Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
Chương 63
Văn Yến Lai cũng nhìn thấy Tô Vân Cảnh.
Nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Văn Từ kia của Tô Vân Cảnh, Văn Yến Lai kinh hãi nhìn cậu, trong mắt bà dần tụ đầy sương mù.
“Tiểu Từ?” Văn Yến Lai khàn giọng gọi.
Phó Hàn Chu ngăn lại trước mặt Tô Vân Cảnh, mặt anh tràn đầy lạnh nhạt: “Em ấy không phải Văn Từ, bà nhận nhầm người rồi.”
Trong giọng nói lạnh nhạt của anh còn che giấu cả sự lạnh lẽo, anh không muốn Tô Vân Cảnh có dính dáng gì tới quá khứ.
Văn Yến Lai hoàn toàn không tin mà muốn bước lên trước xác nhận.
Bà mím chặt môi nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy, hốc mắt lại càng đỏ hơn: “Tiểu Từ, là con sao?”
Nghe thấy tiếng gọi “Tiểu Từ” kia của Văn Yến Lai, trong lòng Tô Vân Cảnh liền tràn đầy phức tạp, mà càng nhiều hơn là sự lúng túng.
Cậu vốn dĩ định trốn tránh Văn Yến Lai và mọi người, vì dù sao khuôn mặt này đối với người nhà họ Văn thật sự có lực sát thương quá lớn.
Lúc đầu khi cậu từ Lục Gia Minh trở thành Văn Từ, cậu cũng từng nghĩ đến chuyện có cần liên lạc với vợ chồng Tống Văn Thiến hay không.
Nhưng đổi một cách nghĩ khác, có lẽ không quấy rầy mới là lời chúc phúc tốt nhất dành cho họ.
Đối với bọn họ mà nói, dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, buông bỏ mới có thể bắt đầu cuộc sống mới được.
Nếu bây giờ Tô Vân Cảnh thật sự quay lại nhà họ Văn thì Văn Yến Lai và mọi người cũng sẽ không thật sự xem cậu là Văn Từ, sự tồn tại của cậu sẽ chỉ thời thời khắc khắc nhắc nhở rằng họ đã mất đi một người thân.
Phó Hàn Chu vẫn ngăn cản Văn Yến Lai, giọng điệu càng lạnh lẽo hơn khi nãy: “Em ấy không phải Văn Từ.”
“Cậu tránh ra.” Văn Yến Lai đè nén trong lòng, lúc nói chuyện thanh âm còn mang theo cả sự khàn đặc.
Thấy cảm xúc Văn Yến Lai không bình thường, Mộ Ca lo lắng bước lên trước: “Dì Văn, dì không sao chứ?”
Cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách, Tô Vân Cảnh bước ra khỏi sau lưng nhóc cool ngầu, chủ động chào hỏi Văn Yến Lai.
“Xin chào, tôi tên Tô Vân Cảnh.”
Con ngươi Văn Yến Lai không ngừng run lên, ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt, tầm mắt bắt đầu trở nên mờ mịt không có tiêu cự.
Bà ấy như đang nhìn Tô Vân Cảnh lại giống như đang thông qua Tô Vân Cảnh để nhìn một người nào đó, sương mù nơi đáy mắt cũng ngày càng dày đặc hơn.
Đối với cái nhìn như vậy, Tô Vân Cảnh cũng chỉ đành cắn răng nói: “Tôi từng nghe Hàn Chu nói rằng tôi rất giống một người bạn trước kia của anh ấy.”
“Điều này đúng là trùng hợp thật đấy.” Tô Vân Cảnh cười khan: “Nhưng tôi thật sự không phải Văn Từ, có lẽ bà đã nhận nhầm người rồi.”
Hiển nhiên Phó Hàn Chu không hề muốn Tô Vân Cảnh có giao thiệp gì với Văn Yến Lai, anh nhàn nhạt nói với Tô Vân Cảnh: “Chúng ta đi thôi, bạn bè còn đang đợi đó.”
Tô Vân Cảnh lễ phép gật đầu một cái với Văn Yến Lai sau đó liền cùng Phó Hàn Chu rời đi.
Tầm mắt của Văn Yến Lai vẫn luôn dõi theo cậu, bà gần như muốn đuổi theo nhưng lại bị Mộ Ca ngăn lại.
Dường như sợ k1ch thích đến Văn Yến Lai nên khi nói chuyện Mộ Ca cũng rất nhẹ nhàng, dịu dàng giống như trăng tháng ba: “Dì Văn, nhìn cậu ấy cũng chỉ mới hai mươi mà thôi, chắc không phải đâu.”
Mộ Ca từng nghe Yến Văn Lai nhắc tới, nói rằng bà ấy có một đứa cháu trai, mười năm trước đã gặp tai nạn xe mà qua đời rồi.
Mộ Ca không biết tên đối phương nhưng tên ở nhà hình như là Tiểu Từ.
Sau khi giấc mộng của Văn Yến Lai bị chọc thủng, bà để lộ một mặt mềm yếu hiếm thấy, đôi môi không ngừng mấp máy, trên gương mặt cũng khó nén vẻ bi thương.
Mộ Ca hiểu rõ loại cảm giác đau khổ khi mất đi người thân này, thấy Văn Yến Lai thế này trong lòng cô cũng rất buồn, vậy là cô liền nhẹ giọng an ủi bà.
Tương Tây Giang là một nhà hàng cũ ở thủ đô, vì vậy phong cách trang trí cũng theo kiểu cổ điển ưu nhã.
Lúc đi vòng qua hành lang dài, Tô Vân Cảnh có quay đầu nhìn Văn Yến Lai và Mộ Ca một cái.
Phó Hàn Chu phát hiện hành động này của cậu liền im lặng lôi cậu rời đi.
Thấy nhóc cool ngầu có hơi không vui, Tô Vân Cảnh không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, một lần nữa cậu dám khẳng định anh chính là một giấm tinh chuyển thế.
Ghen với tình địch Tô Vân Cảnh còn hiểu được.
Nhưng ngay cả bạn bè người thân mà nhóc cool ngầu cũng ghen, điều này khiến Tô Vân Cảnh rất đau đầu.
Sau khi thân phận lần trước của cậu gặp tai nạn qua đời thì không bao lâu Văn Yến Lai đã cùng Thẩm Niên Ôn chia ra sống riêng, cho đến tận hôm nay hai người vẫn chưa làm lành.
Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn không lãnh giấy kết hôn nên sống riêng cũng đồng nghĩa với việc chia tay.
Chuyện hai người họ chia tay,Tô Vân Cảnh là nghe Phó Hàn Chu nhắc đến, tuy anh không nói chi tiết cụ thể nhưng Tô Vân Cảnh cũng có thể đoán được ít nhiều cũng có liên quan tới mình.
Trước kia tất cả chuyện ăn ở đi lại của Tô Vân Cảnh đều là dùng tiền của Văn Yến Lai.
Cho dù bà ấy không phải một người mẹ tốt, nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, bà ấy có lỗi với Văn Từ, nhưng sau khi Tô Vân Cảnh xuyên đến, bà ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu.
Cho dù là vợ chồng nhà họ Lục hay là Văn Yến Lai, cùng hai ông bà cụ Quách Tú Tuệ, chỉ cần đã từng nuôi sống Tô Vân Cảnh thì cậu đều rất cảm kích.
Tô Vân Cảnh an ủi giấm tinh nhà mình: “Được rồi được rồi, em không nhìn bà ấy nữa, ai cũng không thể làm thay đổi vị trí của Chu Chu trong lòng em được đâu.”
“Đừng quay về cùng bà ta.” Trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Hàn Chu mang chút vẻ cố chấp, giọng nói cũng khàn đi: “Bây giờ em là Tô Vân Cảnh, là của anh, chỉ là của một mình anh.”
Tô Vân Cảnh: “…”
Duc v0ng chiếm hữu này không phải ghê gớm bình thường thôi đâu, may mà thân phận lần này của cậu không cha không mẹ, nếu không nhóc cool ngầu chẳng phải ngày nào cũng giận dỗi với cậu hay sao.
Tô Vân Cảnh sờ sờ tai anh, nghiêm túc đảm bảo: “Ừm, em là của anh, em sẽ không đi theo bà ấy đâu.”
Thân phận cũng đã thay đổi rồi, sao có thể quay lại quá khứ được nữa?
Chỉ có Phó Hàn Chu vẫn luôn cố chấp, nếu người này không phải Tô Vân Cảnh thì cho dù tướng mạo có giống nhau, anh cũng sẽ không thân cận với đối phương.
Đây cũng là nguyên nhân Phó Hàn Chu biết về nguyên chủ nhưng lại không quá để ý đến cậu ta.
Năm xưa Giang Sơ Niên ngoài ý muốn gặp được một người rất giống Văn Từ, vì vậy anh ấy lập tức liền muốn dẫn Phó Hàn Chu đến gặp.
Phó Hàn Chu ngồi trong xe, cách một khoảng cách khá xa mà nhìn cậu ta.
Thanh niên có dáng vẻ gần như giống hệt với Văn Từ kia lúc này trong miệng đang nhai kẹo cao su, tràn đầy lười biếng ngồi trên bậc thang, cánh tay chống lấy bậc thềm, ngửa người ra sau.
Kẹo cao su trong miệng hết ngọt rồi cậu ta liền nhổ vào vỏ kẹo sau đó ném vào thùng rác, nhưng lúc ném không ném vào được thùng rác cậu ta cũng mặc kệ, rồi tiếp tục nhàn nhã ngồi nguyên tại chỗ.
Phó Hàn Chu vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Văn Từ không phải một người không có giáo dưỡng như vậy.
Vả lại người này chỉ là có khuôn mặt giống thôi, chứ từ thần thái cho tới tư thế ngồi đều chẳng có chút bóng dáng nào của Văn Từ.
Mãi cho đến về sau, lúc Tô Vân Cảnh thật sự xuyên qua rồi tới sân bay đón Phó Hàn Chu, anh đã nhìn ra được sự thay đổi trên người Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu vẫn luôn tin rằng Văn Từ sẽ quay lại, sau khi quay lại cậu nhất định sẽ đến tìm anh. Vì vậy vào lúc tình trạng bệnh của anh cực kỳ nghiêm trọng, thì dù một con kiến bò về phía mình anh cũng phải quan sát thật kỹ.
Chứ đừng nói là một người sống sờ sờ.
Cho dù đối phương chỉ thay đổi một chút ít, Phó Hàn Chu cũng sẽ nghiêm túc tra xét một lượt, xem thử cậu ta có thể nào là Văn Từ hay không.
Phó Hàn Chu không giống với đám tổng giám đốc bá đạo thích tìm thế thân kia, người mà anh đã chọn, thì không ai có thể thay thế được, cho dù là tình thân tình bạn hay tình yêu đều như vậy.
Nhưng đại đa số người ta đều là người phàm, ngay cả Tô Vân Cảnh cũng vậy.
Có lẽ cậu sẽ không tìm thế thân cho tình yêu của mình.
Nhưng nếu như người thân hoặc bạn bè của cậu qua đời, lúc gặp được người rất giống với người đó, Tô Vân Cảnh cũng sẽ có phản ứng giống hệt với Văn Yến Lai ngày hôm nay.
Lâm Liệt đã đến sớm hơn mười phút, đang ở trong phòng bao đợi Tô Vân Cảnh cùng Phó Hàn Chu.
Mười năm trôi qua rồi, cảnh còn người mất, có rất nhiều thứ đều đã thay đổi.
Nhưng khoảnh khắc khi Tô Vân Cảnh bước vào phòng bao, Lâm Liệt lại phảng phất như được thấy lại thời thiếu niên tươi đẹp khi xưa.
Quá giống.
Thật sự là quá giống.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, Lâm Liệt không hề mặc áo vest giày da, anh ấy mặc một bộ đồ bình thường màu xám tro tô lên thân hình thon dài cân xứng.
Chỉ là kinh ngạc một chốc thôi, rất nhanh những cảm xúc phức tạp rối rắm trong mắt cũng mau chóng nhạt đi, Lâm Liệt thong thả đứng dậy chào hỏi Tô Vân Cảnh.
“Cậu chính là Tô Vân Cảnh nhỉ? Nghe danh đã lâu, tôi tên Lâm Liệt.” Lâm Liệt duỗi tay ra.
Còn chưa đợi Tô Vân Cảnh bước lên trước bắt tay, Phó Hàn Chu đã kéo ghế ra giúp cậu: “Đừng khách sáo nữa, ngồi đi.”
Lâm Liệt không nói gì, anh ấy rất tự nhiên mà thu tay lại sau đó ngồi xuống vị trí cũ.
Tô Vân Cảnh thấy vậy cũng chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Phó Hàn Chu.
Lâm Liệt im lặng đánh giá Tô Vân Cảnh một lượt sau đó mới xoay đầu qua hỏi Phó Hàn Chu: “Chúng ta bàn chuyện trước hay ăn cơm trước, hay là vừa ăn vừa bàn luôn?”
Phó Hàn Chu cúi đầu lướt app chọn đồ ăn, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên: “Đều được cả.”
Trước kia Tô Vân Cảnh từng nghe nhóc cool ngầu nói bây giờ Lâm Liệt đang quản lý tài sản giúp anh, trong lòng nghĩ rằng bọn họ muốn bàn về cái này.
Vì cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình nên Tô Văn Cảnh bắt đầu nhìn thực đơn của nơi này, không định chen lời vào.
Lâm Liệt cười nói: “Vậy thì vừa ăn vừa bàn đi, tôi đã sắp xếp rõ ràng lại hết tài sản của cậu rồi, vật có thể sang tên, có thể chuyển tặng, có thể thêm người thừa hưởng thì đều ở đây, cậu xem thử đi.”
Anh ấy đưa cho Phó Hàn Chu một xấp giấy tờ: “Những thứ này đều có thể thêm tên cậu Tô vào, còn về những cổ phiếu chứng khoán không thể cho tặng kia mấy ngày nay tôi sẽ bán đi giúp cậu.”
Nghe Lâm Liệt nhắc đến mình, Tô Vân Cảnh kinh ngạc nói: “Cái gì mà thêm tên tôi vào?”
Lâm Liệt nhìn về phía Tô Vân Cảnh, vẻ nghi hoặc trên mặt cậu không hề giống như giả vờ, mà giống như thật sự không biết chuyện này.
Tô Vân Cảnh: “…”
Cậu đột nhiên nhớ tới những lời nhóc cool ngầu từng nói trước kia, tiền anh kiếm được sẽ để cho cậu tiêu, hình như anh muốn làm thật?
Tô Vân Cảnh nhướng mày nhìn Phó Hàn Chu, không tiếng động mà hỏi anh, chuyện gì đây hả Chu Chu?
Điện thoại của Lâm Liệt đột nhiên vang lên: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến một giọng nói đầy nóng nảy: “Cậu mới ngốc đó.”
Đường Vệ đang cùng bạn chạy thử xe trong cửa hàng thì nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Liệt, chỉ hai chữ… Ngu ngốc.
Mười năm trôi qua rồi, Đường Vệ vẫn còn là thanh niên nóng nảy như xưa, vậy là anh ấy lập tức liền gọi điện thoại qua mắng Lâm Liệt.
Lâm Liệt cũng không hề tức giận, ngược lại còn rất khách khí: “Xin chào.”
Đầu bên kia điện thoại: “Chào chào cái mốc xì, họ Lâm kia, đầu cậu có vấn đề hả?”
Lâm Liệt cầm điện thoại đi ra phía ngoài cửa phòng: “Bây giờ tôi tiện nói chuyện, anh nói đi.”
Đường Vệ lại càng nóng nảy hơn: “Chẳng phải tôi đang nói đây sao? Ngược lại là cậu đó, có rắm mau thả đi, ông đây đang bận, không rảnh lãng phí thời gian với cậu.”
Lâm Liệt vẫn còn rất khách khí: “Anh Đường, tôi không kiến nghị anh làm như vậy, trước mắt xu thế vẫn chưa thay đổi, anh đột nhiên bỏ cuộc như vậy sẽ tạo thành tổn thất kinh tế nhất định cho anh.”
Anh ấy đã ra khỏi phòng bao nhưng vẫn chưa đóng cửa lại mà là đứng ngay trước cửa nói chuyện điện thoại.
“Cậu nói cái chó má gì thế hả?”
Đường Vệ nhịn không được mà liếc hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại một cái, số điện thoại đúng là của Lâm Liệt, giọng nói cũng là của Lâm Liệt.
Nhưng sao anh ấy lại cảm thấy nói chuyện cứ như râu ông nọ cắm cằm bà kia thế?
Tự dưng không hiểu sao lại gửi cho anh ấy một tin nhắn, đợi anh ấy gọi tới rồi thì lại nói những lời đâu đâu.
Đường Vệ chau mày: “Không phải đầu óc cậu thật sự xảy ra vấn đề gì đấy chứ?”
Lúc này Lâm Liệt đang vừa ứng đối với Đường Vệ, vừa lưu ý tình hình bên trong phòng bao.
Từ khe hở của cửa phòng vừa lúc có thể nhìn thấy được nửa bên mặt đẹp trai thuần khiết của Tô Vân Cảnh, Lâm Liệt hơi híp mắt lại.
Người này không chỉ có tướng mạo, mà ngay cả từng cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng cực kỳ giống Văn Từ.
Lâm Liệt vừa đi, Tô Vân Cảnh liền không cần kiêng kỵ gì nữa, cậu hỏi Phó Hàn Chu định làm gì.
Thấy đối phương muốn cho mình một nửa tài sản, Tô Vân Cảnh liền xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình: “Em chỉ đùa thôi mà.”
Bây giờ cậu là trợ lý tư nhân kiêm người yêu của nhóc cool ngầu, ăn ở đi lại đều dùng tiền của anh, Tô Vân Cảnh không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ muốn Phó Hàn Chu cho mình một nửa tài sản. Vả lại chuyện này anh còn không hề thương lượng với cậu, Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng hôm nay chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm mà thôi.
Nhưng Phó Hàn Chu lại rất coi trọng chuyện này, năm xưa lúc hai người đang ở sân trượt tuyết anh đã từng hứa rằng, anh sẽ đem tiền mình kiếm được giao cho Tô Vân Cảnh.
“Sang tên từng cái như vậy phiền phức lắm. Nếu anh thật sự muốn đưa tiền cho em quản thì đưa thẻ ngân hàng cho em là được rồi.”
Đôi mắt Tô Vân Cảnh được ánh sáng ấm áp chiếu vào nhìn giống như pháo hoa nở rộ, trong đó là vô số tia sáng màu cam li ti nhỏ bé xẹt qua.
Cậu nhìn Phó Hàn Chu, giống như muốn đem những tia sáng đó truyền vào trong mắt Phó Hàn Chu, ngay cả khóe môi cũng mang theo ý cười.
“Em tin anh, tin tình cảm của anh đối với em, anh không cần phải làm những điều này thì em cũng tin.”
Cậu tin Tiểu Kiều Kiều của mình.
Nhóc cool ngầu là một người không có cảm giác an toàn, anh muốn Tô Vân Cảnh làm một chuyện gì đó để cho anh có cảm giác an toàn.
Nhưng Tô Vân Cảnh không cần.
Ở thế giới hiện thực bên ngoài thế giới tiểu thuyết gần như không thể nào tồn tại loại người như Phó Hàn Chu, thâm tình một lòng, có thể đợi một người tới hai mươi năm.
Ánh sáng của pháo hoa bùng cháy trong lòng Phó Hàn Chu, đôi đồng tử của anh hơi run lên, nghiêng người rồi lập tức ngậm lấy môi Tô Vân Cảnh mà hôn.
Tô Vân Cảnh không bài xích sự thân mật của Phó Hàn Chu đối với mình, nhưng khoe khoang tình yêu trước mặt người khác khiến cậu hơi ngại, vì vậy Tô Vân Cảnh liền vội vàng liếc Lâm Liệt đang đứng ngoài cửa một cái.
Lâm Liệt dường như đang chuyên tâm nghe điện thoại, không chú ý tới tình hình trong này của hai người họ, Tô Vân Cảnh thấy vậy liền thả lỏng thân thể.
Cậu nghiêm chỉnh nhắc nhở nhóc cool ngầu: “Chú ý hình tượng, không được khoe khoang.”
Giới tính quyết định bởi chính bản thân mình, người khác không có quyền can thiệp vào, nhưng cũng không thể ở nơi đông người làm ảnh hưởng đến “bộ mặt thành phố” được.
Đừng nói là ở nơi đông người, hôn nhau trước mặt bạn bè, Tô Vân Cảnh cũng bảo thủ tới mức không thể chấp nhận được.
Phó Hàn Chu không nói gì mà chỉ híp mắt yên tĩnh nhìn Tô Vân Cảnh, đuôi mắt như nhụy ho4 thấm đẫm mật ngọt, hẹp dài hơi nhếch, như đang im lặng dụ dỗ điều gì.
Yết hầu Tô Vân Cảnh hơi động đậy, không tự chủ mà nhỏ giọng nói: “Về nhà rồi nói.”
Lúc này Phó Hàn Chu mới chịu ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế.
Lâm Liệt đứng ngay trước cửa như có điều suy nghĩ.
Đường Vệ ở đầu dây bên kia đến tận lúc này vẫn không biết Lâm Liệt đang giở trò gì, cuối cùng từ bỏ việc nói chuyện với Lâm Liệt, chửi cũng chửi mệt rồi.
Trước khi cúp điện thoại, Đường Vệ không vui nói: “À đúng rồi, mẹ tôi nói bảo cậu ngày mai tới nhà tôi ăn cơm.”
Nhiều năm như vậy rồi Lâm Liệt đều sống một mình, mẹ Đường Vệ thấy vậy trong lòng liền dâng trào tình thương của người mẹ, không thương không yêu con trai ruột của mình mà cứ thích lo cho tên nhóc Lâm Liệt này.
Lâm Liệt: “Tôi biết rồi.”
Cuối cùng cũng nghe Lâm Liệt nói tiếng người, Đường Vệ liền cười he he hai tiếng: “Mẹ tôi bảo muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, Tiểu Lâm à…”
Lời trêu ghẹo của anh ấy còn chưa nói xong, Lâm Liệt đã trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Vệ ở bên kia tức tới mức chửi ầm lên, nhưng bây giờ anh ấy cũng đang có việc quan trọng, cũng không ngu ngốc mà gọi qua lần nữa.
Thấy hai người bên trong đã bàn bạc xong, Lâm Liệt liền giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì mà đẩy cửa đi vào.
Tô Vân Cảnh đã thương lượng xong với Phó Hàn Chu, sẽ không giày vò tài sản của anh nữa, nhưng từ nay về sau Tô Vân Cảnh sẽ quản thẻ lương của anh, nắm quyền to nhất về mặt tài chính trong nhà.
Sau khi Lâm Liệt nghe xong quyết định này thì cũng không kinh ngạc gì, chỉ tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Lúc ăn cơm anh ấy cũng sẽ ra vẻ bình thường mà dò xét Tô Vân Cảnh, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Phó Hàn Chu quá nhạy bén, Lâm Liệt còn chưa nhìn được hai lần thì đã bị anh phát hiện, Lâm Liệt cũng thức thời mà dời tầm mắt đi.
Đợi Phó Hàn Chu không còn nhìn chằm chằm vào mình nữa, hàng chân mày của Lâm Liệt mới khẽ chau lại.
Anh ấy cứ cảm thấy có gì đó quái quái, nói không rõ được là thái độ của Phó Hàn Chu hay là vì Tô Vân Cảnh này quá giống Văn Từ.
Lúc này Tô Vân Cảnh không phải là thân phận lần trước nên không thể tỏ ra quá quen thuộc với Lâm Liệt, vì vậy cậu rất ít mở miệng nói chuyện.
Phó Hàn Chu lại không thích nói chuyện nên chỉ còn Lâm Liệt thỉnh thoảng khơi ra chủ đề tán gẫu vài câu.
Một bữa cơm vừa hòa hợp vừa yên tĩnh.
Có thể liên hệ với bạn bè trong quá khứ khiến Tô Vân Cảnh ít nhiều có hơi vui vẻ, không biết lần sau lúc hẹn ăn cơm có thể gặp được Đường Vệ hay không.
Tô Vân Cảnh đến thế giới này cũng được hai năm rồi, tổng cộng cũng chỉ quen được hai người bạn, nên cậu muốn giữ lại tình bạn trong quá khứ.
Loại tâm trạng tốt đẹp này vẫn luôn giữ mãi cho đến khi kết thúc bữa ăn, ra khỏi nhà hàng Tương Tây Giang rồi gặp phải Văn Yến Lai và Mộ Ca đang đứng trước cổng.
Dường như Văn Yến Lai đang đợi Tô Vân Cảnh, nhưng sau khi thấy Tô Vân Cảnh đi ra, bà lại không bước qua, mà chỉ đỏ mắt đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cậu.
Mộ Ca đứng ngay bên cạnh Văn Yến Lai.
Thấy Tô Vân Cảnh đi ra, tầm mắt của cô và Văn Yến Lai đều đồng thời nhìn vào cậu.
Khuôn mặt này, cô cứ có cảm giác rất quen thuộc, cứ như trước kia đã từng thấy qua rồi vậy.
Không chỉ Tô Vân Cảnh.
Ánh mắt Mộ Ca rơi vào trên người người đàn ông đẹp cứ như yêu tinh đang đứng bên cạnh cậu, cô vẫn luôn cảm thấy Phó Hàn Chu rất quen mắt, nhưng lại nhớ không ra mình từng gặp ở đâu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, Mộ Ca liền có loại cảm giác quen thuộc này.
Phó Hàn Chu không muốn Tô Vân Cảnh dính dáng quá nhiều tới Văn Yến Lai, lúc tài xế lái xe qua đây, anh liền kéo Tô Vân Cảnh lên xe.
Văn Yến Lai vẫn luôn lưu luyến mà nhìn theo Tô Vân Cảnh, mãi cho đến khi Tô Vân Cảnh đã đi rồi, bà ấy cũng không hề bước qua.
Tô Vân Cảnh ngồi trong xe, nhìn hai người dần dần thu nhỏ lại bên ngoài cửa sổ, trong lòng cậu có hơi buồn bã.
Thật ra ngoại trừ Văn Yến Lai, vẫn còn một người nữa khiến Tô Vân Cảnh cảm thấy đau đầu.
Tô Vân Cảnh không khỏi hỏi Phó Hàn Chu: “Anh còn nhớ khuôn mặt của cô gái lúc nãy không?”
“Không nhớ.”
Phó Hàn Chu không biết Tô Vân Cảnh đang nói đến cô gái nào, nhưng hiện tại vẫn không có cô gái nào khiến anh kỹ cả.
Người Tô Vân Cảnh nói là Mộ Ca.
Trong tiểu thuyết, tình cảm Phó Hàn Chu dành cho Mộ Ca là rất sâu đậm, từ lần đầu tiên khi đối phương cứu anh, Phó Hàn Chu liền nhớ kỹ cô.
“Anh thật sự không nhớ à?” Tô Vân Cảnh nhướng mày: “Cô ấy chính là người năm xưa đã cứu anh trong vụ tai nạn xe.”
“Ồ.”
Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng mình đã lộ ra một bí mật động trời, nhưng ai nhờ nhóc cool ngầu lại cho cậu phản ứng thế này đây.
Loại bí mật lớn này, nếu như là ở trong ti vi, nam nữ chính sẽ phải đợi lâu thật lâu mới biết được, đúng là không nể mặt chút nào mà!
Thôi được rồi.
Xem ra tình tiết truyện đã thật sự thay đổi rồi, Phó Hàn Chu yêu cậu, đã hoàn toàn không có phản ứng gì với nữ chính tiểu thuyết.
Nhưng Phó Hàn Chu cũng coi như là một trong số bàn tay vàng của Mộ Ca, nhưng bây giờ tình tiết truyện đã thay đổi thế này, Tô Vân Cảnh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghe ý của hệ thống xuyên sách thì sự ra đi lần trước của cậu hình như là vì pháp tắc trong thế giới tiểu thuyết đang cưỡng ép thực hiện tình tiết truyện.
Hoặc từ một ý nghĩa nào đó mà nói, “Ánh sao lấp lánh” là một bộ đoàn sủng sảng văn, sau khi nữ chính tiểu thuyết là Mộ Ca tiến vào giới giải trí, một đường không ngừng gặp được quý nhân.
Lại cộng thêm bản thân cô có tư chất tốt, lại chịu cố gắng, từng bước từng bước leo l3n đỉnh vinh quang, đoạt được vòng nguyệt quế, trở thành ảnh hậu Phỉ Thanh Quốc Tế.
Văn Yến Lai chính là một trong những quý nhân mà Mộ Ca gặp được.
Bộ điện ảnh chế tác lớn đầu tiên mà Mộ Ca tham gia diễn xuất chính là do Văn Yến Lai giành lấy giúp cô.
Bây giờ Văn Yến Lai đã lui về sau màn ảnh, chuyển sang làm người chế tác, rất ít quay phim nữa.
Lần đầu tiên bà ấy và Mộ Ca quen biết nhau chính là trong bộ phim của một đạo diễn nổi tiếng, vì muốn trả nợ ân tình mà bà ấy còn đặc biệt xuất hiện trong vai một nhân vật rất quan trọng nhưng có ít phân cảnh.
Lúc đó Mộ Ca đang là thế thân cho nữ chính bộ phim, giữa trời đông lại phải ngâm mình trong nước biển suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc quay cảnh quay đó, Văn Yến Lai cũng có mặt tại hiện trường, vì lúc đó có cảnh diễn phối hợp giữa bà và nữ chính.
Mộ Ca vừa ra khỏi mặt biển liền bị đông lạnh tới mức run lên cầm cập, trên người được trùm bởi một tấm thảm lông rất dày, sắc môi trắng bệch.
Tướng mạo của cô không phải là loại vừa nhìn liền khiến người ta phải kinh ngạc nhưng hàng chân mày lại rất đẹp, một đôi mắt đen như có linh khí, rất giống Văn Yến Lai lúc còn trẻ.
Văn Yến Lai là một mỹ nhân, ngũ quan cực kỳ tiêu chuẩn, giống như được tạc ra, có đậm có nhạt, vậy nên mới có thể tỏa sáng rực rỡ trên màn ảnh lớn.
Từ cái nhìn đầu tiên Văn Yến Lai đã nhìn trúng Mộ Ca, bà có thể thấy được hình bóng mình năm xưa trên người cô.
Tuy Văn Yến Lai tốt nghiệp chính quy từ trường đại học nghệ thuật điện ảnh, nhưng không phải vừa mới đầu bà đã được nhận những vai quan trọng.
Bà cũng đã phải chịu không ít khổ cực mới có thể từng bước mà đi đến được như hôm nay.
Thấy Mộ Ca liều mạng như vậy, bà liền bảo trợ lý đưa thêm cho cô một tấm chăn lông nữa, còn bảo chuyên gia dinh dưỡng hầm một bát canh cho Mộ Ca.
Lúc đầu Văn Yến Lai giúp cô cũng chỉ là vì nhớ lại mình năm xưa nên mới động lòng trắc ẩn.
Nhưng sau đó phát hiện đứa trẻ này thật sự có linh khí, có một đôi mắt đúng là sinh ra để làm diễn viên, khiến bà ít nhiều có nảy sinh một ít tâm tư muốn dìu dắt hậu bối.
Dần dần trong quá trình tiếp xúc, Văn Yến Lai liền biết được ban đầu Mộ Ca vào giới giải trí là vì muốn chữa bệnh cho mẹ.
Lúc Mộ Ca học năm ba đại học, mẹ cô liền kiểm tra ra mình mắc bệnh ung thư, vì muốn kiếm tiền mà cô đã bỏ học để vào giới giải trí.
Nhờ có đôi tay đẹp mà vừa mới đầu cô làm người mẫu tay, sau đó trở thành diễn viên quần chúng của đoàn phim.
Đến ngày thanh toán lương diễn viên quần chúng, loại phân cảnh mùa đông thay thế nữ diễn viên ngâm trong nước mấy tiếng thế này, cô có thể nhận được hơn một ngàn tệ.
Năm trước mẹ của Mộ Ca đã qua đời, cô không có học lực, lại còn phải trả nợ trong nhà nên chỉ đành tiếp tục ở lại đoàn phim quay phim.
Mộ Ca cùng Văn Yến Lai, một người là con gái không còn mẹ, một người là mẹ đã không còn con trai, ở chung thời gian lâu rồi Văn Yến Lai liền xem Mộ Ca như con gái của mình luôn.
Theo tình tiết ban đầu của tiểu thuyết, phân cảnh của Văn Yến Lai cực kỳ ít, đã vậy còn không có tên chính thức, trong tiểu thuyết chỉ gọi bà ấy là ảnh hậu Văn.
Chính vì bị cái xưng hô này che mắt, trước khi Tô Vân Cảnh tiến vào thế giới tiểu thuyết, thật ra cậu cũng chưa xem hết hoàn chỉnh cuốn tiểu thuyết, nhưng cũng không có ấn tượng mấy với ảnh hậu Văn này.
Càng chưa từng liên kết bà với Văn Yến Lai.
Văn Yến Lai là thần trợ công của Mộ Ca và nam chính, mấy lần xuất hiện đều là đang hỗ trợ cho nam chính tiểu thuyết.
Mộ Ca và nam chính đi theo lối hoan hỉ oan gia, vì vậy vừa mới đầu cô căn bản không hề thích nam chính của mình, thậm chí còn có hơi ghét anh ấy.
Người ban đầu cô vừa ý là Phó Hàn Chu, nhưng trải qua một số chuyện, Mộ Ca vẫn thích nam chính, cảm thấy Phó Hàn Chu không hợp với mình.
Sự yêu thích của cô cũng chỉ đơn thuần là thưởng thức sắc đẹp của Phó Hàn Chu mà thôi.
Mà Văn Yến Lai chính là người đã khiến Mộ Ca tỉnh ngộ ra, bà ấy vẫn luôn không đồng ý cho Mộ Ca và Phó Hàn Chu ở bên nhau, luôn phất cao lá cờ CP nam nữ chính.
Sau khi Tô Vân Cảnh rà hết lại một loạt quan hệ rắc rối phức tạp thì đột nhiên cảm thấy cuốn tiểu thuyết này có chút thâm ý.
Văn Yến Lai xem Mộ Ca như con gái mình, muốn cho nửa đời sau của Mộ Ca được hạnh phúc vui vẻ nên mới giúp đỡ Mộ Ca về mặt tình cảm.
Tác giả không hề nhắc đến Văn Yến Lai và Phó Hàn Chu quen biết từ khi nào, nhưng dường như bà ấy lại biết được bản chất bệnh kiều của Phó Hàn Chu.
Thì ra chân tướng lại là, Văn Yến Lai đã từng là mẹ kế của Phó Hàn Chu, vậy nên người ngoài này mới hiểu anh.
Tô Vân Cảnh không biết logic này là do phép tắc của thế giới tiểu thuyết tự mình bổ sung hay là cuốn tiểu thuyết ngôn tình này vốn dĩ tình tiết này bọc lấy tình tiết kia, có tình tiết được che giấu không hề chỉ rõ ra.
Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn che giấu kết hôn, người trong nước biết được rất ít, sau khi chia tay cũng không để lộ ra đoạn tình cảm này.
Càng không có ai biết, Văn Yến Lai từng là mẹ kế của Phó Hàn Chu.
Nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Văn Từ kia của Tô Vân Cảnh, Văn Yến Lai kinh hãi nhìn cậu, trong mắt bà dần tụ đầy sương mù.
“Tiểu Từ?” Văn Yến Lai khàn giọng gọi.
Phó Hàn Chu ngăn lại trước mặt Tô Vân Cảnh, mặt anh tràn đầy lạnh nhạt: “Em ấy không phải Văn Từ, bà nhận nhầm người rồi.”
Trong giọng nói lạnh nhạt của anh còn che giấu cả sự lạnh lẽo, anh không muốn Tô Vân Cảnh có dính dáng gì tới quá khứ.
Văn Yến Lai hoàn toàn không tin mà muốn bước lên trước xác nhận.
Bà mím chặt môi nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy, hốc mắt lại càng đỏ hơn: “Tiểu Từ, là con sao?”
Nghe thấy tiếng gọi “Tiểu Từ” kia của Văn Yến Lai, trong lòng Tô Vân Cảnh liền tràn đầy phức tạp, mà càng nhiều hơn là sự lúng túng.
Cậu vốn dĩ định trốn tránh Văn Yến Lai và mọi người, vì dù sao khuôn mặt này đối với người nhà họ Văn thật sự có lực sát thương quá lớn.
Lúc đầu khi cậu từ Lục Gia Minh trở thành Văn Từ, cậu cũng từng nghĩ đến chuyện có cần liên lạc với vợ chồng Tống Văn Thiến hay không.
Nhưng đổi một cách nghĩ khác, có lẽ không quấy rầy mới là lời chúc phúc tốt nhất dành cho họ.
Đối với bọn họ mà nói, dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, buông bỏ mới có thể bắt đầu cuộc sống mới được.
Nếu bây giờ Tô Vân Cảnh thật sự quay lại nhà họ Văn thì Văn Yến Lai và mọi người cũng sẽ không thật sự xem cậu là Văn Từ, sự tồn tại của cậu sẽ chỉ thời thời khắc khắc nhắc nhở rằng họ đã mất đi một người thân.
Phó Hàn Chu vẫn ngăn cản Văn Yến Lai, giọng điệu càng lạnh lẽo hơn khi nãy: “Em ấy không phải Văn Từ.”
“Cậu tránh ra.” Văn Yến Lai đè nén trong lòng, lúc nói chuyện thanh âm còn mang theo cả sự khàn đặc.
Thấy cảm xúc Văn Yến Lai không bình thường, Mộ Ca lo lắng bước lên trước: “Dì Văn, dì không sao chứ?”
Cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách, Tô Vân Cảnh bước ra khỏi sau lưng nhóc cool ngầu, chủ động chào hỏi Văn Yến Lai.
“Xin chào, tôi tên Tô Vân Cảnh.”
Con ngươi Văn Yến Lai không ngừng run lên, ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt, tầm mắt bắt đầu trở nên mờ mịt không có tiêu cự.
Bà ấy như đang nhìn Tô Vân Cảnh lại giống như đang thông qua Tô Vân Cảnh để nhìn một người nào đó, sương mù nơi đáy mắt cũng ngày càng dày đặc hơn.
Đối với cái nhìn như vậy, Tô Vân Cảnh cũng chỉ đành cắn răng nói: “Tôi từng nghe Hàn Chu nói rằng tôi rất giống một người bạn trước kia của anh ấy.”
“Điều này đúng là trùng hợp thật đấy.” Tô Vân Cảnh cười khan: “Nhưng tôi thật sự không phải Văn Từ, có lẽ bà đã nhận nhầm người rồi.”
Hiển nhiên Phó Hàn Chu không hề muốn Tô Vân Cảnh có giao thiệp gì với Văn Yến Lai, anh nhàn nhạt nói với Tô Vân Cảnh: “Chúng ta đi thôi, bạn bè còn đang đợi đó.”
Tô Vân Cảnh lễ phép gật đầu một cái với Văn Yến Lai sau đó liền cùng Phó Hàn Chu rời đi.
Tầm mắt của Văn Yến Lai vẫn luôn dõi theo cậu, bà gần như muốn đuổi theo nhưng lại bị Mộ Ca ngăn lại.
Dường như sợ k1ch thích đến Văn Yến Lai nên khi nói chuyện Mộ Ca cũng rất nhẹ nhàng, dịu dàng giống như trăng tháng ba: “Dì Văn, nhìn cậu ấy cũng chỉ mới hai mươi mà thôi, chắc không phải đâu.”
Mộ Ca từng nghe Yến Văn Lai nhắc tới, nói rằng bà ấy có một đứa cháu trai, mười năm trước đã gặp tai nạn xe mà qua đời rồi.
Mộ Ca không biết tên đối phương nhưng tên ở nhà hình như là Tiểu Từ.
Sau khi giấc mộng của Văn Yến Lai bị chọc thủng, bà để lộ một mặt mềm yếu hiếm thấy, đôi môi không ngừng mấp máy, trên gương mặt cũng khó nén vẻ bi thương.
Mộ Ca hiểu rõ loại cảm giác đau khổ khi mất đi người thân này, thấy Văn Yến Lai thế này trong lòng cô cũng rất buồn, vậy là cô liền nhẹ giọng an ủi bà.
Tương Tây Giang là một nhà hàng cũ ở thủ đô, vì vậy phong cách trang trí cũng theo kiểu cổ điển ưu nhã.
Lúc đi vòng qua hành lang dài, Tô Vân Cảnh có quay đầu nhìn Văn Yến Lai và Mộ Ca một cái.
Phó Hàn Chu phát hiện hành động này của cậu liền im lặng lôi cậu rời đi.
Thấy nhóc cool ngầu có hơi không vui, Tô Vân Cảnh không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, một lần nữa cậu dám khẳng định anh chính là một giấm tinh chuyển thế.
Ghen với tình địch Tô Vân Cảnh còn hiểu được.
Nhưng ngay cả bạn bè người thân mà nhóc cool ngầu cũng ghen, điều này khiến Tô Vân Cảnh rất đau đầu.
Sau khi thân phận lần trước của cậu gặp tai nạn qua đời thì không bao lâu Văn Yến Lai đã cùng Thẩm Niên Ôn chia ra sống riêng, cho đến tận hôm nay hai người vẫn chưa làm lành.
Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn không lãnh giấy kết hôn nên sống riêng cũng đồng nghĩa với việc chia tay.
Chuyện hai người họ chia tay,Tô Vân Cảnh là nghe Phó Hàn Chu nhắc đến, tuy anh không nói chi tiết cụ thể nhưng Tô Vân Cảnh cũng có thể đoán được ít nhiều cũng có liên quan tới mình.
Trước kia tất cả chuyện ăn ở đi lại của Tô Vân Cảnh đều là dùng tiền của Văn Yến Lai.
Cho dù bà ấy không phải một người mẹ tốt, nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, bà ấy có lỗi với Văn Từ, nhưng sau khi Tô Vân Cảnh xuyên đến, bà ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu.
Cho dù là vợ chồng nhà họ Lục hay là Văn Yến Lai, cùng hai ông bà cụ Quách Tú Tuệ, chỉ cần đã từng nuôi sống Tô Vân Cảnh thì cậu đều rất cảm kích.
Tô Vân Cảnh an ủi giấm tinh nhà mình: “Được rồi được rồi, em không nhìn bà ấy nữa, ai cũng không thể làm thay đổi vị trí của Chu Chu trong lòng em được đâu.”
“Đừng quay về cùng bà ta.” Trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Hàn Chu mang chút vẻ cố chấp, giọng nói cũng khàn đi: “Bây giờ em là Tô Vân Cảnh, là của anh, chỉ là của một mình anh.”
Tô Vân Cảnh: “…”
Duc v0ng chiếm hữu này không phải ghê gớm bình thường thôi đâu, may mà thân phận lần này của cậu không cha không mẹ, nếu không nhóc cool ngầu chẳng phải ngày nào cũng giận dỗi với cậu hay sao.
Tô Vân Cảnh sờ sờ tai anh, nghiêm túc đảm bảo: “Ừm, em là của anh, em sẽ không đi theo bà ấy đâu.”
Thân phận cũng đã thay đổi rồi, sao có thể quay lại quá khứ được nữa?
Chỉ có Phó Hàn Chu vẫn luôn cố chấp, nếu người này không phải Tô Vân Cảnh thì cho dù tướng mạo có giống nhau, anh cũng sẽ không thân cận với đối phương.
Đây cũng là nguyên nhân Phó Hàn Chu biết về nguyên chủ nhưng lại không quá để ý đến cậu ta.
Năm xưa Giang Sơ Niên ngoài ý muốn gặp được một người rất giống Văn Từ, vì vậy anh ấy lập tức liền muốn dẫn Phó Hàn Chu đến gặp.
Phó Hàn Chu ngồi trong xe, cách một khoảng cách khá xa mà nhìn cậu ta.
Thanh niên có dáng vẻ gần như giống hệt với Văn Từ kia lúc này trong miệng đang nhai kẹo cao su, tràn đầy lười biếng ngồi trên bậc thang, cánh tay chống lấy bậc thềm, ngửa người ra sau.
Kẹo cao su trong miệng hết ngọt rồi cậu ta liền nhổ vào vỏ kẹo sau đó ném vào thùng rác, nhưng lúc ném không ném vào được thùng rác cậu ta cũng mặc kệ, rồi tiếp tục nhàn nhã ngồi nguyên tại chỗ.
Phó Hàn Chu vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Văn Từ không phải một người không có giáo dưỡng như vậy.
Vả lại người này chỉ là có khuôn mặt giống thôi, chứ từ thần thái cho tới tư thế ngồi đều chẳng có chút bóng dáng nào của Văn Từ.
Mãi cho đến về sau, lúc Tô Vân Cảnh thật sự xuyên qua rồi tới sân bay đón Phó Hàn Chu, anh đã nhìn ra được sự thay đổi trên người Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu vẫn luôn tin rằng Văn Từ sẽ quay lại, sau khi quay lại cậu nhất định sẽ đến tìm anh. Vì vậy vào lúc tình trạng bệnh của anh cực kỳ nghiêm trọng, thì dù một con kiến bò về phía mình anh cũng phải quan sát thật kỹ.
Chứ đừng nói là một người sống sờ sờ.
Cho dù đối phương chỉ thay đổi một chút ít, Phó Hàn Chu cũng sẽ nghiêm túc tra xét một lượt, xem thử cậu ta có thể nào là Văn Từ hay không.
Phó Hàn Chu không giống với đám tổng giám đốc bá đạo thích tìm thế thân kia, người mà anh đã chọn, thì không ai có thể thay thế được, cho dù là tình thân tình bạn hay tình yêu đều như vậy.
Nhưng đại đa số người ta đều là người phàm, ngay cả Tô Vân Cảnh cũng vậy.
Có lẽ cậu sẽ không tìm thế thân cho tình yêu của mình.
Nhưng nếu như người thân hoặc bạn bè của cậu qua đời, lúc gặp được người rất giống với người đó, Tô Vân Cảnh cũng sẽ có phản ứng giống hệt với Văn Yến Lai ngày hôm nay.
Lâm Liệt đã đến sớm hơn mười phút, đang ở trong phòng bao đợi Tô Vân Cảnh cùng Phó Hàn Chu.
Mười năm trôi qua rồi, cảnh còn người mất, có rất nhiều thứ đều đã thay đổi.
Nhưng khoảnh khắc khi Tô Vân Cảnh bước vào phòng bao, Lâm Liệt lại phảng phất như được thấy lại thời thiếu niên tươi đẹp khi xưa.
Quá giống.
Thật sự là quá giống.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, Lâm Liệt không hề mặc áo vest giày da, anh ấy mặc một bộ đồ bình thường màu xám tro tô lên thân hình thon dài cân xứng.
Chỉ là kinh ngạc một chốc thôi, rất nhanh những cảm xúc phức tạp rối rắm trong mắt cũng mau chóng nhạt đi, Lâm Liệt thong thả đứng dậy chào hỏi Tô Vân Cảnh.
“Cậu chính là Tô Vân Cảnh nhỉ? Nghe danh đã lâu, tôi tên Lâm Liệt.” Lâm Liệt duỗi tay ra.
Còn chưa đợi Tô Vân Cảnh bước lên trước bắt tay, Phó Hàn Chu đã kéo ghế ra giúp cậu: “Đừng khách sáo nữa, ngồi đi.”
Lâm Liệt không nói gì, anh ấy rất tự nhiên mà thu tay lại sau đó ngồi xuống vị trí cũ.
Tô Vân Cảnh thấy vậy cũng chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Phó Hàn Chu.
Lâm Liệt im lặng đánh giá Tô Vân Cảnh một lượt sau đó mới xoay đầu qua hỏi Phó Hàn Chu: “Chúng ta bàn chuyện trước hay ăn cơm trước, hay là vừa ăn vừa bàn luôn?”
Phó Hàn Chu cúi đầu lướt app chọn đồ ăn, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên: “Đều được cả.”
Trước kia Tô Vân Cảnh từng nghe nhóc cool ngầu nói bây giờ Lâm Liệt đang quản lý tài sản giúp anh, trong lòng nghĩ rằng bọn họ muốn bàn về cái này.
Vì cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình nên Tô Văn Cảnh bắt đầu nhìn thực đơn của nơi này, không định chen lời vào.
Lâm Liệt cười nói: “Vậy thì vừa ăn vừa bàn đi, tôi đã sắp xếp rõ ràng lại hết tài sản của cậu rồi, vật có thể sang tên, có thể chuyển tặng, có thể thêm người thừa hưởng thì đều ở đây, cậu xem thử đi.”
Anh ấy đưa cho Phó Hàn Chu một xấp giấy tờ: “Những thứ này đều có thể thêm tên cậu Tô vào, còn về những cổ phiếu chứng khoán không thể cho tặng kia mấy ngày nay tôi sẽ bán đi giúp cậu.”
Nghe Lâm Liệt nhắc đến mình, Tô Vân Cảnh kinh ngạc nói: “Cái gì mà thêm tên tôi vào?”
Lâm Liệt nhìn về phía Tô Vân Cảnh, vẻ nghi hoặc trên mặt cậu không hề giống như giả vờ, mà giống như thật sự không biết chuyện này.
Tô Vân Cảnh: “…”
Cậu đột nhiên nhớ tới những lời nhóc cool ngầu từng nói trước kia, tiền anh kiếm được sẽ để cho cậu tiêu, hình như anh muốn làm thật?
Tô Vân Cảnh nhướng mày nhìn Phó Hàn Chu, không tiếng động mà hỏi anh, chuyện gì đây hả Chu Chu?
Điện thoại của Lâm Liệt đột nhiên vang lên: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến một giọng nói đầy nóng nảy: “Cậu mới ngốc đó.”
Đường Vệ đang cùng bạn chạy thử xe trong cửa hàng thì nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Liệt, chỉ hai chữ… Ngu ngốc.
Mười năm trôi qua rồi, Đường Vệ vẫn còn là thanh niên nóng nảy như xưa, vậy là anh ấy lập tức liền gọi điện thoại qua mắng Lâm Liệt.
Lâm Liệt cũng không hề tức giận, ngược lại còn rất khách khí: “Xin chào.”
Đầu bên kia điện thoại: “Chào chào cái mốc xì, họ Lâm kia, đầu cậu có vấn đề hả?”
Lâm Liệt cầm điện thoại đi ra phía ngoài cửa phòng: “Bây giờ tôi tiện nói chuyện, anh nói đi.”
Đường Vệ lại càng nóng nảy hơn: “Chẳng phải tôi đang nói đây sao? Ngược lại là cậu đó, có rắm mau thả đi, ông đây đang bận, không rảnh lãng phí thời gian với cậu.”
Lâm Liệt vẫn còn rất khách khí: “Anh Đường, tôi không kiến nghị anh làm như vậy, trước mắt xu thế vẫn chưa thay đổi, anh đột nhiên bỏ cuộc như vậy sẽ tạo thành tổn thất kinh tế nhất định cho anh.”
Anh ấy đã ra khỏi phòng bao nhưng vẫn chưa đóng cửa lại mà là đứng ngay trước cửa nói chuyện điện thoại.
“Cậu nói cái chó má gì thế hả?”
Đường Vệ nhịn không được mà liếc hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại một cái, số điện thoại đúng là của Lâm Liệt, giọng nói cũng là của Lâm Liệt.
Nhưng sao anh ấy lại cảm thấy nói chuyện cứ như râu ông nọ cắm cằm bà kia thế?
Tự dưng không hiểu sao lại gửi cho anh ấy một tin nhắn, đợi anh ấy gọi tới rồi thì lại nói những lời đâu đâu.
Đường Vệ chau mày: “Không phải đầu óc cậu thật sự xảy ra vấn đề gì đấy chứ?”
Lúc này Lâm Liệt đang vừa ứng đối với Đường Vệ, vừa lưu ý tình hình bên trong phòng bao.
Từ khe hở của cửa phòng vừa lúc có thể nhìn thấy được nửa bên mặt đẹp trai thuần khiết của Tô Vân Cảnh, Lâm Liệt hơi híp mắt lại.
Người này không chỉ có tướng mạo, mà ngay cả từng cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng cực kỳ giống Văn Từ.
Lâm Liệt vừa đi, Tô Vân Cảnh liền không cần kiêng kỵ gì nữa, cậu hỏi Phó Hàn Chu định làm gì.
Thấy đối phương muốn cho mình một nửa tài sản, Tô Vân Cảnh liền xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình: “Em chỉ đùa thôi mà.”
Bây giờ cậu là trợ lý tư nhân kiêm người yêu của nhóc cool ngầu, ăn ở đi lại đều dùng tiền của anh, Tô Vân Cảnh không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ muốn Phó Hàn Chu cho mình một nửa tài sản. Vả lại chuyện này anh còn không hề thương lượng với cậu, Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng hôm nay chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm mà thôi.
Nhưng Phó Hàn Chu lại rất coi trọng chuyện này, năm xưa lúc hai người đang ở sân trượt tuyết anh đã từng hứa rằng, anh sẽ đem tiền mình kiếm được giao cho Tô Vân Cảnh.
“Sang tên từng cái như vậy phiền phức lắm. Nếu anh thật sự muốn đưa tiền cho em quản thì đưa thẻ ngân hàng cho em là được rồi.”
Đôi mắt Tô Vân Cảnh được ánh sáng ấm áp chiếu vào nhìn giống như pháo hoa nở rộ, trong đó là vô số tia sáng màu cam li ti nhỏ bé xẹt qua.
Cậu nhìn Phó Hàn Chu, giống như muốn đem những tia sáng đó truyền vào trong mắt Phó Hàn Chu, ngay cả khóe môi cũng mang theo ý cười.
“Em tin anh, tin tình cảm của anh đối với em, anh không cần phải làm những điều này thì em cũng tin.”
Cậu tin Tiểu Kiều Kiều của mình.
Nhóc cool ngầu là một người không có cảm giác an toàn, anh muốn Tô Vân Cảnh làm một chuyện gì đó để cho anh có cảm giác an toàn.
Nhưng Tô Vân Cảnh không cần.
Ở thế giới hiện thực bên ngoài thế giới tiểu thuyết gần như không thể nào tồn tại loại người như Phó Hàn Chu, thâm tình một lòng, có thể đợi một người tới hai mươi năm.
Ánh sáng của pháo hoa bùng cháy trong lòng Phó Hàn Chu, đôi đồng tử của anh hơi run lên, nghiêng người rồi lập tức ngậm lấy môi Tô Vân Cảnh mà hôn.
Tô Vân Cảnh không bài xích sự thân mật của Phó Hàn Chu đối với mình, nhưng khoe khoang tình yêu trước mặt người khác khiến cậu hơi ngại, vì vậy Tô Vân Cảnh liền vội vàng liếc Lâm Liệt đang đứng ngoài cửa một cái.
Lâm Liệt dường như đang chuyên tâm nghe điện thoại, không chú ý tới tình hình trong này của hai người họ, Tô Vân Cảnh thấy vậy liền thả lỏng thân thể.
Cậu nghiêm chỉnh nhắc nhở nhóc cool ngầu: “Chú ý hình tượng, không được khoe khoang.”
Giới tính quyết định bởi chính bản thân mình, người khác không có quyền can thiệp vào, nhưng cũng không thể ở nơi đông người làm ảnh hưởng đến “bộ mặt thành phố” được.
Đừng nói là ở nơi đông người, hôn nhau trước mặt bạn bè, Tô Vân Cảnh cũng bảo thủ tới mức không thể chấp nhận được.
Phó Hàn Chu không nói gì mà chỉ híp mắt yên tĩnh nhìn Tô Vân Cảnh, đuôi mắt như nhụy ho4 thấm đẫm mật ngọt, hẹp dài hơi nhếch, như đang im lặng dụ dỗ điều gì.
Yết hầu Tô Vân Cảnh hơi động đậy, không tự chủ mà nhỏ giọng nói: “Về nhà rồi nói.”
Lúc này Phó Hàn Chu mới chịu ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế.
Lâm Liệt đứng ngay trước cửa như có điều suy nghĩ.
Đường Vệ ở đầu dây bên kia đến tận lúc này vẫn không biết Lâm Liệt đang giở trò gì, cuối cùng từ bỏ việc nói chuyện với Lâm Liệt, chửi cũng chửi mệt rồi.
Trước khi cúp điện thoại, Đường Vệ không vui nói: “À đúng rồi, mẹ tôi nói bảo cậu ngày mai tới nhà tôi ăn cơm.”
Nhiều năm như vậy rồi Lâm Liệt đều sống một mình, mẹ Đường Vệ thấy vậy trong lòng liền dâng trào tình thương của người mẹ, không thương không yêu con trai ruột của mình mà cứ thích lo cho tên nhóc Lâm Liệt này.
Lâm Liệt: “Tôi biết rồi.”
Cuối cùng cũng nghe Lâm Liệt nói tiếng người, Đường Vệ liền cười he he hai tiếng: “Mẹ tôi bảo muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, Tiểu Lâm à…”
Lời trêu ghẹo của anh ấy còn chưa nói xong, Lâm Liệt đã trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Vệ ở bên kia tức tới mức chửi ầm lên, nhưng bây giờ anh ấy cũng đang có việc quan trọng, cũng không ngu ngốc mà gọi qua lần nữa.
Thấy hai người bên trong đã bàn bạc xong, Lâm Liệt liền giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì mà đẩy cửa đi vào.
Tô Vân Cảnh đã thương lượng xong với Phó Hàn Chu, sẽ không giày vò tài sản của anh nữa, nhưng từ nay về sau Tô Vân Cảnh sẽ quản thẻ lương của anh, nắm quyền to nhất về mặt tài chính trong nhà.
Sau khi Lâm Liệt nghe xong quyết định này thì cũng không kinh ngạc gì, chỉ tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Lúc ăn cơm anh ấy cũng sẽ ra vẻ bình thường mà dò xét Tô Vân Cảnh, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Phó Hàn Chu quá nhạy bén, Lâm Liệt còn chưa nhìn được hai lần thì đã bị anh phát hiện, Lâm Liệt cũng thức thời mà dời tầm mắt đi.
Đợi Phó Hàn Chu không còn nhìn chằm chằm vào mình nữa, hàng chân mày của Lâm Liệt mới khẽ chau lại.
Anh ấy cứ cảm thấy có gì đó quái quái, nói không rõ được là thái độ của Phó Hàn Chu hay là vì Tô Vân Cảnh này quá giống Văn Từ.
Lúc này Tô Vân Cảnh không phải là thân phận lần trước nên không thể tỏ ra quá quen thuộc với Lâm Liệt, vì vậy cậu rất ít mở miệng nói chuyện.
Phó Hàn Chu lại không thích nói chuyện nên chỉ còn Lâm Liệt thỉnh thoảng khơi ra chủ đề tán gẫu vài câu.
Một bữa cơm vừa hòa hợp vừa yên tĩnh.
Có thể liên hệ với bạn bè trong quá khứ khiến Tô Vân Cảnh ít nhiều có hơi vui vẻ, không biết lần sau lúc hẹn ăn cơm có thể gặp được Đường Vệ hay không.
Tô Vân Cảnh đến thế giới này cũng được hai năm rồi, tổng cộng cũng chỉ quen được hai người bạn, nên cậu muốn giữ lại tình bạn trong quá khứ.
Loại tâm trạng tốt đẹp này vẫn luôn giữ mãi cho đến khi kết thúc bữa ăn, ra khỏi nhà hàng Tương Tây Giang rồi gặp phải Văn Yến Lai và Mộ Ca đang đứng trước cổng.
Dường như Văn Yến Lai đang đợi Tô Vân Cảnh, nhưng sau khi thấy Tô Vân Cảnh đi ra, bà lại không bước qua, mà chỉ đỏ mắt đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cậu.
Mộ Ca đứng ngay bên cạnh Văn Yến Lai.
Thấy Tô Vân Cảnh đi ra, tầm mắt của cô và Văn Yến Lai đều đồng thời nhìn vào cậu.
Khuôn mặt này, cô cứ có cảm giác rất quen thuộc, cứ như trước kia đã từng thấy qua rồi vậy.
Không chỉ Tô Vân Cảnh.
Ánh mắt Mộ Ca rơi vào trên người người đàn ông đẹp cứ như yêu tinh đang đứng bên cạnh cậu, cô vẫn luôn cảm thấy Phó Hàn Chu rất quen mắt, nhưng lại nhớ không ra mình từng gặp ở đâu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, Mộ Ca liền có loại cảm giác quen thuộc này.
Phó Hàn Chu không muốn Tô Vân Cảnh dính dáng quá nhiều tới Văn Yến Lai, lúc tài xế lái xe qua đây, anh liền kéo Tô Vân Cảnh lên xe.
Văn Yến Lai vẫn luôn lưu luyến mà nhìn theo Tô Vân Cảnh, mãi cho đến khi Tô Vân Cảnh đã đi rồi, bà ấy cũng không hề bước qua.
Tô Vân Cảnh ngồi trong xe, nhìn hai người dần dần thu nhỏ lại bên ngoài cửa sổ, trong lòng cậu có hơi buồn bã.
Thật ra ngoại trừ Văn Yến Lai, vẫn còn một người nữa khiến Tô Vân Cảnh cảm thấy đau đầu.
Tô Vân Cảnh không khỏi hỏi Phó Hàn Chu: “Anh còn nhớ khuôn mặt của cô gái lúc nãy không?”
“Không nhớ.”
Phó Hàn Chu không biết Tô Vân Cảnh đang nói đến cô gái nào, nhưng hiện tại vẫn không có cô gái nào khiến anh kỹ cả.
Người Tô Vân Cảnh nói là Mộ Ca.
Trong tiểu thuyết, tình cảm Phó Hàn Chu dành cho Mộ Ca là rất sâu đậm, từ lần đầu tiên khi đối phương cứu anh, Phó Hàn Chu liền nhớ kỹ cô.
“Anh thật sự không nhớ à?” Tô Vân Cảnh nhướng mày: “Cô ấy chính là người năm xưa đã cứu anh trong vụ tai nạn xe.”
“Ồ.”
Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng mình đã lộ ra một bí mật động trời, nhưng ai nhờ nhóc cool ngầu lại cho cậu phản ứng thế này đây.
Loại bí mật lớn này, nếu như là ở trong ti vi, nam nữ chính sẽ phải đợi lâu thật lâu mới biết được, đúng là không nể mặt chút nào mà!
Thôi được rồi.
Xem ra tình tiết truyện đã thật sự thay đổi rồi, Phó Hàn Chu yêu cậu, đã hoàn toàn không có phản ứng gì với nữ chính tiểu thuyết.
Nhưng Phó Hàn Chu cũng coi như là một trong số bàn tay vàng của Mộ Ca, nhưng bây giờ tình tiết truyện đã thay đổi thế này, Tô Vân Cảnh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghe ý của hệ thống xuyên sách thì sự ra đi lần trước của cậu hình như là vì pháp tắc trong thế giới tiểu thuyết đang cưỡng ép thực hiện tình tiết truyện.
Hoặc từ một ý nghĩa nào đó mà nói, “Ánh sao lấp lánh” là một bộ đoàn sủng sảng văn, sau khi nữ chính tiểu thuyết là Mộ Ca tiến vào giới giải trí, một đường không ngừng gặp được quý nhân.
Lại cộng thêm bản thân cô có tư chất tốt, lại chịu cố gắng, từng bước từng bước leo l3n đỉnh vinh quang, đoạt được vòng nguyệt quế, trở thành ảnh hậu Phỉ Thanh Quốc Tế.
Văn Yến Lai chính là một trong những quý nhân mà Mộ Ca gặp được.
Bộ điện ảnh chế tác lớn đầu tiên mà Mộ Ca tham gia diễn xuất chính là do Văn Yến Lai giành lấy giúp cô.
Bây giờ Văn Yến Lai đã lui về sau màn ảnh, chuyển sang làm người chế tác, rất ít quay phim nữa.
Lần đầu tiên bà ấy và Mộ Ca quen biết nhau chính là trong bộ phim của một đạo diễn nổi tiếng, vì muốn trả nợ ân tình mà bà ấy còn đặc biệt xuất hiện trong vai một nhân vật rất quan trọng nhưng có ít phân cảnh.
Lúc đó Mộ Ca đang là thế thân cho nữ chính bộ phim, giữa trời đông lại phải ngâm mình trong nước biển suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc quay cảnh quay đó, Văn Yến Lai cũng có mặt tại hiện trường, vì lúc đó có cảnh diễn phối hợp giữa bà và nữ chính.
Mộ Ca vừa ra khỏi mặt biển liền bị đông lạnh tới mức run lên cầm cập, trên người được trùm bởi một tấm thảm lông rất dày, sắc môi trắng bệch.
Tướng mạo của cô không phải là loại vừa nhìn liền khiến người ta phải kinh ngạc nhưng hàng chân mày lại rất đẹp, một đôi mắt đen như có linh khí, rất giống Văn Yến Lai lúc còn trẻ.
Văn Yến Lai là một mỹ nhân, ngũ quan cực kỳ tiêu chuẩn, giống như được tạc ra, có đậm có nhạt, vậy nên mới có thể tỏa sáng rực rỡ trên màn ảnh lớn.
Từ cái nhìn đầu tiên Văn Yến Lai đã nhìn trúng Mộ Ca, bà có thể thấy được hình bóng mình năm xưa trên người cô.
Tuy Văn Yến Lai tốt nghiệp chính quy từ trường đại học nghệ thuật điện ảnh, nhưng không phải vừa mới đầu bà đã được nhận những vai quan trọng.
Bà cũng đã phải chịu không ít khổ cực mới có thể từng bước mà đi đến được như hôm nay.
Thấy Mộ Ca liều mạng như vậy, bà liền bảo trợ lý đưa thêm cho cô một tấm chăn lông nữa, còn bảo chuyên gia dinh dưỡng hầm một bát canh cho Mộ Ca.
Lúc đầu Văn Yến Lai giúp cô cũng chỉ là vì nhớ lại mình năm xưa nên mới động lòng trắc ẩn.
Nhưng sau đó phát hiện đứa trẻ này thật sự có linh khí, có một đôi mắt đúng là sinh ra để làm diễn viên, khiến bà ít nhiều có nảy sinh một ít tâm tư muốn dìu dắt hậu bối.
Dần dần trong quá trình tiếp xúc, Văn Yến Lai liền biết được ban đầu Mộ Ca vào giới giải trí là vì muốn chữa bệnh cho mẹ.
Lúc Mộ Ca học năm ba đại học, mẹ cô liền kiểm tra ra mình mắc bệnh ung thư, vì muốn kiếm tiền mà cô đã bỏ học để vào giới giải trí.
Nhờ có đôi tay đẹp mà vừa mới đầu cô làm người mẫu tay, sau đó trở thành diễn viên quần chúng của đoàn phim.
Đến ngày thanh toán lương diễn viên quần chúng, loại phân cảnh mùa đông thay thế nữ diễn viên ngâm trong nước mấy tiếng thế này, cô có thể nhận được hơn một ngàn tệ.
Năm trước mẹ của Mộ Ca đã qua đời, cô không có học lực, lại còn phải trả nợ trong nhà nên chỉ đành tiếp tục ở lại đoàn phim quay phim.
Mộ Ca cùng Văn Yến Lai, một người là con gái không còn mẹ, một người là mẹ đã không còn con trai, ở chung thời gian lâu rồi Văn Yến Lai liền xem Mộ Ca như con gái của mình luôn.
Theo tình tiết ban đầu của tiểu thuyết, phân cảnh của Văn Yến Lai cực kỳ ít, đã vậy còn không có tên chính thức, trong tiểu thuyết chỉ gọi bà ấy là ảnh hậu Văn.
Chính vì bị cái xưng hô này che mắt, trước khi Tô Vân Cảnh tiến vào thế giới tiểu thuyết, thật ra cậu cũng chưa xem hết hoàn chỉnh cuốn tiểu thuyết, nhưng cũng không có ấn tượng mấy với ảnh hậu Văn này.
Càng chưa từng liên kết bà với Văn Yến Lai.
Văn Yến Lai là thần trợ công của Mộ Ca và nam chính, mấy lần xuất hiện đều là đang hỗ trợ cho nam chính tiểu thuyết.
Mộ Ca và nam chính đi theo lối hoan hỉ oan gia, vì vậy vừa mới đầu cô căn bản không hề thích nam chính của mình, thậm chí còn có hơi ghét anh ấy.
Người ban đầu cô vừa ý là Phó Hàn Chu, nhưng trải qua một số chuyện, Mộ Ca vẫn thích nam chính, cảm thấy Phó Hàn Chu không hợp với mình.
Sự yêu thích của cô cũng chỉ đơn thuần là thưởng thức sắc đẹp của Phó Hàn Chu mà thôi.
Mà Văn Yến Lai chính là người đã khiến Mộ Ca tỉnh ngộ ra, bà ấy vẫn luôn không đồng ý cho Mộ Ca và Phó Hàn Chu ở bên nhau, luôn phất cao lá cờ CP nam nữ chính.
Sau khi Tô Vân Cảnh rà hết lại một loạt quan hệ rắc rối phức tạp thì đột nhiên cảm thấy cuốn tiểu thuyết này có chút thâm ý.
Văn Yến Lai xem Mộ Ca như con gái mình, muốn cho nửa đời sau của Mộ Ca được hạnh phúc vui vẻ nên mới giúp đỡ Mộ Ca về mặt tình cảm.
Tác giả không hề nhắc đến Văn Yến Lai và Phó Hàn Chu quen biết từ khi nào, nhưng dường như bà ấy lại biết được bản chất bệnh kiều của Phó Hàn Chu.
Thì ra chân tướng lại là, Văn Yến Lai đã từng là mẹ kế của Phó Hàn Chu, vậy nên người ngoài này mới hiểu anh.
Tô Vân Cảnh không biết logic này là do phép tắc của thế giới tiểu thuyết tự mình bổ sung hay là cuốn tiểu thuyết ngôn tình này vốn dĩ tình tiết này bọc lấy tình tiết kia, có tình tiết được che giấu không hề chỉ rõ ra.
Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn che giấu kết hôn, người trong nước biết được rất ít, sau khi chia tay cũng không để lộ ra đoạn tình cảm này.
Càng không có ai biết, Văn Yến Lai từng là mẹ kế của Phó Hàn Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất