Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 94: Lời chỉ dẫn của vận mệnh
Edit - beta: Axianbuxian12
Mười giây sau, Lộ Nhậm ngồi trên giường ở trong phòng, vừa xoa đỉnh đầu vừa mắng người.
Thịnh Cảnh tay chân luống cuống, từ trong hành lý móc ra lọ thuốc muốn thoa cho Lộ Nhậm, lại bị hung dữ hất bay tay.
Vừa rồi Thịnh Cảnh hưng phấn quá mức, quên mất vị trí đứng của hai người, đột nhiên ôm Lộ Nhậm lên.
Đầu Lộ Nhậm tất nhiên là đập mạnh vào khung cửa, tuy tố chất thân thể cậu không tồi, nhưng cũng bị đập cho mắt đầy sao, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần.
Thịnh Cảnh thấy Lộ Nhậm cuối cùng cũng có sức mắng người, lúc này mới yên tâm lại.
Hắn ngồi đối diện Lộ Nhậm, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, không nói một lời.
Lộ Nhậm bị hắn nhìn đến sởn cả tóc gáy, đang muốn nói gì đó, thì nghe Thịnh Cảnh cảm khái một câu.
"Quả nhiên, nghe theo thần linh chỉ thị đến nơi này quả là không sai."
Lộ Nhậm: "Cái vớ vẩn gì thế hả, bây giờ cậu đã 25 tuổi, không phải năm tuổi."
Ba năm qua đi, tu vi Thịnh Cảnh có tăng lên, đã không còn là tên ngáo ngơ lúc trước. Khi vừa xuất hiện, còn có vài phần phong phạm của cao thủ.
Chỉ là hắn vừa mở miệng, cái cảm giác này lập tức không còn sót lại chút gì, ví dụ như hiện tại.
Thịnh Cảnh nói: "Tôi ở chỗ này suốt một tháng, bởi vì có một chỉ dẫn của vận mệnh, nói cho tôi biết có thể gặp được cậu ở đây."
Lộ Nhậm nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước cậu hỏi Kỷ Kiêu tại sao lại đột nhiên xuất hiện.
Kỷ Kiêu chỉ nói: "Cảm giác của vận mệnh."
Lộ Nhậm vốn cho rằng, chỉ là trùng hợp, bây giờ xem ra, hình như cũng không đơn giản như vậy.
Thịnh Cảnh lại không khó xử chuyện này, hỏi: "Cậu vừa nãy là sao vậy?"
Lộ Nhậm nói đại khái một chút bây giờ cậu đang cùng trường học tham gia võ đạo thực tiễn.
Thịnh Cảnh nghe xong, lại không hỏi Lộ Nhậm sao lại biến thành sinh viên đại học Bạch Hổ.
Hắn liếc nhìn trên dưới Lộ Nhậm một cái, nói: "Sao tôi thấy cậu có chút không đúng nhỉ."
Trong lòng Lộ Nhậm căng thẳng, nghĩ nếu Thịnh Cảnh hỏi tuổi cậu sao vẫn dừng ở tuổi 21 thì nên trả lời như thế nào.
Kỷ Kiêu dường như là đã biết gì đó, cũng biết cậu khó xử, chưa bao giờ hỏi thêm cái gì.
Thịnh Cảnh thì khác, đầu óc đơn giản, lúc nào đó thì trực giác bản năng còn đặc biệt mạnh, không dễ lừa.
Lộ Nhậm nín thở, nghe thấy Thịnh Cảnh nói một câu.
"Sao tôi thấy cậu không cao thêm chút nào vậy, mắt thấy còn thấp hơn tôi nửa cái đầu?"
Lộ Nhậm đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận dữ, vung một quyền qua.
Thịnh Cảnh bị Lộ Nhậm đấm một cái vào ngực, ho "khụ khụ" hai tiếng, che lại ngực nói: "Mấy năm không gặp, cậu cũng ác quá đi, ai ui, xương sườn tôi chắc chắn là bị nứt rồi."
Lộ Nhậm liếc hắn một cái, nói: "Bớt chém đi, tu vi bây giờ của cậu có thể bị một quyền của tôi đánh cho nứt xương sườn?"
Khi cậu nói lời này, đáy lòng còn chua loét. Dù sao cậu cũng không có nhiều thời gian rảnh có thể phân chia để tu luyện như vậy, cũng chỉ có thể một lòng luyện theo con đường võ đạo đi dần về phía trước.
Thịnh Cảnh thấy vẻ mặt của Lộ Nhậm, vội chuyển đề tài: "Đúng rồi, ban nãy sao cậu lại ở ngoài cửa?"
Lộ Nhậm: "Tôi còn chưa hỏi cậu đấy, đây không phải phòng của tôi sao? Cậu ở trong này làm gì?"
Thịnh Cảnh vẻ mặt mờ mịt: "Tôi đã ở trong phòng này một tháng rồi, sao mà là phòng cậu...... A, đúng, chính là phòng của cậu."
Hắn chỉ sang cái giường bên cạnh: "Cậu ngủ ở kia đi, chìa khoá có lẽ có chút vấn đề, đợi lát nữa tôi đi đổi cho cậu."
Lộ Nhậm không nghĩ nhiều, gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị thu xếp hành lý.
Lúc này, điện thoại cậu vang lên.
Là Kỷ Kiêu.
Lộ Nhậm nghe máy: "A lô, sao vậy?"
Kỷ Kiêu hỏi: "Cậu ở đâu? Tôi ở cửa phòng cậu, sao phòng lại không ai?"
Lộ Nhậm sửng sốt: "Hả? Cậu nói cái gì? Cậu ở đâu cơ?"
Kỷ Kiêu: "Trên giấy ghi chép, phòng của cậu không phải là số 2017 dãy nhà D sao?"
Đây không phải ở cách vách sao?
Lộ Nhậm mờ mịt, đứng dậy mở cửa. Quả nhiên, cậu thấy Kỷ Kiêu đứng ở đầu kia của hành lang.
Thịnh Cảnh đi ra theo, vừa nhìn thấy thì đã giận tím mặt.
"Kỷ Kiêu? Đm mày đúng là âm hồn không tan!"
"......"
Lộ Nhậm cuối cùng vẫn quay về phòng mình, đây là một gian phòng đôi.
Học sinh tham gia võ đạo thực tiễn, điều kiện tất nhiên không tốt như vậy, hai người một phòng cũng có thể bảo đảm an toàn. Nhưng Kỷ Kiêu sau khi hạ cánh, dường như đã làm gì đó, đổi hai người ở cùng một phòng.
Chuyện này vốn cũng chẳng có gì.
Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu ở cùng nhau cũng rất quen, vấn đề là, thêm một tên Thịnh Cảnh.
Thịnh Cảnh không thuận theo, theo lại đây: "Không được, cậu đã đồng ý với tôi là ở phòng tôi."
Lộ Nhậm đau đầu, nhìn Kỷ Kiêu một cái.
Kỷ Kiêu: "Trường học quy định, suy xét đến an toàn của học sinh, không thể tự tiện đổi phòng."
Thịnh Cảnh cười lạnh một tiếng: "Tao thấy không an toàn nhất chính là mày, cái gì mà vì an toàn của học sinh."
Kỷ Kiêu không để ý hắn, đứng dậy đi lấy vali của Lộ Nhậm.
Thịnh Cảnh tất nhiên là không buông tha.
Lộ Nhậm đứng ở bên cạnh, cũng không thấy rõ rốt cuộc là ai ra tay trước, tóm lại chính là đánh nhau rồi.
Cậu cân nhắc thế cục một chút, lặng lẽ tìm một góc an toàn để đứng.
Với thực lực bây giờ của Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh, không phải chuyện mà Lộ Nhậm của bây giờ có thể nhúng tay ngăn lại, vì việc này mà mở đỉnh cao võ đạo, không khỏi có chút ngu ngốc.
Dù sao, hai người cũng chưa lấy ra vũ khí ngũ hành, cũng không đánh ra vấn đề gì lớn đâu.
Sau khi Lộ Nhậm điều chỉnh tốt tâm tình, kéo một cái ghế dựa qua, ánh mắt chăm chú bắt đầu quan chiến. Cổ võ giả cấp bậc đại sư đối chiến, cơ hội hiếm thấy đấy.
Nhân cơ hội học tập chút kỹ xảo thực chiến, cũng rất tốt.
Lộ Nhậm ở bên này xem vui vẻ, bên kia cũng đánh đến kịch liệt.
"Ầm" một tiếng, cái cánh cửa và vách tường phía hành lang bị đánh sập xuống.
Lộ Nhậm chớp chớp mắt, nhìn căn phòng một mảnh hỗn độn, phản ứng đầu tiên của tư duy đình trệ là... . ngôn tình hay
Buổi tối cậu ngủ ở đâu?
Khi vách tường sụp xuống bụi đất bay loạn, Lộ Nhậm nhìn thấy hai người qua đường vô tội bị lan đến.
Thời Diễn và Mục Thanh Đồng.
Việc này thật đúng là đủ trùng hợp, Lộ Nhậm lạnh mặt nhìn ra ngoài.
Thời Diễn giơ tay, ôm bả vai, nhìn qua có vẻ là bị đập trúng.
Lộ Nhậm khó hiểu, tuy nói vách tường đột nhiên đổ xuống, với thân thủ của Thời Diễn mà bị tường đổ vào người thì có chút hết nói nổi.
Cậu lại nhìn thoáng qua Mục Thanh Đồng, bừng tỉnh đại ngộ, đại khái là vì bảo vệ người trong lòng đi.
Với tính cách của Thời Diễn, chắc là không đến mức lửa giận xông lên đầu mà lao lên đánh......
Cái suy nghĩ này của Lộ Nhậm mới ngoi lên thì thấy Thời Diễn cởi áo vest ra, tùy ý ném sang một bên, vọt vào chiến đoàn.
"......"
Lộ Nhậm đau đầu, thậm chí có chút không biết phải làm sao.
Chuyện cậu lo lắng là cứ đánh tiếp như vậy, cả cái toà nhà này đều sập mất.
Không được.
Lộ Nhậm quyết định, tính toán thời gian một chút, nói: "Tiểu Quân, mở đặc hiệu đỉnh cao võ đạo cho ta."
【 Ô kê. 】
Tiếng Tiểu Quân vừa rơi xuống, Lộ Nhậm lập tức cảm thấy ngũ hành chi khí trong đan điền tăng vọt. Những ngũ hành chi khí vốn chỉ là trạng thái khí, chậm rãi ngưng thành như chất lỏng.
Cùng lúc đó, chân khí mạnh mẽ dũng mãnh xông vào bên trong kinh mạch Lộ Nhậm, cậu mất vài giây mới thích ứng được lực lượng đột nhiên mạnh lên.
Sau đó, đột ngột vọt vào bên trong vòng chiến.
Lộ Nhậm là ngàn tính vạn tính cũng không tính tới, sau khi mở ra đỉnh cao võ đạo, lực lượng của cậu sẽ trở nên mạnh mẽ và khó khống chế như thế.
Cuộc chiến ba người ngừng lại, nhưng căn phòng......
Vẫn sụp.
Tin tức tốt là, toà nhà này ngoài Thịnh Cảnh ra, phòng khác đều để lại cho sinh viên đại học Bạch Hổ tới ở.
Đám sinh sinh còn chưa vào ở, cơ bản đều trống, không liên lụy đến quần chúng vô tội.
Tin tức xấu chính là, phòng trong doanh địa đều ở hết rồi. Toà nhà này bị sụp, buổi tối hôm nay có lẽ Lộ Nhậm chỉ có thể ngủ lều trại.
Lộ Nhậm bị tình huống khó hiểu này làm tức giận không nhẹ, ai cũng không để ý, lựa chọn tự mình dựng lều.
Ngay cả Kỷ Kiêu, cũng bị cậu chặn ở ngoài cửa.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau, võ đạo thực tiễn lần này chính thức bắt đầu.
Rút thăm xong, Lộ Nhậm thật sự chẳng ngoài ý muốn chút nào khi nhìn thấy Mục Thanh Đồng, bọn họ được chia vào cùng một tổ.
Không biết là tác dụng của cốt truyện hay chỉ là do trùng hợp, tổ Lộ Nhậm có năm người, còn đều rất quen mặt.
Hai bạn nữ sinh, một người là người hôm qua vốn ngồi bên cạnh Lộ Nhậm, sau lại thay đổi chỗ kia, tên là Bạch Như. Một nữ sinh khác càng khéo hơn, là người lần trước lấy thân phận vị hôn thê tới gây phiền phức cho Lộ Nhậm, Khâu Nhã.
Chỉ là thái độ lần này của Khâu Nhã lại kỳ kỳ quái quái, cô nhìn thấy Lộ Nhậm, không có địch ý gì, ngược lại rất là hưng phấn vẫy vẫy tay.
"Lộ Nhậm! Cậu ở tổ của chúng tôi này!"
Người cuối cùng, là Cát Huy, người đứng đầu bảng của khoa quyền pháp, lần trước ra mặt vì Khâu Nhã ngược lại bị Lộ Nhậm chỉnh cho một trận.
Vẻ mặt hắn ta có chút vi diệu, nhưng cũng còn coi là thản nhiên, bắt tay với Lộ Nhậm, nói: "Có cậu gia nhập, tổ chúng ta chắc chắn có thể lấy hạng nhất."
Sau khi chia tổ xong, lại nghe giáo viên dẫn đội nói những việc cần chú ý, sau đó mỗi một học sinh phải ký hiệp nghị miễn trách nhiệm.
Võ đạo thực tiễn của đại học, không phải trò trẻ con, đối mặt nguy hiểm không khác gì với cổ võ giả chân chính.
Đám sinh viên đều quen rồi, yên lặng ký tên.
Khi Kỷ Kiêu lại đây thu đơn ký tên, dừng ở trước mặt Nhậm một chút.
"Cậu nhớ chú ý an toàn."
Kỷ Kiêu thân là giáo viên dẫn đội, chỉ có thể trấn giữ phía sau, không thể đi theo học sinh tham dự săn thú.
Lộ Nhậm ngẩng đầu, cười cười: "Không phải cậu nói tin tưởng thực lực của tôi sao?"
Kỷ Kiêu im lặng một chút, tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: "Lần trước cậu hỏi tôi sao lại đột nhiên đến bên này, tôi có cảm giác, là vì võ đạo thực tiễn lần này."
Lộ Nhậm còn chưa kịp nói cái gì, phía sau đã có người sấn tới.
Người nọ kéo Lộ Nhậm qua, rồi lại đẩy Kỷ Kiêu ra.
"Có chuyện thì nói chuyện, bớt đụng đến Lộ Nhậm nhà tao đi."
"......"
Trong nháy mắt người kia xông tới, Lộ Nhậm cảm nhận ngay được hơi thở quen thuộc, nếu không thân thể cậu đã sớm phản kích theo bản năng.
Lộ Nhậm xoay người, hất bay tay Thịnh Cảnh: "Cậu có chuyện thì nói chuyện, bớt động tay động chân đi."
Thịnh Cảnh ấm ức, nói: "Cậu thật quá đáng, hôm qua cũng đánh tôi nặng nhất, tôi còn hộc cả máu luôn kìa."
Lộ Nhậm không muốn dây dưa với hắn, nói thẳng: "Cậu tới đây làm gì? Có việc?"
Thịnh Cảnh: "Tôi đi cùng với cậu, thấy thế nào?"
"Không được."
Mọi người quay đầu lại, thấy Thời Diễn đi từ bên kia tới.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhìn qua đang xử việc theo phép công: "Theo quy tắc lần này, học sinh không được phép tìm ngoại viện, nếu không thành tích sẽ trở thành đồ bỏ đi."
Ô kê, chi tiền là lớn nhất.
Lộ Nhậm thấy vẻ mặt của các đồng đội, từ chối Thịnh Cảnh nhiệt tình tự tiến cử: "Không cần, đây là kiểm tra chuyển khoa của tôi, cậu đừng lẫn vào."
Đoàn người, cuối cùng là có thể thuận lợi xuất phát.
_____
Mười giây sau, Lộ Nhậm ngồi trên giường ở trong phòng, vừa xoa đỉnh đầu vừa mắng người.
Thịnh Cảnh tay chân luống cuống, từ trong hành lý móc ra lọ thuốc muốn thoa cho Lộ Nhậm, lại bị hung dữ hất bay tay.
Vừa rồi Thịnh Cảnh hưng phấn quá mức, quên mất vị trí đứng của hai người, đột nhiên ôm Lộ Nhậm lên.
Đầu Lộ Nhậm tất nhiên là đập mạnh vào khung cửa, tuy tố chất thân thể cậu không tồi, nhưng cũng bị đập cho mắt đầy sao, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần.
Thịnh Cảnh thấy Lộ Nhậm cuối cùng cũng có sức mắng người, lúc này mới yên tâm lại.
Hắn ngồi đối diện Lộ Nhậm, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, không nói một lời.
Lộ Nhậm bị hắn nhìn đến sởn cả tóc gáy, đang muốn nói gì đó, thì nghe Thịnh Cảnh cảm khái một câu.
"Quả nhiên, nghe theo thần linh chỉ thị đến nơi này quả là không sai."
Lộ Nhậm: "Cái vớ vẩn gì thế hả, bây giờ cậu đã 25 tuổi, không phải năm tuổi."
Ba năm qua đi, tu vi Thịnh Cảnh có tăng lên, đã không còn là tên ngáo ngơ lúc trước. Khi vừa xuất hiện, còn có vài phần phong phạm của cao thủ.
Chỉ là hắn vừa mở miệng, cái cảm giác này lập tức không còn sót lại chút gì, ví dụ như hiện tại.
Thịnh Cảnh nói: "Tôi ở chỗ này suốt một tháng, bởi vì có một chỉ dẫn của vận mệnh, nói cho tôi biết có thể gặp được cậu ở đây."
Lộ Nhậm nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước cậu hỏi Kỷ Kiêu tại sao lại đột nhiên xuất hiện.
Kỷ Kiêu chỉ nói: "Cảm giác của vận mệnh."
Lộ Nhậm vốn cho rằng, chỉ là trùng hợp, bây giờ xem ra, hình như cũng không đơn giản như vậy.
Thịnh Cảnh lại không khó xử chuyện này, hỏi: "Cậu vừa nãy là sao vậy?"
Lộ Nhậm nói đại khái một chút bây giờ cậu đang cùng trường học tham gia võ đạo thực tiễn.
Thịnh Cảnh nghe xong, lại không hỏi Lộ Nhậm sao lại biến thành sinh viên đại học Bạch Hổ.
Hắn liếc nhìn trên dưới Lộ Nhậm một cái, nói: "Sao tôi thấy cậu có chút không đúng nhỉ."
Trong lòng Lộ Nhậm căng thẳng, nghĩ nếu Thịnh Cảnh hỏi tuổi cậu sao vẫn dừng ở tuổi 21 thì nên trả lời như thế nào.
Kỷ Kiêu dường như là đã biết gì đó, cũng biết cậu khó xử, chưa bao giờ hỏi thêm cái gì.
Thịnh Cảnh thì khác, đầu óc đơn giản, lúc nào đó thì trực giác bản năng còn đặc biệt mạnh, không dễ lừa.
Lộ Nhậm nín thở, nghe thấy Thịnh Cảnh nói một câu.
"Sao tôi thấy cậu không cao thêm chút nào vậy, mắt thấy còn thấp hơn tôi nửa cái đầu?"
Lộ Nhậm đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận dữ, vung một quyền qua.
Thịnh Cảnh bị Lộ Nhậm đấm một cái vào ngực, ho "khụ khụ" hai tiếng, che lại ngực nói: "Mấy năm không gặp, cậu cũng ác quá đi, ai ui, xương sườn tôi chắc chắn là bị nứt rồi."
Lộ Nhậm liếc hắn một cái, nói: "Bớt chém đi, tu vi bây giờ của cậu có thể bị một quyền của tôi đánh cho nứt xương sườn?"
Khi cậu nói lời này, đáy lòng còn chua loét. Dù sao cậu cũng không có nhiều thời gian rảnh có thể phân chia để tu luyện như vậy, cũng chỉ có thể một lòng luyện theo con đường võ đạo đi dần về phía trước.
Thịnh Cảnh thấy vẻ mặt của Lộ Nhậm, vội chuyển đề tài: "Đúng rồi, ban nãy sao cậu lại ở ngoài cửa?"
Lộ Nhậm: "Tôi còn chưa hỏi cậu đấy, đây không phải phòng của tôi sao? Cậu ở trong này làm gì?"
Thịnh Cảnh vẻ mặt mờ mịt: "Tôi đã ở trong phòng này một tháng rồi, sao mà là phòng cậu...... A, đúng, chính là phòng của cậu."
Hắn chỉ sang cái giường bên cạnh: "Cậu ngủ ở kia đi, chìa khoá có lẽ có chút vấn đề, đợi lát nữa tôi đi đổi cho cậu."
Lộ Nhậm không nghĩ nhiều, gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị thu xếp hành lý.
Lúc này, điện thoại cậu vang lên.
Là Kỷ Kiêu.
Lộ Nhậm nghe máy: "A lô, sao vậy?"
Kỷ Kiêu hỏi: "Cậu ở đâu? Tôi ở cửa phòng cậu, sao phòng lại không ai?"
Lộ Nhậm sửng sốt: "Hả? Cậu nói cái gì? Cậu ở đâu cơ?"
Kỷ Kiêu: "Trên giấy ghi chép, phòng của cậu không phải là số 2017 dãy nhà D sao?"
Đây không phải ở cách vách sao?
Lộ Nhậm mờ mịt, đứng dậy mở cửa. Quả nhiên, cậu thấy Kỷ Kiêu đứng ở đầu kia của hành lang.
Thịnh Cảnh đi ra theo, vừa nhìn thấy thì đã giận tím mặt.
"Kỷ Kiêu? Đm mày đúng là âm hồn không tan!"
"......"
Lộ Nhậm cuối cùng vẫn quay về phòng mình, đây là một gian phòng đôi.
Học sinh tham gia võ đạo thực tiễn, điều kiện tất nhiên không tốt như vậy, hai người một phòng cũng có thể bảo đảm an toàn. Nhưng Kỷ Kiêu sau khi hạ cánh, dường như đã làm gì đó, đổi hai người ở cùng một phòng.
Chuyện này vốn cũng chẳng có gì.
Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu ở cùng nhau cũng rất quen, vấn đề là, thêm một tên Thịnh Cảnh.
Thịnh Cảnh không thuận theo, theo lại đây: "Không được, cậu đã đồng ý với tôi là ở phòng tôi."
Lộ Nhậm đau đầu, nhìn Kỷ Kiêu một cái.
Kỷ Kiêu: "Trường học quy định, suy xét đến an toàn của học sinh, không thể tự tiện đổi phòng."
Thịnh Cảnh cười lạnh một tiếng: "Tao thấy không an toàn nhất chính là mày, cái gì mà vì an toàn của học sinh."
Kỷ Kiêu không để ý hắn, đứng dậy đi lấy vali của Lộ Nhậm.
Thịnh Cảnh tất nhiên là không buông tha.
Lộ Nhậm đứng ở bên cạnh, cũng không thấy rõ rốt cuộc là ai ra tay trước, tóm lại chính là đánh nhau rồi.
Cậu cân nhắc thế cục một chút, lặng lẽ tìm một góc an toàn để đứng.
Với thực lực bây giờ của Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh, không phải chuyện mà Lộ Nhậm của bây giờ có thể nhúng tay ngăn lại, vì việc này mà mở đỉnh cao võ đạo, không khỏi có chút ngu ngốc.
Dù sao, hai người cũng chưa lấy ra vũ khí ngũ hành, cũng không đánh ra vấn đề gì lớn đâu.
Sau khi Lộ Nhậm điều chỉnh tốt tâm tình, kéo một cái ghế dựa qua, ánh mắt chăm chú bắt đầu quan chiến. Cổ võ giả cấp bậc đại sư đối chiến, cơ hội hiếm thấy đấy.
Nhân cơ hội học tập chút kỹ xảo thực chiến, cũng rất tốt.
Lộ Nhậm ở bên này xem vui vẻ, bên kia cũng đánh đến kịch liệt.
"Ầm" một tiếng, cái cánh cửa và vách tường phía hành lang bị đánh sập xuống.
Lộ Nhậm chớp chớp mắt, nhìn căn phòng một mảnh hỗn độn, phản ứng đầu tiên của tư duy đình trệ là... . ngôn tình hay
Buổi tối cậu ngủ ở đâu?
Khi vách tường sụp xuống bụi đất bay loạn, Lộ Nhậm nhìn thấy hai người qua đường vô tội bị lan đến.
Thời Diễn và Mục Thanh Đồng.
Việc này thật đúng là đủ trùng hợp, Lộ Nhậm lạnh mặt nhìn ra ngoài.
Thời Diễn giơ tay, ôm bả vai, nhìn qua có vẻ là bị đập trúng.
Lộ Nhậm khó hiểu, tuy nói vách tường đột nhiên đổ xuống, với thân thủ của Thời Diễn mà bị tường đổ vào người thì có chút hết nói nổi.
Cậu lại nhìn thoáng qua Mục Thanh Đồng, bừng tỉnh đại ngộ, đại khái là vì bảo vệ người trong lòng đi.
Với tính cách của Thời Diễn, chắc là không đến mức lửa giận xông lên đầu mà lao lên đánh......
Cái suy nghĩ này của Lộ Nhậm mới ngoi lên thì thấy Thời Diễn cởi áo vest ra, tùy ý ném sang một bên, vọt vào chiến đoàn.
"......"
Lộ Nhậm đau đầu, thậm chí có chút không biết phải làm sao.
Chuyện cậu lo lắng là cứ đánh tiếp như vậy, cả cái toà nhà này đều sập mất.
Không được.
Lộ Nhậm quyết định, tính toán thời gian một chút, nói: "Tiểu Quân, mở đặc hiệu đỉnh cao võ đạo cho ta."
【 Ô kê. 】
Tiếng Tiểu Quân vừa rơi xuống, Lộ Nhậm lập tức cảm thấy ngũ hành chi khí trong đan điền tăng vọt. Những ngũ hành chi khí vốn chỉ là trạng thái khí, chậm rãi ngưng thành như chất lỏng.
Cùng lúc đó, chân khí mạnh mẽ dũng mãnh xông vào bên trong kinh mạch Lộ Nhậm, cậu mất vài giây mới thích ứng được lực lượng đột nhiên mạnh lên.
Sau đó, đột ngột vọt vào bên trong vòng chiến.
Lộ Nhậm là ngàn tính vạn tính cũng không tính tới, sau khi mở ra đỉnh cao võ đạo, lực lượng của cậu sẽ trở nên mạnh mẽ và khó khống chế như thế.
Cuộc chiến ba người ngừng lại, nhưng căn phòng......
Vẫn sụp.
Tin tức tốt là, toà nhà này ngoài Thịnh Cảnh ra, phòng khác đều để lại cho sinh viên đại học Bạch Hổ tới ở.
Đám sinh sinh còn chưa vào ở, cơ bản đều trống, không liên lụy đến quần chúng vô tội.
Tin tức xấu chính là, phòng trong doanh địa đều ở hết rồi. Toà nhà này bị sụp, buổi tối hôm nay có lẽ Lộ Nhậm chỉ có thể ngủ lều trại.
Lộ Nhậm bị tình huống khó hiểu này làm tức giận không nhẹ, ai cũng không để ý, lựa chọn tự mình dựng lều.
Ngay cả Kỷ Kiêu, cũng bị cậu chặn ở ngoài cửa.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau, võ đạo thực tiễn lần này chính thức bắt đầu.
Rút thăm xong, Lộ Nhậm thật sự chẳng ngoài ý muốn chút nào khi nhìn thấy Mục Thanh Đồng, bọn họ được chia vào cùng một tổ.
Không biết là tác dụng của cốt truyện hay chỉ là do trùng hợp, tổ Lộ Nhậm có năm người, còn đều rất quen mặt.
Hai bạn nữ sinh, một người là người hôm qua vốn ngồi bên cạnh Lộ Nhậm, sau lại thay đổi chỗ kia, tên là Bạch Như. Một nữ sinh khác càng khéo hơn, là người lần trước lấy thân phận vị hôn thê tới gây phiền phức cho Lộ Nhậm, Khâu Nhã.
Chỉ là thái độ lần này của Khâu Nhã lại kỳ kỳ quái quái, cô nhìn thấy Lộ Nhậm, không có địch ý gì, ngược lại rất là hưng phấn vẫy vẫy tay.
"Lộ Nhậm! Cậu ở tổ của chúng tôi này!"
Người cuối cùng, là Cát Huy, người đứng đầu bảng của khoa quyền pháp, lần trước ra mặt vì Khâu Nhã ngược lại bị Lộ Nhậm chỉnh cho một trận.
Vẻ mặt hắn ta có chút vi diệu, nhưng cũng còn coi là thản nhiên, bắt tay với Lộ Nhậm, nói: "Có cậu gia nhập, tổ chúng ta chắc chắn có thể lấy hạng nhất."
Sau khi chia tổ xong, lại nghe giáo viên dẫn đội nói những việc cần chú ý, sau đó mỗi một học sinh phải ký hiệp nghị miễn trách nhiệm.
Võ đạo thực tiễn của đại học, không phải trò trẻ con, đối mặt nguy hiểm không khác gì với cổ võ giả chân chính.
Đám sinh viên đều quen rồi, yên lặng ký tên.
Khi Kỷ Kiêu lại đây thu đơn ký tên, dừng ở trước mặt Nhậm một chút.
"Cậu nhớ chú ý an toàn."
Kỷ Kiêu thân là giáo viên dẫn đội, chỉ có thể trấn giữ phía sau, không thể đi theo học sinh tham dự săn thú.
Lộ Nhậm ngẩng đầu, cười cười: "Không phải cậu nói tin tưởng thực lực của tôi sao?"
Kỷ Kiêu im lặng một chút, tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: "Lần trước cậu hỏi tôi sao lại đột nhiên đến bên này, tôi có cảm giác, là vì võ đạo thực tiễn lần này."
Lộ Nhậm còn chưa kịp nói cái gì, phía sau đã có người sấn tới.
Người nọ kéo Lộ Nhậm qua, rồi lại đẩy Kỷ Kiêu ra.
"Có chuyện thì nói chuyện, bớt đụng đến Lộ Nhậm nhà tao đi."
"......"
Trong nháy mắt người kia xông tới, Lộ Nhậm cảm nhận ngay được hơi thở quen thuộc, nếu không thân thể cậu đã sớm phản kích theo bản năng.
Lộ Nhậm xoay người, hất bay tay Thịnh Cảnh: "Cậu có chuyện thì nói chuyện, bớt động tay động chân đi."
Thịnh Cảnh ấm ức, nói: "Cậu thật quá đáng, hôm qua cũng đánh tôi nặng nhất, tôi còn hộc cả máu luôn kìa."
Lộ Nhậm không muốn dây dưa với hắn, nói thẳng: "Cậu tới đây làm gì? Có việc?"
Thịnh Cảnh: "Tôi đi cùng với cậu, thấy thế nào?"
"Không được."
Mọi người quay đầu lại, thấy Thời Diễn đi từ bên kia tới.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhìn qua đang xử việc theo phép công: "Theo quy tắc lần này, học sinh không được phép tìm ngoại viện, nếu không thành tích sẽ trở thành đồ bỏ đi."
Ô kê, chi tiền là lớn nhất.
Lộ Nhậm thấy vẻ mặt của các đồng đội, từ chối Thịnh Cảnh nhiệt tình tự tiến cử: "Không cần, đây là kiểm tra chuyển khoa của tôi, cậu đừng lẫn vào."
Đoàn người, cuối cùng là có thể thuận lợi xuất phát.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất