Chương 35
Editor: Lầu trên có XB
Sáng hôm sau, Diệp Phi bước lên máy bay bay tới Tây Bắc, bởi kỳ du lịch đã qua, nên dù đặt mua vé sát ngày cậu vẫn may mắn mua được vé của khoang hạng nhất.
Cậu không mang quá nhiều đồ đạc, khi xếp hành lý xong, vừa định ngồi xuống, lúc rũ mắt cậu bỗng thấy thứ gì đó khiến cả người sững lại.
Diệp Phi thấy một chiếc cặp đựng laptop trông rất quen.
Chất vải da màu xanh đậm cùng chiếc khóa mạ bạc giống hệt với chiếc cặp đựng mà Yến Kiêu thường dùng.
Trái tim Diệp Phi nảy lên, cậu từ từ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tuấn tú xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.
“Quý khách, quý khách?” Nữ tiếp viên tươi cười bước đến bên cạnh cậu để nhắc nhở, “Xin ngài hãy ổn định lại vị trí của mình đi ạ.”
Diệp Phi hoàn hồn, nhìn nữ tiếp viên cười hối lỗi: “Xin lỗi cô.”
Cậu lớn lên đẹp mắt, cười rộ lên lại càng hút người. Hai má nữ tiếp viên hàng không ửng hồng, sau khi nở nụ cười, với tính chuyên nghiệp của mình, cô đã nhịn xuống ý muốn đứng lại đây, tiếp tục đi ra cổng lên để chờ người khác lên máy bay.
Diệp Phi đeo nịt an toàn, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại mở wechat của Yến Kiêu ra.
Avatar của Yến Kiêu là ảnh của hắn. Khoác lên mình bộ tây trang đên cẩn thận tỉ mỉ, tóc được chải chuốt chỉnh tề, trông nghiêm túc như ảnh chụp chứng minh thư.
Diệp Phi không tự chủ mà nở nụ cười, ý cười thoáng qua, rất nhanh đã biến mất. Đầu ngón tay cậu di chuyển, ấn lưu lại bức ảnh này.
Bên cạnh truyền đến tiếng lật sách, có lẽ là hành khách bên cạnh, Diệp Phi cúi đầu nhìn lịch sử trò chuyện của mình với Yến Kiêu, cũng không ngẩng lên.
“Xin chào.” Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai.
Mấy giây sau Diệp Phi mới ý thức được có người đang bắt chuyện với mình. Cậu quay đầu, ngẩn ra, là người đàn ông sử dụng cặp đựng laptop giống với Yến Kiêu vừa rồi.
“Em cũng đi Tây Bắc sao?” Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, ăn mặc trông rất sạch sẽ, nhìn Diệp Phi rồi tự giới thiệu bản thân, “Tôi tên Phùng Cao Dật.”
Diệp Phi nói “Vâng”, lễ phép gật đầu với gã, nhưng không có ý muốn giới thiệu tên của mình.
Phùng Cao Dật cũng không thèm để ý, duỗi chân, ánh mắt như có như không di chuyển trên mặt của Diệp Phi, tìm đề tài: “Mấy cái chuyến bay trong nước này cũng thật là, không như chuyến bay quốc tế chút nào, không gian ghế dựa không lớn. Ngồi chẳng thoải mái, nên lúc nào đi, tôi cũng chỉ mua vé ghế ở khoang hạng nhất.”
Gã ngừng một chút, lại hỏi: “Em đi công tác hay là du lịch?”
Diệp Phi bị gã nhìn đến buồn bực, qua loa nói: “Đi công tác.”
Phùng Cao Dật không hề chú ý tới thái độ lạnh nhạt của cậu, nở nụ cười nói tiếp: “Thật trùng hợp, tôi cũng đi công tác. Bệnh viện Tây Bắc mời tôi tới hội chẩn, thuận tiện chỉ thêm cho bác sĩ trong khoa của bọn họ.”
Trong lúc nói chuyện, cố ý nhấc ra tay, dịch túi đựng laptop đến trước tầm mắt của Diệp Phi: “Đây này, tôi còn cố ý mang theo cả laptop nữa đó.”
Diệp Phi giễu cợt dời tầm mắt đi.
Tư thế ngồi của Yến Kiêu xưa nay đều rất nghiêm túc, sẽ không dùng hàng xa xỉ để khoe khoang. Diệp Phi dám khẳng định, ngay cả túi laptop của mình là nhãn hiệu gì hắn cũng không biết, bởi túi được thư ký đi mua còn hắn chỉ biết đó là túi để sử dụng thôi.
Toàn bộ con người là sự chân thực và thực tế, dù Yến Kiêu không khoe ra bất kỳ thứ gì. Thì khí chất của hắn vẫn tốt không chê vào đâu được.
Diệp Phi không nhịn được mở lại tấm ảnh kia, nhìn chằm chằm nó, biểu tình trên mặt nhu hòa đi không ít.
Phùng Cao Dật lại tưởng lầm do tài lực của gã đã làm Diệp Phi đổ, tiếp tục nói: “Em biết không, làm bác sĩ như chúng tôi đều rất bận rộn, những năm này đều lo cho sự nghiệp, luôn trì hoãn về bản thân, mà tôi hiện tại chỉ hy vọng có thể tìm được một người để đi cùng.”
Gã dừng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phi, có ý riêng: “Thật tuyệt khi được ngồi cạnh bạn trai khi đi chơi, tán gẫu cùng nói chuyện hay gì đó.”
Diệp Phi vẫn luôn không phản ứng với gã, ý muốn cho gã biết khó mà lui, không ngờ người này lại được đà lấn tới, trêu đùa cậu.
Diệp Phi ngẩng đầu lên, híp mắt nở nụ cười: “Phải vậy không?” Lại hỏi gã, “Anh ở bệnh viện nào?”
Linh hồn nhỏ bé của Phùng Cao Dật sắp bị nụ cười của cậu đánh tan, qua nửa ngày mới nói ra tên của một bệnh viện đứng trong top 3 trong nước.
Diệp Phi lười biếng nheo mắt lại: “Bệnh viện đó à, tôi biết nó—— ”
Mắt Phùng Cao Dật sáng lên, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Diệp Phi nói: “Cha và em trai của tôi đã chết trong bệnh viện của anh.”
Cơn trầm mặc ập tới.
Trong hơn ba giờ của chuyến bay, Phùng Cao Dật im ru như gà, cuối cùng cũng không còn mở miệng nữa.
Địa điểm quay phim của đoàn phim 《 Giải cứu siêu thời gian 》 rất hẻo lánh, sau khi Diệp Phi xuống máy bay, cậu đã thuê ô tô chạy gần năm tiếng đồng hồ. Trong đó tốn nhiều tiền nhất là đồ ăn được cậu tậu từ cửa hàng trong thị trấn, cuối cùng xe cũng đến đích vào buổi tối.
Các diễn viên khi thấy cậu đến đều rất hoan nghênh, bởi vì gần sa mạc, đề phòng gặp sự cố. Đoàn phim luôn đóng cửa để quay phim, nên rất khó để được ra ngoài.
Dù cơm hộp của đoàn phim có ngon đến đâu, thì ăn tới ăn lui cũng nhanh ngán, những thứ Diệp Phi mang theo chính là nguồn để đánh bay cơn thèm của họ.
Tống Văn Hoa không nhảy ra cướp phần như đám người trong đoàn, mà lôi Diệp Phi qua một góc báo cáo về tình huống của vượt dự toán.
Anh ta là một người ngay thẳng. Diệp Phi đã kéo anh ta khỏi tình trạng khó khăn, thế nên Tống Văn Hoa rất căng thẳng vì sợ mình sẽ phụ sự tin tưởng của Diệp Phi. Chỉ có thể cố gắng làm việc hết mình.
Hai người nói tới đêm khuya, mãi đến khi phó đạo diễn đi tới uyển chuyển nhắc nhở, cả ngày nay Diệp Phi đã mệt mỏi rồi, lúc này Tống Văn Hoa mới lấy lại tinh thần, thả cậu về nghỉ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy Diệp Phi thấy cả người không thoải mái, cậu từ nơi có khí hậu ẩm tới, nhất thời không thích ứng được khí hậu vùng Tây Bắc. Da khô không nói, còn bị cả ho khan.
“Đều bị như vậy cả, do nước và đất không hợp đó mà.” Tống Văn Hoa đặc biệt có kinh nghiệm về mảng này, cầm túi cây lười ươi tới, sắc cho Diệp Phi uống, “Tôi mua đó, uống khoảng nửa tháng là hết”
Diệp Phi cảm ơn Tống Văn Hoa, chọt chọt vào túi đựng, cười nói: “Đây là lần đầu tôi uống loại thuốc như thế này đấy.”
Cậu bưng chén lên nếm thử, mùi vị không đắng lắm, chỉ là có chút nhợn: “Các anh cực khổ rồi.”
“Nên thế mà.” Tống Văn Hoa vung tay, tiếp tục cùng Diệp Phi nói một lát, mới chạy tới bên cạnh máy camera, chuẩn bị bắt đầu cảnh quay ngày hôm nay.
Diệp Phi từ chối trợ lý mà Tống Văn Hoa sắp xếp cho, ngồi ở ngoài sân, như đang nghiêm túc xem các diễn viên nhập vai, thực ra trong đầu đang nghĩ về Yến Kiêu.
Cậu đã sai khi nghĩ có thể dùng khoảng cách xa để quên được hắn, mà giờ bởi vì xa nhau lại khiến cậu nhớ hắn nhiều vô kể.
Trái tim Diệp Phi trống rỗng, muốn đâm đầu vào làm việc để có thể quên được Yến Kiêu.
Cậu suy nghĩ một chút, đưa di động lên, chụp một tấm hình về chén thuốc vừa rồi đăng lên vòng bạn bè, đăng trạng thái ——
【 Anh Phi của mày: Chỉ biết dựa thứ này để sống [ hình ảnh ] 】
Lại share qua nhóm chat của đám người Cốc Thụy Gia.
Đây là nhóm chat mới lập của Cốc Thụy Gia, không có Yến Kiêu. Bởi vì đề tài bình thường mà bọn họ tám chuyện quá dơ, có thêm Yến Kiêu vào thì luôn cảm thấy không yên.
【 Anh Phi của mày: Đất với nước không hợp, Tống Văn Hoa pha cho tớ thuốc từ cây lười ươi này. 】
【 Cốc Thụy Gia 180 phút: Ha ha ha ha ha ha ha hóng, ai biểu cậu cứ đòi đi làm chi, đáng đời. 】
【 Tôn Quỳnh rất giàu: Diệp Phi bận rộn ở Tây Bắc uống cây lười ươi, mà tớ lại chỉ có thể ở trong phòng uống rượu vang dưới làn gió mát từ máy lạnh, ai ya, đúng là chênh lệch đó mờ. 】
【 Chu gia đoàn sủng: Các cậu còn là người không vậy? Diệp Phi đã thảm như thế… Xin lỗi, tớ không chịu nổi nữa, ha ha ha ha, cậu có thể cho thêm chút kỷ tử vào đấy. 】
Diệp Phi cười cười, muốn bộp lại cả đám, lại phát hiện mình chẳng có hứng gõ chữ nữa, như trong một đêm mà cậu đã mất di tất cả khí lực.
Cậu đang ngồi ngẩn người, tắt máy đi, định quay vào nhà nằm. Thì màn hình đột ngột sáng lên, là một thông báo của wechat ——
【 Yến Kiêu: Diệp Phi, em bị sao thế? 】
Diệp Phi bật dậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Qua một hồi, khi nhịp tim đã bình thường trở lại, lúc đang phân vân nên nhắn lại hay không, Yến Kiêu đã gọi tới.
Diệp Phi hít một hơi thật sâu, ấn nút nghe, nỗ lực ra vẻ tùy ý: ” Sếp Yến có việc gì không?”
Yến Kiêu “Ừ” một tiếng, hỏi cậu: “Em bị sao vậy?”
Trong đầu Diệp Phi lúc này chợt lóe sáng, phản ứng chậm mất mấy giây mới hiểu ra ý của Yến Kiêu. Cậu cười, nói: “Không sao cả, chỉ có chút không hợp với đất với nước chỗ này.”
“Không hợp đất với nước à?” Yến Kiêu lặp lại.
Diệp Phi giải thích cho hắn nghe: “Có chút việc phải đi tới Tây Bắc một chuyến.”
“Vậy mà, ” Yến Kiêu dừng một chút, hồi sau, mới chậm rãi nói, “Anh không biết.”
Diệp Phi trầm mặc, cậu không biết nên đáp gì cho phải. Cũng may Yến Kiêu không tiếp tục nói về đề tài này, chỉ hỏi cậu: “Triệu chứng là gì?”
Diệp Phi nói: “Chỉ có chút ho khan thôi, không nặng lắm, là hiện tượng bình thường.”
Yến Kiêu nói: “Ừm.”
Diệp Phi mơ hồ nghe được tiếng lật sách từ đầu bên kia điện thoại, cũng không hỏi thêm.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người chìm trong im lặng, bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ngực Diệp Phi có chút ngộp, không có dấu hiệu, cũng không có lý do. Cậu nhắm mắt lại, muốn nói tạm biệt với Yến Kiêu, cổ họng bỗng nhiên ngứa ran, không khống chế được bắt đầu ho khan.
Ho một chút liền không dừng lại được. Diệp Phi dùng sức nuốt xuống hai lần, khó khăn thở dốc, chỉ có thể nói ra hai chữ ’cúp đây’, rồi tắt điện thoại.
Tống Văn Hoa vừa vặn đến tìm, thấy thế, vừa vỗ phía sau lưng cho cậu, vừa nói: “Nhanh tới chỗ khuất gió nào.”
Chờ Diệp Phi hết ho anh ta mới nói ra mục đích đến: “Sếp Diệp, cậu đã vất vả tới đây, hay đêm nay chúng ta tụ tập lại làm một chầu đi?”
“Không cần đâu, ” Diệp Phi nhấp một ngụm nước cây lười ươi cho nhuận cổ họng, cự tuyệt nói, “Các anh ngày thường phải đóng phim, chờ khi đóng máy rồi hãy tụ tập.”
Tống Văn Hoa suy nghĩ một chút, đáp ứng: “Được.”
Phim《 Giải cứu siêu thời gian 》vào đầu xuân sẽ chiếu, bởi vì nguyên nhân khí hậu làm trễ nãi không ít thời gian, nên mấy ngày nay đang phải đuổi cho kịp tiến độ, không đáng để bỏ phí một đêm.
Dù bữa ăn không có quá nhiều thay đổi nhưng có còn hơn không mà. Vào mấy ngày này, thực đơn của đoàn đã phong phú hơn rất nhiều. Các diễn viên đều hài lòng, luôn mong muốn Diệp Phi sẽ có mặt trong đoàn làm phim dài dài.
Buổi tối, Diệp Phi không muốn suy nghĩ lung tung nữa, đi bộ tới trường quay. Nhiệt độ sa mạc ngày đêm chênh lệch nhau rất lớn, ban ngày với ban đêm như hai mùa khác nhau. Diệp Phi mặc áo khoác lớn, ngồi ở trên ghế xem các diễn viên quay.
Có lẽ bởi vì Diệp Phi ở đây, nên cậu người mới đóng vai nam phụ số ba rất khẩn trương, luôn bị NG. Tống Văn Hoa ban đầu còn ôn tồn chỉ cách diễn cho, càng về sau thì bùng nổ chỉ số tức giận, đúng lên mắng um tỏi.
Mắt thấy nam phụ số ba rụt cổ, sắp bị mắng đến tự kỉ tới nơi. Diệp Phi đứng lên, đang muốn đi khuyên vài câu, thì đằng sau bỗng nhiên có tiếng nhân viên trong đoàn gọi: “Sếp Diệp! Sếp Diệp !”
Diệp Phi quay đầu lại: “Cái gì —— ”
Giọng Diệp Phi im bặt đi, cậu kinh ngạc nhìn phía trước, mơ hồ cho rằng mình đang bị ảo giác.
Âu phục Yến Kiêu theo hơi nhăn, tóc tai có chút loạn, như đã trải qua thời gian đi rất lâu. Tay xách một cái túi, từng bước một đi về phía cậu.
“Sếp Yến tới tìm anh kìa, ha ha ha.” Nhân viên trong đoàn cười nói một câu, liền thức thời xuống sân khấu, chừa lại không gian riêng tư cho hai người.
Diệp Phi ngừng hít thở, cậu há miệng, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra. Mãi đến khi Yến Kiêu dừng lại ở trước mặt, cậu mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình.
“Sao anh lại tới đây?”
Yến Kiêu bình tĩnh trả lời: “Đi công tác, thuận tiện mang thuốc tới cho em.”
Hắn mở túi, lấy thuốc bên trong ra, như đang giới thiệu cho Diệp Phi về công dụng. Sau cùng, còn nói: “Anh đã hỏi qua bác sĩ, có thể dùng.”
Đi hơn 2,800 km, từ Đông Nam đến Tây Bắc, chỉ vì đem một túi thuốc.
Có lẽ quá lạnh, mà giọng cảu Diệp Phi run dữ dội hơn: “Nói thật.”
Sa mạc ban đêm, gió lạnh thổi tới, ánh sao sáng chiếu từ đỉnh đầu xuống, rơi lên trên người Yến Kiêu.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Không tận mắt nhìn thấy em, anh không an lòng được.”
Sáng hôm sau, Diệp Phi bước lên máy bay bay tới Tây Bắc, bởi kỳ du lịch đã qua, nên dù đặt mua vé sát ngày cậu vẫn may mắn mua được vé của khoang hạng nhất.
Cậu không mang quá nhiều đồ đạc, khi xếp hành lý xong, vừa định ngồi xuống, lúc rũ mắt cậu bỗng thấy thứ gì đó khiến cả người sững lại.
Diệp Phi thấy một chiếc cặp đựng laptop trông rất quen.
Chất vải da màu xanh đậm cùng chiếc khóa mạ bạc giống hệt với chiếc cặp đựng mà Yến Kiêu thường dùng.
Trái tim Diệp Phi nảy lên, cậu từ từ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tuấn tú xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.
“Quý khách, quý khách?” Nữ tiếp viên tươi cười bước đến bên cạnh cậu để nhắc nhở, “Xin ngài hãy ổn định lại vị trí của mình đi ạ.”
Diệp Phi hoàn hồn, nhìn nữ tiếp viên cười hối lỗi: “Xin lỗi cô.”
Cậu lớn lên đẹp mắt, cười rộ lên lại càng hút người. Hai má nữ tiếp viên hàng không ửng hồng, sau khi nở nụ cười, với tính chuyên nghiệp của mình, cô đã nhịn xuống ý muốn đứng lại đây, tiếp tục đi ra cổng lên để chờ người khác lên máy bay.
Diệp Phi đeo nịt an toàn, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại mở wechat của Yến Kiêu ra.
Avatar của Yến Kiêu là ảnh của hắn. Khoác lên mình bộ tây trang đên cẩn thận tỉ mỉ, tóc được chải chuốt chỉnh tề, trông nghiêm túc như ảnh chụp chứng minh thư.
Diệp Phi không tự chủ mà nở nụ cười, ý cười thoáng qua, rất nhanh đã biến mất. Đầu ngón tay cậu di chuyển, ấn lưu lại bức ảnh này.
Bên cạnh truyền đến tiếng lật sách, có lẽ là hành khách bên cạnh, Diệp Phi cúi đầu nhìn lịch sử trò chuyện của mình với Yến Kiêu, cũng không ngẩng lên.
“Xin chào.” Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai.
Mấy giây sau Diệp Phi mới ý thức được có người đang bắt chuyện với mình. Cậu quay đầu, ngẩn ra, là người đàn ông sử dụng cặp đựng laptop giống với Yến Kiêu vừa rồi.
“Em cũng đi Tây Bắc sao?” Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, ăn mặc trông rất sạch sẽ, nhìn Diệp Phi rồi tự giới thiệu bản thân, “Tôi tên Phùng Cao Dật.”
Diệp Phi nói “Vâng”, lễ phép gật đầu với gã, nhưng không có ý muốn giới thiệu tên của mình.
Phùng Cao Dật cũng không thèm để ý, duỗi chân, ánh mắt như có như không di chuyển trên mặt của Diệp Phi, tìm đề tài: “Mấy cái chuyến bay trong nước này cũng thật là, không như chuyến bay quốc tế chút nào, không gian ghế dựa không lớn. Ngồi chẳng thoải mái, nên lúc nào đi, tôi cũng chỉ mua vé ghế ở khoang hạng nhất.”
Gã ngừng một chút, lại hỏi: “Em đi công tác hay là du lịch?”
Diệp Phi bị gã nhìn đến buồn bực, qua loa nói: “Đi công tác.”
Phùng Cao Dật không hề chú ý tới thái độ lạnh nhạt của cậu, nở nụ cười nói tiếp: “Thật trùng hợp, tôi cũng đi công tác. Bệnh viện Tây Bắc mời tôi tới hội chẩn, thuận tiện chỉ thêm cho bác sĩ trong khoa của bọn họ.”
Trong lúc nói chuyện, cố ý nhấc ra tay, dịch túi đựng laptop đến trước tầm mắt của Diệp Phi: “Đây này, tôi còn cố ý mang theo cả laptop nữa đó.”
Diệp Phi giễu cợt dời tầm mắt đi.
Tư thế ngồi của Yến Kiêu xưa nay đều rất nghiêm túc, sẽ không dùng hàng xa xỉ để khoe khoang. Diệp Phi dám khẳng định, ngay cả túi laptop của mình là nhãn hiệu gì hắn cũng không biết, bởi túi được thư ký đi mua còn hắn chỉ biết đó là túi để sử dụng thôi.
Toàn bộ con người là sự chân thực và thực tế, dù Yến Kiêu không khoe ra bất kỳ thứ gì. Thì khí chất của hắn vẫn tốt không chê vào đâu được.
Diệp Phi không nhịn được mở lại tấm ảnh kia, nhìn chằm chằm nó, biểu tình trên mặt nhu hòa đi không ít.
Phùng Cao Dật lại tưởng lầm do tài lực của gã đã làm Diệp Phi đổ, tiếp tục nói: “Em biết không, làm bác sĩ như chúng tôi đều rất bận rộn, những năm này đều lo cho sự nghiệp, luôn trì hoãn về bản thân, mà tôi hiện tại chỉ hy vọng có thể tìm được một người để đi cùng.”
Gã dừng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phi, có ý riêng: “Thật tuyệt khi được ngồi cạnh bạn trai khi đi chơi, tán gẫu cùng nói chuyện hay gì đó.”
Diệp Phi vẫn luôn không phản ứng với gã, ý muốn cho gã biết khó mà lui, không ngờ người này lại được đà lấn tới, trêu đùa cậu.
Diệp Phi ngẩng đầu lên, híp mắt nở nụ cười: “Phải vậy không?” Lại hỏi gã, “Anh ở bệnh viện nào?”
Linh hồn nhỏ bé của Phùng Cao Dật sắp bị nụ cười của cậu đánh tan, qua nửa ngày mới nói ra tên của một bệnh viện đứng trong top 3 trong nước.
Diệp Phi lười biếng nheo mắt lại: “Bệnh viện đó à, tôi biết nó—— ”
Mắt Phùng Cao Dật sáng lên, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Diệp Phi nói: “Cha và em trai của tôi đã chết trong bệnh viện của anh.”
Cơn trầm mặc ập tới.
Trong hơn ba giờ của chuyến bay, Phùng Cao Dật im ru như gà, cuối cùng cũng không còn mở miệng nữa.
Địa điểm quay phim của đoàn phim 《 Giải cứu siêu thời gian 》 rất hẻo lánh, sau khi Diệp Phi xuống máy bay, cậu đã thuê ô tô chạy gần năm tiếng đồng hồ. Trong đó tốn nhiều tiền nhất là đồ ăn được cậu tậu từ cửa hàng trong thị trấn, cuối cùng xe cũng đến đích vào buổi tối.
Các diễn viên khi thấy cậu đến đều rất hoan nghênh, bởi vì gần sa mạc, đề phòng gặp sự cố. Đoàn phim luôn đóng cửa để quay phim, nên rất khó để được ra ngoài.
Dù cơm hộp của đoàn phim có ngon đến đâu, thì ăn tới ăn lui cũng nhanh ngán, những thứ Diệp Phi mang theo chính là nguồn để đánh bay cơn thèm của họ.
Tống Văn Hoa không nhảy ra cướp phần như đám người trong đoàn, mà lôi Diệp Phi qua một góc báo cáo về tình huống của vượt dự toán.
Anh ta là một người ngay thẳng. Diệp Phi đã kéo anh ta khỏi tình trạng khó khăn, thế nên Tống Văn Hoa rất căng thẳng vì sợ mình sẽ phụ sự tin tưởng của Diệp Phi. Chỉ có thể cố gắng làm việc hết mình.
Hai người nói tới đêm khuya, mãi đến khi phó đạo diễn đi tới uyển chuyển nhắc nhở, cả ngày nay Diệp Phi đã mệt mỏi rồi, lúc này Tống Văn Hoa mới lấy lại tinh thần, thả cậu về nghỉ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy Diệp Phi thấy cả người không thoải mái, cậu từ nơi có khí hậu ẩm tới, nhất thời không thích ứng được khí hậu vùng Tây Bắc. Da khô không nói, còn bị cả ho khan.
“Đều bị như vậy cả, do nước và đất không hợp đó mà.” Tống Văn Hoa đặc biệt có kinh nghiệm về mảng này, cầm túi cây lười ươi tới, sắc cho Diệp Phi uống, “Tôi mua đó, uống khoảng nửa tháng là hết”
Diệp Phi cảm ơn Tống Văn Hoa, chọt chọt vào túi đựng, cười nói: “Đây là lần đầu tôi uống loại thuốc như thế này đấy.”
Cậu bưng chén lên nếm thử, mùi vị không đắng lắm, chỉ là có chút nhợn: “Các anh cực khổ rồi.”
“Nên thế mà.” Tống Văn Hoa vung tay, tiếp tục cùng Diệp Phi nói một lát, mới chạy tới bên cạnh máy camera, chuẩn bị bắt đầu cảnh quay ngày hôm nay.
Diệp Phi từ chối trợ lý mà Tống Văn Hoa sắp xếp cho, ngồi ở ngoài sân, như đang nghiêm túc xem các diễn viên nhập vai, thực ra trong đầu đang nghĩ về Yến Kiêu.
Cậu đã sai khi nghĩ có thể dùng khoảng cách xa để quên được hắn, mà giờ bởi vì xa nhau lại khiến cậu nhớ hắn nhiều vô kể.
Trái tim Diệp Phi trống rỗng, muốn đâm đầu vào làm việc để có thể quên được Yến Kiêu.
Cậu suy nghĩ một chút, đưa di động lên, chụp một tấm hình về chén thuốc vừa rồi đăng lên vòng bạn bè, đăng trạng thái ——
【 Anh Phi của mày: Chỉ biết dựa thứ này để sống [ hình ảnh ] 】
Lại share qua nhóm chat của đám người Cốc Thụy Gia.
Đây là nhóm chat mới lập của Cốc Thụy Gia, không có Yến Kiêu. Bởi vì đề tài bình thường mà bọn họ tám chuyện quá dơ, có thêm Yến Kiêu vào thì luôn cảm thấy không yên.
【 Anh Phi của mày: Đất với nước không hợp, Tống Văn Hoa pha cho tớ thuốc từ cây lười ươi này. 】
【 Cốc Thụy Gia 180 phút: Ha ha ha ha ha ha ha hóng, ai biểu cậu cứ đòi đi làm chi, đáng đời. 】
【 Tôn Quỳnh rất giàu: Diệp Phi bận rộn ở Tây Bắc uống cây lười ươi, mà tớ lại chỉ có thể ở trong phòng uống rượu vang dưới làn gió mát từ máy lạnh, ai ya, đúng là chênh lệch đó mờ. 】
【 Chu gia đoàn sủng: Các cậu còn là người không vậy? Diệp Phi đã thảm như thế… Xin lỗi, tớ không chịu nổi nữa, ha ha ha ha, cậu có thể cho thêm chút kỷ tử vào đấy. 】
Diệp Phi cười cười, muốn bộp lại cả đám, lại phát hiện mình chẳng có hứng gõ chữ nữa, như trong một đêm mà cậu đã mất di tất cả khí lực.
Cậu đang ngồi ngẩn người, tắt máy đi, định quay vào nhà nằm. Thì màn hình đột ngột sáng lên, là một thông báo của wechat ——
【 Yến Kiêu: Diệp Phi, em bị sao thế? 】
Diệp Phi bật dậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Qua một hồi, khi nhịp tim đã bình thường trở lại, lúc đang phân vân nên nhắn lại hay không, Yến Kiêu đã gọi tới.
Diệp Phi hít một hơi thật sâu, ấn nút nghe, nỗ lực ra vẻ tùy ý: ” Sếp Yến có việc gì không?”
Yến Kiêu “Ừ” một tiếng, hỏi cậu: “Em bị sao vậy?”
Trong đầu Diệp Phi lúc này chợt lóe sáng, phản ứng chậm mất mấy giây mới hiểu ra ý của Yến Kiêu. Cậu cười, nói: “Không sao cả, chỉ có chút không hợp với đất với nước chỗ này.”
“Không hợp đất với nước à?” Yến Kiêu lặp lại.
Diệp Phi giải thích cho hắn nghe: “Có chút việc phải đi tới Tây Bắc một chuyến.”
“Vậy mà, ” Yến Kiêu dừng một chút, hồi sau, mới chậm rãi nói, “Anh không biết.”
Diệp Phi trầm mặc, cậu không biết nên đáp gì cho phải. Cũng may Yến Kiêu không tiếp tục nói về đề tài này, chỉ hỏi cậu: “Triệu chứng là gì?”
Diệp Phi nói: “Chỉ có chút ho khan thôi, không nặng lắm, là hiện tượng bình thường.”
Yến Kiêu nói: “Ừm.”
Diệp Phi mơ hồ nghe được tiếng lật sách từ đầu bên kia điện thoại, cũng không hỏi thêm.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người chìm trong im lặng, bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ngực Diệp Phi có chút ngộp, không có dấu hiệu, cũng không có lý do. Cậu nhắm mắt lại, muốn nói tạm biệt với Yến Kiêu, cổ họng bỗng nhiên ngứa ran, không khống chế được bắt đầu ho khan.
Ho một chút liền không dừng lại được. Diệp Phi dùng sức nuốt xuống hai lần, khó khăn thở dốc, chỉ có thể nói ra hai chữ ’cúp đây’, rồi tắt điện thoại.
Tống Văn Hoa vừa vặn đến tìm, thấy thế, vừa vỗ phía sau lưng cho cậu, vừa nói: “Nhanh tới chỗ khuất gió nào.”
Chờ Diệp Phi hết ho anh ta mới nói ra mục đích đến: “Sếp Diệp, cậu đã vất vả tới đây, hay đêm nay chúng ta tụ tập lại làm một chầu đi?”
“Không cần đâu, ” Diệp Phi nhấp một ngụm nước cây lười ươi cho nhuận cổ họng, cự tuyệt nói, “Các anh ngày thường phải đóng phim, chờ khi đóng máy rồi hãy tụ tập.”
Tống Văn Hoa suy nghĩ một chút, đáp ứng: “Được.”
Phim《 Giải cứu siêu thời gian 》vào đầu xuân sẽ chiếu, bởi vì nguyên nhân khí hậu làm trễ nãi không ít thời gian, nên mấy ngày nay đang phải đuổi cho kịp tiến độ, không đáng để bỏ phí một đêm.
Dù bữa ăn không có quá nhiều thay đổi nhưng có còn hơn không mà. Vào mấy ngày này, thực đơn của đoàn đã phong phú hơn rất nhiều. Các diễn viên đều hài lòng, luôn mong muốn Diệp Phi sẽ có mặt trong đoàn làm phim dài dài.
Buổi tối, Diệp Phi không muốn suy nghĩ lung tung nữa, đi bộ tới trường quay. Nhiệt độ sa mạc ngày đêm chênh lệch nhau rất lớn, ban ngày với ban đêm như hai mùa khác nhau. Diệp Phi mặc áo khoác lớn, ngồi ở trên ghế xem các diễn viên quay.
Có lẽ bởi vì Diệp Phi ở đây, nên cậu người mới đóng vai nam phụ số ba rất khẩn trương, luôn bị NG. Tống Văn Hoa ban đầu còn ôn tồn chỉ cách diễn cho, càng về sau thì bùng nổ chỉ số tức giận, đúng lên mắng um tỏi.
Mắt thấy nam phụ số ba rụt cổ, sắp bị mắng đến tự kỉ tới nơi. Diệp Phi đứng lên, đang muốn đi khuyên vài câu, thì đằng sau bỗng nhiên có tiếng nhân viên trong đoàn gọi: “Sếp Diệp! Sếp Diệp !”
Diệp Phi quay đầu lại: “Cái gì —— ”
Giọng Diệp Phi im bặt đi, cậu kinh ngạc nhìn phía trước, mơ hồ cho rằng mình đang bị ảo giác.
Âu phục Yến Kiêu theo hơi nhăn, tóc tai có chút loạn, như đã trải qua thời gian đi rất lâu. Tay xách một cái túi, từng bước một đi về phía cậu.
“Sếp Yến tới tìm anh kìa, ha ha ha.” Nhân viên trong đoàn cười nói một câu, liền thức thời xuống sân khấu, chừa lại không gian riêng tư cho hai người.
Diệp Phi ngừng hít thở, cậu há miệng, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra. Mãi đến khi Yến Kiêu dừng lại ở trước mặt, cậu mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình.
“Sao anh lại tới đây?”
Yến Kiêu bình tĩnh trả lời: “Đi công tác, thuận tiện mang thuốc tới cho em.”
Hắn mở túi, lấy thuốc bên trong ra, như đang giới thiệu cho Diệp Phi về công dụng. Sau cùng, còn nói: “Anh đã hỏi qua bác sĩ, có thể dùng.”
Đi hơn 2,800 km, từ Đông Nam đến Tây Bắc, chỉ vì đem một túi thuốc.
Có lẽ quá lạnh, mà giọng cảu Diệp Phi run dữ dội hơn: “Nói thật.”
Sa mạc ban đêm, gió lạnh thổi tới, ánh sao sáng chiếu từ đỉnh đầu xuống, rơi lên trên người Yến Kiêu.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Không tận mắt nhìn thấy em, anh không an lòng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất