúc hỏng mất, tâm lý vặn vẹo, đưa ra một quyết định điên cuồng. Đương nhiên, bây giờ nghĩ lại đều là sức mạnh cốt truyện cưỡng ép mà thôi.
Cuối cùng, Lộ Nhậm cấu kết với kẻ thù của Thời Diễn, bắt cóc Mục Thanh Đồng.
Kết cục sau đó cũng rất rõ ràng, Thời Diễn đuổi tới, anh hùng cứu mỹ nhân, đưa Mục Thanh Đồng đi. Lộ Nhậm lại bị phản bội, chết thảm trong tay những tên bắt cóc kia.
Khi cậu chết, lễ đính hôn của Thời Diễn và Mục Thanh Đồng cử hành ở thành phố Bạch Hổ, được vạn người hâm mộ, không còn ai nhớ đến cậu.
Lộ Nhậm sắp xếp rõ ràng cốt truyện, tâm tình không hề dao động, chỉ là lại cảm thấy công ty trò chơi này đóng cửa quả thật là xứng đáng, toàn là mấy cái cốt truyện máu chó.
Một đám vai phụ hoàn toàn là người công cụ không có chỉ số thông minh, ngu ngốc khiến người ta bật cười.
Như vậy xem ra, cốt truyện đã sắp chạy tới cuối rồi, bài viết và tai tiếng này hoàn toàn chỉ là để làm nóng mà thôi.
Chỉ là, Lộ Nhậm căn bản không liên lạc với kẻ thù của Thời Diễn, vậy kế tiếp, hành động của Mục Thanh Đồng......
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lộ Nhậm vừa nghĩ đến đây, điện thoại của cậu vang lên.
Người gọi tới.
Mục Thanh Đồng.
Máu Thời Diễn chảy vào miệng Lộ Nhậm, trong nháy mắt, cậu nghe thấy Tiểu Quân nói: 【 Ấy, ta có thể mở thẻ đỉnh cao võ đạo rồi! 】
Lộ Nhậm không chút do dự: "Mở."
Vài giây sau, sức mạnh quen thuộc trào dâng trong kinh mạch, cậu không chút do dự, một chưởng đánh bay Thời Diễn, tiếp đó cắt đứt xích sắt.
Lộ Nhậm xuống tay rất nặng, tuy không tạo thành vết thương trí mạng, nhưng cho dù Thời Diễn đã là cổ võ cấp bậc đại sư, lúc này cũng ngã dưới đất tạm thời không thể động đậy.
Thời Diễn dựa vào cạnh giường, hình như đã mất đi ý thức.
Lộ Nhậm xoay người xuống giường, cậu nhấc chân, vốn định đá thêm một cái, Thời Diễn lại ngẩng đầu lên.
Trên mặt Thời Diễn không biểu tình có gì, cảm xúc đè ép trong ánh mắt làm Lộ Nhậm có vài phần kinh sợ.
Ánh mắt này rõ ràng tẩu hỏa nhập ma rồi.
Lộ Nhậm thở dài, ngồi xổm xuống, nói: "Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới gặp gỡ một đám người vừa mở buff phát là nổi điên như mấy người."
Cậu giơ tay, chuẩn bị truyền chân khí vào kinh mạch Thời Diễn.
Ngay lúc này, Thời Diễn đột nhiên bắt lấy tay Lộ Nhậm.
Thực lực của Lộ Nhậm đã khôi phục, hoàn toàn không sợ Thời Diễn. Cậu chỉ cho rằng Thời Diễn lại muốn khống chế mình lần nữa, tay đang truyền chân khí tiện thể vỗ một cái, muốn làm Thời Diễn buông tay.
Thời Diễn rên một tiếng, khóe miệng tràn ra chút máu tươi, nhưng vẫn không buông tay ra.
Hắn nhìn chằm chằm ngực Lộ Nhậm, nói: "Khối thẻ bài này của em, sao lại đột nhiên xuất hiện?"
Lộ Nhậm cúi đầu nhìn, phát hiện khối Mộc Bài màu đen kia không biết xuất hiện từ lúc nào.
Trước đây Tiểu Quân rõ ràng nói đã số liệu hoá khối thẻ bài này, nói cách khác chính là trói định trong biển ý thức của Lộ Nhậm, như vậy có thể tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn lần nữa.
Lộ Nhậm hỏi trong ý thức: "Tiểu Quân, sao lại thế này?"
Tiểu Quân: 【 Ta...đây...đã dùng quyền hạn, ta cũng hết cách. 】
Thời Diễn giơ tay ta chạm vào tấm thẻ bài kia, sau khi tiếp xúc, mắt đột nhiên mở lớn. Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh.
Lộ Nhậm kinh hãi, Tiểu Quân cũng bị dọa luôn rồi.
【 Không ổn, không ổn, không phải lại sụp đổ chứ? 】
Lộ Nhậm lại nghe ra chỗ không đúng, hỏi Tiểu Quân: "Lần trước bị sụp đổ, cũng liên quan tới khối Mộc Bài này? Khối Mộc Bài này rốt cuộc là thứ gì!"
Tiểu Quân còn chưa trả lời, thì thấy vẻ mặt Thời Diễn đã khôi phục sự tỉnh táo.
Hắn ngơ ngác nhìn Lộ Nhậm một lát, nhắm mắt lại, nói: "Xin lỗi, tôi....hôm qua, đã hoàn toàn mất khống chế."
Lộ Nhậm quen rồi, cậu cũng lười hỏi thêm, nói thẳng: "Buông tay ra."
Lúc này Thời Diễn thật đúng là rất nghe lời, một ra lệnh một làm theo, giống dáng vẻ Tiểu Cửu trước kia, hoàn toàn không nhìn ra tên điên chơi trò cầm tù lúc trước.
Lộ Nhậm không hiểu, nhớ lại câu nói của Tiểu Quân khi mới tới tuyến Thời Diễn.
【 Thiết lập của Thời Diễn chính là chó con. 】
"......"
"Sao vậy?"
Lộ Nhậm hoàn hồn, nghĩ thầm bản thân đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy. Cậu đứng dậy, nói: "Tóm lại là tôi tới nói, người có quan hệ với Mục Thanh Đồng đều gặp bất trắc, còn chuyện đính hôn, tự anh xem xét chút đi."
Nói xong câu đó, Lộ Nhậm xoay người đi, lúc đến cửa, cậu lại đứng lại.
"Cho dù thế nào, tôi không hi vọng anh xảy ra chuyện."
Lộ Nhậm dọc theo cầu thang đi lên, mặt không biểu tình.
Tiểu Quân đứng nhìn tất cả, yếu ớt mở miệng hỏi: 【 Làm sao giờ, thật sự mặc kệ à? 】
Lộ Nhậm không để ý, đáp lại một câu: "Sao có thể, mắt thấy thành công ở ngay trước mắt, từ bỏ vậy không phải đúng ý của cơ chế tu sửa à? Ta không dễ dàng bị chọc giận như vậy đâu."
Tiểu Quân: 【 Ồ, ta thấy cậu vừa mới đánh Thời Diễn tàn nhẫn như vậy, còn tưởng rằng cậu thật sự tức giận. 】
Lộ Nhậm cười cười: "Tức giận là tức giận, muốn đánh hắn cũng là thật sự muốn đánh, nhưng ta không đến mức vì tức giận mà ảnh hưởng tới chính sự, nếu thế thì quá ngu ngốc rồi."
Trên con đường sống lại dài đằng đẵng, Lộ Nhậm học được một đạo lý, chính là không có tài cán và tức giận là chuyện vô dụng nhất. Phát tiết cơn giận thì có thể, nhưng không cần thiết vì tức giận mà ảnh hưởng tới chuyện khác.
Khi cậu đi ra khỏi biệt thự, nghe thấy phía sau có người đuổi theo.
"Lộ Nhậm!"
Lộ Nhậm quay đầu lại, thấy Thời Diễn dựa trên khung cửa, áo sơ mi mở một nửa, lộ ra cơ ngực rắn chắc. Mắt kính của hắn đã không biết đi đâu mất, tóc rối loạn, khóe môi bởi vì bị cắn, nhìn đỏ đậm.
Hắn không đuổi theo, giữ một khoảng cách để Lộ Nhậm yên tâm. Thời Diễn trước mắt, đã hoàn toàn trở lại làm Thời Diễn làm chuyện gì cũng đúng mực, ưu nhã có lễ kia.
Đương nhiên, ngoài thân quần áo nhìn rất ám muội lúc này ra.
Lộ Nhậm nhướng mày: "Sao, cảm thấy hối hận rồi à?"
Thời Diễn: "Không phải, vừa nãy là tôi nói dối."
"Hả?" Lộ Nhậm không hiểu.
Thời Diễn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi nói bản thân hoàn toàn mất khống chế, cũng không biết mình đang làm những gì, thật ra không phải như thế. Tôi rất lý trí, rất rõ ràng bản thân đang làm cái gì."
Lộ Nhậm nhíu mày, nói: "Tôi chỉ không hiểu, tại sao anh lại đột nhiên như vậy."
Thời Diễn bình tĩnh nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười: "Tôi đã sớm muốn làm như vậy, khi nhìn thấy Kỷ Kiêu, còn có Thịnh Cảnh kia."
Lộ Nhậm hơi sửng sốt: "Có ý gì? "
"Bọn họ dựa vào cái gì mà ở gần em như vậy. Tôi lại cứ phải đè nén bản thân, làm những chuyện khiến bản thân cảm thấy ghê
tởm."
Thời Diễn không nói rõ là cái gì, chỉ là bên trong giọng điệu có thể cảm nhận được sự chán ghét của hắn đối với Mục Thanh Đồng, hay là cái thứ đáng ghét điều khiển cuộc đời của hắn kia.
Lộ Nhậm ngây người, cậu hỏi: "Tôi vẫn luôn cho rằng, là anh bảo bọn họ tới đây."
Không sai, kết hợp với chuyện mấy ngày nay, Lộ Nhậm gần như có thể xác nhận, người đưa Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh tới đây chính là Thời Diễn. Còn hắn thông qua phương pháp gì, Lộ Nhậm không biết.
Thời Diễn: "Cho dù như vậy, tôi cũng ghen ghét bọn họ, tôi......"
Hắn còn chưa nói xong, cúi đầu, tay nắm lấy khung cửa, dường như đang đè nén cảm xúc kịch liệt nào đó.
"Đây chính là bản tính của tôi, bản tính mà không thể khống chế được." Thời Diễn khẽ cười một tiếng, "Nhân cách không hoàn chỉnh, có tư cách gì vọng tưởng có được tất cả."
Nói xong câu đó, Thời Diễn xoay người, đi vào trong biệt thự.
Cửa đóng lại trước mắt Lộ Nhậm, chỉ để lại Lộ Nhậm lòng tràn đầy nghi hoặc.
Thời Diễn rốt cuộc đã biết cái gì? Về bản chất của thế giới này, hay là bí mật càng sâu hơn.
***
Sau khi Lộ Nhậm rời khỏi biệt thự, cũng không quay về trường học, tìm một khách sạn ngủ qua đêm.
Ngày hôm sau, cậu vừa mở máy, hơn trăm cuộc gọi nhỡ nhảy ra.
Lộ Nhậm không hiểu chuyện gì, nghĩ thầm không đến mức vậy chứ, cậu chẳng qua là mất tích một hai ngày mà có nhiều người nhớ thương cậu như vậy?
Sau đó lại thấy, căn bản không phải vì chuyện đó.
Trong số cuộc gọi nhỡ, Khâu Nhã là nhiều nhất, số khác đều là vài bạn học không thân.
Lộ Nhậm càng không hiểu, những người này là sao vậy.
Ngay lúc này, điện thoại cậu đúng lúc reo lên.
Là Khâu Nhã.
Lộ Nhậm: "A lô, sao vậy?"
Khâu Nhã: "Hai ngày nay cậu đi đâu vậy?"
Lộ Nhậm: "Không phải cô bảo tôi đi thuyết phục Thời Diễn sao?"
Bên kia Khâu Nhã thở dài, nói: "Thì đó, tuy tôi giơ cả hai tay hai chân tán thành hai người, nhưng cậu cũng không cẩn thận quá rồi, bởi vì tin tức quan hệ bất chính mà trở thành người nổi tiếng ở thành phố Bạch Hổ rồi, thanh danh không dễ nghe." . Truyện Truyện Teen
Lộ Nhậm cũng không để bụng thanh danh, cậu chỉ cảm thấy mình như lọt vào trong sương mù: "Cô nói thẳng đi, rốt cuộc là sao?"
Khâu Nhã: "Cậu trực tiếp lên diễn đàn trường chúng ta xem đi, bây giờ đang hot nhất luôn."
Lộ Nhậm cúp điện thoại, vừa nhấn mở diễn đàn trường học đã bị bài viết trên đầu trang làm chấn động.
Tiêu đề thật sự là quá kích thích.
【 Ngày xưa là chim hoàng yến, hôm nay là xe buýt, là nhân tính sa đọa hay là đạo đức chôn vùi. 】
Lộ Nhậm đoán được một chút, trực tiếp nhấn mở.
Quả nhiên, đập vào mắt chính là một loạt ảnh chụp. Mấy tấm đầu thì hôm qua Lộ Nhậm từng thấy, là ảnh ôm tạm biệt Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh ở sân bay.
Mấy tấm ảnh phía sau càng đặc sắc, có ảnh Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu cùng ra vào kí túc xá giáo viên, có ảnh Lộ Nhậm đi ra từ phòng Thịnh Cảnh ở doanh địa.
Ảnh cuối cùng, còn là một tấm ảnh rất mới.
Lộ Nhậm đứng ở cổng biệt thự, Thời Diễn dựa trên khung cửa, quần áo đầu tóc lộn xộn, khóe miệng đỏ chót. Quần chúng vây xem không rõ nội tình vừa nhìn thấy thì sẽ nghĩ, đây chắc chắn là đã trải qua một đêm đầy kích thích.
Bình luận phía dưới Lộ Nhậm cũng lười xem, dùng chân cũng nghĩ được đều là mấy lời khó nghe.
Cậu thật ra cũng không để bụng thanh danh của mình, chỉ là Mục Thanh Đồng làm chuyện này để làm gì?
Lộ Nhậm day day giữa mày, tỉnh táo lại từ những cảm xúc hỗn loạn mà hôm qua Thời Diễn mất khống chế mang đến. Cậu bắt đầu nhớ lại cốt truyện trước đây, tuy rằng cốt truyện lúc này nhìn như rối loạn, trên thực tế cốt truyện chính vẫn không lệch khỏi quỹ đạo.
Đúng rồi, trước khi Thời Diễn và Mục Thanh Đồng đính hôn, quả thật từng xảy ra chuyện này. Lúc ấy hợp đồng bao nuôi của Lộ Nhậm và Thời Diễn không biết sao lại bị người ta đăng lên mạng, sau đó cũng là một loạt ảnh mờ ám.
Lúc ấy nhân vật chính trong ảnh không phong phú như bây giờ, chỉ có Thời Diễn và Lộ Nhậm. Chỉ là dựa theo tuyến cốt truyện lúc đó, Mục Thanh Đồng vì cứu Thời Diễn bị thương nặng hôn mê, việc này truyền ra trở thành bằng chứng tình cảm duyên trời tác hợp của hai người.
Khi tình cảm giữa vai chính cảm động đất trời như thế, sự tồn tại của chim hoàng yến là Lộ Nhậm trở nên có chút chướng mắt.
Áp lực dư luận, thậm chí là có người tới tận cửa gây chuyện, cứ tự nhiên mà xảy ra như thế.
Lộ Nhậm dưới ảnh hưởng của những chuyện lung tung này, cảm xúc hỏng mất, tâm lý vặn vẹo, đưa ra một quyết định điên cuồng. Đương nhiên, bây giờ nghĩ lại đều là sức mạnh cốt truyện cưỡng ép mà thôi.
Cuối cùng, Lộ Nhậm cấu kết với kẻ thù của Thời Diễn, bắt cóc Mục Thanh Đồng.
Kết cục sau đó cũng rất rõ ràng, Thời Diễn đuổi tới, anh hùng cứu mỹ nhân, đưa Mục Thanh Đồng đi. Lộ Nhậm lại bị phản bội, chết thảm trong tay những tên bắt cóc kia.
Khi cậu chết, lễ đính hôn của Thời Diễn và Mục Thanh Đồng cử hành ở thành phố Bạch Hổ, được vạn người hâm mộ, không còn ai nhớ đến cậu.
Lộ Nhậm sắp xếp rõ ràng cốt truyện, tâm tình không hề dao động, chỉ là lại cảm thấy công ty trò chơi này đóng cửa quả thật là xứng đáng, toàn là mấy cái cốt truyện máu chó.
Một đám vai phụ hoàn toàn là người công cụ không có chỉ số thông minh, ngu ngốc khiến người ta bật cười.
Như vậy xem ra, cốt truyện đã sắp chạy tới cuối rồi, bài viết và tai tiếng này hoàn toàn chỉ là để làm nóng mà thôi.
Chỉ là, Lộ Nhậm căn bản không liên lạc với kẻ thù của Thời Diễn, vậy kế tiếp, hành động của Mục Thanh Đồng......
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lộ Nhậm vừa nghĩ đến đây, điện thoại của cậu vang lên.
Người gọi tới.
Mục Thanh Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất