Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 26: Rừng Vô Tận (14)
Cà: Chương mới nóng hổi đây, hãy để lại một bình luận của các bạn về truyện để mình biết thêm và chỉnh sửa nha, cảm ơn nhiều ạ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Silay Elfizo là đứa con thứ hai sinh ra trong gia đình quyền quý nhất tinh cầu Noah, nói ngắn gọn là ngậm thìa kim cương mà lớn, nhận được ưu đãi to lớn từ khi sinh ra tuy nhiên Silay không bị nuôi thành đồ con gà phế mà ngược lại hắn càng trưởng thành càng bộc lộ tài năng thiên phú của mình, đặc biệt hắn sử dụng nó một cách điêu luyện chứ không uổng phí một chút nào.
Dị năng của Silay là hệ kim nhưng không giống như Karl Nakile chỉ đơn thuần là tạo ra kim loại, của Silay nhìn chung có điểm giống với Elrey, là loại biến dị đặc thù, tuy nhiên không làm tê liệt được khả năng phục hồi của dị khurngm mặc dù không quái thai như dị hỏa của Elrey nhưng hệ kim của Silay có khả năng nhân lên vô hạn, chẳng hạn như hắn tạo ra một thanh kiếm thì từ thanh kiếm đó nó sẽ tạo ra hàng trăm, hàng ngàn thanh kiếm khác mà chỉ tiêu tốn một chút dị năng của bản thân mà thôi.
Số lượng sẽ tiếp tục tăng lên cho đến khi hắn dừng lại hoặc dị năng cạn kiệt, năm mười bảy tuổi, Silay đã có thể nhân lên gần một ngàn đồ vật hắn tạo ra mà chỉ mất có vài giây, hiện tại đã qua ba năm, không ai biết dị năng hắn hiện tại là cấp mấy cũng như lượng kim loại mà hắn có thể nhân lên.
Ngay cả Hoàng đế cũng không rõ năng lực của con trai thứ nhà mình, cho nên ngay khi nhận được thông báo của học viện, ngài lập tức đưa nhiệm vụ này cho thằng con thứ hai để xem thử bây giờ Silay tròn méo như thế nào rồi, liệu có đủ sức để vượt qua Elrey Harald không đây…
Chắc là không nổi đâu, Hoàng đế nghĩ.
Silay đến muộn hơn so với các dị năng giả của học viện rất nhiều, bởi vì bản thân hắn đang tham gia kỳ huấn luyện trên một tinh cầu khác, nửa chừng bị gọi chạy về, mặc dù đã dùng tốc độ nhanh nhất nhưng khi đến nơi thì bên ngoài rừng Vô Tận đã bay đầy phi hành khí rồi.
“Cái thứ gì đang gào rú thế kia” Silay đứng trước cửa của phi hành khí nhìn xuống đống sương mù mờ ảo bên dưới, gió thổi đến cuống bay mái tóc đen tuyền của hắn để lộ vầng tráng cao cùng đôi mắt vàng kim đặc trưng của hoàng tộc, người đi theo bên cạnh nghe hắn nói cũng tỏ vẻ, thần không biết, mà Silay cũng chẳng trông chờ gì vào tên này, hắn chỉ hỏi cho vui thôi.
Bỗng nhiên gã thị vệ đi cùng với Silay thất kinh hét lên: “Điện hạ!”
Chỉ thấy Silay tung người từ trên phi hành khí nhảy xuống như một mũi tên thả mình hòa vào dòng không khí mát lạnh trên biển, có một vài dị năng giả nhận ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã sợ suýt rớt khỏi phi hành khí: “B…bà nó chứ… Nhị hoàng tử đang rơi… Nhị hoàng tử sắp rơi xuống rồi!!! Cứu giá… cứu!!!”
Sau tiếng gào kêu thảm thiết của gã dị năng giả kia, chưa đợi người khác nhận thức được điều gì thì một bóng người rơi thật mạnh xuống rìa đất bên ngoài rừng Vô Tận, một tiếng “ầm” vang lên thật lớn, bụi đất bay mịt mù chui vào khoang mũi của người xung quanh làm họ không ngừng ho khang cùng hách xì.
Silay đứng thẳng người, thong thả đi ra khỏi đống bụi bặm mà không có chút sức mẻ gì, hắn phủi bụi đất dính trên áo khoác trắng tinh của mình, để lại khung cảnh gà bay chó sủa đằng sau lưng mình để đi đến phía trước, cách màng sương độc khoảng một bước chân thì dừng lại.
Diện mạo của Silay rất dễ nhận biết, đa số dị năng giả sau khi nhìn thấy đều nhận ra hắn, một người thấy Silay đứng quá gần thì lên tiếng ngăn cản: “Điện hạ, thứ này có độc, không nên đến gần đâu”
Silay chỉ ừ hử cho qua chuyện rồi bản thân vẫn cứ tò mò chăm chú quan sát cái thứ trông mềm như bông trước mắt mình đây.
Một lúc sau hắn mới nói với mọi người: “Thứ này hẳn mất không ít thời gian mới triệt tiêu được mà không khiến nó lan ra xung quanh” Hắn quay người, quét mắt nhìn một lượt: “Ở đây có ai có thể xuyên qua đám sương này để đi vào không?”
Không một ai lên tiếng, đoán chừng có thể có hoặc cũng có thể không, nhưng cho dù có cũng chưa chắc người đó dám đứng lên mạo hiểm một mình xuyên qua sương độc này, trừ khi là đi vào cùng dị năng giả trị liệu, nhưng liệu có thể sống sót xuyên qua sương độc mà vào được bên trong không, chỉ sợ còn chưa vào thì bản thân đã bị ăn mòn chết giữa đường rồi.
Sương độc cấp bảy không phải là thứ dễ nhai gì cho cam.
Đây cũng chính là lí do vì sao bọn họ chậm chạp không chịu tiến vào, phải đợi dị năng giả hệ thủy cấp bảy đến đông đủ, để bọn họ tạo mưa dập tan sương mù rồi mới đồng loạt tiến vào.
Bây giờ người đã đủ, đang chuẩn bị nén dị năng hệ thủy lại để tạo mưa nhưng Silay chê bọn họ lề mề muốn tự mình đi vào.
Bỏ ngoài tai lời ngăn cản của người xung quanh, Silay dùng chính năng lực của mình để khóa miệng bọn họ lại, giờ phút này đây trong tầm mắt của các dị năng giả cấp cao chỉ toàn là ánh sáng màu vàng kim chớp tắt mà thôi, thứ họ nhìn thấy là vô số mũi tên từ trong không khí xuất hiện sau lưng Silay, bọn chúng nhanh như cắt liên tục đâm về phía sương mù, tốc độ, lực độ đều kinh khủng đến bất thường.
Ngay cả thứ không có thực thể như sương mù cũng bị dị năng của Silay chọc ra một cái động đen ngòm.
Silay nhận lấy cái mặt nạ phòng độc từ trên tay người hầu đi theo mình đeo vào, mọi người còn chưa kịp cảng thì hắn đã như một luồng sáng mà chạy vào trong lối đi vừa tạo ra kia, mũi tên vàng kim vẫn còn điên cuồng phóng đến phía trước đập tan sương mù cho chủ nhân, cho đến khi Silay an toàn tiến vào bên trong mới dừng lại.
Có dị năng giả định tiến vào cái động đen ngòm mà Silay vừa tạo ra nhưng bị người khác ngăn cản lại, dị năng của Silay vẫn còn hoạt động, lối đi vẫn mở nhưng ai biết khi đi vào có bị cái đống mũi tên kia đâm cho thành con nhím không, người có lòng khuyên nhủ nhưng kẻ khác chưa chắc đã cảm thấy biết ơn, dị năng giả kia vẫn quyết tâm muốn làm anh hùng, muốn noi gương nhị hoàng tử, cơ mà ngay khi gã hùng hổ muốn lăn vào thì vô số mũi tên đồng loạt biến mất…
Kinh dị hơn là ngay khi không còn sự tấn công điên rồ của chúng, đám sương độc lấy tốc độ sét đánh che phủ lại ‘lối đi’, cũng may gã dị năng giả kia còn chưa tiến vào, bằng không nửa đường đã mất mạng rồi.
Silay vừa đặt chân vào rừng Vô Tận thì hắn cũng thu hồi lại dị năng, hoàn toàn không biết người bên ngoài đang làm trò gì, vừa vào đến đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạc và tiếng kêu gào đinh tai nhức óc kia rõ ràng như đang ở bên tai.
Hắn xoa xoa lỗ tai đau nhức, nhấc chân đá văng cái xác dị khủng cấp thấp dưới chân sang một bên lại bât ngờ nhìn thấy bên trái mình có vài ba con dị khủng, hắn phát động dị năng tính gϊếŧ bọn chúng thế nhưng kì lạ thay, cho dù thấy con người trước mắt mình, lũ dị khủng cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ngược lại co rụt thân mình lại như nắm cơm, không ngừng run rẩy sợ sệt điều gì đó…
Là tiếng gào kia sao?
Trông không giống như đang đe dọa, mà giống như đau đớn hơn.
Là cái loại tê tâm liệt phế như bị đào gan móc ruột ấy.
Là dị khủng đánh nhau à… hay người đánh dị khủng? Tân binh năm nay khủng bố vậy sao?
Báo cáo chuyển đến cho Silay nói rằng rừng Vô Tận có dị khủng xâm nhập, là cái con biến dị cấp năm vừa trốn ra khỏi phòng thí nghiệm, nghe có vẻ khá là mạnh, hơn nữa nhìn biểu hiện của mấy con dị khủng hắn vừa gặp ban nãy thì có vẻ như tiếng gào này là của con ả biến dị cấp năm kia, nếu trong đám thí sinh có người có thể hành hạ một dị khủng biến dị thì đảm bảo sẽ không ít người chú ý đến đâu.
Dựa vào nơi phát ra âm thanh đi đến, dọc đường thấy không ít dị khủng co rúm người lại sợ sệt, thậm chí còn thấy cả thí sinh đang hoang mang không hiểu gì, nhìn thấy Silay bọn họ liền chạy đến nhưng hắn ngại phiền nên sử dụng dị năng biến mất khỏi tầm mắt của mấy người kia rồi mới tiếp tục thong thả đi đến phía trước.
Rồi hắn nhìn thấy ba người, một thiếu nữ bị thương ở bụng, một thiếu niên cả người bị trét đầy bùn đất, trông sắc mặt xám trắng kì dị như xác chết, người còn lại là một thiếu niên tóc bạc trắng đang cúi đầu âm thầm vừa đỡ vừa kéo hai người bị thương, Silay không khỏi nhìn nhiều thêm một chút vào mái tóc đặc biệt đó, cũng tò mò không biết mặt mũi đối phương như thế nào, tuy nhiên y cúi đầu quá thấp, hắn không tài nào thấy được.
Silay cũng không nghĩ nhiều chậm rãi bước đi về phía trước, khoảnh khắc hai người đi lướt qua nhau, trong chớp mắt Silay ngửi thấy một mùi thơm lạ từ phía đối phương, hắn bỗng dưng có ảo giác hình như thiếu niên ngẩng đầu nhìn mình, một đôi mắt đỏ tươi kiều diễm như hồng ngọc, hắn giật mình quay đầu nhìn, thế nhưng ba đối phương vẫn cứ nặng nề kéo theo hai đồng bạn bị thương, hoàn toàn không giống như đã nhìn hắn.
Là hoa mắt chăng?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Silay Elfizo là đứa con thứ hai sinh ra trong gia đình quyền quý nhất tinh cầu Noah, nói ngắn gọn là ngậm thìa kim cương mà lớn, nhận được ưu đãi to lớn từ khi sinh ra tuy nhiên Silay không bị nuôi thành đồ con gà phế mà ngược lại hắn càng trưởng thành càng bộc lộ tài năng thiên phú của mình, đặc biệt hắn sử dụng nó một cách điêu luyện chứ không uổng phí một chút nào.
Dị năng của Silay là hệ kim nhưng không giống như Karl Nakile chỉ đơn thuần là tạo ra kim loại, của Silay nhìn chung có điểm giống với Elrey, là loại biến dị đặc thù, tuy nhiên không làm tê liệt được khả năng phục hồi của dị khurngm mặc dù không quái thai như dị hỏa của Elrey nhưng hệ kim của Silay có khả năng nhân lên vô hạn, chẳng hạn như hắn tạo ra một thanh kiếm thì từ thanh kiếm đó nó sẽ tạo ra hàng trăm, hàng ngàn thanh kiếm khác mà chỉ tiêu tốn một chút dị năng của bản thân mà thôi.
Số lượng sẽ tiếp tục tăng lên cho đến khi hắn dừng lại hoặc dị năng cạn kiệt, năm mười bảy tuổi, Silay đã có thể nhân lên gần một ngàn đồ vật hắn tạo ra mà chỉ mất có vài giây, hiện tại đã qua ba năm, không ai biết dị năng hắn hiện tại là cấp mấy cũng như lượng kim loại mà hắn có thể nhân lên.
Ngay cả Hoàng đế cũng không rõ năng lực của con trai thứ nhà mình, cho nên ngay khi nhận được thông báo của học viện, ngài lập tức đưa nhiệm vụ này cho thằng con thứ hai để xem thử bây giờ Silay tròn méo như thế nào rồi, liệu có đủ sức để vượt qua Elrey Harald không đây…
Chắc là không nổi đâu, Hoàng đế nghĩ.
Silay đến muộn hơn so với các dị năng giả của học viện rất nhiều, bởi vì bản thân hắn đang tham gia kỳ huấn luyện trên một tinh cầu khác, nửa chừng bị gọi chạy về, mặc dù đã dùng tốc độ nhanh nhất nhưng khi đến nơi thì bên ngoài rừng Vô Tận đã bay đầy phi hành khí rồi.
“Cái thứ gì đang gào rú thế kia” Silay đứng trước cửa của phi hành khí nhìn xuống đống sương mù mờ ảo bên dưới, gió thổi đến cuống bay mái tóc đen tuyền của hắn để lộ vầng tráng cao cùng đôi mắt vàng kim đặc trưng của hoàng tộc, người đi theo bên cạnh nghe hắn nói cũng tỏ vẻ, thần không biết, mà Silay cũng chẳng trông chờ gì vào tên này, hắn chỉ hỏi cho vui thôi.
Bỗng nhiên gã thị vệ đi cùng với Silay thất kinh hét lên: “Điện hạ!”
Chỉ thấy Silay tung người từ trên phi hành khí nhảy xuống như một mũi tên thả mình hòa vào dòng không khí mát lạnh trên biển, có một vài dị năng giả nhận ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã sợ suýt rớt khỏi phi hành khí: “B…bà nó chứ… Nhị hoàng tử đang rơi… Nhị hoàng tử sắp rơi xuống rồi!!! Cứu giá… cứu!!!”
Sau tiếng gào kêu thảm thiết của gã dị năng giả kia, chưa đợi người khác nhận thức được điều gì thì một bóng người rơi thật mạnh xuống rìa đất bên ngoài rừng Vô Tận, một tiếng “ầm” vang lên thật lớn, bụi đất bay mịt mù chui vào khoang mũi của người xung quanh làm họ không ngừng ho khang cùng hách xì.
Silay đứng thẳng người, thong thả đi ra khỏi đống bụi bặm mà không có chút sức mẻ gì, hắn phủi bụi đất dính trên áo khoác trắng tinh của mình, để lại khung cảnh gà bay chó sủa đằng sau lưng mình để đi đến phía trước, cách màng sương độc khoảng một bước chân thì dừng lại.
Diện mạo của Silay rất dễ nhận biết, đa số dị năng giả sau khi nhìn thấy đều nhận ra hắn, một người thấy Silay đứng quá gần thì lên tiếng ngăn cản: “Điện hạ, thứ này có độc, không nên đến gần đâu”
Silay chỉ ừ hử cho qua chuyện rồi bản thân vẫn cứ tò mò chăm chú quan sát cái thứ trông mềm như bông trước mắt mình đây.
Một lúc sau hắn mới nói với mọi người: “Thứ này hẳn mất không ít thời gian mới triệt tiêu được mà không khiến nó lan ra xung quanh” Hắn quay người, quét mắt nhìn một lượt: “Ở đây có ai có thể xuyên qua đám sương này để đi vào không?”
Không một ai lên tiếng, đoán chừng có thể có hoặc cũng có thể không, nhưng cho dù có cũng chưa chắc người đó dám đứng lên mạo hiểm một mình xuyên qua sương độc này, trừ khi là đi vào cùng dị năng giả trị liệu, nhưng liệu có thể sống sót xuyên qua sương độc mà vào được bên trong không, chỉ sợ còn chưa vào thì bản thân đã bị ăn mòn chết giữa đường rồi.
Sương độc cấp bảy không phải là thứ dễ nhai gì cho cam.
Đây cũng chính là lí do vì sao bọn họ chậm chạp không chịu tiến vào, phải đợi dị năng giả hệ thủy cấp bảy đến đông đủ, để bọn họ tạo mưa dập tan sương mù rồi mới đồng loạt tiến vào.
Bây giờ người đã đủ, đang chuẩn bị nén dị năng hệ thủy lại để tạo mưa nhưng Silay chê bọn họ lề mề muốn tự mình đi vào.
Bỏ ngoài tai lời ngăn cản của người xung quanh, Silay dùng chính năng lực của mình để khóa miệng bọn họ lại, giờ phút này đây trong tầm mắt của các dị năng giả cấp cao chỉ toàn là ánh sáng màu vàng kim chớp tắt mà thôi, thứ họ nhìn thấy là vô số mũi tên từ trong không khí xuất hiện sau lưng Silay, bọn chúng nhanh như cắt liên tục đâm về phía sương mù, tốc độ, lực độ đều kinh khủng đến bất thường.
Ngay cả thứ không có thực thể như sương mù cũng bị dị năng của Silay chọc ra một cái động đen ngòm.
Silay nhận lấy cái mặt nạ phòng độc từ trên tay người hầu đi theo mình đeo vào, mọi người còn chưa kịp cảng thì hắn đã như một luồng sáng mà chạy vào trong lối đi vừa tạo ra kia, mũi tên vàng kim vẫn còn điên cuồng phóng đến phía trước đập tan sương mù cho chủ nhân, cho đến khi Silay an toàn tiến vào bên trong mới dừng lại.
Có dị năng giả định tiến vào cái động đen ngòm mà Silay vừa tạo ra nhưng bị người khác ngăn cản lại, dị năng của Silay vẫn còn hoạt động, lối đi vẫn mở nhưng ai biết khi đi vào có bị cái đống mũi tên kia đâm cho thành con nhím không, người có lòng khuyên nhủ nhưng kẻ khác chưa chắc đã cảm thấy biết ơn, dị năng giả kia vẫn quyết tâm muốn làm anh hùng, muốn noi gương nhị hoàng tử, cơ mà ngay khi gã hùng hổ muốn lăn vào thì vô số mũi tên đồng loạt biến mất…
Kinh dị hơn là ngay khi không còn sự tấn công điên rồ của chúng, đám sương độc lấy tốc độ sét đánh che phủ lại ‘lối đi’, cũng may gã dị năng giả kia còn chưa tiến vào, bằng không nửa đường đã mất mạng rồi.
Silay vừa đặt chân vào rừng Vô Tận thì hắn cũng thu hồi lại dị năng, hoàn toàn không biết người bên ngoài đang làm trò gì, vừa vào đến đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạc và tiếng kêu gào đinh tai nhức óc kia rõ ràng như đang ở bên tai.
Hắn xoa xoa lỗ tai đau nhức, nhấc chân đá văng cái xác dị khủng cấp thấp dưới chân sang một bên lại bât ngờ nhìn thấy bên trái mình có vài ba con dị khủng, hắn phát động dị năng tính gϊếŧ bọn chúng thế nhưng kì lạ thay, cho dù thấy con người trước mắt mình, lũ dị khủng cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ngược lại co rụt thân mình lại như nắm cơm, không ngừng run rẩy sợ sệt điều gì đó…
Là tiếng gào kia sao?
Trông không giống như đang đe dọa, mà giống như đau đớn hơn.
Là cái loại tê tâm liệt phế như bị đào gan móc ruột ấy.
Là dị khủng đánh nhau à… hay người đánh dị khủng? Tân binh năm nay khủng bố vậy sao?
Báo cáo chuyển đến cho Silay nói rằng rừng Vô Tận có dị khủng xâm nhập, là cái con biến dị cấp năm vừa trốn ra khỏi phòng thí nghiệm, nghe có vẻ khá là mạnh, hơn nữa nhìn biểu hiện của mấy con dị khủng hắn vừa gặp ban nãy thì có vẻ như tiếng gào này là của con ả biến dị cấp năm kia, nếu trong đám thí sinh có người có thể hành hạ một dị khủng biến dị thì đảm bảo sẽ không ít người chú ý đến đâu.
Dựa vào nơi phát ra âm thanh đi đến, dọc đường thấy không ít dị khủng co rúm người lại sợ sệt, thậm chí còn thấy cả thí sinh đang hoang mang không hiểu gì, nhìn thấy Silay bọn họ liền chạy đến nhưng hắn ngại phiền nên sử dụng dị năng biến mất khỏi tầm mắt của mấy người kia rồi mới tiếp tục thong thả đi đến phía trước.
Rồi hắn nhìn thấy ba người, một thiếu nữ bị thương ở bụng, một thiếu niên cả người bị trét đầy bùn đất, trông sắc mặt xám trắng kì dị như xác chết, người còn lại là một thiếu niên tóc bạc trắng đang cúi đầu âm thầm vừa đỡ vừa kéo hai người bị thương, Silay không khỏi nhìn nhiều thêm một chút vào mái tóc đặc biệt đó, cũng tò mò không biết mặt mũi đối phương như thế nào, tuy nhiên y cúi đầu quá thấp, hắn không tài nào thấy được.
Silay cũng không nghĩ nhiều chậm rãi bước đi về phía trước, khoảnh khắc hai người đi lướt qua nhau, trong chớp mắt Silay ngửi thấy một mùi thơm lạ từ phía đối phương, hắn bỗng dưng có ảo giác hình như thiếu niên ngẩng đầu nhìn mình, một đôi mắt đỏ tươi kiều diễm như hồng ngọc, hắn giật mình quay đầu nhìn, thế nhưng ba đối phương vẫn cứ nặng nề kéo theo hai đồng bạn bị thương, hoàn toàn không giống như đã nhìn hắn.
Là hoa mắt chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất