Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 162: Rời đi (hạ)
Tần Dạ trở lại phòng riêng của mình, bắt đầu thu dọn hành lý.
Nơi này anh ở đã suốt năm năm, mọi thứ trong phòng đã sớm ghi tạc trong lòng, trên bàn đặt các loại cúp cùng huy chương, tượng trưng cho những vinh dự anh đoạt được trong năm năm này.
Có lẽ anh là một người thành công, với tư cách một tuyển thủ eSports chuyên nghiệp, anh từng đoạt được huy chương trao cho tuyển thủ có giá trị nhất, từng đoạt được huy hiệu vua lôi đài dành cho tuyển thủ đấu đơn lôi đài, cũng từng cùng chiến đội giành cúp tổng quán quân. Giải thưởng gì anh cũng từng lấy, nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng...
Có lẽ, bởi vì anh là một đội phó thất bại đi...
Tính cách của anh không giống với đội phó các chiến đội khác, ôn hòa lại thân thiện, cũng dễ nói chuyện, cũng bởi vì cá tính thoạt nhìn như cao ngạo lãnh đạm này mới khiến cho các tân nhân cảm giác quá mức xa cách, hơn nữa anh còn là tuyển thủ thuộc nhóm nguyên lão đầu tiên của Liên Minh, đương nhiên khác xa so với các tân nhân mới tới sau này, bởi vậy nên khi bọn họ hòa mình cùng đội trưởng Dương Kiếm sáng sủa rồi thì đương nhiên sẽ bài xích đội phó nghiêm túc lạnh lùng, cứ thế dần dần, sự khác biệt trong đối xử giữa đội phó cùng đội trưởng ngày càng nghiêm trọng, chiến đội bắt đầu phân liệt từ trong nội bộ...
Thực ra thì Trường An ra nông nỗi như ngày hôm nay không thể trách một mình Dương Kiếm được, mỗi người trong số họ đều có trách nhiệm, bọn họ buộc phải gánh chịu hậu quả đáng buồn này.
Chiến đội Trường An phải giải tán...
Mới đầu Tần Dạ còn tưởng, nếu như mình rời khỏi nơi này rồi, Dương Kiếm sẽ có thể đoàn kết đám tân nhân lại thành một khối, tới lúc đó Trường An có lẽ sẽ chuyển biến tốt hơn, nhưng anh thật sự không ngờ, Hạ quản lý không muốn tiếp tục thu dọn tàn cuộc này nữa, càng không muốn tiếp tục kiên trì.
Trường An đi đến bước đường phải giải tán, đây là kết quả mà Tần Dạ không muốn nhìn thấy nhất...
Trước lúc cựu đội trưởng Lâm Lập Minh rời đi, Tần Dạ còn từng cam đoan với người nọ, rằng mình nhất định sẽ cố hết sức mình dẫn dắt chiến đội, lúc đấy anh nào có ngờ Trường An sẽ có ngày hôm nay.
Tần Dạ khe khẽ thở dài, đưa mắt nhìn quanh phòng, cảm thấy hành lý cũng đã thu dọn xong hết, có mỗi con thú bông Nga My đặt bên cạnh máy tính suýt chút là bị sót lại, anh với tay cầm lấy con thú bông nhét vào hành lý.
Vừa tính đi thì, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh ra mở cửa xem thì thấy Đinh Vinh đứng ở ngoài.
Cậu chàng Đinh Vinh này có một chút tự phụ, thất bại chẳng bao giờ tìm kiếm nguyên nhân trên bản thân mình, luôn thích oán trách người khác. Trước giờ Tần Dạ bị người này trách thầm không biết bao nhiêu lần, mới thẳng thừng đáp trả bảo cậu ta trở về xem thu hình lại, cậu chàng liền cụp đuôi co đầu chạy trốn không dám đối mặt với Tần Dạ...
Tần Dạ hỏi "Tìm tôi có gì không?"
Cả gương mặt của Đinh Vinh đỏ bừng, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ, cúi gằm đầu lí nhí nói "Xin lỗi anh đội phó, lúc trước... lúc trước tôi cứ có thành kiến với anh, xin lỗi..." Đinh Vinh lúc này quả thật rất muốn tát cho mình vài cái bạt tai, xấu hổ đến mức cơ hồ không dám ngẩng đầu trước mặt Tần Dạ.
Tần Dạ nghe vậy khẽ cười, nói "Không có gì, tôi cũng không để trong lòng. Tôi biết tính cậu không phải xấu, chỉ là có cái tật thích nói xấu người khác thôi. Cậu làm chủ lực ở Trường An cũng hai năm rồi, trình độ cũng đến lúc chín muồi, về sau đến chiến đội khác nhớ phải cố gắng, ráng bỏ cái tật thích nói sau lưng người khác đi."
Đinh Vinh đỏ mặt nói "Biết, biết ạ... Mới, mới nãy em vừa gọi cho bên Đồng Tước, Thiệu đội bảo em với Phùng Siêu tìm thời gian rảnh qua gặp anh ấy."
Tần Dạ gật đầu "Đi đi, Đồng Tước đang lúc thiếu người, khả năng bọn họ nhận cả hai cậu rất lớn, về sau phải nỗ lực đấy."
Đinh Vinh nói "Cảm ơn anh, đội phó. Anh... về sau anh cũng phải bảo trọng..."
Tần Dạ nói "Ừ."
Đinh Vinh xấu hổ xoay lưng rời đi, Tần Dạ đứng im nhìn theo bóng dáng của cậu ta, trong lòng đủ loại cảm giác cay đắng ngọt bùi, mấy đứa tuyển thủ thân với Dương Kiếm đa số đều là lứa 18 19, rất trẻ, cho nên khó tránh khỏi có lúc bồng bột nông nổi. Cũng may là bọn họ đều có trình độ, hơn nữa phong độ cũng đang ở thời kỳ đỉnh cao, không gian tiến bộ vẫn còn rất lớn. Nói thật thì nếu Hạ quản lý đồng ý kiên trì thêm một năm nữa, đợi đến khi Dương Kiếm cùng đám tân nhân này trưởng thành thêm một chút, Trường An chắc chắn có thể gượng dậy một lần nữa...
Tiếc là, bây giờ có nói gì thì cũng đã quá trễ rồi.
Tần Dạ tính xoay người trở vào phòng, đột nhiên phát hiện ở góc rẽ hành lang lấp ló một cái đầu ngắn xù xù, anh nhịn không được phì cười một tiếng, lớn tiếng hỏi "Làm gì đấy, Hân Nhiên?"
Cô nàng Hân Nhiên bị đội phó phát hiện, cúi đầu bước tới, lúc này Tần Dạ mới thấy ánh mắt cô bé đỏ bừng, hiển nhiên là mới khóc xong.
Ở Trường An thì người thân với Tần Dạ nhất chính là Hứa Hân Nhiên, bên dưới vóc dáng thấp bé không đến một mét sáu của cô gái này ẩn chứa một sức bật đáng sợ cùng ý chiến chiến đấu ương ngạnh như sắt thép, cô nàng nữ tuyển thủ này cũng từng khiến không ít đội trưởng chiến đội phải lau mắt mà nhìn. Tính cách của Hân Nhiên rất khiêm tốn, nhưng đối với Tần Dạ lại tốt vô cùng, lần nào mẹ cô đến thăm mang theo thức ăn ngon, cô đều chạy đến chia cho Tần Dạ trước nhất, trong trận đấu cũng chỉ có cô nhớ đến mua Cola ướp lạnh cho đội phó nhà mình, đáng yêu lại chu đáo hệt như một cô em gái...
Tần Dạ lớn hơn Hứa Hân Nhiên những bốn tuổi, nên anh vẫn luôn coi cô bé này là em gái mình, lúc này thấy cô bé luôn mạnh mẽ kiên cường khóc tới sưng đỏ cả mắt, cũng cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ. Anh đưa tay vỗ nhẹ bả vai cô, nói "Đừng buồn nữa, chiến đội Quốc Sắc tuy là hơi mờ nhạt so với các cường đội của Liên Minh, nhưng anh rất coi trọng đội ngũ này, Chu Mộc là một đội trưởng tốt, kiên trì lại bền bỉ, chiến thuật của bọn họ cũng được mài giũa dần thành hình rồi, anh tin tưởng có em gia nhập, Quốc Sắc sẽ phát huy càng xuất sắc hơn ở mùa giải sau..."
Hứa Hân Nhiên vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Tần Dạ nói tiếp "Lúc trước Chu Mộc từng liên hệ với anh, bảo là mùa giải lần này kết thúc cũng vừa lúc đội phó Triệu Nguyên Tu của bọn họ nghỉ thi đấu, nếu như em chuyển qua bên đó, vừa lúc đảm nhận vị trí đội phó của bọn họ. Chu đội nhiều lần bảo với anh muốn mời em sang, lúc đó anh không muốn thả người nên từ chối, nhưng hiện tại Trường An đã giải tán, em chuyển sang Quốc Sắc cũng là chuyện tốt. Lại thêm Chu Mộc cũng là nữ, hai người cùng là con gái có gì cũng dễ nói chuyện với nhau hơn, không phải rất tốt sao?"
Hứa Hân Nhiên càng nghe, hốc mắt càng ửng đỏ, Tần Dạ thực sự là vì cô suy xét mọi thứ rất chu toàn, khuyên cô chuyển sang Quốc Sắc trực tiếp đảm nhiệm đội phó, hơn nữa chị Chu Mộc cùng cô đều là nữ tính, hai người vốn cũng rất thân nhau, Triệu Nguyên Tu của Quốc Sắc nghỉ thi đấu, chiến đội bọn họ vừa lúc thiếu một tuyển thủ tank ổn định như cô, cho nên nói việc cô gia nhập Quốc Sắc là lựa chọn vẹn toàn cho cả hai bên.
Đối với Hân Nhiên thì có thể chuyển sang Quốc Sắc đương nhiên là chuyện vui rồi, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện Tần Dạ sắp sửa rời đi, trong lòng lại cảm giác vô cùng khó chịu.
Hai năm nay, Tần Dạ ở Trường An có bao nhiêu gian nan khổ cực, Hứa Hân Nhiên là người biết rõ ràng nhất, ngày trước anh luôn phải bận lòng lo cho việc huấn luyện của các tuyển thủ trẻ, bây giờ trước lúc rời đi lại phải quan tâm vấn đề hướng đi của những người kia... Hứa Hân Nhiên nhìn mà cảm thấy đau lòng thay cho anh, vị đội phó luôn mạnh mẽ lại có trách nhiệm này mới thực sự là trụ cột của Trường An, tiếc là khi bọn họ hiểu ra điều này, tất cả đã quá muộn.
Kỳ thật nếu không có Tần Dạ thì dù chiến đội Trường An không có giải tán, Hứa Hân Nhiên cũng sẽ không ở lại. Nhưng mới nãy Tần Dạ nói "rời đi", rõ ràng là có ý định nghỉ thi đấu, hoàn toàn rời khỏi Liên Minh, điều này làm cho Hứa Hân Nhiên cảm thấy rất không cam lòng—— Anh ấy rõ ràng xuất sắc đến như vậy, rõ ràng vẫn còn bầu trời rộng lớn hơn cho anh ấy cất cánh bay lượn, tại sao lại muốn chấm dứt như vậy?
Hứa Hân Nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tần Dạ nói "Anh đừng nghỉ thi đấu được không, đội phó?"
Tần Dạ không trả lời.
Hứa Hân Nhiên sốt ruột nói "Anh lợi hại như vậy, chắc chắn có rất nhiều chiến đội tranh nhau mời anh về, tại sao anh lại chọn rời đi? Thất Tinh Thảo, Đồng Tước, Thịnh Đường, Hoa Hạ... đâu có thiếu chiến đội đâu, anh có thể lựa chọn một nơi thích hợp cho mình mà..."
Tần Dạ nhẹ giọng nói "Nếu anh chuyển qua Thất Tinh Thảo, hoặc là Đồng Tước, sẽ biến thành gánh nặng cho bọn họ, em hiểu không?"
Hứa Hân Nhiên "..."
Hứa Hân Nhiên cảm thấy lạnh cả đáy lòng, rốt cuộc hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tần Dạ... Dù cho anh chuyển sang chiến đội nào đi nữa, bọn họ nhất định phải xếp một tuyển thủ đại thần như anh vào vị trí chủ lực chứ không thể đẩy anh ngồi ghế dự bị được. Những đội mạnh trong Liên Minh vốn dĩ đã hoàn thiện phong cách với đội hình riêng, đột nhiên lại chen vào một cái Tần Dạ, buộc họ phải cải tổ lại đội hình của mình, mà nếu như thế, chắc chắn sẽ không tránh khỏi các tuyển thủ kỳ cựu trong đội trách móc oán hận, tới lúc đó Tần Dạ thể nào cũng sẽ bị những cao thủ trong đội bài xích tẩy chay, dần dần biến thành một gánh nặng khiến cho các đội trưởng đau đầu không biết làm sao, vác theo cũng không được mà vứt đi lại càng không xong...
Tần Dạ vốn dĩ kiêu ngạo vô cùng, làm sao chấp nhận bản thân mình biến thành gánh nặng cho người khác?
Hứa Hân Nhiên hai hốc mắt lại đỏ ửng lên, đến tận bây giờ cô mới nhận ra một điều, Tần Dạ an bài thỏa đáng hết thảy cho tất cả mọi người, riêng mình lại không có đường để đi...
Thấy Hân Nhiên cúi đầu khóc nức nở trước mặt mình, Tần Dạ vỗ nhẹ vai cô nói "Thôi đừng khóc, Hân Nhiên, quyết định này anh cũng đã suy nghĩ lâu lắm rồi. Nói thật, thi đấu nhiều năm như vậy anh cảm thấy rất mệt mỏi, để anh nghỉ ngơi đi được không?"
Hứa Hân Nhiên trầm mặc một lúc, mới cố nén nước mắt hỏi "Vậy, về sau chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?"
Tần Dạ nói "Có mà, quê em ở Tây An đúng không? Về sau em trở lại Tây An thì sang kiếm anh, chúng ta ra ngoài gặp mặt dùng cơm trò chuyện, anh sẽ không đổi số di động."
Hứa Hân Nhiên gật đầu một cái thật mạnh, ngước mắt nhìn Tần Dạ một cái, mới lưu luyến xoay lưng rời đi.
***
Tần Dạ dọn xong hành lý, khóa cửa phòng, xoay người kéo vali chuẩn bị trở về nhà, lại bất ngờ gặp phải một người đứng ở hành lang. Người nọ dựa lưng vào vách tường, đầu cúi rất thấp, tóc vụn rũ xuống che khuất cả trán, chân phải đá đá mặt đất, thoạt nhìn có vẻ như đang gặp chuyện phiền muộn.
Tần Dạ bước ngang qua vài bước, người nọ mới ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy tơ máu, giọng nói cũng có chút khàn khàn "...Anh... phải đi sao?"
Tần Dạ dừng bước, nhẹ giọng hỏi "Dương Kiếm, xử lý thủ tục xong hết chưa?
Dương Kiếm hơi hơi gật đầu, thực tế thì dạo gần đây nhìn thấy thái độ của Hạ quản lý có thể nhận ra một chút nguy cơ chiến đội phải giải tán, những người khác có thể không biết, nhưng hai người họ là đội trưởng đội phó, trong lòng rõ ràng hơn bất cứ ai. Hạ Minh Đức bên kia mọi chuyện gần như đều chuẩn bị xong, cho nên các thủ tục bồi thường vi phạm hợp đồng, kết toán tiền lương vân vân đều xử lý rất nhanh.
Hai người nhìn nhau, đều im lặng không nói gì.
Mâu thuẫn giữa cả hai người họ giống như những chiếc gai bén chôn sâu dưới đáy lòng, nhưng lúc này sắp sửa chia tay, Tần Dạ lại cảm thấy những chuyện đã qua trong quá khứ chẳng còn quan trọng nữa, về sau anh với Dương Kiếm sẽ trở thành hai người xa lạ, nhưng mà dù sao cũng là đội hữu ngần ấy năm, anh vẫn giữ phép lịch sử hỏi han một câu "Về sau cậu dự tính như thế nào?"
Dương Kiếm nhăn mày nói "Trước đó Phương Chi Diên có liên hệ với tôi, bảo tôi chuyển sang Tuyết Lang làm đội phó..."
Dương Kiếm cảm thấy thực sự thực sự rất mất mặt, còn nhớ trong bữa tiệc liên hoan hội nghị trước thi đấu lần đó, mình còn hào phóng dẫn theo đội trưởng mới toanh Phương Chi Diên đi khắp nơi mời rượu. Lúc ấy Dương Kiếm là đội trưởng đội quán quân mùa giải trước, lấy thân phận tiền bối giới thiệu Phương Chi Diên với các đội trưởng khác, mà Phương Chi Diên lúc ấy cũng thành thật theo sau cậu mời rượu mọi người... Tới hiện tại quả nhiên là thời thế thay đổi, giải đấu chỉ mới đi được nửa chặng đường, Tuyết Lang đã trở thành con hắc mã đáng gờm, một đường xông thẳng vào giải chính thức, từng là quán quân Trường An lại bị từ chối ngoài cửa.
Phương Chi Diên lại còn dám mặt dày mày dạn mời cậu qua làm đội phó? Đây có khác gì đứng ngay mặt tát người ta một cái đâu?
Nghẹn khuất này, Dương Kiếm thật sự nuốt không trôi!
Nhưng, có thể chuyển sang chiến đội khác sao? Dương Kiếm biết, không có vị trí thích hợp dành cho mình... Mà chiến đội Tuyết Lang hiện tại rất yếu trong lôi đài, cho nên mới muốn mời chào tuyển thủ đánh đơn mạnh như Dương Kiếm về để ổn định lôi đài chiến, đừng để mất điểm quá nhiều, hơn nữa Phương Chi Diên cũng rất nể mặt nhường ra vị trí đội phó cho Dương Kiếm, tổng thể mà nói đây quả thực là lựa chọn không sai đối với cậu.
Nhưng mà... từ ông chủ biến thành người làm, địa vị chênh lệch biến hóa lớn như vậy làm cho Dương Kiếm nhất thời khó mà tiếp nhận được.
Tần Dạ nhìn vẻ mặt rối rắm của Dương Kiếm, trong lòng quả thực không biết nói gì cho phải. Trường An mùa giải này thi đấu thất bại cũng đã mài đi sắc bén trên người thanh niên này rất nhiều, kiếm khách lợi hại chói mắt của ngày nào cũng đã biến mất, Dương Kiếm bây giờ cũng chín chắn hơn xưa. Nhưng tính cách của cậu ta vẫn vậy, phô trương lại tự phụ, rất khó bắt cậu ta cúi đầu chịu thua trước người khác, nhất là chiến đội Tuyết Lang còn là kẻ đã đánh bại Trường An ở trận khai mạc, sau lần đó Dương Kiếm cũng bắt đầu gai mắt Phương Chi Diên, hiện tại lại bảo phải chạy sang làm đội phó cho Tuyết Lang, làm... tiểu đệ cho Phương Chi Diên, trong lòng tự nhiên cảm thấy mất mặt, thấy khó chịu.
Tần Dạ nói "Nói thật đi, tôi cảm thấy cậu chuyển sang Tuyết Lang rất tốt, có thể vứt bỏ thành kiến cá nhân. Hơn nữa Phương Chi Diên là một đội trưởng tốt, đội phó cũng nhường ra cho cậu làm, đủ để thấy anh ta rất có thành ý, cũng rất coi trọng cậu. Sang đó giúp bọn họ đánh lôi đài cũng tốt mà."
Dương Kiếm "..."
Dương Kiếm cúi gằm mặt, trầm mặc hồi lâu, mới có vẻ không cam tâm ừ một tiếng.
Tần Dạ nói xong liền xoay người rời đi, mới bước dược vài bước, đột nhiên nghe Dương Kiếm nói với theo "...Xin lỗi anh."
Tần Dạ còn tưởng là mình nghe lầm, anh ngừng bước lại, mới lần nữa nghe thấy thanh âm nhẹ còn hơn trận gió từ sau lưng vọng đến "Tôi vẫn luôn muốn nói với anh lời này, xin lỗi."
Tần Dạ nghe vậy khẽ mỉm cười, mạnh mẽ vung tay phất vài cái tỏ vẻ mình không để tâm, sau đó ra hiệu "hẹn gặp lại" với Dương Kiếm, mới kéo vali tiếp tục đi về phía trước.
Dương Kiếm hai mắt đỏ ửng đứng im lặng nhìn nam nhân rời đi, sống lưng của Tần Dạ lúc nào cũng ưỡn thẳng tắp, chiếc bóng của anh bị ngọn đèn nơi hành lang kéo ra thật dài thật dài... Người nọ cứ như vậy từng bước từng bước xuyên qua cửa câu lạc bộ Trường An, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
Ngọn đèn chân không trên đỉnh đầu sáng đến chói lóa cả mắt, không biết tự lúc nào, Dương Kiếm đột nhiên phát giác hốc mắt của mình có chút ươn ướt.
Tần Dạ...
Đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Tần Dạ ở câu lạc bộ Trường An...
***
Vì lo ngại phía bên truyền thông nên Hạ Minh Đức tạm thời không công bố về tin tức chiến đội Trường An giải tán, chỉ đơn giản nói là cho các đội viên nghỉ dài hạn mộ tháng.
Từ sau hôm đó rời khỏi câu lạc bộ, Tần Dạ cũng liền mất đi tung tích. Trước lúc rời đi anh cũng chỉ nói với Hân Nhiên là mình đi đó đi đây một chút cho khuây khỏa, nhưng cụ thể đi đâu thì chẳng ai biết được, hỏi cũng chỉ biết đại khái là Tần Dạ đi du lịch. Tần Dạ mệt mỏi lâu như vậy, muốn thả lỏng bản thân một chút cũng là chuyện bình thường, bởi vì hiểu rõ như vậy cho nên cũng không ai dám hỏi nhiều.
Các tuyển thủ khác được nghỉ liền tranh thủ trở về nhà thăm ba mẹ, bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, rất hiếm có dịp được nghỉ ngơi dài hạn như vậy, cho nên càng quý trọng thời gian được ở bên người thân của mình.
Trái với không khí bình thản trầm lặng của chiến đội Trường An, giải chính thức của Liên Minh chuyên nghiệp mùa giải thứ 10 chính thức mở màn ở tuần đầu tiên tháng 12.
Dựa theo thứ tự xếp hạng của bảng điểm giải thường quy, hạng nhất sẽ đánh với hạng tám, hạng hai đánh với hạng bảy, lần lượt xếp cặp theo quy tắc này.
Bởi vì quy tắc thi đấu của giải chính thức là đấu loại, cho nên gay cấn hồi hợp hơn so với các trận đấu tuần hoàn của giải thường quy rất nhiều. Mà tám đội lọt vào giải này toàn bộ đều là cường đội với trình độ hàng đầu, cường cường đánh nhau đương nhiên là càng phấn khích hơn rồi.
Giải chính thức tiếp tục diễn ra trong không khí sục sôi nóng bỏng, mà đồng thời, giải liên đấu các trường đại học toàn quốc cũng tiến dần vào giai đoạn chung kết, đội đại diện C Đại dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên gần như là gặp thần giết thần mà gặp phật giết phật, đánh cho các đối thủ chắn đường họ te tua tơi tả!
Cuối cùng, đội C Đại lấy thành tích đứng đầu tổ thắng của khu thi đấu Hoa Nam thành công tiến vào trận chung kết toàn quốc.
Cái hôm đánh xong trận khu vực cuối cùng, Lý Tưởng kích động nhắn tin cho Tần Dạ "Tần Dạ! Đội tui thắng rồi! Tụi này vào được trận chung kết toàn quốc rồi!"
Nhưng mà, tin nhắn gửi đi rồi mà thật lâu vẫn không thấy trả lời.
Lý Tưởng cứ ngỡ là Tần Dạ bận rộn, cũng không để ý lắm.
Nhưng mãi đến ngày hôm sau vẫn không thấy Tần Dạ trả lời tin nhắn, Lý Tưởng mới bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Bình thường Tần Dạ dù có bận rộn đến cỡ nào đi nữa thì tới tối cũng sẽ tranh thủ ít thời gian rảnh trả lời tin nhắn, nhưng hiện tại đã cách ngày rồi mà không thấy có động tĩnh gì, rất kỳ lạ!
Lý Tưởng lo lắng nên đánh bạo gọi điện sang, mới phát hiện đối phương tắt máy!
Gửi tin nhắn không trả lời, gửi mess weibo cũng không phản ứng, nhắn tin WeChat không thấy hồi âm, Lý Tưởng quả thực là sốt ruột như kiến bò trên chảo, mới chạy đi hối Lưu Xuyên hỏi thăm tin tức của Tần Dạ. Lưu Xuyên vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Tưởng một cái, hồi lâu mới thở dài một tiếng, nói "Tần Dạ cậu ta... đã quyết định rời đi."
Nơi này anh ở đã suốt năm năm, mọi thứ trong phòng đã sớm ghi tạc trong lòng, trên bàn đặt các loại cúp cùng huy chương, tượng trưng cho những vinh dự anh đoạt được trong năm năm này.
Có lẽ anh là một người thành công, với tư cách một tuyển thủ eSports chuyên nghiệp, anh từng đoạt được huy chương trao cho tuyển thủ có giá trị nhất, từng đoạt được huy hiệu vua lôi đài dành cho tuyển thủ đấu đơn lôi đài, cũng từng cùng chiến đội giành cúp tổng quán quân. Giải thưởng gì anh cũng từng lấy, nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng...
Có lẽ, bởi vì anh là một đội phó thất bại đi...
Tính cách của anh không giống với đội phó các chiến đội khác, ôn hòa lại thân thiện, cũng dễ nói chuyện, cũng bởi vì cá tính thoạt nhìn như cao ngạo lãnh đạm này mới khiến cho các tân nhân cảm giác quá mức xa cách, hơn nữa anh còn là tuyển thủ thuộc nhóm nguyên lão đầu tiên của Liên Minh, đương nhiên khác xa so với các tân nhân mới tới sau này, bởi vậy nên khi bọn họ hòa mình cùng đội trưởng Dương Kiếm sáng sủa rồi thì đương nhiên sẽ bài xích đội phó nghiêm túc lạnh lùng, cứ thế dần dần, sự khác biệt trong đối xử giữa đội phó cùng đội trưởng ngày càng nghiêm trọng, chiến đội bắt đầu phân liệt từ trong nội bộ...
Thực ra thì Trường An ra nông nỗi như ngày hôm nay không thể trách một mình Dương Kiếm được, mỗi người trong số họ đều có trách nhiệm, bọn họ buộc phải gánh chịu hậu quả đáng buồn này.
Chiến đội Trường An phải giải tán...
Mới đầu Tần Dạ còn tưởng, nếu như mình rời khỏi nơi này rồi, Dương Kiếm sẽ có thể đoàn kết đám tân nhân lại thành một khối, tới lúc đó Trường An có lẽ sẽ chuyển biến tốt hơn, nhưng anh thật sự không ngờ, Hạ quản lý không muốn tiếp tục thu dọn tàn cuộc này nữa, càng không muốn tiếp tục kiên trì.
Trường An đi đến bước đường phải giải tán, đây là kết quả mà Tần Dạ không muốn nhìn thấy nhất...
Trước lúc cựu đội trưởng Lâm Lập Minh rời đi, Tần Dạ còn từng cam đoan với người nọ, rằng mình nhất định sẽ cố hết sức mình dẫn dắt chiến đội, lúc đấy anh nào có ngờ Trường An sẽ có ngày hôm nay.
Tần Dạ khe khẽ thở dài, đưa mắt nhìn quanh phòng, cảm thấy hành lý cũng đã thu dọn xong hết, có mỗi con thú bông Nga My đặt bên cạnh máy tính suýt chút là bị sót lại, anh với tay cầm lấy con thú bông nhét vào hành lý.
Vừa tính đi thì, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh ra mở cửa xem thì thấy Đinh Vinh đứng ở ngoài.
Cậu chàng Đinh Vinh này có một chút tự phụ, thất bại chẳng bao giờ tìm kiếm nguyên nhân trên bản thân mình, luôn thích oán trách người khác. Trước giờ Tần Dạ bị người này trách thầm không biết bao nhiêu lần, mới thẳng thừng đáp trả bảo cậu ta trở về xem thu hình lại, cậu chàng liền cụp đuôi co đầu chạy trốn không dám đối mặt với Tần Dạ...
Tần Dạ hỏi "Tìm tôi có gì không?"
Cả gương mặt của Đinh Vinh đỏ bừng, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ, cúi gằm đầu lí nhí nói "Xin lỗi anh đội phó, lúc trước... lúc trước tôi cứ có thành kiến với anh, xin lỗi..." Đinh Vinh lúc này quả thật rất muốn tát cho mình vài cái bạt tai, xấu hổ đến mức cơ hồ không dám ngẩng đầu trước mặt Tần Dạ.
Tần Dạ nghe vậy khẽ cười, nói "Không có gì, tôi cũng không để trong lòng. Tôi biết tính cậu không phải xấu, chỉ là có cái tật thích nói xấu người khác thôi. Cậu làm chủ lực ở Trường An cũng hai năm rồi, trình độ cũng đến lúc chín muồi, về sau đến chiến đội khác nhớ phải cố gắng, ráng bỏ cái tật thích nói sau lưng người khác đi."
Đinh Vinh đỏ mặt nói "Biết, biết ạ... Mới, mới nãy em vừa gọi cho bên Đồng Tước, Thiệu đội bảo em với Phùng Siêu tìm thời gian rảnh qua gặp anh ấy."
Tần Dạ gật đầu "Đi đi, Đồng Tước đang lúc thiếu người, khả năng bọn họ nhận cả hai cậu rất lớn, về sau phải nỗ lực đấy."
Đinh Vinh nói "Cảm ơn anh, đội phó. Anh... về sau anh cũng phải bảo trọng..."
Tần Dạ nói "Ừ."
Đinh Vinh xấu hổ xoay lưng rời đi, Tần Dạ đứng im nhìn theo bóng dáng của cậu ta, trong lòng đủ loại cảm giác cay đắng ngọt bùi, mấy đứa tuyển thủ thân với Dương Kiếm đa số đều là lứa 18 19, rất trẻ, cho nên khó tránh khỏi có lúc bồng bột nông nổi. Cũng may là bọn họ đều có trình độ, hơn nữa phong độ cũng đang ở thời kỳ đỉnh cao, không gian tiến bộ vẫn còn rất lớn. Nói thật thì nếu Hạ quản lý đồng ý kiên trì thêm một năm nữa, đợi đến khi Dương Kiếm cùng đám tân nhân này trưởng thành thêm một chút, Trường An chắc chắn có thể gượng dậy một lần nữa...
Tiếc là, bây giờ có nói gì thì cũng đã quá trễ rồi.
Tần Dạ tính xoay người trở vào phòng, đột nhiên phát hiện ở góc rẽ hành lang lấp ló một cái đầu ngắn xù xù, anh nhịn không được phì cười một tiếng, lớn tiếng hỏi "Làm gì đấy, Hân Nhiên?"
Cô nàng Hân Nhiên bị đội phó phát hiện, cúi đầu bước tới, lúc này Tần Dạ mới thấy ánh mắt cô bé đỏ bừng, hiển nhiên là mới khóc xong.
Ở Trường An thì người thân với Tần Dạ nhất chính là Hứa Hân Nhiên, bên dưới vóc dáng thấp bé không đến một mét sáu của cô gái này ẩn chứa một sức bật đáng sợ cùng ý chiến chiến đấu ương ngạnh như sắt thép, cô nàng nữ tuyển thủ này cũng từng khiến không ít đội trưởng chiến đội phải lau mắt mà nhìn. Tính cách của Hân Nhiên rất khiêm tốn, nhưng đối với Tần Dạ lại tốt vô cùng, lần nào mẹ cô đến thăm mang theo thức ăn ngon, cô đều chạy đến chia cho Tần Dạ trước nhất, trong trận đấu cũng chỉ có cô nhớ đến mua Cola ướp lạnh cho đội phó nhà mình, đáng yêu lại chu đáo hệt như một cô em gái...
Tần Dạ lớn hơn Hứa Hân Nhiên những bốn tuổi, nên anh vẫn luôn coi cô bé này là em gái mình, lúc này thấy cô bé luôn mạnh mẽ kiên cường khóc tới sưng đỏ cả mắt, cũng cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ. Anh đưa tay vỗ nhẹ bả vai cô, nói "Đừng buồn nữa, chiến đội Quốc Sắc tuy là hơi mờ nhạt so với các cường đội của Liên Minh, nhưng anh rất coi trọng đội ngũ này, Chu Mộc là một đội trưởng tốt, kiên trì lại bền bỉ, chiến thuật của bọn họ cũng được mài giũa dần thành hình rồi, anh tin tưởng có em gia nhập, Quốc Sắc sẽ phát huy càng xuất sắc hơn ở mùa giải sau..."
Hứa Hân Nhiên vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Tần Dạ nói tiếp "Lúc trước Chu Mộc từng liên hệ với anh, bảo là mùa giải lần này kết thúc cũng vừa lúc đội phó Triệu Nguyên Tu của bọn họ nghỉ thi đấu, nếu như em chuyển qua bên đó, vừa lúc đảm nhận vị trí đội phó của bọn họ. Chu đội nhiều lần bảo với anh muốn mời em sang, lúc đó anh không muốn thả người nên từ chối, nhưng hiện tại Trường An đã giải tán, em chuyển sang Quốc Sắc cũng là chuyện tốt. Lại thêm Chu Mộc cũng là nữ, hai người cùng là con gái có gì cũng dễ nói chuyện với nhau hơn, không phải rất tốt sao?"
Hứa Hân Nhiên càng nghe, hốc mắt càng ửng đỏ, Tần Dạ thực sự là vì cô suy xét mọi thứ rất chu toàn, khuyên cô chuyển sang Quốc Sắc trực tiếp đảm nhiệm đội phó, hơn nữa chị Chu Mộc cùng cô đều là nữ tính, hai người vốn cũng rất thân nhau, Triệu Nguyên Tu của Quốc Sắc nghỉ thi đấu, chiến đội bọn họ vừa lúc thiếu một tuyển thủ tank ổn định như cô, cho nên nói việc cô gia nhập Quốc Sắc là lựa chọn vẹn toàn cho cả hai bên.
Đối với Hân Nhiên thì có thể chuyển sang Quốc Sắc đương nhiên là chuyện vui rồi, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện Tần Dạ sắp sửa rời đi, trong lòng lại cảm giác vô cùng khó chịu.
Hai năm nay, Tần Dạ ở Trường An có bao nhiêu gian nan khổ cực, Hứa Hân Nhiên là người biết rõ ràng nhất, ngày trước anh luôn phải bận lòng lo cho việc huấn luyện của các tuyển thủ trẻ, bây giờ trước lúc rời đi lại phải quan tâm vấn đề hướng đi của những người kia... Hứa Hân Nhiên nhìn mà cảm thấy đau lòng thay cho anh, vị đội phó luôn mạnh mẽ lại có trách nhiệm này mới thực sự là trụ cột của Trường An, tiếc là khi bọn họ hiểu ra điều này, tất cả đã quá muộn.
Kỳ thật nếu không có Tần Dạ thì dù chiến đội Trường An không có giải tán, Hứa Hân Nhiên cũng sẽ không ở lại. Nhưng mới nãy Tần Dạ nói "rời đi", rõ ràng là có ý định nghỉ thi đấu, hoàn toàn rời khỏi Liên Minh, điều này làm cho Hứa Hân Nhiên cảm thấy rất không cam lòng—— Anh ấy rõ ràng xuất sắc đến như vậy, rõ ràng vẫn còn bầu trời rộng lớn hơn cho anh ấy cất cánh bay lượn, tại sao lại muốn chấm dứt như vậy?
Hứa Hân Nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tần Dạ nói "Anh đừng nghỉ thi đấu được không, đội phó?"
Tần Dạ không trả lời.
Hứa Hân Nhiên sốt ruột nói "Anh lợi hại như vậy, chắc chắn có rất nhiều chiến đội tranh nhau mời anh về, tại sao anh lại chọn rời đi? Thất Tinh Thảo, Đồng Tước, Thịnh Đường, Hoa Hạ... đâu có thiếu chiến đội đâu, anh có thể lựa chọn một nơi thích hợp cho mình mà..."
Tần Dạ nhẹ giọng nói "Nếu anh chuyển qua Thất Tinh Thảo, hoặc là Đồng Tước, sẽ biến thành gánh nặng cho bọn họ, em hiểu không?"
Hứa Hân Nhiên "..."
Hứa Hân Nhiên cảm thấy lạnh cả đáy lòng, rốt cuộc hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tần Dạ... Dù cho anh chuyển sang chiến đội nào đi nữa, bọn họ nhất định phải xếp một tuyển thủ đại thần như anh vào vị trí chủ lực chứ không thể đẩy anh ngồi ghế dự bị được. Những đội mạnh trong Liên Minh vốn dĩ đã hoàn thiện phong cách với đội hình riêng, đột nhiên lại chen vào một cái Tần Dạ, buộc họ phải cải tổ lại đội hình của mình, mà nếu như thế, chắc chắn sẽ không tránh khỏi các tuyển thủ kỳ cựu trong đội trách móc oán hận, tới lúc đó Tần Dạ thể nào cũng sẽ bị những cao thủ trong đội bài xích tẩy chay, dần dần biến thành một gánh nặng khiến cho các đội trưởng đau đầu không biết làm sao, vác theo cũng không được mà vứt đi lại càng không xong...
Tần Dạ vốn dĩ kiêu ngạo vô cùng, làm sao chấp nhận bản thân mình biến thành gánh nặng cho người khác?
Hứa Hân Nhiên hai hốc mắt lại đỏ ửng lên, đến tận bây giờ cô mới nhận ra một điều, Tần Dạ an bài thỏa đáng hết thảy cho tất cả mọi người, riêng mình lại không có đường để đi...
Thấy Hân Nhiên cúi đầu khóc nức nở trước mặt mình, Tần Dạ vỗ nhẹ vai cô nói "Thôi đừng khóc, Hân Nhiên, quyết định này anh cũng đã suy nghĩ lâu lắm rồi. Nói thật, thi đấu nhiều năm như vậy anh cảm thấy rất mệt mỏi, để anh nghỉ ngơi đi được không?"
Hứa Hân Nhiên trầm mặc một lúc, mới cố nén nước mắt hỏi "Vậy, về sau chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?"
Tần Dạ nói "Có mà, quê em ở Tây An đúng không? Về sau em trở lại Tây An thì sang kiếm anh, chúng ta ra ngoài gặp mặt dùng cơm trò chuyện, anh sẽ không đổi số di động."
Hứa Hân Nhiên gật đầu một cái thật mạnh, ngước mắt nhìn Tần Dạ một cái, mới lưu luyến xoay lưng rời đi.
***
Tần Dạ dọn xong hành lý, khóa cửa phòng, xoay người kéo vali chuẩn bị trở về nhà, lại bất ngờ gặp phải một người đứng ở hành lang. Người nọ dựa lưng vào vách tường, đầu cúi rất thấp, tóc vụn rũ xuống che khuất cả trán, chân phải đá đá mặt đất, thoạt nhìn có vẻ như đang gặp chuyện phiền muộn.
Tần Dạ bước ngang qua vài bước, người nọ mới ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy tơ máu, giọng nói cũng có chút khàn khàn "...Anh... phải đi sao?"
Tần Dạ dừng bước, nhẹ giọng hỏi "Dương Kiếm, xử lý thủ tục xong hết chưa?
Dương Kiếm hơi hơi gật đầu, thực tế thì dạo gần đây nhìn thấy thái độ của Hạ quản lý có thể nhận ra một chút nguy cơ chiến đội phải giải tán, những người khác có thể không biết, nhưng hai người họ là đội trưởng đội phó, trong lòng rõ ràng hơn bất cứ ai. Hạ Minh Đức bên kia mọi chuyện gần như đều chuẩn bị xong, cho nên các thủ tục bồi thường vi phạm hợp đồng, kết toán tiền lương vân vân đều xử lý rất nhanh.
Hai người nhìn nhau, đều im lặng không nói gì.
Mâu thuẫn giữa cả hai người họ giống như những chiếc gai bén chôn sâu dưới đáy lòng, nhưng lúc này sắp sửa chia tay, Tần Dạ lại cảm thấy những chuyện đã qua trong quá khứ chẳng còn quan trọng nữa, về sau anh với Dương Kiếm sẽ trở thành hai người xa lạ, nhưng mà dù sao cũng là đội hữu ngần ấy năm, anh vẫn giữ phép lịch sử hỏi han một câu "Về sau cậu dự tính như thế nào?"
Dương Kiếm nhăn mày nói "Trước đó Phương Chi Diên có liên hệ với tôi, bảo tôi chuyển sang Tuyết Lang làm đội phó..."
Dương Kiếm cảm thấy thực sự thực sự rất mất mặt, còn nhớ trong bữa tiệc liên hoan hội nghị trước thi đấu lần đó, mình còn hào phóng dẫn theo đội trưởng mới toanh Phương Chi Diên đi khắp nơi mời rượu. Lúc ấy Dương Kiếm là đội trưởng đội quán quân mùa giải trước, lấy thân phận tiền bối giới thiệu Phương Chi Diên với các đội trưởng khác, mà Phương Chi Diên lúc ấy cũng thành thật theo sau cậu mời rượu mọi người... Tới hiện tại quả nhiên là thời thế thay đổi, giải đấu chỉ mới đi được nửa chặng đường, Tuyết Lang đã trở thành con hắc mã đáng gờm, một đường xông thẳng vào giải chính thức, từng là quán quân Trường An lại bị từ chối ngoài cửa.
Phương Chi Diên lại còn dám mặt dày mày dạn mời cậu qua làm đội phó? Đây có khác gì đứng ngay mặt tát người ta một cái đâu?
Nghẹn khuất này, Dương Kiếm thật sự nuốt không trôi!
Nhưng, có thể chuyển sang chiến đội khác sao? Dương Kiếm biết, không có vị trí thích hợp dành cho mình... Mà chiến đội Tuyết Lang hiện tại rất yếu trong lôi đài, cho nên mới muốn mời chào tuyển thủ đánh đơn mạnh như Dương Kiếm về để ổn định lôi đài chiến, đừng để mất điểm quá nhiều, hơn nữa Phương Chi Diên cũng rất nể mặt nhường ra vị trí đội phó cho Dương Kiếm, tổng thể mà nói đây quả thực là lựa chọn không sai đối với cậu.
Nhưng mà... từ ông chủ biến thành người làm, địa vị chênh lệch biến hóa lớn như vậy làm cho Dương Kiếm nhất thời khó mà tiếp nhận được.
Tần Dạ nhìn vẻ mặt rối rắm của Dương Kiếm, trong lòng quả thực không biết nói gì cho phải. Trường An mùa giải này thi đấu thất bại cũng đã mài đi sắc bén trên người thanh niên này rất nhiều, kiếm khách lợi hại chói mắt của ngày nào cũng đã biến mất, Dương Kiếm bây giờ cũng chín chắn hơn xưa. Nhưng tính cách của cậu ta vẫn vậy, phô trương lại tự phụ, rất khó bắt cậu ta cúi đầu chịu thua trước người khác, nhất là chiến đội Tuyết Lang còn là kẻ đã đánh bại Trường An ở trận khai mạc, sau lần đó Dương Kiếm cũng bắt đầu gai mắt Phương Chi Diên, hiện tại lại bảo phải chạy sang làm đội phó cho Tuyết Lang, làm... tiểu đệ cho Phương Chi Diên, trong lòng tự nhiên cảm thấy mất mặt, thấy khó chịu.
Tần Dạ nói "Nói thật đi, tôi cảm thấy cậu chuyển sang Tuyết Lang rất tốt, có thể vứt bỏ thành kiến cá nhân. Hơn nữa Phương Chi Diên là một đội trưởng tốt, đội phó cũng nhường ra cho cậu làm, đủ để thấy anh ta rất có thành ý, cũng rất coi trọng cậu. Sang đó giúp bọn họ đánh lôi đài cũng tốt mà."
Dương Kiếm "..."
Dương Kiếm cúi gằm mặt, trầm mặc hồi lâu, mới có vẻ không cam tâm ừ một tiếng.
Tần Dạ nói xong liền xoay người rời đi, mới bước dược vài bước, đột nhiên nghe Dương Kiếm nói với theo "...Xin lỗi anh."
Tần Dạ còn tưởng là mình nghe lầm, anh ngừng bước lại, mới lần nữa nghe thấy thanh âm nhẹ còn hơn trận gió từ sau lưng vọng đến "Tôi vẫn luôn muốn nói với anh lời này, xin lỗi."
Tần Dạ nghe vậy khẽ mỉm cười, mạnh mẽ vung tay phất vài cái tỏ vẻ mình không để tâm, sau đó ra hiệu "hẹn gặp lại" với Dương Kiếm, mới kéo vali tiếp tục đi về phía trước.
Dương Kiếm hai mắt đỏ ửng đứng im lặng nhìn nam nhân rời đi, sống lưng của Tần Dạ lúc nào cũng ưỡn thẳng tắp, chiếc bóng của anh bị ngọn đèn nơi hành lang kéo ra thật dài thật dài... Người nọ cứ như vậy từng bước từng bước xuyên qua cửa câu lạc bộ Trường An, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
Ngọn đèn chân không trên đỉnh đầu sáng đến chói lóa cả mắt, không biết tự lúc nào, Dương Kiếm đột nhiên phát giác hốc mắt của mình có chút ươn ướt.
Tần Dạ...
Đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Tần Dạ ở câu lạc bộ Trường An...
***
Vì lo ngại phía bên truyền thông nên Hạ Minh Đức tạm thời không công bố về tin tức chiến đội Trường An giải tán, chỉ đơn giản nói là cho các đội viên nghỉ dài hạn mộ tháng.
Từ sau hôm đó rời khỏi câu lạc bộ, Tần Dạ cũng liền mất đi tung tích. Trước lúc rời đi anh cũng chỉ nói với Hân Nhiên là mình đi đó đi đây một chút cho khuây khỏa, nhưng cụ thể đi đâu thì chẳng ai biết được, hỏi cũng chỉ biết đại khái là Tần Dạ đi du lịch. Tần Dạ mệt mỏi lâu như vậy, muốn thả lỏng bản thân một chút cũng là chuyện bình thường, bởi vì hiểu rõ như vậy cho nên cũng không ai dám hỏi nhiều.
Các tuyển thủ khác được nghỉ liền tranh thủ trở về nhà thăm ba mẹ, bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, rất hiếm có dịp được nghỉ ngơi dài hạn như vậy, cho nên càng quý trọng thời gian được ở bên người thân của mình.
Trái với không khí bình thản trầm lặng của chiến đội Trường An, giải chính thức của Liên Minh chuyên nghiệp mùa giải thứ 10 chính thức mở màn ở tuần đầu tiên tháng 12.
Dựa theo thứ tự xếp hạng của bảng điểm giải thường quy, hạng nhất sẽ đánh với hạng tám, hạng hai đánh với hạng bảy, lần lượt xếp cặp theo quy tắc này.
Bởi vì quy tắc thi đấu của giải chính thức là đấu loại, cho nên gay cấn hồi hợp hơn so với các trận đấu tuần hoàn của giải thường quy rất nhiều. Mà tám đội lọt vào giải này toàn bộ đều là cường đội với trình độ hàng đầu, cường cường đánh nhau đương nhiên là càng phấn khích hơn rồi.
Giải chính thức tiếp tục diễn ra trong không khí sục sôi nóng bỏng, mà đồng thời, giải liên đấu các trường đại học toàn quốc cũng tiến dần vào giai đoạn chung kết, đội đại diện C Đại dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên gần như là gặp thần giết thần mà gặp phật giết phật, đánh cho các đối thủ chắn đường họ te tua tơi tả!
Cuối cùng, đội C Đại lấy thành tích đứng đầu tổ thắng của khu thi đấu Hoa Nam thành công tiến vào trận chung kết toàn quốc.
Cái hôm đánh xong trận khu vực cuối cùng, Lý Tưởng kích động nhắn tin cho Tần Dạ "Tần Dạ! Đội tui thắng rồi! Tụi này vào được trận chung kết toàn quốc rồi!"
Nhưng mà, tin nhắn gửi đi rồi mà thật lâu vẫn không thấy trả lời.
Lý Tưởng cứ ngỡ là Tần Dạ bận rộn, cũng không để ý lắm.
Nhưng mãi đến ngày hôm sau vẫn không thấy Tần Dạ trả lời tin nhắn, Lý Tưởng mới bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Bình thường Tần Dạ dù có bận rộn đến cỡ nào đi nữa thì tới tối cũng sẽ tranh thủ ít thời gian rảnh trả lời tin nhắn, nhưng hiện tại đã cách ngày rồi mà không thấy có động tĩnh gì, rất kỳ lạ!
Lý Tưởng lo lắng nên đánh bạo gọi điện sang, mới phát hiện đối phương tắt máy!
Gửi tin nhắn không trả lời, gửi mess weibo cũng không phản ứng, nhắn tin WeChat không thấy hồi âm, Lý Tưởng quả thực là sốt ruột như kiến bò trên chảo, mới chạy đi hối Lưu Xuyên hỏi thăm tin tức của Tần Dạ. Lưu Xuyên vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Tưởng một cái, hồi lâu mới thở dài một tiếng, nói "Tần Dạ cậu ta... đã quyết định rời đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất