Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 46

Trước Sau
Trong giây phút nhận ra mình cứng được, xém nữa Đỗ Cửu nhảy dựng lên mà OOC.

"A a a a a! Ta cứng!! Ta cứng rồi!!!" Y điên cuồng gào thét trong lòng, "Nhìn thấy không, nhìn thấy không, ta thật sự cứng nè!!"

Lần đầu tiên không cần người khác đốt lửa mà lại có thể tự cứng!!

Hệ thống ngáp một cái: "Ừ, nó cứng." Cứng thì thế nào, dù sao cũng không dùng được.

Trong lòng Đỗ Cửu quẩy tung nóc nhà nhưng trên mặt lại bày ra vẻ hoang mang rối rắm che mũi ngẩng đầu lên.

"Đừng cử động." Một tay ảnh đế Đàm vịn cổ lại không cho y nhúc nhích, tay kia nắm lấy mũi y, "Cúi đầu, hít vào bằng miệng."

Sau đó xách Đỗ Cửu như xách mèo con vào toilet, đặt y cạnh bồn rửa mặt rồi dùng nước lạnh rửa mũi miệng và trán y.

Lặp lại mấy lần như vậy, xác định không chảy máu nữa mới lấy khăn lông qua lau cho y.

Cả khuôn mặt Đỗ Cửu vùi trong khăn, định nói để mình tự làm nhưng cuối cùng mở miệng chỉ có thể phát ra mấy tiếng rầm rì không rõ, đành thôi không lên tiếng nữa.

Hiện giờ ảnh đế Đàm nhìn Đỗ Cửu đều tự mang thêm filter làm đẹp, tức thì bị một đầu tóc xoăn lắc qua lắc lại trong khăn lông đánh rụng tim, không nhịn được xoa lên mái tóc đỏ của y mấy cái.

Đỗ Cửu vừa chui từ khăn ra thấy ngay bờ ngực dán sát vào mặt mình, bỗng dưng thấy mũi lại hơi ngứa nữa rồi.

"Để tôi xem, có đỡ chút nào chưa?" Ảnh đế Đàm còn "không biết sống chết" tiến lên phía trước ưỡn ngực, nghiêm túc nâng cằm y lên cúi sát vào.

Mũi Đỗ Cửu càng ngứa, vội ngăn hắn lại: "Đỡ rồi đỡ rồi!" Kết quả vừa để tay xuống đã sờ trúng ngực trần của ai kia.

Còn rất rắn chắc nữa.

Y theo bản năng sờ soạng mấy cái.

"Thấy được chứ?" ảnh đế Đàm nhướng mày, mỉm cười nhìn y.

"Quá được." Da mặt cậu hai Kiều dày như tường thành, không biết ngại là gì, Đỗ Cửu trơ mặt sờ thêm mấy cái, vẻ mặt bị sắc đẹp là mụ đầu chỉ còn thiếu nước nhào tới liếm liếm.

Cơ bắp ảnh đế Đàm căng chặt, bắt lấy cái tay đang làm loạn của y, nghiêng người một phát đè y lên bồn rửa tay đồng thời nâng cằm y lên, đôi mắt hoa đào khẽ híp, giọng nói khàn khàn: "Có phải em muốn bị tôi chịch ngay tại đây không!"

Nhớ tới tin đồn ong bướm về cậu hai Kiều, không hiểu sao lòng hắn dâng lên một cơn giận, thật muốn lập tức đè y lên giường chịch tới khóc, xem sau này y còn dám đi tìm trai gái bên ngoài chơi nữa không!

Tình sắc ghê, mạnh bạo ghê, hóa ra nam thần lại là cái kiểu nam thần này, y... thích quá!

Eo Đỗ Cửu mềm nhũn, bỗng muốn nằm yên cho nam thần làm, loại cảm giác thô bạo mạnh mẽ đè ép này khiến lòng y ngứa ngáy, Cửu be bé mới vừa dịu xuống lại ngẩng đầu trở lên.

Đôi mắt trong lòng đang sáng rực lên: "Áu áu áu, ngay cả lúc nói lời thô tục nam thần cũng đẹp trai tới vậy, thiệt muốn nhào lên đè một phát quớ!"

Hệ thống hoàn toàn cạn lời với cái tên mê mặt đẹp này rồi, bỗng dưng thấy có hơi tội cho Tần Cửu Chiêu, nếu hắn biết sớm Đỗ Cửu có cái nết mê mặt này cần gì phải chơi trò giam cầm tự bạo, lấy khả năng của hắn ở thế giới kia thì đừng nói một ảnh đế Đàm, mười ảnh đế Đàm cũng có thể biến ra cho Đỗ Cửu.

Đỗ Cửu: "Mười người... hớ hớ hớ."

Hệ thống: "..."

Hai người dựa gần như vậy nên ảnh đế Đàm lập tức nhận ra sự thay đổi của y, rủ mắt xuống liếc y một cái, thu lại khí chất lưu manh vừa nãy rồi cười như không cười: "Cậu Kiều quả nhiên là tuổi trẻ sung sức."

Da mặt Đỗ Cửu dày, hoàn toàn không biết nhục là gì, còn thuận tay thò qua ôm lấy eo ảnh đế Đàm, cười hì hì: "Hóa ra anh Đàm thích ở phòng tắm à?"

Lửa giận vốn đã sắp tắt của ảnh đế Đàm lại lần nữa bị cái dáng vẻ không tiết tháo này của y thổi lên, trở tay nắm lấy cằm y lần nữa, sau đó cắn mạnh lên.

Kỹ thuật hôn của ảnh đế Đàm cao siêu không ngờ, Đỗ Cửu dùng tới kinh nghiệm của cậu hai Kiều vẫn không thể đỡ nổi, bị hôn tới đầu óc mơ màng, trong lòng có hơi dỗi, đã bảo là ảnh đế Đàm có thiết lập độc thân đâu? Kỹ thuật hôn tới cỡ đó mà còn dám bảo là độc thân? Ai tin được!

Dù sao Đỗ Cửu cũng không tin.



Nhân lúc lấy hơi y dùng giọng điệu cậu hai Kiều cười nói: "Xem ra ảnh đế Đàm của chúng ta cũng không phải tín đồ phái Thanh Giáo như bên ngoài đồn đãi."

Ảnh đế Đàm cắn lên môi y một cái: "Sao sánh nổi với cậu Kiều đây." Nghĩ tới cái miệng này bị không biết bao nhiêu trai gái hưởng qua hắn lại hận không thể lập tức nuốt y vào bụng, sao hắn lại có thể thua trên người một kẻ như vậy chứ.

Thế nhưng hắn không tài nào phủ nhận được!

Trong lòng Đỗ Cửu thất vọng, biểu cảm trêu cợt trên mặt cũng biến mất.

Ảnh đế Đàm thở dài một hơi, kéo y tới dưới vòi sen: "Đừng quên tôi là diễn viên." Đừng nói là cảnh hôn, tới cảnh giường chiếu hắn còn quay rồi.

Đóng phim thì không tính! Cho nên vẫn là chưa có ai!

Tâm trạng Đỗ Cửu lập tức tốt trở lại, cười hì hì cởi khăn lông bên hông ảnh đế Đàm, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra không ngớt: "Anh nghĩ nhiều rồi, trước kia tôi chỉ chơi qua đường thôi, tôi chỉ thật lòng với mình anh." Tay sờ tới cơ bụng hắn, mặt mày dâm dê, "Cơ bụng của anh thật sự đẹp, cho tôi sờ chút nhé."

"Hửm?" ảnh đế Đàm chặn tay y lại, giữa màn hơi nước dường như Đỗ Cửu nhìn thấy hắn vừa cười lạnh, nhưng chớp mắt một cái nhìn kỹ lại vẫn thấy vẻ mặt hắn hết sức dịu dàng, ngón tay thon dài men theo cằm y vuốt xuống dưới, ánh mắt rơi lên Cửu be bé bỗng nhiên ngừng lại: "Tắm trước đã, tắm xong để em sờ được chứ?"

Đỗ Cửu bị trêu chọc tới máu nóng dâng lên, mau chóng cởi sạch quần áo, dù sao da mặt của cậu hai Kiều cũng dày, khỏa thân gì đó không hề hấn gì, bị nhìn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào.

Cởi xong nhìn thấy ảnh đế Đàm đang xả nước vào bồn tắm, mắt y sáng lên cười phớ lớ: "Không tồi, không tồi!" Rồi nhanh chân đứng dưới vòi sen dội mấy cái, sau đó nhảy phốc vào bồn tắm.

Tiếp theo chính là chịch người không thành công mà còn bị chịch ngược, từ đầu tới chân bị mạnh mẽ lăn lộn hết một lần.

Đỗ Cửu nhập vai cậu hai Kiều suy sụp tinh thần, ai bảo ảnh đế Đàm tốt tính dễ gần đâu, cơ bản chính là giả heo ăn thịt hổ, bụng dạ đen tối tới đáng sợ, chưa bàn tới chuyện y mơ mơ màng màng bị phản công, còn không thể nói được là sai ở đâu nữa chứ.

Cuối cùng chiến trường lăn lộn dời từ phòng tắm lên tới giường, trước mặt Đỗ Cửu pháo hoa nổ bùng bùng từng đóa từng đóa, tới sau cùng y không còn tí sức lực nào, xém chút nữa khóc luôn rồi ấy.

Đờ cờ mờ coi như y hiểu được cái gì gọi không thể trông mặt mà bắt hình dong, cái loại mặt cười thơn thớt bụng dạ đen thui này mới là đáng sợ nhất, quả thật như cái máy đóng cọc không biết mệt mỏi, hàng to xài tốt kéo dài thì thôi đi, lại còn đa dạng đủ hình đủ kiểu nữa.

Qua lâu như vậy rồi Đỗ Cửu mới lần nữa trải qua cảm giác cơ thể bị đào rỗng là như thế nào.

Cứ cho y cảm giác đây chính là Tần Cửu Chiêu.

Có lẽ là ảnh đế Đàm quá nhiệt tình, chẳng những Trường Xuân Ti bị đánh thức rồi phát tác luôn, mà đến cuối cùng y hoàn toàn sa vào trong tình dục.

Lúc Đỗ Cửu tỉnh lại đã là chiều hôm sau, cả người choáng váng đầu nặng như chì, giọng nói khàn khàn không thể mở miệng nói tròn một chữ, chỉ có tròng mắt là còn có thể đảo tới đảo lui.

"Dậy rồi sao." Ảnh đế Đàm đang ngồi cạnh y, mặt mày dịu dàng, "Xin lỗi, anh sai rồi, nhất thời không kiềm chế được làm em bị thương, còn khó chịu không em?"

Đỗ Cửu nhớ lại mọi chuyện, cảm nhận được đau nhức trên người bỗng dưng thấy hơi sợ hãi, y và Tần Cửu Chiêu XX 300 năm đều không biết sợ hãi là gì, nam thân chỉ dùng một buổi tối đã khiến y nếm được, cho nên... không hổ là nam thần á (*^__^*).

Hệ thống run run, đứa mê mặt hết thuốc chữa.

Ảnh đế Đàm có vẻ như nhìn thấu được vẻ mặt y, lập tức ra chiều áy náy, cả người ảm đạm ỉu xìu: "Xin lỗi, anh biết anh sai rồi, nhưng anh thật lòng rất thích em, hơn nữa em là người đầu tiên anh thích nên anh không thể kìm được mà muốn gần gũi em, thật sự không thể tha lỗi cho anh sao?"

Đôi mắt hoa đào cụp xuống, tựa như chất chứa thật nhiều u sầu.

Đỗ Cửu: "..." Y còn có thể nói gì đây chứ, cái thần thái cái vẻ mặt này, nếu không phải y đã sớm nhìn thấu được bản chất của hắn thì nói không chừng sẽ tin thật đấy.

Ít nhất thì với đầu óc của cậu hai Kiều đúng là tin thật, sợ hãi trên mặt biến mất trong nháy mắt, khó khăn lên tiếng: "Không... không có gì, không sao hết..."

Làm cũng là rồi, sướng cũng sướng rồi, người lớn như y đâu tới nỗi đi tính toán chi li chuyện này chứ.

Buồn tủi trên mặt ảnh đế Đàm biến mất ngay tắp lự, lần nữa trở về làm ảnh đế Đàm dịu dàng hiền lành kia, đỡ y ngồi dậy: "Uống nước nhuận giọng nào, anh có nấu cháo, em ăn lót dạ trước nhé."

Đợi Đỗ Cửu ăn cháo xong, bỗng dưng hắn mở miệng: "Cậu Kiều còn nhớ tới chuyện tối qua mình đồng chứ chứ?"

Đồng ý cái gì? Y đồng ý cái gì rồi? Nơron trong đầu Đỗ Cửu nhanh chóng chạy tới chạy lui nhớ lại ký ức tối qua, kết quả chỉ nhảy ra một đống thứ không thể miêu tả.

Ảnh đế Đàm thầm cười lạnh trong lòng, hắn biết mà, bèn nhắc nhở y: "Cậu Kiều đồng ý thử ở cạnh anh, còn nhớ rõ không?"

À cái này à, Đỗ Cửu nhớ lại, gật đầu: "Nhớ rõ nhớ rõ, vốn là tôi theo đuổi anh trước mà, khó khăn lắm anh mới chịu đồng ý, sao tôi có thể không nhớ được."



Ban đầu chỉ muốn chơi một lần rồi thôi, ai ngờ ảnh đế Đàm sẽ đồng ý với y đâu, hơn nữa trải qua chuyện tối qua y càng không thể dễ dàng kết thúc được, ngay cả bản thân mình y cũng đã mang ra cược luôn rồi, làm sao cũng phải thành công lật kèo một lần mới đủ vốn chứ.

"Còn nữa."

Còn nữa à? Đỗ Cửu vừa húp cháo vừa nhớ tiếp, bỗng dưng khựng lại, y nhớ rồi, lúc bị làm tới mơ mơ màng màng đúng là ảnh đế Đàm có hỏi y gì đó.

Y liếc nhìn ảnh đế Đàm một cái: "Ừm... có thể cho gợi ý không?"

Ảnh đế Đàm đáp: "Nhẫn."

Nhẫn?!

Đỗ Cửu ngơ ra, đừng bảo y bỗng dưng xúc động đi cầu hôn đấy nhé?!

Y gọi hệ thống lên: "Ta thiệt sự cầu hôn à?"

Hệ thống: "Chuyện ngươi tự làm mà còn không rõ à?"

Cho nên y thiệt sự cầu hôn à?!

Hệ thống giỡn đủ rồi mới chậm rãi mở miệng: "Sao ta biết được chứ, ta thiệt ngoan ngoãn nghe lời ngươi, che lại không có nhìn trộm đâu đó."

Đỗ Cửu: "..."

Nghĩ tới nghĩ lui y vẫn không thể nhớ ra nổi, chỉ có thể gượng cười hai tiếng thừa nhận là mình không nhớ rõ.

"À." Ảnh đế Đàm ra vẻ không sao cả, "Gạt em thôi, đùa tí ấy mà."

Đỗ Cửu: "..."

Cho dù là cậu hai Kiều hay y thì trong lòng đều bỗng dưng có hơi thất vọng.

Cậu hai Kiều không có được kỹ thuật diễn cao siêu như ảnh đế Đàm, Đỗ Cửu nghĩ vậy khó tránh bày lên mặt một chút.

Ảnh đế Đàm nhìn thấy tất cả nhưng lại không nói gì.

Bởi vì lần đầu làm hơi quá trớn nên mấy ngày sau Đỗ Cửu hoàn toàn ăn vạ trong phòng ảnh đế Đàm, cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào, ban ngày ăn uống dưỡng sức, buổi tối thay phiên triển lãm các thể loại đùa giỡn lưu manh tìm đường chết trêu chọc nam thần, tạm thời y không thể nằm dưới nhưng ảnh đế Đàm có thể mà, nếu y thật sự phịch được ảnh đế Đàm thì tới lúc Tần Cửu Chiêu nhớ lại vẻ mặt chắc chắn sẽ cực kỳ đặc sắc.

Nhưng mà nếu để bị phản công thì không phải là Tần Cửu Chiêu, y trêu chọc kiểu gì ảnh đế Đàm cũng sẽ tiếp chiêu được sau đó trả lại, tới cuối cùng kẻ bị chà đạp thành một đống ngược lại là y, qua mấy lần thì y cũng học được bài học, đành cam chịu ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

Nhưng tính cách cậu hai Kiều đã định sẵn y không có khả năng sẽ hoàn toàn chịu ở yên một chỗ, vừa khỏe lại một tí đã lập tức nhân lúc ảnh đế Đàm không ở nhà gọi đám bè không phải bạn kia ra.

Đua xe đi quẩy mát xa tay vịn.

Đỗ Cửu đua xe một trận bỗng chốc thích cái hoạt động này, cảm giác kích thích khi adrenalin tăng cao thật sự sướng không đỡ nổi, không trách được người ta đều thích tìm kiếm đủ thứ vận động mạo hiểm như vậy.

Cậu hai Kiều học hành chả tới đâu nhưng kỹ thuật đua xe lại là số một số hai, Đỗ Cửu dĩ nhiên giành được hạng nhất sau đó bị trai gái vây quanh đi tới hộp đêm mở tiệc chúc mừng.

Trước khi bước vào hộp đêm Đỗ Cửu bỗng dưng thấy cổ có hơi rờn rợn.

Y tìm đường chết như vậy thì dựa vào tính tình của ảnh đế Đàm không biết sẽ phản ứng ra sao, chắc là không tốt đẹp lắm rồi.

Tiệc tùng được nửa giờ, đương lúc y trái ôm phải ấp ấm êm thì trước mắt bỗng tối sầm, ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy ảnh đế Đàm đang mỉm cười nhìn mình.

Đỗ Cửu: Hu hu hu, đáng sợ quá!

Y không cố ý đâu mà, thật sự là do y không thể khống chế được kịch bản mà!

Hệ thống: Ò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau