Chương 4
Chắc là hồi bốn hay năm tuổi gì đó, bé Giản Hoài phát hiện chỉ có mình phòng cậu là nằm dưới mặt đất. Mặc dù đèn đuốc trong tầng hầm rất sáng sủa, nhưng lại không phải là ánh sáng mặt trời.
Bên ngoài có trời xanh mây trắng, hoa thơm chim hót, không gian rộng lớn khôn cùng, vậy mà cậu lại chỉ có một phòng ngủ rộng 40 tới 50 mét vuông và chiếc đèn điện phong cách Châu Âu rực rỡ trên trần nhà.
“Cha ơi, con muốn một căn phòng có cửa sổ và ánh nắng chiếu vô trong ạ.” Bé Giản Hoài nói với người cha mà mình tin tưởng nhất.
Giản Bác Hàn ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu và nói chắc giọng: “Tin cha đi, con sẽ không thích ông mặt trời đâu.”
“Con thích mà!” Mặt của Giản Hoài biến thành bánh bao chiều, khăng khăng với quan điểm của mình.
“Chắc không?” Giản Bác Hàn cười cười, “Vậy cha dẫn con đi ngắm ông mặt trời nhé.”
Ông bế bé Giản Hoài lên và ôm cậu ra ngoài ngay buổi trưa khi mặt trời chói nhất.
“Tiểu Hoài, con ngẩng đầu nhìn ông mặt trời đi. Nếu con thích thì cứ ngắm lâu chút nhé.” Giản Bác Hàn đề nghị.
Giản Hoài chưa từng thấy ánh nắng thật bao giờ, cũng chưa ai nói cậu biết rằng nếu nhìn thẳng vào ông mặt trời quá lâu, đôi mắt sẽ bắt đầu trở nên đau đớn như phơi da ngoài nắng, nghiêm trọng hơn là võng mạc sẽ bị bỏng rát và làm cho mắt người bị tổn thương mãi mãi hoặc thị lực kém đi một cách nghiêm trọng.
Mới nhìn một lát mà Giản Hoài đã muốn nhìn sang chỗ khác ngay. Giản Bác Hàn ấn mặt cậu và nói: “Đây là lựa chọn của con, nhìn tiếp đi.”
Mãi cho đến khi Giản Hoài khóc lóc nói ‘Không bao giờ muốn ngắm ông mặt trời nữa, không cần đổi phòng nữa đâu’, Giản Bác Hàn mới buông tha cho cậu và dịu dàng dẫn cậu đi chữa mắt.
Từ lần đó, lỡ có ai thắc mắc tại sao Giản Hoài lại ở dưới tầng hầm, Giản Bác Hàn sẽ giải thích: “Từ nhỏ con trai của tôi đã không thích mấy nơi quá sáng, mới thấy ông mặt trời có một lần thôi mà đã khóc lóc đòi về lại tầng hầm, phải không con Tiểu Hoài?”
“Dạ, ông mặt trời đáng sợ lắm.” Bé Giản Hoài trả lời trong đờ đẫn.
Ký ức của Giản Hoài cũng không đầy đủ. Nhiều lúc, Giản Bác Hàn chỉ nói chắc là cậu sẽ thích hay ghét thứ gì đó, Giản Hoài sẽ chấp nhận điều đó. Không phải chưa từng phản kháng, nhưng kết quả của việc đó lại là Giản Bác Hàn sẽ chứng minh tất cả lời nói của ông là chân lý bằng cách của mình.
Vào năm mười bảy tuổi, về vụ chú Lâm thúc gì đó, Giản Hoài cũng không nhớ rõ cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra. Dường như cậu trở nên đần độn một lúc lâu, chờ sau khi khôi phục ý thức, cậu đã ở trong bệnh viện tâm thần này. Tất cả mọi người ai cũng nói với cậu rằng —— cậu đang mắc chứng tâm thần phân liệt.
Cậu sợ nắng nên ban ngày sẽ kéo màn lại, dúi đầu vào chăn và ngủ. Buổi tối, cậu sẽ không thể ngủ được, vừa bước ra khỏi phòng bệnh là sẽ nhìn thấy đống quái vật nhiều không đếm xuể.
Lần đầu tiên cậu còn hoảng sợ và luống cuống, vất vả lắm mới căng người trốn trong tủ quần áo suốt đêm đó. Hôm sau, Giản Hoài định tìm bác sĩ nhờ giúp đỡ. Cậu kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, song lại nghe thấy Giản Bác Hàn nói với bác sĩ: “Ôi, xem ra chứng ảo giác và ảo thính của nó ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.”
Là…… ảo giác à?
Lúc màn đêm buông xuống, Giản Hoài đứng trên hành lang của tầng 4, nhìn đám bệnh nhân bước ra khỏi phòng, mùi formalin đầy ắp mũi miệng. Một tên bệnh nhân nhào về phía cậu, Giản Hoài móc con dao găm lén giấu ra và đâm thủng tròng mắt của con quái vật này một cách máy móc.
Khi bình minh đến, cậu sẽ đi thăm tên bệnh nhân đã bị cậu tổn thưởng đêm trước. Mắt của tên bệnh nhân kia vẫn còn tốt, uống thuốc xong rồi lại yên lặng xem TV.
Đó là ảo giác, thì ra cậu bị điên thật rồi.
Giản Bác Hàn nói, cậu có nhân cách phản xã hội bẩm sinh, thích những thứ mà người bình thường sẽ không thích. Nếu không thể điều khiển khát khao phạm tội của mình, khát khao này sẽ bị thả ra ngoài vào ban đêm và trở thành chỗ vui chơi cho sự ảo tưởng của cậu.
Chỗ vui chơi hả? Giản Hoài gõ đầu mấy cái rồi cũng không chống đối nữa. Giản Bác Hàn nói thế thì chắc là vậy rồi.
Nhưng mà bây giờ, người bác sĩ trước mắt lại nói với Giản Hoài rằng cậu không hề bị điên.
Tin được không? Giản Hoài ngồi trên mặt đất, đôi tay tùy ý để lên đầu gối, đầu ngửa lên để nhìn Thời Trường Phong. Làn da của Giản Hoài là một màu trắng bệch không có sức sống.
“Đúng rồi!” Nhân viên chăm sóc tên Vương Tiểu Soái đó vỗ đùi, “Máy theo dõi! Phòng bệnh và hành lang nào trong bệnh viện của chúng ta cũng có máy theo dõi hết mà! Bác sĩ Thời chỉ cần nói mình thấy bệnh viên đi loạn xạ trên máy theo dõi thôi, tra được máy theo dõi là chúng ta có thể nhờ bên ngoài giúp đỡ rồi.”
Dựa theo quy định, khu vực bệnh nhân hoạt động chắc phải trang bị máy theo dõi, còn về khu vực vệ sinh riêng tư không thể có máy quay này nọ cũng sẽ gắn dụng cụ cảm ứng nhiệt tia hồng ngoại, tiện để quan sát hành động của bệnh nhân.
Nghe Vương Tiểu Soái nhắc tới máy theo dõi, Giản Hoài cười nhạo một tiếng.
Thời Trường Phong thở dài: “Sáng nay tôi đã kiểm tra máy theo dõi, mọi thứ đều bình thường. Ngay cả cậu, trên theo dõi cũng chỉ có cảnh tối hôm qua cậu thành thật ở trong phòng trực chứ chưa từng bước ra khỏi cửa. Máy theo dõi từ 9 giờ tối tới 7 giờ sáng hôm sau của bệnh viện này đã bị sửa.”
Vương Tiểu Soái sợ tới mức chà hai bên cánh tay, mắt hắn di chuyển xung quanh rồi chợt nhìn thấy viên vitamin trong lòng bàn tay của Thời Trường Phong: “Giản Hoài không uống thuốc, anh có xem máy theo dõi chưa?”
“Hai cậu đi theo tôi.” Thời Trường Phong nói.
Anh dẫn Giản Hoài và Vương Tiểu Soái đi vào phòng làm việc, dùng mở ghi chép theo dõi bằng mạng của bệnh, ghi chép chiếu: ngày 2 tháng 4, Giản Hoài giả vờ uống thuốc trước mặt Vương Tiểu Soái xong thì lên giường ngủ ngay, vốn chẳng có hành động để viên thuốc dưới gối.
“Hôm nay thì sao?” Vương Tiểu Soái hỏi.
Thời Trường Phong chỉnh sang hôm sau, chỉ thấy trong video theo dõi, Giản Hoài vẫn luôn ngồi đọc sách trong phòng, mãi cho đến khi Giản Bác Hàn tới thăm và Thời Trường Phong đến kiểm tra phòng mới có sự xuất hiện của những người khác. Mà ở cuối đoạn video, Thời Trường Phong và Giản Bác Hàn lại rời khỏi phòng cùng một lúc. Trong cả video hoàn toàn không có sự tồn tại của Vương Tiểu Soái.
Vương Tiểu Soái: “…”
Hắn giải thích trong hoang mang: “Trong video không có tôi hả? Tôi là người thật thật mà, tôi…”
“Đừng hoảng sợ,” Thời Trường Phong làm yên lòng hắn, “Tôi biết cậu là người bình thường. Tôi vi phạm quy định để dẫn các cậu đi xem video theo dõi chỉ vì muốn nói với mọi người rằng máy theo dõi của bệnh viện này không đáng tin thôi.”
Giản Hoài ngồi co chân trên ghế bác sĩ. Vóc dáng của cậu không lùn nhưng lại rất gầy, cả người rụt lại trên ghế như một trái banh, nhìn màn hình máy tính với một dáng vẻ không mấy hứng thú.
“Nhưng nếu ngay cả máy theo dõi của là giả, vậy tôi còn có thể tin vào điều gì nữa?” Vương Tiểu Soái nắm tóc điên cuồng, “Chẳng lẽ tôi không bình thường thật hả? Là vì hôm qua tôi lỡ mồm uống phải thuốc giảm đau chứa chất cấm của bệnh nhân nên mới có ảo giác hả?”
Thấy hắn điên lên, Thời Trường Phong nhéo mạnh lên miếng da giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn. Vương Tiểu Soái lập tức hét lên: “Đau đau đau đau đau! Buông tay, buông tay!”
“Còn thấy đau thì không sao rồi,” Thời Trường Phong nói lặng lẽ, “Cậu bình tĩnh lại chút đi.”
Anh bình tĩnh suốt cả quá trình, thần kinh hoàn toàn không bị chấn động bởi mấy sự kiện quỷ dị kia.
Vương Tiểu Soái ngồi im một lúc, cuối cùng bình tĩnh lại. Hắn nhìn vẻ mặt thờ ơ của Giản Hoài, lại nhìn sang Thời Trường Phong một cái rồi cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Thời, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải tin vào điều gì đây?”
Thời Trường Phong nói kiên quyết: “Tin vào bản thân, nếu sự thật khách quan hoàn toàn đã bị hoang đường hóa, điều duy nhất chúng ta có thể làm là giữ vững nhận thức của mình. Trong số năm giác quan, cứ tin vào cái nào nhạy bén và bản thân cậu có tự tin nhất thôi.”
“Vậy nếu cả ba chúng ta bị điên hết rồi sao? Hoặc …… hai người là thứ mà tôi ảo tưởng ra, từ nãy tới giờ tôi vẫn luôn tự lầm bầm mình phải làm gì bây giờ thì sao?” Vương Tiểu Soái hỏi.
“Vậy cứ bị điên đi,” Thời Trường Phong nói, “Ít nhất như thế sẽ không làm trái với nguyện vọng trong tim.”
Lời nói này làm mắt của Giản Hoài sáng lên. Cậu ngồi thẳng người lại, nhìn Thời Trường Phong và nói: “Tối nay tôi phải thử để lại một vài dấu vết khó ai tìm ra, không phải trên người quái vật mà là trên những thiết bị không thể di chuyển của bệnh viện.”
“Có thể thử đấy,” Thời Trường Phong cười vui mừng, “Không biết tôi có được hân hạnh tham gia hành động của cậu không đây?”
“Tùy anh thôi.” Giản Hoài nói vô tình.
“Còn tôi thì sao?” Vương Tiểu Soái run rẩy giơ tay lên, “Tôi cũng phải tham gia nữa sao?”
Tối hôm qua ngay dáng vẻ của y tá trưởng là gì cậu còn chưa nhìn thấy mà đã bị dọa gần chết tới nơi, chẳng lẽ còn phải tham gia tiểu đội mạo hiểm tại Bệnh viện Tâm thần Thứ 3 của thành phố Lâm Uyên nữa hả?
Giản Hoài nhìn hắn: “Anh cút đi.”
“Hả?” Vương Tiểu Soái không hiểu ý của cậu lắm.
“Không phải anh vẫn có thể về nhà à?” Giản Hoài nói, “Có thể về nhà thì tại sao lại không về đi?”
“Nhà…… đúng rồi, mẹ tôi mới gọi cho tôi.” Vương Tiểu Soái siết chặt lấy điện thoại, thử nói với Thời Trường Phong, “Vậy tôi… về nhà nhé?”
“Về đi.” Thời Trường Phong cũng không muốn ép Vương Tiểu Soái tham gia hành động của họ.
“Hai người tốt quá à!” Vương Tiểu Soái biết ơn nói.
Hắn cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng làm việc của Thời Trường Phong và đi thẳng một mạch về hướng ra khỏi bệnh viện.
Mấy tầng phòng bệnh và phòng khám của bệnh viện đều nối với nhau. Từ khu nằm viện ở tòa nhà số 1, Vương Tiểu Soái vọt tới tầng phòng khám, mừng rỡ như điên khi nhìn thấy có người đi ra bước vào ở cửa lớn. Hắn ôm tâm tình mình còn sống sau tai nạn bước vô cửa quay của tầng phòng khám. Khoảng khắc bước khỏi cửa lớn, hắn lại xuất hiện trong đại sảnh của khu nằm viện ở tòa nhà số 1.
“Hả?” Vương Tiểu Soái nhìn xung quanh, xém nữa rớt cằm khi thấy được bảng hiệu ‘Khu Nằm Viện Tòa Nhà Số 1’ dưới bảng dẫn đường.
Vương Tiểu Soái lắc đầu mấy cái, co giò chạy tới tầng phòng khám và xông về phía cửa quay với một khí thế cố chấp. Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa quay, hắn lại trở về đại sảnh của khu nằm viện ở tòa nhà số 1.
Vương Tiểu Soái không tin vào ma quỷ, chạy liên tục mấy lần, cuối cùng đích đến vẫn luôn là chỗ này.
Hắn quỳ xuống giữa đại sảnh, những người qua lại xung quanh nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
Trong đầu Vương Tiểu Soái trống rỗng, nước mắt lo sợ lặng lẽ chảy xuống. Sau một lúc lâu, hắn đột ngột lau đi nước mắt, vừa móc điện thoại ra vừa lẩm bẩm: “Đúng vậy, mẹ mình mới gọi, mình phải gọi lại ngay.”
Sau khi nhấn gọi, trong ống nghe phát ra một giọng nữ máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Điện thoại rơi mạnh một tiếng ‘cốp’ trên sàn nhà, màn hình nứt luôn một đường, dây thần kinh của Vương Tiểu Soái cũng run theo.
Lời nói của Giản Hoài quanh quẩn trong đầu Vương Tiểu Soái: “Không phải anh vẫn có thể về nhà à?”
Tôi không thể đây này! Vương Tiểu Soái đứng dậy, nhặt điện thoại lên và chạy về phía phòng làm việc của Thời Trường Phong, nhưng bây giờ trong này chỉ còn lại một bác sĩ với bảng tên ‘Viên Phi Hàng’ trên ngực. Thấy Vương Tiểu Soái mặc đồ bình thường, Viên Phi Hàng hỏi: “Bệnh nhân hả? Bây giờ là giờ nghỉ trưa, bắt đầu làm việc lại vào lúc 1 giờ 30.”
“Không, không phải, tôi tìm người.” Vương Tiểu Soái quay đầu rời khỏi phòng làm việc và chạy như bay tới khu phòng bệnh tầng 4.
Giản Hoài đang ở trong phòng bệnh, nhìn cửa phòng ngày càng gần mình, Vương Tiểu Soái lại cảm thấy yên tâm.
Hắn đẩy cửa nhào vô, khóa cửa lại, đặt mông ngồi xuống đất, cả người chẳng còn tí sức nào.
Giản Hoài và Thời Trường Phong cũng đang ở trong phòng bệnh. Thấy dáng vẻ chưa tỉnh hồn của Vương Tiểu Soái, Thời Trường Phong hỏi: “Sao quay lại rồi?”
Anh vừa nói vừa đưa cho Vương Tiểu Soái một ly nước ấm.
Vương Tiểu Soái xử hết nước chỉ bằng một ngụm, có vẻ lúc này mới cảm thấy mình đã sống lại, hắn quơ chân múa tay nói: “Không ra khỏi, cửa lớn được, chớp mắt một cái, lại trở về đại sảnh… còn có…”
Hắn sửng sốt, tự dưng che mặt khóc ‘hu hu’: “Mẹ tôi mất tiêu rồi, hu hu hu…”
“Đừng nóng vội,” Thời Trường Phong nói, “Cậu làm theo lời tôi nhé, hít sâu, từ từ thở ra, lại hít sâu vào một hơi, thở ra, đúng rồi, chậm thở ra chậm thôi…… đỡ hơn chút nào chưa?”
Dưới sự dẫn dắt của Thời Trường Phong, cảm xúc của Vương Tiểu Soái cuối cùng cũng ổn lại. Hắn kể lại tất cả mọi chuyện mình vừa gặp phải, vừa kể vừa uống sạch liên tục vài ly nước.
Thời Trường Phong nghe rồi nói: “Cậu còn nhớ rõ mẹ mình tên gì và nhà ở đâu không?”
“Nhớ chứ!” Vương Tiểu Soái liệt kê ra tên họ, tuổi tác, công việc và địa chỉ nhà của mẹ.
“Nếu đang tưởng tượng vô căn cứ thì không thể nào nói ra nhiều thông tin như vậy trong nháy mắt đâu,” Thời Trường Phong nói, “Yên tâm đi, mẹ cậu không hề biến mất. Không thể gọi được chắc là vì sóng trong bệnh viện có vấn đề thôi. Nội dung trong máy theo dõi điện tử cũng không chân thật gì, vậy có vẻ gọi điện thoại không được cũng là một chuyện rất bình thường ở cái bệnh viện quái gở này.”
Lời nói của Thời Trường Phong làm cho người khác cảm thấy rất yên lòng như chữ ký hắn thấy được tối hôm qua vậy, kiên định và hùng hồn như thể không khó khăn gì có thể đánh đổ anh cả.
“Bác sĩ Thời, tiếp theo tôi nên làm gì đây?” Vương Tiểu Soái hỏi.
Thời Trường Phong nhìn Giản Hoài đang ngồi tự bọc kín người trên giường, lại nhìn sang Vương Tiểu Soái hồn vía đâu mất tiêu kế bên bàn, anh lẳng lặng thở dài: “Chắc chỉ còn cách vô bệnh viện vào buổi tối để điều tra xem cuối cùng chỗ này có vấn đề gì thôi. Cậu đừng hoảng hốt, thật ra tôi cũng không thể rời khỏi bệnh viện, nếu không tại sao tôi lại đứng ỳ ở đây trong khi hôm nay bản thân trống ca chứ?”
“Bác sĩ Thời, anh cũng không thể rời khỏi hả?” Vương Tiểu Soái vui vẻ nói, “Đúng là tốt quá rồi.”
Xem ra nhân viên chăm sóc này sợ tới mức không thể nào thể hiện cảm xúc một cách bình thường nữa, Thời Trường Phong vỗ về Vương Tiểu Soái rồi đi tới bên người Giản Hoài.
“Cậu có thấy phiền nếu tôi ngồi trên giường của cậu không? Trong phòng không có ghế dựa có thể di chuyển.” Thời Trường Phong hỏi thử.
Giản Hoài khẽ gật đầu.
Thời Trường Phong ngồi xuống, suy nghĩ và nói: “Cậu là người ở trong bệnh viện này lâu nhất nên cũng hiểu rõ về những chuyện xảy ra vào ban đêm nhất, tôi hi vọng cậu có thể nhớ lại xem có nơi nào đáng để cực kỳ chú ý tới hay không. Đêm nay chúng ta phải đi vào một nơi lạ lẫm, khủng bố và có thể sẽ đối mặt với bất cứ bất ngờ nào, dù chỉ là một chút thông tin thôi cũng có thể là cọng rơm cứu mạng cho chúng ta sống tới bình minh.”
Trông anh rất điềm tĩnh, giọng điệu hoàn toàn không giống như đang nói về một chuyện gì đó nguy hiểm tới mạng sống một cách khủng khiếp. Thái độ bình tĩnh và thành thạo của Thời Trường Phong làm Giản Hoài cảm thấy có lẽ anh thích nghi rất tốt với trạng thái này.
Giản Hoài nghĩ rồi nói: “Lúc đầu, chúng rất dịu dàng, cũng không hề tấn công tôi mà chỉ đi tới đi lui thôi; dần dần, sẽ có một, hai con bắt đầu tổn thương tôi, sức mạnh của chúng không lớn, tôi có thể đối phó; sau đó ngày càng nhiều người hoặc quái vật có tính công kích xuất hiện, mà…”
Giản Hoài nói tới đây thì tạm dừng, cậu nhìn Thời Trường Phong, xác nhận lại người mình vừa kết bạn được một ngày này có đáng để cậu tin tưởng hay không.
Thời Trường Phong không nói gì, anh lặng lẽ đợi Giản Hoài nói tiếp.
Giản Hoài bước xuống giường, đi vô phòng tắm riêng và đứng trước một vách tường, tay nắm chặt lại, nắm tay gầy yếu đấm thật mạnh lên tường ——
‘Ầm’ một tiếng, nắm đấm của Giản Hoài ‘nhanh chuẩn và tàn nhẫn’ đục ra một cái lỗ trên vách tường nối giữa phòng ngủ và phòng tắm. Cậu rút bàn tay không hề bị thương lại và nói: “Mà tôi lại là một con quái vật trong đám quái vật đó.”
Vương Tiểu Soái nhét tám ngón tay vào trong miệng, sợ mình sẽ phát ra tiếng thét chói tai và kích thích Giản Hoài. Hắn còn nhớ rõ trong hai lần mình đi vào phòng bệnh, lần nào Giản Hoài cũng… xuất hiện trước mặt hắn trong tích tắc. Lúc đó hắn còn tưởng là bản thân đã nhìn lầm, không ngờ sự thật lại là tốc độ của Giản Hoài nhanh tới mức mắt thường của hắn không thể thấy rõ!
“Tôi đã xuyên vào một bộ phim điện ảnh siêu anh hùng hay tiểu thuyết dị năng gì thế này?” Vương Tiểu Soái hỏi.
“Ai mà biết,” Giản Hoài nhìn nắm tay, “Nói không chừng đây là vọng tưởng của tôi thì sao.”
“Là thật mà!!” Vương Tiểu Soái gật đầu điên cuồng, “Thật trăm phần trăm luôn!”
“Bác sĩ Thời, anh chẳng thấy ngạc nhiên chút nào luôn hả?” Vương Tiểu Soái định tìm đồng minh.
“Ừ, tôi rất ngạc nhiên.” Thời Trường Phong gật đầu.
Xạo ke, rõ ràng trên mặt anh đang viết ‘một quyền bình thường chẳng có gì lạ lùng’ mà.
Thời Trường Phong kiểm tra cái lỗ lớn trên tường rồi hỏi: “Cậu chỉ có thể năng vượt trội hơn người thường hay cũng có những sức mạnh đặc biệt khác nữa vậy?”
“Chắc chỉ có thể năng thôi.” Giản Hoài nói.
“Vậy tốt rồi, ít nhất là đã chứng minh sức người có thể đánh thắng quái vật tối nay. Chúng ta phải chuẩn bị thêm vài vũ khí đánh đấm. Vương Tiểu Soái là nhân viên chăm sóc, chắc cậu khá quen thuộc với chỗ cất mấy thứ đó nhỉ?” Thời Trường Phong hỏi.
“Tôi biết!” Vương Tiểu Soái nói.
“Tôi cũng khá tự tin về thể năng của mình, tối nay Tiểu Soái cứ đi theo sau lưng tôi và Giản Hoài nhé.” Thời Trường Phong nói, “Còn Giản Hoài, cậu đứng bên phải của tôi đi.”
Thời Trường Phong thuận tay phải, tay phải của anh linh hoạt hơn so với tay trái. Nếu Giản Hoài đứng ở bên phải, Thời Trường Phong sẽ có thể chăm sóc cho cậu.
Ai ngờ Giản Hoài lại từ chối: “Không tốt.”
“Tại sao?”
“Tôi thuận tay trái,” Giản Hoài để dao găm lên tay trái, động tác của ngón tay nhanh đến mức người ta khó thể theo kịp, “Bên trái có vật ngăn sẽ làm ảnh hưởng tới mức độ linh hoạt của tôi, tôi muốn đứng bên trái của anh.”
Hai người không thể thống nhất ý kiến với nhau, ai cũng theo ý của mình, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, chờ tối đến lại điều chỉnh đội hình dựa vào tình huống thôi.
“Chờ đã,” Vương Tiểu Soái đứng ở vòng ngoài nãy giờ giơ tay nói, “Điều kiện tiên quyết để thấy được quái vật vào buổi tối không phải là ‘ba điều không được’ hả? Chúng ta chỉ cần tuân theo quy tắc là có thể an ổn sống qua một đêm rồi. Tại sao hai người lại bàn với điều kiện tiên quyết là vi phạm ‘ba điều không được’ chứ? Hai người không sợ nhìn thấy ‘vực sâu’ hả? Ủa mà cuối cùng cái ‘vực sâu’ này là gì vậy?”
Tối hôm qua Vương Tiểu Soái thử hết cả ba điều, hôm nay đã bị giữ trong bệnh viện và vô thể rời khỏi, chẳng lẽ bệnh viện này là ‘vực sâu’?
“Tôi cũng không rành ‘vực sâu’ đại diện cho điều gì,” Thời Trường Phong nói, “Nhưng cậu xem người trong bệnh viện này đi, theo lời nói của họ, họ luôn thực hiện đúng theo ‘ba điều không được’, nhưng cậu cảm thấy họ có bình thường không?”
Vương Tiểu Soái nhớ lại đàn anh Phong Vĩnh Tân mà không nhịn được rùng mình một cái, hắn lắc đầu nói: “Không bình thường.”
Thời Trường Phong nói: “Tôi biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác. Một là làm bộ không nghe và nhìn thấy, hai là… chết cũng phải chết giữa con đường truy tìm chân tướng.”
Giản Hoài đứng một bên chợt hít mũi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tuyết rơi rồi hả?”
“Không có.” Thời Trường Phong tới gần Giản Hoài, hơi thở băng tuyết càng trở nên nồng nặc.
Thời Trường Phong thấy Giản Hoài nhìn mình chăm chú với vẻ hoang mang, anh nói sang chuyện khác: “À mà tôi cũng quên hỏi, cảm nhận bằng giác quan của cậu, mùi Vương Tiểu Soái là gì?”
Giản Hoài: “Nấm sinh trưởng trong một căn phòng ẩm ướt và âm u.”
Thời Trường Phong: “…”
Nấm hả?
Bên ngoài có trời xanh mây trắng, hoa thơm chim hót, không gian rộng lớn khôn cùng, vậy mà cậu lại chỉ có một phòng ngủ rộng 40 tới 50 mét vuông và chiếc đèn điện phong cách Châu Âu rực rỡ trên trần nhà.
“Cha ơi, con muốn một căn phòng có cửa sổ và ánh nắng chiếu vô trong ạ.” Bé Giản Hoài nói với người cha mà mình tin tưởng nhất.
Giản Bác Hàn ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu và nói chắc giọng: “Tin cha đi, con sẽ không thích ông mặt trời đâu.”
“Con thích mà!” Mặt của Giản Hoài biến thành bánh bao chiều, khăng khăng với quan điểm của mình.
“Chắc không?” Giản Bác Hàn cười cười, “Vậy cha dẫn con đi ngắm ông mặt trời nhé.”
Ông bế bé Giản Hoài lên và ôm cậu ra ngoài ngay buổi trưa khi mặt trời chói nhất.
“Tiểu Hoài, con ngẩng đầu nhìn ông mặt trời đi. Nếu con thích thì cứ ngắm lâu chút nhé.” Giản Bác Hàn đề nghị.
Giản Hoài chưa từng thấy ánh nắng thật bao giờ, cũng chưa ai nói cậu biết rằng nếu nhìn thẳng vào ông mặt trời quá lâu, đôi mắt sẽ bắt đầu trở nên đau đớn như phơi da ngoài nắng, nghiêm trọng hơn là võng mạc sẽ bị bỏng rát và làm cho mắt người bị tổn thương mãi mãi hoặc thị lực kém đi một cách nghiêm trọng.
Mới nhìn một lát mà Giản Hoài đã muốn nhìn sang chỗ khác ngay. Giản Bác Hàn ấn mặt cậu và nói: “Đây là lựa chọn của con, nhìn tiếp đi.”
Mãi cho đến khi Giản Hoài khóc lóc nói ‘Không bao giờ muốn ngắm ông mặt trời nữa, không cần đổi phòng nữa đâu’, Giản Bác Hàn mới buông tha cho cậu và dịu dàng dẫn cậu đi chữa mắt.
Từ lần đó, lỡ có ai thắc mắc tại sao Giản Hoài lại ở dưới tầng hầm, Giản Bác Hàn sẽ giải thích: “Từ nhỏ con trai của tôi đã không thích mấy nơi quá sáng, mới thấy ông mặt trời có một lần thôi mà đã khóc lóc đòi về lại tầng hầm, phải không con Tiểu Hoài?”
“Dạ, ông mặt trời đáng sợ lắm.” Bé Giản Hoài trả lời trong đờ đẫn.
Ký ức của Giản Hoài cũng không đầy đủ. Nhiều lúc, Giản Bác Hàn chỉ nói chắc là cậu sẽ thích hay ghét thứ gì đó, Giản Hoài sẽ chấp nhận điều đó. Không phải chưa từng phản kháng, nhưng kết quả của việc đó lại là Giản Bác Hàn sẽ chứng minh tất cả lời nói của ông là chân lý bằng cách của mình.
Vào năm mười bảy tuổi, về vụ chú Lâm thúc gì đó, Giản Hoài cũng không nhớ rõ cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra. Dường như cậu trở nên đần độn một lúc lâu, chờ sau khi khôi phục ý thức, cậu đã ở trong bệnh viện tâm thần này. Tất cả mọi người ai cũng nói với cậu rằng —— cậu đang mắc chứng tâm thần phân liệt.
Cậu sợ nắng nên ban ngày sẽ kéo màn lại, dúi đầu vào chăn và ngủ. Buổi tối, cậu sẽ không thể ngủ được, vừa bước ra khỏi phòng bệnh là sẽ nhìn thấy đống quái vật nhiều không đếm xuể.
Lần đầu tiên cậu còn hoảng sợ và luống cuống, vất vả lắm mới căng người trốn trong tủ quần áo suốt đêm đó. Hôm sau, Giản Hoài định tìm bác sĩ nhờ giúp đỡ. Cậu kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, song lại nghe thấy Giản Bác Hàn nói với bác sĩ: “Ôi, xem ra chứng ảo giác và ảo thính của nó ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.”
Là…… ảo giác à?
Lúc màn đêm buông xuống, Giản Hoài đứng trên hành lang của tầng 4, nhìn đám bệnh nhân bước ra khỏi phòng, mùi formalin đầy ắp mũi miệng. Một tên bệnh nhân nhào về phía cậu, Giản Hoài móc con dao găm lén giấu ra và đâm thủng tròng mắt của con quái vật này một cách máy móc.
Khi bình minh đến, cậu sẽ đi thăm tên bệnh nhân đã bị cậu tổn thưởng đêm trước. Mắt của tên bệnh nhân kia vẫn còn tốt, uống thuốc xong rồi lại yên lặng xem TV.
Đó là ảo giác, thì ra cậu bị điên thật rồi.
Giản Bác Hàn nói, cậu có nhân cách phản xã hội bẩm sinh, thích những thứ mà người bình thường sẽ không thích. Nếu không thể điều khiển khát khao phạm tội của mình, khát khao này sẽ bị thả ra ngoài vào ban đêm và trở thành chỗ vui chơi cho sự ảo tưởng của cậu.
Chỗ vui chơi hả? Giản Hoài gõ đầu mấy cái rồi cũng không chống đối nữa. Giản Bác Hàn nói thế thì chắc là vậy rồi.
Nhưng mà bây giờ, người bác sĩ trước mắt lại nói với Giản Hoài rằng cậu không hề bị điên.
Tin được không? Giản Hoài ngồi trên mặt đất, đôi tay tùy ý để lên đầu gối, đầu ngửa lên để nhìn Thời Trường Phong. Làn da của Giản Hoài là một màu trắng bệch không có sức sống.
“Đúng rồi!” Nhân viên chăm sóc tên Vương Tiểu Soái đó vỗ đùi, “Máy theo dõi! Phòng bệnh và hành lang nào trong bệnh viện của chúng ta cũng có máy theo dõi hết mà! Bác sĩ Thời chỉ cần nói mình thấy bệnh viên đi loạn xạ trên máy theo dõi thôi, tra được máy theo dõi là chúng ta có thể nhờ bên ngoài giúp đỡ rồi.”
Dựa theo quy định, khu vực bệnh nhân hoạt động chắc phải trang bị máy theo dõi, còn về khu vực vệ sinh riêng tư không thể có máy quay này nọ cũng sẽ gắn dụng cụ cảm ứng nhiệt tia hồng ngoại, tiện để quan sát hành động của bệnh nhân.
Nghe Vương Tiểu Soái nhắc tới máy theo dõi, Giản Hoài cười nhạo một tiếng.
Thời Trường Phong thở dài: “Sáng nay tôi đã kiểm tra máy theo dõi, mọi thứ đều bình thường. Ngay cả cậu, trên theo dõi cũng chỉ có cảnh tối hôm qua cậu thành thật ở trong phòng trực chứ chưa từng bước ra khỏi cửa. Máy theo dõi từ 9 giờ tối tới 7 giờ sáng hôm sau của bệnh viện này đã bị sửa.”
Vương Tiểu Soái sợ tới mức chà hai bên cánh tay, mắt hắn di chuyển xung quanh rồi chợt nhìn thấy viên vitamin trong lòng bàn tay của Thời Trường Phong: “Giản Hoài không uống thuốc, anh có xem máy theo dõi chưa?”
“Hai cậu đi theo tôi.” Thời Trường Phong nói.
Anh dẫn Giản Hoài và Vương Tiểu Soái đi vào phòng làm việc, dùng mở ghi chép theo dõi bằng mạng của bệnh, ghi chép chiếu: ngày 2 tháng 4, Giản Hoài giả vờ uống thuốc trước mặt Vương Tiểu Soái xong thì lên giường ngủ ngay, vốn chẳng có hành động để viên thuốc dưới gối.
“Hôm nay thì sao?” Vương Tiểu Soái hỏi.
Thời Trường Phong chỉnh sang hôm sau, chỉ thấy trong video theo dõi, Giản Hoài vẫn luôn ngồi đọc sách trong phòng, mãi cho đến khi Giản Bác Hàn tới thăm và Thời Trường Phong đến kiểm tra phòng mới có sự xuất hiện của những người khác. Mà ở cuối đoạn video, Thời Trường Phong và Giản Bác Hàn lại rời khỏi phòng cùng một lúc. Trong cả video hoàn toàn không có sự tồn tại của Vương Tiểu Soái.
Vương Tiểu Soái: “…”
Hắn giải thích trong hoang mang: “Trong video không có tôi hả? Tôi là người thật thật mà, tôi…”
“Đừng hoảng sợ,” Thời Trường Phong làm yên lòng hắn, “Tôi biết cậu là người bình thường. Tôi vi phạm quy định để dẫn các cậu đi xem video theo dõi chỉ vì muốn nói với mọi người rằng máy theo dõi của bệnh viện này không đáng tin thôi.”
Giản Hoài ngồi co chân trên ghế bác sĩ. Vóc dáng của cậu không lùn nhưng lại rất gầy, cả người rụt lại trên ghế như một trái banh, nhìn màn hình máy tính với một dáng vẻ không mấy hứng thú.
“Nhưng nếu ngay cả máy theo dõi của là giả, vậy tôi còn có thể tin vào điều gì nữa?” Vương Tiểu Soái nắm tóc điên cuồng, “Chẳng lẽ tôi không bình thường thật hả? Là vì hôm qua tôi lỡ mồm uống phải thuốc giảm đau chứa chất cấm của bệnh nhân nên mới có ảo giác hả?”
Thấy hắn điên lên, Thời Trường Phong nhéo mạnh lên miếng da giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn. Vương Tiểu Soái lập tức hét lên: “Đau đau đau đau đau! Buông tay, buông tay!”
“Còn thấy đau thì không sao rồi,” Thời Trường Phong nói lặng lẽ, “Cậu bình tĩnh lại chút đi.”
Anh bình tĩnh suốt cả quá trình, thần kinh hoàn toàn không bị chấn động bởi mấy sự kiện quỷ dị kia.
Vương Tiểu Soái ngồi im một lúc, cuối cùng bình tĩnh lại. Hắn nhìn vẻ mặt thờ ơ của Giản Hoài, lại nhìn sang Thời Trường Phong một cái rồi cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Thời, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải tin vào điều gì đây?”
Thời Trường Phong nói kiên quyết: “Tin vào bản thân, nếu sự thật khách quan hoàn toàn đã bị hoang đường hóa, điều duy nhất chúng ta có thể làm là giữ vững nhận thức của mình. Trong số năm giác quan, cứ tin vào cái nào nhạy bén và bản thân cậu có tự tin nhất thôi.”
“Vậy nếu cả ba chúng ta bị điên hết rồi sao? Hoặc …… hai người là thứ mà tôi ảo tưởng ra, từ nãy tới giờ tôi vẫn luôn tự lầm bầm mình phải làm gì bây giờ thì sao?” Vương Tiểu Soái hỏi.
“Vậy cứ bị điên đi,” Thời Trường Phong nói, “Ít nhất như thế sẽ không làm trái với nguyện vọng trong tim.”
Lời nói này làm mắt của Giản Hoài sáng lên. Cậu ngồi thẳng người lại, nhìn Thời Trường Phong và nói: “Tối nay tôi phải thử để lại một vài dấu vết khó ai tìm ra, không phải trên người quái vật mà là trên những thiết bị không thể di chuyển của bệnh viện.”
“Có thể thử đấy,” Thời Trường Phong cười vui mừng, “Không biết tôi có được hân hạnh tham gia hành động của cậu không đây?”
“Tùy anh thôi.” Giản Hoài nói vô tình.
“Còn tôi thì sao?” Vương Tiểu Soái run rẩy giơ tay lên, “Tôi cũng phải tham gia nữa sao?”
Tối hôm qua ngay dáng vẻ của y tá trưởng là gì cậu còn chưa nhìn thấy mà đã bị dọa gần chết tới nơi, chẳng lẽ còn phải tham gia tiểu đội mạo hiểm tại Bệnh viện Tâm thần Thứ 3 của thành phố Lâm Uyên nữa hả?
Giản Hoài nhìn hắn: “Anh cút đi.”
“Hả?” Vương Tiểu Soái không hiểu ý của cậu lắm.
“Không phải anh vẫn có thể về nhà à?” Giản Hoài nói, “Có thể về nhà thì tại sao lại không về đi?”
“Nhà…… đúng rồi, mẹ tôi mới gọi cho tôi.” Vương Tiểu Soái siết chặt lấy điện thoại, thử nói với Thời Trường Phong, “Vậy tôi… về nhà nhé?”
“Về đi.” Thời Trường Phong cũng không muốn ép Vương Tiểu Soái tham gia hành động của họ.
“Hai người tốt quá à!” Vương Tiểu Soái biết ơn nói.
Hắn cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng làm việc của Thời Trường Phong và đi thẳng một mạch về hướng ra khỏi bệnh viện.
Mấy tầng phòng bệnh và phòng khám của bệnh viện đều nối với nhau. Từ khu nằm viện ở tòa nhà số 1, Vương Tiểu Soái vọt tới tầng phòng khám, mừng rỡ như điên khi nhìn thấy có người đi ra bước vào ở cửa lớn. Hắn ôm tâm tình mình còn sống sau tai nạn bước vô cửa quay của tầng phòng khám. Khoảng khắc bước khỏi cửa lớn, hắn lại xuất hiện trong đại sảnh của khu nằm viện ở tòa nhà số 1.
“Hả?” Vương Tiểu Soái nhìn xung quanh, xém nữa rớt cằm khi thấy được bảng hiệu ‘Khu Nằm Viện Tòa Nhà Số 1’ dưới bảng dẫn đường.
Vương Tiểu Soái lắc đầu mấy cái, co giò chạy tới tầng phòng khám và xông về phía cửa quay với một khí thế cố chấp. Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa quay, hắn lại trở về đại sảnh của khu nằm viện ở tòa nhà số 1.
Vương Tiểu Soái không tin vào ma quỷ, chạy liên tục mấy lần, cuối cùng đích đến vẫn luôn là chỗ này.
Hắn quỳ xuống giữa đại sảnh, những người qua lại xung quanh nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
Trong đầu Vương Tiểu Soái trống rỗng, nước mắt lo sợ lặng lẽ chảy xuống. Sau một lúc lâu, hắn đột ngột lau đi nước mắt, vừa móc điện thoại ra vừa lẩm bẩm: “Đúng vậy, mẹ mình mới gọi, mình phải gọi lại ngay.”
Sau khi nhấn gọi, trong ống nghe phát ra một giọng nữ máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Điện thoại rơi mạnh một tiếng ‘cốp’ trên sàn nhà, màn hình nứt luôn một đường, dây thần kinh của Vương Tiểu Soái cũng run theo.
Lời nói của Giản Hoài quanh quẩn trong đầu Vương Tiểu Soái: “Không phải anh vẫn có thể về nhà à?”
Tôi không thể đây này! Vương Tiểu Soái đứng dậy, nhặt điện thoại lên và chạy về phía phòng làm việc của Thời Trường Phong, nhưng bây giờ trong này chỉ còn lại một bác sĩ với bảng tên ‘Viên Phi Hàng’ trên ngực. Thấy Vương Tiểu Soái mặc đồ bình thường, Viên Phi Hàng hỏi: “Bệnh nhân hả? Bây giờ là giờ nghỉ trưa, bắt đầu làm việc lại vào lúc 1 giờ 30.”
“Không, không phải, tôi tìm người.” Vương Tiểu Soái quay đầu rời khỏi phòng làm việc và chạy như bay tới khu phòng bệnh tầng 4.
Giản Hoài đang ở trong phòng bệnh, nhìn cửa phòng ngày càng gần mình, Vương Tiểu Soái lại cảm thấy yên tâm.
Hắn đẩy cửa nhào vô, khóa cửa lại, đặt mông ngồi xuống đất, cả người chẳng còn tí sức nào.
Giản Hoài và Thời Trường Phong cũng đang ở trong phòng bệnh. Thấy dáng vẻ chưa tỉnh hồn của Vương Tiểu Soái, Thời Trường Phong hỏi: “Sao quay lại rồi?”
Anh vừa nói vừa đưa cho Vương Tiểu Soái một ly nước ấm.
Vương Tiểu Soái xử hết nước chỉ bằng một ngụm, có vẻ lúc này mới cảm thấy mình đã sống lại, hắn quơ chân múa tay nói: “Không ra khỏi, cửa lớn được, chớp mắt một cái, lại trở về đại sảnh… còn có…”
Hắn sửng sốt, tự dưng che mặt khóc ‘hu hu’: “Mẹ tôi mất tiêu rồi, hu hu hu…”
“Đừng nóng vội,” Thời Trường Phong nói, “Cậu làm theo lời tôi nhé, hít sâu, từ từ thở ra, lại hít sâu vào một hơi, thở ra, đúng rồi, chậm thở ra chậm thôi…… đỡ hơn chút nào chưa?”
Dưới sự dẫn dắt của Thời Trường Phong, cảm xúc của Vương Tiểu Soái cuối cùng cũng ổn lại. Hắn kể lại tất cả mọi chuyện mình vừa gặp phải, vừa kể vừa uống sạch liên tục vài ly nước.
Thời Trường Phong nghe rồi nói: “Cậu còn nhớ rõ mẹ mình tên gì và nhà ở đâu không?”
“Nhớ chứ!” Vương Tiểu Soái liệt kê ra tên họ, tuổi tác, công việc và địa chỉ nhà của mẹ.
“Nếu đang tưởng tượng vô căn cứ thì không thể nào nói ra nhiều thông tin như vậy trong nháy mắt đâu,” Thời Trường Phong nói, “Yên tâm đi, mẹ cậu không hề biến mất. Không thể gọi được chắc là vì sóng trong bệnh viện có vấn đề thôi. Nội dung trong máy theo dõi điện tử cũng không chân thật gì, vậy có vẻ gọi điện thoại không được cũng là một chuyện rất bình thường ở cái bệnh viện quái gở này.”
Lời nói của Thời Trường Phong làm cho người khác cảm thấy rất yên lòng như chữ ký hắn thấy được tối hôm qua vậy, kiên định và hùng hồn như thể không khó khăn gì có thể đánh đổ anh cả.
“Bác sĩ Thời, tiếp theo tôi nên làm gì đây?” Vương Tiểu Soái hỏi.
Thời Trường Phong nhìn Giản Hoài đang ngồi tự bọc kín người trên giường, lại nhìn sang Vương Tiểu Soái hồn vía đâu mất tiêu kế bên bàn, anh lẳng lặng thở dài: “Chắc chỉ còn cách vô bệnh viện vào buổi tối để điều tra xem cuối cùng chỗ này có vấn đề gì thôi. Cậu đừng hoảng hốt, thật ra tôi cũng không thể rời khỏi bệnh viện, nếu không tại sao tôi lại đứng ỳ ở đây trong khi hôm nay bản thân trống ca chứ?”
“Bác sĩ Thời, anh cũng không thể rời khỏi hả?” Vương Tiểu Soái vui vẻ nói, “Đúng là tốt quá rồi.”
Xem ra nhân viên chăm sóc này sợ tới mức không thể nào thể hiện cảm xúc một cách bình thường nữa, Thời Trường Phong vỗ về Vương Tiểu Soái rồi đi tới bên người Giản Hoài.
“Cậu có thấy phiền nếu tôi ngồi trên giường của cậu không? Trong phòng không có ghế dựa có thể di chuyển.” Thời Trường Phong hỏi thử.
Giản Hoài khẽ gật đầu.
Thời Trường Phong ngồi xuống, suy nghĩ và nói: “Cậu là người ở trong bệnh viện này lâu nhất nên cũng hiểu rõ về những chuyện xảy ra vào ban đêm nhất, tôi hi vọng cậu có thể nhớ lại xem có nơi nào đáng để cực kỳ chú ý tới hay không. Đêm nay chúng ta phải đi vào một nơi lạ lẫm, khủng bố và có thể sẽ đối mặt với bất cứ bất ngờ nào, dù chỉ là một chút thông tin thôi cũng có thể là cọng rơm cứu mạng cho chúng ta sống tới bình minh.”
Trông anh rất điềm tĩnh, giọng điệu hoàn toàn không giống như đang nói về một chuyện gì đó nguy hiểm tới mạng sống một cách khủng khiếp. Thái độ bình tĩnh và thành thạo của Thời Trường Phong làm Giản Hoài cảm thấy có lẽ anh thích nghi rất tốt với trạng thái này.
Giản Hoài nghĩ rồi nói: “Lúc đầu, chúng rất dịu dàng, cũng không hề tấn công tôi mà chỉ đi tới đi lui thôi; dần dần, sẽ có một, hai con bắt đầu tổn thương tôi, sức mạnh của chúng không lớn, tôi có thể đối phó; sau đó ngày càng nhiều người hoặc quái vật có tính công kích xuất hiện, mà…”
Giản Hoài nói tới đây thì tạm dừng, cậu nhìn Thời Trường Phong, xác nhận lại người mình vừa kết bạn được một ngày này có đáng để cậu tin tưởng hay không.
Thời Trường Phong không nói gì, anh lặng lẽ đợi Giản Hoài nói tiếp.
Giản Hoài bước xuống giường, đi vô phòng tắm riêng và đứng trước một vách tường, tay nắm chặt lại, nắm tay gầy yếu đấm thật mạnh lên tường ——
‘Ầm’ một tiếng, nắm đấm của Giản Hoài ‘nhanh chuẩn và tàn nhẫn’ đục ra một cái lỗ trên vách tường nối giữa phòng ngủ và phòng tắm. Cậu rút bàn tay không hề bị thương lại và nói: “Mà tôi lại là một con quái vật trong đám quái vật đó.”
Vương Tiểu Soái nhét tám ngón tay vào trong miệng, sợ mình sẽ phát ra tiếng thét chói tai và kích thích Giản Hoài. Hắn còn nhớ rõ trong hai lần mình đi vào phòng bệnh, lần nào Giản Hoài cũng… xuất hiện trước mặt hắn trong tích tắc. Lúc đó hắn còn tưởng là bản thân đã nhìn lầm, không ngờ sự thật lại là tốc độ của Giản Hoài nhanh tới mức mắt thường của hắn không thể thấy rõ!
“Tôi đã xuyên vào một bộ phim điện ảnh siêu anh hùng hay tiểu thuyết dị năng gì thế này?” Vương Tiểu Soái hỏi.
“Ai mà biết,” Giản Hoài nhìn nắm tay, “Nói không chừng đây là vọng tưởng của tôi thì sao.”
“Là thật mà!!” Vương Tiểu Soái gật đầu điên cuồng, “Thật trăm phần trăm luôn!”
“Bác sĩ Thời, anh chẳng thấy ngạc nhiên chút nào luôn hả?” Vương Tiểu Soái định tìm đồng minh.
“Ừ, tôi rất ngạc nhiên.” Thời Trường Phong gật đầu.
Xạo ke, rõ ràng trên mặt anh đang viết ‘một quyền bình thường chẳng có gì lạ lùng’ mà.
Thời Trường Phong kiểm tra cái lỗ lớn trên tường rồi hỏi: “Cậu chỉ có thể năng vượt trội hơn người thường hay cũng có những sức mạnh đặc biệt khác nữa vậy?”
“Chắc chỉ có thể năng thôi.” Giản Hoài nói.
“Vậy tốt rồi, ít nhất là đã chứng minh sức người có thể đánh thắng quái vật tối nay. Chúng ta phải chuẩn bị thêm vài vũ khí đánh đấm. Vương Tiểu Soái là nhân viên chăm sóc, chắc cậu khá quen thuộc với chỗ cất mấy thứ đó nhỉ?” Thời Trường Phong hỏi.
“Tôi biết!” Vương Tiểu Soái nói.
“Tôi cũng khá tự tin về thể năng của mình, tối nay Tiểu Soái cứ đi theo sau lưng tôi và Giản Hoài nhé.” Thời Trường Phong nói, “Còn Giản Hoài, cậu đứng bên phải của tôi đi.”
Thời Trường Phong thuận tay phải, tay phải của anh linh hoạt hơn so với tay trái. Nếu Giản Hoài đứng ở bên phải, Thời Trường Phong sẽ có thể chăm sóc cho cậu.
Ai ngờ Giản Hoài lại từ chối: “Không tốt.”
“Tại sao?”
“Tôi thuận tay trái,” Giản Hoài để dao găm lên tay trái, động tác của ngón tay nhanh đến mức người ta khó thể theo kịp, “Bên trái có vật ngăn sẽ làm ảnh hưởng tới mức độ linh hoạt của tôi, tôi muốn đứng bên trái của anh.”
Hai người không thể thống nhất ý kiến với nhau, ai cũng theo ý của mình, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, chờ tối đến lại điều chỉnh đội hình dựa vào tình huống thôi.
“Chờ đã,” Vương Tiểu Soái đứng ở vòng ngoài nãy giờ giơ tay nói, “Điều kiện tiên quyết để thấy được quái vật vào buổi tối không phải là ‘ba điều không được’ hả? Chúng ta chỉ cần tuân theo quy tắc là có thể an ổn sống qua một đêm rồi. Tại sao hai người lại bàn với điều kiện tiên quyết là vi phạm ‘ba điều không được’ chứ? Hai người không sợ nhìn thấy ‘vực sâu’ hả? Ủa mà cuối cùng cái ‘vực sâu’ này là gì vậy?”
Tối hôm qua Vương Tiểu Soái thử hết cả ba điều, hôm nay đã bị giữ trong bệnh viện và vô thể rời khỏi, chẳng lẽ bệnh viện này là ‘vực sâu’?
“Tôi cũng không rành ‘vực sâu’ đại diện cho điều gì,” Thời Trường Phong nói, “Nhưng cậu xem người trong bệnh viện này đi, theo lời nói của họ, họ luôn thực hiện đúng theo ‘ba điều không được’, nhưng cậu cảm thấy họ có bình thường không?”
Vương Tiểu Soái nhớ lại đàn anh Phong Vĩnh Tân mà không nhịn được rùng mình một cái, hắn lắc đầu nói: “Không bình thường.”
Thời Trường Phong nói: “Tôi biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác. Một là làm bộ không nghe và nhìn thấy, hai là… chết cũng phải chết giữa con đường truy tìm chân tướng.”
Giản Hoài đứng một bên chợt hít mũi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tuyết rơi rồi hả?”
“Không có.” Thời Trường Phong tới gần Giản Hoài, hơi thở băng tuyết càng trở nên nồng nặc.
Thời Trường Phong thấy Giản Hoài nhìn mình chăm chú với vẻ hoang mang, anh nói sang chuyện khác: “À mà tôi cũng quên hỏi, cảm nhận bằng giác quan của cậu, mùi Vương Tiểu Soái là gì?”
Giản Hoài: “Nấm sinh trưởng trong một căn phòng ẩm ướt và âm u.”
Thời Trường Phong: “…”
Nấm hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất