Tôi Có Một Bí Mật

Chương 2: CỨU MẠNG

Trước Sau
Vừa nghe thông báo xong thì không khí bên trong ruộng chợt tưng bừng náo nhiệt hơn hẳn, tiếng hoan hô vang lên liên tiếp.

Người trẻ tuổi từ mười đến hai mươi tuổi như không thể chờ đợi được, bỏ lại ruộng lúa ở phía sau, luôn tay luôn chân mà chạy thẳng về nhà.

Về sớm ăn cơm, sau đó đi đến sớm có thể tìm được một vị trí tốt.

Không ăn gì cũng không sao, phim vẫn quan trọng hơn.

Xung quanh ruộng hiện tại chỉ còn lại mấy lão trung niên, Hoàng Đan thì hiện giờ vẫn còn đang ngồi xổm bên bờ ao.

Lý Căn cầm áo lau mặt,hỏi:"Không đi à?

Hoàng Đan nói:"Tê chân ."

Lý Căn kéo cánh tay cậu"Chân Nào?"

Hoàng Đan nói:"Chân trái."

Lý Căn nói:"Lấy tay chấm nước bọt rồi bôi lên mắt trái đi."

Hoàng Đan liền trưng ra bộ mặt ,"Tôi không hiểu anh đang nói gì" mà nhìn hắn.

Sau khi nói xong Lý Căn muốn đi lên phía trước. nhưng thấy người trước mặt vẫn đang bất động, cũng không định tránh ra thì thuận tay đẩy bả vai đối phương một cái , một tay hắn đẩy dứt khoát lại không kiềm chế sức lực, Hoàng Đan thì không chút phòng bị trực tiếp té xuống bên trong ao nước.

Lý Căn:"......"

Hắn ngồi xổm xuống chống tay lên đùi, từ trên bờ nhìn thanh niên đang trong nước nói giọng trêu chọc:"Đông Thiên , tối rồi mà cậu còn đi mò cá à? Mò ở giữa ao đó, khi nào mò được thì nhớ cho anh hai con về nấu canh nha."

Hoàng Đan bơi rất giỏi, nhưng nguyên chủ thì không biết, vậy nên cậu không thể bơi lên bờ được.

"Anh cứu em...... Cứu mạng--"

Nhìn thấy đầu thanh niên dần dần chìm xuống, Lý Căn chửi nhỏ một tiếng, ném áo qua một bên nhảy tọt vào bên trong ao nước.

Khi Hoàng Đan được kéo lên phiến đá, nhìn cứ như một chú chó vừa bị rơi xuống nước vậy.

Quần Lý Căn nhỏ nước như mưa, trên khuôn mặt vẫn còn những giọt nước đang cùng nhau chảy xuống :''Cậu đã không biết bơi thì nhảy cái gì? Thiếu chút nữa bố bị cậu dọa chết rồi!"

Hoàng Đan nói:"Là anh đẩy em mà."

Lý Căn nghiêng đầu,nhướng cao chân mày:"Là tôi đẩy cậu sao?"

Hoàng Đan gật đầu:"Ừ."

Mặt Lý Căn co lại:"Vậy sao cậu không né?"

Hoàng Đan:"......"

Lý Căn cầm áo khoác tay ngắn ẩm ướt lên:"Tranh thủ thời gian đi, tối nay đến Đông Miếu còn xem được ít nhất hai suất chiếu."

Hoàng Đan đi phía sau, Lý Căn cứu cậu như vậy có nên loại trừ nghi ngờ cho hắn không? Vẫn là nên chờ thêm vậy.

Cơm tối hôm nay là bánh canh, bên trong một nồi lớn còn có rất nhiều rau xanh.

Hoàng Đan nhìn vết nứt trên cái tô bự và đôi đũa trúc thô sơ ở trước mặt, chỉ số thèm ăn chỉ bằng 0.

Khi bát được múc đầy thức ăn nóng hổi, mùi thức ăn đan xen dâng lên trước mặt, cậu bưng bát canh uống một ngụm, tức khắc liền bỏ qua được các vấn đề phiền phức khó chịu trong đầu, chỉ số muốn ăn tăng lên 100.

Trần Kim Hoa nói,"Lúc nãy mẹ nói với Lý Căn rồi, lát nữa con cùng với nó đến Đồng Miếu đi."

Hoàng Đan à một tiếng, sau đó tiếp tục ăn.

Trần Kim Hoa quạt quạt khiến cho hơi nóng trong bát bớt đi một chút:"Nhà họ Trần có mấy cô con gái rất tốt, con đừng chỉ lo xem phim mà phải tìm cơ hội nói chuyện thử đi."

Hoàng Đan nói,"Không ai xem trọng con đâu."

Trần Kim Hoa mất hứng:"Nói cái gì vậy, con của mẹ không thua kém ai hết!"

Bà đặt chén đũa xuống bàn rồi vào phòng nằm nghỉ, Hoàng Đan vẫn kiên trì ngồi trước bàn,tay vẫn cầm cái bát trống rỗng.

Một con gà mẹ hoảng sợ bay đến cửa ra vào, rơi mấy cọng lông gà vàng xen lẫn đen trong không trung, một người đàn ông đi tới dẫm lên lông gà kêu to:''Đông thiên, xuất phát thôi.''

Hoàng Đan ăn miếng cuối cùng còn dính trên mép bát, theo bản năng muốn tìm khăn lau miệng, cậu dừng một chút lại đổi thành lấy tay chùi.

Đối với người trong thôn mà nói, xem phim cũng giống như đi chơi hội nên hiện tại vô cùng náo nhiệt.

Đoàn người lớn cùng nhau đi qua một ngọn núi, xuyên qua một con sông thì gặp một bãi tha ma.

Khi đi vào ban ngày thì không thấy dọa người, cũng không cảm thấy âm khí, nhưng đến tối, người nhát gan muốn đi qua, trước tiên phải thanh lọc bàng quang sạch sẽ, nếu không lỡ như gặp chó nào đùa dai thì có thể sẽ bị dọa tè luôn ra quần.

Các cô gái hợp lại thành một nhóm, bím tóc dài sau lưng cũng lắc lư theo tiết tấu vui vẻ của chủ nhân.

Thân thể nguyên chủ của Hoàng Đan ở trong thôn vẫn chưa có người bạn gái nào.

Vốn là phía sau Lý Căn có một cái đuôi đi theo nhưng vừa đến cửa thôn có một nhóm người tiến lại đây không nhanh không chậm liền chém đứt cái đuôi này của hắn.

Hiện tại là Trương Anh Hùng đi cùng cậu.

"Chết,quên cho heo ăn rồi!"

Trương Anh Hùng chợt hoảng sợ, nói buổi tối trở về chắc chắn cha sẽ đánh chết nó mất:''Đông Thiên,tối nay em ngủ chung với anh được không?"

Hoàng Đan nói:"Không được."



Trương Anh Hùng khoa trương gào thét kêu rên, khiến người xung quanh nhìn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Thấy Hoàng Đan không có một chút phản ứng nào, mắt Trương Anh Hùng trợn trắng rồi đá hòn đá nhỏ bay ra xa, sau đó chạy đi tìm cách ở chỗ của người khác.

Hoàng Đan đi chậm lại, cậu đi nhóm phía sau, tìm trong trí nhớ của nguyên chủ những thông tin về Lý Đại Quý, sau đó từ những tin vụn vặt đó ghép lại thành một khối nguyên vẹn

Lúc trước Lý Đại Quý trong thôn nổi danh là ác bá, cũng không biết được mấy chữ, lại chuyên đi gây chuyện sinh sự, đâm chọt tìm rắc rối là thiên hạ đệ nhất, thế nhưng có được nắm đấm cứng rắn, người cũng nổi tiếng là tuấn tú, luôn có nhiều cô gái nhỏ theo đuổi.

Về sau Lý Đại Quý lấy vợ tên là Ngô Thúy Linh,từng học đại học, là người trong nhóm sinh viên làm công tác văn hóa đầu tiên ở trong trấn.

Tuy hai người trẻ tuổi tuy kết hôn dựa theo tâm nguyện của người lớn nhưng lại rất yêu thương nhau.

Sau khi kết hôn được hai năm, Lý Đại Quý được làm cha, sau khi đứa trẻ được sinh ra thì bị bệnh không sống được đến một tuổi.

Mặc dù như vậy, tình cảm Lý Đại Quý và vợ vẫn còn rất tốt, cũng hề không cãi nhau.

Hoàng Đan gãi gãi mũi, đây đều là nguyên chủ nghe người trong nhà và người khác nói ,thật giả đều khó phân định.

Ai mà biết được sau khi đóng cửa lại,hai vợ chồng Lý Đại Quý ngủ chung một giường hay là ngủ riêng hai giường.

Hoàng Đan dừng chân lại, khom lưng cởi giày thể thao đập đập xuống mặt đất để cát bên trong rơi ra.

Giày há miệng rồi,một đường chắc còn phải ăn cát dài dài.

Hoàng Đan mang giày trở lại,Lý Đại Quý sinh thời có một người bạn thân, ở thôn Thượng Hà Trường bên cạnh ,tên là Hà Vĩ.

Ngoài ra, anh trai Lý Căn cũng là người tiếp xúc nhiều nhất với Lý Đại Quý.

Hoàng Đan mím môi, xem ra trước mắt khó mà biết được ai là người tình nghi, đêm nay người ở vùng lân cận đều đến Đồng Miếu xem phim, cậu có thể nhân cơ hội này mà xem xét Hà Vĩ.

Hoàng Đan nhìn ở phía trước có một nhóm phụ nữ đang ngồi chung với nhau, người tóc ngắn chính là Ngô Thúy Linh.

Cô tình cờ nghiêng mặt qua bên cạnh nói gì đó, thoạt nhìn ngoại hình rất bình thường, nhưng làn da lại rất trắng, làm một người an phận thành thật, tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức, thậm chí còn giữ quy tắc truyền thống hơn bất cứ người bình thường nào.

Khi chồng chết, Ngô Thúy Linh vẫn hầu hạ mẹ chồng như bình thường ,bưng trà rót nước,dọn dẹp tiểu tiện,cái gì cũng làm.

Cô luôn ăn mặc bảo thủ, cử chỉ lời nói khéo léo,giao tiếp nói chuyện không quá phận với đàn ông chỉ nói vài câu liền cách xa ra.

Trong thôn đều nói Vương Nguyệt Mai thật may mắn mới tìm được con dâu hiếu thuận như vậy, đáng tiếc lại không có phúc con cái.

Hoàng Đan híp mắt, giữa một đám người da ngâm đen lại thô ráp, người phụ nữ trắng tinh như vậy thật bắt mắt.

Tay cậu ngưa ngứa, bắt đầu muốn vẽ tranh.

Trương Anh Hùng không biết đến từ lúc nào, thò đầu lại gần:"Đông Thiên, anh nhìn chằm chằm vợ của Lý Đại Quý làm gì vậy?"

Hoàng Đan nói,"Muốn hỏi mượn chị ấy sách giáo khoa."

Trương Anh Hùng bị hù không nhẹ:"Anh tiểu học còn chưa học xong, mượn sách giáo khoa về làm gì?Kê bàn à?"

Giọng nói cậu ta lớn như vậy,tiếng động cũng không nhỏ lại được,Hoàng Đan không còn lời nào để nói.

Sắc trời dần dần tối xuống,một đám người đã tập hợp ở sân Đồng Miếu, một hàng ghế đẩu đã được dọn xong nhưng lại không có chỗ dựa lưng,

Nhân viên chiếu phim thong thả đến muộn,mọi người không dám oán trách sợ người đó mất hứng đạp xe rời đi, có đuổi theo cũng không kịp.

Bàn bát tiên được để ở giữa sân, âm thanh lộn xộn xung quanh đều biến mất, lời nói yêu đương cũng tạm ngưng lại.

Bộ đầu tiên là phim đạo sĩ tróc quỷ

Trương Anh Hùng có chút sợ, nó dùng tay che hai mắt lại:"Quỷ có đi ra không?"

Hoàng Đan:''Ừ."

Trương Anh Hùng hỏi quỷ có hình dạng như thế nào.

Hoàng Đan:"Là hình dạng của quỷ."

Trương Anh Hùng,"......"

Cậu ta luôn hỏi rồi tự kêu a a a, Hoàng Đan ngại phiền, muốn đổi chỗ ngồi.

Ở phía bên kia, chỗ ngồi của Lý Căn đúng là nơi có phong thuỷ cực tốt, các cô gái xinh đẹp từ các phía, cứ như vậy mà đều tập trung ở xung quanh hắn.

Cũng không thể trách các cô gái như vậy, đến ngồi ở xa như Hoàng Đan mà còn ngửi được mùi hormone nam tính từ hắn nữa cơ mà.

Ngồi bên cạnh hắn là Ngô Thúy Linh cùng với mấy người phụ nữ, mọi người điều đang chăm chú xem phim.

Hoàng Đan không tìm được Hà Vĩ, cậu bị mọi người gọi ngồi xuống để xem phim đang chiếu trên tấm vải bố trắng được cột ở giữa hai cái cây.

Bộ phim đầu kết thúc,nam thì thành một nhóm đi tiểu, nữ cũng muốn đi giải quyết.

Đời người có ba cái gấp,nam nữ điều không ngoại lệ.

Phía sau sân thể dục là một rừng cây nhỏ,nhìn mấy cái cây như bị đói khát giống như đang xin người lắc mông tưới nước cho nó vậy.

Hoàng Đan luôn cho rằng theo dõi một người phụ nữ là không tốt lắm,rất tổn hại nhân phẩm,thế nhưng vào lúc đặt biệt thì phải dùng một chút thủ đoạn mới được.

Cậu núp sau một cái cây thì thấy Ngô Thúy Linh đi ra từ trong rừng cây, đứng một chỗ đợi ai đó.

Không bao lâu có thì có một người đàn ông xuất hiện.



Ngô Thúy Linh cao một mét bảy, người đàn ông đó không cao bằng cô ,hai người đứng chung một chỗ nhìn rất chênh lệch chiều cao, không hợp.

Hoàng Đan dựa vào ký ức nguyên chủ biết được người đó là Hà Vĩ, bạn thân của Lý Đại Quý.

Cậu không nghe rõ được Hà Vĩ và Ngô Thúy Linh đang nói gì,trong lòng liền nói:''Hệ thống tiên sinh, không thể giúp một tay sao? Tôi muốn biết nội dung cuộc nói chuyện của một nam một nữ phía trước!''

Hệ thống,"Cần 50 điểm tích phân, trong quá trình làm nhiệm vụ, điểm tích phân sẽ ngẫu nhiên rơi xuống, số lần rớt xuống nhiều hay ít sẽ tùy theo mức độ hoàn thành của nhiệm vụ, Hoàng tiên sinh hãy nhớ kịp thời nhận lấy."

Hoàng Đan nói:"Nợ một lần nha."

Hệ thống:"......"

Hoàng Đan nói:"Cho tôi có một vẻ mặt cầu khẩn, hình vẽ sáng tác hoạt hình cũng được."

Vừa dứt lời, trong đầu cậu liền hiện ra một nhân vật hoạt hình.

Hoàng Đan bắt chước vẻ mặt đó,chân mày thoáng chau lại, mím môi:"Xin nhờ."

Hệ thống khách quan đánh giá:"Không giống."

Hoàng Đan nói:"Tôi cố hết sức rồi ."

Hệ thống:"......"

Hoàng Đan nói:"Tôi có sở trường làm mặt cười ha ha, hay làm cho mi một cái nha?"

Hệ thống nói:"...... Không cần."

Vài giây sau, Hoàng Đan bên tai xuất hiện hai giọng nói, một là Ngô Thúy Linh,còn lại là Hà vĩ.

Cậu vẫn đứng một chỗ, từ cái gì cũng không nghe thấy, đến cái gì cũng nghe thấy.

"Thân thể bác Vương thế nào?"

"Tàm tạm."

"Đại Quý vừa đi, bác Vương liền đau buồn mà ngã bệnh, aiiii...."

"Hà Vĩ, anh tìm tôi có chuyện gì thì nói đi?"

"Không có việc gì, anh chỉ là tưởng nhớ thôi, anh và Đại Quý từ nhỏ đã chơi với nhau,bác Vương cũng là một nửa mẹ của anh, về sau có chuyện gì khó xử thì cứ đến Thượng Hà Trường tìm anh."

"Còn có anh cả ở đây ."

"Sau khi Lý Căn cưới vợ, anh ta có vợ quản lý,em và bác Vương qua lại không tiện đâu."

"Nói sau đi."

Hoàng Đan ẩn núp phía sau cái cây, Hà Vĩ có tình ý với Ngô Thúy Linh, con ngươi vẫn di chuyển một mực ở trên người cô, hận không thể khắc vào trong người cô, đem quần áo cô cởi xuống hết.

Thái độ Ngô Thúy Linh rất rõ ràng, duy trì khoảng cách thích hợp, không đắc tội người, cũng không nghênh đón ái muội mờ ám.

Chồng cô là Lý Đại Quý rất tuấn tú, lại rất đàn ông , Hà Vĩ còn kém rất xa.

Vậy là do Hà Vĩ yêu đơn phương.

Là do không chiếm được Ngô Thúy Linh mà ghen ghét hạ độc thủ giết chết Lý Đại Quý sao?

Là như vậy sao?Trước hết nắm sợi dây mây này rồi từ từ lần theo sau vậy.

Một luồn nước tiểu thình lình phun đến quấy nhiễu suy nghĩ của Hoàng Đan,cậu lui về phía sau chạy đi, khi nghe được tiếng nước rào rào thì đã nhìn thấy được một nhóm đang tưới cây.

Lý Căn ngậm thuốc nghiêng mắt nhìn:"Cậu nhìn anh cậu làm cái gì?"

Hoàng Đan nói:"Không có nhìn."

Nói thì nói như vậy nhưng tầm mắt của cậu vẫn không rời đi.

Lý Căn bị dáng vẻ thanh niên chọc cho cười, nhưng đáy mắt lại không có một tia mỉm cười, hắn kẹp điếu thuốc:"Trương Đông Thiên, cậu còn dám nói cậu không nhìn, bố sẽ tiểu vào trong miệng cậu liền đó."

Hoàng Đan nói:"Đúng, em đang nhìn."

Bên kia Trương Anh Hùng xen vào nói:"Anh, Đông Thiên không ác ý gì đâu ......"

Lý Căn đá cậu ta một cước:"Biến qua bên kia đi !"

Trương Anh Hùng bị dọa tè ra quần, Đông Thiên anh tự cầu phúc cho mình đi.

Những người đang tưới cây cũng dừng lại xem náo nhiệt.

Một thôn chỉ chút xíu người như vậy ,chuyện gì cũng truyền đi nhanh chóng, chẳng bao lâu mọi người đều biết hết.

Chuyện Trương Đông Thiên không thích sống chung tập thể, những người gần bằng tuổi đều biết rõ chuyện này, còn có không ít người tham dự vào cô lập anh ta.

Tất cả mọi người điều biết,người mẹ tàn tật của anh ta mấy năm nay vẫn lấy lòng nhà Lý Căn, thường đưa cái này đưa kia tới, còn không phải vì sợ con mình không có tiền đồ bị người ta đánh sao, lúc đó Lý Căn có thể ra tay giúp đỡ.

Bầu không khí không tốt lắm.

Hoàng Đan xuy xuy trước, sau đó hỏi:"Anh à, anh thuộc hàng đại bối phải không ?"

Lý Căn phun đi tàn thuốc:"Cái gì?"

Hoàng Đan nói:"Lý Đại Căn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau