Tôi Chuyển Nhượng Luôn Cả Bản Thân

Chương 14: Chương 132

Trước Sau
Mất gần nửa tiếng đồng hồ đi từ giai đoạn điều tra đến giai đoạn tranh luận, nhưng nam luật sư kia vẫn chưa một lần có thể gài bẫy được Thời Mạch, ngược lại bị năng lực phân tích và tư duy logic của Thời Mạch làm kinh sợ.

"Tiếp theo là gian đoạn tranh luận. Tất cả các đương sự đều được phát biểu ý kiến của mình. Đầu tiên, xin mời nguyên đơn phát biểu ý kiến của mình."

"Kính thưa Hội đồng xét xử, tôi là Thời Mạch, luật sư thuộc công ty luật Chung Nguyên, đã được nguyên đơn là công ty TNHH Nhĩ Ngu ủy quyền làm luật sư đại diện của nguyên đơn trong phiên tòa hôm nay. Theo ủy quyền của nguyên đơn, căn cứ vào tình tiết của vụ án và các quy định pháp luật có liên quan, hôm nay tôi xin thay mặt nguyên đơn trình bày ý kiến sau đây để Hội đồng xét xử xem xét nghị án (1). Thời Mạch chống tay lên bàn, nở một nụ cười tươi, nhìn chằm chằm vào ba người bên bị đơn trong giây lát, từng câu từng chữ, trình bày ý kiến rất rõ ràng, "Thứ nhất, hợp đồng tranh chấp thể hiện ý chí của các bên đã thực sự ký kết hợp đồng này, chữ ký và con dấu trên hợp đồng đều là thật, nội dung hợp pháp, ba bên đều có mặt tại lúc đó. Vì vậy hợp đồng phải được coi là có hiệu lực ngay tại thời điểm ký kết..." Các lập luận tương tự đã được đưa ra trong gian đoạn điều tra, Thời Mạch chỉ mở rộng thêm và bổ sung một vài luận cứ để tăng sức thuyết phục.

Bên bị đơn càng trở nên sốt ruột, Thời Mạch chỉ là một luật sư non trẻ mà đã có thể trình bày không cần bản thảo, câu văn rất mượt mà và súc tích, đi thẳng vào trọng điểm, khả năng hùng biện rất tốt, lúc nói đến đoạn quan trọng giọng nói trở nên hùng hổ dọa người, đặc biệt là ánh mắt của cậu, sắc bén vô cùng, giống như có thể lột bỏ vẻ ngoài đạo đức giả và soi chiếu rõ nhược điểm trong nội tâm, nếu Thời Mạch là một diễn viên, thì cậu ấy chắc chắn là một diễn viên xuất sắc.

Nam luật sư cảm thấy mình hoàn toàn bị đánh bại, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ khó nắm bắt như vậy, đến nỗi vào lúc trình bày ý kiến, khí thế của hắn yếu đi vài phần: "Căn cứ vào tình tiết của vụ án này và các quy định của pháp luật có liên quan, chúng tôi xin nêu ý kiến như sau: Thứ nhất, khi hợp đồng được ký kết, không một thành viên nào của công ty thân chủ tôi có mặt ở đó...Lui một bước mà nói, cứ cho là con dấu của công ty Gia La là thật, nhưng chúng tôi cho rằng thân chủ của tôi không đủ tư cách tố tụng (2). Theo con dấu chính thức trên Hợp đồng liên quan, Con dấu chính thức được đóng dưới chữ ký của người bảo lãnh, nhưng không phải ở cột 'người bảo lãnh', vì vậy công ty chỉ là người làm chứng trong hợp đồng chứ không phải người bảo lãnh. Đối với việc tại sao công ty lại đóng dấu, điều này liên quan đến tình hình ký kết hợp đồng lúc đó, trước khi ký hợp đồng, nguyên đơn là Ngô Lâm đã liên lạc qua điện thoại với Lý Gia..."

Ý kiến dông dài được trình bày trong khoảng chừng 15 phút, Thời Mạch nghe mà muốn ngáp dài, quan điểm của đối phương rất rõ ràng và mạch lạc, nhưng lại thêm thắt quá nhiều chi tiết quá rườm rà khiến cho tính thuyết phục bị suy yếu, đây là sai lầm mà người mới vào nghề hay mắc phải.

Đối với tòa án, nguyên nhân tại sao ký kết hợp đồng không phải là điều đặc biệt cần chú ý, tòa nhìn vào chứng cứ xem xét chứ không phải là tình cảm con người, cho dù sự việc có đáng thương đến đâu cũng không ảnh hưởng đến quyết định của tòa. Vì thế bên bị đơn có nói bao nhiều cũng vô ích ngoại trừ việc kéo dài thời gian.

Lý Gia nghe xong cũng cảm thấy nóng nảy, hai chân không ngừng run rẩy, đợi đến khi nam luật sư nói xong, Thời Mạch phản biện lại một lập luận của bên bị đơn trong đợt phát biểu ý kiến thứ hai, cậu đột nhiên cầm hợp đồng lên, chỉ vào con dấu trên hợp đồng, giọng nói trở nên mạnh mẽ: "Câu hỏi về việc liệu công ty Gia La có phải là bị đơn đủ tư cách hay không, chúng tôi xin đưa ra lời biện hộ như sau: Trước tiên, xin Hội đồng xét xử chú ý vị trí con dấu trên hợp đồng, nằm dưới chữ ký của "người bảo lãnh" khoảng một cm, và rất gần với cột "người bảo lãnh". Nếu công ty Gia La chỉ là người làm chứng theo lời bị đơn thì tại sao chữ ký lại nằm tại vị trí này? Nếu đúng như vậy thì vị trí của chữ ký phải nằm ở trung tâm hoặc ở góc Hợp đồng. Lập luận của bị đơn rõ ràng là không hợp lý!"

Ngô Lâm nhịn không được kêu lên một tiếng trong lòng: "Tốt lắm!"

Thời Mạch rèn sắt khi còn nóng, hùng hổ dọa người: "Thứ hai, công ty Gia La do chính Lý Gia quản lý, Lý Gia là người có năng lực và hành vi dân sự đầy đủ, hắn đáng lẽ ra nên biết một khi đã đóng con dấu của công ty vào hợp đồng sẽ phát sinh hậu quả pháp lý gì, phải gánh chịu trách nhiệm như thế nào! Như vậy trong tình huống này hắn đã biết rõ ràng và đã đóng dấu vào chỗ "người bảo lãnh", hiển nhiên là đã chứng thực cho hành vi bảo lãnh của công ty. Nếu người đại diện theo pháp luật của công ty đã chấp thuận thì việc công ty phải chịu trách nhiệm bảo lãnh là việc phải làm. Thứ ba, phía bị đơn cho rằng chữ ký và con dấu trên Hợp đồng là giả, rồi lại giả thiết rằng con dấu là thật, công ty cũng không phải chịu trách nhiệm, như thế chính là tự mâu thuẫn, cho thấy quan điểm này hoàn toàn không có căn cứ. Tôi xin kết thúc đợt biện luận này, ý kiến khác tùy thuộc vào văn bản được ủy quyền được đệ trình sau phiên tòa."

Lý Gia nghe không hiểu những thuật ngữ pháp lý mà Thời Mạch vừa nói, cũng tương đối tôn trọng luật sư đại diện của hắn, nên im lặng hơn nhiều. Tuy nhiên vị nam luật sư lại không bình tĩnh được, cảm giác thất bại khi nhìn không thấu đối thủ đè nén lên thần kinh, mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, hắn ta cắt ngang lời định nói của nữ luật sư, hoang mang rối loạn nói: "Thứ nhất, con dấu được đóng dưới cột "người bảo lãnh" là để làm chứng cho hành vi bảo lãnh của Lý Gia với tư cách là nhân chứng, vì thế công ty thân chủ tôi không phải chịu trách nhiệm trong việc này. Thứ hai, pháp luật hiện hành chưa có quy định cấm đưa ra lập luận mang tính giả thiết, giả thiết mà chúng tôi đưa ra là nói có sách mách có chứng, không bị mâu thuẫn với quan điểm ban đầu."

Nữ luật sư nhíu mày, lập luận vừa rồi nam luật sư đưa ra vừa sáo rỗng vừa không có logic, thế nào là nói có sách mách có chứng, thế nào là không mâu thuẫn, chưa giải thích được rõ ràng, làm sao để tòa án tin phục?

Thật ra lúc đầu cô cũng không đồng ý đưa ra lập luận giả thiết nêu trên, nhưng nam luật sư khăng khăng cho rằng thêm một lập luận nữa thì có thêm phần thắng, vì thế cô chỉ có thể nhân nhượng. Tuy nhiên, bởi vì bất đồng quan điểm nên nữ luật sư đã không chuẩn bị ý kiến phản biện tương ứng, toàn bộ bản thảo đều do nam luật sư chuẩn bị, cho nên cô không thể tìm ra ý kiến phù hợp để biện luận.

Sau khi chủ tọa phiên tòa hỏi nữ luật sư có bổ sung thêm ý kiến gì nữa không, nữ luật sư căng da đầu nói một câu: "Lúc nãy luận điểm mà luật sư bên tôi đưa ra mang tính giả thiết có nghĩa là chúng tôi thấy tòa án chỉ đang nhận định con dấu là thật, tôi xin bổ sung thêm điểm này."



Nam luật sư chợt nhận ra vừa nãy mình đã lỡ lời, hối tiếc muốn bổ sung thêm, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Thời Mạch đang dửng dưng quay cây bút trên tay, bộ dáng không thèm để đối phương vào mắt, hắn lại đành ngậm ngùi thu hồi những lời biện hộ đã sắp vọt ra khỏi miệng.

Chủ tọa nói: "Giai đoạn tranh luận kết thúc, mời các đương sự phát biểu một lần cuối."

Thời Mạch đặt bút xuống, bắt đầu thu thập tư liệu: "Tôi mong rằng Hội đồng xét xử thực hiện yêu cầu khởi kiện của chúng tôi."

Nữ luật sư thấy nam luật sư nhìn chằm chằm Thời Mạch, không có dấu hiệu mở miệng, nên nói: "Xin hãy đưa ra phán quyết phù hợp với quy định của pháp luật."

"Các bên có đồng ý hòa giải hay không?"

Sau khi Thời Mạch thấp giọng hỏi ý kiến của Ngô Lâm, cậu nói: "Chúng tôi đồng ý hòa giải, bị đơn phải trả tiền gốc, tiền vi phạm hợp đồng có thể xem xét giảm bớt."

"Bị đơn thì sao?"

Lý Gia lớn tiếng ồn ào: "Không đồng ý! Tôi không nợ tiền, không ký hợp đồng, một xu tôi cũng không trả!"

Lý Gia còn định nói nhưng chủ tọa phiên tòa đã cắt lời trước: "Bởi vì hai bên không đạt được thỏa thuận hòa giải nên phiên tòa lần này không tổ chức phiên hòa giải cho hai bên nữa." Nếu hai bên có kế hoạch hòa giải, vui lòng thông báo với tòa án trong vòng một tuần. Hiện tại tạm dừng phiên tòa." Chủ tọa phiên tòa gõ búa và thư ký yêu cầu mọi người đứng lên. Sau khi Hội đồng xét xử rời khỏi phòng xử án, phiên tòa kéo dài ba tiếng cuối cùng cũng kết thúc.

Ngô Lâm giơ ngón tay cái với Thời mạch, cao giọng cười to: "Luật sư Thời, cậu rất giỏi! Trước khi phiên tòa diễn ra, tôi lo lắng sẽ có khả năng cậu không làm được tốt, không nghĩ tới cậu lại tranh luận xuất sắc đến như vậy, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người." Hắn đột nhiên hạ giọng, trộm liếc sắc mặt Lý Gia: "Chắc cậu chưa thấy Lý Gia không dám làm khó dễ luật sư của hắn, chỉ có thể chịu đựng không nổi đóa, sắc mặt hắn đen như đít nồi luôn, tôi nhìn mà thấy hả giận. Cậu đánh trận này quá đẹp!"

Thời Mạch lau mồ hôi trên trán, khiêm tốn nói: "Cảm ơn, nhờ có cơ hội được Ngô tổng để mắt lần này ủy quyền cho tôi, tôi mới có cơ hội phản kích lại bên kia. Bây giờ, tôi phải đi xem hồ sơ, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp." Câụ mỉm cười nhận lấy hồ sơ từ thư ký tòa án. Vừa định xem kỹ lại, cậu đột nhiên thấy một bàn tay đưa đến một cây bút máy quen thuộc.

(1) Nghị án: là việc hội đồng xét xử thảo luận và quyết định các vấn đề của vụ án.

(2) Tư cách tố tụng: chỗ này nghĩa là ông luật sư này đang đưa ra một luận điểm cho rằng lúc ký Hợp đồng bảo lãnh thì công ty La Gia chỉ là nhân chứng chứ không phải là người bảo lãnh, nên công ty La Gia không phải là bị đơn, ông ta đang nhắm đến chuyện đổ cho bên phía Thời Mạch kiện nhầm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau