Tôi Có Kĩ Năng Cắm Sừng Đặc Biệt
Quyển 1 Chương 3: 03 CHIA TAY LẦN ĐẦU
"Tống Vũ Thừa chỉ cần nhướng mày cười là đã có thể làm người đắm say."
***
Lê Chiêu thật sự là không chịu đựng được nữa.
Cậu ta khinh thường Tống Vũ Thừa, cảm thấy đứng chung với hạng bán thân như Tống Vũ Thừa thôi cũng đã là một loại sỉ nhục đối với bọn họ rồi. Nếu không phải còn nhớ bây giờ đang phát sóng trực tiếp, e là cậu ta còn có nhiều lời càng khó nghe hơn nữa.
Nhưng Tống Vũ Thừa lại hoàn toàn không để bụng. Anh cười lạnh, liếc nhìn chiếc máy quay cách đó không xa, một lời hai nghĩa: "Thử động vào tôi xem nào? Tôi tiêu tiền của chính tôi, liên quan gì đến cậu?
"Nhưng đây là phát sóng trực tiếp, rất nhiều người đang xem đấy!" Lê Chiêu còn nhỏ tuổi, bị anh khích bác đã tăng mạnh lực tay.
"Thì sao nào?" Tống Vũ Thừa tiến sát lại gần như đang cố tình gây sự, dùng giọng điệu chỉ có hai người có thể nghe thấy mà buông lời cảnh cáo: "Cậu cũng biết giờ đang là phát trực tiếp, vậy chẳng phải cậu càng nên phối hợp với tôi sao? Tôi đang diễn theo kịch bản đó. Ngộ nhỡ các người trêu chọc tôi nóng nảy, tôi lỡ miệng nói mấy câu không nên nói, đến lúc ấy cư dân mạng trên toàn quốc đều có thể nhìn thấy các vị cậu ấm cô chiêu xán lạn hào phóng đây lại đẩy một đứa không cha không mẹ thảm hại đáng thương như tôi ra làm bia đỡ đạn để tạo dựng danh tiếng như thế nào đấy."
Không cha không mẹ, lại còn thảm hại đáng thương? Mẹ nó chứ đây là bách khoa toàn thư tấu hài mới biên soạn ra sao?
Trong giới thượng lưu khắp bốn mươi chín thành phố ai lại chẳng biết Tống Vũ Thừa đã đi theo Hứa Mục Chi từ năm mười hai, mười ba tuổi rồi lại công khai gắn mác được bao nuôi lúc vừa tròn mười lăm chứ. Hứa Mục Chi một tuần ghé qua chỗ cậu ta hai lần, còn thường xuyên hơn là đi gặp mẹ mình nữa. Còn cái nhà mà Tống Vũ Thừa đang ở hiện tại lại còn nằm ở khu biệt thự nổi tiếng cơ. Không chừng mấy năm qua cậu ta đào mỏ được không biết bao nhiêu là tiền từ Hứa Mục Chi ấy, có khi lại còn nhiều hơn số tiền mà đám thiếu gia con nhà quyền quý bọn họ đang có nữa là. Giờ lại đi giả vờ thanh thuần*, không phải cố ý thì là gì!
Lê Chiêu bị mấy câu nói này chọc tức đến suýt nghẹt thở. Tuy nhiên, nghĩ đến mục đích tham gia chương trình này của Sở Vanh, cậu ta lại không dám nói nữa, chỉ có thể hung tợn trừng Tống Vũ Thừa.
Nhưng Tống Vũ Thừa thì không định im lặng tại đây.
Mặc dù ở đời trước, Lê Chiêu không cố tình bắt nạt nguyên thân nhưng sau khi nguyên thân vào đoàn cũng đã bị cậu ta mỉa mai không ít lần. Huống chi, Lê Chiêu đã biết rõ nguyên thân phải đóng giả đồ bỏ đi lại còn muốn chỉ trích thái độ của cậu để đổ thêm dầu vào lửa*.
Bởi thế, Tống Vũ Thừa quyết định lần này phải tận dụng kịch bản thật tốt để khiến Lê Chiêu kinh tởm một phen. Nếu đã phải làm nam phụ ác độc thì cần nhẫn nhịn mà làm chi, đương nhiên là phải mạnh mẽ hưởng thụ khoái-cảm-sảng-khoái khi bắt nạt đám "hoa trắng nhỏ"* này rồi.
Nghĩ vậy, Tống Vũ Thừa liếc Sở Vanh một cái, ánh mắt đầy thâm sâu, rất giống kiểu chó cậy chủ lên mặt.
"Không cam lòng đúng không? Cảm thấy tôi đang làm nhục cậu đúng không? Nhưng cũng phải nhịn thôi. Suy cho cùng cậu đến đây là để lăng xê cho Sở Vanh mà. Cho nên, cậu càng phải phối hợp với tôi. Lê Chiêu, chỉ có dòng đĩ điếm mới vừa ăn cướp vừa la làng* như vậy. Muốn tiếng thơm, phải học được bị ức hiếp là thế nào trước đã. Tôn trọng tôi chút, nếu không lỡ như đụng chạm đến Sở Vanh thật, chú Hứa của chúng tôi cũng sẽ không buông tha cậu đâu."
Rốt cuộc thì, so với gia tộc của Hứa Mục Chi, nhà Lê Chiêu chả là gì cả.
Lần này, Lê Chiêu hoàn toàn bùng nổ, càng độc miệng hơn, "Tống Vũ Thừa cậu đừng có mà ngang ngược. Giờ cậu chẳng qua cũng chỉ là đồ Hứa Mục Chi chơi nát rồi mà thôi. Không sợ chương trình kết thúc..."
"Không sao cả." Tống Vũ Thừa thản nhiên cắt ngang: "Kim chủ* có thể lại tìm. Dù sao người trong giới ai chẳng biết tôi bán thân. Dựa vào cái mặt này, công khai giá cả rồi còn sợ không có cơm ăn à? Nghe nói anh trai cậu thích dáng vẻ này lắm, còn cha cậu thì..."
"Vô liêm sỉ!" Cãi nhau mới vài câu, cậu ấm trẻ thường ngày được nuông chiều từ bé Lê Chiêu này đã bị Tống Vũ Thừa trực tiếp chọc giận đến đỏ bừng hai mắt. Cậu ta nhìn chằm chằm Tống Vũ Thừa đầy hung hãn, ánh nhìn căm ghét ấy như là muốn thiêu rụi cả người anh.
Song, Tống Vũ Thừa lại nhướng mày cười đắc ý giống như đang thưởng ngoạn một cảnh đẹp nào đó vậy. Trong nháy mắt, phong tình lưu chuyển, hớp hồn mọi thiếu nam thiếu nữ trong sân. Ai nấy đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Về phần Lê Chiêu - người đứng gần anh nhất thậm chí còn cảm thấy vùng da cổ tay nơi bị Tống Vũ Thừa nắm lấy đang trở nên nóng bỏng. Cảm xúc mất khống chế ban nãy cũng đột nhiên tụt xuống theo.
Nhưng Tống Vũ Thừa không thèm để ý đến cậu ta. Anh dùng sức kéo cổ tay áo đang bị Lê Chiêu níu lấy ra, tuỳ ý ném người trên mặt đất, xách hành lí vào nhà.
"Cậu không sao chứ?" Nhóm đạo diễn vốn đã rút lui thấy bầu không khí giữa bọn họ không tốt nên đã vội vàng phái người đến đây dò hỏi.
"Không sao, mâu thuẫn nhỏ mà thôi." Sở Vanh là người đầu tiên phản ứng. Cậu nhanh chóng đỡ Lê Chiêu đứng dậy, vừa nhìn lại đã thấy trên cổ tay Lê Chiêu có một vết đỏ rõ ràng. Hiển nhiên là do lúc nãy Tống Vũ Thừa túm lấy cậu ta đã dùng lực tay tối đa của mình. Mà hình ảnh này cũng được truyền lên sóng trực tiếp thật đúng lúc.
Bấy giờ, trên màn hình* càng nhiều người chửi rủa Tống Vũ Thừa hơn. Ngay cả những người bình thường không hay bình luận đều không nhịn được, muốn mắng vài câu.
"Thằng ngu này moi ở đâu ra vậy? Bị thần kinh à! Hở ra là đánh người."
"Lại chẳng! Lê Chiêu tốt tính ấy chứ. Phải tôi, tôi đạp chết nó là cái chắc!"
"Không ổn, tui tức muốn bay màu luôn rồi. Thằng này mà tới tham gia chương trình á? Tới tìm đường chết thì có!"
"Tống Vũ Thừa! Cuốn xéo khỏi chương trình <Hoán Đổi Nhân Sinh> đi!"
Những lời nhục mạ như vậy lập tức phủ kín màn hình, mà cảm xúc phẫn nộ của dân mạng càng lúc càng trào dâng. Mới rồi Tống Vũ Thừa với Lê Chiêu cãi nhau rất nhỏ tiếng nên tất nhiên họ không nghe được nội dung, nhưng dù vậy cũng không hề ngăn được bọn họ vin vào thành kiến và ấn tượng xấu ban đầu* để phán rằng Tống Vũ Thừa đã bắt nạt Lê Chiêu.
Thậm chí có người nhanh tay còn chụp màn hình rồi cắt ghép thành meme chế nhạo rồi đăng lên mấy diễn đàn để châm biếm.
Có thể nói, giờ đây, hình tượng của Tống Vũ Thừa đã được đóng khung khá vững rồi. Chỉ vài giờ sau khi phát sóng mà đã được gán cho mấy cái nhãn của kẻ cặn bã như là "rác rưởi", "ác độc".
Nhưng đối mặt với tình huống này, Tống Vũ Thừa lại thích nghe ngóng nhất. Hơn nữa, anh còn ước gì bọn anh hùng bàn phím kia có thể cào phím dữ dội hơn nữa.
Bởi vì giờ bọn chúng rủa sả càng thậm tệ bao nhiêu thì đến lúc vả mặt sẽ càng sung sướng bấy nhiêu!
- --------------
Mà lúc này, đám Sở Vanh lại đang cưỡi hổ khó xuống.*
Vì Tống Vũ Thừa không chịu hợp tác, họ không thể nào gom đủ tiền thuê nhà trong ba ngày. Một vài người tức giận tột cùng nhưng ngặt nỗi chẳng làm gì được cậu ta. Cuối cùng chỉ có thể thương lượng nộp tiền thuê hai ngày trước, còn lại chờ mai rồi tính tiếp.
Một đêm này chắc chắn là đêm khó ngủ nhất đối với các vị tiểu thư, thiếu gia đến từ thành phố lớn ấy. Ngày tiếp theo, lúc họ rời giường thì lưng đau eo nhức, thảm hại đến cực điểm. Đứng trước vấn đề sinh tồn, phong độ rồi kiêu ngạo gì gì đó đều biến mất hầu như không còn.
Nhưng dù vậy, họ vẫn cảm thấy được an ủi khi nghĩ đến Tống Vũ Thừa đang ở trong một căn phòng khác. Rốt cuộc thì Tống Vũ Thừa cũng đã tiêu hết tiền rồi, nếu cậu ta không tìm được cách kiếm tiền thì tối nay cũng phải trôi dạt đầu đường xó chợ thôi.
Tuy nhiên, có một điều họ không biết rõ. Đó là: Tống Vũ Thừa đã thừa hưởng thiên phú của nguyên thân nên tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết. Đừng nói ở một cái thôn nhỏ đây, cho dù tận nơi khe suối hoang vu, anh cũng sẽ có cách.
Tháng bảy là một trong những tháng nóng nhất trong năm. Nhưng đối với cây liễu mà nói thì đây lại là thời điểm tốt nhất để sinh sôi nảy nở. Những cành cây xanh mướt rủ từ trên xuống, đung đưa trong gió, mềm mại nhưng cũng thanh tao, khẳng khái. Cảnh tượng này cũng là phong cảnh tú lệ nhất thường thấy ở nơi thị trấn nhỏ.
Tống Vũ Thừa thì đã nhắm sẵn những cây liễu này. Anh mượn chủ nhà một cây kéo rồi cắt thật nhiều cành liễu trong sân xuống, nhìn thoáng qua thấy được non nửa sọt. Ngay sau đó, anh xách sọt đi về hướng khu chợ.
"Cậu ta định đi đâu vậy?" Trong một căn phòng khác, Lê Chiêu vừa mới tập hợp với những người khác đã nhìn thấy Tống Vũ Thừa rời đi, không nhịn được bèn hỏi một câu.
Xung đột ngày hôm qua cứ luôn khiến cậu ta canh cánh trong lòng mãi, nghĩ mình thế mà lại bị một "con thỏ" làm mờ mắt quả thực là nhục nhã tột cùng. Cho nên trong lúc nhất thời, Lê Chiêu đặc biệt để ý đến mọi hành động của Tống Vũ Thừa. Cậu ta hi vọng hôm nay Tống Vũ Thừa sẽ chẳng kiếm được đồng nào, lưu lạc đầu đường, quay về cầu xin bọn họ thu nhận.
Còn những người khác thì đại khái cũng có suy nghĩ tương tự. Suy cho cùng, cảm nhận của bọn họ về Tống Vũ Thừa đều không tốt, cũng đều có ý vui sướng khi người khác gặp tai hoạ.
Duy độc Sở Vanh là tâm trạng rất phức tạp. Sở Vanh cứ mơ hồ cảm thấy bản tính thật sự của Tống Vũ Thừa có khả năng không phải như thế. Giống như hôm qua lúc Tống Vũ Thừa nhướng mày cười với Lê Chiêu, bộ dáng phong lưu lãng mạn ấy tựa như rừng đào mười dặm vậy. Nào đâu là dáng vẻ nên có của một kẻ thế thân.
Nhưng cậu đã ổn định lại cảm xúc ngay lập tức, lại còn chào hỏi đám Lê Chiêu, chuẩn bị ra ngoài. Đây không phải là lúc để đi nghiên cứu Tống Vũ Thừa. Trước mắt trong tay bọn họ đã không có tiền, cần thiết tìm được việc làm nội trong hôm nay, nếu không thật sự sẽ phải nhịn đói ba ngày.
Những người khác cũng hiểu được tính nghiêm trọng của tình hình hiện tại. Ai cũng đều tự giác làm theo sắp xếp của Sở Vanh, thu dọn đồ đạc trong thời gian ngắn nhất rồi theo Sở Vanh ra ngoài.
- ----------
Luôn có nhiều bậc cao nhân lập nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi viết hồi kí về bản thân. Các vị này sẽ kể những chuyện bình dân như là làm giàu từ việc bán miếng độn giày chẳng hạn. Nhưng thực tế là nếu bạn nghèo đến nỗi miếng độn giày cũng chả có thì hai chữ "kiếm tiền" chỉ tương đương với mơ mộng hão huyền mà thôi.
Mà giờ đây, nhóm Sở Vanh đang gặp phải tình huống xấu hổ như vậy.
Dưới cái nắng hè gay gắt chói chang, các thiếu nam thiếu nữ ngày thường chưa bao giờ thiếu tiền tiêu vặt này vòng lên vòng xuống thị trấn mấy lần rồi vẫn chưa tìm thấy bất cứ một công việc nào họ có thể làm.
Nghĩ lại cũng đúng, những thị trấn nhỏ này thế này có nhịp sống chậm, cơ hội việc làm cũng không dồi dào bằng ở các thành phố lớn. Quan trọng là cũng không có ai muốn thuê họ.
Nom bọn họ đều giống như tay không thể khiêng vai không thể gánh. Việc tinh tế không được, việc nặng cũng không xong nốt. Thuê họ không những không thể giảm bớt khối lượng công việc mà còn tự rước thêm phiền phức.
"Thực ngại quá, chúng tôi thật sự không cần người." Kể cả Sở Vanh cũng đã bị từ chối khéo không biết bao nhiêu lần. Sau khi vấp phải trắc trở đủ đường như vậy, đám con cưng đến từ thành phố này đều ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên làm sao cho phải.
Bọn họ vốn cứ tưởng bở rằng tuỳ tiện tìm một cửa hàng nhỏ làm việc vặt thôi cũng có thể kiếm được tiền cơm. Nhưng giờ đây ảo tưởng đó đã sụp đổ dễ như trở bàn tay vậy. Chung quy, ở nơi thôn nhỏ này, tất cả những thứ mà họ từng ỷ vào: thân phận, tài lực, học thức, tài nghệ - đều hoàn toàn vô dụng. Còn chẳng bằng biết một vài kĩ năng thực tế hơn như là "Chăm sóc heo cái sau sinh" hay "Mười kĩ thuật vắt sữa bò".
"Thì ra đây chính là cuộc sống." Tình huống có thể nói là tàn khốc mà nhóm Sở Vanh đang phải đối mặt lúc này đây khiến không ít khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều thở dài cảm khái*. Sau đó, càng nhiều lời than thở như "Lí tưởng đẹp đẽ, thực tại tàn nhẫn" cũng xuất hiện theo.
Giữa lúc đám đông đang bàn luận, Sở Vanh và những người khác lại chạy khắp thị trấn nhỏ này thêm một vòng nữa.
Lần này, bọn họ không còn theo đuổi cái gọi là tiền lương cao hay thấp nữa. Chỉ cần có thể xoay xở tiền ăn, bọn họ đều chấp nhận được. Nhưng tuyệt vọng thay, cả khi yêu cầu thấp như vậy, họ vẫn không tìm được một công việc khả thi nào.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã là mười hai giờ. Đây là thời điểm mặt trời lên cao nhất. Làn da của họ đỏ bừng vì phơi dưới cái nắng gay gắt. Thêm nữa, vì đi lại quá nhiều nên quần áo họ đã ướt đẫm mồ hôi, dính bết trên người, quả thực là khổ không kể xiết.
"Cái xó khỉ ho cò gáy này căn bản là chả có việc gì làm cả! Chắc không phải tổ đạo diễn đang gài chúng ta chứ?" Tính tình Lê Chiêu nóng nảy nhất, vừa giận lên là ném phăng luôn cái mũ rơm trên tay.
Cậu ta cảm thấy mình gần như phát điên rồi. Suốt cả buổi sáng phải đi bộ không ngừng nghỉ, nếu thu được gì đó thì cũng tạm cho qua đi. Nhưng trên thực tế ngay cả tiền mua một cốc nước lọc thôi bọn họ cũng chưa kiếm được nữa là.
"Coi như bày cái bát bể bên đường xin cơm chắc cũng kiếm đủ một cái bánh có nhân đi." Khởi đầu bất lợi hơn nữa lại đói lại mệt, Lê Chiêu nghĩ mình sắp nổi khùng luôn rồi.
Còn những thiếu niên khác trong đoàn thì cũng không khác cậu ta là bao. Tuy rằng không đến mức chửi đổng nhưng tâm trạng cũng cực kì tệ. Thậm chí họ còn bắt đầu hoài nghi liệu rằng mình có thể chống đỡ đến khi giai đoạn ba ngày thích ứng này kết thúc hay không.
"Đừng lo quá, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, từ từ nghĩ cách." Sở Vanh còn xem như bình tĩnh. Tuy cậu cũng hết cách rồi nhưng vẫn còn có thể duy trì vẻ mặt thong dong. Thấy mọi người đều đang chán nản bực dọc, cậu nhanh chóng cố gắng trấn tĩnh mọi người trước rồi mới lên kế hoạch.
Nhưng dù vậy Sở Vanh cũng ngầm hiểu rõ rằng ba ngày này e là sẽ rất khó vượt qua. Thử thách mà tổ đạo diễn bày sẵn này chắc chắn không đơn giản là chỉ khiến họ chịu khổ. Nghĩ đến những ngày ghi hình sau này, tâm tình Sở Vanh càng nặng nề hơn.
Tuy nhiên, đối với những dân mạng đang theo dõi chương trình thì khốn cảnh của họ lại là một trong những điểm nhấn thu hút nhất. Đặc biệt là chuyện có thể xem một "em trai quốc dân" từ bé đến lớn đều là con nhà người ta như Sở Vanh chật vật, khó xử cũng có thể khiến thị hiếu xấu của khán giả trỗi dậy.
"Chậc, mùa này chắc ước chừng cũng không có khách mời nào có thể kiếm được tiền đâu."
"Vậy mới tuyệt chớ? Phải cua gắt như này mới hay. Cậu ấm cô chiêu ngậm thìa vàng từ bé cũng không phải không gì không làm được."
"Cho nên còn phải tự mình nỗ lực nữa. Cơ mà tôi thấy cái cậu Sở Vanh quả đúng là không tệ, gặp nguy không loạn."
Khán giả sôi nổi cảm thán, cũng cực kì chờ mong cách bọn họ phản ứng sau đó.
Từ lúc bắt đầu phát sóng đến giờ, chương trình thực tế <Hoán Đổi Nhân Sinh> này mùa nào cũng có một khoảng thời gian gọi là "kì thích ứng". Tuy rằng người tham gia bất đồng nhưng nhiệm vụ thì lại gần như tương đồng. Tất cả đều là nhiệm vụ dùng mười tệ sống qua ba ngày.
Tuy nhiên, chính nhiệm vụ đơn giản như vậy lại khiến mọi người bối rối. Không phải bọn họ không đủ ưu tú mà chỉ có thể nói rằng họ còn quá trẻ, trải đời chưa đủ để tìm ra cách giải quyết phù hợp nhất khi đối mặt với một hoàn cảnh xa lạ thế này.
Nhất thời, nhóm Sở Vanh lâm vào hoang mang. Mà các dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng đầy cảm xúc.
Đúng lúc này, đột nhiên có người tò mò hỏi một câu: "Ơ mà, cái cậu Tống Vũ Thừa gì kia định làm gì ấy?"
"Còn phải hỏi, chắc cú là làm biếng rồi. Ai muốn xem nó chớ~"
"Chuẩn luôn. Thằng đó không đi chung với đoàn, xem một mình nó còn phải bỏ tiền. Tôi chả thèm quan tâm cái loại rác rưởi này đâu!"
Trong vài ba câu đã có thể chuyển sang chủ đề khác.
Kì thực tổ đạo diễn của chương trình <Hoán Đổi Nhân Sinh> này rất có đầu óc kinh doanh. Chỉ cần chịu bỏ tiền ra là có thể xem được góc nhìn cá nhân của từng khách mời tham gia chương trình.
Còn phòng chính của kênh trực tiếp này chỉ cung cấp góc nhìn nhiều người mà thôi. Nói một cách đơn giản thì, nơi nào có nhiều người thì phòng chính này phát chỗ đó.
Nếu muốn xem riêng một người, phải đập thêm tiền.
Ví dụ như, có rất nhiều fans tiêu tiền chỉ để xem thêm nhiều những thước phim độc nhất vô nhị thuộc về "em trai quốc dân" Sở Vanh.
Mà bên Tống Vũ Thừa thì hoàn toàn ngược lại. Biểu hiện trong ngày đầu tiên của anh đã khiến tất cả mọi người ngán ngẩm, căn bản sẽ chẳng có ai muốn xem góc nhìn của anh.
Nhoáng cái đã là hai giờ chiều, đám Sở Vanh vẫn chưa hề kiếm được gì cả. Cuối cùng bụng đói réo inh ỏi, họ không thể không trở về nghỉ tạm trước.
Lần này thì tình hình cũng rất sáng tỏ rồi. Nhiệm vụ kì thích ứng này của nhóm Sở Vanh nhất định sẽ thất bại.
Mọi người cũng không nén nổi tiếc nuối. Suy cho cùng, nhóm của Sở Vanh là lứa khách mời có phẩm chất cá nhân xuất sắc nhất trong bốn mùa qua.
Thế nhưng giữa lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng dưng lại có người bình luận: "Đậu xanh, đậu xanh, mấy người có ai coi bên Tống Vũ Thừa không? Thằng đó thật sự kiếm được tiền kìa!"
***
* Tác giả: Tống Vũ Thừa: Kẻ bán thân đây không sợ không kiếm được cái ăn.
Đăng chương mới bốn nghìn sáu chữ xong thấy mình lợi hại ghê gớm hê hê *chống nạnh*. À, khu bình luận vẫn có bao lì xì như thường ha~
* Editor: Chuyện edit đại từ chỉ Tống Vũ Thừa: Khi nào là góc nhìn của người khác thì mình sẽ để là cậu ta/ thằng đó/ nó (vì theo mình trong mắt người khác thì đây vẫn là nguyên thân). Khi nào nói riêng về Tống Vũ Thừa thì mình dùng "anh" vì theo mình ảnh cũng chững chạc, từng trải nhiều rồi, để "cậu" thì không hợp lắm.
̶(̶̶T̶̶á̶̶c̶ ̶g̶̶i̶̶ả̶ ̶v̶̶i̶̶ế̶̶t̶ ̶h̶̶ơ̶̶n̶ ̶4̶̶k̶ ̶c̶̶h̶̶ữ̶ ̶t̶̶á̶̶c̶ ̶g̶̶i̶̶ả̶ ̶t̶̶h̶̶ấ̶̶y̶ ̶v̶̶u̶̶i̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶̶n̶̶g̶ ̶e̶̶d̶̶i̶̶t̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶h̶̶ấ̶̶y̶ ̶v̶̶u̶̶i̶)
À, bình thường mình rà lại trước khi đăng nhưng cũng để sót lỗi type hoặc đoạn qt, nếu có mong mọi người nhắc giúp mình nhé (cả mấy lỗi khác nữa càng tốt). Cảm ơn mọi người nhiều~
* Chú thích:
1. 小白菜 (tiểu bạch thái): từ lóng, có thể mang một trong ba nghĩa sau:
+ Người mới trong một giới/ trên phương diện nào đó, hoàn toàn chưa có kiến thức, chưa biết gì cả về giới/ phương diện đó.
+ Hồn nhiên, ngây thơ hoặc thậm chí là ngu ngốc.
+ Nói trại của từ 白痴 (bạch si) - đần độn, ngớ ngẩn.
- Theo zhihu.
2. 煽风点火 (phiến phong điểm hoả): quạt gió thổi lửa, đổ thêm dầu vào lửa, lửa cháy đổ thêm dầu.
3. 小白花 (tiểu bạch hoa): Ngụ ý một người bên ngoài yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp như hoa, hở một chút là nước mắt lưng tròng nhưng bên trong ác liệt, nham hiểm, thâm độc; thường dùng vẻ ngoài yếu đuối của mình để được người khác thương hại, yêu mến.
3. 又当又立 (hựu đương hựu lập): ngôn ngữ mạng, nguyên câu là 又当婊子又立牌坊 (hựu đương biểu tử hựu lập bài phường - làm đĩ còn lập đền thờ trinh tiết) ý chỉ một loại người đã làm chuyện xấu nhưng không muốn bị người khác bêu diếu, nhục mạ.
Nguồn gốc: Trong xã hội phong kiến, địa vị xã hội của phụ nữ rất thấp, sự trong trắng rất quan trọng đối với họ. Có một vị hoàng đế đã lập đền thờ trinh tiết cho một người phụ nữ nọ. "Đã là kĩ nữ còn muốn lập đền thờ" ý chỉ: hạng kĩ nữ hoặc phường trộm cướp nhưng lại muốn giả làm liệt nữ trinh tiết, tự lập đền thờ cho mình. Về sau chỉ những kẻ làm chuyện xấu nhưng lại ra vẻ chính nhân quân tử, tham ô thối nát nhưng lại vờ như liêm khiết thanh thiên, vân vân. - Theo Baike.
4. chỉ những nhà tài trợ cho nghệ sĩ trong giới giải trí, có thể tài trợ tiền và cũng có thể tài trợ cả quyền lực - Theo lostbird.
5. 弹幕 (đạn mạc): ý chỉ bình luận của người xem chạy trên một video, kiểu như này:
(ảnh cap từ clip của 安兔兔鸭 Bilibili, link: shorturl.at/vABI9)
6. 先入为主 (tiên nhập vi chủ): vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới) - Theo Hanzii.
7. 骑虎难下 (kị hổ nan hạ): ý chỉ đã leo lên lưng hổ rồi không thể xuống. Ví von một việc mà nếu làm tiếp thì sẽ gặp khó khăn nhưng tình huống lại không cho phép bỏ dở giữa chừng nên rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Xuất phát từ 《 Tấn Thư · Ôn Kiệu Truyện 》
Điển cố thành ngữ:
- Bản cũ: Lúc Đông Tấn xưng đế, đại thần Ôn Kiệu lập một đội quân đi thảo phạt quân phản loạn. Trong những ngày đầu cuộc chiến, họ thất bại liên tiếp, quân lương gần như cạn kiệt. Tình trạng này làm chủ soái Đào Khản rất sốt ruột, ông tức giận nói với Ôn Kiệu: "Lúc điều động tôi, ngài bảo rằng đã an bài mọi thứ. Bây giờ mới giao chiến chưa được bao lâu mà lương thực đã gần hết. Nếu không thể cung ứng cái ăn ngay thì tôi chỉ còn nước rút quân mà thôi." Ôn Kiệu đáp: "Từ xưa đến nay, muốn thắng trận thì trước hết phải đoàn kết nội bộ. Hiện giờ quân ta dù thiếu lương, tình cảnh khó khăn nhưng nếu lập tức rút lui thì không những khiến người khác chế nhạo chúng ta mà phản quân còn được đà phách lối nữa. Tình hình hiện tại của chúng ta giống như đang ở trên lưng mãnh thú vậy. Không đánh chết mãnh thú thì làm sao có thể leo xuống chứ? Chúng ta chỉ có thể nhân lúc sĩ khí hăng hái mà kiên trì tới cùng! Đào Khản bị thuyết phục, suất quân anh dũng giết địch, cuối cùng cũng đánh bại quân phản loạn. Về sau câu nói này biến thành "Đâm lao phải theo lao", ý chỉ sự việc nếu đã tiến triển đến một giai đoạn nhất định thì không có khả năng dừng lại, thế nên câu này còn mang ý "tiến thoái lưỡng nan".
- Bản mới: Ngày xưa, có một người thợ săn tình cờ gặp phải một con hổ hung hãn, đáng sợ, nhìn như là sắp ăn thịt ông. Dưới tình thế cấp bách, thợ săn lập tức leo lên cây nhưng con hổ hình như đói quá nên cứ đứng chờ sẵn dưới gốc cây mãi. Thợ săn sợ hết hồn, đang lúc hoảng loạn thì đạp gãy nhánh cây, lúc rơi xuống lại rơi đúng ngay lưng con hổ. Thợ săn quýnh lên bèn túm cổ nó, lúc này con hổ cũng giật mình, hoảng hốt chạy loạn xạ, định quăng thợ săn ra. Con hổ chạy như bay, thoáng chốc đã chạy tới một thị trấn. Nhiều người nhìn thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc, bàn tán không ngớt: "Cái ông này đúng là gan ghê, dám cưỡi hổ luôn!" Không ai ngờ, người thợ săn đang cưỡi hổ rụt rè đáp, "Tôi đã đâm lao thì giờ phải theo lao thôi!" - Theo Baike.
8. cảm khái (感慨): có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi - Theo tratusoha.
***
Lê Chiêu thật sự là không chịu đựng được nữa.
Cậu ta khinh thường Tống Vũ Thừa, cảm thấy đứng chung với hạng bán thân như Tống Vũ Thừa thôi cũng đã là một loại sỉ nhục đối với bọn họ rồi. Nếu không phải còn nhớ bây giờ đang phát sóng trực tiếp, e là cậu ta còn có nhiều lời càng khó nghe hơn nữa.
Nhưng Tống Vũ Thừa lại hoàn toàn không để bụng. Anh cười lạnh, liếc nhìn chiếc máy quay cách đó không xa, một lời hai nghĩa: "Thử động vào tôi xem nào? Tôi tiêu tiền của chính tôi, liên quan gì đến cậu?
"Nhưng đây là phát sóng trực tiếp, rất nhiều người đang xem đấy!" Lê Chiêu còn nhỏ tuổi, bị anh khích bác đã tăng mạnh lực tay.
"Thì sao nào?" Tống Vũ Thừa tiến sát lại gần như đang cố tình gây sự, dùng giọng điệu chỉ có hai người có thể nghe thấy mà buông lời cảnh cáo: "Cậu cũng biết giờ đang là phát trực tiếp, vậy chẳng phải cậu càng nên phối hợp với tôi sao? Tôi đang diễn theo kịch bản đó. Ngộ nhỡ các người trêu chọc tôi nóng nảy, tôi lỡ miệng nói mấy câu không nên nói, đến lúc ấy cư dân mạng trên toàn quốc đều có thể nhìn thấy các vị cậu ấm cô chiêu xán lạn hào phóng đây lại đẩy một đứa không cha không mẹ thảm hại đáng thương như tôi ra làm bia đỡ đạn để tạo dựng danh tiếng như thế nào đấy."
Không cha không mẹ, lại còn thảm hại đáng thương? Mẹ nó chứ đây là bách khoa toàn thư tấu hài mới biên soạn ra sao?
Trong giới thượng lưu khắp bốn mươi chín thành phố ai lại chẳng biết Tống Vũ Thừa đã đi theo Hứa Mục Chi từ năm mười hai, mười ba tuổi rồi lại công khai gắn mác được bao nuôi lúc vừa tròn mười lăm chứ. Hứa Mục Chi một tuần ghé qua chỗ cậu ta hai lần, còn thường xuyên hơn là đi gặp mẹ mình nữa. Còn cái nhà mà Tống Vũ Thừa đang ở hiện tại lại còn nằm ở khu biệt thự nổi tiếng cơ. Không chừng mấy năm qua cậu ta đào mỏ được không biết bao nhiêu là tiền từ Hứa Mục Chi ấy, có khi lại còn nhiều hơn số tiền mà đám thiếu gia con nhà quyền quý bọn họ đang có nữa là. Giờ lại đi giả vờ thanh thuần*, không phải cố ý thì là gì!
Lê Chiêu bị mấy câu nói này chọc tức đến suýt nghẹt thở. Tuy nhiên, nghĩ đến mục đích tham gia chương trình này của Sở Vanh, cậu ta lại không dám nói nữa, chỉ có thể hung tợn trừng Tống Vũ Thừa.
Nhưng Tống Vũ Thừa thì không định im lặng tại đây.
Mặc dù ở đời trước, Lê Chiêu không cố tình bắt nạt nguyên thân nhưng sau khi nguyên thân vào đoàn cũng đã bị cậu ta mỉa mai không ít lần. Huống chi, Lê Chiêu đã biết rõ nguyên thân phải đóng giả đồ bỏ đi lại còn muốn chỉ trích thái độ của cậu để đổ thêm dầu vào lửa*.
Bởi thế, Tống Vũ Thừa quyết định lần này phải tận dụng kịch bản thật tốt để khiến Lê Chiêu kinh tởm một phen. Nếu đã phải làm nam phụ ác độc thì cần nhẫn nhịn mà làm chi, đương nhiên là phải mạnh mẽ hưởng thụ khoái-cảm-sảng-khoái khi bắt nạt đám "hoa trắng nhỏ"* này rồi.
Nghĩ vậy, Tống Vũ Thừa liếc Sở Vanh một cái, ánh mắt đầy thâm sâu, rất giống kiểu chó cậy chủ lên mặt.
"Không cam lòng đúng không? Cảm thấy tôi đang làm nhục cậu đúng không? Nhưng cũng phải nhịn thôi. Suy cho cùng cậu đến đây là để lăng xê cho Sở Vanh mà. Cho nên, cậu càng phải phối hợp với tôi. Lê Chiêu, chỉ có dòng đĩ điếm mới vừa ăn cướp vừa la làng* như vậy. Muốn tiếng thơm, phải học được bị ức hiếp là thế nào trước đã. Tôn trọng tôi chút, nếu không lỡ như đụng chạm đến Sở Vanh thật, chú Hứa của chúng tôi cũng sẽ không buông tha cậu đâu."
Rốt cuộc thì, so với gia tộc của Hứa Mục Chi, nhà Lê Chiêu chả là gì cả.
Lần này, Lê Chiêu hoàn toàn bùng nổ, càng độc miệng hơn, "Tống Vũ Thừa cậu đừng có mà ngang ngược. Giờ cậu chẳng qua cũng chỉ là đồ Hứa Mục Chi chơi nát rồi mà thôi. Không sợ chương trình kết thúc..."
"Không sao cả." Tống Vũ Thừa thản nhiên cắt ngang: "Kim chủ* có thể lại tìm. Dù sao người trong giới ai chẳng biết tôi bán thân. Dựa vào cái mặt này, công khai giá cả rồi còn sợ không có cơm ăn à? Nghe nói anh trai cậu thích dáng vẻ này lắm, còn cha cậu thì..."
"Vô liêm sỉ!" Cãi nhau mới vài câu, cậu ấm trẻ thường ngày được nuông chiều từ bé Lê Chiêu này đã bị Tống Vũ Thừa trực tiếp chọc giận đến đỏ bừng hai mắt. Cậu ta nhìn chằm chằm Tống Vũ Thừa đầy hung hãn, ánh nhìn căm ghét ấy như là muốn thiêu rụi cả người anh.
Song, Tống Vũ Thừa lại nhướng mày cười đắc ý giống như đang thưởng ngoạn một cảnh đẹp nào đó vậy. Trong nháy mắt, phong tình lưu chuyển, hớp hồn mọi thiếu nam thiếu nữ trong sân. Ai nấy đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Về phần Lê Chiêu - người đứng gần anh nhất thậm chí còn cảm thấy vùng da cổ tay nơi bị Tống Vũ Thừa nắm lấy đang trở nên nóng bỏng. Cảm xúc mất khống chế ban nãy cũng đột nhiên tụt xuống theo.
Nhưng Tống Vũ Thừa không thèm để ý đến cậu ta. Anh dùng sức kéo cổ tay áo đang bị Lê Chiêu níu lấy ra, tuỳ ý ném người trên mặt đất, xách hành lí vào nhà.
"Cậu không sao chứ?" Nhóm đạo diễn vốn đã rút lui thấy bầu không khí giữa bọn họ không tốt nên đã vội vàng phái người đến đây dò hỏi.
"Không sao, mâu thuẫn nhỏ mà thôi." Sở Vanh là người đầu tiên phản ứng. Cậu nhanh chóng đỡ Lê Chiêu đứng dậy, vừa nhìn lại đã thấy trên cổ tay Lê Chiêu có một vết đỏ rõ ràng. Hiển nhiên là do lúc nãy Tống Vũ Thừa túm lấy cậu ta đã dùng lực tay tối đa của mình. Mà hình ảnh này cũng được truyền lên sóng trực tiếp thật đúng lúc.
Bấy giờ, trên màn hình* càng nhiều người chửi rủa Tống Vũ Thừa hơn. Ngay cả những người bình thường không hay bình luận đều không nhịn được, muốn mắng vài câu.
"Thằng ngu này moi ở đâu ra vậy? Bị thần kinh à! Hở ra là đánh người."
"Lại chẳng! Lê Chiêu tốt tính ấy chứ. Phải tôi, tôi đạp chết nó là cái chắc!"
"Không ổn, tui tức muốn bay màu luôn rồi. Thằng này mà tới tham gia chương trình á? Tới tìm đường chết thì có!"
"Tống Vũ Thừa! Cuốn xéo khỏi chương trình <Hoán Đổi Nhân Sinh> đi!"
Những lời nhục mạ như vậy lập tức phủ kín màn hình, mà cảm xúc phẫn nộ của dân mạng càng lúc càng trào dâng. Mới rồi Tống Vũ Thừa với Lê Chiêu cãi nhau rất nhỏ tiếng nên tất nhiên họ không nghe được nội dung, nhưng dù vậy cũng không hề ngăn được bọn họ vin vào thành kiến và ấn tượng xấu ban đầu* để phán rằng Tống Vũ Thừa đã bắt nạt Lê Chiêu.
Thậm chí có người nhanh tay còn chụp màn hình rồi cắt ghép thành meme chế nhạo rồi đăng lên mấy diễn đàn để châm biếm.
Có thể nói, giờ đây, hình tượng của Tống Vũ Thừa đã được đóng khung khá vững rồi. Chỉ vài giờ sau khi phát sóng mà đã được gán cho mấy cái nhãn của kẻ cặn bã như là "rác rưởi", "ác độc".
Nhưng đối mặt với tình huống này, Tống Vũ Thừa lại thích nghe ngóng nhất. Hơn nữa, anh còn ước gì bọn anh hùng bàn phím kia có thể cào phím dữ dội hơn nữa.
Bởi vì giờ bọn chúng rủa sả càng thậm tệ bao nhiêu thì đến lúc vả mặt sẽ càng sung sướng bấy nhiêu!
- --------------
Mà lúc này, đám Sở Vanh lại đang cưỡi hổ khó xuống.*
Vì Tống Vũ Thừa không chịu hợp tác, họ không thể nào gom đủ tiền thuê nhà trong ba ngày. Một vài người tức giận tột cùng nhưng ngặt nỗi chẳng làm gì được cậu ta. Cuối cùng chỉ có thể thương lượng nộp tiền thuê hai ngày trước, còn lại chờ mai rồi tính tiếp.
Một đêm này chắc chắn là đêm khó ngủ nhất đối với các vị tiểu thư, thiếu gia đến từ thành phố lớn ấy. Ngày tiếp theo, lúc họ rời giường thì lưng đau eo nhức, thảm hại đến cực điểm. Đứng trước vấn đề sinh tồn, phong độ rồi kiêu ngạo gì gì đó đều biến mất hầu như không còn.
Nhưng dù vậy, họ vẫn cảm thấy được an ủi khi nghĩ đến Tống Vũ Thừa đang ở trong một căn phòng khác. Rốt cuộc thì Tống Vũ Thừa cũng đã tiêu hết tiền rồi, nếu cậu ta không tìm được cách kiếm tiền thì tối nay cũng phải trôi dạt đầu đường xó chợ thôi.
Tuy nhiên, có một điều họ không biết rõ. Đó là: Tống Vũ Thừa đã thừa hưởng thiên phú của nguyên thân nên tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết. Đừng nói ở một cái thôn nhỏ đây, cho dù tận nơi khe suối hoang vu, anh cũng sẽ có cách.
Tháng bảy là một trong những tháng nóng nhất trong năm. Nhưng đối với cây liễu mà nói thì đây lại là thời điểm tốt nhất để sinh sôi nảy nở. Những cành cây xanh mướt rủ từ trên xuống, đung đưa trong gió, mềm mại nhưng cũng thanh tao, khẳng khái. Cảnh tượng này cũng là phong cảnh tú lệ nhất thường thấy ở nơi thị trấn nhỏ.
Tống Vũ Thừa thì đã nhắm sẵn những cây liễu này. Anh mượn chủ nhà một cây kéo rồi cắt thật nhiều cành liễu trong sân xuống, nhìn thoáng qua thấy được non nửa sọt. Ngay sau đó, anh xách sọt đi về hướng khu chợ.
"Cậu ta định đi đâu vậy?" Trong một căn phòng khác, Lê Chiêu vừa mới tập hợp với những người khác đã nhìn thấy Tống Vũ Thừa rời đi, không nhịn được bèn hỏi một câu.
Xung đột ngày hôm qua cứ luôn khiến cậu ta canh cánh trong lòng mãi, nghĩ mình thế mà lại bị một "con thỏ" làm mờ mắt quả thực là nhục nhã tột cùng. Cho nên trong lúc nhất thời, Lê Chiêu đặc biệt để ý đến mọi hành động của Tống Vũ Thừa. Cậu ta hi vọng hôm nay Tống Vũ Thừa sẽ chẳng kiếm được đồng nào, lưu lạc đầu đường, quay về cầu xin bọn họ thu nhận.
Còn những người khác thì đại khái cũng có suy nghĩ tương tự. Suy cho cùng, cảm nhận của bọn họ về Tống Vũ Thừa đều không tốt, cũng đều có ý vui sướng khi người khác gặp tai hoạ.
Duy độc Sở Vanh là tâm trạng rất phức tạp. Sở Vanh cứ mơ hồ cảm thấy bản tính thật sự của Tống Vũ Thừa có khả năng không phải như thế. Giống như hôm qua lúc Tống Vũ Thừa nhướng mày cười với Lê Chiêu, bộ dáng phong lưu lãng mạn ấy tựa như rừng đào mười dặm vậy. Nào đâu là dáng vẻ nên có của một kẻ thế thân.
Nhưng cậu đã ổn định lại cảm xúc ngay lập tức, lại còn chào hỏi đám Lê Chiêu, chuẩn bị ra ngoài. Đây không phải là lúc để đi nghiên cứu Tống Vũ Thừa. Trước mắt trong tay bọn họ đã không có tiền, cần thiết tìm được việc làm nội trong hôm nay, nếu không thật sự sẽ phải nhịn đói ba ngày.
Những người khác cũng hiểu được tính nghiêm trọng của tình hình hiện tại. Ai cũng đều tự giác làm theo sắp xếp của Sở Vanh, thu dọn đồ đạc trong thời gian ngắn nhất rồi theo Sở Vanh ra ngoài.
- ----------
Luôn có nhiều bậc cao nhân lập nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi viết hồi kí về bản thân. Các vị này sẽ kể những chuyện bình dân như là làm giàu từ việc bán miếng độn giày chẳng hạn. Nhưng thực tế là nếu bạn nghèo đến nỗi miếng độn giày cũng chả có thì hai chữ "kiếm tiền" chỉ tương đương với mơ mộng hão huyền mà thôi.
Mà giờ đây, nhóm Sở Vanh đang gặp phải tình huống xấu hổ như vậy.
Dưới cái nắng hè gay gắt chói chang, các thiếu nam thiếu nữ ngày thường chưa bao giờ thiếu tiền tiêu vặt này vòng lên vòng xuống thị trấn mấy lần rồi vẫn chưa tìm thấy bất cứ một công việc nào họ có thể làm.
Nghĩ lại cũng đúng, những thị trấn nhỏ này thế này có nhịp sống chậm, cơ hội việc làm cũng không dồi dào bằng ở các thành phố lớn. Quan trọng là cũng không có ai muốn thuê họ.
Nom bọn họ đều giống như tay không thể khiêng vai không thể gánh. Việc tinh tế không được, việc nặng cũng không xong nốt. Thuê họ không những không thể giảm bớt khối lượng công việc mà còn tự rước thêm phiền phức.
"Thực ngại quá, chúng tôi thật sự không cần người." Kể cả Sở Vanh cũng đã bị từ chối khéo không biết bao nhiêu lần. Sau khi vấp phải trắc trở đủ đường như vậy, đám con cưng đến từ thành phố này đều ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên làm sao cho phải.
Bọn họ vốn cứ tưởng bở rằng tuỳ tiện tìm một cửa hàng nhỏ làm việc vặt thôi cũng có thể kiếm được tiền cơm. Nhưng giờ đây ảo tưởng đó đã sụp đổ dễ như trở bàn tay vậy. Chung quy, ở nơi thôn nhỏ này, tất cả những thứ mà họ từng ỷ vào: thân phận, tài lực, học thức, tài nghệ - đều hoàn toàn vô dụng. Còn chẳng bằng biết một vài kĩ năng thực tế hơn như là "Chăm sóc heo cái sau sinh" hay "Mười kĩ thuật vắt sữa bò".
"Thì ra đây chính là cuộc sống." Tình huống có thể nói là tàn khốc mà nhóm Sở Vanh đang phải đối mặt lúc này đây khiến không ít khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều thở dài cảm khái*. Sau đó, càng nhiều lời than thở như "Lí tưởng đẹp đẽ, thực tại tàn nhẫn" cũng xuất hiện theo.
Giữa lúc đám đông đang bàn luận, Sở Vanh và những người khác lại chạy khắp thị trấn nhỏ này thêm một vòng nữa.
Lần này, bọn họ không còn theo đuổi cái gọi là tiền lương cao hay thấp nữa. Chỉ cần có thể xoay xở tiền ăn, bọn họ đều chấp nhận được. Nhưng tuyệt vọng thay, cả khi yêu cầu thấp như vậy, họ vẫn không tìm được một công việc khả thi nào.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã là mười hai giờ. Đây là thời điểm mặt trời lên cao nhất. Làn da của họ đỏ bừng vì phơi dưới cái nắng gay gắt. Thêm nữa, vì đi lại quá nhiều nên quần áo họ đã ướt đẫm mồ hôi, dính bết trên người, quả thực là khổ không kể xiết.
"Cái xó khỉ ho cò gáy này căn bản là chả có việc gì làm cả! Chắc không phải tổ đạo diễn đang gài chúng ta chứ?" Tính tình Lê Chiêu nóng nảy nhất, vừa giận lên là ném phăng luôn cái mũ rơm trên tay.
Cậu ta cảm thấy mình gần như phát điên rồi. Suốt cả buổi sáng phải đi bộ không ngừng nghỉ, nếu thu được gì đó thì cũng tạm cho qua đi. Nhưng trên thực tế ngay cả tiền mua một cốc nước lọc thôi bọn họ cũng chưa kiếm được nữa là.
"Coi như bày cái bát bể bên đường xin cơm chắc cũng kiếm đủ một cái bánh có nhân đi." Khởi đầu bất lợi hơn nữa lại đói lại mệt, Lê Chiêu nghĩ mình sắp nổi khùng luôn rồi.
Còn những thiếu niên khác trong đoàn thì cũng không khác cậu ta là bao. Tuy rằng không đến mức chửi đổng nhưng tâm trạng cũng cực kì tệ. Thậm chí họ còn bắt đầu hoài nghi liệu rằng mình có thể chống đỡ đến khi giai đoạn ba ngày thích ứng này kết thúc hay không.
"Đừng lo quá, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, từ từ nghĩ cách." Sở Vanh còn xem như bình tĩnh. Tuy cậu cũng hết cách rồi nhưng vẫn còn có thể duy trì vẻ mặt thong dong. Thấy mọi người đều đang chán nản bực dọc, cậu nhanh chóng cố gắng trấn tĩnh mọi người trước rồi mới lên kế hoạch.
Nhưng dù vậy Sở Vanh cũng ngầm hiểu rõ rằng ba ngày này e là sẽ rất khó vượt qua. Thử thách mà tổ đạo diễn bày sẵn này chắc chắn không đơn giản là chỉ khiến họ chịu khổ. Nghĩ đến những ngày ghi hình sau này, tâm tình Sở Vanh càng nặng nề hơn.
Tuy nhiên, đối với những dân mạng đang theo dõi chương trình thì khốn cảnh của họ lại là một trong những điểm nhấn thu hút nhất. Đặc biệt là chuyện có thể xem một "em trai quốc dân" từ bé đến lớn đều là con nhà người ta như Sở Vanh chật vật, khó xử cũng có thể khiến thị hiếu xấu của khán giả trỗi dậy.
"Chậc, mùa này chắc ước chừng cũng không có khách mời nào có thể kiếm được tiền đâu."
"Vậy mới tuyệt chớ? Phải cua gắt như này mới hay. Cậu ấm cô chiêu ngậm thìa vàng từ bé cũng không phải không gì không làm được."
"Cho nên còn phải tự mình nỗ lực nữa. Cơ mà tôi thấy cái cậu Sở Vanh quả đúng là không tệ, gặp nguy không loạn."
Khán giả sôi nổi cảm thán, cũng cực kì chờ mong cách bọn họ phản ứng sau đó.
Từ lúc bắt đầu phát sóng đến giờ, chương trình thực tế <Hoán Đổi Nhân Sinh> này mùa nào cũng có một khoảng thời gian gọi là "kì thích ứng". Tuy rằng người tham gia bất đồng nhưng nhiệm vụ thì lại gần như tương đồng. Tất cả đều là nhiệm vụ dùng mười tệ sống qua ba ngày.
Tuy nhiên, chính nhiệm vụ đơn giản như vậy lại khiến mọi người bối rối. Không phải bọn họ không đủ ưu tú mà chỉ có thể nói rằng họ còn quá trẻ, trải đời chưa đủ để tìm ra cách giải quyết phù hợp nhất khi đối mặt với một hoàn cảnh xa lạ thế này.
Nhất thời, nhóm Sở Vanh lâm vào hoang mang. Mà các dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng đầy cảm xúc.
Đúng lúc này, đột nhiên có người tò mò hỏi một câu: "Ơ mà, cái cậu Tống Vũ Thừa gì kia định làm gì ấy?"
"Còn phải hỏi, chắc cú là làm biếng rồi. Ai muốn xem nó chớ~"
"Chuẩn luôn. Thằng đó không đi chung với đoàn, xem một mình nó còn phải bỏ tiền. Tôi chả thèm quan tâm cái loại rác rưởi này đâu!"
Trong vài ba câu đã có thể chuyển sang chủ đề khác.
Kì thực tổ đạo diễn của chương trình <Hoán Đổi Nhân Sinh> này rất có đầu óc kinh doanh. Chỉ cần chịu bỏ tiền ra là có thể xem được góc nhìn cá nhân của từng khách mời tham gia chương trình.
Còn phòng chính của kênh trực tiếp này chỉ cung cấp góc nhìn nhiều người mà thôi. Nói một cách đơn giản thì, nơi nào có nhiều người thì phòng chính này phát chỗ đó.
Nếu muốn xem riêng một người, phải đập thêm tiền.
Ví dụ như, có rất nhiều fans tiêu tiền chỉ để xem thêm nhiều những thước phim độc nhất vô nhị thuộc về "em trai quốc dân" Sở Vanh.
Mà bên Tống Vũ Thừa thì hoàn toàn ngược lại. Biểu hiện trong ngày đầu tiên của anh đã khiến tất cả mọi người ngán ngẩm, căn bản sẽ chẳng có ai muốn xem góc nhìn của anh.
Nhoáng cái đã là hai giờ chiều, đám Sở Vanh vẫn chưa hề kiếm được gì cả. Cuối cùng bụng đói réo inh ỏi, họ không thể không trở về nghỉ tạm trước.
Lần này thì tình hình cũng rất sáng tỏ rồi. Nhiệm vụ kì thích ứng này của nhóm Sở Vanh nhất định sẽ thất bại.
Mọi người cũng không nén nổi tiếc nuối. Suy cho cùng, nhóm của Sở Vanh là lứa khách mời có phẩm chất cá nhân xuất sắc nhất trong bốn mùa qua.
Thế nhưng giữa lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng dưng lại có người bình luận: "Đậu xanh, đậu xanh, mấy người có ai coi bên Tống Vũ Thừa không? Thằng đó thật sự kiếm được tiền kìa!"
***
* Tác giả: Tống Vũ Thừa: Kẻ bán thân đây không sợ không kiếm được cái ăn.
Đăng chương mới bốn nghìn sáu chữ xong thấy mình lợi hại ghê gớm hê hê *chống nạnh*. À, khu bình luận vẫn có bao lì xì như thường ha~
* Editor: Chuyện edit đại từ chỉ Tống Vũ Thừa: Khi nào là góc nhìn của người khác thì mình sẽ để là cậu ta/ thằng đó/ nó (vì theo mình trong mắt người khác thì đây vẫn là nguyên thân). Khi nào nói riêng về Tống Vũ Thừa thì mình dùng "anh" vì theo mình ảnh cũng chững chạc, từng trải nhiều rồi, để "cậu" thì không hợp lắm.
̶(̶̶T̶̶á̶̶c̶ ̶g̶̶i̶̶ả̶ ̶v̶̶i̶̶ế̶̶t̶ ̶h̶̶ơ̶̶n̶ ̶4̶̶k̶ ̶c̶̶h̶̶ữ̶ ̶t̶̶á̶̶c̶ ̶g̶̶i̶̶ả̶ ̶t̶̶h̶̶ấ̶̶y̶ ̶v̶̶u̶̶i̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶̶n̶̶g̶ ̶e̶̶d̶̶i̶̶t̶ ̶k̶̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶h̶̶ấ̶̶y̶ ̶v̶̶u̶̶i̶)
À, bình thường mình rà lại trước khi đăng nhưng cũng để sót lỗi type hoặc đoạn qt, nếu có mong mọi người nhắc giúp mình nhé (cả mấy lỗi khác nữa càng tốt). Cảm ơn mọi người nhiều~
* Chú thích:
1. 小白菜 (tiểu bạch thái): từ lóng, có thể mang một trong ba nghĩa sau:
+ Người mới trong một giới/ trên phương diện nào đó, hoàn toàn chưa có kiến thức, chưa biết gì cả về giới/ phương diện đó.
+ Hồn nhiên, ngây thơ hoặc thậm chí là ngu ngốc.
+ Nói trại của từ 白痴 (bạch si) - đần độn, ngớ ngẩn.
- Theo zhihu.
2. 煽风点火 (phiến phong điểm hoả): quạt gió thổi lửa, đổ thêm dầu vào lửa, lửa cháy đổ thêm dầu.
3. 小白花 (tiểu bạch hoa): Ngụ ý một người bên ngoài yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp như hoa, hở một chút là nước mắt lưng tròng nhưng bên trong ác liệt, nham hiểm, thâm độc; thường dùng vẻ ngoài yếu đuối của mình để được người khác thương hại, yêu mến.
3. 又当又立 (hựu đương hựu lập): ngôn ngữ mạng, nguyên câu là 又当婊子又立牌坊 (hựu đương biểu tử hựu lập bài phường - làm đĩ còn lập đền thờ trinh tiết) ý chỉ một loại người đã làm chuyện xấu nhưng không muốn bị người khác bêu diếu, nhục mạ.
Nguồn gốc: Trong xã hội phong kiến, địa vị xã hội của phụ nữ rất thấp, sự trong trắng rất quan trọng đối với họ. Có một vị hoàng đế đã lập đền thờ trinh tiết cho một người phụ nữ nọ. "Đã là kĩ nữ còn muốn lập đền thờ" ý chỉ: hạng kĩ nữ hoặc phường trộm cướp nhưng lại muốn giả làm liệt nữ trinh tiết, tự lập đền thờ cho mình. Về sau chỉ những kẻ làm chuyện xấu nhưng lại ra vẻ chính nhân quân tử, tham ô thối nát nhưng lại vờ như liêm khiết thanh thiên, vân vân. - Theo Baike.
4. chỉ những nhà tài trợ cho nghệ sĩ trong giới giải trí, có thể tài trợ tiền và cũng có thể tài trợ cả quyền lực - Theo lostbird.
5. 弹幕 (đạn mạc): ý chỉ bình luận của người xem chạy trên một video, kiểu như này:
(ảnh cap từ clip của 安兔兔鸭 Bilibili, link: shorturl.at/vABI9)
6. 先入为主 (tiên nhập vi chủ): vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới) - Theo Hanzii.
7. 骑虎难下 (kị hổ nan hạ): ý chỉ đã leo lên lưng hổ rồi không thể xuống. Ví von một việc mà nếu làm tiếp thì sẽ gặp khó khăn nhưng tình huống lại không cho phép bỏ dở giữa chừng nên rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Xuất phát từ 《 Tấn Thư · Ôn Kiệu Truyện 》
Điển cố thành ngữ:
- Bản cũ: Lúc Đông Tấn xưng đế, đại thần Ôn Kiệu lập một đội quân đi thảo phạt quân phản loạn. Trong những ngày đầu cuộc chiến, họ thất bại liên tiếp, quân lương gần như cạn kiệt. Tình trạng này làm chủ soái Đào Khản rất sốt ruột, ông tức giận nói với Ôn Kiệu: "Lúc điều động tôi, ngài bảo rằng đã an bài mọi thứ. Bây giờ mới giao chiến chưa được bao lâu mà lương thực đã gần hết. Nếu không thể cung ứng cái ăn ngay thì tôi chỉ còn nước rút quân mà thôi." Ôn Kiệu đáp: "Từ xưa đến nay, muốn thắng trận thì trước hết phải đoàn kết nội bộ. Hiện giờ quân ta dù thiếu lương, tình cảnh khó khăn nhưng nếu lập tức rút lui thì không những khiến người khác chế nhạo chúng ta mà phản quân còn được đà phách lối nữa. Tình hình hiện tại của chúng ta giống như đang ở trên lưng mãnh thú vậy. Không đánh chết mãnh thú thì làm sao có thể leo xuống chứ? Chúng ta chỉ có thể nhân lúc sĩ khí hăng hái mà kiên trì tới cùng! Đào Khản bị thuyết phục, suất quân anh dũng giết địch, cuối cùng cũng đánh bại quân phản loạn. Về sau câu nói này biến thành "Đâm lao phải theo lao", ý chỉ sự việc nếu đã tiến triển đến một giai đoạn nhất định thì không có khả năng dừng lại, thế nên câu này còn mang ý "tiến thoái lưỡng nan".
- Bản mới: Ngày xưa, có một người thợ săn tình cờ gặp phải một con hổ hung hãn, đáng sợ, nhìn như là sắp ăn thịt ông. Dưới tình thế cấp bách, thợ săn lập tức leo lên cây nhưng con hổ hình như đói quá nên cứ đứng chờ sẵn dưới gốc cây mãi. Thợ săn sợ hết hồn, đang lúc hoảng loạn thì đạp gãy nhánh cây, lúc rơi xuống lại rơi đúng ngay lưng con hổ. Thợ săn quýnh lên bèn túm cổ nó, lúc này con hổ cũng giật mình, hoảng hốt chạy loạn xạ, định quăng thợ săn ra. Con hổ chạy như bay, thoáng chốc đã chạy tới một thị trấn. Nhiều người nhìn thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc, bàn tán không ngớt: "Cái ông này đúng là gan ghê, dám cưỡi hổ luôn!" Không ai ngờ, người thợ săn đang cưỡi hổ rụt rè đáp, "Tôi đã đâm lao thì giờ phải theo lao thôi!" - Theo Baike.
8. cảm khái (感慨): có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi - Theo tratusoha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất