Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 2

Trước Sau
Có giáo huấn của hai lần thất bại, rốt cuộc Tô Vân Cảnh cũng tổng kết ra được kinh nghiệm.

Chiêu đưa ăn này vô dụng với Phó Hàn Chu.

Sau khi trở về, Tô Vân Cảnh ngay lập tức thay đổi chiến lược mang đến yêu thương.

Tặng quà, quan trọng là phải gãi đúng chỗ ngứa.

Ban đêm, Tô Vân Cảnh gõ mông heo đất vàng của nguyên chủ để lấy tiền.

Tuy rằng móc tiền tiêu vặt của trẻ con không tốt lắm nhưng hiện tại Tô Vân Cảnh mới tám tuổi, cậu không có biện pháp nào khác.

Móc từ trong ống heo tiết kiệm ra mười đồng xu. Ngày hôm sau lúc đi học Tô Vân Cảnh bỏ vốn to, tiêu tám đồng mua một bộ cọ màu mới.

Trong sách miêu tả rất ít về thời thơ ấu ở cô nhi viện của Phó Hàn Chu, chỉ vài nét bút ít ỏi.

Cốt truyện tuy rằng không nhắc tới nhưng thế giới quan ở nơi này rất hoàn thiện. Lúc này kinh tế đất nước còn chưa phát triển, năng lực tiêu phí của huyện thành có hạn, tiền lương và giá cả hàng hóa đều không cao. Vậy nên tám đồng tiền với một đứa trẻ mà nói là một số tiền không nhỏ.

Sau khi tan học, Tô Vân Cảnh cầm hộp cọ màu đến cô nhi viện.

Sợ Phó Hàn Chu từ chối, Tô Vân Cảnh nhét cọ màu vào lồng ngực hắn xong là chạy luôn.

Chạy được bảy, tám bước, Tô Vân Cảnh quay đầu lại nhìn Phó Hàn Chu, “Cho cậu, tớ muốn làm bạn bè với cậu.”

"Chúng ta ngày mai gặp." Cậu vẫy tay với Phó Hàn Chu rồi rời khỏi cô nhi viện.

Khổ cho một người trưởng thành như cậu, phải giả mạo thành một đứa trẻ tám tuổi, lại còn phải tạo mối quan hệ tốt với một đứa trẻ khác.

Phó Hàn Chu cầm hộp cọ màu, nhìn bóng dáng Tô Vân Cảnh, mí mắt giật giật.

Tô Vân Cảnh tự cảm thấy món quà này vào được tim Phó Hàn Chu. Rốt cuộc đối với Phó Hàn Chu mà nói, vẽ tranh là nơi kí thác tinh thần duy nhất.

Ngày hôm sau lại đến cô nhi viện, hành động của Phó Hàn Chu đã xác minh suy nghĩ của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh cầm hộp văn phòng phẩm mà Phó Hàn Chu cho cậu, đôi mắt mang theo chút ý cười, "Cái này là cho tớ sao?"

Hộp văn phòng phẩm rất cũ nát, hẳn là đồ được quyên tặng.

Phó Hàn Chu không nói chuyện, chỉ nhìn Tô Vân Cảnh.

Con ngươi Phó Hàn Chu rất đen, như mực, không chứa chút tạp chất nào.

Lúc hắn không hề chớp mắt nhìn một người, nói thật, có chút khiếp người.

Nhưng Tô Vân Cảnh bị quà đáp lễ của Phó Hàn Chu mê hoặc đầu óc, không hề cảm thấy không ổn.

Hộp văn phòng phẩm có trọng lượng nhất định, bên trong hẳn là có đồ vật.

Tô Vân Cảnh mở hộp sắt ra, lúc thấy thứ bên trong hộp thì nụ cười của cậu cứng lại trên mặt.

Là một con chuột chết dính đầy máu.

Ờm...

Rất độc đáo.

Độc đáo đến mức làm cho Tô Vân Cảnh, tuổi tâm lý hai mươi ba, da đầu từng trận tê dại.

Không hổ là mi, bệnh kiều!



Gương mặt trắng nõn kia của Phó Hàn Chu dưới ánh hoàng hôn màu máu mang theo sự lạnh nhạt không hợp tuổi.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Vân Cảnh, thấy sắc mặt cậu chuyển từ kinh ngạc đến bình tĩnh, cuối cùng là bất đắc dĩ.

Tô Vân Cảnh yên lặng đóng lại nắp hộp văn phòng phẩm, miễn cưỡng tươi cười.

"Cảm ơn quà của cậu, tiểu khu chúng ta có rất nhiều mèo hoang, tớ mang nó về cho mèo ăn."

Thứ này, Tô Vân Cảnh đúng là rất ghê tởm.

Nhưng Tô Vân Cảnh dù gì thì cũng là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, sẽ không thật sự tức giận với Phó Hàn Chu.

Chỉ là có chút lo lắng tình trạng tâm lý của Phó Hàn Chu.

Rồi thì không có đứa trẻ bảy tuổi nào lại có "ý tưởng diệu kỳ" như vậy, trong hộp thả sâu lông đã là cực hạn.

Phó Hàn Chu không dự đoán được Tô Vân Cảnh sẽ phản ứng như vậy, có chút sửng sốt.

Nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục sự lạnh nhạt của mình. Hắn lạnh lùng ném cọ màu mà Tô Vân Cảnh hôm trước đưa cho hắn qua chỗ cậu.

Tô Vân Cảnh nhặt cọ màu lên, ngồi xem cạnh Phó Hàn Chu.

"Là cậu làm chết con chuột này sao?" Tô Vân Cảnh hỏi.

Phó Hàn Chu nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Tô Vân Cảnh, "Tôi dùng gậy gỗ nhỏ đâm nó sống sờ sờ đến chết."

Tô Vân Cảnh:......

... Sống sờ sờ đâm chết, thử nghĩ, Tô Vân Cảnh đã có hình ảnh lông xù xù giãy giụa trong đầu.

Ọe!

"Cậu không sợ nó cắn cậu sao?" Tô Vân Cảnh giật giật khóe miệng hỏi.

Phó Hàn Chu không nói chuyện.

Đến lúc Tô Vân Cảnh cho rằng hắn sẽ lại không trả lời thì Phó Hàn Chu đột nhiên nói, "Trong phòng có rất nhiều."

Phó Hàn Chu thực ra rất yêu sạch sẽ nhưng điều kiện hiện tại không cho phép.

Trong phòng có rất nhiều chuột, khi không có việc gì hắn sẽ dùng gậy gỗ đâm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà các bạn nhỏ khác không thích hắn, ngay cả các giáo viên nhà trẻ đều cảm thấy hắn có chút khiếp người.

Phản ứng lại được Phó Hàn Chu đang nói cái gì, Tô Vân Cảnh cả người ngứa ngáy.

Cô nhi viện này quy mô không lớn, cũng chỉ nhận nuôi hai mươi mấy đứa trẻ. Bởi vì không quá nổi danh nên người quyên tặng rất ít, chỉ có thể dựa vào ngân sách phía trên để duy trì. Nhưng quần áo thì không hề thiếu, người dân quanh tiểu khu luôn thích đưa quần áo không mặc nữa tới nơi này.

Tô Vân Cảnh thật sự không nghĩ tới điều kiện chỗ ở của Phó Hàn Chu lại kém như vậy, quả thực không dám nghĩ nhiều.

Nhìn bọn trẻ chơi cầu trượt ở phía xa, Tô Vân Cảnh đau xót trong lòng.

-

Hiện tại Tô Vân Cảnh mới chỉ có tám tuổi, không tiền, không quyền, không sức ảnh hưởng.

Cậu không có năng lực làm gì đó cho cô nhi viện, ngay cả bánh kem mua cho Phó Hàn Chu cũng là dùng tiền tiêu vặt của nguyên chủ mua.

Sau khi về nhà, Tô Vân Cảnh nhờ Tống Văn Thiến, để bà gọi điện thoại cho bộ phận liên quan, quan tâm tình huống của cô nhi viện một chút.

Tống Văn Thiến là một người mẹ, còn là mẹ của một đứa trẻ mang bệnh.



Bệnh tình của nguyên chủ không khả quan cho nên bà không có thời gian cũng không có lòng dạ và sức lực đi phân phát tình thương của mẹ lên người những đứa trẻ khác.

Việc bà ấy có thể làm cũng chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi.

Tống Văn Thiến có thể gọi cuộc điện thoại này, Tô Vân Cảnh đã rất cảm kích.

Chờ Tống Văn Thiến gọi điện thoại xong, Tô Vân Cảnh nói, "Mẹ, con nhớ bà nội, con có thể gọi điện thoại cho bà nội không ạ?"

Tống Văn Thiến niết nhẹ lỗ tai Tô Vân Cảnh, cười mắng, "Bà ngoại

coi như thương con vô dụng rồi."

Tô Vân Cảnh:......

Thực xin lỗi, chén nước này cậu không giữ thăng bằng.

"Nói chuyện điện thoại với bà nội xong con lại gọi cho bà ngoại ạ." Tô Vân Cảnh vội vàng sửa sai.

-

Nguyên chủ từ nhỏ ốm yếu bệnh tật lại vô cùng hiểu chuyện cho nên rất được gia đình yêu thương.

Tô Vân Cảnh gọi điện cho bà nội của nguyên chủ là muốn nhờ bà ấy phản ánh với cô nhi viện một chút về vấn đề phòng ở của mấy đứa bé có chuột.

Cậu cố ý học số điện thoại văn phòng của cô nhi viện, báo dãy số cho bà nội của nguyên chủ.

Chờ thêm mấy ngày, Tô Vân Cảnh lại gọi cho bà ngoại, cô lớn dì nhỏ của nguyên chủ, để bọn họ giúp đỡ thúc giục cô nhi viện giải quyết vấn đề.

Tô Vân Cảnh không có biện pháp khác, một đứa trẻ tám tuổi chỉ có thể động viên người trong nhà.

-

Ngày hôm sau là thứ bảy, buổi sáng Tô Vân Cảnh làm bài tập, buổi chiều cùng Tô Vân Cảnh xem phim truyền hình.

Chạng vạng, thừa dịp Tống Văn Thiến nấu cơm, Tô Vân Cảnh móc mấy đồng tiền xu trong ống trữ tiền, đi ra ngoài.

Mua mấy cây giăm bông giá năm hào, Tô Vân Cảnh bóp nát giăm bông rải xung quanh ký túc xá mà bọn nhỏ ở. Hi vọng buổi tối có mèo hoang tới ăn giăm bông, thuận tiện diệt chuột.

Hành động của Tô Vân Cảnh hấp dẫn sự chú ý của Phó Hàn Chu, hắn nhìn Tô Vân Cảnh vung giăm bông khắp nơi.

Nhận ra tầm mắt của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nhìn lại hắn.

Đồng tử Phó Hàn Chu đen nhánh, tựa như một đầm nước lạnh lẽo, vừa đen vừa tròn, lại còn lạnh lẽo không có tình người.

Tô Vân Cảnh không lần được suy nghĩ của bé bệnh kiều cao lãnh.

"Muốn ăn chân giò hun khói không?" Tô Vân Cảnh mang theo thiện ý mà chào hỏi.

Phó Hàn Chu nhắm mắt, không trả lời Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh cảm thấy không thú vị, tiếp tục làm việc trong tay.

- ----

Chân giò hun khói.



Hào, đồng trong đây là đơn vị tiền tệ của Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau