Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
Chương 46
Thứ Tô Vân Cảnh đang nói chính là điểm gây cười mà trên mạng bùng nổ: cậu tham lam cơ thể của người ta, cậu thật là hèn hạ.
Phó Hàn Chu không biết cái điểm gây cười này, nhưng cậu hiểu Tô Vân Cảnh. Nếu Tô Vân Cảnh đã hỏi như vậy thì cái chữ ‘quấn’ này chắc chắn là ý nghĩa khác.
Cậu không trả lời câu hỏi của Tô Vân Cảnh mà hỏi vặn lại: “Cậu nói từ nào cơ?”
Không sống trong cùng một thời kỳ, khoảng cách thế hệ cũng hơi lớn một chút. Tô Vân Cảnh cũng không muốn giải thích cái điểm gây cười trong câu nói của cậu, cậu dời chủ đề nói chuyện: “Bỏ đi, không nói về những cái này nữa, đi ngủ đi.”
Tô Vân Cảnh lên giường.
Phó Hàn Chu bước tới, vén chăn bông lên rồi nằm xuống bên cạnh Tô Vân Cảnh.
Khi Tô Vân Cảnh quay người tắt đèn trên bàn đầu giường, Phó Hàn Chu nghiêng người áp sát lại gần.
Đằng sau lưng Tô Vân Cảnh lõm xuống nặng trình trịch, rồi người nào đó ngã xuống một “chiếc gối mềm”.
Nhìn thấy Phó Hàn Chu lấy cái lưng cậu làm gối, Tô Vân Cảnh bất mãn nói: “Cậu bạn Chu Chu này, làm phiền cậu ngủ nghiêm túc một chút, đừng có làm loạn nữa.”
Phó Hàn Chu gối lên người Tô Vân Cảnh, mãn nguyện nhắm đôi mắt phượng dài hẹp của mình lại.
“Không phải cậu nói rằng tôi nhìn đẹp mắt, muốn quấn lấy thân thể của tôi đấy còn gì? Ý của cậu không phải là chữ quấn quýt này sao?” Giọng nói của cậu trầm ấm vui vẻ.
Tô Vân Cảnh quay đầu lại liếc mắt nhìn người trên người mình.
Phó Hàn Chu nằm ngửa, hai vai áp vào người Tô Vân Cảnh, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên một cái, lông mày thanh tú bình thản.
“Cái tôi nói tới là nếu thèm thuồng cũng là tôi thèm thuồng cậu, cái từ ‘nếu’ này là điểm mốc đấy, nội dung sau từ ‘nếu’ là giả thiết.”
Tô Vân Cảnh ra dáng giáo viên, đau đầu nhức óc nói: “Kỹ năng đọc hiểu kém quá rồi, cậu như thế này làm tôi nghi ngờ điểm số ngữ văn của cậu đấy.”
Phó Hàn Chu: “Cậu nói xem.”
“Hả?” Tô Vân Cảnh nhướng mày: “Nói cái gì? Còn có thắc mắc gì thì nói ra đi, thầy nghe xong sẽ giải thích cho cậu ngay tức khắc, để cậu được nhìn thấy một bậc thầy học hành đích thực, chuyên gia giải đề các vấn đề đọc hiểu này.”
Phó Hàn Chu chậm rãi mở mắt ra, trong mắt trầm mặc ẩn chứa một tia khó hiểu, giọng nói âm trầm có chút khàn.
“Cậu nói xem một người yêu thầm người khác, nhưng người kia vì lý do nào đó mà không thể chấp nhận. Trong phạm vi giới hạn của người được yêu thầm mà người yêu thầm kia làm một số chuyện không tốt lắm thì có được không?”
Chuyên gia giải quyết vấn đề bối rối trong vài giây mới có thể hiểu rõ được những lời vừa rồi.
Tô Vân Cảnh: “Ý của cậu là A thầm yêu B mà B không chấp nhận A. Vậy thì A làm mấy chuyện quá đáng, mà mấy chuyện quá đáng này lại trong phạm vi chấp nhận của B, là ý này phải không?”
“Ừm.”
Tô Vân Cảnh: “Nếu nó đã nằm trong phạm vi B chấp nhận được thì nó cũng không phải là quá tồi tệ mà, phải không?”
“Ừm.”
Ít nhất thì khi cậu làm một số hành động thân mật với Tô Vân Cảnh, Tô Vân Cảnh sẽ không ác cảm với cậu.
Nhưng tiền đề của việc không ác cảm là bởi vì cậu ấy không biết kế hoạch nham hiểm của cậu.
Tô Vân Cảnh cho Phó Hàn Chu một câu trả lời hoàn mỹ: “Chừng nào hai người đều ở trong một trạng thái thoải mái, vậy thì đều không thành vấn đề. Tuy nhiên, đối với những vấn đề cụ thể, chúng ta vẫn cần phải phân tích chi tiết nó hơn.”
Theo như trường hợp bình thường, khi ai đó lấy ví dụ “tôi có một người bạn gặp vấn đề nào đó”. Thật ra không có người bạn nào cả. Đó chính là bản thân họ.
Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là nữ chính vẫn chưa xuất hiện. Nhóc cool ngầu khó có thể gặp trục trặc trong quan hệ tình cảm. Mà xung quanh cậu cũng không có ai thân thiết với cậu ngoại trừ Tô Vân Cảnh.
Vì vậy, người B này có khả năng cực kỳ cao chính là Tô Vân Cảnh.
Có điều vấn đề đã được nhóc cool ngầu sửa lại rồi. Cậu làm một chuyện sai khiến Tô Vân Cảnh tức giận nhưng lại không phải cực kỳ tức giận.
Mà cậu cũng ngại nhận lỗi với Tô Vân Cảnh, vì thế cậu mới thấp thỏm không yên muốn hỏi thái độ của Tô Vân Cảnh.
Nhưng cậu không thể để cho Tô Vân Cảnh nghe ra nó là gì, vì vậy cậu mới đổi sự việc đó thành ra thầm yêu.
Tô – Hoàng tử của sự logic - trinh thám thông minh sáng dạ - Vân Cảnh, vừa nhìn đã hiểu ra bí mật trong lòng nhóc cool ngầu rồi.
Tô Vân Cảnh điên cuồng ám chỉ cho Phó Hàn Chu rằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Nếu tôi là người B này, miễn là chuyện đó không phải là lỗi lầm lớn, thương thiên hại lý, vi phạm pháp luật, thì đều nằm trong phạm vi chấp nhận của tôi.”
Khóe mắt Phó Hàn Chu khẽ co giật, từng đợt ánh sáng chiếu rọi vào đôi mắt của cậu: “Chỉ cần không thương thiên hại lý thì đều nằm trong phạm vi cậu chấp nhận được sao?”
Tô Vân Cảnh đưa ra một câu trả lời cực kỳ chắc chắn: “Đúng vậy.”
“Ồ.”
Tô Vân Cảnh:???
Vậy rốt cuộc Chu Chu đã làm ra chuyện xấu gì rồi thế?
Tô Vân Cảnh nói bóng nói gió: “Vậy cậu cho rằng cái người A này sẽ làm việc không tốt gì chứ?”
“Để tôi nghĩ xem.” Phó Hàn Chu làm cái bộ dáng trầm tư: “Ví dụ, vô tình chạm vào một nơi mà không nên chạm vào.”
Tô Vân Cảnh vừa muốn hỏi cái gì thì một đôi tay từ vạt áo của cậu đã tiến lên thăm dò.
Tay Phó Hàn Chu đặt lên lưng quần của cậu, nóng lòng muốn tiến lên.
Tô Vân Cảnh mơ hồ nghe thấy người trên lưng mình cười nhạt, sau đó lập tức hiểu ra những gì cậu nói chỗ không nên chạm vào là chỗ nào.
Lúc này cậu mới nhận ra mình đang bị chơi xỏ rồi, Tô Vân Cảnh tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Đêm nay cậu đừng có mong được yên thân.”
Tô Vân Cảnh trở mình đè cậu thiếu niên cao ráo mảnh mai xuống dưới thân, bắt đầu cù cậu.
“Đã biết sai chưa?”
Tô Vân Cảnh ấn vào người đang cuộn tròn bên dưới cậu, thiếu niên xinh đẹp kia bị nhột tới mức run rẩy.
Lo sợ rằng cậu sẽ phản kháng lại, đôi chân của Tô Vân Cảnh kẹp chặt phần th4n dưới của cậu. Nhưng Tô Vân Cảnh không thể ngờ cậu lại vô cùng ngoan ngoãn, không đá cũng không cào.
Khi bị buồn tới mức không thể chịu nổi nữa, cậu mới lắc lư qua lại như một con cá chép dạt lên bờ.
Đuôi mắt của Phó Hàn Chu hằn lên những vết đỏ mỏng, như một đóa hải đường vô cùng nở rộ, màu sắc đẹp mắt.
Biển sao dưới mắt cậu vô cùng trong suốt, tất cả đều là bóng dáng của Tô Vân Cảnh, lặng lẽ, lưu luyến triền miên.
Bởi vì đôi mắt trong suốt tinh khiết này mà Tô Vân Cảnh mới ngơ ngác, tay mới dừng lại.
Cậu nghe người ở dưới thân mình nói: “Tôi sai rồi.”
“Anh trai, em sai rồi.”
Tiếng “anh trai” nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng vang lên, đem theo cả âm sắc đặc trưng của thiếu niên, trêu chọc dây thần kinh mềm mại nhất của Tô Vân Cảnh.
Khi còn nhỏ, Tô Vân Cảnh thường xuyên trêu chọc Phó Hàn Chu, bảo cậu gọi mình là anh trai. Tô Vân Cảnh nói chỉ cần cậu gọi thì tối hôm sau sẽ cho cậu đến phòng của mình ngủ.
Bình thường Phó Hàn Chu đều không gọi, nhưng mỗi lần khi Tô Vân Cảnh tắt đèn, cậu sẽ lặng lẽ ghé sát tai vào Tô Vân Cảnh thì thầm gọi tiếng ‘anh trai’ trong bóng tối.
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lại vô cùng khiến người ta yêu thích.
Tô Vân Cảnh nhìn thiếu niên dưới thân, giơ tay lên, lòng ngón tay xoa nhẹ xương lông mày thanh tú của cậu. Bóng hình cậu nhóc nhỏ bé gầy gò trước kia và người đang ở trước mắt chồng chéo lên nhau.
Tô Vân Cảnh đột nhiên nở nụ cười.
“Ừm, anh tha thứ cho em nhé.” Giọng nói rất bình thản và dịu dàng.
Lông mi của Phó Hàn Chu run lên, trong lòng thoáng hiện lên một chút sợ hãi vì quá thích thú cái cảm giác này.
Đột nhiên cậu nhổm dậy ôm chặt Tô Vân Cảnh, vùi mình vào hõm vai Tô Vân Cảnh mà vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn gần hơn nữa gần hơn nữa, sau đó lại sâu hơn một chút nữa.
Lúc nãy người vẫn rất vui vẻ, trong nháy mắt tâm trạng đã nhanh chóng đến bờ vực sụp đổ.
Cậu ôm Tô Vân Cảnh, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt làm Tô Vân Cảnh có chút đau, nhưng cậu không hề đẩy Phó Hàn Chu ra.
Cậu kiên nhẫn hỏi: “Tâm trạng không tốt à? Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện cười để cậu vui được không?”
Lông mi của Phó Hàn Chu thấm ướt nước mắt, cậu không muốn nghe Tô Vân Cảnh kể chuyện cười, cậu muốn Tô Vân Cảnh không rời xa cậu.
Nhưng trong vòng tay của cậu, Phó Hàn Chu vẫn gật đầu: “Được.”
Ngày hôm sau, quản gia riêng sắp xếp cho họ một chuyến cáp treo, để họ ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng của núi rừng.
Thời tiết hôm nay rất tốt, những ngọn núi tuyết trắng vô tận được ánh mặt trời chiếu vào, tựa như một lớp gấm lụa rực rỡ.
Các đỉnh núi tuyết màu trắng ở đằng xa giống như muốn hội tụ cùng những đám mây trên bầu trời, bầu trời và mặt đất hợp làm một, những đám mây và những dãy núi chẳng còn phân biệt được nữa.
Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ở trong cùng một khoang cáp treo, nhóc cool ngầu sợ lạnh nên vẫn quấn chặt cái chăn của mình, tâm trạng cũng không quá tốt.
Cảm xúc của Phó Hàn Chu luôn lặp đi lặp lại, khi mà cậu vô cùng vui vẻ thì lại rất dễ đi vào trạng thái lạc lõng.
Tô Vân Cảnh lờ mờ cảm thấy cậu đang bất an, đại khái cũng đoán được cảm giác bất an của Phó Hàn Chu bắt nguồn từ đâu.
Một phần nguyên nhân là do cậu, năm đó cậu chết vì bệnh, chuyện này đối với Phó Hàn Chu mà nói có một sức đả kích nhất định.
Những việc tồi tệ đã trải qua từ khi còn nhỏ cùng chứng bệnh tâm thần di truyền làm ảnh hưởng đến cậu, vì vậy Phó Hàn Chu mới trở nên như thế này.
Điều duy nhất khiến Tô Vân Cảnh hạnh phúc là cho dù tâm trạng của nhóc cool ngầu có tệ đến đâu thì cậu cũng không có xu hướng tự hủy hoại bản thân.
Cậu chỉ lặng lẽ dựa vào Tô Vân Cảnh, cựa quậy như một con chim mệt mỏi.
Trong lòng cậu có mệt mỏi và bất an đến đâu, hung ác, tàn bạo, nham hiểm đến đâu, miễn là Tô Vân Cảnh ở đó, tâm trạng của cậu có thể được phục hồi.
Tuy nhiên, Tô Vân Cảnh vẫn lo lắng rằng cậu không thể ở cùng Phó Hàn Chu quá lâu, hệ thống xuyên sách cũng không hứa hẹn rằng cậu có thể vĩnh viễn ở trong cơ thể này.
Hệ thống chỉ nói rằng, lần này, cậu có thể ở lại lâu hơn, ít nhất là lâu hơn cái thân phận trước của cậu.
Bây giờ, Tô Vân Cảnh đặc biệt hy vọng rằng trước khi ra đi, cậu có thể chữa khỏi bệnh cho nhóc cool ngầu, có thể làm cho cậu hạnh phúc.
Loại hạnh phúc mà kể cả dù không có Tô Vân Cảnh vẫn tồn tại ấy.
Bên ngoài khoang cáp treo được bọc một lớp màu bạc, toàn một màu trắng, sương mù bay lất phất.
Không khí lạnh men theo các kẽ hở chui vào xe cáp treo. Phó Hàn Chu sợ lạnh, cuộn mình dựa vào người Tô Vân Cảnh.
Cái tay vẫn luôn đặt trên eo của Tô Vân Cảnh, thăm dò xuống bên dưới một chút, đầu ngón tay út móc cạp qu4n lót của Tô Vân Cảnh lên, nhẹ nhàng khều khều, cạp quần bị móc lên thì bị bật trở lại ngay sau đó.
Lực không quá lớn, Tô Vân Cảnh cũng không đau, nhưng cậu cảm thấy gần đây hai tay của nhóc cool ngầu thực sự là càng ngày càng thiếu đòn rồi.
“Đừng làm loạn nữa.” Tô Vân Cảnh bất đắc dĩ ấn tay của cậu xuống.
Phó Hàn Chu nghỉ ngơi trên vai cổ của Tô Vân Cảnh, dùng ngón tay không an phận gãi gãi vào lòng bàn tay của Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh càng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu: “Bạn nhỏ Chu Chu, nếu cậu còn làm ồn ào nữa thì tôi sẽ chặt mấy cái móng vuốt của cậu xuống gói sủi cảo đấy.”
Khóe miệng Phó Hàn Chu nở nụ cười, cậu lại tiếp tục vùi mình vào trong chăn.
Bàn tay thiếu đòn của cậu chỉ là muốn kiểm tra điểm mấu chốt của Tô Vân Cảnh thôi. Cậu muốn biết mức độ thân mật mà Tô Vân Cảnh có thể chấp nhận.
Tô Vân Cảnh dường như không chán ghét những màn đụng chạm cơ thể này, điều này khiến Phó Hàn Chu rất vui.
Đường cáp treo rất dài, Phó Hàn Chu hoàn toàn không có hứng thú với phong cảnh băng tuyết này.
Đêm qua tâm trạng của Phó Hàn Chu cực kỳ không tốt. Trước đó, đôi khi cậu cảm thấy tâm trạng của mình có thể không vì bất kỳ lý do nào mà trở nên sa sút, sau khi tâm trạng tốt lên, cậu sẽ có ý nghĩ chán ghét bản thân.
Bây giờ có Tô Vân Cảnh ở bên cạnh, tình trạng này của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Phó Hàn Chu nép mình vào người Tô Vân Cảnh, hấp thụ lấy nhiệt độ của cơ thể cậu, còn ngủ một giấc ngắn.
Ngay khi cáp treo dừng lại, Phó Hàn Chu đã tỉnh dậy, trên mí mặt phượng ngái ngủ còn có một lớp nếp nhăn mỏng.
Vừa dậy cơ thể sẽ bị lạnh, Tô Vân Cảnh sợ nhóc cool ngầu sẽ bị cảm lạnh, vì vậy bèn ngồi xe trở lại khách sạn với cậu.
Đường Vệ không quen nổi với cái bộ dạng õng ẹo này của Phó Hàn Chu. Khóe miệng cậu ta co quắp lại, nói: “Đây có phải anh Phó mà tôi quen biết không đấy?”
Lúc trước hễ tới mùa đông, Phó Hàn Chu giống như một con thú ngủ đông bị buộc phải ra ngoài kiếm ăn. Trên người luôn mang cảm giác khiến người ta không dám chạm vào.
Giống như là chỉ ngay giây tiếp theo thôi là sẽ bùng nổ vậy, có khi dùng tay không cũng có thể bóp nát đầu của người khác luôn ấy.
Bây giờ cậu lại mềm mại yếu đuối, giống như hoa xấu hổ, hận không thể quấn lấy Tô Vân Cảnh hai mươi tư giờ luôn.
Lâm Liệt lấy điện thoại để xem lộ trình mà quản gia đã gửi cho mình, đầu cũng chẳng thèm ngước lên: “Cậu tự quản tốt bản thân mình đi là được rồi, bản thân mình còn quản không xong lại còn có thể đi lo lắng cho người khác.”
Đường Vệ cáu kỉnh: “Má, cậu không thể nói chuyện tử tế được à? Tôi nói cái gì cậu cũng chim gà lăng mạ tôi.”
Lâm Liệt cất điện thoại đi rồi nói: “Ông nội Đường, ra ngoài chơi quan trọng nhất là phải vui vẻ. Bản thân cậu còn chưa vui vẻ thì đừng lo lắng cho người khác. Bọn họ có kế hoạch của riêng mình.”
Mấy lời này Đường Vệ nghe khá lọt ta, nóng giận đến cũng nhanh mà đi cũng như cơn gió: “Nói thế còn được.”
Lâm Liệt mỉm cười, giọng nói ôn nhu: “Vậy, bây giờ chúng ta nói về ‘chim gà’. Xét thấy cậu vô cùng hứng thú với ‘nó’. Chúng ta nói về nó nhé.”
Đường Vệ:...
Vừa nghe thấy cái đề tài câu chuyện này có hơi không đúng, Đường Vệ lập tức chửi một câu ‘nói chuyện cái mẹ cậu’ rồi cuống quýt bỏ chạy.
Vẻ mặt Lâm Liệt trở nên vui vẻ: “Được thôi, vậy thì nói về mẹ tôi, rồi nói về chuyện về chim gà nhé.”
Hôm nay, cậu ta nhất định phải chỉnh cái câu cửa miệng của Đường Vệ.
Tóc gáy của Đường Vệ dựng đứng, chạy càng hăng hơn.
Cái đồ chó chết này, lúc giày vò người khác thì sức lực càng dồi dào hơn.
Hệ thống sưởi trong khách sạn được bật rất kịp thời, Tô Vân Cảnh vừa bước vào sảnh đã cảm thấy ấm áp.
Tô Vân Cảnh ôm chăn rồi đứng chờ ở lối vào thang máy với Phó Hàn Chu.
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, một vài thanh niên bước ra khỏi đó.
Trong đó có một người nhìn vạm vỡ, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, rất có cảm giác lập thể. Sau khi nhìn thấy Tô Vân Cảnh, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng phóng ra một ánh nhìn khiến người khác khiếp sợ.
Thấy anh ta vẫn ở trong thang máy, người bạn đồng hành kinh ngạc gọi anh ta: “Hứa Hoài?”
Có những người khác có mặt tại đó, Hứa Hoài sẽ không tính toán nợ cũ với người anh em cùng ba khác mẹ của mình, nhưng sự thù địch trong mắt anh ta cũng không thể thu lại được.
Khi anh ta vừa bước ra khỏi thang máy, đi ngang qua Tô Vân Cảnh, vai của anh ta đã đập mạnh vào vai của cậu, Phó Hàn Chu nhanh tay nhanh mắt, túm Tô Vân Cảnh sang bên cạnh mình, tránh xa thanh niên không có ý gì tốt kia.
Giữa hai đầu lông mày của Phó Hàn Chu che phủ đi ánh mắt hung ác, cậu vừa định làm gì đó thì Tô Vân Cảnh lại nói: “Kệ anh ta đi, quay trở về nói sau.”
Người nhiều như thế, Tô Vân Cảnh không muốn ồn ào. Sự việc làm lớn lên rồi sẽ bại lộ mối quan hệ giữa cậu và Hứa Hoài. Người xấu hổ nhất trong chuyện này vẫn là Văn Yến Lai thôi.
Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho Văn Yến Lai.
Phó Hàn Chu hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hứa Hoài rời đi, nhưng chỉ trong nháy mắt cậu đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Cậu ngoan ngoãn bước vào thang máy cùng với Tô Vân Cảnh.
Dùng thẻ phòng để mở cửa phòng của khách sạn, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu lần lượt đi vào.
Ngay khi Tô Vân Cảnh bật đèn, Phó Hàn Chu đã ở phía sau rầu rĩ nói: “Là anh ta sao?”
“Hả?” Tô Vân Cảnh quay lại nhìn Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu hỏi: “Người đánh cậu ở cổng trường ngày hôm đó chính là người lúc nãy phải không?”
Trên cơ thể cậu vẫn còn hơi lạnh từ bên ngoài, mắt cậu cụp xuống, đôi môi mềm mại phủ một tầng sương lạnh, trông có vẻ hơi ốm yếu.
Một Phó Hàn Chu nhìn yếu ớt như vậy là đã thành công che giấu sự điên cuồng bên trong.
Tô Vân Cảnh ít nhiều vẫn còn có chút gánh nặng, ngay lập tức chỉnh cậu: “Là đánh nhau với tôi, không phải là anh ta đơn phương đánh tôi, cậu không nhìn thấy gương mặt đầy máu của anh ta sao?”
Cho dù là Tô Vân Cảnh đơn phương bị đánh, hay là cậu có đánh trả lại, thứ Phó Hàn Chu nhìn thấy chính là vào buổi tối hôm đó Tô Vân Cảnh ôm một cái cổ đầy máu trở về nhà.
Trong khi đang nghĩ cách bắt Hứa Hoài trả nợ những giọt máu của Tô Vân Cảnh đã chảy vào đêm đó thì trong lòng Phó Hàn Chu cũng sinh ra sự căm ghét bản thân vô tận.
Nếu không phải là vì cậu, Tô Vân Cảnh cũng sẽ không bị thương.
Phó Hàn Chu căng chặt hai má, môi khẽ run lên, cái cảm xúc chán ghét bản thân chậm rãi lớn dần lên, vặn vẹo đau đớn.
Tô Vân Cảnh chợt thấy có gì đó không ổn, đôi mắt Phó Hàn Chu đã dần mất đi tiêu cự, trong lòng cậu hốt hoảng, cậu tiến về phía trước giữ lấy khuôn mặt Phó Hàn Chu.
“Hàn Chu?”
“Nghe tôi nói, chuyện đánh nhau giữa tôi với Hứa Hoài không liên quan gì đến cậu cả.”
“Ai mà muốn làm con riêng chứ? Không một ai muốn cả, nhưng bản thân mỗi người không thể chọn việc mình ra đời. Ngay cả sự thật này mà anh ta cũng không biết, trực tiếp đến gây phiền toái cho tôi.”
“Là do anh ta, cái con người này quá kém cỏi. Trong chuyện này, anh ta và cậu không liên quan gì đến nhau, cũng không phải cậu xúi bẩy gì anh ta.”
Hàng lông mi dày đậm của Phó Hàn Chu run lên, cổ họng bỏng rát như lửa đốt, giọng nói khàn vô cùng: “Đau không?”
Tô Vân Cảnh vội vàng an ủi: “Quên rồi, đều là những chuyện đã qua lâu như vậy, nhìn máu chảy ra thì trông nhiều đấy, nhưng thật ra vết thương cũng không nghiêm trọng đâu.”
Cậu mang vết thương bên phải từng bị thương đưa qua cho cậu xem: “Nhìn đi này, có phải còn không có để lại vết sẹo không?”
Vết thương của Tô Vân Cảnh nằm sau mang tai, chỗ đó da vô cùng non nớt, được bao phủ bởi một lớp lông trắng cực kỳ mịn.
Thật ra, ở đó có một vết sẹo mờ, rất nhạt, màu trắng, nhưng không nhìn kỹ là không thể nhìn thấy.
Phó Hàn Chu áp lại rất gần, hai cổ giao nhau, hơi thở nóng bỏng phả ra, da thịt chỗ vùng da non nớt quanh vành tai hơi ngứa ngáy.
Tư thế này của Tô Vân Cảnh có hơi không được tự nhiên, cậu đang định hỏi Phó Hàn Chu là xem xong chưa thì một cái gì đó mềm mại ẩm ướt đã kề sát lại.
Toàn thân Tô Vân Cảnh run lên, cậu cứng đờ tại chỗ.
Lần trước khi cậu bị thương ở tay, trong trường hợp tâm trạng cực kỳ tồi tệ, Phó Hàn Chu đã hôn lên mu bàn tay của cậu.
Lúc đó Tô Vân Cảnh gặp phải k1ch thích, phản ứng của cậu như thế cậu có thể hiểu được, nhưng lần này...
Lẽ nào cậu thật sự có một vết sẹo sau tai sao?
Sau khi vết thương lành, Tô Vân Cảnh cũng không để ý đến nó nữa, cho nên cậu cũng không chắc mình có vết sẹo hay không.
Cứ tưởng nhóc cool ngầu hôn xong thì sẽ rời đi như lần trước, nhưng không ngờ phần da thịt nhạy cảm sau tai lại bị Phó Hàn Chu ngậm chặt.
Cậu còn... Mut một chút.
Não của Tô Vân Cảnh nổ đùng một tiếng rồi hoàn toàn trống rỗng.
Đầu lưỡi mềm mại, ẩm ướt li3m trên vết sẹo mờ nhạt đó của Tô Vân Cảnh, cẩn thận từng li từng tí để lại dấu vết ẩm ướt đấy, làm cho cả người Tô Vân Cảnh run lên.
Bị người ta chiếm tiện nghi đến chán rồi mà Tô Vân Cảnh vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Phó Hàn Chu cúi xuống, đặt trán lên vai cậu, giọng nói rất nhẹ: “Tôi không biết...”
“Lúc đó, tôi không biết...” Mặt cậu nằm ở trên cổ Tô Vân Cảnh, một chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống dưới: “Là cậu.”
Tô Vân Cảnh vẫn chưa hoàn hồn sau cú khiếp sợ vừa rồi, tâm trí cậu hoàn toàn rối bời.
Nhìn thấy nhóc cool ngầu buồn rầu khóc như vậy, đột nhiên cậu không muốn tính toán đến cái hành vi có phần thái quá của Phó Hàn Chu nữa, thậm chí không nghĩ tới ý nghĩa sâu xa của lời nói đó của cậu.
“Tất cả đều qua rồi, đừng khóc nữa.” Tô Vân Cảnh cũng không biết phải làm sao an ủi: “Cậu cũng nói rồi, lúc đó cậu không biết là tôi, không sao đâu mà, tôi cũng không trách cậu đâu.”
Phó Hàn Chu không nói gì.
Cổ của Tô Vân Cảnh hơi ướt át, tâm trạng của Phó Hàn Chu lần này hiển nhiên còn tệ hơn lần trước làm cho trái tim của Tô Vân Cảnh bị bóp chặt từng chút một.
Tình trạng suy sụp của Phó Hàn Chu kéo dài đến tận trưa vẫn chưa giảm bớt, cậu cũng không ăn trưa, Tô Vân Cảnh vẫn ở trong phòng cùng với cậu.
Phòng ngủ kéo rèm cửa, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, Tô Vân Cảnh cùng Phó Hàn Chu nằm ở trên giường, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Tới lúc thức dậy, cậu đã nhìn thấy Phó Hàn Chu nằm ngay bên cạnh mình, đôi mắt đen nhánh dường như như thấm đẫm nước, chăm chú nhìn cậu.
Tô Vân Cảnh không tự chủ được nhớ tới nụ hôn mà cũng không phải là nụ hôn trước đây, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Lúc trước, khi học cấp ba, những học sinh nam quậy tới mức coi trời bằng vung, đè mấy người anh em tốt xuống giường đùa giỡn một tí là chuyện khá bình thường.
Kiểu d3 xuống giường thuần túy này chính là đùa giỡn, nhưng lúc cần giúp đỡ hỗ trợ cho nhau mà làm thế thì một lời khó nói hết.
Nếu đổi lại là Đường Vệ hoặc Giang Sơ Niên mut lỗ tai của cậu, thậm chí có khi chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tô Vân Cảnh sẽ nổi một lớp da gà lên rồi.
Không biết có phải vì nhóc cool ngầu vốn dĩ hay dính người khác hay không, cộng với căn bệnh tâm thần của cậu nữa, Tô Vân Cảnh chỉ ngạc nhiên sao cậu làm thế, nhưng cậu cũng không hề chán ghét.
Trong nhận thức của cậu, kiểu thân mật này thực tế là đã nằm ngoài tình bạn rồi, nhưng phân tích cụ thể về những sự việc về Phó Hàn Chu, cậu lại cảm thấy cũng không có gì, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của cậu.
Tô Vân Cảnh bất ngờ về giới hạn vô biên của mình, cậu bị Phó Hàn Chu nhìn như vậy làm cho toàn thân không được tự nhiên.
Nhìn thấy sự bối rối của Tô Vân Cảnh, trái tim của Phó Hàn Chu như bị ai đó bóp chặt lại, sắc mặt cậu thoáng chốc tái đi.
Bây giờ cậu cuối cùng cũng biết điểm giới hạn của sự thân thiết mà Tô Vân Cảnh có thể chấp nhận.
Thật ra, cậu hy vọng rằng Tô Vân Cảnh không có điểm giới hạn nào. Làm người thân thiết nhất trên thế giới này với cậu.
Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc của mình, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không phải bi3n thái đâu.” Tôi chính là bi3n thái đấy.
“Chỉ là tôi quá áy náy thôi, khi tâm trạng tốt lên, đôi khi tôi cũng không biết mình đang làm gì.”
Nhìn thấy nhóc cool ngầu đang đỏ mắt thú nhận lỗi của mình, Tô Vân Cảnh cảm thấy rất khó chịu: “Tôi biết.”
Cậu dừng lại một lúc, sau đó nói thêm một câu: “Tôi cũng không cảm thấy cậu bi3n thái đâu.”
Phó Hàn Chu: “Vậy tôi có thể nhìn lại vết sẹo sau tai của cậu không?”
Tô Vân Cảnh:...
Mặc dù không biết có cái gì hay ho mà phải nhìn, vết thương đều đã lành rồi, nhưng cậu vẫn nằm bò trên giường.
Tai trái của Tô Vân Cảnh áp vào gối, lộ ra nửa khuôn mặt cho Phó Hàn Chu xem.
Phó Hàn Chu nghiêng người, lòng ngón tay vu0t ve vết sẹo trắng mờ của Tô Vân Cảnh.
Đầu ngón tay hơi lạnh k1ch thích phản ứng của vùng da nhạy cảm, Tô Vân Cảnh rụt cổ lại, vành tai bị nhuộm đỏ.
Phó Hàn Chu đưa ra thêm một yêu cầu nữa: “Tôi có thể hôn nó một lần nữa không?”
Cơ thể Tô Vân Cảnh chấn động, cậu cứng ngắc quay đầu nhìn Phó Hàn Chu, hoài nghi thông tin mà tai của mình nghe được.
Đôi mắt hẹp dài của đối phương bị bao phủ bởi một tầng sương mù, giống như con cừu non lạc đường bị rơi vào bẫy, lông mi dài cụp xuống, nước mắt như muốn rơi lại không rơi.
Trong lòng Tô Vân Cảnh thầm chửi mẹ nó một tiếng, rõ ràng là một chuyện kỳ lạ, nhưng tại sao khi nhìn thấy Phó Hàn Chu như thế này, cậu lại cảm thấy không có gì là không ổn chứ?
Được… thôi.
Tô Vân Cảnh không nói gì mà vùi mặt vào gối, hai tay ở một bên nắm chặt thành nắm đấm, giống như một người phụ nữ tốt bị gia đình buộc phải trở thành gái di3m vậy.
Không từ chối thì có nghĩa là đồng ý rồi.
Phó Hàn Chu cúi đầu, chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, cậu cũng không có dừng lại quá lâu.
Trong lòng như có lửa đốt làm cho cậu muốn đè người này xuống giường, môi răng giao nhau, làm chuyện thân thiết nhất.
Bây giờ Tô Vân Cảnh không thể tiếp nhận cũng không sao, cậu sẽ làm từ từ, cậu sẽ giả vờ như một con cừu non không hiểu chuyện ở bên cạnh Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu nằm trên người Tô Vân Cảnh, khuôn mặt cậu thích thuần khiết trong sáng, đôi mắt cậu thích khiến trái tim cậu phải điên đảo.
“Sau này tôi sẽ không làm tổn thương người khác nữa, sẽ không để cho cậu phải khó xử, tôi sẽ làm một người tốt.”
Chỉ cần Tô Vân Cảnh thích thì cậu đều sẵn lòng làm.
Sự bối rối không tự nhiên trong lòng Tô Vân Cảnh vì những lời kia của Phó Hàn Chu mà tiêu tan hết, cậu nằm trên cánh tay của mình, đôi môi cậu phủ lên một nụ cười.
“Bạn nhỏ Chu Chu ngoan quá, lát nữa tôi sẽ mua kẹo cho cậu.”
“Ừm.” Cậu chính là kẹo của tôi.
Phó Hàn Chu không biết cái điểm gây cười này, nhưng cậu hiểu Tô Vân Cảnh. Nếu Tô Vân Cảnh đã hỏi như vậy thì cái chữ ‘quấn’ này chắc chắn là ý nghĩa khác.
Cậu không trả lời câu hỏi của Tô Vân Cảnh mà hỏi vặn lại: “Cậu nói từ nào cơ?”
Không sống trong cùng một thời kỳ, khoảng cách thế hệ cũng hơi lớn một chút. Tô Vân Cảnh cũng không muốn giải thích cái điểm gây cười trong câu nói của cậu, cậu dời chủ đề nói chuyện: “Bỏ đi, không nói về những cái này nữa, đi ngủ đi.”
Tô Vân Cảnh lên giường.
Phó Hàn Chu bước tới, vén chăn bông lên rồi nằm xuống bên cạnh Tô Vân Cảnh.
Khi Tô Vân Cảnh quay người tắt đèn trên bàn đầu giường, Phó Hàn Chu nghiêng người áp sát lại gần.
Đằng sau lưng Tô Vân Cảnh lõm xuống nặng trình trịch, rồi người nào đó ngã xuống một “chiếc gối mềm”.
Nhìn thấy Phó Hàn Chu lấy cái lưng cậu làm gối, Tô Vân Cảnh bất mãn nói: “Cậu bạn Chu Chu này, làm phiền cậu ngủ nghiêm túc một chút, đừng có làm loạn nữa.”
Phó Hàn Chu gối lên người Tô Vân Cảnh, mãn nguyện nhắm đôi mắt phượng dài hẹp của mình lại.
“Không phải cậu nói rằng tôi nhìn đẹp mắt, muốn quấn lấy thân thể của tôi đấy còn gì? Ý của cậu không phải là chữ quấn quýt này sao?” Giọng nói của cậu trầm ấm vui vẻ.
Tô Vân Cảnh quay đầu lại liếc mắt nhìn người trên người mình.
Phó Hàn Chu nằm ngửa, hai vai áp vào người Tô Vân Cảnh, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên một cái, lông mày thanh tú bình thản.
“Cái tôi nói tới là nếu thèm thuồng cũng là tôi thèm thuồng cậu, cái từ ‘nếu’ này là điểm mốc đấy, nội dung sau từ ‘nếu’ là giả thiết.”
Tô Vân Cảnh ra dáng giáo viên, đau đầu nhức óc nói: “Kỹ năng đọc hiểu kém quá rồi, cậu như thế này làm tôi nghi ngờ điểm số ngữ văn của cậu đấy.”
Phó Hàn Chu: “Cậu nói xem.”
“Hả?” Tô Vân Cảnh nhướng mày: “Nói cái gì? Còn có thắc mắc gì thì nói ra đi, thầy nghe xong sẽ giải thích cho cậu ngay tức khắc, để cậu được nhìn thấy một bậc thầy học hành đích thực, chuyên gia giải đề các vấn đề đọc hiểu này.”
Phó Hàn Chu chậm rãi mở mắt ra, trong mắt trầm mặc ẩn chứa một tia khó hiểu, giọng nói âm trầm có chút khàn.
“Cậu nói xem một người yêu thầm người khác, nhưng người kia vì lý do nào đó mà không thể chấp nhận. Trong phạm vi giới hạn của người được yêu thầm mà người yêu thầm kia làm một số chuyện không tốt lắm thì có được không?”
Chuyên gia giải quyết vấn đề bối rối trong vài giây mới có thể hiểu rõ được những lời vừa rồi.
Tô Vân Cảnh: “Ý của cậu là A thầm yêu B mà B không chấp nhận A. Vậy thì A làm mấy chuyện quá đáng, mà mấy chuyện quá đáng này lại trong phạm vi chấp nhận của B, là ý này phải không?”
“Ừm.”
Tô Vân Cảnh: “Nếu nó đã nằm trong phạm vi B chấp nhận được thì nó cũng không phải là quá tồi tệ mà, phải không?”
“Ừm.”
Ít nhất thì khi cậu làm một số hành động thân mật với Tô Vân Cảnh, Tô Vân Cảnh sẽ không ác cảm với cậu.
Nhưng tiền đề của việc không ác cảm là bởi vì cậu ấy không biết kế hoạch nham hiểm của cậu.
Tô Vân Cảnh cho Phó Hàn Chu một câu trả lời hoàn mỹ: “Chừng nào hai người đều ở trong một trạng thái thoải mái, vậy thì đều không thành vấn đề. Tuy nhiên, đối với những vấn đề cụ thể, chúng ta vẫn cần phải phân tích chi tiết nó hơn.”
Theo như trường hợp bình thường, khi ai đó lấy ví dụ “tôi có một người bạn gặp vấn đề nào đó”. Thật ra không có người bạn nào cả. Đó chính là bản thân họ.
Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là nữ chính vẫn chưa xuất hiện. Nhóc cool ngầu khó có thể gặp trục trặc trong quan hệ tình cảm. Mà xung quanh cậu cũng không có ai thân thiết với cậu ngoại trừ Tô Vân Cảnh.
Vì vậy, người B này có khả năng cực kỳ cao chính là Tô Vân Cảnh.
Có điều vấn đề đã được nhóc cool ngầu sửa lại rồi. Cậu làm một chuyện sai khiến Tô Vân Cảnh tức giận nhưng lại không phải cực kỳ tức giận.
Mà cậu cũng ngại nhận lỗi với Tô Vân Cảnh, vì thế cậu mới thấp thỏm không yên muốn hỏi thái độ của Tô Vân Cảnh.
Nhưng cậu không thể để cho Tô Vân Cảnh nghe ra nó là gì, vì vậy cậu mới đổi sự việc đó thành ra thầm yêu.
Tô – Hoàng tử của sự logic - trinh thám thông minh sáng dạ - Vân Cảnh, vừa nhìn đã hiểu ra bí mật trong lòng nhóc cool ngầu rồi.
Tô Vân Cảnh điên cuồng ám chỉ cho Phó Hàn Chu rằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Nếu tôi là người B này, miễn là chuyện đó không phải là lỗi lầm lớn, thương thiên hại lý, vi phạm pháp luật, thì đều nằm trong phạm vi chấp nhận của tôi.”
Khóe mắt Phó Hàn Chu khẽ co giật, từng đợt ánh sáng chiếu rọi vào đôi mắt của cậu: “Chỉ cần không thương thiên hại lý thì đều nằm trong phạm vi cậu chấp nhận được sao?”
Tô Vân Cảnh đưa ra một câu trả lời cực kỳ chắc chắn: “Đúng vậy.”
“Ồ.”
Tô Vân Cảnh:???
Vậy rốt cuộc Chu Chu đã làm ra chuyện xấu gì rồi thế?
Tô Vân Cảnh nói bóng nói gió: “Vậy cậu cho rằng cái người A này sẽ làm việc không tốt gì chứ?”
“Để tôi nghĩ xem.” Phó Hàn Chu làm cái bộ dáng trầm tư: “Ví dụ, vô tình chạm vào một nơi mà không nên chạm vào.”
Tô Vân Cảnh vừa muốn hỏi cái gì thì một đôi tay từ vạt áo của cậu đã tiến lên thăm dò.
Tay Phó Hàn Chu đặt lên lưng quần của cậu, nóng lòng muốn tiến lên.
Tô Vân Cảnh mơ hồ nghe thấy người trên lưng mình cười nhạt, sau đó lập tức hiểu ra những gì cậu nói chỗ không nên chạm vào là chỗ nào.
Lúc này cậu mới nhận ra mình đang bị chơi xỏ rồi, Tô Vân Cảnh tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Đêm nay cậu đừng có mong được yên thân.”
Tô Vân Cảnh trở mình đè cậu thiếu niên cao ráo mảnh mai xuống dưới thân, bắt đầu cù cậu.
“Đã biết sai chưa?”
Tô Vân Cảnh ấn vào người đang cuộn tròn bên dưới cậu, thiếu niên xinh đẹp kia bị nhột tới mức run rẩy.
Lo sợ rằng cậu sẽ phản kháng lại, đôi chân của Tô Vân Cảnh kẹp chặt phần th4n dưới của cậu. Nhưng Tô Vân Cảnh không thể ngờ cậu lại vô cùng ngoan ngoãn, không đá cũng không cào.
Khi bị buồn tới mức không thể chịu nổi nữa, cậu mới lắc lư qua lại như một con cá chép dạt lên bờ.
Đuôi mắt của Phó Hàn Chu hằn lên những vết đỏ mỏng, như một đóa hải đường vô cùng nở rộ, màu sắc đẹp mắt.
Biển sao dưới mắt cậu vô cùng trong suốt, tất cả đều là bóng dáng của Tô Vân Cảnh, lặng lẽ, lưu luyến triền miên.
Bởi vì đôi mắt trong suốt tinh khiết này mà Tô Vân Cảnh mới ngơ ngác, tay mới dừng lại.
Cậu nghe người ở dưới thân mình nói: “Tôi sai rồi.”
“Anh trai, em sai rồi.”
Tiếng “anh trai” nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng vang lên, đem theo cả âm sắc đặc trưng của thiếu niên, trêu chọc dây thần kinh mềm mại nhất của Tô Vân Cảnh.
Khi còn nhỏ, Tô Vân Cảnh thường xuyên trêu chọc Phó Hàn Chu, bảo cậu gọi mình là anh trai. Tô Vân Cảnh nói chỉ cần cậu gọi thì tối hôm sau sẽ cho cậu đến phòng của mình ngủ.
Bình thường Phó Hàn Chu đều không gọi, nhưng mỗi lần khi Tô Vân Cảnh tắt đèn, cậu sẽ lặng lẽ ghé sát tai vào Tô Vân Cảnh thì thầm gọi tiếng ‘anh trai’ trong bóng tối.
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lại vô cùng khiến người ta yêu thích.
Tô Vân Cảnh nhìn thiếu niên dưới thân, giơ tay lên, lòng ngón tay xoa nhẹ xương lông mày thanh tú của cậu. Bóng hình cậu nhóc nhỏ bé gầy gò trước kia và người đang ở trước mắt chồng chéo lên nhau.
Tô Vân Cảnh đột nhiên nở nụ cười.
“Ừm, anh tha thứ cho em nhé.” Giọng nói rất bình thản và dịu dàng.
Lông mi của Phó Hàn Chu run lên, trong lòng thoáng hiện lên một chút sợ hãi vì quá thích thú cái cảm giác này.
Đột nhiên cậu nhổm dậy ôm chặt Tô Vân Cảnh, vùi mình vào hõm vai Tô Vân Cảnh mà vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn gần hơn nữa gần hơn nữa, sau đó lại sâu hơn một chút nữa.
Lúc nãy người vẫn rất vui vẻ, trong nháy mắt tâm trạng đã nhanh chóng đến bờ vực sụp đổ.
Cậu ôm Tô Vân Cảnh, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt làm Tô Vân Cảnh có chút đau, nhưng cậu không hề đẩy Phó Hàn Chu ra.
Cậu kiên nhẫn hỏi: “Tâm trạng không tốt à? Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện cười để cậu vui được không?”
Lông mi của Phó Hàn Chu thấm ướt nước mắt, cậu không muốn nghe Tô Vân Cảnh kể chuyện cười, cậu muốn Tô Vân Cảnh không rời xa cậu.
Nhưng trong vòng tay của cậu, Phó Hàn Chu vẫn gật đầu: “Được.”
Ngày hôm sau, quản gia riêng sắp xếp cho họ một chuyến cáp treo, để họ ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng của núi rừng.
Thời tiết hôm nay rất tốt, những ngọn núi tuyết trắng vô tận được ánh mặt trời chiếu vào, tựa như một lớp gấm lụa rực rỡ.
Các đỉnh núi tuyết màu trắng ở đằng xa giống như muốn hội tụ cùng những đám mây trên bầu trời, bầu trời và mặt đất hợp làm một, những đám mây và những dãy núi chẳng còn phân biệt được nữa.
Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ở trong cùng một khoang cáp treo, nhóc cool ngầu sợ lạnh nên vẫn quấn chặt cái chăn của mình, tâm trạng cũng không quá tốt.
Cảm xúc của Phó Hàn Chu luôn lặp đi lặp lại, khi mà cậu vô cùng vui vẻ thì lại rất dễ đi vào trạng thái lạc lõng.
Tô Vân Cảnh lờ mờ cảm thấy cậu đang bất an, đại khái cũng đoán được cảm giác bất an của Phó Hàn Chu bắt nguồn từ đâu.
Một phần nguyên nhân là do cậu, năm đó cậu chết vì bệnh, chuyện này đối với Phó Hàn Chu mà nói có một sức đả kích nhất định.
Những việc tồi tệ đã trải qua từ khi còn nhỏ cùng chứng bệnh tâm thần di truyền làm ảnh hưởng đến cậu, vì vậy Phó Hàn Chu mới trở nên như thế này.
Điều duy nhất khiến Tô Vân Cảnh hạnh phúc là cho dù tâm trạng của nhóc cool ngầu có tệ đến đâu thì cậu cũng không có xu hướng tự hủy hoại bản thân.
Cậu chỉ lặng lẽ dựa vào Tô Vân Cảnh, cựa quậy như một con chim mệt mỏi.
Trong lòng cậu có mệt mỏi và bất an đến đâu, hung ác, tàn bạo, nham hiểm đến đâu, miễn là Tô Vân Cảnh ở đó, tâm trạng của cậu có thể được phục hồi.
Tuy nhiên, Tô Vân Cảnh vẫn lo lắng rằng cậu không thể ở cùng Phó Hàn Chu quá lâu, hệ thống xuyên sách cũng không hứa hẹn rằng cậu có thể vĩnh viễn ở trong cơ thể này.
Hệ thống chỉ nói rằng, lần này, cậu có thể ở lại lâu hơn, ít nhất là lâu hơn cái thân phận trước của cậu.
Bây giờ, Tô Vân Cảnh đặc biệt hy vọng rằng trước khi ra đi, cậu có thể chữa khỏi bệnh cho nhóc cool ngầu, có thể làm cho cậu hạnh phúc.
Loại hạnh phúc mà kể cả dù không có Tô Vân Cảnh vẫn tồn tại ấy.
Bên ngoài khoang cáp treo được bọc một lớp màu bạc, toàn một màu trắng, sương mù bay lất phất.
Không khí lạnh men theo các kẽ hở chui vào xe cáp treo. Phó Hàn Chu sợ lạnh, cuộn mình dựa vào người Tô Vân Cảnh.
Cái tay vẫn luôn đặt trên eo của Tô Vân Cảnh, thăm dò xuống bên dưới một chút, đầu ngón tay út móc cạp qu4n lót của Tô Vân Cảnh lên, nhẹ nhàng khều khều, cạp quần bị móc lên thì bị bật trở lại ngay sau đó.
Lực không quá lớn, Tô Vân Cảnh cũng không đau, nhưng cậu cảm thấy gần đây hai tay của nhóc cool ngầu thực sự là càng ngày càng thiếu đòn rồi.
“Đừng làm loạn nữa.” Tô Vân Cảnh bất đắc dĩ ấn tay của cậu xuống.
Phó Hàn Chu nghỉ ngơi trên vai cổ của Tô Vân Cảnh, dùng ngón tay không an phận gãi gãi vào lòng bàn tay của Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh càng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu: “Bạn nhỏ Chu Chu, nếu cậu còn làm ồn ào nữa thì tôi sẽ chặt mấy cái móng vuốt của cậu xuống gói sủi cảo đấy.”
Khóe miệng Phó Hàn Chu nở nụ cười, cậu lại tiếp tục vùi mình vào trong chăn.
Bàn tay thiếu đòn của cậu chỉ là muốn kiểm tra điểm mấu chốt của Tô Vân Cảnh thôi. Cậu muốn biết mức độ thân mật mà Tô Vân Cảnh có thể chấp nhận.
Tô Vân Cảnh dường như không chán ghét những màn đụng chạm cơ thể này, điều này khiến Phó Hàn Chu rất vui.
Đường cáp treo rất dài, Phó Hàn Chu hoàn toàn không có hứng thú với phong cảnh băng tuyết này.
Đêm qua tâm trạng của Phó Hàn Chu cực kỳ không tốt. Trước đó, đôi khi cậu cảm thấy tâm trạng của mình có thể không vì bất kỳ lý do nào mà trở nên sa sút, sau khi tâm trạng tốt lên, cậu sẽ có ý nghĩ chán ghét bản thân.
Bây giờ có Tô Vân Cảnh ở bên cạnh, tình trạng này của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Phó Hàn Chu nép mình vào người Tô Vân Cảnh, hấp thụ lấy nhiệt độ của cơ thể cậu, còn ngủ một giấc ngắn.
Ngay khi cáp treo dừng lại, Phó Hàn Chu đã tỉnh dậy, trên mí mặt phượng ngái ngủ còn có một lớp nếp nhăn mỏng.
Vừa dậy cơ thể sẽ bị lạnh, Tô Vân Cảnh sợ nhóc cool ngầu sẽ bị cảm lạnh, vì vậy bèn ngồi xe trở lại khách sạn với cậu.
Đường Vệ không quen nổi với cái bộ dạng õng ẹo này của Phó Hàn Chu. Khóe miệng cậu ta co quắp lại, nói: “Đây có phải anh Phó mà tôi quen biết không đấy?”
Lúc trước hễ tới mùa đông, Phó Hàn Chu giống như một con thú ngủ đông bị buộc phải ra ngoài kiếm ăn. Trên người luôn mang cảm giác khiến người ta không dám chạm vào.
Giống như là chỉ ngay giây tiếp theo thôi là sẽ bùng nổ vậy, có khi dùng tay không cũng có thể bóp nát đầu của người khác luôn ấy.
Bây giờ cậu lại mềm mại yếu đuối, giống như hoa xấu hổ, hận không thể quấn lấy Tô Vân Cảnh hai mươi tư giờ luôn.
Lâm Liệt lấy điện thoại để xem lộ trình mà quản gia đã gửi cho mình, đầu cũng chẳng thèm ngước lên: “Cậu tự quản tốt bản thân mình đi là được rồi, bản thân mình còn quản không xong lại còn có thể đi lo lắng cho người khác.”
Đường Vệ cáu kỉnh: “Má, cậu không thể nói chuyện tử tế được à? Tôi nói cái gì cậu cũng chim gà lăng mạ tôi.”
Lâm Liệt cất điện thoại đi rồi nói: “Ông nội Đường, ra ngoài chơi quan trọng nhất là phải vui vẻ. Bản thân cậu còn chưa vui vẻ thì đừng lo lắng cho người khác. Bọn họ có kế hoạch của riêng mình.”
Mấy lời này Đường Vệ nghe khá lọt ta, nóng giận đến cũng nhanh mà đi cũng như cơn gió: “Nói thế còn được.”
Lâm Liệt mỉm cười, giọng nói ôn nhu: “Vậy, bây giờ chúng ta nói về ‘chim gà’. Xét thấy cậu vô cùng hứng thú với ‘nó’. Chúng ta nói về nó nhé.”
Đường Vệ:...
Vừa nghe thấy cái đề tài câu chuyện này có hơi không đúng, Đường Vệ lập tức chửi một câu ‘nói chuyện cái mẹ cậu’ rồi cuống quýt bỏ chạy.
Vẻ mặt Lâm Liệt trở nên vui vẻ: “Được thôi, vậy thì nói về mẹ tôi, rồi nói về chuyện về chim gà nhé.”
Hôm nay, cậu ta nhất định phải chỉnh cái câu cửa miệng của Đường Vệ.
Tóc gáy của Đường Vệ dựng đứng, chạy càng hăng hơn.
Cái đồ chó chết này, lúc giày vò người khác thì sức lực càng dồi dào hơn.
Hệ thống sưởi trong khách sạn được bật rất kịp thời, Tô Vân Cảnh vừa bước vào sảnh đã cảm thấy ấm áp.
Tô Vân Cảnh ôm chăn rồi đứng chờ ở lối vào thang máy với Phó Hàn Chu.
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, một vài thanh niên bước ra khỏi đó.
Trong đó có một người nhìn vạm vỡ, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, rất có cảm giác lập thể. Sau khi nhìn thấy Tô Vân Cảnh, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng phóng ra một ánh nhìn khiến người khác khiếp sợ.
Thấy anh ta vẫn ở trong thang máy, người bạn đồng hành kinh ngạc gọi anh ta: “Hứa Hoài?”
Có những người khác có mặt tại đó, Hứa Hoài sẽ không tính toán nợ cũ với người anh em cùng ba khác mẹ của mình, nhưng sự thù địch trong mắt anh ta cũng không thể thu lại được.
Khi anh ta vừa bước ra khỏi thang máy, đi ngang qua Tô Vân Cảnh, vai của anh ta đã đập mạnh vào vai của cậu, Phó Hàn Chu nhanh tay nhanh mắt, túm Tô Vân Cảnh sang bên cạnh mình, tránh xa thanh niên không có ý gì tốt kia.
Giữa hai đầu lông mày của Phó Hàn Chu che phủ đi ánh mắt hung ác, cậu vừa định làm gì đó thì Tô Vân Cảnh lại nói: “Kệ anh ta đi, quay trở về nói sau.”
Người nhiều như thế, Tô Vân Cảnh không muốn ồn ào. Sự việc làm lớn lên rồi sẽ bại lộ mối quan hệ giữa cậu và Hứa Hoài. Người xấu hổ nhất trong chuyện này vẫn là Văn Yến Lai thôi.
Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho Văn Yến Lai.
Phó Hàn Chu hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hứa Hoài rời đi, nhưng chỉ trong nháy mắt cậu đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Cậu ngoan ngoãn bước vào thang máy cùng với Tô Vân Cảnh.
Dùng thẻ phòng để mở cửa phòng của khách sạn, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu lần lượt đi vào.
Ngay khi Tô Vân Cảnh bật đèn, Phó Hàn Chu đã ở phía sau rầu rĩ nói: “Là anh ta sao?”
“Hả?” Tô Vân Cảnh quay lại nhìn Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu hỏi: “Người đánh cậu ở cổng trường ngày hôm đó chính là người lúc nãy phải không?”
Trên cơ thể cậu vẫn còn hơi lạnh từ bên ngoài, mắt cậu cụp xuống, đôi môi mềm mại phủ một tầng sương lạnh, trông có vẻ hơi ốm yếu.
Một Phó Hàn Chu nhìn yếu ớt như vậy là đã thành công che giấu sự điên cuồng bên trong.
Tô Vân Cảnh ít nhiều vẫn còn có chút gánh nặng, ngay lập tức chỉnh cậu: “Là đánh nhau với tôi, không phải là anh ta đơn phương đánh tôi, cậu không nhìn thấy gương mặt đầy máu của anh ta sao?”
Cho dù là Tô Vân Cảnh đơn phương bị đánh, hay là cậu có đánh trả lại, thứ Phó Hàn Chu nhìn thấy chính là vào buổi tối hôm đó Tô Vân Cảnh ôm một cái cổ đầy máu trở về nhà.
Trong khi đang nghĩ cách bắt Hứa Hoài trả nợ những giọt máu của Tô Vân Cảnh đã chảy vào đêm đó thì trong lòng Phó Hàn Chu cũng sinh ra sự căm ghét bản thân vô tận.
Nếu không phải là vì cậu, Tô Vân Cảnh cũng sẽ không bị thương.
Phó Hàn Chu căng chặt hai má, môi khẽ run lên, cái cảm xúc chán ghét bản thân chậm rãi lớn dần lên, vặn vẹo đau đớn.
Tô Vân Cảnh chợt thấy có gì đó không ổn, đôi mắt Phó Hàn Chu đã dần mất đi tiêu cự, trong lòng cậu hốt hoảng, cậu tiến về phía trước giữ lấy khuôn mặt Phó Hàn Chu.
“Hàn Chu?”
“Nghe tôi nói, chuyện đánh nhau giữa tôi với Hứa Hoài không liên quan gì đến cậu cả.”
“Ai mà muốn làm con riêng chứ? Không một ai muốn cả, nhưng bản thân mỗi người không thể chọn việc mình ra đời. Ngay cả sự thật này mà anh ta cũng không biết, trực tiếp đến gây phiền toái cho tôi.”
“Là do anh ta, cái con người này quá kém cỏi. Trong chuyện này, anh ta và cậu không liên quan gì đến nhau, cũng không phải cậu xúi bẩy gì anh ta.”
Hàng lông mi dày đậm của Phó Hàn Chu run lên, cổ họng bỏng rát như lửa đốt, giọng nói khàn vô cùng: “Đau không?”
Tô Vân Cảnh vội vàng an ủi: “Quên rồi, đều là những chuyện đã qua lâu như vậy, nhìn máu chảy ra thì trông nhiều đấy, nhưng thật ra vết thương cũng không nghiêm trọng đâu.”
Cậu mang vết thương bên phải từng bị thương đưa qua cho cậu xem: “Nhìn đi này, có phải còn không có để lại vết sẹo không?”
Vết thương của Tô Vân Cảnh nằm sau mang tai, chỗ đó da vô cùng non nớt, được bao phủ bởi một lớp lông trắng cực kỳ mịn.
Thật ra, ở đó có một vết sẹo mờ, rất nhạt, màu trắng, nhưng không nhìn kỹ là không thể nhìn thấy.
Phó Hàn Chu áp lại rất gần, hai cổ giao nhau, hơi thở nóng bỏng phả ra, da thịt chỗ vùng da non nớt quanh vành tai hơi ngứa ngáy.
Tư thế này của Tô Vân Cảnh có hơi không được tự nhiên, cậu đang định hỏi Phó Hàn Chu là xem xong chưa thì một cái gì đó mềm mại ẩm ướt đã kề sát lại.
Toàn thân Tô Vân Cảnh run lên, cậu cứng đờ tại chỗ.
Lần trước khi cậu bị thương ở tay, trong trường hợp tâm trạng cực kỳ tồi tệ, Phó Hàn Chu đã hôn lên mu bàn tay của cậu.
Lúc đó Tô Vân Cảnh gặp phải k1ch thích, phản ứng của cậu như thế cậu có thể hiểu được, nhưng lần này...
Lẽ nào cậu thật sự có một vết sẹo sau tai sao?
Sau khi vết thương lành, Tô Vân Cảnh cũng không để ý đến nó nữa, cho nên cậu cũng không chắc mình có vết sẹo hay không.
Cứ tưởng nhóc cool ngầu hôn xong thì sẽ rời đi như lần trước, nhưng không ngờ phần da thịt nhạy cảm sau tai lại bị Phó Hàn Chu ngậm chặt.
Cậu còn... Mut một chút.
Não của Tô Vân Cảnh nổ đùng một tiếng rồi hoàn toàn trống rỗng.
Đầu lưỡi mềm mại, ẩm ướt li3m trên vết sẹo mờ nhạt đó của Tô Vân Cảnh, cẩn thận từng li từng tí để lại dấu vết ẩm ướt đấy, làm cho cả người Tô Vân Cảnh run lên.
Bị người ta chiếm tiện nghi đến chán rồi mà Tô Vân Cảnh vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Phó Hàn Chu cúi xuống, đặt trán lên vai cậu, giọng nói rất nhẹ: “Tôi không biết...”
“Lúc đó, tôi không biết...” Mặt cậu nằm ở trên cổ Tô Vân Cảnh, một chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống dưới: “Là cậu.”
Tô Vân Cảnh vẫn chưa hoàn hồn sau cú khiếp sợ vừa rồi, tâm trí cậu hoàn toàn rối bời.
Nhìn thấy nhóc cool ngầu buồn rầu khóc như vậy, đột nhiên cậu không muốn tính toán đến cái hành vi có phần thái quá của Phó Hàn Chu nữa, thậm chí không nghĩ tới ý nghĩa sâu xa của lời nói đó của cậu.
“Tất cả đều qua rồi, đừng khóc nữa.” Tô Vân Cảnh cũng không biết phải làm sao an ủi: “Cậu cũng nói rồi, lúc đó cậu không biết là tôi, không sao đâu mà, tôi cũng không trách cậu đâu.”
Phó Hàn Chu không nói gì.
Cổ của Tô Vân Cảnh hơi ướt át, tâm trạng của Phó Hàn Chu lần này hiển nhiên còn tệ hơn lần trước làm cho trái tim của Tô Vân Cảnh bị bóp chặt từng chút một.
Tình trạng suy sụp của Phó Hàn Chu kéo dài đến tận trưa vẫn chưa giảm bớt, cậu cũng không ăn trưa, Tô Vân Cảnh vẫn ở trong phòng cùng với cậu.
Phòng ngủ kéo rèm cửa, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, Tô Vân Cảnh cùng Phó Hàn Chu nằm ở trên giường, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Tới lúc thức dậy, cậu đã nhìn thấy Phó Hàn Chu nằm ngay bên cạnh mình, đôi mắt đen nhánh dường như như thấm đẫm nước, chăm chú nhìn cậu.
Tô Vân Cảnh không tự chủ được nhớ tới nụ hôn mà cũng không phải là nụ hôn trước đây, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Lúc trước, khi học cấp ba, những học sinh nam quậy tới mức coi trời bằng vung, đè mấy người anh em tốt xuống giường đùa giỡn một tí là chuyện khá bình thường.
Kiểu d3 xuống giường thuần túy này chính là đùa giỡn, nhưng lúc cần giúp đỡ hỗ trợ cho nhau mà làm thế thì một lời khó nói hết.
Nếu đổi lại là Đường Vệ hoặc Giang Sơ Niên mut lỗ tai của cậu, thậm chí có khi chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tô Vân Cảnh sẽ nổi một lớp da gà lên rồi.
Không biết có phải vì nhóc cool ngầu vốn dĩ hay dính người khác hay không, cộng với căn bệnh tâm thần của cậu nữa, Tô Vân Cảnh chỉ ngạc nhiên sao cậu làm thế, nhưng cậu cũng không hề chán ghét.
Trong nhận thức của cậu, kiểu thân mật này thực tế là đã nằm ngoài tình bạn rồi, nhưng phân tích cụ thể về những sự việc về Phó Hàn Chu, cậu lại cảm thấy cũng không có gì, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của cậu.
Tô Vân Cảnh bất ngờ về giới hạn vô biên của mình, cậu bị Phó Hàn Chu nhìn như vậy làm cho toàn thân không được tự nhiên.
Nhìn thấy sự bối rối của Tô Vân Cảnh, trái tim của Phó Hàn Chu như bị ai đó bóp chặt lại, sắc mặt cậu thoáng chốc tái đi.
Bây giờ cậu cuối cùng cũng biết điểm giới hạn của sự thân thiết mà Tô Vân Cảnh có thể chấp nhận.
Thật ra, cậu hy vọng rằng Tô Vân Cảnh không có điểm giới hạn nào. Làm người thân thiết nhất trên thế giới này với cậu.
Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc của mình, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không phải bi3n thái đâu.” Tôi chính là bi3n thái đấy.
“Chỉ là tôi quá áy náy thôi, khi tâm trạng tốt lên, đôi khi tôi cũng không biết mình đang làm gì.”
Nhìn thấy nhóc cool ngầu đang đỏ mắt thú nhận lỗi của mình, Tô Vân Cảnh cảm thấy rất khó chịu: “Tôi biết.”
Cậu dừng lại một lúc, sau đó nói thêm một câu: “Tôi cũng không cảm thấy cậu bi3n thái đâu.”
Phó Hàn Chu: “Vậy tôi có thể nhìn lại vết sẹo sau tai của cậu không?”
Tô Vân Cảnh:...
Mặc dù không biết có cái gì hay ho mà phải nhìn, vết thương đều đã lành rồi, nhưng cậu vẫn nằm bò trên giường.
Tai trái của Tô Vân Cảnh áp vào gối, lộ ra nửa khuôn mặt cho Phó Hàn Chu xem.
Phó Hàn Chu nghiêng người, lòng ngón tay vu0t ve vết sẹo trắng mờ của Tô Vân Cảnh.
Đầu ngón tay hơi lạnh k1ch thích phản ứng của vùng da nhạy cảm, Tô Vân Cảnh rụt cổ lại, vành tai bị nhuộm đỏ.
Phó Hàn Chu đưa ra thêm một yêu cầu nữa: “Tôi có thể hôn nó một lần nữa không?”
Cơ thể Tô Vân Cảnh chấn động, cậu cứng ngắc quay đầu nhìn Phó Hàn Chu, hoài nghi thông tin mà tai của mình nghe được.
Đôi mắt hẹp dài của đối phương bị bao phủ bởi một tầng sương mù, giống như con cừu non lạc đường bị rơi vào bẫy, lông mi dài cụp xuống, nước mắt như muốn rơi lại không rơi.
Trong lòng Tô Vân Cảnh thầm chửi mẹ nó một tiếng, rõ ràng là một chuyện kỳ lạ, nhưng tại sao khi nhìn thấy Phó Hàn Chu như thế này, cậu lại cảm thấy không có gì là không ổn chứ?
Được… thôi.
Tô Vân Cảnh không nói gì mà vùi mặt vào gối, hai tay ở một bên nắm chặt thành nắm đấm, giống như một người phụ nữ tốt bị gia đình buộc phải trở thành gái di3m vậy.
Không từ chối thì có nghĩa là đồng ý rồi.
Phó Hàn Chu cúi đầu, chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, cậu cũng không có dừng lại quá lâu.
Trong lòng như có lửa đốt làm cho cậu muốn đè người này xuống giường, môi răng giao nhau, làm chuyện thân thiết nhất.
Bây giờ Tô Vân Cảnh không thể tiếp nhận cũng không sao, cậu sẽ làm từ từ, cậu sẽ giả vờ như một con cừu non không hiểu chuyện ở bên cạnh Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu nằm trên người Tô Vân Cảnh, khuôn mặt cậu thích thuần khiết trong sáng, đôi mắt cậu thích khiến trái tim cậu phải điên đảo.
“Sau này tôi sẽ không làm tổn thương người khác nữa, sẽ không để cho cậu phải khó xử, tôi sẽ làm một người tốt.”
Chỉ cần Tô Vân Cảnh thích thì cậu đều sẵn lòng làm.
Sự bối rối không tự nhiên trong lòng Tô Vân Cảnh vì những lời kia của Phó Hàn Chu mà tiêu tan hết, cậu nằm trên cánh tay của mình, đôi môi cậu phủ lên một nụ cười.
“Bạn nhỏ Chu Chu ngoan quá, lát nữa tôi sẽ mua kẹo cho cậu.”
“Ừm.” Cậu chính là kẹo của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất