Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 47

Trước Sau
Đỗ Cửu nhìn vẻ mặt ảnh đế Đàm, cúc hoa theo phản xạ có điều kiện đau nhói, lại nhớ tới cảm giác sợ hãi khi thân thể bị đào rỗng.

Y biết bản thân làm vậy là tìm đường chết, nhưng hết cách rồi, ai mượn thiết lập lập nhân vật của cậu hai Kiều là vậy chứ, bảo y nằm yên một chỗ thì làm một phát là không đủ rồi – ít nhất phải trăm phát trở lên.

Nếu là người khác y đã sớm hỏi lăn từ đâu ra vậy, nhưng ảnh đế Đàm là nam nam thần y vừa theo đuổi được, chưa nói tới chuyện y còn chưa ăn được, chỉ riêng chuyện hắn là người đầu tiên y "hiến thân" thì y vẫn có hơi để tâm.

Huống hồ gì mấy ngày nay thật ra y cũng được hầu hạ cực kỳ sung sướng, áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, có người thật lòng chân thành tốt với y y đương nhiên sẽ cảm kích.

Lùi một bước thì thân phận cùng địa vị của ảnh đế Đàm còn bày ra đó, y cũng không thể thật sự trở mặt với hắn.

"Sao vậy, không chào đón anh sao?" Nhưng mà ngoài dự đoán của y, ảnh đế Đàm không trở mặt ngay tức thì mà ngược lại còn khẽ mỉm cười với y.

Đỗ Cửu lập tức đẩy một nam một nữ hai bên ra, cười gượng một tiếng: "Đâu có đâu có, làm sao lại không chứ, ngồi ngồi, ngồi tự nhiên đi."

Ảnh đế Đàm ung dung thong thả ngồi xuống bên trái y.

Người xung quanh ngạc nhiên tới ngây người, nếu không phải tiếng nhạc còn vang thì bốn phía chắc chắn sẽ lặng ngắt như tờ, đám bạn bè không đàng hoàng đều đang ngầm bắn tới ánh mắt ngạc nhiên, trai gái hầu rượu vốn đang ngồi cùng Đỗ Cửu càng khiếp sợ hơn, cả người chết máy ngơ ngác nhìn chằm chằm ảnh đế Đàm, đến mắt cũng chả buồn chớp.

Đỗ Cửu thấy vậy lập tức nổi giận, chân đá lên mặt bàn: "Nhìn cái gì mà nhìn, biến!!"

Đám trai gái hầu rượu đều bị dọa sợ, nháy mắt tán loạn như chim rừng.

"Nổi giận gì chứ." Ảnh đế Đàm không chịu ảnh hưởng tí nào, bưng ly rượu trước mặt Đỗ Cửu lên, mặt mày ung dung, "Em cứ chơi đi, không cần quan tâm anh."

Sao có thể không quan tâm hả!

Đỗ Cửu trừng hắn một cái nhưng khi nhìn vào mắt hắn lại chợt thấy ớn lạnh, khí thế lập tức xìu xuống, gãi gãi đầu, bỗng một ý tưởng nảy ra bèn vùi đầu vào lòng hắn: "Đừng giận đừng giận mà, mái tóc này không phải nhuộm như lời đã hứa với anh sao, nhìn đi, thấy sao, đẹp chứ?"

Vừa nói vừa đưa đầu tóc xoăn tẩy nhuộm thành màu trắng tới cọ cọ vào ngực ảnh đế Đàm, qua mấy ngày ở chung y đã biết được ảnh đế Đàm có chứng cuồng tóc xoăn rồi.

Trong lòng cảm thấy may mắn vì trước đó trong lúc chờ tới lượt thi đấu chán quá kêu mấy em gái kia vần vò đầu tóc mình một trận, tiếc rằng không có quần áo để thay, áo đúng là màu trắng nhưng quần lại là màu đen, bằng không lại càng có sức thuyết phục hơn.

Ảnh đế Đàm quả nhiên bị một đầu tóc xoăn màu trắng này bắn rụng, lập tức kéo y vào lòng xoa nắn mấy cái.

Đỗ Cửu mơ hồ nghe thấy tiếng hít hà xung quanh.

Cậu hai Kiều luôn luôn làm theo ý mình, nếu bị phát hiện rồi thì y cũng không cần dè chừng nữa dứt khoát mặc kệ mọi thứ, trực tiếp nằm luôn lên đùi ảnh đế Đàm.

Tiếng hít hà xung quanh càng thêm rõ ràng.

Đỗ Cửu nằm xuống đùi ảnh đế Đàm, liếc qua đám bạn bè đang lén lút nhìn mình chằm chằm, xua xua tay: "Đủ rồi, lo chơi tiếp của mấy người đi, có gì đẹp mà xem hả."

Đám bạn bè không đàng hoàng có thể chơi với Đỗ Cửu thì chưa bàn tới chuyện khác nhưng cực kỳ biết nhìn tình hình, cả đám lập tức kéo nhau ra sàn nhảy chừa lại không gian riêng cho Đỗ Cửu và ảnh đế Đàm.

Đuổi hết người ngoài, Đỗ Cửu mới tìm một tư thế thoải mái nằm lại, giương mắt lên nhìn cằm ảnh đế Đàm, y bỗng dưng thoáng có chút hoảng hốt bởi tư thế này khiến y nhớ tới anh lớn, nhưng mà nhanh chóng hoàn hồn lại: "Sao anh lại biết tôi đang ở đây?"

Ảnh đế Đàm cúi đầu nhìn y, cười như không cười: "Tiếng tăm của cậu Kiều vang dội, muốn biết đâu khó khăn gì?"

"Ha ha." Đỗ Cửu cười gượng, bản thân có cái dạng danh tiếng gì y dĩ nhiên biết rõ, dù sao cũng sẽ không tốt đẹp mấy.

Y đảo đảo mắt, nói sang chuyện khác: "Anh xong việc rồi sao?"

Không phải bảo hôm nay phải quay phim tới nửa đêm sao, nghe được như vậy y mới chạy đi chơi, nếu biết trước đã tổ chức tiệc ngay trong khách sạn rồi.

Ảnh đế Đàm đáp: "Có người gửi ảnh cho anh, anh xem xong lập tức chạy tới đây."



Hở?!

Đỗ Cửu liếc mắt nhìn thoáng qua sàn nhảy một cái, cho nên trong đám này có một đứa làm phản?

"Không cần nhìn đâu, không phải bọn họ." Ảnh đế Đàm mỉm cười, "Em yên tâm, không phải anh muốn giám sát hay cấm cản gì em, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của em thôi."

Cái vẻ mặt này thì bảo y tin kiểu gì đây!

Đỗ Cửu khẽ run lên, ra vẻ quan tâm hỏi: "Vậy công việc của anh thì sao?"

Ảnh đế Đàm sờ sờ mặt y, nét mặt dịu dàng: "Không thứ gì có thể quan trọng bằng em."

Rõ ràng là lời thoại sến súa khiến người ta nổi da gà trong phim truyền hình lại khiến Đỗ Cửu nghe tới sửng sốt, tim y nhẹ rung động vì vẻ mặt khi nói câu này của hắn, nhất là khi đôi mắt hoa đào kia chứa đầy dịu dàng và chân thành chăm chú nhìn y.

Cho dù là cậu hai Kiều hay chính bản thân Đỗ Cửu thì ngay giây phút này đều cảm thấy rung động, cậu hai Kiều là chấn động cùng với cảm động còn Đỗ Cửu lại là động lòng thêm lần nữa.

Nửa ngày sau y mới hoàn hồn lại, trên mặt hiếm khi ửng hồng: "Cảm, cảm ơn anh... anh cũng rất quan trọng..."

Ảnh đế Đàm cười tới trìu mến: "Cảm ơn, vậy thì hai ta có thể về được không?"

Đỗ Cửu cảm động gật đầu: "Được."

Sau đó bị xách về làm tới sướng.

Đỗ Cửu: "..."

Sau thân thể bị đào rỗng thì y lại tiếp tục cảm nhận được cái gọi là không khép nổi chân, ngày hôm sau ngồi dậy từ trên giường mà nhũn hết cả người, đừng nói là đi quẩy, ngay cả đi đứng còn là vấn đề lớn đấy.

"Ta cảm thấy thiết lập này có hơi vô lý." Y vừa hưởng thụ được nam thần hầu hạ đánh răng rửa mặt vừa nói thầm với hệ thống.

Hệ thống: "Vô lý chỗ nào?"

Đỗ Cửu: "Một mình ảnh đế Đàm đã mạnh bạo tới vậy rồi thì nam chính thụ làm sao cầm cự được với ba anh công thế?" Y đối phó với mỗi ảnh đế Đàm đã cảm thấy quá sức rồi, nghĩ tới nếu anh lớn và baba chủ tịch cũng xuất hiện cùng lúc thì chắc chắn y sẽ chết, thiệt đó.

Nhưng mà nhắc tới anh lớn thì trong lòng y lại có một câu hỏi, chả lẽ bởi thế giới trước anh lớn chỉ được phịch một lần nên thế giới này muốn bù lại à, vì vậy mới thiết lập cho mình khả năng XXX mạnh mẽ như này chăng?

Hệ thống: "Ngươi có hiểu lầm gì đối với nam chính thụ thế giới đam mỹ NP đúng không, nam chính công có bao nhiêu hàng to xài tốt thì nam chính thụ sẽ có bấy nhiêu bao dung rộng lớn, da trắng chân dài mặt đẹp, cơ thể mềm mại mẫn cảm dễ dàng đẩy ngã..."

Đỗ Cửu: Từ từ, mi xác định mình đang miêu tả đàn ông à?

Hệ thống: "Khụ, xin lỗi, bốc nhầm, đây là nữ chính ngôn tình NP, nhưng mà cũng không khác biệt mấy, đại loại là vậy, ngươi hiểu chưa.

Đỗ Cửu: "..." Từ chối hiểu.

Có lẽ chuyện vừa xảy ra khiến ảnh đế Đàm đề phòng, hai ngày sau chờ Đỗ Cửu khỏe lại hắn bèn tỏ vẻ muốn dẫn Đỗ Cửu đi làm cùng.

Đỗ Cửu ngậm trứng gà làu bàu đáp: "Được sao?"

Ảnh đế Đàm trả lời ngầu đét: "Sao lại không được?"

Đỗ Cửu bị bắn rụng, vui sướng gật đầu: "Được, em đi cùng anh."

Công việc hôm nay của ảnh đế Đàm không phải đóng phim mà là duyệt vai cho bộ phim mới mình đầu tư chế tác, bởi vì hợp tác với Kiều thị nên địa điểm đặt tại trụ sở chính Kiều thị.



Khó trách sẽ muốn y tới cùng, Đỗ Cửu liếc nhìn ảnh đế Đàm một cái, lòng dạ không vừa đâu.

Ảnh đế Đàm ra vẻ vô tội.

Hai người y và ảnh đế Đàm cùng xuất hiện với nhau lập tức khiến quần chúng rớt hết cả cằm, tới tới lui lui trắng trợn âm thầm đều ngó lại đây.

Đỗ Cửu quấn nguyên cây màu xanh biêng biếc, tóc trắng áo trắng quần xanh, mang kính râm tay đút vào túi đi sát cạnh ảnh đế Đàm, không chút nào thèm quan tâm tới ánh mắt người khác, cũng đâu phải từ nhỏ tới lớn chưa bị nhìn như vậy bao giờ.

Ảnh đế Đàm cũng phối hợp y mặc sơ mi trắng cùng chiếc quần đơn giản màu xanh lục, xa xa trông lại đúng là có hơi giống đồ tình nhân.

Hai người đi tới tầng cao nhất chào hỏi chủ tịch Kiều trước, mấy thư ký bên ngoài nhìn thấy người tới, đặc biệt là Đỗ Cửu, vẻ mặt ngạc nhiên: "Cậu, cậu hai?"

Đỗ Cửu tháo kính râm vắt trước ngực, có hơi cáu: "Làm sao, tôi không thể tới à?"

"Không phải, không phải." Mấy thư ký cười mát vài tiếng.

Đúng lúc đó cửa văn phòng bật mở, hai người bước ra từ bên trong, người mặc tây trang giày da bên trái đương nhiên là anh trai Kiều Cửu, nam chính công chủ tịch Kiều, người kia chỉ cần liếc sơ qua Đỗ Cửu lập tức xác định được chắc chắn là nam chính thụ Bạch Nhất Thanh.

Làn da trắng nõn không tì vết tựa như được photoshop, khuôn mặt có thể nói là quá mức tinh xảo xinh đẹp so với đàn ông, hai mắt ngập nước như thể lúc nào cũng chan chứa tình cảm, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua đã khiến người ta thấy tê tái cõi lòng, nhưng mà nét mặt và khí chất lại cực kỳ trong trẻo, khí chất ngây ngô lại thẹn thùng, cái loại mâu thuẫn này khiến người khác không nhịn được muốn chà đạp.

Giống như nữ hai yêu diễm đê tiện giả dạng nữ chính ngây thơ.

Đỗ Cửu kết luận như vậy.

"Có chuyện gì?" Chủ tịch Kiều chào hỏi ảnh đế Đàm xong mới nhìn sang Đỗ Cửu, đặc biệt khi nhìn tới mái tóc trắng của y còn khẽ nhíu mày.

Đỗ Cửu còn chưa kịp mở miệng thì ảnh đế Đàm đã đưa tay khoác lên vai y: "Hôm nay Tiểu Cửu tới cùng tôi."

Sự khó chịu bởi vì đón lấy cái nhìn chán ghét rành rành của chủ tịch Kiều trong lòng Đỗ Cửu lập tức dịu lại, nhìn chủ tịch Kiều với ánh mắt khiêu khích, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa lên người ảnh đế Đàm: "Yên tâm, không phải em tới tìm anh đâu."

Thật ra cũng không thể trách chủ tịch Kiều ghét bỏ y được, cậu hai Kiều tìm chủ tịch Kiều thì chỉ có một lý do duy nhất, chính là người mẫu thịt tươi bên cạnh mình muốn đi cửa sau lấy tài nguyên, năm lần bảy lượt như vậy thì làm sao chủ tịch Kiều không khó chịu cho được.

Chủ tịch Kiều ngạc nhiên, liếc mắt qua lại giữa hai người, cuối cùng dừng trên người ảnh đế Đàm: "Anh đây là..." Sẽ không như anh đang nghĩ chứ.

Ảnh đế Đàm ra vẻ hiển nhiên: "Đúng, tôi với Tiểu Cửu đang ở bên nhau."

Chủ tịch Kiều ngạc nhiên quá đỗi, đánh giá lại từ đầu tới chân Đỗ Cửu một lần, thật sự không nhìn ra được đứa em chơi bời phá của này của mình có chỗ nào khiến người khác vừa mắt, không khỏi quan ngại sâu sắc với mắt nhìn của ảnh đế Đàm.

Đỗ Cửu bị anh nhìn tới phiền lòng, ánh mắt chuyển sang Bạch Nhất Thanh đang nhìn chằm chằm ảnh đế Đàm không tha, nhướng mày: "Đẹp lắm à?"

Trước khi sống lại Bạch Nhất Thanh là fans ảnh đế Đàm, sau khi sống lại biết được mình ở trong giới giải trí ý nghĩ thứ nhất nhảy ra trong đầu chỉ là có thể gặp được nam thần, không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp được người thật rồi, bỗng bị vẻ đẹp trai phá tan màn hình của nam thần đánh mạnh không lấy lại được tinh thần.

"Ừm... đẹp..." Cậu ta vô thức đáp lời.

Mặt Đỗ Cửu sa sầm ngay tức thì, kéo ảnh đế Đàm qua trực tiếp hôn một cái sau đó nở nụ cười ác ý: "Đáng tiếc cậu không có cơ hội, anh ấy là của tôi!"

Nói rồi quay sang nhìn chủ tịch Kiều, khinh miệt hỏi: "Đây là gu của anh đấy à?"

Trong lòng vừa kích động lại thấp thỏm, đây là lần đầu tiên y móc mỉa thẳng mặt nam chính, không phải một mà là hai người.

"Ta sẽ không lãnh cơm hộp chỉ sau hai tập chứ?" Vai phụ ở thế giới này thảm như vậy, cực khổ lắm y mới có thể lái cốt truyện khỏi nguyên tác, với cái trình độ gây thù chuốc oán này thì sẽ có khi nào sẽ thảm hơn không?

Hệ thống cũng không mấy yên lòng: "Có Tần Cửu Chiêu ở đây thì chắc là không đâu."

Đỗ Cửu len lén nhích người lại gần ảnh đế Đàm, vì tránh bị hấp như cốt truyện y nhất định phải ôm thật chặt đùi vàng của ảnh đế!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau