Tôi Có Một Bí Mật

Chương 5: Ố Ô

Trước Sau
Một tiếng ''Tõm''vang lên mang theo bọt nước văng tung tóe, sau đó Hà Vĩ sợ hãi la lên vùng vẫy sống chết giống như đang bị chặt đầu heo vậy.

Hoàng Đan nhìn người đàn ông đứng ở trên bờ đang quay lưng về phía cậu, không nhìn thấy được sắc mặt hiện tại.

Mà muốn nghĩ là tốt cũng không được.

Cho dù là ai khi nghe em trai mình đã chết của mình bị nói như vậy thì cũng sẽ tức giận thôi.

Không khí bên bờ ao hiện tại có chút áp lực.

Hoàng Đan do dự có nên tiến lên vài bước chủ động nói gì đó với Lý Căn không?Dù sao khi bị đối phương chất vấn, cậu sẽ rất bị động.

Trong lúc Hoàng Đan xoay chuyển suy nghĩ thì Hà Vĩ đã lên bờ, kỹ năng bơi lội của gã rất tốt,sau khi điên cuồng hoảng sợ thì duỗi chân bơi trong nước, con người cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Khụ khụ khụ......"

Hà Vĩ té xuống đất không ngừng ho khan, vừa mới bị làm cho chết khiếp, cảm giác như mình bị diêm vương níu chân lại, thiếu chút nữa là xuống âm tào địa phủ tham quan luôn rồi.

"Tỉnh rượu chưa?"

Đột nhiên nghe được tiếng nói, Hà Vĩ mới chú ý đến sau lưng gã còn có người, không chỉ một mà đến hai người.

Mẹ nó, sao thế này, đem hôm khuya khoắt hai người này đặc biệt đến xem mình bị dìm xuống nước sao?

Lý Căn ngồi xổm xuống, một tay đặt trên đùi, một tay cầm điếu thuốc,nhe hàm răng ra cười một cái,trắng đều vô cùng.

"Cậu uống rượu ở đâu mà nằm say như chết ở trên đất thế?"

Hà Vĩ sửng sốt:"A?"

Lý Căn nhìn mặt Hà Vĩ phun ra một làn khói trắng:''Cậu uống nhiều quá."

"Tôi và Đông Thiên đi ngang qua thấy cậu nằm trên mặt đất thì đang định cùng nhau đem cậu trở về nhưng cậu cứ la hét đòi tắm rửa, cứ thế đẩy chúng tôi ra sau đó nhảy vào bên trong ao ."

Hà Vĩ bị mùi khói làm sặc, ho dữ dội hơn, gã xoay cổ về phía sau.

Thấy Hà Vĩ nhìn qua, Hoàng Đan gật đầu:"Chính là như vậy."

Nói xong, cậu ném cho Lý Căn ánh mắt''Tôi biết phải làm sao''

Hà Vĩ lau mặt, đêm nay gã đi uống mừng đầy tháng của cháu trai, trên bàn rượu thấy lại có một đôi vừa mới kết hôn.

Người đàn ông đó mới tốt nghiệp tiểu học, lưng còn bị còng lại lấy được một người vợ không tệ,mắt ra mắt, mũi ra mũi, dáng người còn đầy đặn như Ngô Thúy Linh vậy.

Trong lòng Hà Vĩ cảm thấy bất bình tức giận, gã tự nhận diện mạo đứng đắn , thân để khỏe mạnh, tốt nghiệp trung học, trong nhà cái gì cũng có, chỉ là chưa lấy được vợ.

Nhìn người đàn ông đó cười, Hà Vĩ liền cảm thấy như đang giễu cợt bản thân mình, gã tất nhiên sẽ nỗi giận, sau đó bị người khác kéo sang bàn khác, giọng điệu kia ở trong đầu gã cũng không vì vậy mà biến mất được.

Hà Vĩ trước một ly tiếp một ly, bụng chỉ toàn là rượu đế, gã uống rất nhiều, nhớ rõ mình đi đến trước của nhà Ngô Thúy Linh cầm lấy vòng sắt trên cửa đập mấy cái, mắng mấy câu sau đó đi về phía khu rừng nhỏ.

Từ lúc ngã ở trên đường rừng nhỏ cho đến rơi vào bên trong ao nước, một đoạn này hoàn toàn không nhớ được gì cả.

Chỉ có một suy nghĩ là do uống quá nhiều rồi.

Dạ dày Hà Vĩ quay cuồng, gã nôn ọe ra.

Chất lỏng nhơ bẩn trên mặt đất nhanh chóng tản mùi ra xung quanh , như phát rồ hòa cùng một thể với không khí mát mẻ.

Hoàng Đan có chút buồn nôn, cậu nuốt nước miếng, đi sang một bên.

Lý Căn vỗ vai Hà Vĩ:"Cậu tự đi một mình được không?"

Trên vai chịu một sức lực rất mạnh,nửa người Hà Vĩ xiêu vẹo, mặt gã xém chút cắm xuống bãi nôn trên đất, làm gã muốn nôn tiếp vô cùng nhưng gã lại không giẫy giụa thoát ra

Lúc 18-19 tuổi, Lý Đại Quý đến thôn Doãn tìm bạn gái, Hà Vĩ cũng đi theo, nhưng người bạn gái đó còn thân mật cùng người khác, một nhóm người liền xảy ra xung đột, vớ cục gạch mà đập nhau.

Hà Vĩ và Lý Đại Quý ít người, chiến đấu thất bại, mặt mũi gã thì bị bầm dập, Lý Đại Quý bể đầu chảy máu.

Đang lúc hai người họ như chó nhà có tang bị ấn chui xuống đũng quần người ta, Lý Căn chạy xe đạp lại, trên tay cầm ống tuýp, một mình giải quyết đám người kia vô cùng sạch sẽ.

Hà Vĩ vốn rất sợ Lý Căn, sau lần đó lại càng sợ hơn, gã cùng Lý Đại Quý kêu một tiếng anh, tuyệt đối không đối nghịch với đối phương ở ngoài mặt, dù cho bị đối xử như thế nào, có giận cũng không dám nói gì.

Nếu đổi lại là người khác thì gã đã sớm chửi ầm lên rồi.

Hà Vĩ quay đầu thở:"Anh à, anh và Đông Thiên về trước đi."

Lý Căn cầm điếu thuốc nở nụ cười,có lòng tốt nhắc nhở:"Về sau ít uống rượu đi, dễ nói sai lời lắm đó."

Mặt Hà Vĩ thoáng trắng bệch.

Thẳng đến lúc bờ chỉ còn lại một mình, gã mới cảm thấy ớn lạnh từ trong lòng.

Một trận gió thổi đến, Hà Vĩ nhớ đến lúc hình dáng Lý Đại Quý được người ta vớt lên từ trong ao, thi thể ngâm nước sưng phù lên, bên trong móng tay có rất nhiều bùn đất, tròng mắt trợn to tới bên ngoài, chết không nhắm mắt.

Cách đó không xa có bóng cây đung đưa, như có người đang đứng đó vậy, Hà Vĩ run run, hoảng sợ ôm chặt cánh tay chạy đi.

Trong khu rừng nhỏ ở giữa hai thôn Thượng Hà Trường và thôn Sa Đường , khi đi ngang qua có thể nhìn thấy mấy ụ đất được đắp thành ngôi mộ, bên đây một cái, bên kia cũng có một cái, khoảng cách cách nhau có chút xa, khác với bãi tha ma đông đúc.

Trong núi rừng mà có lộ ra một cái quan tài, mọi người đều không sợ, không đến nhìn xem quan tài có đồ hạ táng không, cũng không chôn cất lại một lần nữa.

Điều người trong thôn để ý là hoa màu thu hoạch, nuôi gà có thể có ra bao nhiêu trứng, con dâu nhà mình có thể đẻ mấy đứa.

Hoàng Đan đi trên con đường nhỏ, đế giày bị rớt hết một mảnh, bị cấn đến sợ luôn.

Bên tai cậu vang lên giọng nói:"Không ở nhà ngủ, đến ngọn núi này làm cái gì?"

"Ngủ không được, đi ra ngoài một dạo chút."

Hoàng Đan nói:"Em nhìn thấy Hà Vĩ, tưởng anh ấy bị bệnh té xỉu , cho nên mới tới kêu anh ấy."

"Sau đó lại nghe anh Hà Vĩ nói về anh Đại Quý như vậy......"

Lý Căn cắt ngang lời thanh niên:"Tại sao lúc nãy không vạch trần?"

Hoàng Đan phẫn nộ nói:"Hà Vĩ nói anh Đại Quý như thế, bị vậy là đáng đời !"

Mắt Lý Căn nheo lại, không có hứng thú nói:"Anh nhớ Đại Quý từng đánh cậu bị thương."

Cụ thể chuyện gì, hắn không nhớ rõ,chỉ nhớ mẹ hắn đánh Đại Quý một trận sau đó dẫn nó đến nhà Trần Kim Hoa xin lỗi.

Không phải lỡ tay mà là cố ý , Hoàng Đan tìm thấy trong trí nhớ nguyên chủ hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng.

Lúc đó nguyên chủ còn nhỏ, anh ta đang ở dưới gốc cây hái đào lông , Lý Đại Quý đang cùng chơi ném cát với mấy người khác nói là cũng muốn ăn đào lông.

Nguyên chủ không cho, Lý Đại Quý cầm đá lên ném vào mặt đứa trẻ.

Cục đá đó chọi trúng con mắt của nguyên chủ, chảy rất nhiều máu.

Hoàng Đan nói:"Đã là chuyện trước kia rồi, khi đó mọi người đều còn nhỏ, không có gì cả."

Cậu mím môi:"Mặc kệ nói như thế nào, anh Đại Quý cũng không ở đây nữa rồi."

Lý Căn hút xong điếu thuốc, hắn lấy giày chà tàn thuốc trên mặt đất:"Đi thôi."

"Chuyện đêm nay coi như chưa từng xảy ra."

"Em hiểu rồi ."

Người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, mũi Hoàng Đan đụng vào lưng của hắn, rất là đau.

Hoàng Đan nhíu chặt mày, nước mắt nháy mắt liền chảy ra .

Lý Căn quay đầu:"Không có việc gì chứ?"

Hoàng Đan che mũi, đau đến không thẳng nổi lưng ,làm sao mà không có chuyện gì.

Sắc mặt Lý Căn cổ quái, lại giống như trong ruộng lần trước, đập trúng đầu một cái nhẹ mà giống như đau đến sống dở chết dở.

Hắn nhìn đỉnh đầu thanh niên:"Cậu rất sợ đau ư?"

Hoàng Đan môi đều trắng:"Ừ"

Lý Căn không hề đồng cảm mà trêu đùa:"Đây là bệnh công tử nhà giàu, làm sao mà cậu bệnh được vậy ?"

Trong Tâm Hoàng Đan nói, tôi chính là thiếu gia nhà giàu đó, chỉ là vận mệnh tương đối hơi phức tạp mà thôi.

Thần kinh đau đớn quá mức mẫn cảm, trong các kiểu sinh hoạt cũng không tiện, dễ dàng nhận lấy nửa con mắt khinh thường của người khác.



Trên đường tan tầm về không biết tại sao lại xuyên đến nơi này, người giám hộ thì hỏi gì cũng không biết, thật là một lời khó nói hết.

Qua đêm hôm đó, đến vài ngày sau cũng không thấy Hà Vĩ xuất hiện trong thôn.

Lúc Hoàng Đan đang trong vườn tưới rau thì nghe được mấy người phụ nữ đang thảo luận thì cậu mới biết được Hà Vĩ đã xảy ra chuyện, sốt cao nói lảm nhảm không ngừng.

Trong nhà gã nghi ngờ gã bị tiểu quỷ quấn thân nên dự định đi mời đạo sĩ đến.

Đem cái muôi múc phân để bên cạnh cái giá dưa leo, Hoàng Đan lấy giấy bị vo tròn trên lỗ mũi xuống, không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, còn nếu làm trái lương tâm tất nhiên phải lo lắng sợ hãi rồi.

Lúc Hoàng Đan trở về đi ngang qua cây hòe già, nhìn thấy Lý Căn đang cùng mấy người đánh bài poker, bên cạnh có một vòng người đều đang hít mây nhả khói vây quanh.

"Đông Thiên, tưới đồ xong rồi à?"

Nói chuyện là Trương Anh Hùng, trừ cậu ta, những người khác đều không phản ứng.

Bước chân vừa di chuyển, Hoàng Đan bước đi.

Có cô gái cầm tay che mũi, phất phất tay còn lại:"Thật là thối quá, Đông thiên cậu đem phân tưới lên người à''

Mọi người cười ha ha.

Hoàng Đan cúi đầu, không nói chuyện.

Trương Anh Hùng đọc sách không nhiều lắm, tư duy của cậu ta tương đối đơn giản, cảm thấy tính cách hướng nội do để mọi lời nói ở trong lòng, luẩn quẩn về một vấn đề không nói hết nên thành tâm bệnh, cậu ta cũng không thích loại người đó, sợ sẽ bị u ám giống như vậy.

Chẳng qua thấy Trương Đông Thiên là anh của mình,nghe mọi người cười nhạo như vậy, còn là ở trước mặt, cậu ta không thể nào thoải mái được.

Cho nên Trương Anh Hùng liền bắt đầu chuẩn bị cãi nhau với cô gái kia.

Trong lúc đang đánh bài Lý Căn gọi Hoàng Đan, hắn ném xuống con ách cơ xuống:"Đi mua cho anh bao thuốc lá đi."

Hoàng Đan nói:''Đưa tiền đây''

Lý Căn nghiêng mắt:"Lúc đánh bài không nên đòi tiền, như vậy sẽ ảnh hưởng vận may."

Hoàng Đan vẫn không đi, Trương Anh Hùng ra sức nháy mắt, làm sao cũng vô dụng.

Mấy cô gái đang vây xem xung quanh, nói nhỏ với nhau là Hoàng Đan không biết làm người, không có năng lực phân biệt tốt xấu, thú kém hơn mẹ cậu rất nhiều.

Có người lấy lòng có ý muốn mua cho Lý Căn.

"Đánh bài xong trước đã."

Lý Căn cười nói một câu,tiếp tục đánh bài.

Ván bài đã đến được giai đoạn cuối, một người trung niên đã lấy được cơ hội ra bài, đánh ra một loạt từ 3 đến 7,vừa nãy ông ta đặc biệt giữ lại đến vòng này, ông ta vừa định hạ tiếp con 3 cuối cùng xuống thì bất ngờ Lý Căn trực tiếp cho đối phương một đường đi lên.

Lý Căn chờ đã lâu rồi, hắn đánh ra từ 4 đến 8, không nhiều không ít đúng năm lá bài, người anh em đó liền há hốc mồm.

Hai người khác thì thấy tiếc hùi hụi, đều đang cảm thấy bài của mình còn rất tốt.

Lý Căn cầm hộp diêm xoay vòng, liếc nhìn thanh niên:"Cậu đến nói là mua cho tôi, kêu người ta ghi sổ."

Lúc này Hoàng Đan mới bước đi.

Lý Căn xào bài hô theo:"Biết mua loại nào không?"

Hoàng Đan nói:"Biết ."

Lý Căn lấy ra một bao gói thuốc màu vàng Thất Hỉ, trên bao vẫn còn để nguyên ngày mồng một tháng năm, thân điếu thuốc dài nhỏ không có đầu lọc , trên người hắn dù sao cũng chỉ có mùi thuốc này, đi từ xa cũng đã có thể nghe thấy.

Lúc Hoàng Đan mua thuốc trở về thì sòng bài đã giải tán, Lý Căn đang đếm tiền, một tờ hai tờ , có luôn một sấp.

Lý Căn lấy bao thuốc, xé vỏ ngoài trong suốt phía trên ra:"Chân của cậu cũng không bị băng bó, mua có mỗi gói thuốc mà đi lâu đến vậy ư?"

Hoàng Đan nói là trên đường đi đụng phải người điên, tự nhiên chạy đến đuổi theo cậu nên cậu phải cắt đuôi người điên đó chạy sang đường khác

Nhìn thanh niên nghiêm túc, Lý Căn sửng sốt, không tiếp tục nói giỡn nữa:''Kẻ điên đâu?"

Hoàng Đan nói không biết.

Lấy một điếu thuốc gõ trên bàn một chút, Lý Căn đột nhiên ghé sát vào, chân mày nhíu lại:"Cậu đúng là có mùi thối thật, không rửa sạch phân sao?''

Hoàng Đan nói:''Làm dính trên giày''

Lý Căn cúi đầu nhìn xuống, phía trên bên trái giày nhếch miệng thanh niên bị dính một mảng vết bẩn:''Đệch, giày cậu đã nát thành như vậy , còn mang cái gì nữa.''

Hoàng Đan nói:"Không có giày mang, mẹ em tự may cho em."

Lý Căn đem thuốc vắt ra sau tai, thu lại mấy tờ tiền và bộ bài poker:"Đi theo anh."

Hoàng Đan yên lặng đi cùng, đoán được là người đó muốn cho mình giày, trong nhà nhất định có giày cũ không còn mang nữa.

Vào bên trong sân, Ngô Thúy Linh đang hái đậu giác, Vương Nguyệt Mai thì ngồi xe lăn cho gà ăn:''Đông Thiên đến đó à.''

Hoàng Đan kêu người:"Bác gái, chị Thúy Linh."

Đây là lần đầu tiên cậu gặp Vương Nguyệt Mai mẹ của Lý Căn, bà ta lớn hơn Trần Kim Hòa mấy tuổi, không có cảm giác thô ráp tan thương, gương mặt chất chứa hương vị lắng động thời gian của những năm tháng đã qua.

Trên người Vương Nguyệt Mai được chỉnh lý gọn gàng sạch sẽ, quần áo vừa vặn, bà ta rất chú trọng bề ngoài, móng tay đều cắt gọn gàng, trên tóc mai có mấy sợi tơ bạc, tất cả đều được kẹp sau tai, dùng mấy cây kim ngân màu đen cố định tóc phía sau.

Cho dù đã đến tuổi năm mươi nhưng trên người bà ta vẫn toát ra được một loại khí chất mà những thôn phụ trong thôn không có được, bao gồm cả Trần Kim Hoa.

Hoàng Đan căn cứ ký ức nguyên chủ biết được, Vương Nguyệt Mai chỉ thương con trai lớn, không thích con trai nhỏ, do không tiền đồ, chỉ biết là ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ gia đình , trong nhà đã chùi mông cho hắn ta không ít.

Vương Nguyệt Mai lật cái chậu sứ xuống vỗ vỗ:"Đông Thiên, con đang nhìn cái gì vậy?"

Hoàng Đan hoàn hồn lại:"Nhìn cái đuôi của con gà màu đen đó giống cái đuôi của con gà nhà con ."

Vương Nguyệt Mai nói giỡn:"Cái cổ con gà có màu đỏ, chỗ nhà con thì lại khác, gà của nhà con thì chỗ cái mông mới có màu đỏ."

Hoàng Đan nói:"Đúng ạ.''

"Bác gái, là con đã lầm ."

Lý Căn cầm hai đôi giày đi ra:"Xem có thể mang được không?."

Hoàng Đan cởi đôi giày bẩn, lấy chân nhét vào đôi giày thể thao có màu xanh xám:"Có thể mang."

Cậu lại thử đôi còn lại, cũng rất phù hợp.

Lý Căn nói:''Hai đôi giày này là hai đôi giày trước kia của anh, cậu cứ cầm về mang đi.''

Hoàng Đan nói."Cám ơn anh"

Lý Căn khoát tay, đến bên ổ gà sờ mấy quả trứng.

Hoàng Đan một tay cầm đôi giày:"Bác gái, chị Thúy Linh, con về đây ạ."

Ngô Thúy Linh bỗng nhiên nói:"Đông Thiên, em đợi chút."

Cô về phòng cầm mấy quyển sách ra:"Đây là sách ngữ văn, toán học cơ bản, còn có một quyển là ba trăm bài thơ Đường nữa"

"Hai ngày trước chị nghe Anh Hùng đề cập nói em muốn đọc sách, em lấy mấy cuốn này về nhà xem trước đi, không hiểu thì đến đây hỏi chị."

"......"

Hoàng Đan ngoài nói cám ơn cũng không biết nói gì khác nữa?Cậu kẹp sách vào trong nách sau đó xoay người rời đi.

Hai con gà trống trong sân đập cánh đánh nhau, chậu sứ ở giữa sân bị cánh gà đập trúng liền lảo đảo ngã trái ngã phải.

Vương Nguyệt Mai để Ngô Thúy Linh lấy cái chậu sứ ra, bà ta nhíu mày nói:''Con gọi đầu lúc nào?Không thấy tóc dính dầu hay sao?''

Ngô Thúy Linh nói:"Đã hai ngày rồi ạ."

"Trời đang nắng hè , hai ngày không gội đầu, còn không gội sẽ bị chua luôn đó."

Vương Nguyệt Mai cố chấp nói:"Gội đầu xong mới được nấu cơm trưa."

Ngô Thúy Linh lên tiếng trả lời:"Được ạ."

Vương Nguyệt Mai dường như nhớ tới cái gì:"Hà Vĩ bị bệnh, con tìm thời gian mang con gà mái đến nhà nó một chuyến."

Ngô Thúy Linh ngẩng đầu:"Nhưng mà mẹ Hà Vĩ anh ta......"



Vương Nguyệt Mai không kiên nhẫn nói:"Thúy Linh, mẹ biết con là người có văn hóa, đọc cũng nhiều sách, đạo lý đối nhân xử thế cũng không cần mẹ phải dạy con nữa phải không?."

Ngô Thúy Linh nắm chặt chậu sứ:"Mẹ nói đúng ạ!"

Thẳng đến Lý Căn cầm trứng gà đi đến, cuộc nói chuyện của mẹ chồng nàng dâu đã kết thúc.

Hoàng Đan về đến nhà liền kể chuyện của đôi giày.

Trần Kim Hoa kéo dây thừng đuổi gà trên sân:"Đưa cho con thì con lấy liền sao, qua khoảng thời gian này hết bận thì mẹ may giày cho con xong là con có giày mới mang rồi''

Hoàng Đan thấy không quan trọng, cần gì biết nó là giày cũ hay giày mới, vừa chân đều là giày tốt.

Cậu đi đong gạo nấu cơm, từ nhỏ đến lớn đều không đụng đến chuyện này, nếu quản gia mà nhìn thấy được cảnh này, chắc chắn sẽ bị dọa đến ngất xỉu mất.

Trần Kim Hoa khập khiễng vào phòng bếp, cầm quả bầu rửa sạch sau đó để lên thớt cắt ra.

Hoàng Đan ngồi xuống cầm một nắm vỏ cây thông, quẹt cây diêm châm lửa, khi lửa dấy lên thì tranh thủ bỏ vào trong bếp, sau đó lấy củi bỏ thêm vào bên trong.

Cậu lúc bắt đầu đã không biết làm cái gì cả, đến hiện tại bây giờ cũng coi như đã copy được hoàn chỉnh lắm rồi.

Nhưng mà mấy cái này điều là bị bắt buộc không đó.

Hoàng Đan cầm kìm gắp than bỏ vào trong bếp,thuận miệng hỏi:"Mẹ, có thể kể con nghe một chút về chuyện lúc trước của bác Vương được không?"

Tiếng ''Đương đương đương''điều đặn xen lẫn tiếng nói của Trần Kim Hoa :''Sao nay con lại hỏi chuyện này?''

Hoàng Đan nói:"Hôm nay con thấy bác Vương ngồi trên xe lăn, không đứng dậy được."

"Chị ấy bị kích thích sau đó trúng gió, trải qua nhiều khó khăn lắm."

Trần Kim Hoa nói:"Mà lúc trước so với bây giờ còn khổ hơn nhiều''

Hoàng Đan mặt bị ánh lửa chiếu lên đỏ bừng:"Phải không?"

Trần Kim Hoa nói đúng vậy, vô cùng cực khổ, nghèo đói đến mức có đôi khi còn không có gì để ăn cả, chỉ cần làm sai chuyện gì cũng sẽ bị đánh, sau này dần dần đỡ hơn rồi.

Hoàng Đan chăm chú nghe.

"Bác Vương của con lúc tuổi trẻ biết khiêu vũ, hát hí khúc, rất thể diện."

Trần Kim Hoa cắt bầu thành từng khối sau đó bỏ vào trong bát:"Mẹ cùng chị ấy trước sau đều được gả vào trong thôn này, chị ấy được gả cho thôn trưởng lúc đó, còn mẹ thì gả cho người đàn ông mặt rổ, cũng chính là cha con đó.''

Hoàng Đan nói:"Mẹ, mẹ đẹp hơn bác Vương nhiều."

Trần Kim Hoa nghe con trai nói, trên mặt hiện ra nét tươi cười:''Toàn chọc để mẹ con vui vẻ."

Hoàng Đan bỏ kìm gắp than xuống, nâng cằm xem củi đang cháy bùng bùng, so với Vương Nguyệt Mai năm mươi tuổi và Trần Kim Hoa không đến năm mươi tuổi thì thoạt nhìn bà ta có phần trẻ hơn.

Chính xác mà nói,toàn bộ phụ nữ trong thôn ở cùng một chỗ thì cũng không ai bằng Vương Nguyệt Mai.

Nếu như trẻ thêm hai ba chục tuổi nữa thì sự chênh lệch này sẽ càng lớn.

"Bác Vương là hoa khôi trong thôn sao?"

"Không phải hoa khôi trong thôn."

Trần Kim Hoa lấy khăn lau sát nồi lớn, đổ vào một chút dầu hạt cải:"Bác Vương con rất nổi tiếng ở huyện Thành Đô, có rất nhiều người theo đuổi.''

Chuyện này nằm trong dự liệu, Hoàng Đan hiếu kỳ với hình dáng lúc trẻ của Vương Nguyệt Mai, trong nhà nhất định có ảnh chụp, có cơ hội cậu muốn xem thử.

"Con cảm giác bác gái có chút thiên vị."

Hoàng Đan vẫn dùng giọng nói tùy ý:"Không thể nào chỉ thương mình anh Đại Quý."

"Thằng lớn từ nhỏ đã hiểu chuyện, học tập lại tốt, thi đậu đại học ở bên ngoài, còn làm việc ở thành phố lớn, thằng hai thì nghịch ngợm gây sự, vừa đi học là bỏ chạy, không thích đọc sách, hôm nay lẫn vào sang ngày mai, cuối cùng chẳng làm nên được trò trống gì."

Trần Kim Hoa nói,"Dù là ai đều sẽ không thể xử lý chuyện này công bằng được."

Hoàng Đan bỏ vào một khúc củi vào trong đống lửa,hung thủ là ai?

Hà Vĩ, Ngô Thúy Linh, Lý Căn, hiện tại lại có thêm Vương Nguyệt Mai.

Nhưng mà nếu là thiên vị cũng không đến nỗi đi giết con trai mình được.

Hoàng Đan hỏi hệ thống có thể cho cậu một chút gợi ý, phương pháp loại trừ cũng được

Hệ thống,"Xin lỗi, tại hạ bất lực."

Hoàng Đan đổi câu hỏi khác:"Tại sao tích phân không rơi xuống xuống nữa?"

Hệ thống:"Tại hạ cho rằng, có lẽ do thời cơ vẫn chưa đến!"

Hoàng Đan:"À, tôi biết rồi."

Nhất định đang khéo léo nhắc nhở cậu, tiến độ nhiệm vụ quá chậm, cần phải cố gắng thêm.

Lúc trời chạng vạng, Trần Kim Hoa kêu Hoàng Đan quay về đi cắt cỏ heo.

"Nhanh chóng , đừng lề mề, heo đang chờ ăn, không thì trời tối đó.

"Vâng"

Hoàng Đan cầm lưỡi liềm, trên lưng đeo giỏ trúc lớn đựng cỏ heo, lại đụng phải Lý Căn đang chăn bò.

Hai người đối diện nhau

Lý Căn quét tầm mắt đến chân thanh niên, sau đó dời đi, hắn chỉ một chỗ:"Bên kia nhiều đó."

Hoàng Đan đi tới, đứng trước một đám cỏ heo xanh mơn mởn, cậu khom lưng bắt đầu cắt.

Lý Căn ngồi xổm dưới cây đôn:"Nghe Thúy Linh nói, em ấy cho cậu sách giáo khoa và thơ Đường?"

Hoàng Đan ừ nói:"Em còn chưa xem."

Lý Căn phun điếu thuốc xuống đất, không hỏi nhiều nữa, hắn cầm lấy radio dưới đất mở lên, sau đó ngồi trên lưng bò, tay đặt ở sau đầu, thoải mái nghe nhạc.

Con bò chậm rì rì ăn cỏ, nó và chủ nhân nó cùng một kiểu y chang nhau .

Không khí vốn đang rất tốt.

Bên kia có một con bò đang một mình lội nước sang đây, mẹ nó chứ, nhìn con bò như đang quyến rũ trắng trợn , dùng sức kêu lớn về phía con bò bên đây, thật là coi trời bằng vung quá rồi.

Con bò bên đây hưởng ứng màn quyến rũ kia, thế nên đâm đầu chạy như điên đến đó.

Lý Căn trên lưng bò trong lúc nguy cấp thì nhảy xuống đất, hắn không đứng vững, trực tiếp quỳ xuống đất , vừa vặn lại ở ngay trước mặt Hoàng Đan.

Hoàng Đan:"......"

Thấy thanh niên mím môi, khóe miệng cong cong, Lý Căn đen mặt, buồn bực hỏi:"Buồn cười lắm sao?"

Hoàng Đan nói:"Không buồn cười."

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cậu đã không thể cười, không hiểu đó là cảm xúc gì, chỉ có thể bắt chước, người khác nhếch miệng, cậu làm giống như vậy, người khác ôm bụng cười, cậu cũng làm theo.

Trước mắt cậu am hiểu nhất là cười ha ha, bởi vì cái này học dễ, cũng không có độ khó gì.

Những cái khác vừa học là quên, phải nhìn mục tiêu mà bắt chước theo, vừa học vừa dùng.

Ở thân thể này, hình miệng có chút vểnh lên hơi, hơi bĩu ra một chút giống như là đang cười vậy.

Hoàng Đan ném giỏ trúc trong tay xuống, rất nghiêm túc nói:"Anh ơi, anh đừng quỳ nữa, dưới đất toàn là bùn, mau đứng lên đi."

Lúc này Lý Căn mới kịp phản ứng chính mình còn đang quỳ, bị quăng một cái, còn chưa hồi hồn.

Hắn đứng lên, sắc mặt khó coi:"Móa !"

Bên trong radio còn phát nhạc, hát đến trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, dân gian đều rất tốt...

Hai con bò nhanh chóng quen thuộc nhau, còn giống như nói nhỏ vài câu với nhau, nhìn thật không đứng đắn, thấy ghét vô cùng.

Hoàng Đan tiếp tục cắt cỏ heo, qua một hồi cậu đổi chỗ cắt, lúc đi vừa không chú ý, chân bị vấp phải dây leo, không khống chế được cơ thể liền nghiêng về phía trước.

Lý Căn theo bản năng tiếp được Hoàng Đan, hai người miệng đối miệng, bốn phiến môi đụng nhau, răng đập mạnh vào nhau, một miệng đầy máu.

Mùi vị rỉ sắt theo hô hấp tiến vào trong lòng, mặt Lý Căn tái đi, đẩy mạnh thanh niên ra, ghét bỏ lau miệng, miệng phi phi vài tiếng xuống đất..

Hoàng Đan cũng phi theo....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau