Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Chương 32

Trước Sau
24/11/2022

Ngoài ô mưa gió rả rích, nhưng tiếng nói của người bên cạnh vẫn truyền vào tai Tiêu Sở Dịch một cách chuẩn xác.

Tiêu Sở Dịch theo bản năng lui về phía sau, vài hạt mưa bị gió thổi bay vào mắt, tầm nhìn có chút mơ hồ.

Cậu chớp chớp mắt, khuôn mặt người trước mắt một lần nữa trở nên rõ ràng.

Từng được cậu miêu tả là nụ cười dịu dàng trên mặt như Lãng Nguyệt trên trời, ấm áp hơn cả mưa lạnh.

"Thịnh tổng thiên sinh lệ chất*." Tiêu Sở Dịch không chút nghĩ ngợi nói tiếp, "Gió mát trăng sáng trên thế gian cũng không bằng anh."

*Thiên sinh lệ chất: Vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp trời sinh.

Cậu cố ý kéo dài giọng điệu mang theo chút ý tứ trêu chọc, Thịnh Dư Hàng cũng không tức giận, ngược lại vui vẻ hỏi: "Tôi có thể xem như đây là lời khen ngợi không?"

“Đương nhiên.” Tiêu Sở Dịch dừng một chút, cười với anh, “Tôi đang khen anh trông rất đẹp mắt.”

“Vậy thì cảm ơn vì lời khen.” Thịnh Dư Hàng đắc ý cười, vừa nghiêng ô vừa đưa tay kéo người suýt bước vào mưa lại, “Nhưng nếu không phải nói ở nơi này thì tốt hơn."

Tiêu Sở Dịch sờ sờ gáy bị nước mưa làm ướt, thở dài: "Tôi vừa rồi suýt chút nữa là gọi xe rồi."

“Tôi nhắn tin cho cậu, cậu không nhận được sao?” Thịnh Dư Hàng kéo Tiêu Sở Dịch đi về phía cổng trường, “Tôi còn tưởng cậu nhận được tin nhắn rồi nên đợi ở đây chứ.”

Tiêu Sở Dịch lắc lắc bọt nước tích tụ trên màn hình điện thoại di động, bấm vài lần mới thoát khỏi giao diện, liền nhìn thấy biểu tượng của tin nhắn mới.

"Xem ra tôi phải đổi điện thoại di động rồi." Tiêu Sở Dịch nhét chiếc điện thoại phản hồi chậm vào túi, "Có thể là bị nước vào, hoặc có thể là hết pin."

"Vậy cậu vẫn luôn chờ ở đây? Nếu tôi vẫn luôn không đến thì sao? ”

"Ừm... Không thể nào." Tiêu Sở Dịch suy nghĩ một chút, đáp: “Tôi tin anh không có việc gì nhất định sẽ tới, cho nên chờ thêm một chút cũng không sao.”

Tiêu Sở Dịch nói chắc nịch, Thịnh Dư Hàng cảm thấy trong lòng như bị hòn đá nhỏ đập trúng, khẽ gợn sóng, còn có chút cảm giác ấm áp khó hiểu.

Nhưng mà cảm động của Thịnh Dư Hàng không thể kéo dài được bao lâu.

“Dạo này người tốt có tinh thần trách nhiệm như Thịnh tổng không nhiều đâu.” Tiêu Sở Dịch ngay sau đó lại nói, “Tôi tin anh nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu người hàng xóm đáng thương không biết đường về này."

Thịnh Dư Hàng: "..." Mau đem cảm động của anh trả lại đây.

Chẳng qua câu nói này đại khái cũng miễn cưỡng có thể tính là "khen ngợi" đi.

Chỉ là loại khen ngợi "người tốt" nghe được quá nhiều, cũng khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút khó chịu.

"Vì sao lại luôn dùng từ 'Người tốt' để hình dung tôi?"

Thịnh Dư Hàng có chút bất đắc dĩ, cũng có chút hoang mang.

Rõ ràng lúc Tiêu Sở Dịch ở chung với người khác, cũng sẽ không lúc nào cũng đem hai chữ "người tốt" đặt ở ngoài miệng.

Duy chỉ có đối với anh...

Dù có phải thật sự là đến giúp cậu hay không, bên miệng Tiêu Sở Dịch vẫn luôn toát ra hai chữ "người tốt".

Lời cảm ơn tương đối chân thành, nhưng đáng tiếc nghe đi nghe lại nhiều lần, càng giống như một thói quen.

Giống như lúc này đây, Tiêu Sở Dịch kỳ thật vốn có thể trực tiếp tự mình đón xe về nhà.

Đường đường là tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu cũng không đến mức thiếu chút tiền xe kia, càng không cần phải nói đến chuyện phí thời gian.

Nếu như không đợi Thịnh Dư Hàng, Tiêu Sở Dịch lúc này đã sớm về đến nhà.

Giống như tin nhắn kia cậu gửi, trong lời nói đều là ý tứ thuận miệng hỏi, cho dù có một chút quấy rầy đến công việc của Thịnh Dư Hàng, cậu cũng sẽ giải thích tường tận, để anh bận bịu công việc trước, không cần đi đón cậu nữa.

Có quá nhiều điều vướng víu rườm rà trong lời giải thích, ngược lại càng lộ ra vẻ qua loa ——

Giống như là cậu hoàn toàn không chờ mong Thịnh Dư Hàng sẽ vì cậu mà tan tầm sớm, sau đó đặc biệt đi đón cậu.

Dù vậy, cậu vẫn đợi Thịnh Dư Hàng trong trường rất lâu, cuối cùng vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Giống như là cậu đã ghi tạc lời Thịnh Dư Hàng nói ở trong lòng, cho nên thuận thế đạt thành "nguyện vọng" của anh mà thôi.

Lúc ý thức được điểm này, tâm tình Thịnh Dư Hàng có chút phức tạp, cụ thể mà nói là có chút dở khóc dở cười, còn có chút cảm giác thỏa mãn quỷ dị.

Trọng điểm không phải là "nguyện vọng", mà là những gì anh nói có thể được đối phương ghi nhớ như thế.

Dù là Thịnh Dư Hàng, cũng theo đó mà sinh ra một chút ảo giác được dung túng.

Tiêu Sở Dịch người này...

Thật ra cũng không có đạm mạc* và lười nhác như vẻ bề ngoài.

*Đạm mạc: Lạnh nhạt, lãnh đạm. ( Nguồn: Thivien.net)

Nghĩ đến đây, Thịnh Dư Hàng đột nhiên mất hứng thú với câu trả lời kia.

Có lẽ là sở thích đặc thù của Tiêu Sở Dịch là đùa giỡn người thành thật, hoặc là thật sự thuận miệng biểu đạt cảm kích.

Đây vốn cũng không phải là tật xấu gì, hơn nữa cậu cũng chỉ đùa giỡn với một mình Thịnh Dư Hàng mà thôi.

Thật sự rất muốn hỏi thử, nhưng đại khái cũng không nhận được đáp án đứng đắn gì đi.

Tuy nhiên, đối mặt với câu hỏi này, Tiêu Sở Dịch suy nghĩ một chút.



“Có hai nguyên nhân, một là Thịnh tổng thật sự là người tốt.” Tiêu Sở Dịch giơ hai ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đến vế thứ hai thì mơ hồ hơn rất nhiều, “Còn một cái khác... Chính là để nhắc nhở lương tâm của mình một chút đi."

Quả nhiên.

Cái trước không khiến Thịnh Dư Hàng kinh ngạc, ngược lại khiến anh cảm thấy có chút buồn cười.

Về phần cái sau, anh chỉ coi Tiêu Sở Dịch tiện thể nhắc nhở mình cũng làm người tốt là loại lý do kỳ quái mà thôi.

Thịnh Dư Hàng không còn rối rắm vấn đề này nữa, bọn họ đã đi tới bên cạnh xe.

Anh một tay cầm ô, một tay kéo cửa ghế phụ, để Tiêu Sở Dịch lên xe trước.

Khi cửa xe đóng lại, khuôn mặt của người bên ngoài tạm thời bị che khuất khỏi tầm nhìn của cậu, Tiêu Sở Dịch vuốt vuốt đuôi tóc ướt sũng thở dài.

Nhắc nhở lương tâm của mình hoặc bất cứ điều gì...

Kỳ thật ý tứ chính là nhắc nhở chính mình, đối phương là người tốt, cho dù sờ lương tâm của mình cũng không thể xuống tay với một người tốt vô tội.

Cậu không có chuẩn bị làm cầm thú lấy oán báo ơn.

Nhưng loại chân tướng này, đương nhiên là không thể nói thẳng với người trong cuộc bên cạnh.

Thịnh Dư Hàng lên xe, phát hiện ánh mắt Tiêu Sở Dịch cứ dán chặt vào người mình thật lâu, vẻ mặt phức tạp khó tả.

Chiếc ô gấp được gấp gọn đặt ở hàng ghế sau, trên vai trái của Thịnh Dư Hàng có một vết ướt lớn, nhìn từ phía Tiêu Sở Dịch càng thấy rõ.

Nhìn cũng biết cái ô kia không che được bao nhiêu mưa, vạt áo Tiêu Sở Dịch cũng ướt sũng một mảnh, nhưng không bắt mắt bằng Thịnh Dư Hàng.

"Làm sao vậy?" Thịnh Dư Hàng hỏi.

"Thịnh tổng." Tiêu Sở Dịch dường như muốn nói gì đó, lại thở dài, sau đó lại nói ra câu nói vạn năng kia, "Anh quả thật là một người tốt."

"..." Không thể không nhắc tới chuyện này sao?

Bên trong khu C, lớp hai ban bảy.

Chuông vào học vang lên tiếng thứ nhất tiên, lớp học vốn ồn ào liền dần dần yên tĩnh lại.

Giáo viên phụ trách tuần tra kỷ luật đi ngang qua ngoài cửa sổ, thấy thế không khỏi kinh ngạc lui về phía sau hai bước, ngửa đầu nhìn bảng hiệu bên cạnh cửa vài lần.

Là lớp hai ban bảy không sai.

Lúc Tiêu Sở Dịch ôm một xấp bài thi đi vào lớp, liền nhìn thấy một giáo viên cách đó không xa vẻ mặt hoảng sợ nhìn lớp học trước mắt.

Hôm nay phụ trách tuần tra kỷ luật là một gương mặt lạ hoắc, nhưng mà buổi sáng nghe giáo viên cùng văn phòng có nhắc qua, giáo viên này mới trở lại sau một tháng nghỉ ốm.

Nghe nói trước khi nghỉ phép bị cái lớp ban bảy Hỗn Thế Ma Vương ban đầu này giày vò không nhẹ.

Có vẻ như đây là giáo viên tội nghiệp đã bị để lại bóng ma tâm lý.

Tiêu Sở Dịch lễ phép cười với giáo viên đó một cái, sau đó xoay người bước vào lớp.

Lớp học vốn còn hơi ồn ào do tiếng nói chuyện nho nhỏ lập tức im lặng như chết, trái ngược hoàn toàn với tiếng ồn ào của mấy lớp bên cạnh.

Giáo viên ở ngoài càng thêm khiếp sợ, khi chuông vào lớp vang lên lần cuối, giáo viên đó mới cứng ngắc quay đầu lại, tay chân luống cuống rời khỏi cửa lớp ban bảy.

Học sinh ngồi bên cửa sổ chú ý đến cảnh này, không khỏi bật cười một tiếng.

Đợi đến khi Tiêu Sở Dịch đặt bài thi xuống, lớp học mới một lần nữa khôi phục hoạt động.

Từ khi chuyện của Trình Tư Gia kết thúc, việc kiểm điểm và gọi phụ huynh thay phiên nhau ra trận, đám học sinh vốn lá gan không lớn liền triệt để an phận.

Còn có một số người chứng kiến dáng vẻ anh dũng cứu người của Tiêu Sở Dịch, hoàn toàn hóa thân thành fan não tàn của cậu, chỉ đông không dám đi tây, thậm chí nhiệt huyết học tập cũng tăng hơn rất nhiều.

Một đại biểu điển hình trong đó chính là An Tử Nguyệt.

Còn lại vài phần tử ngoan cố còn đang cố gắng phản kháng, nhưng mà không có người nào đáp lại bọn họ cả, cho nên cũng không gây ra được sóng gió gì.

Nói tóm lại, ban này tạm thời trở nên "Hòa bình".

Vừa mới kết thúc kỳ thi giữa kỳ, những học sinh vừa mới bắt đầu học tập chăm chỉ trong lớp này nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vẻ phấn khích trên mặt vẫn chưa tan, một đám mày tới mắt lui cố gắng thông qua sóng não để trao đổi.

Trong tình huống quá kích động như vậy, mấy học sinh chán chường nằm sấp trên bàn giả chết liền trở nên chói mắt.

Tiêu Sở Dịch bảo học sinh hàng đầu đi phát bài thi, sau đó nhìn lướt qua bảng điểm.

Thứ hạng đại khái cũng không khác ghi chép lần trước ghi lại cho lắm, chỉ là lần này người vắng thi không có mấy người, điểm tổng thể ngược lại tăng lên không ít.

Điểm của Thịnh Giáng Hà và Trình Tư Gia đều thuộc top đầu, hầu như môn nào cũng gần đến cửa, sau đó chính là An Tử Nguyệt vốn xếp ở giữa, bởi vì trong khoảng thời gian này vùi đầu khổ học, thành tích của cô bé tăng lên đặc biệt rõ ràng.

Điều này cũng không quá ngạc nhiên, những người có thể vào được cái trường này phần lớn đều không tính là đần, chỉ là thiếu chút cố gắng mà thôi.

Giờ Thịnh Giáng Hà vì mấy bữa ăn mà không còn khom lưng gây chuyện nữa, thì người duy nhất khiến Tiêu Sở Dịch đau đầu chính là người có tên nằm ở hàng cuối cùng kia.

"Nghiêm Dục Nhiên ——"

Khi sau vài tiếng gọi to mà không một lời đáp lại, một viên phấn đập chính xác vào trán học sinh đang ngủ gật.

Bạn học bên cạnh chọc cậu bạn này vài cái mới miễn cưỡng đánh thức được cậu ta từ trong giấc ngủ.

Bị bạn cùng bàn nhắc nhở, Nghiêm Dục Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Tiêu Sở Dịch.

Chỉ nhìn nhau hai giây, Tiêu Sở Dịch liền nhìn đi chỗ khác: "Hết giờ học đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Sau đó cậu liền xoay người lại tiếp tục giảng đề.



Còn Nghiêm Dục Nhiên bị cậu gọi thì có vẻ uể oải, tựa như cái gì cũng không nghe thấy, rất nhanh lại mơ màng thiếp đi.

Sau khi tan học, Nghiêm Dục Nhiên đương nhiên sẽ không đi tìm thầy Tiêu.

Tiêu Sở Dịch đối với điều này cũng không kinh ngạc, tiết của cậu là tiết chính khóa cuối cùng, vốn dĩ còn hai tiết tự học, nhưng vừa mới thi xong, hôm sau lại là cuối tuần, nhà trường dứt khoát cho học sinh nghỉ sớm.

Tan học, các học sinh lần lượt vui đùa ra về, trong nháy mắt đã biến mất, bao gồm cả Nghiêm Dục Nhiên còn đang buồn ngủ trong lớp.

Vấn đề của Nghiêm Dục Nhiên không giống như các bạn cùng lớp khác, cậu trốn học trèo tường không phải để phản kháng giáo viên, mà chỉ là vì đến tiệm net chơi game.

Từ ngày này qua đêm khác, thường là cả đêm, cho nên tiếp đó chính là tình trạng uể oải trong lớp.

Cậu bạn này ngay cả thi cử cũng trực tiếp ngủ mất, đầu óc phiêu phiêu, còn thiếu thi hai môn.

Mẹ Nghiêm cũng rất đau đầu về vấn đề này, nhưng bà cũng hơi cưng chiều con trai mình, biết rằng hành vi như vậy là không tốt nhưng bà không vẫn không nỡ đánh mắng con.

Chuyện nghiêm khắc nhất bà từng làm cũng chỉ là đem toàn bộ máy tính trong nhà dẹp đi, nhưng mà bà còn suýt chút nữa là mềm lòng đổi ý vì sự làm nũng của con trai mình.

Từ khi gặp Tiêu Sở Dịch, bà giống như là bắt được cộng rơm cứu mạng, nhiều lần gọi điện thoại nhờ cậu đi bắt con trai chạy trốn ở tiệm net, hận không thể để cho cậu niệm kinh một trận với con trai, để cho con trai hiểu rõ và thoát khỏi nghiện net rồi bắt đầu một cuộc sống mới.

Ngắn ngủi nửa tháng, Tiêu Sở Dịch cũng đã nhận được "ủy thác" của mẹ Nghiêm không dưới năm lần, ngay cả ngày nghỉ lễ cũng không bỏ qua cho cậu.

Nghiêm Dục Nhiên rất giỏi tìm các tiệm net nhắm mắt làm ngơ với trẻ vị thành niên, lại không cần thầy dạy mà đã học được bản chất của du kích chiến, muốn bắt được cậu ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng dù sao cũng còn là một đứa trẻ, phạm vi hoạt động cũng chỉ nhỏ như vậy, tìm xung quanh một chút luôn có thể mèo mù vớ cá rán*.

*Mèo mù vớ cá rán: ví trường hợp gặp may mà bất ngờ đạt được cái hoàn toàn ngoài khả năng của mình (hàm ý mỉa mai, châm biếm). ( Nguồn: Tratu)

Rốt cuộc cũng là học sinh trong lớp, không thể phớt lờ được.

Đoán chừng không bao lâu nữa sẽ nhận được điện thoại của mẹ Nghiêm, nên Tiêu Sở Dịch dứt khoát tự mình đi theo trước.

Có thể đuổi kịp ở nửa đường là tốt nhất, nhưng mà cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Lúc đi tới cổng trường, Thịnh Giáng Hà từ phía sau đuổi theo túm lấy tay áo Tiêu Sở Dịch, khiến cậu dừng bước.

Nhóc một đường chạy tới, lúc dừng lại còn có chút thở dốc.

"Anh có phải là muốn đi tìm Nghiêm Dục Nhiên?"

"Đúng vậy."

"Tôi đi chung với anh."

"Cậu hẳn là nên trở về làm bài tập trước đi. Bài tập trên trường đã hoàn thành chưa, sách toán nâng cao đã làm xong hết rồi à?"

"..." Thịnh Giáng Hà phồng lên hai má, ngửa đầu trừng mắt nhìn Tiêu Sở Dịch, lại lập tức đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Một mình anh biết đường sao?”

"..." Đâm, nhói tim quá.

"Tôi thấy Nghiêm Dục Nhiên đã sớm chạy rồi. Bây giờ anh có đuổi theo cũng không kịp. Coi như biết vị trí nhà cậu ta thì anh cũng chả biết đi đâu." Thịnh Giáng Hà lộ ra một nụ cười âm u, chỉ thiếu điều cầm cái đèn pin soi ánh hào quang cho mình nữa mà thôi, "Cho dù anh có đuổi kịp cậu ta, tôi cá chắc là anh cũng sẽ không tìm được đường trở về!"

Tiêu Sở Dịch: "..." Rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức vậy hả!

"Cậu muốn làm gì?" Mí mắt Tiêu Sở Dịch không tự chủ được giật giật, "Tôi đi giáo dục học sinh, cậu cũng muốn đi theo để cùng nhau giáo dục sao?”

"Tôi có thể giúp anh giáo dục cậu ta! Tôi rất giỏi thuyết phục người khác!" Thịnh Giáng Hà chính trực nói: "Là bạn học, sao có thể nhìn cậu ta sa đọa đến mức này chứ! Lương tâm tôi sẽ rất đau!"

Hai tay Tiêu Sở Dịch đút túi, liếc mắt nhìn cậu nhóc đang giả vờ giả vịt, thản nhiên nói: "Nói thật."

“Được rồi, thật ra chú tôi bảo phải trông chừng anh cẩn thận, đừng để anh bị lạc.” Thịnh Giáng Hà thở dài, lấy tay che mặt, ứa ra vài giọt nước mắt cá sấu, “Anh là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, lỡ như anh lạc mất, chúng tôi đều sẽ rất đau buồn đó - đặc biệt là giờ cơm."

Thịnh Dư Hàng khẳng định chưa từng nói lời này.

Tiêu Sở Dịch nâng mí mắt lên: "Cho nên?”

Thịnh Giáng Hà trông mong nhìn chằm chằm Tiêu Sở Dịch: "Cho nên, tôi mang anh đi tìm Nghiêm Dục Nhiên, đêm nay chúng ta có thể ăn bánh bích quy nhỏ không?”

Quả nhiên...

Tiêu Sở Dịch đưa tay nhấn nhấn mi tâm đang ẩn ẩn đau, thở dài: "Được rồi.”

Hai mắt Thịnh Giáng Hà lập tức sáng lên.

"Chẳng qua chỉ có thể ăn một chút thôi nha."

Thịnh Giáng Hà bĩu môi: "Sao lại nhỏ nhặt như chú tôi vậy."

"Có ăn là đã tốt lắm rồi, ăn nhiều cẩn thận sâu răng." Tiêu Sở Dịch không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu đứa nhỏ tham lam này, "Lần này coi như là phần thưởng cậu thi được hạng nhất đi.”

Thịnh Giáng Hà quay mặt đi: "Hừm. Cũng được thôi... Vậy thì cứ thế mà thỏa thuận đi."

Có con đúng là quá khó mà.

May mắn nhà cậu không có một đứa nhóc như Thịnh Giáng Hà cần phải mang theo.

Giờ này khắc này, nội tâm Tiêu Sở Dịch không khỏi sinh ra mấy phần may mắn, còn có sự đồng tình với Thịnh Dư Hàng từ đáy lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Thầy Tiêu điên cuồng cắm cờ (×)

——————————

Anh nhà lại bị phát thẻ người tốt há há (⁠・⁠∀⁠・⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau