Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 58

Trước Sau
Đỗ Cửu: "Hở? Vì sao chỉ cần liếc mắt một cái ta đã có thể nhận ra Tần Cửu Chiêu?" Chẳng lẽ y đã luyện được kỹ năng mắt mục thấy người, bậy, mắt sáng nhìn thấu người ngay?

Hệ thống: "Có lẽ là... do tình yêu?"

Đỗ Cửu: "..." Không thể chối nổi.

Giống như y đã đoán trước đó, lần này Tần Cửu Chiêu thật sự thành vai chính, tạo hình che một mắt vác đao lớn này giống hệt Trì Quy được miêu tả trong cốt truyện.

Thanh đao sau lưng là một tay vàng lúc đầu của hắn, mà con mắt bị che lại kia chính là bàn tay vàng của bàn tay vàng khiến hắn đi hết cốt truyện, ban đầu có khả năng thấu thị nhìn ra được điểm yếu của ma vật, chớp mắt nhìn thấy được ký ức, sau đó mạnh lên tới trực tiếp liếc mắt một cái là có thể ngưng đọng thời gian, khi mạnh nhất còn có thể duy trì năm phút liền.

Đúng là vì con mắt này hắn mới có thể đi ngược thời gian sống lại vào mười năm trước, cuối cùng cũng hy sinh con mắt này lấp đầy khe hở bị rách kia đóng cửa con đường dẫn tới thế giới khác.

Lúc đầu hắn còn chưa khống chế được nên luôn lấy băng vải che lại, suy cho cùng thì cũng không ai muốn bị nhìn thấy chuyện thầm kín cả.

Mà dị năng của hắn là hệ tinh thần trâu bò nhất, cái gì mà dịch chuyển đồ vật bằng ý nghĩ, thôi miên tạo ảo giác, ban đầu vẫn hơi yếu nhưng khi trải qua rèn luyện thì gần như chỉ cần một ý nghĩ đã có thể thao túng lòng người.

Đỗ Cửu cảm thấy từ giờ phút này trở đi lúc nào y cũng phải đề cao cảnh giác, lỡ đâu Trì Quy không vui đi thăm dò đầu óc của y thì chẳng phải lộ hết sao?

Nếu là trước đây thiết lập hỏng cũng chả sao, cùng lắm thì trừ điểm thôi, nhưng hiện giờ không được nữa, y cần phải đánh thức Tần Cửu Chiêu, mà cơ hội chỉ có một lần, nếu ba hồn bảy phách thiếu một cái hắn cũng không thể sống lại được.

Hệ thống: "Yên tâm, có ta ở đây đảm bảo hắn chỉ có thể nhìn thấy thứ nên thấy."

Đỗ Cửu: Chính là bởi vì có mi nên ta mới không yên tâm đó!!

Mớ suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, y bò dậy từ mặt đất nghĩ mà sợ: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

"Thầy ơi..." Mấy đứa nhỏ đứng đợi ngoài cửa bị một màn vừa rồi dọa sợ, sau khi hoàn hồn cũng không thèm bận tâm gì vọt tới ôm lấy Đỗ Cửu.

"Không sao hết, không sao hết, thầy không sao hết, cả nhà đừng sợ." Đỗ Cửu ôm lấy bọn nó vỗ về trấn an, "Được rồi, mau trở về đi, ngoan nào."

Đám nhỏ nhìn Trì Quy cả người đầy sát khí cùng đám người đang đi theo phía sau, sợ hãi nấp ra sau lưng Đỗ Cửu nhưng lại không trở về ngay mà túm chặt lấy góc áo y, mặt mày đầy lo lắng và quan tâm thấy rõ.

"Đừng sợ, chú này chắc không phải người xấu đâu." Đỗ Cửu nói câu này là cố ý, tuy rằng người kia cứu y nhưng y cũng không thể xác định được hắn có phải người tốt hay không, y vừa nói vừa nhìn và mắt Trì Quy, "Mấy đứa cũng thấy chú ấy vừa mới cứu thầy đó thôi, nghe lời thầy, về trước đi."

Suy cho cùng thì bọn nhỏ mới mấy tuổi đầu, hơn nữa thật sự cũng tận mắt nhìn thấy Trì Quy cứu thầy mình nên nghe vậy ngoan ngoãn về trường, nhưng mà không đi xa mà đứng ở cửa trông ra.

"Ôi, hóa ra là giáo viên?" Bọn nhỏ vừa đi thì đồng đội Trì Quy cũng đuổi tới kịp, dừng lại cách hai bước chân sau lưng hắn đánh giá Đỗ Cửu và trường học phía sau y.

Người nói chuyện là một người đàn ông lưng đeo cung, hay nói đúng hơn là cậu trai mới lớn, trên mặt nam sinh nở nụ cười cà lơ phất phơ, đẹp trai xán lạn.

Đỗ Cửu mau chóng đánh giá nhóm người này, ba nữ năm nam, đúng hơn là một người phụ nữ, một thiếu nữ và một bé gái cùng hai thiếu niên và ba người đàn ông trưởng thành.

Tám người này tương lai đều là tinh anh, cho dù là trước hay sau khi Trì Quy sống lại.

"Chào mọi người, tôi tên Cửu Từ Lương." Trong lòng Đỗ Cửu thấp thỏm nhưng sau khi nhìn thấy thiếu nữ thiếu niên và bé gái thì khẽ thở phào, "Cửu trong số chín, từ trong từ bi, lương trong lương thiện, tôi là thầy giáo ở nơi này. Cảm ơn anh đây vừa rồi đã ra tay cứu tôi."

Trì Quy nhìn y một cái, không nói câu nào cất bước đi về phía trường học.



Trong lòng Đỗ Cửu thót một cái, vội tiến lên ngăn hắn tại: "Cái này, anh muốn vào trong nghỉ ngơi sao?"

"Tránh ra!" Trì Quy lạnh lùng nói.

Đỗ Cửu bị khí thế của hắn làm khựng lại, cả người rét run nhưng vì bọn nhỏ y không thể lùi bước được, cắn răng nói: "Anh đây, anh và bạn anh nếu muốn ở đây thì có thể nhưng xin đừng làm hại mấy đứa nhỏ bên trong được chứ?"

Quả nhiên là một thánh phụ. Trong mắt Trì Quy thoáng qua một tia hiểu ra, hắn lựa chọn nơi này cũng không phải là đi bừa, người trước mắt cực kỳ nổi tiếng ở kiếp trước, gần như ai cũng biết tên, nhưng mà nổi tiếng cũng không phải là vì y là anh hùng gì, chỉ là một câu chuyện mọi người kể trên bàn trà mâm rượu.

Bởi vì y là thánh phụ.

Dựa vào một cái kết giới tự nhiên thu nhận người sống sót, cho bọn họ đồ ăn trị liệu vết thương. Mới đầu mọi người còn mang ơn đội nghĩa y nhưng mà lòng người khó dò, lâu dần các loại mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh.

Người yêu của y, tức thủ lĩnh căn cứ núi Thanh Trạch sau này Mạnh Khang Minh dẫn đầu phản bội y, những người đã từng được y tốt bụng thu nhận cũng bởi vì đủ thứ lý do mà đứng về phía Mạnh Khang Minh, đuổi y ra khỏi kết giới.

Mạnh Khang Minh trước mặt thì thả y sau lưng lại sai người đi bắt y lại, moi dị năng hạch của y ra cho tình nhân gã.

Nhưng vẫn có người nhớ rõ tấm lòng y, những học sinh của y giả vờ quy thuận 5 năm, sau đó đột ngột ra tay chiếm lấy căn cứ này đồng thời hành hạ Mạnh Khang Minh cùng tình nhân gã tới chết, một lần nữa giành lại quyền kiểm soát căn cứ, cũng sai người truyền tiếng thơm của Cửu Từ Lương và tiếng ác của Mạnh Khang Minh ra ngoài, tiện đường lôi kéo lòng người gia nhập căn cứ.

Đáng tiếc bọn họ không biết kết giới cần phải được duy trì, dẫn tới nguồn năng lượng cạn kiệt sau đó đột nhiên biến mất, toàn bộ căn cứ bị ma vật sang bằng trong một đêm.

Không chỉ có căn cứ núi Thanh Trạch mà cùng lúc đó, kết giới của mười mấy căn cứ lớn nhỏ đều đồng loạt hỏng mất, chỉ có hai cái lớn nhất còn sót lại, còn lại đều bị hủy diệt.

Chuyện này tạo nên chấn động cực lớn, lúc trước vì an toàn nên tám phần người thường đều lựa chọn sống trong căn cứ có kết giới, còn có không ít kẻ mạnh cũng chung lựa chọn như vậy, tai họa này vừa xảy ra, dân số loài người vốn chẳng còn sót lại bao nhiêu bị mất hơn một nửa.

Loài người rơi vào tuyệt vọng, may mắn là hai căn cứ còn lại nhanh chóng nghiên cứu ra được sự thật đằng sau, bắt đầu cung cấp năng lượng khiến kết giới có thể tiếp tục tồn tại, kiếp trước Trì Quy là thành viên của một trong hai căn cứ này.

Cho nên lần này khi hắn lựa chọn thành lập căn cứ cái thứ nhất nghĩ tới là căn cứ núi Thanh Trạch, đầu tiên là do địa thế cực tốt, có núi có nước cực kỳ thích hợp để phát triển, hơn nữa còn ở chỗ kín, qua một tháng mới được phát hiện ra, còn là vì Mạnh Khang Minh cố ý tới tìm Cửu Từ Lương mới phát hiện được.

Thứ hai là trên đường hắn muốn tìm hai người giúp sức, chỉ là không ngờ sẽ thành tám người như hiện giờ, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Theo tính toán ban đầu của hắn một tuần trước hẳn đã có thể tới đây rồi, nhưng không ngờ trên đường lại gặp chút chuyện, cũng may là tới kịp, nếu lần này vẫn bị Mạnh Khang Minh tới trước thì hắn muốn giành lấy nơi này e là phải tốn chút sức.

"Tằng Thành." Hắn còn đang bận tìm trung tâm kết giới, không rảnh đối phó với loại thánh phụ như Cửu Từ Lương bèn quay ra sau gọi một tiếng, "Anh qua giải quyết." Nói xong cả người nhoáng một cái, dùng tốc độ không nhìn kịp lướt qua Đỗ Cửu.

Đỗ Cửu: "..." Tuy biết rằng hiện giờ người kia không có ký ức của Tần Cửu Chiêu nhưng mà bỗng dưng cảm thấy khó chịu thì biết làm sao?!

Đợi đi, sớm muộn gì cũng có một ngày y sẽ khiến hắn quỳ mọp xuống trước mặt mình! Hừ!

Tằng Thành bị điểm danh lên là một người đàn ông trên dưới 30, mặt mày bình thường nhưng luôn nở nụ cười thân thiết, anh bước tới: "Xin lỗi xin lỗi, thật ngại quá, vị lão đại này của chúng tôi không biết ăn nói, có chỗ nào khiến chú em phật lòng cũng xin cậu thông cảm cho, nhưng mà cậu yên tâm, chúng tôi không có ác ý đâu."

Người khác đã hạ mình như vậy rồi thì Đỗ Cửu cũng ngại so đo quá mức: "Thì ra là vậy, à thì, xin hỏi mọi người là..."

"Hiện giờ chúng tôi là một tiểu đội, chuyện xảy ra trong một tháng này chắc chú em cũng biết, tình hình bên ngoài đã rối ren lắm rồi, chúng tôi phải vượt qua rất nhiều nguy hiểm để sống sót, mọi người tụ tập lại với nhau cũng chỉ vì mạng sống..." Tằng Thành thở dài nói, "Đúng rồi, quên giới thiệu, tôi tên Tằng thành, xem như là quản gia của đội."

Sau đó bắt đầu lần lượt giới thiệu bảy người còn lại với Đỗ Cửu.

Người phụ nữ là bé gái là hai mẹ con, gọi là chị Lam và Tiểu Trân, thiếu nữ và một thiếu niên trong đội là bạn học, trong lúc đang chạy trốn được bọn họ cứu, cô gái tên Cam Hiểu Lôi còn cậu trai tên Dịch Huy, cậu trai mới lớn còn lại với người đàn ông là hai anh em, tên Quách Khang và Quách An.

Lúc nghe được cái tên Quách An Đỗ Cửu khẽ giật mình, dựa theo cốt truyện gốc thì vị này chính là đàn em trung khuyển mà kết thúc hàm súc chỉ ra có khả năng sẽ phát triển quan hệ tình cảm với Trì Quy.



Y nhân lúc giới thiệu nhanh chóng ngó nghiêng đánh giá đối phương, thầm bĩu môi trong bụng, nhìn cũng có ra gì đâu chứ, trừ dáng người cao hơn y một chút thì nhìn sao cũng không bằng y.

Còn lại chính là cậu nhóc to xác đeo cung kia, cậu ta nở nụ cười tươi rói với Đỗ Cửu: "Chào đàn anh Cửu, em tên La Phi, đàn anh cứ gọi em là A Phi."

"Cậu cũng học đại học X sao?" Đỗ Cửu ngạc nhiên, không ngờ ở đây còn có thể gặp được đàn em cùng trường.

"Em học khóa XXX, vốn nghỉ hè xong sẽ lên năm hai như ai ngờ đâu..." La Phi nhún vai, dường như tính tình cậu bẩm sinh đã lạc quan, cho dù ở trong tình hình như hiện tại cũng không rầu rĩ, đặc biệt là khi đặt cạnh người khác thì càng thấy rõ hơn.

"Sao cậu lại biết tôi chứ?" Đỗ Cửu tò mò hỏi.

La Phi cười nói: "Đàn anh chính là truyền kỳ của trường chúng ta, chuyện tốt mà anh làm trong suốt 4 năm học có thể kể ra được một đống lớn, các giáo sư đều thích lấy anh ra làm ví dụ, thầy hướng dẫn của tụi em còn cố ý kể lại sự tích anh hùng của anh đó! Không ngờ đàn anh sẽ thật sự tới đây làm giáo viên tình nguyện."

Bất an trong lòng Đỗ Cửu tan đi hơn phân nửa, lúc nhìn La Phi cũng có chút cảm giác như thể nhìn thấy người thân, không nhịn được tiến lên ôm cậu một cái.

La Phi cũng thật vui mừng, ai biết rằng khi tha hương cũng có thể gặp được người quen như vậy, đặc biệt là trong tình cảnh này.

Đợi tới khi buông La Phi ra Đỗ Cửu lập tức tiếp đón mọi người: "Nếu đều là bạn bè thì vào trong ngồi đi, bên trong trường an toàn.

"Hóa ra thật sự có kết giới." La Phi nhanh miệng nói.

"Kết giới?"

Tằng Thành kéo La Phi một cái, đáp: "Hóa ra chú em không biết à? Chính là cái vòng bảo vệ các cậu không bị ma vật phát hiện kia đó."

"Thì ra là vậy." Đỗ Cửu bày ra vẻ mặt bừng tỉnh rồi lại ngượng ngùng giải thích, "Ngại quá, từ khi mọi chuyện xảy ra tới giờ tôi chưa từng xuống núi nên không biết tình hình bên ngoài ra sao, hóa ra cái này gọi là kết giới."

Tằng Thành nói: "Thật ra bên ngoài truyền miệng như vậy nên mọi người cũng gọi theo, chú em vẫn luôn ở cùng mấy đứa nhỏ kia sao?" Anh ta chỉ mấy đứa nhỏ đang ló đầu ra nhìn.

Đỗ Cửu biết Tằng Thành đang thử y, chuyện này cũng rất bình thường, suy cho cùng mọi người không quen biết gì nhau, cũng không chỉ vì y là đàn anh của La Phi mà sẽ hoàn toàn tin tưởng y.

Nhưng Đỗ Cửu dựa theo lối suy nghĩ của Cửu Từ Lương thì La Phi là đàn em, là bạn, là người tốt, Tằng Thành chỉ là bạn bè của bạn bè vậy cũng được xem là người tốt, hơn nữa Trì Quy lão đại của bọn họ cứu y nên suy ra tất cả mọi người đều là bạn bè.

"Không chỉ có mấy đứa này." Y dẫn đám người tiến vào cổng trường, chỉ vào tụi nhỏ bị Trì Quy dọa đang lục tục chạy ra, "Là mười chín đứa."

Đám người Tằng Thành nhìn mấy đứa nhỏ đứng sau lưng Đỗ Cửu như bầy gà con, không nhịn được mà nghẹn họng trợn tròn mắt.

La Phi cảm thán một tiếng lại bước lên quàng lấy vai Đỗ Cửu như anh em tốt: "Quả nhiên là chuyện mà đàn anh sẽ làm!" Sau đó giương cằm khoe khoang với Tằng Thành, "Nhìn đi, em đã nói đàn anh là người tốt hàng thật mà!"

Vừa nói xong bỗng dưng cảm thấy hơi lành lạnh, cảm giác sợ hãi tới dựng đứng cả lông tơ ập tới, cậu theo phản xạ có điều kiện nhìn sang chỉ thấy được lão đại không biết đã quay về từ lúc nào, đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

"Lão, lão đại?" Vẻ mặt cậu mờ mịt không hiểu làm sao.

Sau đó nhìn thấy khuôn mặt luôn lạnh nhạt của lão đại bỗng dưng bày ra vẻ còn mờ mịt hơn cả cậu, sau đó dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn Đỗ Cửu một cái.

Đỗ Cửu cũng nghe được La Phi gọi nên nhìn sang theo, thấy được Trì Quy nụ cười trên mặt khẽ nhạt đi: "Chào anh." Vị này dù sao cũng là lão đại, hơn nữa vừa mới bày ra vũ lực mạnh mẽ nên y không dám tùy tiện chọc giận hắn.

Trì Quy gần như không thể nhận ra mà nhíu mi, tiến lên bình tĩnh nhìn y: "Trì Quy, tôi tên Trì Quy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau