Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
Chương 64
Bây giờ nữ chính tiểu thuyết đã online rồi, Tô Vân Cảnh cũng không biết tiếp theo tình tiết truyện sẽ phát triển như thế nào nữa.
Bởi vì sự xuất hiện của cậu, Phó Hàn Chu lúc này không có tình cảm gì với Mộ Ca.
Đây là chuyện tốt, ít nhất nhóc cool ngầu sẽ không phải làm một người thứ ba cầu mà không được trong mối quan hệ tình yêu của người ta.
Cho dù cậu và Phó Hàn Chu có quan hệ gì thì lúc đầu Tô Vân Cảnh cũng đã có ý định tránh đi tình tiết truyện, nhưng điều cậu không ngờ là pháp tắc thế giới vẫn cưỡng chế tiến hành tình tiết truyện.
Vì vậy Tô Vân Cảnh đã phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Hệ thống xuyên sách đồng ý với cậu, lần này có thể để cậu mãi mãi ở lại bên cạnh Phó Hàn Chu trong thế giới này, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu… Nhỉ?
Nhớ đến dáng vẻ không đáng tin cậy kia của hệ thống xuyên sách, trong lòng Tô Vân Cảnh cũng hơi sầu muộn.
Cả đoạn đường về, Tô Vân Cảnh vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Mộ Ca, vừa về đến nhà liền bị Phó Hàn Chu đè lên ghế sô pha hôn.
Đối phương thò tay vào trong áo Tô Vân Cảnh.
Ngón tay hơi lạnh khiến cậu run lên một cái, cậu thở dài hai cái trong lòng, sau đó đẩy nhẹ nhóc cool ngầu đang đè trên người mình.
Phó Hàn Chu nhấc mí mắt lên, đôi mắt phượng nhiễm một màu đỏ rực như hoa hải đường: “Em nói về nhà là có thể mà.”
Trong giọng nói khàn đặc còn mang theo cả giọng mũi, giống hệt một đứa trẻ con đang tủi thân vì không được ăn kẹo.
Vành tai Tô Vân Cảnh đỏ lên: “… Cũng phải cho em tắm một cái đã chứ?”
Phó Hàn Chu rất trong sáng mà nhìn cậu: “T4m chung đi.”
Tô Vân Cảnh nhướng cao mày, tỏ vẻ cực kỳ hoài nghi với ánh mắt trong sáng kia của nhóc cool ngầu.
Thấy Tô Vân Cảnh không mắc lừa, Phó Hàn Chu liền lẳng lặng bổ sung thêm: “Đỡ phải giặt ga giường.”
Tô Vân Cảnh: “…”
…
Ngày thứ hai sau khi gặp mặt Lâm Liệt, Tô Vân Cảnh liền đến nơi mà mình ở trước đó, thu dọn sạch sẽ đồ dùng của mình.
Sau khi cùng Phó Hàn Chu quét dọn một lượt phòng ở xong, trả lại chìa khóa cho Giang Sơ Niên, Tô Vân Cảnh liền chính thức chuyển đến ở trong nhà nhóc cool ngầu, bắt đầu những ngày tháng sống chung.
Hai ngày nay Tô Vân Cảnh rõ ràng cảm nhận được ám chỉ của ai đó, đối phương vẫn luôn ám chỉ cậu về những thứ không được hài hòa cho lắm.
Nếu không phải cảnh tượng trong phim quá mức kinh người thì có khi Tô Vân Cảnh đã sớm thuận theo rồi.
Tô Vân Cảnh từ đầu tới cuối vẫn không vượt qua được chướng ngại tâm lý của mình, cậu từng lên mạng tra, câu trả lời đa số đều là… Đau đau rồi sướng thôi.
Mấy ngày nay Tô Vân Cảnh vẫn luôn xây dựng tâm lý cho mình, mong rằng mình có thể mau chóng cùng nhóc cool ngầu hoàn thành toàn bộ quá trình yêu đương.
Đối với loại chuyện này, trước giờ Phó Hàn Chu đều không nói, anh chỉ làm thôi.
Tô Vân Cảnh đã sớm bị mấy cái động tác nhỏ này của anh làm cho xấu hổ chết rồi, còn tiếp tục thế này nữa cậu sợ rằng mình sẽ điên mất.
Sau khi sống chung, hai người tiếp tục sống cuộc sống trạch nam một cách triệt để.
Điện thoại của Tô Vân Cảnh vẫn còn ở trong tay Phó Hàn Chu, dẫn đến chuyện người bên ngoài gần như hoàn toàn không liên lạc được với cậu.
Văn Yến Lai thăm dò rất lâu mới tra ra được thân phận của Tô Vân Cảnh, bà tìm được số điện thoại của Tô Vân Cảnh từ người đại diện trước kia của cậu, sau đó vẫn luôn thử liên hệ với cậu.
Nhưng không gọi được cho Tô Vân Cảnh, ngay cả add Wechat mà cậu cũng không phản hồi.
Hoàn toàn đã không còn cách nào, Văn Yến Lia chỉ có thể gọi điện thoại cho Thẩm Niên Ôn.
Đây là lần đầu tiên Văn Yến Lai gọi cho Thẩm Niên Ôn sau khi hay người chia tay, hai người họ đã rất nhiều năm không liên hệ riêng rồi, cho dù là gặp nhau ở trường hợp chính thức cũng giả vờ như không quen biết.
Lần này Văn Yến Lai chủ động liên hệ với ông ta khiến Thẩm Niên Ôn thật sự rất kinh ngạc.
Thẩm Niên Ôn còn tưởng rằng bà ấy đã nghĩ thông suốt, buông bỏ quá khứ nên liền bắt máy, ai ngờ bên đầu kia điện thoại mang khí thế hùng hổ chất vấn.
“Con trai anh tìm một người cực kỳ giống với Tiểu Từ, bây giờ không biết đã đưa người đi đâu rồi, nếu như người đó không sao thì còn tốt, nếu ngày mai mà còn không liên lạc được nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tuy đã trôi qua mười năm nhưng khi nhắc lại chuyện năm đó, cảm xúc của Văn Yến Lai vẫn có hơi mất khống chế: “Quản con trai anh cho tốt vào, đừng để nó gây hại cho người khác nữa.”
Trong lòng Thẩm Niên Ôn giật thót.
Sau khi ngắt điện thoại với Văn Yến Lai, một mình ông ta ngồi yên trên sô pha im lặng một hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Năm đó ông ta chỉ cho rằng Phó Hàn Chu cùng đứa bé đó hợp nhau, hai thiếu niên mười bảy tuổi, tính cách bổ sung cho nhau, chí hướng giống nhau, nên quan hệ mới tốt như vậy.
Không ai nghĩ gì nhiều, ngay cả Văn Yến Lai đã sớm quen với thói xu nịnh trong giới giải trí cũng không hề nghĩ theo hướng đó.
Sau khi Văn Từ bị tai nạn xe qua đời, Phó Hàn Chu cướp một chiếc xe đưa thi thể Văn Từ rời đi, phía cảnh sát tìm cả một ngày mới tìm được hai người họ.
Phó Hàn Chu ôm thi thể Văn Từ nằm nguyên một ngày trên núi.
Thấy bọn họ tìm đến, anh vẫn không muốn giao thi thể ra mà cõng Văn Từ lên tiếp tục trèo lên cao hơn.
Nhưng tay chân đông cứng cả một đêm, lại thêm thể lực hao hết, rất nhanh liền bị phía cảnh sát đuổi theo kịp, họ cưỡng chế tách anh và thi thể Văn Từ ra.
Thấy bọn họ đưa Văn Từ đi rồi, Phó Hàn Chu liền giống như bị điên.
Anh cũng thật sự đã điên một đoạn thời gian rất dài, không ngừng chạy trốn, mỗi lần chạy ra khỏi nhà đều sẽ đi đến quê cũ của Văn Yến Lai để tìm mộ Văn Từ.
Có một lần anh suýt nữa đã thành công đào được Văn Từ ra ngoài.
Vì vậy Thẩm Niên Ôn chỉ có thể nhốt Phó Hàn Chu ở nhà, nhưng anh không phải tự làm hại mình thì sẽ mưu đồ chạy ra ngoài.
Lúc này cho dù có ngu ngốc cỡ nào thì cũng biết tình cảm mà anh đối với Văn Từ là loại tình cảm gì.
Thân là một người mẹ, Văn Yến Lai thật sự cực kỳ hận Phó Hàn Chu, chưa nói đến chuyện anh có loại ý tưởng đó với con trai mình, đã vậy còn chạy đến nhà bà hòng dụ dỗ con trai bà.
Ngay cả khi Văn Từ đã chết rồi, Phó Hàn Chu cũng không chịu buông tha cho cậu, đã mấy lần quấy rầy đến sự an nghỉ của cậu.
Đây cũng là nguyên nhân Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn chia tay, đến nay cũng không liên lạc lại.
Bệnh của Phó Hàn Chu càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này vừa khéo lại là thời điểm phát triển nhảy vọt của thời đại internet, công ty Thẩm Niên Ôn vì muốn tìm kiếm hướng phát triển mới, đuổi kịp thời đại mà chỉnh đốn nội bộ, thu mua bên ngoài.
Chuyện công ty và gia đình khiến Thẩm Niên Ôn bận đến mức sức đầu mẻ trán, hết cách, ông ta đành phải nhốt Phó Hàn Chu vào bệnh viện tâm thần, thuê người trông coi 24/24.
Khắp bệnh viện tâm thần đều có lắp đặt camera, trong phòng Phó Hàn Chu ngoại trừ phòng vệ sinh ra, còn lại đều có camera.
Ở nơi này anh không có bất cứ sự riêng tư nào, mỗi lần vào phòng vệ sinh quá lâu sẽ liền có người tới kiểm tra, xem thử anh có ở trong đó tự làm hại mình hay không.
Phó Hàn Chu ở lại một năm trong bệnh viện tâm thần, anh không nói chuyện với bất cứ người ngoài nào, cả ngày hoặc là ngồi ngơ ngác hoặc là tự làm hại chính mình.
Thẩm Niên Ôn sẽ định kỳ đến thăm anh, nhưng mặc kệ ông ta nói gì, Phó Hàn Chu đều không thèm phản ứng với ông ta.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Phó Hàn Chu lại chủ động gọi điện thoại cho Thẩm Niên Ôn nói rằng anh muốn tham gia thi đại học, muốn đến Đại học Thủ đô học.
Vừa mới đầu Thẩm Niên Ôn còn tưởng rằng Phó Hàn Chu muốn chạy trốn nên không đón anh về nhà, mà để giáo viên đến bệnh viện tâm thần dạy kèm cho anh.
Phó Hàn Chu rất chăm chỉ học tập, một năm sau anh thật sự đã đỗ vào khoa quản trị Đại học Thủ đô.
Sau đó anh lại vô tình tiến vào giới giải trí, tình trạng bệnh cũng không còn nghiêm trọng như hồi trước nữa, vì vậy Thẩm Niên Ôn cho rằng anh đã từ bỏ rồi.
Mấy năm đó công ty phải chuyển đổi cơ cấu, bên trên có cổ đông, bên dưới có mấy mươi ngàn nhân viên, áp lực của Thẩm Niên Ôn cực kỳ lớn, ông ta cũng cực kỳ bận, căn bản không có thời gian ở bên cạnh Phó Hàn Chu.
Ông ta biết mình không phải một người ba tốt, rất ít quan tâm bầu bạn một cách chính thức bên cạnh đứa con trai này.
Quan hệ ba con giữa hai người họ cũng không thân mật như những cặp ba con khác, Thẩm Niên Ôn cũng không nhớ được Phó Hàn Chu đã bao lâu không gọi ông ta là ba rồi.
Thẩm Niên Ôn nhớ lại những điều này liền thấy khó chịu.
Căn nhà theo lối phong cách cũ này của Phó Hàn Chu rộng khoảng ba trăm mét vuông, có phòng tập thể hình, Tô Vân Cảnh rảnh rỗi không có việc gì làm liền chạy một chút trên máy chạy bộ.
Cậu không chỉ tự mình rèn luyện mà còn kéo theo Phó Hàn Chu cùng nhau luyện tập, tránh cho hai người họ ngày nào cũng ở lỳ trong nhà, cơ thể sẽ càng ngày càng tồi tệ.
Vừa vận động xong, Tô Vân Cảnh vừa uống trà sữa vừa thảnh thơi mà giám sát nhóc cool ngầu.
Phó Hàn Chu mặc một chiếc áo thun vận động, ngồi trên máy chèo thuyền, từng khối cơ bụng xinh đẹp theo mỗi lần kéo duỗi của anh mà co lại, phác họa ra từng đường cong mảnh khảnh.
Nhìn đường tuyến trên bụng nhóc cool ngầu, Tô Vân Cảnh cực kỳ ngưỡng mộ mà hút một ngụm trà sữa.
Ngày thường cũng không thấy anh vận động, sao lại có thân hình đẹp như vậy chứ, là bởi vì thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết sao?
Thật ra quay phim có yêu cầu rất cao về dáng người, trước khi Phó Hàn Chu quay phim đều sẽ căn cứ theo nhân vật trong phim mà điều chỉnh trạng thái thân thể của mình, vậy nên trong nhà mới có phòng tập thể hình.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Vân Cảnh thả ly trà sữa xuống, nói với Phó Hàn Chu: “Anh tiếp tục đi, để em mở cửa.”
Tô Vân Cảnh đi xuyên qua phòng khách, mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Niên Ôn, trong lòng cậu nhịn không được mà chửi thề một câu.
Loại cảm giác này cứ như lén lút yêu đương bị người lớn phát hiện vậy.
Tô Vân Cảnh vô thức muốn gọi ông ta một tiếng chú Thẩm, nhưng vừa nghĩ lại liền lập tức thấy không đúng, bây giờ hai người bọn họ không quen thuộc đến vậy.
Tuy từ trong lời nói của Văn Yến Lai mà biết được bên cạnh Phó Hàn Chu có một người rất giống Văn Từ, nhưng Thẩm Niên Ôn không ngờ lại giống tới mức này, ông ta thoáng chút thất thần.
Tô Vân Cảnh muốn giả vờ không quen biết mà hỏi một câu cho hỏi ngài tìm ai.
Nhưng nghĩ lại bây giờ không phải mười năm trước, bây giờ mạng internet phát triển như vậy, chỉ cần có lên mạng là không thể không biết Thẩm Niên Ôn, càng huống gì con trai ông ta lúc này còn đang là nghệ sĩ nổi tiếng.
Lời đến đầu lưỡi liền rụt lại, Tô Vân Cảnh nói: “Ngài đến tìm Hàn Chu sao ạ?”
Tầm mắt Thẩm Niên Ôn dời khỏi khuôn mặt Tô Vân Cảnh, ông ta vẫn luôn nho nhã có hàm dưỡng như ngày nào.
Ông ta cũng không trực tiếp đi vào mà đứng ngoài cửa hỏi: “Ừm, nó có ở nhà không?”
Còn chưa đợi Tô Vân Cảnh trả lời thì giọng Phó Hàn Chu đã vang lên từ sau lưng cậu: “Sao ông lại đến đây?”
Thẩm Niên Ôn nhìn Phó Hàn Chu, anh mặc đồ vận động, trên người còn có một lớp mồ hôi mỏng, hàng chân mày dài cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, vẻ mặt bình thản lạnh nhạt.
Tô Vân Cảnh cảm nhận được sự lạnh nhạt giữa hai ba con liền quay đầu nhìn Phó Hàn Chu một cái.
Ngay khi ánh mắt Tô Vân Cảnh nhìn về phía mình, vẻ mặt Phó Hàn Chu liền lập tức trở nên dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều, anh nói với Thẩm Niên Ôn: “Có chuyện gì vào trong rồi nói.”
Thẩm Niên Ôn nhạy bén nhận ra được sự thay đổi kỳ diệu của Phó Hàn Chu, đầu mày ông ta hơi nhíu lại.
Tô Vân Cảnh hỏi: “Ngài Thẩm, ngài uống trà hay uống nước?”
Thẩm Niên Ôn ngồi trên sô pha, khách khí nói: “Thôi không cần.”
Sợ hai ba con bọn họ có chuyện gì quan trọng cần bàn, Tô Vân Cảnh vừa định lên lầu Thẩm Niên Ôn lại nói: “Ngồi xuống đi, đã lâu không gặp rồi nên qua đây ngồi đi.”
Ông ấy đã nói tới mức này rồi, Tô Vân Cảnh đành phải nghe theo.
Phó Hàn Chu im lặng, Thẩm Niên Ôn không nói chuyện với anh mà ngược lại trò chuyện với Tô Vân Cảnh, hỏi cậu làm nghề gì.
Thẩm Niên Ôn dùng một loại giọng điệu tán gẫu nhẹ nhàng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hiện tại Tô Vân Cảnh đang mang cái danh trợ lý tư nhân của Phó Hàn Chu nên liền mang công việc này ra ứng đối với Thẩm Niên Ôn.
Đại nhân vật chính là đại nhân vật, thời điểm này người ta sẽ không hỏi lương của bạn bao nhiêu mà ngược lại hỏi về cảnh tượng tương lai của giới giải trí.
Dưới tay Thẩm Niên Ôn có rất nhiều sản nghiệp giải trí, những năm gần đây ngành vui chơi giải trí càng ngày càng kiếm được tiền, nên đương nhiên ông ta cũng sẽ không bỏ qua khối bánh kem này.
Phó Hàn Chu lạnh lùng nhìn Thẩm Niên Ôn cứ vòng tới vòng lui, biết rằng lúc này ông ta đang dò xét đánh giá Tô Vân Cảnh.
Thẩm Niên Ôn lăn lộn trong giới thương nghiệp nhiều năm như vậy, bản lĩnh khác không có chứ nhìn người thì rất chuẩn.
Một người có thành thực hay không, chỉ cần dựa vào cách ăn nói hiểu biết của người đó là có thể nhìn ra được.
“Bọn con đang ở bên nhau.” Phó Hàn Chu đột nhiên chen vào, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này là Phó Hàn Chu nói cho Thẩm Niên Ôn nghe, để ông ta đừng hỏi Tô Vân Cảnh nữa, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.
Tô Vân Cảnh: … Đột nhiên ra bài bất ngờ như vậy, khiến cậu lúng túng tới mức đầu óc tê rần.
Tình cảnh thảm thiết như trong tưởng tượng không xảy ra, Thẩm Niên Ôn không hề bất ngờ về chuyện con trai mình thích đàn ông, nhưng điều này lại khiến Tô Vân Cảnh cảm thấy bất ngờ.
Bầu không khí quỷ dị im ắng mấy giây, Thẩm Niên Ôn mới mở miệng: “Được, ba biết rồi.”
Tô Vân Cảnh: “…”
“Nếu Tiểu Tô không muốn làm việc trong giới giải trí nữa thì có thể tới công ty chú làm việc.” Thẩm Niên Ôn ôn hòa hỏi Tô Vân Cảnh: “Cháu có Wechat không? Add chú đi.”
Tô Vân Cảnh cảm thấy cực kỳ không chân thực, ông lớn mạng xã hội muốn xin cậu phương thức liên lạc, không ngờ cũng là add Wechat!
Giản dị tự nhiên như vậy luôn.
Sắc mặt Phó Hàn Chu có một thoáng lạnh băng, nhưng rồi rất nhanh anh liền khôi phục lại vẻ bình thường.
Lúc Tô Vân Cảnh hỏi anh về điện thoại của mình, Phó Hàn Chu liền nói: “Trong hộc tủ đầu tiên ở thư phòng.”
Tô Vân Cảnh lên lầu lấy điện thoại.
Cậu đi rồi, Phó Hàn Chu liền thu lại hết tất cả vẻ ôn hòa, chất vấn Thẩm Niên Ôn: “Ông muốn làm gì?”
Thẩm Niên Ôn cũng bỏ đi vẻ hiền hòa đối với vãn bối khi nãy, sắc mặt hết sức bình thản: “Ba không phản đối con và cậu ta ở bên nhau.”
Ông ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần Phó Hàn Chu vui vẻ, thích đàn ông thì thích đàn ông thôi.
“Nhưng trong lòng con có rõ ràng hay không, rốt cuộc con thích cậu ta, hay là thích khuôn mặt này của cậu ta?”
Trên mặt Thẩm Niên Ôn tràn đầy vẻ nặng nề: “Hàn Chu à, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, có vài chuyện cho dù ba không nói thì cũng sẽ có người nói.”
Phó Hàn Chu nhòm ngó Văn Từ, sau khi người ta chết lại còn nhiều lần quấy rầy sự yên nghỉ của cậu ấy, bởi vì chuyện này mà trước giờ Văn Yến Lai vẫn luôn rất hận ông ta.
Tuy Tô Vân Cảnh không phải con trai bà ấy, nhưng cậu lại có một khuôn mặt gần như giống hệt với Văn Từ, Văn Yến Lai rất khó có thể không liên tưởng đến con mình, vậy nên bà mới muốn nhắc nhở Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu là con trai ông ta, trong lòng Thẩm Niên Ôn đương nhiên là nghiêng về phía anh.
Nhưng ông ta có thể ngăn được một Văn Yến Lai cũng không thể ngăn được tất cả mọi người. Thẩm Niên Ôn mong rằng Phó Hàn Chu có thể hoàn toàn buông bỏ mà không phải sống mãi trong quá khứ.
Hôm nay ông ta qua đây là muốn xem thử Tô Vân Cảnh có ở đây hay không, và lúc này Phó Hàn Chu và cậu có quan hệ gì.
Nếu thật sự là loại quan hệ kia, Thẩm Niên Ôn muốn Phó Hàn Chu nói rõ ràng với Tô Vân Cảnh, đừng vừa làm tổn thương tình cảm của người ta lại vừa làm tổn thương mình.
Tô Vân Cảnh đến thư phòng tìm được điện thoại của mình, lúc xuống lầu cậu nghe được một số lời nói của hai ba con họ, vì vậy bước chân lập tức liền dừng lại tại chỗ.
Cậu lướt xem ghi chép cuộc gọi đến, sạch sẽ trống rỗng, không có một cuộc gọi đến nào.
Đợi khi Thẩm Niên Ôn đi rồi, Tô Vân Cảnh mới cầm điện thoại xuống phòng khách hỏi Phó Hàn Chu: “Đoạn thời gian này không có ai gọi điện thoại cho em sao?”
Phó Hàn Chu cụp mắt không nói câu gì.
Tô Vân Cảnh ngồi xuống bên cạnh anh, thở dài một hơi nói: “Giang Sơ Niên có gọi cho em không?”
Phó Hàn Chu vẫn không lên tiếng.
Tô Vân Cảnh tiếp tục đoán: “Chắc Văn Yến Lai có gọi đến nhỉ?”
Phó Hàn Chu vẫn ngậm chặt miệng.
Phó Hàn Chu huých anh một cái, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em cũng không phải giận anh, em chỉ hỏi thế thôi.”
Nghe cậu nói như vậy, Phó Hàn Chu mới gật gật đầu, thừa nhận bản thân đúng thật đã ngăn người khác liên hệ với Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh cũng không tức giận, cái bệnh này của Phó Hàn Chu cậu đã biết từ lúc đọc tiểu thuyết rồi.
Vì vậy liền kiên nhẫn nói lý với anh: “Nếu Văn Yến Lai đã muốn tìm em, vậy thì em sẽ gặp bà ấy, nói rõ ràng hết tất cả với bà ấy, cứ trốn tránh thế này mãi cũng không phải cách.”
Thấy nhóc cool ngầu lại không nói chuyện, Tô Vân Cảnh liền kề môi lại gần bên tai anh: “Được không hửm bạn nhỏ Chu Chu?”
Thanh âm mang theo ý cười, tê tê giống như tia điện mà trêu ghẹo anh: “Anh đồng ý cho em gặp thì em mới gặp, anh không đồng ý, vậy em sẽ bám anh mãi, đợi khi nào anh đồng ý mới thôi.”
Loại chuyện này dù sao cũng phải giải quyết, đều lăn lộn trong cùng một giới, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, Tô Vân Cảnh muốn nói chuyện với Văn Yến Lai.
Để bà ấy hiểu rằng, cậu không phải Văn Từ, Văn Từ cũng sẽ không quay lại nữa.
Phó Hàn Chu vừa được dỗ dành cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tô Vân Cảnh chủ động gọi điện thoại cho Văn Yến Lai, hẹn bà chiều mai gặp mặt.
Tuy Văn Yến Lai đã rút khỏi giới rất nhiều năm nhưng độ nhận diện quốc dân vẫn rất lớn, vì vậy bà liền hẹn Tô Vân Cảnh ở một quán trà có tính riêng tư cao.
Biết Phó Hàn Chu và Văn Yến Lai có quan hệ không tốt lắm, Tô Vân Cảnh liền bảo nhóc cool ngầu ở trong xe đợi cậu, cậu sẽ nói rõ chuyện này với Văn Yến Lai.
Phó Hàn Chu không muốn tách ra khỏi Tô Vân Cảnh, nhưng nghe Tô Vân Cảnh lời thề son sắt mà đảm bảo như vậy, anh cũng chỉ đành ngoan ngoãn ở lại trong xe mà đợi.
Tô Vân Cảnh đi lên lầu hai, Văn Yến Lai đến sớm, đã đợi cậu gần nửa tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vân Cảnh, tầm mắt của bà liền không thể dời đi được nữa, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tô Vân Cảnh ngồi xuống đối diện bà, khách khí nói: “Nghe nói bà vẫn luôn tìm tôi, hay là vì tôi có khuôn mặt rất giống với người thân của bà?”
Văn Yến Lai lấy ra một tấm hình cho Tô Vân Cảnh xem, là ảnh chụp của Văn Từ năm mười bảy tuổi.
“Cậu rất giống với nó nhỉ?” Văn Yến Lai cười cười, nhưng vẻ mặt lại rất buồn bã.
Tô Vân Cảnh gật đầu: “Ừm.”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi còn tưởng rằng là nó đã về rồi.” Ngón tay Văn Yến Lai xoa nhẹ lên người trong tấm hình, thanh âm đã hơi nghẹn ngào.
“Thật không ngờ trên đời còn có người giống nhau như vậy.” Tô Vân Cảnh cười khan.
Thân phận này của cậu là hệ thống tạo ra cho cậu, khuôn mặt chính là bàn tay vàng hệ thống ban cho.
Sớm biết sẽ dính dáng đến nhiều chuyện như vậy, Tô Vân Cảnh thà rằng không cần cái bàn tay vàng này còn hơn.
Văn Yến Lai thu tấm hình lại: “Nghe nói cậu đang làm việc trong studio của Phó Hàn Chu?”
“Ừm.”
“Cậu có để ý không?” Văn Yến Lai lấy một bao thuốc ra khỏi túi xách, ngước mắt lên hỏi Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh lắc đầu.
Ngọn lửa màu xanh lam từ trên bật lửa chiếu vào trong mắt Văn Yến Lai, có vài phần tối nghĩa khó phân biệt.
Khói thuốc trắng lơ lửng lòng vòng trong không trung, Văn Yến Lai thâm sâu nói: “Cậu phải coi chừng Phó Hàn Chu.”
Tô Vân Cảnh không hiểu lắm: “Sao cơ?”
Ánh mắt Văn Yến Lai cực kỳ lạnh lẽo: “Cậu ta thích đàn ông.”
Tô Vân Cảnh sững sờ, tại sao Văn Yến Lai lại biết chuyện này?
Mười năm trước Văn Yến Lai đã biết rồi, tuy bà ghét Phó Hàn Chu, nhưng mười năm nay vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng.
Nếu không phải vì Tô Vân Cảnh xuất hiện, nếu không vì khuôn mặt này của cậu, Văn Yến Lai cũng sẽ không ngồi ở đây.
Bà lặn lội trong giới giải trí hai mươi năm, tư tưởng quả thật rất cởi mở, nếu con trai bà thật sự thích đàn ông, bà cũng sẽ không can thiệp vào nhiều.
Nhưng người thích đồng tính không phải Văn Từ mà là Phó Hàn Chu, khó trách năm đó anh nhất quyết muốn chuyển trường, còn muốn chạy đến sống trong nhà bà.
Văn Yến Lai nghĩ đến liền thấy ghê tởm, bây giờ lại tìm đến một người rất giống con trai bà, khiến bà ghê tởm thêm lần nữa,
“Nếu cậu không thích đàn ông thì cách xa cậu ta ra đi, bởi vì bây giờ mục tiêu của cậu ta chính là cậu.”
Văn Yến Lai âm u mà khẩy khẩy tàn thuốc: “Với những gì tôi hiểu về cậu ta, cậu ta sẽ không từ thủ đoạn để có được cậu.”
Tô Vân Cảnh vốn tưởng rằng Văn Yến Lai tìm cậu là vì cậu rất giống Văn Từ nên mới cố chấp muốn gặp cậu như vậy.
Hôm nay cậu đến đây là vì biết càng trốn tránh như vậy sẽ chỉ khiến đối phương trở nên cố chấp muốn gặp hơn, còn không bằng xuất hiện trước mặt bà, nói rõ hết mọi chuyện, để cho bà đừng ôm bất cứ hy vọng gì nữa.
Nhưng ai ngờ Văn Yến Lai lại biết nhóc cool ngầu có tình cảm đặc biệt với Văn Từ, vì vậy muốn đến đây nhắc nhở cậu.
Tình tiết này quá k1ch thích, quá nhấp nhô phập phồng, Tô Vân Cảnh nhất thời có hơi ngơ ngác.
“Thật ra...” Tô Vân Cảnh thoáng do dự, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Tôi cũng thích đàn ông.”
Vẻ mặt Văn Yến Lai phút chốc liền cứng đờ.
“Cậu cũng thích đàn ông?” Đôi mắt sắc bén của Văn Yến Lai lập tức híp lại: “Cậu thích Phó Hàn Chu?”
Vấn đề quá mức trực tiếp khiến Tô Vân Cảnh có hơi lúng túng.
Cậu cũng không nói cho Văn Yến Lai biết hai người họ đã ở bên nhau mà chỉ nói: “Tôi yêu thầm anh ấy.”
Văn Yến Lan cười lạnh một tiếng: “Cậu ta căn bản không thích cậu, cậu ta là thích khuôn mặt này của cậu, tôi nói thật cho cậu biết, người cậu ta thích là cậu thiếu niên trên tấm ảnh vừa rồi.”
“Cậu chỉ là một vật thay thế mà thôi.” Bà nói cực kỳ thẳng thắn khó nghe.
Nhưng Tô Vân Cảnh lại không hề có chút dao động nào, thậm chí còn có hơi buồn cười.
Bởi vì cậu chính là Văn Từ, cậu tự mình thay thế cho chính mình mà.
Tô Vân Cảnh không thể nói ra sự thật, vì vậy liền dùng một loại giọng điệu hèn mọn nói: “Không sao cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, tôi không quan tâm chuyện làm một vật thay thế.”
Văn Yến Lai đánh giá Tô Vân Cảnh từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi dò xét: “Cậu yêu cậu ta, hay là yêu tiền yêu địa vị của cậu ta?”
“Tôi nghe nói trước kia cậu là thực tập sinh, nếu là vì tiền đồ, tôi cũng có thể giúp cậu, tôi có thể giúp cậu nổi tiếng.”
Tô Vân Cảnh vừa định nói gì đó thì đã bị Văn Yến Lai cắt ngang.
“Nếu cậu không tin tôi, tôi có thể ký hợp đồng với cậu, tôi sẽ viết rõ trong hợp đồng, mỗi năm có thể giúp cậu kiếm bao nhiêu tiền.”
Cảm xúc của Văn Yến Lai dần trở nên kích động: “Nếu tôi khiến cậu không kiếm được tiền, tôi sẽ bù tiền vào cho cậu, chúng ta ký hợp đồng ước định, tôi giúp cậu thành danh, tôi giúp cậu kiếm tiền, cậu có thể rời khỏi cậu ta không?”
Tô Vân Cảnh nhìn Văn Yến Lai đang mất đi lý trí, bà lúc này giống hệt một người mẹ điên đang vô cớ gây rối vì mất đi con trai.
“Thật ngại quá.” Ánh mắt Tô Vân Cảnh vẫn rất ôn hòa: “Tôi không thể đồng ý, tôi thật lòng thích anh ấy.”
“Cậu biết quá khứ của cậu ta không mà thích cậu ta?” Văn Yến Lai cất cao giọng: “Cậu ta hại chết…”
Bà dường như không thể nói tiếp được nữa, đôi mắt chực trào nước, bờ môi cũng run rẩy không ngừng.
“Cậu ta hại chết người thân của tôi.” Văn Yến Lai ngập ngừng nói, mỗi chữ thốt ra đều khó khăn.
Phó Hàn Chu không hề hại chết cậu, khoảnh khắc khi xe tông vào rào chắn trên đường, là nhóc cool ngầu đã bảo vệ cậu, vậy nên cậu mới chỉ bị hôn mê.
“Hàn Chu đã nói chuyện trước kia với tôi, tôi rất rõ ràng mình đang làm gì, còn về việc anh ấy có hại chết người thân của bà không, bà có thể đi hỏi ba của bà, nghe nói lúc đó ông ấy cũng có mặt tại hiện trường.”
Tô Vân Cảnh đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin phép đi trước.”
Cậu vừa đẩy cửa ra ngoài, Văn Yến Lai lại đột nhiên bùng nổ: “Cậu ta chính là một kẻ điên, là một tên tâm thần.”
Tô Vân Cảnh nắm chặt nắm đấm, cậu cực kỳ cực kỳ ghét nghe người khác nói Phó Hàn Chu như vậy.
Nhóc cool ngầu bị bệnh thần kinh chỉ là do di truyền của dòng họ, Tô Vân Cảnh từng nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh.
Lúc đau khổ, anh sẽ đứng trên sân thượng muốn kết thúc sinh mệnh của mình, sẽ khiến khắp người trải đầy vết thương, sẽ còn một mình co lại trong chăn.
Anh không phải tên tâm thần, cũng không phải kẻ điên.
Anh là người mà cậu thích.
Tô Vân Cảnh quay đầu nhìn Văn Yến Lai: “Hôm nay tôi tới là muốn nói với bà, tôi không phải Văn Từ, mong rằng sau này bà đừng gọi điện thoại đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Văn Từ thật sự đã sớm chết đi trong trận tai nạn xe mười năm trước rồi.
Người Phó Hàn Chu tìm là Lục Gia Minh, là cậu, mà không phải con trai Văn Yến Lai.
Ngoại trừ cậu, không có ai có tư cách nói nhóc cool ngầu bám lấy cậu như một tên điên cả.
Mà cậu, chính là thích Phó Hàn Chu bám lấy mình như thế đấy.
Bởi vì sự xuất hiện của cậu, Phó Hàn Chu lúc này không có tình cảm gì với Mộ Ca.
Đây là chuyện tốt, ít nhất nhóc cool ngầu sẽ không phải làm một người thứ ba cầu mà không được trong mối quan hệ tình yêu của người ta.
Cho dù cậu và Phó Hàn Chu có quan hệ gì thì lúc đầu Tô Vân Cảnh cũng đã có ý định tránh đi tình tiết truyện, nhưng điều cậu không ngờ là pháp tắc thế giới vẫn cưỡng chế tiến hành tình tiết truyện.
Vì vậy Tô Vân Cảnh đã phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Hệ thống xuyên sách đồng ý với cậu, lần này có thể để cậu mãi mãi ở lại bên cạnh Phó Hàn Chu trong thế giới này, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu… Nhỉ?
Nhớ đến dáng vẻ không đáng tin cậy kia của hệ thống xuyên sách, trong lòng Tô Vân Cảnh cũng hơi sầu muộn.
Cả đoạn đường về, Tô Vân Cảnh vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Mộ Ca, vừa về đến nhà liền bị Phó Hàn Chu đè lên ghế sô pha hôn.
Đối phương thò tay vào trong áo Tô Vân Cảnh.
Ngón tay hơi lạnh khiến cậu run lên một cái, cậu thở dài hai cái trong lòng, sau đó đẩy nhẹ nhóc cool ngầu đang đè trên người mình.
Phó Hàn Chu nhấc mí mắt lên, đôi mắt phượng nhiễm một màu đỏ rực như hoa hải đường: “Em nói về nhà là có thể mà.”
Trong giọng nói khàn đặc còn mang theo cả giọng mũi, giống hệt một đứa trẻ con đang tủi thân vì không được ăn kẹo.
Vành tai Tô Vân Cảnh đỏ lên: “… Cũng phải cho em tắm một cái đã chứ?”
Phó Hàn Chu rất trong sáng mà nhìn cậu: “T4m chung đi.”
Tô Vân Cảnh nhướng cao mày, tỏ vẻ cực kỳ hoài nghi với ánh mắt trong sáng kia của nhóc cool ngầu.
Thấy Tô Vân Cảnh không mắc lừa, Phó Hàn Chu liền lẳng lặng bổ sung thêm: “Đỡ phải giặt ga giường.”
Tô Vân Cảnh: “…”
…
Ngày thứ hai sau khi gặp mặt Lâm Liệt, Tô Vân Cảnh liền đến nơi mà mình ở trước đó, thu dọn sạch sẽ đồ dùng của mình.
Sau khi cùng Phó Hàn Chu quét dọn một lượt phòng ở xong, trả lại chìa khóa cho Giang Sơ Niên, Tô Vân Cảnh liền chính thức chuyển đến ở trong nhà nhóc cool ngầu, bắt đầu những ngày tháng sống chung.
Hai ngày nay Tô Vân Cảnh rõ ràng cảm nhận được ám chỉ của ai đó, đối phương vẫn luôn ám chỉ cậu về những thứ không được hài hòa cho lắm.
Nếu không phải cảnh tượng trong phim quá mức kinh người thì có khi Tô Vân Cảnh đã sớm thuận theo rồi.
Tô Vân Cảnh từ đầu tới cuối vẫn không vượt qua được chướng ngại tâm lý của mình, cậu từng lên mạng tra, câu trả lời đa số đều là… Đau đau rồi sướng thôi.
Mấy ngày nay Tô Vân Cảnh vẫn luôn xây dựng tâm lý cho mình, mong rằng mình có thể mau chóng cùng nhóc cool ngầu hoàn thành toàn bộ quá trình yêu đương.
Đối với loại chuyện này, trước giờ Phó Hàn Chu đều không nói, anh chỉ làm thôi.
Tô Vân Cảnh đã sớm bị mấy cái động tác nhỏ này của anh làm cho xấu hổ chết rồi, còn tiếp tục thế này nữa cậu sợ rằng mình sẽ điên mất.
Sau khi sống chung, hai người tiếp tục sống cuộc sống trạch nam một cách triệt để.
Điện thoại của Tô Vân Cảnh vẫn còn ở trong tay Phó Hàn Chu, dẫn đến chuyện người bên ngoài gần như hoàn toàn không liên lạc được với cậu.
Văn Yến Lai thăm dò rất lâu mới tra ra được thân phận của Tô Vân Cảnh, bà tìm được số điện thoại của Tô Vân Cảnh từ người đại diện trước kia của cậu, sau đó vẫn luôn thử liên hệ với cậu.
Nhưng không gọi được cho Tô Vân Cảnh, ngay cả add Wechat mà cậu cũng không phản hồi.
Hoàn toàn đã không còn cách nào, Văn Yến Lia chỉ có thể gọi điện thoại cho Thẩm Niên Ôn.
Đây là lần đầu tiên Văn Yến Lai gọi cho Thẩm Niên Ôn sau khi hay người chia tay, hai người họ đã rất nhiều năm không liên hệ riêng rồi, cho dù là gặp nhau ở trường hợp chính thức cũng giả vờ như không quen biết.
Lần này Văn Yến Lai chủ động liên hệ với ông ta khiến Thẩm Niên Ôn thật sự rất kinh ngạc.
Thẩm Niên Ôn còn tưởng rằng bà ấy đã nghĩ thông suốt, buông bỏ quá khứ nên liền bắt máy, ai ngờ bên đầu kia điện thoại mang khí thế hùng hổ chất vấn.
“Con trai anh tìm một người cực kỳ giống với Tiểu Từ, bây giờ không biết đã đưa người đi đâu rồi, nếu như người đó không sao thì còn tốt, nếu ngày mai mà còn không liên lạc được nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tuy đã trôi qua mười năm nhưng khi nhắc lại chuyện năm đó, cảm xúc của Văn Yến Lai vẫn có hơi mất khống chế: “Quản con trai anh cho tốt vào, đừng để nó gây hại cho người khác nữa.”
Trong lòng Thẩm Niên Ôn giật thót.
Sau khi ngắt điện thoại với Văn Yến Lai, một mình ông ta ngồi yên trên sô pha im lặng một hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Năm đó ông ta chỉ cho rằng Phó Hàn Chu cùng đứa bé đó hợp nhau, hai thiếu niên mười bảy tuổi, tính cách bổ sung cho nhau, chí hướng giống nhau, nên quan hệ mới tốt như vậy.
Không ai nghĩ gì nhiều, ngay cả Văn Yến Lai đã sớm quen với thói xu nịnh trong giới giải trí cũng không hề nghĩ theo hướng đó.
Sau khi Văn Từ bị tai nạn xe qua đời, Phó Hàn Chu cướp một chiếc xe đưa thi thể Văn Từ rời đi, phía cảnh sát tìm cả một ngày mới tìm được hai người họ.
Phó Hàn Chu ôm thi thể Văn Từ nằm nguyên một ngày trên núi.
Thấy bọn họ tìm đến, anh vẫn không muốn giao thi thể ra mà cõng Văn Từ lên tiếp tục trèo lên cao hơn.
Nhưng tay chân đông cứng cả một đêm, lại thêm thể lực hao hết, rất nhanh liền bị phía cảnh sát đuổi theo kịp, họ cưỡng chế tách anh và thi thể Văn Từ ra.
Thấy bọn họ đưa Văn Từ đi rồi, Phó Hàn Chu liền giống như bị điên.
Anh cũng thật sự đã điên một đoạn thời gian rất dài, không ngừng chạy trốn, mỗi lần chạy ra khỏi nhà đều sẽ đi đến quê cũ của Văn Yến Lai để tìm mộ Văn Từ.
Có một lần anh suýt nữa đã thành công đào được Văn Từ ra ngoài.
Vì vậy Thẩm Niên Ôn chỉ có thể nhốt Phó Hàn Chu ở nhà, nhưng anh không phải tự làm hại mình thì sẽ mưu đồ chạy ra ngoài.
Lúc này cho dù có ngu ngốc cỡ nào thì cũng biết tình cảm mà anh đối với Văn Từ là loại tình cảm gì.
Thân là một người mẹ, Văn Yến Lai thật sự cực kỳ hận Phó Hàn Chu, chưa nói đến chuyện anh có loại ý tưởng đó với con trai mình, đã vậy còn chạy đến nhà bà hòng dụ dỗ con trai bà.
Ngay cả khi Văn Từ đã chết rồi, Phó Hàn Chu cũng không chịu buông tha cho cậu, đã mấy lần quấy rầy đến sự an nghỉ của cậu.
Đây cũng là nguyên nhân Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn chia tay, đến nay cũng không liên lạc lại.
Bệnh của Phó Hàn Chu càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này vừa khéo lại là thời điểm phát triển nhảy vọt của thời đại internet, công ty Thẩm Niên Ôn vì muốn tìm kiếm hướng phát triển mới, đuổi kịp thời đại mà chỉnh đốn nội bộ, thu mua bên ngoài.
Chuyện công ty và gia đình khiến Thẩm Niên Ôn bận đến mức sức đầu mẻ trán, hết cách, ông ta đành phải nhốt Phó Hàn Chu vào bệnh viện tâm thần, thuê người trông coi 24/24.
Khắp bệnh viện tâm thần đều có lắp đặt camera, trong phòng Phó Hàn Chu ngoại trừ phòng vệ sinh ra, còn lại đều có camera.
Ở nơi này anh không có bất cứ sự riêng tư nào, mỗi lần vào phòng vệ sinh quá lâu sẽ liền có người tới kiểm tra, xem thử anh có ở trong đó tự làm hại mình hay không.
Phó Hàn Chu ở lại một năm trong bệnh viện tâm thần, anh không nói chuyện với bất cứ người ngoài nào, cả ngày hoặc là ngồi ngơ ngác hoặc là tự làm hại chính mình.
Thẩm Niên Ôn sẽ định kỳ đến thăm anh, nhưng mặc kệ ông ta nói gì, Phó Hàn Chu đều không thèm phản ứng với ông ta.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Phó Hàn Chu lại chủ động gọi điện thoại cho Thẩm Niên Ôn nói rằng anh muốn tham gia thi đại học, muốn đến Đại học Thủ đô học.
Vừa mới đầu Thẩm Niên Ôn còn tưởng rằng Phó Hàn Chu muốn chạy trốn nên không đón anh về nhà, mà để giáo viên đến bệnh viện tâm thần dạy kèm cho anh.
Phó Hàn Chu rất chăm chỉ học tập, một năm sau anh thật sự đã đỗ vào khoa quản trị Đại học Thủ đô.
Sau đó anh lại vô tình tiến vào giới giải trí, tình trạng bệnh cũng không còn nghiêm trọng như hồi trước nữa, vì vậy Thẩm Niên Ôn cho rằng anh đã từ bỏ rồi.
Mấy năm đó công ty phải chuyển đổi cơ cấu, bên trên có cổ đông, bên dưới có mấy mươi ngàn nhân viên, áp lực của Thẩm Niên Ôn cực kỳ lớn, ông ta cũng cực kỳ bận, căn bản không có thời gian ở bên cạnh Phó Hàn Chu.
Ông ta biết mình không phải một người ba tốt, rất ít quan tâm bầu bạn một cách chính thức bên cạnh đứa con trai này.
Quan hệ ba con giữa hai người họ cũng không thân mật như những cặp ba con khác, Thẩm Niên Ôn cũng không nhớ được Phó Hàn Chu đã bao lâu không gọi ông ta là ba rồi.
Thẩm Niên Ôn nhớ lại những điều này liền thấy khó chịu.
Căn nhà theo lối phong cách cũ này của Phó Hàn Chu rộng khoảng ba trăm mét vuông, có phòng tập thể hình, Tô Vân Cảnh rảnh rỗi không có việc gì làm liền chạy một chút trên máy chạy bộ.
Cậu không chỉ tự mình rèn luyện mà còn kéo theo Phó Hàn Chu cùng nhau luyện tập, tránh cho hai người họ ngày nào cũng ở lỳ trong nhà, cơ thể sẽ càng ngày càng tồi tệ.
Vừa vận động xong, Tô Vân Cảnh vừa uống trà sữa vừa thảnh thơi mà giám sát nhóc cool ngầu.
Phó Hàn Chu mặc một chiếc áo thun vận động, ngồi trên máy chèo thuyền, từng khối cơ bụng xinh đẹp theo mỗi lần kéo duỗi của anh mà co lại, phác họa ra từng đường cong mảnh khảnh.
Nhìn đường tuyến trên bụng nhóc cool ngầu, Tô Vân Cảnh cực kỳ ngưỡng mộ mà hút một ngụm trà sữa.
Ngày thường cũng không thấy anh vận động, sao lại có thân hình đẹp như vậy chứ, là bởi vì thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết sao?
Thật ra quay phim có yêu cầu rất cao về dáng người, trước khi Phó Hàn Chu quay phim đều sẽ căn cứ theo nhân vật trong phim mà điều chỉnh trạng thái thân thể của mình, vậy nên trong nhà mới có phòng tập thể hình.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Vân Cảnh thả ly trà sữa xuống, nói với Phó Hàn Chu: “Anh tiếp tục đi, để em mở cửa.”
Tô Vân Cảnh đi xuyên qua phòng khách, mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Niên Ôn, trong lòng cậu nhịn không được mà chửi thề một câu.
Loại cảm giác này cứ như lén lút yêu đương bị người lớn phát hiện vậy.
Tô Vân Cảnh vô thức muốn gọi ông ta một tiếng chú Thẩm, nhưng vừa nghĩ lại liền lập tức thấy không đúng, bây giờ hai người bọn họ không quen thuộc đến vậy.
Tuy từ trong lời nói của Văn Yến Lai mà biết được bên cạnh Phó Hàn Chu có một người rất giống Văn Từ, nhưng Thẩm Niên Ôn không ngờ lại giống tới mức này, ông ta thoáng chút thất thần.
Tô Vân Cảnh muốn giả vờ không quen biết mà hỏi một câu cho hỏi ngài tìm ai.
Nhưng nghĩ lại bây giờ không phải mười năm trước, bây giờ mạng internet phát triển như vậy, chỉ cần có lên mạng là không thể không biết Thẩm Niên Ôn, càng huống gì con trai ông ta lúc này còn đang là nghệ sĩ nổi tiếng.
Lời đến đầu lưỡi liền rụt lại, Tô Vân Cảnh nói: “Ngài đến tìm Hàn Chu sao ạ?”
Tầm mắt Thẩm Niên Ôn dời khỏi khuôn mặt Tô Vân Cảnh, ông ta vẫn luôn nho nhã có hàm dưỡng như ngày nào.
Ông ta cũng không trực tiếp đi vào mà đứng ngoài cửa hỏi: “Ừm, nó có ở nhà không?”
Còn chưa đợi Tô Vân Cảnh trả lời thì giọng Phó Hàn Chu đã vang lên từ sau lưng cậu: “Sao ông lại đến đây?”
Thẩm Niên Ôn nhìn Phó Hàn Chu, anh mặc đồ vận động, trên người còn có một lớp mồ hôi mỏng, hàng chân mày dài cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, vẻ mặt bình thản lạnh nhạt.
Tô Vân Cảnh cảm nhận được sự lạnh nhạt giữa hai ba con liền quay đầu nhìn Phó Hàn Chu một cái.
Ngay khi ánh mắt Tô Vân Cảnh nhìn về phía mình, vẻ mặt Phó Hàn Chu liền lập tức trở nên dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều, anh nói với Thẩm Niên Ôn: “Có chuyện gì vào trong rồi nói.”
Thẩm Niên Ôn nhạy bén nhận ra được sự thay đổi kỳ diệu của Phó Hàn Chu, đầu mày ông ta hơi nhíu lại.
Tô Vân Cảnh hỏi: “Ngài Thẩm, ngài uống trà hay uống nước?”
Thẩm Niên Ôn ngồi trên sô pha, khách khí nói: “Thôi không cần.”
Sợ hai ba con bọn họ có chuyện gì quan trọng cần bàn, Tô Vân Cảnh vừa định lên lầu Thẩm Niên Ôn lại nói: “Ngồi xuống đi, đã lâu không gặp rồi nên qua đây ngồi đi.”
Ông ấy đã nói tới mức này rồi, Tô Vân Cảnh đành phải nghe theo.
Phó Hàn Chu im lặng, Thẩm Niên Ôn không nói chuyện với anh mà ngược lại trò chuyện với Tô Vân Cảnh, hỏi cậu làm nghề gì.
Thẩm Niên Ôn dùng một loại giọng điệu tán gẫu nhẹ nhàng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hiện tại Tô Vân Cảnh đang mang cái danh trợ lý tư nhân của Phó Hàn Chu nên liền mang công việc này ra ứng đối với Thẩm Niên Ôn.
Đại nhân vật chính là đại nhân vật, thời điểm này người ta sẽ không hỏi lương của bạn bao nhiêu mà ngược lại hỏi về cảnh tượng tương lai của giới giải trí.
Dưới tay Thẩm Niên Ôn có rất nhiều sản nghiệp giải trí, những năm gần đây ngành vui chơi giải trí càng ngày càng kiếm được tiền, nên đương nhiên ông ta cũng sẽ không bỏ qua khối bánh kem này.
Phó Hàn Chu lạnh lùng nhìn Thẩm Niên Ôn cứ vòng tới vòng lui, biết rằng lúc này ông ta đang dò xét đánh giá Tô Vân Cảnh.
Thẩm Niên Ôn lăn lộn trong giới thương nghiệp nhiều năm như vậy, bản lĩnh khác không có chứ nhìn người thì rất chuẩn.
Một người có thành thực hay không, chỉ cần dựa vào cách ăn nói hiểu biết của người đó là có thể nhìn ra được.
“Bọn con đang ở bên nhau.” Phó Hàn Chu đột nhiên chen vào, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.
Lời này là Phó Hàn Chu nói cho Thẩm Niên Ôn nghe, để ông ta đừng hỏi Tô Vân Cảnh nữa, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.
Tô Vân Cảnh: … Đột nhiên ra bài bất ngờ như vậy, khiến cậu lúng túng tới mức đầu óc tê rần.
Tình cảnh thảm thiết như trong tưởng tượng không xảy ra, Thẩm Niên Ôn không hề bất ngờ về chuyện con trai mình thích đàn ông, nhưng điều này lại khiến Tô Vân Cảnh cảm thấy bất ngờ.
Bầu không khí quỷ dị im ắng mấy giây, Thẩm Niên Ôn mới mở miệng: “Được, ba biết rồi.”
Tô Vân Cảnh: “…”
“Nếu Tiểu Tô không muốn làm việc trong giới giải trí nữa thì có thể tới công ty chú làm việc.” Thẩm Niên Ôn ôn hòa hỏi Tô Vân Cảnh: “Cháu có Wechat không? Add chú đi.”
Tô Vân Cảnh cảm thấy cực kỳ không chân thực, ông lớn mạng xã hội muốn xin cậu phương thức liên lạc, không ngờ cũng là add Wechat!
Giản dị tự nhiên như vậy luôn.
Sắc mặt Phó Hàn Chu có một thoáng lạnh băng, nhưng rồi rất nhanh anh liền khôi phục lại vẻ bình thường.
Lúc Tô Vân Cảnh hỏi anh về điện thoại của mình, Phó Hàn Chu liền nói: “Trong hộc tủ đầu tiên ở thư phòng.”
Tô Vân Cảnh lên lầu lấy điện thoại.
Cậu đi rồi, Phó Hàn Chu liền thu lại hết tất cả vẻ ôn hòa, chất vấn Thẩm Niên Ôn: “Ông muốn làm gì?”
Thẩm Niên Ôn cũng bỏ đi vẻ hiền hòa đối với vãn bối khi nãy, sắc mặt hết sức bình thản: “Ba không phản đối con và cậu ta ở bên nhau.”
Ông ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần Phó Hàn Chu vui vẻ, thích đàn ông thì thích đàn ông thôi.
“Nhưng trong lòng con có rõ ràng hay không, rốt cuộc con thích cậu ta, hay là thích khuôn mặt này của cậu ta?”
Trên mặt Thẩm Niên Ôn tràn đầy vẻ nặng nề: “Hàn Chu à, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, có vài chuyện cho dù ba không nói thì cũng sẽ có người nói.”
Phó Hàn Chu nhòm ngó Văn Từ, sau khi người ta chết lại còn nhiều lần quấy rầy sự yên nghỉ của cậu ấy, bởi vì chuyện này mà trước giờ Văn Yến Lai vẫn luôn rất hận ông ta.
Tuy Tô Vân Cảnh không phải con trai bà ấy, nhưng cậu lại có một khuôn mặt gần như giống hệt với Văn Từ, Văn Yến Lai rất khó có thể không liên tưởng đến con mình, vậy nên bà mới muốn nhắc nhở Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu là con trai ông ta, trong lòng Thẩm Niên Ôn đương nhiên là nghiêng về phía anh.
Nhưng ông ta có thể ngăn được một Văn Yến Lai cũng không thể ngăn được tất cả mọi người. Thẩm Niên Ôn mong rằng Phó Hàn Chu có thể hoàn toàn buông bỏ mà không phải sống mãi trong quá khứ.
Hôm nay ông ta qua đây là muốn xem thử Tô Vân Cảnh có ở đây hay không, và lúc này Phó Hàn Chu và cậu có quan hệ gì.
Nếu thật sự là loại quan hệ kia, Thẩm Niên Ôn muốn Phó Hàn Chu nói rõ ràng với Tô Vân Cảnh, đừng vừa làm tổn thương tình cảm của người ta lại vừa làm tổn thương mình.
Tô Vân Cảnh đến thư phòng tìm được điện thoại của mình, lúc xuống lầu cậu nghe được một số lời nói của hai ba con họ, vì vậy bước chân lập tức liền dừng lại tại chỗ.
Cậu lướt xem ghi chép cuộc gọi đến, sạch sẽ trống rỗng, không có một cuộc gọi đến nào.
Đợi khi Thẩm Niên Ôn đi rồi, Tô Vân Cảnh mới cầm điện thoại xuống phòng khách hỏi Phó Hàn Chu: “Đoạn thời gian này không có ai gọi điện thoại cho em sao?”
Phó Hàn Chu cụp mắt không nói câu gì.
Tô Vân Cảnh ngồi xuống bên cạnh anh, thở dài một hơi nói: “Giang Sơ Niên có gọi cho em không?”
Phó Hàn Chu vẫn không lên tiếng.
Tô Vân Cảnh tiếp tục đoán: “Chắc Văn Yến Lai có gọi đến nhỉ?”
Phó Hàn Chu vẫn ngậm chặt miệng.
Phó Hàn Chu huých anh một cái, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em cũng không phải giận anh, em chỉ hỏi thế thôi.”
Nghe cậu nói như vậy, Phó Hàn Chu mới gật gật đầu, thừa nhận bản thân đúng thật đã ngăn người khác liên hệ với Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh cũng không tức giận, cái bệnh này của Phó Hàn Chu cậu đã biết từ lúc đọc tiểu thuyết rồi.
Vì vậy liền kiên nhẫn nói lý với anh: “Nếu Văn Yến Lai đã muốn tìm em, vậy thì em sẽ gặp bà ấy, nói rõ ràng hết tất cả với bà ấy, cứ trốn tránh thế này mãi cũng không phải cách.”
Thấy nhóc cool ngầu lại không nói chuyện, Tô Vân Cảnh liền kề môi lại gần bên tai anh: “Được không hửm bạn nhỏ Chu Chu?”
Thanh âm mang theo ý cười, tê tê giống như tia điện mà trêu ghẹo anh: “Anh đồng ý cho em gặp thì em mới gặp, anh không đồng ý, vậy em sẽ bám anh mãi, đợi khi nào anh đồng ý mới thôi.”
Loại chuyện này dù sao cũng phải giải quyết, đều lăn lộn trong cùng một giới, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, Tô Vân Cảnh muốn nói chuyện với Văn Yến Lai.
Để bà ấy hiểu rằng, cậu không phải Văn Từ, Văn Từ cũng sẽ không quay lại nữa.
Phó Hàn Chu vừa được dỗ dành cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tô Vân Cảnh chủ động gọi điện thoại cho Văn Yến Lai, hẹn bà chiều mai gặp mặt.
Tuy Văn Yến Lai đã rút khỏi giới rất nhiều năm nhưng độ nhận diện quốc dân vẫn rất lớn, vì vậy bà liền hẹn Tô Vân Cảnh ở một quán trà có tính riêng tư cao.
Biết Phó Hàn Chu và Văn Yến Lai có quan hệ không tốt lắm, Tô Vân Cảnh liền bảo nhóc cool ngầu ở trong xe đợi cậu, cậu sẽ nói rõ chuyện này với Văn Yến Lai.
Phó Hàn Chu không muốn tách ra khỏi Tô Vân Cảnh, nhưng nghe Tô Vân Cảnh lời thề son sắt mà đảm bảo như vậy, anh cũng chỉ đành ngoan ngoãn ở lại trong xe mà đợi.
Tô Vân Cảnh đi lên lầu hai, Văn Yến Lai đến sớm, đã đợi cậu gần nửa tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vân Cảnh, tầm mắt của bà liền không thể dời đi được nữa, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tô Vân Cảnh ngồi xuống đối diện bà, khách khí nói: “Nghe nói bà vẫn luôn tìm tôi, hay là vì tôi có khuôn mặt rất giống với người thân của bà?”
Văn Yến Lai lấy ra một tấm hình cho Tô Vân Cảnh xem, là ảnh chụp của Văn Từ năm mười bảy tuổi.
“Cậu rất giống với nó nhỉ?” Văn Yến Lai cười cười, nhưng vẻ mặt lại rất buồn bã.
Tô Vân Cảnh gật đầu: “Ừm.”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi còn tưởng rằng là nó đã về rồi.” Ngón tay Văn Yến Lai xoa nhẹ lên người trong tấm hình, thanh âm đã hơi nghẹn ngào.
“Thật không ngờ trên đời còn có người giống nhau như vậy.” Tô Vân Cảnh cười khan.
Thân phận này của cậu là hệ thống tạo ra cho cậu, khuôn mặt chính là bàn tay vàng hệ thống ban cho.
Sớm biết sẽ dính dáng đến nhiều chuyện như vậy, Tô Vân Cảnh thà rằng không cần cái bàn tay vàng này còn hơn.
Văn Yến Lai thu tấm hình lại: “Nghe nói cậu đang làm việc trong studio của Phó Hàn Chu?”
“Ừm.”
“Cậu có để ý không?” Văn Yến Lai lấy một bao thuốc ra khỏi túi xách, ngước mắt lên hỏi Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh lắc đầu.
Ngọn lửa màu xanh lam từ trên bật lửa chiếu vào trong mắt Văn Yến Lai, có vài phần tối nghĩa khó phân biệt.
Khói thuốc trắng lơ lửng lòng vòng trong không trung, Văn Yến Lai thâm sâu nói: “Cậu phải coi chừng Phó Hàn Chu.”
Tô Vân Cảnh không hiểu lắm: “Sao cơ?”
Ánh mắt Văn Yến Lai cực kỳ lạnh lẽo: “Cậu ta thích đàn ông.”
Tô Vân Cảnh sững sờ, tại sao Văn Yến Lai lại biết chuyện này?
Mười năm trước Văn Yến Lai đã biết rồi, tuy bà ghét Phó Hàn Chu, nhưng mười năm nay vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng.
Nếu không phải vì Tô Vân Cảnh xuất hiện, nếu không vì khuôn mặt này của cậu, Văn Yến Lai cũng sẽ không ngồi ở đây.
Bà lặn lội trong giới giải trí hai mươi năm, tư tưởng quả thật rất cởi mở, nếu con trai bà thật sự thích đàn ông, bà cũng sẽ không can thiệp vào nhiều.
Nhưng người thích đồng tính không phải Văn Từ mà là Phó Hàn Chu, khó trách năm đó anh nhất quyết muốn chuyển trường, còn muốn chạy đến sống trong nhà bà.
Văn Yến Lai nghĩ đến liền thấy ghê tởm, bây giờ lại tìm đến một người rất giống con trai bà, khiến bà ghê tởm thêm lần nữa,
“Nếu cậu không thích đàn ông thì cách xa cậu ta ra đi, bởi vì bây giờ mục tiêu của cậu ta chính là cậu.”
Văn Yến Lai âm u mà khẩy khẩy tàn thuốc: “Với những gì tôi hiểu về cậu ta, cậu ta sẽ không từ thủ đoạn để có được cậu.”
Tô Vân Cảnh vốn tưởng rằng Văn Yến Lai tìm cậu là vì cậu rất giống Văn Từ nên mới cố chấp muốn gặp cậu như vậy.
Hôm nay cậu đến đây là vì biết càng trốn tránh như vậy sẽ chỉ khiến đối phương trở nên cố chấp muốn gặp hơn, còn không bằng xuất hiện trước mặt bà, nói rõ hết mọi chuyện, để cho bà đừng ôm bất cứ hy vọng gì nữa.
Nhưng ai ngờ Văn Yến Lai lại biết nhóc cool ngầu có tình cảm đặc biệt với Văn Từ, vì vậy muốn đến đây nhắc nhở cậu.
Tình tiết này quá k1ch thích, quá nhấp nhô phập phồng, Tô Vân Cảnh nhất thời có hơi ngơ ngác.
“Thật ra...” Tô Vân Cảnh thoáng do dự, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Tôi cũng thích đàn ông.”
Vẻ mặt Văn Yến Lai phút chốc liền cứng đờ.
“Cậu cũng thích đàn ông?” Đôi mắt sắc bén của Văn Yến Lai lập tức híp lại: “Cậu thích Phó Hàn Chu?”
Vấn đề quá mức trực tiếp khiến Tô Vân Cảnh có hơi lúng túng.
Cậu cũng không nói cho Văn Yến Lai biết hai người họ đã ở bên nhau mà chỉ nói: “Tôi yêu thầm anh ấy.”
Văn Yến Lan cười lạnh một tiếng: “Cậu ta căn bản không thích cậu, cậu ta là thích khuôn mặt này của cậu, tôi nói thật cho cậu biết, người cậu ta thích là cậu thiếu niên trên tấm ảnh vừa rồi.”
“Cậu chỉ là một vật thay thế mà thôi.” Bà nói cực kỳ thẳng thắn khó nghe.
Nhưng Tô Vân Cảnh lại không hề có chút dao động nào, thậm chí còn có hơi buồn cười.
Bởi vì cậu chính là Văn Từ, cậu tự mình thay thế cho chính mình mà.
Tô Vân Cảnh không thể nói ra sự thật, vì vậy liền dùng một loại giọng điệu hèn mọn nói: “Không sao cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, tôi không quan tâm chuyện làm một vật thay thế.”
Văn Yến Lai đánh giá Tô Vân Cảnh từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi dò xét: “Cậu yêu cậu ta, hay là yêu tiền yêu địa vị của cậu ta?”
“Tôi nghe nói trước kia cậu là thực tập sinh, nếu là vì tiền đồ, tôi cũng có thể giúp cậu, tôi có thể giúp cậu nổi tiếng.”
Tô Vân Cảnh vừa định nói gì đó thì đã bị Văn Yến Lai cắt ngang.
“Nếu cậu không tin tôi, tôi có thể ký hợp đồng với cậu, tôi sẽ viết rõ trong hợp đồng, mỗi năm có thể giúp cậu kiếm bao nhiêu tiền.”
Cảm xúc của Văn Yến Lai dần trở nên kích động: “Nếu tôi khiến cậu không kiếm được tiền, tôi sẽ bù tiền vào cho cậu, chúng ta ký hợp đồng ước định, tôi giúp cậu thành danh, tôi giúp cậu kiếm tiền, cậu có thể rời khỏi cậu ta không?”
Tô Vân Cảnh nhìn Văn Yến Lai đang mất đi lý trí, bà lúc này giống hệt một người mẹ điên đang vô cớ gây rối vì mất đi con trai.
“Thật ngại quá.” Ánh mắt Tô Vân Cảnh vẫn rất ôn hòa: “Tôi không thể đồng ý, tôi thật lòng thích anh ấy.”
“Cậu biết quá khứ của cậu ta không mà thích cậu ta?” Văn Yến Lai cất cao giọng: “Cậu ta hại chết…”
Bà dường như không thể nói tiếp được nữa, đôi mắt chực trào nước, bờ môi cũng run rẩy không ngừng.
“Cậu ta hại chết người thân của tôi.” Văn Yến Lai ngập ngừng nói, mỗi chữ thốt ra đều khó khăn.
Phó Hàn Chu không hề hại chết cậu, khoảnh khắc khi xe tông vào rào chắn trên đường, là nhóc cool ngầu đã bảo vệ cậu, vậy nên cậu mới chỉ bị hôn mê.
“Hàn Chu đã nói chuyện trước kia với tôi, tôi rất rõ ràng mình đang làm gì, còn về việc anh ấy có hại chết người thân của bà không, bà có thể đi hỏi ba của bà, nghe nói lúc đó ông ấy cũng có mặt tại hiện trường.”
Tô Vân Cảnh đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin phép đi trước.”
Cậu vừa đẩy cửa ra ngoài, Văn Yến Lai lại đột nhiên bùng nổ: “Cậu ta chính là một kẻ điên, là một tên tâm thần.”
Tô Vân Cảnh nắm chặt nắm đấm, cậu cực kỳ cực kỳ ghét nghe người khác nói Phó Hàn Chu như vậy.
Nhóc cool ngầu bị bệnh thần kinh chỉ là do di truyền của dòng họ, Tô Vân Cảnh từng nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh.
Lúc đau khổ, anh sẽ đứng trên sân thượng muốn kết thúc sinh mệnh của mình, sẽ khiến khắp người trải đầy vết thương, sẽ còn một mình co lại trong chăn.
Anh không phải tên tâm thần, cũng không phải kẻ điên.
Anh là người mà cậu thích.
Tô Vân Cảnh quay đầu nhìn Văn Yến Lai: “Hôm nay tôi tới là muốn nói với bà, tôi không phải Văn Từ, mong rằng sau này bà đừng gọi điện thoại đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Văn Từ thật sự đã sớm chết đi trong trận tai nạn xe mười năm trước rồi.
Người Phó Hàn Chu tìm là Lục Gia Minh, là cậu, mà không phải con trai Văn Yến Lai.
Ngoại trừ cậu, không có ai có tư cách nói nhóc cool ngầu bám lấy cậu như một tên điên cả.
Mà cậu, chính là thích Phó Hàn Chu bám lấy mình như thế đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất