Tôi Có Một Bí Mật

Chương 25: Xấu xa

Trước Sau
Mùi thơm nhẹ nhàng của đàn hương phảng phất bay đến,màn che bên giường vẫn lay động ngừng, Hoàng Đan đang nằm bất động.

Khi cậu tỉnh lại,cảm giác bả vai bên trái đau nhói lên tận não.

Buổi tối hôm qua, nguyên chủ Tống Vọng hẹn bạn học Diệp Lam ở quán trà phố Tây gặp mặt, sau khi anh ta rời quán trà không bao lâu, đi đến bên trong một con đường nhỏ thì bất ngờ có một cơn gió kỳ lạ thổi đến.

Nguyên chủ liền ngã xuống đất, rơi vào hôn mê.

Không những như thế, đồ đáng giá trên người đều bị kẻ trộm lấy đi hết, đến cái áo khoác cũng không để lại cho anh ta.

Cũng may là gần tết Đoan Ngọ nên cũng không đến mức phải chết cóng.

Hoàng Đan nhíu mi, thân thể này không biết đã đụng phải thứ gì,không chỉ riêng gì da thịt, mà ngay cả xương cốt cũng bị tổn thương.

Cậu nghĩ nguyên chủ tám phần đã gặp phải con yêu quái kia.

Tuy nhiên, nguyên chủ cũng không bị ăn thịt, vậy thì có thể chứng minh đối phương không phải là mục tiêu của nó, nhiều lắm có thể do nó chỉ đi ngang qua rồi ti tiện thổi ra một trận gió mà thôi.

Hoàng Đan đang suy nghĩ về mọi chuyện, chợt nghe thấy tiếng già nua vui mừng vang lên:”A Vọng cháu tỉnh lại rồi sao,lần sau đừng dọa bà nội như vậy nữa!”

Cậu liếc mắt nhìn bà lão đang mặc một bộ hoa phục truyền thống Tống Nguyên thị, cũng là bà nội của nguyên chủ, tóc gần như đã bạc hết, vết thâm nhợt nhạt cùng nếp nhăn trên khóe mắt hiện rõ trên khuôn mặt già nua, nhưng hình dáng bà thì lại nhìn rất đoan trang.

Đó là một loại phẩm chất mang từ tận trong xương cốt từ nhỏ cho đến khi chết đi của các tiểu thư khuê các.

Tống Nguyên thị là thiên kim đại tiểu thư của Nguyên gia, gia cảnh sung túc,bà thông minh cơ trí rất có tố chất kinh doanh buôn bán, so với huynh trưởng thì tài giỏi hơn rất nhiều, sớm đã cải trang thành nam nhi bôn ba khắp nơi để phụ giúp cha mình xử lý chuyện làm ăn.

Và khi đó, Tống lão gia còn rất trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, ông ta là con nối dõi chi trưởng được nhà họ Tống coi trọng nhất, cha Tống còn trực tiếp giao vườn trà cho ông ta quản lý.

Lúc nhìn thấy Tống Nguyên thị lần đầu tiên, Tống lão gia vừa nhìn đã hợp mắt, ông ta hao tốn một phen sức lực để theo đuổi, hai người môn đương hộ đối nên thuận lợi định ra việc hôn nhân.

Tống lão gia dùng kiệu lớn tám người khiêng,dọc theo đường phố lớn đông người khua chiêng gõ trống liên tiếp để cưới Tống Nguyên thị vào cửa.

Đàn ông chính là có lòng tham không đáy, hoa trong nhà đang nở tươi đẹp thì lại cố tình muốn đi hái thêm hoa dại.

Tống gia cũng không xem ra gì, còn Nguyên gia, tuy hai nhà có giao tình nhưng cũng suy xét quan hệ lợi ích, sau đó thì đến an ủi con gái một chút,tận tình khuyên bảo nói đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường,không cần quản người cưới mấy thê thiếp, vị trí phòng lớn đều là con, nếu sinh cho Tống gia một hai đứa con trai,thì không ai có thể cướp đi được cái gì của con cả.

Tống Nguyên thị nhận thức được hiện thực,tự tay bỏ đi hết tình cảm ở trong lòng mình, cho nên từ đó về sau bà chỉ là vợ của con trưởng nhà họ Tống, trong miệng bọn hạ nhân là đại thiếu phu nhân,là mẹ của đứa con trong bụng,chỉ duy nhất không không xem Tống lão gia là chồng mình nữa.

Nếu là hoa dại thì bên ngoài nhiều đến hoa cả mắt, Tống lão gia gặp phải một đóa,thì sẽ có hai đóa, ba đóa, bốn đóa.

Vài năm sau, Tống lão gia cho Tống Nguyên thị thêm vài muội muội.

Người ở trong trấn đều chờ xem náo nhiệt.

Thế nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Tống Nguyên thị chẳng những không nghĩ mọi cách dùng thủ đoạn sau lưng để hại chết phòng hai phòng ba phòng bốn, mà còn cùng các cô tỷ muội tương xứng vô cùng hòa hợp.

Bản lĩnh này thật sự rất lớn.

Trong lòng Tống Nguyên thị suy nghĩ thông suốt, cho dù không có những người này thì cũng sẽ có người khác,thay vì lãng phí thời gian lại phí công phí sức thì không bằng chuyên tâm nuôi dưỡng con cái có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Tống Nguyên thị cũng không cho phép mấy tiểu thiếp mang thai con của Tống gia, bà không hi vọng tương lai bản thân mình và đứa con phải chen chân vào nội đấu trong gia tộc,cho dù là thành công hay là thất bại,đó cũng không phải sẽ là trải nghiệm được chuyện tốt đẹp gì.

Cho nên một mình Tống Nguyên thị trải sẵn con đường bằng phẳng cho con của mình

Đàn ông phong lưu thành tính,không quản được nửa người dưới của mình thì mạng cũng tự treo lên đầu thôi.

Tống lão gia không tới bốn mươi tuổi thì chết trên giường của hoa khôi Yên Hoa Chi Địa, Tống Nguyên thị bình tĩnh mang theo hạ nhân đến nhặt xác ông ta.

Chuyện đó lan truyền ồn ào huyên náo trên trấn đến sau một thời gian mới yên tĩnh lại.

Tống lão gia vừa chết,đám thê thiếp trong nhà hãy đang còn dáng vẻ thướt tha thì bây giờ đã thành quả phụ, một năm cho đến hai năm trôi qua,mấy người đó điều không có con cái,cả ngày cũng không chuyện gì làm cho nên không chịu nổi sự cô đơn lạnh lẽo này vì vậy liên tiếp muốn rời đi,Tống Nguyên thị đều đồng ý.

Bà đến tìm tộc trưởng thương lượng nói chuyện đàn ông làm được thì chưa chắc khả năng mình làm không được,một bên thì đối phó với huynh đệ của Tống lão gia, một bên dạy dỗ con cái, cuối cùng trở thành đương gia của Tống gia, còn lấy được một cái đền thờ trinh tiết.

Sau này đã xảy ra một chuyện làm Tống Nguyên thị hối hận rất nhiều, sau cùng không thể nhịn được mà vẫn phải luôn nhớ lại đoạn ký ức đó.

Sự nghiệp Tống gia rất lớn,về sau lại bị các chi bên chèn ép, sau đó ngầm liên thủ với nhau muốn lật đổ Tống Nguyên thị.

Cha của nguyên chủ,cũng là con trai duy nhất của Tống Nguyên thị bởi vì tâm tính đơn thuần nên đã tin sai người, sau đó đã cùng vợ mình hi sinh trong cuộc tranh chấp gia tộc, khi chết cũng mới vừa được hai mươi tuổi.

May là trước khi chết họ đã lưu lại được hương khói cho Tống gia.

Tống Nguyên thị mất con trai bi thương ra bên ngoài vì con báo thù,sau đó dụng tâm nuôi nấng cháu trai, đem tất cả hi vọng đều gởi gắm vào trên người anh ta, chờ anh ta trưởng thành, tiếp nhận lấy sản nghiệp mà một tay mình đã bảo vệ cả đời

Đến hôm nay,mấy phòng tiểu thiếp sớm đã mang bệnh rồi chết đi, chỉ còn lại Tống Nguyên thị sống, tinh thần vẫn còn rất tốt,trong trấn này danh tiếng của bà rất cao,cho dù là ai cũng phải kính bà ba phần.

Hoàng Đan thu suy nghĩ lại,ánh mắt đảo qua đôi chân bà nội nhìn rất nhỏ,cậu cảm thấy giật mình, có thể đi đường được sao?

Tống Nguyên thị thấy cháu trai không nói tiếng nào, ánh mắt còn có chút trống rỗng,bà gọi:”A Vọng?”

Hoàng Đan mở miệng, giọng nói vẩn đục mơ hồ:”Bà nội,cháu khát nước.”

Tống Nguyên thị quay đầu:”Quyên Nhi.”

Cửa đẩy ra, một cô gái nhỏ buông mắt đi vào,cô gái mặc một bộ váy liền áo màu xám lam,tóc phía sau lưng rất thẳng và dài,tóc mái phủ xuống được cắt ngang trán hiện ra nét mặt dịu dáng ngoan ngoãn.

Quyên Nhi là người câm không biết nói chuyện,ở trong phòng khom lưng hành lễ.

Tống Nguyên thị nói:”Đi rót ly nước.”

Quyên Nhi lập tức làm theo.

Hoàng Đan liếc mắt nhìn cô gái nhỏ tên Quyên Nhi này, đây là nha hoàn bên người nguyên chủ, Tống Nguyên thị sắp xếp làm thông phòng cho anh ta để có thể hiểu được việc ở trong phòng trước khi kết hôn,không đến mức đêm tân hôn bị người ta chê cười làm tổn hại mặt mũi Tống gia

Nguyên chủ du học trở về, uống một bụng nước Tây Dương,tư tưởng cởi mở,hiểu biết cũng nhiều, đối với quan niệm bảo thủ truyền thống một chút cũng không thèm để ý,anh ta đã nói rõ ràng với bà nội mình là sẽ tuyệt đối trung thành với người mình kết hôn, cho nên không muốn phát sinh quan hệ trước hôn nhân.

Cách nghĩ của Tống Nguyên thị lại khác,bà không thuyết phục được cháu trai mà cháu trai cũng đừng nghĩ sẽ thuyết phục được bà, vì thế mới nói giữ bên người hầu hạ trước đi.

Nguyên chủ không đồng ý.

Ngày hôm sau Quyên Nhi đã bị đuổi ra phủ.

Nguyên chủ ở trên đường gặp Quyên Nhi bị mấy tên lưu manh bắt nạt, quần áo đều bị xé rách, trên mặt còn bị thương,anh ta gọi hạ nhân đến ngăn cản sau đó trở về hỏi Tống Nguyên thị.

Tống Nguyên thị nhấp một ngụm trà, nói trong phủ không nuôi người nhàn rỗi,nếu cháu không cần Quyên nhi hầu hạ thì để lại cũng không có tác dụng gì.

Bà còn nói Quyên Nhi không cha không mẹ,sinh ra xinh đẹp, tay trói gà không chặt cho dù không bị bán đến thanh lâu thì cũng sẽ bị mấy tên lưu manh chà đạp, cuộc sống phía trước không có chổ nào để đi.

Nguyên chủ không đành lòng nên đã giữ Quyên Nhi lại.

Đó là một loại khảo nghiệm,kết quả lại làm Tống Nguyên thị thất vọng, cũng rất lo lắng cháu trai sẽ nhân từ nương tay giống như con trai mình,như vậy làm sao bà có thể yên tâm giao cả gia nghiệp cho cháu trai mình được đây?

Nguyên chủ không biết thâm ý trong đó,anh ta yêu thích hòa mình vào loại bối cảnh văn hóa sinh động thoải mái như nhau,có đề tài thì có thể trò chuyện cùng Diệp Lam, cho nên cũng chưa từng nhìn thấy một tiểu nha hoàn mất ngủ là như thế nào,không chỉ phải biết bưng trà đưa nước mà còn phải đứng chờ ở trong nhà lớn hoặc chờ cả ngày bên trong sân lớn ra làm sao.

Quyên Nhi tiến lên đưa trà.

Hoàng Đan nói:”Tôi tự cầm được rồi.”

Tống Nguyên thị không nói cái gì.

Sắc mặt Quyên Nhi trắng bệch,cô cắn môi, tay bưng chén trà còn đang run.

Hoàng Đan dùng tay phải chống giường ngồi dậy,cử động cánh tay kia:”Bà nội,bà xem,cháu thật sự không có chuyện gì.”

Tống Nguyên thị nói:”Bên trái cũng cử động vài cái cho bà xem.”

Hoàng Đan:”……”

“Đừng cậy mạnh, đại phu đến xem qua, nói vai trái cháu bị thương đến xương cốt,phải chú ý thêm.”

Tống Nguyên thị thở dài:”A Vọng, cháu không biết,lúc cháu được người ta khiêng về thiếu chút nữa khiến bà sợ chết đi được”

Hoàng Đan có thể hiểu, lão bà bà không có con cái chỉ có một đứa cháu nên quý báu vô cùng.

Tống Nguyên thị nói:”Con gái nhỏ của Diệp gia không tệ nhưng nhất định có nhiều ý xấu,làm người làm việc đều không có quy củ gì cả, cô ta với cháu là bạn học lại cùng nhau trở về trở về đây,nói vậy là đã từng có tiếp xúc nhiều với nhau rồi,vậy nếu cháu thật sự có tâm tư kia thì bà nội sẽ đến Diệp gia một chuyến.”

Giọng nói bà biến đổi, có vài phần nghiêm khắc:”Thế đạo này hiện rất loạn,đêm hôm khuya khoắt cháu đừng đi ra ngoài như vậy,bà nội rất không yên lòng, đối với thanh danh Diệp Lam cũng không tốt.”

Hoàng Đan nói:”Cháu và cô ấy không phải……”

“Được rồi, chuyện này nói sau đi.” Đánh gãy lời nói cháu trai,Tống Nguyên thị nhét góc chắn vào cho cậu:”Cháu nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Quyên Nhi, đỡ ta trở về phòng.”

Quyên Nhi đỡ Tống Nguyên thị đi ra ngoài, bước qua bậc cửa thì đặc biệt cẩn thận,dù sao cũng sợ người sẽ bị vấp phải rồi té xuống.

Hoàng Đan nằm vài ngày trên giường, nằm đến đau mông,cậu chỉ là bả vai bị thương, chân lại không có việc gì, nhưng thân thể lại yếu ớt, không có tý sức lực nào, đi hai bước trước mặt sẽ biến thành màu đen, người đi không được nên chỉ có thể trở về nằm tiếp.

Nằm liên tục hơn nửa tháng, Hoàng Đan mới tốt lên, cảm giác tinh khí trong thân thể đều đã đầy nên cậu đi ra khỏi phòng, đập vào mắt là một hành lang quanh co rối rắm,nhìn hướng bên trái thì thấy một cái hoa viên rất lớn.

Có gió lướt nhẹ qua cuốn theo tiếng nước chảy rào rào.

Hoàng Đan lười biếng duỗi eo, âu phục màu trắng làm cho cậu thêm anh tuấn:”Quyên Nhi, trong khoảng thời gian này trên thị trấn có xảy ra chuyện gì không?”

Quyên Nhi lắc đầu.

Hoàng Đan lại hỏi:”Ở trong nhà thì sao?”

Quyên Nhi vẫn lắc đầu.

Hoàng Đan nói:”Tôi quên,cô không biết nói chuyện được.”

Quyên Nhi không còn cảm giác đau buồn,có lẽ cũng đã sớm chết lặng theo thói quen,cũng nhận đó là số mệnh của mình.

Hoàng Đan nói:”Được rồi,tôi cũng tùy tiện hỏi thôi.”

Quyên Nhi thuận theo buông mắt, tinh tế sửa lại âu phục cho cậu,vuốt phẳng các nếp uốn rất nhỏ.

Tay Hoàng Đan đút túi, đi trên hành lang:”Đừng đi cùng,tôi đi dạo,muộn một chút sẽ trở về.”

Quyên Nhi chạy đến trước mặt Hoàng Đan,mở miệng a a vài tiếng, cầm ngón tay chỉ vào một chỗ.

Hoàng Đan liếc liếc nhìn, hướng đó là chổ ở của lão bà bà,cậu nhướn mày:”Ý cô nói bà nội không cho tôi ra ngoài?”

Quyên Mhi gật gật đầu, ánh mắt vừa to vừa tròn, mang theo một chút hồn nhiên của cái tuổi này, còn có sự khiếp đảm, sợ hãi không thuộc về cái tuổi hiện tại của cô.

Hoàng Đan kéo lấy cánh tay cô kéo đến bên cạnh,dùng lực không lớn:”Cùng tôi đến chỗ bà nội.”

Quyên Nhi sững sờ,cô sờ sờ cánh tay bị kéo kia, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng sau đó dùng sức lắc đầu, vỗ vỗ mặt khiến bản thân mình bình tĩnh rồi mới cuống quít đuổi theo.

Ở phía trước tiền sảnh Hoàng Đan nhìn thấy lão bà bà và một người đàn ông trung niên hơi mập,trên thị trấn ông ta là một trong những thân hào nông thôn*,mở tiệm bán thuốc được người ta gọi là ông chủ Trương.

*Thân hào nông thôn:là người thuộc tầng lớp trong xã hội cũ.

Thời gian nguyên chủ ở tại trấn này rất ít, đối với các nhóm thân hào nông thôn đều không biết gì nên cũng không có ký ức để có thể tham khảo.

Ông chủ Trương vừa thấy Hoàng Đan đến liền đặt chén trà xuống sau đó từ trên ghế đứng lên,vẻ mặt hung dữ đều xếp chồng lên trên mặt:”Hiền chất*,hai ngày trước tôi mới từ bên ngoài trở về, trên tay vẫn còn một đống dược liệu, mấy thứ thuốc dùng để bồi bổ khí huyết đều là hàng thượng phẩm đó, tôi mang đến đây để cậu điều dưỡng chăm sóc tốt cho thân thể của mình.”

*Hiền chất:cách gọi cháu có ý tôn xưng.

Hoàng Đan nói:”Khách khí.”

Ông chủ Trương lập tức liền bày vẻ mặt thụ sủng nhược kinh*:”Hiền chất sao lại nói như vậy, nếu không có lão phu nhân giúp một tay,cửa hàng dược liệu của tôi sớm đã thất bại rồi.”

*Thụ sủng nhược kinh:được sủng ái mà lo sợ.

Hoàng Đan:”À.”

Ông chủ Trương bị một chữ “À”này ngăn chặn cả một bụng nịnh hót,ông ta không tiếp lời được nữa,trong lòng không khỏi có chút lo sợ, không ngờ cháu trai của lão bà bà này thật có tâm kế dùng cách này khiến ông ta lúng túng.

Trời đất làm chứng, Hoàng Đan thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Ông chủ Trương nói chuyện khác:”Gần đây thật không yên ổn,tôi vừa trở về thì nghe nói có người không rõ nguyên do bị mất tích,sống không thấy người,chết không thấy xác,mà không chỉ có một,mọi người nói có kỳ lạ hay không?”

Ánh mắt Hoàng Đan chợt lóe:”Phải không?”

Ông chủ Trương nói:”Đúng vậy đó,bên Huyện lão gia cũng không có động tĩnh, không biết là cái gì ý gì.”

Ông ta chậc chậc:”Còn có chuyện này,mọi người có nghe nói về chuyện ổ thổ phỉ Tri Lĩnh không biết là bị ai giết, máu chảy khắp cả núi đồi luôn.”

Não Hoàng Đan bổ huyết suy nghĩ máu đầy khắp núi đồi là như thế nào:”Ông chủ Trương vào nam ra bắc,biết nhiều thật đấy.”

Ông chủ Trương đắc ý lên,hí hửng càng nói càng nhiều, cũng càng nói càng thái quá, đa số đều là những chuyện ma quỷ chỉ có con nít mới tin ví như chuyện yêu ma quỷ quái này kia.

Ông ta nói trước kia ở nông thôn đi thu thuế, đụng phải một việc lạ…

Hoàng Đan nghe hăng say, thình lình nghe được tiếng “Phanh”vang lên, suy nghĩ của cậu bị rối loạn, ông chủ Trương  cũng như thế.

Tống Nguyên thị đem chén trà đặt mạnh trên mặt bàn, sắc mặt rõ ràng rất không tốt.

“Hiền chất chắc là có chuyện quan trọng,tôi không quấy rầy nữa.”



Lời vừa xoay chuyển,ông chủ Trương cầm mũ dạ màu đen, úp lên trên đầu giống như bức tượng,phủi phủi phía trên áo dài màu xám không còn hạt bụi nào:”Lão phu nhân,chuyện thương hội xin nhờ bà.”

Hoàng Đan sáng tỏ,thì ra là có chuyện muốn nhờ.

Cậu có chút đáng tiếc, câu chuyện chỉ mới nghe được mở đầu.

Tống Nguyên thị hỏi:”A Vọng,cháu không ở trong phòng nằm, đi ra đây làm cái gì?”

Hoàng Đan đem chuyện nói.

Tống Nguyên thị cầm lấy quãi trượng bên cạnh đứng lên,không cho chổ trống để thương lượng:”Không được.”

Hoàng Đan học giống nguyên chủ vậy, dùng giọng nói làm nũng kêu:”Bà nội!!”

Tống Nguyên thị thái độ cứng rắn:”Trở về đợi đi, qua khoảng thời gian này rồi nói sau.”

Hoàng Đan ngồi xuống trên ghế, trắng trợn uy hiếp:”Bà nội,bà không cho cháu ra ngoài,cháu sẽ không ăn cơm.”

Tống Nguyên thị nặng nề gõ quãi trượng một cái:”Hồ đồ!”

Hoàng Đan nâng cằm, ngón tay chậm rì rì gõ mặt bàn.

Bị cháu trai làm cho tức giận, Tống Nguyên thị chống quãi trượng đi sau đó ngừng lại nằm trên giường nghỉ ngơi, kêu quản gia đến:”A Vọng muốn đi lên phố,ông chọn mấy hạ nhân đi cùng đi.”

Trong phủ quản gia là có lai lịch già nhất,mặt đầy mặt nếp nhăn, “Vâng, lão phu nhân.”

Tống Nguyên thị nói:”Căn dặn kỹ một tiếng, nếu đại thiếu gia mà mất một sợi tóc,Tống gia sẽ không giữ lại bọn họ.”

Quản gia lên tiếng trả lời, đóng cửa rời đi.

Tống Nguyên thị tựa vào đầu giường, ánh mắt sắc bén chậm rãi đục ngầu, bao trùm lên một tầng màu mơ hồ.

Suy nghĩ của bà bay xa, không biết là bay tới năm nào, một ngày nào, ở nơi nào, có những người nào, đều đang làm cái gì, nói cái gì.

Tống Nguyên thị chợt hoàn hồn, trong mắt vẫn chưa hết hoảng sợ, một hồi lâu sau bà mới bình phục lại, thở dài một hơi:”Hi vọng không phải……”

Tết Đoan Ngọ, trên cạnh cửa của từng nhà trên cạnh cửa đều để một ít ngải điều và xương bồ, hoặc là vắt ngang trong sảnh, đầu giường, mùi hùng hoàng rượu trắng tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ,nói là có thể trừ tà tai ương.Mọi người cũng như vậy mà tin tưởng.

Đi theo sau Hoàng Đan là mấy người hạ nhân thân thủ đều đứng đầu nhất ở đây,vô hình trung giữa bọn họ lúc nào cũng có vẻ mặt đề phòng phòng xung quanh,nhanh chóng tản ra một loại khí tức đáng sợ khiến người trên đường nhìn thấy điều phải nhanh chóng né qua một bên sợ sẽ rước họa vào thân.

Giữa tiếng ồn ào huyên náo không ngừng nghỉ,Hoàng Đan bước đi thật chậm, còn cố ý chọn nơi náo nhiệt tập trung đông người khiến người khác dễ chú ý,cậu nghĩ nếu bản thân mình nghênh ngang đi như vậy nói không chừng có thể hấp dẫn được con yêu quái kia đến tìm mình.

Dù sao cũng phải tìm mặt thật của con yêu quái trong bản nhiệm vụ gửi đến,tuy nó chỉ là đang trống trải,cô đơn lạnh lẽo, nhàm chán muốn tìm người cùng bản thân chơi đùa.Thế nhưng, mặc kệ nói như thế nào, ăn người vẫn là không đúng.

Hoàng Đan vừa đi vừa nhìn,đường trên thị trấn rất lớn,đường phía đông là đại lộ rộng và dài,hai bên là đều là cửa hàng ăn mặc dùng cái gì cũng có,tình cảnh rất náo nhiệt,xe ngựa từng chiếc từng chiếc một lộc cộc đi qua.

Hoàng Đan chú ý bốn phía,người đi trên đường qua lại không ngớt,ăn mặc cũng khác nhau không ít, nam mặt vuông có mặc thêm áo khoác ngoài,cũng có rất nhiều loại áo dài nhưng cực ít người mặc âu phục như cậu,cậu nhìn thấy đủ loại kiểu tóc đặc sắc của nữ như thẳng,uốn nóng,dài, ngắn,chải búi tóc,không chải búi tóc,đều rất đặc sắc.

Cậu nhìn ra đây là một thời kỳ xấu hổ đang treo lên cổ cái đuôi của thời đại,điều này sẽ dẫn đến phân biệt giai cấp một chút,ví như khi bạn muốn quan sát hay tìm hiểu một người thì chỉ cần nhìn cách ăn mặc thì cũng có thể biết được gia thế của đối phương như thế nào.

“Hệ thống tiên sinh,con yêu quái kia có đặc trưng gì không?Như là về dáng vẻ bên ngoài,đồ ăn thức uống,tập tính sinh hoạt của nó khác với người bình thường không?”

Hệ thống:”Tại hạ cho rằng,yêu quái đó biến thành một người trong thị trấn vậy nên biểu hiện của nó cũng sẽ giống với người bình thường.”

Hoàng Đan hỏi:”Tôi làm sao tìm được nó đây?”

Cậu nhăn mi tâm lại:”Hệ thống tiên sinh,nếu là câu trả lời máy móc kia thì không cần nói,đã biết mi cũng bất lực rồi.”

Hệ thống:”Xin lỗi.”

Hoàng Đan:”Không sao,để tôi tự suy nghĩ vậy.”

Cậu rầu rĩ trong mắt điều là hai cái chân đi tới đi lui,nếu con yêu quái kia biến thành một người trong đây,lại không có công năng gì đặc biệt thì cơ bản không thể tìm ra được.

Ở thế giới trước, Hoàng Đan phải tìm xem ai là hung thủ, đến thế giới này cậu phải tìm xem ai là yêu quái.

Đi tới đi lui vẫn tốt hơn là chờ ở một chổ.

“Tống Vọng!”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu, Hoàng Đan dừng lại bước, xoay người lại nhìn thì thấy một cô gái trẻ tuổi tóc xoăn quyến rũ mà gợi cảm.

Cô ấy là Diệp Lam,con gái nhỏ cũng là hòn ngọc quý trên tay của Diệp gia.

Một hạ nhân ngăn Diệp Lam lại.

Hoàng Đan nói:”Đó là bạn học tôi.”

Hạ nhân sự thật nói:”Thiếu gia, lão phu nhân nói rõ,mấy người chúng tôi phải bảo vệ cậu an toàn, nếu cậu bị mất một sợi tóc nào thì chúng tôi sẽ bị đuổi khỏi Tống gia.”

Hoàng Đan cúi đầu,trên âu phục tìm được hai sợi tóc:”Nhìn thấy không?Tóc tôi bị rớt rồi này.”

Hạ nhân:”……”

Hoàng Đan thổi đi sợi tóc:”Yên tâm đi,bà nội tôi không phải là người không biết phân rõ phải trái.”

Trong lòng mấy hạ nhân tự nói lão phu nhân chính là như vậy đó.

Mắt Hoàng Đan nhìn Diệp Lam đang vẫy tay liên tục với mình:”Hiện tại tôi muốn nói vài câu với bạn học,các người có thể đi cùng.”

Mấy cái hạ nhân trao đổi ánh mắt với nhau sau đó lui qua một bên.

Trên thị trấn có con sông nhỏ và dài, nghe nói từng có một người ăn mày cảm thấy nó giống với con giun nên gọi nó là sông Giun, truyền tới truyền lui mọi người cũng vì vậy mà gọi luôn tên đó.

Hiện tại, con sông này đã trở thành phong cảnh nổi tiếng gần xa của trấn Việt Sơn.

Người bên ngoài đến đây, đều sẽ đi đến bên bờ sông một chuyến.

Hoàng Đan đứng sóng vai với Diệp Lam bên bờ sông,từng cơn gió nóng như vô tình thổi bay vào mặt khiến đầu cậu bị choáng váng một chút.

Cũng phải nói thật Hoàng Đan đúng là xui xẻo,cậu sợ nóng,không thích mùa hè,khi xuyên đến thế giời thứ nhất gặp ngay mùa hè đến thế giới thứ hai vẫn là còn trong mùa hè.

Nhưng đáng sợ hơn là, thế giới thứ nhất tuy rằng không có điều hòa, quạt điện nhưng có thể mặc ít quần áo,còn có thể để trần, chân trần đi trên đường,còn thế giới thứ hai này……

Hoàng Đan nhìn một thân của mình,aiiii.

Bọn hạ nhân đều không ở bên cạnh,đối với chuyện của ông chủ mà nói,bọn họ không thể nghe được,ngộ nhỡ mà nghe thấy được gì thì lúc đó sẽ rất bị dày vò,vì trên đời này chuyện khó nhất chính tự bịt kín miệng mình.

Diệp Lam mặt một bộ sườn xám thêu hoa màu xanh nhạt,vị trí xẻ tà không cao không thấp, trong làn váy là hai chân trắng nõn thon dài,cô ấy đến từ một buổi tiệc nên có thể cảm giác được không còn tí sức lực nào: “Tống Vọng,anh có hướng tới tình yêu không?”

Hoàng Đan nói:”Hướng tới.”

Diệp Lam hơi giật mình,cô cười hihi ra tiếng:”Đến bây giờ em vẫn chưa từng thấy anh nói trắng ra như vậy, lúc trước em hỏi anh,thì anh nói một tràn đạo lý,hiện tại như vậy cũng rất tốt.”

Trong trí nhớ nguyên chủ Hoàng Đan lục được một đoạn ngắn liên quan đến Diệp Lam.

Nguyên chủ yêu đơn phương thầm mến cô,trong lòng Diệp Lam đã có người thích,chính xác mà nói thì cô cũng không biết đó là ai,chỉ nhớ được một cái bóng lưng.Năm đó khi cô đang đứng dưới ban công chơi thì lầu đột nhiên sập xuống,có người chạy đến cứu,nhưng khi đó chỉ nhìn thấy được bóng lưng của người đó thôi nên suy cho cùng chấp niệm này cũng được gieo từ lúc đó.

Diệp Lam thăm dò khắp nơi,sau khi du học trở về thì vẫn còn đang tìm kiếm.

“Tống Vọng, thời đại đều thay đổi, hơn nữa vẫn sẽ tiếp tục thay đổi thêm nữa,trấn Việt Sơn này lại giống như trước đây cổ hủ,vô tri,ngu muội,phong kiến,bảo thủ.”

Trong mắt Diệp Lam trào ra vài phần u buồn:”Không khí nơi này rất áp lực,thật không nghĩ sẽ trở về đây”

Hoàng Đan trầm mặc không nói.

Diệp Lam mở ra bọc nhỏ,lấy ra hộp thuốc lá màu đen sẫm, cắn một điếu thuốc lá:”Buổi tối hôm đó,anh bị sao vậy?”

Hoàng Đan nói:”Không biết.”

Diệp Lam đi tìm bật lửa, tiếng lạch cạch vang lên,đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ nhếch lên phun ra một vòng khói, động tác thành thạo:”Em ở quán trà một lát, nghe hạ nhân báo lại mới biết được anh xảy ra chuyện.”

Hoàng Đan nghe mùi khói chợt nghĩ đến một hiệu thuốc tên là Thất Hỉ.

“Ngày hôm sau em đến nhà anh,anh còn đang hôn mê bất tỉnh, lão phu nhân cũng không có tâm tư gặp em.” Diệp Lam mỉm cười:”Cũng may anh không có việc gì, bằng không trong lòng em sẽ rất áy náy, nếu không phải do em muốn gặp mặt anh thì anh cũng không gặp chuyện như vậy.”

Hoàng Đan nói:”Nghe nói gần nhất có chút loạn.”

Diệp Lam hút thuốc:”Ừ,cha em đã nói với em đừng ra ngoài một mình, Tống Vọng, anh có nghe tin đồn gì không?”

Hoàng Đan dường như tùy ý nhắc tới:”Hình như có người mất tích.”

Diệp Lam nghe vậy, nghiêng đầu sửng sốt nói:”Thật hay giả vậy, vậy tại sao không thấy một bộ khoái nào?”

Hoàng Đan nhún nhún vai:”Ai biết được.”

Diệp Lam hỏi:”Anh có muốn hút một điếu không,em mới đổi loại mới đó.”

Hoàng Đan không hút thuốc lá không uống rượu, lúc này đột nhiên suy nghĩ muốn thử một chút, cậu từ trong tay Diệp Lam nhận thuốc lá, sau khi châm thuốc hút một hơi thì nhíu mi ghét bỏ

Diệp Lam lắc đầu:”Đại thiếu gia,anh thật là kén chọn.”

Cô ấy cầm hộp thuốc nói:”Loại thuốc này rất đắt,gần như là nửa năm thu nhập của rất nhiều người đó.”

Hoàng Đan dụi tắt thuốc,so với Thất Hỉ còn kém hơn.

Tay trái Diệp Lam nắm khuỷu tay bên phải, ngón tay mảnh khảnh kẹp thuốc lá,móng tay màu đỏ thẩm đặc biệt chói mắt:”Phố Nam có một cửa hàng thợ may,bên trong có sư phụ già tay nghề rất tốt,đi theo em đến đó một chút đi?”

Hoàng Đan nhìn mấy hạ nhân phía sau.

Diệp Lam cười nói:”Anh cũng phải sớm kết hôn,để lão phu nhân bồng cháu cố nữa, như vậy bà mới không còn nhìn chằm chằm anh như thế nữa.”

Hoàng Đan nói:”Duyên hợp mắt khó tìm.”

Diệp Lam hút vài hơi thuốc, bỗng nhiên nói:”Em đây? Anh thấy em thế nào?”

Hoàng Đan cúi đầu nhìn qua.

Diệp Lam làm ra vẻ mặt khoa trương:”Sao nào, em không xứng với anh?”

Hoàng Đan dời tầm mắt đi:”Tình yêu quan trọng hai bên tình nguyện, em đối với anh không có tình cảm.”

“Bị anh nhìn ra rồi.” Diệp Lam aiii nói:”Em cảm giác, trong nhà em nhất định cũng đang muốn sắp xếp việc hôn nhân cho em,nếu đến lúc đó cùng đường bí lối thì chi bằng hai ta hợp lại một chút.”

Cô ấy phủi bụi xuống:”Ý trung nhân của em không phải loại người tiểu bạch kiểm* như anh,mà là một nam tử hán đội trời đạp đất,cao hơn so vơi anh,cường trán hơn anh,còn có thể một tay nâng em lên được nữa.”

*Tiểu bạch kiểm:mặt trắng nhỏ

Hoàng Đan đánh giá Diệp Lam, tuy rằng gầy nhưng là do ở chổ khung xương, mà so với cậu thì thấp hơn nửa cái đầu, đang mang giày cao gót thì cậu vẫn cao hơn, một bàn tay cũng có thể nâng được người lên.

Nếu người kia có thể nâng được Diệp Lam thì đối với cậu cũng không thành vẫn đề.

Mí mắt Hoàng Đan nhếch lên,không lẽ chỉ có yêu mới làm được vậy?”Diệp Lam,năm đó em gặp chuyện là bao nhiêu tuổi?”

Diệp Lam nói:”Mười một tuổi.”

Hoàng Đan nói:”Em hiện tại đã hai mươi lăm rồi.”

Diệp Lam sửa chữa:”Hai mươi bốn thôi, cám ơn.”

Hoàng Đan:”……”

Diệp Lam:”Ngày mai mới là sinh nhật tuổi hai mươi lăm của em.”

Hoàng Đan không nói gì, có khác nhau gì sao?”Nói như vậy là quá khứ mười bốn năm,người em muốn tìm cũng đã già đi rồi.”

Ngón tay kẹp thuốc của Diệp Lam run lên, ánh mắt cô ấy kiên định,tràn ngập nhu tình:”Già đi cũng tốt, tàn cũng được,em chỉ muốn anh ấy còn sống thôi.”

Hoàng Đan không thể hiểu được:”Nếu như anh ta đứng trước mặt thì em có thể nhận ra được sao?.”

Diệp Lam không nản lòng một chút nào:”Em có tâm linh cảm ứng được anh ấy.”

Hoàng Đan chu môi, cái đó cậu có thể tin tưởng một chút đi,biết đâu cậu có thể cảm ứng được con yêu quái kia thì sao.

Diệp Lam hút xong điếu thuốc:”Có đi phố Nam không?”

Hoàng Đan lắc đầu,”Không đi,anh không thể trở về muộn.”

Diệp Lam cài cái túi nhỏ lên:”Được rồi,anh về sớm đi,đừng đi lạc đường đó,tự mình em đi cũng được.”

Hoàng Đan nhìn bóng lưng cô gái rời đi:”Rất dễ nhìn.”

“Có hàm xúc thú vị,đúng không,hệ thống tiên sinh.”

“Đúng vậy.”

Hoàng Đan đi con đường bình thường dọc theo sông Giun,con yêu quái hẳn là chỉ ở chung quanh cậu thôi,cho dù ngay từ đầu không ở đây nhưng tiếp sau chắc chắn sẽ xảy ra một số chuyện với những người ở bên cạnh cậu.

Sẽ là ai đây?

Trong nhà hạ nhân có rất nhiều người,phòng chi thu, quản gia,bếp,mấy cái này cộng lại, muốn điều tra thì phải mất không ít công sức.

Ở thế giới thứ nhất là dựa vào cái chết để loại trừ,cách này hiện tại không có tính khả thi.



Ngay cả một đối tượng tình nghi Hoàng Đan cũng không có.

Buổi tối,người của Diệp gia đến phủ, Hoàng Đan mới biết được Diệp Lam mất tích.

Cha Diệp trà chưa uống một miếng khi nhìn thấy Hoàng Đan đi ra, liền vội vàng hỏi:”Hiền chất, buổi chiều có phải ở cùng với Lam Lam không?”

Hoàng Đan ăn ngay nói thật.

Cha Diệp nghe xong, liền lập tức đi tiệm may phía Nam.

Tống Nguyên thị hỏi cháu trai:”A Vọng, Diệp Lam không có nói gì khác với con?”

Hoàng Đan nói:”Không có.”

Trong hai mắt Tống Nguyên thị lóe qua tia tinh nhuệ:”Cháu nói dối bà nội.”

Hoàng Đan khóe miệng run rẩy, lão bà bà này không dễ bị lừa:”Diệp Lam nói cô ấy không muốn trở về,nhà cô ấy thu xếp hôn nhân nhưng cô ấy không thích.”

Tia sắc bén trong mắt Tống Nguyên thị biến mất:”Con người trên đời, nào có được nhiều cái thích như vậy”

Hoàng Đan không hiểu, không thích đó có liên quan gì đến sống qua ngày?

Cậu vừa muốn nói chuyện thì nghe lão bà bà hỏi:”Diệp Lam là phản đối hôn nhân do cha mẹ sắp xếp nên mới trốn nhà đi?”

“Không giống.”

Hoàng Đan nói:”Diệp Lam không phải là người sẽ trốn tránh.”

Có khả năng là đã xảy ra chuyện.

Ở cửa ra vào cửa hàng thợ may, hạ nhân lớn tiếng ồn ào:”Mở cửa! mau mở cửa cho ra!”

Bên trong truyền ra tiếng không kiêng nhẫn,ông chủ tiệm may khoác thêm áo khoác kéo ra then cài cửa: “Ai vậy, đã trễ thế này, còn muốn cho người…. Các người…… Các người muốn làm gì?”

Ông chủ tiệm may bị đẩy mạnh xuống đất khi nhìn thấy một đám người áo xám thì hoảng sợ kêu lên.

Mấy hạ nhân kia lui về phía sau, đứng bên cạnh xe ngựa lễ độ cung kính, hoàn toàn không phải thái độ kiêu ngạo vừa rồi:”Lão gia.”

Màn xe từ từ vén lên,cha Diệp đạp lưng hạ nhân đi xuống, trên cao nhìn xuống ông chủ tiệm may:”Tôi hỏi ông một chuyện,ông phải thành thật trả lời,nếu có giấu diếm, thì cửa hàng này ông đừng nghĩ sẽ mở cửa được nữa.”

Ông chủ tiệm may như gà mổ thóc gật đầu,nói nhất định sẽ nói đúng sự thật

Cha Diệp hỏi ban ngày có thấy qua con gái ông………

Trán ông chủ tiệm may nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, đã có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì,xui xẻo thật, vất vả lắm mới có được khách quý như đại tiểu thư Diệp gia,còn cho rằng còn có thể kiếm được thêm một ít, kết quả đối phương cái gì cũng không mua,lại khiến mình gặp thêm phiền phức.

“Có gặp qua.”

Cha Diệp bảo hạ nhân tiến lên nhấc cổ áo ông chủ tiệm may

Đầu lưỡi ông chủ tiệm như bị thắt lại:”Có đến nhưng cô ấy mua xong thì đi ngay!”

Cha Diệp hỏi:”Đi hướng nào?”

“Không, không biết.”

Đầu ông chủ tiệm may lắc như trống lúc lắc một bên vừa nghĩ vừa nói:”Lúc ấy trong cửa hàng có vài người, tôi vội vàng trông nom chăm sóc khách hàng nên cũng không để ý gì nhiều,chỉ nhớ rõ Diệp tiểu thư rất vội vàng chạy ra ngoài, hình như là muốn đuổi theo người nào đó đến túi xách cũng không mang theo.”

Diệp phụ mày nhíu chặt:”Túi xách?”

Ông nâng tay, chủ tiệm may được thả xuống,lảo đảo bò lết đi đến quầy lấy ra một cái túi màu đen:”Là cái này.”

Cha Diệp tiếp nhận vật từ tay hạ nhân, kéo túi xách ra nhìn xem có hộp thuốc lá, bật lửa từ nước ngoài mang về đến cả son môi,sắc mặt ông càng ngày càng đông cứng lại.

Tính tình con gái từ nhỏ thận trọng,ở bên ngoài không bao giờ nóng nảy cuối cùng đã nhìn thấy cái gì, mới có thể khiến nó luống cuống đến cả vật tùy thân cá nhân cũng để rớt xuống như vậy.

Đại sảnh Diệp gia không khí nặng nề.

Cha Diệp ngồi ở phía trên, phía dưới là dì hai Thái Bạch Oanh.

Bạch Oanh khăn che miệng,giọng nói mềm mại:”Lão gia,theo em thấy,đứa nhỏ Lam Lam rất hiểu chuyện,con bé ở bên ngoài nhất định là có chuyện gì nên mới chậm trễ thôi.”

Cha Diệp vỗ bàn:”Có thể có chuyện gì, đã trễ thế này còn không trở về?”

Bạch Oanh đem khăn hất lên, được rồi, còn không bằng không nói.

Trước kia bà ta chưa từng sinh thêm được đứa con trai hay đứa con gái nào,cho đến hôm nay chỉ có một đứa con trai được nuôi dưỡng rất tốt đã được ba tuổi,trong lúc chơi đùa cái gì cũng không biết nhưng không chịu ở yên,làm ồn ào ầm ỉ muốn chơi cởi ngựa.

Bình thường Bạch Oanh sai hạ nhân quỳ trên mặt đất cho con trai bảo bối mình cởi lên,hiện tại trong nhà đang xảy ra chuyện,bà ta cũng không dám vào lúc này mà làm lão gia thêm ngột ngạt,nên ôm con trai đặt đùi từ từ dỗ dành.

Thằng nhóc không nghe liền gào khan, trong mắt cũng không có một giọt nước mắt:”Không muốn,con muốn cưỡi ngựa.”

Diệp lão gia đập vỡ chén trà:”Im lặng cho ta!”

Bạch Oanh hoảng sợ.

Sắc mặt thằng nhóc bị dọa trắng bệch sau đó khóc vì sợ quá mà khóc,nước mắt đầy cả mặt.

Mắt cha Diệp trừng qua, Bạch Oanh bắt đầu nức nở:”Lão gia, Lam Lam là con Diệp gia, chẳng lẽ con em không phải?Nó còn nhỏ như vậy, sao ông lại dọa nó như vậy?Lỡ như dọa nó thành bệnh thì em phải sống thế nào?”

“Đi nhanh đi.”

Cha Diệp khó chịu vẫy tay,quản gia cưỡng ép ”Mời” hai mẹ con họ rời đi.

Đêm đã khuya, bọn hạ nhân đến từng nhà bên ngoài tìm,từng đám một trở về cũng không có bất cứ tin tức nào, bọn họ cũng buồn bực người sống lớn như vậy sao có thể như mọc cánh mà bay mất như vậy?

Diệp phụ ngồi ở đại sảnh thở dài một hơi.

Phu nhân khi sinh ra Lam Lam khi bị tổn thương nguyên khí, không bao lâu thì rời bỏ thế gian,ông bận rộn chuyện làm ăn bên ngoài ở khắp mọi mặt điều phải thu xếp ổn thỏa, sau này trên bàn rượu lại xảy ra quan hệ với một cô gái,làm cho người ta có thai nên phải cưới vào cửa.

Lam Lam và ông khắc khẩu, nói không muốn ở lại trong nhà,muốn ra nước ngoài du học nên ông đành phải thu xếp.

Nhiều năm như vậy,tình cảm cha con bọn họ cũng trở nên rất xa lạ.

Diệp gia một đêm không ngủ.

Cha Diệp mang theo mấy tấm ngân phiếu đi gặp Huyện lão gia.

Buổi sáng, bộ đầu mang theo mấy cái bộ khoái xuất hiện ở trên trấn, bọn họ mặc quần áo thuần màu đen, trong tay còn cầm thanh đao, mọi người gặp được, đều khe khẽ xì xào bàn tán chắc là đã xảy ra chuyện lớn.

Hoàng Đan nhàm chán ở hoa viên ăn điểm tâm, may mà trong đầu thỉnh thoảng mấy gói tích phân lớn rơi xuống,cậu cầm được ba cái, nhanh chóng tích góp lên thêm.

Từ lúc đau đến chết thật, Hoàng Đan biết cúc hoa linh thật sự rất tốt,muốn mua được loại đồ chơi này phải cần tích phân.

Quyên nhi ở phía sau quạt cho cậu.

Trên bàn,một bàn điểm tâm điều Hoàng Đan ăn chỉ còn lại một miếng nhỏ, ngoài tường mơ hồ truyền đến tiếng động,là tiếng bước chân hỗn loạn.

Hoàng Đan theo bản năng hỏi:”Sao vậy?”

Quyên nhi lắc đầu.

Hoàng Đan lấy khăn lau tay, đi như bay nhanh xuyên qua hành lang đến đại sảnh sau đó xuất hiện ở ngoài cửa.

Có một ông chú chạy ngang qua cậu gọi người lại:”Đại thúc, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Ông chú chống nạnh thở ra một hơi:”Đúng đúng, xảy ra chuyện.”

“Rất đáng sợ.”Mặt ông chú đầy kinh hoảng,lúc nói chuyện đều đang run:”Tống thiếu gia, ta thật không khoác lác đâu,tất cả điều không còn……..cái tay..cái chân điều mất hết chơn….chỉ còn chừa một chút…..”

Hoàng Đan:”…… Cho nên là có chuyện gì?”

Đại thúc chơi liều vô cùng còn chưa nói xong,thì có người đi ngang qua kêu to:”Chết người –“

Mày Hoàng Đan vừa động, không nói hai lời đi theo sau.

Người chết không phải là Diệp Lam, là người bán hàng rong mới mất tích vài ngày trước đó,bình thường người đó đi khắp hang cùng ngõ hẻm mua bán hàng hóa nhỏ, trong nhà cũng không có người nào, cho nên cho dù là mất tích cũng không có bao nhiêu động tĩnh lớn.

Người phát hiện được là một tiều phu,gã thường xuyên lên núi đốn củi bình thường vẫn hay mang theo con chó tên Đại Hoàng.

Hôm nay con chó Đại Hoàng không thích hợp, luôn muốn chạy đến một chổ,tiều phu đánh đá điều không chịu đi,trong lúc vô tình nhìn thoáng qua phát hiện trong bụi cỏ có hài cốt,quần áo rách nát, còn có mấy cái xương màu đen không rõ ràng, tản ra mùi tanh hôi.

Con chó Đại Hoàng ngửi ngửi xương sau đó hạ miệng xuống cắn.

Tiều phu bị dọa kêu to, lấy đao đốn củi vung vài cái không cho con chó Đại Hoàng nhà hắn tiếp tục cắn nữa.

Trên thị trấn rất nhiều người đều đến nhìn,khi xem xong đều chịu không nổi mà nôn mửa, rất ghê tởm.

Hàng xóm người bán hàng rong nhận ra quần áo của gã thì mới xác định thân phận.

Đại đa số mọi người đều truyền tai nhau nói là trên núi có hổ,người bán hàng rong chạy lên trên núi không cẩn thận bị hổ ăn nên chỉ còn lại thịt nát xương cốt thôi

Cũng có người có cái nhìn khác,người bán hàng rong vì sao lại muốn lên núi, chẳng lẽ muốn đem hàng hóa bán cho cây cối hoa cỏ? Còn nữa ở núi lân cận có rất nhiều gia đình nông dân, không thiếu tiều phu cũng mỗi ngày đều lên núi,tại sao không ai nghe được chuyện gì.

Quán trà phố Tây rồng rắn lẫn lộn này, nếu ai muốn nghe tin tức gì thì đến chổ đó không cần làm gì cũng nghe được, đó chính là cũng có thể là đang nói đùa thôi.

Hoàng Đan ngồi trên bàn kêu một bình Long Tĩnh.

Trong quán trà người đều đang nói chuyện người bán hàng rong, bọt nước miếng bay tán loạn.

“Cái gì mà có hổ, cười đến rụng răng được không nào,tôi theo cha tôi, ông nội tôi,nhà chúng tôi tổ tôn ba đời đều làm tiều phu,nói không khoa trương tôi nhắm mắt lại đều có thể từ dưới chân núi đi lên đỉnh núi, lại từ đỉnh núi đi xuống dưới.”

Một người đàn ông mặt đen thô giọng nói:”Đừng nói là tôi, chính ông nội tôi đều chưa từng gặp hổ, ngọn núi này chỉ có con thỏ, gà rừng, lợn rừng, căn bản là không có dã thú ăn thịt người.”

“Tôi cũng hiểu được là không có khả năng.” Một thư sinh nói câu kia xong,âm điệu hạ thấp xuống rất nhiều:”Tôi nghe lão sư tôi giảng qua, trên đời này có yêu quái,hay cái này là do yêu quái làm?”

Khi nghe như vậy những người khác đều cười ha ha:”Yêu quái? Chuyện hổ trên núi còn đáng tin hơn đó!”

Thư sinh lại rất nghiêm túc, không có một chút muốn đùa giỡn nào, cậu ta khẩn trương nói:”Xuỵt, đừng nói lớn,lỡ như thực sự có yêu quái,kêu nó đến đây thì cũng coi như xong.”

Có người bề ngoài khỏe mạnh, kiêu ngạo nói:”Nhìn đem cậu sợ kìa, chẳng phải đó là yêu quái thôi sao,dù có chuyện gì thì trấn chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn có thể sợ nó?”

“Lão sư nói yêu quái có thể biến thành hình người,mặc quần áo xen lẫn ở trong chúng ta,không ai có thể nhìn ra được” Thư sinh chỉ mọi người:”Nói không chừng là ở giữa chúng ta ở đây đó, là ông, là ông, hoặc là ông”

Không khí quái dị, những người khác đều phát bực.

“Nhóc con,tôi thấy lão sư cậu là tại trêu chọc cậu thôi,thời đại này làm gì có yêu quái gì,ít con mẹ nó nói hưu nói vượn đi!”

“Đúng đây, chúng ta vẫn tiếp tục nói chuyện người bán hàng rong đi.”

“Người bán hàng rong chết hành như vậy cũng không có gì đáng nói, muốn nói cũng thì cũng nói về đại tiểu thư Diệp Lam của Diệp gia, các người nghe nói không?”

“Ai mà chẳng biết, tối hôm qua Diệp lão gia làm một trận lớn như vậy đến gõ cửa từng nhà ồn ào khiến tôi không có cách nào ngủ được.”

“Theo tôi thấy, Diệp Lam tám phần là lành ít dữ nhiều.”

“Lần này đến là Lưu bộ đầu, có anh ta ở đây thì nhất định có thể tra ra được manh mối.”

“Đúng vậy, yêu ma quỷ quái cái gì nếu rơi vào trong tay Lưu bộ đầu còn không hiện nguyên hình à.”

Mắt Hoàng Đan nhìn thư sinh, nhận ra người thuộc chi bên của Tống gia.

Tống gia có trường tư thục tư nhân, ra ra vào vào đều là người Tống gia,theo lời lão sư ở trong miệng của đối phương chắc là một lão sư già.

Hoàng Đan suy nghĩ, tìm thời gian đi trò chuyện với cậu ta.

Bên kia là cửa hàng bán thuốc của ông chủ Trương,chuyện cũ cũng chưa nói xong.

Cái chết của người bán hàng rong tạm thời khiến trong lòng mọi người cảm thấy một chút sợ hãi,rất nhanh phố lớn ngõ nhỏ điều bị huyên náo ổn ào bao phủ.

Cha Diệp biết được chuyện người bán hàng rong chết thảm,trong lòng ông càng thêm bất an,gần như là dùng ngữ khí khẩn cầu nói với bộ khoái:”Chuyện con gái của tôi xin nhờ cái vị, xin giúp tôi chuyển lời đến Lưu bộ đầu,con gái tôi có thể bình an trở về,tôi nhất định sẽ hậu tạ.”

Bộ khoái nói:”Diệp lão gia, lão đại chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Buổi chiều, đoàn người xuất hiện ở Tống phủ, tộc trưởng cũng đến.

Với điệu bộ này, không biết còn tưởng rằng chuyện đại tiểu thư Diệp gia có liên quan Tống gia.

Hoàng Đan ở trong phòng ngủ trưa, thời tiết oi bức,cậu như thế nào cũng không ngủ được,nên đơn giản cởi áo khoác, vén áo lên,cầm quyển sách mà quạt gió.

Bên ngoài vang lên tiếng của quản gia đến bẩm báo nói là tộc trưởng đến còn có bộ đầu.

Hoàng Đan sửng sốt, từ hôm qua cho đến hôm nay Diệp Lam vẫn chưa có tin tức, cậu sẽ thành người bị tình nghi đầu tiên.

Suy nghĩ qua đi, Hoàng Đan mặc lên áo khoác âu phục,cảm giác lại rất nóng,liền thay áo dài màu xanh, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, một đường đi đến tiền sảnh.

Chưa tới gần, Hoàng Đan liền nghe thấy tiếng nói chuyện.

Quản gia giới thiệu nói:”Thiếu gia, đây là Lưu Sở, Lưu bộ đầu.”

Ánh mắt Hoàng Đan nhìn qua,đang nói chuyện cùng tộc trưởng là người đàn ông cao lớn uy mãnh,hai đầu lông mày có vài phần vô lại và dã tính,hắn vừa nhấc mắt như cười mà không cười,trông rất xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau