Tôi Có Một Phòng Khám Âm Dương
Chương 5: Quỷ Trọc Đầu (Hói Quỷ)
Edit: Lam
Beta: An Nhiên
Truyện chỉ được edit và đăng tại wordpress Tử Vân Anh.
Người gọi đến chính là cục trưởng của cục cảnh sát tại thành phố A, đối phương nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, nói trực tiếp ý đồ của mình. Hắn biết chuyện xác chết vùng dậy nhất định là do Tô Từ Bắc trong bóng tối hỗ trợ, tiễn phật tiễn tới tây thiên, nếu cậu đã lỡ nhúng tay vào việc này, thì mấy phiền phức này cũng phải tự mình giải quyết đến cùng.
Hắn điều cậu qua bên kia hỗ trợ pháp y, để đề phòng lúc khám nghiệm thì xác chết vùng dậy lần nữa, sau khi hoàn thành cậu sẽ được phát lương theo quy định.
Cục trưởng cũng là một người hiểu chuyện, Tô Từ Bắc cũng không muốn lừa hắn. Dương khí trước ngực thi thể đã bị cậu đánh tan, sau này cũng sẽ không còn chuyện xác chết vùng dậy nữa. Tiện thể nói cho hắn biết, thi thể bị trúng độc chết, độc tố khá là đặc biệt, kiến nghị hắn tìm người lành nghề đến xét nghiệm tử thi thêm lần nữa, những người không hiểu biết rất dễ gây ra tai nạn.
Cậu nói hết sức chân thành và tỉ mỉ định nói chuyện với vị cục trưởng này xong, thì sẽ trở về nghiên cứu thuốc giải, nhanh chóng giải quyết cái đầu hói của Lưu Quốc Cao, sau đó lấy 50000 tệ còn lại.
Nhưng không ngờ vị cục trưởng này cực kỳ hài lòng với sự thật thà của cậu, ngay lập tức quyết định để cậu đi theo hỗ trợ quá trình xét nghiệm tử thi, chỉ cần ngồi xem là được, việc kiểm tra và phân tích độc tố đã có người khác làm.
Chỉ cần ngồi xem? Một chuyến mười nghìn tệ?
Ngu mới không làm.
Tô Từ Bắc đồng ý ngay lập tức, Lưu Quốc Cao trọc hơn nửa tháng rồi, đợi thêm mấy ngày cũng không có vấn đề gì. Nếu Lưu Quốc Cao không chịu, cậu có thể nói là vì gần đây quan sát giải phẫu thi thể, tiện thể phân tích thuốc giải mới luôn.
Một công đôi chuyện.
Hoàn mỹ!
Tô Từ Bắc từ trong phòng họp đi ra, lúc đem điện thoại trả lại cho Tống cảnh quan, nụ cười trên mặt không thể che đi được. Cười xán lạn đến mức khiến Tống cảnh quan không tìm được manh mối gì, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Chương cục trưởng rốt cục nói cái gì với tên nhóc này? Vẻ mặt của cậu giống hệt như mấy thanh niên được lãnh thưởng cuối năm, vui cười hớn hở.
Hắn mở miệng muốn hỏi, nhưng sợ hỏi đến chuyện không nên hỏi, nên đành nhịn xuống. Ngược lại nếu có sự sắp xếp, bọn họ nhất định sẽ nhận được thong báo sau.
Trên thực tế đúng là như vậy, không lâu sau cấp trên ra lệnh cho bọn họ đem thi thể đến chỗ trung tâm pháp y, để xét nghiệm tử thi thêm lần nữa. Vụ án của Lưu Quốc Cao lần nữa được mở ra, lần nữa được tiến hành thẩm tra, những chứng cứ trước đó được lấy ra xem xét lại.
Không biết liệu có thể xoay chuyển được gì không.
Tống cảnh quan cảm thấy sau lần này sẽ không gặp lại Tô Từ Bắc nữa, hoặc tạm thời không gặp lại cậu. Không ngờ khi xe chở tử thi mới vừa rẽ một cái, đã nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở ven đường vẫy tay với hắn.
Lưng mang balo màu đen.
Tống cảnh quan: "..."
"Nhân viên đặc biệt mà sở trưởng nói là cậu sao?"
"Cũng có thể không phải là tôi mà, có phải là rất kinh hỉ không?"
Tô Từ Bắc không khách khí mà mở cửa xe, ngồi ở vị trí cạnh tài xế. Trước tiên là cài dây an toàn cho mình, sau đó không chờ đợi được nữa, mở balo ra, một mùi hương của đồ ăn cực kì thơm bay ra.
Trứng gà chiên hành lá, còn có một chút vị cay cay ngọt ngọt.
"Bánh chiên, thịt thăn hay thịt ba chỉ, chú muốn ăn cái nào?"
"..." Mỹ vị trước mặt đầy cám dỗ, nhưng Tống cảnh quan không muốn ăn uống gì trước khi xét nghiệm tử thi. Nhìn bộ dạng của Tô Từ Bắc, chắc cũng không phải loại thấy khung cảnh máu me sẽ muốn ói đến mức đi viện đâu nhỉ?
"Tôi muốn ăn thịt thăn."
"Được, vậy cháu bọc lại cho chú trước, lát xuống xe sẽ đưa cho chú."
Tô Từ Bắc lấy giấy dầu gói thịt thăn lại một cách cẩn thận, rồi nhét vào lại trong balo. Trong quá trình nhồi nhét, cậu mò ra được một tấm thẻ cứng cứng tiện tay đeo lên cổ mình luôn.
Tống cảnh quan: "... Cái gì vậy?"
"Cái này?" Tô Từ Bắc khó hiểu quơ quơ tấm thẻ trong tay, cậu hiện đang ăn bánh chiên, trong miệng đầy nhưng vẫn cắn thêm một miếng nữa, nửa bên má phồng lên, nói chuyện có chút ngọng.
"Cái này không phải cấp trên của chú phát cho con sao, nói là chứng nhận lao động tạm thời?"
"..."
Tống cảnh quan nhìn tờ công tác chứng minh được nhét bên trong thẻ đồ đựng thẻ, chữ đen nền trắng, có ba chữ 'giấy thông hành' lớn nữa, hắn nhìn có chút trầm mặc. Nếu như hắn không nhìn lầm, thì cái tờ giấy kia được được máy in in tạm thời ra tờ A4...
Cắt xong, còn đóng dấu rồi để giấy hành nghề vào đồ đựng thẻ, ngay cả ảnh thẻ cũng không có.
Nhưng dù làm qua loa lấy lệ hay cẩu thả cỡ nào thì bên trong cũng nên lộ ra chút nghiêm cẩm.
Còn cái loại giấy hành nghề này dù có được đóng dấu thì đưa ra cũng không ai biết.
Các ngươi tội tình gì mà nhất định phải làm như thế chứ?
Tống cảnh quan nghĩ không ra, ngửi thấy mùi bánh chiên, cuối cùng hắn cũng thành công chạy đến noie
Trung tâm pháp y này là nơi tập hợp nhiều pháp y nhất của bọn họ, chính là nơi chuyên môn sắp xếp cái loại khám nghiệm tử thi, có nhiều thiết bị tiên tiến nhất. Tống cảnh quan không phải tài xế chuyên môn chở tử thi, nhưng những lúc công việc quá bận rộn bọn họ còn kiêm luôn chức đưa thi thể đến đây, đây cũng là chuyện thường xảy ra.
Đối với trung tâm pháp y này, hắn vẫn rất quen thuộc.
Ở cửa tạm dừng, đưa ra hai tấm thẻ công tác chứng minh, vốn tưởng rằng sẽ bị dò hỏi về thẻ công tác chứng minh tạm thời. Không ngờ bảo vệ chỉ liếc mắt nhìn sau đó để hắn qua, cũng không hỏi nhiều.
Tống cảnh quan nghi hoặc lái xe vào, bên trong trống không, vốn dĩ nơi này tụ tập rất nhiều xe chở xác nhưng lúc này lại rất vắng vẻ. Bốn phía cũng yên tĩnh không hề có một tiếng động, chạy đến tận cuối bãi giữ xe, cũng không nhìn thấy một bóng người.
"... Chuyện gì thế này?" Tống cảnh quan nghi hoặc nói thầm.
"Tạm thời phong tỏa, xế chiều hôm nay chỉ có một buổi khám nghiệm tử thi."
Một thanh niên mặc áo blouse trắng cùng một đám người đi ra, phía sau y phần lớn người đều mặc cảnh phục, nhưng lẫn trong đó cũng có vài người mặc thường phục, trên cổ cũng đeo một tấm thẻ với nền trắng chữ đen giống của Từ Bắc.
Nhìn qua có chút không ra gì, nhưng bầu không khí xung quanh cực kì u ám và thận trọng.
Tống cảnh quan chỉ liếc mắt một cái thì biết đây không phải chuyện mà hắn có thể nhúng tay vào, sau khi hỗ trợ đưa thi thể từ trên xe chuyển xuống dưới, hắn liền vội vàng rời đi. Trước khi đi, hắn nhìn thấy thanh niên áo blouse kia đưa tay ra với Tô Từ Bắc.
"Xin chào, tôi là Chương Hồng Ích."
"Xin chào" Tô Từ Bắc nở nụ cười thương nghiệp đầy ôn hòa với y, "Tô Từ Bắc."
Thanh niên kia đánh giá Tô Từ Bắc, thấy gương mặt còn trẻ và bánh chiên trong tay cậu, biểu cảm lộ ra một chút khinh bỉ. Y tăng thêm ngữ khí, tự giới thiệu mình một lần nữa.
"Ta họ Chương, Chương gia."
Chương gia? Chưa từng nghe nói, đối những môn phái gia tộc gì đó, Tô Từ Bắc chưa từng đọc qua, lễ phép thả nửa cái bánh chiên mà mình đang ăn xuống.
"Chương tiên sinh, xin hỏi xét nghiệm tử thi khi nào thì bắt đầu?"
"..." Chương Hồng Ích ánh mắt đánh giá người Tô Từ Bắc trê một vòng, thấy quả thật cậu ta hoàn toàn không biết Chương gia là cái gì, y hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"Sau khi trên lầu an bài xong xuôi thì sẽ bắt đầu, cậu cứ chờ một chút là được rồi, không nên lộn xộn."
Ngữ khí của y cũng không hề tốt đẹp gì, đoán chừng là cảm thấy cái cục nợ này một chút cũng không hiểu chuyện này cực kì phiền phức. Tô Từ Bắc đi phía sau y nghe được y và mấy người đeo giấy thông hành nói chuyện, âm thanh cũng chẳng nhỏ gì.
"Chỉ là một tán tu*, cũng không biết cục trưởng kia tìm hắn ở đâu, không chừng chỉ do vận khí tốt nên học được không ít thứ. Không cần để ý đến hắn, lát nữa cho hắn ở cửa nhìn là được rồi."
*Tán tu: Những người tu hành không có môn phái, gia tộc.
Tán tu Tô Từ Bắc yên lặng nhét một viên kẹo cao su vào miệng, trông cửa thì trông cửa, dù sao cũng lấy được tiền lương, bớt việc thì càng thoải mái.
Xét thấy thi thể có chứa chất động hại cao, vì phòng ngừa trong quá trình xét nghiệm tử thi xảy ra bất trắc, trước khi vào phòng phẫu thuật phải khử trùng toàn thân, sau đó mặc đồ khử trùng vào.
Tô Từ Bắc không muốn cạnh tranh với bọn họ, cho nên cậu chậm rãi đi tới nhà vệ sinh, thay xong quần áo rồi đi vào. Sau khi cậu vào cửa, bọn họ đã cắt khoang ngực của thi thể ra, đang chuẩn bị kiểm tra gan.
Nhìn thấy bọn họ đưa tay định chạm đến tim, Tô Từ Bắc đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Chờ đã, đừng có lấy tay trực tiếp chạm vào tim, cái vật kia chắc không phải là..."
Ầm ——
Một tiếng vang trầm thấp, máu bắn tung tóe.
Tô Từ Bắc chưa kịp nói xong, quả tim kia đã tự nổ tung không còn một mảnh, bắn tóe khắp người kẻ đã chạm vào. Trừ bộ khử trùng đã chặn phần lớn máu tiếp xúc với da thịt, những phần quanh vùng mắt lộ ra ngoài bị dính vào một chút.
Người kia ngã xuống đất ngay lập tức, trên mặt hiện lên một tầng màu xanh đen.
"Em họ" Chương Hồng Ích hô một tiếng, lập tức móc ra một đống chai chai lon lon bắt đầu nhét vào trong miệng hắn. Dưới sự áp chế của các loại thuốc giải độc, sắc mặt của hắn thoạt nhìn cũng tốt hơn một chút, mà cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi. Nhìn hắn uể oải trên đất, nhìn bộ dáng cùng gương mặt đầy thống khổ liền biết hắn chỉ là dựa vào linh lực cùng đan dược để tạm thời chế trụ độc tố, nếu như không thể giải độc kịp thời, chỉ sợ là sẽ chung kết cục với Lưu Quốc Cao.
"..." Tô Từ Bắc không nói nhìn bộ dáng bọn Chương Hồng Ích luống cuống tay chân cứu người, hắn không ngờ bọn họ lại vụng về như vậy.
"Trước khi tiến hành kiểm tra thi thể các người không xem qua qua ghi chép của lần kiểm tra trước à? Lúc đó cho ra kết luận là, Lưu Quốc Cao chết do trong lồng ngực xuất huyết nhiều, cây dao kia vừa vặn đâm bên cạnh tim, chứng tỏ tim hắn đã bị lấy ra, thứ các người nhìn thấy cũng không phải là tim nữa."
Chương Hồng Ích đang bận cứu người, em họ y luôn có quan hệ tốt với y, vừa mới đậu Đại học Y khoa, đã bị y mang đến đây luyện tập, ai biết chỉ là xử lý một cái xác chết vùng dậy sẽ gây biến động như vậy.
Quan tâm sẽ bị loạn, loại độc tố lạ này lan tràn quá nhanh, nhìn bộ dáng em họ đang trong giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc, Chương Hồng Ích đâu còn tâm trạng quan tâm đến những kẻ chẳng đáng quan tâm chứ.
"Ngươi ngậm miệng, không hiểu cũng không cần ở đây mã hậu pháo*." Hắn trừng mắt Tô Từ Bắc một cái, lấy điện thoại di động ra vội vã gọi liên tục mấy cú.
* Nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Chương Hồng Ích cũng rất bất đắc dĩ, y đã tốt nghiệp được hai năm, cũng không tính là thế hệ trước, mà cũng coi như là có chút kinh nghiệm, đương nhiên sẽ không lỗ mãng đến mức không biết gì cũng nhận tờ đơn này. Thật ra hắn cũng coi như là không trâu bắt chó đi cày*, tối hôm qua y mới đi công tác về, định ngày hôm nay sẽ đưa em họ ra ngoài chơi, kết quả đột nhiên nhận được tờ đơn này.
*Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc làm việc mà không người ta đủ khả năng, làm khó.
Cấp trên yêu cầu nhanh chóng giải quyết, cho nên y chỉ biết qua loa chuyện xác chết vùng dậy trước khi được đưa đến đây, quả thật cũng không xem kỹ bản báo cáo kiểm tra tử thi lần cuối.
Nếu như là những người lão luyện thì sẽ cẩn thận hơn, mọi người cũng sẽ không mắc phải loại sai phạm sơ cấp này, còn những người mới thì tương đối gấp gáp mổ. Y mới vừa mổ bụng ra, khi y quay lại thì trái tim kia liền nổ, y có thể làm sao? Y cũng rất tuyệt vọng.
Hơn nữa y nhớ rõ ràng, "Tim" mà y vừa nhìn thấy, có van rõ ràng, nhìn qua giống hệt một trái tim bình thường, có trời mới biết tại sao chỉ mới chạm vào đã nổ.
Thi thể đem đi lấy mẫu, rồi phân tích độc tố trước khi đưa đi xét nghiệm tử thi. Lúc này không biết đã xét nghiệm xong chưa, dù thành phần cụ thể không biết rõ nhưng hẳn là cũng suy đoán ra được độc tính cơ bản.
Hỏi lại những trưởng bối trong nhà, nhất định phải tìm ra cách tạm thời áp chế độc tính. Cũng không thể để em họ lần đầu ra ngoài làm, đã nghiên cứu thất bại rồi ra đi được? Y sợ rằng bản thân thế nào cũng bị xách về quỳ tại từ đường...
Y bận tối mặt tối mày, còn lại ba người kia cũng không nhàn rỗi, người bắt mạnh người châm cứu, là bắt mạch liền là ngân châm, tận lực lựa chọn đúng thuốc và đan dược sau đó đút vào miệng người em họ đang nằm dưới đất.
Loại kia có thể giảm bớt độc tính, cũng không bài xích với các loại giải dược khác, từng viên từng viên được nhét vào trong miệng hắn, giống hệt như đang ăn đường đậu.
Ở đây, Tô Từ Bắc có vẻ là một người không phận sự, cậu than thở một tiếng, ngồi xổm người xuống lật qua lật lại mí mắt của em họ, lại sờ sờ mạch của hắn.
"Đừng đút, đút vào thì cũng không kịp tiêu hóa đâu. Độc này vốn lan tràn tốc độ rất nhanh, nếu không phải khả năng kháng độc của cơ thể hắn không tồi, còn tu luyện có linh lực,nếu không sợ là sớm đã không chịu đựng được nữa."
"Trong vòng một khắc đồng hồ nữa, nếu các người vẫn chưa tìm ra phương pháp giải độc, thì hắn chết chắc."
Beta: An Nhiên
Truyện chỉ được edit và đăng tại wordpress Tử Vân Anh.
Người gọi đến chính là cục trưởng của cục cảnh sát tại thành phố A, đối phương nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, nói trực tiếp ý đồ của mình. Hắn biết chuyện xác chết vùng dậy nhất định là do Tô Từ Bắc trong bóng tối hỗ trợ, tiễn phật tiễn tới tây thiên, nếu cậu đã lỡ nhúng tay vào việc này, thì mấy phiền phức này cũng phải tự mình giải quyết đến cùng.
Hắn điều cậu qua bên kia hỗ trợ pháp y, để đề phòng lúc khám nghiệm thì xác chết vùng dậy lần nữa, sau khi hoàn thành cậu sẽ được phát lương theo quy định.
Cục trưởng cũng là một người hiểu chuyện, Tô Từ Bắc cũng không muốn lừa hắn. Dương khí trước ngực thi thể đã bị cậu đánh tan, sau này cũng sẽ không còn chuyện xác chết vùng dậy nữa. Tiện thể nói cho hắn biết, thi thể bị trúng độc chết, độc tố khá là đặc biệt, kiến nghị hắn tìm người lành nghề đến xét nghiệm tử thi thêm lần nữa, những người không hiểu biết rất dễ gây ra tai nạn.
Cậu nói hết sức chân thành và tỉ mỉ định nói chuyện với vị cục trưởng này xong, thì sẽ trở về nghiên cứu thuốc giải, nhanh chóng giải quyết cái đầu hói của Lưu Quốc Cao, sau đó lấy 50000 tệ còn lại.
Nhưng không ngờ vị cục trưởng này cực kỳ hài lòng với sự thật thà của cậu, ngay lập tức quyết định để cậu đi theo hỗ trợ quá trình xét nghiệm tử thi, chỉ cần ngồi xem là được, việc kiểm tra và phân tích độc tố đã có người khác làm.
Chỉ cần ngồi xem? Một chuyến mười nghìn tệ?
Ngu mới không làm.
Tô Từ Bắc đồng ý ngay lập tức, Lưu Quốc Cao trọc hơn nửa tháng rồi, đợi thêm mấy ngày cũng không có vấn đề gì. Nếu Lưu Quốc Cao không chịu, cậu có thể nói là vì gần đây quan sát giải phẫu thi thể, tiện thể phân tích thuốc giải mới luôn.
Một công đôi chuyện.
Hoàn mỹ!
Tô Từ Bắc từ trong phòng họp đi ra, lúc đem điện thoại trả lại cho Tống cảnh quan, nụ cười trên mặt không thể che đi được. Cười xán lạn đến mức khiến Tống cảnh quan không tìm được manh mối gì, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Chương cục trưởng rốt cục nói cái gì với tên nhóc này? Vẻ mặt của cậu giống hệt như mấy thanh niên được lãnh thưởng cuối năm, vui cười hớn hở.
Hắn mở miệng muốn hỏi, nhưng sợ hỏi đến chuyện không nên hỏi, nên đành nhịn xuống. Ngược lại nếu có sự sắp xếp, bọn họ nhất định sẽ nhận được thong báo sau.
Trên thực tế đúng là như vậy, không lâu sau cấp trên ra lệnh cho bọn họ đem thi thể đến chỗ trung tâm pháp y, để xét nghiệm tử thi thêm lần nữa. Vụ án của Lưu Quốc Cao lần nữa được mở ra, lần nữa được tiến hành thẩm tra, những chứng cứ trước đó được lấy ra xem xét lại.
Không biết liệu có thể xoay chuyển được gì không.
Tống cảnh quan cảm thấy sau lần này sẽ không gặp lại Tô Từ Bắc nữa, hoặc tạm thời không gặp lại cậu. Không ngờ khi xe chở tử thi mới vừa rẽ một cái, đã nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở ven đường vẫy tay với hắn.
Lưng mang balo màu đen.
Tống cảnh quan: "..."
"Nhân viên đặc biệt mà sở trưởng nói là cậu sao?"
"Cũng có thể không phải là tôi mà, có phải là rất kinh hỉ không?"
Tô Từ Bắc không khách khí mà mở cửa xe, ngồi ở vị trí cạnh tài xế. Trước tiên là cài dây an toàn cho mình, sau đó không chờ đợi được nữa, mở balo ra, một mùi hương của đồ ăn cực kì thơm bay ra.
Trứng gà chiên hành lá, còn có một chút vị cay cay ngọt ngọt.
"Bánh chiên, thịt thăn hay thịt ba chỉ, chú muốn ăn cái nào?"
"..." Mỹ vị trước mặt đầy cám dỗ, nhưng Tống cảnh quan không muốn ăn uống gì trước khi xét nghiệm tử thi. Nhìn bộ dạng của Tô Từ Bắc, chắc cũng không phải loại thấy khung cảnh máu me sẽ muốn ói đến mức đi viện đâu nhỉ?
"Tôi muốn ăn thịt thăn."
"Được, vậy cháu bọc lại cho chú trước, lát xuống xe sẽ đưa cho chú."
Tô Từ Bắc lấy giấy dầu gói thịt thăn lại một cách cẩn thận, rồi nhét vào lại trong balo. Trong quá trình nhồi nhét, cậu mò ra được một tấm thẻ cứng cứng tiện tay đeo lên cổ mình luôn.
Tống cảnh quan: "... Cái gì vậy?"
"Cái này?" Tô Từ Bắc khó hiểu quơ quơ tấm thẻ trong tay, cậu hiện đang ăn bánh chiên, trong miệng đầy nhưng vẫn cắn thêm một miếng nữa, nửa bên má phồng lên, nói chuyện có chút ngọng.
"Cái này không phải cấp trên của chú phát cho con sao, nói là chứng nhận lao động tạm thời?"
"..."
Tống cảnh quan nhìn tờ công tác chứng minh được nhét bên trong thẻ đồ đựng thẻ, chữ đen nền trắng, có ba chữ 'giấy thông hành' lớn nữa, hắn nhìn có chút trầm mặc. Nếu như hắn không nhìn lầm, thì cái tờ giấy kia được được máy in in tạm thời ra tờ A4...
Cắt xong, còn đóng dấu rồi để giấy hành nghề vào đồ đựng thẻ, ngay cả ảnh thẻ cũng không có.
Nhưng dù làm qua loa lấy lệ hay cẩu thả cỡ nào thì bên trong cũng nên lộ ra chút nghiêm cẩm.
Còn cái loại giấy hành nghề này dù có được đóng dấu thì đưa ra cũng không ai biết.
Các ngươi tội tình gì mà nhất định phải làm như thế chứ?
Tống cảnh quan nghĩ không ra, ngửi thấy mùi bánh chiên, cuối cùng hắn cũng thành công chạy đến noie
Trung tâm pháp y này là nơi tập hợp nhiều pháp y nhất của bọn họ, chính là nơi chuyên môn sắp xếp cái loại khám nghiệm tử thi, có nhiều thiết bị tiên tiến nhất. Tống cảnh quan không phải tài xế chuyên môn chở tử thi, nhưng những lúc công việc quá bận rộn bọn họ còn kiêm luôn chức đưa thi thể đến đây, đây cũng là chuyện thường xảy ra.
Đối với trung tâm pháp y này, hắn vẫn rất quen thuộc.
Ở cửa tạm dừng, đưa ra hai tấm thẻ công tác chứng minh, vốn tưởng rằng sẽ bị dò hỏi về thẻ công tác chứng minh tạm thời. Không ngờ bảo vệ chỉ liếc mắt nhìn sau đó để hắn qua, cũng không hỏi nhiều.
Tống cảnh quan nghi hoặc lái xe vào, bên trong trống không, vốn dĩ nơi này tụ tập rất nhiều xe chở xác nhưng lúc này lại rất vắng vẻ. Bốn phía cũng yên tĩnh không hề có một tiếng động, chạy đến tận cuối bãi giữ xe, cũng không nhìn thấy một bóng người.
"... Chuyện gì thế này?" Tống cảnh quan nghi hoặc nói thầm.
"Tạm thời phong tỏa, xế chiều hôm nay chỉ có một buổi khám nghiệm tử thi."
Một thanh niên mặc áo blouse trắng cùng một đám người đi ra, phía sau y phần lớn người đều mặc cảnh phục, nhưng lẫn trong đó cũng có vài người mặc thường phục, trên cổ cũng đeo một tấm thẻ với nền trắng chữ đen giống của Từ Bắc.
Nhìn qua có chút không ra gì, nhưng bầu không khí xung quanh cực kì u ám và thận trọng.
Tống cảnh quan chỉ liếc mắt một cái thì biết đây không phải chuyện mà hắn có thể nhúng tay vào, sau khi hỗ trợ đưa thi thể từ trên xe chuyển xuống dưới, hắn liền vội vàng rời đi. Trước khi đi, hắn nhìn thấy thanh niên áo blouse kia đưa tay ra với Tô Từ Bắc.
"Xin chào, tôi là Chương Hồng Ích."
"Xin chào" Tô Từ Bắc nở nụ cười thương nghiệp đầy ôn hòa với y, "Tô Từ Bắc."
Thanh niên kia đánh giá Tô Từ Bắc, thấy gương mặt còn trẻ và bánh chiên trong tay cậu, biểu cảm lộ ra một chút khinh bỉ. Y tăng thêm ngữ khí, tự giới thiệu mình một lần nữa.
"Ta họ Chương, Chương gia."
Chương gia? Chưa từng nghe nói, đối những môn phái gia tộc gì đó, Tô Từ Bắc chưa từng đọc qua, lễ phép thả nửa cái bánh chiên mà mình đang ăn xuống.
"Chương tiên sinh, xin hỏi xét nghiệm tử thi khi nào thì bắt đầu?"
"..." Chương Hồng Ích ánh mắt đánh giá người Tô Từ Bắc trê một vòng, thấy quả thật cậu ta hoàn toàn không biết Chương gia là cái gì, y hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"Sau khi trên lầu an bài xong xuôi thì sẽ bắt đầu, cậu cứ chờ một chút là được rồi, không nên lộn xộn."
Ngữ khí của y cũng không hề tốt đẹp gì, đoán chừng là cảm thấy cái cục nợ này một chút cũng không hiểu chuyện này cực kì phiền phức. Tô Từ Bắc đi phía sau y nghe được y và mấy người đeo giấy thông hành nói chuyện, âm thanh cũng chẳng nhỏ gì.
"Chỉ là một tán tu*, cũng không biết cục trưởng kia tìm hắn ở đâu, không chừng chỉ do vận khí tốt nên học được không ít thứ. Không cần để ý đến hắn, lát nữa cho hắn ở cửa nhìn là được rồi."
*Tán tu: Những người tu hành không có môn phái, gia tộc.
Tán tu Tô Từ Bắc yên lặng nhét một viên kẹo cao su vào miệng, trông cửa thì trông cửa, dù sao cũng lấy được tiền lương, bớt việc thì càng thoải mái.
Xét thấy thi thể có chứa chất động hại cao, vì phòng ngừa trong quá trình xét nghiệm tử thi xảy ra bất trắc, trước khi vào phòng phẫu thuật phải khử trùng toàn thân, sau đó mặc đồ khử trùng vào.
Tô Từ Bắc không muốn cạnh tranh với bọn họ, cho nên cậu chậm rãi đi tới nhà vệ sinh, thay xong quần áo rồi đi vào. Sau khi cậu vào cửa, bọn họ đã cắt khoang ngực của thi thể ra, đang chuẩn bị kiểm tra gan.
Nhìn thấy bọn họ đưa tay định chạm đến tim, Tô Từ Bắc đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Chờ đã, đừng có lấy tay trực tiếp chạm vào tim, cái vật kia chắc không phải là..."
Ầm ——
Một tiếng vang trầm thấp, máu bắn tung tóe.
Tô Từ Bắc chưa kịp nói xong, quả tim kia đã tự nổ tung không còn một mảnh, bắn tóe khắp người kẻ đã chạm vào. Trừ bộ khử trùng đã chặn phần lớn máu tiếp xúc với da thịt, những phần quanh vùng mắt lộ ra ngoài bị dính vào một chút.
Người kia ngã xuống đất ngay lập tức, trên mặt hiện lên một tầng màu xanh đen.
"Em họ" Chương Hồng Ích hô một tiếng, lập tức móc ra một đống chai chai lon lon bắt đầu nhét vào trong miệng hắn. Dưới sự áp chế của các loại thuốc giải độc, sắc mặt của hắn thoạt nhìn cũng tốt hơn một chút, mà cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi. Nhìn hắn uể oải trên đất, nhìn bộ dáng cùng gương mặt đầy thống khổ liền biết hắn chỉ là dựa vào linh lực cùng đan dược để tạm thời chế trụ độc tố, nếu như không thể giải độc kịp thời, chỉ sợ là sẽ chung kết cục với Lưu Quốc Cao.
"..." Tô Từ Bắc không nói nhìn bộ dáng bọn Chương Hồng Ích luống cuống tay chân cứu người, hắn không ngờ bọn họ lại vụng về như vậy.
"Trước khi tiến hành kiểm tra thi thể các người không xem qua qua ghi chép của lần kiểm tra trước à? Lúc đó cho ra kết luận là, Lưu Quốc Cao chết do trong lồng ngực xuất huyết nhiều, cây dao kia vừa vặn đâm bên cạnh tim, chứng tỏ tim hắn đã bị lấy ra, thứ các người nhìn thấy cũng không phải là tim nữa."
Chương Hồng Ích đang bận cứu người, em họ y luôn có quan hệ tốt với y, vừa mới đậu Đại học Y khoa, đã bị y mang đến đây luyện tập, ai biết chỉ là xử lý một cái xác chết vùng dậy sẽ gây biến động như vậy.
Quan tâm sẽ bị loạn, loại độc tố lạ này lan tràn quá nhanh, nhìn bộ dáng em họ đang trong giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc, Chương Hồng Ích đâu còn tâm trạng quan tâm đến những kẻ chẳng đáng quan tâm chứ.
"Ngươi ngậm miệng, không hiểu cũng không cần ở đây mã hậu pháo*." Hắn trừng mắt Tô Từ Bắc một cái, lấy điện thoại di động ra vội vã gọi liên tục mấy cú.
* Nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Chương Hồng Ích cũng rất bất đắc dĩ, y đã tốt nghiệp được hai năm, cũng không tính là thế hệ trước, mà cũng coi như là có chút kinh nghiệm, đương nhiên sẽ không lỗ mãng đến mức không biết gì cũng nhận tờ đơn này. Thật ra hắn cũng coi như là không trâu bắt chó đi cày*, tối hôm qua y mới đi công tác về, định ngày hôm nay sẽ đưa em họ ra ngoài chơi, kết quả đột nhiên nhận được tờ đơn này.
*Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc làm việc mà không người ta đủ khả năng, làm khó.
Cấp trên yêu cầu nhanh chóng giải quyết, cho nên y chỉ biết qua loa chuyện xác chết vùng dậy trước khi được đưa đến đây, quả thật cũng không xem kỹ bản báo cáo kiểm tra tử thi lần cuối.
Nếu như là những người lão luyện thì sẽ cẩn thận hơn, mọi người cũng sẽ không mắc phải loại sai phạm sơ cấp này, còn những người mới thì tương đối gấp gáp mổ. Y mới vừa mổ bụng ra, khi y quay lại thì trái tim kia liền nổ, y có thể làm sao? Y cũng rất tuyệt vọng.
Hơn nữa y nhớ rõ ràng, "Tim" mà y vừa nhìn thấy, có van rõ ràng, nhìn qua giống hệt một trái tim bình thường, có trời mới biết tại sao chỉ mới chạm vào đã nổ.
Thi thể đem đi lấy mẫu, rồi phân tích độc tố trước khi đưa đi xét nghiệm tử thi. Lúc này không biết đã xét nghiệm xong chưa, dù thành phần cụ thể không biết rõ nhưng hẳn là cũng suy đoán ra được độc tính cơ bản.
Hỏi lại những trưởng bối trong nhà, nhất định phải tìm ra cách tạm thời áp chế độc tính. Cũng không thể để em họ lần đầu ra ngoài làm, đã nghiên cứu thất bại rồi ra đi được? Y sợ rằng bản thân thế nào cũng bị xách về quỳ tại từ đường...
Y bận tối mặt tối mày, còn lại ba người kia cũng không nhàn rỗi, người bắt mạnh người châm cứu, là bắt mạch liền là ngân châm, tận lực lựa chọn đúng thuốc và đan dược sau đó đút vào miệng người em họ đang nằm dưới đất.
Loại kia có thể giảm bớt độc tính, cũng không bài xích với các loại giải dược khác, từng viên từng viên được nhét vào trong miệng hắn, giống hệt như đang ăn đường đậu.
Ở đây, Tô Từ Bắc có vẻ là một người không phận sự, cậu than thở một tiếng, ngồi xổm người xuống lật qua lật lại mí mắt của em họ, lại sờ sờ mạch của hắn.
"Đừng đút, đút vào thì cũng không kịp tiêu hóa đâu. Độc này vốn lan tràn tốc độ rất nhanh, nếu không phải khả năng kháng độc của cơ thể hắn không tồi, còn tu luyện có linh lực,nếu không sợ là sớm đã không chịu đựng được nữa."
"Trong vòng một khắc đồng hồ nữa, nếu các người vẫn chưa tìm ra phương pháp giải độc, thì hắn chết chắc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất