Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em
Chương 88
Edit: Ji
[Chiêu này hiện tại cũng vô dụng…]
—–o0o—–
Ba giờ sáng là thời điểm một người thường ngủ say nhất.
Mạt Minh từ trên giường đứng lên, lại đi tới ban công nhỏ lần nữa.
Bàng Nguyên Thanh là người anh khó có thể tiếp xúc hàng ngày, nếu bỏ lỡ đêm nay, sau này sẽ khó có cơ hội đến gần hắn như vậy.
Loại người địa vị cao, cảm xúc không dễ dàng hiện trên khuôn mặt, điều này hiển nhiên khác với những người như Hạ Thanh và Thẩm Tiền, nếu không chuẩn bị kĩ càng, rất dễ bị bại lộ thân phận.
Cách hiệu quả nhất chính là cách đơn giản nhất.
Gió đã ngừng, vầng trăng trong vắt treo lơ lửng trên bầu trời đêm, nhưng không khí vẫn vô cùng lạnh.
Dưới ánh trăng, Mạt Minh cẩn thận trèo qua tượng đá, tốn rất nhiều sức mới bước lên ban công nhỏ bên cạnh.
Căn phòng tối om, có thể mơ hồ nhìn thấy người nằm trên giường, thở đều đều, cũng đã chìm vào giấc ngủ say.
Chân trần, Mạt Minh ngồi xổm xuống, chậm rãi đi tới bên giường, hai tay sờ soạng trên bàn đèn tìm điện thoại di động, Mạt Minh vừa lúc muốn vươn tay lên gối, tiếng chuông điện thoại bên cạnh gối bắt đầu kêu vang, Mạt Minh thu tay lại, lăn xuống gầm giường.
Đèn nhẹ nhàng bật lên, người trên giường nghe điện thoại.
Có thể là do trong phòng quá yên tĩnh, Mạt Minh có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia ngắt quãng, giống như muốn nói tình trạng của Bàng lão gia bệnh tình đột nhiên trở nên trầm trọng hơn.
Xem ra, chỉ có chuyện này mới có thể gọi điện thoại vào lúc ba giờ sáng…
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Giọng nói của Bàng Nguyên Thanh biếng nhác, thể hiện sự thờ ơ và lãnh đạm: “Tôi sẽ về ngay, có bất kì tình huống nào lập tức báo cho tôi ngay”.
Sau khi cúp điện thoại, Bàng Nguyên Thanh bật đèn toàn bộ phòng ngủ.
Mạt Minh nằm ở dưới gầm giường nhìn đôi chân giẫm lên thảm, trên giường sột soạt tiếng mặc quần áo.
Mạt Minh nhíu mày, nhìn tư thế này, hiển nhiên không có cơ hội đoạt đi điện thoại di động của người đàn ông này.
Cảm giác được người đàn ông ngồi xuống bên giường sau khi mặc quần áo xong, Mạt Minh chống cằm, yên lặng chờ đôi chân kia rời đi.
“Các người làm việc nhanh lên”.
Giọng nói trầm thấp của Bàng Nguyên Thanh từ phía trên truyền xuống, hình như đang gọi một cuộc điện thoại khác.
“Thời gian của Bàng Minh Thuận không còn nhiều. Nếu trước khi ông ta chết mà không giải quyết được Hàn Thiệu Chu, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”
Nằm ở dưới gầm giường, thân thể Mạt Minh chấn động.
“Nếu không thể tạo ra tai nạn ngoài ý muốn, cậu có thể để bọn liều mạng làm. Hiện tại hắn không cảnh giác cho lắm…Giải quyết tốt mọi chuyện đừng để xảy ra sai sót…”
Bàng Nguyên Thanh cúp điện thoại, nhận ra rèm cửa bị gió thổi bay, hắn khẽ cau mày, đứng dậy kéo hết rèm cửa.
Nhìn thấy một khe hở trên cửa sổ sát đất, Bàng Nguyên Thanh hơi nheo mắt lại, bước đến ban công nhỏ nhìn xung quanh, cuối cùng trở về phòng đóng cửa lại.
Sau khi gọi tài xế, Bàng Nguyên Thanh xoay người đi tắm rửa.
Mạt Minh nghe được tiếng nước chảy, lúc này mới từ dưới giường chậm rãi bò ra.
Trên bàn và trên giường không có điện thoại di động, Bàng Nguyên Thanh đã mang vào phòng tắm, vì vậy Mạt Minh đành phải ngoan ngoãn nằm lại dưới gầm giường.
Bàng Nguyên Thanh thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng.
Cách hành lang không xa, Bàng Nguyên Thanh bỗng nhiên dừng lại bước chân, khe hở trên cửa sổ sát đất lại hiện lên trong đầu hắn…Trực giác của hắn luôn chính xác.
Hai giây sau, Bàng Nguyên Thanh lập tức quay trở lại phòng, mở cửa phòng ngủ, và thấy cửa sổ đã được mở ra lần nữa.
“Người nào?”
Bàng Nguyên Thanh nhanh chóng chạy tới ban công, nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng leo lên mép dưới ban công, dựa vào cơ thể để lấy đà, nhảy xuống ban công tầng dưới.
Hàn Thiệu Chu hơn một giờ sáng vẫn chưa ngủ vì đang loay hoay với đống đồ hỗn độn, cho nên khi chuông cửa vang lên, nhìn mới ba giờ sáng, khó tránh khỏi có chút bực bội.
Kết quả không nghĩ tới là Bàng Nguyên Thanh.
Bàng Nguyên Thanh tây trang giầy da đứng ngoài cửa với vẻ mặt lạnh lùng, theo sau là vệ sĩ của hắn.
“Quấy rầy con nghỉ ngơi, Tiểu Hàn.” Bàng Nguyên Thanh nở nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Một tên trộm vừa lẻn vào phòng chú, sau đó từ ban công trốn vào phòng của con.”
“Chú, chú là đang muốn dẫn người đến lục soát phòng cháu?” Hàn Thiệu Chu cười nói: “Phát hiện có trộm báo cảnh sát là được”.
“Chú cũng lo lắng đến sự an toàn của cháu, Tiểu Hàn”.
“Cháu vừa tỉnh lại, khẳng định không có ai.”
“Vừa mới tỉnh lại, dĩ nhiên sẽ càng khó phát hiện có người trốn ở bên trong.”
“Nếu chú đi vào lục soát phát hiện trong phòng chỉ có một mình cháu, liệu chú có nghi ngờ chính cháu là người đã lẻn vào phòng của chú không?” Hàn Thiệu Chu lời nói có chút ẩn ý.
Bàng Nguyên Thanh không nghi ngờ Hàn Thiệu Chu, dáng vẻ người hắn nhìn thấy, là dáng người gầy gò không phải Hàn Thiệu Chu, nhưng hắn lại nghi ngờ là cấp dưới của Hàn Thiệu Chu.
“Có phải chỉ có con hay không, mọi chuyện vẫn cần xác nhận.”
“Nói như thế, nếu không để cho chú vào xác nhận một lần, xem ra có vẻ như cháu chột dạ” Hàn Thiệu Chu cười nói: “Chú có thể vào, nhưng cần phải nói trước, nếu như chỉ có mình cháu ở đây, chú phải xin lỗi cháu”.
Bàng Nguyên Thanh nhìn về phía Hàn Thiệu Chu: “Được”.
Hàn Thiệu Chu khoanh tay dựa vào cửa, nâng cằm: “Kiểm tra đi.”
Người vệ sĩ đứng sau Bàng Nguyên Thanh đi vào, Bàng Nguyên Thanh vẫn đứng ở cửa.
Rất nhanh, người vệ sĩ quay lại cửa và nói với Bàng Nguyên Thanh: “Ông chủ, có người trên giường.”
“Chà.” Bàng Nguyên Thanh lúc này mới tiến vào.
Hàn Thiệu Chu sững sờ một hồi, bước nhanh đi vào, chỉ thấy trên giường trong phòng ngủ phía dưới lớp chăn mỏng phồng lên một người, có vài sợi tóc đen ngắn lộ ra khỏi chăn, thảm dưới giường rơi đầy quần áo.
Bàng Nguyên Thanh quay đầu nhìn về phía Hàn Thiệu Chu, cặp kính mỏng hơi phản chiếu: “Một người?”
Hàn Thiệu Chu ngơ ngác nhìn trên giường.
Hai tay từ trong chăn vươn ra, giống như móng vuốt của mèo nắm lấy mép chăn kéo xuống một chút, vầng trán sạch sẽ, lông mày, một đôi mắt đen chớp chớp lo lắng nhìn mấy người đứng ở đầu giường.
“Mạt…”
Hàn Thiệu Chu mở to hai mắt, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.
“Anh Hàn, sao anh lại cho người vào?” Mạt Minh híp mắt nói: “Em còn chưa mặc quần áo.
Hàn Thiệu Chu: “…”
Bàng Nguyên Thanh nói thẳng với vệ sĩ: “Kiểm tra nhiệt độ lòng bàn chân của cậu ta.”
“Vâng.”
Người vệ sĩ bước lên, vươn tay muốn nâng chăn lên, nhưng Hàn Thiệu Chu đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của hắn ta.
Hàn Thiệu Chu ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Chạm vào thử xem!”
Anh chàng vệ sĩ từ từ thu tay lại, quay lại nhìn ông chủ của mình.
“Chú chỉ muốn xác nhận xem người này có phải vừa vào phòng hay không.” Bàng Nguyên Thanh lạnh lùng nói.
“Chú, chẳng lẽ chú nhìn mà không biết cháu cùng người trên giường này là quan hệ gì?” Hàn Thiệu Chu ôn hòa nói: “Em ấy ở cùng cháu cả đêm, chúng cháu vừa làm xong chuyện được nửa giờ thì chú đến, em ấy làm gì còn sức lực để trèo lên ban công phòng chú”.
Chăn trong tay Mạt Minh hơi trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, Hàn Thiệu Chu trực tiếp cầm chăn trùm lên đầu Mạt Minh.
“Hiện tại em ấy không mặc gì cả, nếu chú vén chăn lên, chính là chú đánh vào mặt cháu”. Hàn Thiệu Chu nhìn Bàng Nguyên Thanh: “Cháu không nghĩ chuyện này chú cũng không thể cho cháu mặt mũi”.
“Vừa rồi con nói chỉ có một người…”
“Con và Mạt Minh chuẩn bị kết hôn.” Hàn Thiệu Chu thờ ơ ngắt lời rồi chậm rãi nói: “Ông ngoại vẫn luôn mong cháu đưa cháu rể về cho ông xem mặt, cháu đang chuẩn bị hai ngày tới đưa Mạt Minh đến chỗ ông”.
Không khí yên lặng trong vài giây…
Bàng Nguyên Thanh đẩy gọng kính trên mũi, cười nhẹ: “Thật sao, hóa ra là cháu rể.”
Hàn Thiệu Chu cũng lộ ra một nụ cười nhạt nói: “Cháu có thể lấy tư cách của mình đảm bảo cho Mạt Minh, chú còn không tin cháu sao?”
“Làm sao có thể.” Bàng Nguyên Thanh ánh mắt vẫn nhìn ở chỗ phồng lên ở trên giường vài giây, “Mạt Minh…phải không?”
Hàn Thiệu Chu ngồi xuống bên giường, giơ tay cách chăn vỗ nhẹ, cười nói: “Bé ngoan đừng sợ, chú anh không phải là người ngoài, tới chào chú một câu, về sau kết hôn còn phải trông chờ vào đại hồng bao của chú”.
Mèo con dường như nắm lấy chăn kéo xuống một chút, để lộ một đôi lông mi và đôi mắt sợ hãi nói: “Chú…Chào chú.”
Hàn Thiệu Chu nhéo nhéo mặt Mạt Minh cười: “Ngoan.”
Bàng Nguyên Thanh hơi nheo mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người cùng vệ sĩ rời khỏi phòng.
“Tìm người điều tra tên Mạt Minh này.” Trong hành lang, Bàng Nguyên Thanh nói với vệ sĩ.
“Vâng”.
Hàn Thiệu Chu đóng cửa lại, như cơn gió lao vào trong phòng.
Đứng ở cuối giường, Hàn Thiệu Chu kéo tay áo đem bàn tay tiến vào trong chăn, Mạt Minh kinh hãi co chân lại, lo lắng nói: “Tôi, tôi không cố ý.”
Hàn Thiệu Chu mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt trầm xuống, trong chăn Mạt Minh định đá tay hắn ra, động tác của hắn nhanh nhẹn nắm chặt lấy chân Mạt Minh.
Rầm một tiếng, Mạt Minh đã bị kéo đến cuối giường.
“Đông lạnh chẳng khác gì cục đá, lòng bàn chân của cậu còn dính cả tro bụi.” Hàn Thiệu Chu nắm lấy một chân Mạt Minh, nhìn xuống anh: “Cậu sẽ không thật sự từ trèo từ ban công vào chứ?”
Mạt Minh nắm lấy chăn trùm lên đầu, lựa chọn né tránh trả lời.
Hàn Thiệu Chu: “…”
Giường nhỏ không thể phòng bị được cái gì, nên Hàn Thiệu Chu dễ dàng chui vào chăn áp chế Mạt Minh, vừa định tra hỏi thì phát hiện người dưới thân mình cả người đều lạnh toát.
Hàn Thiệu Chu dùng sức nắm mặt Mạt Minh, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu chờ đấy cho tôi”.
Sau khi xuống giường, Hàn Thiệu Chu đi vào phòng tắm mở nước nóng.
Hàn Thiệu Chu rời khỏi giường, Mạt Minh lúc này mới từ trong chăn lộ ra cái đầu xù xù, định nhặt quần áo trên mặt đất bên giường lên, phát hiện quần áo đều đã không còn.
Xong đời…Đi không được.
“Quần áo đều bị tôi lấy rồi.” Hàn Thiệu Chu dựa vào cửa phòng tắm, khoanh tay trước ngực nhìn Mạt Minh: “Tôi vừa rồi tư cách của mình cũng đã lấy ra, nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, cậu hôm nay đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi đây”.
Nhìn trên trán người đàn ông viết bốn chữ “Thẳng thắn khoan dung”, Mạt Minh mím môi, lông mày chậm rãi nhíu lại.
“Chiêu này hiện tại vô dụng.” Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói: “Khóc cũng vô dụng.”
Sau khi chuẩn bị xong nước tắm, Hàn Thiệu Chu cưỡng chế cởi bỏ mảnh vải cuối cùng dưới thân Mạt Minh, trực tiếp bế người vào trong bồn tắm đổ đầy nước ấm.
Nước vẫn luôn không đầy đến cổ, cảm giác ấm áp giống như một luồng nhiệt chui vào khắp cơ thể, Mạt Minh thoải mái cong đầu gối, ngoan ngoãn ngồi xổm trong bồn tắm.
Người nào đó chống một chân ngồi ở thành bồn tắm, ánh mắt sắc bén giống như dòng nước lạnh ở phía trên.
“Cậu từ ban công của mình lẻn vào phòng chú tôi, sau khi bị chú tôi phát hiện, cậu đã trốn vào phòng của tôi.” Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói: “Có phải vậy không?”
Mạt Minh rụt người lại xuống dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt trên mặt nước.
Trầm mặc như vậy cũng coi như là cam chịu.
Trong lòng Hàn Thiệu Chu bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt nội tạng của hắn đến run rẩy: “Cậu điên rồi sao, cậu coi mình là thạch sùng tinh chuyển thế sao, căn phòng ở độ cao hơn 30 tầng, ngã xuống xác cũng chẳng còn toàn thây!”
Mạt Minh nhìn khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo, dưới nước mím môi, cuối cùng từ trong nước lộ ra khuôn mặt, trầm giọng nói: “Lần sau, sẽ không…”
[Chiêu này hiện tại cũng vô dụng…]
—–o0o—–
Ba giờ sáng là thời điểm một người thường ngủ say nhất.
Mạt Minh từ trên giường đứng lên, lại đi tới ban công nhỏ lần nữa.
Bàng Nguyên Thanh là người anh khó có thể tiếp xúc hàng ngày, nếu bỏ lỡ đêm nay, sau này sẽ khó có cơ hội đến gần hắn như vậy.
Loại người địa vị cao, cảm xúc không dễ dàng hiện trên khuôn mặt, điều này hiển nhiên khác với những người như Hạ Thanh và Thẩm Tiền, nếu không chuẩn bị kĩ càng, rất dễ bị bại lộ thân phận.
Cách hiệu quả nhất chính là cách đơn giản nhất.
Gió đã ngừng, vầng trăng trong vắt treo lơ lửng trên bầu trời đêm, nhưng không khí vẫn vô cùng lạnh.
Dưới ánh trăng, Mạt Minh cẩn thận trèo qua tượng đá, tốn rất nhiều sức mới bước lên ban công nhỏ bên cạnh.
Căn phòng tối om, có thể mơ hồ nhìn thấy người nằm trên giường, thở đều đều, cũng đã chìm vào giấc ngủ say.
Chân trần, Mạt Minh ngồi xổm xuống, chậm rãi đi tới bên giường, hai tay sờ soạng trên bàn đèn tìm điện thoại di động, Mạt Minh vừa lúc muốn vươn tay lên gối, tiếng chuông điện thoại bên cạnh gối bắt đầu kêu vang, Mạt Minh thu tay lại, lăn xuống gầm giường.
Đèn nhẹ nhàng bật lên, người trên giường nghe điện thoại.
Có thể là do trong phòng quá yên tĩnh, Mạt Minh có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia ngắt quãng, giống như muốn nói tình trạng của Bàng lão gia bệnh tình đột nhiên trở nên trầm trọng hơn.
Xem ra, chỉ có chuyện này mới có thể gọi điện thoại vào lúc ba giờ sáng…
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Giọng nói của Bàng Nguyên Thanh biếng nhác, thể hiện sự thờ ơ và lãnh đạm: “Tôi sẽ về ngay, có bất kì tình huống nào lập tức báo cho tôi ngay”.
Sau khi cúp điện thoại, Bàng Nguyên Thanh bật đèn toàn bộ phòng ngủ.
Mạt Minh nằm ở dưới gầm giường nhìn đôi chân giẫm lên thảm, trên giường sột soạt tiếng mặc quần áo.
Mạt Minh nhíu mày, nhìn tư thế này, hiển nhiên không có cơ hội đoạt đi điện thoại di động của người đàn ông này.
Cảm giác được người đàn ông ngồi xuống bên giường sau khi mặc quần áo xong, Mạt Minh chống cằm, yên lặng chờ đôi chân kia rời đi.
“Các người làm việc nhanh lên”.
Giọng nói trầm thấp của Bàng Nguyên Thanh từ phía trên truyền xuống, hình như đang gọi một cuộc điện thoại khác.
“Thời gian của Bàng Minh Thuận không còn nhiều. Nếu trước khi ông ta chết mà không giải quyết được Hàn Thiệu Chu, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”
Nằm ở dưới gầm giường, thân thể Mạt Minh chấn động.
“Nếu không thể tạo ra tai nạn ngoài ý muốn, cậu có thể để bọn liều mạng làm. Hiện tại hắn không cảnh giác cho lắm…Giải quyết tốt mọi chuyện đừng để xảy ra sai sót…”
Bàng Nguyên Thanh cúp điện thoại, nhận ra rèm cửa bị gió thổi bay, hắn khẽ cau mày, đứng dậy kéo hết rèm cửa.
Nhìn thấy một khe hở trên cửa sổ sát đất, Bàng Nguyên Thanh hơi nheo mắt lại, bước đến ban công nhỏ nhìn xung quanh, cuối cùng trở về phòng đóng cửa lại.
Sau khi gọi tài xế, Bàng Nguyên Thanh xoay người đi tắm rửa.
Mạt Minh nghe được tiếng nước chảy, lúc này mới từ dưới giường chậm rãi bò ra.
Trên bàn và trên giường không có điện thoại di động, Bàng Nguyên Thanh đã mang vào phòng tắm, vì vậy Mạt Minh đành phải ngoan ngoãn nằm lại dưới gầm giường.
Bàng Nguyên Thanh thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng.
Cách hành lang không xa, Bàng Nguyên Thanh bỗng nhiên dừng lại bước chân, khe hở trên cửa sổ sát đất lại hiện lên trong đầu hắn…Trực giác của hắn luôn chính xác.
Hai giây sau, Bàng Nguyên Thanh lập tức quay trở lại phòng, mở cửa phòng ngủ, và thấy cửa sổ đã được mở ra lần nữa.
“Người nào?”
Bàng Nguyên Thanh nhanh chóng chạy tới ban công, nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng leo lên mép dưới ban công, dựa vào cơ thể để lấy đà, nhảy xuống ban công tầng dưới.
Hàn Thiệu Chu hơn một giờ sáng vẫn chưa ngủ vì đang loay hoay với đống đồ hỗn độn, cho nên khi chuông cửa vang lên, nhìn mới ba giờ sáng, khó tránh khỏi có chút bực bội.
Kết quả không nghĩ tới là Bàng Nguyên Thanh.
Bàng Nguyên Thanh tây trang giầy da đứng ngoài cửa với vẻ mặt lạnh lùng, theo sau là vệ sĩ của hắn.
“Quấy rầy con nghỉ ngơi, Tiểu Hàn.” Bàng Nguyên Thanh nở nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Một tên trộm vừa lẻn vào phòng chú, sau đó từ ban công trốn vào phòng của con.”
“Chú, chú là đang muốn dẫn người đến lục soát phòng cháu?” Hàn Thiệu Chu cười nói: “Phát hiện có trộm báo cảnh sát là được”.
“Chú cũng lo lắng đến sự an toàn của cháu, Tiểu Hàn”.
“Cháu vừa tỉnh lại, khẳng định không có ai.”
“Vừa mới tỉnh lại, dĩ nhiên sẽ càng khó phát hiện có người trốn ở bên trong.”
“Nếu chú đi vào lục soát phát hiện trong phòng chỉ có một mình cháu, liệu chú có nghi ngờ chính cháu là người đã lẻn vào phòng của chú không?” Hàn Thiệu Chu lời nói có chút ẩn ý.
Bàng Nguyên Thanh không nghi ngờ Hàn Thiệu Chu, dáng vẻ người hắn nhìn thấy, là dáng người gầy gò không phải Hàn Thiệu Chu, nhưng hắn lại nghi ngờ là cấp dưới của Hàn Thiệu Chu.
“Có phải chỉ có con hay không, mọi chuyện vẫn cần xác nhận.”
“Nói như thế, nếu không để cho chú vào xác nhận một lần, xem ra có vẻ như cháu chột dạ” Hàn Thiệu Chu cười nói: “Chú có thể vào, nhưng cần phải nói trước, nếu như chỉ có mình cháu ở đây, chú phải xin lỗi cháu”.
Bàng Nguyên Thanh nhìn về phía Hàn Thiệu Chu: “Được”.
Hàn Thiệu Chu khoanh tay dựa vào cửa, nâng cằm: “Kiểm tra đi.”
Người vệ sĩ đứng sau Bàng Nguyên Thanh đi vào, Bàng Nguyên Thanh vẫn đứng ở cửa.
Rất nhanh, người vệ sĩ quay lại cửa và nói với Bàng Nguyên Thanh: “Ông chủ, có người trên giường.”
“Chà.” Bàng Nguyên Thanh lúc này mới tiến vào.
Hàn Thiệu Chu sững sờ một hồi, bước nhanh đi vào, chỉ thấy trên giường trong phòng ngủ phía dưới lớp chăn mỏng phồng lên một người, có vài sợi tóc đen ngắn lộ ra khỏi chăn, thảm dưới giường rơi đầy quần áo.
Bàng Nguyên Thanh quay đầu nhìn về phía Hàn Thiệu Chu, cặp kính mỏng hơi phản chiếu: “Một người?”
Hàn Thiệu Chu ngơ ngác nhìn trên giường.
Hai tay từ trong chăn vươn ra, giống như móng vuốt của mèo nắm lấy mép chăn kéo xuống một chút, vầng trán sạch sẽ, lông mày, một đôi mắt đen chớp chớp lo lắng nhìn mấy người đứng ở đầu giường.
“Mạt…”
Hàn Thiệu Chu mở to hai mắt, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.
“Anh Hàn, sao anh lại cho người vào?” Mạt Minh híp mắt nói: “Em còn chưa mặc quần áo.
Hàn Thiệu Chu: “…”
Bàng Nguyên Thanh nói thẳng với vệ sĩ: “Kiểm tra nhiệt độ lòng bàn chân của cậu ta.”
“Vâng.”
Người vệ sĩ bước lên, vươn tay muốn nâng chăn lên, nhưng Hàn Thiệu Chu đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của hắn ta.
Hàn Thiệu Chu ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Chạm vào thử xem!”
Anh chàng vệ sĩ từ từ thu tay lại, quay lại nhìn ông chủ của mình.
“Chú chỉ muốn xác nhận xem người này có phải vừa vào phòng hay không.” Bàng Nguyên Thanh lạnh lùng nói.
“Chú, chẳng lẽ chú nhìn mà không biết cháu cùng người trên giường này là quan hệ gì?” Hàn Thiệu Chu ôn hòa nói: “Em ấy ở cùng cháu cả đêm, chúng cháu vừa làm xong chuyện được nửa giờ thì chú đến, em ấy làm gì còn sức lực để trèo lên ban công phòng chú”.
Chăn trong tay Mạt Minh hơi trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, Hàn Thiệu Chu trực tiếp cầm chăn trùm lên đầu Mạt Minh.
“Hiện tại em ấy không mặc gì cả, nếu chú vén chăn lên, chính là chú đánh vào mặt cháu”. Hàn Thiệu Chu nhìn Bàng Nguyên Thanh: “Cháu không nghĩ chuyện này chú cũng không thể cho cháu mặt mũi”.
“Vừa rồi con nói chỉ có một người…”
“Con và Mạt Minh chuẩn bị kết hôn.” Hàn Thiệu Chu thờ ơ ngắt lời rồi chậm rãi nói: “Ông ngoại vẫn luôn mong cháu đưa cháu rể về cho ông xem mặt, cháu đang chuẩn bị hai ngày tới đưa Mạt Minh đến chỗ ông”.
Không khí yên lặng trong vài giây…
Bàng Nguyên Thanh đẩy gọng kính trên mũi, cười nhẹ: “Thật sao, hóa ra là cháu rể.”
Hàn Thiệu Chu cũng lộ ra một nụ cười nhạt nói: “Cháu có thể lấy tư cách của mình đảm bảo cho Mạt Minh, chú còn không tin cháu sao?”
“Làm sao có thể.” Bàng Nguyên Thanh ánh mắt vẫn nhìn ở chỗ phồng lên ở trên giường vài giây, “Mạt Minh…phải không?”
Hàn Thiệu Chu ngồi xuống bên giường, giơ tay cách chăn vỗ nhẹ, cười nói: “Bé ngoan đừng sợ, chú anh không phải là người ngoài, tới chào chú một câu, về sau kết hôn còn phải trông chờ vào đại hồng bao của chú”.
Mèo con dường như nắm lấy chăn kéo xuống một chút, để lộ một đôi lông mi và đôi mắt sợ hãi nói: “Chú…Chào chú.”
Hàn Thiệu Chu nhéo nhéo mặt Mạt Minh cười: “Ngoan.”
Bàng Nguyên Thanh hơi nheo mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người cùng vệ sĩ rời khỏi phòng.
“Tìm người điều tra tên Mạt Minh này.” Trong hành lang, Bàng Nguyên Thanh nói với vệ sĩ.
“Vâng”.
Hàn Thiệu Chu đóng cửa lại, như cơn gió lao vào trong phòng.
Đứng ở cuối giường, Hàn Thiệu Chu kéo tay áo đem bàn tay tiến vào trong chăn, Mạt Minh kinh hãi co chân lại, lo lắng nói: “Tôi, tôi không cố ý.”
Hàn Thiệu Chu mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt trầm xuống, trong chăn Mạt Minh định đá tay hắn ra, động tác của hắn nhanh nhẹn nắm chặt lấy chân Mạt Minh.
Rầm một tiếng, Mạt Minh đã bị kéo đến cuối giường.
“Đông lạnh chẳng khác gì cục đá, lòng bàn chân của cậu còn dính cả tro bụi.” Hàn Thiệu Chu nắm lấy một chân Mạt Minh, nhìn xuống anh: “Cậu sẽ không thật sự từ trèo từ ban công vào chứ?”
Mạt Minh nắm lấy chăn trùm lên đầu, lựa chọn né tránh trả lời.
Hàn Thiệu Chu: “…”
Giường nhỏ không thể phòng bị được cái gì, nên Hàn Thiệu Chu dễ dàng chui vào chăn áp chế Mạt Minh, vừa định tra hỏi thì phát hiện người dưới thân mình cả người đều lạnh toát.
Hàn Thiệu Chu dùng sức nắm mặt Mạt Minh, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu chờ đấy cho tôi”.
Sau khi xuống giường, Hàn Thiệu Chu đi vào phòng tắm mở nước nóng.
Hàn Thiệu Chu rời khỏi giường, Mạt Minh lúc này mới từ trong chăn lộ ra cái đầu xù xù, định nhặt quần áo trên mặt đất bên giường lên, phát hiện quần áo đều đã không còn.
Xong đời…Đi không được.
“Quần áo đều bị tôi lấy rồi.” Hàn Thiệu Chu dựa vào cửa phòng tắm, khoanh tay trước ngực nhìn Mạt Minh: “Tôi vừa rồi tư cách của mình cũng đã lấy ra, nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, cậu hôm nay đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi đây”.
Nhìn trên trán người đàn ông viết bốn chữ “Thẳng thắn khoan dung”, Mạt Minh mím môi, lông mày chậm rãi nhíu lại.
“Chiêu này hiện tại vô dụng.” Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói: “Khóc cũng vô dụng.”
Sau khi chuẩn bị xong nước tắm, Hàn Thiệu Chu cưỡng chế cởi bỏ mảnh vải cuối cùng dưới thân Mạt Minh, trực tiếp bế người vào trong bồn tắm đổ đầy nước ấm.
Nước vẫn luôn không đầy đến cổ, cảm giác ấm áp giống như một luồng nhiệt chui vào khắp cơ thể, Mạt Minh thoải mái cong đầu gối, ngoan ngoãn ngồi xổm trong bồn tắm.
Người nào đó chống một chân ngồi ở thành bồn tắm, ánh mắt sắc bén giống như dòng nước lạnh ở phía trên.
“Cậu từ ban công của mình lẻn vào phòng chú tôi, sau khi bị chú tôi phát hiện, cậu đã trốn vào phòng của tôi.” Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói: “Có phải vậy không?”
Mạt Minh rụt người lại xuống dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt trên mặt nước.
Trầm mặc như vậy cũng coi như là cam chịu.
Trong lòng Hàn Thiệu Chu bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt nội tạng của hắn đến run rẩy: “Cậu điên rồi sao, cậu coi mình là thạch sùng tinh chuyển thế sao, căn phòng ở độ cao hơn 30 tầng, ngã xuống xác cũng chẳng còn toàn thây!”
Mạt Minh nhìn khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo, dưới nước mím môi, cuối cùng từ trong nước lộ ra khuôn mặt, trầm giọng nói: “Lần sau, sẽ không…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất