Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt
Chương 12
Trải qua chuyện lần này, hành vi bới móc các thứ đồ của Tiền Mai ngừng lại.
Có lẽ là bà đã học được một bài học, sau khi đi dạy học, cũng không có vô tình hay cố ý châm chọc học sinh thành tích không tốt nữa.
Chỉ là đơn thuần lên dạy học, học xong trực tiếp rời đi.
Tiết học của bà cuối cùng cũng không còn cần phải kiềm chế nữa.
Kế tiếp môn tiếng Anh dẫn đầu kiểm tra, sau đó vài ngày, ngữ văn, toán học, lí, hóa, sinh, năm môn cũng lần lượt kiểm tra hết.
Thành tích của các môn sẽ có vào thứ sáu.
Tiết học cả ngày thứ sáu cơ bản chỉ dùng để bình luận bài kiểm tra, vốn làm lớp phó, tiết 1 Giang Hoài phải đi tới văn phòng lấy bài kiểm tra về phát.
Nhưng hôm nay không khí của văn phòng có hơi là lạ.
Đầu tiên là lớp phó ban 1, cũng chính là Trần Dũng đứng đầu trường vẻ mặt khiếp sợ đứng như trời trồng.
Sau đó là chủ nhiệm ban 1 bình thường sẽ đến lớp học sớm nhưng hôm nay lại còn ở văn phòng, hơn nữa đang ngồi ở bên cạnh Thái Chân, vẻ mặt ôn hòa phân tích bài kiểm tra với Thái Chân.
Ủa, phân tích bài kiểm tra?
Hắn hô một tiếng “Báo cáo”, rồi đi vào văn phòng, sau khi đi vào rồi mới nghe được chủ nhiệm ban 1 nói: “Bài kiểm tra lí của bạn học Tiêu Mặc có thể cho tôi mượn một chút được không?”
Giang Hoài vừa nghe, càng tò mò hơn, sau đó hắn bước nhanh tới nhìn.
“!”
Giang Hoài ôm bài kiểm tra sinh trở lại lớp tiết 1 là tiết sinh, là kiểu trở về trong choáng váng.
Lúc này các bạn học đã đông đủ, không có bài tập cũng làm ra vẻ đang cố gắng chép bài tập, ăn sáng, nói chuyện trời đất… Các loại có thì moi ra mà làm, rất ồn.
Chỉ có một mình Tiêu Mặc, cúi đầu, hết sức chăm chú nhìn sách tham khảo trước mặt, một tay tính toán nhanh trên giấy nháp.
Giang Hoài đứng ở cửa nhìn chằm chằm Tiêu Mặc cả buổi.
Hắn vẫn chưa tỉnh lại được từ lúc nghe được thành tích.
Trương Tuân mồm nhét bánh bao đi vào lớp, thấy Giang Hoài đần độn đứng ở cửa, thì đẩy hắn một cái, “Lớp phó,sao cậu chắn cửa thế?”
“À.” Giang Hoài lấy lại tinh thần, vội đi vào lớp, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Tiêu Mặc, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Tào Di Cảnh bước lên giúp phát bài kiểm tra, thấy Giang Hoài ngây ngây ngốc ngốc ôm bài kiểm tra vẫn không nhúc nhích, còn nói: “Cậu đang nghĩ gì đó, mau phát ra, bài kiểm tra phải phát cho nhanh, hôm nay còn phải phát môn tiếng Anh nữa.” Cậu ta là đại diện môn sinh.
Giang Hoài lúc này mới phản ứng lại, giao một nửa bài kiểm tra cho Tào Di Cảnh, Tào Di Cảnh hỏi hắn, “Sao cậu cứ mãi nhìn Tiêu Mặc thế?”
“Cậu xem nè.” Giang Hoài lấy bài kiểm tra đặt sau cùng của Tiêu Mặc lên.
Tào Di Cảnh cúi đầu liếc nhìn, “Woaaaaaa” thật lớn một tiếng, “Trọn điểm luôn, ghê.”
“Vẫn chưa đâu.” Giang Hoài nói, “Ban nãy tớ đến văn phòng lấy bài kiểm tra, nghe thấy cô Thái với chủ nhiệm ban 1 nói chuyện, kiểm tra lần này trừ tiếng Anh không tính điểm, còn dư lại năm môn lí, văn trừ năm điểm, các môn còn lại đều trọn điểm, còn cao hơn Trần Dũng nữa.”
Tào Di Cảnh không bình tĩnh nổi, cậu trợn tròn cặp mắt, “Đm, bốn môn trọn điểm, lớp chúng ta lại một thiên tài sao?”
Tiếng không hề nhỏ, tất cả bạn học trong ban vốn đang làm việc riêng đều nhìn về phía bọn họ, Diệp Hiểu Hiểu trực tiếp truy vấn, “Cái gì trọn điểm? Ai trọn điểm?”
Giang Hoài nói: “Tiêu Mặc, toán, hóa, lí, sinh bốn môn trọn điểm.”
Diệp Hiểu Hiểu: “!!!”
Những bạn học khác: “!!!!!”
Khiến mọi người sợ rớt cằm.
Đột nhiên có một nữ sinh nói: “Bốn mắt, cậu không nghe lầm à, nếu giỏi như thế, sao lại chuyển tới lớp phổ thông bọn mình.”
Nữ sinh tên Lâm Giai Giai, dáng vẻ không tồi, là hoa hậu ban 3, cô ta sinh ra đã tốt, tướng mạo lại không tồi, thường được người ta nâng niu trong tay, lúc trước cô bảo Tiêu Mặc lấy bài tập giúp cô, còn cô lại tám chuyện lấy chồng, Tiêu Mặc không để ý cô, cô ta liền ghét Tiêu Mặc.
Bởi vì ngoại trừ Tần Hoan, vẫn chưa có nam sinh nào không thèm để ý cô như thế.
Những lời này nói ra, còn kèm theo một vài lời hùa, “Đúng rồi, lớp phó, cậu có nghe nhầm không?”
Giang Hoài vô cùng không thích người khác gọi hắn là bốn mắt, hắn nhìn thoáng qua Lâm Giai Giai, ném câu tiếp theo, “Có phải thật vậy hay không chờ phát bài kiểm tra ra rồi sẽ biết.”
Tần Hoan chơi thua một ván, liền di động xuống, quay đầu nói chuyện với Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn này, cậu kiểm tra không tồi nha.”
Tần Hoan tin lời của Giang Hoài, bạn cùng bàn của hắn là một học bá, hôm hắn chép bài kiểm tra sử đã biết, sau đó chuyện kiểm tra tiếng Anh, hắn lại càng có thể chắc chắn.
Ngòi bút của Tiêu Mặc dừng một chút, giọng điệu vẫn thanh thanh lãnh lãnh như trước, “Không khó.”
Tần Hoan nằm úp sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, trong lời nói tràn đầy ý cười, mặt cũng dịu dàng, “Cậu như thế tớ rất mất mặt, vừa chuyển tới liền trực tiếp trọn điểm bốn môn, khiến cho người đã từng làm anh đại ban 3 như tớ còn mặt mũi đâu nữa…Cậu không bồi thường cho tớ chút nào luôn hả?”
Tiêu Mặc quay đầu, nhìn Tần Hoan, sau một lát mới nói: “Cậu còn không thèm đọc sách nữa.”
Tần Hoan nhếch miệng lên, đối mặt với Tiêu Mặc, “Vầy đi, mời tớ ăn kẹo mút?”
Tiêu Mặc thấy mặt hắn cười tươi, thu tầm mắt lại, không để ý tới hắn.
Tần Hoan vẫn đang cười, lại tiếp tục nhìn chăm chú Tiêu Mặc một lúc lâu, cho tới khi Giang Hoài đi tới phát bài kiểm tra sinh, hắn mới thu ánh mắt lại.
Trong tay Giang Hoài chỉ còn lại hai bài kiểm tra,hắn đưa bài của Tần Hoan ra, còn lại của Tiêu Mặc, hắn nuốt một ngụm nước bọt, làm đủ chuẩn bị tâm lý xong mới nhỏ giọng hỏi: “Này, bạn Tiêu Mặc….Bài kiểm tra của cậu, có thể cho tớ mượn xem một chút không?”
Hắn có hơi sợ Tiêu Mặc, bởi vì Tiêu Mặc vẫn luôn có vẻ như đừng chạm vào tôi, hơn nữa mặt không thay đổi như là một lời không hợp liền đánh người.
Cái tuần vừa mới chuyển đến, họ đều tưởng là một giáo bá.
Tiêu Mặc nghe vậy, ngẩng đầu.
Giang Hoài nhịn không được lui về sau từng bước nhỏ.
Bỗng nhiên Tần Hoan một tay ôm lấy vai Tiêu Mặc, lại vùi mặt tới vai của Tiêu Mặc, “Lớp phó lấy đi, tớ đã đồng ý thay cậu ấy.”
Tiêu Mặc nghiêng đầu liếc nhìn cái tay trên đầu vai mình, mắt hiện vẻ mờ mịt.
Giang Hoài quan sát Tiêu Mặc, thấy y không phản đối, lắp bắp nói: “Vậy, tớ học xong trả lại cậu.”
Tiêu Mặc gật gật đầu, “Ừ.”
Giang Hoài kích động về vị trí của mình, hắn ngồi xuống, Tào Di Cảnh ngồi cùng bàn sáp lại gần, cùng xem bài kiểm tra với hắn.
Tần Hoan lấy tay về, nói với Tiêu Mặc: “Thật ra tất cả bạn học lớp chúng ta rất đáng yêu, cậu đừng tránh người ngàn dặm nữa.”
Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn một cái, tiện đà rũ mắt xuống, không trả lời.
Tần Hoan thở dài.
Tiết 3, bài kiểm tra của các môn đã phát ra hết, thành tích của Tiêu Mặc quả nhiên như Giang Hoài nói, bốn môn trọn điểm.
Dù lần này chỉ là kiểm tra tuần, độ khó kém hơn kì thi tháng, thi giữa kỳ và thi cuối kỳ, nhưng Tiêu Mặc mới vừa chuyển tới, mới vừa quen cách dạy và lối tư duy của thầy cô, có thể kiểm tra được trọn điểm đã vô cùng giỏi.
Nếu như trước khi nói chuyện gian lận, sẽ vẫn còn một số học sinh nghi ngờ y, nhưng khi có thành tích các môn, tất cả mọi người lập tức phục, không ai cảm thấy y gian lận nữa.
Căn bản không cần.
Nếu thành tích như vậy còn cần gian lận, vậy chắc là chỉ có một lời giải thích —— đầu bị cửa kẹp.
Có lẽ là bà đã học được một bài học, sau khi đi dạy học, cũng không có vô tình hay cố ý châm chọc học sinh thành tích không tốt nữa.
Chỉ là đơn thuần lên dạy học, học xong trực tiếp rời đi.
Tiết học của bà cuối cùng cũng không còn cần phải kiềm chế nữa.
Kế tiếp môn tiếng Anh dẫn đầu kiểm tra, sau đó vài ngày, ngữ văn, toán học, lí, hóa, sinh, năm môn cũng lần lượt kiểm tra hết.
Thành tích của các môn sẽ có vào thứ sáu.
Tiết học cả ngày thứ sáu cơ bản chỉ dùng để bình luận bài kiểm tra, vốn làm lớp phó, tiết 1 Giang Hoài phải đi tới văn phòng lấy bài kiểm tra về phát.
Nhưng hôm nay không khí của văn phòng có hơi là lạ.
Đầu tiên là lớp phó ban 1, cũng chính là Trần Dũng đứng đầu trường vẻ mặt khiếp sợ đứng như trời trồng.
Sau đó là chủ nhiệm ban 1 bình thường sẽ đến lớp học sớm nhưng hôm nay lại còn ở văn phòng, hơn nữa đang ngồi ở bên cạnh Thái Chân, vẻ mặt ôn hòa phân tích bài kiểm tra với Thái Chân.
Ủa, phân tích bài kiểm tra?
Hắn hô một tiếng “Báo cáo”, rồi đi vào văn phòng, sau khi đi vào rồi mới nghe được chủ nhiệm ban 1 nói: “Bài kiểm tra lí của bạn học Tiêu Mặc có thể cho tôi mượn một chút được không?”
Giang Hoài vừa nghe, càng tò mò hơn, sau đó hắn bước nhanh tới nhìn.
“!”
Giang Hoài ôm bài kiểm tra sinh trở lại lớp tiết 1 là tiết sinh, là kiểu trở về trong choáng váng.
Lúc này các bạn học đã đông đủ, không có bài tập cũng làm ra vẻ đang cố gắng chép bài tập, ăn sáng, nói chuyện trời đất… Các loại có thì moi ra mà làm, rất ồn.
Chỉ có một mình Tiêu Mặc, cúi đầu, hết sức chăm chú nhìn sách tham khảo trước mặt, một tay tính toán nhanh trên giấy nháp.
Giang Hoài đứng ở cửa nhìn chằm chằm Tiêu Mặc cả buổi.
Hắn vẫn chưa tỉnh lại được từ lúc nghe được thành tích.
Trương Tuân mồm nhét bánh bao đi vào lớp, thấy Giang Hoài đần độn đứng ở cửa, thì đẩy hắn một cái, “Lớp phó,sao cậu chắn cửa thế?”
“À.” Giang Hoài lấy lại tinh thần, vội đi vào lớp, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Tiêu Mặc, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Tào Di Cảnh bước lên giúp phát bài kiểm tra, thấy Giang Hoài ngây ngây ngốc ngốc ôm bài kiểm tra vẫn không nhúc nhích, còn nói: “Cậu đang nghĩ gì đó, mau phát ra, bài kiểm tra phải phát cho nhanh, hôm nay còn phải phát môn tiếng Anh nữa.” Cậu ta là đại diện môn sinh.
Giang Hoài lúc này mới phản ứng lại, giao một nửa bài kiểm tra cho Tào Di Cảnh, Tào Di Cảnh hỏi hắn, “Sao cậu cứ mãi nhìn Tiêu Mặc thế?”
“Cậu xem nè.” Giang Hoài lấy bài kiểm tra đặt sau cùng của Tiêu Mặc lên.
Tào Di Cảnh cúi đầu liếc nhìn, “Woaaaaaa” thật lớn một tiếng, “Trọn điểm luôn, ghê.”
“Vẫn chưa đâu.” Giang Hoài nói, “Ban nãy tớ đến văn phòng lấy bài kiểm tra, nghe thấy cô Thái với chủ nhiệm ban 1 nói chuyện, kiểm tra lần này trừ tiếng Anh không tính điểm, còn dư lại năm môn lí, văn trừ năm điểm, các môn còn lại đều trọn điểm, còn cao hơn Trần Dũng nữa.”
Tào Di Cảnh không bình tĩnh nổi, cậu trợn tròn cặp mắt, “Đm, bốn môn trọn điểm, lớp chúng ta lại một thiên tài sao?”
Tiếng không hề nhỏ, tất cả bạn học trong ban vốn đang làm việc riêng đều nhìn về phía bọn họ, Diệp Hiểu Hiểu trực tiếp truy vấn, “Cái gì trọn điểm? Ai trọn điểm?”
Giang Hoài nói: “Tiêu Mặc, toán, hóa, lí, sinh bốn môn trọn điểm.”
Diệp Hiểu Hiểu: “!!!”
Những bạn học khác: “!!!!!”
Khiến mọi người sợ rớt cằm.
Đột nhiên có một nữ sinh nói: “Bốn mắt, cậu không nghe lầm à, nếu giỏi như thế, sao lại chuyển tới lớp phổ thông bọn mình.”
Nữ sinh tên Lâm Giai Giai, dáng vẻ không tồi, là hoa hậu ban 3, cô ta sinh ra đã tốt, tướng mạo lại không tồi, thường được người ta nâng niu trong tay, lúc trước cô bảo Tiêu Mặc lấy bài tập giúp cô, còn cô lại tám chuyện lấy chồng, Tiêu Mặc không để ý cô, cô ta liền ghét Tiêu Mặc.
Bởi vì ngoại trừ Tần Hoan, vẫn chưa có nam sinh nào không thèm để ý cô như thế.
Những lời này nói ra, còn kèm theo một vài lời hùa, “Đúng rồi, lớp phó, cậu có nghe nhầm không?”
Giang Hoài vô cùng không thích người khác gọi hắn là bốn mắt, hắn nhìn thoáng qua Lâm Giai Giai, ném câu tiếp theo, “Có phải thật vậy hay không chờ phát bài kiểm tra ra rồi sẽ biết.”
Tần Hoan chơi thua một ván, liền di động xuống, quay đầu nói chuyện với Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn này, cậu kiểm tra không tồi nha.”
Tần Hoan tin lời của Giang Hoài, bạn cùng bàn của hắn là một học bá, hôm hắn chép bài kiểm tra sử đã biết, sau đó chuyện kiểm tra tiếng Anh, hắn lại càng có thể chắc chắn.
Ngòi bút của Tiêu Mặc dừng một chút, giọng điệu vẫn thanh thanh lãnh lãnh như trước, “Không khó.”
Tần Hoan nằm úp sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, trong lời nói tràn đầy ý cười, mặt cũng dịu dàng, “Cậu như thế tớ rất mất mặt, vừa chuyển tới liền trực tiếp trọn điểm bốn môn, khiến cho người đã từng làm anh đại ban 3 như tớ còn mặt mũi đâu nữa…Cậu không bồi thường cho tớ chút nào luôn hả?”
Tiêu Mặc quay đầu, nhìn Tần Hoan, sau một lát mới nói: “Cậu còn không thèm đọc sách nữa.”
Tần Hoan nhếch miệng lên, đối mặt với Tiêu Mặc, “Vầy đi, mời tớ ăn kẹo mút?”
Tiêu Mặc thấy mặt hắn cười tươi, thu tầm mắt lại, không để ý tới hắn.
Tần Hoan vẫn đang cười, lại tiếp tục nhìn chăm chú Tiêu Mặc một lúc lâu, cho tới khi Giang Hoài đi tới phát bài kiểm tra sinh, hắn mới thu ánh mắt lại.
Trong tay Giang Hoài chỉ còn lại hai bài kiểm tra,hắn đưa bài của Tần Hoan ra, còn lại của Tiêu Mặc, hắn nuốt một ngụm nước bọt, làm đủ chuẩn bị tâm lý xong mới nhỏ giọng hỏi: “Này, bạn Tiêu Mặc….Bài kiểm tra của cậu, có thể cho tớ mượn xem một chút không?”
Hắn có hơi sợ Tiêu Mặc, bởi vì Tiêu Mặc vẫn luôn có vẻ như đừng chạm vào tôi, hơn nữa mặt không thay đổi như là một lời không hợp liền đánh người.
Cái tuần vừa mới chuyển đến, họ đều tưởng là một giáo bá.
Tiêu Mặc nghe vậy, ngẩng đầu.
Giang Hoài nhịn không được lui về sau từng bước nhỏ.
Bỗng nhiên Tần Hoan một tay ôm lấy vai Tiêu Mặc, lại vùi mặt tới vai của Tiêu Mặc, “Lớp phó lấy đi, tớ đã đồng ý thay cậu ấy.”
Tiêu Mặc nghiêng đầu liếc nhìn cái tay trên đầu vai mình, mắt hiện vẻ mờ mịt.
Giang Hoài quan sát Tiêu Mặc, thấy y không phản đối, lắp bắp nói: “Vậy, tớ học xong trả lại cậu.”
Tiêu Mặc gật gật đầu, “Ừ.”
Giang Hoài kích động về vị trí của mình, hắn ngồi xuống, Tào Di Cảnh ngồi cùng bàn sáp lại gần, cùng xem bài kiểm tra với hắn.
Tần Hoan lấy tay về, nói với Tiêu Mặc: “Thật ra tất cả bạn học lớp chúng ta rất đáng yêu, cậu đừng tránh người ngàn dặm nữa.”
Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn một cái, tiện đà rũ mắt xuống, không trả lời.
Tần Hoan thở dài.
Tiết 3, bài kiểm tra của các môn đã phát ra hết, thành tích của Tiêu Mặc quả nhiên như Giang Hoài nói, bốn môn trọn điểm.
Dù lần này chỉ là kiểm tra tuần, độ khó kém hơn kì thi tháng, thi giữa kỳ và thi cuối kỳ, nhưng Tiêu Mặc mới vừa chuyển tới, mới vừa quen cách dạy và lối tư duy của thầy cô, có thể kiểm tra được trọn điểm đã vô cùng giỏi.
Nếu như trước khi nói chuyện gian lận, sẽ vẫn còn một số học sinh nghi ngờ y, nhưng khi có thành tích các môn, tất cả mọi người lập tức phục, không ai cảm thấy y gian lận nữa.
Căn bản không cần.
Nếu thành tích như vậy còn cần gian lận, vậy chắc là chỉ có một lời giải thích —— đầu bị cửa kẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất