Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 14

Trước Sau
Mấy chiếc xe bọc thép quân dụng đậu trên mảnh đất trống bên ngoài địa chỉ cũ của Bệnh viện Tâm thần Thứ 1 ở thành phố X, vài người đứng bên cạnh xe, trong đó có một cô gái cao gầy đang mất kiên nhẫn xem đồng hồ.

“Bệnh viện Tâm thần Thứ 1 của thành phố X biến mất vào rạng sáng ngày 2 tháng 4, ba ngày đã trôi qua, nếu hai ngày nữa cổng tới dị thế giới còn chưa đóng lại thì nhất định phải bắt đầu kế hoạch B. Cô hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé phó đội trưởng Đan Cô Lan.” Chỉ thị của cấp trên chui vô tai nghe của cô gái.

“Còn hai ngày nữa mà, gấp gì chứ.” Đan Cô Lan thấp giọng tự nói.

“Đan đội, có phản ứng năng lượng rồi!” Nhân viên công tác đang nhìn chằm chằm vào thiết bị trong xe thiết giáp lên tiếng, “4 phản ứng sinh mạng đang rơi xuống từ độ cao hơn 100 mét. Năng lượng phản ứng giữa giai đoạn xuyên qua không gian và thời gian của bốn người rất mỏng manh, tỉ lệ tử vong nếu trực tiếp va chạm với mặt đất là…”

“Đủ rồi, rớt xuống điểm nào?” Đan Cô Lan quát lên.

“Tọa độ… mười mét ngay trước mặt chị đó Đan đội.”

Đan Cô Lan bước chân dài ra, vọt tới phía trên điểm rơi xuống trong nháy mắt. Cô cầm một cái rương mật mã bằng kim loại trong tay, nhanh chóng mở nó ra, một dàn lưới vàng khổng lồ tung ra khỏi cái rương.

Chiếc lưới đặc biệt này lại lơ lửng giữa không trung. Cùng lúc đó, một cái khe chợt xuất hiện trên bầu trời trống không nãy giờ. Thời Trường Phong, Giản Hoài, Viên Phi Hàng và Vương Tiểu Soái rơi ra khỏi cái khe.

“Đan đội, tốc độ rơi xuống sau giai đoạn không gian và thời gian giao nhau đã vượt quá sức chịu đựng của A-065, tỉ lệ tử vong là…”

“Đã bảo là đừng nói chuyện tỉ lệ tử vong với tôi mà.” Đan Cô Lan nện mạnh một quyền xuống đất.

Xi măng lại biến thành đầm lầy nơi nắm đấm của cô chạm lên. Không tới 0.01 giây, mặt đất bên dưới lưới vàng đã là một đống lầy lội.

Bốn người Thời Trường Phong đáp lên chiếc lưới, không ngừng lún xuống ngay chính giữa, lực rơi khủng khiếp xuyên thủng cả chiếc lưới lớn.

Cách giảm xóc như thế cũng đủ để Thời Trường Phong phản ứng lại. Trước khi chiếc lưới bị đâm thủng, anh ôm Giản Hoài xoay người giữa không trung, lợi dụng lực xoay để xóa sạch tốc độ rơi xuống từ trên cao. Sau khi xoay vòng vài cái, anh đã thoát khỏi phạm vi đầm lầy từ trên không trung, ôm chắc Giản Hoài rơi xuống đất.

Viên Phi Hàng thì không có thể năng như Thời Trường Phong. Sau khi chiếc lưới bị thủng, hắn và Vương Tiểu Soái cùng ngã vô đầm lầy. Mặc dù cả người dính đầy bùn đất, nhưng đầm lầy đã giảm bớt chút lực rơi cuối cùng, hai người không hề bị thương.

“Đậu mé, Đan Cô Lan cô lại dùng chiêu này!” Viên Phi Hàng ăn một miệng bùn, mắng to trong đầm lầy.

Ngón tay của Đan Cô Lan chỉ lên đồng hồ: “Còn mười giây nữa đầm lầy sẽ biến lại thành xi măng, tự cậu giải quyết đi.”

“Tôi…”

May là lúc này Thời Trường Phong đã đứng vững, anh và Viên Phi Hàng vẫn còn bị quấn một cọng dây xích quái đản có thể dài ra vô hạn trên cổ tay, anh dùng sức kéo dây xích một cái, Viên Phi Hàng và Vương Tiểu Soái bị túm ra khỏi đầm lầy.

Mười giây sau, đầm lầy trở về với trạng thái nền xi-măng cũ.

Khoảng khắc khi bốn người xuất hiện trên trời, mấy tòa nhà cao tầng tự dưng lại xuất hiện trên mảnh đất vốn trống không.

Rạng sáng ngày 2 tháng 4, Bệnh viện Tâm thần Thứ 1 của thành phố X biến mất, tại địa chỉ của bệnh viện biến thành một mảnh đất trống. Thời Trường Phong và Viên Phi Hàng tới thế giới của Giản Hoài từ địa chỉ cũ của bệnh viện. Sau khi tìm thấy Vương Tiểu Soái và dẫn Giản Hoài trở về thế giới của họ, ‘cộng hưởng tư duy’ cũng kết thúc, bệnh viện khôi phục ở ngay không gian hai thế giới giao nhau.

“Đan đội,” trong tai nghe lại truyền tới, “Cổng không gian và thời gian đang đóng lại, nhưng có một phản ứng năng lượng nào đó đang ngăn không cho điều đó xảy ra.”

“‘Vật sót lại’ à?” Đan Cô Lan vén tay áo lên, “Hi vọng thứ này không quá phiền toái.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một điểm sáng lấp lánh xuất hiện giữa cái khe kim loại mà đám người Thời Trường Phong vừa rơi khỏi.

Thời Trường Phong buông Giản Hoài còn đang hôn mê trong lồng ngực mình ra rồi cũng nhìn về phía điểm sáng kia theo tầm mắt của Đan Cô Lan.

Điểm sáng nằm trên độ cao 23 mét, Đan Cô Lan điều khiển máy bay không người lái xoay ống kính lên và thấy rõ đây là một con dao găm sắc bén.

“Có vẻ là ‘vật sót lại’ hệ kim loại,” Đan Cô Lan khiêng cây súng máy lên rồi nhắm ngay vào con dao găm đó, “Mong là có thể hủy diệt nó.”

“Trước tiên đừng hủy diệt,” Thời Trường Phong che người trước cây súng máy, anh liếc nhìn Giản Hoài, “Giữ lại đi.”

“Chúng ta còn chưa biết cuối cùng thứ này có năng lực gì, có thể gây ra tổn hại gì…” Đan Cô Lan phản bác.

“Giữ lại.” Thời Trường Phong nói kiên quyết.

Lần này, Đan Cô Lan mang một chiếc trực thăng tới, Thời Trường Phong ngồi lên, bay tới trước con dao găm màu bạc này và thấy trên đó vẫn còn dính máu.

“Thời đội, cẩn thận chút ạ.” Người điều khiển trực thăng nói.

“Ừ, tôi sẽ chú ý.” Thời Trường Phong giơ tay trái ra, tay trái của anh đang bị quấn quanh bởi một luồng khí đen như đang bảo vệ cho cơ thể chủ nhân.

Thời Trường Phong cầm lấy dao găm từ giữa khe hở không gian thời gian. Khoảnh khắc con dao rơi lên tay anh, cái khe đó cũng biến mất.



Lúc này, Đan Cô Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Chờ sau khi Thời Trường Phong bước xuống chiếc trực thăng, cô lại cầm một cái rương tới, Thời Trường Phong đặt con dao găm nhỏ này vào trong đó.

Đan Cô Lan khép cái rương lại, chẳng có bất cứ điều gì xảy ra, dao găm vẫn yên lặng, không thể hiện năng lực đặc biệt nào cả.

“Cũng may không phải là một thứ phiền phức.” Đan Cô Lan nói, “Chờ trở lại căn cứ, tôi sẽ mang dao găm đi kiểm tra. Sau khi xác định xong cách bảo tồn, tôi sẽ lại đưa nó cho người thích hợp để sử dụng.”

Thời Trường Phong gỡ bao tay có thể phóng điện xuống, bỏ nó vô một chiếc hộp cao su rồi nói với Đan Cô Lan: “Nếu có thể, xin hãy giao con dao găm này cho tôi.”

Viên Phi Hàng bên kia cũng gỡ dây xích cuốn lấy cổ tay xuống và cất nó vào một hộp đựng chứa đầy nước.

Vương Tiểu Soái dính bùn cả người ngỡ ngàng nhìn họ bận rộn.

“Chúng tôi thống nhất gọi những thứ như bao tay của Thời đội, dây xích tôi cầm, chiếc lưới vàng khổng lồ đã đỡ được chúng ta cũng như con dao găm theo chúng ta tới từ một dị thế giới là ‘vật sót lại’,” Viên Phi Hàng giải thích, “Tất cả vật phẩm này đều đến từ dị thế giới, chúng có năng lực đặc biệt và tác dụng phụ khác nhau. Thông thường, nếu chúng ta có thể huy diệt những ‘vật sót lại’ này thì tốt nhất là nên hủy diệt chúng, nếu không thể thì phải bảo tồn. Chúng ta không thể chịu nổi tác dụng phụ của đa số ‘vật sót lại’, ví dụ như bao tay Thời đội đeo, những người khác có thể bị điện giật chết khi chỉ mới đụng tới thôi.”

Vương Tiểu Soái: “Con dao găm này trông hơi giống…”

Giống con dao găm mà Giản Bác Hàn đã giật lấy để tự sát, trên đó còn dính những vết máu.

Vương Tiểu Soái nhìn về phía Giản Hoài, thấy Thời Trường Phong bế Giản Hoài lên rồi nhẹ nhàng sờ lên trán của cậu.

“Đi thôi,” Viên Phi Hàng đứng dậy nói, “Lên xe trở về căn cứ thôi.”

“Căn cứ? Tôi cũng đi nữa hả?” Vương Tiểu Soái chỉ vô mũi mình hỏi.

“Đương nhiên rồi, cậu còn phải đi kiểm tra nữa.” Viên Phi Hàng nói, “Kiểm tra để xem có năng lực đặc biệt gì đã được đánh thức và quyết định nhận cậu vào ‘Tổ 0’ hay không.”

“Nhưng…” Vương Tiểu Soái móc điện thoại từ tỏng túi áo ra. Sau một phen lăn lộn tùm lum, điện thoại đã không thể mở nguồn nữa.

Hắn nhớ tới cuộc gọi của mẹ vào ngày 3 tháng 4, ai đã gọi mình đấy?

“Tôi gọi điện thoại được không?” Sau khi lên xe, Vương Tiểu Soái hỏi cẩn thận.

“Theo quy định, cậu không thể liên lạc với thế giới bên ngoài trước khi ký cam kết giữ bí mật.” Đan Cô Lan trả lời.

“Nhưng…” Vương Tiểu Soái cúi đầu lau nước mắt.

“Nhưng nếu cậu bảo đảm mình sẽ không nói gì về những chuyện xảy ra ở dị thế giới và gọi điện thoại dưới sự giám sát của hai vị đội trưởng, chúng tôi vẫn có thể suy xét.” Đan Cô Lan đổi giọng điệu và đưa chiếc điện thoại của mình ra.

Vương Tiểu Soái nhận lấy và nhìn Đan Cô Lan với một ánh mắt đầy biết ơn.

Đan Cô Lan là một người phụ nữ vừa đẹp vừa có khí thế, cô cười nhạt: “Cậu đã gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’. Sau khi sống sót trở về từ dị thế giới, nếu còn gọi được ai thì phải quý trọng họ.”

Vương Tiểu Soái sửng sốt, hắn nhớ lại lời Thời Trường Phong từng nói. Tất cả những ai có thể xuyên qua không gian thời gian và có năng lực đặc biệt đều là người cộng hưởng tư duy.

Những người từng từ bỏ thế giới giống như hắn.

Đan Cô Lan cũng là người như thế phải không?

Vương Tiểu Soái nhớ rõ số điện thoại của mẹ. Hắn nhấn xuống dãy số quen thuộc, vậy mà điện thoại bên kia lại mở.

Điện thoại cũ mẹ sử dụng là mẫu phổ biến của mười mấy năm trước, ngoài gọi điện và nhắn tin ra thì chẳng còn chức năng nào nữa. Ưu điểm duy nhất là pin dai, không sạc hơn mười ngày vẫn xài được.

Lần này không có vụ thuê bao không tồn tại nữa, sau khi vang lên hai tiếng, có người đã nhận điện thoại, đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên. Chú ấy nói với một cái giọng địa phương rặc: “Ui, không mua bảo hiểm, không mua thực phẩm chức năng, không cần điều chỉnh thông tin cước phí gì hết. Người đã mất rồi, có thể ngừng rao bán không vậy?”

“Cậu, là con, Tiểu Soái đây…” Nghe được giọng nói quen thuộc này, Vương Tiểu Soái lập tức nghẹn ngào.

“Nhãi ranh, cậu lấy điện thoại mẹ mày gọi mày suốt ba ngày qua, mày chạy đi đâu?” Cậu của Vương Tiểu Soái mắng ngay, “Ai cũng đang chờ mày về nhà lo liệu lễ tang đấy! Mẹ mày đã nằm ở hội trường để linh cữu ba ngày này, tuần thất đầu tiên cũng sắp qua mẹ nó luôn rồi!”

Giọng nói vừa thô tục vừa quen thuộc làm Vương Tiểu Soái lập tức cảm nhận được mình còn tồn tại. Hắn lau nước mắt, nức nở nói: “Cậu ơi, con… bận chút việc, chắc mấy hôm nữa mới về nhà được, con…”

Đan Cô Lan giật lấy điện thoại từ trong tay của Vương Tiểu Soái điện thoại rồi giải thích giúp hắn: “Dạ, cậu của Tiểu Soái phải không ạ? Dạ con chào cậu, con đến từ Cục Cảnh sát thành phố X. Đồng chí Vương Tiểu Soái ngồi kế bên con đây ạ. Không có gì hết cậu ơi, không phải cậu ấy gây chuyện, Vương Tiểu Soái là một đồng chí tốt. Trên đường về quê cậu ấy gặp phải bọn cướp bóc rồi bị người ta đả thương trong quá trình hăng hái làm việc nghĩa, mới tỉnh lại thôi ạ.

Cậu yên tâm nhé, ngày mai cậu ấy sẽ có thể về nhà. Đến lúc đó, tụi con sẽ phái xe đưa cậu ấy về, cậu cứ yên tâm ạ!”

Đan Cô Lan nói mọi thứ cho có lệ với cậu của Tiểu Soái rồi ngắt máy.

“Cảm ơn.” Vương Tiểu Soái nói, “Nhưng hăng hái làm việc nghĩa gì cơ…”

“Thuận mồm nói bừa thôi, nếu cậu cần, tôi có thể đưa một lá cờ thường cho cậu cầm về.” Đan Cô Lan nói.



“Thành thật xin lỗi, tôi đã gây ra nhiều rắc rối cho mọi người rồi.” Vương Tiểu Soái thấp giọng nói.

Hắn quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến chuyện mình đau lòng thôi. Lúc nhảy lầu tự sát, cậu hoàn toàn không nghĩ tới mẹ còn đang chờ mình về đứng ra làm lễ tang. Hắn còn gợi ra cả ‘cộng hưởng tư duy’, làm hại đám người Thời đội phải tới cứu mình, chuyện tốt duy nhất chắc là…

Vương Tiểu Soái nhìn sang Giản Hoài. Hắn nhớ tất cả mọi chuyện Giản Bác Hàn đã làm, cũng không dám xác định những điều này là chuyện tốt hay xấu đối với Giản Hoài nữa.

Người đàn ông Giản Bác Hàn này……

Giờ phút này, tất cả ký ức của Vương Tiểu Soái đã khôi phục, hắn nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra vào rạng sáng ngày 2 tháng 4.

Khi đó, Giản Bác Hàn nhìn ra nỗi tuyệt vọng của hắn, cũng bắt đầu tham vấn tâm lý cho hắn. Nếu không có sự trợ giúp của Giản Bác Hàn, có lẽ bây giờ hắn không có thể nào nhìn thẳng vào sự yếu đuối của mình đâu.

“Bác sĩ Thời,” Vương Tiểu Soái không nhịn được hỏi, “Cuối cùng thì Giản Bác Hàn là người tốt hay người xấu?”

Thời Trường Phong nhìn Giản Hoài và nói: “Tôi có thể đoán ra cậu là người cộng hưởng tư duy cũng nhờ lời gợi ý của Giản Bác Hàn. Vào ngày 4 tháng 4 đó khi nghe chính miệng ông ta nói về tình trạng tâm lý của cậu, tôi đã liên tưởng tới sự thay đổi giữa ngày và đêm của dị thế giới và cũng xác định được thân phận của cậu thông qua cách ông ta chuẩn bệnh.”

Giản Bác Hàn là người đầu tiên nhận ra bệnh chứng của Vương Tiểu Soái.

Thời Trường Phong nghĩ rồi nói: “Có lẽ, ông ta không được tính là người tốt, nhưng cũng không thể xem là một kẻ xấu. Ông ta chỉ là một người đáng thương bị thế giới ép đến nỗi điên lên.”

Nghe được tên của Giản Bác Hàn, lông mi của Giản Hoài luôn hôn mê nãy giờ lại giật rung.

Đan Cô Lan không tới dị thế giới nên không biết họ đang nói về chuyện gì, cô cũng không thèm để ý. Ai trong ‘Tổ 0’ trở về từ dị thế giới ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải vài chuyện, biểu hiện như vậy cũng bình thường thôi.

Nhưng ——

“Thời đội, anh mang một người từ dị thế giới về như vậy, anh phải làm sao nếu lãnh đạo hỏi tới đây?” Đan Cô Lan nói.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với Giản Hoài.” Thời Trường Phong nói.

Đan Cô Lan dụi mắt, lẩm bẩm trong lòng, đến lúc đó chỉ sợ ai sẽ bị bắt đi chịu phạt thôi.

Cô cảm thấy hơi hoa mắt, ngó ra ngoài xe và thấy được bản thân lúc nhỏ đang bị ai đó đá vồ lên ngoài cửa sổ xe.

Đan Cô Lan lắc đầu, tầm mắt di chuyển về trong xe, cơ thể lập tức cứng đờ.

Cô phát hiện mình đã biến về dáng vẻ lúc chỉ mới bảy hay tám tuổi gì đó, mặc chiếc váy rách, khuôn mặt của tất cả mọi người trên xe đều biến thành người cha hay bạo hành gia đình của mình.

Cơ thể của Đan Cô Lan run lên, cô thấy cực kỳ sợ hãi, muốn tìm một vũ khí để phòng thân.

Chân cô vừa nhúc nhích thì đã đụng trúng một cái rương. Đan Cô Lan chợt nhớ ra, đây là cái rương có đựng con dao găm.

Vì thế, cô mở cái rương và lấy con dao găm đó ra trong trạng thái vừa cẩn thận vừa phòng bị những người xung quanh.

Nắm con dao găm trong lòng bàn tay, Đan Cô Lan nhìn thấy vết máu trên đó thì nhếch môi một cách quỷ dị.

Viên Phi Hàng ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh Đan Cô Lan. Cô quay đầu sang, người này không phải Viên Phi Hàng trong mắt cô mà lại là người cha cầm thú của cô, ổng đang ngủ say sau khi uống quá nhiều rượu.

“Giết ổng, giết ổng, giết ổng! Giết ổng, ổng sẽ không đánh mình và mẹ nữa.” Một giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu Đan Cô Lan.

Cô chậm rãi giơ dao găm lên và đâm mạnh lên động mạch chủ trên cổ của Viên Phi Hàng!

Giản Hoài nằm bên cạnh Thời Trường Phong đột nhiên mở toang mắt ra, nhảy dựng lên khỏi băng ca trong xe thiết giáp, nhanh hệt như một mũi tên vừa được bắn ra.

Giản Hoài lấy khuỷu tay đẩy Viên Phi Hàng ra, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay của Đan Cô Lan rồi cướp lấy con dao găm đó.

“Thằng nào đánh bố?” Viên Phi Hàng bị một khuỷu tay đập một cú choáng váng bụm mặt nhìn xung quanh.

Đan Cô Lan thì lại nhìn lên tay mình, không thể tưởng tượng được nói: “Tôi đang làm gì vậy?”

Cô mới bị ai đó đào ra một mảnh hồi ức đáng sợ nhất trong lòng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người quanh mình đều biến thành kẻ địch. Cô cầm lấy con dao găm này như đang bị mê hoặc, muốn giết hết những ai đang ở xung quanh.

Nếu không nhờ chàng thiếu nên Thời Trường Phong mang về chợt bừng tỉnh, bây giờ Viên Phi Hàng mới nãy còn ngủ trong trạng thái không hề phòng bị bên cạnh Đan Cô Lan đã là người chết!

“Đây là đâu?” Giản Hoài cầm dao găm nhìn về phía Thời Trường Phong mà mình quen thuộc nhất, “Giản Bác Hàn đâu? Tôi ngửi thấy mùi của ông ta.”

Nói hết câu này, tầm mắt của Giản Hoài dừng lại trên con dao găm. Cậu đưa nó sát bên mũi, cái mùi quen thuộc đến mức đáng sợ nhưng cũng hơi tuyệt vọng đang tỏa ra từ con dao găm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau