Tôi Có Một Phòng Khám Âm Dương
Chương 6: Quỷ Trọc Đầu (Hói Quỷ)6
Edit: An Nhiên
Beta: Lam
Truyện chỉ được edit và đăng tại wordpress Tử Vân Anh.
"Ngươi thì biết cái gì?" Trương Hồng Ích vừa cúp điện thoại trong tay, quay đầu đã nghe được cậu nói vậy, giống như là đang nguyền rủa em họ mình, nhất thời không nhịn được giận dữ.
"Thuốc giải độc đã tan trong miệng rồi, hiệu quả của thuốc có thể truyền khắp cơ thể trong vòng vài giây. Nếu cả chuyện này cũng không biết thì đừng có sủa bậy sủa bạ."
Y hét vào mặt Tô Từ Bắc, nhưng sau khi hét xong, hắn lại kéo cậu sang một bên hai bước.
"Tránh ra. Đừng có tự tiện lại gần. Chút nữa chẳng may mà trúng độc thì ta cũng không rảnh mà đến cứu ngươi đâu."
Đúng là một người mạnh miệng nhưng rất mềm lòng, hành động của Trương Hồng Ích khiến cậu cảm thấy đám người này cũng khá tốt. Hình như chỉ là người mới nên thiếu kinh nghiệm cũng không thành vấn đề, thật ra cũng không phải vấn đề lớn, chỉ là vận may quá kém nên gặp phải loại độc tố quá mạnh, nếu không giải được thì cũng coi như rút kinh nghiệm.
Ôm suy nghĩ của một người đi trước, Tô Từ Bắc ở bên cạnh quan sát một lúc. Trong lúc Trương Hồng Ích gọi điện nhiều lần, người bạn của y đã nhét viên thuốc hồ lô vào miệng em họ nhưng vẫn vô dụng.
Khuôn mặt của người em họ càng ngày càng xấu, hơi thở cũng ngày càng yếu, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết là chuẩn bị làm phân bón rồi.
Trương Hồng Ích ngồi xổm bên cạnh em họ, vẻ mặt khó coi đem điện thoại đưa cho em họ.
"Hồng Kỳ, ba mẹ em đang ở bên kia điện thoại, em... Em cùng bọn họ nói vài lời đi."
Trương Hồng Kỳ cúi xuống, vẻ mặt đau khổ, tay hắn đã mềm đến mức không thể cầm điện thoại, hắn cần người giữ để có thể nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại. Giọng bố thì hơi nghẹn lại, đằng sau hình như có ai đó đang khóc, chắc là mẹ...
Hai người dó nói không thích người khóc lóc, bây giờ lại khóc thành như vậy rồi?
Trương Hồng Kỳ thật sự cảm thấy ngỡ ngàng. Hắn thực sự không hiểu sao mình lại đột ngột rơi vào trạng thái cận kề cái chết như hiện tại. Hơn mười phút trước y vẫn hào hứng, sẵn sàng trợ giúp giải phẫu thi thể. Sao bây giờ...
Đột nhiên phải chết chứ?
Vùng quanh khóe mắt rỉ máu nóng rát, đau nhức, toàn thân ê ẩm khiến hắn nhận ra bản thân sợ rằng đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi.
Thanh niên với gương mặt thanh tú có đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, yếu ớt bắt đầu trăn trối những lời cuối cùng của mình.
Ba người còn lại, có vẻ là đạo sĩ, đã sẵn sàng để đọc kinh cầu siêu, cả căn phòng tràn ngập một bầu không khí tang thương.
Tô Từ Bắc: "..."
"Xin lỗi, nếu chuyện của các người đã xử lý xong, để cho tôi nhìn qua một chút được không?"
"Không được dùng em ta làm chuột bạch," Trương Hồng Nghi trừng lớn đôi mắt đỏ hoe, "Đã đến nước này rồi, tại sao ngươi còn muốn làm phiền, ta không có tiền trả cho ngươi đâu. Cha mẹ ta sẽ nhanh chóng tới đây thôi, ngươi đừng có ở đây mà thừa cơ trục lợi."
Những năm gần đây Trương Hồng Ích đã rèn luyện ở rất nhiều bệnh viện khác nhau và cũng chứng kiến đủ các loại tình huống trong cuộc sống. Nhìn thấy Tô Từ Bắc lúc này còn muốn xen vào, y không khỏi tức giận, rõ ràng còn nhỏ như vậy thậm chí còn nhỏ hơn y, thì có bản lãnh gì chứ!!
Thông thường trong trường hợp này, thân nhân vì muốn cứu người thân hầu như không nhịn được nữa, tìm đủ mọi phương pháp, còn nước còn tát, dù sao không cứu được cũng không hối hận. Sau khi người nhà đồng ý, họ làm chút gì đó sau đó đưa ra chi phí chữa bệnh đắt đỏ.
Trong suy nghĩ của Chương Hồng Ích, Tô Từ Bắc cùng một giuộc với những kẻ chuyên lừa đảo. Đứng một bên nói dóc nói láo, suốt ngày chỉ biết hóng chuyện, cũng chẳng phải người tốt gì!
Ba vị đạo sĩ ở bên cạnh vẻ mặt hơi khó coi.
"Trương sư huynh, nhiều khi tiểu huynh đệ này vốn có ý tốt muốn giúp đỡ thôi mà." Người cũng đừng vội phán xét người ta như thế chứ sư huynh?
Các đạo sỹ cảm thấy Tô Từ Bắc này dáng dấp nghiêm chỉnh, mặt mũi sáng sủa. Cho dù là tán tu, thì có bao nhiêu năng lực chứ, vậy cũng không có ác ý gì, có gì cũng nói thẳng, có lẽ không giỏi giao tiếp. n
Chương Hồng Ích tức giận nói: " Nghiêm đạo trưởng, ngài đừng để bị cậu ta qua mặt. Ỷ có khuôn mặt có vẻ trong sáng và tốt bụng rồi đi lừa gạt khắp nơi. Dạng người như thế tôi thấy nhiều rồi!"
"Những người như tên này là u nhọt của ngành y, họ chỉ khiến người nhà bệnh nhân lâm vào cảnh khốn cùng hơn. Tôi không thể để người như cậu ta chạm vào Hồng Kỳ, cậu ta là một kẻ dối trá!"
Tô Từ Bắc: "... Không cần nói chắc chắn vậy đâu."
Chương Hồng Ích cười lạnh một tiếng, từ chối trả lời. Y ôm lấy nửa người của em họ, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu rồi truyền linh lực liên tục, cố gắng giúp cậu kiên trì, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhà cũ của Chương Gia vốn ở thành phố B bên cạnh, nhưng cha mẹ của Chương Hồng Kỳ tình cờ làm việc ở thành phố A, họ có thể đến trong khoảng 20 phút. Y đã cho Trương Hồng Kỳ uống Ghi Danh đan, mỗi đệ tử của Chương gia chỉ có một viên, trong khoảng thời gian này, hắn sẽ cảm thấy choáng váng, đầu óc không tỉnh táo, nhưng ít nhất có thể cầm cự được một lúc.
Y muốn để em họ và bố mẹ em ấy gặp nhau lần cuối.
Cho nên hắn nhất quyết không cho người khác đụng vào Chương Hồng Kỳ lần nữa, nếu như thêm một loại thuốc nữa vào cơ thể của em ấy, dược tính xung đột nhau, vậy thì ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không còn.
Nhìn thấy bộ dạng cố chấp của Chương Hồng Ích, Tô Từ Bắc từ chối đưa ra ý kiến, dù sao thì cũng chỉ tổ tốn nước bọt thôi.
Cậu nghiêng người về phía trước, trước khi Chương Hồng Ích kịp phản ứng, cậu đã nhanh chóng đâm Chương Hồng Kỳ vài cái.
"Ngươi làm trò gì thế?" Trương Hồng Ích tức giận, ánh mắt giận dữ hung hăng trừng cậu, nếu không phải Trương Hồng Ích đang ôm Trương Hồng Kỳ, có lẽ y đã nhảy dựng lên liều mạng với Tô Từ Bắc.
Ba đạo sĩ cũng cảm thấy hành vi của Tô Từ Bắc hơi quá đáng, họ tiến lên một bước và muốn tách hai bên ra, nhưng người có vẻ trẻ nhất trong số họ, đột nhiên kêu lên.
"Chương sư huynh, em họ của anh trông như khá hơn trước nhiều rồi."
Tiểu đạo sĩ này cũng trạc tuổi Trương Hồng Kỳ, cũng xem như là đồng trang lứa với y, nói chuyện với nhau khá nhiều. Trên đương đến đây, cũng có thể coi nhau là bạn tốt, giờ phút này y gặp tai nạn cũng khó chịu, không khỏi nhìn chằm chằm vào Chương Hồng Kỳ, một khắc cũng không rời.
Kết quả lại phát hiện ra, sau cú chọc của Tô Từ Bắc, Trương Hồng Kỳ thở gấp, lồng ngực vốn yếu ớt gần như không phập phồng giờ lại nổi lên.
Trương Hồng Ích ngốc lăng tại chỗ, tiểu đạo trưởng có thể phát hiện ra, bởi y là người ở gần Trương Hồng Kỳ nhất, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy, chỉ là bị lửa giận cuốn đi, nhất thời không để ý.
Bây giờ nhìn kỹ hơn thì có thể thấy được. Y kinh ngạc duỗi tay ra sờ vào cổ tay của Trương Hồng Kỳ. Tuy rằng nhịp đập vẫn còn yếu nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Nếu có thể duy trì được như vậy, hắn nhất định có thể cầm cự cho tới khi các trưởng lão ở Chương gia đã nghiên cứu ra được thuốc giải độc.
Hai người đạo trưởng theo sau cũng ngây ngẩn cả người.
Hình như bọn họ nhìn một bậc tiền bối trong nghề ra một tên gà mờ? Còn không muốn người ta cản trở, để người ta ở yên một bên không cho nhúc nhích?
Có một giọng nói nghiêm túc từ một tiểu đạo sĩ.
"Thưa ngài, tôi xin lỗi vì chúng tôi đã hiểu lầm ngài. Thật xin lỗi, ngài có thể cứu em ấy không?"
Họ sững sờ nhìn sang, sau đó họ mới phản ứng lại và cùng nhau xin lỗi, vẻ mặt của Chương Hồng Ích có chút khó coi, nhưng lời xin lỗi của y cũng vô cùng chân thành, dọa cho Tô Từ Bắc giật mình.
Cúi đầu đúng chín mươi độ, Tô Từ Bắc trong lòng muốn lấy thước để đo, cậu cảm thấy nếu như tên này cúi xuống thêm một chút nữa có thể so với gà con mới nở, đập cánh vài cái xong rồi lộn nhào, đầu cắm xuống đất.
Tô Từ Bắc phủi canhs tay phạch phạch rồi xoay người nhìn sang bên kia, Tô Từ Bắc tự nhiên gật đầu, động tác tự nhiên ung dung, rộng lượng tha thứ cho họ. Còn mấy lời châm biếm nãy giờ bọn họ nói, để họ tự nhớ để rút kinh nghiệm trong tương lai, đừng có mà nghi thần nghi quỷ, trông mặt mà bắt hình dong mà vội đánh giá người khác.
Chương Hồng Ích và những người khác có chút buồn bực trước bộ dạng như bậc tiền bối của cậu, nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng một chuyện: Tô Từ Bắc có thể tùy tiện chọc vài cái đã có thể đem Chương Hồng Kỳ sớm đặt một chân qua Quỷ Môn Quan mà kéo trở về được,khả năng tu luyện của cậu phải hơn bọn họ.
Cho dù là một tán tu nhưng chỉ sợ cũng là người được truyền thừa mạnh mẽ, còn có tư chất bất phàm. Cũng không phải không có loại tiền bối thích ở ẩn, nhặt một đệ tử về nuôi. Sau đó trở thành đại đệ tử, nuôi mười mấy nắm đến khi trưởng thành, cho ra ngoài vả mặt những kẻ khác, mấy lão già khi đã già rồi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm thì thật sự sẽ làm như vậy đấy...
Điều này đôi khi sẽ xảy ra, một số người trong số họ rất thành công, nhưng một ít cũng không thành công, như Tô Từ Bắc, đại khái có thể đoán rằng cậu có thể xếp vào hàng độc cô cầu bại, không có đối thủ.
Vừa chạm vào mạch, Chương Hồng Ích cũng đã kiểm tra ra, trong người em họ có một vài linh lực mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng hơn, trấn giữ vững chắc vài huyệt đạo, ép độc tố trong một phạm vi nhất định không cho chúng phát tán..
Chỉ trong một khoảnh khắc chạm vào mạch, cậu có thể nắm bắt chính xác sự lan truyền của độc tố, đồng thời phong ấn độc tố một cách vững chắc.
Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, và sóng trước chết ở trên bờ cát...
Em họ có hi vọng, Trương Hồng Ích nhanh chóng đứng dậy, lập tức bắt đầu gọi điện thoại, thông báo cho người nhà họ Chương, thông báo cho bên khoa kiểm nghiệm nhanh chóng lấy kết quả, đồng thời thông báo cho ba mẹ Trương Hồng Kỳ, cả người đều bận, miệng không ngơi nghỉ.
Ba đạo sĩ chia làm hai người đi chăm sóc Trương Hồng Kỳ, người còn lại cũng bắt đầu gọi điện thoại, không biết là đang tìm trưởng lão giúp đỡ, hay là truyền tống trận đã gặp phải một tên dự bị tát mặt nào đó.
Khi họ không để ý, Tô Từ Bắc bước đến bên thi thể của Lưu Quốc Đại, đưa tay ra, đầu ngón tay dính đầy máu tươi.
Cái xác đã được mở ngay từ lần khám nghiệm cuối cùng, máu trong khoang bụng gần như chảy hết, sau đó được cho vào tủ đông hơn nửa tháng, đàn ông trung niên khỏe mạnh cơ hồ khô quắt lại móp méo lại gần như một nửa rồi.
Theo lẽ thường, không thể nào sau từng ấy công đoạn mà còn nhiều máu như thế trong lồng ngực được.
Hơn nữa, một trái tim còn đập có một lớp màng mỏng bao quanh, phát nổ ngay khi bị chạm vào, còn chứa chất cực độc sẽ giết chết người di chuyển xác chết ngay lập tức.
Đây giống như một cái bẫy được thiết kế một cách tỉ mỉ được đặt trên một xác chết.
Ai đã làm điều này?
Làm như thế thì sẽ được lợi gì?
Tô Từ Bắc đặt ngón trỏ lên ngón cái xoa xoa, vết máu đỏ mờ dần đi, như thể bị da thịt hấp thu.
Hoặc đơn giản là dùng từ "nuốt chửng" để hình dung sẽ chính xác hơn.
"Có muốn ta giúp di chuyển hắn không?" Một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng, Tô Từ Bắc quay đầu lại, phát hiện tiểu đạo sĩ không biết đã đến từ lúc nào.
"Thi thể này chứa rất nhiều độc. Tuy rằng từ phản ứng vừa rồi, độc tố có thể lây qua tiếp xúc trực tiếp, nhưng không thể loại trừ nếu tiếp xúc trong không khí quá lâu, nó sẽ bay hơi và gây ngộ độc."
Vì vậy, anh ta hỏi lại.
"Chúng ta có nên chuyển cái xác này đến phòng kế bên trước không?"
Bên cạnh còn có một phòng khám nghiệm tử thi, giờ trống không, họ có thể di chuyển thi thể đến bất cứ đâu họ muốn.
Nhưng Tô Từ Bắc rất tò mò về một chuyện, "Tại sao cậu không đề nghị tất cả mọi người rời khỏi đây trước?"
Chỉ cần vận động đôi chân, đơn giản và không nguy hiểm, hà cớ gì tìm tìm ngược vào người, cố gắng di chuyển thi thể đi?
Đạo sĩ nhỏ: "..."
Nhìn thấy khuôn mặt của người này trở nên ngu dần đều theo thời gian, cậu bỗng trở nên vui vẻ, muốn đưa tay tới xoa đầu đứa nhỏ này, nhưng cậu dường như nghĩ tới điều gì đó, cánh tay đang duỗi ra một nửa bỗng rụt lại.
Cách giải quyết khá đơn giản, để tiết kiệm diện tích, phòng mổ ở đây được ngăn bằng kính trong suốt, phong phòng đâu chỉ có một bàn mổ nên người ta chuyển sang bàn mổ khác tạm thời ngăn cách giữa bọn họ và cái xác.
Trong khi chờ Trương Hồng Ích gọi điện thoại xong, Tô Từ Bắc nhàn rỗi đến mức buồn chán, liền đem chuyện thi thể hóa thành cương thi lúc trước trêu chọc tiểu đạo sĩ, đúng là lâu lắm rồi mới tìm lại được cảm giác nuôi trẻ.
Kể được một nửa,cậu chợt nghĩ ra điều gì đó.
Lúc trước khi ở trong nhà xác, sĩ quan Tống gọi cho Lưu Quốc Cao, điện thoại vang lên từ người anh ta, cậu nghĩ rằng điện thoại có thể nhét vào bụng anh ta, nhưng bây giờ bụng anh ta đã mở ra và trống rỗng.
Vậy, chiếc điện thoại đó bây giờ ở đâu?
Beta: Lam
Truyện chỉ được edit và đăng tại wordpress Tử Vân Anh.
"Ngươi thì biết cái gì?" Trương Hồng Ích vừa cúp điện thoại trong tay, quay đầu đã nghe được cậu nói vậy, giống như là đang nguyền rủa em họ mình, nhất thời không nhịn được giận dữ.
"Thuốc giải độc đã tan trong miệng rồi, hiệu quả của thuốc có thể truyền khắp cơ thể trong vòng vài giây. Nếu cả chuyện này cũng không biết thì đừng có sủa bậy sủa bạ."
Y hét vào mặt Tô Từ Bắc, nhưng sau khi hét xong, hắn lại kéo cậu sang một bên hai bước.
"Tránh ra. Đừng có tự tiện lại gần. Chút nữa chẳng may mà trúng độc thì ta cũng không rảnh mà đến cứu ngươi đâu."
Đúng là một người mạnh miệng nhưng rất mềm lòng, hành động của Trương Hồng Ích khiến cậu cảm thấy đám người này cũng khá tốt. Hình như chỉ là người mới nên thiếu kinh nghiệm cũng không thành vấn đề, thật ra cũng không phải vấn đề lớn, chỉ là vận may quá kém nên gặp phải loại độc tố quá mạnh, nếu không giải được thì cũng coi như rút kinh nghiệm.
Ôm suy nghĩ của một người đi trước, Tô Từ Bắc ở bên cạnh quan sát một lúc. Trong lúc Trương Hồng Ích gọi điện nhiều lần, người bạn của y đã nhét viên thuốc hồ lô vào miệng em họ nhưng vẫn vô dụng.
Khuôn mặt của người em họ càng ngày càng xấu, hơi thở cũng ngày càng yếu, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết là chuẩn bị làm phân bón rồi.
Trương Hồng Ích ngồi xổm bên cạnh em họ, vẻ mặt khó coi đem điện thoại đưa cho em họ.
"Hồng Kỳ, ba mẹ em đang ở bên kia điện thoại, em... Em cùng bọn họ nói vài lời đi."
Trương Hồng Kỳ cúi xuống, vẻ mặt đau khổ, tay hắn đã mềm đến mức không thể cầm điện thoại, hắn cần người giữ để có thể nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại. Giọng bố thì hơi nghẹn lại, đằng sau hình như có ai đó đang khóc, chắc là mẹ...
Hai người dó nói không thích người khóc lóc, bây giờ lại khóc thành như vậy rồi?
Trương Hồng Kỳ thật sự cảm thấy ngỡ ngàng. Hắn thực sự không hiểu sao mình lại đột ngột rơi vào trạng thái cận kề cái chết như hiện tại. Hơn mười phút trước y vẫn hào hứng, sẵn sàng trợ giúp giải phẫu thi thể. Sao bây giờ...
Đột nhiên phải chết chứ?
Vùng quanh khóe mắt rỉ máu nóng rát, đau nhức, toàn thân ê ẩm khiến hắn nhận ra bản thân sợ rằng đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi.
Thanh niên với gương mặt thanh tú có đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, yếu ớt bắt đầu trăn trối những lời cuối cùng của mình.
Ba người còn lại, có vẻ là đạo sĩ, đã sẵn sàng để đọc kinh cầu siêu, cả căn phòng tràn ngập một bầu không khí tang thương.
Tô Từ Bắc: "..."
"Xin lỗi, nếu chuyện của các người đã xử lý xong, để cho tôi nhìn qua một chút được không?"
"Không được dùng em ta làm chuột bạch," Trương Hồng Nghi trừng lớn đôi mắt đỏ hoe, "Đã đến nước này rồi, tại sao ngươi còn muốn làm phiền, ta không có tiền trả cho ngươi đâu. Cha mẹ ta sẽ nhanh chóng tới đây thôi, ngươi đừng có ở đây mà thừa cơ trục lợi."
Những năm gần đây Trương Hồng Ích đã rèn luyện ở rất nhiều bệnh viện khác nhau và cũng chứng kiến đủ các loại tình huống trong cuộc sống. Nhìn thấy Tô Từ Bắc lúc này còn muốn xen vào, y không khỏi tức giận, rõ ràng còn nhỏ như vậy thậm chí còn nhỏ hơn y, thì có bản lãnh gì chứ!!
Thông thường trong trường hợp này, thân nhân vì muốn cứu người thân hầu như không nhịn được nữa, tìm đủ mọi phương pháp, còn nước còn tát, dù sao không cứu được cũng không hối hận. Sau khi người nhà đồng ý, họ làm chút gì đó sau đó đưa ra chi phí chữa bệnh đắt đỏ.
Trong suy nghĩ của Chương Hồng Ích, Tô Từ Bắc cùng một giuộc với những kẻ chuyên lừa đảo. Đứng một bên nói dóc nói láo, suốt ngày chỉ biết hóng chuyện, cũng chẳng phải người tốt gì!
Ba vị đạo sĩ ở bên cạnh vẻ mặt hơi khó coi.
"Trương sư huynh, nhiều khi tiểu huynh đệ này vốn có ý tốt muốn giúp đỡ thôi mà." Người cũng đừng vội phán xét người ta như thế chứ sư huynh?
Các đạo sỹ cảm thấy Tô Từ Bắc này dáng dấp nghiêm chỉnh, mặt mũi sáng sủa. Cho dù là tán tu, thì có bao nhiêu năng lực chứ, vậy cũng không có ác ý gì, có gì cũng nói thẳng, có lẽ không giỏi giao tiếp. n
Chương Hồng Ích tức giận nói: " Nghiêm đạo trưởng, ngài đừng để bị cậu ta qua mặt. Ỷ có khuôn mặt có vẻ trong sáng và tốt bụng rồi đi lừa gạt khắp nơi. Dạng người như thế tôi thấy nhiều rồi!"
"Những người như tên này là u nhọt của ngành y, họ chỉ khiến người nhà bệnh nhân lâm vào cảnh khốn cùng hơn. Tôi không thể để người như cậu ta chạm vào Hồng Kỳ, cậu ta là một kẻ dối trá!"
Tô Từ Bắc: "... Không cần nói chắc chắn vậy đâu."
Chương Hồng Ích cười lạnh một tiếng, từ chối trả lời. Y ôm lấy nửa người của em họ, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu rồi truyền linh lực liên tục, cố gắng giúp cậu kiên trì, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhà cũ của Chương Gia vốn ở thành phố B bên cạnh, nhưng cha mẹ của Chương Hồng Kỳ tình cờ làm việc ở thành phố A, họ có thể đến trong khoảng 20 phút. Y đã cho Trương Hồng Kỳ uống Ghi Danh đan, mỗi đệ tử của Chương gia chỉ có một viên, trong khoảng thời gian này, hắn sẽ cảm thấy choáng váng, đầu óc không tỉnh táo, nhưng ít nhất có thể cầm cự được một lúc.
Y muốn để em họ và bố mẹ em ấy gặp nhau lần cuối.
Cho nên hắn nhất quyết không cho người khác đụng vào Chương Hồng Kỳ lần nữa, nếu như thêm một loại thuốc nữa vào cơ thể của em ấy, dược tính xung đột nhau, vậy thì ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không còn.
Nhìn thấy bộ dạng cố chấp của Chương Hồng Ích, Tô Từ Bắc từ chối đưa ra ý kiến, dù sao thì cũng chỉ tổ tốn nước bọt thôi.
Cậu nghiêng người về phía trước, trước khi Chương Hồng Ích kịp phản ứng, cậu đã nhanh chóng đâm Chương Hồng Kỳ vài cái.
"Ngươi làm trò gì thế?" Trương Hồng Ích tức giận, ánh mắt giận dữ hung hăng trừng cậu, nếu không phải Trương Hồng Ích đang ôm Trương Hồng Kỳ, có lẽ y đã nhảy dựng lên liều mạng với Tô Từ Bắc.
Ba đạo sĩ cũng cảm thấy hành vi của Tô Từ Bắc hơi quá đáng, họ tiến lên một bước và muốn tách hai bên ra, nhưng người có vẻ trẻ nhất trong số họ, đột nhiên kêu lên.
"Chương sư huynh, em họ của anh trông như khá hơn trước nhiều rồi."
Tiểu đạo sĩ này cũng trạc tuổi Trương Hồng Kỳ, cũng xem như là đồng trang lứa với y, nói chuyện với nhau khá nhiều. Trên đương đến đây, cũng có thể coi nhau là bạn tốt, giờ phút này y gặp tai nạn cũng khó chịu, không khỏi nhìn chằm chằm vào Chương Hồng Kỳ, một khắc cũng không rời.
Kết quả lại phát hiện ra, sau cú chọc của Tô Từ Bắc, Trương Hồng Kỳ thở gấp, lồng ngực vốn yếu ớt gần như không phập phồng giờ lại nổi lên.
Trương Hồng Ích ngốc lăng tại chỗ, tiểu đạo trưởng có thể phát hiện ra, bởi y là người ở gần Trương Hồng Kỳ nhất, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy, chỉ là bị lửa giận cuốn đi, nhất thời không để ý.
Bây giờ nhìn kỹ hơn thì có thể thấy được. Y kinh ngạc duỗi tay ra sờ vào cổ tay của Trương Hồng Kỳ. Tuy rằng nhịp đập vẫn còn yếu nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Nếu có thể duy trì được như vậy, hắn nhất định có thể cầm cự cho tới khi các trưởng lão ở Chương gia đã nghiên cứu ra được thuốc giải độc.
Hai người đạo trưởng theo sau cũng ngây ngẩn cả người.
Hình như bọn họ nhìn một bậc tiền bối trong nghề ra một tên gà mờ? Còn không muốn người ta cản trở, để người ta ở yên một bên không cho nhúc nhích?
Có một giọng nói nghiêm túc từ một tiểu đạo sĩ.
"Thưa ngài, tôi xin lỗi vì chúng tôi đã hiểu lầm ngài. Thật xin lỗi, ngài có thể cứu em ấy không?"
Họ sững sờ nhìn sang, sau đó họ mới phản ứng lại và cùng nhau xin lỗi, vẻ mặt của Chương Hồng Ích có chút khó coi, nhưng lời xin lỗi của y cũng vô cùng chân thành, dọa cho Tô Từ Bắc giật mình.
Cúi đầu đúng chín mươi độ, Tô Từ Bắc trong lòng muốn lấy thước để đo, cậu cảm thấy nếu như tên này cúi xuống thêm một chút nữa có thể so với gà con mới nở, đập cánh vài cái xong rồi lộn nhào, đầu cắm xuống đất.
Tô Từ Bắc phủi canhs tay phạch phạch rồi xoay người nhìn sang bên kia, Tô Từ Bắc tự nhiên gật đầu, động tác tự nhiên ung dung, rộng lượng tha thứ cho họ. Còn mấy lời châm biếm nãy giờ bọn họ nói, để họ tự nhớ để rút kinh nghiệm trong tương lai, đừng có mà nghi thần nghi quỷ, trông mặt mà bắt hình dong mà vội đánh giá người khác.
Chương Hồng Ích và những người khác có chút buồn bực trước bộ dạng như bậc tiền bối của cậu, nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng một chuyện: Tô Từ Bắc có thể tùy tiện chọc vài cái đã có thể đem Chương Hồng Kỳ sớm đặt một chân qua Quỷ Môn Quan mà kéo trở về được,khả năng tu luyện của cậu phải hơn bọn họ.
Cho dù là một tán tu nhưng chỉ sợ cũng là người được truyền thừa mạnh mẽ, còn có tư chất bất phàm. Cũng không phải không có loại tiền bối thích ở ẩn, nhặt một đệ tử về nuôi. Sau đó trở thành đại đệ tử, nuôi mười mấy nắm đến khi trưởng thành, cho ra ngoài vả mặt những kẻ khác, mấy lão già khi đã già rồi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm thì thật sự sẽ làm như vậy đấy...
Điều này đôi khi sẽ xảy ra, một số người trong số họ rất thành công, nhưng một ít cũng không thành công, như Tô Từ Bắc, đại khái có thể đoán rằng cậu có thể xếp vào hàng độc cô cầu bại, không có đối thủ.
Vừa chạm vào mạch, Chương Hồng Ích cũng đã kiểm tra ra, trong người em họ có một vài linh lực mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng hơn, trấn giữ vững chắc vài huyệt đạo, ép độc tố trong một phạm vi nhất định không cho chúng phát tán..
Chỉ trong một khoảnh khắc chạm vào mạch, cậu có thể nắm bắt chính xác sự lan truyền của độc tố, đồng thời phong ấn độc tố một cách vững chắc.
Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, và sóng trước chết ở trên bờ cát...
Em họ có hi vọng, Trương Hồng Ích nhanh chóng đứng dậy, lập tức bắt đầu gọi điện thoại, thông báo cho người nhà họ Chương, thông báo cho bên khoa kiểm nghiệm nhanh chóng lấy kết quả, đồng thời thông báo cho ba mẹ Trương Hồng Kỳ, cả người đều bận, miệng không ngơi nghỉ.
Ba đạo sĩ chia làm hai người đi chăm sóc Trương Hồng Kỳ, người còn lại cũng bắt đầu gọi điện thoại, không biết là đang tìm trưởng lão giúp đỡ, hay là truyền tống trận đã gặp phải một tên dự bị tát mặt nào đó.
Khi họ không để ý, Tô Từ Bắc bước đến bên thi thể của Lưu Quốc Đại, đưa tay ra, đầu ngón tay dính đầy máu tươi.
Cái xác đã được mở ngay từ lần khám nghiệm cuối cùng, máu trong khoang bụng gần như chảy hết, sau đó được cho vào tủ đông hơn nửa tháng, đàn ông trung niên khỏe mạnh cơ hồ khô quắt lại móp méo lại gần như một nửa rồi.
Theo lẽ thường, không thể nào sau từng ấy công đoạn mà còn nhiều máu như thế trong lồng ngực được.
Hơn nữa, một trái tim còn đập có một lớp màng mỏng bao quanh, phát nổ ngay khi bị chạm vào, còn chứa chất cực độc sẽ giết chết người di chuyển xác chết ngay lập tức.
Đây giống như một cái bẫy được thiết kế một cách tỉ mỉ được đặt trên một xác chết.
Ai đã làm điều này?
Làm như thế thì sẽ được lợi gì?
Tô Từ Bắc đặt ngón trỏ lên ngón cái xoa xoa, vết máu đỏ mờ dần đi, như thể bị da thịt hấp thu.
Hoặc đơn giản là dùng từ "nuốt chửng" để hình dung sẽ chính xác hơn.
"Có muốn ta giúp di chuyển hắn không?" Một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng, Tô Từ Bắc quay đầu lại, phát hiện tiểu đạo sĩ không biết đã đến từ lúc nào.
"Thi thể này chứa rất nhiều độc. Tuy rằng từ phản ứng vừa rồi, độc tố có thể lây qua tiếp xúc trực tiếp, nhưng không thể loại trừ nếu tiếp xúc trong không khí quá lâu, nó sẽ bay hơi và gây ngộ độc."
Vì vậy, anh ta hỏi lại.
"Chúng ta có nên chuyển cái xác này đến phòng kế bên trước không?"
Bên cạnh còn có một phòng khám nghiệm tử thi, giờ trống không, họ có thể di chuyển thi thể đến bất cứ đâu họ muốn.
Nhưng Tô Từ Bắc rất tò mò về một chuyện, "Tại sao cậu không đề nghị tất cả mọi người rời khỏi đây trước?"
Chỉ cần vận động đôi chân, đơn giản và không nguy hiểm, hà cớ gì tìm tìm ngược vào người, cố gắng di chuyển thi thể đi?
Đạo sĩ nhỏ: "..."
Nhìn thấy khuôn mặt của người này trở nên ngu dần đều theo thời gian, cậu bỗng trở nên vui vẻ, muốn đưa tay tới xoa đầu đứa nhỏ này, nhưng cậu dường như nghĩ tới điều gì đó, cánh tay đang duỗi ra một nửa bỗng rụt lại.
Cách giải quyết khá đơn giản, để tiết kiệm diện tích, phòng mổ ở đây được ngăn bằng kính trong suốt, phong phòng đâu chỉ có một bàn mổ nên người ta chuyển sang bàn mổ khác tạm thời ngăn cách giữa bọn họ và cái xác.
Trong khi chờ Trương Hồng Ích gọi điện thoại xong, Tô Từ Bắc nhàn rỗi đến mức buồn chán, liền đem chuyện thi thể hóa thành cương thi lúc trước trêu chọc tiểu đạo sĩ, đúng là lâu lắm rồi mới tìm lại được cảm giác nuôi trẻ.
Kể được một nửa,cậu chợt nghĩ ra điều gì đó.
Lúc trước khi ở trong nhà xác, sĩ quan Tống gọi cho Lưu Quốc Cao, điện thoại vang lên từ người anh ta, cậu nghĩ rằng điện thoại có thể nhét vào bụng anh ta, nhưng bây giờ bụng anh ta đã mở ra và trống rỗng.
Vậy, chiếc điện thoại đó bây giờ ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất