Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 71: Hoắc giáo sư, anh thay đổi rồi...

Trước Sau
Bên ngoài âm u lại có gió lớn, thoạt nhìn giống như sắp mưa to.

Vu Hâm vừa kinh hồn bạt vía lái xe, vừa nhắc nhở Úc Thanh Hoan, "Mong là không mưa, nếu mưa xuống, còn không biết có thể tắc tới khi nào!" Vừa vặn gặp đèn đỏ, hắn ngừng xe, lấy điện thoại di động ra, "Tôi phải lên weibo share ảnh cậu, cầu cá Koi phù hộ!"

"Ca," Úc Thanh Hoan dở khóc dở cười nhìn hắn, "Anh đừng như thế chứ, chúng ta đều ở trên xe của anh mà."

Vu Hâm kiên trì, "Không được! Đến share đi! Hai cái bảo đảm!"

Úc Thanh Hoan: "..."

Úc Thanh Hoan mặc kệ hắn, khóe mắt liếc về Hoắc Cừ lưng vẫn thẳng tắp ngồi bên cạnh hắn, không nhịn được liền bắt đầu nghĩ vài ý nghĩ xấu, hắn lấy tay chọc choc vào sườn Hoắc Cừ, hỏi: "Anh như vậy có mệt không? Nào, làm theo em, dựa lưng vào ghế phía sau đi."

Hoắc Cừ không quản là ngồi ở chỗ nào, mãi mãi cũng là cái tư thế ngồi này, từ khi Úc Thanh Hoan biết hắn đến bây giờ đều chưa từng thay đổi.

Hoắc Cừ nghiêm mặt lắc lắc đầu, không nhúc nhích.

Bị từ chối, Úc Thanh Hoan chẳng những không có ngừng, lòng tò mò càng trỗi dậy, càng ngày càng hung hăng chọc vào sườn Hoắc Cừ, nỗ lực cù lét để hắn thay đổi tư thế ngồi, nhưng đáng tiếc Hoắc Cừ là người không có máu buồn, bất kể thế nào cũng giống y chang một ngọn núi, an vị bất động.

Đến cuối cùng, Hoắc Cừ không có phản ứng gì, Úc Thanh Hoan trái lại chọc đến mệt.

Hắn phẫn nộ thu tay về, nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Chán."

Hoắc Cừ nghiêng đầu nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, suy tư một chút, bỗng nhiên ôm vai hắn, đem đầu của hắn đặt lên đùi của mình.

"Làm gì vậy?" Úc Thanh Hoan ngửa mặt nhìn hắn, cũng không ngồi dậy.

Hoắc Cừ xoa mặt hắn, "Nghỉ ngơi."

Bây giờ mới biết để hắn nghỉ ngơi, tối hôm qua làm gì rồi đi!

Úc Thanh Hoan giả bộ hung ác lườm hắn một cái, có Vu Hâm ở đây, cũng không tiện phản bác hắn, chỉ có thể nằm nhoài trên đùi hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Vu Hâm từ kính chiếu hậu thấy cảnh này, bị hai người kia ngọt đến đau răng, run lên một cái, nhanh chóng đạp chân ga.

Nhắc tới cũng kỳ, Úc Thanh Hoan vừa tới đoàn phim, trời liền ào ào trút mưa xuống.

Mưa như trút nước, trong nháy mắt liền trắng cả trời đất, cản trở tầm nhìn, đừng nói là lái xe, ngay cả đi bộ cũng không thể.

Vu Hâm trợn mắt há miệng nhìn bên ngoài một hồi lâu, mới hơi cứng ngắc quay mặt sang, "Thanh Hoan, tôi nói thật, đời trước chắc chắn cậu đã cứu cả thế giới rồi."

"Chỉ là trùng hợp thôi." Úc Thanh Hoan trong lòng cũng bồn chồn, nghe vậy chỉ có thể mơ hồ trả lời một câu.

"Ở đâu ra trùng hợp," vào lúc này, Lưu Gia An đi lên, ông nghi ngờ không thôi nhìn Úc Thanh Hoan, phản bác một câu, "Cậu này rõ ràng đang bật hack!"

Trước khi quay phim đều sẽ để trống mấy ngày, để các diễn viên làm quen một trận, như vậy khi đối diễn mới không bị cứng ngắc. Ông vừa rồi còn đang nói với Tần Tranh, Úc Thanh Hoan nếu còn không đến kịp, e là sẽ bị mưa ngáng chân. Ai biết rõ ràng chỉ lát nữa là phải mưa, lại chờ đến khi Úc Thanh Hoan đến nơi mới bắt đầu trút xuống.

Úc Thanh Hoan có chút ngượng ngùng gãi đầu, không nói tiếp.

"Thanh Hoan," Tần Tranh vốn là đang ngồi trên ghế sa lon, nhìn thấy Úc Thanh Hoan, liền lại đây lên tiếng chào hỏi.

So với lúc trước, thái độ của hắn không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn cứ ôn hòa săn sóc. Úc Thanh Hoan vốn dĩ còn không biết làm sao cùng hắn ở chung, bây giờ nhìn thấy hắn như vậy, nhất thời buông lỏng không ít, "Tranh ca."

"Hai người các cậu đợi lát nữa cố gắng trao đổi một chút," Lưu Gia An lật qua lật lại kịch bản, ngẩng đầu lên nói: "Đặc biệt là Thanh Hoan, diễn tình cảm cậu phải học hỏi Tần Tranh nhiều một chút."

Đồng thời hợp tác một bộ phim đủ khiến Lưu Gia An hiểu rõ mạnh yếu của Úc Thanh Hoan.

Thanh niên Úc Thanh Hoan này, rất có thiên phú diễn xuất, mà lại có một rào cản hết sức rõ ràng, hắn diễn không tốt cảnh tình cảm.

Kỳ thực đặt trong mắt đạo diễn khác thì đó cũng không tính chuyện gì khó. Dù sao chưa từng ăn thịt heo cũng phải nhìn thấy heo chạy qua, kĩ năng diễn xuất của Úc Thanh Hoan không tệ, luôn có thể diễn không sai biệt lắm.

Nhưng cái Lưu Gia An muốn không phải là không sai biệt lắm, mà là hoàn hảo. Phim của ông, cảm xúc một chút cũng không thể không đúng!

Cho nên thời điểm quay “Một đường sinh tử”, Úc Thanh Hoan phần lớn NG đều là vì cái này.

"Cháu biết rồi." Úc Thanh Hoan gật đầu, nhỏ giọng nói với Hoắc Cừ một câu, dẫn hắn đi tới ngồi xuống ghế sa lon, lúc này mới quay đầu đi tìm Tần Tranh.



"Không yên lòng như vậy sao?" Tần Tranh nhíu mày nhìn hắn, dường như đùa giỡn, dường như nghiêm túc hỏi một câu.

Úc Thanh Hoan sững sờ, lập tức cười nói: "Vâng, nhiều người ở đây, Hoắc Cừ không thích tình huống như vậy."

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản lại làm cho tâm trạng của Tần Tranh như đang ngâm trong nước thanh mai, chua đến gần như không duy trì được nụ cười trên mặt.

Người hắn thích, lại đem người khác đặt ở đầu quả tim, với hắn chỉ có lễ phép và ôn hòa. Hắn tự biết mình không kém Hoắc Cừ, thậm chí còn nổi trội hơn rất nhiều, nhưng ở trong mắt người kia, chính là không có hắn.

Cũng may, Úc Thanh Hoan không nói chuyện về Hoắc Cừ nhiều, năng lực nghiệp vụ của Tần Tranh lại mạnh mẽ, hai người rất nhanh liền tiến vào trạng thái làm việc, từ đầu tới đuôi đem kịch bản thảo luận một lần.

Mà Hoắc Cừ thì lại ở phía sau không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, thật giống như sợ Tần Tranh làm ra hành động gì không đúng, hắn sẽ ngay lập tức lao ra.

Sau khi “Một đường sinh tử” chiếu phim, Úc Thanh Hoan đã hoàn toàn bước lên hàng ngũ diễn viên tuyến một, trong đoàn phim không còn là người không tiếng tăm, trong suốt gì đó nữa. Vậy nên khi hắn vừa cùng Tần Tranh thảo luận xong liền có một đống người tận dụng mọi thứ tiến tới.

Có đưa đồ ăn, có thấy sang bắt quàng làm họ, thậm chí còn có ám chỉ mười phần nhét danh thiếp ——

"Úc ca, cái này không nhiều calo, ăn sẽ không mập, anh nếm thử xem."

"Úc lão sư, cậu là dân ở Đào thôn đúng không? Nhà tôi cách Đào thôn cũng không xa, tính ra chúng ta cũng xem như là nửa đồng hương đây."

"Úc ca, kỹ năng diễn xuất của anh thật tốt, cả nhà em đều rất yêu thích anh, anh có thể kí tên cho em không?"

.........

Không lâu sau, bên cạnh hắn liền bu đầy người.

Úc Thanh Hoan có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, đang muốn nghĩ một biện pháp thoát khỏi những người này, Lưu Gia An liền cầm loa bắt đầu gọi diễn viên đi chụp poster. Hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vội vã vã tách ra khỏi đoàn người đông đúc, chạy trước tiên.

“Làm sao để yêu người” là phim tình cảm đô thị, chụp poster đầu tiên là nam nữ chính, bọn người Tần Tranh lúc trước đã thừa dịp mấy ngày trời đẹp chụp xong, hiện tại chỉ cần chụp thêm mấy bức ảnh đơn là được.

Đối với Úc Thanh Hoan mà nói, chụp poster không phải là việc khó gì, so với quay phim quảng cáo đơn giản hơn nhiều. Hắn sớm đã đọc kĩ toàn bộ kịch bản, rất dễ dàng làm ra cảm giác mà Lưu Gia An muốn.

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Lưu Gia An, đội ngũ biên tập chỉnh sửa đơn giản một chút liền đăng lên weibo.

Hiện tại dù không phải là “Một đường sinh tử” đang chiếu, Tần Tranh và Úc Thanh Hoan cũng đang nổi đến tím thẫm, Lưu Gia An lại càng không cần phải nói, “Một đương sinh tử” còn đang sinh nhiệt đây, vậy nên “Làm sao để yêu người” được rất nhiều người quan tâm.

Poster đăng lên, liền khiến cư dân mạng vào nhiệt liệt thảo luận ——

"A!! Tần Tranh thực sự là soái đến mức tôi không khép chân được! Hức hức hức."

"Ngọa tào! Nữ chính quả thực là người thắng cuộc trong cuộc chiến nhân sinh! Hai đại nam thần của tôi đều thích cô ấy! Quả thực là phát điên rồi!"

"A!! Hai đại nam thần tụ lại! Cầu cho bộ phim này quay nhanh chút! Nhất định sẽ ra rạp ủng hộ!"

"Uống ngụm nước! Thanh Hoan thì phải xem! Muốn ngủ với cá Koi!"

"Trên lầu +1! Muốn ngủ với cá Koi! Thanh Hoan nhìn lãnh đạm như vậy, thật là muốn đem quần áo của hắn lột sạch đặt ở dưới thân, nhìn hắn ở trên giường lúc lên đ*nh là bộ dạng gì! A... tứ chi cứng rồi..."

"Lại lái xe... Tôi liếc nhìn thời gian dưới góc phải màn hình máy tính, không kìm lòng được rơi vào trầm tư..."

......

Hoắc Cừ một thân hai việc, vừa nhìn xem Úc Thanh Hoan có thân mật quá mức với Tần Tranh không, vừa lướt weibo xem qua tin tức của hắn, ai biết lại thấy mấy bình luận này, vốn dĩ tâm tình đã buồn bực lúc này càng thêm u ám.

Những người này thực sự là không biết xấu hổ!

Ban ngày ban mặt cư nhiên, cư nhiên lại dám nói ra những lời này!

"Làm sao vậy?" Vừa lúc này, Úc Thanh Hoan xong việc ngồi xuống bên cạnh hắn, hơi mệt chút co quắp ở trên ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn hắn, "Vẫn còn tức giận?"

Hắn thở dài một hơi, giải thích với Hoắc Cừ, "Vật kia thật sự không phải để anh dùng, là Khanh Uyên đùa em nên mang tới."

Hoắc Cừ nhịn không được nhớ lại mấy bình luận trên weibo, lông mi run run, có chút tin.



Triệu Khanh Uyên... giống như mấy người trên mạng kia, đều có da mặt dày, làm ra những việc này hình như cũng không kỳ quái, chẳng qua ——

Ánh mắt của hắn xa xôi nhìn về phía Úc Thanh Hoan, "Tại sao hắn phải mang cho em thứ đó?" Dừng một chút, lại nộ khí xung thiên: "Có phải hắn cũng thích em không?"

Úc Thanh Hoan: "..."

Hoắc Cừ lại còn coi hắn là vạn nhân mê đây!

"Không có." Hắn bất đắc dĩ vỗ vào tay Hoắc Cừ, "Khanh Uyên thật sự chỉ đùa thôi," dừng một chút, nói láo, "Anh ta có bạn gái rồi."

Hoắc Cừ suy tư rũ mắt, vậy sao?

"Đừng tức giận," Úc Thanh Hoan chọc chọc eo của hắn, "Có được không?"

Hoắc Cừ mím môi, ừ một tiếng, bỗng nhiên xoay qua hôn một cái lên khóe môi Úc Thanh Hoan.

Úc Thanh Hoan liền đỏ bừng mặt, chột dạ nhìn bốn phía một chút, thấy lúc này tất cả mọi người đang bận, không ai chú ý tới bọn họ, mới thở phào nhẹ nhõm, quát khẽ với Hoắc Cừ: "Anh làm gì thế? Nhiều người như vậy!"

Hoắc Cừ lông mi run run, "Muốn ngủ với em."

Những người kia trên weibo ồn ào có ích lợi gì, chỉ có một mình hắn có thể ngủ được!

Úc Thanh Hoan: "..."

Cái người chỉ cần hôn môi là có thể vui vẻ thẹn thùng ngày xưa đâu??

Hoắc giáo sư, anh thay đổi rồi...

"Thanh Hoan!" Vào lúc này, Lưu Gia An bỗng nhiên lớn giọng hô: "Cậu đang làm gì đó! Nhanh lại đây! Nghi thức khai máy sắp bắt đầu rồi!"

Vì thành tích của “Một đường sinh tử” thật sự là quá tốt, người bên ngoài đối với “Làm sao để yêu người” ôm kì vọng rất lớn, dù là dùng tố chất tâm lí vững vàng như Lưu Gia An cũng có chút không chống đỡ nổi.

Cho nên vốn dĩ chẳng hề tin những thứ đồ này, ông cũng phá lệ tìm một đại sư, dự định trước khi khai máy thì làm hết tất cả những nghi thức cần thiết.

Phim khai máy không chỉ có nghi thức khai máy, còn có nghi thức động thổ.

Ý trên mặt chữ, chính là đạo diễn và diễn viên chính cầm xẻng, đến nơi đại sư tính toán là đại cát đại lợi xúc xuống một xẻng, sớm thông báo đến thần linh nơi đây, sắp tới mình muốn xin làm phiền một quãng thời gian.

"Đến đây ạ." Úc Thanh Hoan đem mấy ý nghĩ lung ta lung tung trong đầu xua đi, chạy chậm qua.

Vốn dĩ Úc Thanh Hoan là nam hai, trình tự đào đất phải được sắp xếp ở trước. Nhưng vận may của hắn là chuyện mọi người đều biết, Lưu Gia An liền đặt hắn ở cuối cùng.

Đào xẻng đầu tiên phải là đạo diễn, nếu không thể để cho Úc Thanh Hoan đi đầu, vậy thì để cho hắn kết thúc đi!

Lưu Gia An hít sâu một hơi, quay đầu căn dặn Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan a, một lát nữa tôi nhờ cả vào cậu, nhất định phải làm tốt phần cuối, biết không?"

"... Biết rồi ạ." Úc Thanh Hoan có chút bất đắc dĩ gật gật đầu, đồng ý.

Lưu Gia An căng thẳng, cho nên lúc đào đất tuyệt đối không phải làm dáng một chút, mà là thật sự đào. Đạo diễn đã như vậy, diễn viên liền cho là đại sư yêu cầu, so với người trước người sau càng dùng sức hơn.

Vậy nên đến phiên Úc Thanh Hoan, trên đất đã bị đào ra một cái hố sâu hoắm!

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm, Úc Thanh Hoan áp lực khá lớn nhận cái xẻng, dùng sức đào xuống ——

Chỉ nghe "Keng" một tiếng vang giòn, như là xẻng đụng phải cái gì, Úc Thanh Hoan khom lưng vừa nhìn, nhất thời ngẩn ra. Những người khác đang vô cùng lo lắng nhào tới xem, cũng choáng váng.

Kia là một cái nhẫn vàng cổ, nhìn vô cùng nhìn quen mắt, giống như ——

Lưu Gia An đột nhiên nuốt nước miếng một cái, lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện này... Sẽ không phải là cái nhẫn cổ mà Sầm lão treo giải thưởng mười triệu tệ muốn tìm đấy chứ?"

Sầm Phượng, lão diễn viên cấp quốc bảo, mấy năm trước trong lúc đóng phim không cẩn thận làm rơi nhẫn đính ước mà chồng bà tặng. Tình huống nghiêm trọng đến gần như phát điên, đem ảnh chiếc nhẫn công khai lên mạng, treo giải thưởng mười triệu tệ để tìm, nhưng đáng tiếc ba năm qua đi, nhẫn giả được đưa tới không ít, nhẫn thật mãi vẫn chưa tìm được.

Bởi vì chuyện này năm đó sôi sùng sục nên gần như tất cả mọi người đều hết sức quen thuộc với cái nhẫn của Sầm lão.

Đoàn phim chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ: Úc Thanh Hoan quả thực chính là cá Koi tái thế a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau