Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 278: Nỗi khổ tâm của đội trưởng (Hạ)

Trước Sau
Khi cơm nước xong xuôi trở về khách sạn, Lưu Xuyên vừa mở cửa đã thấy Ngô Trạch Văn đang ngồi trước máy tính xem video thi đấu, thị lực Lưu Xuyên rất tốt, liếc mắt liền nhận ra bản đồ Tử trúc lâm quen thuộc, rõ ràng Ngô Trạch Văn đang xem phát lại trận đấu giữa Long Ngâm và Thịnh Đường.

Cậu xem rất chăm chú, đôi mắt đen láy tỏa ra ánh sáng nhìn màn hình không rời, đến mức không phát hiện Lưu Xuyên đi tới bên cạnh.

– học bá nhà chúng ta đang nghiên cứu video nghiêm túc đó nha.

Lưu Xuyên hơi nhếch môi, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Trạch Văn từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu cọ cọ.

Ngô Trạch Văn nhận ra khí tức quen thuộc, lúc này mới tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn Lưu Xuyên: “Về rồi à?”

“Ừ.” Lưu Xuyên thấp giọng nói: “Xem video chăm chú như vậy có phát hiện gì mới không?”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi đang nghĩ, loại bản đồ rừng cây này nếu dùng đấu pháp hiến tế sẽ đánh như thế nào. Luân thần của Thất Tinh Thảo cũng là Ngũ Độc, nhưng vì đấu pháp của tôi thiên về hình thức dùng pet giống với sư phụ, đó là lý do tại sao khi mang theo pet sẽ không thể phát huy tốt trên địa hình này.”

Tuy Tô Thế Luân chơi hệ triệu hồi, nhưng đấu pháp hiến tế của anh lại đem sủng vật trở thành một loại công cụ gia tăng trạng thái của chủ nhân, thời gian sống của pet của anh rất ngắn, phần lớn sau khi triệu ra sẽ nhanh chóng bị hiến tế, bổ sung các loại trạng thái cho chủ nhân và đội hữu. Vì vậy dù là bản đồ loại gì, anh không cần thao tác chính xác cách đi của pet, vì vậy cũng không thể bị nhắm tới.

Ngô Trạch Văn phần lớn đều học theo Trương Thư Bình, đấu pháp lấy khả năng công kích của pet làm yếu tố chính, loại đấu pháp này sẽ hạn chế phát huy của tuyển thủ trong bản đồ rừng cây, vì vậy cậu mới đang suy xét làm thế nào tìm được điểm cân bằng mới có thể ứng phó với cục diện bất lợi này.

Ngô Trạch Văn ngẩng đầu lên nhìn Lưu Xuyên, tựa hồ muốn nghe ý kiến của hắn.

Lưu Xuyên nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, nhịn không được cười cười, vươn tay vò rối tóc của cậu, nói: “Em thích nghiên cứu đến nghiện rồi, tôi biết đưa em lên sân đấu là không sai mà, nào chúng ta cùng thảo luận một chút.”

Lưu Xuyên cũng cầm notebook của mình, ngồi cạnh Ngô Trạch Văn mở máy tính ra đăng nhập game.

Hiện tại đấu pháp của Ngô Trạch Văn là dung hợp đặc sắc của Trương Thư Bình và Tô Thế Luân, còn chưa đủ ổn định, phải nói là vẫn còn đang trong giai đoạn sờ mò. Tuy biểu hiện của Trạch Văn trong rất nhiều trận đấu trước đó khiến phóng viên phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng Lưu Xuyên hiểu rất rõ, khi Long Ngâm đấu với đội yếu hơn, Trạch Văn đánh tuyển thủ hạng hai không có vấn đề, đấu với đội mạnh như Đồng Tước, Trạch Văn lại lợi dụng bản đồ mê cung lừa chết Tiểu Lộc, nhưng khi rơi vào địa hình bất lợi hoặc đối chiến cao thủ khi địa hình cân bằng, phần thắng của Ngô Trạch Văn thực ra không hề lớn.

Lưu Xuyên chỉ bản đồ nói: “Giống loại địa hình này, em có thể thử lôi rết độc ra đánh, rết độc có khả năng định thân trong phạm vi nhất định, sẽ không bị cây cối ngăn trở, thời khắc mấu chốt sẽ hữu dụng hơn cả nhện. Nào, chúng ta thử xem.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Hai người ngồi đó vừa PK vừa thảo luận cẩn thận, thời gian bất tri bất giác trôi qua, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ khách sạn tràn vào phòng, nhuộm một màu ấm áp trên người bọn họ.

***

Phòng bên cạnh, khi Lý Tưởng trở về thì Tần Dạ đang online, Tần Dạ quay đầu nhìn cậu một cái, thấy Lý Tưởng thần sắc phức tạp liền mở miệng hỏi: “Sao thế? Đi ăn không vui à?”

Lý Tưởng đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, gãi đầu nói: “Không có.”

Tần Dạ nhìn cậu hỏi: “Làm sao? Bộ dạng muốn nói lại thôi, có gì ngượng không dám nói à?”



Lý Tưởng trầm mặc một lát mới nói: “Bỗng nhiên tôi cảm thấy làm đội trưởng rất vất vả… Hôm nay khi ăn cơm Đường đội hỏi về chuyện an bài chiến thuật, câu trả lời của Lưu Xuyên khiến tôi hơi bất ngờ. Anh ấy nghĩ sâu sắc hơn tôi nhiều, cả ngày cứ cười cười nhưng áp lực thực ra rất lớn phải không?”

Tần Dạ cười một thoáng nói: “Cũng biết thương sư phụ rồi à? Tên đó vì mấy người mới các cậu mà lo muốn mệt tim. Thi đấu thua, sợ người mới khó xử, hắn đi phỏng vấn một mình, một mình đứng vững trước áp lực truyền thông. Còn khi thắng thì mới đưa các cậu đi gặp phóng viên, giúp các cậu đánh bóng tên tuổi. Mỗi trận đấu sắp xếp thế nào, muốn ai luyện tập, cho ai nghỉ ngơi đều phải cân nhắc suy xét cẩn thận, cậu cho rằng đội trưởng dễ làm lắm chắc?”

Lý Tưởng đột nhiên nói: “Hồi trước anh làm đội phó ở đội tuyển Trường An cũng vất vả vậy sao?”

Tần Dạ không đáp lại, nhưng nhớ lại đoạn thời gian ấy, trên mặt không khỏi lộ ra chút mỏi mệt.

Lý Tưởng đau lòng vươn tay ôm chặt lấy anh, nói: “Tôi sẽ không để cho anh phải mệt mỏi như vậy nữa.”

Tần Dạ thích thú nhìn cậu nói: “Sao thế này, đột nhiên trưởng thành à?”

Lý Tưởng cười nói: “Ha ha, tuy tôi là người mới, nhưng hôm nay mới coi như là hiểu rõ hoàn toàn, thực ra Lưu Xuyên muốn nhanh chóng tôi luyện người mới chúng tôi dựa vào kinh nghiệm khi giao thủ cùng đội mạnh. Mất công tôi còn phải buồn bực vì thua trận, thực ra chúng ta càng phải quý trọng cơ hội hiếm có này, mau chóng tổng kết kinh nghiệm để học tập mới phải, chuyện thắng thua khi thi đấu không quan trọng, đúng không?”

Tần Dạ mỉm cười sờ sờ mái tóc ngắn của Lý Tưởng nói: “Đúng rồi, có tiến bộ.”

Lý Tưởng nghiêm túc nói: “Vậy anh nói xem, mấy trận đấu kế tiếp, có phải Lưu Xuyên cũng đã chuẩn bị để thua đúng không? Anh ấy sẽ tiếp tục phái ba người Từ Sách, Lâm Đồng và Trạch Văn lên lôi đài để tôi luyện? Anh, Lưu Xuyên và Tứ Lam sẽ đều không lên phải không?”

Tần Dạ gật đầu nói: “Đúng vậy, đây thực sự là suy nghĩ của Lưu Xuyên. Vòng bảng và vòng tứ kết không giống nhau, vòng bảng chúng ta có thể thua, nhưng vòng sau là quy chế đào thải, không thể xuất hiện sai lầm. Hơn nữa vòng sau phải đánh hai lần lôi đài, ba lần đoàn chiến, thời gian thi đấu rất dài, áp lực sẽ càng lớn. Ba người bọn tôi dù sao cũng lớn tuổi rồi, tốc độ tay không thể duy trì trong thời gian dài, không thể đồng thời vừa lên lôi đài vừa đấu đoàn chiến. Đến thời điểm ba người sẽ phải chia ra, nói cách khác, đến giai đoạn sau, Long Ngâm phải có những người mới đủ khả năng để trấn trụ.”

Lý Tưởng hỏi: “Cho nên Lưu Xuyên làm như vậy là để chuẩn bị cho vòng sau sao?”

Tần Dạ nói: “Ừ. Nói thật, mấy người các cậu bây giờ còn nhiều khuyết điểm, dựa vào trạng thái hiện tại tiến vào vòng sau chắc chắn sẽ sụp đổ. Có khi vừa vào trận đầu đã thua sạch. Trong giai đoạn vòng bảng, áp lực về điểm không phải là quá lớn, chúng tôi muốn tận dụng thời gian tôi luyện mấy người mới các cậu, dù thua mấy trận cũng không quan trọng, quan trọng là muốn các cậu phải mau chóng trưởng thành. Đây cũng là suy nghĩ chung của tôi, Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên. Đội tuyển Long Ngâm không thể chỉ trông chờ vào ba tuyển thủ bọn tôi, những đội tuyển khác cũng có rất nhiều cao thủ, chỉ ba người bọn tôi chắc chắn không thể đưa Long Ngâm vào chung kết, muốn có thành tích tốt ở vòng sau, mấu chốt vẫn là sự phát huy của người mới các cậu.”

Lý Tưởng sửng sốt nói: “Vậy theo ý các anh, lôi đài vòng sau cũng sẽ muốn để ba người mới Từ Sách, Lâm Đồng và Ngô Trạch Văn lên sao?”

Người này hôm nay bỗng nhiên hăng máu, nghiêm túc thảo luận chiến thuật với Tần Dạ. Lý Tưởng quan tâm đội tuyển như vậy, Tần Dạ cũng không định giấu giếm, nói thẳng: “Lưu Xuyên muốn Từ Sách đảm đương vai trò đại tướng đánh cuối cùng.”

Lý Tưởng khiếp sợ nói: “Nhưng trước giờ Từ Sách vẫn luôn ra sân đầu tiên, tôi còn tưởng đánh cuối sẽ là anh hoặc Lưu Xuyên chứ.”

Tần Dạ lắc đầu: “Lưu Xuyên luôn cho Từ Sách ra sân đầu tiên là vì tuyển thủ đầu tiên ra sân sẽ có cơ hội rèn luyện nhiều nhất. Từ Sách từng đạt thành tựu double kill trên lôi đài, một lần lên là đấu với hai người, việc này có thể rèn luyện tố chất tâm lý và năng lực phối hợp của tuyển thủ rất tốt. Trước khi vào vòng sau, Từ Sách nhất định phải làm chủ được đấu pháp đối chiến với tuyển thủ cùng lưu phái. Đến vòng sau, lôi đài sẽ giao cho Từ Sách, Lâm Đồng và Trạch Văn, nếu gặp đội ngũ đặc thù có lẽ Tứ Lam sẽ lên lôi đài, nhưng tôi thì không thể, đội tuyển chúng ta chỉ có một thích khách, tôi phải chuyên tâm đánh đoàn chiến. Lưu Xuyên cũng không lên lôi đài, nên cậu ta mới phải nghĩ mọi cách để bồi dưỡng Từ Sách và Trạch Văn.”

Để cho Lý Tưởng hiểu rõ hơn, Tần Dạ mở một file trong máy tính ra.

Lý Tưởng nhìn bảng số liệu này, càng xem càng khiếp sợ!

Trong bảng không phải tỷ lệ thắng hay điểm số của đội tuyển Long Ngâm, thậm chí còn không đề cập tới thắng thua, trong bảng ghi lại toàn bộ số liệu của từng tuyển thủ của Long Ngâm trong từng trận đấu.

Tốc độ tay của Từ Sách từ trận đầu đấu với Tuyết Lang còn phập phồng dao động, càng về sau càng ổn định. Những trận gần đây, tốc độ tay của Từ Sách đã đạt tới tiêu chuẩn ổn định rất cao, năng lực bùng nổ dmg cũng dần tiến bộ.



Ngoài ra còn có số liệu bùng nổ thương tổn trên giây của Trạch Văn, số liệu trị liệu của Tiểu Dư khi khẩn cấp, chênh lệch máu của Lâm Đồng và đối thủ khi trải qua trận quá độ thứ hai, khả năng nắm bắt thời cơ thả trận pháp phụ trợ của Thiếu Khuynh v… v…, trong đó còn có một phần là chấm điểm tác dụng của Lý Tưởng khi đoàn chiến, số liệu cũng theo xu hướng dần ổn định tăng lên.

– bảng biểu này rõ ràng là số liệu được Lưu Xuyên lén tổng hợp lại.

Đáy lòng Lý Tưởng vô cùng sợ hãi, nhìn những trận đấu đơn thuần có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng lúc này, nhìn bảng số liệu chính xác đến hàng phần trăm, nhìn những đường cong đồ thị thong thả tăng lên có thể chứng tỏ những người mới của đội tuyển Long Ngâm từ khi tiến vào liên minh chuyên nghiệp tới nay không ngừng tiến bộ!

Kiểu tiến bộ này tuy chậm rãi nhưng lại rất đáng sợ!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi biến đổi về lượng đạt tới biến đổi về chất cũng là thời khắc đội tuyển Long Ngâm hoàn toàn lột xác!

Cái mà những người mới như Lý Tưởng, Tiểu Dư, Thiếu Khuynh nhìn thấy chỉ là tỉ số, điểm tổng, bảng tổng sắp sau mỗi trận đấu… Nhưng cái mà Lưu Xuyên, Tần Dạ và Lam Vị Nhiên nhìn thấy là trình độ phát huy của từng tuyển thủ trong mỗi trận, cùng với sự tiến bộ sau từng lần ra sân.

Đối với phương hướng phát triển sau này của Long Ngâm, Lưu Xuyên, Lam Vị Nhiên và Tần Dạ đều vạch ra rất rõ ràng. Cho nên dù thi đấu thua hay thắng, ba người bọn họ chưa từng để lộ ra bất cứ uể oải nào trên mặt. Vì trong lòng bọn họ đều nắm chắc, có chừng mực và biết bản thân đang làm cái gì, cũng biết con đường sau này Long Ngâm nên đi ra sao. Họ sẽ không vì thi đấu thua mà buồn bực, cũng không vì chiến thắng mà vui vẻ, điểm số của vòng bảng ra sao không quan trọng bằng sự tiến bộ thực lực của toàn bộ đội tuyển!

Thấy Lý Tưởng sợ ngây người, Tần Dạ nhịn không được buồn cười, thò tay véo mặt cậu nói: “Mở dữ liệu bí mật của Lưu Xuyên cho cậu xem, cậu đừng có nói ra ngoài, nếu nói cho Từ Sách và Tiểu Dư rằng hai người họ tiến bộ lớn như thế, chắc chắn bọn họ sẽ kiêu ngạo.”

Lý Tưởng lập tức gật đầu nói: “Được, tôi không nói cho ai đâu! Nhưng số liệu này mọi người tính toán thế nào, tôi xem mãi vẫn chưa hiểu lắm.”

Lý Tưởng đến gần máy tính nhìn tiếp, Tần Dạ giải thích: “Đây là bảng số liệu mà rất nhiều đội trưởng dùng để đánh giá tuyển thủ, có phần mềm chuyên để tính, giống với cách tính điểm MVP của liên minh, tổng hợp biểu hiện của tuyển thủ để chấm điểm.”

Lý Tưởng “Ồ” một tiếng nói: “Thật là xịn, lại còn có phần mềm như thế nữa!”

Tần Dạ nói: “Cái này cũng nhờ Lưu Xuyên năm ấy mở đầu, khi cậu ta dẫn dắt Hoa Hạ lấy được cúp của bốn mùa giải trong năm, liền thiết lập kho data cho từng tuyển thủ. Chỉ cần xem cái này, cậu ta sẽ biết trạng thái của tuyển thủ đó ra sao, tiến bộ hay thụt lùi, đang bay lên hay không đủ mạnh, có thể đánh chủ lực hay không, có giá trị bồi dưỡng hay không.”

Lý Tưởng cảm thán nói: “Sư phụ tôi thật là lợi hại! Không hổ là đội trưởng bốn lần quán quân liên tiếp, còn giỏi cả công nghệ nữa!”

Nhất là khi nhìn đường biểu đồ thong thả tăng lên của mình, Lý Tưởng cũng trở nên tự tin hơn.

Tần Dạ mỉm cười nói: “Năng lực của Lưu Xuyên rất tốt, cậu không cần lo lắng, cứ tin tưởng cậu ta là được.”

Tuy không muốn khen ngợi cái tên mặt dày Lưu Xuyên cho lắm, nhưng Tần Dạ không thể không thừa nhận, trong số các đội trưởng của liên minh chuyên nghiệp, Lưu Xuyên có phương thức độc đáo của riêng mình, hắn có thể bồi dưỡng ra nhiều cao thủ như thế đủ để chứng minh hắn là một đội trưởng ưu tú đến thế nào.

Nếu không phải vì vậy, bản thân anh làm sao lại có thể quay về gia nhập đội tuyển Long Ngâm sau khi đã giải nghệ đây?

Bởi vì tin tưởng Lưu Xuyên, tin tưởng con người này có thể dẫn dắt đội tuyển Long Ngâm hướng tới ngôi vương, Tần Dạ lựa chọn gia nhập Long Ngâm, ngoài việc giúp Lưu Xuyên, thực ra cũng là để cho chính mình một cơ hội làm lại từ đầu.

Anh cũng không hề hối hận với lựa chọn này.

Trong lòng anh tin tưởng vững chắc rằng một đội ngũ được tạo nên từ Lưu Xuyên, Tứ Lam cùng với nhiều người mới luôn cố gắng như vậy dù cho có phải gặp bao nhiêu gian nan, nhất định sẽ có được một tương lai rạng rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau