Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 36: Thanh Hoan, cậu nói dối tôi
Rất lâu sau khi Triệu Duệ đi, Vu Hâm vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Hắn hết ngồi lại đứng, bất an đi tới đi lui trong phòng, xoắn xuýt hỏi Úc Thanh Hoan: "Thanh Hoan, có phải là tôi hơi quá đáng không? Chuyện này... Cậu nói tôi có nên gọi điện thoại xin lỗi cậu ta không?"
Hắn căn bản không nghĩ đến, "Màu cam" lại dựa theo chuyện thật của Triệu Duệ cải biên, còn tưởng rằng bộ dạng chán nản kia của hắn là cố ý noi theo bọn thanh niên chán đời bây giờ. Nếu biết trước chuyện này, có đánh chết hắn hắn cũng sẽ không lấy chuyện thương tâm của người ta ra đùa giỡn.
"Không sao đâu, " Úc Thanh Hoan an ủi hắn, "Anh cũng không cố ý, Triệu Duệ sẽ không để ở trong lòng."
Ngừng một chút, thấy trên mặt Vu Hâm vẫn viết đầy hổ thẹn, lại nói: "Nếu như chuyện này thật sự không thể nói, Triệu Duệ cũng sẽ không đem nó viết thành kịch bản để quay phim."
Lần này, Vu Hâm rốt cục thoải mái hơn, "Cũng đúng, tôi thật là khờ."
Úc Thanh Hoan rót cho hắn cốc nước, nhẹ nhàng bỏ qua cái đề tài này, "Ca, anh đi tìm bác sĩ dinh dưỡng giúp em, em muốn giảm cân."
"Thanh Hoan, cậu muốn làm như thế thật sao?" Vu Hâm có chút bận tâm, "Bộ phim này có thể chiếu hay không còn không biết đây."
Bởi vì thiếu hụt tài chính, đoàn phim "Màu cam" tuần sau sẽ bắt đầu chuẩn bị, thời gian để Úc Thanh Hoan giảm cân cũng không nhiều, trong khoảng thời gian ngắn giảm nhiều cân, sẽ tạo thành thương tổn không thể cứu vãn đối với thân thể.
Vu Hâm thở dài, nếu như có thể, hắn thật sự không muốn Úc Thanh Hoan liều mạng như vậy.
"Em có chừng mực, sẽ không giảm quá nhiều." Úc Thanh Hoan gõ gõ bàn trà, vừa suy nghĩ vừa nói: "Chụp ảnh tuyên truyền trước nửa tháng, đối với hình tượng của em yêu cầu sẽ không nghiêm khắc như lúc đóng phim, còn lại ba tuần. Em định giảm bốn cân, sẽ không có vấn đề gì."
Úc Thanh Hoan hiện tại đã rất gầy, lại giảm bốn cân, hiệu quả khẳng định rất rõ ràng, hơn nữa còn có thêm trang điểm, diễn Triệu Thanh Bình vậy là đủ rồi.
Hắn ngừng một chút, quay đầu nhìn Vu Hâm, nghiêm túc nói: "Ca, nếu em đã nhận bộ phim này thì phải có trách nhiệm với nó."
"Được, " thấy hắn đã quyết định xong, Vu Hâm cũng không lãng phí miệng lưỡi nữa, đứng dậy giúp hắn đi liên lạc với bác sĩ dinh dưỡng.
Úc Thanh Hoan vốn nghĩ muốn trước khi vào đoàn tiếp xúc với Triệu Duệ nhiều một chút để có thể hiểu rõ kịch bản hơn. Nhưng bên Ada lại gọi tới, phá vỡ kế hoạch của hắn.
Bởi vì sự kiện với Thẩm Ký, nhiệt độ của Úc Thanh Hoan ở trên mạng bây giờ vẫn chưa có hạ xuống, Evanson kịp thời quyết đoán, quyết định tận dụng mọi thời cơ, sớm công bố tin tức hắn đại ngôn dòng đồng hồ đeo tay cao cấp ra ngoài.
Vì vậy, Úc Thanh Hoan không thể bỏ qua tất cả mọi chuyện, đi quay phim quảng cáo cho Ada.
May mà bên Ada đã tăng ca chuẩn bị hết kế hoạch quay chụp, vì Úc Thanh Hoan đời trước đã có kinh nghiệm, trước mặt ống kính không chỉ không bối rối, trái lại biểu hiện hết sức xuất sắc, khiến thợ chụp ảnh khen không dứt miệng.
Chỉ dùng ba ngày ngắn ngủi liền quay xong phim quảng cáo, đồng thời cùng thời gian công bố ra ngoài.
Bức ảnh đầu tiên, Úc Thanh Hoan mặc một thân âu phục tinh xảo màu đen, hắn thoáng giơ tay, vừa đúng lộ ra đồng hồ màu trắng bạc, cốt cách đẹp đẽ trên cổ tay, trắng cùng đen đan xen tạo ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách, chỉ liếc một cái liền hút lấy ánh mắt của mọi người.
Bức ảnh thứ hai, hắn lại ngồi trên ghế salon màu xám, mặc một cái áo sơ mi màu đỏ sẫm, cánh tay mang đồng hồ hơi tì lên cằm, thoạt nhìn lạnh nhạt mà tự đại, hiện ra một cỗ khí chất quý tộc rất đặc biệt.
Kích thích người trên mạng gào thét lên, đồng loạt kêu mỹ nhan thịnh thế.
"Mẹ ơi! Tôi chết đây! Tay Thanh Hoan làm sao lại đẹp như vậy! A!!! Đồng hồ đeo tay cũng đẹp nữa!"
"A!!! Không được! Quyết mua cho bạn trai!! Quá đẹp rồi! Các bạn không cảm thấy đồng hồ này ở trên người Thanh Hoan sẽ cho người ta có một loại kích động không thể miêu tả à?"
"Đẹp đến chói mắt!! Từ trước đến giờ không thích sản phẩm của Ada! Luôn cảm thấy thiết kế của bọn họ thiên về dày nặng, nhưng lần này tôi nguyện ý mua!"
"Gào gào ngao! Dòng đồng hồ này giá cả cũng rất phải chăng nha! Tính toán một chút vẫn là mua được! Tôi liền có một câu hỏi! Mua đồng hồ đeo tay có tặng kèm áp phích của Thanh Hoan không! Nếu có thì tôi mua liền!"
"Lầu trên +1."
............
Ở trên mạng rơi vào một mảnh náo nhiệt, trong khách sạn, Phương Trọng Hi lại giận dữ ném văng điện thoại trong tay, hắn trợn mắt lên nhìn Evanson, "Anh đùa bỡn tôi?"
Phương Trọng Hi tướng mạo thiên về lãnh diễm, lúc này mắt đỏ lên, dáng dấp ẩn nhẫn quật cường, nhất thời làm Evanson cả người đều nóng lên. Hắn làm như không thấy ánh mắt phẫn nộ của Phương Trọng Hi, lấy tay kéo hắn vào trong lồng ngực, dán vào lỗ tai của hắn cười trêu nói: "Bảo bối, em trách oan anh rồi, cho tới bây giờ anh chưa từng nói cam kết gì cả."
Evanson thích chơi, đối với mỹ nhân ai đến cũng không cự tuyệt, nhiều năm như vậy ngủ qua không biết bao nhiêu người. Nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai như Phương Trọng Hi, có thể làm cho hắn muốn ngừng mà không được, thậm chí cảm thấy hắn lúc phẫn nộ cũng xinh đẹp như vậy.
"Cút!" Phương Trọng Hi đột nhiên đẩy hắn ra, mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, mới để cho mình kiên cường chống đỡ không hỏng mất, "Evanson, anh sẽ gặp báo ứng!"
Nụ cười trên mặt Evanson đột nhiên biến mất, không phải là bởi vì nghe hắn nguyền rủa, mà là vì chán ghét hiện ra trên mặt hắn đối với mình.
Hắn vẫn biết Phương Trọng Hi không thích nam nhân, trước đây còn lấy chuyện này nhục nhã hắn, nhìn hắn muốn kìm nén nhưng cuối cùng không thể không bị tình dục chi phối, luôn cảm thấy rất sảng khoái.
Thẳng nam thì thế nào? Lên giường còn không phải là để hắn tùy tiện hắn thao túng sao!
Về phần Phương Trọng Hi có oan ức hay không, hắn căn bản cũng không quan tâm. Chẳng qua chỉ là một trận vui đùa, ai thiệt ai lợi cũng không biết.
Nhưng bây giờ, khi hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Evanson đột nhiên cảm thấy ngực rầu rĩ, gần như là không thở nổi.
"Gan lớn nhỉ?" Hắn mạnh mẽ nắm lấy cằm Phương Trọng Hi, ác độc thốt lên, "Chẳng qua chỉ là người đem thân đi bán."
Cả người Phương Trọng Hi run lên, hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Hắn bộp một tiếng gạt tay Evanson ra, lạnh lùng nói: "Nói tôi đi bán, vậy anh có trả tiền sao? Nếu được giám đốc của Ada ra giá, tôi còn muốn kiếm lời đấy!"
Nói xong, quay người muốn đi.
Vừa bước chân ra liền bị Evanson nắm lấy tay, thanh âm bình tĩnh, lại xen lẫn lửa giận không che giấu được, "Em đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là tìm người trả giá cao kiếm tiền!"
Evanson cười lạnh, "Quả nhiên là tiện nhân, một ngày không có đàn ông thì không được! Không cần đi tìm người khác, không phải là em muốn đại ngôn áo gió của Chicly sao? Lại theo anh một tháng, anh liền giúp em lấy cái đại ngôn này, thế nào?"
"Anh nghĩ tôi ngốc sao? Không biết đại ngôn bên đó đã sớm xác định?" Phương Trọng Hi dùng sức giật cổ tay, muốn thoát khỏi hắn tay, nhưng không thể toại nguyện, khó khăn nổi giận, "Lại muốn đùa giỡn tôi một lần nữa, nằm mơ đi!"
"Yên tâm, " Evanson âm thanh nặng nề, "Đại ngôn đồng hồ đeo tay cho Tiểu Úc, là bởi vì anh nợ Hoắc Vanh một ân tình. Còn Chicly, em muốn thì sẽ là của em, chỉ là một nhãn hiệu không đủ tư cách, chỉ có người như em mới có thể đặt ở trong mắt."
Hoắc Vanh!
Phương Trọng Hi cả người chấn động, hắn nói Ada làm sao lại chọn Úc Thanh Hoan! Hóa ra người đứng sau lưng Úc Thanh Hoan lại là Hoắc Vanh!
Úc Thanh Hoan không phải rất thanh cao sao? Không phải xem thường hắn sao? Trên thực tế khác mình ở chỗ nào!
Chỉ là, tại sao hắn may mắn như vậy, lập tức liền ôm được cái đùi lớn như Hoắc Vanh. Mà chính mình... Hắn oán hận liếc mắt nhìn Evanson gần trong gang tấc, lại bị cái tên ngoại quốc này đùa giỡn xoay vòng!
"Thế nào?" Evanson tung hứng điện thoại của mình trong tay, khinh bỉ hỏi.
Phương Trọng Hi nhắm mắt lại, hắn muốn thẳng tay cho Evanson một bạt tai, muốn rời đi không cần quay đầu lại, nhưng mà... Hắn không thể.
Sau một khắc trầm mặc ngắn ngủi, hắn nghe thấy thanh âm xa lạ mà bình tĩnh của mình, "Tôi đồng ý."
Úc Thanh Hoan cũng không biết sau lưng mình xảy ra chuyện gì, hắn tuân thủ theo thực đơn, mấy ngày nay, nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu giảm cân.
Vu Hâm mỗi lần nhìn thấy hắn một xíu đồ ăn, đều cảm thấy hắn đang tự hành hạ bản thân.
Úc Thanh Hoan mới chừng hai mươi, chính là lúc sức ăn lớn nhất, mỗi món chỉ ăn một tí như vậy, có là thánh nhân cũng không chịu nổi. Hơn nữa hắn thật sự không hiểu, "Màu cam" vừa nhìn cũng biết là đề tài tiểu chúng (ít người quan tâm), coi như may mắn có thể qua thẩm tra chiếu phim, đoán chừng cũng không có bao nhiêu người xem.
Trong hiện thực đã đủ áp lực, ai xem phim lại không phải là muốn thả lỏng một chút, làm sao có khả năng sẽ lựa chọn đề tài u ám như vậy. Vì một bộ phim điện ảnh nhất định sẽ thất bại như thế, làm đến mức này thật sự đáng giá sao?
"Nhiều ăn chút đi, " Vu Hâm đem cơm và đồ ăn của mình đẩy qua chỗ hắn, mặc dù biết bác sĩ dinh dưỡng lập ra thực đơn khẳng định không có vấn đề, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Cậu tiếp tục như vậy, phim còn chưa quay, người đã ngã trước thì sao, thỉnh thoảng ăn thêm một miếng cũng không sao đâu."
Úc Thanh Hoan nhìn cũng không thèm nhìn rau dưa xào đẹp mắt ngon miệng kia một cái, tiếp tục ăn salad của mình, cự tuyệt nói: "Không cần đâu, anh ăn đi, em không sao."
Trước Úc Thanh Hoan, Vu Hâm từ trước tới nay chưa từng gặp qua nghệ nhân nào có tự chủ như hắn. Cho dù biết nếu mập lên hình sẽ không đẹp, cũng sẽ bị truyền thông cười nhạo, vẫn không quản được miệng mình.
Mà Úc Thanh Hoan lại là nói được làm được, hoàn toàn không có một chút dao động nào.
Con nhà mình nghe lời quá mức cũng là chuyện đau đầu nha.
Vu Hâm thở dài, ngẩng đầu nhìn Úc Thanh Hoan chưa gì đã bắt đầu gầy đi, yên lặng bưng thức ăn sang phòng khác ăn.
Giảm cân đến ngày thứ năm, Úc Thanh Hoan liền tiến vào tổ. Triệu Duệ là nghèo thật, dù cho "Màu cam" chỉ là phim điện ảnh kinh phí thấp, đối với hắn mà nói đã là gánh nặng rất lớn. Vu Hâm không đặt ở trong mắt tám mươi lăm vạn, kỳ thực đã là cái giá cực hạn mà hắn có thể trả.
Tất cả thiết bị của đoàn phim đều rất đơn sơ, một mình Triệu Duệ phụ trách hết, ngay cả nơi ở, cũng là ở công trường bên cạnh dựng lên mấy tấm ván gỗ sơ sài.
"Mẹ ơi, " nhìn một hàng phòng ván gỗ thấp bé gió lùa, Vu Hâm trực tiếp đỡ trán muốn ngất.
Triệu Duệ này thực sự là quá tiết kiệm tiền. Hắn thậm chí hoài nghi, nếu như bây giờ là mùa hè, Triệu Duệ có thể để diễn viên tự chuẩn bị lều bạt, trực tiếp ngủ ở trường quay không!
"Thanh Hoan mau tới đây, " Vu Hâm dọn dẹp qua gian phòng của Úc Thanh Hoan một chút, hành lí cũng chưa sắp xếp, đâu tiên đi cắm điện thảm điện, gọi Úc Thanh Hoan, "Nhanh đi lên giường ngồi cho ấm, nơi này quả thực quá..."
Một lời còn chưa nói hết, tấm gỗ làm cửa bỗng nhiên bị gió Bắc thổi ra, loảng xoảng một tiếng, đập vào sau lưng hắn.
Khí lạnh đột nhiên tràn vào phòng, cóng đến mức Vu Hâm run lên một cái, cũng không thèm quan tâm sau lưng bị đập đau hay không, liền vội vàng xoay người vừa đóng cửa, vừa nói: "Thật là đáng sợ thật là đáng sợ."
"Chờ chút, Triệu Duệ tìm em có việc, " Úc Thanh Hoan lắc đầu từ chối, lấy găng tay Hoắc Cừ tặng mang theo, nói: "Ca, anh về trước đi, bên này không có quá nhiều chuyện, phòng của em không cần thu dọn nữa, anh còn phải giúp em nhìn chuyện bên ngoài một chút."
"Được, vậy tôi đi trước, có chuyện gì thì nhớ gọi tôi." Vu Hâm biết Úc Thanh Hoan đang không muốn mình cùng hắn ở đây chịu tội, sảng khoái tiếp nhận ý tốt của hắn, lái xe rời đi.
Tiễn Vu Hâm đi, Úc Thanh Hoan vừa định đi xem trường quay, liền gặp Triệu Duệ ở khúc quanh. Hình như tâm tình hắn không tệ, trên mặt hiếm thấy lộ ra một nụ cười, chỉ có điều không biết là bởi vì quá lâu không cười hay là thế nào, vô cùng cứng ngắc, thoạt nhìn đáng sợ nhiều hơn.
"Duệ ca, " Úc Thanh Hoan lên tiếng chào hỏi, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên liếc về phía cô bé đứng sau lưng Triệu Duệ, vừa rồi Triệu Duệ chắn ở phía trước bé nên Úc Thanh Hoan không nhìn thấy.
Tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ có sáu, bảy tuổi, mắt to, tóc mềm, mặc một thân áo lông màu phấn hồng, đẹp như một tiểu thiên sứ.
Úc Thanh Hoan lập tức đoán được, đây chính là bạn diễn của hắn trong "Màu cam".
Triệu Duệ gật đầu, xem như là đáp lại hắn, hơi lùi về sau một bước, giới thiệu với Úc Thanh Hoan: "Đây là Vương Nhị Nhị, đóng vai Triệu Thanh An."
Chuyển sang Vương Nhị Nhị, âm thanh cứng rắn nhu hòa đi không ít, chỉ vào Úc Thanh Hoan nói: "Đây là Úc Thanh Hoan, đóng vài anh trai của em, Triệu Thanh Bình."
"Chào em Nhị Nhị, anh là Úc Thanh Hoan, em có thể gọi anh là Thanh Hoan ca ca." Úc Thanh Hoan đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt bé gái, ôn nhu chào hỏi bé một tiếng.
Vương Nhị Nhị thoạt nhìn có chút sợ Triệu Duệ, khuôn mặt nhỏ vẫn luôn ngậm thật chặt, mà đối mặt với khuôn mặt ưa nhìn và thái độ tươi cười của Úc Thanh Hoan, bé lại buông lỏng không ít, thậm chí còn hướng về phía Úc Thanh Hoan cười cười, bé ngoan lên tiếng, "Thanh Hoan ca ca."
Tiểu cô nương âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, đôi mắt to, đen tròn chớp mắt nhìn Úc Thanh Hoan, nhất thời khiến hắn không chống đỡ được.
Không nhịn được lấy tay xoa xoa mũ lông xù của bé, "Có lạnh không? Phòng của em ở chỗ nào? Anh đưa em về."
"Nó ở khách sạn bên kia, " Vương Nhị Nhị còn chưa mở miệng, Triệu Duệ liền chen vào một câu: "Nó quá nhỏ, không thể ở phòng ván gỗ."
"Nên thế, " Úc Thanh Hoan gật gật đầu, tỏ ra là đã hiểu. Đứng dậy muốn cùng Triệu Duệ đưa Nhị Nhị đi, liền bị Triệu Duệ cứng rắn cản lại, "Mình tôi đi là được rồi."
Nói xong, cũng không chờ Úc Thanh Hoan phản ứng, nắm tay Vương Nhị Nhị rời đi.
Vương Nhị Nhị dường như rất muốn cùng Úc Thanh Hoan ở lâu thêm một chút, nhưng khi nhìn sắc mặt tối ôm của Triệu Duệ, cũng không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho hắn nắm tay rời đi.
Đưa mắt nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ từ từ đi xa, Úc Thanh Hoan thở dài.
Nhìn ra được đối với sự tiếp cận của hắn với Vương Nhị Nhị, Triệu Duệ vô cùng phòng bị. Khả năng là vì sự kiện kia của em gái đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng hắn, cho nên hắn theo bản năng phòng bị những người đàn ông trưởng thành tiếp cận các bé gái.
Úc Thanh Hoan không tức giận, chỉ là có chút cảm khái.
Hi vọng Triệu Duệ có thể quay tốt bộ phim này, giải quyết xong một tâm nguyện, sau đó chậm rãi hồi phục, trải qua cuộc sống của người bình thường.
Ngày thứ hai Úc Thanh Hoan tiến tổ, "Màu cam" liền khai máy, quá trình quay chụp thuận lợi ngoài ý muốn.
Vương Nhị Nhị hình như đặc biệt yêu thích Úc Thanh Hoan, dù cho Triệu Duệ không cho phép bé và Úc Thanh Hoan đơn độc ở chung một chỗ, một khi có thời gian bé đều sẽ chạy đến bên cạnh Úc Thanh Hoan.
Điều này khiến trong lúc đóng phim đối với Úc Thanh Hoan bé biểu hiện ra không ít ỷ lại đối với anh trai, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Úc Thanh Hoan cũng rất yêu thích Vương Nhị Nhị, tiểu cô nương tuy rằng tuổi còn nhỏ, những cũng đã đóng vài bộ phim, kỹ năng diễn xuất so với người cùng lứa cũng coi như rất tốt. Càng khó hơn chính là, tính cách của bé cũng tốt, dưới điều kiện đóng kịch gian khổ như vậy, nhưng xưa nay không đùa giỡn, đạo diễn bảo làm cái gì thì làm cái đó.
Lúc không chơi đùa, liền yên lặng ngồi ở một bên, hoặc là đọc sách thiếu nhi, hoặc là ngẩn người, chưa bao giờ làm phiền ai.
Một lần duy nhất khóc nhè, còn là không cẩn thận ngã sấp xuống, thật sự là quá đau cho nên mới không nhịn được rơi nước mắt, hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.
Một ngày quay chụp kết thúc, Triệu Duệ trước tiên tự mình đưa Vương Nhị Nhị trở về khách sạn rồi mới trở về thu thập thiết bị.
Úc Thanh Hoan không trở về phòng, đi theo Triệu Duệ hỗ trợ hắn.
"Duệ ca, Nhị Nhị là tình huống thế nào? Nhỏ như vậy đã ở bên ngoài đóng phim, bên cạnh tại sao không có ai chăm sóc?"
Thấy Triệu Duệ dừng hút thuốc, Úc Thanh Hoan rốt cục nhịn không được, đem nghi hoặc giấu trong lòng mấy ngày qua ra hỏi.
Nghe vậy, Triệu Duệ mạnh mẽ hút một hơi khói, xì một tiếng, "Hôm tiến tổ, mẹ nó liền không thể chờ đợi được nữa đem nó vứt cho tôi."
Hóa ra, Vương Nhị Nhị sinh ra không lâu thì cha mẹ ly hôn, đồng thời từng người lập gia đình riêng.
Đối với đứa bé Vương Nhị Nhị này, cả hai bên đều không muốn, cả ngày giống như đá bóng, đem Vương Nhị Nhị từ bên này đá sang phía bên kia. Vương Nhị Nhị sở dĩ còn nhỏ tuổi đã đi đóng phim, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì cha mẹ của bé cho là, như vậy vừa có thể kiếm tiền, có thể đem con mình ném đi.
"Đều là một lũ tệ bạc!" Triệu Duệ cắn điếu thuốc, âm u mắng một câu.
Úc Thanh Hoan sau khi nghe xong, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, rõ ràng là chính mình sinh ra, làm sao có thể nhẫn tâm với bé như vậy, huống chi Vương Nhị Nhị còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Thế giới này thật sự rất tàn khốc, hắn nằm mơ cũng muốn có người nhà, có người có, lại không hề biết quý trọng.
Úc Thanh Hoan có tâm sự, buổi tối hôm đó trong lúc ngủ liền mơ rất nhiều giấc mơ kì quái, sáng hôm sau phải dùng nước lạnh rửa mặt mới thanh tỉnh lại.
Khi hắn đến trường quay phim, Triệu Duệ đang điều khiển camera, Vương Nhị Nhị thì lại ngồi ở phía sau hắn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Úc Thanh Hoan cảm thấy được tâm tình tiểu cô nương có chút không tốt, đi tới ngồi xuống bên cạnh bé, ôn nhu hỏi: "Nhị Nhị ăn sáng chưa?"
Vương Nhị Nhị gật gật đầu, vẫn không ngẩng đầu.
"Làm sao vậy?" Úc Thanh Hoan lấy tay phủi sợi lông vướng mắt trên mũ của bé, hỏi, "Ai bắt nạt tiểu công chúa của chúng ta vậy?"
"Thanh Hoan ca ca, " Vương Nhị Nhị vành mắt đỏ chót, hít mũi nhỏ giọng hỏi hắn: "Có phải em rất khiến người ta chán ghét không?"
"Đương nhiên là không, " Úc Thanh Hoan từ đâu đó lấy ra một cái bánh hình thỏ trắng, đút cho bé, "Nhị Nhị xinh xắn lại thông minh, còn có thể đóng phim, làm sao sẽ làm người ta ghét, yêu thích còn không kịp."
"Nhưng ba mẹ đều không muốn em..." Vương Nhị Nhị cắn môi, nước mắt rơi lã chã, "Bọn họ chỉ thích em trai..."
Úc Thanh Hoan thở dài, giúp bé lau nước mắt, "Không khóc, khóc sẽ không đẹp." Đem bé ôm lên đặt ở trên đầu gối của mình, hắn ôn nhu nói: "Cũng không phải Nhị Nhị không tốt, chỉ là người lớn có lúc cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn. Giống như em ngày hôm qua đọc truyện công chúa Bạch Tuyết, cũng có người không thích nàng, mà lại không thể nói nàng không đẹp cũng không thiện lương, có đúng hay không?"
"Đúng ạ!" Vương Nhị Nhị gật đầu lia lịa, rốt cục cũng nín khóc,mỉm cười. Giống như chim nhỏ rúc vào lồng ngực của Úc Thanh Hoan, làm nũng nói: "Thanh Hoan ca ca, anh thật tốt."
Thật sự là trẻ con dễ dỗ, Úc Thanh Hoan xoa xoa đầu nhỏ xù lông của bé, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Triệu Duệ cũng không để Úc Thanh Hoan chờ lâu, rất nhanh, hắn liền đem kế hoạch quay chụp ngày hôm nay đưa cho Úc Thanh Hoan, đồng thời gió thổi không lọt bắt đầu quay từng cảnh một.
Phần diễn của Úc Thanh Hoan nhiều, cường độ đóng phim đặc biệt lớn, nhìn bộ dáng hắn uể oải không chịu nổi, nhân viên công tác ở bên cạnh đều có chút không đành lòng, nhưng Triệu Duệ lại không chút đau lòng, nên quay thế nào vẫn quay thế ấy, căn bản không chừa cho hắn một phút để thở dốc.
Trong đoàn phim ai cũng sợ hắn, cũng không có ai dám khuyên, đương nhiên, khuyên cũng vô dụng. Ngoại trừ Vương Nhị Nhị, Triệu Duệ đối với người nào cũng là khuôn mặt lạnh lùng.
Vương Nhị Nhị là đứa trẻ trưởng thành từ sớm, bé rất nhanh liền nhận ra được, Triệu Duệ mặc dù hơi đáng sợ, mà trên thực tế rất chiều bé, đối với yêu cầu của bé hầu như đều là có cầu tất ứng.
Thấy Úc Thanh Hoan mệt đến mức mặt mũi trắng bệch, tiểu cô nương mím mím môi, mượn cớ bản thân hơi mệt chút, rụt rè hỏi Triệu Duệ có thể nghỉ ngơi một lát hay không.
"Được." Triệu Duệ không nhìn ra tâm tư của bé, gọn gàng nhanh chóng phun ra một chữ, cứng ngắc hướng về phía bé lộ ra một nụ cười.
"Cảm ơn Triệu thúc thúc." Tiểu cô nương lễ phép nói một tiếng cám ơn, chạy chậm lại chỗ Úc Thanh Hoan, khuôn mặt nhỏ thân thiết nhìn hắn: "Thanh Hoan ca ca, anh rất mệt sao?"
"Không mệt." Úc Thanh Hoan ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn nàng, "Tiểu công chúa của chúng ta thực sự là rất hiểu chuyện."
Vương Nhị Nhị mím môi, ngượng ngùng nở nụ cười.
Đứa bé tốt như vậy, cha mẹ làm sao có thể nhẫn tâm không muốn chứ!
Hắn nghĩ mình sẽ đối tốt với đứa bé này, dù cho chỉ trong vòng một tháng rưỡi ngắn ngủi.
Triệu Duệ nói nghỉ ngơi một hồi, vậy thì thật sự là một hồi. Úc Thanh Hoan mới vừa nghỉ ngơi một lát, lần thứ hai vùi đầu vào lịch trình quay phim căng thẳng.
Trong "Màu cam", phần diễn của hắn chiếm tới 70%, cho nên trong ánh mắt đồng tình của tất cả mọi người, trở thành người thảm nhất trong đoàn phim.
Kết thúc một ngày quay chụp, Úc Thanh Hoan trở lại gian phòng lạnh như băng, tắm rửa sạch sẽ liền nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Ai biết, mới vừa nhắm mắt lại, điện thoại di động liền vang lên.
Hắn giãy dụa từ trong chăn đưa tay ra lấy điện thoại, "Khanh Uyên?"
Điện thoại bên kia, giọng Triệu Khanh Uyên nghe cực kỳ hưng phấn, quả thực như là một kẻ sĩ bị giam lâu ngày, rốt cục cũng có thể đi ra ngoài hít khi trời, "Thanh Hoan! Tôi hơ khô thẻ tre rồi! Cậu có ở nhà không? Tôi đi tìm cậu!"
"Tôi mới vừa nhận một bộ phim, " Úc Thanh Hoan ngồi xuống, tận lực để cho giọng mình không quá uể oải, "Hiện tại đang ở trong đoàn phim."
"Ngọa tào, " Triệu Khanh Uyên nhịn không được văng tục, "Tốc độ này của cậu cũng rất nhanh nha! Quay ở đâu thế? Tôi đi tham ban!"
Úc Thanh Hoan nói địa điểm, sau đó nói: "Anh đừng đến, nơi này điều kiện không được tốt, nơi ở cũng không có."
Triệu Khanh Uyên cho là hắn cố ý không cho mình đi, nhất thời không vui, chất vấn: "Vậy cậu ở đâu?"
Úc Thanh Hoan xoa xoa thái dương, giải thích với hắn, "Tôi hiện tại đang ngủ trong lều bên trong công trường, bốn phía gió lùa, lạnh không chịu được, anh muốn tới sao?"
Hắn vốn tưởng rằng Triệu Khanh Uyên sẽ bị doạ lui, không nghĩ tới, hắn lại thập phần hưng phấn, "Túp lều ở công trường sao? Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua! Có chút hiếu kì a. Cậu chờ đó! Ngày mai tôi sẽ qua!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Thôi, tới thì tới đi.
Hắn suy nghĩ một chút, nói với Triệu Khanh Uyên: "Lúc anh tới mua giúp tôi ít đồ, " suy tư một chút mới tiếp tục nói: "Mua hai cái dây buộc tóc đẹp một chút đi, nhìn dễ thương là được."
Úc Thanh Hoan nói thế này, người bình thường đều sẽ nghĩ hắn chuẩn bị tặng người khác, nhưng cố tình là mạch não của Triệu Khanh Uyên không giống người bình thường, nghe vậy lại cho là Úc Thanh Hoan tự mình dùng.
Hắn trầm mặc mấy giây, khó tin lại hỏi một lần: "Cậu muốn dây buộc tóc? Loại dây buộc tóc bé gái hay dùng?"
"Ừm." Úc Thanh Hoan cảm thấy được hắn có chút không hiểu gì, dây buộc tóc không phải bé gái dùng, chẳng lẽ là bé trai dùng sao? Còn phải hỏi thêm một lần?
"Được, được rồi." Triệu Khanh Uyên cảm thấy mình thực sự là không hiểu nổi giới gay, còn cần đến dây buộc tóc! Tâm tình phức tạp cam kết: "Cậu yên tâm, tôi nhất định chọn mấy cái xinh đẹp nhất cho cậu."
Cúp điện thoại, lập tức vỗ ngực, kinh hoàng kêu thành tiếng: "Mẹ ơi, không nghĩ tới Thanh Hoan còn có loại ham muốn như vậy nha."
Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Khanh Uyên đi từ sớm, đầu tiên là tới công ty xử lý chút chuyện, liền chuẩn bị đi mua dây buộc tóc cho Úc Thanh Hoan. Không nghĩ tới vừa mới đi ra, lại đụng phải Hoắc Vanh.
Hoắc Vanh đang nói chuyện điện thoại, thoạt nhìn dáng vẻ rất đắn đo, "Con sắp bay ra nước ngoài, không có thời gian đưa Tiểu Cừ đi. Nếu em ấy thực sự muốn đi tìm Úc Thanh Hoan, vậy để bảo tiêu đưa em ấy đi. Không sao đâu mẹ, Tiểu Cừ sẽ không lạc..."
Triệu Khanh Uyên đi tới vỗ vai hắn, Hoắc Vanh cho là hắn có chuyện gì, che micro hướng về hắn, "Làm sao vậy, Khanh Uyên."
"Em trai anh muốn đi tìm Thanh Hoan?"
Thấy Hoắc Vanh gật đầu, Triệu Khanh Uyên nói: "Vậy thì thật là đúng dịp, chúng tôi sắp đi tới chỗ Thanh Hoan đây, tôi dẫn cậu ta đi, như vậy người nhà các anh cũng có thể yên tâm hơn."
Cho cậu dẫn đi mới không yên tâm nổi! Hoắc Vanh không nhịn được trong lòng phun tào một câu.
Nhưng Triệu Khanh Uyên là có lòng tốt, hắn cũng không tiện từ chối, chỉ có thể kiên trì gật đầu, "Được, vậy chờ Tiểu Cừ nhà tôi tới, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, " dừng một chút, nhớ tới chính mình khi đó sợ là đang ở trên máy bay, liền nói thêm một câu, "Gọi cho Thanh Hoan cũng được."
"Tôi biết rồi." Triệu Khanh Uyên hả hê nở nụ cười, "Tôi phục vụ anh cứ yên tâm!"
Khi Triệu Khanh Uyên và Hoắc Cừ đến đoàn phim, Úc Thanh Hoan vừa kết thúc một cảnh quay, đang đứng dựa tường khôi phục thể lực, Triệu Khanh Uyên vừa thấy hắn liền trợn to hai mắt: "Mẹ ơi Thanh Hoan! Cậu làm sao lại gầy thành cái bộ dạng như chó thế này!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Gầy thì gầy, bộ dạng như chó là cái quỷ gì!
Gương mặt kia của Triệu Khanh Uyên vô cùng dễ thấy, giọng hắn lại lớn, ồn ào một hồi, toàn bộ đoàn phim đều biết hắn tới đây tham ban, từng người từng người hưng phấn không thôi, còn có vài người rục rà rục rịch muốn tạo quan hệ với hắn, Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ chỉ có thể đưa hai người về cái ổ nhỏ của mình.
Hoắc Cừ từ lúc mới đến, vẫn trầm mặc không hé răng, Úc Thanh Hoan nhận ra hắn có chút khác thường, đi tới trước mặt hắn, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy Hoắc Cừ? Tâm tình không tốt?"
Hoắc Cừ mím mím môi, liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi ngã, tâm lý lo lắng cực kỳ, "Thanh Hoan, " hắn cẩn thận đụng một ngón tay Úc Thanh Hoan, "Cậu có phải là bị bệnh không? Làm sao trở nên gầy như vậy?"
"Không có, đừng nghe Khanh Uyên nói mò." Úc Thanh Hoan sợ hắn nghe không hiểu, không muốn cùng hắn giải thích quá nhiều, nói qua loa: "Đây là hiệu quả hoá trang, tôi không ốm cũng không bệnh."
"Không, cậu gầy." Hoắc Cừ lắc đầu, ánh mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan, lại nhấn mạnh thêm một câu, "Hơn nữa còn gầy đi rất nhiều."
Người này thực sự là càng ngày càng khó lừa, Úc Thanh Hoan trong lòng cảm thán một câu, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, "Thật không có, tôi..."
Một câu lời còn chưa nói hết, Hoắc Cừ hạ eo xuống
Úc Thanh Hoan đang nghĩ xem hắn muốn làm gì, một giây sau, đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Hoắc Cừ vậy mà trực tiếp ôm ngang hắn bế lên!
"Gầy thật, so với lần trước nhẹ hơn rất nhiều." Hoắc Cừ cảm giác một chút, nói vô cùng chắc chắn.
Cúi đầu, đôi mắt đen thẳm bình tĩnh nhìn Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan, cậu nói dối tôi."
Không biết tại sao, bị hắn như vậy nhìn, Úc Thanh Hoan lại cảm thấy vô cùng chột dạ.
"Anh buông tôi xuống!" Hắn giật giật thân thể, giả vờ cường ngạnh lớn tiếng nói.
"Không, " Hoắc Cừ mặt lạnh từ chối, "Trừ phi cậu nói thật với tôi."
Thực sự là... Úc Thanh Hoan đỡ trán, đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào hắn mới có thể hiểu, bỗng nhiên nhận ra có chỗ nào không đúng --
"Đợi đã! Anh nói lần trước? Đây là ý gì? Anh khi nào thì từng ôm lấy tôi?"
Một giây sau, hắn liền thấy, trên mặt Hoắc Cừ một điểm lại một điểm, chậm rãi đỏ bừng.
Hắn hết ngồi lại đứng, bất an đi tới đi lui trong phòng, xoắn xuýt hỏi Úc Thanh Hoan: "Thanh Hoan, có phải là tôi hơi quá đáng không? Chuyện này... Cậu nói tôi có nên gọi điện thoại xin lỗi cậu ta không?"
Hắn căn bản không nghĩ đến, "Màu cam" lại dựa theo chuyện thật của Triệu Duệ cải biên, còn tưởng rằng bộ dạng chán nản kia của hắn là cố ý noi theo bọn thanh niên chán đời bây giờ. Nếu biết trước chuyện này, có đánh chết hắn hắn cũng sẽ không lấy chuyện thương tâm của người ta ra đùa giỡn.
"Không sao đâu, " Úc Thanh Hoan an ủi hắn, "Anh cũng không cố ý, Triệu Duệ sẽ không để ở trong lòng."
Ngừng một chút, thấy trên mặt Vu Hâm vẫn viết đầy hổ thẹn, lại nói: "Nếu như chuyện này thật sự không thể nói, Triệu Duệ cũng sẽ không đem nó viết thành kịch bản để quay phim."
Lần này, Vu Hâm rốt cục thoải mái hơn, "Cũng đúng, tôi thật là khờ."
Úc Thanh Hoan rót cho hắn cốc nước, nhẹ nhàng bỏ qua cái đề tài này, "Ca, anh đi tìm bác sĩ dinh dưỡng giúp em, em muốn giảm cân."
"Thanh Hoan, cậu muốn làm như thế thật sao?" Vu Hâm có chút bận tâm, "Bộ phim này có thể chiếu hay không còn không biết đây."
Bởi vì thiếu hụt tài chính, đoàn phim "Màu cam" tuần sau sẽ bắt đầu chuẩn bị, thời gian để Úc Thanh Hoan giảm cân cũng không nhiều, trong khoảng thời gian ngắn giảm nhiều cân, sẽ tạo thành thương tổn không thể cứu vãn đối với thân thể.
Vu Hâm thở dài, nếu như có thể, hắn thật sự không muốn Úc Thanh Hoan liều mạng như vậy.
"Em có chừng mực, sẽ không giảm quá nhiều." Úc Thanh Hoan gõ gõ bàn trà, vừa suy nghĩ vừa nói: "Chụp ảnh tuyên truyền trước nửa tháng, đối với hình tượng của em yêu cầu sẽ không nghiêm khắc như lúc đóng phim, còn lại ba tuần. Em định giảm bốn cân, sẽ không có vấn đề gì."
Úc Thanh Hoan hiện tại đã rất gầy, lại giảm bốn cân, hiệu quả khẳng định rất rõ ràng, hơn nữa còn có thêm trang điểm, diễn Triệu Thanh Bình vậy là đủ rồi.
Hắn ngừng một chút, quay đầu nhìn Vu Hâm, nghiêm túc nói: "Ca, nếu em đã nhận bộ phim này thì phải có trách nhiệm với nó."
"Được, " thấy hắn đã quyết định xong, Vu Hâm cũng không lãng phí miệng lưỡi nữa, đứng dậy giúp hắn đi liên lạc với bác sĩ dinh dưỡng.
Úc Thanh Hoan vốn nghĩ muốn trước khi vào đoàn tiếp xúc với Triệu Duệ nhiều một chút để có thể hiểu rõ kịch bản hơn. Nhưng bên Ada lại gọi tới, phá vỡ kế hoạch của hắn.
Bởi vì sự kiện với Thẩm Ký, nhiệt độ của Úc Thanh Hoan ở trên mạng bây giờ vẫn chưa có hạ xuống, Evanson kịp thời quyết đoán, quyết định tận dụng mọi thời cơ, sớm công bố tin tức hắn đại ngôn dòng đồng hồ đeo tay cao cấp ra ngoài.
Vì vậy, Úc Thanh Hoan không thể bỏ qua tất cả mọi chuyện, đi quay phim quảng cáo cho Ada.
May mà bên Ada đã tăng ca chuẩn bị hết kế hoạch quay chụp, vì Úc Thanh Hoan đời trước đã có kinh nghiệm, trước mặt ống kính không chỉ không bối rối, trái lại biểu hiện hết sức xuất sắc, khiến thợ chụp ảnh khen không dứt miệng.
Chỉ dùng ba ngày ngắn ngủi liền quay xong phim quảng cáo, đồng thời cùng thời gian công bố ra ngoài.
Bức ảnh đầu tiên, Úc Thanh Hoan mặc một thân âu phục tinh xảo màu đen, hắn thoáng giơ tay, vừa đúng lộ ra đồng hồ màu trắng bạc, cốt cách đẹp đẽ trên cổ tay, trắng cùng đen đan xen tạo ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách, chỉ liếc một cái liền hút lấy ánh mắt của mọi người.
Bức ảnh thứ hai, hắn lại ngồi trên ghế salon màu xám, mặc một cái áo sơ mi màu đỏ sẫm, cánh tay mang đồng hồ hơi tì lên cằm, thoạt nhìn lạnh nhạt mà tự đại, hiện ra một cỗ khí chất quý tộc rất đặc biệt.
Kích thích người trên mạng gào thét lên, đồng loạt kêu mỹ nhan thịnh thế.
"Mẹ ơi! Tôi chết đây! Tay Thanh Hoan làm sao lại đẹp như vậy! A!!! Đồng hồ đeo tay cũng đẹp nữa!"
"A!!! Không được! Quyết mua cho bạn trai!! Quá đẹp rồi! Các bạn không cảm thấy đồng hồ này ở trên người Thanh Hoan sẽ cho người ta có một loại kích động không thể miêu tả à?"
"Đẹp đến chói mắt!! Từ trước đến giờ không thích sản phẩm của Ada! Luôn cảm thấy thiết kế của bọn họ thiên về dày nặng, nhưng lần này tôi nguyện ý mua!"
"Gào gào ngao! Dòng đồng hồ này giá cả cũng rất phải chăng nha! Tính toán một chút vẫn là mua được! Tôi liền có một câu hỏi! Mua đồng hồ đeo tay có tặng kèm áp phích của Thanh Hoan không! Nếu có thì tôi mua liền!"
"Lầu trên +1."
............
Ở trên mạng rơi vào một mảnh náo nhiệt, trong khách sạn, Phương Trọng Hi lại giận dữ ném văng điện thoại trong tay, hắn trợn mắt lên nhìn Evanson, "Anh đùa bỡn tôi?"
Phương Trọng Hi tướng mạo thiên về lãnh diễm, lúc này mắt đỏ lên, dáng dấp ẩn nhẫn quật cường, nhất thời làm Evanson cả người đều nóng lên. Hắn làm như không thấy ánh mắt phẫn nộ của Phương Trọng Hi, lấy tay kéo hắn vào trong lồng ngực, dán vào lỗ tai của hắn cười trêu nói: "Bảo bối, em trách oan anh rồi, cho tới bây giờ anh chưa từng nói cam kết gì cả."
Evanson thích chơi, đối với mỹ nhân ai đến cũng không cự tuyệt, nhiều năm như vậy ngủ qua không biết bao nhiêu người. Nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai như Phương Trọng Hi, có thể làm cho hắn muốn ngừng mà không được, thậm chí cảm thấy hắn lúc phẫn nộ cũng xinh đẹp như vậy.
"Cút!" Phương Trọng Hi đột nhiên đẩy hắn ra, mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, mới để cho mình kiên cường chống đỡ không hỏng mất, "Evanson, anh sẽ gặp báo ứng!"
Nụ cười trên mặt Evanson đột nhiên biến mất, không phải là bởi vì nghe hắn nguyền rủa, mà là vì chán ghét hiện ra trên mặt hắn đối với mình.
Hắn vẫn biết Phương Trọng Hi không thích nam nhân, trước đây còn lấy chuyện này nhục nhã hắn, nhìn hắn muốn kìm nén nhưng cuối cùng không thể không bị tình dục chi phối, luôn cảm thấy rất sảng khoái.
Thẳng nam thì thế nào? Lên giường còn không phải là để hắn tùy tiện hắn thao túng sao!
Về phần Phương Trọng Hi có oan ức hay không, hắn căn bản cũng không quan tâm. Chẳng qua chỉ là một trận vui đùa, ai thiệt ai lợi cũng không biết.
Nhưng bây giờ, khi hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Evanson đột nhiên cảm thấy ngực rầu rĩ, gần như là không thở nổi.
"Gan lớn nhỉ?" Hắn mạnh mẽ nắm lấy cằm Phương Trọng Hi, ác độc thốt lên, "Chẳng qua chỉ là người đem thân đi bán."
Cả người Phương Trọng Hi run lên, hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Hắn bộp một tiếng gạt tay Evanson ra, lạnh lùng nói: "Nói tôi đi bán, vậy anh có trả tiền sao? Nếu được giám đốc của Ada ra giá, tôi còn muốn kiếm lời đấy!"
Nói xong, quay người muốn đi.
Vừa bước chân ra liền bị Evanson nắm lấy tay, thanh âm bình tĩnh, lại xen lẫn lửa giận không che giấu được, "Em đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là tìm người trả giá cao kiếm tiền!"
Evanson cười lạnh, "Quả nhiên là tiện nhân, một ngày không có đàn ông thì không được! Không cần đi tìm người khác, không phải là em muốn đại ngôn áo gió của Chicly sao? Lại theo anh một tháng, anh liền giúp em lấy cái đại ngôn này, thế nào?"
"Anh nghĩ tôi ngốc sao? Không biết đại ngôn bên đó đã sớm xác định?" Phương Trọng Hi dùng sức giật cổ tay, muốn thoát khỏi hắn tay, nhưng không thể toại nguyện, khó khăn nổi giận, "Lại muốn đùa giỡn tôi một lần nữa, nằm mơ đi!"
"Yên tâm, " Evanson âm thanh nặng nề, "Đại ngôn đồng hồ đeo tay cho Tiểu Úc, là bởi vì anh nợ Hoắc Vanh một ân tình. Còn Chicly, em muốn thì sẽ là của em, chỉ là một nhãn hiệu không đủ tư cách, chỉ có người như em mới có thể đặt ở trong mắt."
Hoắc Vanh!
Phương Trọng Hi cả người chấn động, hắn nói Ada làm sao lại chọn Úc Thanh Hoan! Hóa ra người đứng sau lưng Úc Thanh Hoan lại là Hoắc Vanh!
Úc Thanh Hoan không phải rất thanh cao sao? Không phải xem thường hắn sao? Trên thực tế khác mình ở chỗ nào!
Chỉ là, tại sao hắn may mắn như vậy, lập tức liền ôm được cái đùi lớn như Hoắc Vanh. Mà chính mình... Hắn oán hận liếc mắt nhìn Evanson gần trong gang tấc, lại bị cái tên ngoại quốc này đùa giỡn xoay vòng!
"Thế nào?" Evanson tung hứng điện thoại của mình trong tay, khinh bỉ hỏi.
Phương Trọng Hi nhắm mắt lại, hắn muốn thẳng tay cho Evanson một bạt tai, muốn rời đi không cần quay đầu lại, nhưng mà... Hắn không thể.
Sau một khắc trầm mặc ngắn ngủi, hắn nghe thấy thanh âm xa lạ mà bình tĩnh của mình, "Tôi đồng ý."
Úc Thanh Hoan cũng không biết sau lưng mình xảy ra chuyện gì, hắn tuân thủ theo thực đơn, mấy ngày nay, nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu giảm cân.
Vu Hâm mỗi lần nhìn thấy hắn một xíu đồ ăn, đều cảm thấy hắn đang tự hành hạ bản thân.
Úc Thanh Hoan mới chừng hai mươi, chính là lúc sức ăn lớn nhất, mỗi món chỉ ăn một tí như vậy, có là thánh nhân cũng không chịu nổi. Hơn nữa hắn thật sự không hiểu, "Màu cam" vừa nhìn cũng biết là đề tài tiểu chúng (ít người quan tâm), coi như may mắn có thể qua thẩm tra chiếu phim, đoán chừng cũng không có bao nhiêu người xem.
Trong hiện thực đã đủ áp lực, ai xem phim lại không phải là muốn thả lỏng một chút, làm sao có khả năng sẽ lựa chọn đề tài u ám như vậy. Vì một bộ phim điện ảnh nhất định sẽ thất bại như thế, làm đến mức này thật sự đáng giá sao?
"Nhiều ăn chút đi, " Vu Hâm đem cơm và đồ ăn của mình đẩy qua chỗ hắn, mặc dù biết bác sĩ dinh dưỡng lập ra thực đơn khẳng định không có vấn đề, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Cậu tiếp tục như vậy, phim còn chưa quay, người đã ngã trước thì sao, thỉnh thoảng ăn thêm một miếng cũng không sao đâu."
Úc Thanh Hoan nhìn cũng không thèm nhìn rau dưa xào đẹp mắt ngon miệng kia một cái, tiếp tục ăn salad của mình, cự tuyệt nói: "Không cần đâu, anh ăn đi, em không sao."
Trước Úc Thanh Hoan, Vu Hâm từ trước tới nay chưa từng gặp qua nghệ nhân nào có tự chủ như hắn. Cho dù biết nếu mập lên hình sẽ không đẹp, cũng sẽ bị truyền thông cười nhạo, vẫn không quản được miệng mình.
Mà Úc Thanh Hoan lại là nói được làm được, hoàn toàn không có một chút dao động nào.
Con nhà mình nghe lời quá mức cũng là chuyện đau đầu nha.
Vu Hâm thở dài, ngẩng đầu nhìn Úc Thanh Hoan chưa gì đã bắt đầu gầy đi, yên lặng bưng thức ăn sang phòng khác ăn.
Giảm cân đến ngày thứ năm, Úc Thanh Hoan liền tiến vào tổ. Triệu Duệ là nghèo thật, dù cho "Màu cam" chỉ là phim điện ảnh kinh phí thấp, đối với hắn mà nói đã là gánh nặng rất lớn. Vu Hâm không đặt ở trong mắt tám mươi lăm vạn, kỳ thực đã là cái giá cực hạn mà hắn có thể trả.
Tất cả thiết bị của đoàn phim đều rất đơn sơ, một mình Triệu Duệ phụ trách hết, ngay cả nơi ở, cũng là ở công trường bên cạnh dựng lên mấy tấm ván gỗ sơ sài.
"Mẹ ơi, " nhìn một hàng phòng ván gỗ thấp bé gió lùa, Vu Hâm trực tiếp đỡ trán muốn ngất.
Triệu Duệ này thực sự là quá tiết kiệm tiền. Hắn thậm chí hoài nghi, nếu như bây giờ là mùa hè, Triệu Duệ có thể để diễn viên tự chuẩn bị lều bạt, trực tiếp ngủ ở trường quay không!
"Thanh Hoan mau tới đây, " Vu Hâm dọn dẹp qua gian phòng của Úc Thanh Hoan một chút, hành lí cũng chưa sắp xếp, đâu tiên đi cắm điện thảm điện, gọi Úc Thanh Hoan, "Nhanh đi lên giường ngồi cho ấm, nơi này quả thực quá..."
Một lời còn chưa nói hết, tấm gỗ làm cửa bỗng nhiên bị gió Bắc thổi ra, loảng xoảng một tiếng, đập vào sau lưng hắn.
Khí lạnh đột nhiên tràn vào phòng, cóng đến mức Vu Hâm run lên một cái, cũng không thèm quan tâm sau lưng bị đập đau hay không, liền vội vàng xoay người vừa đóng cửa, vừa nói: "Thật là đáng sợ thật là đáng sợ."
"Chờ chút, Triệu Duệ tìm em có việc, " Úc Thanh Hoan lắc đầu từ chối, lấy găng tay Hoắc Cừ tặng mang theo, nói: "Ca, anh về trước đi, bên này không có quá nhiều chuyện, phòng của em không cần thu dọn nữa, anh còn phải giúp em nhìn chuyện bên ngoài một chút."
"Được, vậy tôi đi trước, có chuyện gì thì nhớ gọi tôi." Vu Hâm biết Úc Thanh Hoan đang không muốn mình cùng hắn ở đây chịu tội, sảng khoái tiếp nhận ý tốt của hắn, lái xe rời đi.
Tiễn Vu Hâm đi, Úc Thanh Hoan vừa định đi xem trường quay, liền gặp Triệu Duệ ở khúc quanh. Hình như tâm tình hắn không tệ, trên mặt hiếm thấy lộ ra một nụ cười, chỉ có điều không biết là bởi vì quá lâu không cười hay là thế nào, vô cùng cứng ngắc, thoạt nhìn đáng sợ nhiều hơn.
"Duệ ca, " Úc Thanh Hoan lên tiếng chào hỏi, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên liếc về phía cô bé đứng sau lưng Triệu Duệ, vừa rồi Triệu Duệ chắn ở phía trước bé nên Úc Thanh Hoan không nhìn thấy.
Tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ có sáu, bảy tuổi, mắt to, tóc mềm, mặc một thân áo lông màu phấn hồng, đẹp như một tiểu thiên sứ.
Úc Thanh Hoan lập tức đoán được, đây chính là bạn diễn của hắn trong "Màu cam".
Triệu Duệ gật đầu, xem như là đáp lại hắn, hơi lùi về sau một bước, giới thiệu với Úc Thanh Hoan: "Đây là Vương Nhị Nhị, đóng vai Triệu Thanh An."
Chuyển sang Vương Nhị Nhị, âm thanh cứng rắn nhu hòa đi không ít, chỉ vào Úc Thanh Hoan nói: "Đây là Úc Thanh Hoan, đóng vài anh trai của em, Triệu Thanh Bình."
"Chào em Nhị Nhị, anh là Úc Thanh Hoan, em có thể gọi anh là Thanh Hoan ca ca." Úc Thanh Hoan đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt bé gái, ôn nhu chào hỏi bé một tiếng.
Vương Nhị Nhị thoạt nhìn có chút sợ Triệu Duệ, khuôn mặt nhỏ vẫn luôn ngậm thật chặt, mà đối mặt với khuôn mặt ưa nhìn và thái độ tươi cười của Úc Thanh Hoan, bé lại buông lỏng không ít, thậm chí còn hướng về phía Úc Thanh Hoan cười cười, bé ngoan lên tiếng, "Thanh Hoan ca ca."
Tiểu cô nương âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, đôi mắt to, đen tròn chớp mắt nhìn Úc Thanh Hoan, nhất thời khiến hắn không chống đỡ được.
Không nhịn được lấy tay xoa xoa mũ lông xù của bé, "Có lạnh không? Phòng của em ở chỗ nào? Anh đưa em về."
"Nó ở khách sạn bên kia, " Vương Nhị Nhị còn chưa mở miệng, Triệu Duệ liền chen vào một câu: "Nó quá nhỏ, không thể ở phòng ván gỗ."
"Nên thế, " Úc Thanh Hoan gật gật đầu, tỏ ra là đã hiểu. Đứng dậy muốn cùng Triệu Duệ đưa Nhị Nhị đi, liền bị Triệu Duệ cứng rắn cản lại, "Mình tôi đi là được rồi."
Nói xong, cũng không chờ Úc Thanh Hoan phản ứng, nắm tay Vương Nhị Nhị rời đi.
Vương Nhị Nhị dường như rất muốn cùng Úc Thanh Hoan ở lâu thêm một chút, nhưng khi nhìn sắc mặt tối ôm của Triệu Duệ, cũng không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho hắn nắm tay rời đi.
Đưa mắt nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ từ từ đi xa, Úc Thanh Hoan thở dài.
Nhìn ra được đối với sự tiếp cận của hắn với Vương Nhị Nhị, Triệu Duệ vô cùng phòng bị. Khả năng là vì sự kiện kia của em gái đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng hắn, cho nên hắn theo bản năng phòng bị những người đàn ông trưởng thành tiếp cận các bé gái.
Úc Thanh Hoan không tức giận, chỉ là có chút cảm khái.
Hi vọng Triệu Duệ có thể quay tốt bộ phim này, giải quyết xong một tâm nguyện, sau đó chậm rãi hồi phục, trải qua cuộc sống của người bình thường.
Ngày thứ hai Úc Thanh Hoan tiến tổ, "Màu cam" liền khai máy, quá trình quay chụp thuận lợi ngoài ý muốn.
Vương Nhị Nhị hình như đặc biệt yêu thích Úc Thanh Hoan, dù cho Triệu Duệ không cho phép bé và Úc Thanh Hoan đơn độc ở chung một chỗ, một khi có thời gian bé đều sẽ chạy đến bên cạnh Úc Thanh Hoan.
Điều này khiến trong lúc đóng phim đối với Úc Thanh Hoan bé biểu hiện ra không ít ỷ lại đối với anh trai, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Úc Thanh Hoan cũng rất yêu thích Vương Nhị Nhị, tiểu cô nương tuy rằng tuổi còn nhỏ, những cũng đã đóng vài bộ phim, kỹ năng diễn xuất so với người cùng lứa cũng coi như rất tốt. Càng khó hơn chính là, tính cách của bé cũng tốt, dưới điều kiện đóng kịch gian khổ như vậy, nhưng xưa nay không đùa giỡn, đạo diễn bảo làm cái gì thì làm cái đó.
Lúc không chơi đùa, liền yên lặng ngồi ở một bên, hoặc là đọc sách thiếu nhi, hoặc là ngẩn người, chưa bao giờ làm phiền ai.
Một lần duy nhất khóc nhè, còn là không cẩn thận ngã sấp xuống, thật sự là quá đau cho nên mới không nhịn được rơi nước mắt, hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.
Một ngày quay chụp kết thúc, Triệu Duệ trước tiên tự mình đưa Vương Nhị Nhị trở về khách sạn rồi mới trở về thu thập thiết bị.
Úc Thanh Hoan không trở về phòng, đi theo Triệu Duệ hỗ trợ hắn.
"Duệ ca, Nhị Nhị là tình huống thế nào? Nhỏ như vậy đã ở bên ngoài đóng phim, bên cạnh tại sao không có ai chăm sóc?"
Thấy Triệu Duệ dừng hút thuốc, Úc Thanh Hoan rốt cục nhịn không được, đem nghi hoặc giấu trong lòng mấy ngày qua ra hỏi.
Nghe vậy, Triệu Duệ mạnh mẽ hút một hơi khói, xì một tiếng, "Hôm tiến tổ, mẹ nó liền không thể chờ đợi được nữa đem nó vứt cho tôi."
Hóa ra, Vương Nhị Nhị sinh ra không lâu thì cha mẹ ly hôn, đồng thời từng người lập gia đình riêng.
Đối với đứa bé Vương Nhị Nhị này, cả hai bên đều không muốn, cả ngày giống như đá bóng, đem Vương Nhị Nhị từ bên này đá sang phía bên kia. Vương Nhị Nhị sở dĩ còn nhỏ tuổi đã đi đóng phim, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì cha mẹ của bé cho là, như vậy vừa có thể kiếm tiền, có thể đem con mình ném đi.
"Đều là một lũ tệ bạc!" Triệu Duệ cắn điếu thuốc, âm u mắng một câu.
Úc Thanh Hoan sau khi nghe xong, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, rõ ràng là chính mình sinh ra, làm sao có thể nhẫn tâm với bé như vậy, huống chi Vương Nhị Nhị còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Thế giới này thật sự rất tàn khốc, hắn nằm mơ cũng muốn có người nhà, có người có, lại không hề biết quý trọng.
Úc Thanh Hoan có tâm sự, buổi tối hôm đó trong lúc ngủ liền mơ rất nhiều giấc mơ kì quái, sáng hôm sau phải dùng nước lạnh rửa mặt mới thanh tỉnh lại.
Khi hắn đến trường quay phim, Triệu Duệ đang điều khiển camera, Vương Nhị Nhị thì lại ngồi ở phía sau hắn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Úc Thanh Hoan cảm thấy được tâm tình tiểu cô nương có chút không tốt, đi tới ngồi xuống bên cạnh bé, ôn nhu hỏi: "Nhị Nhị ăn sáng chưa?"
Vương Nhị Nhị gật gật đầu, vẫn không ngẩng đầu.
"Làm sao vậy?" Úc Thanh Hoan lấy tay phủi sợi lông vướng mắt trên mũ của bé, hỏi, "Ai bắt nạt tiểu công chúa của chúng ta vậy?"
"Thanh Hoan ca ca, " Vương Nhị Nhị vành mắt đỏ chót, hít mũi nhỏ giọng hỏi hắn: "Có phải em rất khiến người ta chán ghét không?"
"Đương nhiên là không, " Úc Thanh Hoan từ đâu đó lấy ra một cái bánh hình thỏ trắng, đút cho bé, "Nhị Nhị xinh xắn lại thông minh, còn có thể đóng phim, làm sao sẽ làm người ta ghét, yêu thích còn không kịp."
"Nhưng ba mẹ đều không muốn em..." Vương Nhị Nhị cắn môi, nước mắt rơi lã chã, "Bọn họ chỉ thích em trai..."
Úc Thanh Hoan thở dài, giúp bé lau nước mắt, "Không khóc, khóc sẽ không đẹp." Đem bé ôm lên đặt ở trên đầu gối của mình, hắn ôn nhu nói: "Cũng không phải Nhị Nhị không tốt, chỉ là người lớn có lúc cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn. Giống như em ngày hôm qua đọc truyện công chúa Bạch Tuyết, cũng có người không thích nàng, mà lại không thể nói nàng không đẹp cũng không thiện lương, có đúng hay không?"
"Đúng ạ!" Vương Nhị Nhị gật đầu lia lịa, rốt cục cũng nín khóc,mỉm cười. Giống như chim nhỏ rúc vào lồng ngực của Úc Thanh Hoan, làm nũng nói: "Thanh Hoan ca ca, anh thật tốt."
Thật sự là trẻ con dễ dỗ, Úc Thanh Hoan xoa xoa đầu nhỏ xù lông của bé, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Triệu Duệ cũng không để Úc Thanh Hoan chờ lâu, rất nhanh, hắn liền đem kế hoạch quay chụp ngày hôm nay đưa cho Úc Thanh Hoan, đồng thời gió thổi không lọt bắt đầu quay từng cảnh một.
Phần diễn của Úc Thanh Hoan nhiều, cường độ đóng phim đặc biệt lớn, nhìn bộ dáng hắn uể oải không chịu nổi, nhân viên công tác ở bên cạnh đều có chút không đành lòng, nhưng Triệu Duệ lại không chút đau lòng, nên quay thế nào vẫn quay thế ấy, căn bản không chừa cho hắn một phút để thở dốc.
Trong đoàn phim ai cũng sợ hắn, cũng không có ai dám khuyên, đương nhiên, khuyên cũng vô dụng. Ngoại trừ Vương Nhị Nhị, Triệu Duệ đối với người nào cũng là khuôn mặt lạnh lùng.
Vương Nhị Nhị là đứa trẻ trưởng thành từ sớm, bé rất nhanh liền nhận ra được, Triệu Duệ mặc dù hơi đáng sợ, mà trên thực tế rất chiều bé, đối với yêu cầu của bé hầu như đều là có cầu tất ứng.
Thấy Úc Thanh Hoan mệt đến mức mặt mũi trắng bệch, tiểu cô nương mím mím môi, mượn cớ bản thân hơi mệt chút, rụt rè hỏi Triệu Duệ có thể nghỉ ngơi một lát hay không.
"Được." Triệu Duệ không nhìn ra tâm tư của bé, gọn gàng nhanh chóng phun ra một chữ, cứng ngắc hướng về phía bé lộ ra một nụ cười.
"Cảm ơn Triệu thúc thúc." Tiểu cô nương lễ phép nói một tiếng cám ơn, chạy chậm lại chỗ Úc Thanh Hoan, khuôn mặt nhỏ thân thiết nhìn hắn: "Thanh Hoan ca ca, anh rất mệt sao?"
"Không mệt." Úc Thanh Hoan ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn nàng, "Tiểu công chúa của chúng ta thực sự là rất hiểu chuyện."
Vương Nhị Nhị mím môi, ngượng ngùng nở nụ cười.
Đứa bé tốt như vậy, cha mẹ làm sao có thể nhẫn tâm không muốn chứ!
Hắn nghĩ mình sẽ đối tốt với đứa bé này, dù cho chỉ trong vòng một tháng rưỡi ngắn ngủi.
Triệu Duệ nói nghỉ ngơi một hồi, vậy thì thật sự là một hồi. Úc Thanh Hoan mới vừa nghỉ ngơi một lát, lần thứ hai vùi đầu vào lịch trình quay phim căng thẳng.
Trong "Màu cam", phần diễn của hắn chiếm tới 70%, cho nên trong ánh mắt đồng tình của tất cả mọi người, trở thành người thảm nhất trong đoàn phim.
Kết thúc một ngày quay chụp, Úc Thanh Hoan trở lại gian phòng lạnh như băng, tắm rửa sạch sẽ liền nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Ai biết, mới vừa nhắm mắt lại, điện thoại di động liền vang lên.
Hắn giãy dụa từ trong chăn đưa tay ra lấy điện thoại, "Khanh Uyên?"
Điện thoại bên kia, giọng Triệu Khanh Uyên nghe cực kỳ hưng phấn, quả thực như là một kẻ sĩ bị giam lâu ngày, rốt cục cũng có thể đi ra ngoài hít khi trời, "Thanh Hoan! Tôi hơ khô thẻ tre rồi! Cậu có ở nhà không? Tôi đi tìm cậu!"
"Tôi mới vừa nhận một bộ phim, " Úc Thanh Hoan ngồi xuống, tận lực để cho giọng mình không quá uể oải, "Hiện tại đang ở trong đoàn phim."
"Ngọa tào, " Triệu Khanh Uyên nhịn không được văng tục, "Tốc độ này của cậu cũng rất nhanh nha! Quay ở đâu thế? Tôi đi tham ban!"
Úc Thanh Hoan nói địa điểm, sau đó nói: "Anh đừng đến, nơi này điều kiện không được tốt, nơi ở cũng không có."
Triệu Khanh Uyên cho là hắn cố ý không cho mình đi, nhất thời không vui, chất vấn: "Vậy cậu ở đâu?"
Úc Thanh Hoan xoa xoa thái dương, giải thích với hắn, "Tôi hiện tại đang ngủ trong lều bên trong công trường, bốn phía gió lùa, lạnh không chịu được, anh muốn tới sao?"
Hắn vốn tưởng rằng Triệu Khanh Uyên sẽ bị doạ lui, không nghĩ tới, hắn lại thập phần hưng phấn, "Túp lều ở công trường sao? Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua! Có chút hiếu kì a. Cậu chờ đó! Ngày mai tôi sẽ qua!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Thôi, tới thì tới đi.
Hắn suy nghĩ một chút, nói với Triệu Khanh Uyên: "Lúc anh tới mua giúp tôi ít đồ, " suy tư một chút mới tiếp tục nói: "Mua hai cái dây buộc tóc đẹp một chút đi, nhìn dễ thương là được."
Úc Thanh Hoan nói thế này, người bình thường đều sẽ nghĩ hắn chuẩn bị tặng người khác, nhưng cố tình là mạch não của Triệu Khanh Uyên không giống người bình thường, nghe vậy lại cho là Úc Thanh Hoan tự mình dùng.
Hắn trầm mặc mấy giây, khó tin lại hỏi một lần: "Cậu muốn dây buộc tóc? Loại dây buộc tóc bé gái hay dùng?"
"Ừm." Úc Thanh Hoan cảm thấy được hắn có chút không hiểu gì, dây buộc tóc không phải bé gái dùng, chẳng lẽ là bé trai dùng sao? Còn phải hỏi thêm một lần?
"Được, được rồi." Triệu Khanh Uyên cảm thấy mình thực sự là không hiểu nổi giới gay, còn cần đến dây buộc tóc! Tâm tình phức tạp cam kết: "Cậu yên tâm, tôi nhất định chọn mấy cái xinh đẹp nhất cho cậu."
Cúp điện thoại, lập tức vỗ ngực, kinh hoàng kêu thành tiếng: "Mẹ ơi, không nghĩ tới Thanh Hoan còn có loại ham muốn như vậy nha."
Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Khanh Uyên đi từ sớm, đầu tiên là tới công ty xử lý chút chuyện, liền chuẩn bị đi mua dây buộc tóc cho Úc Thanh Hoan. Không nghĩ tới vừa mới đi ra, lại đụng phải Hoắc Vanh.
Hoắc Vanh đang nói chuyện điện thoại, thoạt nhìn dáng vẻ rất đắn đo, "Con sắp bay ra nước ngoài, không có thời gian đưa Tiểu Cừ đi. Nếu em ấy thực sự muốn đi tìm Úc Thanh Hoan, vậy để bảo tiêu đưa em ấy đi. Không sao đâu mẹ, Tiểu Cừ sẽ không lạc..."
Triệu Khanh Uyên đi tới vỗ vai hắn, Hoắc Vanh cho là hắn có chuyện gì, che micro hướng về hắn, "Làm sao vậy, Khanh Uyên."
"Em trai anh muốn đi tìm Thanh Hoan?"
Thấy Hoắc Vanh gật đầu, Triệu Khanh Uyên nói: "Vậy thì thật là đúng dịp, chúng tôi sắp đi tới chỗ Thanh Hoan đây, tôi dẫn cậu ta đi, như vậy người nhà các anh cũng có thể yên tâm hơn."
Cho cậu dẫn đi mới không yên tâm nổi! Hoắc Vanh không nhịn được trong lòng phun tào một câu.
Nhưng Triệu Khanh Uyên là có lòng tốt, hắn cũng không tiện từ chối, chỉ có thể kiên trì gật đầu, "Được, vậy chờ Tiểu Cừ nhà tôi tới, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, " dừng một chút, nhớ tới chính mình khi đó sợ là đang ở trên máy bay, liền nói thêm một câu, "Gọi cho Thanh Hoan cũng được."
"Tôi biết rồi." Triệu Khanh Uyên hả hê nở nụ cười, "Tôi phục vụ anh cứ yên tâm!"
Khi Triệu Khanh Uyên và Hoắc Cừ đến đoàn phim, Úc Thanh Hoan vừa kết thúc một cảnh quay, đang đứng dựa tường khôi phục thể lực, Triệu Khanh Uyên vừa thấy hắn liền trợn to hai mắt: "Mẹ ơi Thanh Hoan! Cậu làm sao lại gầy thành cái bộ dạng như chó thế này!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Gầy thì gầy, bộ dạng như chó là cái quỷ gì!
Gương mặt kia của Triệu Khanh Uyên vô cùng dễ thấy, giọng hắn lại lớn, ồn ào một hồi, toàn bộ đoàn phim đều biết hắn tới đây tham ban, từng người từng người hưng phấn không thôi, còn có vài người rục rà rục rịch muốn tạo quan hệ với hắn, Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ chỉ có thể đưa hai người về cái ổ nhỏ của mình.
Hoắc Cừ từ lúc mới đến, vẫn trầm mặc không hé răng, Úc Thanh Hoan nhận ra hắn có chút khác thường, đi tới trước mặt hắn, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy Hoắc Cừ? Tâm tình không tốt?"
Hoắc Cừ mím mím môi, liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi ngã, tâm lý lo lắng cực kỳ, "Thanh Hoan, " hắn cẩn thận đụng một ngón tay Úc Thanh Hoan, "Cậu có phải là bị bệnh không? Làm sao trở nên gầy như vậy?"
"Không có, đừng nghe Khanh Uyên nói mò." Úc Thanh Hoan sợ hắn nghe không hiểu, không muốn cùng hắn giải thích quá nhiều, nói qua loa: "Đây là hiệu quả hoá trang, tôi không ốm cũng không bệnh."
"Không, cậu gầy." Hoắc Cừ lắc đầu, ánh mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan, lại nhấn mạnh thêm một câu, "Hơn nữa còn gầy đi rất nhiều."
Người này thực sự là càng ngày càng khó lừa, Úc Thanh Hoan trong lòng cảm thán một câu, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, "Thật không có, tôi..."
Một câu lời còn chưa nói hết, Hoắc Cừ hạ eo xuống
Úc Thanh Hoan đang nghĩ xem hắn muốn làm gì, một giây sau, đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Hoắc Cừ vậy mà trực tiếp ôm ngang hắn bế lên!
"Gầy thật, so với lần trước nhẹ hơn rất nhiều." Hoắc Cừ cảm giác một chút, nói vô cùng chắc chắn.
Cúi đầu, đôi mắt đen thẳm bình tĩnh nhìn Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan, cậu nói dối tôi."
Không biết tại sao, bị hắn như vậy nhìn, Úc Thanh Hoan lại cảm thấy vô cùng chột dạ.
"Anh buông tôi xuống!" Hắn giật giật thân thể, giả vờ cường ngạnh lớn tiếng nói.
"Không, " Hoắc Cừ mặt lạnh từ chối, "Trừ phi cậu nói thật với tôi."
Thực sự là... Úc Thanh Hoan đỡ trán, đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào hắn mới có thể hiểu, bỗng nhiên nhận ra có chỗ nào không đúng --
"Đợi đã! Anh nói lần trước? Đây là ý gì? Anh khi nào thì từng ôm lấy tôi?"
Một giây sau, hắn liền thấy, trên mặt Hoắc Cừ một điểm lại một điểm, chậm rãi đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất