Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 44: "Màu cam" triệt để đại bạo

Trước Sau
Giọng nói của Hoắc Cừ rất chân thành, từng chữ từng câu như phát ra từ tâm can, mang theo một mảnh chân tâm.

Úc Thanh Hoan chỉ cảm thấy tim vừa ngứa vừa đau, như có một cái cây bé nhỏ đang nảy mầm, dựa vào nhịp tim rối loạn của hắn, nhanh chóng vươn lên.

Hắn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoắc Cừ.

Đêm nay Hoắc Cừ mặc một cái áo choàng màu lam đậm được cắt may tỉ mỉ, vóc người gầy khỏe cao lớn, ngũ quan tuấn tú hiện lên dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng chiếu phim, thâm thúy mê người, ngập tràn anh khí.

Thấy Úc Thanh Hoan nhìn hắn, hắn mím môi, lông mi ngượng ngùng run rẩy, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ tròn tròn trên má trái.

Mầm cây nhỏ trong tim Úc Thanh Hoan trong nháy mắt giống như hút được chất dinh dưỡng tốt nhất, trở thành một cây đại thụ, tràn trề nhựa sống trong lồng ngực của hắn, ngoại trừ Hoắc Cừ, rốt cuộc cũng không chừa chỗ trống cho bất kì ai.

Người này làm sao lại đáng yêu như thế, lời nói cũng tốt, hành động cũng tốt, thậm chí chỉ giơ tay nhấc chân, cũng làm cho hắn không thể dời tầm mắt.

Úc Thanh Hoan dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt Hoắc Cừ, giống như muốn đem hắn khắc sâu vào trong trái tim của mình.

"Thanh Hoan?" Hoắc Cừ bị hắn nhìn đến hai má đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng hầm hập, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, muốn thả tay Úc Thanh Hoan ra, nhưng làm thế nào cũng không nỡ. đam mỹ hài

Mà trong lúc hắn do dự, Úc Thanh Hoan cũng đã nhẹ nhàng rút tay về.

"Đợi lát nữa tôi để Vu Hâm đưa anh về, " hắn dời tầm mắt, không đối diện với Hoắc Cừ, nhẹ giọng nói: "Đã trễ thế này, anh phải về ngủ sớm một chút."

Nghe vậy, Hoắc Cừ lập tức cuống lên, "Nhưng tôi muốn đi cùng cậu.”

"Đừng nghịch, " Úc Thanh Hoan cười với hắn, chỉ vào Triệu Duệ trên khán đài nói: "Nhìn thấy Triệu đạo không? Chúng tôi còn có việc cần làm."

Không cẩn thận đối diện với đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp của Hoắc Cừ, trái tim Úc Thanh Hoan khẽ run lên, kìm chế không được sự hổ thẹn trong lòng, "Chờ tôi có thời gian sẽ đi tìm anh, có được không?"

Người này cái gì cũng không hiểu, giống như một tờ giấy trắng, đời này chỉ có duy nhất  một người bạn là mình, hắn dùng hết chân tâm đối tốt với mình, đem phần quý trọng này đặt ở đầu trái tim. Nhưng chính mình lại vì phần tình cảm quý trọng này, nổi lên tâm tư không nên có.

Úc Thanh Hoan nghĩ, hắn cần cho chính mình chút thời gian, cẩn thận xử lý cảm xúc hỗn loạn trong trái tim này.

"Có thật không?" ánh mắt Hoắc Cừ dính ở trên người hắn, muốn xác nhận, "Thanh Hoan, có thật là cậu rất nhanh sẽ đi tìm tôi không?"

"Dĩ nhiên." Úc Thanh Hoan bảo đảm với hắn, "Chờ tôi hết bận việc tuyên truyền phim nhất định sẽ đi."

Hoắc Cừ lúc này mới lưu luyến không rời cùng Vu Hâm rời đi, đi ra cửa trước, quay đầu lại nhìn vài lần, nhưng  Úc Thanh Hoan vẫn luôn cúi đầu, không chú ý tới hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là mím chặt môi, trong tiếng thúc giục của Vu Hâm giục đi ra cửa.

"Cậu không đi cùng bọn họ sao?" Triệu Duệ ngậm thuốc lá, nhìn Úc Thanh Hoan với vẻ mặt khó hiểu, "Mấy ngày tới sẽ bây đến mấy thành phố khác tuyên truyền, không về chuẩn bị tinh thần cho tốt à?"

Không biết có phải do sự thuận lợi của “Màu cam” đã thay đổi Triệu Duệ hay không, so với bộ dạng âm u của ba tháng trước, hắn bây giờ đã sáng sủa hơn rất nhiều.

Ít nhất cũng sẽ không dùng ánh mắt lạnh lẽo liên tục nhìn chằm chằm người ta, đi trên đường cũng sẽ không nhìn người lớn trong nhà đưa bọn trẻ đi chơi thành người xấu.

"Em nghỉ một chút rồi đi." Úc Thanh Hoan nhắm hai mắt, dáng vẻ có chút mệt mỏi, đầu hắn ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, âm thanh khàn khàn.

"Cậu cũng đừng sinh bệnh, không thì ai đi tuyên truyền với tôi." Triệu Duệ bị dáng dấp ủ rũ của hắn dọa sợ hết hồn, nhìn xung quanh thấy rạp chiếu phim đã không còn ai, cầm đồ đạc của mình lên nói, "Đi thôi, tôi phải đi về, thuận tiện cho cậu đi nhờ một đoạn."

"Được." Úc Thanh Hoan gật đầu, đi ra ngoài trước.

Nhìn bóng lưng của hắn, Triệu Duệ nhíu mày, không biết làm sao, luôn cảm thấy tâm tình của Úc Thanh Hoan hôm nay có chút không tốt, bị ảo giác sao?



Vì trước đó đã được một phen nổi tiếng, thành tích của “Màu cam” tại rạp chiếu phim tuy không sánh được với những bộ điện ảnh khác, nhưng so với Triệu Duệ dự đoán đã là tốt hơn rất nhiều. Những ngày chiếu phim tiếp theo, có không ít người trên mạng quan tâm đi mua vé, tới rạp xem phim.

So với sự bình tĩnh của Úc Thanh Hoan, Vu Hâm lại giống như con kiến bò trên chảo nóng, cách mấy giây sẽ lên weibo tìm kiếm, muốn xem bình luận phim “Màu cam”, nhưng đáng tiếc là lướt nửa ngày cũng không tìm được một cái.

Vu Hâm tâm dần dần nguội lạnh.

Hắn cũng tham gia buổi công chiếu của “Màu cam”, lúc xem phim thậm chí còn rơi mất mấy giọt nước mắt. Hắn vốn tưởng rằng “Màu cam” ít nhất cũng sẽ tiểu bạo một lần, nhưng lại không nghĩ tới, một câu bình luận phim cũng không có.

Lén lút liếc mắt nhìn gò má trầm tĩnh của nghệ nhân nhà mình, Vu Hâm yên lặng cất điện thoại đi.

Trong lòng âm thầm tự động viên bản thân, đây chẳng qua cũng chỉ là bộ phim đầu tiên của Úc Thanh Hoan, hơn nữa còn là phim có đề tài u tối như vậy, không nổi thì thôi, cũng không có gì ghê gớm, bộ phim sau chiếu tốt hơn là được rồi.

Hắn không còn dám đi lướt bình luận phim, Úc Thanh Hoan sau khi phát hiện tâm tư của mình đối với Hoắc Cừ càng không có tâm tình lướt, vì vậy nên hai người cũng không biết, mấy tiếng sau, “Màu cam” liền lên hotsearch trên weibo.

"Vốn là cảm thấy cái đoàn phim này quá đáng thương, nên mới mua vé xem ủng hộ, không nghĩ tới sau khi xem ngay lập tức bị hấp dẫn. Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim tôi cảm thấy mình cần phải viết gì đó về bộ phim này, nhưng lại không viết ra được. Luôn cảm thấy nó quá tốt rồi, không có bất kỳ câu từ nào có thể xứng với nó. Tôi bây giờ đang ngồi trước máy tính khóc như đứa ngốc, thật, đi ra rạp chiếu phim xem đi, tuyệt đối không hối hận."

“Màu cam” thật quá ấm áp, so với những gì tôi dự đoán hoàn toàn khác nhau, bây giờ tôi còn đang khóc không dừng được. Kĩ năng diễn xuất của Thanh Hoan rất bùng nổ, lần đầu tiên tôi cảm nhận được kỹ năng diễn xuất trên người của một diễn viên, đề nghị mọi người mau đi xem phim”

"Nói trước, tôi không phải là thuỷ quân, đương nhiên là đoàn phim cũng không có tiền mời thuỷ quân. Mà bộ phim này thật sự là quá tuyệt vời! Đoàn phim thiếu hụt tài chính, đạo diễn là người mới, diễn viên cũng là người mới, tôi còn cho là sẽ thấy cảnh tượng quần ma loạn vũ ở trên màn ảnh lớn, không nghĩ tới lại có được kinh hỉ! Bộ phim này tôi nhất định sẽ đi xem thêm lần nữa!"

.........

Khen ngợi như nước thủy triều, danh tiếng nổ tung.

Mọi người đều hết sức tò mò, một bộ phim với đề tài trầm trọng đến nỗi tất cả mọi người đều tránh không kịp, vậy mà lại có nhiều đánh giá tốt như thế! Hơn nữa phần lớn đều nói nó rất ấm áp! Chuyện này quả thật là khó mà tin nổi!

Còn những người vẫn đang ở trên mạng đợi review, sau khi nhìn thấy những bình luận phim, nhất thời trong lòng ngứa ngáy, dẹp hết các kế hoạch đã lên, chạy tới rạp chiếu phim xem phim.

Mà tình huống này, sau khi nhìn thấy bình luận phim của nhà phê bình điện ảnh trứ danh Chu Minh Giang, càng lên đến đỉnh điểm.

Chu Minh Giang v: Viết bình luận phim nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy không có cách nào hạ bút, “Màu cam” thật sự vượt ra ngoài dự liệu của tôi, lần gần đây nhất có một bộ điện ảnh khiến tôi cảm động đến như thế này là vào mười năm trước. Không muốn nói quá nhiều để các bạn lại nói tôi diễn sâu, hơn nữa tôi cảm thấy một bộ phim tốt như vậy, đúng là cần phải ngồi ở trong rạp chiếu phim chậm rãi cảm nhận.

Có thể đem đề tài u ám như vậy biến thành tràn ngập yêu thương, Triệu Duệ thật đúng là khiến người ta không thể không bội phục. Kĩ năng diễn xuất của Úc Thanh Hoan cũng vô cùng ngoài dự đoán của mọi người, người mới mà có thể diễn giải các loại tâm tình phức tạp của nhân vật như vậy, thật sự là quá khó. Ngày mai tới rạp chiếu phim xem lại một lần, chắc chắn sẽ vỡ ra nhiều điều mới. Cuối cùng, nói nhỏ với mọi người, hi vọng vợ của tôi cũng có thể sinh cho tôi một cô con gái đáng yêu như Vương Nhị Nhị vậy."

Trước giờ Chu Minh Giang bình luận phim đều dùng từ ngữ sắc bén, nhìn bài đăng gần đây nhất của hắn, chính là lời bình cho một bộ phim được xưng là đại IP (phim hot) đầu tư đến hai trăm triệu, chỉ có vài chữ: Mấy thứ linh ta linh tinh, cút!

Có thể làm cho hắn nhiệt liệt đề cử, thậm chí còn vui vẻ như thế, lẽ nào thật sự tuyệt vời như vậy?

Nhiều người ôm tâm lí xem thử một chút, kết quả lại tạo ra một làn sóng người đi tới rạp chiếu phim.

Trình Nhã chính là bị bạn thân kéo đi như thế, mãi đến tận lúc ngồi xuống chỗ ngồi, cô vẫn còn có chút bất mãn.

Nhai một hạt bỏng ngô, cô nàng trợn mắt lên giận dữ nhìn bạn thân: "Mỗi ngày làm thí nghiệm đã đủ mệt mỏi, còn phải xem phim điện ảnh tâm lí như thế này,  cậu có chịu được hay không thế!”

Chuyên ngành Vật lý việc học rất nặng nề, Trình Nhã mỗi ngày làm bài tập viết đến hai, ba giờ sáng mới có thể hoàn thành. Không chỉ như thế, mỗi ngày cô còn phải cố gắng dậy sớm, chỉ lo sơ ý một chút, liền bị bạn học cùng lớp bỏ lại phía sau.

Mỗi khi làm bài tập viết đến hoa mắt chóng mặt, cô liền vô cùng ước ao bộ não kia của Hoắc Cừ.

"Coi như là ủng hộ đoàn phim mua hai tấm vé, chúng ta xem một nửa thì đi." Bạn thân nhón một hạt bỏng, nhét vào trong miệng, hàm hồ nói: "Cậu không lướt weibo sao? Đoàn phim này vô cùng nghèo, đạo diễn và diễn viên đều rất thảm, cũng chỉ mất mười mấy đồng tiền."

"Làm sao có thời gian lướt weibo đây, " Trình Nhã thở dài, bài tập mỗi ngày còn viết không xong đây có được không?!



Khi hai người bọn họ nhỏ giọng tán gẫu, phim đã bắt đầu.

Triệu Thanh An gặp phải bi kịch lập tức thu hút sự chú ý của hai cô gái, trong nháy mắt liền tiến vào bầu không khí của phim.

Sau đó, khi thấy Triệu Thanh Bình rõ ràng là đau khổ và tuyệt vọng cùng cực, lại mạnh mẽ kìm nén đi an ủi em gái, phối hợp với cảnh sát điều tra; nhìn thấy hàng xóm của Triệu gia quan tâm đến Triệu Thanh An; xem tới cảnh ở trong trường học, một đám trẻ con chính mình cũng chưa hiểu rõ chuyện gì, lại coi Triệu Thanh An như bảo bối mà che chở, hai cô gái nhất thời đỏ cả vành mắt.

Mãi đến tận nhạc kết thúc phim vang lên, hai người vẫn còn đang đắm chìm trong tâm tình của mình, không thể tự kiềm chế.

"Tiểu Nhã, " bạn thân đẩy cô một cái, âm thanh vẫn còn nghẹn ngào, "Chúng mình đi thôi, phim chiếu xong rồi."

Trình Nhã khóc sưng cả hai mắt, bỏng ngô rơi đầy một bên chân còn không biết, nghe vậy, thút thít nói: "Tớ không đi, tớ còn muốn xem lại lần nữa!"

"Thôi, " bạn thân khuyên nàng, "Lần sau trở lại đi, chúng ta còn có lớp tự học buổi tối đây."

"Thực sự là quá đáng ghét." Trình Nhã xoa xoa khóe mắt của chính mình, vừa đi theo bạn thân ra ngoài, vừa nói: "Tớ muốn tra xem nam chính là ai, diễn quá tốt! Tớ cũng muốn có anh trai ấm áp như vậy.”

Bạn thân nói: "Tớ vừa nhìn poster, hình như tên là Úc Thanh Hoan."

Trình Nhã nghi hoặc nghiêng đầu, lẩm bẩm một câu: "Sao tớ cảm thấy cái tên này có chút quen tai." Nói xong, cô lên weibo lướt lướt, khi thấy tên CP Hoa đại thủy câu tử, cô im lặng không nói gì.

Bạn thân cảm thấy có chỗ không đúng, không nhịn được hỏi một câu, "Làm sao vậy Tiểu Nhã?"

Trình Nhã thở dài một hơi, "Cậu có biết trên chuyện bi thảm nhất trên thế giới này là cái gì không?"

Bạn thân: "???"

Trình Nhã: "Tớ thích tình địch của chính mình."

Bạn thân: "......"

Bộ phim này có phải là có độc không! Bạn thân của mình sau khi xem xong đầu óc cũng hỏng rồi!

Khi doanh thu phòng vé ngày chiếu đầu tiên được công bố, Vu Hâm căn bản không dám xem điện thoại di động, Úc Thanh Hoan kỳ thực trong lòng cũng có chút sốt sắng, dù sao cũng là bộ phim đầu tiên của hắn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Vu Hâm, nhất thời lại buông lỏng không ít.

Đối với “Màu cam”, chuyện hắn có thể làm đã làm đến cực hạn, bất luận kết quả thế nào, hắn đều không thẹn với lương tâm.

Hít sâu một hơi, hắn mở điện thoại lên, khi thấy con số hiện lên, nhất thời sửng sốt.

"Bao nhiêu?" giọng nói của Vu Hâm có chút run run, hắn không dám đến gần, không dám trực tiếp xem, mà nghiêng mặt hỏi Úc Thanh Hoan.

"Anh tự xem đi." Úc Thanh Hoan trên mặt không có biểu tình gì, khiến Vu Hâm cũng nhìn không ra vui buồn, tính toán mấy giây, lúc này mới cắn răng nhìn sang.

"Ngọa tào!" sau mấy giây trầm mặc, hắn không dám tin văng tục một câu, dụi dụi hai con mắt, thậm chí còn khiếp sợ nói: "Có phải là Triệu Duệ làm giả số liệu không thế."

Cái thể loại phim điện ảnh như “Màu cam” mà doanh thu phòng vé ngày đầu tiên có thể đạt đến 60 triệu sao? Đùa nhau hả?

Không chỉ có bọn hắn bên này, Triệu Duệ cũng điên rồi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới “Màu cam” sẽ đạt được thành tích như vậy, lúc nhìn thấy kích động đến suýt nữa thì làm rơi điện thoại di động.

Không giống với người trong đoàn phim, bên phía rạp chiếu phim cực kì khôn khéo, vốn là đang nhìn không lọt “Màu cam”, bây giờ số liệu thống kê phòng vé vừa ra, lập tức liền gia tăng suất chiếu.

Đến đây, “Màu cam” triệt để đại bạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau