Tôi Có Một Bí Mật

Chương 4: KHÔNG BẰNG MỘT CÔ GÁI

Trước Sau
Mỗi một gia đình trong thôn đều nuôi một đàn gà vịt và thêm một con heo, đến cuối năm thì mang ra làm thịt, một năm mới đến có thể được suôn sẻ, còn nếu heo không còn thì một năm cũng qua không nổi.

Cho nên heo có địa vị cao ở trong mỗi gia đình, mọi người đều tận tâm tận lực mà nuôi dưỡng nó béo tốt.

Tuy Hoàng Đan sợ heo nhưng cậu lại thích ăn cật heo, trên đường trở về, ánh mắt cậu nhìn thẳng tắp vào cái mông heo ở trước mặt.

Heo hoa phía trước hồn nhiên uốn éo cái mông không biết là cật của mình đang ở trong suy nghĩ của người khác.

Lúc Trần Kim Hoa đang cho heo ăn, không cẩn thận để heo hoa chạy mất , bà khập khiễng cầm gậy đi ra bên ngoài tìm kiếm nhưng không tìm thấy heo hoa, vì thế ngay sau đó bà đi tìm thôn trưởng để truyền phát thanh gọi con trai quay trở về tìm.

Nhìn thấy con trai dắt con heo trở về, trái tim đang treo lơ lửng của Trần Kim Hoa bấy giờ mới về lại chỗ cũ, thở hổn hển đặt mông ngồi ngay cánh cửa, vỗ đùi quát:"Chạy chạy chạy, cho mày chạy, ngày mai đem mày làm thịt luôn cho rồi!"

Heo hoa tiếp tục uốn éo, hai cánh môi trên gương mặt béo núc trề trề ra

Nhà Lý Căn ở đầu thôn phía đông bên cạnh cây hòe già, không cùng đường với nhà của Hoàng Đan, tay hắn đút túi quần, lười biếng đi dưới ánh mặt trời.

Hoàng Đan đứng ở cửa nhà nhìn lại, đến thế giới này mới vài ngày, người trong thôn treo chìa khóa rất nhiều, nam treo trên thắt lưng, nữ thì đeo trên cổ.

Nhưng không ai cho cậu cảm giác giống như của Lý Căn.

Lý Căn rất cao, thân thể cường tráng, các vị trí không bị quần áo che khuất thì có thể nhìn thấy được đường nét rất đẹp của cơ thịt, giống như được điêu khắc mà thành, lưng hắn bao giờ cũng thẳng tắp, eo hẹp, phần mông thì vểnh lên, lúc nào cũng treo một chùm chìa khóa ở trên hông, khi đi đường thoáng tỏa ra một mùi vị của giống đực, những người khác đều không có được.

Mỗi khi Hoàng Đan tạm biệt Lý Căn đều nhìn mông hắn trước tiên, cảm thấy chùm chìa khóa đó đúng thật là có phúc.

Trần Kim Hoa để cho Hoàng Đan đưa heo vào chuồng, tầm mắt cậu từ mông Lý Căn chuyển sang mông của heo hoa, so với cái này thì mông Lý Căn vẫn đẹp hơn, vẻ mặt cậu yên lặng, khóe môi giật giật, cậu cầm cây gỗ bên cạnh tường vung ra:''Đi vào''

Hoàng Đan nói:"Mày không đi vào, tao đánh mày đó ."

Cậu nói xong liền giơ cây gỗ lên giả bộ muốn đánh, ấy thế mà hoa heo hầu như không để ý gì đến lời cậu nói cả.

"......"

Hoàng Đan bỏ ra sức lực từ lúc bú sữa mẹ cho đến bây giờ đưa được ông anh heo vào chuồng, cậu lấy tay áo khoác lau mồ hôi trên mặt, toàn thân như mới bước ra từ nhà tắm hơi, mùa hè hãy mau qua nhanh đi, đau khổ quá đi à.

Đáng lẽ cơm trưa chỉ một bàn rau hẹ, hơn chút cũng chỉ có củ cải muối, hôm nay thì có thêm một món cá trích kho.

Hoàng Đan vừa ăn vừa suy nghĩ, sau này mỗi ngày nhất định phải xem xét xung quanh gần nhà Lý Căn, miệng Hà Vĩ bẩn như vậy, sau chuyện đưa cá chắc chắn sẽ có thêm thủ đoạn khác nữa.

Trong trí nhớ của nguyên chủ có một đoạn ngắn tương tự, Hà Vĩ bên Thượng Hà Trường cũng có chút danh tiếng, bởi vì gã thích câu cá nên đem tinh chế lưỡi câu lại rồi đi câu từ chỗ này đến chỗ khác, bản thân gã không ăn hết liền hào phóng đem chia cho hàng xóm láng giềng, nên nhân duyên gã thường rất tốt.

Không chỉ cá, cũng cho thêm những thứ khác như thịt khô, lạp xưởng, cá muối, trái cây rau quả, những thứ này đều là đồ tốt cả.

Ngô Thúy Linh không lấy, Hà Vĩ liền vứt đi, Hoàng Đan đến nhặt về là hợp tình hợp lý, không có gì sai cả.

Hoàng Đan thích thịt trên bụng cá, xương cá ít, thịt cũng mềm, thế nhưng nguyên chủ lại không thích, chỉ ăn thịt trên phần lưng nhiều xương nhất, những chỗ khác hầu như không đụng đến.

Nguyên chủ thường xuyên bị mắc xương cá, nhưng vẫn thần kỳ ăn ở một chỗ đó, thật là một tình yêu chung thủy sâu sắc với lưng cá.

Hoàng Đan không thể khiến mẹ của nguyên chủ nghi ngờ nên ăn phần thịt trên lưng cá, cậu cẩn thật tìm kiếm thịt ở trong miệng nhưng cá vẫn lọt lưới....

Cậu đã bị mắc xương.

"Mẹ đã nói với con rồi, lúc suy nghĩ thì đừng ăn cá mà lúc ăn cá thì đừng suy nghĩ lung tung, con không nghe lời mẹ gì cả."

Lải nhải lẩm bẩm xong Trần Kim Hoa làm một nắm cơm to bỏ vào trong bát cho con trai:''Nuốt xuống đi''

Hoàng Đan nhìn nắm cơm trong bát:"Hay là con uống dấm chua nha."

"Uống dấm làm cái gì, nắm cơm này có tác dụng hơn" Trần Kim Hoa cầm đũa lên gắp một đũa rau lớn vào trong bát cho Hoàng Đan:''Trên lưng cá đều là gai nhỏ, con ăn cơm trước, sau đó ăn cái này, cũng gần giống nhau nên sẽ không việc gì nữa.''

Không nuốt cơm nắm, Hoàng Đan đứng dậy đi vào phòng bếp, tìm chai dấm chua uống, vẫn không xuống được, bước ra ngoài cửa đè đầu lưỡi xuống thúc cho nôn ra, đồ ăn trong dạ dày mang theo xương cá trôi ra ngoài, cậu nôn đến tức giận rồi quay lại cầm ca nước lên xúc miệng.

Trần Kim Hoa nhìn xương cá đã ra ngoài thì đổi chủ đề, hỏi con trai:''Đông Thiên, cá này rốt cuộc là ở đâu có vậy?"

Trong đầu Hoàng Đan xoay chuyển,cậu nói lời thật chuyện là nhặt được mấy con cá này ở chỗ khúc ngoặt.

Trần Kim Hoa nghe xong, trên mặt cũng không có gì ngạc nhiên:"Hà Vĩ trước kia là cái đuôi của anh Đại Quý con, hai người đi đến đâu cũng có nhau , anh Đại Quý con không có ở đây, người ta đến giúp đỡ cũng là do nhớ đến tình bạn cũ thôi.''

"Chị Thúy Linh con không nhận tình cảm của Hà Vĩ cũng vì sợ người ta nói ra nói vào, hỏng mất thanh danh.''

Trần Kim Hoa múc canh cá vào chén cơm trộn trộn:''Trước cửa quả phụ lắm thị phi''

Không biết có phải hay không, bà đang nhớ lại chuyện xưa rồi thở dài, Hoàng Đan giống như vô tình nói: ''Mẹ, con cảm thấy Hà Vĩ thích chị Thúy Linh''

Trần Kim Hoa dùng đũa lật cá lại, tìm bong bóng trong bụng cá gắp ra ăn, giọng nói cũng không ngạc nhiên:''Chị Thúy Linh con đã từng học đại học, lại biết đọc sách, còn có thể làm thơ, còn là người thành thật, không có ai thích mới là không bình thường đó.''

"Con tìm được cho mẹ nàng dâu như vậy, mẹ có chết cũng có thể nhắm mắt''

Hoàng Đan quan sát người phụ nữ trung niên trước mặt, làn da trên khuôn mặt không được chăm sóc bằng kem dưỡng, da lộ ra dấu vết rõ rệt của cuộc sống dầm mưa dãi nắng tang thương này, mỗi một nếp nhăn như được thời gian vẽ lên từng nét ở khóe mắt bà.

Trong trí nhớ nguyên chủ, cha mất sớm, là mẹ nuôi anh ta lớn khôn nhưng vì không chịu được tính cằn nhằn nên anh ta cũng không thân thiết với mẹ của mình.

Một câu chuyện có thể lặp đi lặp lại nhiều lần, nói từ năm này đến năm khác cho đến năm tới vẫn không dứt.

Hoàng Đan không biết, cằn nhằn là bệnh chung của nhiều người làm mẹ, còn Trần Kim Hoa là thói quen cá nhân.

Cậu không có mẹ, cũng không có cha, chỉ có một mình quản gia thôi.

Thu hồi suy nghĩ lại, Hoàng Đan nói:"Rất khó tìm người còn trẻ như chị Thúy Linh.''

"Đúng vậy, phúc khí bác Vương con tốt thật, người ngoài nhìn vào còn hâm mộ vài phần."

Trần Kim Hoa đặt đôi đũa lên bàn, đột nhiên nghiêm mặt nói:"Đông Thiên, trước khi con cưới vợ, con phải sửa tính cách mình lại một chút."

"Con nhìn Anh Hùng đi, nó không nhỏ hơn con bao nhiêu tuổi, mỗi ngày đều có bộ dạng hơi điên cười hi hi ha ha, con cư xử với nó tốt một chút, khi nào nó ra ngoài chơi cũng sẽ gọi con đi theo."

Hoàng Đan mím môi, lộ ra cảm xúc phản cảm:"Trong thôn có cái gì mà chơi, con thà ở nhà còn hơn."

"Ở nhà làm gì? Lại không thể ấp ra gà con."

Trần Kim Hoa bắt đầu lải nhải.

Không bao lâu Hoàng Đan liền làm hành động giống nguyên chủ, là đập vỡ bát sau đó đóng mạnh cánh cửa phòng lại, cậu đứng dựa vào cửa để nghe tiếng động bên ngoài, cũng không nghe thấy tiếng nổi giận vang lên.

Con trai vẫn như thế, một khi không vui đều hành động như vậy, người mẹ cũng đã quen , rất dung túng con mình.

Hoàng Đan đi đến bên giường ngồi xuống, quản gia của nhà cậu rất trầm mặc ít lời, rất ít khi cười, cậu từng đặc biệt đi tìm tài liệu về tính cách hướng nội này.

Phần lớn người hướng nội đều tự ti, ý thức bản thân mạnh mẽ, không bao giờ để ý đế bất cứ ý kiến nào người khác.

Đứng trước tập thể sẽ tự bảo vệ bản thân, dựng một bức tường phòng vệ, nếu gặp được người có khả năng thấu hiểu, tin tưởng nhau thì sẽ nói liên tục và nới lỏng đề phòng, tin tưởng người đó.

Bọn họ từ chối mọi hoạt động tập thể, sợ hãi,mâu thuẫn và bài xích khi ở cùng nhiều người.

Nên khi tìm được người đơn độc ở cùng với nhau thì sẽ không giống ở chung với tập thể, còn có thể có rất nhiều lời để nói.

Hướng nội và hướng ngoại cũng không phải chỉ phân chia trên mặt chữ, ranh giới rất mơ hồ.

Bởi vì nội tâm người hướng ngoại rất cô độc, rất sợ bị cô lập, bộ dạng hăng hái chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài mà thôi

Hoàng Đan gãi gãi cánh tay bị muỗi cắn, đưa tay lên chấm nước bọt chà chà vết ngứa.

Lý Căn và Ngô Thúy Linh tương đối giống nhau, cùng tốt nghiệp đại học, cho nên nhận thức không đến mức sẽ giống với người trong thôn.

Hơn nữa, nguyên chủ ở nơi khác làm công, tết đến mới trở về nhà mấy ngày, còn Lý Căn khi đó đang đi học đại học, sau khi tốt nghiệp thì làm việc tại thành phố, hai năm trước mới quay về thôn.

Hai người chưa từng tiếp xúc với nhau, Lý Căn cũng không quen biết nguyên chủ, nhiều nhất cũng chỉ là nghe người ta nói thôi.

Nếu trong lòng hắn có nghi ngờ, Hoàng Đan vẫn có một số lời nói để đối phó được.

Trước mắt quan trọng là phải điều tra ra hung thủ giết Lý Đại Quý

Qua một hồi sau, tiếng kêu của Trần Kim Hoa từ cửa sổ truyền vào, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, bà kêu Hoàng Đan đi phơi lúa cùng mình.

Hoàng Đan cầm mũ rơm đi ra ngoài, ánh nắng rất mạnh, muốn cùng nó liếc mắt nhìn nhau là hoàn toàn không có khả năng.



Mặt cậu giấu dưới bóng của mũ rơm, đuổi mấy con gà đi rồi cầm cây cào lúa trên mặt đất lên.

Cái này mà để nguyên chủ làm, còn lại hơn nửa ruộng là chết mất đất rồi.

Trần Kim Hoa cào lúa ở một đầu khác, động tác bà nhanh nhẹn, chịu cực chịu khó nên chắc hồi trẻ bà rất được người lớn tuổi yêu thích.

Trời nóng, không gió nên mặt đất khô nóng, có đi tiểu xuống cũng sẽ khô rất nhanh chóng.

Mũ rơm Hoàng Đan bị phơi đến bốc hơi, cậu lau giọt mồ hôi chảy trên mí mắt, sau đó đi đến gốc cây nghỉ ngơi.

Mỗi gia đình đều có một tấm lưới phơi lúa đặt ở trước cửa nhà.

Không riêng Hoàng Đan và Trần Kim Hoa đi ra phơi lúa, gia đình bên cạnh cũng đang bận rộn phơi đống lúa của mình, còn nói xiên xỏ rằng Hoàng Đan thật bất hiếu.

Hoàng Đan làm giống như phản ứng của nguyên chủ, xem như không thấy gì, cũng không cần để ý đến.

Một lúc sau, cậu cầm một góc mép của tấm lưới phơi lúa:''Mẹ, về đi, nắng chết mất.''

Trần Kim Hoa chỉ vào mấy cọc gỗ chặn gà ở xung quanh tấm lưới phơi lúa nói nó không ổn định, kêu Hoàng Đan tìm cục gạch đập nó vào trong đế đất cố định lại.

Hoàng Đan,"......"

Không phơi lúa mà đi đập cọc cũng được sao?Cậu nhíu mi lại, đi tìm gạch.

Cọc gỗ lắc lư thì dễ dàng ngã đổ, một cộc gỗ ngã xuống thì kéo theo một dàn cọc ngã theo xuống hết, gà như gặp hội chạy vào ăn lúa.

Đến cuối cùng, Hoàng Đan bị mẹ nguyên chủ càu nhàu hết mức.

Sau khi về phòng, Hoàng Đan liền cởi cái áo khoác tay ngắn có may đắp vài mảnh vá treo ở cuối giường để hông khô, buổi chiều lại mặc đi làm.

Làm việc nhà nông phải mặc quần áo bẩn rách, không thể mặc đồ tốt được , có điều nguyên chủ cũng chẳng có đồ tốt để mà mặc.

Buổi chiều 1h hơn, khi mặt trời lên cao Hoàng Đan cũng xuất phát, cậu ngồi dưới bóng mát của cái cây bên bờ ruộng, miệng ngậm cọng cỏ giòn ngọt.

Không khí ở nông thôn rất tốt, cỏ ở đây đều do trời sinh trời nuôi, nên tốt hơn so với cỏ bên trong cư xá.

Hoàng Đan dựa lưng vào cái cây, Lý Căn không biết có đến không.

Cậu trông ngóng nhìn ra liền thấy được người.

Lý Căn không đội mũ rơm, vẫn mặc bộ quần áo cũ lúc sáng, ngũ quan cương nghị, trên mặt còn dấu vết mới vừa ngủ trưa dậy.

Hoàng Đan thấy thật hâm mộ, cậu không ngủ trưa được, khi nằm xuống giường là lại đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng.

Không có điều hòa, không quạt điện, chỉ có quạt hương bồ, với mấy cái này xem ra là muốn cậu ở thế giới này, dù chán nản cũng phải tĩnh tâm để hiểu được chân lý của thiên nhiên đây mà.

Lý Căn đá Hoàng Đan:"Đi, còn không mau cắt lúa, ngồi dưới đất làm cái gì?"

Hoàng Đan đứng lên phủi bụi trên mông:"Anh, lần tới em nhất định sẽ làm giúp anh."

Lý Căn không để ý đến

Ruộng là dựa theo dân số để phân chia, ruộng này một mẫu hai, là ruộng rộng nhất nên cho dù vội vàng thế nào cũng không xong hết việc được.

Hoàng Đan liều mạng già đem tám phần ruộng phía trước giải quyết.

Thực ra cánh đồng này chỉ dựa vào mỗi bản thân mình, cậu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, lưỡi liềm của hắn sắc bén hơn của mình nhiều.

Lý Căn cũng nhìn qua:"Không mài à?"

Hoàng Đan nói:"Quên."

Lý Căn:"......"

Có người từ bờ ruộng bên kia nhìn thấy Lý Căn đang trong ruộng Hoàng Đan, vẻ mặt dường như mới nhìn thấy được chuyện gì mới lắm.

Hoàng Đan mơ hồ nghe nói: "Trần Kim Hoa đúng là không phí công mang đồ đi tặng''

Những người đó cho rằng, Lý Căn chịu giúp đỡ là do Trần Kim Hoa có quan hệ rất tốt với mẹ hắn , tặng nhà hắn rất nhiều đồ.

Tục ngữ có câu cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*.

*cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: lấy đồ của người thì phải mềm mỏng với người ta

Nên Lý Căn không còn cách nào khác phải đến giúp đỡ.

Hoàng Đan cũng không rối rắm, có thể có thêm được sức lao động nữa là được rồi

Cậu có chút chú ý, ngón trỏ bị lưỡi liềm cắt rách một đường, máu trào ra.

Lý Căn đã cắt đến phía trước nghe tiếng thì quay đầu liền thấy thanh niên đang ngồi xổm xuống bên trong ruộng, dao rớt xuống bên chân.

Vừa định trêu chọc hai câu, Lý Căn chợt thấy thanh niên đang khóc, vẻ mặt hắn kinh ngạc không thôi.

"Vết rách lớn như vậy, Tinh Tinh còn không khóc, cậu lớn như vậy mà khóc cái gì?''

Tinh Tinh là một đứa nhỏ năm tuổi.

Lý Căn giật nhẹ khóe miệng, cười nhạo nói:"Được rồi, đừng giả vờ nữa, muốn nghỉ cứ việc nói thẳng, lên bờ ngồi đi, người khác không biết , còn tưởng rằng anh đánh cậu đó."

Hoàng Đan thật không phải đang giả vờ, năm lớp ba tiểu học, toàn lớp đến sân thể dục chạy bộ, nam sinh bên cạnh té xuống một cái còn lôi cậu té theo.

Trên đầu gối hai người bị rách một miếng da, nam sinh không việc gì vẫn tiếp tục chạy, Hoàng Đan ngồi dưới đất đừng nói là chạy, đứng lên cũng không nổi nữa.

Từ sau lần đó, trong lòng Hoàng Đan lén làm thí nghiệm bên ngoài, kết quả là cho thấy thần kinh đau đớn của cậu khác với người thường, đau hơn rất nhiều lần, cụ thể là đau hơn bao nhiêu cậu cũng không có cách nào đoán được

Hít ra thở vào từng hơi, Hoàng Đan rất đau, cậu không hiểu, thân thể này không phải là của mình, vậy tại sao cảm giác đau đớn cũng không giống bình thường.

"Hệ thống tiên sinh, tại sao vậy?"

Hệ thống nói:"Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời ngài."

Hoàng Đan té ngồi xuống phía trên mấy cây lúa vừa mới cắt, trán cậu toát mồ hôi lạnh, trên mặt không còn màu máu,hiện tại chỉ còn một màu xanh.

Lý Căn nhíu mày, ngày thường hắn cũng bị mấy vết thương, chảy máu cũng không thấy đau, chỉ là cắt trúng ngón tay có đau đến như vậy không?

Hoàng Đan càng khóc dữ hơn, trong cổ họng kiềm chế phát ra tiếng đau đớn.

Lý Căn ngạc nhiên, hắn lấy điếu thuốc từ trong túi ra, đưa lên miệng ngậm lại sau đó tìm que diêm.

Trách móc một tiếng, quẹt diêm vọt lên một ngọn lửa, Lý Căn cúi đầu đốt thuốc, đem diêm vẫy vẫy dập lửa sau đó búng vào trong ruộng.

Hắn nhìn làn khói bay lên cao như có điều suy nghĩ, không nghe đồn thanh niên này có bệnh gì nhỉ.

Chắc là ở công trường bị người ta đánh nên xảy ra vấn đề rồi?

Lý Căn ngồi xổm xuống, chậc chậc hai tiếng, không chịu nổi nói:"Cậu đúng là cả con gái cũng không bằng."

Nói xong, Lý Căn liền nhấc một cánh tay thanh niên lên, nửa ôm cậu từ trong ruộng đến chỗ có bóng mát.

Hoàng Đan nhắm mắt lại, mi tâm nhăn lại thật chặt, trên mặt phủ đầy mồ hôi và nước mắt.

Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, cậu đang rất đau, đã không khóc nổi thành tiếng nữa rồi .

Hút thêm mấy hơi thuốc nữa, Lý Căn lấy cái khăn đang treo trên cổ Hoàng Đan ném vào trong ao nước.

Bàn tay thô lỗ đem cái khăn phủ hết lên mặt cậu, trong lúc hô hấp, cậu ngửi được mùi mồ hôi, hơi nước và mùi thuốc lá.

Bên tai cậu kêu ong ong, cũng không còn sức để chú ý xem người đàn ông đang nói cái gì nhưng xác định chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.

Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn bớt đi, Hoàng Đan đỡ lại một chút nhưng mặt vẫn trắng xanh.

Cậu hút hết máu trên ngón tay bị thương, nửa đường đến đây vẫn còn run rẩy đau sống đau chết.

Lý Căn nhìn cậu như nhìn người bị bệnh thần kinh.



Qua một hồi, Hoàng Đan nghiêng đầu ra phía sau nhìn người đàn ông đang dựa vào cái cây hút thuốc.

Lý Căn căng mặt, liếc xéo nói:"Nhìn cái gì, bố bị cậu dọa hai lần rồi, nếu còn lần thứ ba, cậu mặc cho số phận luôn đi !"

Đáy mắt Hoàng Đan lóe lên, bản thân nguyên chủ không có một cọng bệnh, trước khi Lý Căn suy nghĩ sâu xa thì cậu phải phá hỏng bầu không khí này mới được, phải nói sang chủ để khác thôi.

"Anh, hút thuốc có hại cho sức khỏe, vị giác sẽ không tốt, đối với răng càng không tốt, có thể sẽ bị đổi màu răng đó.''

Mặt Lý Căn lúc xanh lúc đỏ, hắn cười lạnh: "Tôi coi như đã biết tại sao cậu không có một người bạn nào hết rồi."

Hoàng Đan buông mí mắt xuống.

Lý Căn tưởng rằng đã làm thanh niên bị sốc thì nghe cậu nói:"Em không cần bạn bè."

Không khí dưới gốc cây chợt im lặng.

Hoàng Đan liếc nhìn trong ruộng, dây thần kinh trong đầu căng ra, cậu nhờ Lý Căn đến giúp đỡ nên không thể lãng phí thời gian như thế này được.

Thấy thanh niên đi về phía đồng ruộng, thái dương Lý Căn co rút lại, lúc nãy còn đau sống đau chết, hiện tại đã không sao rồi sao.

Có sức lao động lớn ở đây, Hoàng Đan thoải mái rất nhiều, cậu nhìn những cây lúa dưới chân người đàn ông không khỏi cảm thán một tiếng, có những người trời sinh mới có thể làm tốt như vậy.

Đợi đến mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiều ngã về phía chân trời, bên trong ruộng cũng chỉ còn dư lại một góc.

Hoàng Đan cắt cây lúa cuối cùng, ngồi đối diện cây bông lúa đang dính trên người người đàn ông:"Anh, muốn đến nhà em ăn cơm không?"

Trong thôn đều như vậy, ai giúp nhà ai làm việc, ít nhất đều sẽ được mời một bữa cơm, có điều cậu biết chắc là Lý Căn sẽ không đi .

Lý Căn phải về nhà hầm trứng cách thủy cho mẹ của mình, Ngô Thúy Linh dù có hầm ra được hoa bà ta cũng không chịu ăn, hoàn toàn chỉ muốn ăn trứng hầm của con trai lớn thôi.

Quả nhiên, Hoàng Đan nghe được tiếng từ chối của Lý Căn.

Cậu cũng không khách sáo, chỉ nói:"Anh , vậy hôm nay cám ơn anh nhiều nha."

Lý Căn nhìn chằm chằm thanh niên, bước đi không nói tiếng nào .

Hoàng Đan trở về nói với Trần Kim Hoa về sự giúp đỡ của Lý Căn, người trong thôn đều thấy được, cậu nhất định phải nói ra.

Trần Kim Hoa đi vào phòng, sau đó cầm một gói thuốc lá trong tay đi đến nhà Lý Căn.

Tuy là cùng một thôn, tình nghĩa cũng phải nhớ rõ ràng, nhận như thế nào thì trả như thế đó.

Lúa thốc ở ngoài ruộng ngủ một đêm, ngày hôm sau những cây lúa đã được tuốt hạt sẽ được gánh về để phơi nắng.

Hoàng Đan lúc này chỉ có một mình, cậu lót khăn mặt trên vai đỡ lấy đòn gánh treo hai rổ trúc, chạy đi chạy lại từng chuyến, một chút cũng không nghỉ ngơi.

Bởi vì nếu chỉ cần nghỉ một chút là cậu sẽ không đứng dậy nổi.

Đi thêm mấy chuyến phía sau, hai đùi Hoàng Đan nóng hổi, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

Cậu quăng đòn gánh xuống mặt đất rồi nằm theo xuống đó, mẹ nó chứ, chừng nào mới có thể xong hết việc đây.

Buổi tối, Hoàng Đan đang ngủ, chợt có một cái túi nhỏ ghi số 11 xuất hiện trong đầu cậu , ý thức cậu lập tức tỉnh táo.

Ngay sau đó,tiếng của hệ thống vang lên:"Hoàng tiên sinh, chúc mừng ngài thu hoạch được 11 tích phân, bởi vì lần trước ngài xử dụng trước 50 điểm, hiện tại trừ 11 điểm này vẫn còn nợ lại 39 điểm."

Hoàng Đan nói:"À, được."

"Hệ thống tiên sinh, liệu có cách nào sửa thần kinh đau đớn của tôi một chút không?"

Hệ thống,"Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời ngài."

"......"

Hoàng Đan nghĩ hệ thống này khả năng chỉ là người mới hoặc trợ lý thôi.

"Pháo hoa lần trước đâu?Cho tôi đi."

Không bao lâu sau trong đầu Hoàng Đan xuất hiện một tràn âm thanh ''Bịch bịch'', một chùm tia lửa lớn nổ tung sau đó tụ lại thành ba chữ''CỐ LÊN NHA''

"Không còn nữa?"

Hệ thống:"Đúng vậy."

Hoàng Đan vẫn đang chờ điểm tích phân rơi xuống , còn dùng được vào trong thực tế.

Trong thôn là từng nhóm đi tuốt lúa, do thôn trưởng liên hệ máy tuốt lúa, tiền thì đến từng nhà thu.

Hoàng Đan đến bên này, hiện tại có thể chân thật cảm nhận thế nào là cày bừa giữa trưa nắng, mồ hôi rơi thấm xuống đất.

Cậu nhìn một sân đầy lúa màu sắc màu vàng kia, tâm trạng như lúc vừa vẽ xong một tờ bản vẽ vậy.

Trần Kim Hoa cầm rơm rạ chuẩn bị đứng dậy, cũng không cần Hoàng Đan giúp một tay.

Rảnh rỗi, Hoàng Đan liền đến thôn Thượng Hà Trường cách một ngọn núi, cậu đã đi qua hai lần cũng chưa thấy Hà Vĩ, đối phương cũng không thấy xuất hiện ở trong thôn.

Lần trước Hoàng Đan nghe lén được Hà Vĩ mắng những lời kia, cũng không giống như là sẽ bỏ cuộc.

Buổi tối ở bên ngoài đi dạo, nghe một chút chuyện lảm nhảm, sau khi trời tối mới biết rõ được sự tình.

Ví dụ như nhà này người vợ có chồng bị què một chân, người vợ liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác của nhà khác.

Lại ví dụ như Ngô Thúy Linh sẽ một mình đến bên trên bờ ruộng, hoặc bên cạnh bờ ao, cô cũng không làm khác, chỉ đứng ở dưới ánh trăng đọc thơ, cảm xúc phong phú, vô cùng nhập tâm, thậm chí còn dùng giọng nức nở miêu tả câu thơ.

Hoàng Đan còn chú ý được, tầm tám chín giờ Lý Căn sẽ ra ngồi xổm bên cạnh mương hút một điếu thuốc, bóng dáng đặc biệt yên tĩnh.

Buổi tối còn thú vị hơn ban ngày.

Ban ngày chỉ có nóng và mệt, Hoàng Đan giúp Trần Kim Hoa phơi lúa, bên trong ruộng phải tưới nước, còn một đợt lúa muộn, phải cấy mạ, phải chọn cây non, trong ruộng đó còn có đĩa nữa.

Đây là ký ức nguyên chủ, Hoàng Đan thật lòng không hi vọng ngày đó sẽ đến.

Một ngày buổi tối, Hoàng Đan đi dọc con sông để về nhà, khi đi qua rừng nhỏ, nhìn thấy trên mặt đất có người, là Hà Vĩ đã uống say.

Hoàng Đan đi đến:"Hà Vĩ?"

Hà Vĩ nằm, tinh thần mơ hồ, toàn thân đầy mùi rượu, mùi rượu bốc lên nức mũi như là gã vừa mới ngâm trong lu rượu ra vậy.

Ánh mắt Hoàng Đan híp híp, cậu bỗng nhiên nói:"Nể mặt anh Đại Quý ,em sẽ đưa anh về."

Khi vừa nghe đến cái tên kia, Hà Vĩ liền than thở:"Chết tốt lắm....."

Hoàng Đan hỏi:"Anh nói cái gì?"

Hà Vĩ cất cao âm thanh rống to,"Lý Đại Quý chết tốt lắm !"

Nhờ có ánh trăng, Hoàng Đan quan sát được khuôn mặt vặn vẹo của Hà Vĩ, còn có sát ý, câu kia không phải là rượu nói.

Là gã làm? Hoặc gã biết cái gì đó?

Hoàng Đan bày ra vẻ mặt cũng giọng nói tức giận:"Tại sao anh lại nói anh Đại Quý như vậy, anh ấy không phải là bạn thân của anh sao?''

"Bạn con mẹ nó chứ thân!"

Hà Vĩ lớn miệng, cười ha ha ,"Lý Đại Quý, mày chính là một thằng ngốc, chết là xứng đáng, ông mày đã sớm muốn......"

Đúng lúc này, mí mắt Hoàng Đan giật mạnh một cái, sau lưng có người !

Cậu động động mũi, đoán ra được mùi thuốc lá này, là Thất Hỉ loại thuốc Lý Căn vẫn hay hút.

Hoàng Đan không quay đầu lại.

Mùi thuốc lá kia càng ngày càng đậm ,cùng với tiếng bước chân nặng nề, từ phía sau bao trùm lấy Hoàng Đan, cậu bình tĩnh nghiêng người qua.

Quay lưng về phía ánh trăng, sắc mặt Lý Căn rất mơ hồ, hắn lôi cổ áo Hà Vĩ lên, sau đó kéo người đến bên cạnh ao rồi dùng sức mạnh quăng người xuống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau