Chương 73: Thích một người
Trần Thời cao trên 1m85, hắn không phải cái kiểu vai u thịt bắp, cơ ngực bắp tay phồng ra, dáng người có thể làm bung quần áo bất cứ lúc nào nhưng hắn cũng không gầy như cây tre, yếu đuối, chạm vào bóp thử mới biết được cơ thịt trên người rất rắn chắc, che dấu đi sức mạnh rất lớn.
Hoàng Đan không chạm cũng không bóp, chỉ cần dựa vào trọng lượng đã biết, cậu nghiêng đầu, hơi thở nóng ướt phun lên thái dương nam sinh,“Trần Thời.”
Trần Thời thở hổn hển, khó thở, mồ hôi trên mũi nhỏ giọt trên đầu vai thiếu niên, hắn muốn rời khỏi ven đường này, cách mấy chiếc xe xa xa ra, xa đến một chiếc cũng không nhìn thấy được, cũng không muốn nghe được tiếng động cơ xe, càng không muốn ở lâu thêm một giây nào nữa.
Tay Hoàng Đan đặt trên lưng nam sinh, chạm tay vào một mảng nóng ướt, cách quần áo có thể cảm nhận được tim đối phương đang đập, bình bịch rất nhanh, cậu có chút lo lắng, cứ để nhảy như vậy thì tim sẽ không chịu nổi đâu.
“Tôi đỡ anh đến bồn hoa bên kia ngồi một lát nha.”
Mặt Trần Thời cắt không còn hột máu nào, giọng nói khi nói chuyện rất suy yếu,“Không, không cần.”
Hắn chầm chậm nâng đầu nâng lên, tóc đẫm mồ hôi quét qua khuôn mặt, vốn là còn muốn nói cái gì nhưng lại nghe thấy tiếng còi xe chói tai, thân thể run lên một chút, thậm chí theo bản năng lấy tay che lỗ tai lại.
Trên mặt nam sinh hiện ra sợ hãi, bất an, khủng bố…., đôi mắt đỏ hoe, đồng tử rã ra, dáng vẻ sụp đổ đến bất lực khiến cho người càng nhìn càng cảm thấy khó chịu.
Hô hấp Hoàng Đan ngừng lại, ngực truyền đến co rút đau đớn, như có một mũi dao đang dùng sức đâm thẳng vào một nhát, cậu đau khóc lên, trọng tâm không vững ngã ngồi ngay xuống đất, mông bị cấn lên một tảng đá nhỏ.
Thoáng một cái rất đau, Hoàng Đan hít một hơi, càng khóc dữ dội hơn, cánh tay cậu không buông ra cũng không quên ôm Trần Thời, không để đối phương ngã xuống bất cứ chỗ nào.
Người chung quanh vẫn liên tục chú ý hai nam sinh ven đường, bởi vì nam sinh cao lớn đặc biệt đẹp trai, cho dù xen lẫn ở trong đám người, cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác, trước đó hắn còn tốt, vừa rồi không biết do làm sao lại ngã đổ xuống, được nam sinh hơi thấp che ở phía trước để hắn ngã vào trên người mình.
Ăn xong cơm trưa nên rảnh rỗi nên đến xem náo nhiệt, đang tò mò quan hệ hai nam sinh này, bạn học hay bạn thân, họ hàng, cũng có thể là anh em bà con,bỗng nhiên nhìn thấy nam sinh hơi thấp đứng không vững, ôm nam sinh cao lớn cùng nhau ngã xuống.
Người qua đường đều nhìn về phía họ, mọi người nhìn thấy một nam sinh đang khóc, nước mắt đầy mặt, hình như đang rất đau, cong lưng lại, nam sinh gục đầu trên người cậu thở dốc cũng không bình thường, hình như là đang phát bệnh.
Có ông chú, bác gái tốt bụng hỏi có cần giúp gì hay không.
Hoàng Đan khóc lắc đầu, cậu không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của người trên thân mình, rất không thích.
‘’Này.”
Bên tai vang lên giọng nói, Hoàng Đan lau mắt bằng mu bàn tay, tầm mắt dừng ở trên mặt nam sinh, có chút mơ hồ, cậu nghe được đối phương đang hỏi mình,“Sao cậu lại khóc?”
Hoàng Đan há miệng,“Rất đau.”
Trần Thời nhíu mày, giọt mồ hôi từ thái dương trượt xuống, môi tái nhợt,”Đau ở đâu?”
Hoàng Đan không nói chuyện, chỉ buông mí mắt xuống, nước mắt một giọt rồi một giọt rớt xuống, mông chỉ đau một chút nhưng lòng lại đau muốn chết đi được.
Lục tiên sinh nói đây là đau đớn khắc trong linh hồn, chờ cậu trở lại thế giới hiện thực, về thân thể mình, linh hồn cùng hòa làm một, bệnh đau lòng này cũng không khỏi được.
Cậu thích một người, vẫn rất thích.
Trên người đối phương tồn tại quá nhiều biến số và không biết, có lẽ là người cũng giống như mình không hiểu như thế nào lại xuyên việt, cũng có lẽ chỉ là một đoạn số hiệu theo thứ tự nào đó, một thiết lập được lập trình sẵn, dù sao cũng có hệ thống rồi, hai cái khác nhau cũng không phải hoàn toàn không thể không xảy ra.
Cũng có thể là một người, nhưng không thuộc về thế giới của cậu mà lại là một người trong một không gian khác.
Hoàng Đan từng xem một số tin tức, nói vũ trụ này có rất nhiều không gian, đều là thế giới độc lập, có được nền văn minh hoặc tiên tiến, hoặc lạc hậu, đều không làm phiền đến nhau.
Coi như Hoàng Đan ôm thái độ lạc quan, hướng đến điều tốt nhất, người này ở thế giới của cậu, nhưng cậu phải làm sao mới biết được đối phương là ai? Biển người mênh mông, sao muốn tìm là có thể tìm thấy được chứ.
Trừ khi đối phương đến tìm mình, loại khả năng này cực kỳ thấp, chỉ có thể trông vào ông trời có thể đặc biệt chú ý đến mình mà thôi.
Hơn nữa, dù cho cuối cùng bọn họ tìm được nhau, cũng sẽ xuất hiện biến số, bởi vì Hoàng Đan không thể xác định, ký ức có bị loại bỏ hay bị bóp méo sau lần xuyên việt cuối cùng hay không.
Những thứ không biết ở bên trong, mỗi một cái đều cực kỳ đáng sợ, một khi xảy ra, đối với Hoàng Đan mà nói, đó là một nỗi đau không thể giải tỏa đến suốt cuộc đời.
Hoàng Đan đồng cảm với bản thân mình, từ thời học sinh đến khi tiến vào xã hội, đến hôm nay đã gần ba mươi tuổi, một đường đi thẳng, cậu từng từ chối tình yêu của rất nhiều người, thường không xem một bức thư tình hay một món quà nào,cũng không nhìn nhận tấm lòng của người nào, ngay cả tỏ tình cũng không nghiêm túc nghe, đến bây giờ thật vất vả mới thích một người lại không biết sẽ có sau này hay không….
Đây có lẽ là báo ứng của cậu.
Cho nên mỗi lần cậu đều sẽ bị cùng một người bài xích, phản cảm, chán ghét, ghét bỏ, hiểu lầm, thích, yêu đến khắc cốt ghi tâm, chia lìa rồi lại gặp lại.
Hoàng Đan biết, chuyện thích một người là một chuyện rất đơn thuần tốt đẹp, cậu có thể không chấp nhận thích những người đó, nhưng có lẽ cậu luôn tôn trọng tấm lòng và sự lựa chọn của những người đó, không hề coi thường hay thậm chí đối xử lạnh lùng.
Trải qua không hiểu tại sao xuyên việt, Hoàng Đan hiểu rõ lý lẽ này, rất sớm đã hiểu rõ rồi.
Hoàng Đan nghĩ, hệ thống tiên sinh là thực tập sinh, bản thân không có quyền hạn, Lục tiên sinh hiện tại tạm thời tiếp đãi cậu là người có công tác thâm niên, hay là thử hỏi một câu? Lỡ như có thế có được đáp án thì sao?
“Lục tiên sinh, mỗi lần tôi xuyên việt, đều sẽ gặp được cùng một người, ngài biết thân phận của anh ấy không? Cần bao nhiêu tích phân tôi đều có thể cho ông.”
Hệ thống,“Hoàng ký chủ, cậu biết thì thế nào, không biết thì sẽ thế nào?”
Hoàng Đan nói,“Tôi chỉ muốn cho lòng mình một câu trả lời mà thôi.”
Hệ thống,“Rất đáng tiếc, Lục mỗ không thể giải đáp cho cậu được.”
Hoàng Đan rất thất vọng,“Đã biết.”
Hệ thống,“Hoàng ký chủ sớm hoàn thành nhiệm vụ thì có thể sẽ đi sớm một chút.”
Hoàng Đan hỏi,“ Thời gian mỗi lần tôi rời đi đều không xác định, trong đó có phải có quy tắc gì hay không?”
Hệ thống,“Khi nên rời đi, tự nhiên sẽ rời đi.”
Hoàng Đan,“……”
Hệ thống,“Hoàng ký chủ còn có vấn đề gì không?”
Hoàng Đan nói,“Không có, hẹn gặp lại Lục tiên sinh.”
Hệ thống,“Lục mỗ hi vọng lần sau khi kết nối lại với Hoàng ký chủ, cậu có thể trình đáp án nhiệm vụ lần này.”
Hoàng Đan cảm thấy làm việc với vị công tác thâm niên này thật áp lực.
Trần Thời thấy thiếu niên chậm chạp không nói lời nào, hai con mắt giống như cái đập nước, rào rào không ngừng chảy, cho rằng lúc sắp ngã xuống, bản thân đè lên làm đối phương đau nên mạnh mẽ chống lên lui lại, thở phì phò nói,“Rời khỏi đây trước.”
Hoàng Đan từ từ đứng lên, cậu vừa đi vừa khóc, thu hút người qua đường vây lại xem.
Trong túi Trần Thời trống trơn, giấy vệ sinh hắn cầm từ trong tiệm cơm nhỏ đã sớm đưa cho thiếu niên lúc ở cửa, lúc này hắn trừ một đôi tay và áo sơmi, thật đúng là không còn gì khác để đối phương có thể lau nước mắt nước mũi.
Hai người một trước một sau, lặng lẽ đi vào bên trong con hẻm, kéo dài khoảng cách với ven đường huyên náo.
Trần Thời đỡ hơn nhiều, hắn vuốt vuốt tóc ướt trên trán,“Cậu sao rồi?”
Hoàng Đan híp híp mũi, lau nước mắt trên mặt, khóc khàn giọng nói,“Không sao, một lát sẽ tốt thôi.”
Trần Thời nhìn thấy một bên đầu vai thiếu niên có chút ẩm ướt, do mồ hôi hắn thấm lên, sắc mặt có chút mất tự nhiên,“Cậu chắn phía trước tôi làm gì?”
Hoàng Đan nói,“Tôi không chắn thì anh sẽ ngã xuống đất mất.”
Trần Thời muốn nói mắc mớ gì tới cậu, nhưng khi nhìn ánh mắt thiếu niên, đầu lưỡi lăn qua lăn lại nuốt vài chữ kia trở về, hắn híp mắt đánh giá.
Lần đầu tiên nhìn thấy ở nhà ga, cảm thấy có chút đáng yêu, đến tiệm cơm ăn cơm, cái cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Cho đến lần đó ở toilet quán net, hành vi thiếu niên khiến hắn nhớ tới một chuyện ghê tởm nên bắt đầu bài xích tiếp xúc đối phương, không muốn nhìn một chút, nói cũng lười nói một câu, đến hô hấp chung trong một bầu không khí cũng cảm thấy dơ bẩn.
Trần Thời cau mày, rõ ràng là một em trai đáng yêu, người cũng nghe lời, sao không đi đường chính đạo lại vào con đường tà đạo như vậy chứ?
Nhất định là bị thằng khốn kiếp nào hại rồi.
Hoàng Đan nhìn thấy trên vai hắn có dính một chút bụi tường nên đưa bàn tay qua.
Trần Thời phản xạ có điều kiện nâng tay gạt ra một cái.
Trong con hẻm rơi vào yên tĩnh, Hoàng Đan nhìn trên mu bàn tay có thêm một mảng đỏ nhạt, khóe miệng cậu nhếch lên, đường cong cằm cũng thu lại, thoạt nhìn rất buồn.
Thực ra không phải rất đau, cho nên Hoàng Đan không khóc thành tiếng mà chỉ có đôi mắt đỏ lên.
Trần Thời nhìn mũi thiếu niên đỏ nhẹ lên, tám phần lại muốn khóc,“Con trâu nhà tôi thường xuyên không nghe lời, tôi không dùng bao nhiêu sức đánh lên người nó, nó còn chưa khóc, cậu khóc cái gì chứ?”
Hoàng Đan nhíu mi,“Tôi không phải trâu, tôi là người.”
Trần Thời giật nhẹ khóe miệng,“Chỉ đùa thôi mà, sao cậu phải nhất định nghiêm túc như vậy chứ?”
Hoàng Đan hỏi lại,“Nghiêm túc không tốt sao?”
Trần Thời nghẹn lại, nghiêm túc không phải không tốt, nghiêm túc rất tốt.
Một người nếu có thể đem hai chữ nghiêm túc đặt vào trong từ điển của mình thì đã tốt hơn người khác lắm rồi.
Trần Thời thì không được, lớn như vậy, chỉ có lúc hắn vẽ thì mới nghiêm túc, cho tới bây giờ chưa từng có chuyện gì khiến hắn có thể nghiêm túc như chuyện vẽ tranh cả.
Hoàng Đan lau lau nước mắt, được rồi, cái gì anh cũng không biết, em sẽ không tức giận, chỉ cần anh đừng đau đớn nữa để em nhìn lại cảm thấy đau lòng.
Không khí là lạ nhưng lại nói không được lạ ở chỗ nào.
Trần Thời trong bầu không khí đó mở miệng giải thích,“Tôi chỉ là ghét bị người khác đụng chạm vào thôi.”
Hoàng Đan,“À.”
Trần Thời thốt ra,“Cậu không tin có thể hỏi Hạ Duy.”
Khi hắn nói ra cái tên kia thì có một luồng gió lạnh thổi vào bên trong hẻm, nhanh đến chỉ cảm thấy như ảo giác thôi.
Hoàng Đan như không có chuyện gì, cứ giống như bình thường, không cảm thấy sợ, cũng không nhìn xung quanh.
“Lâm Mậu và Thẩm Lương cũng từng nghe nói.”
Giọng nói Trần Thời khiến loại ảo giác gió lạnh vây quanh biến mất, hắn nhẹ nhàng bâng quơ,“Lúc ấy tôi học cấp hai, có nam sinh lớp 12 muốn làm bạn với tôi, không quản lý tốt tay mình, sau đó bị gãy xương, mấy chuyện này có rất nhiều.”
Hoàng Đan nói,“À.”
Trần Thời trừng qua,“Vừa rồi cậu à thì thôi đi, bây giờ lại à là có ý gì? Có phải không tin không?”
Hoàng Đan nói,“Không phải không tin, à là hiểu được rồi á.”
Cậu không nhanh không chậm nói,“Lúc ở ven đường, cả người anh đều dựa vào trên người tôi, còn cọ lên cổ tôi rất nhiều mồ hôi, trên vai áo cũng ướt một mảng, bây giờ còn chưa khô.”
Sắc mặt Trần Thời biến đổi,“Đó là do tình huống đặc biệt.”
Hoàng Đan nói,“À.”
Mặt Trần Thời run rẩy, lại à? Hiện tại hắn mới phát hiện, người này thật có năng lực làm hắn tức đến đau gan luôn chứ.
Hoàng Đan nói,“Dưới tình huống đặc biệt, anh có thể cho người khác chạm vào, cũng sẽ chạm vào người khác.”
Trần Thời bật cười,“Nằm mơ đi, trừ khi tôi chết.”
Đáy mắt Hoàng Đan lóe lóe,“Vậy ở ven đường là sao vậy?”
Trần Thời mạnh sửng sốt, tất cả giọng nói của hắn đều kẹt ở trong cổ họng, nghĩ không ra được lý do để phản bác, nghẹn đến khuôn mặt đều đỏ, thoạt nhìn là dáng vẻ thẹn quá hóa giận.
Khóe môi Hoàng Đan vểnh vểnh lên.
Mi tâm Trần Thời xuất hiện xuyên (川), biểu cảm trên mặt giống như bảng thuốc màu, năm màu xuất hiện, lúc ấy nếu hắn muốn đẩy người ra thì nhất định sẽ có sức lực làm được, bởi vì lúc trước người khác có ý đồ muốn tiếp cận, hắn cũng phải chỉ làm chuyện đó một lần.
Vậy mà lần này hắn lại không làm như vậy.
Tại sao lại không?
Trong lòng Trần Thời hỏi bản thân mình nhưng nghĩ không ra đáp án, hắn phá lệ quy hành vi chưa từng có này thành chỉ là trùng hợp mà thôi.
Không biết sao thế này, Trần Thời không cần nghĩ ngợi từ trong miệng vọt ra một câu,“Tuổi cậu còn nhỏ, sai lầm lạc lối còn có thể quay đầu lại, bây giờ vẫn còn kịp đó.”
Câu nói kia đi ra ngoài, Trần Thời muốn đánh bản thân mình, quan tâm việc này làm gì? Ăn no rửng mỡ à? Chắc là như thế rồi.
Hoàng Đan nửa ngày hiểu được lạc lối mà hắn nói là cái gì, cậu không thể lui được nữa, bản thân đã lạc lối trên con đường để tìm đến người cậu thích mất rồi.
Trần Thời nhìn thiếu niên, cảm thấy dáng vẻ đối phương vẫn u mê không tỉnh ngộ, bị tên khốn nào lừa, còn không tự biết, hết thuốc chữa rồi, Đại La thần tiên đến cũng vô dụng thôi.
Có nhóm học sinh đi qua phá vỡ bầu không khí vi diệu ở trong hẻm.
Trần Thời cúi đầu đốt thuốc, lạch cạch khép nắp đậy bật lửa lại,“Cậu nói cậu thấy Hạ Duy trên đường, xác định không?”
Hoàng Đan lắc đầu,“Không xác định.”
Trần Thời hút một hơi thuốc, giọng nói nghe được có chút khàn khàn,“Có nghe qua câu châm ngôn này chưa? Khi bạn nhìn thấy người chết xuất hiện trước mặt bạn thì chứng tỏ bạn cũng sắp chết.”
Hoàng Đan,“Chưa từng nghe.”
“Tôi chỉ nghe nói, oan có đầu nợ có chủ, quỷ cũng như người vậy, làm việc gì đều có lý do cả.”
Trần Thời nghe như nghe được truyện cười, hắn cười ho khan,“Ai nói quỷ đều oan có đầu nợ có chủ? Còn nói cái gì quỷ giống như người vậy, đừng đùa, có thể giống nhau sao? Như thế cần pháp luật làm gì? Quỷ bay đến thổi một cái, người cũng có thể bay đi sao? Cậu bay cho tôi xem xem.”
Hoàng Đan,“……”
Trần Thời cười mệt mỏi, hắn dựa vào vách tường hút thuốc, gẩy tàn thuốc xuống bên trong rãnh cống,“Người là người, quỷ là quỷ, dù cho có cùng một suy nghĩ cũng không thể sử dụng trên thân cả hai người được, có điều, người có, quỷ cũng có, quỷ có, chưa chắc người sẽ có.”
Hoàng Đan hỏi,“Vậy anh nói, quỷ sẽ vì lợi ích riêng, sẽ tham lam, sẽ có dục vọng, sẽ sợ hãi, cũng sẽ lạm sát kẻ vô tội sao?”
Trần Thời ngoạm thuốc nhún nhún vai,“Tôi cũng không như vậy nói.”
Hoàng Đan ngẩng đầu nhìn qua,“Anh có nói.”
Trần Thời thiếu chút nữa bị sặc khói trong miệng, hắn vô lại phun hơi thuốc lên trên mặt thiếu niên, khóe môi cười như không cười,“Được rồi, tôi nói đó, sao nào.”
Hoàng Đan nói không sao,“Sao anh lại biết mấy thứ này?”
Trần Thời vẫn dáng vẻ lười nhác đó, nhìn không ra cảm xúc trên mặt,“Trong sách viết như vậy đó.”
Hoàng Đan không hỏi nữa.
Xảy ra sự việc này đã làm cho quan hệ giữa hai người có một sự thay đổi rất nhỏ, đã có thể trao đổi như bình thường được rồi.
Hoàng Đan vào trong tiệm nhỏ mua nước, đưa một chai cho người trước mặt.
Trần Thời nói tiếng cám ơn rồi nhận chai nước khoáng, khi vặn mở nắp đậy mở miệng nói,“Tụi Lâm Mậu có nói với cậu.”
Hoàng Đan gật đầu,“Ừ, có nói.”
Trần Thời ngửa cổ ra sau uống mấy ngụm nước,“Là vậy đó, trời sinh tôi đã rất sợ xe rồi.”
Hoàng Đan nói,“Không đi khám bác sĩ sao?”
Yết hầu Trần Thời lên xuống,“Biết cái gì là trời sinh không? Chính là từ khi tôi đến thế giới này, mở to mắt và hít thở thì đã bắt đầu, không đúng, có lẽ lúc tôi còn trong bụng mẹ đã bắt đầu rồi.”
Hoàng Đan nói,“Kiếp trước anh từng thấy một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng nên để lại chấn thương tâm lý, khắc rất sâu, cho nên kiếp này phải chịu ảnh hưởng.”
Trần Thời rung bả vai cười,“Nói cứ y như thật vậy, cậu có bản lĩnh bịa chuyện hay thật.”
Hoàng Đan muốn nói, đây là thật, bởi vì kiếp trước của anh có em, nguyên nhân anh sợ xe cũng là vì em.
Nhưng cậu chỉ giật giật môi, không phát ra một tiếng nào.
Nếu nói ra, sẽ như nói đùa vậy, lại cảm thấy không đáng để cười, còn không có ai cười thì lại chỉ cảm thấy thô tục và rách nát, trong phim truyền hình hiện tại đều cũng sẽ không dùng đến mấy tình tiết này.
Tầm mắt Hoàng Đan dừng ở một chỗ, có nữ sinh bên kia đang giỡn cùng một nam sinh, cánh tay để trên cổ nam sinh, nhón chân hôn má cậu ta, hai người ngọt như mật, một đôi cuồng nhiệt trong tình yêu.
Bóng lưng nữ sinh đó rất giống Hạ Duy, váy trên người giống như đúc kiểu của Hạ Duy mặc khi chết, cũng có một bộ tóc dài thẳng, từ phía sau nhìn lại, Hoàng Đan có loại cảm giác chính là bản thân Hạ Duy, nhìn ngay mặt mới biết được không phải, cậu không khỏi hoài nghi, hình dáng thấy lúc ở đường cái có phải do mình nhìn lầm không?
Nếu có người vượt đèn đỏ giành chạy trước đến đường đối diện, cũng không phải không là không thể.
Dù sao loại chuyện này mỗi ngày đều có, nếu không cũng không có nhiều tin tức đáng tiếc về mấy chuyện này.
Hoàng Đan do dự một chút, vẫn nhìn về hướng đôi tình nhân.
Trần Thời vừa quay đầu, thiếu niên đã không còn, hắn tìm thấy được mục tiêu thì nhíu nhíu mày, cất bước đến gần, nghe được đối phương đang hỏi nữ sinh nửa giờ trước có đến đường xx vượt đèn đỏ băng qua đường hay không?
Hỏi vấn đề này rất dễ gây hấn với người ta.
Nữ sinh và bạn trai cô ta đều là biểu cảm kia.
Hoàng Đan cho rằng mình lầm thì nghe giọng điệu nữ sinh không tốt nói,“Đúng, tôi vượt đèn đỏ đó, thì sao? Không được à? Chú cảnh sát không quản lý tôi thì thôi, anh xen vào chuyện người khác làm gì?”
Cậu nhíu mi tâm, thì ra thật không phải Hạ Duy.
Nữ sinh thấy thiếu niên xa lạ chau mày, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô ta giống như thầy giáo già đang chuẩn bị dạy dỗ, chỉ sợ còn muốn dồn ép thêm một hai đạo lý lớn nữa nên liền kéo tay bạn trai rời đi.
Nam sinh đi phía trước cho Hoàng Đan một ánh mắt cảnh cáo, Hoàng Đan hoàn toàn không có để ý.
Trần Thời hút một hơi thuốc, chế nhạo cười nói,“Người anh em mặt mụn tuổi dậy thì tưởng cậu đến tán tỉnh bạn gái cậu ta, nếu cậu nói thêm hai câu, cậu ta có đập mặt mũi cậu bầm dập rồi.”
Hoàng Đan nói,“Gần mũi cậu ta chỉ có một cục mụn thôi.”
Trần Thời nhướn mày,“Một cũng là mụn dậy thì rồi.”
Hoàng Đan co rút miệng, không cùng hắn thảo luận mụn dậy thì nữa,“Anh có hai.”
Trần Thời ngây ngốc,“Cậu gạt ai vậy.”
Hoàng Đan nói,“Gáy của anh có một lớn một nhỏ.”
Trần Thời,“……”
Hoàng Đan nghiêm túc nói’’Cái lớn đã chín, anh đừng nặn, cũng đừng móc, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Trần Thời vừa muốn nói chuyện, di động trong túi đinh linh linh vang lên, máy để bàn trong nhà hắn, hắn đi đến một bên tiếp điện thoại, thỉnh thoảng nhét thuốc vào trong miệng.
Hoàng Đan không có chuyện gì làm nên đứng tại chỗ đợi, mơ hồ nghe được cái gì trường học, xin phép, thi cử, cậu xoa bóp ngón tay, nếu người đó có thể ở lại đây thì tốt rồi.
Sẽ gặp lại, bởi vì cậu ở chỗ này.
Vượt qua vài cuộc đời, Hoàng Đan vẫn phải có điểm tự tin này.
Trần Thời nói chuyện điện thoại xong đến đây, điếu thuốc trên tay đã đốt hết hơn phân nửa,“Không đi à?”
Hoàng Đan nói,“Đi.”
Trần Thời nghĩ tới cái gì, hắn dùng giọng điệu thoải mái tùy ý, khóe môi đè lại,“Trên đường xe nhiều, không có việc gì thì đừng chạy lung tung, có chuyện lại càng không được chạy lung tung, để tránh cho chạy một hồi chạy luôn đến đường Hoàng Tuyền.”
Hoàng Đan nói,“Mỗi người đều có số mệnh, chuyện xảy ra trên đường rất ngẫu nhiên, không thể ngờ được, có đôi khi anh trốn tránh xe nhưng xe lại chỉ muốn hướng đến đụng lên trên người anh, trốn không được mà tránh cũng không khỏi.”
Trần Thời nhíu mày, rất không thích nghe mấy chữ trước đó,“Cái gì gọi là mỗi người đều có số mệnh?”
Hoàng Đan nói,“Thì là mỗi người đều có số mệnh của bản thân mình, sớm đã được viết xong hết cả rồi.”
Trần Thời đối với cách giải thích này cảm thấy chán ghét vượt xa mức tưởng tượng, đầu ngón tay hắn dùng lực, bẻ điếu thuốc thành hai đoạn,“Tôi phát hiện có đôi khi cậu đặc biệt muốn ăn đòn, muốn đánh cậu một trận quá.”
Hoàng Đan nâng mí mắt một chút,“Anh nói anh muốn đánh tôi?”
Trần Thời ném hai đoạn thuốc lá xuống dưới đất đạp đạp, nghiêng mắt nói,“Cậu còn nói lung tung nữa thì tin tôi có thể đánh mũi cậu chảy ra hai hàng nước luôn không?”
Hoàng Đan hỏi,“Tôi đã nói cái gì?”
“Nói cái gì cậu không biết à? Người con mẹ nó đều có số mệnh! Còn nói cái gì mệnh sớm đã được viết xong cả rồi, ai viết? Thiên Vương lão tử à? Về sau ít xem mấy thứ thần kinh như vậy đi, xem nhiều sẽ biến thành bệnh thần kinh đó.”
Tay Trần Thời đút túi, đường nét trên mặt lạnh lùng, giọng nói cũng vậy,“Cậu chọc anh cậu nổi giận rồi, tự mình trở về đi.”
Nói xong bước đi cũng không quay đầu lại.
Hoàng Đan nhìn bóng lưng nam sinh rời đi, không nói gì lắc đầu, đi ngược lại hướng của hắn, trở về chỗ ở.
Lâm Mậu còn ngủ, lò trong phòng lò không đốt, trong không khí tràn ngập một mùi thối, không biết do quần áo không phơi khô phát ra hay là chỗ nào nhét vớ chưa giặt.
Hoàng Đan lắc tỉnh cậu ta,“Hơn hai giờ rồi.”
Lâm Mậu không ngủ đủ, lại nằm sấp trở về trong chăn, mơ hồ không rõ nói,“ Buổi chiều tôi không đến phòng vẽ tranh, cậu cùng bọn Tiểu Duy Thẩm Lương đi đi.”
Âm cuối cùng rơi xuống, Lâm Mậu từ trong chăn ngồi dậy, ánh mắt trợn to,“Tiểu Duy chết rồi.”
Hoàng Đan,’’Ừ.”
Lâm Mậu hung hăng chà xát mặt, để da mặt chà đến phát đau mới dừng lại,“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người bên cạnh rời đi, tôi không có cách nào tiếp nhận được, cậu biết loại cảm giác này không? Giống như đang nằm mơ vậy.”
“Có thể hiểu.”
Hoàng Đan cũng biết loại cảm giác này, lần đầu tiên xuyên việt, sau khi người đàn ông chết, cậu đã cho rằng đối phương còn sống, càng nghĩ như vậy sẽ lại càng cảm thấy đối phương vẫn đang ở bên cạnh mình.
Lâm Mậu gãi tóc,“Tiểu Duy ở chỗ nào?”
Hoàng Đan nói,“Còn trong nhà xác, cậu muốn đi xem cô ấy sao?”
Mặt Lâm Mậu trắng bệch, giọng nói cũng thay đổi,“Đừng, con người tôi từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ quỷ mà thôi.”
Hoàng Đan xếp chăn lại gọn gàng, kéo ra giường,“Sau này cũng đừng nhắc đến cô ấy nữa.”
“Cậu nghĩ tôi muốn sao, tôi còn cho rằng cô ấy vẫn chưa chết.”
Lâm Mậu cười khổ, cậu ta để chân trần đi qua đi lại trong phòng, mặt đầy nôn nóng,“Không được, hay là đi xem đi, nếu không tôi còn cảm thấy đây chỉ là giấc mơ thôi.”
Mấy chục phút sau, Hoàng Đan và Lâm Mậu xuất hiện ở trong phòng giữ thi thể, còn có Thẩm Lương và Trần Thời cũng bị bọn họ gọi tới
Lâm Mậu nói người nhiều thêm can đảm.
Bốn người đều đến, không ai chủ động làm người thứ nhất ăn con cua*, tiến lên vén vải trắng chào hỏi.
*Ăn con cua: làm liều đầu tiên….
Thẩm Lương không kiên nhẫn nói,“Lâm Mậu, không phải cậu muốn xem cô ấy sao? Đến xem đi chứ.”
Lâm Mậu đang thất thần, thình lình nghe được tiếng nói, thân thể cậu ta run lên một cái, quay đầu trừng Thẩm Lương,“Tự nhiên cậu nói chuyện làm gì? Mẹ nó, bố đây thiếu chút nữa bị cậu hù hư gan luôn rồi!”
Thẩm Lương khinh bỉ hừ một tiếng.
Lâm Mậu đè thấp giọng nói, nhếch môi khiêu khích,“Hừ cái gì mà hừ, có giỏi cậu xốc vải trắng lên đi.”
Phép khích tướng quá thừa thải, ai cũng nghe ra được.
Thẩm Lương xuy nhẹ một tiếng, đi qua dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của Lâm Mậu, đưa tay kéo thẳng vải trắng xuống.
Mặt Hạ Duy lộ ra trong tầm nhìn của bốn người, dấu tay máu còn trên mặt cô ấy, giống như có thêm một vết bớt trên mặt vậy, xấu xí dữ tợn, khiến cho da đầu người nhìn thấy tê dại.
Không biết có phải do kéo vải trắng xuống không đúng vị trí hay không, chỉ lộ ra một cái đầu của Hạ Duy, có vẻ rất quỷ dị, giống như ngay sau đó cô ấy có thể sẽ mở to mắt rồi mở luôn miệng để nói chuyện vậy.
Lâm Mậu kêu Thẩm Lương kéo vải trắng xuống một chút nữa, bị đối phương mắng cậu ta sao nhiều cái rắm như vậy.
Toàn bộ vải trắng bị hất rớt xuống.
Trong tầm nhìn có thêm một mảnh trắng, Hoàng Đan chớp mắt, cậu lại nhìn đến, không có vải trắng che, có thể thấy tay chân Hạ Duy khép lại, trên người vẫn mặc bộ váy thấm máu kia, khuôn mặt cô ấy cho người ta một loại cảm giác rất bình thản.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy mấy lỗ thủng trên cổ cô ấy thì cái loại cảm giác đó sẽ biến mất không còn một chút tung tích nào.
Tận mắt nhìn thấy thi thể bạn học, Lâm Mậu rất đau lòng, giọng điệu đè nén, cậu ta thì thào,“Tiểu Duy thật sự chết rồi.”
Thẩm Lương nói,“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cô ấy còn có thể đứng lên đến ôm cậu à?”
Lâm Mậu bắn tới bên cạnh Hoàng Đan,“Thẩm Lương cậu có bệnh à, trước mặt Tiểu Duy mà dám nói kiểu này, cậu không sợ cô ấy sẽ tìm cậu sao?”
Thẩm Lương vuốt ve ngón tay một chút,“Có cái gì phải sợ.”
Lâm Mậu không muốn giao tiếp với gã nữa,“Tôi không muốn nói nhảm với cậu nữa, cậu che vải trắng lại cho Tiểu Duy đi.”
Lúc này Thẩm Lương lại nói,“Tôi chỉ phụ trách vén lên.”
Lâm Mậu trừng gã, ngược lại thì hừ cười,“Sao nào, sợ à? Không phải cậu có gan sao?”
Thẩm Lương ha ha.
Bây giờ Lâm Mậu mới biết được, Thẩm Lương vui thì phép khích tướng của mình mới có hiệu quả, bản thân cậu ta ở chổ này cũng như đang bị kinh hãi vây quanh vậy,“Thư Nhiên, cậu đi đi.”
Hoàng Đan vừa cất lên một bước thì bị một bàn tay kéo ra, Trần Thời lướt qua cậu đi đến bên giường, cầm vải trắng ở cuối giường che thi thể của Hạ Duy, động tác làm liền một mạch, giống như đối mặt không phải thi thể mà là chỉ thạch cao thôi.
Lâm Mậu chỉ nhìn chằm chằm vải trắng, sợ bạn học bên trong đi xuống.
Tầm mắt Thẩm Lương trên người Trần Thời qua đến trên người Hoàng Đan, lộ ra vẻ mặt không rõ ý gì, giây lát lướt qua.
Nhiệt độ bên trong phòng giữ thi thể rất thấp, ở lại một lát mà hơi thở ra đều rất lạnh, hít vào cũng vậy, chẳng những có mùi thuốc khử trùng, còn có mùi thi thể nữa.
Trần Thời bỏ tay vào trong túi,“Đi thôi.”
Hoàng Đan nhìn vải trắng trên giường, theo bản năng nói,“Tạm biệt.”
Trần Thời nghe không khỏi khó chịu: “Cậu nói tạm biệt với người chết làm gì? Rút lại lời nói lúc nãy cho tôi!”
Hoàng Đan ngoan ngoãn làm theo,“Rút lại, vừa rồi tôi không có nói gì hết á.”
Lông mi Trần Thời nhíu nhíu, nghĩ nhóc con này vẫn rất đáng yêu, nếu không bị người lừa đi lên con đường tà đạo kia thì sẽ càng đáng yêu hơn.
Phía sau không xa tầm mắt Thẩm Lương lại một lần nữa xê dịch qua.
Tâm Lâm Mậu không biết đã chạy đi đâu, hoàn toàn không quan tâm đến ba người bọn họ.
Buổi tối Hoàng Đan đi phòng vẽ tranh, một mình Lâm Mậu ở trong phòng sẽ rất nhàm chán nên cậu ta cũng đi.
Thầy Lưu và mọi người cùng nhau vẽ vật thực, người mẫu là nam sinh viên, có râu quai nón, tóc rối tung, trên mặt có hai quầng thâm mắt, trông tinh thần rất chán chường.
Ba người Hoàng Đan, Lâm Mậu, Thẩm Lương nhận ra được, sinh viên này là người ở cùng tầng lầu với bọn họ, bình thường có chạm mặt nhau.
Sinh viên tên Tề Phóng, học lịch sử, năm nay học đại học năm nhất, anh ta nói tháng trước mình mới vừa qua sinh nhật mười tám tuổi nhưng bởi vì khuôn mặt mang nét bể dâu* nên không ai tin lời anh ta, chỉ coi anh ta như đang nói đùa mà thôi.
* Bể dâu: Trải qua những thay đổi lớn trong cuộc đời, trong xã hội, thường được người Việt nói rằng “bể dâu*
Hoàng Đan nhanh chóng gọt bút chì, ngồi bên cạnh Chu Kiều Kiều vẽ lên.
Chu Kiều Kiều cho cậu một cục kẹo cứng hoa quả, lần này là vị vải,“Còn tưởng buổi tối cậu không đến chứ.”
Hoàng Đan vừa muốn bóc ra thì bị Lâm Mậu lấy mất,“Ô, có kẹo nè, cơm tối tôi ăn chưa no, vừa lúc còn đang đói.”
Chu Kiều Kiều không vui,“Lâm Mậu sao cậu lấy kẹo của Thư Nhiên vậy hả?”
Đôi mắt nhỏ Lâm Mậu nheo thành một khe hở,“Cậu cho Thư Nhiên thì là của Thư Nhiên, cậu ta còn chưa nói gì, cậu có cái gì hay mà nói, đúng không Thư Nhiên.”
Chu Kiều Kiều nhíu nhíu mũi,“Da mặt cậu dày thật.”
Cô lại cho Hoàng Đan một viên kẹo khác, không phải vải, đổi thành táo,’’Ăn nhanh đi, buổi tối ba tôi vừa mua cho tôi, rất ngọt đó.”
Hoàng Đan lột bỏ vào trong miệng, xác thật rất ngọt, ngọt đến cậu có chút muốn nhả ra luôn,“Cám ơn.”
Chu Kiều Kiều cười tủm tỉm,“Lát nữa cậu giúp tôi sửa tranh nha.”
Hoàng Đan nói được.
Chu Kiều Kiều cười càng vui vẻ, cô dựng thẳng bút chì ước lượng mắt mũi miệng Tề Phóng, vẽ lên trên giấy mấy đường, bắt đầu vẽ mắt.
Đây là thói quen Chu Kiều Kiều, mỗi lần vẽ một cái đầu, cô đều vẽ mắt mũi miệng trước, chờ khi vẽ xong mặt người thì mới vẽ lan rộng ra, cái này không đúng, thầy giáo đã nói nhưng cô không sửa được.
Có Hoàng Đan ở đây, Chu Kiều Kiều thỉnh thoảng tìm cậu nói chuyện, đầu cũng hướng vào bức tranh của cậu.
“Thư Nhiên, cậu vẽ hình dạng lông mi đẹp hơn tôi, vẽ sao vậy? Tôi cảm thấy mình còn dễ nhìn hơn người mẫu nữa.”
“Thư Nhiên, cho tôi mượn cục tẩy một lát, ngày mai tôi cũng kêu ba tôi mua cục tẩy giống cậu, bôi rất sạch sẽ, dùng đặc biệt tốt.”
“……”
Lâm Mậu bên kia nổi da gà,“Thẩm Lương, Kiều Kiều không phải để ý Thư Nhiên rồi chứ?”
Thẩm Lương đang vẽ phác thảo hình dáng người mẫu, sửa lại hai lần, khó chịu nói,“Tôi đang vẽ tranh, đừng nói nhảm với tôi nữa.”
Lâm Mậu bĩu môi,“Càng ngày cậu càng không có tý sức lực nào rồi.”
Bút Thẩm Lương bị gãy, gã ném bút chì đi, đổi cái khác tiếp tục vẽ.
Lâm Mậu chậc lưỡi, quay đầu không nói chuyện với gã nữa.
Tề Phóng ngồi trên ghế, từ góc độ anh ta có thể nhìn thấy mặt mỗi người, thân thể anh ta không nhúc nhích, miệng vẫn hoạt động nói chuyện phiếm với mấy nữ sinh, nói cái gì mình biết xem tướng linh tinh này kia, hiển nhiên đó là một dáng vẻ thần côn lừa gạt thiếu nữ.
Lâm Mậu nhỏ giọng nói thầm,“Thậm chí còn nổ hơn tôi đó.”
Hoàng Đan nói,“Có lẽ anh ta thật sự biết xem tướng.”
Lâm Mậu không tin,“Tôi nói cậu nghe, đây là một chiêu mặt dày dùng để dụ dỗ con gái, đã lỗi thời lắm rồi.”
Hoàng Đan phát hiện Tề Phóng nhìn lại đây, cậu nhìn thẳng lại.
Tề Phóng nhìn cậu lộ ra hàm răng, có lẽ do mặt đen, râu quai nón cũng đen, chỉ có hàm răng đặc biệt trắng nên dường như rất lóe mắt.
Chu Kiều Kiều,“Anh đẹp trai, em đang vẽ miệng anh, anh có thể thu hàm răng lại không? Không thì em không vẽ được đâu.”
Tề Phóng không cười nữa, tiếp tục làm người mẫu của anh ta,“Mỹ nữ, muốn tôi xem tướng cho em không?”
Chu Kiều Kiều nói,“Không cần.”
Có người cười nói,“Ba Kiều Kiều đang ở bên ngoài chờ, anh cẩn thận ba cô ấy vào đây chào hỏi anh đó.”
Tề Phóng nghiêm mặt nói,“Vậy là đúng lúc rồi, tôi có thể xem tướng cho chú luôn, tôi xem rất chuẩn nha, còn chính xác hơn cả miếu Thành Hoàng nữa.”
Mọi người cười vang, không ngờ thầy Lưu hôm nay lại góp náo nhiệt,“Cậu xem cho tôi xem.”
Tề Phóng trầm ngâm nói,“ Sự nghiệp thầy Lưu năm nay sẽ có một lần gặp chuyện không nhỏ, hao tài tiêu tai.”
Lưu lão sư hỏi,“Còn gì không?”
Tề Phóng nói,“Khoảng cách có chút xa, em chỉ có thể nhìn được như vậy thôi.”
Thầy Lưu cười lắc đầu.
Tầm mắt Tề Phóng quét một vòng, dáng vẻ rất nhàm chán, muốn tìm chuyện để giết thời gian,“Còn có ai muốn tôi xem tướng không?”
Lâm Mậu chỉ chỉ Thẩm Lương,“Xem cho cậu ta đi.”
Mặt Thẩm Lương trầm xuống,“Xem cái rắm chứ xem!”
Một tiếng này của gã là gào lên,phá vỡ bầu không khí thoải mái trong phòng vẽ tranh.
Thầy Lưu đến giảng hòa.
Có người không thích xem tướng đoán mệnh gì đó, ác cảm cũng là hợp tình hợp lý, với lại, Thẩm Lương cũng không phải là loại người thích hợp để nói đùa.
Lâm Mậu lạnh mặt, đứng lên đổi vị trí.
Hoàng Đan thấy Tề Phóng lại một lần nhìn mình, cậu không phản ứng.
Bên trông biệt thự tư nhân nào đó ở thành phố M đèn đuốc sáng trưng.
Vương Kỳ vào cửa đã được tiếp đãi tận tình, anh ta nhìn người trung niên trên ghế, hơn năm mươi tuổi, ăn mặc đẹp, có thể được gọi là đại phú đại quý.
Từ đầu đến cuối chú họ đều khách sáo,“Cảnh sát Vương, cơm tối đã nấu xong, chúng ta đến phòng ăn trước đi.”
Vương Kỳ chỉ là đến liên hệ người nhà của người chết, không muốn ở lâu, kết quả lại vì không hiểu thế nào lại đến tầng ba xem mấy bức vẽ phát họa trên tầng ba, xem rất lâu đến hơn tám giờ vẫn còn ở đây.
Phòng ăn rộng mở sáng sủa, trên bàn dài bày biện bữa tối kiểu Âu Tây.
Vương Kỳ nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, người chết trong mắt bạn học là công chúa của gia đình giàu có, cô ấy sống chung với chú họ của mình nên đương nhiên vật chất cũng không kém.
Chú họ rót rượu đỏ cho Vương Kỳ,“Cảnh sát Vương,chuyện Tiểu Duy lần này,làm phiền các cậu rồi.”
Vương Kỳ nói không phiền không phiền.
Chú họ than thở,“Trách tôi, nếu đem thời gian làm việc chia nhỏ quan tâm đến Tiểu Duy một chút thì có lẽ con bé sẽ không làm việc ngốc nghếch này rồi.”
Vương Kỳ nói,“Hạ Duy còn người thân nào sao?”
Chú họ nói cô ấy còn một cha,“Cha mẹ Tiểu Duy đã ly hôn ba năm trước, không bao lâu sau thì mẹ con bé qua đời, ba con bé có gia đình mới, cũng không đến thăm con bé lần nào.”
Vương Kỳ không thể hiểu nổi, anh ta cũng từng tiếp xúc với gia đình ly dị, đôi vợ chồng đối với đứa con cũng sẽ không mặc kệ như vậy,“Tại sao?”
Chú họ muốn nói lại thôi,“Có lẽ vì kiêng dè vợ con hiện tại.”
Vương Kỳ không hỏi nhiều.
Hạ Duy tự sát, vụ án đã kết thúc.
Đứa trẻ nhỏ tuổi rất nhạy cảm, cũng đặc biệt yếu ớt, có thể vì một ánh mắt người ngoài, một tiếng cười cũng sẽ làm dao dộng cảm xúc mạnh mẽ, có ý niệm làm ra hành vi cực đoan cũng không phải là số ít.
Một bữa cơm kết thúc qua loa, Vương Kỳ đứng dậy xin phép ra về.
Hậu sự Hạ Duy do chú họ cô ấy xử lý, tìm được nghĩa trang rất tốt.
Lễ tang tổ chức ngày 13, trước một ngày Hoàng Đan cùng Lâm Mậu đều rất buồn phiền, bởi vì bọn họ phát hiện bản thân không có quần áo màu đen.
Lâm Mậu kêu Hoàng Đan, hai người đến phòng Thẩm Lương.
Thẩm Lương khác hoàn toàn với bọn họ, quần áo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông của gã đều toàn một màu đen.
Dáng người Hoàng Đan và Lâm Mậu đều tương tự với gã, có thể mượn mặc được.
Thẩm Lương ghét bỏ nói,“Có thể cho các cậu mượn cũng được nhưng nhất định phải giặt sạch rồi mới trả lại cho tôi đó.”
Lâm Mậu nói,“Biết rồi mà.”
Cậu ta kéo Hoàng Đan đến trước tủ áo lựa lựa,“Thư Nhiên, cậu muốn mặc cái nào? Tôi cảm thấy cái này không tệ đâu, cậu thấy sao?”
Hoàng Đan không sao cả,“Sao cũng được.”
Ngày đó ba người họ gặp Trần Thời rồi cùng nhau thuê xe đến nghĩa trang.
Xe mới xuất phát, tay Trần Thời trong túi đã nắm thành quyền, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng cũng mím chặt, sắc người trắng đến dọa người, đau đớn hắn phải chịu đựng người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Hoàng Đan không muốn nhìn, vừa nhìn lại đau lòng, cậu buông mí mắt xuống, còn hi vọng xe dừng nhanh hơn cả Trần Thời nữa.
Kết quả lại không như ý nguyện.
Nửa đường đến nghĩa trang gặp tai nạn giao thông, tài xế không thể không đi đường vòng, chờ khi đến chổ thì lễ tang đã kết thúc, bọn họ không gặp được chú họ của Hạ Duy, không còn một người nào ở trước bia mộ cả…
Hoàng Đan không chạm cũng không bóp, chỉ cần dựa vào trọng lượng đã biết, cậu nghiêng đầu, hơi thở nóng ướt phun lên thái dương nam sinh,“Trần Thời.”
Trần Thời thở hổn hển, khó thở, mồ hôi trên mũi nhỏ giọt trên đầu vai thiếu niên, hắn muốn rời khỏi ven đường này, cách mấy chiếc xe xa xa ra, xa đến một chiếc cũng không nhìn thấy được, cũng không muốn nghe được tiếng động cơ xe, càng không muốn ở lâu thêm một giây nào nữa.
Tay Hoàng Đan đặt trên lưng nam sinh, chạm tay vào một mảng nóng ướt, cách quần áo có thể cảm nhận được tim đối phương đang đập, bình bịch rất nhanh, cậu có chút lo lắng, cứ để nhảy như vậy thì tim sẽ không chịu nổi đâu.
“Tôi đỡ anh đến bồn hoa bên kia ngồi một lát nha.”
Mặt Trần Thời cắt không còn hột máu nào, giọng nói khi nói chuyện rất suy yếu,“Không, không cần.”
Hắn chầm chậm nâng đầu nâng lên, tóc đẫm mồ hôi quét qua khuôn mặt, vốn là còn muốn nói cái gì nhưng lại nghe thấy tiếng còi xe chói tai, thân thể run lên một chút, thậm chí theo bản năng lấy tay che lỗ tai lại.
Trên mặt nam sinh hiện ra sợ hãi, bất an, khủng bố…., đôi mắt đỏ hoe, đồng tử rã ra, dáng vẻ sụp đổ đến bất lực khiến cho người càng nhìn càng cảm thấy khó chịu.
Hô hấp Hoàng Đan ngừng lại, ngực truyền đến co rút đau đớn, như có một mũi dao đang dùng sức đâm thẳng vào một nhát, cậu đau khóc lên, trọng tâm không vững ngã ngồi ngay xuống đất, mông bị cấn lên một tảng đá nhỏ.
Thoáng một cái rất đau, Hoàng Đan hít một hơi, càng khóc dữ dội hơn, cánh tay cậu không buông ra cũng không quên ôm Trần Thời, không để đối phương ngã xuống bất cứ chỗ nào.
Người chung quanh vẫn liên tục chú ý hai nam sinh ven đường, bởi vì nam sinh cao lớn đặc biệt đẹp trai, cho dù xen lẫn ở trong đám người, cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác, trước đó hắn còn tốt, vừa rồi không biết do làm sao lại ngã đổ xuống, được nam sinh hơi thấp che ở phía trước để hắn ngã vào trên người mình.
Ăn xong cơm trưa nên rảnh rỗi nên đến xem náo nhiệt, đang tò mò quan hệ hai nam sinh này, bạn học hay bạn thân, họ hàng, cũng có thể là anh em bà con,bỗng nhiên nhìn thấy nam sinh hơi thấp đứng không vững, ôm nam sinh cao lớn cùng nhau ngã xuống.
Người qua đường đều nhìn về phía họ, mọi người nhìn thấy một nam sinh đang khóc, nước mắt đầy mặt, hình như đang rất đau, cong lưng lại, nam sinh gục đầu trên người cậu thở dốc cũng không bình thường, hình như là đang phát bệnh.
Có ông chú, bác gái tốt bụng hỏi có cần giúp gì hay không.
Hoàng Đan khóc lắc đầu, cậu không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của người trên thân mình, rất không thích.
‘’Này.”
Bên tai vang lên giọng nói, Hoàng Đan lau mắt bằng mu bàn tay, tầm mắt dừng ở trên mặt nam sinh, có chút mơ hồ, cậu nghe được đối phương đang hỏi mình,“Sao cậu lại khóc?”
Hoàng Đan há miệng,“Rất đau.”
Trần Thời nhíu mày, giọt mồ hôi từ thái dương trượt xuống, môi tái nhợt,”Đau ở đâu?”
Hoàng Đan không nói chuyện, chỉ buông mí mắt xuống, nước mắt một giọt rồi một giọt rớt xuống, mông chỉ đau một chút nhưng lòng lại đau muốn chết đi được.
Lục tiên sinh nói đây là đau đớn khắc trong linh hồn, chờ cậu trở lại thế giới hiện thực, về thân thể mình, linh hồn cùng hòa làm một, bệnh đau lòng này cũng không khỏi được.
Cậu thích một người, vẫn rất thích.
Trên người đối phương tồn tại quá nhiều biến số và không biết, có lẽ là người cũng giống như mình không hiểu như thế nào lại xuyên việt, cũng có lẽ chỉ là một đoạn số hiệu theo thứ tự nào đó, một thiết lập được lập trình sẵn, dù sao cũng có hệ thống rồi, hai cái khác nhau cũng không phải hoàn toàn không thể không xảy ra.
Cũng có thể là một người, nhưng không thuộc về thế giới của cậu mà lại là một người trong một không gian khác.
Hoàng Đan từng xem một số tin tức, nói vũ trụ này có rất nhiều không gian, đều là thế giới độc lập, có được nền văn minh hoặc tiên tiến, hoặc lạc hậu, đều không làm phiền đến nhau.
Coi như Hoàng Đan ôm thái độ lạc quan, hướng đến điều tốt nhất, người này ở thế giới của cậu, nhưng cậu phải làm sao mới biết được đối phương là ai? Biển người mênh mông, sao muốn tìm là có thể tìm thấy được chứ.
Trừ khi đối phương đến tìm mình, loại khả năng này cực kỳ thấp, chỉ có thể trông vào ông trời có thể đặc biệt chú ý đến mình mà thôi.
Hơn nữa, dù cho cuối cùng bọn họ tìm được nhau, cũng sẽ xuất hiện biến số, bởi vì Hoàng Đan không thể xác định, ký ức có bị loại bỏ hay bị bóp méo sau lần xuyên việt cuối cùng hay không.
Những thứ không biết ở bên trong, mỗi một cái đều cực kỳ đáng sợ, một khi xảy ra, đối với Hoàng Đan mà nói, đó là một nỗi đau không thể giải tỏa đến suốt cuộc đời.
Hoàng Đan đồng cảm với bản thân mình, từ thời học sinh đến khi tiến vào xã hội, đến hôm nay đã gần ba mươi tuổi, một đường đi thẳng, cậu từng từ chối tình yêu của rất nhiều người, thường không xem một bức thư tình hay một món quà nào,cũng không nhìn nhận tấm lòng của người nào, ngay cả tỏ tình cũng không nghiêm túc nghe, đến bây giờ thật vất vả mới thích một người lại không biết sẽ có sau này hay không….
Đây có lẽ là báo ứng của cậu.
Cho nên mỗi lần cậu đều sẽ bị cùng một người bài xích, phản cảm, chán ghét, ghét bỏ, hiểu lầm, thích, yêu đến khắc cốt ghi tâm, chia lìa rồi lại gặp lại.
Hoàng Đan biết, chuyện thích một người là một chuyện rất đơn thuần tốt đẹp, cậu có thể không chấp nhận thích những người đó, nhưng có lẽ cậu luôn tôn trọng tấm lòng và sự lựa chọn của những người đó, không hề coi thường hay thậm chí đối xử lạnh lùng.
Trải qua không hiểu tại sao xuyên việt, Hoàng Đan hiểu rõ lý lẽ này, rất sớm đã hiểu rõ rồi.
Hoàng Đan nghĩ, hệ thống tiên sinh là thực tập sinh, bản thân không có quyền hạn, Lục tiên sinh hiện tại tạm thời tiếp đãi cậu là người có công tác thâm niên, hay là thử hỏi một câu? Lỡ như có thế có được đáp án thì sao?
“Lục tiên sinh, mỗi lần tôi xuyên việt, đều sẽ gặp được cùng một người, ngài biết thân phận của anh ấy không? Cần bao nhiêu tích phân tôi đều có thể cho ông.”
Hệ thống,“Hoàng ký chủ, cậu biết thì thế nào, không biết thì sẽ thế nào?”
Hoàng Đan nói,“Tôi chỉ muốn cho lòng mình một câu trả lời mà thôi.”
Hệ thống,“Rất đáng tiếc, Lục mỗ không thể giải đáp cho cậu được.”
Hoàng Đan rất thất vọng,“Đã biết.”
Hệ thống,“Hoàng ký chủ sớm hoàn thành nhiệm vụ thì có thể sẽ đi sớm một chút.”
Hoàng Đan hỏi,“ Thời gian mỗi lần tôi rời đi đều không xác định, trong đó có phải có quy tắc gì hay không?”
Hệ thống,“Khi nên rời đi, tự nhiên sẽ rời đi.”
Hoàng Đan,“……”
Hệ thống,“Hoàng ký chủ còn có vấn đề gì không?”
Hoàng Đan nói,“Không có, hẹn gặp lại Lục tiên sinh.”
Hệ thống,“Lục mỗ hi vọng lần sau khi kết nối lại với Hoàng ký chủ, cậu có thể trình đáp án nhiệm vụ lần này.”
Hoàng Đan cảm thấy làm việc với vị công tác thâm niên này thật áp lực.
Trần Thời thấy thiếu niên chậm chạp không nói lời nào, hai con mắt giống như cái đập nước, rào rào không ngừng chảy, cho rằng lúc sắp ngã xuống, bản thân đè lên làm đối phương đau nên mạnh mẽ chống lên lui lại, thở phì phò nói,“Rời khỏi đây trước.”
Hoàng Đan từ từ đứng lên, cậu vừa đi vừa khóc, thu hút người qua đường vây lại xem.
Trong túi Trần Thời trống trơn, giấy vệ sinh hắn cầm từ trong tiệm cơm nhỏ đã sớm đưa cho thiếu niên lúc ở cửa, lúc này hắn trừ một đôi tay và áo sơmi, thật đúng là không còn gì khác để đối phương có thể lau nước mắt nước mũi.
Hai người một trước một sau, lặng lẽ đi vào bên trong con hẻm, kéo dài khoảng cách với ven đường huyên náo.
Trần Thời đỡ hơn nhiều, hắn vuốt vuốt tóc ướt trên trán,“Cậu sao rồi?”
Hoàng Đan híp híp mũi, lau nước mắt trên mặt, khóc khàn giọng nói,“Không sao, một lát sẽ tốt thôi.”
Trần Thời nhìn thấy một bên đầu vai thiếu niên có chút ẩm ướt, do mồ hôi hắn thấm lên, sắc mặt có chút mất tự nhiên,“Cậu chắn phía trước tôi làm gì?”
Hoàng Đan nói,“Tôi không chắn thì anh sẽ ngã xuống đất mất.”
Trần Thời muốn nói mắc mớ gì tới cậu, nhưng khi nhìn ánh mắt thiếu niên, đầu lưỡi lăn qua lăn lại nuốt vài chữ kia trở về, hắn híp mắt đánh giá.
Lần đầu tiên nhìn thấy ở nhà ga, cảm thấy có chút đáng yêu, đến tiệm cơm ăn cơm, cái cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Cho đến lần đó ở toilet quán net, hành vi thiếu niên khiến hắn nhớ tới một chuyện ghê tởm nên bắt đầu bài xích tiếp xúc đối phương, không muốn nhìn một chút, nói cũng lười nói một câu, đến hô hấp chung trong một bầu không khí cũng cảm thấy dơ bẩn.
Trần Thời cau mày, rõ ràng là một em trai đáng yêu, người cũng nghe lời, sao không đi đường chính đạo lại vào con đường tà đạo như vậy chứ?
Nhất định là bị thằng khốn kiếp nào hại rồi.
Hoàng Đan nhìn thấy trên vai hắn có dính một chút bụi tường nên đưa bàn tay qua.
Trần Thời phản xạ có điều kiện nâng tay gạt ra một cái.
Trong con hẻm rơi vào yên tĩnh, Hoàng Đan nhìn trên mu bàn tay có thêm một mảng đỏ nhạt, khóe miệng cậu nhếch lên, đường cong cằm cũng thu lại, thoạt nhìn rất buồn.
Thực ra không phải rất đau, cho nên Hoàng Đan không khóc thành tiếng mà chỉ có đôi mắt đỏ lên.
Trần Thời nhìn mũi thiếu niên đỏ nhẹ lên, tám phần lại muốn khóc,“Con trâu nhà tôi thường xuyên không nghe lời, tôi không dùng bao nhiêu sức đánh lên người nó, nó còn chưa khóc, cậu khóc cái gì chứ?”
Hoàng Đan nhíu mi,“Tôi không phải trâu, tôi là người.”
Trần Thời giật nhẹ khóe miệng,“Chỉ đùa thôi mà, sao cậu phải nhất định nghiêm túc như vậy chứ?”
Hoàng Đan hỏi lại,“Nghiêm túc không tốt sao?”
Trần Thời nghẹn lại, nghiêm túc không phải không tốt, nghiêm túc rất tốt.
Một người nếu có thể đem hai chữ nghiêm túc đặt vào trong từ điển của mình thì đã tốt hơn người khác lắm rồi.
Trần Thời thì không được, lớn như vậy, chỉ có lúc hắn vẽ thì mới nghiêm túc, cho tới bây giờ chưa từng có chuyện gì khiến hắn có thể nghiêm túc như chuyện vẽ tranh cả.
Hoàng Đan lau lau nước mắt, được rồi, cái gì anh cũng không biết, em sẽ không tức giận, chỉ cần anh đừng đau đớn nữa để em nhìn lại cảm thấy đau lòng.
Không khí là lạ nhưng lại nói không được lạ ở chỗ nào.
Trần Thời trong bầu không khí đó mở miệng giải thích,“Tôi chỉ là ghét bị người khác đụng chạm vào thôi.”
Hoàng Đan,“À.”
Trần Thời thốt ra,“Cậu không tin có thể hỏi Hạ Duy.”
Khi hắn nói ra cái tên kia thì có một luồng gió lạnh thổi vào bên trong hẻm, nhanh đến chỉ cảm thấy như ảo giác thôi.
Hoàng Đan như không có chuyện gì, cứ giống như bình thường, không cảm thấy sợ, cũng không nhìn xung quanh.
“Lâm Mậu và Thẩm Lương cũng từng nghe nói.”
Giọng nói Trần Thời khiến loại ảo giác gió lạnh vây quanh biến mất, hắn nhẹ nhàng bâng quơ,“Lúc ấy tôi học cấp hai, có nam sinh lớp 12 muốn làm bạn với tôi, không quản lý tốt tay mình, sau đó bị gãy xương, mấy chuyện này có rất nhiều.”
Hoàng Đan nói,“À.”
Trần Thời trừng qua,“Vừa rồi cậu à thì thôi đi, bây giờ lại à là có ý gì? Có phải không tin không?”
Hoàng Đan nói,“Không phải không tin, à là hiểu được rồi á.”
Cậu không nhanh không chậm nói,“Lúc ở ven đường, cả người anh đều dựa vào trên người tôi, còn cọ lên cổ tôi rất nhiều mồ hôi, trên vai áo cũng ướt một mảng, bây giờ còn chưa khô.”
Sắc mặt Trần Thời biến đổi,“Đó là do tình huống đặc biệt.”
Hoàng Đan nói,“À.”
Mặt Trần Thời run rẩy, lại à? Hiện tại hắn mới phát hiện, người này thật có năng lực làm hắn tức đến đau gan luôn chứ.
Hoàng Đan nói,“Dưới tình huống đặc biệt, anh có thể cho người khác chạm vào, cũng sẽ chạm vào người khác.”
Trần Thời bật cười,“Nằm mơ đi, trừ khi tôi chết.”
Đáy mắt Hoàng Đan lóe lóe,“Vậy ở ven đường là sao vậy?”
Trần Thời mạnh sửng sốt, tất cả giọng nói của hắn đều kẹt ở trong cổ họng, nghĩ không ra được lý do để phản bác, nghẹn đến khuôn mặt đều đỏ, thoạt nhìn là dáng vẻ thẹn quá hóa giận.
Khóe môi Hoàng Đan vểnh vểnh lên.
Mi tâm Trần Thời xuất hiện xuyên (川), biểu cảm trên mặt giống như bảng thuốc màu, năm màu xuất hiện, lúc ấy nếu hắn muốn đẩy người ra thì nhất định sẽ có sức lực làm được, bởi vì lúc trước người khác có ý đồ muốn tiếp cận, hắn cũng phải chỉ làm chuyện đó một lần.
Vậy mà lần này hắn lại không làm như vậy.
Tại sao lại không?
Trong lòng Trần Thời hỏi bản thân mình nhưng nghĩ không ra đáp án, hắn phá lệ quy hành vi chưa từng có này thành chỉ là trùng hợp mà thôi.
Không biết sao thế này, Trần Thời không cần nghĩ ngợi từ trong miệng vọt ra một câu,“Tuổi cậu còn nhỏ, sai lầm lạc lối còn có thể quay đầu lại, bây giờ vẫn còn kịp đó.”
Câu nói kia đi ra ngoài, Trần Thời muốn đánh bản thân mình, quan tâm việc này làm gì? Ăn no rửng mỡ à? Chắc là như thế rồi.
Hoàng Đan nửa ngày hiểu được lạc lối mà hắn nói là cái gì, cậu không thể lui được nữa, bản thân đã lạc lối trên con đường để tìm đến người cậu thích mất rồi.
Trần Thời nhìn thiếu niên, cảm thấy dáng vẻ đối phương vẫn u mê không tỉnh ngộ, bị tên khốn nào lừa, còn không tự biết, hết thuốc chữa rồi, Đại La thần tiên đến cũng vô dụng thôi.
Có nhóm học sinh đi qua phá vỡ bầu không khí vi diệu ở trong hẻm.
Trần Thời cúi đầu đốt thuốc, lạch cạch khép nắp đậy bật lửa lại,“Cậu nói cậu thấy Hạ Duy trên đường, xác định không?”
Hoàng Đan lắc đầu,“Không xác định.”
Trần Thời hút một hơi thuốc, giọng nói nghe được có chút khàn khàn,“Có nghe qua câu châm ngôn này chưa? Khi bạn nhìn thấy người chết xuất hiện trước mặt bạn thì chứng tỏ bạn cũng sắp chết.”
Hoàng Đan,“Chưa từng nghe.”
“Tôi chỉ nghe nói, oan có đầu nợ có chủ, quỷ cũng như người vậy, làm việc gì đều có lý do cả.”
Trần Thời nghe như nghe được truyện cười, hắn cười ho khan,“Ai nói quỷ đều oan có đầu nợ có chủ? Còn nói cái gì quỷ giống như người vậy, đừng đùa, có thể giống nhau sao? Như thế cần pháp luật làm gì? Quỷ bay đến thổi một cái, người cũng có thể bay đi sao? Cậu bay cho tôi xem xem.”
Hoàng Đan,“……”
Trần Thời cười mệt mỏi, hắn dựa vào vách tường hút thuốc, gẩy tàn thuốc xuống bên trong rãnh cống,“Người là người, quỷ là quỷ, dù cho có cùng một suy nghĩ cũng không thể sử dụng trên thân cả hai người được, có điều, người có, quỷ cũng có, quỷ có, chưa chắc người sẽ có.”
Hoàng Đan hỏi,“Vậy anh nói, quỷ sẽ vì lợi ích riêng, sẽ tham lam, sẽ có dục vọng, sẽ sợ hãi, cũng sẽ lạm sát kẻ vô tội sao?”
Trần Thời ngoạm thuốc nhún nhún vai,“Tôi cũng không như vậy nói.”
Hoàng Đan ngẩng đầu nhìn qua,“Anh có nói.”
Trần Thời thiếu chút nữa bị sặc khói trong miệng, hắn vô lại phun hơi thuốc lên trên mặt thiếu niên, khóe môi cười như không cười,“Được rồi, tôi nói đó, sao nào.”
Hoàng Đan nói không sao,“Sao anh lại biết mấy thứ này?”
Trần Thời vẫn dáng vẻ lười nhác đó, nhìn không ra cảm xúc trên mặt,“Trong sách viết như vậy đó.”
Hoàng Đan không hỏi nữa.
Xảy ra sự việc này đã làm cho quan hệ giữa hai người có một sự thay đổi rất nhỏ, đã có thể trao đổi như bình thường được rồi.
Hoàng Đan vào trong tiệm nhỏ mua nước, đưa một chai cho người trước mặt.
Trần Thời nói tiếng cám ơn rồi nhận chai nước khoáng, khi vặn mở nắp đậy mở miệng nói,“Tụi Lâm Mậu có nói với cậu.”
Hoàng Đan gật đầu,“Ừ, có nói.”
Trần Thời ngửa cổ ra sau uống mấy ngụm nước,“Là vậy đó, trời sinh tôi đã rất sợ xe rồi.”
Hoàng Đan nói,“Không đi khám bác sĩ sao?”
Yết hầu Trần Thời lên xuống,“Biết cái gì là trời sinh không? Chính là từ khi tôi đến thế giới này, mở to mắt và hít thở thì đã bắt đầu, không đúng, có lẽ lúc tôi còn trong bụng mẹ đã bắt đầu rồi.”
Hoàng Đan nói,“Kiếp trước anh từng thấy một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng nên để lại chấn thương tâm lý, khắc rất sâu, cho nên kiếp này phải chịu ảnh hưởng.”
Trần Thời rung bả vai cười,“Nói cứ y như thật vậy, cậu có bản lĩnh bịa chuyện hay thật.”
Hoàng Đan muốn nói, đây là thật, bởi vì kiếp trước của anh có em, nguyên nhân anh sợ xe cũng là vì em.
Nhưng cậu chỉ giật giật môi, không phát ra một tiếng nào.
Nếu nói ra, sẽ như nói đùa vậy, lại cảm thấy không đáng để cười, còn không có ai cười thì lại chỉ cảm thấy thô tục và rách nát, trong phim truyền hình hiện tại đều cũng sẽ không dùng đến mấy tình tiết này.
Tầm mắt Hoàng Đan dừng ở một chỗ, có nữ sinh bên kia đang giỡn cùng một nam sinh, cánh tay để trên cổ nam sinh, nhón chân hôn má cậu ta, hai người ngọt như mật, một đôi cuồng nhiệt trong tình yêu.
Bóng lưng nữ sinh đó rất giống Hạ Duy, váy trên người giống như đúc kiểu của Hạ Duy mặc khi chết, cũng có một bộ tóc dài thẳng, từ phía sau nhìn lại, Hoàng Đan có loại cảm giác chính là bản thân Hạ Duy, nhìn ngay mặt mới biết được không phải, cậu không khỏi hoài nghi, hình dáng thấy lúc ở đường cái có phải do mình nhìn lầm không?
Nếu có người vượt đèn đỏ giành chạy trước đến đường đối diện, cũng không phải không là không thể.
Dù sao loại chuyện này mỗi ngày đều có, nếu không cũng không có nhiều tin tức đáng tiếc về mấy chuyện này.
Hoàng Đan do dự một chút, vẫn nhìn về hướng đôi tình nhân.
Trần Thời vừa quay đầu, thiếu niên đã không còn, hắn tìm thấy được mục tiêu thì nhíu nhíu mày, cất bước đến gần, nghe được đối phương đang hỏi nữ sinh nửa giờ trước có đến đường xx vượt đèn đỏ băng qua đường hay không?
Hỏi vấn đề này rất dễ gây hấn với người ta.
Nữ sinh và bạn trai cô ta đều là biểu cảm kia.
Hoàng Đan cho rằng mình lầm thì nghe giọng điệu nữ sinh không tốt nói,“Đúng, tôi vượt đèn đỏ đó, thì sao? Không được à? Chú cảnh sát không quản lý tôi thì thôi, anh xen vào chuyện người khác làm gì?”
Cậu nhíu mi tâm, thì ra thật không phải Hạ Duy.
Nữ sinh thấy thiếu niên xa lạ chau mày, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô ta giống như thầy giáo già đang chuẩn bị dạy dỗ, chỉ sợ còn muốn dồn ép thêm một hai đạo lý lớn nữa nên liền kéo tay bạn trai rời đi.
Nam sinh đi phía trước cho Hoàng Đan một ánh mắt cảnh cáo, Hoàng Đan hoàn toàn không có để ý.
Trần Thời hút một hơi thuốc, chế nhạo cười nói,“Người anh em mặt mụn tuổi dậy thì tưởng cậu đến tán tỉnh bạn gái cậu ta, nếu cậu nói thêm hai câu, cậu ta có đập mặt mũi cậu bầm dập rồi.”
Hoàng Đan nói,“Gần mũi cậu ta chỉ có một cục mụn thôi.”
Trần Thời nhướn mày,“Một cũng là mụn dậy thì rồi.”
Hoàng Đan co rút miệng, không cùng hắn thảo luận mụn dậy thì nữa,“Anh có hai.”
Trần Thời ngây ngốc,“Cậu gạt ai vậy.”
Hoàng Đan nói,“Gáy của anh có một lớn một nhỏ.”
Trần Thời,“……”
Hoàng Đan nghiêm túc nói’’Cái lớn đã chín, anh đừng nặn, cũng đừng móc, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Trần Thời vừa muốn nói chuyện, di động trong túi đinh linh linh vang lên, máy để bàn trong nhà hắn, hắn đi đến một bên tiếp điện thoại, thỉnh thoảng nhét thuốc vào trong miệng.
Hoàng Đan không có chuyện gì làm nên đứng tại chỗ đợi, mơ hồ nghe được cái gì trường học, xin phép, thi cử, cậu xoa bóp ngón tay, nếu người đó có thể ở lại đây thì tốt rồi.
Sẽ gặp lại, bởi vì cậu ở chỗ này.
Vượt qua vài cuộc đời, Hoàng Đan vẫn phải có điểm tự tin này.
Trần Thời nói chuyện điện thoại xong đến đây, điếu thuốc trên tay đã đốt hết hơn phân nửa,“Không đi à?”
Hoàng Đan nói,“Đi.”
Trần Thời nghĩ tới cái gì, hắn dùng giọng điệu thoải mái tùy ý, khóe môi đè lại,“Trên đường xe nhiều, không có việc gì thì đừng chạy lung tung, có chuyện lại càng không được chạy lung tung, để tránh cho chạy một hồi chạy luôn đến đường Hoàng Tuyền.”
Hoàng Đan nói,“Mỗi người đều có số mệnh, chuyện xảy ra trên đường rất ngẫu nhiên, không thể ngờ được, có đôi khi anh trốn tránh xe nhưng xe lại chỉ muốn hướng đến đụng lên trên người anh, trốn không được mà tránh cũng không khỏi.”
Trần Thời nhíu mày, rất không thích nghe mấy chữ trước đó,“Cái gì gọi là mỗi người đều có số mệnh?”
Hoàng Đan nói,“Thì là mỗi người đều có số mệnh của bản thân mình, sớm đã được viết xong hết cả rồi.”
Trần Thời đối với cách giải thích này cảm thấy chán ghét vượt xa mức tưởng tượng, đầu ngón tay hắn dùng lực, bẻ điếu thuốc thành hai đoạn,“Tôi phát hiện có đôi khi cậu đặc biệt muốn ăn đòn, muốn đánh cậu một trận quá.”
Hoàng Đan nâng mí mắt một chút,“Anh nói anh muốn đánh tôi?”
Trần Thời ném hai đoạn thuốc lá xuống dưới đất đạp đạp, nghiêng mắt nói,“Cậu còn nói lung tung nữa thì tin tôi có thể đánh mũi cậu chảy ra hai hàng nước luôn không?”
Hoàng Đan hỏi,“Tôi đã nói cái gì?”
“Nói cái gì cậu không biết à? Người con mẹ nó đều có số mệnh! Còn nói cái gì mệnh sớm đã được viết xong cả rồi, ai viết? Thiên Vương lão tử à? Về sau ít xem mấy thứ thần kinh như vậy đi, xem nhiều sẽ biến thành bệnh thần kinh đó.”
Tay Trần Thời đút túi, đường nét trên mặt lạnh lùng, giọng nói cũng vậy,“Cậu chọc anh cậu nổi giận rồi, tự mình trở về đi.”
Nói xong bước đi cũng không quay đầu lại.
Hoàng Đan nhìn bóng lưng nam sinh rời đi, không nói gì lắc đầu, đi ngược lại hướng của hắn, trở về chỗ ở.
Lâm Mậu còn ngủ, lò trong phòng lò không đốt, trong không khí tràn ngập một mùi thối, không biết do quần áo không phơi khô phát ra hay là chỗ nào nhét vớ chưa giặt.
Hoàng Đan lắc tỉnh cậu ta,“Hơn hai giờ rồi.”
Lâm Mậu không ngủ đủ, lại nằm sấp trở về trong chăn, mơ hồ không rõ nói,“ Buổi chiều tôi không đến phòng vẽ tranh, cậu cùng bọn Tiểu Duy Thẩm Lương đi đi.”
Âm cuối cùng rơi xuống, Lâm Mậu từ trong chăn ngồi dậy, ánh mắt trợn to,“Tiểu Duy chết rồi.”
Hoàng Đan,’’Ừ.”
Lâm Mậu hung hăng chà xát mặt, để da mặt chà đến phát đau mới dừng lại,“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người bên cạnh rời đi, tôi không có cách nào tiếp nhận được, cậu biết loại cảm giác này không? Giống như đang nằm mơ vậy.”
“Có thể hiểu.”
Hoàng Đan cũng biết loại cảm giác này, lần đầu tiên xuyên việt, sau khi người đàn ông chết, cậu đã cho rằng đối phương còn sống, càng nghĩ như vậy sẽ lại càng cảm thấy đối phương vẫn đang ở bên cạnh mình.
Lâm Mậu gãi tóc,“Tiểu Duy ở chỗ nào?”
Hoàng Đan nói,“Còn trong nhà xác, cậu muốn đi xem cô ấy sao?”
Mặt Lâm Mậu trắng bệch, giọng nói cũng thay đổi,“Đừng, con người tôi từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ quỷ mà thôi.”
Hoàng Đan xếp chăn lại gọn gàng, kéo ra giường,“Sau này cũng đừng nhắc đến cô ấy nữa.”
“Cậu nghĩ tôi muốn sao, tôi còn cho rằng cô ấy vẫn chưa chết.”
Lâm Mậu cười khổ, cậu ta để chân trần đi qua đi lại trong phòng, mặt đầy nôn nóng,“Không được, hay là đi xem đi, nếu không tôi còn cảm thấy đây chỉ là giấc mơ thôi.”
Mấy chục phút sau, Hoàng Đan và Lâm Mậu xuất hiện ở trong phòng giữ thi thể, còn có Thẩm Lương và Trần Thời cũng bị bọn họ gọi tới
Lâm Mậu nói người nhiều thêm can đảm.
Bốn người đều đến, không ai chủ động làm người thứ nhất ăn con cua*, tiến lên vén vải trắng chào hỏi.
*Ăn con cua: làm liều đầu tiên….
Thẩm Lương không kiên nhẫn nói,“Lâm Mậu, không phải cậu muốn xem cô ấy sao? Đến xem đi chứ.”
Lâm Mậu đang thất thần, thình lình nghe được tiếng nói, thân thể cậu ta run lên một cái, quay đầu trừng Thẩm Lương,“Tự nhiên cậu nói chuyện làm gì? Mẹ nó, bố đây thiếu chút nữa bị cậu hù hư gan luôn rồi!”
Thẩm Lương khinh bỉ hừ một tiếng.
Lâm Mậu đè thấp giọng nói, nhếch môi khiêu khích,“Hừ cái gì mà hừ, có giỏi cậu xốc vải trắng lên đi.”
Phép khích tướng quá thừa thải, ai cũng nghe ra được.
Thẩm Lương xuy nhẹ một tiếng, đi qua dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của Lâm Mậu, đưa tay kéo thẳng vải trắng xuống.
Mặt Hạ Duy lộ ra trong tầm nhìn của bốn người, dấu tay máu còn trên mặt cô ấy, giống như có thêm một vết bớt trên mặt vậy, xấu xí dữ tợn, khiến cho da đầu người nhìn thấy tê dại.
Không biết có phải do kéo vải trắng xuống không đúng vị trí hay không, chỉ lộ ra một cái đầu của Hạ Duy, có vẻ rất quỷ dị, giống như ngay sau đó cô ấy có thể sẽ mở to mắt rồi mở luôn miệng để nói chuyện vậy.
Lâm Mậu kêu Thẩm Lương kéo vải trắng xuống một chút nữa, bị đối phương mắng cậu ta sao nhiều cái rắm như vậy.
Toàn bộ vải trắng bị hất rớt xuống.
Trong tầm nhìn có thêm một mảnh trắng, Hoàng Đan chớp mắt, cậu lại nhìn đến, không có vải trắng che, có thể thấy tay chân Hạ Duy khép lại, trên người vẫn mặc bộ váy thấm máu kia, khuôn mặt cô ấy cho người ta một loại cảm giác rất bình thản.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy mấy lỗ thủng trên cổ cô ấy thì cái loại cảm giác đó sẽ biến mất không còn một chút tung tích nào.
Tận mắt nhìn thấy thi thể bạn học, Lâm Mậu rất đau lòng, giọng điệu đè nén, cậu ta thì thào,“Tiểu Duy thật sự chết rồi.”
Thẩm Lương nói,“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cô ấy còn có thể đứng lên đến ôm cậu à?”
Lâm Mậu bắn tới bên cạnh Hoàng Đan,“Thẩm Lương cậu có bệnh à, trước mặt Tiểu Duy mà dám nói kiểu này, cậu không sợ cô ấy sẽ tìm cậu sao?”
Thẩm Lương vuốt ve ngón tay một chút,“Có cái gì phải sợ.”
Lâm Mậu không muốn giao tiếp với gã nữa,“Tôi không muốn nói nhảm với cậu nữa, cậu che vải trắng lại cho Tiểu Duy đi.”
Lúc này Thẩm Lương lại nói,“Tôi chỉ phụ trách vén lên.”
Lâm Mậu trừng gã, ngược lại thì hừ cười,“Sao nào, sợ à? Không phải cậu có gan sao?”
Thẩm Lương ha ha.
Bây giờ Lâm Mậu mới biết được, Thẩm Lương vui thì phép khích tướng của mình mới có hiệu quả, bản thân cậu ta ở chổ này cũng như đang bị kinh hãi vây quanh vậy,“Thư Nhiên, cậu đi đi.”
Hoàng Đan vừa cất lên một bước thì bị một bàn tay kéo ra, Trần Thời lướt qua cậu đi đến bên giường, cầm vải trắng ở cuối giường che thi thể của Hạ Duy, động tác làm liền một mạch, giống như đối mặt không phải thi thể mà là chỉ thạch cao thôi.
Lâm Mậu chỉ nhìn chằm chằm vải trắng, sợ bạn học bên trong đi xuống.
Tầm mắt Thẩm Lương trên người Trần Thời qua đến trên người Hoàng Đan, lộ ra vẻ mặt không rõ ý gì, giây lát lướt qua.
Nhiệt độ bên trong phòng giữ thi thể rất thấp, ở lại một lát mà hơi thở ra đều rất lạnh, hít vào cũng vậy, chẳng những có mùi thuốc khử trùng, còn có mùi thi thể nữa.
Trần Thời bỏ tay vào trong túi,“Đi thôi.”
Hoàng Đan nhìn vải trắng trên giường, theo bản năng nói,“Tạm biệt.”
Trần Thời nghe không khỏi khó chịu: “Cậu nói tạm biệt với người chết làm gì? Rút lại lời nói lúc nãy cho tôi!”
Hoàng Đan ngoan ngoãn làm theo,“Rút lại, vừa rồi tôi không có nói gì hết á.”
Lông mi Trần Thời nhíu nhíu, nghĩ nhóc con này vẫn rất đáng yêu, nếu không bị người lừa đi lên con đường tà đạo kia thì sẽ càng đáng yêu hơn.
Phía sau không xa tầm mắt Thẩm Lương lại một lần nữa xê dịch qua.
Tâm Lâm Mậu không biết đã chạy đi đâu, hoàn toàn không quan tâm đến ba người bọn họ.
Buổi tối Hoàng Đan đi phòng vẽ tranh, một mình Lâm Mậu ở trong phòng sẽ rất nhàm chán nên cậu ta cũng đi.
Thầy Lưu và mọi người cùng nhau vẽ vật thực, người mẫu là nam sinh viên, có râu quai nón, tóc rối tung, trên mặt có hai quầng thâm mắt, trông tinh thần rất chán chường.
Ba người Hoàng Đan, Lâm Mậu, Thẩm Lương nhận ra được, sinh viên này là người ở cùng tầng lầu với bọn họ, bình thường có chạm mặt nhau.
Sinh viên tên Tề Phóng, học lịch sử, năm nay học đại học năm nhất, anh ta nói tháng trước mình mới vừa qua sinh nhật mười tám tuổi nhưng bởi vì khuôn mặt mang nét bể dâu* nên không ai tin lời anh ta, chỉ coi anh ta như đang nói đùa mà thôi.
* Bể dâu: Trải qua những thay đổi lớn trong cuộc đời, trong xã hội, thường được người Việt nói rằng “bể dâu*
Hoàng Đan nhanh chóng gọt bút chì, ngồi bên cạnh Chu Kiều Kiều vẽ lên.
Chu Kiều Kiều cho cậu một cục kẹo cứng hoa quả, lần này là vị vải,“Còn tưởng buổi tối cậu không đến chứ.”
Hoàng Đan vừa muốn bóc ra thì bị Lâm Mậu lấy mất,“Ô, có kẹo nè, cơm tối tôi ăn chưa no, vừa lúc còn đang đói.”
Chu Kiều Kiều không vui,“Lâm Mậu sao cậu lấy kẹo của Thư Nhiên vậy hả?”
Đôi mắt nhỏ Lâm Mậu nheo thành một khe hở,“Cậu cho Thư Nhiên thì là của Thư Nhiên, cậu ta còn chưa nói gì, cậu có cái gì hay mà nói, đúng không Thư Nhiên.”
Chu Kiều Kiều nhíu nhíu mũi,“Da mặt cậu dày thật.”
Cô lại cho Hoàng Đan một viên kẹo khác, không phải vải, đổi thành táo,’’Ăn nhanh đi, buổi tối ba tôi vừa mua cho tôi, rất ngọt đó.”
Hoàng Đan lột bỏ vào trong miệng, xác thật rất ngọt, ngọt đến cậu có chút muốn nhả ra luôn,“Cám ơn.”
Chu Kiều Kiều cười tủm tỉm,“Lát nữa cậu giúp tôi sửa tranh nha.”
Hoàng Đan nói được.
Chu Kiều Kiều cười càng vui vẻ, cô dựng thẳng bút chì ước lượng mắt mũi miệng Tề Phóng, vẽ lên trên giấy mấy đường, bắt đầu vẽ mắt.
Đây là thói quen Chu Kiều Kiều, mỗi lần vẽ một cái đầu, cô đều vẽ mắt mũi miệng trước, chờ khi vẽ xong mặt người thì mới vẽ lan rộng ra, cái này không đúng, thầy giáo đã nói nhưng cô không sửa được.
Có Hoàng Đan ở đây, Chu Kiều Kiều thỉnh thoảng tìm cậu nói chuyện, đầu cũng hướng vào bức tranh của cậu.
“Thư Nhiên, cậu vẽ hình dạng lông mi đẹp hơn tôi, vẽ sao vậy? Tôi cảm thấy mình còn dễ nhìn hơn người mẫu nữa.”
“Thư Nhiên, cho tôi mượn cục tẩy một lát, ngày mai tôi cũng kêu ba tôi mua cục tẩy giống cậu, bôi rất sạch sẽ, dùng đặc biệt tốt.”
“……”
Lâm Mậu bên kia nổi da gà,“Thẩm Lương, Kiều Kiều không phải để ý Thư Nhiên rồi chứ?”
Thẩm Lương đang vẽ phác thảo hình dáng người mẫu, sửa lại hai lần, khó chịu nói,“Tôi đang vẽ tranh, đừng nói nhảm với tôi nữa.”
Lâm Mậu bĩu môi,“Càng ngày cậu càng không có tý sức lực nào rồi.”
Bút Thẩm Lương bị gãy, gã ném bút chì đi, đổi cái khác tiếp tục vẽ.
Lâm Mậu chậc lưỡi, quay đầu không nói chuyện với gã nữa.
Tề Phóng ngồi trên ghế, từ góc độ anh ta có thể nhìn thấy mặt mỗi người, thân thể anh ta không nhúc nhích, miệng vẫn hoạt động nói chuyện phiếm với mấy nữ sinh, nói cái gì mình biết xem tướng linh tinh này kia, hiển nhiên đó là một dáng vẻ thần côn lừa gạt thiếu nữ.
Lâm Mậu nhỏ giọng nói thầm,“Thậm chí còn nổ hơn tôi đó.”
Hoàng Đan nói,“Có lẽ anh ta thật sự biết xem tướng.”
Lâm Mậu không tin,“Tôi nói cậu nghe, đây là một chiêu mặt dày dùng để dụ dỗ con gái, đã lỗi thời lắm rồi.”
Hoàng Đan phát hiện Tề Phóng nhìn lại đây, cậu nhìn thẳng lại.
Tề Phóng nhìn cậu lộ ra hàm răng, có lẽ do mặt đen, râu quai nón cũng đen, chỉ có hàm răng đặc biệt trắng nên dường như rất lóe mắt.
Chu Kiều Kiều,“Anh đẹp trai, em đang vẽ miệng anh, anh có thể thu hàm răng lại không? Không thì em không vẽ được đâu.”
Tề Phóng không cười nữa, tiếp tục làm người mẫu của anh ta,“Mỹ nữ, muốn tôi xem tướng cho em không?”
Chu Kiều Kiều nói,“Không cần.”
Có người cười nói,“Ba Kiều Kiều đang ở bên ngoài chờ, anh cẩn thận ba cô ấy vào đây chào hỏi anh đó.”
Tề Phóng nghiêm mặt nói,“Vậy là đúng lúc rồi, tôi có thể xem tướng cho chú luôn, tôi xem rất chuẩn nha, còn chính xác hơn cả miếu Thành Hoàng nữa.”
Mọi người cười vang, không ngờ thầy Lưu hôm nay lại góp náo nhiệt,“Cậu xem cho tôi xem.”
Tề Phóng trầm ngâm nói,“ Sự nghiệp thầy Lưu năm nay sẽ có một lần gặp chuyện không nhỏ, hao tài tiêu tai.”
Lưu lão sư hỏi,“Còn gì không?”
Tề Phóng nói,“Khoảng cách có chút xa, em chỉ có thể nhìn được như vậy thôi.”
Thầy Lưu cười lắc đầu.
Tầm mắt Tề Phóng quét một vòng, dáng vẻ rất nhàm chán, muốn tìm chuyện để giết thời gian,“Còn có ai muốn tôi xem tướng không?”
Lâm Mậu chỉ chỉ Thẩm Lương,“Xem cho cậu ta đi.”
Mặt Thẩm Lương trầm xuống,“Xem cái rắm chứ xem!”
Một tiếng này của gã là gào lên,phá vỡ bầu không khí thoải mái trong phòng vẽ tranh.
Thầy Lưu đến giảng hòa.
Có người không thích xem tướng đoán mệnh gì đó, ác cảm cũng là hợp tình hợp lý, với lại, Thẩm Lương cũng không phải là loại người thích hợp để nói đùa.
Lâm Mậu lạnh mặt, đứng lên đổi vị trí.
Hoàng Đan thấy Tề Phóng lại một lần nhìn mình, cậu không phản ứng.
Bên trông biệt thự tư nhân nào đó ở thành phố M đèn đuốc sáng trưng.
Vương Kỳ vào cửa đã được tiếp đãi tận tình, anh ta nhìn người trung niên trên ghế, hơn năm mươi tuổi, ăn mặc đẹp, có thể được gọi là đại phú đại quý.
Từ đầu đến cuối chú họ đều khách sáo,“Cảnh sát Vương, cơm tối đã nấu xong, chúng ta đến phòng ăn trước đi.”
Vương Kỳ chỉ là đến liên hệ người nhà của người chết, không muốn ở lâu, kết quả lại vì không hiểu thế nào lại đến tầng ba xem mấy bức vẽ phát họa trên tầng ba, xem rất lâu đến hơn tám giờ vẫn còn ở đây.
Phòng ăn rộng mở sáng sủa, trên bàn dài bày biện bữa tối kiểu Âu Tây.
Vương Kỳ nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, người chết trong mắt bạn học là công chúa của gia đình giàu có, cô ấy sống chung với chú họ của mình nên đương nhiên vật chất cũng không kém.
Chú họ rót rượu đỏ cho Vương Kỳ,“Cảnh sát Vương,chuyện Tiểu Duy lần này,làm phiền các cậu rồi.”
Vương Kỳ nói không phiền không phiền.
Chú họ than thở,“Trách tôi, nếu đem thời gian làm việc chia nhỏ quan tâm đến Tiểu Duy một chút thì có lẽ con bé sẽ không làm việc ngốc nghếch này rồi.”
Vương Kỳ nói,“Hạ Duy còn người thân nào sao?”
Chú họ nói cô ấy còn một cha,“Cha mẹ Tiểu Duy đã ly hôn ba năm trước, không bao lâu sau thì mẹ con bé qua đời, ba con bé có gia đình mới, cũng không đến thăm con bé lần nào.”
Vương Kỳ không thể hiểu nổi, anh ta cũng từng tiếp xúc với gia đình ly dị, đôi vợ chồng đối với đứa con cũng sẽ không mặc kệ như vậy,“Tại sao?”
Chú họ muốn nói lại thôi,“Có lẽ vì kiêng dè vợ con hiện tại.”
Vương Kỳ không hỏi nhiều.
Hạ Duy tự sát, vụ án đã kết thúc.
Đứa trẻ nhỏ tuổi rất nhạy cảm, cũng đặc biệt yếu ớt, có thể vì một ánh mắt người ngoài, một tiếng cười cũng sẽ làm dao dộng cảm xúc mạnh mẽ, có ý niệm làm ra hành vi cực đoan cũng không phải là số ít.
Một bữa cơm kết thúc qua loa, Vương Kỳ đứng dậy xin phép ra về.
Hậu sự Hạ Duy do chú họ cô ấy xử lý, tìm được nghĩa trang rất tốt.
Lễ tang tổ chức ngày 13, trước một ngày Hoàng Đan cùng Lâm Mậu đều rất buồn phiền, bởi vì bọn họ phát hiện bản thân không có quần áo màu đen.
Lâm Mậu kêu Hoàng Đan, hai người đến phòng Thẩm Lương.
Thẩm Lương khác hoàn toàn với bọn họ, quần áo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông của gã đều toàn một màu đen.
Dáng người Hoàng Đan và Lâm Mậu đều tương tự với gã, có thể mượn mặc được.
Thẩm Lương ghét bỏ nói,“Có thể cho các cậu mượn cũng được nhưng nhất định phải giặt sạch rồi mới trả lại cho tôi đó.”
Lâm Mậu nói,“Biết rồi mà.”
Cậu ta kéo Hoàng Đan đến trước tủ áo lựa lựa,“Thư Nhiên, cậu muốn mặc cái nào? Tôi cảm thấy cái này không tệ đâu, cậu thấy sao?”
Hoàng Đan không sao cả,“Sao cũng được.”
Ngày đó ba người họ gặp Trần Thời rồi cùng nhau thuê xe đến nghĩa trang.
Xe mới xuất phát, tay Trần Thời trong túi đã nắm thành quyền, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng cũng mím chặt, sắc người trắng đến dọa người, đau đớn hắn phải chịu đựng người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Hoàng Đan không muốn nhìn, vừa nhìn lại đau lòng, cậu buông mí mắt xuống, còn hi vọng xe dừng nhanh hơn cả Trần Thời nữa.
Kết quả lại không như ý nguyện.
Nửa đường đến nghĩa trang gặp tai nạn giao thông, tài xế không thể không đi đường vòng, chờ khi đến chổ thì lễ tang đã kết thúc, bọn họ không gặp được chú họ của Hạ Duy, không còn một người nào ở trước bia mộ cả…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất