Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
Chương 22
Trong những ngày nằm viện, Tô Vân Cảnh vẫn trò chuyện với Phó Hàn Chu mỗi ngày.
Bây giờ Phó Hàn Chu khó khăn lắm mới bắt đầu cuộc sống mới, Tô Vân Cảnh cũng chẳng biết cái chết của cậu liệu có gây đả kích đến Phó Hàn Chu hay không.
Đây là nguyên nhân quan trọng nhất cậu không nói với Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định viết một bức thư cho Phó Hàn Chu, trong thư nói sự thật cho hắn biết, dù gì thì so với việc tận mắt nhìn thấy cậu qua đời sẽ dễ chịu hơn chút.
Tốc độ đưa thư hiện tại rất chậm, bình thường nhanh nhất cũng cần hai ngày.
Tô Vân Cảnh cách Phó Hàn Chu mấy trăm cây số, phải cần khoảng bốn đến năm ngày mới có thể gửi đến nơi.
Tình huống hiện tại của Tô Vân Cảnh đã rất tệ, bức thư này cậu viết đứt quãng trong hai ngày rồi mới để Tống Văn Thiến bỏ vào hòm thư.
Gửi thư xong, cùng ngày Tô Vân Cảnh chủ động gọi điện thoại cho Phó Hàn Chu.
Không phải vào thứ bảy mà buổi chiều có thể nhận được điện thoại của Tô Vân Cảnh là một niềm vui ngoài ý muốn của Phó Hàn Chu.
Nhưng điều Tô Vân Cảnh nói lại chẳng làm Phó Hàn Chu vui như vậy.
"Chúng tớ sắp được nghỉ rồi, trước kỳ nghỉ trường tớ có tổ chức một Đông Lệnh Doanh, mẹ tớ đăng ký giúp tớ rồi."
"Ngày mai tớ bắt đầu tham gia tập huấn rồi, sau này không thể nhận điện thoại của cậu được."
Tô Vân Cảnh nói hai câu thì nhịn không được ho.
Cậu nắm lấy chăn giường bệnh, miễn cưỡng nhịn được cơn đau đang dần bao trùm trong cổ họng.
Vừa nghe được Tô Vân Cảnh sẽ không gọi điện thoại cho mình nữa, ý cười trong đáy mắt Phó Hàn Chu biến mất không còn một mảnh, môi mím chặt.
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Chu chớp mắt hỏi, "Đông Lệnh Doanh là cái gì?"
Giọng điệu thường thường, không chút lên xuống.
"Đông Lệnh Doanh là một loại tập huấn đặc thù, chủ yếu rèn luyện thân thể và ý chí của học sinh, vậy nên tớ sẽ cùng những người khác trong trường vào núi sâu sinh hoạt mấy ngày."
"Trên núi không có tín hiệu di động, thầy cô cũng không cho bọn tớ mang điện thoại theo."
Thân thể Tô Vân Cảnh cực kỳ tệ, không có tinh lự để mỗi ngày nói chuyện điện thoại với Phó Hàn Chu.
Đợi đến khi Phó Hàn Chu nhận được lá thư kia thì Tô Vân Cảnh chắc cũng rời khỏi thế giới này rồi.
Có mấy ngày không liên hệ giảm xóc, Tô Vân Cảnh nghĩ, Phó Hàn Chu hẳn sẽ bớt đau lòng hơn chút.
Thật ra, những đứa trẻ tầm tuổi bọn họ sẽ chẳng biết nhiều về sống chết.
Nề hà tình huống đặc thù của bé bệnh kiều, thêm vào việc hắn rất ỷ lại cậu nên sẽ khó chịu hơn những đứa trẻ khác chút.
Tô Vân Cảnh cảm thấy may mắn rằng Phó Hàn Chu đã cởi mở hơn không ít, quan hệ với Thẩm Niên Uẩn ngày càng tốt, cậu không còn là người duy nhất mà Phó Hàn Chu tin tưởng nữa.
Nhưng Tô Vân Cảnh hiển nhiên xem nhẹ chỉ số thông minh của Phó Hàn Chu.
Vào lúc giọng nói Tô Vân Cảnh dừng lại, Phó Hàn Chu liền biết cậu đang nói dối.
Phó Hàn Chu rũ mắt, tay cầm di động nắm chặt, đầu ngón tay nhiễm màu trắng xanh.
Vì sao lại muốn gạt hắn?
Vì sao sau này lại không muốn liên lạc với hắn?
Yết hầu Phó Hàn Chu lăn lăn, hắn nỗ lực áp xuống lệ khí sắp trào ra.
Hắn vẫn ngoan ngoãn như trước, nhẹ nhàng nói một câu được với Tô Vân Cảnh.
Ngay sau đó, Phó Hàn Chu lại truy vẫn một câu, "Cậu nhớ rõ lời nói lúc trước sao?"
Môi Tô Vân Cảnh tái nhợt, muốn nói lại thôi mà mấp máy một lát.
Cậu nhớ rõ.
Ngày Phó Hàn Chu đi đó, cậu đồng ý chờ Phó Hàn Chu trở lại, mua cho hắn hồ lô ngào đường.
Ai biết được hệ thống hố cha như vậy.
Hồ lô ngào đường chắc chắn mua không được nhưng trong bức thư cậu gửi cho Phó Hàn Chu có để hai đồng tiền, để hắn tự mua cho mình.
Lời này Tô Vân Cảnh chắc chắn không thể nói cho Phó Hàn Chu.
"Cậu yên tâm, tớ nhất định để cậu ăn được hồ lô ngào đường." Tô Vân Cảnh hứa hẹn.
"Được."
Phó Hàn Chu ngoài miệng nói được nhưng trong lòng lại không yên tâm.
Thân thể Tô Vân Cảnh không tốt, ít nhiều gì hắn cũng biết một chút. Bình thường Tống Văn Thiến cũng không cho cậu làm cái này, làm cái kia.
Vậy nên không có chuyện Tống Văn Thiến đồng ý Tô Vân Cảnh tham gia cái hoạt động toán học ở Đông Lệnh Doanh kia.
Tô Vân Cảnh nói dối hắn, lừa hắn.
Cúp điện thoại xong, Phó Hàn Chu mặt mũi tối tăm gọi điện thoại cho Thẩm Niên Uẩn, nói cho đối phương biết, hắn muốn trở về.
Phó Hàn Chu là loại người một khi đã quyết định làm chuyện gì thì nhất định sẽ làm, Thẩm Niên Uẩn cũng không ngăn được hắn.
Hắn phải trở về xem Tô Vân Cảnh đang làm gì.
Thời gian này Thẩm Niên Uẩn rất bận, không có thời gian trở về cùng Phó Hàn Chu.
Nhưng lại không chịu nổi Phó Hàn Chu đã quyết nên chỉ có thể để trợ lý của chính mình theo Phó Hàn Chu đi tìm Tô Vân Cảnh.
Trợ lý đặt vé của chuyến bay gần nhất, bay mất ba giờ, sau khi hạ cánh lại gọi taxi.
Lăn lộn vài tiếng đồng hồ. Lúc tới được mục đích thì cũng đã là 11 giờ đêm.
Phó Hàn Chu muốn gặp Tô Vân Cảnh, dọc đường đều nghĩ.
Nhưng tới cửa nhà Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu lại có điểm chần chờ.
Hắn không thể cứ thế mà vào, nếu Tô Vân Cảnh ở nhà thật, trái lại sẽ hỏi hắn về gấp như vậy làm gì, hắn chẳng thể giải thích rõ ranfgd dược.
Dục vọng khống chế của Phó Đường rất mạnh, điểm này Phó Hàn Chu hoàn toàn được di truyền, hắn không chịu được chuyện vượt khỏi khống chế của hắn.
Hôm nay Tô Vân Cảnh gọi điện thoại là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tô Vân Cảnh là một người rất kỳ lạ, luôn sinh ra sự thương hại đối với những sinh vật nhỏ yếu.
Đối với những đứa bé trong cô nhi viện là vậy, đối với hắn cũng là như vậy.
Chẳng qua, Tô Vân Cảnh càng thích hắn, có thể vì hắn lớn lên đẹp, cũng có thể hắn nhìn qua còn nhỏ yếu hơn.
Nhưng Phó Hàn Chu dù nhỏ yếu cũng không yếu hơn được một sinh mệnh mới.
Trong suy nghĩ của Phó Hàn Chu, sau khi em bé trong bụng Tống Văn Thiến được sinh ra, sự chú ý của Tô Vân Cảnh sẽ chậm rãi chuyển lên em gái cùng huyết thống máu mủ.
Phó Hàn Chu sớm đã xây dựng tâm lý về vấn đề này, hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Nhưng đứa trẻ còn chưa ra đời, Tô Vân Cảnh không hề có dấu hiệu gì đột nhiên không muốn liên lạc với hắn nữa.
Tuy rằng Tô Vân Cảnh có nói ra lý do nhưng Phó Hàn Chu không tin, hắn cần phải đích thân tới xem mới an tâm.
Do dự mấy lần, cuối cùng Phó Hàn Chu không tiến vào, tìm khách sạn ở tạm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Chu mới đi tìm Tô Vân Cảnh.
Trong nhà Tô Vân Cảnh không có ai, Phó Hàn Chu hỏi hàng xóm mới biết được Tô Vân Cảnh nằm viện, lại còn nằm viện vài ngày rồi chưa về.
Tin tức này làm Phó Hàn Chu mờ mịt một lát, lúc lấy lại tinh thần, tay chân hắn lạnh băng.
Phó Hàn Chu lấy ra di động, gọi điện thoại cho Tống Văn Thiến.
Bệnh tình Tô Vân Cảnh chuyển biến xấu rất nhanh, điều kiện chữa bệnh ở huyện hữu hạn, hai ngày trước Tống Văn Thiến đã chuyển tới bệnh viện thành phố.
Phó Hàn Chu cùng trợ lý gọi một chiếc xe, ngồi hơn một giờ mới tới được.
Phó Hàn Chu tới rất không đúng lúc, nếu tới sớm hơn mười phút, có lẽ còn có thể nhìn thấy Tô Vân Cảnh.
Bây giờ Tô Vân Cảnh đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tống Văn Thiến và Lục Đào nôn nóng chờ ở hành lang.
Mới hơn nửa tháng không thấy thôi mà hai vợ chồng tiều tụy hơn rất nhiều.
Đặc biệt là Tống Văn Thiến, mang bụng lớn ngồi ở ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật, dưới mí mắt sưng đỏ là đôi mắt mang theo tơ máu.
Thấy Phó Hàn Chu tới, hai vợ cồng cũng chỉ chào hỏi, rốt cuộc Tô Vân Cảnh vẫn ở trong phòng giải phẫu, bọn họ chẳng ai có tâm tình hàn huyên.
Phó Hàn Chu cũng không giống lúc trước thò lại gần làm bộ ngoan ngoãn, hắn thậm chí không hỏi Tô Vân Cảnh bị bệnh gì, phẫu thuật có thành công hay không.
Hắn là trẻ con.
Sẽ không ai nói thật với hắn.
Phó Hàn Chu cũng không muốn nghe câu trả lời của họ.
Hắn đứng ở cửa phòng phẫu thuật, nhìn dòng chữ đang phẫu thuật hiện trên đèn, chờ Tô Vân Cảnh ra.
-
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn không mở ra.
Trong lúc đó trợ lý nhận một cuộc điện thoại của Thẩm Niên Uẩn, báo cáo với ông tình huống nơi này.
Nghe được Tô Vân Cảnh đang làm phẫu thuật, Thẩm Niên Uẩn rất quan tâm tình huống của cậu, rốt cuộc cậu là bạn bè duy nhất của Phó Hàn Chu.
Trợ lý cũng không biết tình huống cụ thể nhưng nhìn biểu tình của cha mẹ Tô Vân Cảnh là biết đây không phải là tiểu phẫu.
"Vậy Hàn Chu đâu, hắn có chuyện gì không?" Thẩm Niên Uẩn hỏi.
Nghe vậy, trợ lý nhìn về phía Phó Hàn Chu.
Thiếu niên nho nhỏ mặt mày tinh xảo, thần sắc cực kỳ bình thản.
Bình tĩnh đến nỗi không giống biểu hiện mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có.
Trợ lý kì quái liếc mắt nhìn Phó Hàn Chu.
Không phải là bạn tốt nhất sao, sao không cảm thấy hắn lo lắng chút nào?
Phó Hàn Chu đúng là không lo lắng, Tô Vân Cảnh từng nói sẽ luôn bên hắn, cũng đồng ý với hắn sẽ mua kẹo hồ lô cho hắn.
Hắn có kiên nhẫn, ngoan ngoãn chờ ở đây, chỉ cần cửa mở ra, Tô Vân Cảnh sẽ từ bên trong ra tới.
Phó Hàn Chu nhìn chằm chằm vào đèn biểu thị 'đang phẫu thuật'.
Qua bốn, năm giờ, cửa phòng giải phẫu cuối cùng cũng mở ra.
Người từ bên trong đi ra không phải Tô Vân Cảnh mà là một bác sĩ nam mặc quần áo giải phẫu.
Thân Thể Tống Văn Thiến đột nhiên cứng lại, dưới sự nâng đỡ của Lục Đào mới có thể đứng lên, vừa sợ hãi vừa kỳ vọng nhìn bác sĩ.
Đối phương tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt xin lỗi, "Rất xin lỗi......"
Bác sĩ còn chưa nói xong, thân thể Tống Văn Thiến chấn động mạnh, cẳng chân bà mềm nhũn, thân mình trượt xuống.
Lục Đào nhanh tay lẹ mắt đỡ Tống Văn Thiến, người cũng đã hôn mê.
"Văn Thiến, em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ." Một người đàn ông hơn 1m8, bây giờ giống như đã hoàn toàn khóc, âm thanh mang theo khóc nức nở, "Bác sĩ, bác sĩ, mau xem cho em ấy."
Bác sĩ vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Phó Hàn Chu còn đứng ở cửa, biểu tình có chút mờ mịt.
Hắn nhìn cánh cửa mở ra kia, trong lòng nghi hoặc, sao Tô Vân Cảnh còn chưa có ra?
Phó Hàn Chu đứng hồi lâu, trợ lý hơi không đành lòng, lúc đang định tiến lên an ủi hắn vài câu thì mấy hộ sĩ đẩy Tô Vân Cảnh ra.
Tô Vân Cảnh hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám trắng, cậu nằm yên trên giường bệnh, ngực không hề phập phồng.
Lông mi Phó Hàn Chu run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Bởi vì, hắn thấy những con sâu xấu xí có miệng dài nhọn đó lại xuất hiện, chúng xuất hiện rậm rạp, bò lên trên người Tô Vân Cảnh, muốn chui vào trong thân thể cậu.
Chúng nó muốn mang cậu ấy đi!
Một khắc ấy, trong lòng Phó Hàn Chu sinh ra vô số sợ hãi và lệ khí.
Hắn đột nhiên vọt tới bên người Tô Vân Cảnh, muốn đuổi những con sâu xấu xí đang cắn nuốt Tô Vân Cảnh xuống.
Nhưng trong mắt người bên ngoài, Phó Hàn Chu giống như trúng tà, vừa cào vừa gãi di thể Tô Vân Cảnh.
Bác sĩ và hộ sĩ đều bị dọa nhưng cũng rất nhanh cũng phản ứng lại, vội vàng kêu trợ lý của Thẩm Niên Uẩn, để trợ lý ôm Phó Hàn Chu đi.
Trợ lý bước nhanh, ôm đứa trẻ nhỏ gầy ấy lên.
"Buông tôi ra!"
Phó Hàn Chu giống như phát điên vừa cắn vừa đá trợ lý.
Sâu trắng bò đầy trên người Tô Vân Cảnh, chúng nó đang chui ra chui vào thân thể của cậu ấy, tùy ý mà gặm cắn cậu ấy.
Phó Hàn Chu mục lục dục nứt, giãy giụa mạnh hơn.
Một mình trợ lý không thể ôm được Phó Hàn Chu, hai bác sĩ nam khác góp sức mới miễn cưỡng ấn được hắn.
"Buông tôi ra!"
Chúng nó muốn mang cậu ấy đi.
Chúng nó, muốn mang cậu ấy đi.
Phó Hàn Chu biểu tình điên cuồng, gân xanh trên cổ nổi lên, cả người giống như bị ác quỷ bám vào, đôi mắt lại lộ ra bất lực và tuyệt vọng.
Thẳng đến một mũi tiêm chui vào thân thể Phó Hàn Chu.
Sức lực của hắn dần trôi đi.
Phó Hàn Chu tứ chi vô ý thức mà run rẩy, đôi mắt tanh hồng tràn đầy tuyệt vọng.
Phó Hàn Chu trơ mắt nhìn những con sâu đó cắn nuốt hoàn toàn Tô Vân Cảnh, con ngươi đen nhánh không nhúc nhích, biểu tình từ phẫn hận,tuyệt vọng, cuối cùng biến thành chết lặng.
Hắn nhớ người phụ nữ kia từng nói, sẽ không có ai thích súc sinh như mày.
Nếu như có.
Vậy người đó cũng sẽ rời đi.
Bây giờ Phó Hàn Chu khó khăn lắm mới bắt đầu cuộc sống mới, Tô Vân Cảnh cũng chẳng biết cái chết của cậu liệu có gây đả kích đến Phó Hàn Chu hay không.
Đây là nguyên nhân quan trọng nhất cậu không nói với Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định viết một bức thư cho Phó Hàn Chu, trong thư nói sự thật cho hắn biết, dù gì thì so với việc tận mắt nhìn thấy cậu qua đời sẽ dễ chịu hơn chút.
Tốc độ đưa thư hiện tại rất chậm, bình thường nhanh nhất cũng cần hai ngày.
Tô Vân Cảnh cách Phó Hàn Chu mấy trăm cây số, phải cần khoảng bốn đến năm ngày mới có thể gửi đến nơi.
Tình huống hiện tại của Tô Vân Cảnh đã rất tệ, bức thư này cậu viết đứt quãng trong hai ngày rồi mới để Tống Văn Thiến bỏ vào hòm thư.
Gửi thư xong, cùng ngày Tô Vân Cảnh chủ động gọi điện thoại cho Phó Hàn Chu.
Không phải vào thứ bảy mà buổi chiều có thể nhận được điện thoại của Tô Vân Cảnh là một niềm vui ngoài ý muốn của Phó Hàn Chu.
Nhưng điều Tô Vân Cảnh nói lại chẳng làm Phó Hàn Chu vui như vậy.
"Chúng tớ sắp được nghỉ rồi, trước kỳ nghỉ trường tớ có tổ chức một Đông Lệnh Doanh, mẹ tớ đăng ký giúp tớ rồi."
"Ngày mai tớ bắt đầu tham gia tập huấn rồi, sau này không thể nhận điện thoại của cậu được."
Tô Vân Cảnh nói hai câu thì nhịn không được ho.
Cậu nắm lấy chăn giường bệnh, miễn cưỡng nhịn được cơn đau đang dần bao trùm trong cổ họng.
Vừa nghe được Tô Vân Cảnh sẽ không gọi điện thoại cho mình nữa, ý cười trong đáy mắt Phó Hàn Chu biến mất không còn một mảnh, môi mím chặt.
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Chu chớp mắt hỏi, "Đông Lệnh Doanh là cái gì?"
Giọng điệu thường thường, không chút lên xuống.
"Đông Lệnh Doanh là một loại tập huấn đặc thù, chủ yếu rèn luyện thân thể và ý chí của học sinh, vậy nên tớ sẽ cùng những người khác trong trường vào núi sâu sinh hoạt mấy ngày."
"Trên núi không có tín hiệu di động, thầy cô cũng không cho bọn tớ mang điện thoại theo."
Thân thể Tô Vân Cảnh cực kỳ tệ, không có tinh lự để mỗi ngày nói chuyện điện thoại với Phó Hàn Chu.
Đợi đến khi Phó Hàn Chu nhận được lá thư kia thì Tô Vân Cảnh chắc cũng rời khỏi thế giới này rồi.
Có mấy ngày không liên hệ giảm xóc, Tô Vân Cảnh nghĩ, Phó Hàn Chu hẳn sẽ bớt đau lòng hơn chút.
Thật ra, những đứa trẻ tầm tuổi bọn họ sẽ chẳng biết nhiều về sống chết.
Nề hà tình huống đặc thù của bé bệnh kiều, thêm vào việc hắn rất ỷ lại cậu nên sẽ khó chịu hơn những đứa trẻ khác chút.
Tô Vân Cảnh cảm thấy may mắn rằng Phó Hàn Chu đã cởi mở hơn không ít, quan hệ với Thẩm Niên Uẩn ngày càng tốt, cậu không còn là người duy nhất mà Phó Hàn Chu tin tưởng nữa.
Nhưng Tô Vân Cảnh hiển nhiên xem nhẹ chỉ số thông minh của Phó Hàn Chu.
Vào lúc giọng nói Tô Vân Cảnh dừng lại, Phó Hàn Chu liền biết cậu đang nói dối.
Phó Hàn Chu rũ mắt, tay cầm di động nắm chặt, đầu ngón tay nhiễm màu trắng xanh.
Vì sao lại muốn gạt hắn?
Vì sao sau này lại không muốn liên lạc với hắn?
Yết hầu Phó Hàn Chu lăn lăn, hắn nỗ lực áp xuống lệ khí sắp trào ra.
Hắn vẫn ngoan ngoãn như trước, nhẹ nhàng nói một câu được với Tô Vân Cảnh.
Ngay sau đó, Phó Hàn Chu lại truy vẫn một câu, "Cậu nhớ rõ lời nói lúc trước sao?"
Môi Tô Vân Cảnh tái nhợt, muốn nói lại thôi mà mấp máy một lát.
Cậu nhớ rõ.
Ngày Phó Hàn Chu đi đó, cậu đồng ý chờ Phó Hàn Chu trở lại, mua cho hắn hồ lô ngào đường.
Ai biết được hệ thống hố cha như vậy.
Hồ lô ngào đường chắc chắn mua không được nhưng trong bức thư cậu gửi cho Phó Hàn Chu có để hai đồng tiền, để hắn tự mua cho mình.
Lời này Tô Vân Cảnh chắc chắn không thể nói cho Phó Hàn Chu.
"Cậu yên tâm, tớ nhất định để cậu ăn được hồ lô ngào đường." Tô Vân Cảnh hứa hẹn.
"Được."
Phó Hàn Chu ngoài miệng nói được nhưng trong lòng lại không yên tâm.
Thân thể Tô Vân Cảnh không tốt, ít nhiều gì hắn cũng biết một chút. Bình thường Tống Văn Thiến cũng không cho cậu làm cái này, làm cái kia.
Vậy nên không có chuyện Tống Văn Thiến đồng ý Tô Vân Cảnh tham gia cái hoạt động toán học ở Đông Lệnh Doanh kia.
Tô Vân Cảnh nói dối hắn, lừa hắn.
Cúp điện thoại xong, Phó Hàn Chu mặt mũi tối tăm gọi điện thoại cho Thẩm Niên Uẩn, nói cho đối phương biết, hắn muốn trở về.
Phó Hàn Chu là loại người một khi đã quyết định làm chuyện gì thì nhất định sẽ làm, Thẩm Niên Uẩn cũng không ngăn được hắn.
Hắn phải trở về xem Tô Vân Cảnh đang làm gì.
Thời gian này Thẩm Niên Uẩn rất bận, không có thời gian trở về cùng Phó Hàn Chu.
Nhưng lại không chịu nổi Phó Hàn Chu đã quyết nên chỉ có thể để trợ lý của chính mình theo Phó Hàn Chu đi tìm Tô Vân Cảnh.
Trợ lý đặt vé của chuyến bay gần nhất, bay mất ba giờ, sau khi hạ cánh lại gọi taxi.
Lăn lộn vài tiếng đồng hồ. Lúc tới được mục đích thì cũng đã là 11 giờ đêm.
Phó Hàn Chu muốn gặp Tô Vân Cảnh, dọc đường đều nghĩ.
Nhưng tới cửa nhà Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu lại có điểm chần chờ.
Hắn không thể cứ thế mà vào, nếu Tô Vân Cảnh ở nhà thật, trái lại sẽ hỏi hắn về gấp như vậy làm gì, hắn chẳng thể giải thích rõ ranfgd dược.
Dục vọng khống chế của Phó Đường rất mạnh, điểm này Phó Hàn Chu hoàn toàn được di truyền, hắn không chịu được chuyện vượt khỏi khống chế của hắn.
Hôm nay Tô Vân Cảnh gọi điện thoại là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tô Vân Cảnh là một người rất kỳ lạ, luôn sinh ra sự thương hại đối với những sinh vật nhỏ yếu.
Đối với những đứa bé trong cô nhi viện là vậy, đối với hắn cũng là như vậy.
Chẳng qua, Tô Vân Cảnh càng thích hắn, có thể vì hắn lớn lên đẹp, cũng có thể hắn nhìn qua còn nhỏ yếu hơn.
Nhưng Phó Hàn Chu dù nhỏ yếu cũng không yếu hơn được một sinh mệnh mới.
Trong suy nghĩ của Phó Hàn Chu, sau khi em bé trong bụng Tống Văn Thiến được sinh ra, sự chú ý của Tô Vân Cảnh sẽ chậm rãi chuyển lên em gái cùng huyết thống máu mủ.
Phó Hàn Chu sớm đã xây dựng tâm lý về vấn đề này, hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Nhưng đứa trẻ còn chưa ra đời, Tô Vân Cảnh không hề có dấu hiệu gì đột nhiên không muốn liên lạc với hắn nữa.
Tuy rằng Tô Vân Cảnh có nói ra lý do nhưng Phó Hàn Chu không tin, hắn cần phải đích thân tới xem mới an tâm.
Do dự mấy lần, cuối cùng Phó Hàn Chu không tiến vào, tìm khách sạn ở tạm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Chu mới đi tìm Tô Vân Cảnh.
Trong nhà Tô Vân Cảnh không có ai, Phó Hàn Chu hỏi hàng xóm mới biết được Tô Vân Cảnh nằm viện, lại còn nằm viện vài ngày rồi chưa về.
Tin tức này làm Phó Hàn Chu mờ mịt một lát, lúc lấy lại tinh thần, tay chân hắn lạnh băng.
Phó Hàn Chu lấy ra di động, gọi điện thoại cho Tống Văn Thiến.
Bệnh tình Tô Vân Cảnh chuyển biến xấu rất nhanh, điều kiện chữa bệnh ở huyện hữu hạn, hai ngày trước Tống Văn Thiến đã chuyển tới bệnh viện thành phố.
Phó Hàn Chu cùng trợ lý gọi một chiếc xe, ngồi hơn một giờ mới tới được.
Phó Hàn Chu tới rất không đúng lúc, nếu tới sớm hơn mười phút, có lẽ còn có thể nhìn thấy Tô Vân Cảnh.
Bây giờ Tô Vân Cảnh đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tống Văn Thiến và Lục Đào nôn nóng chờ ở hành lang.
Mới hơn nửa tháng không thấy thôi mà hai vợ chồng tiều tụy hơn rất nhiều.
Đặc biệt là Tống Văn Thiến, mang bụng lớn ngồi ở ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật, dưới mí mắt sưng đỏ là đôi mắt mang theo tơ máu.
Thấy Phó Hàn Chu tới, hai vợ cồng cũng chỉ chào hỏi, rốt cuộc Tô Vân Cảnh vẫn ở trong phòng giải phẫu, bọn họ chẳng ai có tâm tình hàn huyên.
Phó Hàn Chu cũng không giống lúc trước thò lại gần làm bộ ngoan ngoãn, hắn thậm chí không hỏi Tô Vân Cảnh bị bệnh gì, phẫu thuật có thành công hay không.
Hắn là trẻ con.
Sẽ không ai nói thật với hắn.
Phó Hàn Chu cũng không muốn nghe câu trả lời của họ.
Hắn đứng ở cửa phòng phẫu thuật, nhìn dòng chữ đang phẫu thuật hiện trên đèn, chờ Tô Vân Cảnh ra.
-
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn không mở ra.
Trong lúc đó trợ lý nhận một cuộc điện thoại của Thẩm Niên Uẩn, báo cáo với ông tình huống nơi này.
Nghe được Tô Vân Cảnh đang làm phẫu thuật, Thẩm Niên Uẩn rất quan tâm tình huống của cậu, rốt cuộc cậu là bạn bè duy nhất của Phó Hàn Chu.
Trợ lý cũng không biết tình huống cụ thể nhưng nhìn biểu tình của cha mẹ Tô Vân Cảnh là biết đây không phải là tiểu phẫu.
"Vậy Hàn Chu đâu, hắn có chuyện gì không?" Thẩm Niên Uẩn hỏi.
Nghe vậy, trợ lý nhìn về phía Phó Hàn Chu.
Thiếu niên nho nhỏ mặt mày tinh xảo, thần sắc cực kỳ bình thản.
Bình tĩnh đến nỗi không giống biểu hiện mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có.
Trợ lý kì quái liếc mắt nhìn Phó Hàn Chu.
Không phải là bạn tốt nhất sao, sao không cảm thấy hắn lo lắng chút nào?
Phó Hàn Chu đúng là không lo lắng, Tô Vân Cảnh từng nói sẽ luôn bên hắn, cũng đồng ý với hắn sẽ mua kẹo hồ lô cho hắn.
Hắn có kiên nhẫn, ngoan ngoãn chờ ở đây, chỉ cần cửa mở ra, Tô Vân Cảnh sẽ từ bên trong ra tới.
Phó Hàn Chu nhìn chằm chằm vào đèn biểu thị 'đang phẫu thuật'.
Qua bốn, năm giờ, cửa phòng giải phẫu cuối cùng cũng mở ra.
Người từ bên trong đi ra không phải Tô Vân Cảnh mà là một bác sĩ nam mặc quần áo giải phẫu.
Thân Thể Tống Văn Thiến đột nhiên cứng lại, dưới sự nâng đỡ của Lục Đào mới có thể đứng lên, vừa sợ hãi vừa kỳ vọng nhìn bác sĩ.
Đối phương tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt xin lỗi, "Rất xin lỗi......"
Bác sĩ còn chưa nói xong, thân thể Tống Văn Thiến chấn động mạnh, cẳng chân bà mềm nhũn, thân mình trượt xuống.
Lục Đào nhanh tay lẹ mắt đỡ Tống Văn Thiến, người cũng đã hôn mê.
"Văn Thiến, em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ." Một người đàn ông hơn 1m8, bây giờ giống như đã hoàn toàn khóc, âm thanh mang theo khóc nức nở, "Bác sĩ, bác sĩ, mau xem cho em ấy."
Bác sĩ vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Phó Hàn Chu còn đứng ở cửa, biểu tình có chút mờ mịt.
Hắn nhìn cánh cửa mở ra kia, trong lòng nghi hoặc, sao Tô Vân Cảnh còn chưa có ra?
Phó Hàn Chu đứng hồi lâu, trợ lý hơi không đành lòng, lúc đang định tiến lên an ủi hắn vài câu thì mấy hộ sĩ đẩy Tô Vân Cảnh ra.
Tô Vân Cảnh hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám trắng, cậu nằm yên trên giường bệnh, ngực không hề phập phồng.
Lông mi Phó Hàn Chu run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Bởi vì, hắn thấy những con sâu xấu xí có miệng dài nhọn đó lại xuất hiện, chúng xuất hiện rậm rạp, bò lên trên người Tô Vân Cảnh, muốn chui vào trong thân thể cậu.
Chúng nó muốn mang cậu ấy đi!
Một khắc ấy, trong lòng Phó Hàn Chu sinh ra vô số sợ hãi và lệ khí.
Hắn đột nhiên vọt tới bên người Tô Vân Cảnh, muốn đuổi những con sâu xấu xí đang cắn nuốt Tô Vân Cảnh xuống.
Nhưng trong mắt người bên ngoài, Phó Hàn Chu giống như trúng tà, vừa cào vừa gãi di thể Tô Vân Cảnh.
Bác sĩ và hộ sĩ đều bị dọa nhưng cũng rất nhanh cũng phản ứng lại, vội vàng kêu trợ lý của Thẩm Niên Uẩn, để trợ lý ôm Phó Hàn Chu đi.
Trợ lý bước nhanh, ôm đứa trẻ nhỏ gầy ấy lên.
"Buông tôi ra!"
Phó Hàn Chu giống như phát điên vừa cắn vừa đá trợ lý.
Sâu trắng bò đầy trên người Tô Vân Cảnh, chúng nó đang chui ra chui vào thân thể của cậu ấy, tùy ý mà gặm cắn cậu ấy.
Phó Hàn Chu mục lục dục nứt, giãy giụa mạnh hơn.
Một mình trợ lý không thể ôm được Phó Hàn Chu, hai bác sĩ nam khác góp sức mới miễn cưỡng ấn được hắn.
"Buông tôi ra!"
Chúng nó muốn mang cậu ấy đi.
Chúng nó, muốn mang cậu ấy đi.
Phó Hàn Chu biểu tình điên cuồng, gân xanh trên cổ nổi lên, cả người giống như bị ác quỷ bám vào, đôi mắt lại lộ ra bất lực và tuyệt vọng.
Thẳng đến một mũi tiêm chui vào thân thể Phó Hàn Chu.
Sức lực của hắn dần trôi đi.
Phó Hàn Chu tứ chi vô ý thức mà run rẩy, đôi mắt tanh hồng tràn đầy tuyệt vọng.
Phó Hàn Chu trơ mắt nhìn những con sâu đó cắn nuốt hoàn toàn Tô Vân Cảnh, con ngươi đen nhánh không nhúc nhích, biểu tình từ phẫn hận,tuyệt vọng, cuối cùng biến thành chết lặng.
Hắn nhớ người phụ nữ kia từng nói, sẽ không có ai thích súc sinh như mày.
Nếu như có.
Vậy người đó cũng sẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất