Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 105: Phiên ngoại 3

Trước Sau
Trên bảng đen của ban 3, có thêm một câu nữa.

— Tương lai của ta có vô số điều mong chờ.

Vào tháng 3 năm sau, thi thử lần đầu tiên, ban 3 đã đạt được thành tích tốt, điểm trung bình của lớp thậm chí vượt quá 2 ban khác, chỉ đứng sau ban 1. Các học sinh kích động cả ngày trời, cho đến ngày hôm sau, mới bình tĩnh lại và tiếp tục đối mặt với việc ôn tập căng thẳng.

Tháng 4, thi thử lần hai.

Lần thi thử vào tháng tư rất khó, giáo viên ra đề đặc biệt tăng độ khó, mặc dù tất cả mọi người không làm tốt, nhưng sau lần thi giữa kỳ học kỳ một bị điểm thấp, lần này mọi người chỉ suy sụp trong một tiết học, sau đó đã lấy lại sự tự tin, một lần nữa đâm đầu vào bài tập.

Tháng 5, lần thi thử cuối cùng.

Lần thi thử này tổng thể đơn giản hơn nhiều, kết quả kiểm tra cũng ra trong ngày, tất cả mọi người bị choáng váng bởi điểm số.

Diệp Hiểu Hiểu với gương mặt hoang mang, “Mẹ kiếp, tớ thi toán 130, má ơi, thầy không tính điểm tớ bị sai chứ?”

Tào Di Cảnh cũng rất mờ mịt, “Chắc là thầy cô tính sai bài của tớ rồi, môn ngữ văn của tớ lần đầu được 110, tiếng Anh lần đầu được 120 á!”

Cùng bàn với nhau, hai người nhìn nhau, không ai có thể tin điểm số này là thật.

La Âm quay đầu nhìn bọn họ, “Ầm ĩ chết đi được, điểm số chắc chắn là tính không sai, nếu sai thì không lẽ thầy cô tính sai cho cả tập thể sao? Các cậu không thể tự tin một chút à, tin mình thật sự thi được điểm này được không?”

Hà Húc đang phát bài thi, vừa vặn đi ngang qua nghe được, cười nói cho bọn họ biết, “Đây là lần thi thử cuối cùng, đề thi sẽ đơn giản hơn một chút, giáo viên chấm bài cũng sẽ thoải mái hơn trước, sát hơn với đề đại học.”

Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh tiếp tục nhìn nhau, giây tiếp theo, cả hai đều nhảy dựng lên.

La Âm lắc đầu, xoay trở lại.

Đồ Tuyết đến bên cạnh cô xem đề thi toán, nhìn thấy điểm số thì kinh ngạc cực kỳ, “150 điểm!”

La Âm cười tươi như đóa hoa, vô cùng khiêm tốn, “Không có đâu, đều là công của anh Mặc cả.”

Đồ Tuyết nâng cằm, “Nếu không phải mẹ tớ thuê gia sư cho tới, thì tớ cũng sẽ tham gia nhóm học tập. Tớ đã xác nhận bằng mắt rồi, anh Mặc tuyệt đối là người đúng —— nhóm học của mấy người các cậu, lần này thành tích đều rất tốt, Khương Hàng lần này tổng điểm vượt qua 580, cậu là 643, Giang Hoài lợi hại nhất, lần này nhảy dù tới top 10, tổng điểm của cậu ấy là 689.”

Dư Ny cũng tiến lại gần, “Nói cho cùng vẫn là anh Mặc và anh Tần lợi hại nhất, một người 740, một người 741, chỉ thiếu một điểm, tớ vừa nghe được hai người bọn họ xếp hạng trong thành phố có thể được top 5 đấy, giáo viên trên văn phòng đều vây quanh cô Thái kia kìa.”

Tiêu Mặc và Tần Hoan đang ở trung tâm nghị luận lúc này đang thảo luận một vấn đề.

Tiêu Mặc mím chặt môi, vô cùng kiên trì cách làm của mình.

Mà Tần Hoan lại cứ kiên trì một cách làm khác.

Đây là lần đầu tiên họ xảy ra bất đồng.

“Mặc Mặc, cách làm của em không hợp lý, không nên sử dụng công thức này ở đây.”

“Của anh thậm chí còn bất hợp lý hơn.”

Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, cười nói: “Bằng không chúng ta đánh cuộc đi?”

Tiêu Mặc không sợ hãi, “Đánh cuộc cái gì?”

Tần Hoan nhếch môi cười, tiến đến bên tai Tiêu Mặc, hạ thấp giọng nói một câu, sau đó lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc.

“Chịu không?”

Tiêu Mặc rũ mắt xuống, hai má đỏ bừng, ngay cả tai cũng nhuộm màu ửng hồng.

Y im lặng một hồi lâu, mới gật đầu và nói, “Được.”

Âm mưu nhỏ nhoi của Tần Hoan thành công, cười đến cực kỳ tươi, hắn kéo Tiêu Mặc lên, ôm vai Tiêu Mặc đi ra ngoài lớp học, “Chúng ta đi hỏi thầy.”

Hắn lại cúi đầu ở bên tai Tiêu Mặc nhẹ giọng nói: “Mặc Mặc, nếu thua, em không thể quỵt nợ nhá.”

Tai Tiêu Mặc càng đỏ thêm, “Em sẽ không quỵt đâu.”

Năm phút sau, hai người ra khỏi văn phòng.

Vẻ mặt Tiêu Mặc có hơi ảo não, “… Em thua rồi.”

Tần Hoan xoa xoa tóc Tiêu Mặc, kéo y vừa đi vừa nói chuyện: “Em bị đề lừa rồi, thật ra đề này vốn rất đơn giản, dùng cách suy nghĩ đơn giản  nhất là được, nhưng cách nghĩ của em vốn cũng không sai, chỉ là công thức áp dụng khúc cuối bị sai thôi.”

Tiêu Mặc gật đầu, “Ừ.”

Dừng một chút, y lại nhẹ giọng hỏi: “Cái vụ đánh cuộc kia… Chính là tắm đúng không?”

“Anh chỉ định giúp tắm rửa thôi, nhưng nếu Tiêu Mặc muốn làm nhiều hơn một chút, thì anh cũng sẽ không phản đối.” Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt giống như một cái móc câu, vô cùng hấp dẫn.

Tiêu Mặc trừng mắt nhìn hắn một cái, hai má càng đỏ hơn.

“Mau đi học đi, nên về rồi.” Y nói xong, liền bước nhanh đến lớp, phớt lờ Tần Hoan.

Tần Hoan cười vui vẻ, hắn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Tiêu Mặc trong chốc lát, mới giậm chân đuổi theo, sau đó sóng vai cùng Tiêu Mặc, trở lại ban ba.

Tháng cuối cùng chạy nước rút.



Tiêu Mặc và Tần Hoan hai người đã không còn soát bài thi nữa, phần lớn là nhìn lại chỗ mình mắc sai, bọn họ đem bài thi mình đã làm đóng thành tập, có thời gian sẽ lật xem.

Hành vi thu thập bài kiểm tra này thực sự rất hữu ích, chiến thuật biển câu hỏi chắc chắn là không đủ, còn cần phải xem nhiều hơn, xem kĩ những nơi đã sai, để ngăn chặn mắc lỗi sai lần nữa.

Đó cũng là lý do tại sao các đề sai ấy còn tồn tại.

Chỉ còn lại một tháng, tất cả mọi người dốc hết sức, cả người căng như một sợi dây.

Vào giữa tháng 5, trường đã tổ chức một buổi lễ trưởng thành cho các bạn lớp 12.

Quá trình này không khác gì các trường khác, cuối cùng khi Thái Chân đưa thư của phụ huynh cho các bạn cùng lớp, nhiều người đã rơi nước mắt.

Thư từ luôn luôn là một sự tồn tại rất kỳ diệu.

Một số từ luôn luôn không thể nói trước mặt, nhưng trên giấy, lại có thể nói tự do thoải mái.

Tần Hoan nhận được thư của mẹ Tần, từ trước đến nay bà có quan hệ rất tốt với hai đứa nhỏ, giao tiếp trao đổi không ít, thư lần này mặc dù viết hai tờ giấy, nhưng phần lớn là khích lệ.

Nhưng câu cuối cùng của bức thư, Tần Hoan đọc xong, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, cũng cười rất vui vẻ.

Mẹ Tần viết: [Hoan Hoan, bất kể con thích ai, giới tính người con thích là trai hay gái, mẹ luôn chỉ có một yêu cầu với con – tương lai hạnh phúc, bình an vui sướng. Ba cũng giống như mẹ, mãi yêu con.]

Tiêu Mặc không có thư của cha Tiêu, mẹ Tiêu, nhưng y lại nhận được hai lá thư.

Một bức từ Tiêu Quân Mai.

Một bức khác, từ ông nội Tần.

Trong thư, ông nội Tần nói: [Con trai à, con rửa sạch oan tình cho cha con, trả lại sự vô tội cho nó, ông chân thành vui mừng cho con, nhưng ông hy vọng sau này con có thể có một khởi đầu mới, đừng đắm chìm trong quá khứ, trong thời gian tới, sống hạnh phúc, bình an, khỏe mạnh.]

Lễ trưởng thành kết thúc, chào đón tháng 6.

Tháng sáu thành phố Y đã rất nóng, tiếng ve kêu trên cây rất lớn, luôn luôn gây khó chịu cho người khác.

Lịch treo bên cạnh bảng đen chỉ còn lại ba tờ, mà hôm nay, là ngày cuối cùng mọi người ngồi trong lớp.

Bắt đầu từ ngày 4, học sinh lớp 12 được nghỉ, có thể chọn về nhà hoặc ở lại trường để tự ôn tập, nếu bạn muốn ở trường, ký túc xá cũng có thể ở.

Không ít bạn học chọn ở lại trường ôn tập.

Hôm nay, mỗi giáo viên bộ môn sẽ cố tình để lại một vài phút cuối.

Dù cho họ giảng dạy người trong nhiều thập kỷ, tiễn hết đám học trò này đến đám khác, nhưng khi mỗi nhóm học sinh sắp đi, họ rất luyến tiếc.

Giáo viên tiếng Anh còn rất trẻ, đây là lần đầu tiên cô dạy lớp 12, cô nhìn từng gương mặt tràn đầy thanh xuân dưới bục, vô tình, hốc mắt đỏ lên, giọng của cô nhẹ nhàng gửi lời chúc tốt đẹp đến tất cả mọi người.

Tiếp theo là toán, hóa, sinh, vật lý.

Cuối cùng là ngữ văn.

“Các bạn cùng lớp, tiết học hôm nay, hãy để cô nói nhiều thêm năm phút nữa, các em cũng hãy kiên trì lắng nghe một số lời cô nói từ trái tim…” Thái Chân nhìn tất cả mọi người, mỉm cười dịu dàng, “Thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt ba năm đã trôi qua, trong các em có một số bạn đã được cô dạy từ lớp mười, cô nhìn các em lớn lên, nhìn các em tiến bộ từng chút một, trở thành dáng vẻ ưu tú như bây giờ, cô rất tự hào về các em…

Hôm nay, cô muốn nói sự thật với các em. Kỳ thi tuyển sinh đại học rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn, là các em đấy, mỗi người trong các em. Mặc dù trong ba năm qua, giáo viên đã nhấn mạnh rằng điểm số là rất quan trọng, nhưng hôm nay co nói cho các em biết rằng điểm số tuy là quan trọng, nhưng nó không phải quá quan trọng. Kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ là một kinh nghiệm trong cuộc sống của các em, cho dù các em có làm tốt hay không thì tất cả các em đều xuất sắc như nhau, cũng có một tương lai tươi sáng và rực rỡ.

Mong đợi trong tương lai, có rất nhiều thứ có thể làm được.

Thanh xuân vô hạn, giương cánh bay cao.

Kỳ thi tuyển sinh đại học là điểm khởi đầu mới của các em, trong kỳ thi, các em hãy làm hết sức mình, sau khi kiểm tra, xin dùng tấm lòng bình thường nhất để cư xử, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, các em có thể quên cô là giáo viên chủ nhiệm dong dài, hoặc quên các giáo viên khác, tùy ý cuồng hoan.”

Diệp Hiểu Hiểu duỗi cánh tay, “Cô Thái, em nhất định sẽ không quên cô!”

Những người khác hùa theo, “Vâng, cô Thái à, chúng em sẽ nhớ cô lắm.”

Thái Chân mỉm cười, cô nhìn thời gian, mở danh sách và nói: “Một phút nữa, các bạn học à, để cô điểm danh lần cuối nhé.”

“Hà Húc.”

“Có!”

“Tần Hoan.”

“Có.”

“Tằng Ngôn, Chu Thụ Vĩ, Tào Di Cảnh, Diệp Hiểu Hiểu, La Âm, Đồ Tuyết, Dư Ny, Trương Tuân, Khương Hàng, Giang Hoài…”

“Có!”

Tầm mắt của Thái Chân dừng trên người Tiêu Mặc, cô nhớ lại dáng vẻ của Tiêu Mặc trong lần đầu gặp, rồi nhìn lại dáng vẻ ngày hôm nay của Tiêu Mặc, trong mắt tràn đầy vui mừng.

“Người cuối cùng, Tiêu Mặc.”

Tiêu Mặc nhìn Thái Chân, nhếch khóe miệng lên, “Có.”

“Được rồi.” Thái Chân nói, “Còn câu cuối, chúc mọi người cố gắng thi vào đại học mà mình muốn, giống như kỳ thi bình thường, đừng lo lắng.”





Vào ngày 6 tháng 6, học sinh đến trường để làm quen với phòng thi.

Ngày 7 tháng 6, ngày thi  tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học, môn đầu tiên bắt đầu lúc 9:00.

Vào ngày 8 tháng 6 lúc 5 giờ chiều, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.

Đối với các học sinh ban ba, hai ngày của kỳ thi tuyển sinh đại học giống như một giấc mơ, mơ hồ trôi qua.

Sau khi nộp bài kiểm tra, tất cả mọi người vẫn còn cảm thấy mơ màng, không thể tin được.

Cứ như vậy đã thi xong rồi sao?

Kết thúc rồi sao?

Bước ra khỏi phòng thi, tất cả mọi người trở lại lớp học, mấy phút sau, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, sau đó họ bắt đầu điên lên. Cười, khóc, các cuốn bài tập đã từng làm bay đầy trời, lớp học bên cạnh đang xé sách, giấy vụn từ trên lầu rơi xuống, toàn bộ tòa nhà giảng dạy đều ồn ào.

Trong văn phòng, các giáo viên nhìn cảnh phải trải qua hàng năm, lắc đầu bất lực.

Một lát sau, lại nở nụ cười.

Tuổi trẻ thật tuyệt vời.

Tần Hoan và Tiêu Mặc sóng vai đứng ở hành lang, bên tai tràn ngập các loại âm thanh náo nhiệt, ngón tay hai người móc lấy nhau, nhìn nhau mà cười.

Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa sổ, cười hỏi: “Anh Tần, buổi tối đi bung lụa một trận không?”

Tần Hoan nhướng mày, nói đùa: “Cậu mời khách sao?”

Diệp Hiểu Hiểu nghe xong, vỗ ngực một cái, hào sảng nói: “Được!”

Cậu ta nói thêm, “Nói rồi đấy nhé, cậu chờ xíu, để tớ nói với những người khác.”

Chẳng bao lâu, tất cả mọi người bước ra khỏi lớp học, các chàng trai nắm vai nhau, các cô gái tay trong tay, đoàn người ùn ùn ra khỏi trường.

Mặt trời lặn ở phía xa.

Ánh chiều tà chiếu lên người mọi người, mỗi người đều vô cùng chói mắt.

Tần Hoan và Tiêu Mặc bị vây ở giữa, các nam sinh ngầm hiểu lẫn nhau dùng tường người ngăn cách tầm mắt của người khác thay họ.

Mà bàn tay của họ luôn luôn nắm chặt lấy nhau.

Thời gian này, tất cả mọi người không nói tới kỳ thi, không đề cập đến điểm số, hoàn toàn tận hưởng niềm vui.

Tần Hoan hỏi: “Sau này mọi người có dự định gì?”

“Ngủ thôi.”

“Tớ muốn điên cuồng ngủ ba ngày ba đêm!”

“Tớ sẽ chơi game điên cuồng, bù lại tất cả các trò chơi của năm nay!”

“Hahaha, tớ sẽ đi mua sắm, xem phim, đu idol, xem concert!”



Tất cả mọi người nói tất cả những gì họ muốn làm. Hà Húc nói xong, hỏi ngược lại Tiêu Mặc và Tần Hoan, “Các cậu thì sao?”

Tần Hoan và Tiêu Mặc nhìn nhau, sau đó nói: “Du lịch.”

Tầm mắt Tần Hoan đảo qua mặt từng người, sau đó cười mời, “Mọi người cùng đi đi, du lịch tốt nghiệp.”

Mọi người sửng sốt một chút, phản ứng lại, vui mừng đồng thanh, “Đi!”

Mấy nam sinh chen chúc xung quanh họ, mỗi người một câu, phấn khích không thể tả.

“Anh Tần, cậu đây là mời chúng tớ đúng không?”

“Không được đổi ý nha?”

“Tớ đề nghị đi nội Mông Cổ, tớ chưa bao giờ thấy thảo nguyên hết á!”

“Tớ muốn đi xem núi tuyết.”

La Âm, Đồ Tuyết, Dư Ny ánh mắt sáng ngời, các cô chen lên, tự đề nghị: “Ba đứa bọn tớ lập kế hoạch lộ trình, làm hướng dẫn nhá.”

Tiêu Mặc nhìn các cô, cười, “Được.”

Màn đêm đang giáng xuống.

Trên đường phố náo nhiệt, hơn chục thiếu niên đi cùng nhau, một đường hoan thanh tiếu ngữ. Tiếng cười vui vẻ lan rộng cả một chặng đường dài.

Hôm nay, kết thúc trung học.

Nhạc hết, nhưng người không tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau