Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
Chương 66
Cả một buổi tối, tình trạng tinh thần của Phó Hàn Chu vẫn luôn tệ như vậy.
Tô Vân Cảnh luôn ở bên anh. Đến ngày hôm sau, tâm trạng Phó Hàn Chu vẫn không có chuyển biến tốt.
Anh nằm bên cạnh Tô Vân Cảnh, đôi lông mày dài ẩn hiện trong mái tóc bù xù, đôi mắt phượng khép hờ đỏ hoe, mí mắt hơi sưng, trông thật ốm yếu.
Từ hôm qua đến bây giờ hai người bọn họ đã cả ngày không ăn gì.
Tô Vân Cảnh hỏi anh: “Có đói bụng không?”
Phó Hàn Chu lắc đầu, ánh mắt không chút thần sắc, màu môi cũng tái nhợt.
Tô Vân Cảnh nhìn mà đau lòng, cố gắng nở một nụ cười: “Em đói bụng, anh ăn với em được không?”
Phó Hàn Chu vùi nửa mặt vào trong con gấu bông lông xù, im lặng nhìn Tô Vân Cảnh rồi gật đầu.
Tô Vân Cảnh đã đặt hai món ăn mang đến, đều là món Phó Hàn Chu thích ăn.
Nhưng khẩu vị của nhóc cool ngầu rất kém, bát cháo vốn không nhiều mà anh chỉ ăn được một phần ba, hầu như không động đến đồ ăn.
Anh lại bắt đầu không thích nói chuyện, Tô Vân Cảnh hỏi anh cái gì, anh cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Tô Vân Cảnh dùng những cách mà cậu đã dùng để trấn an nhóc cool ngầu lúc trước, dỗ dành anh, trêu chọc anh, nói cho anh biết mình cực kỳ thích anh, nhưng tâm trạng của anh vẫn rất tệ.
“Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh hôn lên lông mày Phó Hàn Chu, yết hầu khẽ lăn: “Anh có muốn…”
Vì đau nên phản ứng của Phó Hàn Chu hơi chậm chạp, anh không nhìn rõ biểu cảm của Tô Vân Cảnh.
Đôi mắt dịu dàng trước đây của cậu bây giờ trong mắt Phó Hàn Chu đã biến thành hai lỗ thủng màu đen trống trơn, như hai vực thẳm vô tận nhìn anh.
Tô Vân Cảnh đột nhiên đứng dậy đi xuống giường.
Phó Hàn Chu bật mạnh người dậy, cơ thể căng thẳng, mí mắt co giật, ánh mắt dán chặt vào trên người Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh không rời khỏi phòng ngủ, cậu lấy ra một vật trong ngăn kéo rồi trở lại giường đưa cho Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu liếc mắt nhìn qua, là một lọ dầu bôi trơn.
Trong khoảng thời gian này Tô Vân Cảnh vẫn luôn củng cố tâm lý cho mình, cậu đã tra trên mạng rất nhiều thứ, dầu bôi trơn đã mua từ lâu.
Nhưng Tô Vân Cảnh vẫn sợ đau, không vượt qua được rào cản trong lòng, vì vậy không dám thử với Phó Hàn Chu.
Nhưng giờ Tô Vân Cảnh đột nhiên lại muốn lấy ra, chỉ cần có thể làm cho nhóc cool ngầu vui vẻ hơn thì có đau cũng chỉ cần nhịn là được.
Hoặc có thể sẽ giống như mấy người trên mạng nói, đau một lúc rồi sẽ thấy sung sướng.
Giữa hai người bọn họ đã là loại quan hệ này thì nhất định sẽ tới bước cuối, không có gì phải sợ cả, người khác làm được thì vì sao cậu lại không thể chứ?
Tô Vân Cảnh tự an ủi mình.
Cậu vẫn luôn như vậy, để dỗ dành cho Phó Hàn Chu vui vẻ mà cậu luôn nhượng bộ, luôn hạ thấp điểm giới hạn của mình.
Bởi vì cậu thích Phó Hàn Chu, nên không muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng thống khổ của anh.
Khuôn mặt Tô Vân Cảnh đầy vết bỏng và cả dấu vết gặm nhấm của những con bọ.
Không thể nhận ra khuôn mặt của Tô Vân Cảnh nên Phó Hàn Chu không thấy được sự dịu dàng khi Tô Vân Cảnh dỗ dành anh, không thấy ý cười trong mắt cậu.
Đầu ngón tay run rẩy vu0t ve khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của Tô Vân Cảnh, sự khủng hoảng lan đến cả giọng nói của Phó Hàn Chu.
Cơ thể em ấy sẽ dần thối rữa, sau đó hoàn toàn bị đám sâu bọ kia cắn hết.
Sau đó sẽ không thấy em đâu nữa.
Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, trái tim Phó Hàn Chu như bị khoét mất một miếng, cảm giác đau đớn khó có thể hình dùng lan tỏa khắp tứ chi anh.
Phó Hàn Chu đau đớn đến mức đã gần như quên cách thở. Nhưng anh lại không biết phải cứu Tô Vân Cảnh thế nào, làm cách nào để ngăn đám sâu bọ kia mang cậu đi mất.
Tô Vân Cảnh luống cuống, cậu ôm lấy người đàn ông thống khổ tuyệt vọng trước mặt, giọng run rẩy hỏi anh: “Có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn đến bệnh viện không?”
Cậu không biết nhóc cool ngầu bị làm sao, nhìn anh như vậy trái tim Tô Vân Cảnh đau đớn quặn thắt.
Khoảnh khắc Phó Hàn Chu được Tô Vân Cảnh ôm lấy, đàn sâu bọ dày đặc như thủy triều dâng đã bao phủ hoàn toàn lấy bọn họ.
Dưới sự giằng xé đau đớn đến tột cùng này, trong lòng Phó Hàn Chu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn kỳ dị.
Anh và người mình yêu nhất đang giao hòa với nhau bằng một phương thức khác.
Máu thịt gắn bó như vậy thì từ này về sau sẽ không ai có thể tách hai người họ ra được nữa.
Dù Tô Vân Cảnh đi đến đâu, Phó Hàn Chu đều có thể đi cùng, cho dù là chết.
Ý nghĩ này khiến cơ thể và máu thịt Phó Hàn Chu đau đớn, nhưng tinh thần lại sung sướng thỏa mãn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Phó Hàn Chu cúi đầu hôn Tô Vân Cảnh thật sâu.
Nếu không thể cứu được em ấy thì thà rằng để anh cùng rời đi.
Chuyện Tô Vân Cảnh sợ hãi gần một tháng trời nhưng khi thực sự làm lại có cảm giác nói không nên lời.
Lần đầu tiên cậu trải qua loại chuyện này, không hề có bất kỳ kinh nghiệm gì, nhưng cơ thể cũng không cảm thấy đáng sợ như trong phim, cũng không giống như trong tiểu thuyết nói tới, ừm, nó…
Dù sao vẫn là không đáng sợ như Tô Vân Cảnh nghĩ trước đó, bởi vì động tác của Phó Hàn Chu rất nhẹ.
Phó Hàn Chu không thể nhìn thấy biểu cảm của Tô Vân Cảnh, cơn đau trên cơ thể khiến anh hết sức trì độn, hoàn toàn không cảm nhận được phản ứng của Tô Vân Cảnh.
Anh thậm chí còn không có cảm giác tình cảm dâng trào hay t1nh dục gì, chỉ có h4m muốn chiếm giữ Tô Vân Cảnh gần như cố chấp.
Cố chấp muốn hoàn toàn chiếm giữ cậu, nhưng lại chỉ muốn đơn thuần ở bên Tô Vân Cảnh.
Cho dù khuôn mặt của người trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, rất đáng sợ, nhưng Phó Hàn Chu không quan tâm, anh vẫn muốn được gần gũi với đối phương như trước kia.
Đám sâu màu trắng ngọ nguậy trong cơ thể hai người.
Chúng lại muốn mang em ấy đi một lần nữa, Phó Hàn Chu không thể làm gì, anh chỉ muốn được rời đi cùng Tô Vân Cảnh.
Giang Sơ Niên đã lâu không liên lạc với Phó Hàn Chu, anh ấy không biết bệnh tình của Phó Hàn Chu đã ngày càng nặng, luôn cho rằng có Tô Vân Cảnh bên cạnh thì tình trạng tinh thần của Phó Hàn Chu sẽ dần ổn định.
Đoàn làm phim “Thủy Nghịch” gọi điện hỏi thăm Giang Sơ Niên, hỏi xem Phó Hàn Chu có thể đến đoàn phim trước nửa tháng hay không.
Bộ phim này được chia làm hai phần. Phần một được quay từ hai năm trước. Năm ngoái đã phát hành vào dịp Quốc Khánh, đạt thành tích xuất sắc, liên tục đứng đầu danh sách phòng vé trong vài tuần, điểm đánh giá đạt 8.6.
Sau khi đọc kịch bản, Phó Hàn Chu đã trực tiếp ký hợp đồng cho hai phần một và hai.
Trong phần hai, anh không có nhiều đất diễn lắm nhưng nhân vật của anh rất quan trọng, có vai trò mấu chốt giúp thúc đẩy sự trưởng thành của nhân vật nam chính.
Khi Phó Hàn Chu nhận được cuộc gọi từ Giang Sơ Niên, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối.
Giờ anh không muốn đi bất cứ đâu cả, chỉ muốn ở cùng Tô Vân Cảnh trong khoảng thời gian cuối cùng này.
Anh quay người nhìn về phía Tô Vân Cảnh, đối phương cũng đang nhìn anh chăm chú, đôi mắt đen kịt vẫn trống trơn như cũ, như đang hỏi anh trong im lặng.
Ánh mắt Phó Hàn Chu dao động, lời từ chối lưỡng lự ở đầu lưỡi, cuối cùng vẫn đồng ý với Giang Sơ Niên sẽ đến đoàn làm phim trước thời hạn.
Nghe tin Phó Hàn Chu sắp quay phim, tâm trạng Tô Vân Cảnh hơi phức tạp, vừa lo lắng lại vừa cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Mấy ngày nay tâm trạng của anh ấy luôn rất tệ, ốm yếu nằm trong phòng ngủ, Tô Vân Cảnh vẫn ở sát bên anh.
Có nhiều lần Tô Vân Cảnh không nhịn được muốn khuyên Phó Hàn Chu đi gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng nhóc cool ngầu là một người rất bài ngoại, dù có đi khám bác sĩ mà anh không chịu phối hợp thì cũng hết cách.
Bác sĩ tâm lý không có thuật đọc tâm, nếu người bệnh không chịu phối hợp, không muốn tâm sự về bệnh tình thì họ cũng không thể đưa ra một kế hoạch điều trị hiệu quả.
Tô Vân Cảnh cũng rất đau đầu, chỉ có thể suy nghĩ khách quan là có lẽ khi có việc để làm thì lực chú ý của nhóc cool ngầu sẽ được phân tán đi một phần, tốt hơn nhiều so với việc cả ngày buồn chán ở trong nhà.
Phó Hàn Chu đến đoàn phim để quay phim, trên danh nghĩa là trợ lý riêng của anh tất nhiên Tô Vân Cảnh cũng sẽ đi theo đoàn.
Tháng hai năm nay, đoàn làm phim đã để cho các diễn viên chính đi thử trang phục, dựa theo kích cỡ dáng người của diễn viên tổ trang phục sẽ đặt trang phục cho họ.
“Thủy Nghịch” là bộ phim chính kịch đại nam chủ về chủ đề lịch sử. Chủ yếu kể về quá trình nam chính giành lấy quyền lực từ tay con trai trưởng trong một triều đại phong kiến vốn chú trọng sự phân biệt tôn ti trên dưới, con trưởng con thứ, cuối cùng cũng trở thành một vị minh quân.
Phó Hàn Chu đóng vai con trưởng là thái tử, sống ở Đông cung, tính tình vui giận thất thường, ham mê tửu sắc, xa xỉ vô độ.
Người này mất mẹ từ nhỏ, trên có phụ vương uy nghiêm mạnh mẽ, dưới có đệ đệ tài cao đức dày, đâu đâu cũng đè hắn xuống một bậc.
Người con trưởng này đã sống những ngày tháng áp lực buồn khổ nên tính tình dần thay đổi, trở nên âm u khó lường, tính cách vặn vẹo, ham thích giết người.
Những người thân thiết, bạn bè, tôn sư của nhân vật nam chính đều bị thái tử trời sinh có tính đa nghi này hại chết.
Dưới sự hãm hại của thái tử, nhân vật nam chính cuối cùng cũng bắt đầu phản kích.
Trong phần đầu tiên của bộ phim, vai của Phó Hàn Chu có rất nhiều đất diễn, chủ yếu là phối hợp diễn với nhân vật nam chính. Hắn ép sát từng bước nhân vật nam chính, còn đối phương thì dùng tài trí của mình liên tục hóa giải hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi người bên cạnh đều bị thái tử hại chết, nhân vật nam chính mới bắt đầu thức tỉnh, muốn chống lại thái tử, chống lại truyền thống con vợ cả kế thừa sự nghiệp của tổ tiên.
Kịch bản rất hay, đạo diễn vô cùng giỏi trong việc sử dụng ánh sáng và bối cảnh, hơn nữa hai diễn viên chính cũng có kỹ năng diễn xuất tốt, nên bộ phim rất có sức hút và thỏa mãn người xem.
So với nam chính hào phóng, tốt bụng thì dạng nhân vật của vai nam thứ lại càng dễ dàng tỏa sáng hơn.
Phó Hàn Chu đặc biệt có khả năng diễn loại nhân vật có tâm lý u ám vặn vẹo, nội tâm phức tạp như thế này. Anh được xưng tụng là diễn viên chuyên đóng các vai phản diện.
Cư dân mạng khen ngợi, nam chính là người mới, Phó Hàn Chu là dân lâu năm, không cần biết nam thứ xấu xa thế nào, tam quan của họ đều đã chạy theo ngũ quan của anh rồi.
Phó Hàn Chu hầu như không nhận vai nam chính vì anh không thực hiện những cảnh quay tình cảm.
Cho dù là một tác phẩm lớn mang ý nghĩa văn học như “Thủy Nghịch” thì vì muốn đạt được thành công trên mặt thương mại hóa nên nhà sản xuất không thể không gia tăng tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Nhân vật nữ chính của phần một đã bị thái tử hại chết, trong phần hai lại thêm vào một nhân vật nữ mới.
Nhân vật này do Mộ Ca thủ vai, nàng có mối thù sâu đậm với thái tử, sau khi hành thích thất bại thì được nhân vật nam chính cứu.
Sau khi Mộ Ca bước chân vào làng giải trí vẫn luôn đóng vai phụ, hoặc làm diễn viên đóng thế, đây là lần đầu tiên cô đóng một vai quan trọng như vậy.
Trong tiểu thuyết, bộ phim điện ảnh đầu tiên của Mộ Ca là phim võ thuật, cô vào vai một thiếu nữ mười bảy tuổi đơn thuần ngây thơ, võ công cực kỳ cao.
Đôi mắt trong veo có thần của Mộ Ca rất phù hợp với ngoại hình nhân vật.
Hơn nữa nhân vật có thiết lập tốt, tạo hình tốt, chỉ nhờ một bức ảnh GIF với tạo hình trong tay cầm trường kiếm đã giúp cho cô trở nên nổi tiếng khắp các trang mạng.
Nhưng bây giờ Mộ Ca lại không xuất hiện trong bộ phim đó, mà tham gia cùng một đoàn phim với Phó Hàn Chu.
Bây giờ tình trạng bệnh của nhóc cool ngầu nặng hơn, tác phẩm đầu tay của nữ chính lại xảy ra thay đổi lớn như vậy.
Tô Vân Cảnh không biết có phải thế giới lại bắt đầu ép diễn biến theo cốt truyện hay không, từ chốn hư không thế giới này đang thúc đẩy cho nhóc cool ngầu yêu Mộ Ca sao?
Trên người Mộ Ca có thiết lập, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh Phó Hàn Chu thì những ảo giác lộn xộn đó sẽ biến mất.
Tô Vân Cảnh lại thấy đau đầu. Bởi vì sự xuất hiện của cậu mà nội dung cốt truyện đã xảy ra những thay đổi long trời lở đất, nhưng xem ra dù có thay đổi như thế nào thì một số tình tiết trong cốt truyện vẫn phải xảy ra.
Ngày đầu tiên Tô Vân Cảnh tham gia đoàn phim với Phó Hàn Chu, bọn họ đã gặp Mộ Ca trong thang máy của khách sạn do đoàn phim thuê.
Ngoài Tô Vân Cảnh, Giang Sơ Niên còn cử thêm hai trợ lý đến cho Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh chỉ chịu trách nhiệm ở bên cạnh Phó Hàn Chu hai mươi tư giờ, còn những việc khác do hai trợ lý giàu kinh nghiệm kia phụ trách.
Trong thang máy có tổng cộng năm người, Mộ Ca đứng trong góc, len lén đánh giá Tô Vân Cảnh qua vách tường thang máy sáng đến mức có thể soi gương.
Người trong gương mặc áo sơ mi, cần cổ thon dài lộ ra ngoài cổ áo, sau tai có một vết đỏ khả nghi.
Trông cậu rất đẹp, đường nét trên mặt sáng sủa đẹp trai, khí chất trong sạch, vẻ ngoài đơn thuần, không thua kém bất kỳ thần tượng nổi tiếng nào.
Mộ Ca luôn cảm thấy Tô Vân Cảnh khá quen mắt. Lẽ nào vì lúc trước nhìn thấy bức ảnh của Văn Từ mà dì Văn đưa cho cô xem nên khi trông thấy Tô Vân Cảnh cô mới cảm thấy mình đã gặp qua người này ở đâu đó sao?
Trong khi cô đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt có một ánh mắt lạnh lùng lướt qua, đuôi mắt sắc bén như ong chích.
Mộ Ca bị ánh mắt tràn đầy ác ý này dọa cho run rẩy, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Người đàn ông cao lớn có một đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp, nước da trắng và lạnh như ngọc, sắc môi nhợt nhạt mím lại trông có vẻ lạnh nhạt bạc tình, không phải là người dễ ở chung.
Sau khi đến tầng trệt Mộ Ca ở, thang máy vừa mở cô đã vội vàng bước ra ngoài.
Tô Vân Cảnh nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Mộ Ca, rồi không khỏi nhìn thoáng qua nhóc cool ngầu bên cạnh.
Phó Hàn Chu đã không thể nhìn ra biểu cảm của Tô Vân Cảnh từ lâu, anh không hiểu ý hỏi thăm trên mặt Tô Vân Cảnh, chỉ cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt mệt mỏi.
Tô Vân Cảnh mím môi, cảm thấy rất khó chịu.
Phó Hàn Chu có địa vị cao nên đoàn làm phim đã đặt cho anh một phòng suite.
Để tiện cho hai người họ ở cùng chỗ, Phó Hàn Chu đã tự bỏ thêm tiền, nâng cấp thành phòng tổng thống.
Sau khi đưa hành lý của họ đến cửa phòng, hai trợ lý liền trở về phòng mình, nhắc Tô Vân Cảnh có chuyện gì thì liên hệ với họ bằng Wechat.
Tô Vân Cảnh vừa đóng cửa phòng, Phó Hàn Chu đã ôm lấy cậu từ phía sau, dựa trán vào vai Tô Vân Cảnh, dường như anh đã mỏi mệt đến cực điểm.
Bây giờ Tô Vân Cảnh không biết Phó Hàn Chu đang suy nghĩ gì, sức sống của anh dường như đang dần biến mất, cả người cũng không còn vẻ tươi tắn sống động như xưa nữa.
Sự lo lắng của Tô Vân Cảnh đã lên đến đỉnh điểm, cổ họng cậu nghẹn đắng: “Hàn Chu, anh có thể nói chuyện với em không?”
“Được.”
“Anh không thoải mái ở chỗ nào?”
“Không có.” Vẻ mặt Phó Hàn Chu thoáng sự mệt mỏi, như đám mây phiêu đãng, không biết lúc nào sẽ tan ra.
“Vậy sao anh lại ăn ngày càng ít vậy? Có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Anh không sao, chỉ là không thấy đói bụng thôi.”
Khẩu vị của Phó Hàn Chu rất kém, trong khoảng thời gian này anh luôn ngủ không ngon, tri giác càng ngày càng kém, bây giờ cũng không cảm nhận được thân nhiệt của Tô Vân Cảnh.
Chỉ khi ôm Tô Vân Cảnh, khi những con bọ trắng kia bắt đầu cắn xé anh, Phó Hàn Chu mới có thể chắc chắn em ấy vẫn còn sống, chưa hoàn toàn rời bỏ anh.
Phó Hàn Chu rất mệt, mỗi ngày đều sống rất mệt mỏi.
Tô Vân Cảnh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Cậu cố nén lo lắng trong lòng, dùng giọng điệu ôn hòa, cười nói: “Đợi anh quay xong bộ phim này chúng ta đi đến đảo nhỏ kia nghỉ dưỡng đi, chỉ hai chúng ta thôi.”
Biết Phó Hàn Chu thích ở một mình cùng cậu nên Tô Vân Cảnh sốt sắng muốn xoa dịu tâm trạng sa sút của anh, cũng muốn xoa dịu cơn hoảng loạn không thể giải thích được của mình.
Phó Hàn Chu ôm chặt Tô Vân Cảnh, vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói rất nhẹ: “Được.”
Tô Vân Cảnh vốn tưởng sau khi Phó Hàn Chu tham gia vào đoàn và bắt đầu quay phim thì tâm trạng và khẩu vị của anh sẽ có chuyển biến tốt.
Nhưng vẫn chẳng có gì khác so với lúc ở nhà.
Trong phim sau khi thái tử bị phế thì tình cảnh càng ngày càng trở nên tồi tệ, tâm trạng cũng hoàn toàn mất khống chế.
Vì để anh diễn ra sự cố chấp bất thường này, đạo diễn thậm chí còn yêu cầu Phó Hàn Chu phải ăn kiêng để giảm cân, tạo ra cảm giác gầy trơ xương, tinh thần suy sụp hết cỡ.
Khi quay phim, Phó Hàn Chu như một con thú bị vây ép vào con đường chết, vô cùng thô bạo và điên cuồng.
Nhưng khi không có máy quay anh lại trở về trạng thái kiệt sức và yếu ớt kia, luôn ở trong tình trạng ốm yếu, không muốn nói chuyện với ai, không muốn nói ra lời, không hề có chút tinh thần nào.
Tô Vân Cảnh rất lo lắng cho tình trạng tâm lý của Phó Hàn Chu. Cậu không biết Phó Hàn Chu điên cuồng trước ống kính có phải là hình ảnh nội tâm của anh bây giờ không, trong lòng càng muốn để anh đi khám bác sĩ tâm lý hơn.
Đạo diễn yêu cầu anh ăn kiêng, mà bản thân Phó Hàn Chu cũng không có khẩu vị nên anh sụt cân rất nhanh.
Trong cảnh quay phối hợp diễn đầu tiên với Mộ Ca, Phó Hàn Chu bất ngờ bị ngất xỉu, cũng may Mộ Ca ở phía đối diện nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy anh.
Sức Mộ Ca yếu, sức nặng toàn thân Phó Hàn Chu lại ép cả trên người cô, khiến cô rất vất vả mới có thể chống đỡ được.
Tô Vân Cảnh sải bước xông tới, nhận lấy Phó Hàn Chu từ tay Mộ Ca.
Người trong ngực sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hàng mi dài đen như mực vô lực rủ xuống, trông anh yếu ớt vô cùng, trái tim Tô Vân Cảnh thắt lại từng cơn, đau nhói.
Phó Hàn Chu bất ngờ ngất xỉu khiến mọi người trong đoàn phim, kể cả đạo diễn đều bị dọa cho hoảng sợ.
Tô Vân Cảnh không để ai chạm vào Phó Hàn Chu, cậu cõng Phó Hàn Chu lên xe, đến bệnh viện gần nhất.
Phó Hàn Chu đã mấy ngày nay không nghỉ ngơi, đại não luôn ở trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi.
Lần này anh hôn mê ngoài ý muốn, nằm trong phòng bệnh ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Sợ quấy rầy đến Phó Hàn Chu nghỉ ngơi nên người trong đoàn làm phim không đến thăm hỏi, chỉ có Tô Vân Cảnh ở lại trong phòng bệnh.
Tài xế của Phó Hàn Chu chờ ở bãi đỗ xe bệnh viện, giúp đỡ Tô Vân Cảnh chạy việc vặt.
Sau khi ngủ mười mấy tiếng, Phó Hàn Chu mới tỉnh lại, nhưng rất mệt mỏi, toàn thân không còn chút sức lực nào, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ ốm yếu.
Tô Vân Cảnh gọi điện thoại nhờ tài xế mua giúp một phần cháo và hai đĩa đồ ăn thanh đạm đưa đến phòng bệnh.
Sau khi cúp điện thoại, cậu đứng dậy định mở rèm cửa.
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, từng mảng ánh sáng vàng chiếu vào qua cửa sổ.
Tô Vân Cảnh tan chảy trong ánh sáng vàng này, ánh sáng chói lòa làm mờ đi nét mặt cậu, trông cậu gần như bán trong suốt.
Đôi đồng tử đen sẫm của Phó Hàn Chu chấn động, Tô Vân Cảnh như vậy khiến cho anh có ảo giác như cậu đã biến mất theo luồng ánh sáng.
Phó Hàn Chu đột ngột đứng bật dậy, chạy tới ôm Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu ấn lên tường, xương bả vai bị đụng phải đau nhói khiến cậu phải nhăn lông mày.
Cổ họng vừa định phát ra một tiếng rên đau đớn mơ hồ thì đã bị Tô Vân Cảnh nhanh chóng nuốt ngược trở lại.
Phó Hàn Chu đã chấp nhận rằng Tô Vân Cảnh sẽ rời đi cũng muốn rời khỏi thế giới này cùng cậu.
Vì vậy anh rất sợ Tô Vân Cảnh sẽ biến mất một mình, đi đến một nơi mà anh sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
Phó Hàn Chu còn đang truyền dịch, kim tiêm đột ngột bị rút ra khỏi mu bàn tay khiến máu tươi nhỏ xuống đất, tích trên mặt đất thành một vũng máu nhỏ.
Cảm giác được sự run rẩy của Phó Hàn Chu, biết anh lại phát bệnh, Tô Vân Cảnh cũng ôm lấy anh, nhẹ giọng an ủi.
“Em ở đây, em không có rời đi.”
“Đừng sợ, lần này em sẽ không rời đi nữa, hai chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Tô Vân Cảnh lo lắng hỏi: “Hàn Chu, anh có nghe thấy không? Em sẽ vĩnh viễn ở lại đây, sẽ không giống như hai lần trước nữa, anh phải tin em.”
Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu trên người họ, nhưng Phó Hàn Chu lại không hề cảm nhận được một chút ấm áp nào, anh cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tô Vân Cảnh.
Người trước mặt đang dần phân hủy.
Mà máu thịt anh cũng dần thối rữa theo, sau đó bị đám sâu trắng kia cắn xé.
Phó Hàn Chu ôm cậu, sau khi cảm nhận được sự đau đớn, biết cậu vẫn còn ở bên người mình, cuối cùng anh mới cảm thấy an tâm.
Anh nở một nụ cười hiếm có, nhẹ giọng nói: “Anh biết, anh cũng sẽ luôn ở bên em.”
Mãi mãi ở bên em, sẽ không có ai có thể tách chúng ta ra một lần nữa.
Sau khi Giang Sơ Niên nghe nói Phó Hàn Chu ngất xỉu trên trường quay, anh ấy lập tức bắt chuyến bay tới thủ đô.
Vì sợ nếu biết được tin tức người hâm mộ sẽ đến bệnh viện quấy rầy nên đoàn phim đã đặc biệt cử người canh giữ ở cửa phòng bệnh Phó Hàn Chu.
Biết Giang Sơ Niên là người đại diện của Phó Hàn Chu nên họ trực tiếp cho anh ấy vào.
Giang Sơ Niên vừa đẩy cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Tô Vân Cảnh đang giám sát Phó Hàn Chu húp cháo.
Cậu ngồi trước giường bệnh Phó Hàn Chu, khóe mắt hơi đỏ, mắt nhìn vào bàn tay được băng bó của Phó Hàn Chu, vẻ mặt vô cùng khổ sở áp lực.
Tô Vân Cảnh rất lo lắng cho Phó Hàn Chu, trong lòng cũng thấy khủng hoảng, nhưng cậu không thể suy sụp.
Ít nhất không thể biểu hiện ra trước mặt nhóc cool ngầu, nếu đối phương cảm nhận được cảm xúc của cậu thì tình hình sẽ càng tệ hơn.
Vì vậy Tô Vân Cảnh chỉ có thể cố gắng cầm cự.
Khẩu vị của Phó Hàn Chu vẫn rất kém, miễn cưỡng mới ăn được nửa bát. Tô Vân Cảnh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn nốt nửa bát cháo của Phó Hàn Chu còn dư lại.
Khi Tô Vân Cảnh xếp lại hộp cơm, Giang Sơ Niên thấy mấy đầu ngón tay cậu đều đang run lên.
Giang Sơ Niên có thể hiểu rất rõ tâm trạng của Tô Vân Cảnh lúc này, nhiều năm nay anh ấy luôn trải qua cảm giác như vậy, luôn lo lắng Phó Hàn Chu sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng anh ấy không hiểu, vì sao Tô Vân Cảnh lại có tình cảm sâu đậm như vậy với Phó Hàn Chu.
Nhìn vẻ mặt cực kỳ giống Văn Từ kia, tay nắm cửa phòng bệnh của Giang Sơ Niên lặng lẽ nắm chặt lại.
Cuối cùng anh ấy cũng không đi vào trong phòng, mà xoay người rời khỏi khoa nội trú.
Tìm một nơi yên tĩnh trong bệnh viện, Giang Sơ Niên gọi cho Lâm Liệt một cuộc điện thoại.
Hôm nay là ngày nghỉ, Lâm Liệt không phải đi làm, anh ấy khó có khi được nhàn nhã giết thời gian ở đại lý xe ô tô của Đường Vệ.
Khi thấy là Giang Sơ Niên gọi đến, anh ấy khẽ nhíu mày, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói khách sáo của Giang Sơ Niên truyền tới: “Anh Lâm, có thể làm phiền anh một lúc không?”
“Có thể.” Lâm Liệt đứng dậy tránh khỏi quầy bar ồn ào.
Giang Sơ Niên biết Lâm Liệt đã từng ăn cơm với Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu, vì vậy muốn hỏi ấn tượng của anh ấy đối với Tô Vân Cảnh.
Lâm Liệt nở nụ cười, đột nhiên lại cảm thấy cuộc điện thoại này dường như đều nằm trong dự đoán.
“Nói thế nào nhỉ.” Lâm Liệt cân nhắc tìm từ: “Tôi cảm thấy người đó cũng không tệ, tình cảm với anh Phó rất tốt.”
“Tốt ngoài sự mong đợi của tôi.” Những lời này thốt ra từ miệng Lâm Liệt có vẻ có ý tứ sâu xa.
Bên kia điện thoại đã trầm mặc một hồi lâu mà không thấy nói gì, Lâm Liệt cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ anh ấy.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.” Giang Sơ Niên khách sáo nói một câu với Lâm Liệt, sau đó cúp máy.
Thấy Lâm Liệt cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, Đường Vệ liền cầm cây bi-a đập mạnh vào đầu gối anh ấy từ phía sau.
“Nhìn cái gì đấy? Giữa ban ngày còn d0ng dục à?”
Tầng hai của đại lý xe ô tô được Đường Vệ đổi thành phòng giải trí, khi không bận rộn, mọi người sẽ tụ tập ở đây chơi bi-a, nói chuyện phiếm.
Lâm Liệt thu lại suy nghĩ của mình, quay đầu liếc qua Đường Vệ: “Cậu qua đây, tôi nói cho cậu biết tôi đang d0ng dục cái gì.”
Mí mắt Đường Vệ không tự giác giật giật, anh ấy vung gậy bi-a lên vỗ vào mông Lâm Liệt: “Con mẹ cậu nha, nghĩ đẹp lắm, anh đây không muốn biết.”
Cái tay làm bậy xong Đường Vệ liền ném gậy bi-a đi, chạy xuống lầu.
Lâm Liệt cũng không vội đuổi theo, anh ấy cầm lấy chìa khóa xe của Đường Vệ để trên bàn đi ra ngoài, chờ anh ấy quay về sẽ tính sổ.
Tô Vân Cảnh luôn ở bên anh. Đến ngày hôm sau, tâm trạng Phó Hàn Chu vẫn không có chuyển biến tốt.
Anh nằm bên cạnh Tô Vân Cảnh, đôi lông mày dài ẩn hiện trong mái tóc bù xù, đôi mắt phượng khép hờ đỏ hoe, mí mắt hơi sưng, trông thật ốm yếu.
Từ hôm qua đến bây giờ hai người bọn họ đã cả ngày không ăn gì.
Tô Vân Cảnh hỏi anh: “Có đói bụng không?”
Phó Hàn Chu lắc đầu, ánh mắt không chút thần sắc, màu môi cũng tái nhợt.
Tô Vân Cảnh nhìn mà đau lòng, cố gắng nở một nụ cười: “Em đói bụng, anh ăn với em được không?”
Phó Hàn Chu vùi nửa mặt vào trong con gấu bông lông xù, im lặng nhìn Tô Vân Cảnh rồi gật đầu.
Tô Vân Cảnh đã đặt hai món ăn mang đến, đều là món Phó Hàn Chu thích ăn.
Nhưng khẩu vị của nhóc cool ngầu rất kém, bát cháo vốn không nhiều mà anh chỉ ăn được một phần ba, hầu như không động đến đồ ăn.
Anh lại bắt đầu không thích nói chuyện, Tô Vân Cảnh hỏi anh cái gì, anh cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Tô Vân Cảnh dùng những cách mà cậu đã dùng để trấn an nhóc cool ngầu lúc trước, dỗ dành anh, trêu chọc anh, nói cho anh biết mình cực kỳ thích anh, nhưng tâm trạng của anh vẫn rất tệ.
“Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh hôn lên lông mày Phó Hàn Chu, yết hầu khẽ lăn: “Anh có muốn…”
Vì đau nên phản ứng của Phó Hàn Chu hơi chậm chạp, anh không nhìn rõ biểu cảm của Tô Vân Cảnh.
Đôi mắt dịu dàng trước đây của cậu bây giờ trong mắt Phó Hàn Chu đã biến thành hai lỗ thủng màu đen trống trơn, như hai vực thẳm vô tận nhìn anh.
Tô Vân Cảnh đột nhiên đứng dậy đi xuống giường.
Phó Hàn Chu bật mạnh người dậy, cơ thể căng thẳng, mí mắt co giật, ánh mắt dán chặt vào trên người Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh không rời khỏi phòng ngủ, cậu lấy ra một vật trong ngăn kéo rồi trở lại giường đưa cho Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu liếc mắt nhìn qua, là một lọ dầu bôi trơn.
Trong khoảng thời gian này Tô Vân Cảnh vẫn luôn củng cố tâm lý cho mình, cậu đã tra trên mạng rất nhiều thứ, dầu bôi trơn đã mua từ lâu.
Nhưng Tô Vân Cảnh vẫn sợ đau, không vượt qua được rào cản trong lòng, vì vậy không dám thử với Phó Hàn Chu.
Nhưng giờ Tô Vân Cảnh đột nhiên lại muốn lấy ra, chỉ cần có thể làm cho nhóc cool ngầu vui vẻ hơn thì có đau cũng chỉ cần nhịn là được.
Hoặc có thể sẽ giống như mấy người trên mạng nói, đau một lúc rồi sẽ thấy sung sướng.
Giữa hai người bọn họ đã là loại quan hệ này thì nhất định sẽ tới bước cuối, không có gì phải sợ cả, người khác làm được thì vì sao cậu lại không thể chứ?
Tô Vân Cảnh tự an ủi mình.
Cậu vẫn luôn như vậy, để dỗ dành cho Phó Hàn Chu vui vẻ mà cậu luôn nhượng bộ, luôn hạ thấp điểm giới hạn của mình.
Bởi vì cậu thích Phó Hàn Chu, nên không muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng thống khổ của anh.
Khuôn mặt Tô Vân Cảnh đầy vết bỏng và cả dấu vết gặm nhấm của những con bọ.
Không thể nhận ra khuôn mặt của Tô Vân Cảnh nên Phó Hàn Chu không thấy được sự dịu dàng khi Tô Vân Cảnh dỗ dành anh, không thấy ý cười trong mắt cậu.
Đầu ngón tay run rẩy vu0t ve khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của Tô Vân Cảnh, sự khủng hoảng lan đến cả giọng nói của Phó Hàn Chu.
Cơ thể em ấy sẽ dần thối rữa, sau đó hoàn toàn bị đám sâu bọ kia cắn hết.
Sau đó sẽ không thấy em đâu nữa.
Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, trái tim Phó Hàn Chu như bị khoét mất một miếng, cảm giác đau đớn khó có thể hình dùng lan tỏa khắp tứ chi anh.
Phó Hàn Chu đau đớn đến mức đã gần như quên cách thở. Nhưng anh lại không biết phải cứu Tô Vân Cảnh thế nào, làm cách nào để ngăn đám sâu bọ kia mang cậu đi mất.
Tô Vân Cảnh luống cuống, cậu ôm lấy người đàn ông thống khổ tuyệt vọng trước mặt, giọng run rẩy hỏi anh: “Có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn đến bệnh viện không?”
Cậu không biết nhóc cool ngầu bị làm sao, nhìn anh như vậy trái tim Tô Vân Cảnh đau đớn quặn thắt.
Khoảnh khắc Phó Hàn Chu được Tô Vân Cảnh ôm lấy, đàn sâu bọ dày đặc như thủy triều dâng đã bao phủ hoàn toàn lấy bọn họ.
Dưới sự giằng xé đau đớn đến tột cùng này, trong lòng Phó Hàn Chu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn kỳ dị.
Anh và người mình yêu nhất đang giao hòa với nhau bằng một phương thức khác.
Máu thịt gắn bó như vậy thì từ này về sau sẽ không ai có thể tách hai người họ ra được nữa.
Dù Tô Vân Cảnh đi đến đâu, Phó Hàn Chu đều có thể đi cùng, cho dù là chết.
Ý nghĩ này khiến cơ thể và máu thịt Phó Hàn Chu đau đớn, nhưng tinh thần lại sung sướng thỏa mãn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Phó Hàn Chu cúi đầu hôn Tô Vân Cảnh thật sâu.
Nếu không thể cứu được em ấy thì thà rằng để anh cùng rời đi.
Chuyện Tô Vân Cảnh sợ hãi gần một tháng trời nhưng khi thực sự làm lại có cảm giác nói không nên lời.
Lần đầu tiên cậu trải qua loại chuyện này, không hề có bất kỳ kinh nghiệm gì, nhưng cơ thể cũng không cảm thấy đáng sợ như trong phim, cũng không giống như trong tiểu thuyết nói tới, ừm, nó…
Dù sao vẫn là không đáng sợ như Tô Vân Cảnh nghĩ trước đó, bởi vì động tác của Phó Hàn Chu rất nhẹ.
Phó Hàn Chu không thể nhìn thấy biểu cảm của Tô Vân Cảnh, cơn đau trên cơ thể khiến anh hết sức trì độn, hoàn toàn không cảm nhận được phản ứng của Tô Vân Cảnh.
Anh thậm chí còn không có cảm giác tình cảm dâng trào hay t1nh dục gì, chỉ có h4m muốn chiếm giữ Tô Vân Cảnh gần như cố chấp.
Cố chấp muốn hoàn toàn chiếm giữ cậu, nhưng lại chỉ muốn đơn thuần ở bên Tô Vân Cảnh.
Cho dù khuôn mặt của người trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, rất đáng sợ, nhưng Phó Hàn Chu không quan tâm, anh vẫn muốn được gần gũi với đối phương như trước kia.
Đám sâu màu trắng ngọ nguậy trong cơ thể hai người.
Chúng lại muốn mang em ấy đi một lần nữa, Phó Hàn Chu không thể làm gì, anh chỉ muốn được rời đi cùng Tô Vân Cảnh.
Giang Sơ Niên đã lâu không liên lạc với Phó Hàn Chu, anh ấy không biết bệnh tình của Phó Hàn Chu đã ngày càng nặng, luôn cho rằng có Tô Vân Cảnh bên cạnh thì tình trạng tinh thần của Phó Hàn Chu sẽ dần ổn định.
Đoàn làm phim “Thủy Nghịch” gọi điện hỏi thăm Giang Sơ Niên, hỏi xem Phó Hàn Chu có thể đến đoàn phim trước nửa tháng hay không.
Bộ phim này được chia làm hai phần. Phần một được quay từ hai năm trước. Năm ngoái đã phát hành vào dịp Quốc Khánh, đạt thành tích xuất sắc, liên tục đứng đầu danh sách phòng vé trong vài tuần, điểm đánh giá đạt 8.6.
Sau khi đọc kịch bản, Phó Hàn Chu đã trực tiếp ký hợp đồng cho hai phần một và hai.
Trong phần hai, anh không có nhiều đất diễn lắm nhưng nhân vật của anh rất quan trọng, có vai trò mấu chốt giúp thúc đẩy sự trưởng thành của nhân vật nam chính.
Khi Phó Hàn Chu nhận được cuộc gọi từ Giang Sơ Niên, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối.
Giờ anh không muốn đi bất cứ đâu cả, chỉ muốn ở cùng Tô Vân Cảnh trong khoảng thời gian cuối cùng này.
Anh quay người nhìn về phía Tô Vân Cảnh, đối phương cũng đang nhìn anh chăm chú, đôi mắt đen kịt vẫn trống trơn như cũ, như đang hỏi anh trong im lặng.
Ánh mắt Phó Hàn Chu dao động, lời từ chối lưỡng lự ở đầu lưỡi, cuối cùng vẫn đồng ý với Giang Sơ Niên sẽ đến đoàn làm phim trước thời hạn.
Nghe tin Phó Hàn Chu sắp quay phim, tâm trạng Tô Vân Cảnh hơi phức tạp, vừa lo lắng lại vừa cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Mấy ngày nay tâm trạng của anh ấy luôn rất tệ, ốm yếu nằm trong phòng ngủ, Tô Vân Cảnh vẫn ở sát bên anh.
Có nhiều lần Tô Vân Cảnh không nhịn được muốn khuyên Phó Hàn Chu đi gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng nhóc cool ngầu là một người rất bài ngoại, dù có đi khám bác sĩ mà anh không chịu phối hợp thì cũng hết cách.
Bác sĩ tâm lý không có thuật đọc tâm, nếu người bệnh không chịu phối hợp, không muốn tâm sự về bệnh tình thì họ cũng không thể đưa ra một kế hoạch điều trị hiệu quả.
Tô Vân Cảnh cũng rất đau đầu, chỉ có thể suy nghĩ khách quan là có lẽ khi có việc để làm thì lực chú ý của nhóc cool ngầu sẽ được phân tán đi một phần, tốt hơn nhiều so với việc cả ngày buồn chán ở trong nhà.
Phó Hàn Chu đến đoàn phim để quay phim, trên danh nghĩa là trợ lý riêng của anh tất nhiên Tô Vân Cảnh cũng sẽ đi theo đoàn.
Tháng hai năm nay, đoàn làm phim đã để cho các diễn viên chính đi thử trang phục, dựa theo kích cỡ dáng người của diễn viên tổ trang phục sẽ đặt trang phục cho họ.
“Thủy Nghịch” là bộ phim chính kịch đại nam chủ về chủ đề lịch sử. Chủ yếu kể về quá trình nam chính giành lấy quyền lực từ tay con trai trưởng trong một triều đại phong kiến vốn chú trọng sự phân biệt tôn ti trên dưới, con trưởng con thứ, cuối cùng cũng trở thành một vị minh quân.
Phó Hàn Chu đóng vai con trưởng là thái tử, sống ở Đông cung, tính tình vui giận thất thường, ham mê tửu sắc, xa xỉ vô độ.
Người này mất mẹ từ nhỏ, trên có phụ vương uy nghiêm mạnh mẽ, dưới có đệ đệ tài cao đức dày, đâu đâu cũng đè hắn xuống một bậc.
Người con trưởng này đã sống những ngày tháng áp lực buồn khổ nên tính tình dần thay đổi, trở nên âm u khó lường, tính cách vặn vẹo, ham thích giết người.
Những người thân thiết, bạn bè, tôn sư của nhân vật nam chính đều bị thái tử trời sinh có tính đa nghi này hại chết.
Dưới sự hãm hại của thái tử, nhân vật nam chính cuối cùng cũng bắt đầu phản kích.
Trong phần đầu tiên của bộ phim, vai của Phó Hàn Chu có rất nhiều đất diễn, chủ yếu là phối hợp diễn với nhân vật nam chính. Hắn ép sát từng bước nhân vật nam chính, còn đối phương thì dùng tài trí của mình liên tục hóa giải hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi người bên cạnh đều bị thái tử hại chết, nhân vật nam chính mới bắt đầu thức tỉnh, muốn chống lại thái tử, chống lại truyền thống con vợ cả kế thừa sự nghiệp của tổ tiên.
Kịch bản rất hay, đạo diễn vô cùng giỏi trong việc sử dụng ánh sáng và bối cảnh, hơn nữa hai diễn viên chính cũng có kỹ năng diễn xuất tốt, nên bộ phim rất có sức hút và thỏa mãn người xem.
So với nam chính hào phóng, tốt bụng thì dạng nhân vật của vai nam thứ lại càng dễ dàng tỏa sáng hơn.
Phó Hàn Chu đặc biệt có khả năng diễn loại nhân vật có tâm lý u ám vặn vẹo, nội tâm phức tạp như thế này. Anh được xưng tụng là diễn viên chuyên đóng các vai phản diện.
Cư dân mạng khen ngợi, nam chính là người mới, Phó Hàn Chu là dân lâu năm, không cần biết nam thứ xấu xa thế nào, tam quan của họ đều đã chạy theo ngũ quan của anh rồi.
Phó Hàn Chu hầu như không nhận vai nam chính vì anh không thực hiện những cảnh quay tình cảm.
Cho dù là một tác phẩm lớn mang ý nghĩa văn học như “Thủy Nghịch” thì vì muốn đạt được thành công trên mặt thương mại hóa nên nhà sản xuất không thể không gia tăng tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Nhân vật nữ chính của phần một đã bị thái tử hại chết, trong phần hai lại thêm vào một nhân vật nữ mới.
Nhân vật này do Mộ Ca thủ vai, nàng có mối thù sâu đậm với thái tử, sau khi hành thích thất bại thì được nhân vật nam chính cứu.
Sau khi Mộ Ca bước chân vào làng giải trí vẫn luôn đóng vai phụ, hoặc làm diễn viên đóng thế, đây là lần đầu tiên cô đóng một vai quan trọng như vậy.
Trong tiểu thuyết, bộ phim điện ảnh đầu tiên của Mộ Ca là phim võ thuật, cô vào vai một thiếu nữ mười bảy tuổi đơn thuần ngây thơ, võ công cực kỳ cao.
Đôi mắt trong veo có thần của Mộ Ca rất phù hợp với ngoại hình nhân vật.
Hơn nữa nhân vật có thiết lập tốt, tạo hình tốt, chỉ nhờ một bức ảnh GIF với tạo hình trong tay cầm trường kiếm đã giúp cho cô trở nên nổi tiếng khắp các trang mạng.
Nhưng bây giờ Mộ Ca lại không xuất hiện trong bộ phim đó, mà tham gia cùng một đoàn phim với Phó Hàn Chu.
Bây giờ tình trạng bệnh của nhóc cool ngầu nặng hơn, tác phẩm đầu tay của nữ chính lại xảy ra thay đổi lớn như vậy.
Tô Vân Cảnh không biết có phải thế giới lại bắt đầu ép diễn biến theo cốt truyện hay không, từ chốn hư không thế giới này đang thúc đẩy cho nhóc cool ngầu yêu Mộ Ca sao?
Trên người Mộ Ca có thiết lập, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh Phó Hàn Chu thì những ảo giác lộn xộn đó sẽ biến mất.
Tô Vân Cảnh lại thấy đau đầu. Bởi vì sự xuất hiện của cậu mà nội dung cốt truyện đã xảy ra những thay đổi long trời lở đất, nhưng xem ra dù có thay đổi như thế nào thì một số tình tiết trong cốt truyện vẫn phải xảy ra.
Ngày đầu tiên Tô Vân Cảnh tham gia đoàn phim với Phó Hàn Chu, bọn họ đã gặp Mộ Ca trong thang máy của khách sạn do đoàn phim thuê.
Ngoài Tô Vân Cảnh, Giang Sơ Niên còn cử thêm hai trợ lý đến cho Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh chỉ chịu trách nhiệm ở bên cạnh Phó Hàn Chu hai mươi tư giờ, còn những việc khác do hai trợ lý giàu kinh nghiệm kia phụ trách.
Trong thang máy có tổng cộng năm người, Mộ Ca đứng trong góc, len lén đánh giá Tô Vân Cảnh qua vách tường thang máy sáng đến mức có thể soi gương.
Người trong gương mặc áo sơ mi, cần cổ thon dài lộ ra ngoài cổ áo, sau tai có một vết đỏ khả nghi.
Trông cậu rất đẹp, đường nét trên mặt sáng sủa đẹp trai, khí chất trong sạch, vẻ ngoài đơn thuần, không thua kém bất kỳ thần tượng nổi tiếng nào.
Mộ Ca luôn cảm thấy Tô Vân Cảnh khá quen mắt. Lẽ nào vì lúc trước nhìn thấy bức ảnh của Văn Từ mà dì Văn đưa cho cô xem nên khi trông thấy Tô Vân Cảnh cô mới cảm thấy mình đã gặp qua người này ở đâu đó sao?
Trong khi cô đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt có một ánh mắt lạnh lùng lướt qua, đuôi mắt sắc bén như ong chích.
Mộ Ca bị ánh mắt tràn đầy ác ý này dọa cho run rẩy, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Người đàn ông cao lớn có một đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp, nước da trắng và lạnh như ngọc, sắc môi nhợt nhạt mím lại trông có vẻ lạnh nhạt bạc tình, không phải là người dễ ở chung.
Sau khi đến tầng trệt Mộ Ca ở, thang máy vừa mở cô đã vội vàng bước ra ngoài.
Tô Vân Cảnh nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Mộ Ca, rồi không khỏi nhìn thoáng qua nhóc cool ngầu bên cạnh.
Phó Hàn Chu đã không thể nhìn ra biểu cảm của Tô Vân Cảnh từ lâu, anh không hiểu ý hỏi thăm trên mặt Tô Vân Cảnh, chỉ cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt mệt mỏi.
Tô Vân Cảnh mím môi, cảm thấy rất khó chịu.
Phó Hàn Chu có địa vị cao nên đoàn làm phim đã đặt cho anh một phòng suite.
Để tiện cho hai người họ ở cùng chỗ, Phó Hàn Chu đã tự bỏ thêm tiền, nâng cấp thành phòng tổng thống.
Sau khi đưa hành lý của họ đến cửa phòng, hai trợ lý liền trở về phòng mình, nhắc Tô Vân Cảnh có chuyện gì thì liên hệ với họ bằng Wechat.
Tô Vân Cảnh vừa đóng cửa phòng, Phó Hàn Chu đã ôm lấy cậu từ phía sau, dựa trán vào vai Tô Vân Cảnh, dường như anh đã mỏi mệt đến cực điểm.
Bây giờ Tô Vân Cảnh không biết Phó Hàn Chu đang suy nghĩ gì, sức sống của anh dường như đang dần biến mất, cả người cũng không còn vẻ tươi tắn sống động như xưa nữa.
Sự lo lắng của Tô Vân Cảnh đã lên đến đỉnh điểm, cổ họng cậu nghẹn đắng: “Hàn Chu, anh có thể nói chuyện với em không?”
“Được.”
“Anh không thoải mái ở chỗ nào?”
“Không có.” Vẻ mặt Phó Hàn Chu thoáng sự mệt mỏi, như đám mây phiêu đãng, không biết lúc nào sẽ tan ra.
“Vậy sao anh lại ăn ngày càng ít vậy? Có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Anh không sao, chỉ là không thấy đói bụng thôi.”
Khẩu vị của Phó Hàn Chu rất kém, trong khoảng thời gian này anh luôn ngủ không ngon, tri giác càng ngày càng kém, bây giờ cũng không cảm nhận được thân nhiệt của Tô Vân Cảnh.
Chỉ khi ôm Tô Vân Cảnh, khi những con bọ trắng kia bắt đầu cắn xé anh, Phó Hàn Chu mới có thể chắc chắn em ấy vẫn còn sống, chưa hoàn toàn rời bỏ anh.
Phó Hàn Chu rất mệt, mỗi ngày đều sống rất mệt mỏi.
Tô Vân Cảnh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Cậu cố nén lo lắng trong lòng, dùng giọng điệu ôn hòa, cười nói: “Đợi anh quay xong bộ phim này chúng ta đi đến đảo nhỏ kia nghỉ dưỡng đi, chỉ hai chúng ta thôi.”
Biết Phó Hàn Chu thích ở một mình cùng cậu nên Tô Vân Cảnh sốt sắng muốn xoa dịu tâm trạng sa sút của anh, cũng muốn xoa dịu cơn hoảng loạn không thể giải thích được của mình.
Phó Hàn Chu ôm chặt Tô Vân Cảnh, vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói rất nhẹ: “Được.”
Tô Vân Cảnh vốn tưởng sau khi Phó Hàn Chu tham gia vào đoàn và bắt đầu quay phim thì tâm trạng và khẩu vị của anh sẽ có chuyển biến tốt.
Nhưng vẫn chẳng có gì khác so với lúc ở nhà.
Trong phim sau khi thái tử bị phế thì tình cảnh càng ngày càng trở nên tồi tệ, tâm trạng cũng hoàn toàn mất khống chế.
Vì để anh diễn ra sự cố chấp bất thường này, đạo diễn thậm chí còn yêu cầu Phó Hàn Chu phải ăn kiêng để giảm cân, tạo ra cảm giác gầy trơ xương, tinh thần suy sụp hết cỡ.
Khi quay phim, Phó Hàn Chu như một con thú bị vây ép vào con đường chết, vô cùng thô bạo và điên cuồng.
Nhưng khi không có máy quay anh lại trở về trạng thái kiệt sức và yếu ớt kia, luôn ở trong tình trạng ốm yếu, không muốn nói chuyện với ai, không muốn nói ra lời, không hề có chút tinh thần nào.
Tô Vân Cảnh rất lo lắng cho tình trạng tâm lý của Phó Hàn Chu. Cậu không biết Phó Hàn Chu điên cuồng trước ống kính có phải là hình ảnh nội tâm của anh bây giờ không, trong lòng càng muốn để anh đi khám bác sĩ tâm lý hơn.
Đạo diễn yêu cầu anh ăn kiêng, mà bản thân Phó Hàn Chu cũng không có khẩu vị nên anh sụt cân rất nhanh.
Trong cảnh quay phối hợp diễn đầu tiên với Mộ Ca, Phó Hàn Chu bất ngờ bị ngất xỉu, cũng may Mộ Ca ở phía đối diện nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy anh.
Sức Mộ Ca yếu, sức nặng toàn thân Phó Hàn Chu lại ép cả trên người cô, khiến cô rất vất vả mới có thể chống đỡ được.
Tô Vân Cảnh sải bước xông tới, nhận lấy Phó Hàn Chu từ tay Mộ Ca.
Người trong ngực sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hàng mi dài đen như mực vô lực rủ xuống, trông anh yếu ớt vô cùng, trái tim Tô Vân Cảnh thắt lại từng cơn, đau nhói.
Phó Hàn Chu bất ngờ ngất xỉu khiến mọi người trong đoàn phim, kể cả đạo diễn đều bị dọa cho hoảng sợ.
Tô Vân Cảnh không để ai chạm vào Phó Hàn Chu, cậu cõng Phó Hàn Chu lên xe, đến bệnh viện gần nhất.
Phó Hàn Chu đã mấy ngày nay không nghỉ ngơi, đại não luôn ở trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi.
Lần này anh hôn mê ngoài ý muốn, nằm trong phòng bệnh ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Sợ quấy rầy đến Phó Hàn Chu nghỉ ngơi nên người trong đoàn làm phim không đến thăm hỏi, chỉ có Tô Vân Cảnh ở lại trong phòng bệnh.
Tài xế của Phó Hàn Chu chờ ở bãi đỗ xe bệnh viện, giúp đỡ Tô Vân Cảnh chạy việc vặt.
Sau khi ngủ mười mấy tiếng, Phó Hàn Chu mới tỉnh lại, nhưng rất mệt mỏi, toàn thân không còn chút sức lực nào, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ ốm yếu.
Tô Vân Cảnh gọi điện thoại nhờ tài xế mua giúp một phần cháo và hai đĩa đồ ăn thanh đạm đưa đến phòng bệnh.
Sau khi cúp điện thoại, cậu đứng dậy định mở rèm cửa.
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, từng mảng ánh sáng vàng chiếu vào qua cửa sổ.
Tô Vân Cảnh tan chảy trong ánh sáng vàng này, ánh sáng chói lòa làm mờ đi nét mặt cậu, trông cậu gần như bán trong suốt.
Đôi đồng tử đen sẫm của Phó Hàn Chu chấn động, Tô Vân Cảnh như vậy khiến cho anh có ảo giác như cậu đã biến mất theo luồng ánh sáng.
Phó Hàn Chu đột ngột đứng bật dậy, chạy tới ôm Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu ấn lên tường, xương bả vai bị đụng phải đau nhói khiến cậu phải nhăn lông mày.
Cổ họng vừa định phát ra một tiếng rên đau đớn mơ hồ thì đã bị Tô Vân Cảnh nhanh chóng nuốt ngược trở lại.
Phó Hàn Chu đã chấp nhận rằng Tô Vân Cảnh sẽ rời đi cũng muốn rời khỏi thế giới này cùng cậu.
Vì vậy anh rất sợ Tô Vân Cảnh sẽ biến mất một mình, đi đến một nơi mà anh sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
Phó Hàn Chu còn đang truyền dịch, kim tiêm đột ngột bị rút ra khỏi mu bàn tay khiến máu tươi nhỏ xuống đất, tích trên mặt đất thành một vũng máu nhỏ.
Cảm giác được sự run rẩy của Phó Hàn Chu, biết anh lại phát bệnh, Tô Vân Cảnh cũng ôm lấy anh, nhẹ giọng an ủi.
“Em ở đây, em không có rời đi.”
“Đừng sợ, lần này em sẽ không rời đi nữa, hai chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Tô Vân Cảnh lo lắng hỏi: “Hàn Chu, anh có nghe thấy không? Em sẽ vĩnh viễn ở lại đây, sẽ không giống như hai lần trước nữa, anh phải tin em.”
Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu trên người họ, nhưng Phó Hàn Chu lại không hề cảm nhận được một chút ấm áp nào, anh cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tô Vân Cảnh.
Người trước mặt đang dần phân hủy.
Mà máu thịt anh cũng dần thối rữa theo, sau đó bị đám sâu trắng kia cắn xé.
Phó Hàn Chu ôm cậu, sau khi cảm nhận được sự đau đớn, biết cậu vẫn còn ở bên người mình, cuối cùng anh mới cảm thấy an tâm.
Anh nở một nụ cười hiếm có, nhẹ giọng nói: “Anh biết, anh cũng sẽ luôn ở bên em.”
Mãi mãi ở bên em, sẽ không có ai có thể tách chúng ta ra một lần nữa.
Sau khi Giang Sơ Niên nghe nói Phó Hàn Chu ngất xỉu trên trường quay, anh ấy lập tức bắt chuyến bay tới thủ đô.
Vì sợ nếu biết được tin tức người hâm mộ sẽ đến bệnh viện quấy rầy nên đoàn phim đã đặc biệt cử người canh giữ ở cửa phòng bệnh Phó Hàn Chu.
Biết Giang Sơ Niên là người đại diện của Phó Hàn Chu nên họ trực tiếp cho anh ấy vào.
Giang Sơ Niên vừa đẩy cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Tô Vân Cảnh đang giám sát Phó Hàn Chu húp cháo.
Cậu ngồi trước giường bệnh Phó Hàn Chu, khóe mắt hơi đỏ, mắt nhìn vào bàn tay được băng bó của Phó Hàn Chu, vẻ mặt vô cùng khổ sở áp lực.
Tô Vân Cảnh rất lo lắng cho Phó Hàn Chu, trong lòng cũng thấy khủng hoảng, nhưng cậu không thể suy sụp.
Ít nhất không thể biểu hiện ra trước mặt nhóc cool ngầu, nếu đối phương cảm nhận được cảm xúc của cậu thì tình hình sẽ càng tệ hơn.
Vì vậy Tô Vân Cảnh chỉ có thể cố gắng cầm cự.
Khẩu vị của Phó Hàn Chu vẫn rất kém, miễn cưỡng mới ăn được nửa bát. Tô Vân Cảnh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn nốt nửa bát cháo của Phó Hàn Chu còn dư lại.
Khi Tô Vân Cảnh xếp lại hộp cơm, Giang Sơ Niên thấy mấy đầu ngón tay cậu đều đang run lên.
Giang Sơ Niên có thể hiểu rất rõ tâm trạng của Tô Vân Cảnh lúc này, nhiều năm nay anh ấy luôn trải qua cảm giác như vậy, luôn lo lắng Phó Hàn Chu sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng anh ấy không hiểu, vì sao Tô Vân Cảnh lại có tình cảm sâu đậm như vậy với Phó Hàn Chu.
Nhìn vẻ mặt cực kỳ giống Văn Từ kia, tay nắm cửa phòng bệnh của Giang Sơ Niên lặng lẽ nắm chặt lại.
Cuối cùng anh ấy cũng không đi vào trong phòng, mà xoay người rời khỏi khoa nội trú.
Tìm một nơi yên tĩnh trong bệnh viện, Giang Sơ Niên gọi cho Lâm Liệt một cuộc điện thoại.
Hôm nay là ngày nghỉ, Lâm Liệt không phải đi làm, anh ấy khó có khi được nhàn nhã giết thời gian ở đại lý xe ô tô của Đường Vệ.
Khi thấy là Giang Sơ Niên gọi đến, anh ấy khẽ nhíu mày, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói khách sáo của Giang Sơ Niên truyền tới: “Anh Lâm, có thể làm phiền anh một lúc không?”
“Có thể.” Lâm Liệt đứng dậy tránh khỏi quầy bar ồn ào.
Giang Sơ Niên biết Lâm Liệt đã từng ăn cơm với Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu, vì vậy muốn hỏi ấn tượng của anh ấy đối với Tô Vân Cảnh.
Lâm Liệt nở nụ cười, đột nhiên lại cảm thấy cuộc điện thoại này dường như đều nằm trong dự đoán.
“Nói thế nào nhỉ.” Lâm Liệt cân nhắc tìm từ: “Tôi cảm thấy người đó cũng không tệ, tình cảm với anh Phó rất tốt.”
“Tốt ngoài sự mong đợi của tôi.” Những lời này thốt ra từ miệng Lâm Liệt có vẻ có ý tứ sâu xa.
Bên kia điện thoại đã trầm mặc một hồi lâu mà không thấy nói gì, Lâm Liệt cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ anh ấy.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.” Giang Sơ Niên khách sáo nói một câu với Lâm Liệt, sau đó cúp máy.
Thấy Lâm Liệt cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, Đường Vệ liền cầm cây bi-a đập mạnh vào đầu gối anh ấy từ phía sau.
“Nhìn cái gì đấy? Giữa ban ngày còn d0ng dục à?”
Tầng hai của đại lý xe ô tô được Đường Vệ đổi thành phòng giải trí, khi không bận rộn, mọi người sẽ tụ tập ở đây chơi bi-a, nói chuyện phiếm.
Lâm Liệt thu lại suy nghĩ của mình, quay đầu liếc qua Đường Vệ: “Cậu qua đây, tôi nói cho cậu biết tôi đang d0ng dục cái gì.”
Mí mắt Đường Vệ không tự giác giật giật, anh ấy vung gậy bi-a lên vỗ vào mông Lâm Liệt: “Con mẹ cậu nha, nghĩ đẹp lắm, anh đây không muốn biết.”
Cái tay làm bậy xong Đường Vệ liền ném gậy bi-a đi, chạy xuống lầu.
Lâm Liệt cũng không vội đuổi theo, anh ấy cầm lấy chìa khóa xe của Đường Vệ để trên bàn đi ra ngoài, chờ anh ấy quay về sẽ tính sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất